Không kịp nói yêu em
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn.
Convert: Eirlys và Daisy
Edit: Liễu Nhược Như
Lời dẫn:
Từ đằng xa, tiếng còi xe lửa ngân nga, rồi thành tiếng gầm rú ù ù, xe chạy chậm dần, tới cửa ga mới dừng hẳn, hơi nước tràn từ đầu xe gặp tiết lạnh ngưng lại trắng xóa giữa không trung, trong xe có tiếng người chen chúc nho nhỏ, bởi vì các cửa toa không cùng mở ra một lúc. Vĩnh Tân từ trước tới nay vốn là thị trấn có vai trò quân sự trọng yếu, đại quân phía nam đóng giữ tại nơi này, hiện tại xung quanh sân ga dày đặc trạm gác, người người vội vàng đi qua cho nhanh, dù mắt đã quen cảnh quân nhân nghiêm trang vác súng trên vai, nòng lên đạn sẵn, nhưng cũng không khỏi sợ hãi.
Cuối cùng cửa toa xe cũng mở ra, quân lính đứng canh giữ ở các cửa toa tàu, những người còn trên tàu hoảng sợ trông ra, sắc phục lính tráng và quang cảnh sân ga như tương phản nhau, quân phục ánh nhung xanh thẫm, giày cưỡi ngựa bóng loáng, lưỡi lê trong tay nghếch lên lóe sáng. Nhìn những người này mặt mũi trầm mặc, lãnh đạm đứng canh gác toa xe, Thập Thúy bồn chồn lo sợ, vốn biết thừa quân cảnh vệ ở gần thị trấn, bình thường vốn không hề có mặt trong thành Vĩnh Tân này, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dẫn đầu toán quân là một người đàn ông mặc thường phục, chậm rãi đi dọc toa xe, ánh mắt luôn đảo qua các cô gái trên tàu, không khí căng thẳng như đóng băng, ánh mắt người đó và Thập Thúy bất ngờ giao nhau, cô không nhịn được rùng mình một cái, người kia lập tức đi tới, giọng nói nghe tưởng khách khí nhưng mang theo hàm ý độc đoán không cho phép cự tuyệt: “Vị tiểu thư này, phiền cô hãy theo chúng tôi một chuyến.”
Thập Thúy không biết là chuyện gì, sắc mặt đổi sang trắng nhợt, Hà Gia Chỉ đứng lên kêu to: “Các người muốn gì?”. Người kia ngoảnh mặt làm ngơ như không nghe thấy, chỉ nhìn Thập Thúy mà nhắc lại, giọng lãnh đạm: “Phiền cô đi theo chúng tôi.” Tuy rằng Thập Thúy gặp quân binh không phải ít lần, nhưng trong lòng vẫn thấy hoang mang. Gia Chỉ bước lên từng bước, cao giọng chất vấn: “Các người còn coi vương pháp ra gì không? Sao dám ngang nhiên cướp người giữa ban ngày?” Người đàn ông tức giận nhưng không muốn phạm giới ra tay với phụ nữ, vẻ mặt nửa cười ngoài miệng, nói: “Tất nhiên vương pháp vẫn còn, đây là chuyện quân sự cơ mật, nếu còn không lập tức đi theo, tôi sẽ khiến cho cô biết thế nào là vương pháp.” Người đó quay đầu bước đi, phía sau cảnh vệ kéo tay hai người phụ nữ đi, những người có mặt trên toa tàu sợ tới miệng ngậm chặt như hến, Thập Thúy vội nói: “Tôi sẽ đi với các người.” Gia Chỉ như còn muốn nói thêm điều gì, cô xoa xoa rồi ấn vào tay Thập Thúy một cái, ý bảo cô không cần tranh cãi, Gia Chỉ nhìn Thập Thúy có vẻ e dè quân binh, nhưng thật ra không sợ hãi gì. Cũng may những người đó coi như khách khí, không đánh người, cũng không mắng chửi, nhưng là kiểu lời không thốt ra nhưng ai cũng phải sợ, không ai dám phản kháng.
Ngoài sân ga sớm đã có mấy chiếc xe đứng chờ sẵn, lúc này Thập Thúy mới nhìn ra, ngoài bản thân mình bị bắt lên xe còn có sáu bảy cô gái cũng còn trẻ, tuổi tác không chênh lệch là mấy, tất cả các cô đều không biết chờ đợi mình ở phía trước là chuyện gì, chỉ biết mở to mắt hoảng sợ nhìn những người đang đeo súng vác vai, đạn sẵn lên nòng.
