|
Tác giả |
Đăng lúc 11-12-2011 18:52:24
|
Xem tất
Chương 3: Thiên vương Tiếu Kỳ Thậm.
Part 3
So với Nguyên Văn, thì màn trình diễn của Á Đồng thực sự làm cho khán giả cảm thấy có chút thích thú.
“Kỳ Thậm có vẻ rất thích chàng trai mới nổi này?” Lâm Nghệ Ngàn rất có hứng thú hỏi thăm.
“Chưa tới mức gọi là thích, chỉ là cảm thấy có chút thú vị”. Tiếu Kỳ Thậm nhìn sân khấu đã thay đổi màn tràn trình diễn khác.
“Tôi là coi trọng tương lai cũng như địa vị của cậu ta trong giới giải trí.”
Việc một Thiên Vương thẳng thắn nói ra như thế khiến Lâm Nghệ Ngàn có chút bất ngờ, anh nhìn Tiếu Kỳ Thậm, thật không ngờ rằng Tiếu đại Thiên Vương có thể đánh giá như thế với một nghệ sỹ mới, chuyện giữa anh ấy với cậu Đan Á Đồng này coi bộ cũng thú vị đây.
Đan Á Đồng xuất hiện lần thứ hai ở phần kết thúc buổi lễ trao giải, nhóm nhạc Thiên Không đã đoạt giải thưởng “Ca khúc xuất sắc nhất”
“Không phải hát nhép.” Tay cầm giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Tiếu Kỳ Thậm cười nhạt, khi nhìn Đan Á Đồng cùng Nguyên Văn biểu diễn trên sân khấu, đáy lòng anh biết rõ điều này.
Đan Á Đồng có kỹ thuật biểu diễn rất tốt, đồng thời cậu cũng giọng hát hay, nếu người nghe có chuyên môn đều rất dễ nhận ra. Anh thấy khả năng biểu diễn của Đan Á Đồng hơn hẳn người bạn cùng nhóm – Nguyên Văn một bậc. Về phần tại sao lại có tin đồn cậu ta hát nhép, cái này chắc chắn có nguyên nhân sâu xa .
“Hãy mở cửa tâm hồn em”
“Để tình yêu có thể đến gõ cửa”
Tiếu Kỳ Thậm nhìn ánh mắt đầy tình cảm của thiếu niên trên sân khấu, đột nhiên nhớ tới cái chết của Thiên vương siêu sao mấy năm trước. Bởi trong truyền thuyết, vị Thiên vương kia khi hát chỉ dùng linh hồn để cất giọng lên.
Khi đó, anh chỉ là một công tử nhà giàu còn đang ngồi trên giảng đường đại họctràn ngập cảm xúc, đối với tin tức về vị minh tinh kia cũng chỉ lướt qua mấy lần. Kỳ Thậm nhớ rõ siêu sao đó là bởi từ những tấm poster, anh nhìn thấy đôi mắt của người đó .
Còn tin tức về cái chết của người đó, là khi Kỳ Thậm cùng bạn bè đi quán bar nghe người bên cạnh nói mới biết được, chàng hoàng tử trong truyền thuyết đã chết trong biệt thự của chính mình.
Chỉ là, ngôi sao kia tên là gì?
"Kỳ Thậm, cậu đang nghĩ gì thế?” Nhìn cẻ suy tư của Tiếu Kỳ Thậm, Lâm Nghệ Ngàn hơi tò mò hỏi.
“À, tôi đang nghĩ vị Thiên vương chết trong biệt thự 4 năm trước tên gì?” Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày. “Anh ta chết như thế nào?”
Mặt Lâm Nghệ Ngàn cứng đờ, nụ cười trên mắt cũng có chút cứng ngắc, anh thở dài nói “Đã lâu lắm rồi không ai bàn đến chuyện này, người kia?”
Tiếu Kỳ Thậm thật không ngờ Lâm Nghệ Ngàn sẽ biết chuyện này, 4 năm qua, hắn chưa từng nghe thấy Lâm Nghệ Ngàn có liên quan tới chuyện của ngôi sao đó.
"Người kia, sinh ra để làm một Siêu sao.” Tiếng cười của Lâm Nghệ Ngàn vang lên mang theo cảm giác tiếc hận “Khi đó anh ta còn hiểu rõ cuộc sống trong giới showbiz hơn cả cậu bây giờ, người bên ngoài đều yêu mến gọi anh là hoàng tử tình cảm, chứ thật ra anh ta chỉ là kẻ vô tình.”
Tiếu Kỳ Thậm nghe ra chút manh mối từ trong lời nói của Lâm Nghệ Ngàn, nghi hoặc hỏi tiếp “Vậy người đó cuối cùng chết như thế nào?”
“Anh ta?” Giọng Lâm Nghệ Ngàn có chút run “Anh ta là bị người khác hại chết.”
“Bởi vì quá nổi tiếng, nên anh ta bị người khác đố kị?” Tiếu Kỳ Thậm không để ý lắm hỏi.
Lâm Nghệ Ngàn lắc đầu, "Anh ta là? Chỉ bởi vì một người con gái điên vì tình mà chết, hoàng tử tình cảm, kỳ thật là một người đàn ông không coi tình yêu ra gì."
Tiếu Kỳ Thậm không ngờ đáp án là vậy, cười một tiếng “Chết như vậy, một Thiên Vương cũng chẳng có gì hơn.”
Ánh sáng mờ dần, Tiếu Kỳ Thậm không thấy rõ biểu hiện trên mặt Lâm Nghệ Ngàn, nhưng bởi âm nhạc bên dưới, nên hắn vẫn có thể nghe rõ lời Lâm Nghệ Ngàn nói.
“Tôi đã thấy anh ta là người có đủ khí chất minh tinh nhất.”
Dường như Lâm Nghệ Ngàn còn nâng cao danh tiếng cho ngôi sao đó, chính là Tiếu Kỳ Thậm không có nghe thấy, hắn trào phúng nhìn trên sân khấu không biết là ai đang nhảy một ca khúc tuy sôi nổi nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả, khí chất ngôi sao, không phải chỉ toàn là giả tạo sao?
Tiệc tối chấm dứt, Đan Á Đồng bỏ hai tay vào túi quần, ung dung đi đằng sau Nguyên Văn, khi cậu lên xe, trong nháy mắt nghe thấy tiếng mở cửa.
Ngồi vào trong xe, cậu nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Nguyên Văn ngồi ở bên kia, Đinh Nham ngồi giữa hai người, nhưng không khí trong xe cũng không thể coi là tốt được.
“Cậu hôm nay định dùng giọng nào để dạy bảo tôi vậy? Giờ người ta có chỗ dựa là Tiếu Thiên vương rồi mà.” Giọng Nguyên Văn đầy mùi ganh ghét, cay độc.
Đinh Nham cau mày có chút không vừa ý, thấp giọng trách “A Văn!”
Đan Á Đồng mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn về phía Nguyên Văn “Cậu muốn biết điều gì thì mới vừa lòng hả?” Cậu tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi nói “Tôi đã từng nói rồi, trong giới giải trí, không bao giờ có chuyện có thể cười người khác mãi mãi.”
“Cho nên, giờ cậu đang khoe khoang với tôi á!” Nguyên Văn biến sắc, mặt đỏ lên. “Cậu đang toan tính cái gì thế?”
Lời Nguyên Văn vừa nói, Đinh Nham rốt cuộc không thể chấp nhận được, nghiêm khắc quát “Nguyên Văn, ngày mai cậu không cần đến, ở nhà nghỉ ngơi tốt cho tôi!”
"Ai cần chứ!" Nguyên Văn nghiêng mặt qua, "Em cũng không muốn tham gia!"
Đan Á Đồng quan sát trò khôi hài này, rời mắt qua ô cửa kinh nhìn những ngọn đèn nhấp nháy bên đường, rồi lại nhắm mắt lại, cậu có linh cảm, từ ngày mai công việc sẽ nhiều lên.
Trong xe yên tĩnh, đột nhiên điện thoại Đinh Nham reo lên, sau khi nghe xong, ánh mắt Đinh Nham rất phức tạp nhìn về phía Đan Á Đồng “Vừa rồi là trợ lí đạo diễn bộ phim điện ảnh “Lâm Thành” gọi điện thoại tới, thông báo cậu đi thử vai.”
Đan Á Đồng mở to mắt, "Lâm Thành?"
Đinh Nham thấy cậu tựa như không phản ứng kịp, liền giải thích “Là phim của đạo diễn nổi danh Lâm Nghệ Ngàn, đây là bộ phim được đầu tư lớn nhất trong năm nay, diễn viên chính là Tiếu Kỳ Thậm. Vai cậu chuẩn bị đi casting là em trai của anh ta, Liền Dư, trong phim là một vai khá là quan trọng.”
"Lâm Nghệ Ngàn?" Đan Á Đồng mở to hai mắt, dường như cảm thấy ngoài ý muốn cùng vui mừng, và cả sợ hãi “Tại sao bọn họ lại nghĩ đến em?”
Đinh Nham vỗ vỗ vai cậu “Không cần lo lắng, nghe giọng nói thì có vẻ bọn họ rất thích ngoại hình của cậu, đợt này cũng coi như là cậu đi học lần đầu đi.” Trong lòng anh đã rõ một số chuyện, cơ hội dành cho Đan Á Đồng đợt này cũng không lớn lắm.
Lâm Nghệ Ngàn trong giới khét tiếng “khó chịu”, yêu cầu rất cao và cũng rất nghiêm khắc trong quá trình làm việc, khả năng diễn xuất của Á Đồng hiện nay, căn bản là không thể nào đạt được yêu cầu của vị đạo diễn kia.
