|
Ta tập trung lắng nghe tiếng thở của hắn, bình ổn chậm rãi, đúng là đang ngủ say.
Ta chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vén cổ áo hắn. Nửa đêm canh ba, lặng lẽ không người, ta như thế này hình như giống hái hoa tặc? Dù hắn đã ngủ say, ta vẫn không tránh khỏi khẩn trương ngượng ngùng, ngón tay khẽ run rẩy.
Đột nhiên ta thấy eo mình bị giữ chặt, bị hai cánh tay ôm cứng, sau đó bị xoay một vòng, thành nằm dưới thân Giang Thần.
Hắn là không ngủ hay bị ta đánh thức? Ta chẳng còn tâm trạng nào suy nghĩ, vội vàng đẩy hắn, ngón tay chạm đến ngực hắn, tim đập loạn nhịp bụng dạ rối bời, mặt bắt đầu nóng lên.
“Muội cởi áo ta làm gì?” Chắc do đêm khuya trời tối, hắn uống rượu, giọng nói có phần khác lúc bình thường, khàn khàn mà ẩn chứa sự nguy hiểm, làm cho người nghe lòng dạ rối bời.
“Muội… muội sợ huynh uống rượu nóng lên, định cởi áo ngoài hộ huynh.”
Hắn khàn giọng: “Đúng là nóng, ta tự cởi.” Hắn ngồi dậy, cỏ vẻ như định cởi áo ngoài.
Ta vội vàng giữ chặt tay hắn, khẩn cấp hoảng sợ nói: “Chờ đã, để muội đi rồi huynh hãy cởi.”
Hắn cười rồi nói: “Chậm rồi.”
Ta căng thẳng vã mồ hôi, nắm chặt tay hắn: “Sư phụ nói, không thể làm chuyện trái lễ nghĩa.”
Hắn cười hì hì: “Vậy… muội trước thì cởi áo ta, giờ lại nắm tay ta, liệu có tính là làm chuyện trái lễ nghĩa?”
Ta … ta thật sự không cố ý làm chuyện trái lễ nghĩa với hắn, lúc này ta giữ chặt tay hắn, chủ yếu là sợ buông tay hắn sẽ đi tuột dây buộc vạt áo, tuột ra rồi chắc chắc phơi bày cảnh xuân, vừa vặn đập hết vào mắt ta… Vừa nghĩ đến cảnh tượng hương diễm kia, ta ngượng ngùng không dám nghĩ tiếp, vì vậy, ta càng xiết chặt bàn tay đang giữ tay hắn, trái lễ nghĩa thì trái lễ nghĩa, nghĩ cho cùng, thế vẫn tốt hơn là để hắn trái lễ nghĩa với ta.
Hắn cúi người xuống, thì thầm: “Lần trước, ta và muội cùng giường, có lòng tốt làm Liễu Hạ Huệ cả đêm, kết quả, muội hoài nghi ta đồng tính. Tối nay, muội nói xem, ta có nên rửa sạch tiếng oan hay không?” Hắn có rượu vào nên mặt ửng đỏ, đặc biệt tuấn tú, nở nụ cười quả là “Xuân sắc khắp vườn không cách giữ, Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình”. (Thăm vườn không gặp – Diệp Thiệu Ông).
Ta bối rối nói: “Không, không nên.”
Hắn dừng một chút, cười nhạt: “Uhm, có lẽ … nên.”
“Không, đừng.” Ta biết rõ hắn đang trêu ta, nhưng vẫn không kiềm chế được vừa thẹn vừa nóng ruột.
“Tiểu Mạt, đến lúc nào muội mới có thể thẳng thắn với ta? Haizzz, muội nói dối nghe chẳng xuôi tai chút nào, với tính tình của muội, ta có chết vì nóng muội cũng chẳng hảo tâm đến cởi áo cho ta.”
Ta không dám nhìn hắn, mặt càng lúc càng đỏ.
“Muội muốn lấy lại khóa vàng đúng không? Muội nói xem tại sao ta không trả lại cho muội?”
“Huynh… huynh sợ muội đi Kim Ba Cung.”
“Không phải.”
“Tại sao?”
Hắn nghiến răng: “Ta sợ muội không cho ta đi cùng!”
Ta ngẩn ra, không thốt được lời nào.
“Chuyện của muội cũng là chuyện của ta, muội khách sáo với ta, ta rất mất hứng.”
Ta giương mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt hắn. Rồi sợ chết chìm trong đấy, lại vội vã nhìn đi chỗ khác, đẩy hắn: “Muội… muội sợ liên lụy huynh.”
Mặt hắn biến sắc, có vẻ như tức giận, trở tay cầm tay ta giữ trên đỉnh đầu, cúi đầu hôn xuống.
Ta vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, vội vàng giãy dụa né tránh, ta càng giãy dụa, hắn càng dùng sức, cắn mút môi ta, ngang ngược hung ác, như muốn hòa tan xâm chiếm, ta thậm chí cảm giác được cơ thể hắn tuốt kiếm dương cung. Hơi thở của ta lẫn lộn cùng hơi thở hắn, chẳng mấy chốc ta đã hô hấp không thông, mềm nhũn cả người. Hô hấp hắn trở nên dồn dập, mỗi chỗ da thịt tiếp xúc đều nóng bỏng như lửa.
Ta sức cùng lực kiệt, hắn thế như chẻ tre, thực lực hai bên không cân bằng, tất nhiên là ta bị thiệt thòi, trong lúc xấu hổ, ta nhớ đến sư phụ từng nói một câu, đó là, ngàn vạn lần không nên trêu bừa đàn ông uống rượu.
Lần này ta thật sự ghi nhớ trong đầu.
Lời tác giả: Chương sau là phiên ngoại về sư phụ Thạch Cảnh, tôi vốn không định viết sớm thế này, tại vì thấy rất nhiều bạn đọc thích nhân vật này, tôi sợ mọi người hiểu lầm, vì thế spoil trước, hihihi.
Chương sau: Thời niên thiếu của sư phụ (1)
|
|