|
Chương 15: Thay da đổi thịt
Sắp chữ: naro naro – Nguồn: https://rimusm.wordpress.com/
“Mẹ xem, tiểu thư của chúng ta sau khi tỉnh có phải đã khang khác không?” Tiểu Tố một tay cầm đèn, một tay đỡ mẹ mình đi trên con đường nhỏ, cẩn thận nhìn trước ngó sau xem có ai không, mới nhỏ giọng hỏi.
Tô ma ma nhíu mày: “Tiểu thư thế nào đến phiên con nói sao? Có khác thì sao, con quên lúc tiểu thư vừa ngã xuống nước, Vô Niệm sư thái mà Đại phu nhân vời đến đã nói gì ư?”
“Lúc ấy, dù con không ở đó, mẹ cũng đã kể con nghe còn gì, Vô Niệm sư thái nói tiểu thư lần này đại nạn không chết, ắt sẽ thay da đổi thịt, tương lai tất có phúc khí vô tận. Thay da đổi thịt đấy biết không? Nếu u mê đi sao lại gọi là thay da đổi thịt hả?”
“Cho nên con nhất định phải có tâm kế hơn, đừng yếu đuối nhút nhát như trước nữa, chỉ cần con một lòng hầu hạ tiểu thư, sau này chẳng thiếu miếng ăn, biết chưa?”
Tiểu Tố im lặng gật đầu. Cô đâu có nói tiểu thư như bây giờ không tốt, đi theo một tiểu thư thong minh vẫn hơn đi với người dễ phạm sai lầm nhiều, nhưng mà, mỗi khi nghĩ đến nửa chậu máu mèo kia, cả người cô đều nổi gai ốc…
Lúc này, Lục Thanh Ninh đang ở trong khuê phòng, câu được câu mất càm ràm với nha hoàn Thủy Thảo: “Ngươi thật ra cũng thông minh, biết Hỷ Mặc cô nương được nâng thành di thái thái, liền nhanh mồm giúp ta và Lục thiếu gia tố khổ, nhưng ngươi có nghĩ đến chưa, di thái thái này chắc gì đã giúp được, hay chỉ càng thêm phiền chúng ta?”
“Lão thái gia đã dặn Hỷ Mặc cô nương hộ tống tiểu thư về tận phòng, trong khi đáng lẽ chỉ cần bảo cô ta đi theo tiểu thư vào sân là được,” Thủy Thảo vẫn thẳng thắn, thật thà nói thẳng: “Cô ta đã đến đây, chẳng phải là thay lão thái gia tìm hiểu chút chuyện sao?”
“Nếu cô ta không trở thành di thái thái thì thôi, giờ đã như nguyện, thì biết càng nhiều, càng bất lợi cho lão phu nhân, nô tỳ đó nói vài câu giúp ai còn chưa biết kia kìa.”
“Lẽ ra, nô tỳ như Thủy Thảo không dám trông mong lão phu nhân gặp nạn, nhưng mấy năm nay, Đại phu nhân và tiểu thư chịu khổ suốt à.”
Lục Thanh Ninh bất giác mỉm cười, nha đầu Thủy Thảo này thật hiểu chuyện, nếu nàng nhớ không lầm, thì nó mới mười hai tuổi thôi.
Tiếp đó, lại nghe Thủy Thảo nói rằng mẹ cô bé vẫn trông nom của hồi môn của Đại phu nhân Tạ thị từ đó đến giờ, nàng gần như đi ngay đến một quyết định, không cần đại nha hoàn, để Thủy Thảo lấp chỗ trống của Tiểu Trừng là được – có nha hoàn như vậy bên người, sau này nàng muốn làm việc gì ngoài Lục trạch, không phải càng thuận tiện hơn ư?
Ở viện Thiên Điệp, Tạ thị cũng đã nhắc đến chuyện này, bà bảo hạ nhân ở viện Thanh Ninh không hữu dụng lắm, đang định chọn cho nàng vài người, hoặc là trước mắt cứ đưa hai nha hoàn bên viện Thiên Điệp qua cho nàng sai sử.
Cũng may Cao ma ma đã ngăn cản kịp thời, ma ma nói hiện tại là lúc Đại phu nhân nằm nghỉ trên giường, nếu để người ngoài biết Đại phu nhân vẫn còn tâm trí quan tâm để ý chuyện khác, khó tránh khỏi được cái này mất cái kia.
Người Tạ thị chọn, liệu có tin được không? Chung quy, Lục Thanh Ninh cảm thấy thời điểm này chưa phải là lúc nên mất cảnh giác mà tin người khác, cứ tin vào ánh mắt và lỗ tai của mình đi đã.
Về sau, nếu Tạ thị hoàn toàn phản công, sử dụng thủ đoạn cao tay, thì đừng nói là chọn vài nha hoàn cho nàng, mà có bảo nàng cột chặt với bà, cùng đi cùng đứng, đối phó với gió tanh mưa máu, nàng cũng không ấp úng nửa câu, vì nàng tin rằng, hai mẹ con cùng hội cùng thuyền, một người có thể đối phó với ba người.
Con có mẹ như bẹ ấp măng, câu này thời nào cũng đúng. Lục Thanh Ninh có thể độc lập và tài giỏi như trước, nhưng nàng biết rằng, ở những xã hội như thế này mà xa cách với cha mẹ ruột thì muốn sống không khó, bình an lại rất khó cầu.
