Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: bemeo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Thái Tử Phi Thất Sủng | Nhược Nhi Phi Phi (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2013 13:46:12 | Xem tất
Chương 10: Xử phạt của Tử Dạ

Từ đầu, Thanh nhi luôn đứng ở bên cạnh Diệp Lạc, nàng thấy Diệp Lạc chỉ là nhẹ nhàng mà cản tay Diệp Linh một chút, như thế nào có thể đẩy ngã Diệp Linh? Lúc này nghe được ý tứ trong lời nói của Diệp Linh rõ ràng là vu hãm Diệp Lạc, cũng nhịn không được nữa lửa giận trong lòng, nàng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Linh, cả giận nói :

“Nhị tiểu thư, ngươi là có ý tứ gì? Tiểu thư nhà ta rõ ràng là không có đẩy ngã ngươi, là ngươi chính mình tự ngã trên mặt đất, chẳng lẽ, ngươi muốn vu hãm tiểu thư nhà ta sao?”

Diệp Lạc trong lòng khẩn trương, nàng thật không ngờ Thanh nhi tức giận tố cáo Diệp Linh, muốn ngăn cản Thanh nhi cũng không còn kịp, nàng cùng Thanh nhi bất đồng, Tử Dạ tuy rằng hận nàng, nhưng có hoàng thượng làm chỗ dựa cho nàng, kỳ thật hắn cũng không dám thật sự đối với nàng bất hảo, mà Thanh nhi cùng nàng không giống nhau, thân phận của nàng chính là nô tỳ, đắc tội Diệp Linh, cuộc sống sau này liền khổ sở .

Quả nhiên, Diệp Linh nghe xong lời Thanh nhi vừa nói, khóc đến lớn tiếng hơn, nàng giống như là bị ủy khuất rất lớn, quay đầu hướng Tử Dạ kêu khóc nói:

”Tử Dạ, Linh nhi sống không nổi nữa, tỷ tỷ không tin Linh nhi, ngay cả một hạ nhân cũng dám khi dễ Linh nhi, Linh nhi làm sai cái gì? Linh nhi chỉ là muốn ở bên cạnh chàng, hầu hạ chàng mà thôi, chẳng lẽ, như vậy cũng có sai sao?”

Nhìn Diệp Linh trên mặt đất khóc đến lê hoa đái vũ, trong mắt Tử Dạ hiện lên một chút đau lòng, động tác hắn ôn nhu đem Diệp Linh đỡ lên, ôn nhu vì nàng lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt, sau đó nhẹ giọng an ủi Diệp Linh một lát, tiếp theo lạnh lùng nhìn Thanh nhi liếc mắt một cái, tức giận quát :

“ Cẩu nô tài to gan! Người đâu, đem tiện tỳ này kéo xuống, loạn côn đánh chết!”

Thị vệ một bên lên tiếng trả lời, liền tiến lên kéo Thanh nhi.

Diệp Lạc hai tay gắt gao nắm, nội tâm phẫn nộ đến cực điểm, lạnh lùng nhìn thị vệ liếc này mắt một cái, tức giận nói: “Dừng tay!”

Thị vệ nghe xong lời Diệp Lạc, nhất thời không dám động thủ, đành phải quay đầu nhìn Tử Dạ.

Tử Dạ gặp Diệp Lạc mở miệng ngăn cản, không khỏi đem lửa giận toàn bộ trút trên người Diệp Lạc, hắn cười lạnh một tiếng, cả giận nói :

”Hảo cho một Thái Tử Phi, thật tự phụ, tiện nhân! Chuyện ngươi đẩy ngã Linh Nhi, bản thái tử còn chưa có cùng ngươi so đo, ngươi còn dám giúp ác nô này?”

Diệp Lạc thân thủ đem tay Thanh nhi gắt gao nắm ở trong tay, đứng thẳng lưng, hai mắt nhìn thẳng Tử Dạ, ngữ khí vẫn bình tĩnh, lại cực kỳ kiên quyết nói :

“Thái tử điện hạ, nếu Diệp Lạc nói gì đó không nên nói, làm cái gì trái ý ngươi, ngươi cứ việc xử phạt Diệp Lạc, làm gì cùng một hạ nhân như thế so đo? Chẳng lẽ thái tử điện hạ có không có một chút khoan dung sao?”

“Ha ha!” Tử Dạ giận quá hóa cười, hắn chỉ tay vào Diệp Lạc, ngữ khí mang theo tia châm chọc nói :

“Xử phạt? Ngươi là muốn thay ác nô này nhận xử phạt của bản thái tử sao? Hảo! Bản thái tử sẽ thành toàn cho ngươi! Ngươi nghe đây, Diệp Lạc, bản thái tử muốn ngươi quỳ gối nơi này, hướng Linh Nhi xin lỗi, mãi cho đến sáng sớm ngày mai mới thôi!”

Diệp Lạc sắc mặt trắng nhợt, nàng thật không ngờ Tử Dạ cư nhiên hội muốn nàng trước mặt mọi người quỳ xuống. Điều này làm cho người luôn luôn lạnh nhạt như nàng, cũng nhịn không được biến sắc.

Thanh nhi bỗng nhiên dùng sức giãy tay Diệp Lạc ra, lớn tiếng nói :

“Tiểu thư, ngươi căn bản cũng không có sai, dựa vào cái gì quỳ xuống xin nàng? Hắn muốn Thanh nhi chết, Thanh nhi chết là được! Dù sao Thanh nhi một cái mạng tiện nhân, có cái gì đáng tiếc sao?”

Diệp Lạc bỗng nhiên tức giận đối Thanh nhi nói ”Ngươi câm miệng! Nên làm như thế nào, bản Thái Tử Phi ta tự có chừng mực, nơi này khi nào thì đến phiên một nô tỳ nhỏ như ngươi nói chuyện?”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2013 13:58:11 | Xem tất
Chương 11: Ủy khuất 1

Thanh nhi tính tình vốn ngay thẳng. Khi nàng chưa đầy một tuổi đã được mẫu thân Diệp Lạc nhặt về Thủy Vân cung nên từ nhỏ đã ở bên cạnh Diệp Lạc cùng nàng lớn lên, mà Diệp Lạc đối đãi với nàng giống như tỷ muội thân sinh, chưa từng xem nàng như hạ nhân, cho nên trong khái niệm của nàng, căn bản cũng không có cái gì gọi là quy củ, nay gặp Diệp Lạc vì nàng mà chịu ủy khuất như thế, trong lòng thật sự rất tức giận. Lúc này bị Diệp Lạc giận, một chút thanh tỉnh lại, tuy rằng vẫn đang không có cam lòng, bất quá, cũng không dám nói nữa.

Diệp Lạc thấy Thanh nhi không dám nói nữa, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng quay đầu nhìn thẳng Tử Dạ nói:

”Những lời thái tử nói có thật không? Nếu là như vậy, Diệp Lạc tự nhiên đáp ứng, chỉ hy vọng thái tử điện hạ miệng vàng lời ngọc, không làm khó xử Thanh nhi!”

Lời Diệp Lạc vừa nói ra, Tử Dạ không khỏi nao nao, hắn vốn cho rằng tính cách của Diệp Lạc kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không vì một hạ nhân thân phận thấp hèn mà quỳ xuống, nhưng là, bây giờ nhìn Diệp Lạc thần sắc kiên quyết, hiển nhiên là không phải cùng hắn nói đùa.

Tử Dạ nhìn Diệp Lạc, trong lòng cười lạnh, xấu nữ nhân này, hắn thật sự là xem thường nàng, lẽ nào nàng hay dùng những thủ đoạn này để mê hoặc nhân tâm sao? Đường đường Thái Tử Phi lại vì một nô tài mà quỳ xuống, cũng không sợ bị người chê cười. Xem ra, xấu nữ nhân này thật là một người vì đạt được mục đích mà sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào! Hảo, nếu đây là chính nàng lựa chọn, như vậy, hắn sẽ thành toàn cho nàng thôi!

Nghĩ đến đây, Tử Dạ cười lạnh một tiếng, ngữ khí lạnh lùng nói:

“Bản thái tử tự nhiên nói lời giữ lời, chỉ hy vọng ngươi không nên ở trước mặt bản thái tử diễn trò. Bản thái tử nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi giở thủ đoạn gì, bản thái tử cũng sẽ không quan tâm tới ngươi, ngươi hãy dừng tư tưởng này lại đi!”

Diệp Lạc khóe miệng nhếch lên một chút ý cười chua xót, giở thủ đoạn? Nàng chỉ là thân bất do kỷ, nếu như không phải đã đáp ứng hoàng thượng, nàng như thế nào lại ở hậu cung âm u đầy phức tạp này? Cũng được, Tử Dạ cùng tất cả mọi người đều cho rằng nàng là một người không biết xấu hổ, vì vinh hoa phú quý mà phá hư hạnh phúc của muội muội, là một người vì để đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn, nàng còn có cái gì để mà giải thích ?

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc chậm rãi quỳ xuống, vẻ mặt của nàng thực bình tĩnh, hiện tại hết thảy, đối với nàng mà nói, chẳng qua là nhiệm vụ hoàng thượng giao cho nàng mà thôi, bất kể như thế nào, bọn ta phải đi hoàn thành nó, đây cũng là sứ mạng của nàng.

Thanh nhi thấy tiểu thư nhà mình vì nàng mà bị ủy khuất lớn như thế, hốc mắt không khỏi đỏ lên, hai đầu gối mềm nhũn, cũng nặng nề mà quỳ xuống, ở trong Thủy Vân cung, ai đối với tiểu thư nhà nàng mà không phải cung kính ? Tiểu thư nhà nàng làm sao chịu được ủy khuất như thế? Đáng tiếc, trước mắt vị thái tử có mắt nhưng không tròng này, hắn không biết tiểu thư nhà nàng tốt, ngược lại mọi chuyện đều tin nhị tiểu thư âm hiểm giả dối kia, người như vậy như thế nào xứng đôi với tiểu thư nhà nàng?

Nghĩ đến đây, Thanh nhi lại vì Diệp Lạc cảm thấy bất bình, nàng cắn chặt lấy môi dưới, cố nén ghen tuông trong lòng, không cho lệ ở trong hốc mắt chảy ra.

Diệp Lạc gặp Thanh nhi đột nhiên quỳ xuống, trong lòng đau xót, khẽ thở dài một hơi, yếu ớt nói:

“Thanh nhi, ngươi đây là tội gì?”

Thanh nhi lại cắn chặt răng, ngữ khí vô cùng kiên quyết nói: “Tiểu thư, nô tỳ quỳ cùng người!”

Diệp Lạc chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt lặng lẽ chảy ra một giọt lệ trong suốt như thủy tinh, nàng cũng không phải bởi vì chính mình sở chịu ủy khuất mà rơi nước mắt, mà là hành động của Thanh nhi làm nàng cảm động.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2013 14:08:00 | Xem tất
Chương 12: Ủy khuất 2

Diệp Linh tựa vào trong lòng Tử Dạ, nhìn chủ tớ Diệp Lạc đang quỳ trên mặt đất, trên mặt hiện lên vẻ cười đắc ý, mà động tác của nàng cùng với biểu tình trên mặt lại hoàn toàn tương phản, nàng nhẹ nhàng mà lôi kéo ống tay áo của Tử Dạ, ngữ khí như là bất an khuyên nhủ:

“Tử Dạ, như vậy hình như không tốt lắm đâu? Nếu truyền tới tai hoàng thượng, hoàng thượng nhất định trách Linh nhi không hiểu quy củ.”

Tử Dạ nghe xong lời Diệp Linh vừa nói, sắc mặt âm trầm nhìn Diệp Lạc quỳ trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói:

“Diệp Lạc, đây hết thảy đều cùng Linh Nhi không quan hệ. Nếu như một ngày nào đó mà bản thái tử nghe được ngươi ở trước mặt phụ vương nói Linh Nhi cái gì, đừng trách bản thái tử đối với ngươi vô tình!”

Diệp Lạc mở to mắt, mặt vô cảm nói  :

“Diệp Lạc nếu cam nguyện như này, tự nhiên là sẽ không nói nàng cái gì, nếu là thái tử điện hạ lo lắng, Diệp Lạc cũng không thể nói gì hơn!”

“Ngươi!” Tử Dạ bị nàng nói trúng tâm sự, trong lòng giận dữ, nặng nề mà phất một cái ống tay áo, một phen ôm Diệp Linh, lạnh lùng nói: “Linh Nhi, chúng ta đi!” Nói xong, ôm Diệp Linh, cũng không thèm nhìn tới chủ tớ Diệp Lạc liếc mắt một cái, nổi giận đùng đùng rời đi.

Diệp Lạc mặt vô cảm nhìn bóng dáng bọn họ rời đi. Bỗng nhiên, Diệp Linh quay đầu, xa xa hướng về phía nàng lộ ra một chút nụ cười chiến thắng.

Thanh nhi thấy nụ cười trên mặt Diệp Linh, tức giận đến hai tay gắt gao nắm lại, đối Diệp Lạc tức giận nói:

”Tiểu thư! Vừa rồi rõ ràng chính là nhị tiểu thư đang vu hãm người, người vì sao không nói ra?”

