SBD 48
Tên tác phẩm: Đi qua hoa cúc
Tiêu đề:
“Có một người đi qua hoa cúc, có hai người đi qua hoa cúc, bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình…”-một thời, câu nói này từng xuất hiện bất cứ nơi đâu tôi đi, blog, status,…, cả trên sách vở, và đôi khi lại bần thần ngẫm nghĩ về nó, dù mỗi lần đọc lại, lòng vẫn trào dâng nỗi chua xót lạ kỳ…
“Đi qua hoa cúc” đến với tôi bằng những con chữ xát muối vào lòng, bằng những hình ảnh giản dị mà chân thật, bằng mối tình đầu lãng mạn nhưng bi thương, mà cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không dám đọc lại, và bài viết hôm nay, chỉ là theo trí nhớ, theo con đường hồi ức dẫn tôi về….
Mở đầu bằng việc Trường - cậu bạn nghịch tinh, “được” gửi về quê ngoại, nơi mà cậu gặp những người bạn quậy phá nhưng thật thà, nơi mà mối tình hoa cúc đầu tiên chớm nở giữa những buổi trưa hè nắng vàng ươm nhưng phảng phất nét buồn…
Mỗi một câu chuyện đều có nhiều tuyến nhân vật, thế nhưng tuyến nhân vật tôi thích nhất không phải nam nhân vật chính, không phải nữ nhân vật chính, mà là hai cậu bạn chí cốt của Trường. Cách tác giả xây dựng nhân vật, cách Chửng anh, Chửng em đối đáp, và cả những hành động nghịch ngợm của hai cậu, không biết sao lại làm tôi cảm thấy muốn quay về thời tuổi thơ và làm những điều đấy quá chừng. Từ việc xúi lấy lông mèo giả tóc bạc để Trường lãnh tiền công, cùng đi bắn chim trên những con đường ruộng khô cằn nứt nẻ, rồi sau này, là còn giấu thư tình giúp Trường, tất cả, đều là những trò quậy phá của những cậu trai mới lớn, không sáo rỗng, không văn hoa bóng bẩy, tác giả dựng lên một tình bạn đẹp đẽ giữa những cậu trai, dựng lên những hình ảnh bình dị không chỉ ở chốn quê, mà ngay cả thành thị cũng có (dù trò bắn chim đã thôi không còn…), và chắc đó cũng là lí do mà những nhân vật nam phụ sau này, dù đi theo một khuôn với Chửng anh, Chửng em, vẫn được đón nhận nhiệt liệt như vậy…
Một mối tình buồn, bao giờ cũng bắt đầu với một niềm vui. Còn nhớ những ngày đầu tiên đọc cuộc gặp gỡ của Trường và Ngà, về vụ việc khủng khiếp vài năm trước, tôi đã không thể tránh khỏi những tràng “cười như trút nước” [=)))], và vì cái lần gặp gỡ đầu tiên đáng xấu hổ giữa một cậu chàng lớn tuổi mà còn thích “dấm đài” và bạn thân của người cô, mà sau này bao chuyện vừa bi vừa hài xảy ra, ngay cả lần gặp gỡ thứ hai, Trường cũng không dám đối mặt, một kiểu ngượng ngùng rất ngốc xít, nhưng vô cùng dễ thương.
Sau khi Ngà đến ở nhà của Trường, giữa một cô gái lớn và một chàng trai mới lớn vẫn tồn tại một khoảng cách nhất định. Với Trường, Ngà là một dạng con gái vô cùng yếu đuối, sợ sệt trước mọi thứ, ngay cả bắn chim, câu cá, điều mà mỗi thằng con trai mới lớn ở vùng quê nào cũng làm, Ngà vẫn sợ. Ngà thích hợp với những gì dịu dàng, nhẹ nhàng và đong đầy xúc cảm hơn, NHƯNG Trường đâu có hiểu…
Mãi cho đến khi Trường bẽn lẽn thú nhận mình không biết bơi trước một cô chị lớn hơn tuổi mà mình luôn cho là yếu đuối, cho đến khi Ngà dạy cậu tập bơi và cho đến khi cậu lặng im ngắm nhìn vẻ đẹp đằm thắm của người chị bấy lâu mình quen biết bên bờ suối năm nào. Ánh mắt Trường nhìn Ngà mới thôi cáu bẳn, mới thôi bực bội, ánh mắt trìu mến và đầy yêu thương ấy, Trường giữ riêng cho Ngà suốt một khoảng thời gian dài,NHƯNG Ngà đâu biết...Ngà mải mê đuổi theo một hình bóng khiến mình đau lòng mà chẳng hề quan tâm rằng, cậu em luôn bên cạnh mình đã lớn bổng từ lúc nào rồi…
Có người nói,tình yêu làm thay đổi mọi thứ trong một con người và ngay cả Trường cũng không ngoại lệ. chưa bao giờ Trường tự nhận mình yêu Ngà, cậu chưa bao giờ thổ lộ tình cảm của mình, nhưng qua cái cách tác giả miêu tả ánh mắt, hành động và lời nói của cậu dành cho Ngà, ai cũng có thể hiểu. Thứ tình yêu đầu đời đó làm một cậu bạn chuyên quậy phá trở nên yêu thêm những gì mà trước nay cậu không hề yêu, cậu yêu hoa cúc - loại hoa mà người con gái đó ngày nào cũng chăm bẵm, cậu yêu mưa - những cơn mưa đầu mùa bất chợt mà người con gái đó lúc nào cũng dùng ánh mắt mông lung để ngắm nhìn...
Thế nhưng, những gì cậu có thể làm để bày tỏ nỗi lòng với chị chỉ là những giọt nước tưới hoa, chỉ là những ngày dành thời gian ngồi ngắm mưa cùng chị - mà chẳng để làm gì cả, tình yêu của cậu chớm nở giữa những chậu cúc vàng ươm trong nắng hè, chớm nở giữa màu sắc đẹp đẽ và đầy rẫy hy vọng đó, không phải là những lời yêu đương mặn nồng, cũng chẳng phải là những bức thư tình viết vội, tình cảm Trường dành cho Ngà chỉ đơn giản là những cử chỉ ân cần thầm kín, chỉ là những điệu bộ ân cần hỏi han mà thôi.
Có người bảo, Trường quá nhút nhát trước tình cảm của mình, không dám bày tỏ, không dám để lại dấu hiệu, nhưng cậu chỉ mới mười sáu tuổi thôi mà. ở tuổi đó, cậu chỉ có thể mơ mộng, đem yêu thương gửi vào những nhánh hoa cúc, cậu đâu thể bày rõ mối tình trước một người luôn xem mình là em trai. Tôi thích cách tác giả miêu tả tâm trạng của Trường, mỗi lần “tim đập rộn chỉ vì một nụ cười”, hay bâng khuâng chỉ vì một ánh mắt, suy nghĩ mông lung chỉ vì một lời hứa của ai đó, tất cả là những cảm xúc đầu đời, dù vụng về nhưng đẹp đẽ của một mối tình mới chớm…
Nhưng khi Trường bắt đầu nhận ra những cảm xúc của mình, nhận ra rằng những ngày dịu dàng bên hoa cúc không phải là tình bạn, mà là tình yêu, thì tháng ngày êm đềm bên Ngà vụt tắt, như đóa hoa cúc héo tàn vì những ngày mưa.
Sự xuất hiện của cái tên Điền, của những bức thư tình nhờ Trường gửi như báo trước cho đọc giả một sự chia ly, sự chia ly của những bông hoa cúc, sự chia ly của mối tình đầu…
Thật sự, khi tác giả khéo léo lồng ghép hình ảnh anh Điền si tình với những lá thư mà Trường cố giấu, lòng tôi vẫn một mực tin vào tình cảm êm đẹp của Ngà, nhưng thực tế đã chứng minh tôi sai hoàn toàn, hình ảnh cậu trai mới lớn đứng chết trân giữa sân trong đêm buồn, khóc cho một mối tình đã chết mãi đến sau này tôi vẫn không quên. Tình cảm dịu nhẹ và êm đềm như vậy, nhưng đâu thể thoát khỏi dòng xoáy của đời, Trường đã yêu Ngà bằng cả tấm chân tình của mình, nhưng những gì cậu nhận lại, chỉ là nỗi đau.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác đau đớn khi đọc những dòng chữ của Trường
“cho đến khi tôi thất thiểu bỏ vào nhà, bóng tối không chỉ vây bọc từng bước chân tôi. Nó còn phủ kín cả trái tim tôi nữa”
Những ngày sau đó, là đoạn điệp khúc buồn của một mối tình nhanh chóng héo tàn, mối tình chưa kịp chớm nở giữa sắc vàng, đã bị cơn mưa cướp đi mất…
Vào những chương cuối, câu chuyện là những nốt nhạc buồn, khi Ngà biết mình bị lừa dối, khi tiếng khóc nức nở của cô làm Trường bàng hoàng trong buổi hoàng hôn ngày nào
“Trường tha lỗi cho chị nghen”
Chiều hôm ấy, trên gò đá gần suối, nơi lần đầu tiên cậu biết tim mình đập rộn vì một người con gái, cô đã thổn thức xin lỗi Trường…
Và Trường đã không hiểu lời xin lỗi đó. Cậu không hiểu cô xin lỗi vì đã hiểu tấm chân tình của cậu, một cách muộn màng, hay cô xin lỗi vì một điều gì đó khác…
Bắt đầu từ lúc ấy, tôi mới cảm thông cho nhân vật Ngà, cảm thông những ước mơ của cô gái vừa biết được vị ngọt của tình yêu, và thương nốt cho những lời thơ đượm nét buồn của chị
“Tôi là cánh hoa mỏng mảnh vì người mà tươi thắm
Cũng vì người mà tàn héo
Xin người hãy đến bên đôi chân mùa xuân ấm áp
Chớ để gió đông lẻn về THỔI TẮT ƯỚC MƠ TÔI…”
Như Trường đã cảm thán, dù trong những ngày hạnh phúc của cuộc đời, chị vẫn cất lên lời ca nỉ non ai oán, van xin cho số phận chính mình.
Nhưng không ai hiểu, chỉ có Trường biết.
Và chị đã không thể đáp lại tình cảm của Trường.
Ngà bỏ đi, không một lần ngoái lại, năm đó, cả xóm ồn ào vì những manh mối chỉ để lần ra rằng, cô tự tử bên bờ sông kỉ niệm.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm xúc của Trường, bàng hoàng, náo động, đau lòng,… những cảm xúc hỗn tạp như bản nhạc hỏng âm đè nén trong lòng một cậu trai chỉ mới mười sáu tuổi, chỉ biết đến hương vị của mối tình đầu.
Và Trường đã chọn cách rời xa nơi đong đầy nỗi nhớ, rời xa quê ngoại và rời xa những chậu cúc thân thuộc.
Tôi thích cái cách Trường đi qua hoa cúc, một cách não lòng nhưng cương quyết, cậu không bi lụy về tình cảm, cậu chọn cho mình một lối đi riêng, dù trái tim cậu vẫn vương vấn vết thương của mối tình đầu.
“Những cánh hoa vàng mỏng manh kia rồi đây biết sẽ đem lại niềm vui cho tâm hồn ai trong những ngày sắp tới khi chị Ngà đã vĩnh viễn ra đi và tôi cũng đang từ bỏ nơi này?
Chiều nay tôi ra đi, tuổi thơ tôi ở lại, mối tình đầu của tôi ở lại và màu hoa kỷ niệm kia cũng ngập ngừng ở lại. Ðừng buồn hoa cúc nhé, tao cũng như mày thôi, từ nay trở đi mỗi khi hoàng hôn buông xuống trái tim lẻ loi trong ngực tao sẽ luôn đớn đau khi nhớ tới một người...”
Trường đã quay lưng lại với tuổi thơ, quay lưng lại với một thời mộng mơ để đi tiếp trên con đường dài. Hình ảnh đẹp đẽ của chị Ngà giờ chỉ lẩn khuất trong những giấc mơ êm. Và cành hoa cúc mà cậu đành lòng quay lưng lại, vẫn sẽ nở hoa, vẫn sẽ đẹp đẽ trước hương sắc của trời, duy chỉ có cậu là khác, duy chỉ có những kỷ niệm đẹp đẽ vẫn sẽ ở mãi nơi này, không thể về bên cậu được nữa. Dòng suối, bờ ao, cơn mưa rào ghé ngang, nơi mối tình của cậu vừa chớm nở cũng sẽ ở mãi bên vàng hoa cúc, bên một thời đẹp đẽ mà cậu chỉ muốn níu giữ ở đây…
“có một người đi qua hoa cúc, có hai người đi qua hoa cúc, bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình”
Cho đến khi đọc chương gần cuối, tôi mới hiểu rõ câu nói đầu tác phẩm, cả Trường, cả Ngà, họ đều bỏ qua một thời kỷ niệm, một thời mộng mơ, họ đã bỏ quên tuổi thơ ngập sắc nắng của mình cho hoa cúc. Chỉ có hoa cúc là thiệt thòi, giữ lại những ngày tháng êm đềm ấy, chỉ có hoa cúc là buồn đau nhiều hơn cả, vì hoa cúc chính là tuổi thơ, là những ngày tháng đẹp đẽ của mối tình đầu…
Trường có lỗi, vì cậu không kịp níu giữ mối tình đầu, vì cậu đã không bộc bạch tấm chân tình của mình, chỉ ngại ngần bày tỏ qua những cành hoa, để rồi sau này hối tiếc, vì mình đã để lỡ một tuổi thơ…
Ngà có lỗi, vì cô đã không hiểu tình cảm sâu đậm cậu dành cho, để rồi sau này nuối tiếc, mình đã bỏ lỡ một mối tình…
Tác phẩm là bản tình ca của sự hoài niệm, những nỗi nuốc tiếc khôn nguôi, về những trái tim, về những con người, về sự hối hận muộn màng bên những chậu hoa cúc rực rỡ trong nắng vàng và lời tỏ tình đến muộn giữa một buổi hoàng hôn…
♥•.ღ°•Open Ending•.ღ°•♥
Có lẽ vì muốn níu kéo một mối tình để lỡ, mà tác giả đã để lại một câu hỏi chưa có lời giải đáp, về một người phụ nữ của tám năm sau, về những suy luận của Trường - khi đã trưởng thành và câu hỏi nhẹ nhàng cuối truyện về niềm tin rằng Ngà vẫn đang sống trong cõi đời mênh mang.
Nhưng kết thúc của truyện lại làm đọc giả như chao đi, vì nó mơ hồ, vì nó không đem lại sự nuối tiếc trước đó, một mối tình bỏ ngỏ của thời ấu thơ, vẫn chỉ nên là một mối tình không lời giải đáp, hình ảnh Trường bỏ đi trong buổi chiều u uất ấy, có lẽ nên dừng lại, để những gì mà mọi người thấy, chỉ là sự hoài niệm về một mối tình buồn mà thôi…
Lẽ dĩ nhiên, cái kết thúc mở ấy vẫn không làm mất đi nét hoài niệm vốn có, vẫn không làm mất đi chất “buồn” của một câu chuyện được gọi là “sad ending”, chỉ là tác giả đã gieo thêm vào lòng bạn đọc một niềm hy vọng nhỏ nhoi, vậy thôi.
Với tôi, đây không phải là một siêu phẩm đứng đầu trong danh sách những cuốn sách nên đọc, cũng không phải cuốn sách đặt biệt đến mức lúc nào cũng kè kè bên mình, nhưng nó xứng đáng để viết, xứng đáng để đọc, và nó xứng đáng để tôi ngồi đây, cặm cụi gõ những dòng chữ này.
Vì, tôi cũng đã để lỡ một tuổi thơ…
|