|
END
Khi Il Woo đặt chân vào đúng căn nhà nghỉ ở Paris, một căn nhà cao cấp ven bờ sông Seine, anh mới có thể buông việc khỏi người… Đến phút cuối thư ký còn gọi cho anh, biết chắc là thế mà. Khi anh hôn mê 6 tháng thì cô ta réo gọi ai nhỉ…
Anh soạn đồ cất vào tủ khi có dự định ở đây đến một tháng… sắp xếp xong anh sẽ đi tắm, rồi đi dạo một vòng, ăn chút gì đó, đến quán bar ngồi nhâm nhi chút nước có ga, hưởng thụ sự thanh thản nghỉ ngơi mà anh dành cho bản thân mình.
Tay anh chạm vào cái hộp xám, khiến anh nhớ mình chưa mở ra xem… anh ngồi bệt xuống thảm, lưng tựa vào tủ… Xem nào… nếu không cần thiết thì vứt đi. Đó là bản tính của anh, những gì anh không cần dù còn sử dụng được anh cũng không để dành bao giờ…
Il Woo ngạc nhiên khi thấy trong hộp là một quyển sổ nhỏ, với dòng chữ được phủ keo nổi gờ bên ngoài trông rất dễ thương, nhìn vào thì biết người này rất khéo tay, dòng chữ màu xanh trong, có nhũ kim tuyến cùng màu, khiến nó trông lấp lánh dưới ánh đèn màu vàng hiện tại trong phòng anh, nhưng nếu nhìn kỹ thì dưới màu vàng thì nó lại có màu xám…
Anh cũng hơi ngạc nhiên vì tại sao lại có màu xám, dòng chữ với tiêu đề như sau:
*Tình yêu lớn của tôi*
Có lẽ đây là nhật ký, theo đúng nguyên tắc Il Woo không nên xem bí mật riêng tư của người khác, nhưng bên ngoài hộp lại gửi cho anh nên anh mở ra xem…
Ngày… tháng… năm…
Mình chưa từng nghĩ là mình yêu bằng tiếng sét ái tình, nhưng bạn có biết không? Khi tình yêu đã đến bạn sẽ không còn làm chủ bản thân mình nữa.
Khi chưa biết yêu, mình luôn ao ước rằng, có một thằng con trai nào đó, ở lớp khác, để ý đến mình, trêu ghẹo mình, để mình được đùa vui, để mình được xem là có giá trị, khi tất cả các bạn khác luôn cho rằng mình không giá trị…
Ngày… tháng… năm…
Mình bắt đầu cảm thấy lo lắng. Mặc dù có rất nhiều những nỗi lo lắng trong đời mình khi tự mình trưởng thành. Nhưng trước anh ấy, mình cảm thấy lo sợ khi không được anh ấy chú ý đến nhiều so với những người bạn cùng trang lứa.
Tự tin của mình đã bị anh ấy lấy mất rồi, anh ấy sẽ trả cho mình điều gì đây? Cảm thấy đơn côi trong một buổi chiều mà hằng ngày mình vẫn đi về một mình. Giờ sao mình mới phát hiện ra điều đấy nhỉ?
Ngày… tháng… năm…
Mình cố gắng xin việc trong công ty của anh ấy, dù chỉ là một chân lao công, chỉ để ngày ngày được nhìn thấy anh ấy nhiều hơn nữa. Nhưng khi đến nơi của anh ấy, mình mới biết thế nào gọi là khoảng cách giữa mình và anh ấy.
Làm gì có chuyện lọ lem và hoàng tử trên đời. Mình luôn là kẻ thức thời, chỉ muốn buông bỏ, à mà mình chưa bao giờ có thì sao gọi là buông. Nếu anh ấy cho mình cơ hội. Mình sẽ cố gắng chinh phục anh ấy. Mặc kệ duyên con gái là thế nào.
Ngày… tháng… năm…
Anh ấy giỏi giang toàn diện về mọi mặt, nhìn anh ấy làm việc, mình cũng muốn tương lai mình là một người giỏi giang, mình phải cố gắng học nhiều hơn nữa, dẹp thứ gọi là rung động đầu đời qua một bên.
Tình yêu là thuốc độc hay thuốc bổ, là động lực hay là sự ganh tị để đưa con người ta lên cao, hay dìm chết một sức sống mãnh liệt? Tất cả đều có từ khi em thấy anh…
Ngày… tháng… năm…
Theo đuổi một người sao mà khó quá, giờ thì mình biết thông cảm cho cánh đàn ông rồi. Dù mai này mình không thể theo đuổi anh ấy được thành công, mình cũng sẽ cho một bạn nam khác một cơ hội, vì mình biết rõ, chưa chắc bạn sẽ sống trọn đời với mối tình đầu.
