|
PART 1
Tao cho chiếc xe lao nhanh tới phía trước, anh như muốn mình xuyên thủng màn đêm… quen thuộc. Tiếng gió hòa cùng tiếng động cơ của xe rít lên bên tai, làm rung chuyển toàn bộ thân anh, và gió như muốn thổi bay mất anh khỏi chiếc Black Bess. Trong khoảng thời gian này, anh vẫn thích mở mui ra để đón lấy từng cơn gió lốc với tốc độ lái hiện tại của anh…
Cảm giác đang trốn chạy cho điều gì thì anh là người biết rõ nhất, nhưng anh không muốn khẳng định vậy thôi… Bàn tay anh ươn ướt, không cần nhìn xuống anh cũng biết, vết thương bên vai phải càng lúc càng hở miệng ra, khi anh không kịp bằng nó lại cho một khoảng thời gian ngắn ngủi.
À, mà không… Anh muốn chính tay Julia xử lý vết thương cho anh… anh không thể quên khoảng khắc đó, khi nó thật sự in đậm trong tâm trí anh… Bàn tay cô nhẹ nhàng với ánh mắt lo lắng.
Khuôn mặt xinh xắn khẽ cúi xuống để anh thấy được sóng mũi cao thon gọn, làn môi màu hồng với bờ môi cong cong mà anh từng nếm trải, ngọt ngào và rất đỗi dịu dàng, dẫn đưa anh vào những cơn hoan lạc tình ái, chìm đắm trong mọi cảm xúc thăng hoa, đánh động điều đã ngủ quên trong tâm trí anh thức giấc, khiến anh không thể rời bỏ, và cứ muốn giữ lại cho mình…
Và hiện tại vào giây phút này đây, những hình ảnh quen thuộc cứ hiện lên trong đầu anh, phản chiếu vào màn đêm vô tận trước mắt… Anh khẽ nhếch môi mỉm cười… không biết anh có về kịp không?
Mỗi khi Tao rời nhà cho một công việc, điều khiến anh lo sợ nhất không phải là không về được đến nhà. Mà điều khiến anh lo sợ nhất đó là việc khi anh trở về thì Julia không còn ở đó nữa. Chưa bao giờ Tao có cảm giác giữ được Julia trong vòng tay mình mãi mãi.
Một phần vì công việc của mình, một phần thì anh chưa đủ tự tin rằng mình đang có được Julia. Julia trong mắt anh là một cô gái tuyệt vời, nhưng trong tâm trí anh lại là một cô gái nguy hiểm. Mọi thứ đến với anh cứ như trong chuyện cổ tích, như phim. Thì làm sao anh có thể tin vào bất cứ một điều gì, khi từ trước đến giờ anh chỉ biết tin vào bản thân mình qua công việc.
Đây là tình yêu đầu của anh, bởi thế anh chưa có một kinh nghiệm nào để nhận biết đối phương, hơn nữa Julia thường có những thái độ rất mâu thuẫn đối với anh.
Tao đạp thắng, chiếc xe dừng lại đột ngột, anh chúi người tới trước mặc dù đã thắt dây an toàn. Thật nhanh anh lao ra khỏi xe, bằng tất cả sức lực còn lại, anh hướng thẳng vào nhà, một căn nhà trên tầng gác mái của một chung cư cũ kỹ.
Anh chọn địa điểm này cho công việc, anh lao vào thang máy, cái thang máy thuộc loại thang máy công trường, có đủ sức để chứa nhiều người chứ không đủ sức để đi nhanh trong tích tắc.
Vẫn như mọi lần, Tao cảm nhận trái tim anh đập liên hồi mỗi khi anh đứng trong thang máy này. Anh tựa lưng vì mệt mỏi, vì những đau đớn của thể xác cho một cuộc chiến không cân sức.