Diệp Lạc lộ ra một chút cười khổ, thản nhiên nói: “Thanh nhi, ngươi cho là ta nói ra rồi sẽ như thế nào?”

Thanh nhi tức giận nói: ” Nói ra, thái tử gia….”

Diệp Lạc không đợi Thanh nhi nói tiếp, liền đánh gãy lời nói của nàng:” Ngươi cho rằng hắn sẽ tin tưởng ta sao?”

Thanh nhi hơi sửng sờ, đúng vậy a, thái tử gia vốn là không thích tiểu thư, như thế nào lại tin tưởng lời nói của tiểu thư?

Diệp Lạc nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, thản nhiên nói :

“Thanh nhi, ngươi biết, ta không muốn tranh cái gì, nơi này cũng không thuộc về ta, chúng ta bây giờ chính là đang giúp hoàng thượng thôi! Nói ra mà hắn không tin thì có tác dụng gì?”

Thanh nhi cảm thấy sóng mũi cay cay, nước mắt chậm rãi chảy xuống, nghẹn ngào kêu lên:”Tiểu thư”

Diệp Lạc dùng ống tay áo nhẹ nhàng giúp Thanh nhi lau đi lệ đọng trên khóe mắt, miễn cưỡng cười cười, nói :

“Thanh nhi ngốc, ngươi khóc cái gì? Mau ngưng khóc đi, không cần tự làm cho người ta chê cười, Thanh nhi của ta không phải là rất kiên cường sao? Sao có thể khóc?”

Thanh nhi chỉ là cảm thấy trong lòng ủy khuất, nghe xong lời nói của Diệp Lạc, khóc lại càng to hơn, nàng nức nở nói :

”Tiểu thư, chúng ta trở về Thủy Vân cung đi, thái tử gia căn bản là không tin tiểu thư”

Diệp Lạc mặt trầm xuống, tức giận nói “Thanh nhi!”

Thanh nhi thấy Diệp Lạc tức giận, không dám nói nữa, cúi đầu xuống, chính là nước mắt ủy khuất  không ngừng lăn theo gò má mà rơi xuống đất.

Thấy Thanh nhi như thế, Diệp Lạc cũng không nhẫn tâm trách cứ nàng nữa, nàng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đem Thanh nhi ôm trong lòng, chủ tớ hai người ôm nhau cùng một chỗ, lặng yên cùng quỳ gối trên sàn.

Sắc trời đã dần dần tối sầm đi. Trên bầu trời, ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm, một trận mưa gió sắp xảy ra.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2013 21:08:10 | Xem tất
Chương 13: Làm khó dễ 1

Dạ Vân điện, hậu viện.

Đứng trong căn phòng rách nát đến không chịu nổi đã như muốn vứt đi, Diệp Lạc cùng Thanh nhi cả người ướt đẫm, nhìn một mảnh hỗn độn kia trên mặt đất.

Cơ hồ tất cả đồ đạc của Diệp Lạc đều đã bị Tử Dạ sai cung nhân đem đến nơi này. Mà những cung nhân có lẽ là nhìn thấy chủ tớ Diệp Lạc một đêm mưa gió quỳ trên mặt đất, họ lớn lên ở trong hoàng cung, đều là rất xu nịnh, nội tâm cho rằng Diệp Lạc đã thất sủng, cho nên mới qua loa đem đồ đạc của Diệp Lạc đến nơi này, sau đó ném trên mặt đất, thậm chí ngay cả thu dọn cũng không thu dọn một chút.

Gian phòng này, vốn là nơi đã bị bỏ hoang trong Dạ Vân điện, ngày thường cũng bị quăng đến những tạp vật không rõ lai lịch, bởi vì trường kỳ không ai quét tước, cho nên bên trong chất đầy tro bụi thật dày, y vật của Diệp Lạc cùng Thanh nhi, liền bị ném loạn xạ xuống đất.

Đêm qua, nàng cùng Thanh nhi vẫn quỳ gối ở trước Dạ Vân điện, ở thời điểm chạng vạng, bỗng nhiên nổi lên một trận mưa tầm tã, chủ tớ hai người quỳ gối một đêm trong suốt trận mưa đó. Khoảng thời gian đó, Diệp Lạc có bảo Thanh nhi ly khai, thế nhưng Thanh nhi cực kỳ khuất cường, mặc kệ Diệp Lạc khuyên như thế nào, nàng chính là không ly khai, quyết tâm quỳ ở nơi đó cùng Diệp Lạc. Mà mãi cho đến buổi sáng hôm nay, chủ tớ hai người mới đem cơ thể vừa lạnh lại vừa mệt trở về Lưu Vân các.

Nhưng là, thời điểm chủ tớ hai người trở lại Lưu Vân các, lại bị cung nhân lạnh lùng báo cho biết, y vật của các nàng đã bị đem đến vứt ở một chỗ trong viện.

Nhìn trước mắt một mảnh hỗn độn, Diệp Lạc thở dài một hơi, cùng Thanh nhi lặng yên đem y phục ướt đẫm trên người thay ra, sau đó chủ tớ hai người lặng yên thu dọn.

Mãi cho đến qua buổi trưa, Diệp Lạc cùng Thanh nhi mới đem hết thảy trong phòng  thu thập xong, tuy rằng so sánh cùng Lưu Vân các, nơi này có vẻ đơn sơ mà keo kiệt, nhưng là, sau khi thu dọn xong, thoạt nhìn cũng sạch sẽ đi rất nhiều, có thể miễn cưỡng ở được.

Thu dọn xong sau, Diệp Lạc cùng Thanh nhi mới giật mình nhận ra đã không ăn một ngày rồi, trong bụng đã truyền cảm giác đói, Diệp Lạc đang muốn phân phó Thanh nhi đi thiện phòng lấy một chút thức ăn, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Rất nhanh, một vị thái giám trên tay mang một  thiện hạp đi đến, vị  thái giám này thấy Diệp Lạc, cũng không hành lễ, trên gương mặt mang theo một chút khinh miệt, hắn nặng nề mà đem thiện hạp trên tay phóng tới trên bàn, sau đó khinh bỉ nhìn Diệp Lạc, nói: ”Thái Tử Phi, thỉnh dùng bữa thôi!” Nói xong, liền cũng không quay đầu lại xoay người đi ra ngoài cửa.

Thanh nhi mở ra thiện hạp, thấy bên trong chính là hai chén cơm ít ỏi, cùng một cái đĩa thoạt nhìn đen nhánh, không biết là thức ăn gì, không khỏi bất mãn đối thái giám kia kêu lên ”Đứng lại!”