Thời gian rất quý đối với mình, và có lẽ đối với cả anh ấy, mình cố gắng lấy điểm tốt nhất chỉ để anh ấy chú ý mà thôi. Nhưng có những thứ mình lực bất tòng tâm bạn ạ…
Ngày… tháng… năm…
Mình đầu hàng rồi, sớm quá đấy, nhưng cái kiểu thiếu trước hụt sau của mình thì chẳng thể phè phỡn cứ chạy theo một ai đó. Thôi thì, tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ, dù sao mình cũng chưa tỏ rõ ý của mình. Có được hay mất cũng vậy thôi.
Buồn quá… một đêm mưa tầm tã, không đem theo ô, muộn khi không còn chuyến xe nào, cho cái tội đáng đời chờ anh ấy làm xong hết việc. Mình có phải bảo vệ đâu, cần gì phải canh cửa để đóng nhỉ. À… theo mình thì nên canh cửa trái tim mình, đóng lại thôi, dù để anh ấy ở ngoài hay bên trong nhốt lại.
Ngày… tháng… năm…
Trời ganh ghét mình sao đấy… à tội lỗi quá khi nghĩ như thế, mình sợ thiệt đấy, khi sấm sét đầy trời, nhưng mình không thể không về, trước lúc mẹ nhắm mắt, mẹ bảo… “Đi đâu cũng phải về nhà, dù muộn!”
Mưa mịt mù quá, đến không thấy lối, mình núp dưới hàng hiên lạnh toát cả người, cứ như là đang dầm mưa vậy. Ước gì có người cho mình đi nhờ, dù là bắt cóc mình đến một nơi nào đó, chỉ cần 4 bức tường bao quanh, mình sẽ cảm thấy không còn đơn côi nữa.
Ngày… tháng… năm…
Có nhiều điều ước sao không thành hiện thực, kể cả điều ước mà mình không hề dám thốt lên trong đầu… Hôm qua mới trách Trời, nhưng hôm nay lại phải cảm ơn Trời vì cơn mưa tầm tã thêm một tối… quả nhiên Trời lợi hại, làm mưa suốt 3 ngày liền để người ta biết có mình đây.
Có ai hư đốn như mình không nhỉ, một cái khăn bông đủ để sưởi ấm rồi, quá giang nhà người ta, chứ có phải khách sạn đâu mà tự ý leo lên giường người ta nằm, lại còn đòi phục vụ đủ thứ, để người ta biết chìu chuộng khi mình chẳng phải là bà hoàng.
Ngày… tháng… năm…
Xấu hổ theo mình đến lớp, chẳng cần phải soi gương mình cũng biết khuôn mặt mình cứ đỏ ửng khi anh ấy lia mắt qua mình. Mình chỉ biết cúi gầm mặt xuống, từ chối tội lỗi mà đêm qua mình đã gây nên ở nhà anh ấy.
À, mà có gì đâu nhỉ, mình không đi quá xa bất cứ một điều gì, dù chỉ là một nụ hôn, mình chỉ cùng anh ấy đối ẩm say sưa suốt đêm thôi. Đến sáng mình thấy mình vẫn còn đầy đủ quần áo mà, ấy vậy mà khi mình lao ra khỏi nhà anh ấy cho một buổi sớm tinh mơ, mình thấy tiếc sao đấy… Thật hư mà…
Ngày… tháng… năm…
Đêm không mưa, ngày nắng ráo, bầu trời đầy sao lại có gió nhẹ… thế thì đừng mong có ai đưa đón, tự về một mình là chắc chắn đi, nghĩ thế mình về sớm hơn mọi ngày.
Nhưng cái quyết định như từ bỏ đấy lại khiến mình sung sướng đến ngất ngây. Ôi tình yêu có phải của mình, là thật chứ không phải chỉ là một thước phim lãng mạn…
Anh ấy đuổi theo, dưới đám lá bay bay, anh ấy gọi tên mình, rồi nhìn mình với những nỗi hờn trong đáy mắt, mình như chết trân với kiểu nhìn này của anh ấy… mình quên ghi mất lúc ấy mấy giờ, mấy phút, mấy giây rồi… ngày mà đầu tiên mình được người con trai hôn, và được quyền đáp trả…
Ngày… tháng… năm…
Anh ấy là người làm việc nhanh, gọn, lẹ, và mình từ nhỏ đến lớn cũng có tác phong đấy. Nhưng sao mình vẫn thấy không tốt khi mình đã trao đời con gái cho anh ấy sớm hơn mình dự tính.
Sự cô đơn giết chết lý trí mình, hay tình yêu thì đều có đủ, mình ngất ngây hạnh phúc bên người mình yêu.
Cứ nghĩ chỉ mình mình rung động, nhưng không, anh ấy đã rút ngắn khoảng cách của cả hai với những gì mà anh ấy trao cho mình.
