Người ta nói tu ba kiếp mới gặp được nhau, bảy kiếp mới là bạn bè, chín kiếp mới thành vợ chồng. Tại sao trong hàng tỷ người trên thế giới này, chúng ta lại gặp nhau, trở thành những con người cùng sát cánh bên nhau. Có lẽ chưa ai định nghĩa đúng được mối quan hệ giữa con người với con người qua thế thế giới ảo. Nhưng mọi người đã cho em biết trong thế giới ảo vẫn tồn tại tình cảm chân thật.
Người đầu tiên em tiếp xúc trong team là chị Lá. Cảm ơn chị đã cho qua những sai sót trong thời gian training của em và cho em cơ hội trở thành thành viên cùa Lết team.
Nghĩ lại vẫn còn hãi hùng những ngày đầu time thoại, không biết bao nhiêu thời gian bỏ ra chỉ để timing 5 phút của show chỉ vì 7 thím RM nhà em bắn thoại liên thanh chồng chéo đan xen và bonus thêm những âm thanh kì lạ. Có những sai sót, những lần trả hàng chậm trễ. Cảm thấy may mắn vì chưa bao giờ các chị mắng một đứa chậm chạp hay trả hàng trễ như em. Những lời động viên, những lần mọi người phải gánh thay phần giúp em. Cảm giác áy náy và biết ơn sâu sắc em chưa từng nói với team thoại, vì ngại ngùng và vì xấu hổ. Trong cơn khủng hoảng đó, giữa bầu trời u ám xám xịt xuất hiện hai vị "tiên nữ" (em xin phép để trong ngoặc kép) vị tên nữ tên Yu và Mi ~ sự kiên nhẫn mà các chị đã dành cho em là nguồn động lực rất lớn đối với em đó. Có lần chị đã phải dùng teamview để giúp em chỉnh lỗi sai và bày em bí kíp. Cơ mà em chả nhớ là chị nào nữa ~ tha thứ cho cái não cá vàng của em nhé <3
Thế rồi vì cấn việc học, em đã từng nghĩ đến việc rời team. Nhưng chị đã khuyên em ở lại và giúp em tìm một vị trí tốt hơn trong đội, em trở thành thành viên của team timecap. Cơ mà cái não cá vàng lại quên mất là chị nào khuyên em rồi ~ *chấm lệ*
Từ ngày vào team timecap, công việc đỡ vất vả hơn và rồi em cũng vứt bỏ sự tự ti về năng lực qua một bên để có thể hiểu thêm về mọi người. Có phải là duyên phận không chị Hân nhỉ? Bỗng nhiên một ngày em và chị lại nói chuyện với nhau giống như những người thân, có thể kể cho nhau nghe về cuộc sống, về những sự trăn trở của tuổi đôi mươi.
Gởi bé Hồng Ngọc, em à ~ chị rất là ngưỡng mộ em đó. Còn ngưỡng mộ vì chuyện gì thì chị giữ bí mật nhé? *đá lông nheo*
Còn bé Krys nữa ~ bé cùng quê với chị nè ~ mong là sau này chị em ta sẽ không bao giờ gặp phải cái số nhọ nồi mất file time như đợt trước nữa ~ nếu mần thêm vài lần chắc nổi điên luôn bé nhỉ *chấm nước mắt* hãy liên tục nhấn Ctrl S lúc làm em nhé
Chị TraB vào team chưa lâu ~ cơ mà bữa nay mới phát hiện chị là nhân tài ẩn dật từ zone khác bơi sang Lết team giúp cho Lết team bớt lê lết ~
Cuộc sống không có bữa tiệc nào là không tàn. Đã có những thành viên vì cuộc sống mà rời team và cũng có những người vì tình cảm với team mà bất chấp khó khăn ở lại. Cứ mỗi t7 và chủ nhật là đến giờ “đau tim”. Nỗi lo nhân sự confirm được bao nhiêu người, sợ số lượng cf quá ít, công việc mọi người đều vất vả, sub ra trễ khiến mọi người mong ngóng.
T7 nào chị Mi cũng “khóc” cả dòng sông chị nhỉ?
cái cảnh kì nèo “chị ơi thêm 5 phút nhé” đúng là keywords trong group luôn đó. Nhìn chị đi nhờ vả mà phát thương luôn. Nhiều lúc nhìn cái phân công có người phải trans đến 30 phút mà rớt nước mắt ~ gánh team luôn rồi còn gì. Não cá vàng của em cũng ko nhớ là chị nào. Mà em cũng thương team trans lắm, vì cái team trans nó giống team time ghê gớm ~ mấy thành phần nòng cốt thỉnh thoảng gánh team làm muốn lòi con mét, vừa time vừa typerset từ tối chủ nhật đến chiều ngày thứ 2 mới xong vì thiếu nhân sự mà tuyển quài không đủ
Cơ mà còn một vấn đề nữa ~ đó là trong showbiz tất nhiên sẽ có những người bạn thích và không thích. Dở khóc dở cười là cái thím mà bạn không thích đó tham gia show thì phải làm sao? À thì cũng phải căng con mắt ra mà trans, mà time, mà typerset chứ sao
khỏi phải nói mức độ hấp diêm thị giác và tinh thần cỡ nào mọi người nhỉ?
Chả biết cái tên Lết team ra đời thế nào cơ mà đúng là Lết thiệt đó
may mà dạo này bớt lết rồi.
Nói ra nghe có vẻ cực khổ ghê ý nhỉ? Cơ mà vui mà ~ người ta bảo đời là bể khổ, qua bể khổ là qua đời đó
cho nên Lết team ta hãy tận hưởng những ngày “khổ” như thế này nhé ~
Đến bây giờ, đã hơn 1 năm rồi, mỗi tối chủ nhật ngồi bên máy tính hàng giờ chờ down raw và làm việc. Dường như đó đã trở thành một thói quen. Đôi lúc chợt nghĩ nếu một ngày phải nói lời tạm biệt với 7 mống RM và mọi người thì sẽ có cảm giác gì? Cảm giác đó là KHÔNG DÁM NGHĨ ĐẾN. Trong team mọi người hay đùa nhau, bảo toàn một lũ ế nên tối cuối tuần mới ngồi nhà cheo queo làm sub. Nhưng mà ế thì cũng phải đi chơi chứ? Nhưng giờ quen rồi, tối chủ nhật chỉ muốn cắm mông trước máy tính, bí kíp “lục phím thần công timing” tung bay trên bàn phím, lâu lâu lại dừng lại cười điên cuồng vì mấy trò hề lố của mấy thím RM.
Đợt này được set staff, cái vấn đề nan giải này chị Yu đã đả thông tư tưởng cho em từ trước. Và nếu không có chị Mi thì giờ có lẽ em chẳng có lon mà đeo đâu.
Nghêu ngao câu cuối ~
ai nói suber là khổ ~
suber sướng lắm chứ ~
ngồi mòn mông ~
mắt đăm đăm ~
chỉ mong sub xong ròi nghỉ
côn gát: nói thật một câu mọi người đừng sốc ~ đến giờ em chỉ biết nick face mn người ~ còn nick kites ... *e thẹn* em hơm biết