|
Điều tôi ghen tị với những người bạn của mình đó là khi họ huyên thuyên về những kỉ niệm theo ông ra đồng chăn trâu, hay khi chúng bạn hồ hởi khoe cái chổi con xíu được ông bện cho để quét sân. Tôi đã không được ở bên ông bà mình khi cái tuổi thơ của tôi cần được lấp đầy bởi những câu chuyện cổ tích. Tôi đã từng không nói chuyện với đứa bạn ngồi cạnh hồi lớp 2 khi nó cứ lải nhải về đêm qua nằm sân, được bà vừa quạt vừa kể chuyện ngày xưa bà nó đi thanh niên xung phong.
Tôi ghét những ai có kí ức về ông bà.
Nhưng có lẽ trên cái ghét ấy là bởi tôi ghen tị vô cùng và ao ước mình cũng được một lần nằm sân ngắm trăng, được bà phe phẩy cái quạt mo đã sờn mép, và cứ thế thiu thiu ngủ trong cái êm đềm của tuổi thơ.
Khi tôi được về sống gần ông bà hơn thì tôi lại rơi vào cái nhịp mê mải chơi bời cùng lũ bạn. Tôi thấy thật tẻ nhạt khi suốt ngày cứ nghe những câu chuyện Tấm cám hay Thạch sanh, vì lúc đó trong đầu tôi chỉ có cô Thủy thủ mặt trăng, có chú mèo máy thần thông Doremon mà thôi. Tôi luôn lấy cớ phải học, bận học, phải học nhóm để ko phải về quê mỗi dịp hè theo “quy định” của bố mẹ.
Tôi đã từng bật khóc nửa đêm nằng nặc bắt ông ngoại đưa về mà không chờ bố lên đón vì nhà ông không bắt được kênh có bộ phim mà tôi yêu thích. Sáng hôm sau từ sớm ông đã thức dậy loay hoay chuẩn bị cho tôi một tấm đệm “đặc biệt” trên chiếc xe đạp cũ kĩ của ông. Chặng đường 10km với một người ở tuổi của ông có lẽ là quá dài, nhưng đứa cháu gái ngồi sau thì vô cùng thích chí. Vì đó là lần đầu tiên tôi được ngồi xe đạp, lạch cạch qua con đường nhỏ len giữa cánh đồng. Gió mát rượi. Tôi ngồi sau lẩm nhẩm đếm từng cây đa vuột qua, giơ vòng tay lên, bánh xe chầm chầm lăn, tôi như đang xem 1 bộ phim do riêng mình làm đạo diễn vậy. Tiếng cười khanh khách, tôi chả nhìn thấy vết mồ hôi đang loang dần trên tấm lưng gầy của ông. Tôi chỉ nhớ tiếng tôi không ngừng reo lên: á con bê con kia ông ơi. Cây đa kia cứ như que kem ốc quế vậy ông ạ. Ông chỉ cười, dặn tôi nhớ phải để 1 tay bám vào áo ông. Lúc đó tôi đã nói: Sau này con lớn con sẽ đèo ông để ông ngồi sau quay phim như con bây giờ nhá. 15 năm sau tôi vẫn chưa một lần đèo được ông qua con đường đó.
Tôi mải miết với những cuộc thi và học hành, tôi xa nhà. Thời gian tôi gặp ông ngày một ít. Cho đến một ngày mẹ gọi điện lên và nói: Ông ngoại bị mổ ruột thừa, tôi vội vàng bắt xe về nhà. Ông nhìn tôi cười hiền. Sao tôi chưa bao giờ nhìn kĩ đôi mắt ấy và nụ cười ấy, thật hiền hậu ấm áp và bao dung biết bao. Nó cho tôi một cảm giác dù tôi có phạm lỗi lớn gì thì dường như ông đều sẵn sàng để tha thứ. Ông luôn ở đó để tha thứ cho sự vô tình của chính tôi.
Nhưng dường như tuổi trẻ thì quá vội vàng, tôi lại băng qua mọi thứ hối hả với những mục tiêu và dự tính của chính mình. Và khi ngoảnh lại thì ông đã dừng lại phía sau tôi từ xa, tôi quay trở về quá muộn để có thể nhìn được gương mặt và đôi mắt ấy. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết cảm giác khi bạn mất đi một người thân là như thế nào. Nó cồn cào giữa hối tiếc, yêu thương, dằn vặt và nhung nhớ.
Tôi đã không thể nói với ông rằng: năm cháu lên 8, khi ông lần đầu tiên xuất hiện trước cửa nhà, đó là ngày cháu biết mình có một quê hương. Năm cháu lên 8 tuổi, nằm trên võng, nghe ông tả về quê ngoại, là cháu hiểu cháu sẽ mãi yêu thương nơi đó. Và cháu muốn nói rằng cháu cảm ơn ông rất nhiều.
Cháu chưa bao giờ nói với ông, cháu yêu ông rất nhiều. Yêu vì ông luôn cười hề hà mỗi khi cháu nói: Cháu thích nhất đọ da với ông vì cháu sẽ trắng hơn rất nhiều. Cháu yêu ông vì đôi bàn tay ông kiên quyết bắt cháu phải ngâm chân đủ trong chậu nước muối 30p mặc cho cháu khóc ròng; đến đêm ông lại nằm khe khẽ quạt chân cho cháu bớt đau hơn. Và còn rất nhiều điều làm cháu yêu ông mà cháu chưa kịp nói với ông.
Cảm ơn bạn Kieunt vì đã giúp mh có dịp nói những điều này. Ông à, cháu biết ông không thể đọc được những dòng này, nhưng ông biết là cháu luôn yêu ông mà.
|
Rate
-
Xem tất cả
|