Thập Thúy và ba cô gái khác bị dẫn ra sau một chiếc ô tô đang đỗ ở bên đường, tim bỗng nảy lên một chút. Thị trấn Vĩnh Tân vốn rất sầm uất, đông đúc, nhưng vì hai phe giao chiến liên tục mấy năm trời, chỗ nào trên phố cũng có trạm gác, canh phòng nghiêm ngặt hơn ngày thường, trong xe các cô gái gào khóc nhưng xe vẫn chạy một mạch. Thập Thúy ngẩng đẩu thì nhìn thấy khuôn mặt một cô gái ở đối diện mình, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay gắt gao nắm chặt, trên cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn nhìn thấy rõ từng mạch máu nổi lên. Bản thân cô cũng rất hoang mang lo sợ, nhưng nhìn thấy nét hoảng loạn của cô gái, nhịn không được đành nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm, chắc là sẽ không có chuyện gì.” Kỳ thật càng như đang an ủi chính mình.
Khóe miệng cô gái hơn run lên, khẽ mở như mỉm cười nhưng ý cười đó chỉ là một thoáng trong nỗi sợ hãi khôn cùng. Xe chạy được không lâu đã đi vào một cái sân, ngoài cửa theo thường lệ có lính gác, vừa nhìn thấy xe liền nghiêm trang hành lễ. Thập Thúy ngó ra thấy xe đã đi qua cánh cổng lớn, hai bên lối đi đều là những cây rất to cao, đường nét mạch lạc, rõ ràng vẽ lên nền trời xanh nhạt, trông như những vết rạn nhỏ trên một miếng băng phiến, ánh mặt trời chiếu xuống nhưng không có lấy một tia ấm áp.
Xe dừng lại, các cô gái bị đưa vào trong nhà. Đó là một ngôi nhà tầng nhỏ xây theo lối kiến trúc phương Tây, đi vào cửa bên hông tới một căn phòng nhỏ gọn nhưng bố trí Tây Âu tân thời, sô pha màu xanh lục, thậm chí trên bàn trà còn có một ấm trà quản tử hồng, một lọ hoa cúc chiết chi cắm cho ra vẻ. Cái người mặc áo thụng nhung đưa họ vào nói, giọng vẫn khách khí như lúc trước: “Mời các vị tiểu thư hãy chờ trong này.” Vì câu nói có sự mời chào nên các cô gái vốn đang rất sợ hãi cũng cảm thấy thả lỏng một chút, người đó nói xong liền lui ra ngoài, chỉ còn lại bảy tám cô gái đứng trong phòng với nhau, mắt đối mắt.
Cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, lần này là một cô gái dáng người cao ráo bưng khay trà đã pha mời mọi người uống, nhưng các cô không ai dám uống, chỉ cầm cái chén đứng ở nguyên tại chỗ, ánh mắt non nớt sợ sệt giống như cảnh một đám sơn dương chờ đợi tới lúc mình bị ăn thịt. Bếp sưởi trong phòng cháy rất ấm và khô, chỉ một lúc sau, các mạch máu căng cứng vì căng thẳng mềm ra, cảm giác như được hồi sinh. Thập Thúy ấp chặt chén trà thủy tinh, một lúc sau tay chân cũng ấm áp hơn, quay đầu sang, nhìn thấy cô gái ngồi đối diện ở trên xe đang dựa mình ở một góc tường run rẩy, toàn thân như không còn sức sống. Cô thấy thương cảm, lần bước đến gần mới nhìn thấy mặt cô gái đó ướt đẫm mồ hôi, cô kinh ngạc không nén được liền hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Cô gái kia chỉ lắc đầu, không nói lời nào. Thập Thúy thấy người cô gái đó lung lay như sắp đổ, vội vàng đỡ cô ngồi xuống sô pha, các cô gái trẻ còn lại cũng chú ý đến họ, nhưng chỉ biết đứng tại chỗ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn. Thấy bàn tay cô gái ấy ướt sũng mồ hôi lạnh, cô hỏi: “Cô bị bệnh à?”
Cô gái ấy vẫn vậy, chỉ lắc đầu. Thập Thúy thấy sắc mặt cô tái nhợt, môi thâm lại, đang cuống quýt đưa tay lục túi xách, cánh tay hơi run lên. Cô vốn là một y tá, nhìn thấy người ốm yếu không nhịn được bèn cởi áo khoác của mình ra choàng lên cho cô gái đó, lúc này cô gái mới nhẹ giọng nói: “Cám ơn cô”. Cánh tay cô gái ấy mệt mỏi buông thõng, túi xách trượt theo cánh tay rơi xuống đất. Thập Thúy giúp cô gái nhặt túi xách lên, hỏi cô: “Cô tên là gì?” Miệng nàn hơi run run, nói: “Tôi họ Doãn.” Thập Thúy nói: “Tôi tên là Nghiêm Thập Thúy.” Người cô gái đó lại khẽ run lên, nhưng lúc này, chợt nghe có tiếng giày da gõ trên sàn nhà vang lên từ hành lang, hiển nhiên là có người bên này, những người trong phòng hoảng sợ, dán mắt vào hai cánh cửa chính đang đóng chặt.
Tim Thập Thúy như nhảy lên tận họng, cuối cùng thì cánh cửa cũng bị kéo ra, một thanh niên nho nhã bước vào, tuy chỉ mặc y phục thường nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, một trận gió nhẹ lướt qua làm Thập Thúy rùng mình, chỉ nhìn thấy ánh mắt của anh ta đang chằm chằm vào mặt từng người, cuối cùng dừng lại trên người vị tiểu thư họ Doãn kia, đáy mắt hơi nổi lên ý cười, nhưng cũng lộ ra vẻ ôn hòa khách khí: “Doãn tiểu thư, cuối cùng cũng đã tìm thấy cô – mời cô đi theo tôi.”
Vị Doãn tiểu thư kia tưởng đang đứng lên nhưng vừa động đậy thì dường như không còn chút sức lực nào. Thập Thúy cũng không dám bước đến đỡ cô ta, khuôn mặt tái nhợt như một đóa cúc sắp tàn, hô hấp dồn dập, bàn tay tóm lấy tay vịn sô pha chặt tới nỗi như muốn rứt đứt từng sợi ren bọc ghê, thân mình run lên nhè nhẹ. Nhưng lúc này, hành lang lại truyền đến tiếng bước chân ồn ào, mấy người vây quanh một người tiến vào, dẫn đầu họ là một người mặc quân phục, mới nhìn không ra là quân nhân bởi vì nước da ngăm đen, gương mặt tuấn tú tinh anh, tuổi tác chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, ánh mắt nóng bỏng như có lửa. vừa nhìn thấy người đó bước tới, người vừa vào kêu to một tiếng: “Lục thiếu gia!’
Trong đầu Thập Thúy như có một tiếng nổ lớn, vạn nhất không hề nghĩ có thể gặp được Mộ Dung Phong, khắp miền bắc chín tỉnh này không ai là không biết tiếng tăm lừng lẫy của Lục thiếu gia nhà Mộ Dung, từ sau khi lão gia Mộ Dung qua đời, anh ta đã kế nhiệm chức Đốc quân, trờ thành thống soái toàn quân, chẳng trách trong thành Vĩnh Tân lại canh gác nghiêm ngặt như vậy, hóa ra do đốc quân là anh ta hành dinh tới doanh trại Trung đội phía nam này. Mộ Dung Phong gắt gao nhìn chằm chằm về chỗ vị Doãn tiểu thư kia đang ngồi, một lúc lâu sau trầm giọng phun ra một cái tên: “Doãn Tĩnh Uyển”. Doãn Tĩnh Uyển lại càng lùi sâu vào chiếc ghế sô pha, đầu cúi xuống như không nghe thấy gì. Khóe miệng của anh bất giác hơi trầm xuống, tiền lên vài bước túm tay cô đứng lên, cô vốn ốm yếu, người tựa như tờ giấy phất phơ, yếu đuối vô lực nhìn anh ta, tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy quân hàm kim loại trên vai áo hắn sáng lóe lạnh lẽo như băng. Giọng anh như sấm rền mùa hè,nghiến răng nghiến lợi quát: “Cô nói cho tôi biết…” Toàn thân anh tản ra ý lạnh lẽo, mọi người trong phòng hoảng sợ theo dõi, nhìn anh lúc đó như một con thú hoang lâm vào đường cụt, cả hai mắt như muốn phun ra lửa: “Cô làm gì con của chúng ta rồi?”
Cô gái yếu ớt, hô hấp dồn dập, bị cánh tay anh nắm đau như muốn tan xương, người bên cạnh lo lắng kêu: “Lục thiếu gia!”. Mộ Dung Phong bỗng dưng ngoảnh mặt lại: “Tất cả câm hết miệng cho ta!” Người đó vốn là tâm phúc của Mộ Dung Phong, Hà Tự An, tự biết tính tình nóng nảy của chủ nhân, lập tức im lặng không nói gì nữa, Mộ Dung Phong chỉ hung tợn nhìn chằm chằm vào Doãn Tĩnh Uyển: “Nói mau!”
Doãn Tĩnh Uyển gầy guộc mong manh như làn khói, đứng yên không nói gì, gương mặt thảng hoặc một nụ cười, nhưng nụ cười đó làm gương mặt tái nhợt kia tựa như một đóa hoa kỳ dị, cô cất giọng gằn từng chữ khinh bỉ: “Anh vĩnh viễn cũng đừng vọng tưởng…” Anh giận tím mặt, trán nổi gân xanh, cơn tức giận trong mắt không thể thoát ra, dường như có một nỗi đau đớn tuyệt vọng nào đó đang cuồn cuộn bên trong cơ thể, bàn tay nắm ở gáy cô bất chợt kéo mạnh làm cho cô đau, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thâm sâu hơn, bật ra thành tiếng. Thập Thúy cảm thấy tình huống kỳ lạ hiện giờ ngày càng căng thẳng hơn, Mộ Dung Phong tuy dáng đứng hiên ngang nhưng vẫn không giấu nổi run lên vì tức giận, nỗi thống khổ như muốn chết đi dâng lên đầy trong mắt , bàn tay bỗng nhiên buông lỏng, Doãn Tĩnh Uyển vốn đang vô cùng mệt mỏi, do chưa đứng vững phải bám tay vào ghế sô pha, bàn tay đang nắm của anh giật mạnh, cô không còn sức chống đỡ ngã nhào xuống thảm sàn bất động. Mộ Dung Phong vừa tuyệt vọng vừa nổi giận, tay đưa cầm lấy khẩu súng lục bên sườn giơ lên, tiếng đạn vào nòng “rắc rắc”, ngắm ngay chính giữa đầu cô.
Người đàn ông đứng bên cạnh thấy tình huống thành ra như vậy, vội vàng khuyên can: “Lục thiếu gia, xin hãy chờ Doãn tiểu thư tỉnh lại rồi hỏi sự việc rõ ràng, lúc đó xử trí cũng không muộn, xin thiếu gia cân nhắc”. Ngón trỏ giữ ở cò súng của Mộ Dung Phong hơi run lên. Mái tóc cô xõa tung trên thảm, trông như bị gió thổi tung, nằm đó không nhúc nhích như không còn sống. Anh nhớ tới ánh mắt vừa nãy cửa cô, chỉ là một đôi mắt chết, ánh nhìn không còn trong sáng sinh động mà lạnh lẽo, hờ hững, tuyệt vọng như đứng dưới đáy vực, nhìn anh nhưng không để hình ảnh anh ở trong mắt, như anh không hề tồn tại trước mặt. Cái vẻ lãnh đạm đó làm người ta phát điên, thật là ác độc — cô biết đó là đòn trí mạng rất có tác dụng, lồng ngực anh đau buốt như có mũi dao sắc nhọn đâm xuyên, máu nóng chảy tràn ra, tính cách ương ngạnh đó của cô làm cho anh không biết phải làm sao.
Ánh mắt anh hờ hững nhìn vào người con gái nằm ngất trên tấm thảm, cô yếu đuối đến mức nào mà mới đẩy một cái đã không chịu được, nhưng một câu nói đó của cô như đẩy anh xuống tận đáy địa ngục, anh có chết cũng phải kéo cô chôn cùng mình. Nếu cô có thể độc ác như vậy, anh cũng muốn kéo cô xuống địa ngục với mình, phải chịu đau đớn dày vò vĩnh viễn. Anh chậm rãi buông cò súng, hạ giọng nói: “ Dẫn những người còn lại đi, gọi bác sĩ đến.”
Hà Tử An lên tiếng trả lời, nháy mắt cả hai bên, liền có người đưa những cô gái còn lại ra ngoài. Thập Thúy là người đi theo sau cùng, đánh bạo quay đầu lại nhìn, thấy Mộ Dung Phong khom xuống ôm lấy Doãn Tĩnh Uyển đang bất tỉnh mê man, mái tóc dài theo khuỷu tay anh chảy xuống, trên gương mặt trắng bệch mơ hồ có nước mắt, Thập Thúy không dám nhìn lâu, bước nhanh ra khỏi phòng.
Nguồn : http://lanyingruan.wordpress.com/2011/06/17/22/ |