Đăng ký Đăng nhập
Kites Trang chủ

Trang cá nhân của 无名♫ https://forum.kites.vn/?41817 [Ưa thích] [Copy] [Chia sẻ] [RSS]

Tường

facelist

Bạn cần đăng nhập trước khi gửi thông báo Đăng nhập | Đăng ký


MinhHạ 9-9-2014 08:45 AM
a lô check PM nha
tranthithuylam 8-9-2014 10:10 PM
无名♫: Tớ nghĩ tác giả viết nhầm chữ, (đoạn dưới cũng thấy nhầm 能力 thành 能为), có lẽ là 签书, là một chức quan sổ sách như cậu n ...
ừm, cảm ơn bạn, hì
tranthithuylam 8-9-2014 09:18 PM
Bạn cho mình hỏi xíu nha: 佥书 là chức quan gì vậy? Theo mình nghĩ thì đại loại là dạng quan quản lí sổ sách, giấy tờ gì đó mà loại quan này (theo mình biết) thì phẩm hàm không cao. Nhưng trong truyện nói thì đây là quan nhị phẩm (là quan lớn cỡ đại boss đấy ạ) với lại mình tìm kiếm thông tin trên gg lẫn baidu đều không tìm được chức quan này (có thể do không biết cách tìm T_T). Bạn giúp tớ với, hic, thanks nhiều nhiều
Imadoki 7-9-2014 12:36 AM
Lại vào hỏi chị một câu nữa ạ:"就因为她长得象小雨, 就因为那千万分之一的希冀和奢望. . . . . 竟将心慧害到如厮田地"
Em cảm ơn chị nhiều.
MinhHạ 2-9-2014 10:38 AM
无名♫: thì ngày trc t cũng tưởng như c, sau khi tìm mãi ko thấy thì mới nghĩ ra khả năng là nó xóa hẳn luôn rồi :(
có lương rồi đó cậu ơi vào điểm danh nhé
MinhHạ 22-8-2014 05:14 PM
无名♫: nếu cậu xóa thì vẫn có khả năng topic đó đã bị xóa hoàn toàn rồi, vì vậy t ko thích xóa lắm, toàn chuyển vào thùng rác thô ...
tớ nhớ là xóa topic nào thì topic đó sẽ bị move vào thùng rác của box cơ mà? =.=

tớ lại tưởng là thế nên mới ít khi chuyển vào bên Thùng rác thử nghiệm :(
MinhHạ 22-8-2014 02:11 PM
无名♫: tớ mò thôi, ko thì c thử gg: site:kitesvn.com têncantim :)
nhưng mà tớ xóa rồi, search gg thì nó toàn ra tên phim thôi, chủ yếu là cái truyện cơ cậu ạ :((

tìm hộ tớ đi, tớ nhớ lần trước Giày nhờ cậu tìm hộ bạn nào đó cậu tìm được mà :D
MinhHạ 21-8-2014 10:23 AM
Này cậu ơi, muốn tìm một topic trong [Thùng rác] của box thì làm thế nào, sao lần nào tớ tìm theo từ khóa cũng không ra?

Tớ muốn tìm một topic mà tớ đã xóa, tên truyện là "Koizora: Sky of Love" ấy :D
Imadoki 18-8-2014 11:38 PM
chị ơi, cho em hỏi câu này ạ:" 就是这些从无夜手上沾染的粉末落到碗中才成了穿肠毒药吗"
Em cảm ơn chị
beauty.s2_beast 16-8-2014 01:34 PM
bạn ơi bạn vào đây http://kitesvn.com/thread/-poll-binh-chon-bai-du-thi-contest-doc-gia-va-box-van--433895-1-1.html vote giúp mình sbd 01 và sbd 02 nhé
bạn viết vài dòng xác nhận nữa nha
thanks bạn
MinhHạ 28-7-2014 10:16 AM
Có topic lương tháng 7 rồi đấy cậu ơi, vào điểm danh nhé
huongntd 23-7-2014 07:38 AM
无名♫: Ok c, nhung 1 thag toi to ban chuyen nha nen c pm MunhHa nhe
uh tớ pm cả 2 mod mà, ai onl trước thì chỉnh hộ tớ
huongntd 22-7-2014 10:35 AM
mod à, bạn catuonglan edit truyện nếu anh chưa lấy vợ e chưa lấy ck ấy, bạn ấy bận nên không lên kite được
bạn ấy gửi cho tớ các chương mới rồi, tớ sẽ post tiếp nhé
ngoài ra khi nào post chương mới mod sửa cập nhật chương hộ tớ nhé
tks mod
juliecamellia 21-7-2014 06:41 PM
Chương 3
Ngô Hiểu Lai bước vào văn phòng với vẻ mặt chán nản, Effie cười châm biếm “Ông trời cuối cùng cũng mở mắt, hôm nay đến trễ rồi phải không?”
“Không có lương tâm!”
“Ha ha, còn kém vài phút, lát nữa lấy lòng lão Ngô một chút.”
“Không cần nữa. Hôm nay đúng là không nên ra khỏi nhà, lại trong thang máy gặp Giám đốc Hà.”
“Chính là người ở bộ phận nhân lực?”
“Ừ.”
“Á, em nén bi thương đi.”
“Giám đốc Hà của bộ nhân lực?” Người đứng thứ sáu của bộ hành chính_Vương Vũ mới vào công ty chạy đến “Chị Ngô, chị gặp Giám đốc Hà rồi? Có đẹp trai không?”
“Ừ, đẹp trai đến nỗi làm cho em chết rét luôn đấy.” Ngô Hiểu Lai tức giận mắt  trợn tròn nhìn cô ấy. Đúng là trẻ nhỏ, không biết nhình sắc mặt người khác.
Vương Vũ bị cô trừng cũng nhận ra một ít thông tin, vội vàng lùi về bàn làm việc của chính mình.
Effie vỗ vai cô “Ai, khổ sở thật, Hải Miêu cục cưng còn thảm hơn em đấy, bây giờ cô ấy còn chen lấn trên xe bus kìa.” Hải Miêu cục cưng là tên các cô đặt cho Trương Hải Thiên.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Hai xe bus đụng nhau, lái xe còn đang gây sự. Hừ, chị mà là cô ấy thì lên xe taxi rồi, nhưng cô ấy chỉ vì mười mấy đồng mà buông tha cho tiền thưởng chuyên cần, thật không biết đầu óc có bị hư không nữa.”
Ngô Hiểu Lai cười thầm, tính keo kiệt của Trương Hải Thiên so với cô chỉ có hơn chứ không kém.
Ngô Kiến Tân từ phòng quản lý ló đầu ra “Tiểu Ngô, Công Tôn Trợ lí có việc quan trọng tìm con, con ra ngoài một lát đi.”
Ngồi ghế còn chưa nóng đã phải đi ra. Ngô Hiểu Lai tức giận cầm lấy túi. Công Tôn Dĩnh nên có chuyện quan trọng, nếu là giả cô muốn phát hoả.
Ngồi trong xe của Công Tôn Dĩnh, Ngô Hiểu Lai hỏi “Muốn ra ngoài làm việc sao không nói sớm? Cho em sớm trực tiếp ra ngoài.”
Công Tôn Dĩnh sợ hết hồn, hỏi lí do sau đó lại cười. “Chuyện này cũng không thể trách chị, vừa đến công ty chủ tịch đã bảo chị tuỳ tiện tìm người nào đó đi cùng, chị nghĩ người không thể tìm tuỳ tiện được, nhất định người đó là Ngô Hiểu Lai.”
“Muốn em làm chuyện gì?”
“Ha ha, đi xem phòng cho Lão Hổ nhà em.”
Bạch Ngọc Hổ lúc học trung học đã chuyển ra ngoài sống một mình. Bạch Chí Viễn  biết lần này du học trở về, Bạch Ngọc Hổ cũng không muốn ở nhà lâu quá, liền ngầm mua một căn hộ, xem như là quà mừng con trai trở về nước. Công Tôn Dĩnh hôm nay tới để thảo luận với công ty thiết kế về vấn đề trang trí bên trong căn hộ.
Ngô Hiểu Lai là bảo mẫu trước đây của Bạch Ngọc Hổ, sống chung với anh hơn 3 năm, so với vợ chồng Bạch Chí Viễn thì càng hiểu rõ sở thích, thói quen sinh hoạt hằng ngày của anh.
Nhà mới của Bạch Ngọc Hổ ở Hoa Viên Thế Kỉ, khu nhà cao cấp nổi tiếng cả Hải Thành và cũng là tác phẩm đắc ý nhất của tập đoàn Hằng Viễn. Nơi này được xem là tất đất tất vàng, vị trí tốt, giao thông thuận lợi, điều kiện tốt hơn nữa còn thiết kế mới mẻ độc đáo, không thiếu người thành đạt lựa chọn, dĩ nhiên Bạch Ngọc Hổ cũng được xem là người thành công.
Căn hộ này có ba phòng ngủ hai phòng làm việc, rộng hơn trăm mét vuông, so với căn phòng Ngô Hiểu Lai cùng Bạch Ngọc Hổ thuê thời đại học thì to gấp đôi, càng không cần so với căn phòng cô đang thuê chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ bé xíu.
“Một người mà dùng đến hai phòng tắm! Lãng phí!” Ngô Hiểu Lai nhìn phòng tắm rộng rãi sáng bóng mắng thầm. Phòng trọ trước đây chỉ có một phòng tắm, khi nào hai người đồng thời có tiết học buổi sáng, khó tránh khỏi xảy ra chiến tranh, có đôi khi cô chiếm giữ phòng tắm rất lâu. Bạch Ngọc Hổ sẽ ở bên ngoài liều mạng đập cửa.
“Hiểu Lai! Tới đây!” Công Tôn Dĩnh ở phòng khách gọi cô đến bên ấy.
Trong phòng, công việc trang trí đã sớm hoàn thành, chỉ kém sắp xếp vào ở thôi. Nhân viên chịu trách nhiệm thiết kế căn phòng đem laptop đến, bày kế hoạch trang hoàng căn phòng ra để các cô lựa chọn và góp ý kiến. Ngô Hiểu Lai dựa vào hiểu biết của mình về Bạch Ngọc Hổ để đưa ra một số ý kiến, sửa lại một số chi tiết.
Xử lý xong đã mười hai giờ trưa, Công Tôn Dĩnh rủ Ngô Hiểu Lai dùng cơm trưa, khiến cho cô đen đủi nửa ngày được an ủi. Vừa ra đến cửa, Công Tôn Dĩnh hỏi “ Em cảm thấy căn hộ này thế nào?”
“Xa xỉ, hủ bại, sa đoạ.”
“Việc này cùng hủ bại có quan hệ gì? Đây là chủ tịch tự bỏ tiền ra mà, em có phải ghen tị không.”
“Biết rõ người ta là dân nghèo còn khiêu khích, em muốn ăn bữa tiệc lớn chỉ có món Pháp.”
Công Tôn Dĩnh vui vẻ cười, sau đó không có hảo ý nói “Nghe nói Bạch Ngọc Hổ chỉ ở một mình.”
“Nói với em việc này làm gì? Bộ phận hành chính cũng không phải phụ trách tiếp thị.”
“Cắt, chị không phải đã giúp em suy nghĩ chuyện tốt sao.”
“Chuyện gì tốt?”
“Em không phải nói căn hộ hiện tại không tốt.” Công Tôn Dĩnh chỉ chỉ vào phòng khách mới tinh. “Một mình em ấy đâu có ở được hai phòng ngủ, hay là em dọn vào ở chung đi.”
Ngô Hiểu Lai nhìn phòng khách được trang trí xa hoa, rộng hơn phòng khách của cô nhiều, “Xin nhờ, căn hộ chỗ này một phòng cũng mấy ngàn đồng, em làm sao ở được.”
“Ha! Giữa hai người các em còn so đo chuyện này, cùng lắm thì như trước kia, em lo chuyện nhà cửa, làm việc trả nợ.”
“Người nghèo, chí không thể nghèo, không làm!” Cô không có sở thích bị ngược đãi, thà ở căn phòng nhỏ còn hơn.
Ăn trưa xong trở lại công ty, Trương Hải Thiên buổi sáng kẹt xe bus đã có mặt, đang nói về tổng giám đốc mới nhận chức.
“Em nghe nói vị tổng tài này mới hai mươi bảy tuổi, nhỏ hơn em một tuổi, tổng giám đốc hai mươi bảy tuổi, làm sao được.” Trương Hải Thiên căm giận tức tối.
“Vì sao không được? Tiểu Lý Tử nhà chị lúc mở công ty cũng chỉ hai mươi bảy tuổi.” Effie không phải bất bình vì Bạch Ngọc Hổ mà vì hai mươi bảy tuổi.
“Việc này không giống nhau, hai mươi bảy tuổi thích hợp bắt đầu gây dựng sự nghiệp nhưng điều hành một tập đoàn lớn mà hai mươi bảy tuổi thì không dễ.” Mã Viện Viện lấy thân phận người từng trải nói chuyện. “Ý chị là, chủ tịch cũng không nên nóng vội thế, đầu tiên để con trai nhận chức quản lý sau đó tiếp nhận từ từ.”
“Hừ! Đầu năm nay mở cuộc họp còn muốn cải cách, nhân viên quản lý cũng có thể thành giám đốc, chủ tich giữ vị trí cho con trai nên cố ý sa thải tồng giám đốc cũ, không phải luôn là cha truyền con nối sao.” Người không thích cùng đồng nghiệp bát quái như Trần Mẫn cũng mở miệng.
Ngô Hiểu Lai cau mày nhăn mặt, “Con trai chủ tịch ra nước ngoài học tại đại học quản lí công thương, thành tích nổi bật xuất sắc, lại ở công ty bản xứ làm giám đốc cao cấp, sao có thể không tính là giám đốc chuyện nghiệp. Công ty Là tâm huyết của chủ tich, có lẽ nào anh ta lại tuỳ tiện phá hư?”
Trương Hải Thiên đứng dậy, “Em không có ý kiến về việc cha truyền con nối, dù sao tập đoàn Hằng Viễn cũng là chủ tịch một tay gây dựng nên, muốn trao lại cho con trai cũng không phải là việc không chấp nhân được. Em cũng không phải không tin tưởng năng lực của tổng giám đốc. Nhưng có phải còn quá trẻ hay không?” Hai mươi bảy tuổi cùng lắm cũng là một nhân viên văn phòng bình thường thôi.
“Trẻ tuổi thì thế nào? Năm lớp mười Bạch Ngọc Hổ đã có thể tự mình kiếm tiền, năm nhất đại học có thể vào hội học sinh, năm hai đạt được 100% phiếu bầu làm hội trưởng hội học sinh. Nếu không phải đã xát định xuất ngoại du học, anh ấy có thể làm chủ tịch hội học sinh trẻ nhất từ trước tới nay.” Ngô Hiểu Lai có chút kích động, cô không thể im lặng để những người này nghi ngờ Bạch ngọc Hổ, họ căn bản không hiểu anh.
“Á! Mọi người nhìn em làm gì?” Ngô Hiểu Lai phát hiện không khí trong phòng hình như không đúng.
“Sao em biết cặn kẽ như vậy? Tổng giám đốc tên là Bạch Ngọc Hổ?” Effie hỏi.
“Bởi vì anh ta là đàn anh khoá trên của em, lúc trước là nhân vật làm mưa làm gió ở Đại học A. Chị tìm bất kì người nào trong công ty đã tốt nghiệp Đại học A hỏi một câu, ai  không biết anh ta.”
“Chị Hiểu Lai tốt nghiệp Đại học A?” Vương Vũ ngạc nhiên nói. Đại học A nổi tiếng nhất nhì cả nước, tốt nghiệp Đại học A đều là phần tử tinh anh, đã là tinh anh sao lại làm việc tại bộ phận hành chính đến 5 năm.
“Đúng thế, cô ấy không nói ra thì cũng không ai nghĩ đến.” Effie nháy mắt trêu ghẹo.
“Thôi đi, chị không phải tốt nghiệp Đại học C đấy thôi.” Ngô Hiểu Lai nói vậy làm Vương Vũ có chút lúng túng. Thuận lợi đem đề tài chuyển đến Effie, cô ấy cũng như cô, chuyển đến đây đơn thuần vì lười biến.
Không đợi Vương Vũ kinh ngạc, Trần Mẫn đã giành nói trước, “Tốt nghiệp đại học nổi tiếng thì thế nào, giám đốc Hà chẳng phải nói trình độ học vấn không nói lên  năng lực làm việc của mỗi người, trong trường là được chưa chắc đến công ty đã làm được.”
Effie nghe câu nói chua ơi là chua của Trần Mẫn mà cười lạnh, “Trần Mẫn nói đúng, là ngựa hay lừa thì phải sử dụng mới biết được. Tổng giám đốc mới có được hay không, cũng phải chờ người ta nhận chức mới biết.”
“Hừ, năng lực của người ta, đâu phải ai cũng đoán được.” Ngô Hiểu Lai xen vào một câu.
“Mọi người nói gì thế, em cũng đâu nói tổng giám đốc mới không có năng lực.” Trần Mẫn nghi vấn. Trương Hải Thiên đã trốn sau máy tính từ lúc nào. Vương Vũ lại càng không dám nói tiếng nào, ngoan ngoãn đứng đó.
“Tốt lắm, bớt nói mấy câu lại, các em đều là người trẻ tuổi, chính là thiếu kiên nhẫn. Chuyện này do mấy em sắp đặt hay sao?” Tự nhận là người giỏi hoà giải, chị  Mã đứng ra giải quyết.
“Tôi giống như không có nói đến cô.” Ngô Hiểu Lai lại nói thêm một câu. Cô không thích Trần Mẫn luôn luôn bày ra gương mặt anh hùng không có đất dụng võ, có bản lĩnh còn ở đây là gì.
“Tôi. . .” Trần Mẫn ngập ngừng một tiếng đứng dậy. “Tôi qua bên bộ nhân lực.” Sau đó đi ra như chạy trốn. Hừ! Cô không cần cùng đám phụ nữ hám lợi hết ăn rồi bát quái này tranh chấp.
Ngô Hiểu Lai nghiên đầu về phía Effie, nhỏ giọng hỏi “Cô ấy tại sao chạy đến bộ nhân lực? Chúng ta cùng bọn họ có hợp tác đâu.”
“Ha ha, có người thấy bên đó có mối tốt.”
Ở nhà một tuần, Bạch Ngọc Hổ bắt đầu chịu hết nổi, uyển chuyển trình bày ý kiến chuyển ra ngoài của mình. Không nghĩ đến ba lập tức ném cho anh hai chuỗi chìa khoá, một chuỗi là khoá xe, một chuỗi là của căn hộ, đồng thời giải thích căn hộ là quà mừng anh về nước còn xe là cho mượn. Anh không nhịn cười được nữa, ba càng ngày càng đáng yêu.
Lái chiếc Mercedes mượn của ba, Ngọc Bạch Hổ chạy đến Hoa Viên Thế Kỉ tham quan ngôi nhà mới của mình. Từ thiết kế đến trang trí đều rất vừa ý, thậm chí một số chi tiết cần cho sinh hoạt cuộc sống cũng suy nghĩ đến. Xem ra cha mẹ đã tốn không ít tâm huyết để anh được vui vẻ.
Định rời đi thì điện thoại vang lên, chính là bài “Gió thảm mưa sầu”_ “Cải thìa”, đây là nhạc chuông riêng của Ngô Hiểu Lai. Lúc chơi game, tên nhân vật của cô là Cải thìa.
“Tìm anh có việc gì?”
“Hôm nay là chủ nhật, hẹn anh uống cà phê.”
“Em mời?” Bạch Ngọc Hổ không tin tưởng lắm, bảy năm không gặp, tiểu keo kiệt sao có thể trở nên hào phóng như thế.
“Tin hay không tuỳ anh, đến quán cà phê đường Tuỳ Duyên, bốn giờ, đến trễ thì anh trả tiền.”

thôi! em liều này. đã nghía nhiều lần và cảm thấy tốt rồi, em sợ để đến tối lại sửa cái này cái nọ nó hư hết, em gửi chị vậy
juliecamellia 21-7-2014 01:47 PM
Chương 2
“Nghĩ tới Công Tôn Nam mình trong nước cũng nổi tiếng lại hạ mình làm lái xe cho cậu, cậu không cảm thấy vinh hạnh sao?” Công Tôn Nam cười nói. Lời nói không biết xấu hổ như thế mà anh cũng thốt ra được, rõ ràng là anh cố ý đoạt công việc của lái xe Bạch gia mà.
“Cậu cảm thấy uất ức có thể không đến, tôi có thể gọi taxi.” Bạch Ngọc Hổ cũng không cho Công Tôn Nam cơ hội phản bác.
Công Tôn Nam bĩu môi “Cậu cái người này! Du học về như mạ một lớp vàng vậy, may là tôi chứ là Hiểu Lai sẽ than vãn bất mãn với cái thái độ này của cậu.
“Cô ấy. . .  sao lại không đến?” Bạch Ngọc Hổ không kịp phản ứng lại.
“Bởi vì cô ấy không có can đảm bỏ bê công việc!”
Bạch Ngọc Hổ mới nhớ tới lúc này là thời gian làm việc, mà Ngô Hiểu Lai làm việc ở tập đoàn Hằng Viễn nhà mình. Mặt anh không thay đổi, anh hừ một cái lạnh lùng : “May mà cô ấy thông minh, cô ấy mà dám bỏ bê công việc, tôi nhất định trừ gấp đôi tiền lương của cô ấy!”
“Ai! Vì ông xã bỏ bê công việc cũng không có gì khác nhau.”
“Cậu nói vậy có ý gì?”
Công Tôn Nam nháy mắt mấy cái “Cậu đã quên ước mơ của Ngô Hiểu Lai là gì sao?”
Anh làm sao quên được. Trước khi đi, buổi tụ tập đó ai cũng uống không ít, hơn nữa Ngô Hiểu Lai còn có tinh thần hỏi gì đáp nấy. Khi hỏi ước mơ lớn nhất của cô là gì, cô nói: “Là làm con sâu nhỏ hạnh phúc, ngủ đủ tự nhiên tỉnh, làm ra tiền đếm đến tay tê rần.” Anh còn nhớ có người hỏi cô chuyện vui vẻ nhất là gì, cô nói: “Lão Hổ cuối cùng cũng đi rồi.” Lúc đó anh ngồi bên cạnh cô.
Tiễn lái xe đặc biệt Công Tôn Nam, Bạch Ngọc Hổ bước vào nhà. Ba mẹ đã chờ từ lâu, chỉ bực không thể quét từ trong ra ngoài xem anh thay đổi thế nào. Song thấy anh đi cả chặng đường xa về mệt mỏi cũng không nỡ, bảo anh ăn chút gì đó liền lên lầu nghỉ ngơi.
Tỉnh lại thì đã gần năm giờ, Bạch Ngọc Hổ vội vàng chuẩn bị. Dù anh là nhân vật chính cũng không thể để khách khứa chờ lâu.
Tới khúc cua cầu thang xoắn ốc, anh nhìn thấy vị khách nữ ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách.
Bộ quần áo trắng thanh thuần với thắt lưng cao bó ngực có nước màu xanh, lộ rõ đường cong xinh đẹp, dải gấm xanh kết thành chiếc nơ bươm bướm trước ngực tôn lên bờ vai và chiếc cổ trắng nõn. Dưới mắt cá chân mảnh khảnh là đôi xăng-đan xanh biếc, lộ ra móng chân sơn màu vàng kim. Một mái tóc uốn kiểu dáng thịnh hành xoã sau lưng. Dù không thấy mặt nhưng rất có thể là mỹ nữ như trong suy nghĩ của anh.
Tuy tư thế ngồi của mỹ nữ cũng không đẹp, chân bắt chéo dựa vào ghế sa lon, tay cầm tờ báo không biết là đang đọc hay đang ngủ.
Bạch Ngọc Hổ xuống lầu khiến mỹ nữ tỉnh giấc, cô bỏ tờ báo xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm nhẹ, đúng là mỹ nhân.
Mỹ nữ cũng thấy Bạch Ngọc Hổ, đôi môi đẹp đẽ khẽ mấp mấy: “Khốn kiếp! Lão Hổ, anh sao lại hoá thành hổ Châu Phi rồi?”
Anh chỉ là phơi nắng dưới ánh mặt trời California có mấy ngày. Làm sao có thể thành người da đen được? Bạch Ngọc Hổ nhướng mày, im lặng không nói.
“Á! Nhận không ra em sao?” Trên mặt mỹ nữ xuất hiện một chút lúng túng.
Bạch Ngọc Hổ hít sau một hơi, “Không cần lúc nào cũng khốn kiếp khốn kiếp, con gái nói chuyện phải nhã nhặn một chút.” Xem ra lo lắng lúc trước là dư thừa, dù từ mười tám con gái thay đổi rất nhiều, nhưng anh sao có thể không nhận ra được cô, cô có hoá thành tro anh cũng nhận ra.
Con trai duy nhất nhà Bạch gia trở về đương nhiên là sự kiện lớn. Chưa kể đến thân phận vợ chồng Bạch Chí Viễn không phải là mời không được doanh nhân cùng thương nhân Hà thành đến tham dự, có điều bọn không có ý đem tiệc gia đình trở thành tiệc xã giao để tổ chức. Chỉ là muốn mời một số bạn tốt của con trai thôi: Công Tôn Nam, Hiểu Lai, Tần La và trợ lí của Bạch Chí Viễn_ chị họ của Công Tôn Nam, Công Tôn Dĩnh.
“Tần La! Làm sao cậu cũng đến!” Thấy bạn tốt thời trung học Tần La, ngay cả Bạch Ngọc Hổ lạnh lùng cũng tươi cười. Tần La tốt nghiệp đại học liền trở về quê là thành phố Hoài An, còn tưởng rằng phải mấy ngày sau mới gặp lại được.
“Lão Hổ về núi, ai dám không đến.” Công Tôn Nam cười nói, hôm nay cậu đã đến sân bay đón và làm cả lái xe.
“Nếu không đến gặp cậu, tôi sợ sau này không nhận ra cậu mất.” Tần La nghiêm túc nói, giống như Bạch Ngọc Hổ phát triển thành cái dạng gì cũng không nhớ rõ.
Bạch Ngọc Hổ cúi đầu cười cười, đi bảy năm chỉ có mùa xuân ba năm trước trở về một lần, còn lại là ba mẹ vượt đại dương qua thăm anh. Ngay cả mẹ cũng nói không nhận ra anh.
Ngô Hiểu Lai thầm bực mình trong bụng, giống như Tần La con ông cháu cha từ Hoài An đến Hải Thành tính là cái gì, mà cô vì buổi gặp mặt hôm nay cố tình làm tóc , mua  quần áo mới, giày mới tốn hơn một phần ba tiền lương lại không ai chú ý.
“Hiểu Lai, gần đây công việc thế nào rồi? Thật lâu chưa tới thăm bác gái.”
Bởi vì con trai ra nước ngoài nhiều năm, Bạch phu nhân dồn hết tình cảm của mẹ lên trên người Bạch Hiểu Lai.
Trước mặt chủ tịch và trợ lí chủ tịch, Ngô Hiểu Lai không dám nói dối, chỉ đành qua loa chuyện này. Công Tôn Dĩnh ngồi bên cạnh cười nói: “Bác gái không cần lo lắng cô ấy mệt hay không, bộ phận hành chính là văn phòng thoải mái nhất công ty.”
Công Tôn Dĩnh cảm giác bị người nào đó đá một cái trên bắp chân. “A! Ý cháu là Ngô quản lý là người thoải mái, làm nhân viên của Ngô quản lý nhất định rất tốt.” Nha đầu kia thật sự dám đá cô, đúng là lấy oán báo ơn. Nhớ ngày đó, công việc này được sắp xếp theo nhu cầu đặc biệt của Ngô Hiểu Lai.
Bạch Ngọc Hổ đột nhiên hỏi Ngô Hiểu Lai: “Không phải công việc năm giờ rưỡi mới xong, sao mới năm giờ em đã có mặt ở đây?”
“A! Em xin nghỉ sớm, chào đón Lão Hổ phải đến sớm mới tỏ rõ thành ý của em chứ.” Ngất, cô sao lại quên Lão Hổ này chính là tổng giám đốc tương lai. Nếu để anh biết cô lấy cớ ra ngoài làm việc đến đây thì. . .A! Nguy hiểm mất!
“Có thể xin phép ư? Xem ra lượng công việc của em không lớn.”
Ngô Hiểu Lai trợn tròn mắt: “Ai nói lượng công việc không lớn, đã nhiều lắm  rồi!” Đột nhiên thấy chủ tịch Bạch Chí Viễn nhìn về hướng này, cô vội vàng sửa lại: “Hãn, em nói nhiều là trạng thái sau khi nhận công tác. Lại nói, nghỉ phép cũng là quyền lợi người lao động được hưởng, việc này và lượng công việc lớn không có quan hệ.”
Công Tôn Dĩnh che miệng cười không ngừng, Bạch Ngọc Hổ nghi ngờ càng sâu.
Bạch phu nhân nghe Ngô Hiểu Lai nói như vậy có chút lo lắng. “Con gái không cần gắng sức quá. A Hổ, sau này vào công ty phải chăm sóc cho Hiểu Lai, giảm công việc xuống cho con bé được thư thái.”
Bạch Ngọc Hổ nhìn Ngô Hiểu Lai, nói “Con sẽ.”
Ngô Hiểu Lai nhất thời cảm thấy một bàn cao lương mĩ thực không có mùi vị gì cả.
Ăn uống xong xuôi, Bạch Ngọc Hổ tiễn mọi người ra về. Lúc sắp lên xe, Ngô Hiểu Lai kéo tay áo Bạch Ngọc Hổ “Có thể nói chuyện một lúc không?”
“Mới gặp mặt đã lặng lẽ tâm sự? Ngô Hiểu Lai nỡ nào làm như vậy trước mặt anh, tâm anh đau quá.” Công Tôn Nam vờ đau thương.
Ngô Hiểu Lai trừng mắt với anh một cái, kéo Bạch Ngọc Hổ lại gần “Hắc hắc! Lão Hổ, thương lượng chuyện này được không?”
“Chuyện gì?”
“Em biết mẹ anh là một mảnh hảo tâm, nhưng em thấy công việc của bộ hành chính rất thích hợp với mình, anh không cần chuyển em đến bộ phân khác.”
“Rất thích hợp?” Anh biểu hiện sâu sắc hoài nghi.
“Đúng vậy, chính là thiên thời địa lợi nhân hoà.” Nói thiên thời chính là trên không ai quản, địa lợi là dưới không ai cần, nhân hoà chính là không ai đoạt.
“Ừ, biết rồi.”
“Biết rồi là ý tứ gì?”
“Ý tứ là anh sẽ xem xét tình huống thực tế mà tiến hành làm.” Nha đầu này, không thay đổi gì cả. Cô nói tới thiên thời địa lợi nghĩa là gì.
“Lão Hổ. . .” Ngô Hiểu Lai thật sự muốn khóc, cô biết cái người này làm cấp trên sẽ không tốt đẹp gì.
“Nhanh lên xe đi, cẩn thận ngày mai đi làm trễ.” Bạch Ngọc Hổ đẩy cô lên xe.
Nguyền rủa! Đây là do Lão Hổ nguyền rủa mà. Ngô Hiểu Lai vừa vội vàng chạy dưới cổng tập đoàn Hằng Viễn, vừa nguyền rủa cái Lão Hổ kia. Vì câu nói hôm qua của anh mà hôm nay cô đi trễ.
“Chờ một chút, đừng đóng cửa mà.” Cô liều mạng chạy về phía thang máy, la thật to, không quan tâm người ở trong có nghe có phiền hay không. Mong rằng có người nghe thấy nổi lên lòng từ bi chờ cô.
Cửa thang máy đóng lại rồi mở ra, bên trong chỉ có một người, giờ cao điểm đã qua, nói cách khác là giờ chấm công đã qua rồi.
Mặt Ngô Hiểu Lai như đưa đám, nghĩ lát nữa tìm Ngô quản lý thương lượng, có thể lấy cớ buổi sáng ra ngoài làm việc không chấm công, để cô kí tờ giấy ra ngoài làm công vụ, giúp cô giữ lại tiền thưởng tháng này.
“Cảm ơn.” Mặc dù không còn kịp nhưng vẫn cảm ơn vị này giúp đỡ. Nhưng vừa thốt ra lời cảm ơn, Ngô Hiểu Lai lập tức hối hận. Cô cùng với người này đến cùng một tầng lầu.
“chào giám đốc Hà” Đứng trước mặt cô không ai khác là người cô gọi là Hà hầm băng, giám đốc Hà bộ phận nhân sự Hà Hiếu Thâm.
“Chào cô!”  Anh đáp lại rồi lại đưa tay lên nhìn đòng hồ. Ngô Hiểu Lai cảm thấy như có xô nước lạnh đổ xuống đầu mình. Trong thang máy ấm áp, nhiệt độ lại giảm xuống.
“Cô ở bộ phận nào?”
“. . . Bộ phận hành chính.” Ngô Hiểu Lai do dự nói, vốn định nói dối nhưng cuối cùng lại bỏ qua. Dù sao cũng chung một công ty, nếu bị Hà Hiếu Thâm phát hiện thì càng thảm hại hơn.
Mắt Hà Hiếu Thâm loé sáng như “Không ngoài sở liệu.” Ngô Hiểu Lai cực kì xấu hổ,  nếu cửa thang máy mở cô sẽ xông ra đầu tiên.
Bộ phận hành chính nổi danh lười nhát ở trụ sở chính tập đoàn Hằng Viễn. Quản lí bộ phận hành chính Ngô Kiến Tân là nhân viên lâu năm trong công ty. Từ khi công ty thành lập đã cùng gắng bó vượt qua nhiều gian truân, lúc công ty khó khăn nhất cũng không rời đi. Dù năng lực quản lý không xuất sắc nhưng Bạch Chí Viễn vẫn sắp xếp cho ông quản lý bộ phận hành chính.
Có quản lý nào thì có nhân viên đó. Ngô quản lí dưới tay có năm đại tướng_ Mã Viện Viện, Effie, Ngô Hiểu Lai, Trương Hải Thiên, Trần Mẫn liền bị các nhân viên khác gọi là ngũ đại tán nhân*. Không như người khác không có năng lực mới điều đến bộ phận hành chính, Ngô Hiểu Lai là cam tâm tình nguyện sống an nhàn như thế qua ngày.
*chỉ người vô dụng, nhàn rỗi.
Mà lúc này nhìn đến sắc mặt của Hà Hiếu Thâm, Ngô Hiểu Lai luôn luôn thoải mái tự tin lại e lệ. Lấy độ nhạy bén của Hà Hiếu Thâm chắc đã đoán ra thân phận của cô. Dù anh cũng không có nói, nhưng cô vẫn cảm nhận như bị treo án tử đi diễu hành khắp phố.
Có lẽ cô nên giả làm Trần Mẫn, người duy nhất trong bộ phận hành chính không đi trễ.
“Á! Sáng hôm nay kẹt xe rất đông!” Cô cúi đầu thật thấp nhỏ giọng giải thích, nhưng Hà Hiếu Thâm cũng không trả lời. Trong thang máy như biến thành hầm chứa băng vậy.
Thang máy đến tầng 22, cô đến trước đại sảnh công ty chấm công, mà Hà Hiểu Thân đi thẳng lên tầng 23 làm việc. Nhân viên có chức vụ quản lí trở lên không phải chấm công. Ai đề ra cái luật này, cô muốn đến trước mặt Lão Hổ kia trách cứ!
“Giám đốc Hà! Tôi đi trước!”
Lúc cô bước ra khỏi thang máy, Hà Hiếu Thâm trầm mặt hồi lâu mới nói “Xảy ra sự cố thì đầu tiên phải tìm giải pháp xử lý chứ không phải lấy cớ.”
Ông trời ơi. Đánh một tia sét vào người cô đi!

những chỗ chị không hiểu thật ra em cũng không hiểu lắm, tự suy tự diễn vậy, em sửa lại theo như mình hiểu, chị xem có được không.
về chương 3, em sẽ xem thật kĩ rồi gửi chị, có lẽ tối khoảng 9 hay 10 giờ gì đó nha.
em hỏi một chút nhé, số phận của em sẽ ra sao nếu chương ba không được duyệt  
juliecamellia 20-7-2014 10:18 PM
Em đã sửa lại, đoạn sau của c2 đây ạ:
Con trai duy nhất nhà Bạch gia trở về đương nhiên là sự kiện lớn. Chưa kể đến thân phận vợ chồng Bạch Chí Viễn không phải là mời không được doanh nhân cùng thương nhân Hà thành đến tham dự. Có điều bọn bọ lại vô ý đem tiệc gia đình trở thành tiệc xã giao để tổ chức. Chỉ là muốn mời một số bạn tốt của con trai thôi: Công Tôn Nam, Hiểu Lai, Tần La và trợ lí của Bạch Chí Viễn_ chị họ của Công Tôn Nam, Công Tôn Dĩnh.
“Tần La! Làm sao cậu cũng đến!” Thấy bận tốt thời trung học Tần La, ngay cả mặt mày lạnh lùng Bạch Ngọc Hổ cũng tươi cười. Tần La tốt nghiệp đại học liền trở về cố hương An thị, còn tưởng rằng phải mấy ngày sau mới gặp lại được.
“Lão Hổ về núi, ai dám không đến.” Tần La cười nói, cậu hôn nay đã hai lần đón máy bay lái xe để đến được đây.
“Nếu không đến gặp cậu, tôi sợ sau này không nhận ra cậu mất.” Tần La nghiêm túc nói, thật giống như Bạch Ngọc Hổ phát triển thành cái dạng gì cũng không nhớ rõ.
Bạch Ngọc Hổ cuối đầu cười cười, đi bảy năm chỉ có mùa xuân ba năm trước trở về một lần, còn lại là ba mẹ vượt đại dương qua thăm anh. Ngay cả mẹ cũng nói không nhận ra anh.
Ngô Hiểu Lai trong lòng nổi giận, giống như Tần La quan hệ bạn bè mờ mịt từ An thị đến Hà thị tính là cái gì, mà cô vì buổi gặp mặt hôm nay cố tình làm tóc , mua  lễ phục mới, giày mới tốn hơn một phần ba tiền lương lại không ai chú ý.
“Hiểu Lai, gần đây công việc thế nào rồi? Thật lâu chưa tới thăm bá mẫu.”
Bởi vì con trai ra nước ngoài nhiều năm, Bạch phu nhân chuyển hết tình cảm của mẹ lên trên người Bạch Hiểu Lai.
Trước mặt chủ tịch và trợ lí chủ tịch, Ngô Hiểu Lai không dám nói dối, chỉ đành qua loa chuyện này. Công Tôn Dĩnh ngồi bên cạn cười nói: “Bá mẫu không cần lo lắng nàng mệt mỏi, bộ phận hành chính là văn phòng thư thái nhất công ty.”
Công Tôn Dĩnh cảm giác trên bắp chân bị người nào đó đá một cái. “A! Ý cháu là Ngô quản lý là người thoải mái, làm nhân viên của Ngô quản lý nhất định rất tốt.” Nha đầu kia thật sự dám đá cô, đúng là lấy oán báo ơn. Nhớ ngày đó, phần công việc này là dựa theo nhu cầu đặc biệt của Ngô Hiểu Lai mà sắp xếp.
Bạch Ngọc Hổ đột nhiên hỏi Ngô Hiểu Lai: “Không phải công việc năm giờ rưỡi mới xong, sao mới năm giờ em đã có mặt ở đây?”
“A! Em xin nghỉ sớm, chào đón Lão Hổ phải đến sớm mới tỏ rõ thành ý của em chứ.” Ngất, cô sao lại quên Lão Hổ này chính là tương lai tổng giám đốc. Nếu để anh biết cô lấy cớ ra ngoài làm việc đến đây thì. . .A! Nguy hiểm mất!
“Có thể xin phép ư? Xem ra lượng công việc của em không lớn.”
Ngô Hiểu Lai mắt hạnh trợn tròn: “Ai nói lượng công việc không lớn, đã bão hoà rồi!” Đột nhiên thấy chủ tịch Bạch Chí Viễn nhìn về hướng này, cô vội vàng sửa lại: “Hãn, ta nói bão hoà là trạng thái sau bão hoà. Lại nói, nghỉ phép cũng là quyền lợi người lao động được hưởng, việc này và lượng cộng việc lớn không có quan hệ.”
Công Tôn Dĩnh che miệng cười không ngừng, Bạch Ngọc Hổ nghi ngờ càng sâu.
Bạch phu nhân nghe Ngô Hiểu Lai nói như vậy có chút lo lắng. “Con gái không cần gắng sức quá. A Hổ, sau này vào công ty phải chăm sóc cho Hiểu Lai, giảm công việc xuống cho con bé được thư thái.”
Bạch Ngọc Hổ nhìn Ngô Hiểu Lai, nói “Con sẽ.”
Ngô Hiểu Lai nhất thời cảm thấy một bàn cao lương mĩ thực không có mùi vị gì cả.
Ăn uống xong xuôi, Bạch Ngọc Hổ tiễn mọi người ra về. Lúc sắp lên xe, Ngô Hiểu Lai kéo tay áo Bạch Ngọc Hổ “Có thể nói chuyện một lúc không?”
“Mới gặp mặt đã lặng lẽ tâm sự? Ngô Hiểu Lai nỡ nào làm như vậy trước măt anh, tâm anh đau quá.” Công Tôn Nam vờ đau thương.
Ngô Hiểu Lai trừng mắt với anh một cái, kéo Bạch Ngọc Hổ lại gần “Hắc hắc! Lão Hổ, thương lượng chuyện này được không?”
“Chuyện gì?”
“Em biết mẹ anh là một mảnh hảo tâm, nhưng em thấy công việc của bộ hành chính rất thích hợp với mình, anh không cần chuyển em đến bộ phân khác.”
“Rất thích hợp?” Anh biểu hiện sâu sắc hoài nghi.
“Đúng vậy, chính là thiên thời địa lợi nhân hoà.” Nói thiên thời chính là trên không ai quản, địa lợi là dưới không ai cần, nhân hoà chính là không ai đoạt.
“Ừ, biết rồi.”
“Biết rồi là ý tứ gì?”
“Ý tứ là anh sẽ xem xét tình huống thực tế mà tiến hành làm.” Nha đầu này, không thay đổi gì cả. Một mình cô chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà là hình dạng gì?
“Lão Hổ. . .” Ngô Hiểu Lai thật sự muốn khóc, cô biết cái người này làm cấp trên sẽ không tốt đẹp gì.
“Nhanh lên xe đi, cẩn thận ngày mai đi làm trễ.” Bạch Ngọc Hổ đẩy cô lên xe.
Nguyền rủa! Đây là do Lão Hổ nguyền rủa mà. Ngô Hiểu Lai vừa vội vàng chạy dưới cổng tập đoàn Hằng Viễn, vừa nguyền rủa cái Lão Hổ kia. Vì câu nói hôm qua của anh mà hôm nay cô đi trễ.
“Chờ một chút, không cần đóng cửa.” Cô liều mạng chạy về phía thang máy, la thật to, không quan tâm người ở trong có nghe có phiền hay không. Mong rằng có người nghe thấy nổi lên lòng từ bi chờ cô.
Cửa thang máy đóng lại rồi mở ra, bên trong chỉ có một người, giờ cao điểm đã qua, nói cách khác là giờ chấm công đã qua rồi.
Ngô Hiểu Lai mặt như đưa đám, nghĩ lát nữa tìm Ngô quản lý thương lượng, có thể lấy cớ buổi sang ra ngoài làm việc không chấm công, để cô kí tờ giấy ra ngoài làm công vụ, giúp cô giữ lại tiền thưởng tháng này.
“Cảm ơn.” Mặc dù không còn kịp nhưng vẫn cảm ơn vị này giúp đỡ. Nhưng vừa thốt ra lời cảm ơn, Ngô Hiểu Lai lập tức hối hận. Cô cùng với người này đến cùng một tần lầu.
“Hà quản lý khoẻ.” Đứng trước mặt cô không ai khác là người cô gọi là Hà hầm băng, Hà quản lý bộ phận nhân sự Hà Hiểu Thâm.
“Tiểu thư khoẻ!”  Anh đáp lại rồi lại đưa tay lên nhìn đòng hồ. Ngô Hiểu Lai cảm thấy như có xô nước lạnh đổ xuông đầu mình. Trong thang máy ấm áp, nhiệt độ lại giảm xuống.
“Cô ở bộ phận nào?”
“. . . Bộ phận hành chính.” Ngô Hiểu Lai do dự nói, vốn định nói dối nhưng cuối cùng lại bỏ qua. Dù sao cũng chung một công ty, nếu bị Hà Hiểu Thâm phát hiện thì càng thảm hại hơn.
Hà Hiểu Thâm trong mắt loé ra tia sáng như “Không ngoài sở liệu.” Ngô Hiểu Lai cực kì xấu hổ, cửa thang máy nếu mở cô sẽ vọt ra đầu tiên.
Bộ phận hành chính nổi danh lười nhát ở trụ sở chính tập đoàn Hằng Viễn. Quản lí bộ phận hành chính Ngô Kiến Tân là nhân viên lâu năm trong công ty. Từ khi công ty thành lập đã gắng bó chịu cực khổ, thời điểm công ty khó khăn nhất cũng không rời đi. Dù năng lực quản lý không xuất sắc nhưng Bạch Chí Viễn vẫn an bài cho ông quản lý bộ phận hành chính.
Có quản lý gì thì có nhân viên đó. Ngô quản lí dưới tay có năm đại tướng_ Mã Viện Viện, Effie, Ngô Hiểu Lai, Trương Hải Thiên, Trần Mẫn liền bị các nhân viên khác gọi là ngũ đại tán nhân*. Không như người khác không có năng lực mới điều đến bộ phận hành chính, Ngô Hiểu Lai là cam tâm tình nguyện sống an nhàn như thế qua ngày.
*chỉ người vô dụng, nhàn rỗi.
Mà lúc này nhìn đến sắc mặt của Hà Hiểu Thâm, Ngô Hiểu Lai luôn luôn thoải mái tự tin lại e lệ. Lấy đọ nhạy bén của Hà Hiểu Thâm chắc đã đoán ra thân phận của cô. Dù anh cũng không có nói, nhưng cô vẫn cảm nhận như bị treo án tử đi diễu hành khắp phố.
Có lẽ cô nên giả làm Trần Mẫn, người duy nhất trong bộ phận hành chính không đi trễ.
“Á! Sáng hôm nay kẹt xe rất đông!” Cô cúi đầu thật thấp nhỏ giọng giải thích, nhưng Hà Hiểu Thâm cũng không trả lời. Trong thang máy như biến thành hầm chứa băng vậy.
Thang máy đến tần 22, cô đến trước đại sảnh công ty chấm công, mà Hà Hiểu Thân trực tiếp lên tần 23 đi làm. Nhân viên có chức vụ quản lí trở lên không phải chấm công. Ai đề ra cái luật này, cô muốn đến trước mặt Lão Hổ kia trách cứ!
“Hà quản lý! Tôi đi trước!”
Lúc cô bước ra khỏi thang máy, Hà Hiểu Thâm trầm mặt hồi lâu mới nói “Xảy ra sự cố thì đầu tiên phải tìm giải pháp xử lý chứ không phải lấy cớ.”
Ông trời ơi! Đánh cho cô một tia sấm đi.
juliecamellia 20-7-2014 07:36 PM
Chương 2
“Nghĩ tới Công Tôn Nam mình trong nước cũng nổi tiếng lại hạ mình làm lái xe cho cậu, cậu không cảm thấy vinh hạnh sao?” Công Tôn Nam cười nói. Lời nói không biết xấu hổ như thế mà anh cũng thốt ra được, rõ ràng là anh cứng rắn đoạt công việc của lái xe Bạch gia mà.
“Cậu cảm thấy uất ức có thể không đến, tôi có thể gọi taxi.” Bạch Ngọc Hổ cũng không cho Công Tôn Nam cơ hội phản bác.
Công Tôn Nam bĩu môi “Cậu người này! Du học về như mạ một lớp vàng vậy, hoàn hảo là tôi chứ là Hiểu Lai sẽ kêu lên bất mãn với cái thái độ này của cậu.
“Cô ấy. . .  sao lại không đến?” Bạch Ngọc Hổ nhất thời không phản ứng.
“Bởi vì cô ấy không có can đảm bỏ bê công việc!”
Bạch Ngọc Hổ mới nhớ tới lúc này là thời gian làm việc, mà Ngô Hiểu Lai làm việc ở tập đoàn Hằng Viễn nhà mình. Anh mặt không đổi sắc mặt hừ lạnh nói: “May mà cô ấy cơ trí, cô ấy mà dám bỏ bê công việc, tôi nhất định trừ gấp đôi tiền lương của cô ấy!”
“Ai! Vì ông xã bỏ bê công việc cũng không có gì khác nhau.”
“Cậu nói vậy có ý gì?”
Công Tôn Nam nháy mắt mấy cái “Cậu đã quên ước mơ của Ngô Hiểu Lai là gì sao?”
Anh làm sao quên được. Trước khi đi, buổi tụ tập đó ai cũng uống không ít, hơn nữa Ngô Hiểu Lai còn có tinh thần hỏi gì đáp nấy. Khi hỏi ước mơ lớn nhất của cô là gì, cô nói: “Là làm con sâu nhỏ hạnh phúc, ngủ đủ tự nhiên tỉnh, làm ra tiền đếm đến tay rút gân.” Anh còn nhớ có người hỏi cô chuyện vui vẻ nhất là gì, cô nói: “Lão Hổ cuối cùng cũng đi rồi.” Lúc đó anh ngồi bên cạnh cô.
Tiễn lái xe đặt biệt Công Tôn Nam, Bạch Ngọc Hổ bước vào nhà. Cha mẹ đã sớm chờ thật lâu, hận không thể quét từ trong ra ngoài xem anh thay đổi thế nào. Song thấy anh đi cả chặn đường xa về mệt mỏi cũng không nỡ, bảo anh ăn chút gì đó liền lên lầu nghỉ ngơi.
Tỉnh lại thì đã gần năm giờ, Bạch Ngọc Hổ vội vàng chuẩn bị. Dù anh là nhân vật chính cũng không thể để khách khứa chờ lâu.
Tới khúc cua cầu thang xoắn ốc, anh nhìn thấy vị khách nữ ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách.
Bộ lễ phục trắng thanh thuần với thắt lưng cao bó ngực có nước màu xanh, lộ rõ đường cong xinh đẹp, dải gấm xanh kết thành chiếc nơ bươm bướm trước ngực tôn lên bờ vai và chiếc cổ trắng nõn. Dưới mắt cá chân mãnh khảnh là đôi xăng-đan xanh biếc, lộ ra móng chân sơn màu vàng kim. Một mái tóc uốn kiểu dáng thịnh hành xoã sau lưng. Dù không thấy mặt nhưng rất có thể là cái mỹ nữ như trong suy nghĩ của anh.
Tuy mỹ nữ ngồi tư thế cũng không đẹp, chân bắt chéo khốn kiếp ghế sa lon, tay cầm tờ báo không biết là đang đọc hay đang ngủ.
Bạch Ngọc Hổ xuống lầu khiến mỹ nữ tỉnh giấc, cô bỏ tờ báo xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm nhẹ, đúng là mỹ nhân.
Mỹ nữ cũng thấy Bạch Ngọc Hổ, môi ngọc khẽ động: “Khốn kiếp! Lão Hổ, anh sao lại hoá thành hổ Châu Phi rồi?”
Anh chỉ là phơi nắng dưới ánh măth trời California có mấy ngày. Làm sao có thể thành người da đen được? Bạch Ngọc Hổ nhướng mày, im lặng không nói.
“Á! Nhận không ra ta sao?” Mỹ nữ trên mặt xuất hiện một chút lung túng.
Bạch Ngọc Hổ hít sau một hơi, “Không cần lúc nào cũng khốn kiếp khốn kiếp, con gái nói chuyện phải nhã nhặn một chút.” Xem ra lo lắng lúc trước là dư thừa, dù nữ mười tám đại biến, nhưng anh sao có thể không nhận ra được cô, cô có hoá thành tro anh cũng nhận ra.
gửi chị! Cho em xin lỗi, sáng giờ em không có nhà nên không xem tin nhắn của chị. Em đã sửa, chị ơi, ở đoạn đối thoại của chị Viện là nói người xấu nên em xưng hắn, vì chị thấy không được nên em thay bằng tên đó, em không biết đã ổn chưa, chị cho em ý kiến với.
juliecamellia 18-7-2014 07:08 PM
“Chờ một chút, chờ một chút!” Ngô Hiểu Lai tay trái cầm bịch sữa đậu nành, tay phải kéo túi xách, chạy như điên về phía thang máy sắp đóng cửa, đáng tiết là cửa thang máy đã đóng lại một cách vô tình.
“Khốn kiếp! Có lầm hay không, thấy lão nương chạy tới còn dám đóng cửa!” Ngô Hiểu Lai vừa chửi rủa nhân viên văn phòng lạnh lùng kia, vừa tuyệt vọng ấn nút thang máy liên hồi, trơ mắt nhìn thang máy đang đi lên.
Bên cạnh một người nước ngoài cũng chờ thang máy đang nhìn cô, Ngô Hiểu Lai lập tức thu hồi bộ dạng vốn có, đứng thẳng người, khôi phục bộ dạng tiêu chuẩn của nhân viên văn phòng. Cô là nhân viên văn phòng xin đẹp tự tin, tao nhã, yêu nước.  Cô có thể mất mặt trước nhân dân Trung Quốc nhưng tuyệt đối không thể mất mặt trước người nước ngoài.
Đang giả vờ bình tĩnh cùng nội tâm lo lắng và đau khổ, Ngô Hiểu Lai cuối cùng đón được thang máy, vội vàng đi vào, vội vàng đi ra ở lầu 22, đi vào cửa trụ sở chính tập đoàn Hằng Viễn.
“Mau lên! Mau lên! Đã tới giờ quy định!” Nữ nhân viên tiếp tân vừa thấy Ngô Hiểu Lai liền vội vã kêu lên.
Ngô Hiểu Lai vội vã chạy đến trước đồng hồ canh giờ, lấy ra chiếc thẻ nắm trong tay từ lâu, run rẩy quẹt xuống, tíc tách một tiếng, đồng hồ hiển thị thời gian là 9:00:42.
Nguy hiểm thật! Ngô Hiểu Lai vỗ vỗ ngực. Quay đầu  nữ làm mặt quỷ với nữ nhân viên tiếp tân, sau đó bỏ đi bộ dạng hấp tấp, đi chầm chậm tới văn phòng bộ phận hành chính.
“Mỹ nữ, hôm nay lại không kịp giờ phải không?” Effie một tay cầm chì vẽ mắt, tay cầm gương trang điểm, liết mắt nhìn Ngô Hiểu Lai.
Ngô Hiểu Lai đi tới bên cạnh bàn làm việc, để xuống sữa đậu nành cùng túi xách, đưa tay phải ra làm dấu chữ V thắng lợi, “Để cho ái phi thất vọng, hôm nay bổn cung một lần nữa an toàn qua cửa.”
“Khốn kiếp! Thang máy của chúng ta cũng nên tu sửa rồi, đừng cho cái đồ lười như cô được như ý.” Effie kẻ mắt trái tốt rồi, lại tiếp tục chuyển sang mắt phải.
“Trang điểm tốt khuôn mặt của cô đi, cẩn thận biến thành hồ Nhật Nguyệt*.” Ngô Hiểu Lai lấy bánh bao trong túi ra, vừa ăn sáng vừa công kích lại.
“Hiểu Lai, không phải chị Viện nói em!” Mã Viện Viện sau khi cảm thấy môi đã được tô hoàn mĩ mới nói chuyện. “Em như vậy là không được. . .”
“Ha ha, biết rồi Viện tỷ, chỉ cần tìm được một gã có nhà, có xe, còn độc thân và dễ nhìn em lập tức tự gả.” Ngô Hiểu Lai nào dám để cô ấy mở miệng, không phải nửa giờ cô ấy sẽ không ngừng.
Effie cười ha hả, “không phải Hà quản lí bộ phận nhân sự trên lầu có nhà có xe độc thân dễ nhìn, sao cô không lấy?”
“Khốn kiếp! Đừng ở trước mặt tôi nhắc đến tên Hà hầm băng ấy!” Nếu không phải phòng nhân sự quản lí việc chấm công của công ti, thì cô đâu phải chạy nước rút 100 mét mỗi ngày cơ chứ?
“Vậy chị sẽ giớ thiệu cho cô một cái mối tốt.” Effie làm bộ thần bí nói.
“Ai vậy?”
“Chưa biết à? Con trai chủ tich xuất ngoại du học nhiều năm về nước, có khả năng nhận chức tổng giám đốc. Công ty chúng ta kinh doanh bất động sản, nhà cửa sẽ thiếu sao? Về phần xe, không phải BMW cũng là Mercedes-Benz. Thế nào, mối này được chứ?”
Ngô Hiểu Lai bị sặc một ngụm sữa đậu nành, nước mắt thi nhau chảy ra. Vì sao đi đến đâu cũng không thể thoát khỏi Lão Hổ?
“A, Ngô Hiểu Lai! Dục tốc bất đạt, thả cần câu dài mới bắt được cá lớn” Effie vỗ mạnh lưng cô.
“Ý tưởng của các em vừa không thực tế vừa không đúng. Các em nha, bị tiểu thuyết ngôn tình làm hại hết rồi! Lại nghĩ muốn tìm nam chính hoàn mỹ như thế. Đời này làm gì có nhiều như vậy thái tử? Thuỷ chung vẫn là nam nhân bình thường nhiều, cô bé lọ lem cũng không có nhiều. Hiểu Lai, đừng nghe Effie, mơ ước làm cô bé lọ lem không khác nào mơ mộng hão huyền. Nghe lời chị Viện, năm đó theo đuổi chị cũng đâu có ít, đẹp trai, có tiền, có xe, có nhà đều có. Nhưng chị vẫn chọn ông xã chị. Vì sao? Bởi vì anh ấy kiên định. Nhiều năm như vậy cũng xem như tích luỹ được tiền bạc nhưng vẫn đối tốt với tỷ. Đàn ông mà, càng có diện mạo tốt, càng có tiền thì càng không phải thứ gì tốt đẹp. Bây giờ em trẻ tuổi, hắn cần em nhưng đợi vài năm nữa đi, em như hoa tàn ít bướm rồi, hắn lại quay sang yêu người khác. Vì vậy. . .”
Cuối cùng chị Viện cũng tìm được cơ hội mở miệng. Cả văn phòng chỉ có giọng nói của chị. Ngô Hiểu Lai mặt mày ủ dột, trời đất làm chứng, cô chưa từng có mơ ước làm cô bé lọ lem. Cô đã sớm xem Bạch Ngọc Hổ là con bọ gầy, chưa bao giờ đem Lão Hổ biến thành  con rùa vàng của mình. Nhìn lại một chút người khởi xướng Effie, sớm lấy cớ trốn vào WC từ khi nào.
“Chị Viện. . .” Cô cũng có ý định bắt chước, uy lực của chị Mã không phải người bình thường có thể chống đỡ được.
“Hiểu Lai! Em cũng không nên chê chị Viện dài dòng. . .”
“Làm sao có thể, em chỉ là. . .”
“Ha ha, chị Viện đây chỉ hơn các em vài tuổi, nhưng đã chịu nhiều khổ sởi hơn các em, nhớ ngày đó. . .”
Ngô Hiểu Lai mỉm cười tiếp tục nghe dạy dỗ, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu cô cũng trải qua mười mấy năm như chị Viện, sẽ có người đồng ý lấy cô sao? Mã đại tỷ tiên sinh thật kiên định a.”
Cuối cùng cũng hết ngày, Ngô Hiểu Lai tan làm vội vã đến tiệm làm tóc, ác mộng liên tiếp mấy ngày nay để cho cô một manh mối: cô phải giữ vững trạng thái tốt nhất, không thể để cho Lão Hổ một lần nữa thấy mấy năm trước Ngô Hiểu Lai.
Ngồi trong tiệm làm tóc, Ngô Hiểu Lai nhận được cuộc gọi của Công Tôn Nam, hẹn cô sang ngày mai ra sân bay đón Bạch Ngọc Hổ.
“Công Tôn giám đốc, tôi phải đi làm, tôi không phải là giám đốc, ban ngày phải đi làm!” Cô sao có thể so sánh với giám đốc đại danh đỉnh đỉnh của công ty sản xuất đĩa nhạc.
“Ha ha, Lão Hổ nhà cô không thấy được cô nhất định sẽ rất thất vọng!”
“Ai, cũng là người lớn cả rồi, còn nói ngây thơ như vậy làm gì? Tối mai không phải gặp lại sao?”
“Ừ! Biết rồi, nhớ lúc đó phải trang điểm đẹp lên.”
“Bệnh à! Tôi không phải đi hẹn hò, cần gì phải trang điểm xinh đẹp? Ai nha, bây giờ không thích hợp nói chuyện, tôi cúp đây.” Thợ làm tóc nói cô ấy sắp bắt đầu.
“Hiện tại còn ở bên ngoài à? Đang làm gì vậy?” Công Tôn Nam tò mò hỏi.
“Á! Không có gì nha, chỉ là đột nhiên muốn làm tóc. . .” Cô thề không phải vì người đàng ông sắp về kia.
Công Tôn Nam cười để điện thoại xuống, cầm lên tấm hình đặt trên bàn. Đây là đám bạn cố ý tụ tập lại trước khi Bạch Ngọc Hổ xuất ngoại. Khi đó đa phần trong sôd bọn họ đều đang học đại học, anh là bạn học kiêm bạn tốt của Bạch Ngọc Hổ, còn Ngô Hiểu Lai là em khoá dưới kiêm bảo mẫu của Bạch Ngọc Hổ.
Bởi vì cùng chơi game “Xuyên Việt Thiên Hạ”, bọn họ gặp nhau và trở thành bạn tốt của nhau. Ở trong game, hắn tận mắt chứng kiến Bạch Ngọc Hổ và Ngô Hiểu Lai quan hệ “chủ tớ” hỉ nộ ái ân, cứ nghĩ rằng họ sẽ như A Phi bản chính cùng Tiểu Tiên hồ đồ, Thái Tử cùng Tiếu Ý Hồng Trần trở thành đôi oan gia.
Đáng tiếc người định không bằng trời định, không ngờ Bạch Ngọc Hổ xuất ngoại. Hai người trời nam kẻ bắc, đoạn mập mờ này không thể tiếp tục nữa. Nhưng giờ Bạch Ngọc Hổ trở lại, nam chưa kết hôn nữ chưa gả chồng, liệu có tia lửa giữa hai người không?
*Hồ nổi tiếng của Trung Quốc:
   em tra nhật nguyệt đàm thì cho ra hồ Nhật Nguyệt của TQ, có ảnh nhưng em không copy vào tường được T_T
juliecamellia 18-7-2014 03:26 PM
“Khốn kiếp! Có lầm hay không, thấy lão nương chạy tới còn dám đóng cửa!” Ngô Hiểu Lai vừa chửi rủa nhân viên văn phòng lạnh lùng kia, vừa tuyệt vọng ấn nút thang máy liên hồi, không nhìn thấy thang máy đang đi xuống sắp tới nơi.
Bên cạnh một người nước ngoài cũng chờ thang máy đang nhìn cô, Ngô Hiểu Lai lập tức thu hồi bộ dạng giương nanh vuốt, đứng thẳng người, khôi phục bộ dạnh thành phần tri thức tinh anh. Cô là người đẹp tự tin, ưu nhã tinh anh.  Cô có thể mất mặt trước nhân dân Trung Quốc nhưng tuyệt đối không thể mất mặt trước người nước ngoài.
Đang giả vờ bình tĩnh cùng nội tâm lo lắng và đau khổ, Ngô Hiểu Lai rốt cuộc đón được thang máy, vội vàng đi vào, vội vàng đi ra ở lầu 22, đi vào cửa tổng bộ tập đoàn Tần Viễn.
“Mau lên! Mau lên! Đã tới giờ quy định!” Nữ nhận viên tiếp tân vừa thấy Ngô Hiểu Lai liền vội vã kêu lên.
Ngô Hiểu Lai vội vã chạy đến trước đồng hồ canh giờ, lấy ra chiếc thẻ nắm trong tay từ lâu, run rẩy quẹt xuống, tíc tách một tiếng, đồng hồ hiển thị thời gian là 9:00:42.
Nguy hiển thật! Ngô Hiểu Lai vỗ vỗ bộ ngực. Quay đầu về hướng nữ tiếp tân làm mặt quỷ, sau đó thay đổi bộ dạng hấp tấp, đi chầm chậm tới văn phòng bộ phận hành chính.
“Mỹ nữ, hôm nay lại không kịp sao?” Effie một tay cầm chì vẽ mắt, tay cầm gương trang điểm, liết mắt nhìn Ngô Hiểu Lai.
Ngô Hiểu Lai đi tới bên cạnh bàn làm việc, để xuống sữa đậu nành cùng túi xÁ, đưa tay phải ra làm dấu chữ V thắng lợi, “Để cho ái phi thất vọng, hôm nay bổn cung một lần nữa an toàn qua cửa.”
“Khốn kiếp! Thang máy của chúng ta cũng nên tu sửa rồi, đừng cho cái đồ lười như cô được như ý.” Effie vẽ mắt trái tốt rồi, lại tiếp tục chuyển sang mắt phải.
“Trang điểm tốt khuông mặt của cô đi, cẩn thận biến thành nhật nguyệt đàm.” Ngô Hiểu Lai lấy bánh bao trong túi ra, vừa ăn sáng vừa công kích lại.
“Hiểu Lai, không phải Viện tỷ nói em!” Mã Viện Viện sau khi cảm thấy môi đã được tô hoàn mĩ mới nói chuyện. “Em như vậy là không được. . .”
“Ha ha, biết rồi Viện tỷ, chỉ cần tìm được một gã có nhà, có xe, còn độc thân và dễ nhìn em lập tức tự gả.” Ngô Hiểu Lai nào dám để cô ấy mở miệng, không phải nửa giờ cô ấy sẽ không ngừng.
Effie cười ha hả, “không phải Hà quản lí bộ phận nhân sự trên lầu có nhà có xe độc thân dễ nhìn, sao cô không lấy?”
“Khốn kiếp! Đừng ở trước mặt tôi nhắc đến tên Hà hầm băng ấy!” Nếu không phải phòng nhân sự quản lí việc chấm công của công ti, thì cô đâu phải chạy nước rút 100 mét mỗi ngày cơ chứ?
“Vậy ta sẽ giớ thiệu cho cô một cái mần tốt.” Effie làm bộ thần bí nói.
“Ai a?”
“Không có nghe nói sao? Con trai chủ tich xuất ngoại du học nhiều năm về nước, có khả năng nhận chức tổng giám đốc. Công ty chúng ta kinh doanh bất động sản, nhà cửa sẽ thiếu sao? Về phần xe, không phải BMW cũng là Mercedes-Benz. Thế nào, mầm này được chứ?”
Ngô Hiểu Lai bị sặc một ngụm sữa đậu nành, nước mắt thi nhau chảy ra. Vì sao đi đến đâu cũng không thể thoát khỏi Lão Hổ?
“A, Ngô Hiểu Lai! Dục tốc bất đạt, thả cần câu dài mới bắt được cá lớn” Effie dùng sức vỗ lưng cô.
“Ý tưởng của các em vừa không thực tế vừa không đúng. Các em nha, bị tiểu thuyết ngôn tình làm hại hết rồi! Lại nghĩ muốn tìm nam chính hoàn mỹ như thế. Đời này làm gì có nhiều như vậy vương tử? Thuỷ chung vẫn là nam nhân bbinhg thường nhiều, cô bé lọ lem cũng không có nhiều. Hiểu Lai, đừng nghe Effie, mơ ước làm cô bé lọ lem không khác nào mơ mộng hão huyền. Nghe lời Viện tỷ, năm đó theo đuổi tỷ cũng đâu có ít, đẹp trai, có tiền, có xe, có nhà đều có. Nhưng tỷ vẫn chọn lão công của tỷ. Vì sao? Bởi vì hắn kiên định. Nhiều năm như vậy cũng xem như tích luỹ được tiền bạc nhưng vẫn đối tốt với tỷ. Đàn ông mà, càng có diện mạo tốt, càng có tiền thì càng không phải thứ gì tốt đẹp. Bây giờ em trẻ tuổi, hắn cần em nhưng đợi vài năm nữa đi, em tàn hoa ong bướm rồi, hắn lại quay sang yêu người khác. Vì vậy. . .”
Cuối cùng Viện tỷ cũng tìm được cơ hội mở miệng. Cả văn phòng chỉ có thanh âm của tỷ. Ngô Hiểu Lai mặt mày ủ dột, trời đất làm chứng, cô chưa từng có mơ ước làm cô be lọ lem. Cô đã sớm nhận định Bạch Ngọc Hổ là con bọ gầy, chưa bao giờ đem Lão Hổ biến thành kim quy tế của mình. Nhìn lại một chút người khởi xướng Effie, sớm mượn có đi WC trốn mất.
“Viện tỷ. . .” Cô cũng có ý định bắt chước, Mã đại tỷ uy lực không phải người bình thường có thể chống đỡ được.
“Hiểu Lai! Em cũng không nên chê Viện tỷ dài dòng. . .”
“Làm sao có thể, em chỉ là. . .”
“Ha ha, Viện tỷ so với các ngươi cũng chỉ hơn có vài năm, nhưng ăn qua khổ vẫn so với các ngươi nhiều, nhớ ngày đó. . .”
Ngô Hiểu Lai mỉm cười tiếp tục nghe dạy dỗ, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu cô cũng trải qua mười mấy năm như Viện tỷ, sẽ có người đồng ý lấy cô sao? Mã đại tỷ tiên sinh thật kiên định a.”
Cuối cùng cũng hết ngày, Ngô Hiểu Lai tan làm vội vã đến tiệm làm tóc, ác mộng liên tiếp mấy ngày nay để cho cô một manh mối: cô phải giữ vững trạng thái tốt nhất, không thể để cho Lão Hổ một lần nữa thấy mấy năm trước Ngô Hiểu Lai.
Ngồi trong tiêm làm tóc, Ngô Hiểu Lai nhận được cuộc gọi của Công Tôn Nam, hẹn cô sang ngày mai ra sân bay đón Bạch Ngọc Hổ.
“Công Tôn giám đốc, tôi phải đi làm, tôi không phải là giám đốc, ban ngày phải đi làm!” Cô sao có thể so sánh với giám đốc đại danh đỉnh đỉnh của công ty sản xuất đĩa nhạc.
“Ha ha, Lão Hổ nhà cô không thấy được cô nhất định sẽ rất thất vọng!”
“Ai, cũng là người lớn cả rồi, còn nói ngây thơ như vậy làm gì? Tối mai không phải gặp lại sao?”
“Ừ! Biết rồi, nhớ lúc đó phải trang điểm đẹp lên.”
“Bệnh à! Tôi không phải đi hẹn hò, cần gì phải trang điểm xinh đẹp? Ai nha, bây giờ không thích hợp nói chuyện, tôi cúp đây.” Thợ làm tóc nói cô ấy muốn bắt đầu.
“Hiện tại còn ở bên ngoài à? Đang làm gì vậy?” Công Tôn Nam tò mò hỏi.
“Á! Không có gì nha, chỉ là đột nhiên muốn làm tóc. . .” Cô thề không phải vì người đàng ông sắp về kia.
Công Tôn Nam cười để điện thoại xuống, cầm lên tấm hình đặt trên bàn. Đây là đám bạn cố ý tụ tập lại trước khi Bạch Ngọc Hổ xuất ngoại. Trong cả bọn đa phần đều ở trên đại học, hắn là bạn học kiêm bạn tốt của Bạch Ngọc Hổ, còn Ngô Hiểu Lai là em khoá dưới kiêm tiểu bảo mẫu của Bạch Ngọc Hổ.
Bởi vì cùng chơi game “Xuyên qua thiên địa”, bọn họ gặp nhau và trở thành bạn tốt của nhau. Ở trong game, hắn tận mắt chứng kiến Bạch Ngọc Hổ và Ngô Hiểu Lai quan hệ “chủ tớ” hỉ nộ ái ân, cứ nghĩ rằng họ sẽ như Chánh Phi cùng hồ đồ Tiểu Tiên, Vương Tử cùng Tiếu Ý Hồng Trần trở thành đôi oan gia.
Đáng tiếc người định không bằng trời định, không ngờ Bạch Ngọc Hổ xuất ngoại. Hai người trời nam kẻ bắc, đoạn mập mờ này không thể tiếp tục nữa. Nhưng giờ Bạch Ngọc Hổ trở lại, nam chưa hôn nữ chưa gả, liệu có tia lửa giữa hai người không?
juliecamellia 18-7-2014 03:02 PM
Văn án
Thời trung học, Ngô Hiểu Lai phá hỏng BMW của Bạch Ngọc Hổ, nên không thể không bán sức lao động trả nợ. Làm bảo mẫu cho Bạch Ngọc Hổ suốt ba năm, cho đến khi anh du học nước ngoài. Sáu năm sau, Lão Hổ vừa đáng sợ vừa đáng yêu đã trở lại. Hai người một lần nữa “ở chung”. Lúc này, anh chẳng những là chủ cho thuê nhà, mà còn là cấp trên của cô. Anh một lòng muốn đem kẻ có tư tưởng cải thìa bị sâu ăn như cô bồi dưỡng thành tài, liệu anh có thể sao?

Giới thiệu
Tháng ba, tại nước Mĩ Los Angeles lá cây đã ngả màu. Trong một căn hộ ẩn dưới bóng cây, Bạch Ngọc Hổ đang thu dọn hành lý. Nhưng lần này, anh không chuyển đến một thành phố khác, mà là hoàn toàn rời khỏi đất nước này, trở lại tổ quốc của mình, trở lại nhà của chính mình.
Trong phòng, đồ chưa thu dọn còn không nhiều lắm, chỉ còn lại một ít. Mỗi một vật là một kỉ niệm, không thể làm mất. Ví dụ như tấm ảnh vẫn đặt trên bàn đây.
Đây là bảy năm trước khi chuẩn bị ra nước ngoài du học, cùng nhóm bạn tốt chụp ảnh chung: Quả Đấm, Tiểu Nam công tử,A Phi bản chính ,Tiểu Tiên hồ đồ, Tiếu Ý Hồng Trần, Thái Tử, tiểu tâm can của Thập Tứ,Dịch Thuỷ Hàng… Tất nhiên cũng không thiếu được cô, người tự xưng là món ăn đệ nhất thiên hạ hấp dẫn nhất thiên hạ, ai gặp cũng thích_ Cải Thìa.
Cải thìa tên thật là Ngô Hiểu Lai, cô không chỉ là bạn, là em khoá dưới của anh, mà là cùng ở chung với anh ba năm_ bảo mẫu. Quan hệ của hai người so với bạn thân Tần La, Công Tôn Nam càng thêm thân thiết.
Trong ảnh Ngô Hiểu Lai mới mười chín tuổi, còn đang trong tuổi dậy thì, mặc dù khuôn mặt làm bộ nhăn nhó nhưng cũng không che được nụ cười vui vẻ của cô, đối lập với vẻ mặt bình tĩnh của anh phía sau.
Suốt bảy năm không gặp mặt, cô ấy có phải đã trưởng thành, trở thành thục nữ tao nhã tự tin. Không biết anh còn có thể nhận ra cô không, hay có thể anh đang lo lắng cô có thể nhận ra mình không.
“Hiểu Lai, anh trở về rồi.”

Chương 1
Ngô Hiểu Lai ngồi xổm trên mặt đất sửa xe đạp, hai tay đã đen bẩn, mặt đầy mồ hôi nhưng chỉ có thể bất lực nhìn một nửa sợi dây xích trên mặt đất.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô trở thành học sinh lớp mười một, dù đã biết chiếc xe đạp cũ kĩ này sẽ có bất trắc, cho nên cố tình đi sớm, nhưng xem ra vẫn tới muộn.
Ngay lúc này, Ngô Hiểu Lai khẳng định mẹ mình là phần tử phong kiến trọng nam khinh nữ còn sót lại, nếu không tại sao năm ngoái anh hai lên cấp ba có thể mua xe đạp mới, mà mình chỉ có thể đi xe đạp cũ bị mẹ vứt bỏ, đồng thời cô cũng  khẳng định ba là phần tử tư bản chủ nghĩa hủ bại trọng sắc khinh con. Nếu không,  sao không mua xe đạp mới cho mình, mà lại mua cho mẹ trước?
Mẹ nói, chỉ khi nào làm chiếc xe đạp này hỏng đến độ không thể sửa được nữa, mới cân nhắc mua xe đạp mới cho cô. Nghĩ tới đây, Ngô Hiểu Lai nhất thời phát giận nghĩ tới việc điên rồ*
*ác theo đảm biên sinh, mình không hiểu cái này.
Được! không phải muốn hỏng đến độ không thể sửa được nữa hay sao, vậy cô sẽ tiễn chiếc xe đạp này đoạn đường cuối cùng. Ngô Hiểu Lai nắm lấy chiếc xe, dồn hết lực toàn thân ném về phía xa. . .
Khốn kiếp! Cô thật sự ném chiếc xe đi thật, còn là một đường vòng cung xinh đẹp, có lẽ cô nên tham gia thi ném tạ. . . Á. . . nếu điểm dừng của đường vòng cung không phải là chiếc ô tô xinh đẹp mới tinh thì hết thảy đều hoàn mỹ.
Một tiếng nổ cực lớn sau đó, thiếu niên đẹp trai sững sờ nhìn xe của mình, kính chắn gió nứt thành nhiều khe lớn nhưng còn không vỡ tung, xem ra chất lương không tệ, mu xe bị thủng thành một rãnh to, phía trên là chiếc xe đạp bị vặn vẹo.
Anh chỉ là xuống xe mua tờ báo, quay đầu lại xe anh liền biến thành vậy, đây là xe  anh chỉ mới lái một ngày! Anh giận đến cả người phát run, không chỉ đau lòng chiếc xe mà là anh đã đồng ý với mẹ, nếu xuất hiện bất kì chuyện ngoài ý muốn nào anh  phải ngoan ngoãn đợi đến mười tám tuổi mới được lái xe.
“A!” Có người phát ra tiếng kêu thảm thiết trước thiếu niên anh tuấn. “Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ mình thật sự có thể ném đi.”
“Là cô ném chiếc xe tới đây đúng không?”
“Tôi, tôi sẽ bồi thường, chi phí sửa chữa tôi sẽ trả!”
“Cô trả được sao? Cô cho đây là xe đồ chơi mấy chục đồng? Đây là xe BMW trên trăm vạn đồng!”
“Trên trăm vạn đồng?” Giọng của Hiểu Lai như run lên, nhà họ Ngô không phải khá giả gì, ngay cả mua xe đạp cũng cần cân nhắc kĩ.
“Tôi. . . tôi. . . không có tiền.” Ngô Hiểu Lai cúi đầu xin lỗi.
“Không có tiền? Vậy thì để mạng lại đi!” Thiếu niên đẹp trai đột nhiên hoá thành con hổ hung dữ mở ra cái mồm đỏ như chậu máu đi tới gần cô.
Ngô Hiểu Lai giãy dụa tỉnh dậy từ trong mơ, mở mắt nhìn đồng hồ báo thức, mới 6 giờ rưỡi, còn có thể ngủ một lúc. Kì lạ, từ khi biết tin Bạch Ngọc Hổ về nước, cô đã nhiều lần gặp ác mộng, chi tiết trong mơ cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng cuối cùng Bạch Ngọc Hổ nhất định sẽ hoá thành con hổ hung dữ nhào về phía cô.
Hay là báo hiệu trước một điều gì đó?
Trong mơ chính là cảnh ngộ của mười năm trước, khi cô và Bạch Ngọc Hổ mới quen nhau. Nhưng  trên thực tế phí sửa chữa BMW chỉ có ba vạn đồng, chứ không phải trên trăm vạn. Cô cũng không mất mạng trong miệng hổ, mà làm bảo mẫu bên người Bạch Ngọc Hổ, từ lớp mười một đến lớp mười hai, còn cả năm nhất đại học, tròn ba năm.
Ban đầu định là năm năm, may mắn năm ba Bạch Ngọc Hổ xuất ngoại du học, hiệp ước đáng ghét này kết thúc trước kì hạn. Lẽ ra cô còn thiếu anh một vạn hai ngàn đồng, chẳng lẽ giấc mơ này báo trước Bạch Ngọc Hổ sẽ quay lại đòi nợ?
Định nằm trên giường suy nghĩ chuyện cũ thôi, nhưng lại ngủ mất rồi? Mở mắt lần nữa đã bảy giờ rưỡi, cuộc sống của thành phần tri thức Ngô Hiểu Lai bắt đầu
Lên trênLên trên Bottom