Vị kia thái giám dừng lại cước bộ, khinh miệt nhìn Thanh nhi liếc mắt một cái, lạnh lùng lên tiếng:

”Vị tỷ tỷ này có gì phân phó?”

Thanh nhi cầm thiện hạp trên tay đưa đến trước mặt hắn, tức giận nói:

”Tiểu thư nhà ta là đường đường Thái Tử Phi, sao có thể ăn cái này? Ngươi là thái giám trong nội đường, cư nhiên lớn mật như thế?”

Đối mặt chất vấn của Thanh nhi, vị thái giám kia ngoài cười nhưng trong không cười giọng the thé nói:

”Chúng ta là thái giám thái bên người  Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ phân phó, Thái Tử Phi hiện tại đã bị biếm lãnh cung, tất cả hàng hóa cùng chi phí từ nay về sau đều dựa theo trong cung quy định. Trong cung quy định, người trong lãnh cung, chỉ có thể ăn cái này, tỷ tỷ, chúng ta khuyên ngươi vẫn là ăn khi còn có thể, sau hôm nay, thì sẽ không có người mang thức ăn đến nữa!” Nói xong, vị thái giám kia không hề để ý tới Thanh nhi, xoay người đi ra ngoài.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2013 21:12:29 | Xem tất
Chương 14: Làm khó dễ 2

Thanh nhi nhìn bóng lưng vị thái giám kia, tức giận nói:

"Tiểu thư, thái tử điện hạ quả thực khinh người quá đáng! Hiện tại ngay cả  nô tài này cũng có thể kiêu ngạo như thế! Thật sự là tức chết ta!”

Lãnh cung? Diệp Lạc cúi đầu xuống, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, xem ra, Tử Dạ quả là không cho phép nàng sống tốt. Nàng mặc dù là người ngoài cung, nhưng là, bởi vì mẫu thân là thị vệ bên người hoàng thượng, cho nên đối với quy củ trong cung  cũng là biết đến, trong cung, quả thật nếu phi tử bị biếm lãnh cung thì địa vị ở trong cung, thậm chí có thể nói ngay cả con chó cũng không bằng. Tử Dạ đối với nàng như thế, là muốn nhục nhã nàng sao? Đáng tiếc, hắn sai lầm rồi, bị đánh tiến lãnh cung, đối với nàng Diệp Lạc mà nói, có nghĩa lí gì? Nàng cũng không phải là nữ tử tay trói gà cũng không chặt, cũng không phải phi tần mang theo nỗi hận trong lòng, nàng là Diệp Lạc, là Thủy Vân cung cung chủ, nếu Tử Dạ nghĩ phương thức này có thể khiến nàng đầu hàng, vậy thì thật là khiến thiên hạ chê cười!

Diệp Lạc thu hồi tâm tình, nhìn Thanh nhi đang tức giận, bất bình, mỉm cười, nói:

"Thanh nhi, ngươi không cảm thấy việc này là tốt hay sao?”

Thanh nhi cúi đầu xuống, đôi môi đỏ mọng cong lên, bất mãn nói:

"Tiểu thư! Làm sao ngươi có thể bị bọn họ khi dễ như vậy? Nơi này nơi đó được rồi? Lấy nô tỳ xem, thái tử điện hạ rõ ràng là muốn nhục nhã tiểu thư!”

Diệp Lạc mỉm cười, nói:” Nếu là ở nơi này, có thể tránh đi người không muốn gặp, cái này cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt. Được rồi, thức ăn đã muốn lạnh, dùng bữa thôi!” Nói xong, Diệp Lạc không thèm nhắc lại, vươn cánh tay thon dài trắng nõn, bưng lên một chén cháo, thần thái tự nhiên bắt đầu ăn.

Thanh nhi vốn là tâm tính tiểu hài tử, thấy Diệp Lạc cũng không ngại, nàng tuy rằng trong lòng vẫn đang đối Tử Dạ bất mãn, thế nhưng cũng không nói nhiều nữa, mà là cùng Diệp Lạc lặng yên bắt đầu ăn.

Chủ tớ hai người dùng xong bữa ăn, sau khi thu dọn xong, qua một hồi, một vị cung nữ liền tới đem thiện hạp kia  lấy đi. Vị cung nữ kia trước khi đi, bị Diệp Lạc gọi lại, Diệp Lạc theo trên tay lấy ra một cái vòng ngọc tốt nhất, nhét vào trong tay vị cung nữ kia, sau đó nhượng nàng hỗ trợ đem một ít vật phẩm sinh hoạt cần thiết tới.

Vị kia cung nữ đối với việc này cũng không kinh ngạc, hiển nhiên trong cung đã muốn quá quen thuộc. Nàng bất động thanh sắc đem vòng ngọc thu vào trong lòng, hướng Diệp Lạc gật gật đầu, sau đó như không có việc gì  ly khai.

Thanh nhi có điểm tiếc hận nhìn vòng ngọc kia, bởi vì vòng ngọc này là cái mà Diệp Lạc thích nhất, đáng tiếc, hiện tại lại cho cái cung nữ nịnh bợ kia. Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, Tử Dạ sai người đem đồ đạc Diệp Lạc chuyển ra Lưu Vân các, nhưng là không biết do cố ý hay vô tình mà những trang sức quý giá không có đưa đến đây, có lẽ là đã bị cung nhân len lén giấu rồi, lại có lẽ là Tử Dạ cố ý làm thế, dù sao, bây giờ đang ở trong gian phòng rách nát, Diệp Lạc chủ tớ có thể nói là trên người không có đồng nào. Cho nên, Diệp Lạc mới không thể không đem vòng ngọc vẫn mang ở trên tay đưa cho vị cung nữ kia.

Đây là quy củ trong cung, trong cung, mặc kệ lúc trước thân phận của ngươi có bao nhiêu tôn quý, nếu gặp rủi ro, những cung nhân bợ đỡ này liền sẽ không xem ngươi là người, nếu không cho bọn họ đồ vật này nọ, không cần nói bọn họ đem đến cho ngươi đồ đạc, cho dù ngươi chết trước mắt bọn hắn, mắt bọn hắn dù một chút cũng không dao động. Cho nên, Diệp Lạc đem vòng ngọc đưa cho cung nữ kia, thực là hành động bất đắc dĩ.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2013 21:17:24 | Xem tất
Chương 15: Đối lập

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi trên bầu trời làm cho sân vườn như phủ thêm một tầng kim y. Những chú chim nhỏ thức dậy sớm, không biết đang trốn ở trên cành cây nào mà ríu ra ríu rít kêu, thỉnh thoảng lại có những giọt sương óng ánh của buổi sớm mai theo lá cây mà rơi xuống hòa tan với mặt đất.