Ngày… tháng… năm…
Hạnh phúc thường kèm theo hai từ “ngắn ngủi” anh ấy lại lao đầu vào công việc, bỏ quên mình… ừ, thì ban đầu mình khẳng định với anh ấy là không sao.
Chúng ta là người trưởng thành đều có việc riêng tư cần giải quyết. Không biết có phải anh ấy tin tưởng mình quá không, đến nỗi anh ấy cho là sự thật và làm theo quyết định của mình.
Ngày… tháng… năm…
Con người ta khi yêu ai đều chẳng ghen, mình đã cố gắng kìm chế lắm rồi. Thật sự mình biết vị trí của mình chứ. Nhưng mình không sao kìm lại sự tức giận từ anh ấy đem đến.
Mình có nên bỏ qua cho những buổi lỗi hẹn vì lý do cá nhân mà anh ấy không thể cho mình biết không nhỉ? Khó nghĩ quá, từ khi mình yêu anh ấy, mình không còn đủ mạnh mẽ để quyết định mọi thứ như trước nữa…
Ngày… tháng… năm…
Nếu như em muốn giữ chân anh, nếu như em muốn anh thuộc về em hoàn toàn, thì phải chăng em nên dùng chiêu trò lấy đứa bé ra làm sợi dây ràng buộc.
Em không khỏe, chẳng hiểu sao có dấu hiệu chán ăn lại buồn nôn, một dấu hiệu của bà mẹ mang thai, nhưng nếu như em cho anh biết, anh sẽ phản ứng như thế nào. Tại sao em lại hình dung ra anh không chấp nhận thế này…
Ngày… tháng… năm…
Anh thinh lặng… không một cuộc gọi nào khi em báo tin em có thai. Đây chỉ là thử thách của em dành cho anh. Thật sự em đã đi khám bệnh, chỉ là em lao tâm lao lực, bụng yếu nên ăn trúng thôi.
Em cười buồn buồn đi về một mình, và em nghĩ ra trò cười mới, để em nhận được sự thật phũ phàng đau thương.
Ngày… tháng… năm…
Một lần cuối em thử kết thúc, chuyện tình chúng ta chỉ như gió… bay đi… như sương… tan biến…
Như mưa… thấm vào đất…
Hết…
Không còn hay là mãi mãi… em chờ anh suốt đêm thâu chỉ chờ đợi kết quả…
Ngày mai nắng lên, xua tan tăm tối, em sẽ phải lại bước đến lớp… Học cách làm người, học cuộc sống tuyệt đẹp, học vững tin vào thế gian…
Mà hiện tại em không còn có thể tin vào điều gì khác.
Ngày… tháng… năm…
Tạm biệt anh, tình yêu của em. Em là đứa thông minh, lại là đứa thức thời để biết khi nào tiến khi nào lùi. Tình yêu là một mặt trận không cân sức, chỉ có lòng tin, niềm thương yêu mới giúp mình chiến thắng, kể cả bản thân mình.
Chỉ mong nhìn anh lần cuối, cho một giờ cuối cùng, giữa đám bạn ồn ào chỉ để nhắc nhở, khi anh bước ra khỏi lớp, bên em vẫn còn những người bạn đấy thôi…
Lần cuối cùng chỉ muốn gọi tên anh… một lần cuối mãi mãi… sau này anh đi con đường anh, em đi con đường em… kết thúc một chuyện tình đẹp như tiểu thuyết…
“Il Woo… em là Suzy… con bé ngốc chỉ yêu mỗi mình anh…”
Il Woo buông tay, quyển nhật ký rách lỗ chổ vì đã được xé mất những đoạn khác, khi đinh gim lung lay rớt xuống, anh bật ngả ra sàn, đầu anh đau khủng khiếp… 3 tháng qua anh không lên cơn đau… tiếng khóc nỉ non của một người con gái như xoáy vào tai… cùng tiếng gọi tha thiết mang tên anh… anh mấp máy môi nhưng không sao thốt lên một lời nào… dù trong tâm trí anh luôn luôn hiện lên tên…
*Suzy*
Il Woo gượng dậy, anh cố lết đến cái hộc tủ đầu gường nơi anh để thuốc… anh thở dốc khi vừa chạm tay vào cái nệm… Tự dưng những hình ảnh trong đầu xuất hiện đột ngột rời rạc… Nhưng đủ để anh thấy… có hai người trên giường đang nằm bên nhau, cô gái tựa đầu vào ngực người đàn ông thỏ thẻ…
“ Nếu mai này anh rời bỏ em…”
“ Đừng nói những chuyện ngày mai Suzy! Bao nhiêu điều anh đã làm không khiến em cảm thấy tin tưởng vào tình yêu của anh dành cho em sao?"
