|
Chương 33: Hỉ doanh môn [ nhị ]
Edit: Momochan
Tiễn đệ đệ đi ra ngoài xong, Tuân Khanh Nhiễm cân nhắc một chút, liền cầm một đôi hài rất đẹp, lại mang theo một số đôi khác, đến phòng của Phương thị.
Trong phòng Phương thị hôm nay so với bình thường vô cùng náo nhiệt, Kim ma ma, Thường ma ma cùng nhóm nha hoàn đứng bên hầu hạ, Tuân Thục Phương cùng Tuân Thục Lan đều ngồi ở trên ghế cạnh tháp, ở giữa là ba cô con dâu, trước mặt từng người đều có nước trà và trái cây.
Phương thị ngồi ở trên tháp, đầy mặt tươi cười cùng vài cô con dâu nói chuyện. Tuân Khanh Nhiễm nhận ra trong đó, có một người là con của Tuân gia, gả cho cháu của Kim ma ma tên là Kim Vinh, mọi người đều gọi nàng là con dâu nhà Kim Vinh. Đôi vợ chồng này đều hầu hạ ở nhà Tuân gia đại gia trên kinh thành, rất có thể diện. Hai con dâu khác toàn thân đều là tơ lụa, trang sức cũng không hề tầm thường, nói chuyện cũng cực kì bình tĩnh, vươn ra bàn tay trắng nõn non mịn. Tuân Khanh Nhiễm liền đoán được, nhất định là người của Định xa hầu phủ, nhà mẹ đẻ của Phương thị và An Quốc công phủ, vội tới đưa lễ mừng thọ cho Phương thị.
Tuân Khanh Nhiễm vén áo thi lễ:
“Con định tặng cho phu nhân đôi giày, mời phu nhân chọn.”
Phương thị nhìn xem, chậm rãi chọn.
Tuân Khanh Nhiễm vừa tiến đến, ba cô con dâu đều thấy được, con dâu nhà Kim Vinh đứng lên trước, hai cô con dâu còn lại thấy Tuân Khanh Nhiễm cho rằng có chuyện, cũng đều đứng lên.
“Đây là tam cô nương nhà ta.” Phương thị hướng ba người con dâu nói.
Ba người đều tiến lên khuỵu gối hành lễ với Tuân Khanh Nhiễm. Con dâu nhà Kim Vinh liền cùng Tuân Khanh Nhiễm chào hỏi:
“Nô tài là con dâu nhà Kim Vinh, ở kinh lý đi theo đại gia cùng đại nãi nãi, cô nương chắc cũng biết nô tài. Hai vị này, đây là thị tì Tôn đại nương của nhị phu nhân An quốc công phủ, đây là Khánh đại nương, hầu hạ Hầu gia cùng phu nhân ở Hầu gia.’
Xem thái độ của Phương thị, Tuân Khanh Nhiễm biết hai người này đều rất có thể diện, liền cấp hai người bán lễ, cười hỏi các vị trưởng bối hai phủ có khỏe không, đối với con dâu nhà Kim Vinh chỉ khẽ gật đầu.
Hai người kia đánh giá Tuân Khanh Nhiễm từ đầu đến chân một lần, rồi liên thanh khen Phương thị phúc khí lớn, những nữ hài tử của Tuân gia, tướng mạo ai cũng xuất chúng.
“Hằng ngày đi theo phu nhân đi lại ở kinh lý, không phải nói mạnh miệng, từ công khanh vương hầu, cho tới tiểu thư nhà mệnh quan lớn nhỏ, không biết đã gặp bao nhiêu người, không có ai mấy so được với các cô nương nhà phu nhân. Phu nhân thật biết dạy dỗ.”
Phương thị tự nhiên nói vài câu khiêm tốn, nhất thời cao hứng, lại kêu người gọi Tuân Thục Chi đến, gặp gỡ một phen.