Diệp Lạc đứng ở trong sân, khép hờ hai mắt, cảm thụ sự yên tĩnh cùng không khí tươi mát của buổi sớm. Thỉnh thoảng thổi qua một trận gió nhẹ, lơ đãng làm lay động mái tóc đen bóng của nàng, làm gương mặt nàng, vốn thoạt nhìn không có gì lạ, tăng thêm một ít quyến rũ khó có được.

Phía sau truyền đến một tiếng bước chân nhỏ nhẹ, Thanh nhi cầm trên tay một kiện áo choàng đi đến bên cạnh Diệp Lạc, vì nàng nhẹ nhàng phủ thêm, trong miệng thoáng có điểm trách cứ nói:

”Tiểu thư, ngươi cũng thật là, hiện tại khí trời đã lạnh, ngươi đi ra cũng không khoát thêm xiêm y, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

Diệp Lạc mỉm cười, lấy tay nắm thật chặt Thanh nhi vì nàng phủ thêm áo choàng, cười nói ”Thanh nhi, ngươi dậy rồi à?”

Thanh nhi trên mặt hơi đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói:”Tiểu thư, ngươi tỉnh dậy tại sao không gọi nô tỳ?”

Diệp Lạc vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt của nàng, cười nói:

“Biết ngươi mệt, hơn nữa nơi này không có ngoại nhân, chúng ta không cần phải tuân thủ những quy củ kia.”

Buổi tối ngày hôm trước, Thanh nhi bất chấp cùng nàng dầm mưa quỳ gối một đêm trước Dạ Vân điện, mà sau khi quay về lại vội vàng thu thập rửa sạch phòng ở, vẫn chưa có nghỉ ngơi. May mắn thuở nhỏ Thanh nhi đã cùng nàng tập võ, thân thể tự nhiên so với nữ tử  bình thường sức chống cự tốt hơn rất nhiều, nếu đổi thành nữ tử khác, chỉ sợ đã sớm ngã bệnh, bất quá, nàng cùng Thanh nhi mặc dù không có bị bệnh, nhưng là, cũng cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, mà Thanh nhi đêm qua vừa nằm xuống giường, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Diệp Lạc không có thói quen dậy trễ, nàng mỗi ngày đều thức dậy đặc biệt sớm, bởi vì đây là thói quen đã dưỡng thành khi còn ở Thủy Vân cung. Trước đây, thời điểm ở Thủy Vân cung, bởi vì tập võ, cho nên mỗi ngày trời còn chưa sáng, Diệp Lạc nhất định sẽ bị mẫu thân đánh thức, lâu ngày, liền dưỡng thành thói quen dậy sớm của Diệp Lạc.

Buổi sáng hôm nay, thời điểm Diệp Lạc rời giường, thấy Thanh nhi đang ngủ say, biết nàng là mệt muốn chết rồi, cho nên cũng không có đánh thức Thanh nhi.

Thanh nhi thấy mái tóc đen xõa rối tung của Diệp Lạc, biết nàng còn chưa có rửa mặt chải đầu, nhân tiện nói

”Tiểu thư, nô tỳ đi nấu nước.”

Diệp Lạc đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài viện truyền đến một trận tiếng bước chân nặng nề, Diệp Lạc cùng Thanh nhi quay đầu nhìn lại, gặp thái giám ngày hôm qua đưa thiện đến, vẻ mặt không tiêu đứng ở sân cửa, hắn cũng không có tiến trong viện, mà là khinh miệt nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, giọng the thé nói :

“Thái Tử Phi, thái tử điện hạ có lệnh, cho ngươi rửa mặt chải đầu một phen, cùng thái tử điện hạ đến trước viện cung đi  thỉnh an hoàng thượng!”

Diệp Lạc hơi sửng sờ, bất quá, rất nhanh liền hiểu được, khóe miệng nàng nhếch lên một chút cười lạnh, đối vị thái giám kia ôn hoà nói :

”Ngươi trở về nói cho thái tử điện hạ, nếu muốn bổn cung bồi hắn đi vào cung, xin mời chính hắn đến cùng bổn cung nói!”

Nghe xong lời Diệp Lạc, vị thái giám kia ngây ngẩn cả người, hắn không có nghĩ đến Diệp Lạc sẽ trả lời như thế, sửng sốt một lúc sau, mới đỏ bừng cả khuôn mặt, the thé quát :

”Lớn mật! Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, làm sao có thể tới cái địa phương rách nát này?”

Vị thái giám kia nói chưa xong, Thanh nhi liền tức giận quát: ”Lớn mật! Cẩu nô tài! Dám như thế đối Thái Tử Phi nói chuyện?”

Diệp Lạc đang muốn quay người về lại trong phòng, thế nhưng khi nghe được lời nói của thái giám, cước bộ kiên định mà ngừng lại, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn vị thái giám kia liếc mắt một cái:

"Trở về nói cho thái tử, Bổn cung bây giờ còn là Thái Tử Phi do hoàng thượng tự mình tứ hôn, đừng tưởng rằng bổn cung bị hắn biếm vào lãnh cung, là có thể mặc cho người điều khiển!” Nói xong, Diệp Lạc không hề để ý tới vị thái giám kia, thẳng hướng trong phòng đi đến.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2013 21:23:46 | Xem tất
Chương 16: Giá lâm


Vào trong phòng, Thanh nhi ở phía sau theo tiến vào, biểu hiện vừa rồi của Diệp Lạc, làm Thanh nhi vô cùng vui sướng, vẻ mặt nàng tràn đầy tiếu ý nói:

"Tiểu thư, ngươi vừa rồi thật là lợi hại! Hừ! Xem những nô tài này sau này có còn dám hay không xem thường chúng ta!”

Diệp Lạc mỉm cười, đối Thanh nhi nói:

"Thanh nhi, ngươi không sợ vị thái giám kia hướng phía thái tử cáo trạng sao?”

Thanh nhi cong lên miệng, có chút bất mãn nói: ”Tiểu thư, Thanh nhi theo ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Thanh nhi ở trong mắt tiểu thư là một người sợ phiền phức sao? Nếu không phải bởi vì tiểu thư ở trong này, cái địa phương tồi tàn này, Thanh nhi đã sớm không muốn ở lại!”

Diệp Lạc thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc Thanh nhi, nhẹ giọng nói :”Thanh nhi, ngươi trước đi nấu nước đi, cho ta rửa mặt chải đầu, một hồi nếu như là hắn đến đây, ngươi không cần nói.”

Thanh nhi muốn nói lại thôi, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống, nhẹ nhàng mà đáp ứng, không nhắc lại, xoay người đi ra ngoài.

Diệp Lạc nhìn bóng lưng Thanh nhi, trong lòng dâng lên một cỗ áy náy, Thanh nhi vốn là một nữ hài chính trực, vẫn dám yêu dám hận, hiện tại cùng nàng vào trong cung, thật sự là làm khó nàng, mà nàng hết lần này rồi đến lần khác đều bị Tử Dạ gây khó dễ, làm Thanh nhi cùng nàng chịu không ít ủy khuất.

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc không khỏi nhẹ nhàng nhăn lại đôi mi thanh tú, Tử Dạ bởi vì hoàng thượng tứ hôn, trong lòng đối với nàng cực kỳ bất mãn, mà bây giờ, nàng lại đắc tội với thái giám bên người Tử Dạ, vị thái giám kia vốn chính là tiểu nhân nịnh hót, bây giờ hắn một mình trở về, không biết cùng Tử Dạ thêm mắm thêm muối nói cái gì, ấn theo tính cách bạo ngược của Tử Dạ, kế tiếp, nhất định không để nàng sống tốt.

Suy tư, Diệp Lạc lại thở dài một hơi, cũng được, cái gì tới sẽ tới, ngay thời khắc nàng bắt đầu đáp ứng hoàng thượng, nàng nên dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, không phải sao?

Có lẽ, nàng không nên cự tuyệt Tử Dạ muốn nàng đi Phượng cung thỉnh an, nhưng là cách làm của Tử Dạ, thật sự là làm người ta giận sôi, hắn đem Diệp Lạc nàng đánh biếm lãnh cung, lại muốn nàng bồi hắn tiến cung diễn trò? Từ xưa đến nay, có ai gặp qua phi tử bị đánh biếm lãnh cung, vẫn đang có thể bước vào Phượng cung thỉnh an?

Việc này, cho dù hoàng thượng chẳng hay biết gì, nhưng là, hoàng hậu nhất định đã sớm biết, nếu nàng bước vào Phượng cung, hoàng hậu thế nào lại có thể buông tha cơ hội này? Đến lúc đó, không chỉ nàng mang tội bất kính, chỉ sợ Tử Dạ cũng sẽ bởi vì tội khi quân mà mất đi thái tử vị của hắn.

Đáng tiếc, Tử Dạ trừ bỏ oán hận nàng, cái gì cũng không biết, thật sự là cô phụ hoàng thượng đối với hắn  một mảnh tâm ý.

Trong viện vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Diệp Lạc tưởng Thanh nhi, đang muốn nói chuyện, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu, lại thấy một vị cung nữ có điểm lạ mặt  đứng ở cửa, thấy Diệp Lạc xoay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười, hướng Diệp Lạc hành lễ, giòn thanh nói "Nô tỳ tham kiến Thái Tử Phi.”

Diệp Lạc nao nao, nói: ”Ngươi là ai? Tìm Bổn cung có chuyện gì?”

Vị kia cung nữ vẫn đang vẻ mặt tươi cười, cung kính nói :”Bẩm Thái Tử Phi, nô tỳ là Đại cung nữ thị  bên người hoàng thượng, hiện tại là phụng ý chỉ hoàng thượng, đến đây thông báo, thỉnh Thái Tử Phi đến Dạ Vân điện kiến giá.”

Trên gương mặt bình tĩnh của Diệp Lạc hiện lên tia kinh ngạc, hoàng thượng đã biết sao? Lúc này, làm sao có thể đến Dạ Vân điện?

Thấy thị thư vẫn đang đứng ở cửa nhìn nàng, Diệp Lạc đành phải thu hồi tâm tình, thản nhiên đối thị thư nói: ”Bổn cung đã biết, ngươi trước lui ra đi!”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2013 21:34:16 | Xem tất
Chương 17: Tranh chấp


Diệp Lạc vội vàng rửa mặt chải đầu, sau đó cùng Thanh nhi, vội vàng hướng Dạ Vân điện đi đến.

Rất nhanh, Diệp Lạc đã đến trước cửa của Dạ Vân điện, chỉ thấy trước điện đã đứng không ít thị vệ, mà Đại cung nữ kia đang đứng cửa đại điện, nhìn thấy Diệp Lạc đã đến, mỉm cười, sau đó nhẹ giọng nói: ”Thái Tử Phi, mời theo nô tỳ.”

Thanh nhi không thể tiến điện kiến giá, cho nên Diệp Lạc nhẹ nhàng mà phân phó nàng vài câu, sau đó liền cùng thị thư đi vào Dạ Vân điện.

Vào Dạ Vân điện, chỉ thấy hoàng thượng bộ mặt tức giận ngồi ở trên chính điện nhìn Tử Dạ, mà Tử Dạ lại cúi thấp đầu, giữ im lặng.

Thị thư cước bộ nhẹ nhàng đi đến bên người hoàng thượng, nhẹ giọng nói: ”Hoàng thượng, Thái Tử Phi đến.”

Hoàng thượng khẽ gật đầu quay đầu nhìn về phía chính giữa đại điện, nhìn đến Diệp Lạc tiến vào, trên mặt lộ ra mỉm cười.

Diệp Lạc cúi đầu hành lễ, thanh âm rõ ràng nói: ” Nhi thần, khấu kiến phụ hoàng.”

Hoàng thượng ý cười đầy mặt đối Diệp Lạc nói: ”Lạc nhi không cần đa lễ, đến bên phụ hoàng.”

Diệp Lạc nhu thuận đi về phía hoàng thượng, mà khi đi ngang qua Tử Dạ vốn đang cúi đầu thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, oán hận nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái.

Diệp Lạc diện vô biểu tình, nhìn không chớp mắt, giống như là không có nhìn thấy Tử Dạ, trực tiếp đi đến bên cạnh hoàng thượng đứng vững.

Hoàng thượng đợi Diệp Lạc đứng vững, mới khoát tay áo ý bảo thị thư lui ra, sau đó mới quay đầu nhìn Tử Dạ, thần sắc cực kỳ nghiêm khắc nói: ”Dạ nhi, hiện tại Lạc nhi đã tới, ngươi có lời gì, liền nói đi!”

Tử Dạ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, lớn tiếng nói :

”Phụ hoàng, nhi thần muốn phế vị Thái Tử Phi của nàng!”

Lời của Tử Dạ vừa nói ra, hoàng thượng liền vỗ mạnh án thư, đứng lên, tức giận quát :

”Hồ nháo! Ngươi cùng Lạc nhi mới đại hôn không lâu, hơn nữa, việc hôn nhân của ngươi cùng Lạc nhi là trẫm tự mình tứ hôn, há có thể như thế trò đùa? Này chẳng phải là làm cho người trong thiên hạ chê cười trẫm sao?”

Tử Dạ thấy hoàng thượng giận dữ, nhưng cũng không e ngại, mà là đứng lên, dùng ngón tay chỉ vào Diệp Lạc, vẻ mặt kiên quyết  đối hoàng thượng nói:

"Phụ hoàng, nàng căn bản là không xứng làm Thái Tử Phi của nhi thần!"

Hoàng thượng tức giận đối Tử Dạ nói:” Nghiệt tử! Ngươi câm mồm!”

Hoàng thượng cảm xúc cực kỳ kích động, tay hắn run rẩy chí vào Tử Dạ phẫn nộ quát :”Nếu như ngươi nghĩ phế đi Lạc nhi, trừ phi trẫm đã chết! Nếu không, ngươi mơ tưởng!”

Tử Dạ thật không ngờ hoàng thượng sẽ phản ứng như thế, hai tay của hắn gắt gao nắm lại cùng nhau, không cam lòng nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, gặp Diệp Lạc mặt không thay đổi đứng ở một bên, giống nhau hết thảy trước mắt cùng nàng không quan hệ, hai mắt Tử Dạ cơ hồ muốn phun ra lửa!

Xấu nữ nhân này! Nàng cho là có phụ hoàng làm chỗ dựa cho nàng, là có thể an nhàn làm thái tử Phi sao? Nàng mơ tưởng! Hắn tuyệt đối sẽ không để nàng sống yên ổn!

Vừa nghĩ tới đêm qua vẻ mặt kia của Diệp Linh thương tâm muốn chết, trong lòng Tử Dạ đối Diệp Lạc lại thêm vài phần oán hận!

Hắn oán hận đứng lên, chỉ vào Diệp Lạc, lớn tiếng nói :

”Phụ hoàng, nàng muốn tiếp tục làm Thái Tử Phi cũng có thể, chính là, từ nay về sau, nàng không thể bước chân vào Lưu Vân các của nhi thần!”

Hoàng thượng tức giận đến cả người phát run, tức giận nói :”Dạ nhi! Ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó? Lạc nhi là chánh phi của ngươi, là hoàng hậu sau này!”

Tử Dạ cười lạnh một tiếng, lạnh lùng thốt:

"Phụ hoàng, thú nàng, là ý tứ của phụ hoàng, nhi thần đã cưới, bất quá, nhi thần có thể nói cho phụ hoàng, ở trong mắt người ngoài, nàng là Thái tử phi, nhưng là ở trong mắt nhi thần, nàng ngay cả một con chó trong Dạ Vân điện của nhi thần cũng không bằng!”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2013 21:39:13 | Xem tất
Chương 18: Tâm sự của hoàng đế  1

Hoàng thượng thấy nhi tử của mình không chịu thua kém như vậy, thật sự là trong lòng phẫn nộ, cũng không phải hắn muốn ép Tử Dạ và Diệp Lạc ở cùng một chỗ, thật sự là bởi vì hắn có nhiều bất đắc dĩ. Hắn tuy rằng là hoàng thượng cao cao tại thượng, là chân mệnh thiên tử, thế nhưng nào ai biết, nỗi khổ trong lòng hắn?

Hắn cả đời, chỉ có yêu nữ tử là thanh mai trúc mã của hắn, cùng hắn lớn lên,cũng chính là mẫu phi của Tử Dạ, Mị phi.

Mị phi vốn gọi là Ly Nhi, là nữ nhi của biểu ca họ hàng xa của mẫu thân hắn, bởi vì tuổi nhỏ đã mất đi cha mẹ, mẫu phi của hắn thương nàng cơ khổ, liền đem nàng tiến vào trong cung, mang ở bên cạnh.

Thời điểm Ly Nhi tiến cung chỉ mới bảy tuổi, mà khi đó hắn cũng mới mười hai tuổi, có thể nói bọn họ là cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, thanh mai trúc mã, mà, bọn họ cũng quả thật có tình cảm thắm thiết.

Nhưng là, mẫu phi hắn lúc ấy chỉ là một vị quý phi, ở trong cung, tuy rằng được tiên lão hoàng đế sủng ái, thế nhưng còn có ba phi khác cùng mẫu phi hắn địa vị ngang hàng.

Mà hoàng hậu đương nhiệm, cũng chính là lão thái hậu hiện tại dưới gối không có con, cho nên, các vị vương tử do bốn vị quý phi hạ sinh cạnh tranh nhau có thể nói là dầu sôi lửa bỏng, vô cùng căng thẳng.

Trong đó, kiêu ngạo nhất chính là một vị lúc ấy uy quyền khuynh vua và là nữ nhi của một đại thần – Lệ quý phi.

Lệ quý phi có một con, so với hắn chính là nhỏ một tuổi, trọng yếu nhất là phụ thân của Lệ quý phi là trọng thần trong triều nắm trong tay trọng binh của triều đình, mà mẫu phi hắn Ngọc quý phi là một vị không có quyền thế gì, là quý phi ở trong cung cũng không có địa vị gì, mà nàng sở dĩ có thể ngồi trên quý phi vị, cũng bất quá là vì có vẻ được hoàng đế sủng ái, cho nên, đối với việc tranh đoạt vương vị, Ngọc quý phi căn bản là không phải đối thủ của tam phi .

Mà Ngọc quý phi thông minh biết điểm này, cho nên, đối với chiến tranh của ba phi khác, chưa từng có tham dự. Nhưng là, ai cũng thật không ngờ, hoàng hậu lúc ấy đối với cuộc chiến tranh đoạt vương vị luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt, tại thời điểm chiến tranh kịch liệt nhất tìm tới Ngọc phi, muốn Ngọc phi đem hắn lúc ấy mới mười sáu tuổi giao cho nàng, nhận thức nàng là mẫu phi, mà điều kiện của nàng là giúp hắn đoạt được vương vị.

Hoàng hậu tìm tới cửa, Ngọc phi rất là kinh hỉ, sau khi nàng suy nghĩ kĩ càng, quyết định đồng ý điều kiện của hoàng hậu, cứ như vậy, hắn trở thành nhi tử của hoàng hậu.

Nói đến hoàng hậu, nàng là một nhân vật cực kỳ lợi hại, cha của nàng là nguyên lão trong triều, năm đó Tử gia gây dựng được giang sơn lập được không ít công lao hãn mã, mà hoàng hậu là nữ nhi duy nhất của hắn, cho nên địa vị ở trong cung, không người có thể so, thậm chí, ngay cả Lệ quý phi kiêu ngạo nhất, cũng không dám tùy tiện đắc tội hoàng hậu, nhưng là, tiếc nuối duy nhất chính là, hoàng hậu lại không có con.

Mà sau khi, Ngọc quý phi đem nhi tử của mình làm con thừa tự cấp hoàng hậu, trong triều nhất thời dấy lên một đợt sóng kinh động, mà hoàng hậu cũng quả thật lợi hại, nàng lợi dụng địa vị của mình ở trong cung cùng với sự sủng ái của hoàng đế đối với Ngọc quý phi, đánh bại ba phi khác, đem hắn nâng lên ngôi vị hoàng đế.

Mà hắn thế nào cũng thật không ngờ hoàng hậu tuy rằng lập hắn làm hoàng thượng, nhưng là cái ngày hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, liền len lén phái người tiến đến đem Ngọc phi bức tử, sau đó, lại chặt chẽ đem hắn khống chế ở trong tay.

Biết được mẫu phi bị hại, trong lòng hắn cực kỳ khổ sở, thế nhưng lúc ấy hắn lại không có khả năng phản kháng bởi vì hoàng hậu lúc này đã được phong là Thái hậu, cho nên, đành phải làm bộ như không biết rõ tình hình, vẫn ngoan ngoãn đóng vai một nhi tử  hiếu thuận.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2013 21:43:22 | Xem tất
Chương 19: Tâm sự của hoàng đế  2


Kế tiếp, nếu đã đăng cơ, tự nhiên là phải lập hậu, lúc ấy tình cảm của hắn cùng với Ly Nhi vô cùng tốt, sớm đã có phu thê chi thực, mà ở trong cung của hắn, cũng chỉ có một nữ nhân là Ly Nhi.

Hơn nữa, Ly Nhi lúc ấy đã có thai, cho nên, hắn khờ dại cho rằng, hắn có thể lập Ly Nhi làm hoàng hậu.

Nhưng là, hắn đã quá ngây thơ rồi. Ngay tại thời điểm hắn đưa ra yêu cầu lập Ly Nhi làm hoàng hậu, câu nói đầu tiên của Thái hậu đã từ chối, muốn hắn thú cháu của Thái hậu bên nhà thân mẫu làm hậu, mà Ly Nhi bởi vì xuất thân không tốt, chỉ có thể lập làm phi.

Hắn không dám đắc tội Thái Hậu, bởi vì ngay lúc đó, hắn ở trong triều, căn bản là một chút quyền lợi cũng không có, hắn đành phải nhịn xuống phẫn nộ trong lòng, lập cháu họ của Thái Hậu – Long Ngữ Lan làm hậu.

Mà hắn lại trăm triệu không ngờ rằng, Long Ngữ Lan trước khi tiến cung, đã cùng biểu ca của nàng, cũng chính là đương kim Thừa tướng Tư Mã Văn có gian tình, hơn nữa đã mang bầu cốt nhục của Tư Mã Văn, chuyện cho tới bây giờ, hắn rốt cuộc hiểu rõ là âm mưu của Thái Hậu  .

Đồng thời cũng biết Thái Hậu năm đó lập hắn làm đế, trợ hắn đăng cơ, chỉ là một việc nhỏ trong thiên đại âm mưu, mục đích thực sự của nàng, chính là đem giang sơn của Tử gia, sửa thành Tư Mã gia .

Thái Hậu là người Tư Mã gia, mà Tư Mã Văn là nhi tử của thúc thúc của Thái Hậu, Thái Hậu không có con, tất không cam lòng, chỉ có thể đem giang sơn Tử gia đoạt đi mới giải trừ oán hận trong lòng nàng.

Hắn đã biết âm mưu của Thái Hậu, nhưng là, lại vô lực ngăn cản, đành phải âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, mà mẫu thân Diệp Lạc chình là người hắn bồi dưỡng ra được, Thủy Vân cung, cũng là dựa vào bang trợ âm thầm của hắn, mới có thể trong chốn giang hồ quật khởi.

Hiện tại đã qua hơn mười năm, hắn đã bồi dưỡng được cỗ thế lưc cho chính mình, mà Thái Hậu cũng đã chết đi, bất quá, thế lực nàng lưu lại, nhưng cũng không thể khinh thường. Đương kim hoàng hậu Long Ngữ Lan cùng Thừa tướng đương triều Tư Mã Văn vẫn đang tại, hơn nữa, bọn họ ở trong triều, người ủng hộ, thậm chí đã muốn vượt qua vị trí hoàng đế này, bọn họ còn tồn tại một ngày, Tử Dạ muốn thuận lợi đăng cơ, căn bản chính là chuyện không thể.

Mà hắn hiện tại, duy nhất có thể dựa vào, chính là thế lực ngầm Thủy Vân cung mà hắn bồi dưỡng lên, nhưng là mẫu thân Diệp Lạc đã qua đời, nhiệm vụ này, cũng chỉ có thể giao cho Diệp Lạc .

Kỳ thật hắn biết, mẫu thân của Diệp Lạc đã qua đời  mấy năm nay, Thủy Vân cung dưới sự dẫn dắt của Diệp Lạc, đã dần dần thoát khỏi bàn tay hắn, nhưng là, hắn cũng không có lo lắng, ngược lại rất là thưởng thức Diệp Lạc, hơn nữa biết, Diệp Lạc là một nữ tử cực kỳ thông minh, cho nên, hắn mới quyết định, bắt Tử Dạ lập Diệp Lạc làm thái tử phi, cứ như vậy, bởi vì thân phận của Diệp Lạc là nhi nữ của một gia đình bình thường, có thể loại bỏ đi lo lắng của hoàng hậu Long Ngữ Lan cùng Thừa tướng Tư Mã Văn, lại có thể âm thầm bảo hộ Tử Dạ.

Mà hắn lại trăm triệu thật không ngờ, Tử Dạ đối Diệp Lạc vạn phần chán ghét, thậm chí không tiếc kháng chỉ, tại ngày đại hôn, không đi cưới Diệp Lạc, làm cho Diệp Lạc bị người trong thiên hạ chê cười.

Bởi vì hắn cực yêu Ly Nhi, sau khi Ly Nhi sinh bệnh qua đời, liền đối với Tử Dạ cực kỳ sủng ái, cái này cũng dẫn đến tính cách bạo ngược của Tử Dạ, điều này làm đầu hắn đau không thôi.

Lúc này thấy Tử Dạ vũ nhục Diệp Lạc, hắn làm phụ thân, lại không biết làm thế nào, hắn không thể nói cho Tử Dạ chân tướng, bởi vì hắn hiểu con của mình, nếu nói cho hắn biết chân tướng, ấn theo tính cách của kiêu ngạo Tử Dạ, hắn nhất định sẽ từ chối sự giúp đỡ Diệp Lạc.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách