Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Tác giả: PRTeam
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[BÌNH CHỌN] Cuộc thi viết - Tác phẩm bạn nhớ mãi không quên PART 1 (SBD 01 - SBD

  [Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2013 00:58:21 | Chỉ xem của tác giả
SBD 10
Tên tác phẩm: Hoa tư dẫn - Đường Thất Công Tử
Tiêu đề: Nguồn suối tình yêu mát lành



  Tôi biết đến Đường Thất Công Tử đầu tiên là khi đọc "Tam sinh tam thế - Thập Lý Đào Hoa" để rồi thực sự bị chinh phục bởi giọng văn của cô, câu chuyện của cô, các nhân vật của cô. Tới khi "hoa tư dẫn" được phát hành, được cô Nguyễn Thành Phước dịch, do Quảng Văn phát hành, tôi đã đặt rất nhiều hy vọng và mong đợi vào tác phẩm lần này. Và tôi hoàn toàn được thỏa mãn sự mong đợi của mình và còn hơn thế, tác phẩm trở thành một trong những tác phẩm tôi không thể quên, đã khiến tôi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
  

"Hoa tư dẫn" là một câu chuyện được Đường Thất Công Tử xây dựng trên điển cố về điệu Hoa Tư. Cả tác phẩm là một chuỗi những câu chuyện tình yêu được xâu nối với nhau qua hành trình của nàng Quân Phất và cây đàn của mình cũng như bao gồm câu chuyện tình yêu của chính nàng. Mỗi câu chuyện mang một sắc thái riêng biệt của nó, mang những thông điệp của riêng nó và khiến người đọc hòa mình, cảm thông và sống cùng với nhân vật.

Có lẽ, "Hoa tư dẫn" trở nên đặc biệt đối với tôi cũng bởi vì những câu chuyện tình yêu và thông điệp mà Đường Thất Công Tử muốn gửi gắm trong đó. Mỗi người trên thế giới này đều có những câu chuyện tình yêu của riêng mình, mỗi câu chuyện tình yêu ấy lại mang một sắc thái rất riêng, như một bản nhạc được cây đàn của Quân Phất cất lên. Trong bản nhạc ấy, có cả những nốt cao vui vẻ hạnh phúc nhưng cũng không hiếm những nốt trầm bất hạnh, đau thương.

  Trước đây, tôi đã từng đọc một nhận xét của một bạn rằng, bạn ấy thích những câu chuyện tình yêu nhỏ trong truyện và bạn ấy thấy tình cảm của Mộ Ngôn và Quân Phất quá mờ nhạt, không hấp dẫn. Nhưng bản thân tôi lại nghĩ khác, đối với tôi, đó là chuyện tình sâu sắc nhất. Bởi vì bạn có thể dễ dàng bị thu hút bởi những tảng đá nổi trên mặt nước mà quên mất dòng nước mát trong lành ở dưới đó vẫn đang âm thầm chảy, nhưng chỉ một chút thôi khi nhìn xuống, bạn sẽ thấy dòng nước ấy đẹp và mát lòng tới nhường nào. Và tôi rất thích được đắm mình trong dòng nước mát ấy.

Chuyện tình của họ trải qua ba giai đoạn cùng với những biến đổi của lịch sử. Họ gặp nhau lần đầu khi nàng Quân Phất lúc ấy là nàng Diệp Trăn sống trong núi cùng cha con Quân sư phụ. Chỉ hai ngày trải qua cùng nhau nhưng chàng đã để lại trong nàng không chỉ những ấn tượng sâu sắc mà còn gieo vào lòng nàng hạt giống tình yêu đầu tiên. Để rồi, theo thời gian, dù nàng chỉ có thể nhớ đến chàng qua những kỉ niệm ít ỏi ngày ấy, cây tình yêu ấy ăn sâu vào lòng nào, lớn lên trong lòng nàng. Tình yêu ấy khiến nàng mỗi ngày đều mong ngóng chàng, được gặp lại chàng, và tình yêu ấy lớn lên cùng với nàng. Họ gặp lại nhau, lần thứ hai và có lẽ là lần gặp nhau ngắn ngủi nhất, xa cách nhất, cũng không thể ngờ nhất. Khi nàng, không còn là cô gái nhỏ bị rắn cắn trong rừng ngày nào mà là công chúa Diệp Trăn của nước Vệ, còn chàng, không còn là chàng trai đeo mặt nạ cứu cô gái nhỏ khi xưa mà là Hoàng tử của nước Trần. Có lẽ nằm mơ Diệp Trăn cũng không thể ngờ được rằng, người con trai của đất nước tới xâm lược quê hương nàng kia, chính là người nàng luôn tìm kiếm. Rồi khi gieo mình từ trên tường thành cao vút, trong làn mưa bay, nàng chỉ có mong ước duy nhất là được gặp lại chàng.

Và rồi họ đã gặp lại nhau sau khi công chúa Diệp Trăn đã chết, trên đời chỉ có nàng Quân Phất với cây đàn và điệu Hoa tư. Với Mộ Ngôn, nàng là một người hoàn toàn khác, đơn giản chỉ là một người đã cứu chàng. Tôi nghĩ, đây là giai đoạn rất quan trọng đối với chuyện tình của họ. Khi chàng Mộ Ngôn có thể biết được con người thật sự của Quân Phất, có thể hiểu nàng và yêu nàng vì chính con người nàng chứ không phải là một ai đó trong quá khứ chàng từng biết, có thể tiếp xúc với nàng một cách chân thực nhất. Chàng đã có thể biết tới những triết lý rất "Quân Phất" đã từng khiến Quân Vỹ và Quân sư phụ đau đầu để rồi chỉ có thể bắt nàng ăn một thứ gì đó để dừng lại. Hay chàng sẽ có lúc dở khóc dở cười với những câu nói và cách suy nghĩ độc đáo của nàng. Hay chỉ biết im lặng lắc đầu Nhiều nhiều lắm những trạng thái cảm xúc mà Quân Phất đã đem đến cho chàng trong những lúc họ bên nhau. Chắc chàng cũng không biết đâu nhỉ, rằng mỗi khi nàng nói một điều gì đó, làm một điều gì đó, khóe miệng chàng luôn mỉm cười chứa đựng sự nuông chiều, cưng nựng nàng. Cứ thế, cứ thế, mỗi bước, mỗi ngày họ lại tới gần nhau hơn. Nàng thêm yêu chàng còn chàng cũng dần yêu nàng tự lúc nào không hay. Câu chuyện tình yêu của họ cứ thế bắt đầu...

Với tôi, Quân Phất là một trong số ít người con gái trong truyện ngôn tình để lại ấn tượng sâu sắc. Tôi thích những triết lý của nàng khi gặp bất kỳ chuyện gì trong cuộc sống. Triết lý con người và con rắn mà nàng nghĩ tới khi bị rắn cắn năm xưa, hay những triết lý mà từ khi gặp lại Mộ Ngôn cứ không ngừng hiện lên trong suy nghĩ của nàng. Đường Thất Công Tử đã mang giọng văn của mình biến những triết lý ấy trở nên thật hài hước, thật đơn giản, nhưng chỉ cần suy nghĩ sâu một chút thôi, có thể thấy được trong đó những triết lý thực tế tới nhường nào.

Tôi vẫn thường mỉm cười khi nàng Quân Phất nói lên bất kỳ một triết lý nào hay một câu nói nào đó thẳng thắn trực tiếp vào vấn đề, mà đôi khi khiến tôi có cảm giác, lời nói ấy hình như chưa kịp qua đại não đã buột ra ngoài rồi. Và cả những suy nghĩ trong lòng nàng về tình yêu với Mộ Ngôn mà chỉ có nàng, Đường Thất Công Tử và người đọc biết nữa. Con người khi yêu ai mà không ích kỷ đặc biệt khi yêu đơn phương một người bao năm như Quân Phất. Nhưng mấy ai có thể dũng cảm đối mặt với sự ích kỷ ấy của mình, sự ích kỷ muốn được yêu lại dù biết rằng bản thân không có tư cách để được yêu? Tự nhủ với lòng mình, rằng chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là đủ, nhưng nghĩ tới cảnh người đó bên người khác, thì lại không muốn, lại tham lam... Tôi nhớ, trong buổi đêm tối khi nàng thoát khỏi nơi ở của Tử Yên, một mình trong rừng sâu, đối mặt với bóng tối và những dã thú của đêm tối, nàng đã khóc vì sợ, vì buồn, vì đau lòng, vì dù không đủ tư cách yêu chàng, nàng vẫn mong chàng có thể yêu ai đó khác chứ không phải Tử Yên, người đã cố gắng giết chàng. Nhưng khi Mộ Ngôn xuất hiện, ôm nàng vào lòng thì trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng, sợ hãi dường như chưa tồn tại và nàng lại như cũ, lại tham lam muốn được chàng yêu. Đường Thất Công Tử đã rất tài tình và tinh tế khi mô tả tâm trạng của một cô gái khi yêu, đặc biệt là khi yêu đơn phương với đủ những mâu thuẫn, những khát khao và sự kìm nén của ý chí. Điều đặc biệt ở đây, cô gái này là nàng Quân Phất đầy triết lý sống thực với mình nên những diễn biến này càng trở nên chân thực hơn bao giờ hết.
  
Nhưng hay nghĩ linh tinh như vậy, cũng hay khóc như vậy không có nghĩa nàng là một người yếu đuối. Mộ Ngôn từng nói về con người Quân Phất như thế này, trước mặt chàng, nàng là một cô gái nhỏ yếu đuối, hay khóc hay cười, nhưng khi không có chàng bên cạnh, nàng là người vô cùng mạnh mẽ. Quả đúng như vậy, đầu tiên, khi đất nước bị xâm lăng, triều đình hèn nhát đầu hàng, nàng đã không ngần ngại, trèo lên tường thành cao nhảy xuống tuẫn tiết. Vì đơn giản, trong quan điểm của nàng, vương tộc và đất nước là một, nước mất thì vương tộc cũng tiêu tan. Dù nàng được nuôi dưỡng ở trên núi, chưa từng thực sự hưởng những vinh hoa phú quý, quyền lực của một vương tộc nhưng nàng vẫn là một công chúa. Dù những thành viên khác trong hoàng tộc không ai đồng tình với suy nghĩ của nàng, họ chỉ lo giữ an nguy của bản thân nhưng nàng vẫn muốn thực hiện bổn phận, trách nhiệm của một người trong vương tộc. Hình ảnh nàng công chúa nhở gieo mình từ trên tường thành cao sừng sững trong làn mưa ấy là hình ảnh của lòng dũng cảm, của sự kiên cường, của sự trách nhiệm trong khi với nàng, đó chỉ là việc hiển nhiên phải làm. Lần thứ hai là khi nàng một mình trong đêm, khi phải đối diện với con thú hoang dã của rừng núi, nàng đã không ngần ngại đặt dao ngay nơi trái tim mình, nơi viên ngọc Hoa Tư trú ngụ, để nếu chẳng may không chạy được, tự tay nàng sẽ phá hủy viên ngọc đồng nghĩa với việc kết thúc mạng sống của mình trước khi bị con thú ăn được viên ngọc. Lúc ấy, nàng cũng rất sợ, tay cầm dao run run, nhưng nàng vẫn không ngần ngại vì đó là việc nàng phải làm. Rồi khi nàng quết định dùng điệu Hoa Tư mộng Tí Ngọ cho Mộ Ngôn để khiến chàng quên đi nàng vì biết bản thân không thể sống lâu hơn được. Tình yêu của Mộ Ngôn, đó là tình yêu mà nàng mong ước trong gần như suốt cuộc đời kể từ khi nàng hiểu chuyện, tình yêu mà nàng khó khăn lắm mới có được, tình yêu mà nàng trân trọng bằng cả tính mạng mình, quý giá như vậy nhưng nàng cũng quyết định từ bỏ nó. Tất cả chỉ bởi vì nàng muốn những điều tốt nhất cho chàng Mộ Ngôn, dù cho trong điều tốt nhất ấy, chàng sẽ quên tất cả về nàng, quên tất cả về tình yêu của họ


Còn Mộ Ngôn thì sao, chàng cũng là một trong số ít những nam chính trong ngôn tình khiến tôi yêu quý. Con người chàng, cách chàng yêu Quân Phất khiến tôi cảm động. Đó là một tình yêu nhẹ nhàng nhưng vô cùng sâu sắc. Chàng yêu nàng, không ồn ào dữ dội, không bá đạo ngang ngạnh, chàng yêu nàng dịu dàng, sâu sắc. Chàng cưng chiều nàng, dung túng nàng trong những chuyện thường ngày. Dưới ngòi bút của Đường Thất Công Tử, chàng luôn hiện lên bên cạnh nàng Quân Phất sinh động, hay nói hay cười với nụ cười mỉm hay nụ cười đôi khi bất lực và đôi mắt nhìn nàng âu yếm, yêu chiều. Có thể bản thân chàng và nàng Quân Phất cũng không phát hiện ra điều đó nhưng cứ thế tình yêu của họ cứ lớn từ từ như thế. Rồi tới khi lạc mất nàng, chàng mới ý thức được tình yêu ấy đã  lớn tới nhường nào. Đó là lần đầu tiên chàng sợ kể từ lúc sinh ra dù đã trải qua bao gian khổ, sóng gió. Khi ấy, chàng đã đối diện với tình yêu của mình, đã thẳng thắn thổ lộ với Quân Phất, đã nói chàng yêu nàng. Quân Phất luôn tò mò, không biết chàng yêu nàng từ khi nào, và chưa tìm được câu trả lời cho câu hỏi ấy. Nhưng tôi nghĩ, chàng yêu nàng đã từ rất lâu rồi, có lẽ từ khi nàng còn là cô gái nhỏ trong rừng hay nàng Diệp Trăn khi xưa tuẫn tiết cùng nước Vệ. Chàng không nói nhưng chàng biết tất cả về nàng...