“Em hiểu rồi.” Đan Á Đồng có chút lo lắng hỏi “Vậy tôi cần phải chuẩn bị những gì?”
Đinh nham cười cười “Hiện giờ cậu chỉ cần về nhà ngủ một giác thật ngon, sáng mai tôi sẽ tới đón cậu, cứ duy trì tinh thần tốt nhất là được rồi.”
Dù có thành công hay không, thì việc được đạo diễn lớn như đạo diễn Lâm gọi đến thử vai, thì đối với Á Đồng mà nói, đây là một cách khẳng định, đối với sự nghiệp sau này chắc chắn sẽ có chỗ tốt.
Nguyên Văn lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
Á Đồng trở lại nhà trọ, đã hơn 11 giờ đêm, cậu tắm rửa rồi nằm bẹp dí trên giường, nhíu mày "Tiếu Kỳ Thậm?"
Trở mình tắt đèn, Đan Á Đồng nhắm mắt lại, trong làng giải trí, chỉ có là không tưởng tượng ra, chứ không phải không có chuyện kiểu này, cho nên cậu cũng chẳng muốn nghĩ tiếp đến chuyện kì lạ này nữa. Nếu đã là cơ hội thì cậu tội gì không nắm bắt nó.
Cái thế giới này, thực lực cùng danh tiếng không nhất thiết là đi cùng nhau.
Nổi tiếng nhất định phải có năng lực, nhưng có năng lực thì không có nghĩa là có thể nổi tiếng.
Sau một đêm yên bình, không mộng mị, Đan Á Đồng bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, cậu không vui đi ra mở cửa. Ngoài cửa là người trợ lí của cậu cùng với Đinh Nham.
Đinh Nham thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ của Đan Á Đồng, không nhịn được nói “Tôi cứ nghĩ tối qua cậu có thể không ngủ được, nhưng xem ra đã lầm, đêm qua dường như cậu ngủ rất ngon.”
Để hai người bạn họ vào nhà, rót hai li nước, Đan Á Đồng vuốt trán nón “Hai người ngồi nghỉ chút đi, em đi thay quần áo.”
Đinh Nham mắt nhìn vào trong phòng trang điểm, nụ cười có chút thay đổi, chẳng lẽ thói quen thích thú nhồi bông của Á Đồng đã thay đổi. Trong phòng trước đây nhìn đâu cũng có thể thấy thú bông, giờ thì một con cũng không còn.
“Này?” Trợ lý Dương kinh nhạc nói “Bộ cốc cà phê Á Đồng thích nhất cũng không còn?”
Rồi nhịn không được, cúi đầu nhìn ly nước của mình, là ly thủy tinh trong suốt, cũng không tốn tiêu, lại làm cho người cảm thấy rất thoải mái.
“Xem ra tiểu tử này đã thay đổi sở thích.” Đinh Nham uống một ngụm nước, không hề để ý nói.
Một lát sau, cửa phòng mở ra Đan Á Đồng mặc áo sơ mi trắng, quần jean đơn giản, tóc cũng đã chỉnh xong, ngoại hình gợi lên cảm giác có nét buồn nhàn nhạt.
Tại chỗ máy đun nước, sau khi uống xong, thuận tay đặt ly lên bàn, Đan Á Đồng nhìn về phía hai người đang ngồi trên ghế sô pha nói “Đi thôi.”
Trợ lý Dương nhìn vật bị bỏ trên bàn uống nước, cả tính tình của Á Đồng cũng trở nên thoải mái hơn trước?
Đan Á Đồng kéo cánh cửa nặng nề, rầm một cái, cửa khép lại, cậu nhìn thấy biểu lộ có chút kì quái của hai người “Hai người làm sao vậy?”
Quả nhiên rất không bình thường!
Trợ lý Dương kinh ngạc thầm than trong lòng.
Á Đồng quả nhiên là quá khẩn trương! Đinh Nham thở dài trong lòng, đúng là cần phải rèn luyện tốt tâm lý mới được, cứ như sáng sớm hôm nay là không được.
Nhưng anh nhớ rõ Đan Á Đồng trước đây đều đóng cửa nhẹ nhàng, uống xong nước cũng không tùy tiện để cái ly trên bàn.
Lên xe, Đinh Nham đưa tài liệu về nhân vật Đan Á Đồng sắp thử vai cho cậu “Xem trước một chút đi.”
Đan Á Đồng lật hai trang, đóng cuốn tài liệu trong tay lại "Hôm nay bạn diễn của em là ai thế?"
“Cái này chưa biết, có lẽ đến đó mới sắp xếp” Đinh Nham có cảm giác, dường như Á Đồng đối với lần thử vai này tính trước kỹ càng, nhưng, Á Đồng cho tới bây giờ, chưa đóng phim bao giờ, là ảo giác sao?
Đan Á Đồng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, rồi không nói thêm gì nữa.
Nhân vật Liền Dư chắc cũng không phải vai diễn quá khó.
|
Rate
-
Xem tất cả
|