|
Shot 7: Yêu đôi khi đơn giản chỉ là học cách từ bỏ - Kyuseo
Tay anh đang mân mê chiếc cà vạt, chỉnh tới chỉnh lui cho tới lúc nào anh hài lòng nhất mới dừng lại. Trước khi đi, anh còn cố ngoái lại nhìn mình trong gương lần cuối. Em mà biết chuyện chắc sẽ phì cười và bảo là sao anh lại phải cầu toàn đến như vậy. Ừ thì anh cầu toàn, nhưng hôm nay là ngày cưới của em mà, anh muốn mình phải hoàn hảo nhất có thể. Đến nơi, anh đảo mắt một lượt để tìm em. Không thấy đâu hết. À, em đang ở phòng cô dâu cơ mà. Anh vội vàng chạy đến đó. Em đây rồi, đang đứng nói chuyện với Yoona xúng xính trong bộ váy phù dâu màu hồng tươi tắn. Còn em, em chọn cho mình bộ váy trắng tinh khiết, trắng trong như con người em vậy. Em vừa nhìn thấy anh đã vội vẫy tay:
-"Yong~ à, lại đây đi".
Anh chạy lại gần. Trông em thật vui sướng. Má em ửng đỏ ngượng ngùng, đôi mắt em rơm rớm nước mắt hạnh phúc, cái miệng em khẽ mỉm cười, nụ cười hân hoan của một cô dâu đang sắp sửa đón nhận hạnh phúc hôn nhân. Anh định nói điều gì đó với em thì cánh cửa phòng bật mở. Taeyeon, 1 cô bạn thân khác của em xộc thẳng vào phòng và la lên:
-"Hai cậu nhanh lên nào, đã đến giờ làm lễ rồi kìa".
Em và anh nhanh chóng chạy ra ngoài cho kịp giờ làm lễ. Em bước vào cổng chính của nhà thờ, theo sau là Yoona. Còn anh đang ở đây, với chú rể và cha sứ. Ừ, anh không phải là chú rể, anh chỉ là phù rể trong cái đám cưới này của em. Nhìn em vui sướng bên Kyuhyun, anh lại thấy trái tim anh như bị ai đó bóp nát và băm vụn ra hàng trăm mảnh. Và anh hối hận, hối hận vì đã không nói với em về tình cảm của bản thân, và hối hận vì có thể người cùng sánh vai với em trong lễ cưới ngày hôm nay là anh chứ không phải cậu ấy. Giá như...
Anh đã yêu em từ những ngày chúng ta còn bé, còn tranh nhau cái kẹo, cái bánh. Khi ấy, anh hãy còn là một thằng bé nghịch ngợm, suốt ngày chạy chơi cùng lũ con trai phá phách xóm làng . Nhà em gần sát nhà anh, bố mẹ em lại suốt ngày đi làm bỏ em ở nhà một mình. Ngồi ở nhà chơi búp bê mãi cũng chán, em xin bố mẹ cho đi chơi cùng anh. Thương em ở nhà lủi thủi một mình nên bố mẹ em đồng ý. Thế là cuộc chơi nào của anh cũng có sự góp mặt của em. Nhưng em không tham gia chơi, chỉ đứng ngoài cổ vũ mà thôi. Không hiểu sao, anh lại có thêm sức mạnh để chiến thắng mỗi khi nghe tiếng cổ vũ của em. Nhưng cũng vì thế bọn con trai lại hay gán ghép hai đứa mình với nhau. Cứ khi nào anh đi cùng em, bọn chúng lại hét ầm lên:
-"Yongseo! Yongseo! Hai đứa nó thích nhau!".
rồi phá ra cười khoái trá. Anh bực lắm, vì thế bữa sau anh tránh xa em, càng xa càng tốt. Em buồn lắm nhưng không nói gì. Thế là chúng mình xa cách. Anh rất muốn làm lành với em nhưng không có dịp nào thuận tiện cả. May mắn thay, trong lúc anh đang ngồi học, một mảnh giấy rơi trúng đầu anh. Anh chửi thầm trong bụng cái đứa chết bầm nào đó vừa ném xong thì bắt gặp em đang làm cử chỉ bảo anh mở giấy ra đọc. Anh làm theo ngay lập tức:
-"Yong~ à, mặc kệ chúng nó đi, hai đứa mình không như vậy là được mà".
