|
sleepingchild gửi lúc 11-2-2012 13:47
Chương 7
Part 2
Chương 7
Part 3
Kamenashi vui vẻ đi lấy dao dĩa, thuận tiện cầm luôn hộp nến.
Akanishi nhìn con Rùa nhỏ đang cắm hết nến lên bánh sinh nhật.
Kamenashi quay ra hỏi: “Bật lửa đâu?”
“Em lấy làm gì?” Akanishi hỏi vậy nhưng vẫn lấy bật lửa từ trong túi ra.
“Đương nhiên là để thắp nến! Chẳng lẽ lại đốt anh?”
“Anh hỏi em thắp nến làm gì?”
“Hừ! Mỗi năm đến sinh nhật tôi là anh không có ở bên cạnh, hôm nay nhất định phải đem 21 năm ra đền bù!”
“Đấy là do anh cả, anh hai em luôn bám lấy em! Gọi điện thoại cho em đều không được… Ê, đồ ngốc kia! Hôm nay không phải sinh nhật em, mà em đang kỉ niệm bước sang tuổi 21 hay 22 vậy?”
“Kiểu gì cũng được! Chỉ có 8 cây nến. Vậy… 8 tuổi đi!”
“Ê… Đừng có mà hào hứng quá… Thôi được rồi, ăn cùng em là xong chứ gì! Chẳng biết em vui vì điều gì?” Akanishi than thở ngồi bệt xuống sàn nhà.
Kamenashi chống cằm nhìn chiếc bánh: “Sinh nhật thì phải ước nguyện!”
Mong muốn cha nuôi Nissy kính yêu quay trở lại.
Kamenashi chắp hai tay, nhắm mắt lại…
Akanishi không chờ nổi nữa, lấy tay bốc một miếng bánh ngọt ăn luôn, vừa nhấm nháp chưa được bao lâu đã nhăn mặt lại – Thật sự quá ngọt.
“Ah! Ước xong rồi! Ăn bánh thôi!” Kamenashi thổi nến.
“Em ước gì vậy? Làm lành với Ryo sao?”
“Không phải! Chuyện này… dù ước cũng không có khả năng xảy ra!”
“Sao?”
“Dù sao… Cho đến bây giờ Ryo đều không thích tôi.” Kamenashi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Akanishi: “Ngay từ lúc đầu, anh ấy thấy tôi đáng thương mới hẹn hò với tôi!”
“Hả? Em thì có gì đáng thương chứ? Một kẻ chuyên làm người khác đau lòng… Oái! Đau quá!” Akanishi bị cho một cốc vô đầu.
“Đáng thương tôi bị mối tình đầu bỏ rơi!”
“Cái gì? Mối tình đầu của em?”
“Tiếc là còn chưa kịp thổ lộ đã bị người khác cướp đi!”
“Ha ha ha… Em thành đồng tính luyến ái từ lúc mấy tuổi vậy?”
“Hừ! Đừng nói lung tung! Anh chính là mối tình đầu của tôi!”
“Khụ khụ…” Akanishi hoảng sợ, trợn to mắt nhìn Kamenashi: “Ah… Anh muốn nói… Vì sao lúc ấy lại chọn loại đàn ông như Ryo… Nhìn là biết em sẽ bị bắt nạt!”
“Không phải… Thật ra Ryo rất dịu dàng…”
“Từ từ… Em thích anh từ lúc nào?” Bỗng nhiên Akanishi rất có hứng thú với vấn đề này.
“Quên!”
“Còn lâu! Chắc chắn em nhớ rõ!’
“Thì… Hồi trước… Cụ thể là lúc nào tôi cũng quên rồi. Nhưng cái ngày muốn tỏ tình với anh thì lại nhớ rất rõ ràng. Đó là một đêm giáng sinh, tôi ôm quà ngồi chờ anh trước cửa nhà… Kết quả nhìn thấy anh cùng với một người đàn ông đang hôn nhau trong công viên! Aaaaaaaaa… Tức chết mất!”
“Ha ha ha… - A… Hóa ra… Có vẻ như em chậm một bước so với Pi, Pi cũng tỏ tình với anh vào ngày đó!”
“Hừ! Kết quả là tôi ngồi xổm trước cửa nhà anh khóc, cuối cùng Ryo đến đưa tôi về!”
