|
Tác giả |
Đăng lúc 29-8-2014 07:01:58
|
Xem tất
Hắn lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi.”
Hắn dửng dưng nhìn nàng, không có chút gì gọi là cảm kích mang ơn suốt đời không quên báo đáp. Lửa giận trong lòng bắt đầu nhen nhóm, Tô Ly Ly chỉ thẳng vào mặt hắn, truy hỏi: “Ngươi tên là gì? Nhà ở chỗ nào, quê ở đâu, trong người có tiền hay không, mau mau gọi người nhà đến đây chuộc ngươi về.”
Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng trả lời: “Không nhà không người, cũng không có tiền.”
“Cả tên cũng không có?!”
“Không có.”
Tô Ly Ly bất lực nhìn hắn ngã vào đống chăn chiếu, cắn răng xỉa ra từng chữ một: “Ngươi đừng cho là ta hảo tâm cứu người, để cho ngươi ăn không ở không không phải trả tiền. Không có tiền thì đi làm thuê cho ta trả nợ, không có tên ta sẽ giúp ngươi đặt một cái. Khắp nhà ta đâu cũng là gỗ, thế nên từ nay ngươi sẽ gọi là Đầu Gỗ!”
Nói xong, không đợi hắn đáp lời, nàng phất áo bỏ đi, cánh cửa gỗ vốn đã rách nát chịu không nổi lực mạnh chỉ biết rên lên một tiếng.
*
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn lờ mờ, Tô Ly Ly đã rời giường rửa mặt.
Dưới ánh nắng ban mai, khoảnh sân sau nhà yên tĩnh tươi mát lạ thường, dòng nước trong vắt múc lên từ giếng luớt theo từng ngón tay ngọc ngà rơi xuống, cảm giác mát lạnh khiến nàng vui thích, tự nhiên muốn nghịch đùa một chút. Bàn tay ngọc nâng lên, một chuỗi bọt nước văng ra tứ phía. Nàng ngẩng đầu nhìn lên gốc cây hoàng giác mọc ngoài khoảnh sân đang đâm ra từng chồi lá non xanh nhạt.
Xưa nay văn nhân thi sĩ vốn thích lấy thi từ vịnh xuân tả thu, chỉ là nàng không thích trời thu chút nào. Thời tiết chẳng khác nào tâm tính con người, rét lạnh thấu xương như kẻ vô tình bạc nghĩa, không giống giữa hè nóng bức như lòng người chí tình sâu nghĩa nặng, không chút nào màu mè ra vẻ. Xuân sang vạn vật vui vẻ đâm chồi nảy lộc, như người mỉm cười hạnh phúc, mà ngày thu am đạm như oán phụ khuê phòng, dù đã tình suy hương vãn, lại cứ khăng khăng không chịu buông tha rũ bỏ, chỉ muốn một mình tự bi tự ai cho đến cuối đời.
Tô Ly Ly sửa soạn xong xuôi, đem nước ấy đi tưới ra vườn rau, vừa làm vừa nghĩ người như nàng còn lâu mới thành oán phụ, tâm trạng vui vẻ đi xách nước nấu cơm. Không bao lâu sau, nàng đã bưng bát cháo đi tới gian phòng xép nhỏ dưới chân cầu thang. Khúc gỗ kia đang mở mắt thao láo nhìn chăm chú lên tấm ván gỗ hở ra trên nóc nhà, thấy nàng tiến vào mới miễn cường dời mắt đi nơi khác.
Tô Ly Ly dìu hắn ngồi dậy, còn mình thì ngồi xuống mép giường, dùng thìa khuấy nhẹ, phút chốc cả gian phòng ngào ngạt hương cháo thơm phức. Sắc mặt hắn hôm nay tuy không còn vàng vọt như trước, nhưng vẫn còn trắng bệch không còn chút máu, chỉ một đôi đồng tử trong trẻo nhưng lạnh lùng bén nhọn. Tô Ly Ly múc một thìa cháo đưa đến bên môi, lại bị hắn tránh đi. “Ta tự mình làm được”, giọng nói trầm thấp nhưng sắc lẻm, bén ngọt như một lưỡi dao.