Anh hí hoáy viết rồi ném lại qua chỗ em. Em giơ tay ra chụp nhưng không kịp rồi, thầy giáo đã bắt được. Thầy mở ra và đọc to cho cả lớp nghe:
-"Ừ, vậy chúng ta làm hoà nhé" rồi quay lại hỏi cả lớp:
-"Mảnh giấy này là của ai đây?".
Anh rụt rè đứng lên:
-"Dạ, của em ạ".
Vấn đề là, em cũng đứng lên và nói một câu giống hệt anh. Thầy giáo nhìn hai đứa mình, hết sức ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
-"Hai em, xuống dưới cuối lớp, đứng tại đó cho đến hết giờ".
Anh và em lê bước xuống cuối lớp. Em cự anh:
-"Sao cậu lại nhận hả?".
-"Thì mảnh giấy đó đúng là của mình mà".
Thầy giáo vô cùng tức giận, quay lại mắng:
-"Đã bị phạt đứng đó mà còn làm ồn. Ra ngoài hành lang quì xuống và giơ hai tay lên cho tôi".
Chúng mình đúng là, cãi nhau đến độ làm thầy tức bốc khói luôn. Nhưng bù lại, sau vụ đó chúng mình lại chơi với nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Em còn nhớ hồi xưa em để tóc thắt bím không? Hai cái đuôi sam của em làm em trông thật xinh xắn, đáng yêu một cách lạ thường, cứ ngoe nguẩy sau lưng anh mỗi lần anh chở em đi học. Vì nó đáng yêu thế, nên anh cứ muốn giựt lấy đem về nhà làm của riêng. Mỗi lần bị anh giựt tóc, em la lên nhưng không hề phản ứng gì. Em hiền quá đấy, mỗi lần bị anh ăn hiếp đều chỉ mỉm cười, một nụ cười khiến trái tim của biết bao tên con trai phải xao xuyến mỗi khi nhìn thấy.
Chúng mình cứ thân thiết như vậy, không thể tiến xa thêm. Nhiều lúc anh tự hỏi, tại sao mình lại thích em nhỉ? Nhưng rồi anh cũng tự trả lời, tại sao anh lại không thích em cơ chứ? Em xinh xắn, trong sáng, ngây thơ, hiền lành, tốt bụng thế cơ mà. Nhiều lúc anh ngắm sao và nghĩ đến em. Em cũng như những ngôi sao trên bầu trời vậy, đẹp đẽ, lung linh, nhìn thì có vẻ gần nhưng anh lại không bao giờ có thể chạm tới được.
Rồi chúng mình lớn lên. Em và anh không còn thân thiết như xưa nữa. Những buổi đi chơi của chúng ta đã có thêm một người, đó là Kyuhyun. Nhìn hai người vui vẻ bên nhau, anh luôn biết ý rút lui. Nhưng em có biết những lúc ấy, anh đau khổ như thế nào không? Nhìn người mình yêu đang hạnh phúc bên một người khác không phải mình, em có biết là cái cảm giác đó đau đớn chừng nào không? Người anh như có hàng ngàn mũi kim xuyên qua, chỗ nào cũng đau, cũng đầy thương tích. Nhưng anh lại không dám mở miệng ra nói với em, chỉ âm thầm chịu đựng nỗi đau ấy một mình và vẫn cười đùa như không có chuyện gì.