“Ngươi tạm thời giúp Tiểu Tố xử lý mấy chuyện trong viện, tiền tiêu vặt hàng tháng ta sẽ bù cho ngươi sau, chờ Đại phu nhân khỏe lại ta sẽ nói với phu nhân nâng ngươi lên đại nha hoàn.” Cuối cùng, Lục Thanh Ninh quyết định, nàng muốn dùng Thủy Thảo, Đại phu nhân nếu an bài thêm, thì nàng có hai tiểu nha đầu cũng tốt.
Vì sau khi xem xét cẩn thận, nàng cho rằng Tiểu Tố và Thủy Thảo là tuyệt phối. Tiểu Tố tinh tế, tỉ mỉ và trầm ổn, Thủy Thảo thì thông minh và nhanh nhẹn, hai người đi với nhau sẽ bù trừ cho nhau; lỡ đâu Tạ thị cho nàng một nha đầu y hệt Tiểu Tố, nàng đúng là buồn chết khi ở chung với hai người như hai cái hũ nút.
Nàng tuyên bố rồi, Thủy Thảo cũng không có vẻ mặt hoảng hốt vì được sủng ái, chỉ nói tạ ơn, nói nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ Tam tiểu thư thật tốt. Lục Thanh Ninh càng hài lòng – xem ra cô bé này có thể uốn nắn đây, biết nói cái gì nên nói, và biết khi nào nên nói.
“Hồi nãy Tô ma ma nói là cần chuẩn bị nước ấm để Tiểu Tố tỷ tỷ lau mình cho tiểu thư, ngờ đâu Đại phu nhân gặp nạn. Hay tiểu thư ngồi nghỉ một chút, chờ nô tỳ đi phân phó tiểu trù phòng đặt ấm nước rồi quay lại nha.” Thủy Thảo trao đổi với Lục Thanh Ninh với giọng y như đang dỗ trẻ con, thật có dáng vẻ của đại nha hoàn.
Lục Thanh Ninh cố nín cười, khoát tay: “Ngươi cứ đi đi, ta ngồi một mình chút xíu cũng được, ngươi đừng quên ta đã chết một lần rồi, còn sợ gì nữa.”
“Theo lời nói mang điềm gở của tiểu thư, nô tỳ coi bộ tiểu thư đã quên hết mấy chuyện bực mình rồi!” Thủy Thảo vừa giả vờ giận dỗi, vừa lui ra.
Quên hết mấy chuyện bực bội, Lục Thanh Ninh cũng muốn lắm chứ. Nhưng sống ở đại trạch như thế này, chỉ sợ hôm nay quên chuyện hôm nay, ngày mai lại có chuyện của ngày mai thôi. Còn Tô ma ma với Tiểu Tố nữa, sao lúc này còn chưa quay về kìa, nàng và Thủy Thảo nói chuyện lâu lắc lâu lơ, đủ thời gian cho hai mẹ con bà qua qua lại lại giữa viện Thiên Điệp và viện Thanh Ninh hai vòng.
Cũng may là Thủy Thảo vừa từ tiểu trù phòng về một lát, thì Tô ma ma và Tiểu Tố, theo sau là nha hoàn bê ấm nước to, vào phòng.
Thấy Tô ma ma vẻ mặt có ý cười toan nói gì, Lục Thanh Ninh cười ngăn lại: “Con vừa nhìn sắc mặt người là biết không có việc gì gấp, cũng không có chuyện xấu nào xảy ra, hay người ngồi nghỉ chút đi. Cứ để Tiểu Tố và Thủy Thảo giúp con tắm rửa gội đầu rồi hẵng nói cũng không muộn.”
Nằm bất tỉnh trên giường suốt ba ngày, người cũng dơ dáy không chịu nổi, dù đã được Tiểu Tố lau mình, Lục Thanh Ninh vẫn cảm thấy cả người nhớ nháp, ngứa ngáy khó chịu. Muốn tắm thật sạch sẽ, lại bị vết thương vừa kết vảy không được dính nước trên lưng cản trở.
“Tiểu thư của tôi!” Hễ nghe thấy yêu cầu quái đản nào của Lục Thanh Ninh, là Tô ma ma lại hoảng hồn kêu như vậy, “Đầu cô bị thương đã ổn đâu, gội đầu sao được? Có là tổ chim cũng mặc kệ nó!”
Vẻ bất đắc dĩ đầy mặt, Lục Thanh Ninh nói: “Vú ơi là vú, cho con tắm rửa chút đi, đầu con ngứa lắm, để nữa là chí rận kéo đến đầy đầu cho coi! Vú nhìn nè, con rơi xuống hồ bùn đất dính đầy nè, không gội thì đầu con thành tổ chim thật mất!”
Vú đúng là vú mà, đến chuyện gội đầu tắm rửa nhỏ nhặt như vậy cũng muốn can thiệp, mấy chuyện nho nhỏ này cứ mặc nàng không được sao…
Lục Thanh Ninh chỉ mong qua đợt này, đem viện giao cho vú quản. Mới vừa rồi, không nhờ nàng nhanh miệng chặn kịp, thì Tô ma ma đã nhanh mồm nhanh miệng kể tuột ra rồi, nha hoàn bưng nước còn đứng đây đó, ai biết bà ta có đáng tin hay không.
Tô ma ma rốt cuộc không lay chuyển được nàng, đành mặc nàng tắm tắm gội gội. Bà không để nàng duỗi lưng cho đỡ mỏi cái nào, lại gần kéo nàng nhét ngay vào ổ chăn, cầm hộp thuốc mỡ thoa cho nàng.
“Vú về viện cười đến vui vẻ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vú kể con nghe đi…” Lục Thanh Ninh kiệt sức gợi chuyện. |
|