Nàng lạnh lùng gạt tay hắn ra, nhếch môi cười nhạo: “Tự mình làm? Vậy lát nữa ngươi phải rời khỏi đây.”
Hắn cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ rũ mắt lặng im, Tô Ly Ly dừng lại một chút rồi lại tiếp: “Ở phía đông có một gian phòng trống, ngươi nghĩ ngươi có thể tự mình tới đó sao?”
Tuy chỉ là một câu nói đùa nhưng cũng làm hắn bực mình khó chịu. Hắn nhếch môi hỏi nàng: “Vì sao lại cứu ta?”
Tô Ly Ly thầm nghĩ hắn hiềm nghi người khác quá nặng, tính cách thì lạnh lùng khó chịu, cho nên cũng không còn hứng trêu chọc, nghiêm túc trả lời hắn: “Không phải ta cứu ngươi, là do ngươi nằm chết trước cửa nhà chúng ta. Nếu ngươi chết ở trước cửa nhà bên ta cũng không hơi đâu để ý, ngay cả hòm rách cũng không cho. Ta đã cho ngươi ở lại thì sẽ không cho ngươi chết đói chết rét, nhưng nếu kẻ thù ngươi tìm tới cửa, ta sẽ không bảo hộ được ngươi, bởi vì đó là số kiếp của ngươi. Đã hiểu rồi chứ?”
Tô Ly Ly nói xong, hắn gật đầu tỏ ý đã nghe hiểu lời nàng nói. Nàng cũng mỉm cười, “Được lắm, ta thích nhất là người biết điều.” Tay múc một thìa cháo lại đưa đến cạnh miệng hắn, “Hôm qua mới mua về được ít ván gỗ, ăn cơm xong ta còn phải đi làm việc. Căn phòng này để lâu đã ẩm thấp, ngươi xương cốt lại yếu, ở lâu chỉ sợ thêm bệnh vào người. Ở phía đông có một phòng để đồ còn trống, lát nữa ta dọn dẹp xong ngươi chuyển sang đó mà ở.”
Nàng múc thêm thìa nữa, lại đưa đến miệng hắn, “Ngươi tên gì, nếu ngươi không nói, ta sẽ gọi ngươi là Đầu Gỗ.” Hắn thản nhiên gật đầu chẳng thèm từ chối, làm cho nàng bật cười. “Đầu Gỗ, ngươi bao nhiêu tuổi? Cái này không cần phải giữ bí mật chứ?”
Đầu Gỗ nhìn Tô Ly Ly nửa buổi rồi mới chậm chạp phun ra hai chữ: “Mười bốn.”
Nàng nói tiếp: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi, tạm thời chưa thể đi lại được, vậy nên sau này sẽ gọi nhị lão bản, đợi hai ngày nữa ta xem ngươi có thể làm được việc gì.”
“Ta?” Đầu Gỗ ngạc nhiên hỏi lại.
Tô Ly Ly hung hăng nhướn mày, “Vậy lẽ nào ta phải nuôi báo cô nhà ngươi? Hay ngươi muốn đổi thân phận khác, gọi ta một tiếng đại ca cũng được.”
“Ngươi?” Hắn lên giọng cao hơn một quãng.
Tô Ly Ly không thèm lý tới hắn, thủng thẳng bưng bát bỏ đi. Đầu Gỗ nhìn nàng từ đầu đến chân, bực bội hỏi: “Ngươi bao tuổi rồi?”
Tô Ly Ly phì cười, “Không phục sao, ngươi mười bốn, ta mười lăm, còn không phải đại ca ngươi sao?”