Tỷ muội Tuân Khanh Nhiễm thối lui vào buồng trong, Phương thị lại cùng vài vị con dâu tán gẫu việc nhà. Trước tiên là nói về Tuân gia đại nãi nãi, nói là bà mụ bà vú đều đã chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ lâm bồn, mọi người cảm thấy lần này nhất định là con trai. Còn có Tề gia, Lão thái quân thân thể vẫn còn khỏe mạnh, đại phu nhân, nhị phu nhân đều gửi quà tặng Phương thị. Cuối cùng còn nói đến đại nãi nãi của Phương gia.
“Lần trước trong thư có nói, Hầu gia phu nhân thân thể không khỏe, hiện tại khá hơn chưa?”
Phương thị thân thiết hỏi.
Khánh đại nương thở dài: “Đã mời rất nhiều đại phu, uống không biết bao nhiêu thuốc, nhìn có vẻ khá hơn, nhưng vẫn là cố gắng gượng, một ngày thường thường chỉ ngủ, cơm canh cũng lười ăn, ngự y nói, hạ thu vô phương, chỉ đợi đến mùa đông này… may ra có thể tốt.”
Trong phòng nhất thời không có ai nói chuyện, Phương thị trầm mặc một lúc lâu:
“Cô con dâu của cháu ngoại trai này, là vạn dặm mới tìm được một. Tuổi còn trẻ, từ từ dưỡng thì tốt rồi.”
“Hầu gia phu nhân cát nhân thiên tướng, rất nhanh sẽ tốt đẹp.”
Không khí lúc này mới tốt hơn một chút, vài người không hẹn mà cùng vòng vo chuyển đề tài, lại hàn huyên một chuyện khác, Phương thị liền an bài cho vài người bọn họ đi xuống nghỉ tạm.
Vài tỉ muội Tuân Khanh Nhiễm từ buồng trong đi ra, Phương thị lại chọn một chút đồ đưa cho Tuân Khanh Nhiễm. Tuân Thục Lan ngồi vào trước mặt Phương thị, nhỏ giọng nói:
“Đại biểu tẩu là bị bệnh gì, nghe như vậy, bệnh có lẽ đã hơn một năm.”
Phương thị khoát tay, liếc nhìn Tuân Thục Lan, Tuân Thục Lan cũng sẽ không hỏi lại. Lúc này có người đến bẩm báo.
“Tề gia tứ gia cùng lão gia đã nói chuyện xong, muốn tới bái kiến phu nhân.”
Mới vừa rồi, lúc còn ở buồng trong, Tuân Khanh Nhiễm đã nghe vài vị con dâu nói chuyện, Tứ gia của Phủ Quốc công cũng tới mừng thọ Phương thị. Nghe nói vốn sẽ không đến, lại đúng dịp đi ban sai, đi ngang qua Toánh Xuyên, nhị lão gia của Quý phủ nhắn hắn đến, cấp Tuân đại lão gia thỉnh an, cũng chúc thọ Phương thị.
Phương thị vội vàng gọi người vào. Tuân Thục Phương cùng Tuân Thục Lan đều lộ ra thần sắc chờ đợi, Tuân Khanh Nhiễm nghĩ nghĩ, liền hỏi Phương thị, nàng có nên rời khỏi hay không.
Phương thị liếc mắt nhìn mấy nữ hài tử một cái: “Ân, đó là tứ công tử của dì cả các con, các con nên gọi biểu ca. Là người trong nhà, hiện tại gặp mặt cũng tốt, không cần lảng tránh.”
Bên ngoài truyền đến tiếng giày, còn có tiếng nói chuyện của Kim ma am, một hồi công phu, Kim ma ma dẫn một người đi đến.
Người này mặc một bộ trường bào màu đen, có tơ vàng hai bên tay áo, một đôi giầy màu xanh đế trắng, thắt lưng đồng màu, khảm ngọc ở chính giữa. Tuân Khanh Nhiễm chỉ cảm thấy một cỗ xơ xác tiêu điều đập vào mặt, vội cùng vài tỷ muội đứng lên.
“Du nhi, mau đứng dậy. Vài năm không gặp, giờ đã trở thành người lớn rồi.”
Người đó tiến vào liền thỉnh an Phương thị, Phương thị vội tiến lên nâng dậy.
Tuân Khanh Nhiễm nhớ rõ, trong đồng lứa của Tề gia, đa số đều an dưỡng, hưởng phú quý, chỉ có một người xuất thân quan võ, hiện làm ngự tiền thị vệ, tên là Tề Du, trong lòng đoán nhất định là người này.
Tề Du ngẩng đầu lên, xem ra mới chỉ khoảng 17 18 tuổi, dáng người so với Phương thị phải cao hơn 2 cái đầu. Tuân Khanh Nhiễm đầu tiên chính là khen hảo khí phách, lại nhìn diện mạo của Tề Du, lại thầm khen một tiếng, hảo mặt mày.
Lông mi Tề Du không thô không nhỏ, lại đen như mực, cực kì hút hồn. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, con ngươi đen tựa như Mặc Ngọc, liếc một cái, quả nhiên là anh khí bức người. Tuân Khanh Nhiễm hơi hơi rũ mắt xuống, lại nhịn không được ngẩng đầu lên, lần này nhìn rõ ràng hơn, giữa mi tâm của nam tử có một nốt ruồi son. Nốt ruồi son này, trên mặt nam tử khác sẽ có vẻ mềm mại đánh yêu, nhưng ở trên mặt Tề Du, chính là giảm bớt vài phần khí xơ xác tiêu điều của hắn, làm cho người ta cảm thấy nam tử này tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại khó có thể rời mắt.
Phương thị lại để cho bọn tỉ muội Tuân Khanh Nhiễm chào hỏi Tề Du, thế này mọi người mới cùng ngồi xuống nói chuyện, hỏi sức khỏe của lão thái quân, lại hỏi cha mẹ hắn, cuối cùng lại hỏi thời tiết trên đường. Tuân Khanh Nhiễm ngồi ở bên cạnh, Phương thị tiếp đãi Tề Du nhiệt tình thân thiết, không thua gì đối đãi Trịnh Nguyên Sóc, nhưng thắt lưng vẫn thẳng tắp, không tùy ý như lúc ở cùng Trịnh Nguyên Sóc. Tuân Khanh Nhiễm lại liếc mắt nhìn Tề Du, cũng không cảm thấy kì quái. Nếu ở trên đường gặp được một người như vậy, Tuân Khanh Nhiễm sẽ nhịn không được mà nhìn thêm lần nữa, nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi, đối với một người toàn thân cao thấp đều hiện ra bốn chữ “Chớ tiến lại gần”, Tuân Khanh Nhiễm cũng không muốn đi thân cận.
Tuân Khanh Nhiễm cúi đầu, khóe mắt đảo qua khắp nơi. Tuân Thục Phương cũng Tuân Thục Lan đều ngồi thẳng tắp, ánh mắt đảo quanh trên người Tề Du. Chính là Tuân Thục Chi có chút thẹn thùng, cũng nhịn không được ngẩng lên ngắm Tề Du.
Toánh Xuyên có nhiều văn nhân, Tuân Thục Chi lại chỉ ở trong nhà, bình thường không có cơ hội đi ra ngoài, chính là Tuân Thục Phương cùng Tuân Thục Lan, mặc dù có thể cùng Phương thị đi ra ngoài, nhưng gặp được cũng chỉ toàn thư sinh thanh tú, đối với một Tề Du tràn ngập khí chất nam nhân như vậy, chỉ sợ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tuân Khanh Nhiễm cũng cảm thán, vài cô nương Tuân gia, tuân thủ quy củ nhất, không phải Tuân Thục Lan, mà là Tuân Thục Chi.
“Toánh Xuyên nơi này, con còn chưa có tới, cũng có mấy chỗ phong cảnh có thể đi thăm thú. Ở lâu thêm hai ngày, Trịnh gia hai vị biểu ca đều đang ở đây, cùng nhau đi dạo một chút đi.”
“Lần này xuất kinh, là phụng ý chỉ của thánh thượng, có chuyện quan trọng trong người. Lão thái quân cùng gia phụ gia mẫu đều vô cùng nhớ thương dì, cố ý phân phó con đến thăm, thỉnh an dượng, mừng thọ dì. Chính là còn phải về phục mệnh đúng thời hạn, cũng không dám ở lâu.”
Tề Du nói chỉ có thể ở lại một đêm, sẽ hồi kinh, Phương thị biết hắn có nhiệm vụ, cũng không miễn cưỡng.
“Du ca ca, muội nhớ rõ lần trước ở trên kinh, Du ca ca từng săn nai con, nuôi ở trong vườn, không biết bây giờ ra sao?” Tuân Thục Lan thừa dịp Phương thị không nói chuyện, mở miệng hỏi.
“Tự nhiên là vẫn ở đấy.” Tề Du liếc mắt nhìn Tuân Thục Lan một cái, đáp.
Phương thị cười nói: “Du nhi, đừng cười tứ muội muội của con. Nàng bị ta quản, còn giống tiểu hài tử, chỉ nhớ những chuyện chơi đùa.”
“Trang trại phía đông của chúng ta cũng có núi rừng, ngươi ta nói bên trong cũng có hồ ly, lộc, gà rừng thỏ hoang, chỉ là bọn họ đều là người đọc sách, kéo không nổi cung. Du ca ca, không bằng huynh ở lâu thêm vài ngày, săn vài con thú cho bọn muội muội có được không.”
Tuân Thục Phương hai mắt vụt sáng, nói.
Tề Du ánh mắt chợt lóe, cúi đầu uống trà, cũng không trả lời. Tuân Thục Phương thế này mới ý thức được mình lỗ mãng, bùm một cái mặt liền đỏ.
Phương thị không hờn giận quét mắt nhìn Tuân Thục Phương một cái, thì Tuân Quân Huy được Tuân đại lão gia sai lại đây.
“Nhị lão gia đi trong thành, sai quan nha công báo trở về. Nói là Thánh Thượng long ân, lão gia hôm nay có thể khởi phục làm quan. Lão gia để đệ tới thỉnh Tứ ca đi nói chuyện.”
Tề Du đứng lên: “Quan văn ở lại bộ cũng đã đi được nửa tháng, vốn là nên đến rồi. Chi sợ hai ngày trước Trực Đãi mưa to, nước tràn vào ngập đường đi, thế này mới bị chậm. Con lúc xuất phát, gia phụ có nói, tới công báo cho dượng dì, sớm chuẩn bị vào kinh, gia phụ cũng sẽ tìm cách hỗ trợ.”
Liên tiếp tin vui đến, làm cho Tuân đại lão gia vô cùng cao hứng, vào ban đêm mời một nhà nhị lão gia lại đây, cùng nhau ăn uống gia yến chúc mừng. Tuân đại lão gia, Tuân nhị lão gia, Quân Huy, huynh đệ Trịnh gia cùng Tề Du ở bên ngoài ngồi một bàn, Phương thị cùng Lâm thị mang theo cô nương của hai phòng ngồi một bàn khác.
Tân di nương có thai, đi ra chào hỏi rồi lại trở về. Tiểu Ngô di nương theo thường lệ không có tư cách ngồi bàn, bất quá bà ta nghĩ có việc vui như vậy, lại có ân điển của chính thất, bà ta cũng có thể được ngồi, vui a vui a. Nhưng, Phương thị tựa hồ đã quên chuyện này. Tiểu Ngô di nương đi theo hầu hạ một hồi, liền ủy ủy khuất khuất đi ra ngoài. Tự nhiên cũng không có ai chú ý đến bà ta, chỉ có Tuân Thục Chi khổ sở, lộ ra trên mặt.
Nhị phu nhân Lâm thị cùng hai nữ nhi Tuân Thục Nghiên, Tuân Thục Quyên đều cho rằng kim bích huy hoàng, liền mang quà mừng thọ của Phương thị tới luôn.
“Đại tẩu, bức tượng phật này, là trong cung triều trước chuyển ra, lão thái thái nhà muội tin phật, tìm hai ngàn lượng bạc mua đến, sau lại cho muội làm đồ cưới. Muội bình thường còn luyến tiếc lấy ra, nghĩ chỉ có đại tẩu mới xứng để dùng, đã sớm muốn tặng lại đây… Chúc đại tẩu phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn… Chúng ta vài vị con dâu, chỉ có đại tẩu là rộng lượng nhất, không hổ là quý nữ của Hầu gia. Muội nhìn, đại gia có tiền đồ, tứ cô nương lớn lên càng xinh đẹp quý khí, về sau đại tẩu phúc hưởng không hết, cũng đừng quên cháu của đại tẩu nha…”
Lâm thị chỉ vào đủ loại quà, nịnh hót Phương thị. Phương thị cực kì hưởng thu, ngoài miệng còn khiêm tốn, nói là người trong nhà, có tâm ý là được, không dám nhận quà nặng như vậy. Tuân Thục Nghiên cũng tiến lên trái hót phải nịnh, cuối cùng dỗ cho Phương thị cười to mới thôi. Quà của chi thứ hai năm nay so với năm trước không biết quý hơn bao nhiêu, vì điều gì mọi người đều rất rõ ràng, Phương thị tự nhiên là vô cùng đắc ý.
Bởi vì chuyện yến hội lần trước, Tuân Thục Lan và Tuân Thục Nghiên có chút xích mích.. Tuân Thục Lan ban đầu sẽ không hề quan tâm Tuân Thục Nghiên, Tuân Thục Nghiên cũng không phiền, chỉ vô cùng cẩn thận nói chuyện, không phí công phu gia truyền của nàng ta, cuối cùng Tuân Thục Lan cũng thân thiện trở lại. Hai người liền bỏ qua Tuân Thục Phương, ngồi ở một bên lặng lẽ nói. Tuân Thục Phương cũng không dám phát tác, chỉ lặng lẽ bĩu môi.
“Mới vừa rồi, vị ở Phủ An quốc công, chính là biểu huynh của tỷ sao?” Tuân Thục Nghiên nhỏ giọng hỏi Tuân Thục Lan.
“Ân, là tứ biểu huynh của tỷ, giờ làm Ngự tiền thị vệ, nghe nói rất được hoàng thượng coi trọng, phái một mình hắn đi ban sai.” Tuân Thục Lan kiêu ngạo đáp.
“Ai u, chuyện của hoàng gia, là chuyện gì, nói nghe một chút.”
Chuyện này Tuân Thục Lan cũng không biết” Muội cũng biết là chuyện của Hoàng gia, sao có thể tùy tiện nói được.”
Tuân Thục Nghiên lại hỏi thăm chuyện của An quốc công phủ, Tuân Thục Lan cũng không kể lại. Chỉ nói An Quốc công Tề gia, hiện còn tiền An quốc công phu nhân lão thái quân Dung thị là còn sống, có hai con, trưởng tử thụ phong Phụng Ân tướng quân, thứ tử là Hộ bộ thị lang. Phía dưới có sáu vị công tử, Tề Du ở chi thứ hai, đứng hàng thứ bốn.
“Thục Nghiên muội muội ngày thường rất thanh cao, như thế nào hôm nay lại muốn hỏi về biểu ca của tỷ vậy?”
Tuân Thục Phương nhịn không được chua chát nói. |
|