Tình yêu của chàng to lớn lắm, sâu sắc lắm, không chỉ dừng lại ở những điều chàng cùng nàng trải qua, cùng nàng chia sẻ. Tình yêu ấy của chàng lớn tới mức, chàng đã bế nàng khi ấy là một thân xác đã chết đi bái bốn đình bia, bái thiên địa trở thành vợ chồng. Chàng nói “Một trang hảo hán cho dù bất tài, ít nhất cũng phải giữ được hai thứ, mảnh đất dưới chân và người đàn bà trong lòng mình”. Điều quan trọng hơn, người đàn bà trong lòng chàng chỉ có một, cho dù là nàng chỉ còn là một thân xác không còn hơi thở thì chàng vẫn giữ, vẫn cần, chứ không phải là một ai khác. Để rồi sau này, khi chàng lên làm vua và tin nàng đã chết khi ngã xuống vực thắm, chàng vẫn phong nàng làm hoàng hậu, làm người vợ duy nhất của nàng và đặt bài vị của nàng lên chiếc ghế hoàng hậu. Bởi chàng chỉ cần nàng mà thôi. Chàng đã nói “Nếu quên em, người đó chỉ là Tô Dự, không còn là Mộ Ngôn, nếu tôi đã không còn là tôi nữa, theo em tôi có hạnh phúc?"...

Dù kết thúc của câu chuyện có như thế nào, dừng lại ở chính văn, hay ở ngoại truyện mà Đường Thất Công Tử viết thêm sau này, tôi tin họ đều sẽ sống rất hạnh phúc, vì họ là của nhau, chỉ cần nhau và chỉ dành cho nhau mà thôi.


Tôi cũng muốn cảm ơn cô Nguyễn Thành Phước vì đã dịch tác phẩm này và tôi nghĩ chính giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng của cô đã khiến cho việc truyền tải những cảm xúc, những thông điệp của Đường Thất Công Tử được trọn vẹn. Trước đây, khi tác phẩm mới phát hành, có rất nhiều tranh cãi về việc cô sử dụng đại từ nhân xưng "tôi, em", "chàng, em" cho một câu chuyện cổ đại như thế này. Riêng cá nhân tôi thì cực kỳ thích và ấn tượng với cách dịch này của cô. Mỗi khi Mộ Ngôn xưng "tôi" gọi "em" khiến tôi cảm nhận được sự dịu dàng, sủng nịnh của chàng với nàng. Chàng xưng "tôi", là nói tới bản thân mình, là dùng chính con người mình, cái tôi của mình để đối diện với nàng, thẳng thắn và chân thực. Còn nàng gọi "chàng" xưng "em", là sự coi trọng chàng, cũng như thân mật gọi chàng và em. Mỗi lần đọc tới những đoạn đối thoại "tôi, em" và "chàng, em" của hai người là tôi cảm giác như đang đắm mình trong dòng nước ấm áp của tình yêu hai người, tình yêu mà trong mắt họ chỉ nhìn thấy đối phương.

  Cứ như vậy, những trang sách dần khép lại, cũng giống như tình yêu của họ dần bước tới một hồi kết trước khi mở ra một giai đoạn mới nhưng những ấn tượng, những cảm xúc mà câu chuyện mang lại cho tôi cứ nhiều thêm. Tôi cứ mãi tiếc nuối khi gấp sách lại và đã giở đi giở lại đọc không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần như thế, thường tôi chỉ đọc câu chuyện tình yêu của Mộ Ngôn-Quân Phất, nhưng những cảm xúc vẫn luôn như vậy và thậm chí còn nhiều thêm khi mà tôi đã dần trưởng thành hơn trong cuộc sống. Và dù đã ở cái tuổi nên sống thực tế hơn, khách quan hơn, nhưng mỗi lần đọc lại truyện tôi không thể không thầm mơ mộng sẽ có được một tình yêu đẹp như thế, sâu lắng như thế, dịu dàng như thế.
  





Bình luận

Mình cũng từng suy nghĩ viết về truyện này, nhưng cặp đôi gây ấn tượng với mình nhất Hoa Tư Dẫn ko phải Mộ Ngôn - Quân Phất mà là Tống Ngưng - Thẩm Ngạn  Đăng lúc 2-7-2013 09:35 AM
Mình ủng hộ bài này của bạn sau khi đọc qua các tác phẩm bên trên. Căn bản vì cách viết của bạn chân thật, không dẫn dắt lê thê, ko tóm tắt truyện.  Đăng lúc 2-7-2013 09:34 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2013 01:02:55 | Chỉ xem của tác giả
SBD 11
Tên tác phẩm: Ai hiểu được lòng em?  
Tiêu đề: “Nếu được chọn, tôi sẽ chọn làm Giang Nhân Ly, mà không phải Trịnh Vy.”  


Giang Nhân Ly là nhân vật nữ trung tâm của truyện “Ai hiểu được lòng em?” (tác giả Lục Xu).
Trịnh Vy là nhân vật nữ trung tâm của truyện “Anh có thích nước Mỹ không?” (tác giả Tân Di Ổ).
Thật kỳ lạ là, cho dù “Anh có thích nước Mỹ không?” cực kỳ nổi tiếng ở Việt Nam, nhưng phải hạ quyết tâm lắm tôi mới đọc được hết cuốn tiểu thuyết này trong thời gian dài kỷ lục (với tôi) là gần nửa năm. Có lẽ là bởi vì thường khi đọc truyện viết cho phái nữ, tôi sẽ chú ý vào hình tượng và tính cách của nhân vật nữ chính hơn là nhân vật nam. Nhưng khi đọc tóm tắt truyện “Anh có thích nước Mỹ không?” thì có vài điều trong tính cách Trịnh Vy mất điểm trong mắt tôi, vì thế mà 5 lần 7 lượt tôi bỏ dở câu chuyện này. Gần đây, đọc được tin cuốn tiểu thuyết này sắp được chuyển thể thành phim, tôi mới hạ quyết tâm đọc hết cuốn tiểu thuyết này. Vì sao tôi không thích Trịnh Vy?
Bởi vì “Cô Lý Chủ tịch Công đoàn của công ty đã giới thiệu cho cô rất nhiều chàng trai, cô nghĩ mình cũng nên tìm một người để nương tựa. Vậy là cô lao vào các cuộc hẹn hò, người thích cô thì cô không thích, mà người cô thích lại chẳng có tình cảm với cô, trước những chàng trai xa lạ cô luôn có một câu hỏi “kinh điển”: “Anh có thích nước Mỹ không?”.
Ngược lại, tôi lại rất thích Giang Nhân Ly, nữ chính trong truyện “Ai hiểu được lòng em?” (Lục Xu), vì sao vậy?
Bởi vì khi Mạc Tu Lăng – người yêu trong lòng cô từ thuở bé ra đi, sang nước ngoài du học,  thì Nhân Ly chỉ ở nhà, vẽ một bức tranh, “cô nhìn tác phẩm của mình, khẽ mỉm cười. Góc dưới bên trái, cô viết lên một câu: Tuổi trẻ nồng nhiệt, thời gian phai mờ.” Tôi thích phản ứng và suy nghĩ của Nhân Ly. “Tuổi trẻ nồng nhiệt, thời gian phai mờ.”
Sau khi Lâm Tĩnh đi, Trịnh Vy đến với Trần Hiếu Chính. Trần Hiếu Chính đi rồi, Trịnh Vy lao vào các cuộc hẹn hò, với 1 câu nói kinh điển “Anh có thích nước Mỹ không?”. Khi Lâm Tĩnh và Trần Hiếu Chính cùng trở lại trước mắt, thì Trịnh Vy lại rơi vào sự giằng xé trong tam giác tình yêu, không biết lựa chọn bên nào.
Có vẻ tương đương với tình huống trên, sau Khi Mạc Tu Lăng đi, Nhân Ly đến với Tả Dật Phi. Tả Dật Phi đi rồi, cô lấy Mạc Tu Lăng, trong cuộc hôn nhân không có tình yêu (tự cô cho là như vậy). Nhưng khi Tả Dật Phi trở về, cô đã lạnh lùng dứt khoát không cho anh con đường quay lại. Bởi vì Nhân Ly đủ ích kỷ và sáng suốt để biết rằng “Ai có thể sống mãi trong quá khứ?”. Nhân Ly không ghét cũng không hận Tả Dật Phi vì anh đã đột ngột lẳng lặng bỏ cô đi du học,  nhưng cô biết rằng cô sẽ không cho anh con đường quay lại, bởi vì anh đã đánh vỡ giấc mộng của cô, và cái gì đã vỡ thì không nên ngoan cố giữ lại nữa. Vì thế, có thể nói, đối với Nhân Ly, trong bất kỳ thời điểm nào cũng không hề có chuyện tam giác tình yêu. Mạc Tu Lăng đi, Nhân Ly hết lòng yêu Tả Dật Phi, không hề có chỗ cho hình bóng anh Mạc; Tả Dật Phi đi, cô cũng lựa chọn sự quên lãng, khi anh trở lại, cô cũng thẳng thắn không cho anh một cơ hội quay đầu.
Giang Nhân Ly là một cô gái không có tâm địa, cô không có mâu thuẫn cũng chẳng có dằn vặt gì lớn. Nhưng cô là người thông minh, kiêu ngạo, luôn chú trọng hình tượng. Giang Nhân Ly sẽ không bao giờ gắp món ăn đặt ở xa cô trên bàn ăn, Giang Nhân Ly lựa chọn xa cách Mạc Tu Lăng vì anh hôn trộm cô mà lại gọi tên “Đình Đình”, Giang Nhân Ly thà bị hiểu lầm còn hơn phải mở miệng giải thích khi bị Giang Nhân Đình tính kế. Tôi chắc rằng sẽ có nhiều người không thích một tiểu thư kiêu ngạo như vậy. Nhưng theo tôi, Giang Nhân Ly chỉ là đang giữ lấy cái thanh cao, tôn nghiêm, kiêu hãnh của mình, cô cảm thấy không việc gì phải so đo hoặc chứng minh trong sạch với việc ghen ghét của ai khác, cô sẵn sàng vứt bỏ quá khứ dù nó có đẹp đẽ đến đâu. Cô luôn quan niệm:”cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình, không thể mất đi cũng như không ai có thể lấy đi được”. Giống như cô và Mạc Tu Lăng, hai người họ đã chọn đi một con đường dài, vì cả hai, một người không đủ dũng cảm theo đuổi, còn một người không đủ dũng cảm để vứt bỏ kiêu ngạo và tự tôn, nhưng cuối cùng họ vẫn thuộc về nhau, vì họ là của nhau.
Bên cạnh đó, Giang Nhân Ly cũng là một cô gái rất ích kỷ, nhưng tôi thực sự thích sự ích kỷ của cô, bởi vì nó thực tế, và nó là cái cần thiết cho mỗi người phụ nữ trong cuộc đời này.
Người ta có thể tôn vinh hình tượng nàng Tô Thị đứng chờ chồng, nhưng tôi thì sẽ không như thế. Và, tuổi trẻ thường nồng nhiệt, nhưng thời gian sẽ làm nó phai mờ, còn cuộc sống thì vẫn luôn tiếp diễn. Phụ nữ hay đau khổ vì cái bóng của một người đàn ông, cái bóng của mối tình đầu, nhưng cuộc sống này vẫn luôn tiếp diễn, không ai có thể sống mãi trong quá khứ. Trong cuộc sống cần một chút ích kỷ và kiêu ngạo, để có thể vượt qua được cái bóng u ám mà sống thoải mái. Bản thân bạn còn không vượt qua được cái bóng của một ai đó, thì làm sao có thể vượt qua chính mình? Vì một ai đó, cho dù có là Mr.Perfect hay Mr.Right, mà lãng phí đi tuổi thanh xuân đẹp nhất chỉ có một lần trong đời của mình trong những mớ suy nghĩ mù mịt và tự đau khổ dằn vặt chính mình thì quả thật là rất rất đang tiếc. Mình làm thế liệu có đáng không? Tại sao không cho mình cơ hội được sống thoải mái, làm những điều mình thích trong cuộc đời, cho tuổi thanh xuân của chính mình? Nếu còn duyên thì sẽ gặp lại, nếu có phận thì cho dù muôn trùng ngàn dặm cũng sẽ quay về với nhau… Nếu đã hết duyên, hết phận, thì sao phải sống mãi trong nỗi đau, trong bóng ma của quá khứ? Số phận có đẹp hay không, không quan trọng, quan trọng là bạn chọn suy nghĩ và hành động như thế nào.