“A!!! Vì sao em không kiên trì thêm một thời gian nữa? Ít ra cũng phải chờ anh thêm hai năm…”
“Bởi vì… Tôi cảm thấy… Tốt nhất vẫn là không làm người yêu của Jin. Tôi luôn nghĩ gần anh thêm chút nữa, thêm chút nữa, càng gần càng cảm thấy yên tâm. Nhưng người yêu là chuyện khác, người yêu không thể lại gần quá mức. Bởi vì quá mức trân trọng, cho nên sẽ lo được lo mất, bởi vì sợ hãi mất đi, cho nên lúc nào cũng cố gắng tiến sát từng bước. Mà cùng lúc đó, lại muốn chạy thoát khỏi sự khống chế của đối phương – Cho dù cãi nhau với Jin, cho dù Jin không ở bên cạnh tôi… Tôi cũng sẽ không sợ anh bỏ tôi. Bởi vì tôi là Kame của anh. Nhưng nếu chúng ta biến thành người yêu sẽ ra sao? Khi một bên muốn chia tay, khi một bên không còn yêu nữa… Liền vĩnh viễn không còn khả năng lại gần. Cho nên… Cho nên…” Kamenashi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt Akanishi phóng đại ngay trước mắt mình.
Akanishi không biết gì cái gì lại hôn Kamenashi.
Lần này giãi bày tâm sự, làm cho Akanishi cảm thấy rung động mãnh liệt so với bất cứ thời điểm nào được tỏ tình.
Muốn ở bên cạnh người kia, tâm trạng này, cả anh và em đều có.
Nhưng so với em, có lẽ anh càng thiếu đi cảm giác an toàn, cho nên càng muốn nhìn vào thực tế, càng muốn dùng hành động để xác định giữa chúng ta không có khoảng cách.
Cả Akanishi lẫn Kamenashi đều đã từng hôn môi, nhưng khi cùng người trong lòng hôn môi, cảm giác tuyệt vời không thể tả nổi.
Akanishi liếm đôi môi Kamenashi, ám chỉ anh muốn tiến vào, người kia hiểu ý hơi mở miệng, đưa đầu lưỡi ra dây dưa cùng đối phương.
Hương vị tuy đã quen thuộc lại bỗng làm cho người ta muốn ngừng mà không được, Akanishi vòng tay qua đầu Kamenashi, ôm chặt người mình yêu, muốn làm cho ahi bên va chạm nhau sâu sắc hơn. Kamenashi cũng chỉ vùng vẫy một chút, cũng ôm bả vai Akanishi, thậm chí đem cả cơ thể mình dựa vào. Sau đó lại ngại tư thế hơi khó khăn, đôi môi hai người vẫn quấn quýt lấy nhau nhưng Kamenashi lại xoay người, ngồi lên đùi đối phương.
Akanishi chưa bao giờ nghĩ đến đôi môi con Rùa nhỏ lại ngọt như vậy, nhất thời không khống chế được, xốc áo Kamenashi lên, bắt đầu từ thắt lừng hướng lên trên sờ soạng.
Kamenashi nghiêng đầu, thay đổi ghóc độ hôn Akanishi, bởi vì bàn tay đang chạy trên người kia vô cùng mát lạnh, Kamenashi hơi giãy một chút, thoải mái khẽ rên rỉ.
Nghĩ rằng Kamenashi giãy chính mình, Akanshi càng ôm chặt hơn, gắt gao đem cơ thể hai người dán lại.
Lúc này.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hai người còn đang chìm đắm trong tình yêu đều sợ tới mức giật bắn mình.
“Không ở nhà sao?” Là tiếng Tanaka.
“Chắc là ở nhà. Xe còn đang để dưới kia.” Là tiếng Nakamaru.
“Mặc kệ có nhà hay không, hai đứa kia đều thích đem chìa kháo đặt dưới tấm thảm trước cửa…” Là tiếng Ueda.
Akanishi cảnh giác đẩy Kamenashi ra xa một chút. Nếu cứ gần thế này kiểu gì cũng bị mọi người bắt quả tang.
Ai ngờ môi Kamenashi vẫn không chịu buông ra, còn dùng răng nanh cắn môi con Gấu béo.
Akanishi cảm thấy rất vui vẻ, hôn an ủi con Rùa nhỏ vài cái mới đẩy ra, lại ghé vào lỗ tai lẩm bẩm: “Nhanh chóng làm bọn họ rời đi, sau đó em muốn hôn thế nào cũng được.”
Kamenashi hừ nhẹ vài tiếng, cắn vành tai Akanishi mới nhảy ra.
Vừa nói xong câu đó, liền nghe được tiếng chìa khóa mở cửa.
“Cả hai cậu đều ở nhà mà! Sao không ra mở cửa?” Tanaka nhìn hai tên kia, vẻ mặt rất khả nghi.
“Không thấy sao? Bọn tôi đang đánh nhau…” Kamenashi giả vờ tức giận, chỉ tay vào Akanishi.
“…” Trở mặt nhanh thật… Muốn đạp con Rùa vài phát. Vừa nãy mà chụp được vẻ mặt say mê khao khát kia thì tốt rồi – Akanishi ấm ức.
“Mà… Mấy người đến đây làm gì?” Kamenashi nhìn một đống người lôi hết đồ ăn từ trong tủ lạnh ra: “A!!!!!! Mấy người muốn đập phá cả đêm sao?”
“Ôi! Kame yêu quý! Cậu vừa mua máy chơi game mới à? Chơi cùng tôi đi!”
“Chơi cái gì!”
“Jin! Tôi nhớ hôm nay chả phải sinh nhật của ai, sao hai người lại mua bánh sinh nhật về ăn?”
“Ah… Đánh bài bôi kem lên mặt…” Akanishi nghĩ ra lý do vô cùng hợp lý… “Oái đau!”… lại bị Kamenashi đánh.
Sáng ngày thứ hai, Kamenashi tỉnh dậy, đột nhiên cảm thấy bụng mình bị đè ép vật gì đó rất đau. Mở to mắt mới phát hiện là đầu Tanaka.
“A… Thật là… Đừng tùy tiện qua đêm ở nhà người khác chứ!” Kamenashi cắn răng ngồi dậy, tay liền chạm phải một người.
“Ahhh… Kame… Đừng đùa…” Nakamaru càu nhàu.
“Các anh… Rốt cuộc có mấy người ngủ trên giường tôi vậy?” Kamenashi xoa tóc bò xuống giường.
Một… hai… ba…
A? Jin đâu?
Vừa nghĩ đến đây, Kamenashi đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Ahhh…
Hôn rồi…
Ai mà ngờ được…
Ahhh! Chính mình còn chủ động!!!
Nếu ba người kia không đến phá rối –
Đâị khái sẽ…
Lên giường sao?!!!!!!!!!!!
“AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Kamenashi không kiềm chế được nữa, hét toáng lên.
“Ầm ĩ quá!” Ba cái gối ném trúng mặt con Rùa.
Lúc này, một người bò ra gầm giường, vẻ mặt vô cùng giận dữ: “Nói! Là ai? Là ai đá tôi lăn xuống gầm giường?” Hóa ra là Akanishi.
Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, cả ngày hôm nay Kamenashi không được tự nhiên.
May mà hôm nay cả nhóm cùng nhau làm việc, lịch trình dày đặc, cho nên Kamenashi không tìm được cơ hội nói chuyện với Akanshi.
Hoặc là…
Phải là…
Thở phào nhẹ nhõm sao?
Lúc xong xuôi công việc, Akanishi liền gọi: “Ê! Kame! Chốc nữa đi ăn cơm cùng nhau!”
“ A! Tốt! Bảo Ueda đưa tiền đi!” Kamenashi cười cười.
“Em cười rất giả tạo!”
“A… Anh thật phiền phức!”
“Buổi tối đi ăn cơm! Chỉ có hai chúng ta…”
« Không cần ! Ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng háo sắc ! » Kamenashi vừa lắc đầu vừa cười.
« Nhìn em bây giờ rất gợi cảm, có biết không ? » Akanishi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ấy : « Đi ra bãi đỗ xe chờ anh... Anh đưa em đi nhà hàng Pháp ! »
Mặc dù cả hai đều nói cười hi hi ha ha, nhưng trong lòng ai cũng biết, tối nay không nói rõ ràng không được.
« Phải nói như thế nào đây ? ... Hay là... ‘Jin... Hay chúng ta thửu hẹn hò xem sao ?’ Thử xem sao ? ... Uhm... Hình như không quá nghiêm túc, sẽ bị anh ấy cười đùa cho qua... Sẽ không... Sẽ không bị anh ấy cự tuyệt nhỉ ? ... Cũng sẽ không... mà việc gì mình phải thổ lộ trước ? Da mặt con Gấu kia rất dày, hơn mình nhỉ ? ... »
Ở trong bãi đỗ xe, Kamenashi vừa đi qua đi lại, vừa nhỏ giọng nói thầm.
« A... A... Nói cái gì ? Nói cái gì bây giờ ? ... ‘Kame ! Hẹn hò với anh đi !’ – Ahh... Không được ! Nghe giọng Kame ngày hôm qua, nói không chừng muốn từ chối mình
- Nếu mình bị từ chối, chẳng phải mọi thứ đều xong rồi ? Vậy nói cái gì ? ... ‘Kame ! Chúng ta tiếp tục chuyện ngày hôm qua chưa làm xong đi !’ ... Đương nhiên không được ! Sẽ bị giết chết !! Hơn nữa như vậy thì ra cái gì ! Không được ! Không được ! .... » Bên này, Akanishi đứng trong nhà vệ sinh tập luyện.