Julia chưa từng hỏi… Tại sao anh lại chọn nghề này? À… Mà hỏi gì nhỉ, rõ ràng khi anh đến với cô ấy, cô ấy cũng đã biết anh là ai mà…
Tao bước khập khiễng vào nhà, anh ngửi được cả không gian luôn lạnh lẽo của mình. Anh dần bước chậm rãi, vì sợ… Nỗi sợ anh luôn mang theo, cũng như giờ đây anh cảm thấy mình không đủ sức nữa…
Anh gục xuống… nhưng vẫn đưa tay ra cố níu lại cái kệ tủ bên ngoài, trên mặt tủ anh không trưng bày gì cả. À… không có đó, nhưng nó đã đổ vỡ hết cho những lần anh bị thương níu lấy nó rồi…
Tao ngả ra đất, anh xoay đầu để trước khi anh không còn có thể mở mắt nữa, thì anh cũng mong hình ảnh cuối cùng anh được nhận đó là hình ảnh của Julia…
Căn nhà lớn đấy, nhưng nó rất đơn giản cho mọi đồ vật. Bởi thế dù anh đảo mắt một vòng cũng không thể thấy Julia… Anh khép mắt lại, cảm nhận trái tim mình se thắt, mấp máy môi…
Chỉ muốn gọi Julia mà thôi, anh dõng tai lên, khả năng đặc biệt còn lại đang hoạt động trong anh… Không một tiếng động, tất cả tĩnh lặng… Mặc dù Julia di chuyển rất nhẹ nhàng. Nhưng thật sự thì anh vẫn không thể nghe được bất cứ âm thanh nào trong nhà anh, ngoài hơi thở của anh dần dần như không còn nữa…
Tao nắm chặt bàn tay mình lại, cũng là không có gì… Bàn tay quen thuộc này chỉ để chạm vào những thứ ghê gớm đoạt mạng một con người. Từ bao lâu nó lại được chạm vào điều dịu dàng ngọt ngào nhất…
Vậy mà giờ đây, chẳng còn gì để nó nắm giữ nữa. Tất cả chấm dứt như thế này sao…? Điều mà anh đã luôn hình dung ra trước, chỉ để đợi ngày nó hoàn thành…
Tao cố xoay người, anh co thân lại, cảm thấy lạnh quá… Hình như toàn thân anh bắt đầu chạm tới cõi âm ty… Anh mấp máy môi, nhưng không một từ nào được phát ra, chỉ có thanh âm nức nở bắt đầu dần lớn trong cổ họng anh mà anh đang cố kìm giữ nó lại… Bình tĩnh nào… Đó là điều mà anh phải đặt để lên hàng đầu trong mọi tình huống cho công việc làm sát thủ của anh…
Tao mở to mắt, chẳng thấy gì ngoài một màu đen vô tận… Chỉ còn 3 phi vụ nữa là anh có thể kết thúc công việc, chỉ còn 3 lần nữa anh đối diện với nguy hiểm thì anh sẽ được bình an, nhưng có lẽ muộn quá rồi.
Muộn khi anh chưa bao giờ nói với Julia ý định này của mình…
*Chỉ mong em có một cuộc sống thật tốt đẹp, thật đầy đủ và thật hạnh phúc bên anh…*
Chúng ta sẽ đến Paris, thủ đô hoa lệ với những tình yêu ngọt ngào để dành cho con người máu lạnh như anh, để cho công việc của em luôn thuận lợi. Anh không phải là kẻ gia trưởng. Anh sẽ để em bay cao trong thế giới mà em yêu thích…
Còn anh, sẽ chỉ lẳng lặng đứng phía sau em, trong bóng đêm đầy nỗi sợ hãi bảo vệ em… Chỉ có em mới có thể tìm ra anh trong bóng đêm đấy, thiên thần của anh… giờ… đã không còn bên anh nữa rồi…
Tao khép mắt lại, anh luôn bằng lòng với mọi thứ đến với anh cho từ lúc anh sinh ra đến giờ…
-“ Tao…”
Tao giật mình, nhưng anh không thể thoát ra được sự níu kéo của quỷ đang lôi anh đi, anh chỉ muốn đưa tay ra, bàn tay tội lỗi đầy máu này không đủ xứng để chạm đến thiên thần…
-“ Tao…”
Âm điệu dịu dàng thanh thoát của Julia vang lên càng lúc càng gần, Tao chỉ muốn đáp:
*Anh đây*
Nhưng vẫn là không thể, anh dùng hết sức mình, mở to mắt một lần nữa, chỉ để thấy khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt màu xanh biếc như đại dương rộng lớn đủ chứa chấp anh, đắm chìm trong dòng nước mát lạnh, gội sạch mọi thứ dơ bẩn từ con người anh…
Đại dương đấy bắt đầu dậy sóng, từng giọt nước trong veo từ đôi mắt biếc rơi xuống, khiến cho Tao không cam lòng cho mọi thứ…
-“ Em đưa anh đi bệnh viện, cho dù có xảy ra chuyện gì khác với anh!”
Tao cảm nhận Julia đang cố gắng đỡ lấy anh… Anh thật vô dụng, từng luôn nghĩ bảo vệ em, nhưng lúc nào cũng để em chăm sóc cho anh như thế này.
-“ Cố lên Tao, anh sẽ không sao đâu mà, đừng bỏ em…”
Thanh âm nghẹn ngào vì gì nhỉ? Có phải vì lo cho anh, sao anh không thể chấp nhận vậy, anh không thể tin mình có bất cứ một diễm phúc nào từ Julia đem đến…
Chính anh cũng luôn mâu thuẫn khi Julia xuất hiện bên anh… Nhưng Julia đã nói thế, thì anh sẽ tin thế. Bởi nếu như anh không thể tin vào một con người mà anh yêu thương, thì làm sao anh có đủ tình yêu để dành cho người ấy…
Tao đưa tay lên, ra hiệu… thấy Julia gật đầu rồi lao vào phòng ngủ, anh yên lòng… Trong tích tắc Julia hoàn thành xong mũi tiêm cho anh. Anh nhắm mắt lại, trong tích tắc anh cảm nhận mọi thứ đã gần như có nhận thức, anh gượng dậy trong đôi tay mềm mại của Julia, buông lời…
-“ Anh không sao!”
Như mọi lần, chỉ để Julia yên tâm… Julia đỡ anh vào phòng ngủ, đỡ anh lên giường và bắt đầu xử lý vết thương cho anh…
Julia là một cô gái rất giỏi. Bản thân Julia không phải là y tá. Nhưng cô ấy rất thuần thạo trong việc xử lý vết thương dù chỉ qua một lần anh chỉ dạy, và cũng như mọi lần, Tao thinh lặng nhìn Julia, vẫn là dáng điệu khiến cho anh thổn thức…
Anh luôn muốn phút giây này tồn tại mãi… Mai này khi anh rời bỏ nghề nguy hiểm này, thì anh không còn cơ hội để Julia chăm sóc nữa rồi… anh chợt nghe…
-“ Mới khóc lại cười…”
Một câu trách yêu của Julia… Tao quay đi, anh bật cười nhẹ đáp trả…
-“ Vậy sao? Chẳng phải anh đã từng nói với em, anh thích đi xe mui trần đến nỗi trời mưa anh cũng mở mui à?”
-“ Có kính chắn gió phía trước mà!”
Tiếng Julia đáp lại liền, khiến Tao bật cười ra tiếng…
-“ Em thông minh quá, đi làm người mẫu uổng đấy!”
-“ Thế anh bảo em làm gì?”
-“ Làm sếp!”
-“ Sếp gì?”
Tao nhận lấy khuôn mặt xinh xắn ngẩng lên, nhận lấy đôi mắt màu xanh biếc có hình ảnh anh trong đấy, đôi môi màu hồng mở ra thật dịu dàng, trao cho anh nụ cười cũng thật ấm áp…
-“ Sếp của anh nhé!”
Tao không ngần ngại gật đầu liền.
-“ Được đó!”
-“ Vậy em ra lệnh cho anh tìm việc khác!”
Tao quay đi, chẳng hiểu sao mỗi khi Julia nhắc đến công việc của anh là anh không muốn đối diện…
-“ Anh không biết làm gì cả!”
Tao không nghe Julia đáp lại nữa, anh quay lại, thì thấy Julia cúi xuống, đang chăm chút vết thương trên người anh, anh nhìn qua, vết thương bên vai phải là nặng nhất, anh nghe…
-“ Em chỉ có thể băng sơ thôi, có lẽ anh phải đến bệnh viện hay phòng mạch nào đó khâu lại mới được, vì vết thương dài lắm!”
Tao nhìn qua vai của mình.
-“ Anh biết phải làm sao rồi, cảm ơn em!”
-“ Không có gì!”
Julia ngẩng lên.
-“ Chúng ta đều có tự do riêng, tùy anh vậy, còn chổ nào không?”
Julia vừa nói vừa đưa tay lên chạm vào bên má trái của Tao…
-“ Khuôn mặt này đầy vết sẹo rồi, anh có nghĩ mình đi làm thẩm mỹ không nhỉ, em quen một nơi rất an toàn!”
Tao bật cười đưa tay nắm lấy tay Julia.
-“ Vậy em đến đó để sửa gì vậy?”
Julia khẽ nhíu mày rồi nụ cười ẩn ý xuất hiện trên khuôn mắt sáng đó…
-“ Anh chạm vào em rồi, không thể biết nơi đâu là giả, nơi đâu là thật sao?”
Tao nhướng người tới, anh đẩy Julia ngả ra giường bởi câu nói đầy chủ ý câu dẫn của Julia…
-“ Không biết… và anh dự tính chạm vào cho tới khi nào phát hiện ra mới thôi!”
Tao đưa cánh tay phải bị thương đấy bắt đầu chạm vào thắt eo Julia, khiến cô ta cười to ra tiếng…
-“ Nhột quá, tay anh bẩn thế mà…”
Nhưng Julia chưa kịp nói gì thêm thì nhận lấy đôi môi chạm vào môi cô một cách cuồng bạo… Julia nghĩ…
*Anh muốn khám phá điều gì chứ… dù anh có cố tìm đi chăng nữa cũng không thể nào ra đâu… Tao à…*
Julia xoay người đáp trả… cô luôn nóng bỏng trước Tao… người con trai dễ bị tổn thương cho mọi thứ, để cô phải luôn lùi một bước nhường đường… Có điều gì mà cô ham muốn ở người con trai này…
Hiện tại có sự nhiệt tình và có cả nhưng điều gút mắc trong lòng cô mà cô không thể gỡ nó, cũng như không thể buông xuống mọi thứ đối với chúng ta là định mệnh được sắp sẳn bởi một người đàn ông gọi là sếp…
*Tao à… Tôi không phải là sếp đâu, đó là điều tôi muốn nói nhất với cậu đấy… cho cậu một cơ hội để rút lui…*
Vừa suy nghĩ đến đó thì Julia bị đổi lại thế bị động. Cô nhận thấy người con trai đấy chạm vào toàn bộ thân thể cô, một sức nặng vừa đủ để cô có cảm giác hưng phấn, cô buộc miệng cho cơ hội cuối…
-“ Tao à… anh đang bị thương đấy!”
-“ Mặc kệ!”
-“ Lát nữa vết thương của anh lại chảy máu…”
-“ Thì em băng lại cho anh…”
Julia nghe tiếng nói nho nhỏ bên tai, cùng hơi thở khẽ khàng, nhận lấy bàn tay đấy đang lần xuống nơi sâu kín của cô… Cô khẽ oằn người lại, khép mắt…
*Dù gì cậu cũng rất biết cách kích thích tôi, là lỗi của cậu…*
Julia buông thả mình, một lần nữa đắm chìm vào cơn mê tình ái, hưởng thụ hoan lạc mà Tao đem lại cho cả hai…
Nửa đêm còn lại trôi qua thật nhanh…
|
|