SBD 42
Tên tác phẩm: Harry Potter
Tiêu đề:
Có quá nhiều cái chết trong Harry Potter, mọi người biết điều đó. Xuyên suốt từ tập đầu tiên cho đến tập cuối, những cái chết, dù là của nhân vật nào, cũng để lại cho ta một cảm xúc và suy nghĩ riêng. Cái chết bao trùm bộ truyện, tất nhiên đó không phải là điều dễ chịu gì, nhưng đối với Harry Potter và các nhân vật đã ra đi, chết không đơn giản là tim không còn đập. Cha mẹ của Harry, James và Lily đã chết khi dành giây phút cuối cùng bảo vệ cho cậu con thơ, mẹ Harry không có sự lựa chọn, đã lấy thân mình ôm chặt lấy Harry, che chở cho cậu, để rồi ánh sáng xanh chỉ kịp lóe lên rồi lập tức tắt đi trên cơ thể sõng soài của bà, đôi mắt của bà cũng không còn phản chiếu nữa. Cái chết của mẹ Lily đã tạo ra một lớp bảo vệ kiên cố nhất, mang tên: tình yêu. Ngay cả khi mẹ rất yêu Harry đã không còn nữa, thì cũng sẽ bảo vệ Harry cho đến khi cậu trưởng thành và không cần bảo vệ nữa. Tình yêu thương tồn tại ngay trong Harry, hiện diện trên da thịt của cậu, đó là lý do tại sao Voldemort không thể giết được cậu mà bị phản lại thần chú của chính hắn. Đó là vì, tình yêu còn có sức mạnh hơn cả cái chết.
Cái chết của cụ Dumbledore là một nỗi mất mát đối với trường Hogwarts, đối với những ai đã dành nhiều năm trong đời phụng sự cụ, ngưỡng mộ cụ. Nhưng cụ Dumbledore, đến phút cuối, vẫn làm chủ được cuộc đời mình. Cái chết đã dự liệu trước, cụ để Severus giết mình vì không muốn Draco - người vốn dĩ phải làm việc đó, mang mặc cảm tội lỗi suốt đời. Cụ chết mà vẫn nghĩ cho học sinh của mình, luôn nhìn thấy cái tốt trong mỗi người mà cụ đã từng tiếp xúc. Sau khi cụ chết, thế lực hắc ám đã gào thét trên nền trời đen xám xịt với dấu ấn Tử thần. Nhưng có một khoảng không rộng lớn vẫn bừng sáng, đó chính là ánh sáng của hàng trăm chiếc đũa thần đang hướng lên trời cao, mặc niệm và tiễn đưa cụ đi một cuộc hành trình khác. Ánh sáng đó tuy không rực rỡ, nhưng đủ sức để xua tan đi bóng tối bao trùm khi ấy. Cái chết của cụ Dumbledore nhưng một sự thừa kế, thừa kế cái lý tưởng công lý từ cụ của Harry. Cụ Dumbledore không còn, nhưng ý chí của cụ vẫn còn sống mãi. Và Harry, đã cầm lá cờ đầu phong trào chống lại Chúa tể Hắc ám, dẫn dắt mọi người, là niềm tin cuối cùng để mọi người có thể chiến đấu.
Cái chết của chú Sirius, một trong những cái chết khiến Harry đau khổ nhất, lại diễn ra thật nhanh chóng. Vẫn lại là câu thần chú giết chóc đó, vẫn luồng sáng xanh báo tử đó, khi dính trọn bản án ấy, tôi vẫn thấy được trên khuôn mặt gầy gộc hoang dã của chú nụ cười rất tươi, nhưng ánh mắt thì đang mất dần sự sống, đang trong trạng thái hoảng loạn tột độ. Một người đàn ông sống nửa cuộc đời trong oan ức và truy bắt, khinh bỉ đã ra đi mà số người biết được sự thật về mình chẳng là bao nhiêu. Đó là cách sống của chú Sirius, đó là con đường mà chú đã chọn. Một con đường chỉ cần những người thân của mình là đủ. Cha đỡ đầu của Harry, người thân trên giấy tờ pháp luật duy nhất của Harry, đã chết . Nhưng dường như khi chú ra đi, chú đã để lại tài sản là sự can đảm không ngại đương đầu của mình cho Harry, tiếp thêm sức mạnh cho Harry để hoàn thành chặng đường cuối cùng.
Cái chết của thầy Remus và cô Tonks, một sự ra đi trong thanh thản, nhẹ nhõm vì đã cùng Harry chiến đấu để bảo vệ mọi người, bảo vệ chính đứa con của họ. Họ nằm đó, cạnh nhau nhưng không tay trong tay, cũng giống như khi trận chiến bắt đầu, họ đứng đó, cạnh nhau, tay với lấy nhau nhưng không chạm. Cảm giác như vì mục đích lớn lao mà họ đã tạm để lại phía sau tình yêu của họ. Thật xót xa làm sao! Nhưng thầy cô yên tâm, thầy cô sẽ được ở bên nhau trên thiên đường. Hãy trông xuống và chỉ bảo cho Harry nhé. Tôi sẽ nhớ những giờ học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hay nhất mà thầy dạy, nhớ những trò biến hình pha cười của cô Tonks bên bàn ăn khi mọi người quây quần. Thầy cô là một phần của gia đình lớn.
Cái chết của Fred, như mất đi một nửa của cặp sinh đôi Fred - George. Nhưng thật lạ thay, lời cuối cùng của Fred không phải là nói với George, hay cũng không phải là Fred ngã xuống bên cạnh George, mà là Percy. Percy - người mà Fred suốt ngày trêu chọc, đùa cợt làm vui thú. Anh đã chết như anh đã sống, cả cuộc đời là một cuộc vui, là một trò đùa, và cái chết của anh, những tưởng tôi đã không thể tin nổi, rằng đây chỉ là một trò lừa quy mô nhất của anh. Fred thực sự đã chết, chết khi đang nói đùa với Percy, nhưng rồi cuối cùng lại nhắm mắt trong cái ôm chặt không chịu buông của Percy - người anh ba trong nhà, khi Fred còn sống cũng suốt ngày cằn nhằn với anh. Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, con người ta mới bộc lộ bản chất của mình. Percy không hề ghét Fred, mà vẫn luôn yêu thương em trai mình, thậm chí còn chưa sẵn sàng để em trai ra đi. Và George, phải rồi, cậu mất đi một nửa còn lại của mình, thử hỏi còn nỗi đau nào hơn thế? Tuổi trẻ của họ là những trò vui, những tiếng cười, hay đem lại tiếng cười cho người khác. Chỉ còn lại một mình, George phải làm sao? Có lẽ, từ sau khi Fred chết, Thần hộ mệnh của George đã không thể gọi lên được nữa. Để làm được điều đó, cần nhớ đến những kí ức vui vẻ, hạnh phúc; mà Fred, luôn có mặt trong kí ức đó của George, thì đã nhắm mắt xuôi tay rồi. Chỉ còn nụ cười của anh...
Cái chết của thầy Moody, một vị Thần sáng mẫn cán, kì quặc nhưng tài giỏi, những người điên thường là những người xuất chúng. Thầy chết dưới tay Tử thần thực tự, mà trớ trêu thay rất nhiều trong số chúng đã được tống vào ngục Azkaban hay được giết bởi thầy. Chắc thầy vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ lẽ phải ngay cả khi đã không còn sống. Một thành viên Hội phượng hoàng đáng tự hào.
Cái chết của Dobby, con gia tinh khổ sở luôn xuất hiện trong cái áo gối rách bươm nhìn đến là thương, đã minh chứng cho tôi, cho chúng ta thấy được tình bạn có thể xảy ra đối với bất cứ ai, hay đối với bất cứ sinh vật nào, miễn là có suy nghĩ và trái tim cao thượng. Dobby, từ lần đầu được giới thiệu ở tập 2, cho đến tập cuối, đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình là một người bạn tốt của Harry, một gia tinh tự do tự nguyên phục vụ cậu, luôn cứu Harry khỏi những rắc rối (mặc dù Harry không muốn). Một Dobby như vậy cuối cùng đã lãnh trọn con dao găm vào ngực, và chết. Harry đã tự đào mộ chọn cậu, vì cậu muốn dùng thân phận là một con người bình thường, chôn cất sinh linh bé nhỏ vẻ ngoài tầm thường kì dị ấy nhưng trái tim lại dũng cảm và tốt bụng hơn rất nhiều người.
Còn biết bao nhiêu cái chết khác nữa, nhưng tôi biết họ không hề chết trong vô nghĩa. Mỗi cuộc sống đều có ý nghĩa riêng của nó, và mỗi cái chết cũng như vậy. Đằng sau trái tim đã ngừng đập và đôi mắt không còn sống động của họ là ý nghĩa của cả cuộc đời, cả ước nguyện và mơ ước của họ. Phải chăng vì thế mà cô Rowling lại đưa vào bộ truyện nhiều cái chết đến vậy? Là để gửi gắm cho chúng ta những ý nghĩa của cuộc sống.
Tình yêu đồng hành bên cạnh cái chết, nó vừa chế ngự cái chết, nhưng lại cũng thể khiến một người hy sinh thân mình vì tình yêu đó. Như tình yêu của cha mẹ Harry dành cho cậu, đó là sự bảo vệ của cha, sự bao bọc chở che của mẹ, khiến cho Harry sống sót, giúp Harry trưởng thành. Tình yêu, hoặc ít nhất là chữ "tình" của gia đình nhà Dursley đã cưu mang cậu trong suốt những năm đầu đời, là mái nhà che chở cho cậu khỏi sự lùng bắt của Voldemort. Gia đình Dursley không yêu Harry đến mức đó, nhưng đủ để khi chia tay nhau không biết có còn gặp lại, Dudley béo ú cũng nói rằng cậu không phải đồ 'hao cơm tốn chỗ', biết cảm ơn Harry vì đã từng cứu mạng mình, dượng Vernon hay cáu bẳn với Harry cũng lên tiếng kêu Harry mạnh giỏi, hay dì Petunia, người phụ nữ lạnh lùng chưa bao giờ nhẹ nhàng với cậu, cũng vì chị gái mình mà bảo vệ Harry, trước khi rời đi còn quay lại nhìn Harry rồi gật đầu một cái. Không nhiều, nhưng cảm nhận được tình yêu.
Hay như tình yêu của bà Molly dành cho những đứa con của bà, tôi phải nói rằng, những người mẹ chứa đựng trong họ sức mạnh tuyệt vời. Vì những đứa con của mình, họ có thể làm được tất cả mọi thứ, cho dù nó vượt quá khả năng của mình. Khi chứng kiến Fred chết, Ginny đang gặp nguy hiểm, bà Molly ngày thường hiền lành đôn hậu đã nổi giận và hét lên vào mặt Bellatrix, "Đừng có đụng đến con gái tao, đồ quỷ cái!" rồi ngay lập tức kết liễu mụ ta. Bà làm vậy không do dự là vì bà không thể để bất cứ đứa con nào của mình phải rơi vào nguy hiểm nữa. Dù mất một đứa con, nhưng bà không hề trách Harry, cũng không tỏ thái độ giận cậu. Vì Molly vốn dĩ luôn coi Harry như con, chính bà đã nói, Harry cũng nghe thấy vậy. Tuy không thể thay thế cho Lily nhưng Molly giống như người mẹ thứ hai của Harry vậy, bà đã khiến cho Harry cảm nhận được không khí gia đình mỗi khi Harry đến nhà chơi, không muốn Harry một mình ở Hogwarts vào Giáng sinh, bà mời Harry về nhà mình, đan áo cho Harry. Tất cả những sự quan tâm đó đều khiến Harry thật cảm kích, thấy thật ấm áp và may mắn. Bà Molly yêu thương Harry, cũng như bà biết chắc chắn khi Fred chết, con trai mình sẽ gặp được Lily ở thế giới bên kia, Lily sẽ cảm ơn bà vì đã chăm sóc Harry, và hứa rằng mình cũng sẽ chăm sóc Fred thật tốt giống như bà đã làm với con trai của mình vậy. Hay như Narcissa, bà xuất hiện không nhiều, nhưng tôi vẫn khâm phục bà, bà không ác, bà không xấu, nhưng bà là một người vợ, mà vợ thì phải theo chồng, dấn thân vào con đường của Chúa tể Hắc ám. Nhưng bà cũng là người mẹ, không hề do dự khi trong một phút đã phản bội lại người đang nắm giữ sinh mạng của gia đình bà, chỉ để nghe Harry thì thào tên con trai bà, Draco, còn sống hay đã chết. Những người mẹ, họ thật là tuyệt vời...
Hay như tình cảm ấm áp, vững chãi mà bác Hagrid dành cho Harry. Hadgrid giống như một người cha già, đôi lúc bảo thủ và kì quái, vẻ ngoài khiến ai nhìn thấy cũng phải lùi lại vài bước. Nhưng thân hình to lớn ấy lại là tấm khiên vững chắc của Harry, bảo vệ Harry ngay từ khi cậu mới lọt lòng. Hagrid chẳng ai dám ôm, chẳng ai dám đến gần vì sợ hãi, nhưng chỉ duy Harry, cùng Ron và Hermione, lại chẳng ngại ngần ôm chặt thân hình khổng lồ quá khổ ấy. Chỉ vì "Hogwarts không còn là nó nữa nếu thiếu bác, bác Hagrid." Thật là tuyệt vời làm sao khi người bế Harry trên tay khi Harry chào đời, đưa Harry đến cuộc sống mới, người đưa Harry đi khỏi ngôi nhà tuổi thơ trên đường Privet Drive, và người bế Harry khi tin chắc rằng cậu đã chết, lại là cùng một người, Hagrid. Đâu phải tự dưng mà cô Rowling lại sắp đặt như vậy? Cái gì cũng nên kết thúc theo cách mà nó đã bắt đầu, tuổi thơ là một trong số đó.
Hay là tình yêu Harry và Ginny, tình yêu của tuổi mới lớn nhiều đắng cay, hai người tìm thấy nhau trong khoảnh khắc đen tối nhất, chỉ kịp ở bên cạnh nhau trong một thời gian ngắn ngủi rồi lại chia tay. Ginny luôn nhẫn nhịn chờ đợi Harry, sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình, sẽ quay trở lại. Cô bé không cản trở, cũng chẳng cầu xin Harry ở lại, tất cả những gì cô làm là ủng hộ Harry, đặt niềm tin tuyệt đối nơi cậu.
Từ đầu đến giờ tôi chưa một lần nhắc đến cái tên này, hay đi sâu vào nhân vật này. Vì tôi muốn tách nó ra, tôi muốn dành cho con người tuyệt vời này một trang giấy riêng, không chung đụng với bất cứ dòng suy nghĩ nào khác trong mớ hỗn độn hay ho thú vị này. Những điều tuyệt vời luôn phải đứng riêng rẽ để thấy hết được sự nổi bật. Dường như đó lại chính là cuộc đời cô độc, riêng lẻ của một con người, một nhân vật mà tôi hoàn toàn nghĩ rằng, không đơn thuần chỉ là một nhân vật hư cấu nữa. Phải. Tôi đang nói đến người ấy, thầy Severus Snape.
" Con mang tên hai vị hiệu trưởng của trường Hogwarts. Một trong hai người thuộc nhà Slytherin và ông ấy có lẽ là người dũng cảm nhất mà ba từng biết."
[ trích Harry Potter và Bảo bối Tử thần ]
Để nói về Snape, có lẽ nên bắt đầu từ ấn tượng đầu tiên của tôi với thầy. Cũng giống như ấn tượng của Harry, của Ron, và của biết bao học sinh khác thôi. Thầy Snape thật là đáng sợ, thầy là ác mộng của học sinh các nhà, có lẽ trừ nhà Slytherin, vì thầy luôn thiên vị học sinh nhà thầy. Thầy có khuôn mặt không biểu cảm, đôi mắt sắc lạnh và giọng nói thì trầm, thấp như đang thì thầm. Nhưng ai cũng nghe thấy, và bọn học sinh thì hãi vô cùng. Snape là bậc thầy độc dược, một thiên tài pha chế chưa từng có ở Hogwarts, mà không chỉ là Độc dược, thầy còn ham mê Phòng Chống nghệ thuật Hắc ám, giỏi Bùa chú và là một trong số rất ít những người có khả năng Bế quan bí thuật mạnh hơn cả Voldemort, chính xác thì có lẽ thầy là người duy nhất che dấu được suy nghĩ của mình trước hắn. Tưởng chừng như tôi sẽ ghét thầy Snape mãi, ghét cay ghét đắng nếu như cô Rowling không viết cái chương thứ ba mươi ba đó, kể câu chuyện đời cay đắng, trớ trêu bị người đời hiểu lầm, duy chỉ một người tin tưởng của thầy Snape. Một câu chuyện mà có nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng được người đang được nhắc đến chính là Severus Snape mà tôi căm ghét ngày nào.
Chỉ có cụ Dumbledore tin thầy, một lòng tin không hề lay chuyển. Tôi đã không hiểu tại sao và tự đặt câu hỏi rất nhiều lần vì sự tin tưởng tuyệt đối ấy. Và khi đọc xong câu chuyện của thầy Snape, tôi đã hiểu được vì sao. Một Severus Snape từ khi 10 tuổi đã nhìn lén một cô bé tầm tuổi mình, mái tóc đỏ gợn sóng và đôi mắt xanh sáng rất đẹp. Từ lúc nào lòng cảm mến của Snape dành cho cô bé đó đã nảy nở thành tình yêu, một tình yêu tuổi thơ rất đẹp của Snape, mang tên Lily Evans. Khi đến tuổi đi học, họ cùng được nhận vào Hogwarts, và hàng chuỗi những biến cố, bi kịch đã xảy ra từ đây. Thời gian trôi qua, Lily lớn lên thành một cô gái xinh đẹp, vẫn là mái tóc đỏ dài đó, vẫn là đôi mắt xanh có gì đó rất đặc biệt đó. Snape cũng trưởng thành, tách biệt với những bạn học khác vì sự phân biệt đối xử với một con lai và sự lập dị của cậu khi đó. Chỉ có Lily vẫn làm bạn, vẫn ở bên Snape. Nhưng rồi Lily cũng dần dần rời xa cậu, để lại Snape nhìn hình bóng cô bước đi bên cạnh James Potter - người sau này đã trở thành chồng của Lily. Dù Lily đã lập gia đình, nhưng Snape vẫn thầm lặng yêu Lily, một tình yêu mà được chôn cất dưới đáy sâu, Snape đã lấy Lily làm lẽ sống. Vì bạn biết đấy, một khi lẽ sống của mình không còn nữa...
Cái đêm đó, tại căn nhà ở thung lũng Godric, một vụ thảm sát đã tước đi sinh mạng của người phụ nữ Snape yêu nhất trên đời, Snape bước vào và thấy Lily nằm đó, không còn thở. Snape vỡ vụn, như thể không mình cũng đang chết dần. Trong tuyệt vọng vì mất mát quá lớn như khoét một lỗ sâu vào cuộc đời vốn chẳng tươi đẹp gì của Snape, lại khoét đúng chỗ có ánh sáng le lói, Lily, Snape đã tìm đến Dumbledore - người mà ông đã nhờ cậy, đã cầu xin để bảo vệ Lily và gia đình cô khỏi Voldemort. Nuối tiếc và xin lỗi, cụ Dumbledore đã nhắc đến tên đứa trẻ, Harry Potter, con của Lily, để lôi Snape trở về đúng con đường phải đi, để ông không trật bánh mà trở nên đen tối và chìm trong hận thù. Chỉ một câu ngắn ngủi duy nhất, "Thằng bé có đôi mắt của cô ấy." Chỉ có vậy thôi, cụ đã kéo một người đàn ông đang muốn chết ngay lúc ấy, tìm được lẽ sống. Snape đã dành cả nửa cuộc đời để yêu thương Lily, và giờ ông dành nốt nửa còn lại để bảo vệ con trai của người mình yêu. Thử hỏi còn gì cao cả và tuyệt vời hơn thế? Nhưng cớ sao Snape lại bắt cụ Dumbledore phải hứa, "Không ai được biết chuyện này." khi cụ nói khẩn khoản nói với anh, "Nếu anh vẫn còn yêu Lily, nếu anh thực sự yêu cô ấy..." Đó là sự hy sinh trong thầm lặng, không cần được biết đến lý do tại sao, vì cớ gì... Snape chưa từng bỏ cuộc trong việc bảo vệ Harry Potter, cho dù là có phải làm gián điệp hai mang, bị người ta coi thường, lăng nhục đi chăng nữa, ông vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, vẫn tiếp tục âm thầm bảo vệ đứa con của Lily. Cứu nó hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác. Sự âm thầm và kiên nhẫn, lòng trung thành tuyệt đối nơi tình yêu dành cho Lily, niềm tin và lời hứa với cụ Dumbledore trong suốt một thời gian dài như cả cuộc đời của Snape, đó là một định nghĩa khác của sự dũng cảm. Snape đã dũng cảm đối mặt với cái chết của Lily, dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sáng mà Lily di truyền lại cho Harry, miệng nói ra những lời căm ghét nhưng trong lòng lại quặn thắt vì phải che dấu đi sự bảo vệ, yêu thương mà ông dành cho "sự hiện diện" của Lily trong thế giới nghiệt ngã mà ông đang sống. Chẳng phải như vậy là quá đáng quý, quá đáng khâm phục hay sao? Rồi khi cụ Dumbledore đề nghị chính tay ông phải đưa cụ đi, Snape đã một mực từ chối. Nhưng vì ông đã hứa sẽ làm bất cứ thứ gì để đền ơn cụ, Snape đành phải làm điều đó, khiến cho sự hiểu lầm giữa ông với mọi người ngày càng lớn dần, đến nỗi khó mà tha thứ được.
Cuối cùng, ông chết đi trong khoảng khắc nhìn thẳng vào đôi mắt Harry và nói, "Nhìn... thầy... đi Con có đôi mắt của mẹ con.." với hơi thở yếu ớt, cạn sức sống và dòng nước mắt xám bạc đặc quánh chảy ra từ khóe mắt. Đến khi đã chết, đến khi không thể mặt đối mặt, thì Snape mới tiết lộ quá khứ của mình, tiết lộ tất cả mọi điều mà ông đã làm, và đã hết sức che dấu. Để lại cho Harry một sự hối hận và, tôi không biết phải diễn tả như thế nào nữa, chỉ đơn giản là cảm giác của Harry sau khi xem xong hồi ức ấy, nó không giống bất cứ cảm giác nào mà cậu từng trải qua thôi.
Làm sao tôi có thể quên được khi thầy Snape phát hiện ra sự thật về việc bảo vệ cho Harry, hóa ra lại không phải vì ông đã cầu xin cụ Dumbledore vì Lily, một sự thật còn đắng cay hơn những lời dối trá mà ông đã từng nghe, đã từng nói, cụ Dumbledore không đáp trả, mà hỏi lại:
"Rốt cuộc, thầy đã đâm ra lo lắng cho thằng nhỏ à?
"Cho nó ấy hả?" Thầy Snape hét. "Expecto Patronum."
Từ đầu cây đũa phép của thầy vọt ra một con hươu cái óng ánh bạc.
Thần Hộ mệnh chỉ có thể hiện hình bằng cách niệm một câu thần chú, câu thần chú này chỉ linh nghiệm khi người đó phải hết sức tập trung vào một kỉ niệm vô cùng hạnh phúc mà thôi. Một kí ức thật sự hạnh phúc... một hạnh phúc mà có thể dùng để biến thành một thần Hộ mệnh đủ mạnh.
Thần Hộ mệnh của Lily Evans là một con hươu cái. Thần Hộ mệnh của Severus Snape là một con hươu cái. Đó không phải là sự trùng hợp. Đó là ký ức của tình yêu cả cuộc đời lặp lại, hiện hữu trong ánh sáng óng ánh dội khắp căn phòng. Thầy Snape là Tử thần thực tử duy nhất có khả năng gọi lên một Thần Hộ mệnh hữu hình, duy nhất và duy nhất. Vì thầy thực sự có một kí ức hạnh phúc mãnh liệt, đủ mạnh để tạo ra Thần Hộ mệnh, kí ức về Lily, người con gái mà thầy yêu nhất cuộc đời.
Tôi rất thích thầy Dumbledore. Thầy là Hiệu trưởng tối cao của trường Hogwarts, thầy là pháp sư vĩ đại nhất, người duy nhất Voldemort biết sợ, thầy được coi như một "vị Thánh sống" của thế giới phù thủy. Điều gì đã làm nên con người của sự thông thái ấy? Thầy Dumbledore thực chất, đối với học sinh Hogwarts, ngoài sự kính trọng và nể phục ra, còn là một người ông đầy tình thương bảo vệ cho những đứa cháu nhỏ. Ở thầy có cái gì đó điên điên, bất biến, không bình thường, nhưng tôi lại thích cái sự bất thường ấy. Chính điều bất thường ẩn lẫn trong giản dị đã tạo nên một Albus Dumbledore không giống bất cứ một ai. Thầy là thầy, với những phép thuật hùng mạnh và sức khỏe dẻo dai, với những câu đùa dí dỏm, với ước muốn đơn giản rằng người ta đừng tặng sách vào dịp Giáng sinh nữa mà hãy tặng một đôi vớ, với sự an toàn mà thầy tạo ra cho những người xung quanh mình. Thầy làm chủ được cuộc đời mình, thậm chí còn sắp đặt trước cho cái chết của mình. Thầy có một trí óc vĩ đại, chính vì thế mà tôi mới luôn ấn tượng và khắc sâu những câu nói của thầy.
"Dĩ nhiên là chuyện xảy ra trong đầu con, Harry à, nhưng vì cớ gì mà nó lại không phải là thật cơ chứ?"
Câu nói này của thầy là câu nói mà tôi thích nhất. Thầy giống như đang khuyến khích mọi giấc mơ của bọn trẻ, miễn là đẹp, thì dù điên rồ và khó tưởng được mức nào cũng được hết. Chỉ cần tin tưởng vào nó, tin tưởng là nó có thực, thì ắt nó sẽ thành sự thật mà thôi.
"Ta chỉ thật sự rời khỏi Hogwarts khi không còn ai trung thành với ta. Sự giúp đỡ luôn hiện hữu tại Hogwarts khi có người tìm kiếm nó."
"Thật là không sáng suốt khi cứ chìm trong những giấc mơ mà quên đi việc phải sống."
"Sợ một cái tên chỉ làm tăng thêm nỗi sợ điều đó mà thôi."
"Đối với những người có đầu óc vĩ đại, cái chết chẳng là gì hơn một cuộc hành trình tuyệt vời khác."
"Trong giấc mơ chúng ta bước vào một thế giới chỉ dành cho riêng mình. Hãy đắm chìm trong những cơn sóng đại dương sâu thẳm nhất, hay cưỡi lên những đám mây cao ngút ngàn."
"Thời gian lại một lần nữa khiến chúng ta trở nên thật xuẩn ngốc."
"Có rất nhiều sự cam đảm khác nhau. Thật là đáng khen ngợi khi ai đó đủ can đảm để chiến đấu với kẻ thù, nhưng còn đáng khen hơn khi ai đó đủ can đảm để đứng lên đối mặt với bạn bè."
"Chúng ta rồi sẽ đều phải chọn lựa giữa những gì dễ dàng thực hiện và những điều đúng đắn đáng làm."
"Đừng tiếc nuối cho những người đã chết, Harry. Hãy thấy tiếc nuối cho những kẻ đang sống, sống mà không có tình yêu thương."
Sự ra đi của thầy Dumbledore, hơn ai hết, thật khó lòng chấp nhận. Nhưng thầy nói đúng, dù thầy đã ra đi rồi, thân xác thầy không còn ở đây nữa. Nhưng linh hồn thầy vẫn hiện diện ở Hogwarts, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện trong bức chân dung treo trên tường phòng hiệu trưởng, thầy vẫn tiếp tục dõi theo các thế hệ học sinh trưởng thành, bảo vệ chúng và giúp đỡ chúng khi cần thiết.
"Thầy nghĩ thầy làm tốt công việc của mình ở Hogwarts."
"Tốt nhất, thưa thầy."
{to be continued}
|