Một tháng trước, anh bỗng nhận được thiệp cưới của em. Em bảo rằng em và cậu ấy cảm thấy không thể sống thiếu nhau và tình cảm hai người đã đủ sâu đậm để tiến tới hôn nhân. Anh nhận tấm thiệp mà lòng đau như cắt. Dù biết là hai người sẽ đến với nhau nhưng anh không ngờ lại nhanh đến vậy. Anh chưa chuẩn bị tinh thần em à. Sao em lại cứ phải cứa thêm một nhát dao vào con tim đang rỉ máu của anh vậy, thậm chí vết thương này còn sâu hơn tất cả những vết thương trước đó. Và giờ đây, nhìn em rạng rỡ bên cạnh cậu ấy, lòng anh lại thêm một lần đau. Tại sao em lại mang đến hạnh phúc tột độ cho anh nhưng cũng chính em lại là người làm anh đau khổ đến tận cùng? Tại sao lại là em mà không phải một ai khác? Tại sao anh không thể yêu một người khác để có thể bớt đau khổ hơn? Tại sao và tại sao? Anh luôn tự hỏi mình như vậy dù biết chắc câu trả lời là vì em là người duy nhất mà anh yêu. Và cũng chính vì biết chắc câu trả lời như vậy nên anh lại rơi vào bế tắc trong mớ tình cảm luẩn quẩn không có đường ra của mình.
Ơ, nhưng em đâu rồi? Buổi làm lễ đã xong, đáng lẽ em phải ở đây chúc tụng quan khách chứ? Kyuhyun cũng chạy lại hỏi anh:
-"Cậu có thấy Seohyun đi đâu không?".
Lạ nhỉ, ngay cả cậu ấy còn không biết em đi đâu nữa. Lòng anh nóng như lửa đốt. Anh vội vàng chạy đi tìm em. Tìm khắp nơi nhưng không thấy em đâu hết. Anh vừa chạy vừa thầm cầu nguyện, mong là em không xảy ra chuyện gì. Vừa nghĩ đến đó, anh đã thấy bóng dáng em. Em đang băng qua đường để chạy đến chiếc xe hoa. Phù, may mà em không sao. Anh thở phào nhẹ nhõm trong bụng. Đúng lúc đó, một chiếc xe tắc xi ầm ầm lao tới chỗ em. Nguy hiểm quá, em sẽ bị xe tông mất thôi. Không một phút chần chừ, anh lao tới đẩy em sang một bên. Còn về phần anh, anh chỉ biết là đầu anh va đập rất mạnh vào cửa xe và người anh rớt xuống mặt đường gây ra một tiếng "bịch" rất lớn. Em tỉnh dậy, vội vàng chạy lại lay người anh, hét vang:
-"Yong à, cậu có sao không?".
Anh dù đau lắm nhưng vẫn cười toe để em an lòng:
-"Mình không sao đâu, Hyun~ yên tâm nhé".
Em ôm xác anh rồi sờ lên đầu anh. Em hoảng hốt khi thấy tay mình toàn máu là máu. Em khóc lớn:
-"Yong~ à, cậu không được chết biết chưa?".
Anh mỉm cười nhìn em lần cuối:
-"Hyun~ à, muộn rồi, mình sắp chết rồi. Nhưng mình muốn nói với cậu một điều này, mình thích cậu, à không, anh...yêu...em".
Và ngay sau đó, anh ra đi trong mãn nguyện. Chắc em sẽ nói rằng vì sao không để em chết mà anh lại phải chết thay em? Em à, nếu em chết, sẽ có hai người phải vì em mà đau khổ nhưng còn anh chết, sẽ không ai phải đau khổ vì anh cả. Thế nên, anh ra đi mà không luyến tiếc gì. Seohyun à, từ trên cao này, linh hồn của anh sẽ luôn dõi theo em, sẽ luôn bên cạnh em mọi lúc mọi nơi. Dù em có ở bất cứ nơi nào, anh cũng sẽ luôn bảo vệ em, không để ai làm em phải tổn thương. Hãy luôn giữ nụ cười trên môi em nhé. Anh ngàn lần vẫn muốn nói một câu: Em là tình yêu duy nhất của cuộc đời anh. Anh sẽ mãi mãi yêu em cho dù mai này có ra sao và anh nguyện hi sinh tất cả chỉ để mong em được hạnh phúc. Yêu đâu phải chỉ đơn thuần là tranh giành, cướp đoạt, ép buộc mà yêu được đâu em, yêu đôi khi đơn giản chỉ là học cách từ bỏ thôi em à.
End shot 7. |
|