Ngay trong lúc Kamenashi đứng chờ hết kiên nhẫn, giơ tay nhìn đồng hồ, bỗng nhiên có mấy chiếc xe màu đen đứng chặn trước mặt.
Kamenashi nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn mấy người mặc áo đen từ trên xe bước xuống.
« Yamada... » Kamenashi nhận ra người ngồi trên xe là ai.
« Kamenashi... Chuyện em phản bội tôi... Giải thích như thế nào đây ? » Yamada nghiêm mặt nhìn Kamenashi.
Kamenashi đột nhiên thấy sợ hãi, lui về sau vài bước.
Yamada run rẩy cầm trên tay mấy tấm ảnh, là ảnh chụp cảnh Kamenashi ngồi ăn cơm cùng lão Takuma.
« Em lấy trộm tờ báo giá của tôi đưa cho lão già Takuma – Lão sẽ để Hayashi ở lại bên cạnh em...Ở trong mắt em... Rốt cuộc tôi là cái gì ? »
« Yamada... Tôi không làm... » Kamenashi chuẩn bị chạy, ai ngờ đã có hai kẻ đứng chắn đằng sau.
« Em cảm thấy lão Takuma mạnh hơn tôi sao ? » Yamada đi từng bước một, lại gần Kamenashi.
Tuy Kamenashi không hoàn toàn nắm rõ 100% thân phận, địa vị của Yamada nhưng cũng coi như biết được 70, 80%. Sở dĩ trên thương trường Yamada muốn làm gì thì làm, chắc chắn có quan hệ với giới xã hội đen.
Cho dù anh ta giết mình, cũng chỉ là chuyện nhỏ sao ?
Nghĩ muốn kêu cứu nhưng đã bị người bưng kín miệng.
« Kamenashi, yên tâm đi, tôi còn để ý mặt mũi công ty em, chuyện giữa chúng ta sẽ giải quyết ở chỗ của tôi ! »
Một người áo đen lấy ra ống kim tiêm bơm đầy thuốc.
Tuy Kamenashi giãy giụa, nhưng cánh tay vẫn bị tóm, không thể ngăn cản nổi người đàn ông nhét kim tiêm vào cánh tay mình.
Yamada trừng mắt nhìn mọi thứ đang diễn ra, vẻ lo lắng lẫn cơn tức giận trong đôi mắt làm cho đám tay chân run rẩy.
Đột nhiên, Kamenashi ngừng giãy dụa, mở to hai mắt nhìn về phía xa.
Thuốc ngủ không đến mức phát tác nhanh như vậy.
Cho nên, phản ứng của Kamenashi làm Yamada cảm thấy bất ngờ.
Vì thế, quay đầu nhìn lại.
Akanishi hoảng hốt nhìn người mình yêu bị bắt, bị tiêm thuốc ngủ.
Kamenashi cắn vào tay kẻ đang che miệng nhìn, nhìn Akanishi hét lên : « Jin !!!!!! Chạy mau !!! Đừng lại đây !!! »
« Ryo ! Nhanh lên ! »
Nishikido bị Uchi túm tay đi lòng vòng quanh đường phố Tokyo.
« Rốt cuộc cậu muốn mua cái gì ? Đi lâu như vậy... »
« Không muốn mua cái gì cả, tôi chỉ muốn cùng cậu đi dạo phố ! »
« ... »
Bỗng nhiên Uchi quay đầu hòi : « Ê ! Ryo ! Cậu cãi nhau với Kame à ? »
« ... »
« Đúng rồi phải không ? Nhìn cái mặt cậu là biết ! »
« Nhìn là biết sao ? »
Uchi cười cười : « Khi cậu cãi nhau với Kame, tâm trạng sẽ không yên, nhìn lại xem, đi chơi mà vẻ mặt lại cau có thế kia sao ? »
Nishikido sửng sốt, không nói câu nào.
« Ha ha ! Gọi điện thoại rủ cậu ấy đi ăn cơm đi ! Chỉ cần có tôi ở đây, nhất định hai cậu sẽ làm lành ! » Uchi lấy điện thoại ra.
« Đừng có lắm chuyện ! » Nishikido túm lấy điện thoại, đột nhiên tiếng ‘leng keng’ vang lên – là chiếc chuông hình con rùa bị rơi xuống đất.
Dây đứt nên mới bị rơi. Con rùa này là Kamenashi mang về từ trong chùa, coi như bùa hộ mệnh, tặng cho Nishikido.
Nishikido nhặt chuông lên, chợt có linh cảm không may.
« Quái lạ ! Kame tắt điện thoại ! » Uchi gọi mãi mà không được.
« Kame không bao giờ tắt máy mà ! » Nishikido lấy điện thoại của mình ra gọi.
« Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ! » Tiếng tổng đài truyền ra microphone. |
Rate
-
Xem tất cả
|