Cơm nước xong, Tô Ly Ly đun nước nóng, nhờ Trình thúc tới giúp Đầu Gỗ lau rửa thay thuốc. Trên đùi hắn có thương tích, còn vướng hai miếng gỗ nẹp ở chân, trên người cũng có mấy nơi bầm tím, muốn rửa sạch cũng phải mất hơn nửa canh giờ. Nhân lúc hắn tắm rửa, Tô Ly Ly đi sang căn phòng ở phía đông, tranh thủ quét dọn bụi bặm bám từ lâu, trải thêm một tấm đệm mới, tuy chỉ làm bằng vải bông giá rẻ nhưng hết sức sạch sẽ thanh tịnh. Một lát sau, Trình thúc dìu Đầu Gỗ tới đây. Tô Ly Ly kiếm hai bộ quần áo nam cho hắn, nàng cũng còn nhiều quần áo, chỉ sợ hơi nhỏ hơn khổ người hắn.
Nàng đứng dậy mở toang cửa sổ, giờ này mặt trời đã lên cao, cả căn phòng phút chốc tràn ngập ánh nắng, phủ lên gương mặt Đầu Gỗ. Hắn nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, giống như người vừa thoát khỏi được một kiếp. Nhìn bộ dạng tiểu tử kia khoan khoái dễ chịu, Tô Ly Ly cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu như có dòng nước suối lướt xuyên qua đáy lòng, nàng nhẹ giọng nói: “Chờ thương thế của ngươi khỏi hẳn, ta dẫn ngươi ra ngoại thành đi dạo.”
Đầu Gỗ hơi hé mắt, dưới ánh dương hàng mi dài phủ một lớp áo vàng kim rực rỡ. Khóe môi hắn hơi cong thành một vòng cung hoàn hảo, mặc dù là cười nhạt nhưng êm dịu như gió xuân trong nắng. Tô Ly Ly nhìn theo ánh mắt hắn, bên ngoài song cửa xuân cảnh càng thêm một phần mỹ lệ.
*
Cửa tiệm quan tài chẳng mấy khi đông như trảy hội, cũng chẳng khi nào vắng tanh không được một đồng. Tô Ly Ly mở cửa hàng ở khúc cuối Như Ý phường, may được thợ khéo làm ra đồ tốt nên cũng có chút tiếng tăm ở đất kinh thành.
Bách, tùng, lim, nhãn, muốn loại nào có loại ấy, kích thước rộng hẹp đủ cả. Hoa văn điêu khắc đẹp đẽ, màu sơn sống động. Thành gỗ đóng chắc chắn kín kẽ, dùng màu đỏ làm nền rồi phủ nhựa cây sơn, làm cho cả cỗ quan tài sáng bóng như gương, gõ thư một tiếng âm thanh ngân lên trong như tiếng ngọc.
Tô Ly Ly chăm chú xem xét sổ sách tính toán công việc. Ngày nào cũng vậy, mấy người thợ mộc đều tới chọn lựa gỗ, Trương sư phụ lĩnh việc khắc ván, Tô Ly Ly chế nước sơn vẽ kiểu, Trình thúc đánh xe đưa hàng. Hàng hóa bán ra cứ túc tắc không nhanh không chậm, không quá dư thừa nhưng cũng chẳng sợ đói.
Đầu Gỗ không muốn hé răng, Tô Ly Ly cũng lười không hỏi, chỉ nói với mọi người hắn họ Mộc, người Ung Châu, người nhà mất trong chiến loạn, chỉ còn một mình hắn lưu lạc nay đây mai đó, hắn ở lại đây coi như giúp Trình thúc làm việc.
Cả thế gian có một góc nhỏ này vẫn còn tĩnh lặng, nhưng bên ngoài kia thế sự đã đảo điên. Nhìn khắp thiên hạ chỉ thấy các châu huyện lần lượt nổi can qua, không sợ gánh chịu cái tội nghịch tặc phản đồ, trở thành cái đích cho người ta phỉ nhổ, ngay cả kinh thành cũng không tránh khỏi giặc phỉ cướp phá. Khắp các châu quận dân chúng vì chiến loạn lưu lạc tha hương. Lưu dân chạy nạn quá nhiều quan phủ cũng bỏ ngoài tai không thèm nhìn tới, bách tính trăm họ nhìn mãi cũng thành quen, dần dần không còn trách cứ. Cứ thế thân phận của Đầu Gỗ được che giấu trót lọt. |
|