Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: C-zone
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[2010] Không kịp nói yêu em/來不及說我愛你 /Chung Hán Lương, Lý Tiểu Nhiễm [Vietsub E36]

  [Lấy địa chỉ]
91#
Đăng lúc 28-3-2012 10:12:18 | Chỉ xem của tác giả
BabyMoon gửi lúc 28-3-2012 09:04
Theo như mềnh biết (nói chung mềnh ko đọc truyện nên ko rõ)
Trong esub nó bảo Tứ THi ...

Trong tiểu thuyết " Không kịp nói yêu em thì là Mộ dung phong là con thứ 6, bên trên là 5 vị tỷ tỷ, Anh nè kiểu như còn cầu tự của nhà Đốc quân ý, nên được chiều từ nhỏ, rùi được gửi đi học ở bên Nga mà

Đúng Bái Lâm kiểu như hiệu của anh ý ý, Anh ý tên : Mộ Dung Phong, tự Bái Lâm, thì phải. Còn Tứ thiếu ( hay truyện là Lục thiếu) là cách gọi tôn trọng của mọi người, kiểu như anh ý là Tứ thiếu gia ý

Bình luận

thế hử, ai bít, nghe cái tựa tưởng SE, thế là SE à, yên tâm coi fim mà hem sợ tự kỷ rầu=))  Đăng lúc 28-3-2012 10:29 AM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +2 Thu lại Lý do
BabyMoon + 2 Bài viết hữu ích

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

92#
Đăng lúc 28-3-2012 10:23:06 | Chỉ xem của tác giả
Mới coi raw fim này bên TVB8 mà ko hỉu chi hết

Nhưng lại rất thik anh CHung kool dã man

Giờ thì bên mình có sub, quá đỉnh, em đi down fim về hóng hớt đây, thanks ST nhé^^

Hum rầu xem trên TVB8 ko coi được khúc cuối nhưng thấy cái tựa là "Ko kịp nói yêu em" thì cũng đoán chắc 80% là SE rầu

Bình luận

ờ, lâu lâu ko gặp... cg phải hỏi lại cho chắc... cái tên chính thì ko lộn, mà là sợ cái đuôi số phía sau ^^  Đăng lúc 28-3-2012 10:42 AM
ơ.nhg mà quen đúng ko? Ao cá?...mấy tháng ko về đó nhớ mọi ng ghê lớm ^^  Đăng lúc 28-3-2012 10:33 AM
trong truyện ko kịp nói... trong phim thì chắc nói "qua điện thoại" =))  Đăng lúc 28-3-2012 10:32 AM
SE đâu ss mèo, là HE đóa, ha ha  Đăng lúc 28-3-2012 10:26 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

93#
Đăng lúc 28-3-2012 10:23:08 | Chỉ xem của tác giả
hoaquynh gửi lúc 28-3-2012 10:12
Trong tiểu thuyết "  Không kịp nói yêu em  thì là Mộ dung phong là con thứ 6, bên trê ...

Cái vụ Tứ thiếu gia với Tứ Thiếu tụi mềnh tranh luận nhau dữ lắm ấy.
Nhưng nhất quán theo ý mình, vì đa phần ai cũng gọi Mộ Dung Phong là Tứ Thiếu thì coi như Tứ Thiếu lại trở thành tên riêng của anh roài :D
Zồi à, khổ là mình ko có time đọc truyện nên ko  hiểu sâu sắc những gì PNTT viết :(
Thế bạn có đọc chưa, có thể kể mềnh nghe ko (nếu rảnh) hay post 1 số đoạn trong truyện cũng đc :X

Bình luận

=))  Đăng lúc 28-3-2012 11:18 AM
yep... đừng post hết... cả nhà câu những đoạn hay lên là dc... su cg thích thế :D  Đăng lúc 28-3-2012 10:34 AM
mình pót cả chương 1 của 1 bạn đã edit nè, khúc nè có ghi Lục thiếu  Đăng lúc 28-3-2012 10:30 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

94#
Đăng lúc 28-3-2012 10:31:40 | Chỉ xem của tác giả
Không kịp nói yêu em


Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn.

Convert: Eirlys và Daisy

Edit: Liễu Nhược Như


Lời dẫn:


          Từ đằng xa, tiếng còi xe lửa ngân nga, rồi thành tiếng gầm rú ù ù, xe chạy chậm dần, tới cửa ga mới dừng hẳn, hơi nước tràn từ đầu xe gặp tiết lạnh ngưng lại trắng xóa giữa không trung, trong xe có tiếng người chen chúc nho nhỏ, bởi vì các cửa toa không cùng mở ra một lúc. Vĩnh Tân từ trước tới nay vốn là thị trấn có vai trò quân sự trọng yếu, đại quân phía nam đóng giữ tại nơi này, hiện tại xung quanh sân ga dày đặc trạm gác, người người vội vàng đi qua cho nhanh, dù mắt đã quen cảnh quân nhân nghiêm trang vác súng trên vai, nòng lên đạn sẵn, nhưng cũng không khỏi sợ hãi.
          Cuối cùng cửa toa xe cũng mở ra, quân lính đứng canh giữ ở các cửa toa tàu, những người còn trên tàu hoảng sợ trông ra, sắc phục lính tráng và quang cảnh sân ga như tương phản nhau, quân phục ánh nhung xanh thẫm, giày cưỡi ngựa bóng loáng, lưỡi lê trong tay nghếch lên lóe sáng. Nhìn những người này mặt mũi trầm mặc, lãnh đạm đứng canh gác toa xe, Thập Thúy bồn chồn lo sợ, vốn biết thừa quân cảnh vệ ở gần thị trấn, bình thường vốn không hề có mặt trong thành Vĩnh Tân này, không biết đã xảy ra chuyện gì.
         Dẫn đầu toán quân là một người đàn ông mặc thường phục, chậm rãi đi dọc toa xe, ánh mắt luôn đảo qua các cô gái trên tàu, không khí căng thẳng như đóng băng, ánh mắt người đó và Thập Thúy bất ngờ giao nhau, cô không nhịn được rùng mình một cái, người kia lập tức đi tới, giọng nói nghe tưởng khách khí nhưng mang theo hàm ý độc đoán không cho phép cự tuyệt: “Vị tiểu thư này, phiền cô hãy theo chúng tôi một chuyến.”
          Thập Thúy không biết là chuyện gì, sắc mặt đổi sang trắng nhợt, Hà Gia Chỉ đứng lên kêu to: “Các người muốn gì?”. Người kia ngoảnh mặt làm ngơ như không nghe thấy, chỉ nhìn Thập Thúy mà nhắc lại, giọng lãnh đạm: “Phiền cô đi theo chúng tôi.” Tuy rằng Thập Thúy gặp quân binh không phải ít lần, nhưng trong lòng vẫn thấy hoang mang. Gia Chỉ bước lên từng bước, cao giọng chất vấn: “Các người còn coi vương pháp ra gì không? Sao dám ngang nhiên cướp người giữa ban ngày?” Người đàn ông tức giận nhưng không muốn phạm giới ra tay với phụ nữ, vẻ mặt nửa cười ngoài miệng, nói: “Tất nhiên vương pháp vẫn còn, đây là chuyện quân sự cơ mật, nếu còn không lập tức đi theo, tôi sẽ khiến cho cô biết thế nào là vương pháp.” Người đó quay đầu bước đi, phía sau cảnh vệ kéo tay hai người phụ nữ đi, những người có mặt trên toa tàu sợ tới miệng ngậm chặt như hến, Thập Thúy vội nói: “Tôi sẽ đi với các người.” Gia Chỉ như còn muốn nói thêm điều gì, cô xoa xoa rồi ấn vào tay Thập Thúy một cái, ý bảo cô không cần tranh cãi, Gia Chỉ nhìn Thập Thúy có vẻ e dè quân binh, nhưng thật ra không sợ hãi gì. Cũng may những người đó coi như khách khí, không đánh người, cũng không mắng chửi, nhưng là kiểu lời không thốt ra nhưng ai cũng phải sợ, không ai dám phản kháng.
          Ngoài sân ga sớm đã có mấy chiếc xe đứng chờ sẵn, lúc này Thập Thúy mới nhìn ra, ngoài bản thân mình bị bắt lên xe còn có sáu bảy cô gái cũng còn trẻ, tuổi tác không chênh lệch là mấy, tất cả các cô đều không biết chờ đợi mình ở phía trước là chuyện gì, chỉ biết mở to mắt hoảng sợ nhìn những người đang đeo súng vác vai, đạn sẵn lên nòng.
          Thập Thúy và ba cô gái khác bị dẫn ra sau một chiếc ô tô đang đỗ ở bên đường, tim bỗng nảy lên một chút. Thị trấn Vĩnh Tân vốn rất sầm uất, đông đúc, nhưng vì hai phe giao chiến liên tục mấy năm trời, chỗ nào trên phố cũng có trạm gác, canh phòng nghiêm ngặt hơn ngày thường, trong xe các cô gái gào khóc nhưng xe vẫn chạy một mạch. Thập Thúy ngẩng đẩu thì nhìn thấy khuôn mặt một cô gái ở đối diện mình, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay gắt gao nắm chặt, trên cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn nhìn thấy rõ từng mạch máu nổi lên. Bản thân cô cũng rất hoang mang lo sợ, nhưng nhìn thấy nét hoảng loạn của cô gái, nhịn không được đành nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm, chắc là sẽ không có chuyện gì.” Kỳ thật càng như đang an ủi chính mình.
          Khóe miệng cô gái hơn run lên, khẽ mở như mỉm cười nhưng ý cười đó chỉ là một thoáng trong nỗi sợ hãi khôn cùng. Xe chạy được không lâu đã đi vào một cái sân, ngoài cửa theo thường lệ có lính gác, vừa nhìn thấy xe liền nghiêm trang hành lễ. Thập Thúy ngó ra thấy xe đã đi qua cánh cổng lớn, hai bên lối đi đều là những cây rất to cao, đường nét mạch lạc, rõ ràng vẽ lên nền trời xanh nhạt, trông như những vết rạn nhỏ trên một miếng băng phiến, ánh mặt trời chiếu xuống nhưng không có lấy một tia ấm áp.
          Xe dừng lại, các cô gái bị đưa vào trong nhà. Đó là một ngôi nhà tầng nhỏ xây theo lối kiến trúc phương Tây, đi vào cửa bên hông tới một căn phòng nhỏ gọn nhưng bố trí Tây Âu tân thời, sô pha màu xanh lục, thậm chí trên bàn trà còn có một ấm trà quản tử hồng, một lọ hoa cúc chiết chi cắm cho ra vẻ. Cái người mặc áo thụng nhung đưa họ vào nói, giọng vẫn khách khí như lúc trước: “Mời các vị tiểu thư hãy chờ trong này.” Vì câu nói có sự mời chào nên các cô gái vốn đang rất sợ hãi cũng cảm thấy thả lỏng một chút, người đó nói xong liền lui ra ngoài, chỉ còn lại bảy tám cô gái đứng trong phòng với nhau, mắt đối mắt.
          Cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, lần này là một cô gái dáng người cao ráo bưng khay trà đã pha mời mọi người uống, nhưng các cô không ai dám uống, chỉ cầm cái chén đứng ở nguyên tại chỗ, ánh mắt non nớt sợ sệt giống như cảnh một đám sơn dương chờ đợi tới lúc mình bị ăn thịt. Bếp sưởi trong phòng cháy rất ấm và khô, chỉ một lúc sau, các mạch máu căng cứng vì căng thẳng mềm ra, cảm giác như được hồi sinh. Thập Thúy ấp chặt chén trà thủy tinh, một lúc sau tay chân cũng ấm áp hơn, quay đầu sang, nhìn thấy cô gái ngồi đối diện ở trên xe đang dựa mình ở một góc tường run rẩy, toàn thân như không còn sức sống. Cô thấy thương cảm, lần bước đến gần mới nhìn thấy mặt cô gái đó ướt đẫm mồ hôi, cô kinh ngạc không nén được liền hỏi: “Cô làm sao vậy?”
          Cô gái kia chỉ lắc đầu, không nói lời nào. Thập Thúy thấy người cô gái đó lung lay như sắp đổ, vội vàng đỡ cô ngồi xuống sô pha, các cô gái trẻ còn lại cũng chú ý đến họ, nhưng chỉ biết đứng tại chỗ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn. Thấy bàn tay cô gái ấy ướt sũng mồ hôi lạnh, cô hỏi: “Cô bị bệnh à?”
          Cô gái ấy vẫn vậy, chỉ lắc đầu. Thập Thúy thấy sắc mặt cô tái nhợt, môi thâm lại, đang cuống quýt đưa tay lục túi xách, cánh tay hơi run lên. Cô vốn là một y tá, nhìn thấy người ốm yếu không nhịn được bèn cởi áo khoác của mình ra choàng lên cho cô gái đó, lúc này cô gái mới nhẹ giọng nói: “Cám ơn cô”. Cánh tay cô gái ấy mệt mỏi buông thõng, túi xách trượt theo cánh tay rơi xuống đất. Thập Thúy giúp cô gái nhặt túi xách lên, hỏi cô: “Cô tên là gì?” Miệng nàn hơi run run, nói: “Tôi họ Doãn.” Thập Thúy nói: “Tôi tên là Nghiêm Thập Thúy.” Người cô gái đó lại khẽ run lên, nhưng lúc này, chợt nghe có tiếng giày da gõ trên sàn nhà vang lên từ hành lang, hiển nhiên là có người bên này, những người trong phòng hoảng sợ, dán mắt vào hai cánh cửa chính đang đóng chặt.
         Tim Thập Thúy như nhảy lên tận họng, cuối cùng thì cánh cửa cũng bị kéo ra, một thanh niên nho nhã bước vào, tuy chỉ mặc y phục thường nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, một trận gió nhẹ lướt qua làm Thập Thúy rùng mình, chỉ nhìn thấy ánh mắt của anh ta đang chằm chằm vào mặt từng người, cuối cùng dừng lại trên người vị tiểu thư họ Doãn kia, đáy mắt hơi nổi lên ý cười, nhưng cũng lộ ra vẻ ôn hòa khách khí: “Doãn tiểu thư, cuối cùng cũng đã tìm thấy cô – mời cô đi theo tôi.”
          Vị Doãn tiểu thư kia tưởng đang đứng lên nhưng vừa động đậy thì dường như không còn chút sức lực nào. Thập Thúy cũng không dám bước đến đỡ cô ta, khuôn mặt tái nhợt như một đóa cúc sắp tàn, hô hấp dồn dập, bàn tay tóm lấy tay vịn sô pha chặt tới nỗi như muốn rứt đứt từng sợi ren bọc ghê, thân mình run lên nhè nhẹ. Nhưng lúc này, hành lang lại truyền đến tiếng bước chân ồn ào, mấy người vây quanh một người tiến vào, dẫn đầu họ là một người mặc quân phục, mới nhìn không ra là quân nhân bởi vì nước da ngăm đen, gương mặt tuấn tú tinh anh, tuổi tác chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, ánh mắt nóng bỏng như có lửa. vừa nhìn thấy người đó bước tới, người vừa vào kêu to một tiếng: “Lục thiếu gia!’
          Trong đầu Thập Thúy như có một tiếng nổ lớn, vạn nhất không hề nghĩ có thể gặp được Mộ Dung Phong, khắp miền bắc chín tỉnh này không ai là không biết tiếng tăm lừng lẫy của Lục thiếu gia nhà Mộ Dung, từ sau khi lão gia Mộ Dung qua đời, anh ta đã kế nhiệm chức Đốc quân, trờ thành thống soái toàn quân, chẳng trách trong thành Vĩnh Tân lại canh gác nghiêm ngặt như vậy, hóa ra do đốc quân là anh ta hành dinh tới doanh trại Trung đội phía nam này. Mộ Dung Phong gắt gao nhìn chằm chằm về chỗ vị Doãn tiểu thư kia đang ngồi, một lúc lâu sau trầm giọng phun ra một cái tên: “Doãn Tĩnh Uyển”. Doãn Tĩnh Uyển lại càng lùi sâu vào chiếc ghế sô pha, đầu cúi xuống như không nghe thấy gì. Khóe miệng của anh bất giác hơi trầm xuống, tiền lên vài bước túm tay cô đứng lên, cô vốn ốm yếu, người tựa như tờ giấy phất phơ, yếu đuối vô lực nhìn anh ta, tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy quân hàm kim loại trên vai áo hắn sáng lóe lạnh lẽo như băng. Giọng anh như sấm rền mùa hè,nghiến răng nghiến lợi quát: “Cô nói cho tôi biết…” Toàn thân anh tản ra ý lạnh lẽo, mọi người trong phòng hoảng sợ theo dõi, nhìn anh lúc đó như một con thú hoang lâm vào đường cụt, cả hai mắt như muốn phun ra lửa: “Cô làm gì con của chúng ta rồi?”
          Cô gái yếu ớt, hô hấp dồn dập, bị cánh tay anh nắm đau như muốn tan xương, người bên cạnh lo lắng kêu: “Lục thiếu gia!”. Mộ Dung Phong bỗng dưng ngoảnh mặt lại: “Tất cả câm hết miệng cho ta!” Người đó vốn là tâm phúc của Mộ Dung Phong, Hà Tự An, tự biết tính tình nóng nảy của chủ nhân, lập tức im lặng không nói gì nữa, Mộ Dung Phong chỉ hung tợn nhìn chằm chằm vào Doãn Tĩnh Uyển: “Nói mau!”
          Doãn Tĩnh Uyển gầy guộc mong manh như làn khói, đứng yên không nói gì, gương mặt thảng hoặc một nụ cười, nhưng nụ cười đó làm gương mặt tái nhợt kia tựa như một đóa hoa kỳ dị, cô cất giọng gằn từng chữ khinh bỉ: “Anh vĩnh viễn cũng đừng vọng tưởng…” Anh giận tím mặt, trán nổi gân xanh, cơn tức giận trong mắt không thể thoát ra, dường như có một nỗi đau đớn tuyệt vọng nào đó đang cuồn cuộn bên trong cơ thể, bàn tay nắm ở gáy cô bất chợt kéo mạnh làm cho cô đau, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thâm sâu hơn, bật ra thành tiếng. Thập Thúy cảm thấy tình huống kỳ lạ hiện giờ ngày càng căng thẳng hơn, Mộ Dung Phong tuy dáng đứng hiên ngang nhưng vẫn không giấu nổi run lên vì tức giận, nỗi thống khổ như muốn chết đi dâng lên đầy trong mắt , bàn tay bỗng nhiên buông lỏng, Doãn Tĩnh Uyển vốn đang vô cùng mệt mỏi, do chưa đứng vững phải bám tay vào ghế sô pha, bàn tay đang nắm của anh giật mạnh, cô không còn sức chống đỡ ngã nhào xuống thảm sàn bất động. Mộ Dung Phong vừa tuyệt vọng vừa nổi giận, tay đưa cầm lấy khẩu súng lục bên sườn giơ lên, tiếng đạn vào nòng “rắc rắc”, ngắm ngay chính giữa đầu cô.
          Người đàn ông đứng bên cạnh thấy tình huống thành ra như vậy, vội vàng khuyên can: “Lục thiếu gia, xin hãy chờ Doãn tiểu thư tỉnh lại rồi hỏi sự việc rõ ràng, lúc đó xử trí cũng không muộn, xin thiếu gia cân nhắc”. Ngón trỏ giữ ở cò súng của Mộ Dung Phong hơi run lên. Mái tóc cô xõa tung trên thảm, trông như bị gió thổi tung, nằm đó không nhúc nhích như không còn sống. Anh nhớ tới ánh mắt vừa nãy cửa cô, chỉ là một đôi mắt chết, ánh nhìn không còn trong sáng sinh động mà lạnh lẽo, hờ hững, tuyệt vọng như đứng dưới đáy vực, nhìn anh nhưng không để hình ảnh anh ở trong mắt, như anh không hề tồn tại trước mặt. Cái vẻ lãnh đạm đó làm người ta phát điên, thật là ác độc — cô biết đó là đòn trí mạng rất có tác dụng, lồng ngực anh đau buốt như có mũi dao sắc nhọn đâm xuyên, máu nóng chảy tràn ra, tính cách ương ngạnh đó của cô làm cho anh không biết phải làm sao.
          Ánh mắt anh hờ hững nhìn vào người con gái nằm ngất trên tấm thảm, cô yếu đuối đến mức nào mà mới đẩy một cái đã không chịu được, nhưng một câu nói đó của cô như đẩy anh xuống tận đáy địa ngục, anh có chết cũng phải kéo cô chôn cùng mình. Nếu cô có thể độc ác như vậy, anh cũng muốn kéo cô xuống địa ngục với mình, phải chịu đau đớn dày vò vĩnh viễn. Anh chậm rãi buông cò súng, hạ giọng nói: “ Dẫn những người còn lại đi, gọi bác sĩ đến.”
          Hà Tử An lên tiếng trả lời, nháy mắt cả hai bên, liền có người đưa những cô gái còn lại ra ngoài. Thập Thúy là người đi theo sau cùng, đánh bạo quay đầu lại nhìn, thấy Mộ Dung Phong khom xuống ôm lấy Doãn Tĩnh Uyển đang bất tỉnh mê man, mái tóc dài theo khuỷu tay anh chảy xuống, trên gương mặt trắng bệch mơ hồ có nước mắt, Thập Thúy không dám nhìn lâu, bước nhanh ra khỏi phòng.

Nguồn : http://lanyingruan.wordpress.com/2011/06/17/22/

Bình luận

câu dẫn trẻ con thế này thật là tàn ác =((  Đăng lúc 28-3-2012 10:41 AM
ừ ừ... cho đoạn hay lên thôi cũng đc.... đang ghiền nhắm nè :D  Đăng lúc 28-3-2012 10:37 AM
thankssssssss... hết rate roài.. .cái nì mà có cả quyển thì hay bik mấy. chờ rate sau nhé :D  Đăng lúc 28-3-2012 10:33 AM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +1 Thu lại Lý do
wallace79 + 1 Bài viết hữu ích

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

95#
Đăng lúc 28-3-2012 10:51:44 | Chỉ xem của tác giả


Chương 1: Đường sắt Thừa Dĩnh, hai năm trước.

Phần 1:


          Gió buổi tối mát lạnh theo cửa sổ mở thổi vào khắp toa xe, cuốn tung tà váy ren tinh xảo như một bông hoa đang nở bung vô cùng xinh đẹp, mái tóc cũng bị cuốn đi theo gió, thế nhưng nữ chủ nhân không vì thế mà bỏ lỡ cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ toa tàu. Ngoài của sổ xe là cảnh phong cảnh hoàng hôn đang dần chuyển sang màu đen của buổi tối, tất cả mông lung mờ ảo và nguyên thủy như cách một lớp thủy tinh mờ, vừa qua vùng Viễn Sơn, lẽ ra lúc này là thời điểm mọi người an nhàn, nên tĩnh lặng mới phải, nhưng ngược lại lại có tiếng tranh cãi ầm ĩ.
          Tiếng động lớn xôn xao truyền tới, Doãn Tĩnh Uyển đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ toa tàu không khỏi quay đầu lại, vị thúc thúc họ Phúc tùy tùng đi cùng nói: “Đại tiểu thư, tôi ra xem có chuyện gì.” Thúc thúc làm việc rất cẩn thận, không biết làm sao đi mãi chưa thấy về, Minh Hương ở lại bên cô chủ nóng ruột nói: “Thúc thúc này, làm việc gì cũng luôn lâu la, sao đi lâu vậy mà chưa về nhỉ. Đây là toa xe cao cấp đầu tàu rồi, chẳng lẽ không nhìn thấy được gì hay sao?” Doãn Tĩnh Uyển cười, nói: “Có chuyện gì thì cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta.” Một lát sau, vẫn không thấy Phúc thúc trở về, Doãn Tĩnh Uyển bắt đầu có chút sốt ruột, đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà, Minh Hương chỉ là một cô bé nhỏ tuổi, mọi chuyện đều là do Phúc thúc lo liệu. Lại đợi thêm một lát vẫn chưa thấy Phúc thúc đâu, Doãn Tĩnh Uyển trong lòng sợ ông chẳng may gặp chuyện gì, liền bảo Minh Hương: “Chúng ta đi tìm tìm Phúc thúc.”
          Các cô bao hai toa hạng nhất của tàu, chưởng xe tất nhiên là ân cần nịnh hót, vừa thấy các cô đi ra, lập tức mở lời chào đón: “Tiểu thư, trên xe đang có quân nhân khám xét, tốt nhất là tiểu thư nên quay trở lại toa của mình.” Minh Hương to giọng nói: “Trên xe lửa không cho phép quân binh ra vào, bọn họ muốn khám xét là đến khám xét, khám đi khám lại bảy tám lần rồi, cho dù có là con rận cũng sớm bị móc lên rồi, còn tìm cái gì nữa?” Doãn Tĩnh Uyển sợ lời lung tung trước mặt người lạ, bèn bảo a hoàn của mình: “Minh Hương, đừng có ở đây nhiều lời.” Vị chưởng xe cười nói: “Hình như là đang tìm một tội phạm quan trọng, nghe nói các toa ngồi trong xe đều bị tra xét đến mười lần, từng người bị lôi ra soát nhưng vẫn chưa tìm ra người.” Minh Hương “Ai da” một tiếng, nói: “Vất vả vậy hóa ra là tìm người, tôi lại còn tưởng rằng tìm vàng bạc bảo bối gì chứ.”
          Chưởng xe thấy mình lỡ miệng nói ra liền cười nói: “Cũng chỉ là đoán thôi — những chuyện thế này ai mà biết được.” Doãn Tĩnh Uyển bảo Minh Hương: “Chúng ta về phòng thôi.” Lại nói với chưởng xe: “Nếu ngài thấy vị thúc thúc tùy tùng của tôi thì phiền ngài gọi ông ấy về giúp tôi.” Vừa nói, một bên nháy mắt, Minh Hương liền cầm một món tiền đưa cho chưởng xe, chưởng xe đưa tay nhận tiền tự nhiên vui vô cùng, liên tục đảm bảo: “Tiểu thư yên tâm.”
          Hai người trở lại toa tàu của mình, một lát sau Phúc thúc mới trở về, vừa bước vào toa vẻ mặt lo lắng, đè thấp giọng nói nhỏ với Doãn Tĩnh Uyển: “Đại tiểu thư, tình hình này xem có vẻ không đúng.” Doãn Tĩnh Uyển quay sang nháy mắt với Minh Hương, Minh Hương liền ra canh cửa, Phúc thúc nói: “Không biết dĩnh quân đang tìm kiếm người nào đó rất quan trọng, toa xe nào cũng bị khám đi khám lại rất nhiều lần, chỉ có toa hạng nhất này là chưa xét đến. Tôi thấy bộ dạng của bọn chúng có vẻ không lục soát tuyệt không bỏ qua, e là sớm hay muộn chúng ta cũng bị khám tới, không tránh được.” Doãn Tĩnh Uyển nói: “Bây giờ không còn là địa giới của dĩnh quân nữa, chúng ta còn có giấy thông hành đặc biệt, sẽ không bại lộ chuyện gì đâu, chỉ mong là chuyện không phức tạp quá.”
          Mặc dù ít tuổi nhưng Phúc thúc thấy cô có thể trấn tĩnh như vậy cũng thầm bội phục, nghe thấy có tiếng chuông đồng của chưởng xe, đúng là chuông báo dùng cơm, liền hỏi: “Đại tiểu thư, ra ngoài toa ăn ăn cơm hay là gọi người đưa vào?” Doãn Tĩnh Uyển nói: “Ra ngoài toa ăn, ở lại toa tàu này mãi cũng buồn.” Rốt cuộc thì tuổi trẻ vẫn là tuổi trẻ, mới ngồi xe lửa một ngày đã liền cảm thấy buồn chán, vì thế Phúc thúc ở lại trông nom hành lý, Doãn Tĩnh Uyển và Minh Hương đi ra toa ăn.
          Thực ra ở toa ăn này cũng buồn tẻ như vậy, cửa sổ nào cũng chỉ mở ra một khung cảnh duy nhất, vì xe đang chạy nên gió ù ù thổi vào toa, góc khăn trải bàn bay phất phơ như có một bàn tay vô hình vỗ vào. Đồ ăn trên xe lửa cũng không có nhiều món, nhưng Tĩnh Uyển là sinh viên du học ở nước ngoài mới về, đồ tây đã ngán nên chỉ ăn canh củ cải đường, hai miếng bánh quy cũng thấy ngon, đợi Minh Hương ăn xong gọi một phần mang về cho Phúc thúc. Minh Hương tính tình hoạt bát, chân năm chân ba chạy về phía trước, vừa tới cửa toa ăn thì nhìn thấy hai người từ phía đó hùng dũng tiến lại, lúc trước còn thấy hai người đó đứng ở cửa toa, người kia gọi chưởng tàu vào một góc nói chuyện, một mắt quét vào trong toa xem xét.
          Các toa hạng nhất trong xe vốn đều là những người giàu có hoặc danh giá, mặc cho người kia và chưởng xe nói chuyện có liên quan tới mình hay không, Doãn Tĩnh Uyển cho mình vô can, liếc mắt một cái liền đi về toa xe của mình, Minh Hương còn bận sang toa của Phúc thúc đưa cơm cho ông, cô ngồi xuống rót cho mình một chén trà, cúi xuống đọc một cuốn sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa toa bị đẩy ra, ngẩng đầu nhìn lên, là một nam thanh niên trẻ tuổi, rất tuấn tú, chỉ khoảng hai mươi tư tuổi, thấy cô cười xin lỗi, nói: “Xin lỗi, tôi vào nhầm toa.”
          Cô nhìn thấy một đôi mắt rất sáng, rõ ràng là một vị công tử nhanh nhẹn hoạt bát, trong đầu còn chưa nghĩ được chuyện gì đang xảy ra thì người đó bỗng quay đầu lại hỏi nàng: “Cô mới từ nước Nga trở về?” Cô sợ hãi cả kinh, cúi xuống nhìn theo ánh mắt của anh ta gặp bìa sách có một hàng chữ Nga do mình viết lên mới thở dài nhẹ nhõm, nói: “Tiên sinh, phương pháp làm quen của anh cũng không thông minh cho lắm.” Người kia cũng không có vẻ gì là bực tức, ngược lại rất thong dong, cười nói: “Tiểu thư, tôi cũng mới trở về từ nước Nga, cho nên mới hỏi chuyện cô.”
           Cô bất giác mỉm cười, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng động lớn ở đầu toa, cô đứng dậy đi tới gần người thanh niên đang đứng cạnh cửa, thì ra là do quân binh không chịu thỏa hiệp với chưởng tàu, đẩy ông ta sang một bên mà bắt đầu khám xét các toa hạng sang còn lại, cô thấy họ chú ý vào những nam thanh niên đi một mình, không bỏ sót một ai thì không khỏi giật mình, chợt nghe thấy người đàn ông đó dùng tiếng Nga nói thầm với cô một câu: “Помогите мне (Hãy giúp tôi).”
          Cô ngạc nhiên quay đầu lại, dưới ánh sáng của đèn chỉ đường bên ngoài cửa sổ hắt vào, chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt đen như bóng đêm bên ngoài thâm sâu khôn lường, không thể đoán được gì. Trong nháy mắt, cô đã hiểu, hóa ra tất cả những phiền phức trên tàu cả ngày trời đều là do anh ta, rốt cuộc thì anh ta là người như thế nào? Cô biết là không nên rước phiền toái vào người, nhưng anh ta đang đứng rất gần cô, từ khoảng cách đó cô ngửi thấy mùi cỏ hà yên rất nhẹ, rất giống mùi thơm của Hứa Kiến chương, làm cho cô có cảm giác rất thân thiết quen thuộc. Những người soát tàu đã tới rất gần, cách chỉ khoảng ba mét đằng sau cửa toa, cô còn đang chần chừ thì người thanh niên đó đã nhẹ nhàng đẩy cô vào phía trong. Trong lòng cô rất hỗn loạn, nhỏ giọng hỏi: “Anh là ai?”
          Anh giơ ngón trỏ lên miệng ý bảo đừng lên tiếng, nghe thấy tiếng tay người dùng lực kéo cửa toa, anh chạy tới giường nằm xuống, đồng thời kéo cô xuống cùng, tay cầm lấy quyển sách giả vờ chăm chú đọc, cô còn chưa kịp phản ứng thì cửa bị mở ra. Cô vội vàng đứng lên, anh cũng giả vờ như bị giật mình, buông sách xuống quát to: “Các người làm gì thế?”
          Những người đó nhìn chăm chú vào hai người, trong lòng cô hoảng sợ vô cùng, nhưng anh thì thập phần bình tĩnh, đứng đó mặc cho chúng dò xét. Những người đó ngóng nhìn một lát, tên cầm đầu nói: “Anh ra đây.” Anh biết rốt cuộc cũng tránh không khỏi, nếu như trước là bị lục soát người, sau là bị dẫn độ xuống tàu, chỉ cần thân phận bị bại lộ thì thật là “chạy trời không khỏi nắng”, tuy trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng đôi mắt vẫn bình thản, đôi mắt sáng ấy liếc nhìn Doãn Tĩnh Uyển một cái rồi chậm rãi đứng lên.
          Doãn Tĩnh Uyển tâm niệm vừa chuyển, cười nói: “Chư vị trưởng quan xin chậm lại đã, chúng tôi đều là thương nhân làm ăn đứng đắn, không biết chồng tôi phạm phải tội gì, các ngài muốn dẫn anh ấy đi đâu?”, vừa nói vừa lấy giấy thông hành đặc biệt ra cho những người đó xem. Tên dẫn đầu nghe họ nói là một cặp vợ chồng thì hơi biến sắc, vừa cầm giấy thông hành kia trên tay nhìn, không khỏi lộ vẻ tươi cười: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, đã quấy rầy hai vị rồi.” Tuy bước chân chậm rãi đi ra phía cửa nhưng ánh mắt cơ hồ vẫn nhìn hai người nghi ngờ, thuận tay thay hai người đóng cửa toa lại nhưng chỉ khép hờ, để lại một khe hở.
          Cô toát mồ hôi lạnh, thấy tình thế không ổn, không biết nên làm thế nào cho phải, người thanh niên đó bỗng nhiên đi tới ôm cô vào lòng, không đợi cô phản ứng liền hôn lên môi cô. Cô sợ hãi quá, máu như chảy ngược hết lên đầu. Tiếp xúc với một đôi môi xa lạ, nóng rực, theo bản năng cô giãy giụa nhưng anh ta lại dùng sức kéo cô không thể nhúc nhích. Cô chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với đàn ông như thế này, hơi thở của anh tràn ngập, giống như thiên la địa võng không thể trốn tránh. Cô thấy mình như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, không còn nghe còn thấy gì nữa, chỉ duy nhất một cảm giác bị đôi môi nóng rực mãnh liệt đoạt lấy. Cánh tay anh ta đột nhiên buông lỏng, cô không cần nghĩ ngợi ngay lập tức vung tay lên định tát nhưng anh ta lại tóm lấy cổ tay cô, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

96#
Đăng lúc 28-3-2012 10:53:50 | Chỉ xem của tác giả
Chương 2: Đường sắt Thừa Dĩnh, hai năm trước.


Phần 2:




          Cô quay đầu lại, nhìn thấy cửa toa lúc này vừa mới khép chặt thì hiểu ra, tức giận quá liền vung tay lên lần nữa, nhưng người thanh niên đó lại không hề trốn tránh, chỉ nghe thấy ”chát” một tiếng, bàn tay đã giáng một tát lên mặt anh ta. Lúc giơ tay lên cô đinh ninh mình sẽ không đánh trúng, vì cái tát trước anh ta đã tránh, nhưng không nghĩ rằng anh ta không hề né cái tát thứ hai, chỉ thấy trên mặt anh ta dần dận hiện lên dấu đỏ năm ngón tay. Anh ta chỉ cười, nói: “Cám ơn cô.”
          Cô hừ một tiếng: “May là vận khí của anh tốt, vừa lúc tôi nghĩ ra cầm giấy thông hành này đưa cho họ xem nên mới đuổi được đi, nếu không bị anh liên lụy rồi.” Đúng là bị quỷ ám nên xui khiến thế nào cô lại đi giúp anh ta, nhìn thấy gương mặt anh ta vẫn còn in lằn đỏ dấu tay của mình, cô thấy hơi bối rồi, liền hỏi: “Anh tên gì?”
          Anh nghĩ ngợi một lúc mới trả lời: “Tôi họ Lục, Lục Tử Kiến.” Cô thản nhiên cười: “Khéo như vậy, tôi họ Ngũ, Ngũ Tử Tư.”
          Anh biết cô thừa nhận ra anh nói tên giả nên mới trêu chọc mình như vậy, cười nói: “Có thể cùng lên một chuyến xe với tiểu thư cũng là một cái duyên. Đại ân không lời nào cảm tạ được hết, nhưng tiểu thư đây còn phải về lại quý phủ, tôi xin phép hôm nào đó sẽ lại nhà bái tạ.” Cô nhìn thấy tia bối rối trong mắt anh, liền nói đỡ: “Tuy anh đã mạo phạm tôi, cũng chỉ là bất đắc dĩ, tôi cũng đã tát anh một cái, chúng ta coi như hòa nhau.” Tuổi cô tuy nhỏ nhưng tính tình thật ra rất rộng rãi thoải mái, thấy anh ta còn chần chờ nhưng cũng không truy vấn gì thêm. Cô nhìn ra ngọn đèn sáng vụt ngoài cửa sổ nói: “Qua nửa đêm, khi tàu chạy qua địa phân lãnh quân, tôi đoán anh sẽ không có chuyện gì nữa.” Anh thấy cô nói lời thông minh như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên muốn nói nhưng lại thôi, cô lại đoán được tâm tư của anh: “Dù sao tôi cũng gặp phải chuyện này rồi, đã xui thì xui cho trót, đưa Phật đưa tới Tây Thiên, cả đời anh hãy nhớ lấy đại ân tình của tôi đó. Chắc chắn những người đó còn ở bên ngoài chưa đi đâu, dù sao cũng phải tới cửa khẩu mới chịu rút xuống.” Cô vừa nói chuyện vừa chăm chú nhìn sắc mặt của người thanh niên, nhắc tới cửa khẩu kiểm tra, hai hàng lông mày anh ta quả nhiên hơi nhíu lại, đó là giới tuyến giao với doanh trại thứ hai ở Thừa Dĩnh, quân đóng ở Thừa Dĩnh mấy năm đây đánh đánh ngừng ngừng, tuy lần này nói ngừng chiến trong một năm rưỡi, nhưng quân nhân sống ở gần cửa khẩu lúc nào cũng sẵn sàng súng ống, doanh trại đại quân chính đóng trong thị trấn Vĩnh Tân cách đó không xa.
          Cô gọi Minh Hương vào trong toa, tuy Minh Hương ít tuổi hơn cô, cùng đi xa nhà, gặp phải người lạ cũng biết điều không hỏi điều gì. Hai cô chen chúc trên một chiếc giường, người thanh niên ngồi trên chiếc giường đối diện nhắm mắt nghỉ ngơi, từ lúc đó tới nửa đêm tàu chạy tới cửa khẩu, anh ta cũng không hề xuống xe làm trong lòng cô thấy rất kỳ lạ. Tới tận nửa đêm cô không dám ngủ mặc dù rất buồn ngủ, mãi tới ba bốn giờ sáng, không chống cự được chợp mắt được một lát thì đột nhiên thấy có người đi lại, giật mình choàng tỉnh thì thấy xe lửa đã dừng lại, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, ngoài sân ga nơi tàu đỗ là trạm gác. Cô mở to mắt, người thanh niên đã muốn mở cửa toa, bỗng nhiên quay đầu lại, yên lặng nghe ngóng trong bóng tối. Cô không biết anh ta đang nhìn gì, chưa kịp định thần thì anh ta đã quay đầu đi mất.
          Trong xe tất cả hành khách đều đang ngủ say, chỉ có một mình cô tỉnh giấc, xung quanh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng người nói thầm thì ở ngoài sân ga, tiếng bước chân lộn xộn, âm thanh động cơ ô tô…      
          Một âm thanh đơn điệu tích tắc đâu đó ngay sát cạnh, qua một lúc lâu cô mới phát hiện ra đó là tiếng chiếc đồng hồ quả quýt của mình, chẳng trách cô lại cảm thấy gần như vậy. Cô vươn tay ra, mượn ánh sáng leo lét của ngọn đèn chỉ đường bên ngoài sân ga nhìn vào mặt đồng hồ đang cầm trong tay. Một chiếc đồng hồ có chạm khắc uốn lượn tinh tế, cô cầm chặt trong tay nghe âm thanh tích tắc, trong lòng cảm thấy nặng nề không an tâm, xe lửa lúc đó cũng chậm rãi lăn bánh.
         Buổi trưa, tàu hỏa dừng lại ở Quý An, rất lâu vẫn chưa khởi động, Phúc thúc đi dò hỏi trở về: “Nhà ga người ta nói có xe riêng lại đây, cho nên muốn chờ trước.” Cũng may không phải chờ lâu. Buổi chiều rốt cục cũng đến được Thừa Châu nhưng tàu cố tình không chạy vào trong thành mà chỉ dừng ở ngoài thành Cừ Giang. Doãn Tĩnh Uyển mơ hồ cảm thấy tình thế không đúng, nhưng việc đã đến nước này, chỉ biết dĩ biến vạn biến. Những hành khách nào đi Cừ Giang thì xuống tàu, nơi này cũng không có ô tô, mà cách thành không xa, có thể đi bộ hoặc kêu xe ba bánh.
          Vào trong thành càng cảm thấy sự tình khác thường, Thừa Châu là nơi đóng quân chính, Đốc quân hành dinh tại nơi này, trong thành canh gác vô cùng nghiêm ngặt, cửa hiệu đều đóng cửa hết, người người đứng trên lầu ngóng xuống, ô tô phải quay đầu, nhân mã điều động, rõ ràng là có chuyện lớn gì đó. Phúc thúc tìm một người bán hàng bên đường hỏi rồi thở phì phì chạy về báo cho Doãn Tĩnh Uyển: “Đại tiểu thư, có chuyện, Mộ Dung đại soái bệnh nặng, Lục thiếu gia nhà đó phải trở về gấp hạ lệnh, toàn thành giới nghiêm, chỉ sợ sắp có binh biến .”
          Doãn Tĩnh Uyển trong lòng căng thẳng, nói: “Chúng ta tìm chỗ nghỉ đã rồi nói sau.” Trong lòng cô cảm thấy tình hình có vẻ xấu, con trai duy nhất của Đốc quân Thừa Châu Mộ Dung Thần – Mộ Dung Phong, thừa quân cảnh vệ và thuộc cấp đều gọi hắn là “Lục thiếu gia”, trước hắn còn có năm chị gái, Mộ Dung Thần bốn mươi tuổi mới có được độc nhất một đứa con trai, cha con chung một tròng mắt, nếu hắn trở về, lại hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, hẳn là bệnh tình Mộ Dung Thần thập phần nguy cấp .
          Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, thừa quân thông báo rộng khắp cả nước tin Mộ Dung Thần qua đời. Nguyên lai Mộ Dung Thần trúng gió bất ngờ tử vong đã được bốn ngày, nhưng vì nam tử Mộ Dung Phong đang ở ngoài thu mua quân nhu, vài vị tâm phúc của Mộ Dung gia bàn bạc quyết định không phát tang, đợi đến khi nào Mộ Dung Phong về đến Thừa Châu mới công khai lo việc tang ma.
          Doãn Tĩnh Uyển kêu Phúc thúc đi mua báo về đọc tin, trên mặt lộ vẻ lo lắng, Phúc thúc nói: “Chết như vậy còn phải để tang một thời gian, chỉ sợ rằng chúng ta không thể xuất phát ngay được.” Doãn Tĩnh Uyển trầm ngâm một lát, nói: “Ở lại đây thêm hai ngày, rồi chuyện đâu sẽ có đó thôi. Hoặc cũng có thể tình hình dịu lại, khá hơn, không biết trước được.” Thấy vẻ mặt âu lo của Phúc thúc, cô liền nói: “Tôi nghe nói vị Lục thiếu gia này từ nhỏ lớn lên trong quân đội. Năm ấy ở cửa khẩu có biến, anh ta vốn có thể ở lại Nam đại doanh trại lo việc luyện binh nhưng lại đích thân tới vùng cửa ải nguy hiểm, lấy ít thắng nhiều, mới mười bảy tuổi lập được chiến công, đại sự không đợi tuổi, giờ tất nhiên có thể gặp nguy không loạn.”
          Thừa Châu toàn thành giới nghiêm đã vắng lặng, nay thêm chuyện tang ma, tịch mịch u ám làm người dân ai ai cũng lo sợ. Bọn họ ở lại khách sạn, ngoài ăn cơm thì không hề xuống lầu, Doãn Tĩnh Uyển buồn bã chân tay cùng Minh Hương đánh bài trong phòng. Mộ Dung Phong kia quả nhiên làm việc quyết đoán dứt khoát, chỉ trong mấy ngày đã điều binh tốt trọng yếu tới nơi, phiến quân không dám làm càn, hai bên giằng co mấy ngày, thế cục dần dần bình tĩnh trở lại.
          Tuy tình hình trước mắt khá yên ắng nhưng Doãn Tĩnh Uyển vẫn nghe theo Phúc thúc chỉ thu mua một nửa hàng hóa rồi chở đi trước, mấy người bọn họ mau chóng đi tới Kiền Bình. Thành Kiền Bình cũ nát, vốn là kinh đô của triều đại trước, tuy rằng trước mắt không phải là nơi tốt nhất nhưng về lại quê nhà dù sao cũng có một cảm giác an toàn nhất định.
          Doãn gia vốn là vốn là một gia đình có danh có thế ở quận Kiền Bình, nhiều thế hệ trâm anh đại tộc, sau dần dần suy yếu. Bắt đầu từ thời ông cố của cô đã bỏ văn chương theo buôn bán, từ đó gia tộc sung túc trở lại, tới phụ thân Doãn Tĩnh Uyển là Doãn Sở Phàn, sinh ý muốn gây dựng tiền đồ thật lớn mạnh, nhưng hiếm hoi chỉ có được một mình cô là hòn ngọc quý trên tay, nuôi dưỡng cô tính cách cứng cỏi bản lĩnh như con trai, khi cô muốn đi Bắc, cha mẹ cũng không lay chuyển được chỉ đành đáp ứng. Nhận được của điện báo của cô liền phái người ra nhà ga đón ngay lập tức.
Share this:

nguồn :http://lanyingruan.wordpress.com ... g-1-ph%E1%BA%A7n-2/
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

97#
Đăng lúc 28-3-2012 10:59:26 | Chỉ xem của tác giả
Ố ồ, C-zone làm phim này rồi ư? Bấn -ing
Nghe cái tên là đã muốn đọc truyện rồi, cơ mà biết SE nên chần chừ ... nhưng nghe bảo phim là HE nên cố đâm đầu vào ... bây giờ thì kết Chung ca mất rồi, đúng chuẩn soái ca của lòng ta :x :X :X

Chị Lý cũng khá ổn, thích chị ý từ hồi xem Như sương, như mưa lại như gió ... bề ngoài có vẻ mong manh nhưng nội tâm quật cường - chị ý hợp với mẫu nv này, rất có khí chất.

"Là tự em đa tình" replay đến chán chê, mòn mỏi @@

Bình luận

hồi xưa trên TV có chiếu Phụng xuyên mẫu đơn. ss Lý Tiểu Nhiễm đóng vai chính... nghe đồn phim cg hay ghê lắm... nhg mà là SE =((  Đăng lúc 28-3-2012 11:06 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

98#
Đăng lúc 28-3-2012 11:05:24 | Chỉ xem của tác giả
wallace79 gửi lúc 28-3-2012 10:23
Mới coi raw fim này bên TVB8 mà ko hỉu chi hết

Nhưng lại rất thik anh CHung kool dã man{: ...

dạo này hoạt động ở đâu hở?

Đây... chính là vì chỗ như thế này đây.
Đang điên đảo hồn phách vì anh Mạc Thiệu Khiêm trong Thiên sơn mộ tuyết nên chỉ loanh quanh chơi trong đó thôi... có nhiều mem mới, mấy nàng ấy dễ thương ghê lắm. Cũng là Khiêm ca đưa đường dẫn lối, nên mới lọt xuống cái bẫy tiếp theo của Phỉ ngã tư tồn này nè.
Nhưng mờ với anh Tứ thiếu này mới là say nắng thôi... tình cảm dành cho Khiêm ca hãy còn mặn nồng ghê lắm.{:418:}
22t... lần đâu mới sập bẫy mê trai trên TV như thế này, tính ra là mối tình đầu đấy {:438:}

còn về vụ tên tuổi.... chắc là vầy

Tên khai sinh : Mộ Dung Phong.
Nickname: Bái Lâm.

còn cái Tứ thiếu kia coi bộ phải xem xét... rốt cuộc là con thứ 4 hay 6 đây hơm biết{:415:}

Bình luận

nghe Tĩnh Uyển gọi " Bái lâm " thấy đã tai lắm nàng ^^  Đăng lúc 28-3-2012 11:42 AM
moon... cười cái chi... thì là nickname mà... hay là phải nói theo kiểu xì tin... Bái Lâm là BaLa... Phong BaLa  Đăng lúc 28-3-2012 11:25 AM
"dậy thì" hơi muộn hén, nhưng hem hề gì, miễn là vẫn iu thik cái đẹp thì ko bao giờ là trễ hết=))  Đăng lúc 28-3-2012 11:24 AM
nickname: zồi ôi... nhìn mà cười faafn chết =))  Đăng lúc 28-3-2012 11:13 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

99#
Đăng lúc 28-3-2012 11:11:57 | Chỉ xem của tác giả
martngtq gửi lúc 28-3-2012 11:05
dạo này hoạt động ở đâu hở?

Đây... chính là vì chỗ như thế này đây.

Hèn gì, thì ra sự tình là thế, ta cũng có xem Thiên Sơn Mộ Tuyết

Nhưng chắc vì tim đã có chủ nên ko say anh Hawick nàng ạ

Ta vốn ko đọc nhìu ngôn tình trên mạng nên cũng hem bít về truyện này

Anh Mộ Dung Phong này là 4 hay 6 ta cũng ứ wan tâm

Miễn là anh đẹp chai, kool và bá đạo là ta mê à, dĩ nhiên chỉ mê theo nghĩa cảm nắng thâu

Còn "mối tình đầu" là bệnh nan y nên cứ "hành" ta suốt nè{:438:}

Bình luận

hình như su bi giờ mới bắt đầu lớn =))  Đăng lúc 28-3-2012 11:23 AM
su hào thì hơi khác... trc giờ miễn nhiễm với trai đẹp... thấy đẹp thì ngó ngó, gật gù... TV tắt, khuất con mắt rồi là cg thôi...  Đăng lúc 28-3-2012 11:23 AM
"Miễn là anh đẹp chai, kool và bá đạo là ta mê à, dĩ nhiên chỉ mê theo nghĩa cảm nắng thâu" zồi ôi, Mun kết câu nì ghê =))  Đăng lúc 28-3-2012 11:16 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

100#
Đăng lúc 28-3-2012 11:24:00 | Chỉ xem của tác giả
công nhận nhà có mấy nàng mê zai là ih như rằng sẽ xôm tụ hẳn lên. nhưng ta tìm hình sao nó hiếm qá nàng ạ. có nhiêu đó lập đi lập lại hoài.
Khúc đầu zô nghe nổ súng.... làm ta cứ tưởng Doãn tiểu thư bị cho lên dĩa roài chứ.
Hùi nhận trans film này vì đăng đo ko bik HE or SE đới =))
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách