|
Chàng ngẩng mặt nhìn trời, sau lưng là nơi cúng tế rộng lớn ngổn ngang xác chết, máu tươi ấm nóng mang theo vị tanh nồng đậm chảy qua khe cửa, từng dòng từng dòng cuốn xuống bậc thềm như lụa tơ.
Lộp bộp.
Một cái đầu người lăn xuống bậc đá, dừng lại bên chân chàng, xuyên qua mớ tóc đen rối tung chính là gương mặt của cô gái xinh đẹp nổi tiếng một thời, trâm cài tóc mây, đôi mắt phượng mở to, ngập tràn sợ hãi.
Ngự lâm quân hùng hậu đang từng bước tới gần, có lẽ bọn họ đã nghe được tin Tướng quân làm phản từ đám thị vệ. Hoắc Tu chậm rãi bước đi, vòng qua cổng cung, tiếng bước chân bình bịch ngày một gần, chàng nghĩ trên người bọn họ đều có một thanh gươm sắc bén, chỉ cần một nhát cũng đủ đưa chàng vào chỗ chết.
Hoắc Tu ngẩng đầu, nhìn đội quân đang nhằm hướng mình mà tiến đến.
Đàn tế trời trống trải lặng thinh, làn gió vờn qua như tiếng khóc thương thảm thiết.
***
Địa phủ u ám và lạnh lẽo, cô gái áo đen cầm trong tay đèn lồng hoa mẫu đơn màu đỏ, chậm rãi đi đến Hoàng Tuyền, hai bên đường có rất nhiều hoa Bỉ Ngạn, xinh đẹp như mỹ nữ ca múa trong lửa thiêu.
Đi được nửa quãng đường, cô gái bỗng nhìn vào khoảng không hư vô, nói: “Bây giờ ngươi có hối hận không?” .
Yên lặng một lúc, bên trong chiếc đèn lồng bỗng phát ra tiếng nói dịu dàng: “Nhờ ơn cứu giúp của âm sai đại nhân mà hồn phách của Tân Dao vẫn còn lưu lại, như vậy cũng tốt lắm rồi”.
Cô gái lắc nhẹ chiếc đèn lồng, ánh lửa bên trong dần tắt, một u hồn vô cùng mỏng manh hiện lên trước mắt, hồn phách của Tân Dao lúc này rất yếu ớt, nhập nhòe không thành hình, cả người cô là một màu trắng như tuyết.
Giữ được một nửa phần hồn cũng là ý của tạo hóa, may mắn nhờ Dẫn hồn đăng Tân Dao mới khôi phục được toàn bộ linh hồn. Âm sai vẫn còn nhớ lúc hồn phách của Tân Dao hoàn toàn tan biến, cô đã mỉm cười thật thỏa mãn: “Chỉ cần chàng bình yên, cuộc đời này của Tân Dao coi như không uổng phí.”
Âm sai lạnh lùng nói: “Ngươi không biết bộ dáng hồn siêu phách tán, không thể tái sinh là thế nào đâu.” .
Đó chính là biến mất vĩnh viễn, ngay cả ước nguyện tiếp tục đoạn tình duyên ở kiếp trước cũng không thể thực hiện.
Tân Dao ngẫm nghĩ, cuối cùng mỉm cười: “Chuyện này đâu có gì liên quan, tôi chỉ muốn phu quân mình còn sống, chỉ cần chàng sống, tôi vô cùng mãn nguyện.”
Rốt cuộc cũng đi đến Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà mờ mịt sương trắng hiện lên, âm sai nói với cô: “Hồn phách của ngươi vốn không còn nguyên vẹn, cho dù đầu thai chuyển kiếp cũng chỉ có thể làm cây cỏ súc sinh.” .
Tân Dao gật đầu, hành lễ với âm sai: “Tạ ơn tỷ tỷ.” .
Nếu cứ ở mãi âm phủ mà không đầu thai, một ngày nào đó những nguyện vọng trong lòng sẽ khiến cô hóa thành oan hồn, cô sợ mình không khống chế được bản thân mà gây hại đến chàng, cô không thể khiến chàng bị tổn thương.
Mỉm cười thật tươi, Tân Dao đi về phía cầu Nại Hà, nhưng bước chân bỗng ngày một chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Cô ngẩn ngơ đứng tại chỗ, đôi mắt không hề chớp nhìn về người đàn ông trẻ tuổi đứng ở đầu cầu, áo giáp trên người chàng dính đầy máu, gương mặt tuấn tú hiện lên nét tang thương.
Cô lắp bắp nói không nên lời, thất thểu bước đến cạnh chàng, nước mắt thi nhau rơi xuống. Lẽ ra chàng phải ở nước Lung làm tốt chức Phiêu Kị đại tướng quân của mình, lẽ ra chàng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, con cháu đầy đàn, một người đàn ông tốt như vậy, vì sao lại xuất hiện ở đây.
“Chàng…vì sao ở đây…” Đứng trước mặt chàng, Tân Dao nghẹn ngào không thôi, cô sợ đây chỉ là một giấc mộng nên liên tục quệt nước mắt. Người đàn ông cúi đầu, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô đặt lên gương mặt mình.
“Cảm nhận được không?” Hoắc Tu mỉm cười nói, sau đó dùng mấy sợi râu mới mọc cọ vào bàn tay mềm mại của Tân Dao. Hóa ra, cách để gặp cô lại đơn giản như vậy, nhưng sao chàng phải suy nghĩ lâu đến thế, năm năm sống trong mòn mỏi đợi chờ quả thật lãng phí, chỉ cần được ở cùng cô, cho dù làm cây cỏ súc sinh chàng cũng cam tâm tình nguyện, chàng tin tưởng kiếp sau bọn họ sẽ lại yêu nhau.
Huống chi, cô còn nợ chàng một tiếng phu quân, chàng vẫn luôn ghi nhớ.
“Tân Dao, ta chờ nàng đến cạo râu giúp ta.”
-END- |
|