Tiếng người đàn ông cắt đứt tiếng đứa con gái…
“ Em có tuổi trẻ, anh không thể lấy mất của em, mai này em cứ đi con đường của mình, dù em đi đâu xa thật xa chăng nữa, nơi đây, anh vẫn chờ em về!”
“ Em không muốn đi dù chưa thử bước một bước nào!”
“ Anh cho em cơ hội chọn lựa, bởi chỉ vài năm thôi, em sẽ cảm thấy tù túng khi phải chúi đầu vào bếp nuôi con thơ, tối mặt vì chuyện gia đình!”
“ Em sẽ vì anh mà làm tất cả…”
“ Cảm ơn em đã yêu anh nhiều hơn anh nghĩ!”
Chỉ nhiêu đó khiến Il Woo thất thần, tay anh cũng vừa chạm vào những viên thuốc… anh dốc bỏ vào miệng… đắng nghét cũng phải nuốt xuống, anh nẳm ngả ra sàn, nhìn lên trần… hình dáng một cô bé mang tên Suzy cứ chạy trước anh, như muốn anh đuổi theo… anh đưa tay ra mấp máy môi…
- “ Anh không thể theo em được Suzy!”
Tiếng xe thắng gấp cạ trên mặt đường rích lên, nổi gia ốc… cô bé trong chiếc đầm trắng bay lên cao, toàn thân bị hất văng vào thân cây lớn, đổ xuống oặt ẹo… Một màu đỏ từ mái tóc đen tỏa ra, rồi thấm đẫm cái áo trắng, biến nó thành những vệt đỏ trông rất tang thương. Khuôn mặt cô bé với hai mắt trợn tròng ráo hoảng, xám ngắt khi không còn một giọt máu nào để chảy nữa…
Nhưng từ đôi môi tím tím đó, tiếng ai như hờn như trách…
*Sao anh không đến? Dù chỉ để nói một lời tạm biệt với em… Il Woo!*
- “ Không…”
Il Woo hét lớn bật dậy, cùng lúc đấy có tiếng chuông điện thoại làm anh giật mình, anh có cảm giác như mình vừa thoát ra khỏi cơn ác mộng… Anh thở dốc nhận cuộc gọi khi thấy tiêu đề trên điện thoại có từ…
*Mylove*
Giọng thanh của một cô gái vang lên…
“ Chào honey, anh đến Paris rồi à? Sao không nhắn em ra đón, anh vẫn ở chổ cũ chứ? Em đến nhà anh, em chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn để đón anh rồi. Anh đừng nghĩ ngợi, chỉ là để đáp trả lúc em đến Hàn anh đã đón tiếp em. Lát em đem hợp đồng đến, chúng ta ký luôn rồi cùng nhau chúc mừng sự hợp tác, về công việc cũng như tình yêu của chúng ta honey nhé, đợi em…”
Il Woo buông điện thoại… toàn thân anh run rẩy theo những ký ức đã hiện hữu… anh nhớ… ngày anh đón tiếp Jen ở Hàn cũng chính là ngày Suzy hẹn anh ra gặp mặt… Bất ngờ Il Woo bật ngã ra sàn, co thân lại…
*Người giết em chính là anh à Suzy…*
Những thanh âm từ tận sâu trong đáy lòng vang lên, ngày một lớn… Il Woo bật khóc thét, ngoài tiếng kêu gào vì đau thương, thống thiết anh không thể thốt nên một lời gì…
Hoàng hôn vừa tắt, ánh sáng bên trời là một màu xám ảm đạm, phủ xuống căn nhà sang trọng… Đêm nay sẽ dài như thế nào nhỉ… Suzy quay đầu, cô bước từng bước như dạo bên bờ sông Seine… êm đềm là thứ cô cảm nhận được sao? Không… cô đã biết trước mọi thứ rồi…
--
Cha Eun Won ngồi xoay mặt vào tường đá của một nhà giam lạnh lẽo và tĩnh lặng, bức tường này cũng màu xám nè… Nếu như hôm đấy cậu không ham chơi với bạn, cậu sẽ đi cùng Suzy đến buổi gặp mặt cuối với thầy Jung, thì Suzy sẽ không xảy ra chuyện, lỗi là tại cậu… Phải, là lỗi của cậu… toàn thân cậu bắt đầu run lên, cậu bật cười như điên dại, tiếng Suzy văng vẳng bên tai…
“ Ngốc!”
“ Mặc kệ em!”
“ Không ai thích!”
“ Mặc kệ em!”
“ Đáng đời!”
“ Mặc kệ em!”
“ Chị không thể!”
“ Vì chị yêu em ư?”
“ Ừ…”
“ Cảm ơn chị! Em muốn nghỉ ngơi… như chị…”
“ Ừ… chào em… Won…”
Eun Won ngả mình nằm xuống, cậu khép mắt lại… cảm thấy thật bình an…
09 - 06 - 2016
|
|