|
Tình yêu càng vụng trộm thì càng khiến con người ta thấy thú vị và kích thích. Cứ muốn tìm đến nhau, nhưng lại cố lén lút và che đậy, thật chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Đôi lần Bee chạm mặt Weir và Pan trên phố.
Gật đầu, họ chào nhau như hai người bạn xa lạ.
Nhưng ánh mắt họ nhìn nhau, chan chứa đầy yêu thương.
Phải khoác lên mình cái bộ mặt giả dối ấy, đôi lúc cô và anh đều không chịu đựng nổi, thấy mình là những kẻ đầy tội lỗi. Nhưng mọi việc đâu lại vào đấy, có cảm giác tội lỗi nhiều bao nhiêu đi nữa, thì những lúc họ tìm đến nhau, tất cả đều tan biến như bọt biển.
…
Sinh nhật Pong, anh tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại nhà, và hiển nhiên Pan cũng có mặt ở đấy.
Bee đang cặm cụi cắt gọt đống trái cây trong bếp.
Weir đứng dậy từ phòng khách, vào bếp lấy nước uống. Thực chất đó chỉ là cái cớ.
Bước vào bếp, anh mở tủ lạnh lấy ra lon bia, rồi đứng áp sát vào người cô.
Bàn tay họ chạm nhau, rồi từng ngón tay lần mò, đan chặt vào nhau, và buông ra trong vội vã.
Cô liếc nhìn anh, một cái cau mày phật ý.
Anh nhìn cô, nhoẻn miệng cười và bước trở ra.
Cái khoảnh khắc ấy, tim họ như muốn nghẹt thở. Lén lút và vụng trộm, thật là đau tim đến chết, nhưng hình như, trái tim họ lại càng rung động, mạnh mẽ hơn bao giờ…
…
Trong đám bạn của Pong và Weir, có một người tên Mos. Anh đã ly dị vợ và có một bé gái 5 tuổi. Chẳng hiểu con nít nghĩ gì, mà dường như nó đặc biệt thích Bee. Nó gọi Weir bằng chú, và nhất mực gọi cô bằng chị.
Trước giờ trong nhà, nó chỉ thích chơi với mỗi mình chú Weir, và giờ thì nó lại đặc biệt yêu mến Bee.
-Chú Weir và chị Bee, chơi với con đi
Giọng nói chập chững của nó cứ khiến Pong ôm bụng cười ngặt nghẽo. Anh cười vì cái chữ Chị và Chú nghe chẳng hợp tai chút nào.
Con bé kéo xệch tay Weir và Bee sang một góc, bắt chơi với nó.
Cả hai mỉm cười, nhìn nhau, rồi cùng thọt tay vào thùng đồ chơi.
Trong mớ gạch xếp hình lẫn lộn ấy, bàn tay họ tìm nhau. Anh khều nhẹ tay cô, rồi từng ngón tay chạy lên xuống, di nhẹ trên bàn tay cô. Từng dây cảm xúc rung lên nhè nhẹ trong tim cô.
Họ đã như thế, mặc kệ sự hiện diện của mọi người xung quanh và lén lút yêu nhau.
…….
Tối đó Weir trở về nhà sau khi đã đưa Pan về tận nhà cô ấy.
Cảnh cửa vừa chợt mở, anh bước vào, xoay người đóng cửa lại.
Một vòng tay lao vào ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Anh mỉm cười, khẽ nói thầm.
-Đợi anh có lâu không?
-Lâu muốn chết - Cô nũng nịu tựa đầu vào lưng anh
-Đền bù cho em nhé? - Anh cười, xoay người lại nhìn cô
Quăng vội chùm chía khóa lên kệ bếp, Weir bế hẳn người cô lên rồi nhảy ầm xuống chiếc ghế sofa.
Dường như mỗi khi ở bên nhau, tình yêu và thể xác là hai thứ chẳng bao giờ có thể tách rời khỏi họ.
…..
Cô ngồi trên bàn ăn trong bếp, lật qua lật lại tờ báo buổi sáng trong khi anh đang cặm cụi làm bữa sáng.
Bất chợt, tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi.
Bee sững sờ, quay sang nhìn anh, ánh mắt lo lắng như muốn biết cô phải làm gì.
Anh lắc đầu nhẹ, nói cô cứ ngồi yên đấy rồi bước ra cửa xem đó là ai.
Chần chừ một lúc, anh thở mạnh rồi kéo cánh cửa mở tung.
Là Pong bước vào.
Bước chân anh dừng lại đột ngột khi ánh mắt chạm phải Bee.
-Hai đứa đang làm gì vậy? - Giọng anh lạnh lùng liếc nhìn Weir
-Anh thấy rồi sao phải hỏi? - Weir cười khẩy, bỏ vào nhà.
Nhưng Pong đã vội kéo mạnh tay Weir ra khỏi nhà, đóng sầm cửa lại.
-Có biết mình đang làm gì không? - Pong nghiêm túc nhìn thằng em trai mình trên cầu thang khu chung cư
-Biết rất rõ - Weir đáp tỉnh - Anh hiểu mà, hiểu rõ thằng em của anh mà.
-Vì tao hiểu rõ nên mới không muốn mày làm tổn thương Bee. Mày sẽ có thể rời xa Pan sao? Biết vậy sao còn đến với Bee? Sẽ làm khổ cô ấy mà thôi.
-Em biết - Weir cúi mặt nhìn xuống nền đất - Nhưng em không kiềm chế được mình. Em yêu cô ấy, và em không tự chủ được.
-Mày thật ích kỷ - Pong gằn giọng, giật mạnh cổ áo thằng em - Đừng tiếp tục vậy nữa. Hãy chọn một người đi.
-Anh thích Bee? -Weir bật cười, ánh mắt dò xét khiến tim Pong đập mạnh.
-Cô ấy là bạn tao, và tao hối hận khi đã để cô ấy gặp mày - Anh nói rồi buông mạnh áo Weir ra
-Em hiểu rồi. Em yêu cô ấy, và em sẽ cố không để cô ấy phải đau lòng.
-Hãy nhớ những gì mày đã nói hôm nay - Pong vỗ nhẹ lên đôi vai Weir, rồi dịu lại - Tao là anh mày, biết rõ lòng mày nghĩ gì mà. Nếu yêu cô ấy, thì hãy cố mang đến hạnh phúc cho cô ấy, có biết không?
Weir nhoẻn miệng cười, gật đầu rồi đấm nhẹ vào ngực anh trai. Anh em họ cãi nhau là thế, nhưng chỉ duy nhất mình Pong hiểu được lòng Weir đang nghĩ gì…
…………
Bee cuối cùng cũng mở được một quán cà phê nhỏ cho chính mình. Quán nằm trong khu thương xá đông đúc, có vẻ là thuận lợi trong những ngày đầu mới khai trương.
Có một điều bất ngờ, Pong một mực đòi góp vốn và cùng làm chủ với cô. Ban ngày chạy quán cà phê, ban đêm quay về quán bar anh làm chủ. Bận rộn nhưng có nhiều niềm vui, anh vui vì được ở gần bên cô nhiều hơn chăng?
Còn Weir, anh trở thành khách hàng quen thuộc của quán cà phê ấy. Dĩ nhiên không một ai biết, người khách ấy và cô chủ quán có quan hệ thế nào, bởi vì, họ luôn khoác lên mình một khoảng cách xa lạ, chỉ là hai người bạn không hơn không kém. Và tất nhiên, chỉ có mình Pong biết sự thật giữa họ.
Ngày tháng trôi qua, Bee và Weir vẫn thế, nhưng có một điều bắt đầu khiến cô lo nghĩ, tâm trạng càng lúc càng rối bời. Pan tự nhiên muốn kết thân với cô, lúc nào rảnh cũng gọi cô đi shopping hay ăn tối. Có lần Pan còn vui vẻ dắt tay Bee đi chọn quần áo cho Weir.
Nói thế nào nhỉ? Có ai hiểu cho nỗi lòng của Bee không? Cô chưa bao giờ cảm thấy mình tồi tệ đến vậy. Đối mặt với Pan, cô thấy mình là kẻ thứ ba xấu xa và ích kỷ. Thà là cô trở mặt, hay không vừa lòng ra mặt với Pan thì có lẽ trái tim sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhưng sự thật là cô luôn khoác lên mình bộ mặt giả dối, tươi cười và thân thiết. Chính cô cũng thấy bản thân mình thật đáng sợ, sợ cái sự giả tạo ấy vô cùng. Cô không ghét Pan, thật sự không hề ghét. Cô chỉ ghét chính bản thân mình, ghét mình vì cố chấp, vì không thể buông Weir ra được nữa rồi.
……………
Mỗi ngày trôi qua, cái ý nghĩ phải rời xa anh càng được vun đắp cao thêm một ít trong tâm trí cô. Rời xa anh không phải vì cô không yêu anh nữa, mà vì cô không muốn tiếp tục lừa dối người con gái ấy nữa. Cô ấy không làm gì sai hết, cái sai là ở anh và cô. Cô cũng không thể đổ lỗi cho anh, vì nếu bản thân cô không điên loạn đâm đầu vào vòng tay anh, thì mối tình vụng trộm này ắt hẳn sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.
Phải xa anh, cô đau lòng lắm chứ. Những tưởng mình là người không tin vào tình yêu vĩnh cửu, những tưởng nâng lên được thì sẽ bỏ xuống được, nhưng tất cả không phải đơn giản là thế. Muốn quên đi một người là phải tự bóp nát trái tim mình, là phải tự cào xé nó để có thể xóa đi hình ảnh người cô yêu. Đau lòng đến tan nát. Nhưng vẫn phải cố gắng.
Pan cần anh hơn cô. Người bạn trai Pan từng yêu, đã phản bội cô ấy, như chính cô ấy đã từng phản bội Weir vậy. Thế nên khi cô ấy nhận ra người từng yêu thương cô nhiều nhất chính là Weir, thì mọi việc lại quá muộn. Nhận ra mình yêu anh, nhưng không được anh đáp lại. Pan sẵn sàng mất đi tất cả, thậm chí là đánh đổi cả mạng sống mình để có được anh ở bên mình. Thật sự cô ấy… yếu đuối hơn Bee rất nhiều.
Bee gạt dòng nước mắt đang lăn dài trên má. Bộ phim tình cảm phát một cách vô vị trên màn hình, cô đã cùng Weir xem đến năm sáu lần. Lần nào thì cô cũng khóc. Nhưng lần này, cô không khóc vì cái kết đau lòng của bộ phim nữa. Giọt nước mắt cô rơi khi nhớ đến những khoảnh khắc ở bên anh. Mai này sẽ không còn nữa rồi.
…………
Ps: viết xong tự nhiên thấy ấy nấy với chú Mos wóa, tự nhiên bảo ổng vừa ly dị vợ, ôi, viết riết chắc mình điên mất. Chú Mos thông cảm nhé, vì chú đảm nhận vai này là hợp nhất {:301:} |
|