Bình luận

bài này hình như đã từng được đăng trên Hội đau tim :)  Đăng lúc 1-7-2013 06:40 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
LoveYadech + 5 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2013 01:04:08 | Chỉ xem của tác giả
SBD 12
Tên tác phẩm: Xin lỗi, em chỉ là con đĩ  
Tiêu đề: Hạ Âu – bi thương một kiếp người  



Đến bây giờ, dù đã bước qua tuổi 20, tôi vẫn nhớ như in từng cung bậc cảm xúc sau khi đọc xong cuốn truyện ấy:ngại ngùng, căm ghét, hạnh phúc, bi phẫn và cuối cùng là đau thương. Năm lớp 10, lần đầu tiên tôi mua cho mình một cuốn tiểu thuyết tình cảm, xếp lại những cuốn sách một thời tuổi thơ như “Harry Potter”;“Kính Vạn Hoa”;….Tôi mua cuốn sách ấy không phải vì tôi biết nó hay ngay từ đầu mà tôi thực sự tò mò về tựa đề của nó từ bạn bè tôi: “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ.” của tác giả Tào Đình. Vào thời điểm ấy,đó là một cái tên khá “hot” nên khi vào nhà sách hiển nhiên vị trí của nó khá bắt mắt. Cầm cuốn sách lên nhìn sơ qua một lượt, ấn tượng đầu tiên của tôi chính là bìa sách: một cô gái đứng nép sau bức tường như đang lén nhìn, tay cầm một bó hoa cúc trắng, mái tóc dài xõa tung, uốn lượn theo bờ vai cô mà rơi xuống, với gam màu xám làm chủ đạo khiến bức vẽ toát lên một sự ảm đạm, lặng lẽ mà bi thương, điều đó khiến tôi không thể rời mắt. Mặt sau, vẽ một cái cửa sổ đã cũ,nét vẽ gợi lên sự hoang tàn của cảnh vật, vài chiếc lá bay lơ đãng như đang nhắc lại một miền ký ức xa xưa, tất cả làm nền cho một câu nói được in đậm:

"Nếu em là một cô gái trinh, tôi sẽ cưới em làm vợ.
Nhưng xin lỗi, em chỉ là một con đĩ.
"




Tôi không dám nhận mình là một học trò ngoan ngoãn toàn diện, nhưng gia đình cũng dạy dỗ tôi chu đáo vì thế tôi biết “đĩ” là một từ ngữ không hay và tôi cũng biết từ đó ám chỉ điều gì. Cảm giác đầu tiên khi tôi đọc cuốn sách là sự e ngại bởi thế giới của tôi trước kia luôn xoay quanh những điều thần kì của thời thơ ấu, chưa bao giờ tôi tiếp xúc với một sự thật quá sức trần trụi như câu chuyện của nhân vật chính trong tác phẩm này. Câu chuyện về cuộc đời của Hạ Âu – một cô gái mang tiếng là đĩ dưới cách nhìn của bạn trai cô Hà Niệm Bân, một cuộc đời không thể tự chính nhân vật nói ra mà đành phải được nhìn dưới con mắt của một kẻ - mà tôi cho là đáng hận nhất nhưng cũng rất đáng thương trong cuốn sách này.



Hạ Âu - một cái tên đẹp theo tôi nghĩ là vậy, cái tên ấy mang lại cho tôi một cảm giác ấm áp, trọn vẹn nhưng cái cảm giác ban đầu không làm tôi biết được điều gì sẽ đến, và sau khi đọc xong những biến cố diễn ra với cô gái ấy, tôi đã tự hỏi: tại sao cuộc đời này lại tàn khốc đến thế? Cô gái nhỏ Hạ Âu, mười chín tuổi - lứa tuổi tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người con gái, nhưng với Hạ Âu, cô lại không có được sự may mắn đó, mười chín tuổi đánh dấu bốn năm trôi qua cô đã sống với một thân phận đầy khinh miệt trong xã hội này: làm đĩ. Tác giả không miêu tả Hạ Âu như những cô gái bán thân nuôi miệng thường thấy: có vẻ đẹp sắc sảo, cử chỉ lả lơi mà miêu tả cô là "một con đĩ đặc biệt": “Hạ Âu rất xinh đẹp. Cô gái xinh đẹp Hạ Âu là một con đĩ, không thích cười  không nhiều lời. Mặt cô luôn tràn đầy một nỗi thanh tân.” vẻ đẹp thuần khiết của Hạ Âu thậm chí còn làm Đại Bản – bạn thân của Hà Niệm Bân thốt lên: “Mày nuôi con điếm này, làm sao mà trông cứ như gái trinh ấy nhỉ?” Nét đẹp của Hạ Âu, theo tôi xuất phát từ tâm hồn thiện lương, trong sáng của cô, là một con đĩ nhưng “cô vĩnh viễn không bao giờ rên rỉ ở trên giường.” – có lẽ, cô chỉ muốn người đàn ông ấy yêu thương mình chứ không phải xem mình là một công cụ để phát tiết dục vọng. Hạ Âu đã yêu Hà Niệm Bân bằng tình yêu đầu đời, tình yêu đến từ mối quan hệ thể xác trần trụi.Cô yêu anh từ sự cảm động xuất phát trong tim – người đàn ông đó si mê cô, si mê tới nỗi từ lần đầu đầu tiên gặp năm cô mười sáu tuổi, bốn năm sau anh ta vẫn còn nhớ rõ cô bé ấy, hào hứng muốn “bao” cô, thậm chí “quên không dắt cô đi khám xem có bệnh kín hay không”, anh ta cho cô một mái nhà đến mức có thể xem là một gia đình trọn vẹn, để cô dựa vào, để cô trở về và được yêu thương. Cô đã từng tin, rất tin vào điều đó, anh ta cũng tin nhưng…lý trí luôn hiện hữu trong đầu anh một suy nghĩ: “Nhưng tôi hiểu tôi không bao giờ thích cô, chỉ vì cô ấy làm gái. Đối với cái nghề đĩ điếm, tôi không khinh nhưng cũng chẳng tôn trọng. Tôi không phí chút tình cảm nào vào nó.” Đáng thương thay cho Hạ Âu bởi cuộc đời này có mấy người đàn ông thực sự yêu thương một con “đĩ”.



Hạ Âu rất ngoan và thương mẹ, một đứa con gái hiếu thảo, thương người mẹ phải bán thân nuôi mình khôn lớn, mặc dù chính điều đó phần nào đẩy cô đến kết cục bi thảm sau này. Thương mẹ chưa bao giờ nhận được lời hứa hẹn của bất kì người đàn ông nào chỉ vì thân phận“làm đĩ” mà lần đầu tiên cô dám đòi hỏi ở Hà Niệm Bân một món quà sinh nhật: thăm mẹ mình với tư cách là bạn trai. Tại sao một người luôn im lặng, thờ ơ với mọi việc như Hạ Âu lại có lúc nổi loạn như thế? Đơn giản vì mẹ cô bị ung thư và sắp ra đi, là một người con hiếu thảo cô không muốn mẹ phải bận tâm gì về mình, muốn bà an tâm mà nhắm mắt. Tôi rất thích lúc Hạ Âu và Hà Niệm Bân đi ăn “chè tôm lạnh”; lần đầu tiên cô trãi lòng với anh về đoạn đầu cuộc đời mình, sau đó cô ăn món chè thanh đạm ấy: “ăn cho đến khi không còn một miếng thừa, như thể cất giấu tất cả kỉ niệm ấu thơ vào sâu thẳm tâm hồn”; khung cảnh lúc đó, làm tôi như thể nhìn thấy nụ cười tươi đẹp của cô: “cười như một bông bồ công anh thanh nhã đang tan ra trong gió.” nụ cười có lực “sát thương” lớn tối nỗi Hà Niệm Bân “vào năm hai mươi chín tuổi dường như đang yêu lần đầu trong cơn gió thắm” và anh nhận ra một điều trong thế giới của nhưng con đĩ: “Tuy là đĩ, nhưng là người.”



Chia tay – một điều đơn giản cho mối quan hệ không ràng buộc. Sau khi mẹ mất, Hạ Âu suy sụp hẳn, cô “tỏ ra rất tiêu cực, mọi chuyện giữ lại trong lòng, nỗi đau đớn cũng giữ lại trong lòng”vì thế hết hai năm thời hạn sống chung, cô quyết định ra đi. Hà Niệm Bân lúc này mới nhận ra là mình đã yêu cô, anh thường nhớ về hình ảnh cô gái của anh “xinh đẹp đến động lòng người” , mặc chiếc váy trắng đơn giản mà anh mua cho cô như thể “một bông hoa gạo trắng bay lang thang trong căn phòng.”  Trước đây, khi cô còn bên mình, anh lại khinh thường cô quá nhiều, nhiều đến mức một Hạ Âu lãnh đạm không thể chịu được phải thốt lên với sự giận dữ chưa từng có: “Anh để ý đến chuyện mẹ em là đĩ ư? Hay anh đang bất mãn vì hầu chuyện anh là một con đĩ.” Để rồi bây giờ khi cô ra đi, anh chỉ còn lại trong mình sự nuối tiếc. Thế mà Hạ Âu đã quay trở lại với người đàn ông ấy – vì họ đã có một thứ nữa để ràng buộc với nhau: đứa con. Hạnh phúc đã đến với cô – có một đứa con và một người đàn ông thực sự yêu thương mình. Trở về bên anh sau bao đau đớn,  cô lại có thể hi vọng vào tương lai, đã có thể vui vẻ mà sáng tác bài thơ: “Em nấu tình yêu thành món canh” xúc động lòng người đến vậy. Thậm chí tôi đã cười khi đọc bài thơ ấy – tình yêu của cô không mãnh liệt, sôi trào mà “để lửa nho nhỏ, rồi thưởng thức” vị ngon của tình yêu đó. Hạ Âu thật tinh tế, ở cô dường như hội tụ đầy đủ nét đẹp của một người con gái đoan trang, duyên dáng chỉ tiếc là…số phận cô quá đỗi bi thương.



Tôi nhớ trong tác phẩm “Thương Ly” của Tuyết Linh Chi có câu: “Vận mệnh đã quyết làm tổn thương nàng,dãy dụa chỉ là vô ích” -  số phận của Hạ Âu cũng như vậy. Một sự bi phẫn dâng đầy trong tôi khi tôi biết được lý do Hạ Âu phải làm “đĩ”: bị chín người đàn ông cưỡng bức, người thứ chín chính là người cha dượng mà cô kính trọng và tất cả bọn chúng đều lấy cớ bao nuôi mẹ cô mà làm nhục cô. “Vết bầm trên eo”– cái dấu vết oan nghiệt ấy đã tước đi tất cả hạnh phúc mà Hạ Âu có được. Hà Niệm Bân muốn cô giải thích, cô lại chẳng thể nói ra vì đó là một bí mật đáng sợ mà cô phải giấu kín cho đến lúc về bên kia của cuộc đời. Đã không thể nói ra thì chỉ còn cách lựa chon phải ra đi, và cô đã rời bỏ anh như một cách giải thoát cho cả hai. Còn Hà Niệm Bân, anh ta đã làm được gì ngoài việc dày vò tâm hồn Hạ Âu đến mức cô phải thốt ra những lời đau đớn ấy: “Con chúng ta ư? Ngày thứ hai anh bỏ nhà đi, em đã đi bác sĩ, biến nó thành đám máu nhầy rồi! Có lẽ nó đã bay lên trời đi mất rồi!” Đáng giận hơn là sau khi Hạ Âu ra đi, anh ta đã tìm được cho mình một người khác để xoa dịu nỗi cô đơn, trống trải của mình. Tình yêu của một gã đàn ông “phù du” đến tận cùng thế sao?



Thế nhưng, một tình yêu khắc cốt ghi tâm thì làm sao có thể dễ dàng mà quên được. Hà Niệm Bân đã ngộ ra điều này, thậm chí khi đã có Tiểu Mãn thay thế cho Hạ Âu, anh vẫn không nguôi ngoai được việc tìm kiếm hình ảnh của Hạ Âu trong Tiểu Mãn. Lý trí và tình cảm luôn đi ngược lại với nhau: anh có thể căm ghét cô, hận cô nhưng không chối bỏ được sự tồn tại của cô trong trái tim mình. Điều này được thể hiện rõ nhất khi anh gặp lại Hạ Âu sau này: “Hạ Âu mỉm cười với tôi. Cô đứng giữa khoảng nắng ấm, mặc chiếc áo hai dây màu hồng, váy trắng dài, với nụ cười duyên dáng tự nhiên, xinh đẹp…làn da trắng mịn của cô ửng hồng, lặng lẽ và quen thân như thế, cảm giác dâng lên từ một sớm hè. Tôi tưởng cô là một dáng vóc thiên thần, ngập ngừng ra trong ánh mặt trời kia…..Thiên thần nhìn tôi mỉm cười, và tôi không còn gì lưu luyến nơi cõi trần này nữa.”  



Cuộc gặp gỡ định mệnh ấy chính là bước ngoặt của cuộc đời Hạ Âu, máu anh đã chảy và nước mắt cô đã rơi - hạnh phúc xiết bao khi cô biết đứa bé là con anh. Yêu anh bằng tình yêu đầu vụng dại của một cô gái chịu nhiều tổn thương, cô muốn hi vọng – chỉ một lần nữa thôi, được điên rồ một lần nữa, nhưng cô không biết bên anh đã có một người khác – trong trắng, ngây thơ, chứ không phải là một con đĩ như cô:

-Hà Niệm Bân, anh sẽ mang em đi chứ? Em muốn làm vợ anh.
-Anh…anh đã có cuộc sống mới.
-Nếu em có 96500 tệ, anh có cưới em không?
-Anh không thể.
-…vì sao anh không thể?
-Xin lỗi, em chỉ là con đĩ.
-Em xin lỗi.

Chỉ một câu nói cũng khiến con người ta muốn chết đi. Hạ Âu, ngay khoảnh khắc đó đã chết đi một nửa con người, còn Hà Niệm Bân – chính anh cũng tự tay giết đi con người mình trong quá khứ. Bồ công anh đã vỡ tan trong gió thế nhưng hồi ức thì vẫn còn, "chè tôm lạnh" như một trò đùa số phận, kí ức tưởng đã chôn sâu nay lại ùa về như "nước vỡ tràn con đê ngăn…phải chăng tôi vẫn giấu em trong tận cùng tâm tư ?...Trong đáy tim tôi có một người con gái tên gọi là Vĩnh Viễn ; em đứng trong ánh mặt trời đầu hạ, toàn thân lan tỏa một hương thơm nhẹ nhõm vô hình." Thậm chí khi anh đã thốt ra những lời vô tình, vô nghĩa thì bản thân vẫn bị những kí ức tươi đẹp đó dằn vặt đến đau thương.



Đến cuối cùng, cái bí mật đáng sợ ấy cũng được nói ra, Hạ Âu đáng thương đã hi sinh tất cả cho người đàn ông mà cô yêu, bán rẻ thân xác cho đời vùi dập, còn Hà Niệm Bân, sự nghiệp của anh ta được đánh đổi bằng chính hạnh phúc và sinh mạng của Hạ Âu.  Đứa con của hai người không chết, Hạ Âu sao có thể nhẫn tâm mà từ bỏ con mình, chỉ vì cô không muốn anh đau khổ vì sợ đó không phải con anh mà cam chịu ra đi, đến khi biết được đứa bé là con anh thì anh đã có hạnh phúc mới, cố gắng níu giữ anh : "Nếu em có 96500 tệ thì anh có cưới em không ?" chỉ vì muốn nói với anh rằng cô chưa từng là đĩ, rằng anh là người đàn ông duy nhất của cuộc đời cô, thế mà anh ta lại không cho cô cơ hội. Hành động giết người của cô chỉ không đơn giản là tự vệ mà còn tích tụ oán hận bao nhiêu năm trong đó. "Cả đời sống trong khổ đau, có lẽ chỉ cái chết mới là sự giải thoát." Cô ra đi, để lại cho anh một đứa con trai, có đôi mắt y như mẹ nó "trong suốt, phẳng lặng mà thuần khiết". Đứa trẻ đó chính là sự dằn vặt suốt cuộc đời này mà Hà Niệm Bân phải gánh chịu. Một tội lỗi không thể nào tha thứ.



Tôi đọc cuốn sách này năm tôi mười sáu tuổi, nhờ nó mà tôi có cái nhìn thực tế hơn về cuộc sống này. "Làm đĩ" – có lẽ phải cùng cảnh đời mới lý giải được, nếu không có người mua thì lấy đâu ra kẻ bán? Vì hoàn cảnh nên đành lỡ bước sa chân, thật đáng thương. Còn Hạ Âu, tạm biệt nhé cô gái nhỏ, có lẽ bên kia cuộc đời cô sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn, bởi tình yêu của cô là tình yêu đẹp nhất mà tôi từng được biết:

"Em nấu tình yêu thành món canh
Những vui buồn, đau đớn gác lại bên…
Em nấu tình yêu thành món canh
Như hương hoa lan xa mười dặm dù trời lặng gió
Thẩm thấu cho và gửi lại…
Em nấu tình yêu thành món canh
Không dục vọng vật chất nhưng đường dài….
"

Bình luận

Em nấu tình yêu thành món canh... Hà Niệm Bân, hóa ra anh lại là người đàn ông may mắn nhất thế giới này vì đã đc thưởng thức món canh độc nhất vô nhị ấy   Đăng lúc 3-7-2013 04:21 PM
Ôi đây là 1 trong những tác phẩm SE làm mình nhớ mãi, đọc xong cảm giác bi thương nhưng rất thấm.  Đăng lúc 29-6-2013 09:05 PM
mình cũng rất thích truyện này ... kết thúc tuy bi nhưng lại là lối giải thoát tốt nhất ... cơ mà vẫn thấy buồn :((((  Đăng lúc 26-6-2013 10:08 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2013 01:04:42 | Chỉ xem của tác giả
SBD 13
Tên tác phẩm: Một lít nước mắt
Tiêu đề:   


Tác phẩm khiến tôi nhớ mãi không quên
“Tôi sẽ ngẩng đầu nhìn trời cao mà bước đi, nước mắt sẽ vì thế mà không tuôn rơi”
Đó là mùa hè năm tôi học năm thứ hai của đại học. Ngay từ năm nhất, trường tôi đã yêu cầu mỗi sv phải có 1 máy tính cá nhân để phục vụ cho việc học tập. Đứa sinh viên nào chả lấy những lý do như thế, nhưng nếu chỉ dùng chiếc laptop để phục vụ cho việc học thì quả là “lãng phí” :D. Từ khi được chị gái dạy cho cách download phim, tôi đã dần dần yêu chúng, say mê chúng và xem chúng với tất cảm xúc của mình buồn có, vui có. Tôi thích được khóc, được cười cùng nhân vật trong phim. Tôi ham mê và vô cùng thích thú những bộ phim đăc biệt là phim Hàn dài tập, nó như là 1 nguồn sống mới , như là 1 niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống đại học khá tẻ nhạt của tôi vậy.
Chị gái tôi là 1 người say mê văn hóa Nhật Bản, tôi thì lại là 1 người cực kỳ say mê văn hóa Hàn Quốc. Hai chị em suốt ngày tranh cãi nhau về những niềm say mê riêng của 1 mỗi người (Điều này thật kỳ lạ đối với 2 công dân nước Việt Nam =)) ). Tôi không bao giờxem phim Nhật Bản và chị tội cũng rất ghét những bộ phim Hàn chỉ biết chạy theo xu hướng giới trẻ, đối với chị tôi, chúng không thể đem ra so sánh (>.<).Và thế là từ đó tôi có ác cảm với những bộ phim Nhật Bản.
Nhưng vào mùa hè năm ấy cũng chính là lần đầu tiên tôi biết đến nó và cô ấy, à, không, phải gọi là 1tác phẩm. Vì ở nhà không có mạng và với cái 3G của bố thì không thể download phim được nên mỗi dịp nghỉ hè về nhà tôi thường chuẩn bị down rất nhiều bộ phim trước nhưng mà chừng nào cũng không đủ đối với tôi. Chính vì cái lý do không giống ai đó, tôi đã tình cờ xem được 1 bộ phim Nhật Bản – bộ phim có 1 giá trị nhân văn sấu sắc mà khiến tôi không thể nào quên được – “Một lít nước mắt” (Ở trong lap của chị tôi – bí mật nhé! Đến bây giờ chị ý vẫn không biết :D).
Cô gái Kito Aya – 1 tâm hồn nhạy cảm, 1 gia đình ấm áp, 1 căn bệnh hiểm nghèo, 1 cơ thể tật nguyền. Đó là tất cả những gì cô có trong hơn 20 năm cuộc đời. Với Aya, tương lai phía trước của cô là 1 con đường hẹp và càng ngày nó càng trở nên hẹp hơn. Căn bệnh đã ngăn trở  cô ra khỏi những ước mơ, dự định và những niềm đam mê cháy bỏng, thậm chí viêc tự mình bước ra ngoài phố để mua những cuốn sách cô thích cũng trở thành 1 khát khao của cô, những suy nghĩ liệu rằng cô có thể yêu, có thể kết hôn, sinh con đã làm cho những người xem không khỏi xúc động. 1 cô bé nhỏ nhắn chỉ mới 15 tuổi phải chống chọi với 1 căn bệnh chưa có thuốc chữa. Hơn 6 năm kiên trì viết Nhật Ký, cô đã kể về những cảm xúc,những suy tư của bản thân trong suốt cả quãng thời gian khi mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này. Cuốn Nhật Ký Aya – cuộc tìm kiếm giá trị bản thân của cô đã thực sự làm rung động cả Nhật Bản.
Bước vào tuổi 15 – độ tuổi với những ước mơ mới chớm nở, vậy mà căn bệnh với cái tên “Thoái hóa tiểu não (SpinocerebellarAtrophy) bỗng giăng xuống đầu Kito Aya. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết đến và như được chứng kiến thật sự 1 căn bệnh hiểm nghèo. Tôi cảm nhận sâu sắc sự may mắn về sức khỏe cũng như là cuộc sống mà tôi đang có. Hơn cả như thế, tôi cảm nhận được 1 nghị lực phi thường, 1 sự lạc quan và 1 ý chí kiên cường từ Aya. Aya đã luôn sống một cách ý nghĩa cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. À, không, ngay cả khi cô ấy ra đi, những lời cô ấy viết trong cuốn nhật ký cũng đã mang lại nhiều hy vọng cho những lớp người đi sau. “Vấp ngã ư? Chẳng có vấn đề. Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên. Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia. Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt. Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không? Tôi đang còn sống”.__ Trích Một lít nước mắt
Trong nhật ký, Aya đã từng viết như thế này: “Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành 1 sự tồn tại như thế.” __ Trích Một lít nước mắt.
Sống giữa cuộc sống nhộn nhịp, bẵng đi 1 thời gian, tôi đã như quên dần mất bộ phim này. Nhưng rồi, tình cờ tôi tìm và mua được cuốn Nhật Ký Aya – Một lít nước mắt, tìm lại được cảm xúc ngày đó, lại 1 lần nữa tôi vô cùng cảm động trước câu chuyện này. Lần đầu tiên tôi khóc khi đọc 1 cuốn sách. Cô bé ngây thơ với 2 mắt to tròn hỏi vị bác sĩ điều trị cho cô: “Bác sĩ,  cháu … có thể … kết hôn … được chứ?”. Vị bác sĩ khi ấy chỉ trả lời theo phản xạ: “Không thể được đâu, Aya ạ!” … “Tại sao…lại …như vậy …hả bác sĩ? Tại vì… em bé …cháu sinh ra …cũng sẽ bị bệnh … giống như cháu… phải không ạ?”. Có lẽ câu trả lời đó là quá tàn nhẫn đối với 1 cô bé.
Những dòng cuối cùng của cuốn nhật ký được viết bởi mẹ của Aya, một người mẹ với tình thương bao la vô bờ bến. Nhìn đứa con bé bỏng không một chút ngờ vực nào, một mực tin rằng bệnh của mình nhất định sẽ chữa khỏi, đầu óc tôi lúc nào cũng gần như hỗn loạn. Là người làm mẹ tôi phải chăm sóc con bé như thế nào đây? Tôi chỉ còn biết luôn ở bên cạnh Aya, trở thành trụ cột cho con bé bất chấp những gì xảy ra trong tương lai…. Từng bước từng bước trong cuộc đời của Aya chỉ toàn những đau khổ và đắng cay. Cứ như thể nỗ lực đào một đường hầm đến mức hai tay chảy máu, rồi cứ ngỡ đã tìm cho mình một lối thoát, nhưng nó lại là 1 chướng ngại vật nữa ở cuối đường hầm ấy. Đã nỗ lực cả đoạn đường nhưng có lẽ chặng cuối cùng đã quá tàn nhẫn đôi với con bé. Nhiều khi tôi không biết phải che dấu cảm xúc của mình như thế nào nữa nhưng tôi không thể khóc trước mặt con mình. “Con đã có một cuộc sống rất ý nghĩa, thậm chí còn hơn cả mẹ, một người không có khiếm khuyết gì trên cơ thể. Aya đã nỗ lực đến mức khiến cho bao nhiêu người phải ngỡ ngàng và cảm động”. Tôi đã khích lệ con bé bằng những lời như vậy để đáp lại cho câu hỏi:”Con đang sống vì điều gì hả mẹ?”. Con bé thực sự đã trải qua những giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời ngắn ngủi của mình. Gia đình tôi đã sớm biết rằng không còn chút hy vọng nào từ tình trạng của con bé. Mỗi khi đến cạnh giường bệnh, chúng tôi đều cảm nhận được rằng con bé đang chống chọi với đau đớn. Huyết áp con bé bắt đầu tụt, nhịp thở cũng đang yếu dần và rồi … từ từ … chậm lại. Tôi không giám tin khoảnh khắc chia tay với Aya đang đến gần. Hình sóng điện tâm đồ đã chuyển thành 1 đường thẳng. “Lúc ra đi mà được nằm trên thảm cỏ xanh giữa muôn hoa rực rỡ, rồi từ từ di vào giấc ngủ trong tiếng nhạc du dương, hẳn là sẽ tuyệt vời lắm.”__Lời của Aya lúc còn sống đang vọng về.
“Hãy sống! Mình muốn hít thở thật sâu dưới trời xanh.”



  
Bộ phim và cuốn sách đều cùng nói về một câu chuyện, một tác phẩm để lại cho tôi nhiều khoảng lặng để phải suy ngẫm trong cuộc sống_để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc suốt cả cuộc đời. Mặc dù những lời tôi viết không hoàn toàn thuộc về tôi và cũng chưa lột tả hết được những gì tác phẩm mang lại. Đó chỉ là những cảm xúc sau khi tôi đọc xong cuốn sách và lời trích những đoạn văn, những câu nói làm tôi thực sự xúc động. Tôi muốn truyền tải những thông điệp mà tôi đã cảm nhận được đến giới trẻ ngày nay: “Hãy trân trọng cuộc sống này, sống hết mình, đam mê hết mình, hãy cảm ơn bố mẹ vì đã cho chúng ta 1 cơ thể khỏe mạnh không khiểm khuyết gì.” Và với những bạn không may gặp những căn bệnh hiểm nghèo như vậy thì: “Hãy sống 1 cuộc sống ý nghĩa như Aya, đừng nản chí, đừng tuyệt vọng bởi hy vọng chính là liều thuốc kỳ diệu nhất giúp chúng ta vượt qua mọi căn bệnh trên thế gian này.”

Bình luận

Đây đúng là câu chuyện cảm động nhất mà tớ từng biết luôn. :((  Đăng lúc 1-7-2013 10:15 PM
tớ thậm chí đã khóc được 2 lít nước mắt khi xem phim này.. :((  Đăng lúc 30-6-2013 10:32 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2013 01:05:48 | Chỉ xem của tác giả
SBD 14
Tên tác phẩm: Mãi mãi là bao xa  
Tiêu đề: Tình yêu và khoảng cách  



Tôi tình cờ biết đến “Mãi mãi là bao xa” trong một buổi tối rảnh rỗi kiếm tìm truyện online để đọc. Theo thói quen là đọc lướt xem có hay không, dần dần bị lôi cuốn theo mạch truyện và thực sự bị hút vào đó không ngóc lên nổi. Rồi tôi điên cuồng tìm kiếm các thông tin về truyện, về tác giả, về các bình luận. Và kết quả không làm tôi thất vọng, rất nhiều người yêu thích tác phẩm và cặp đôi Dương Lam Hàng * Bạch Lăng Lăng giống tôi.
Khen chê cũng nhiều, các ý kiến trái chiều cũng lắm, nhưng tôi vẫn dành cho Lam Hàng và Lăng Lăng 1 sự ngưỡng mộ tuyệt đối.

Đầu tiên là về Lăng Lăng, 1 cô sinh viên vô tư và trong sáng, tôi thích tính cách hết lòng vì bạn bè, ngây thơ đôi lúc ngờ nghệch của cô. Tuy sống trong một gia đình cha mẹ ly tán nhưng cô luôn giữ tâm hồn trong sáng và lạc quan. Có lẽ sẽ mãi mãi Lăng Lăng chỉ là 1 cô gái bình thường có 1 cuộc sống bình thường – tốt nghiệp – tìm việc – lấy chồng – sinh con, trong tuần tự quy luật cuộc sống như bao người khác, cho đến khi kết bạn online với Dương Lam Hàng.

Và Dương Lam Hàng, 1 chàng trai có thể nói là “toàn mỹ” trong con mắt mọi người. Đẹp trai, con nhà gia thế, lại học cực giỏi, thể gọi anh là thần đồng cũng không có gì quá. Mối duyên đã đưa Lam Hàng kết bạn với Lăng Lăng trên QQ và duy trì tình bạn online những năm năm.
Mặc cho bạn bè nghi ngờ, đả kích, nhất là từ phía Lăng Lăng. Cô vẫn kiên cường duy trì tình bạn online với Lam Hàng, và đã yêu anh sâu đậm chỉ thông qua những đoạn hội thoại vô tri vô giác. Có thể nói tình yêu của Lăng Lăng bắt đầu từ những ngón tay lướt trên bàn phím. Cô yêu, không những dốc hết tấm lòng mà còn sâu nặng hơn chính bản thân mình tưởng. Bạn bè cười chê, phủ nhận mối tình huyễn hoặc của cô, cô vẫn mỉm cười, tự tin vào tình cảm của mình, vào con người cách sau 1 màn hình máy tính vô tri kia. Tình yêu dù không gặp mặt, không biết mặt người con trai mình yêu thế nào, gia cảnh ra sao, nhưng chỉ từ những câu chữ mà cô cẩn thận lưu giữ lại thành từng file, ghi rõ ngày tháng tâm sự thì chỉ có Bạch Lăng Lăng mới yêu kiểu vậy. Thật là một thứ tình cảm đáng quý và đáng trân trọng!
Cho đến khi cô biết bạn chat của mình ở tận 1 đất nước xa xôi cách đến nửa quả địa cầu. Mọi thứ trong cô dường như sụp đổ, cô suy sụp. Cô thật sự có niềm tin vào mối tình này, vào người con trai qua bàn phím ấy. Vậy mà…anh ở xa thật xa…
Về phía Lam Hàng, chỉ vì một câu nói của cô “ Em là cây hoa loa kèn hoang dã, mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa. Rời khỏi đất mẹ là cái giá phải trả khi yêu anh” – một thiên tài đã gấp sách, quyết từ bỏ vinh hoa học thuật, vượt Đại Tây Dương xa xôi, về với cô.
Thiên tình sử từ đây bắt đầu!
Nhờ bạn bè tìm kiếm có được bức ảnh của cô, vậy là anh biết mặt cô. Anh muốn dành cho cô sự bất ngờ, ăn mặc chỉn chu đến trường đại học cô đang học, cầm trên tay bó hoa uất kim cương quý giá, thể hiện tình yêu chân thành và sâu kín của mình – dành cho lần đầu tiên hội ngộ. Nhưng sự thật lại quá trớ trêu, cô – tay trong tay với 1 người con trai khác – tươi cười đi lướt qua anh!

Và từ đó, anh âm thầm giúp đỡ cô, nhận lời vào làm giáo viên 1 trường đại học bình thường nơi cô đang học cốt chỉ để ở bên cạnh cô, một mặt vừa là giáo viên hướng dẫn lên thạc sĩ của cô, một mặt vẫn duy trì mối tình online với cô mà cô không hề hay biết. Anh vẫn tận tâm làm 1 người trong bóng tối dõi theo cô từ học tập cho đến cuộc sống. Anh tìm hiểu sở thích của cô, thói quen ăn uống đến cuộc sống riêng tư. Dù biết cô đang yêu 1 người con trai khác, anh vẫn tận tình chăm lo cho cô, vẫn cứ yêu cô như thuở ban đầu. Qua một lần vô tình biết được cô chia tay với bạn trai hiện tại, trong lòng anh càng rộn ràng vì cơ hội giành lại cô gần hơn. Sự chia tay của Lăng Lăng và Uông Đào là tất yếu, cô không hợp với Uông Đào, hành động gần như “cưỡng bách” cô của Uông Đào làm chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ khập khiễng này.
Cứ vậy qua 2 năm, từ 1 cô nữ sinh trung bình, cô học lên thạc sĩ với sự kèm cặp gắt gao của 1 người thầy khó tính, yêu cầu hoàn hảo như anh. Cô tiến bộ theo thời gian, dần cũng hiểu ra yêu cầu của anh tuy khắc nghiệt nhưng cũng chỉ là vì muốn rèn giũa cho cô trở nên tiến bộ. Cô không biết đấy là bạn chat của mình, cô ghét anh, thù anh, nhưng dần dần lại yêu anh.  Tình cảm cứ đến tự nhiên như thế.
Tôi thật nể phục và ngưỡng mộ mà Lam Hàng dành cho Lăng Lăng. Thứ tình cảm ấy trong lành như một nguồn suối mát, ấm áp như ánh mặt trời và sâu sắc như biển cả. Thề là khối người con gái thầm ước ao có một người con trai bên cạnh mình chỉ cần được một phần giống như Giáo sư Dương ^^

Không nghĩ tình cảm cách xa bởi khoảng cách về không gian, thời gian và tâm hồn vậy lại gắn kết chặt chẽ đến vậy.
Yêu cô, anh nguyện từ bỏ mọi thứ, những việc nên làm hay không nên làm, anh đều đã làm cả. Yêu anh, Lăng Lăng cũng chấp nhận hy sinh tự do yêu đương, làm một người con gái đứng sau một giáo sư tiếng tăm lừng lẫy như anh. Yêu anh, cô đã từng nhủ thầm “cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời đã chiếu xuống nhân gian – cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau”

Những câu nói của anh đã gắn chặt trong trái tim tôi, để tôi thổn thức vì 1 tình yêu đẹp tuyệt vời của một người con trai dành cho một người con gái. Lăng Lăng thật hạnh phúc khi có người yêu mình đến vậy.
“Chỗ anh trời đang mưa, dường như anh thấy em đang khóc”
“Cuộc đời anh là một đường thẳng tắp – chỉ vì yêu em mà rẽ ngang”
Tình yêu của họ còn bị thử thách kéo dài thêm gần 2 năm khi cô phải buộc sang Nhật để trốn tránh dư luận và cốt yếu là để rộng mở tương lai tiền đồ của một Giáo sư danh giá như anh. Thêm 1 lần thời gian và không gian thử thách. Rốt cuộc họ vẫn không thể quên nhau. Anh – không thể yêu ai, nghĩ đến ai ngoài cô. Cô – ngày ngày vẫn thẫn thờ nhìn ảnh anh trên desktop và bàn tay vuốt ve 2 chữ L.Y như gửi nỗi nhớ nhung đến anh.
Cảm ơn trời đất đã cho họ gặp lại nhau, cảm ơn 2 tâm hồn dù ở khoảng cách về không gian nhưng không bao giờ cách xa về tình cảm. Tình yêu của họ cuối cùng cũng được vẹn toàn. Khoảng cách về không gian đã được lấp đầy.

Và vì vậy “hồi ức một đời của anh, chỉ cần có em là đủ”

Bình luận

Thích nhất câu này: Hồi ức của anh chỉ cần em là đủ :)))))  Đăng lúc 26-6-2013 10:11 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2013 01:06:47 | Chỉ xem của tác giả
SBD 15
Tên tác phẩm: Rừng Na Uy
Tiêu đề:   



Đọc lại Rừng Na Uy giữa một chiều mưa buồn. Không gian tĩnh mịch và lặng lẽ, chỉ có mình tôi trơ trọi giữa căn phòng với ngọn đèn nhỏ và cuốn sách này đây. Bao giờ cũng vậy, cứ lần giở những trang sách của Rừng Na Uy là tôi lại bị nó thu hút một cách mãnh liệt như chính nhân vật chính trong truyện - Watanabe sẽ run rẩy và choáng váng trước giai điệu của bài hát Norwegian Wood.

Rừng Na Uy sẽ cứ mãi nằm im lìm ở đó, trong một góc kệ sách của tôi, mặc thời gian làm cho bám bụi cho đến một lúc nào đó tôi cảm thấy cô đơn và buồn bã, tôi sẽ lại lôi nó ra đọc. Tôi thích nhâm nhi từng con chữ trong Rừng Na Uy, đọc to thành tiếng những đoạn văn mà tôi yêu thích để cho nỗi buồn trong tôi bay đi và chỉ còn lại cảm giác sung sướng khi được những dòng chữ ấy chia sẻ.

Tôi yêu Rừng Na Uy bởi nó được viết nên từ một thứ văn phong của cảm xúc. Đọc Rừng Na Uy, bị nó làm cho mê đắm, tôi tưởng chừng rằng mình đang đọc một cuốn nhật ký vậy. Nhưng không phải là một cuốn nhật ký thông thường mà được viết bởi một nhà văn tài năng: "Mười tám năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn có thể nhớ lại từng chi tiết của ngày hôm đó trên đồng cỏ. Được tắm rửa sạch sẽ bởi những ngày mưa nhẹ nhàng mùa hạ, những rặng núi xanh thẳm như rõ ràng hẳn lên. Làn gió nhẹ tháng Mười thổi đung đưa những ngọn cỏ trắng cao lút đầu người. Một dải mây dài lửng lơ vắt ngang vòm trời xanh im phăng phắc. Chỉ nhìn bầu trời thăm thắm ấy thôi cũng đã thấy nao núng cả cõi lòng".  Đúng như lời nhận xét của dịch giả Trịnh Lữ : “Cái giản dị của Rừng Na Uy là cái giản dị chỉ có được khi người viết đã vượt lên hết những làm dáng có bản chất kĩ thuật vốn rất khó tránh trong sáng tác để chỉ bồi hồi kể lại những gì đang tuôn trào từ sâu thẳm cõi lòng mình ”. Với lời văn mộc mạc giản dị nhưng tràn đầy cảm xúc, Haruki Murakami như kể  lại cho chúng ta câu chuyện của chính cuộc đời mình. Chính điều đó là nét cuốn hút làm nên vẻ đẹp của Rừng Na Uy đã lay động không biết bao nhiêu con tim độc giả.

Có lẽ cũng giống như tôi, nhiều độc giả yêu Rừng Na Uy đến vậy chỉ bởi một điều giản dị. Đó là sự đồng cảm, đồng điệu về tâm hồn mà những người trẻ tuổi tìm thấy trong tác phẩm, họ như cảm nhận được bản thân mình trong câu chuyện này. Nỗi buồn , những hoang mang, trăn trở của tuổi trẻ về cái chết và cuộc đời. Và khi viết những dòng này, tôi lại có cảm giác mình rất giống một nhân vật trong Rừng Na Uy. Cảm xúc cứ dâng tràn trong trí óc nhưng lời viết ra như  thể đã bị một cái gì chặn lại.( Tôi đã rất khó khăn khi ngồi trước máy tính, gõ rồi lại xóa cho xong bài viết này).
Rừng Na Uy vẽ ra cho tôi thấy một thế giới cô đơn cùng cực. Cái chết của Kizuki, của Naoko, của chị của Naoko và Hatsumi  là cái chết của những nhân vật không vượt thoát khỏi nỗi cô đơn. Ở Rừng Na Uy, nỗi buồn tồn tại, cái chết luôn ám ảnh những người đang sống. "Chết không phải là đối nghịch của sống. Nó đã đang ở đây rồi, ngay bên trong tôi, nó đã luôn luôn ở đây, và không có gì có thể cho phép tôi quên được điều đó. Khi nó lấy đi Kizuki mới mười bảy tuổi đầu trong cái đêm tháng Năm ấy, sự chết đã túm được cả tôi.” Rõ ràng là những con người trong Rừng na Uy luôn khát khao sống . Watanabe và Naoko đều rời khỏi Kobe- nơi mà Kizuki chết để quên đi quá khứ, để tìm lối thoát cho cuộc đời mình . Nhưng họ đã không làm được điều đó mà kết tinh là cái chết của Naoko khi mà cô cảm thấy rằng mình méo mó và không hòa nhập được với cuộc đời. Cô đã không vượt qua được chính bản thân mình để rồi tìm đến cái chết trong sự tuyệt vọng. Cả Watanabe cũng vậy, nếu như không có Midori và Reiko, có lẽ cũng bị cái chết của Naoko đánh gục. Kết truyện, Watanabe đã quyết định rằng mình phải tiếp tục cuộc sống này, trở về bên Midori và hướng về tương lai. Và dẫu đã quyết định, Watanabe cũng không khỏi hoảng hốt : " Tôi đang ở đâu ư ? " Và người đàn ông của 18 năm sau vẫn mãi mang trong mình  một vết sẹo của tâm hồn. Mỗi khi đụng vào, vết thương sẽ lại rất đau : “Giai điệu ấy bao giờ cũng khiến toàn thân tôi run rẩy, nhưng lần này, nó làm tôi choáng váng hơn bao giờ hết. Tôi cúi xuống, hai tay ôm mặt, cố giữ cho đầu mình khỏi nứt ra ”. Tôi tin rằng đó chính là thông điệp mà Rừng Na Uy muốn gửi đến chúng ta : dù đau đớn nhưng vẫn phải vững tin vượt qua để bước về phía trước, để tiếp tục cuộc sống khắc nghiệt này.

Và điều tôi muốn nói nữa là sex trong Rừng Na Uy là một điều gì đó rất tự nhiên như bản thân con người sinh ra đã mang trong mình dục tính. Nó rất hoài hòa với tác phẩm. Sex như là hình thức giải tỏa của những tâm hồn cô đơn.  Khi đọc tới các cảnh sex trong các tác phẩm khác của Haruki Murakami, tôi liền nghĩ rằng : "À, sắp tới cảnh sex rồi đây ". Nhưng với Rừng Na Uy thì tuyệt nhiên tôi không có suy nghĩ đó bởi cảnh sex đến rất tự nhiên dưới ngòi bút nhuần nhuyễn của tác giả như nụ hôn bất chợt của một cặp tình nhân dưới trời mưa. Tôi rất mừng vì cách đây 7 năm trước – khi Rừng Na Uy mới xuất bản lần đầu – tôi đã không đọc cuốn tiểu thuyết này. Bởi lúc đó, tôi còn rất trẻ và chưa hiểu biết cặn kẽ về tình dục. Biết đâu lúc đó nếu đem cuốn sách này về, sau khi đọc đến những đoạn nhạy cảm, tôi sẽ chẳng bao giờ đọc tiếp nó nữa và phán rằng : “Truyện gì mà toàn sex thôi ”. Nếu bạn nghi ngại  sex trong Rừng Na Uy thì có thể bạn đã bỏ qua những điều tuyệt diệu . Và hãy đọc tác phẩm này khi bạn đã sẵn sàng, bỏ qua những ngượng ngùng để cảm nhận nó.

Tôi yêu Rừng Na Uy và vì thế tôi chẳng dám xem bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết này của đạo diễn Trần Anh Hùng. Bởi tôi biết rằng sẽ chằng có bộ phim nào về Rừng Na Uy giống như trong trí tưởng tượng của tôi. Tôi có  Watanabe, Naoko, Kizuki,  Midori, cánh đồng thơm mùi cỏ cùng cái giếng sâu thăm thẳm, nụ hôn đầu của Watanabe và Midori trong buổi chiều trên sân thượng đầy nắng  hay cảnh khỏa thân đầy ám ảnh của Naoko dưới ánh trăng vằng vặc ... của riêng mình. Tôi không muốn cụ thể hóa hình ảnh về những nhân vật, cảnh vật trong Rừng Na Uy thông qua một bộ phim. Nếu thế, Rừng Na Uy sẽ mất đi vẻ đẹp mờ ảo và buồn thảm đến nao lòng trong tâm khảm tôi.

Rừng Na Uy đã đem lại cho tôi nhiều cảm xúc. Dù rằng bây giờ tôi đã đọc các cuốn sách khác cao tay hơn của Haruki Murakami nhưng với tôi Rừng Na Uy mãi mãi là cuốn sách đem lại sự rung cảm cho tâm hồn – một cuốn sách mà khi buồn tôi sẽ đọc lại. Có lẽ đúng như lời giới thiệu phía sau cuốn sách, Rừng Na Uy - cuốn tiểu thuyết tình yêu ngọt ngào sexy u sầu ấy của Haruki Murakami sẽ là cuốn sách thanh xuân bất diệt, bầu bạn với hết thế hệ này qua thế hệ khác, là kiệt tác của lòng tôi.

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
Pan + 5 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2013 01:07:20 | Chỉ xem của tác giả
SBD 16
Tên tác phẩm: Mong ước bền lâu  
Tiêu đề:   



"Bạn hẳn ít nhất có một lần rung động vì những câu chuyện trong các cuốn tiểu thuyết và mơ mộng về chuyện tình của chính mình.
Bạn cũng đã từng đắm chìm trong không gian ấy, đam mê, khờ dại, vĩnh viễn không muốn thoát ra. Bởi vì, vào một khoảnh khắc nào đó, bạn bắt gặp hình ảnh của chính mình.

Tác phẩm nào đã khiến trái tim bạn rung động để chỉ cần 1 làn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến trái tim cảm thấy bồi hồi.
Cảm xúc ấy ~ ký ức ấy ~ dòng thời gian ấy ~ mỗi khi hồi tưởng vẫn vẹn nguyên những xúc động, đam mê, day dứt."Đó là những xúc cảm đầu tiên khi tôi bắt đầu đọc bộ truyện "mong ước bền lâu" của tác giả Trúc Âm.Tôi thấy mình như được sống cùng nhân vật Khả Nhi một cô gái thông minh xinh đẹp đầy quyết đoán nhưng lại có gia cảnh nghèo khó.chính vì nghèo mà hạnh phúc suốt quãng đời sinh viên cùng người mình yêu đã bị bà mẹ đầy quyền lực chia rẽ ngăn cản hai con người buộc họ phải xa dời nhau trong đau đớn và hận thù.cô ra đi du học bỏ lạ đứa bé trong bụng nói với anh rằng "Sáu năm, đợi đến một ngày em có thể đứng ngang hàng với anh, em sẽ trở lại tìm anh!”

Đó là một lời hứa của người con gái khi bị đẩy đến đường tuyệt vọng không co ai giúp đỡ.quyết định ấy có sáng suốt khi suốt 6 năm cô để người mình yêu lại với trăm ngàn đau khổ và bi phẫn.anh thấy cô thật tàn nhẫn với anh và con nhưng trong tôi thấy được sự mạnh mẽ của cô gái nhỏ giữa trăm ngàn nỗi đau phải sống nơi xứ lạ không có ai chăm sóc.tại sao đến vớ tình yêu lại phải chịu nhiều đau khổ đến vậy.xã hội phân biệt tầng lớp cuối cùng cũng không thể ngăn họ trở về bên nhau.tình yêu trong tiểu thuyết luôn đẹp đẽ và kết thúc rất có hậu.ngay lần đầu tên đọc tôi cũng bị cuốn hút tìm mọi cách đọc cho hết cuốn truyện này.người con gái trong xã hội thực chất yếu đuối cần được bảo vệ chăm sóc và thương yêu nhưng thực chất khi phải đối mặt với khó khăn họ trở nên hết sức lạnh lùng và cứng cỏi hơn bao giờ hết và khi đó thành công họ mang lại không hề nhỏ chút nào.đối với xã hội họ khẳng định được giá trị của mình nhưng trong tình yêu thì họ lại đánh mất rất nhiều.nêu không phải cả hai cùng kiên trì và yêu nhau sâu sắc thì cô quay lại đã không nhìn được anh nữa rồi.đó cũng là chân lý sâu sắc của tình yêu.

"chỉ cần trái tim chân thành sẽ mãi ở bên nhau bao kỷ niệm vui vẻ hạnh phúc trong tình yêu như cuốn phim quay chậm từng cảnh,những dòng ký ức ấy mãi không phai mờ trong suốt câu chuyện.họ hạnh phúc bên nhau thật đáng khen cho tình yêu vĩ đại ấy.nếu một lần được gặp người con trai tôi yêu thật lòng mãi mãi tôi cũng sẽ không buông tay để đánh mất cơ hội được hạnh phúc!!!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2013 01:08:15 | Chỉ xem của tác giả
SBD 17
Tên tác phẩm: Hương Mật Tựa Khói Sương - Điện Tuyến 
Tiêu đề:


Một thế giới song song với thế giới thực tại. Một thế giới mà nơi đó bạn có thể thỏa sức tưởng tượng, thả sức tung mình giữa những câu chữ, nơi đó bạn đã từng bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ của mình mà không ai biết, nơi mà đã gọt giũa tâm hồn thêm tinh tế, thêm ngọt ngào, nhìn lại chính bản thân mình, và có quyền mơ một kết thúc cho riêng mình, hằng ngày mong nó hóa sự thực- thế giới văn học, kì diệu là vậy đấy! Chưa ai từng nghĩ mình sẽ thay đổi khi đọc tiểu thuyết, đó là vì bạn chưa tìm thấy mình trong đó. Một chuỗi cảm xúc kì lạ mà ta đã trải qua trong “Hương mật tựa khói sương”-một chút chạm đúng vào tâm hồn của chính bản thân.

Đúng với tên “Hương mật tựa khói sương”- những mắc xích kỳ diệu giữa những con người với nhau, tất cả đều rất nhẹ nhàng tựa lớp sương mờ, phảng phất là vị ngọt của những Hoa Tiên, của những mối tình, dụ hoặc người ta bằng những rung cảm thật sâu sắc, rất tình và rất triết lý. Cốt truyện đã khiến người ta không rời được, đã vậy Điện Tuyến còn “câu hồn” người bằng văn phong nhẹ nhàng, dí dỏm, chuyên tả cảnh thay cho tả tâm người. Lối văn phong ấy làm ta cứ tưởng Điện Tuyến là người của thời đấy, đang đứng ở ngay Thủy Kính, ngay Vong Xuyên, … nói cho ta một lữ khách lạc đường trong cả thế giới Tiên và Thần, yêu quái và phàm nhân, lạc trong sự đau khổ, phũ phàng của thế giới thực tại, lạc trong cả chính bản thân mình, không biết mình là ai? Sống làm gì ? Và sống vì ai? Hay chính ta đang lạc giữa cái thực thực hư hư, tình tình … của “Hương mật tựa khói sương”.

Hoa Thần Cẩm Mịch trong sáng, đáng yêu, lại tinh nghịch, giảo hoạt, suy nghĩ thì cứ vẩn vơ, đơn giản. Cẩm Mịch cũng điềm đạm, thanh nhã, hết sức lạnh lùng.

Ta ngộ ra một điều là nàng Cẩm Mịch có lẽ là Điện Tuyến, còn ta.. ta tìm thấy bản thân mình là nàng Cẩm Mịch, thời gian ta đã sống là một phần cuộc sống của Cẩm Mịch, đoạn tình chưa tìm thấy kết cục của ta là đoạn tình của Cẩm Mịch, và người tri kỷ của ta là nàng Điện Tuyến.

Cẩm Mịch có thể buông tay Húc Phượng cao ngạo, ta cũng có thể dũng cảm buông tay một người ta từng xem là cả cuộc đời.Cuối cùng thì cả ba người chúng ta :Điện Tuyến, Cẩm Mịch và ta đã gặp nhau, nơi chỗ giao của nước mắt, nhung nhớ, đau khổ và hối tiếc. Đó là đồng cảm, một sự đồng cảm kỳ diệu giữa ba con người chưa từng nhìn thấy nhau, chưa từng cùng nhau nói chuyện.

Nhưng ta nhận ra trên thế gian này không phải chỉ có một mình ta có nỗi đau ấy mà có những con người có nỗi đau như ta. Và họ chờ đợi nhau, giận nhau, xa nhau đến mấy vạn năm, đến hồn phi phách tán, đến sinh ly tử biệt, đến chuyển kiếp… mới tìm được hạnh phúc. Yêu thương rất đỗi kì diệu, vẫn là thứ rất “cao siêu” và rất khó với tới, nhưng qua lăng kính đa màu của “Hương mật tựa khói sương” ta mới thấy yêu thương thật đơn giản, mông lung trong thực và hư che đi trái tim và đôi mắt đến một ngày bừng tỉnh mới nhận ra dưới lớp sương mờ là yêu thương đã bước vào tim chiếm trọn một vị trí. Kết truyện của Điện Tuyến dành cho Cẩm Mịch là quá hoàn hảo, người bạn “tâm phúc tương tri” ấy của ta đã rất thấu hiểu mà vẽ nên kết cục mà từ lâu trong lòng ta mong muốn, cứ sợ nó xa vời, phi thực tế, mà chưa từng có ai biết…
Mỗi người sống thấy hạnh phúc nhất chính là khi tìm được một người tri âm tri kỷ thấu hiểu mình chỉ qua đôi mắt. “Hương mật tựa khói sương” đã làm được điều đó, khi mà Điện Tuyến đã cho ta thấy cả tâm hồn mà trước giờ ta luôn giấu kín qua nàng Cẩm Mịch. Kể cả một câu chuyện tình yêu đẹp như trong giấc mơ mà ta tưởng tượng, dù có đau khổ, dù ưu buồn, dù thương tiếc, vẫn là có nhau sau cuối…Đó là nàng Cẩm Mịch- bồ đào nhỏ và Húc Phượng-quạ đen xấu xí sắp chết.

Điện Tuyến! Cảm ơn tỷ đã gửi cho ta một món quà thật lớn cho tâm hồn đi lạc này tìm thấy con đường. Gửi cho tuổi thanh xuân đang có của ta một bài học kinh nghiệm sống. Gửi cho một bóng hình bên cạnh ta làm tri kỷ, làm tấm gương cho ta soi vào và tự mình biết rằng phải đứng lên.  Gửi cho ta một điểm dừng của sự ưu thương và mơ mộng. Gửi cho ta một điều hiểu biết về vị trí của ta trong thế giới này? Ta là ai? Ta cần gì ? Ta làm gì? Và ta sống làm gi và ra sao?

Sự rung cảm trong tâm hồn mỗi con người rất ít được ai chạm đến, ai cũng cố tìm cách chạm vào nó, thấu hiểu nó. Nhưng qua một khoảng thời gian, chẳng ai còn đủ can đảm và kiên nhẫn để tiếp tục truy đuổi và tìm kiếm. Chỉ có bản thân mỗi người, những sự đồng điệu bất chợt giữa hai mảnh hồn yêu văn chương, thích mơ mộng mới tự chạm vào nơi sâu của cả hai :Làm một con người mạnh mẽ bật khóc, làm một con người yếu đuối tìm thấy con đường mà mình phải thoát ra, phải can đảm và mạnh mẽ đứng dậy và bước đi.
Có thể ta là một người yếu đuối, mơ mộng nhưng ta vẫn là Cẩm Mịch vẫn là một người đứng vững trên đôi chân tự tin và mạnh mẽ. Vì ta biết nàng Cẩm Mịch đã cho ta quyền tự tin vào bản thân mình, cho ta quyền được sống thật hồn nhiên và là chính mình. Vì Điện Tuyến cho ta quyền được mơ mộng, quyền được thể hiện bản thân, cho ta được yêu mình hơn mọi người trong một thế giới đầy cảm xúc kỳ diệu của cảm xúc và con chữ.

“ Viết văn, viết về ái tình, thích cảm giác những con chữ tuôn trào chạy đi chạy lại như thoi đưa, điều đó giống như những tia nắng vàng nhạt rớt trên bề mặt của bức tường mỗi buổi chiều nắng xế, những trang giấy lật bay” –“Tin điều tình ái kiên trì dưới ngòi bút—Trong biển người mênh mông không phải số phận đã chủ định sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, mà chính sự tương ngộ của chúng ta đã thay đổi số phận” (Trích lời Điện Tuyến). Nếu thời gian có quay lại một lần nữa, ta vẫn muốn mua cuốn “Hương mật tựa khói sương”, vẫn muốn đọc lại những lời trên, vẫn kiên định là mình sẽ là một tiểu thuyết gia làm màu cho cuộc sống và mơ mộng cho chính bản thân mình. Vẫn sẽ nói là chẳng có chi tiết nào trong truyện là hay cả. Vì cả cuốn truyện là sự tổng hợp của hàng nghìn chi tiết hay rồi...

Điện Tuyến tỷ đã cho tâm hồn ta một vị thanh ngọt của buổi sáng sương khói, đã mang ta thành giọt sương trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại lung linh bay bổng giữa những ttia nắng sớm. Đã đẩy ta đến chuỗi cảm xúc kỳ diệu khi những con chữ từ đầu bút tuôn trào, đẩy ta đến gần hơn với tâm hồn mỗi con người. Đẩy ta trở thành một tiểu thuyết gia…

Ai cũng nghĩ cổ đại thì sẽ khô khan, tẻ nhạt, vô vị, đầy rẫy bất công. Nhưng dưới ngòi bút, tâm hồn vị tha, cảm xúc và sự mơ tưởng của Điện Tuyến đã trở nên vui tươi, trong sáng, hồn nhiên, giàu tính lãng mạn, hết sức trữ tình. Thế giới ấy là chốn dừng chân trong những tâm hồn mỏi mệt, ưu tư. Là cà sự nhiệm màu mà Tiên Thần, Hoa Thần gửi tặng cho những con người trong thế giới thực tại này tìm lại chính mình trong thực tại.

Bình luận

Đây là bộ truyện mà mình nhai đi nhai lại ko biết bao nhiêu lần, tới mức đặt tên nick cũng là Cẩm Mịch^^  Đăng lúc 27-6-2013 06:08 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2013 01:09:03 | Chỉ xem của tác giả
SBD 18
Tên tác phẩm: Bộ bộ kinh tâm  
Tiêu đề:   














Bình luận

khó đọc quá!  Đăng lúc 28-6-2013 10:07 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2013 01:10:06 | Chỉ xem của tác giả
SBD 19
Tên tác phẩm: Ánh trăng không hiểu lòng tôi
Tiêu đề: “Bây giờ tôi mới biết, ánh trăng cũng là một sự ám ảnh.”





“Ánh trăng miền sơn cước trong kí ức chỉ lặng lẽ tỏa sáng trong lòng cô, còn đối với anh, đó chỉ là một cái bóng hễ gặp gió là vỡ vụn.”





Ám ảnh.



Khi gập lại trang sách cuối cùng của câu chuyện ấy, đọng lại trong tôi chỉ có duy nhất một từ, “ám ảnh”



Ám ảnh về cái vòng tròn luẩn quẩn không lối thoát, ám ảnh về tình yêu, về sự cố gắng, về sự bất lực, sự chua xót, sự khổ đau mất mát, ám ảnh về tất cả các nhân vật, đặc biệt là cô gái có tên Hướng Viễn.



Hướng Viễn, nghĩa là vươn tới những nơi xa. Từ cô gái bé nhỏ người Giang Tây từng bước từng bước trở thành Giám đốc Hướng Viễn của Giang Nguyên Diệp thị, một con đường từ nàng vịt hóa thành thiên nga, từ chim sẻ biến thành Phượng hoàng. Hoặc giả, đối với tôi, cô chính là Phượng hoàng.



Nhưng, bởi vì ánh hào quang của Phượng hoàng quá chói sáng, nên không ai dám tới gần, không ai dám yêu thương, và Phượng hoàng luôn phải sống trong cô độc.



“Phú quý tuy tốt nhưng chỉ sợ những người thân thích trong cuộc đời cô không còn nữa thì cuối cùng cô cũng chỉ đơn độc một mình thôi.”



Ngày ấy, dưới gốc cây hòe già, lời lão Hồ xem bói giống như một lời nguyền, dai dẳng đeo bám cho tới khi những người thân cuối cùng của Hướng Viễn mất đi.



Cô mất mẹ, mất bố, mất Hướng Dĩ, mất Diệp Khiên Trạch, mất Hướng Dao, mất đứa trẻ Hướng Dư Sinh mới được ba tháng tuổi. Thậm chí, suýt chút nữa đã mất cả Diệp Quân.



Ánh trăng không hiểu lòng tôi không phải là một câu chuyện hạnh phúc, bắt đầu không hạnh phúc, kết thúc cũng là hạnh phúc chưa trọn vẹn. Tôi hâm mộ Hướng Viễn, trong các nữ chính của Tân Di Ổ, tôi thích và khâm phục cô nhất, rồi mới đến “Tư Đồ Quyết - vạn người mê.” Nhưng tác giả ra tay với cô quá nặng nề, quá tàn nhẫn, khiến cho cô trở nên quá đỗi thương tâm.



Cô cũng mạnh mẽ như Trịnh Vi, nhưng cô không có nhiều lựa chọn như Trịnh Vi.

Cô cũng cứng rắn như Tư Đồ Quyết, nhưng đến lúc cần cô lại không có đủ quyết tâm như Tư Đồ Quyết.

Cô nhiều khi cũng hờ hững giống Cát Niên, nhưng cô không có cơ hội làm lại cuộc đời như Cát Niên.

Cô là một người con gái đáng để yêu hơn cả Tô Vận Cẩm, nhưng người cô yêu, người cô cần - Diệp Khiên Trạch - lại không yêu cô như Trình Tranh yêu Tô Vận Cẩm.



Tình yêu của Hướng Viễn đối với Diệp Khiên Trạch là chấp niệm, chấp niệm chờ đợi vì một câu nói “Chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau” của anh dưới ánh trăng miền sơn cước năm nào. Tất cả những kí ức về anh, cô đều ghi nhớ rất rõ, giữ gìn rất cẩn thận, để mỗi lần chúng hiện lên trước mắt tôi đều không hề vương dù chỉ là một chút bụi thời gian. Rất nhiều, rất nhiều thứ cô vẫn nhớ, nhưng anh lại không cẩn thận, đã lãng quên mất rồi...



Tôi không thích Diệp Khiên Trạch, thật sự không thích nổi. Yêu một người cần phải có dũng khí, nhưng Diệp Khiên Trạch không có. Không có dũng khí thừa nhận tình yêu với Diệp Linh, để rồi lấy tình yêu của Hướng Viễn ra làm lá chắn.



Luôn luôn là như vậy, khi Hướng Viễn cố gắng đến gần thì Diệp Khiên Trạch luôn tỏ ra mơ hồ vô định, nhưng khi cô lui lại một bước thì anh lại lo sợ, không muốn buông tay. Đó là một dạng ích kỉ, ích kỉ đến mức đáng ghét.



Phụ nữ không cần phải quá mạnh mẽ, phụ nữ chỉ cần một bờ vai để dựa vào. Nhưng bờ vai Diệp Khiên Trạch không đủ lớn, không đủ rộng, không đủ an toàn, không đủ ấm áp cho Hướng Viễn. Ngược lại, tôi chỉ thấy Diệp Khiên Trạch ỉ lại vào cô như một thói quen khó bỏ. Khi anh buồn, anh tìm đến Hướng Viễn, khi anh yếu đuối, anh tìm đến Hướng Viễn, khi anh mất phương hướng và chìm sâu dưới vũng bùn lầy, anh cần Hướng Viễn cầm tay kéo anh lên. Đó là một dạng bản năng, một bản năng buồn cười đến mức đáng thương.



Hướng Viễn không kéo được anh lên, ngược lại, còn khiến cho bản thân mình cùng chìm theo.



Tôi không thể quên được, hình ảnh ánh trăng bạc lạnh lẽo trên cao chứng kiến Diệp Khiên Trạch cầu hôn Hướng Viễn.





“Hướng Viễn, chi bằng chúng ta kết hôn đi. Những gì tôi có, Giang Nguyên có, tất cả đều có thể giao cho cậu để tôi đổi lấy một người bạn đời.”



Đó gọi là một cuộc hôn nhân sao? Không, đó chỉ là một cuộc mua bán, không hơn không kém.



Đáng lẽ ra, Hướng Viễn đã bỏ đi. Đáng lẽ ra, cô không nên quay đầu nhìn lại. Nhưng đáng tiếc là, một giây ngắn ngủi ngoái lại đó đã thay đổi cả cuộc đời cô. Đáng tiếc là, Hướng Viễn của tôi đã gật đầu nói “Được”



Cô đã đồng ý thực hiện nguyên vọng thứ hai của anh, lấy chính mình để làm vật trao đổi, ngã giá.



Cô có hạnh phúc không? Có, nhưng hạnh phúc đó giống như bong bóng xà phòng, lúc xuất hiện thì rất đẹp, để rồi đến khi mất đi thì tan biến đến không còn chút dấu vết. Giống như lá bài K đen mà Diệp Khiên Trạch đã gấp thành hình trái tim tặng cô, cuối cùng cũng đã bay mất.



Cô nói. “Khiên Trạch, trái tim của anh bay mất rồi.”



Anh đáp. “Nhưng anh vẫn ở đây mà. Mặc kệ nó đi, lát nữa tìm về vậy.”



Nhưng rốt cuộc, Hướng Viễn đã không tìm lại trái tim anh được nữa.



Đối với mọi người, cô là một Hướng Viễn lạnh lùng, quyết đoán, tàn nhẫn, thậm chí là ác độc. Nhưng khi đứng trước Diệp Khiên Trạch, “cô chỉ là một người phu nữ ngu muội như bao người khác, không thể giữ nổi sự kiên trì của mình.”



Ván bài tình yêu của cuộc đời mình, cô đã thua, thua trái tìm mình cho anh, và thua anh cho Diệp Linh.



Diệp Linh, cô gái cực đoan ấy, tôi cũng không thích cô. Một Diệp Linh mỏng manh như tờ giấy trắng chỉ cần thổi nhẹ là bay tương phản hẳn với một Hướng Viễn luôn tràn đầy sức sống và sức chiến đấu. Một Diệp Linh được sinh ra là kết quả của một vụ cưỡng hiếp, một Diệp Linh bị bệnh mà lại như không bệnh, một Diệp Linh luôn-luôn-chỉ-biết-có-mỗi-Diệp-Khiên-Trạch, một Diệp Linh ngoài-Diệp-Khiên-Trạch-thì-không-quan-tâm-bất-cứ-điều-gì-khác.



Hướng Viễn dùng bản thân để đổi lấy một cuộc hôn nhân, còn Diệp Linh dùng tính mạng để có được tình yêu của Diệp Khiên Trạch. Ai bị lỗ, ai có lời? Có lẽ ngay chính họ cũng không biết.



Nếu như ngay từ đầu tôi đã không có tình cảm với Diệp Khiên Trạch, thì càng về sau, tôi càng căm ghét anh. Căm ghét anh nhu nhược, căm ghét anh bội bạc, căm ghét anh đã làm tổn thương Hướng Viễn.





“Cô có thể miễn cưỡng thuyết phục mình, hãy để anh đắm chìm trong thế giới riêng mình, hãy để anh nhớ nhung người đã chết, cô tha thứ cho tình yêu méo mó và tuyệt vọng của Diệp Khiên Trạch với Diệp Linh nhưng không thể tha thứ cho anh đã khinh thường tình cảm của cô mà chung sống với một con đĩ.”




Diệp Linh mất, anh nói, “Hãy để anh như thế này đi.” Và Hướng Viễn đã đáp, “Được.”
Về sau anh nói, “A Tú… cô ấy là người đáng thương.”




Cô ta là đĩ, cô ta đáng thương, còn Hướng Viễn là vợ của anh, không lẽ cô đáng trách?




“Tôi biết, anh sẽ nói cô ta cần anh, không có anh sẽ không sống nổi. Cả thế giới đều đáng thương nhưng Diệp Khiên Trạch, tại sao anh không thương lấy tôi?”



Đúng thế, Hướng Viễn trăm ngàn lần tự hỏi, tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy? Tại sao anh không thương lấy cô?





“... Anh buông tha tất cả mọi người, từ bi với cả thế giới, thậm chí không tiếc thân mình để làm vật thế thân thay một con đĩ mà anh thấy tội nghiệp, nhưng anh lại quên cô. Quên không cho người phụ nữ là vợ của anh chút thương xót nào.”





Thậm chí, ngay cả lúc sắp chết, nguyện vọng thứ ba của Diệp Khiên Trạch, có bản thân anh, có Diệp Linh, có Viên Tú, nhưng không có Hướng Viễn. Thậm chí, ngay cả lúc chết rồi, anh vẫn làm cô phải day dứt vì câu nói cuối cùng của mình.






“Xin lỗi... và cảm ơn em...”




Tình yêu là một sự ám ảnh.
Chiếc bình Solomon cùng ba nguyện vọng là một sự ám ảnh.
Ánh trăng ấy cũng là một sự ám ảnh.
Ám ảnh đến đau đớn không nguôi...








Nói về Diệp Khiên Trạch quá nhiều, có lẽ cũng nên viết cho Diệp Quân vài dòng. Diệp Quân, Diệp Quân, ánh ban mai cuối cùng chiếu xuống cuộc đời u tối của Hướng Viễn.



Tôi thích cách so sánh của tác giả, khi ví Diệp Khiên Trạch là ánh trăng, còn Diệp Quân là ánh ban mai. Diệp Quân không phải nhân vật chính, ngay từ tên câu chuyện đã nói rõ điều ấy, và tôi cũng đã từng cho rằng cậu sẽ phải đơn phương Hướng Viễn cả đời mà không được đáp lại.



Diệp Quân ban đầu hiện lên trong tôi là một cậu nhóc bé xíu luôn bám theo Hướng Viễn đi khắp mọi nơi, việc gì cũng nghe lời Hướng Viễn, làm gì cũng nghĩ đến Hướng Viễn đầu tiên. Tôi cho rằng tình cảm ban đầu đó là một sự sùng bái, tôi có cảm giác rằng Hướng Viễn là tín ngưỡng của Diệp Quân, tín ngưỡng mà cậu mãi mãi tôn thờ. Về sau, lâu dần lâu dần, tình cảm đó đâm chồi nảy lộc thành tình yêu.



Diệp Quân yêu Hướng Viễn, yêu trong im lặng. Ngay cả Hướng Viễn cũng tin rằng cậu chỉ dám giữ tình yêu đó trong tim mà không thể thổ lộ cho cô biết.



Nhưng đêm hôm đó, bốn năm sau khi Diệp Khiên Trạch mất tích, cậu đã hỏi Hướng Viễn. “Thứ anh ấy có chẳng lẽ tôi không có? Thứ anh ấy có thể cho em, lẽ nào tôi không thể cho nhiều hơn?”





Cậu còn nói, “Tôi yêu em, không ai yêu em hơn tôi…”




Tôi chợt nhận ra, Diệp Quân không còn là cậu nhóc năm nào luôn miệng gọi chị Hướng Viễn, chị Hướng Viễn nữa rồi. Diệp Quân đã trưởng thành, đã là một người đàn ông thật sự.



Một người đàn ông yêu Hướng Viễn.





“Đó là lần duy nhất trái tim cậu nảy sinh lòng tham, vì nỗi nhung nhớ duy nhất của mình, lễ nghĩa liêm sỉ đều không cần, chỉ cần cô.




Tôi không biết Hướng Viễn chấp nhận Diệp Quân là vì sao, vì cô thật sự động lòng, hay vì Diệp Quân quá giống với Diệp Khiên Trạch? Không ai có câu trả lời, và nếu đã không có, thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi. Chính Diệp Quân cũng không cần biết Hướng Viễn có yêu cậu hay không, chỉ cần cô đồng ý cho cậu ở lại bên cạnh là đủ rồi.



Sống ở đời có nhân quả, đúng, Hướng Viễn thừa nhận điều đó, nhưng giống như một sự đùa cợt của số phận, cô đã mất Hướng Dao, mà cái báo ứng đáng lẽ ra hãy để cô gánh chịu, cũng lại đổ ập xuống Diệp Quân.



Hình ảnh Hướng Viễn quỳ xuống trước giường của Diệp Quân, cầu xin lòng thương xót của trời xanh là hình ảnh ám ảnh tôi nhất trong cả câu chuyện này. Một Hướng Viễn lạnh lùng, một Hướng Viễn không hề tin vào thần Phật, nay lại vì Diệp Quân, chấp nhận tin một lần, chấp nhận cầu xin một lần.



“Hướng Viễn gập điện thoại lại, chậm rãi quỳ gối xuống nền nhà lạnh băng, quỳ trước thần thánh mà cô chưa bao giờ tin, nắm chặt mặt Quan Âm đứt cổ tìm thấy trong túi áo ngoài của Diệp Quân, lần đầu tiên trong đời, cô thành tâm van cầu sự thương xót của trời xanh.”






Cô nói. “Trời sắp sáng rồi, chúng ta cùng đi ngắm trời mọc nhé?”




Lời hứa đi xem mặt trời mọc cùng nhau ngày nào, rốt cuộc có thực hiện được không? Có lẽ có, nhưng là rất lâu rất lâu sau...



Câu hỏi ấy đã kết thúc câu chuyện về cuộc đời đầy sóng gió của Hướng Viễn. Một kết thúc không trọn vẹn, và nếu như không đọc ngoại truyện, tôi đã nghĩ Diệp Quân sẽ không tỉnh lại.



Bạn thấy không, ngay đến kết thúc cũng ám ảnh như vậy đấy.



Nhưng dù sao thì cuối cùng, Hướng Viễn của tôi, Diệp Quân của tôi cũng đã được hạnh phúc rồi. Vậy là đủ, để bù lại cho tất cả khổ đau họ đã phải trải qua, để bù lại cho tất cả những gì họ đã đánh mất.



19:38 - 07/06/2013
Hà Nội mưa.





Một số trích dẫn khác


- Nhưng nếu hồi ức và quá khứ chỉ là của một mình cô, vậy thì cứ cố níu giữa chẳng phải là rất đau khổ hay sao?

- Đừng dễ dàng hứa hẹn gì, vì có rất nhiều lời mà chỉ người nghe mới ghi nhớ, còn người nói đã lãng quên từ lâu.

- Chương Việt nói: “Là phụ nữ, tớ có quyền thả trôi tình cảm để giải quyết mọi việc, cách xa lý trí, cách xa nguyên tắc.”

- Ân, nghĩa, tình là một sợi dây trong lúc tuyệt vọng, bạn thắt nó vào eo, rồi có một ngày nó chỉ có thể là một sự bó buộc bất lực, bạn biết rõ nút thắt của nó ở đâu, nhưng không thể cởi bỏ.

- Bi thương là thứ không nhìn thấy, không thể nói, thậm chí không thể hình dung, nhưng trọng lượng của nó lại rất nặng nề.

- Màn hay nhất của màn kịch nhân sinh cũ íich chính là cả thế giới đã biết rõ nội dung mà chỉ có những diễn viên đáng thương là không mảy may hay biết, còn nhất mực tuân theo kịch bản sẵn có để diễn mãi, diễn mãi.

- Người nhặt được chiếc bình đã dùng hết nguyện vọng của mình, bùa chú tình cảm niêm phong cũng hóa thành bụi trần. Bây giờ cô đã hiểu, mọi hy vọng của yêu tinh trong bình đã tiêu tan cùng sự mong chờ nên việc đầu tiên khi nó đập vỡ bình chui ra chính là giết chết người đã nhặt được nó.

- Em có biết không, cái đêm mà anh cả cầu hôn với em, một mình anh đã đi ngắm mặt trời mọc. Trời sáng và có một trận mưa, mặt trời không xuất hiện, anh đã ngồi trên xe khóc rất to. Hướng Viễn, anh muốn biết rốt cuộc em có từng yêu anh không?

Bình luận

Nếu nhận xét của mình làm bạn buồn thì mình xin lỗi. Bạn viết k hẳn là k hay, có điều có nhiều chỗ nếu chú ý hơn ở bố cục và trình bày thì sẽ ấn tượng hơn   Đăng lúc 2-7-2013 09:58 AM
Thực ra đọc truyện này xong mình không thích một chút nào nên khó đồng cảm với bạn, mình thấy truyện ngược một cách hơi vô lý, và tâm lý nhân vật cg ko ổn nốt.   Đăng lúc 2-7-2013 09:52 AM
"Ánh trăng không hiểu lòng tôi" là một tác phẩm ám ảnh, buồn, một màu xám xịt bao trùm nhưng các hình ảnh bạn minh họa trong bài hơi không phù hợp.  Đăng lúc 2-7-2013 09:50 AM
Bạn viết rất dài, quả thực mình cảm nhận đc tình cảm của bạn dành cho tác phẩm, có điều bố cục trình bày hơi không ổn, xuống dòng ngắt câu chưa hợp lý.   Đăng lúc 2-7-2013 09:48 AM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
putin_Đa_Bum + 5 :x

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách