|
-“ Ngay từ lúc quen tôi, em biết tôi ra sao mà!”
Giọng điệu lạnh lùng cùng cái xoay lưng dứt khoát… những hạt mưa vẫn còn lất phất rơi.
-“ Em biết!”
Giọng bình thản cùng bước chân vội vã đuổi theo… dậm những vũng nước mưa tung tóe.
-“ Em đừng theo tôi nữa! Nếu em sợ!”
-“ Em không sợ, nhưng chỉ là cho anh…”
-“ Không cần…”
-“ Anh không cần em nữa ư…?”
-“ Không muốn biết…!”
Yonah dừng lại… hình dáng thân thương dần dần xa trước mắt… từng câu nói quen thuộc đến nằm lòng, vẫn như những mũi dao nhọn xoáy sâu vào trái tim cô, khiến cô đau thắt ngực, cô vội bước nhanh theo cái dáng đi nhanh nhẹn đấy… anh là thế, bao giờ cũng tiến về phía trước, chưa từng biết dừng bước là gì, để cô mãi như là một cái bóng, không phải lẳng lặng phía sau anh, mà cứ mãi đuổi theo anh, qua từng năm tháng… để cô có được gì, chỉ là những nỗi đau…
Phải chăng? Cô tự hỏi lòng, rằng: Mình yêu anh bằng tình đơn phương… Không! Đơn phương thì phải có nghĩa là chỉ riêng một bên, không có sự thỏa thuận hay tham gia của bên kia, nhưng anh cũng có cảm tình với cô cơ mà… cô biết… mặc dù anh không bao giờ tỏ ra bằng cử chỉ hoặc lời nói, tình cảm đó chỉ chứa đựng tận sâu đáy mắt anh… cô nhìn thấy, cô cảm nhận được mà…
Vậy là cô yêu một mình à? Cũng không đúng… rõ ràng là anh vẫn hiện hữu trước mắt cô đấy thôi, nhưng sao anh lại lạnh lùng thế, chưa từng dám hỏi anh điều đó, chỉ vì sợ sự trả lời vô cảm của anh! Không… cô cũng nghe được cái giọng đấy thường nghẹn lại khi nói đến tình yêu…
Đối với anh, em là cuộc tình thứ hai? Để anh có cảm giác nhàm chán, để anh có cử chỉ bất cần. Còn với em, anh là người đầu tiên, và có lẽ cũng là cuối đời, vẫn tự hỏi lòng, sao em có thể khẳng định như thế? Có quá sớm không cho hai năm chúng ta quen nhau…
Hai năm sẽ dài cho chúng ta luôn bên nhau, nhưng quá ngắn cho chúng ta có nhiều khoảng cách không thể gần gũi nhau, là ai từ chối… anh là đàn ông con trai, đâu là con gái để phải ngại ngùng giữ ý, nhưng người tạo khoảng cách luôn lại là anh, điều đó khiến cho em cảm thấy em không là một cô bé đáng yêu để anh trân trọng rồi… em không biết nữa, trái tim em cứ luôn làm chủ toàn bộ con người em, em ghét bỏ chính bản thân mình, ghét luôn cả trái tim mình, sao có thể yêu anh nhiều đến thế.
Đôi lúc em nhốt mình trong bóng tối, với những giọt nước trong mắt tuôn rơi, khép chặt đôi môi không bật ra tiếng nghẹn ngào. Nói lời đẹp đẽ yêu anh, mà anh không thèm nghe, thì làm sao có thể tuôn lời hờn trách… yêu đơn phương là thế, yêu một mình là thế, thiệt thòi khi yêu là thế… phải không anh… ừ, cứ là thế, bất cứ điều gì anh nói đúng em cũng sẽ cho là đúng, như giờ đây anh nói anh không biết, em cũng phải giả vờ như không biết… đơn giản có vậy thôi, yêu thì cần chi những lý giải phức tạp… Em sẽ không biết mệt mỏi, nếu như có anh bên cạnh cùng em bước. Nhưng không! Chưa từng bao giờ để em sánh bước cùng anh, anh ỷ mình chân dài, ỷ mình năng động… bắt em bước đuổi theo sau anh… nếu như em té xuống, anh có quay lại đỡ nâng em không…
Không biết… như anh, bắt chước anh, để tự giết chết bản thân mình… em sợ lắm, sợ rằng em té xuống để chậm một nhịp bước của anh, là em sẽ mất anh, sao em chỉ có thể nghĩ như thế, để em cố gắng không bao giờ cho phép mình té xuống, cái nhịp bước vội vã có đôi lúc chân bắt quàng chân, em cũng không được quyền té xuống, để anh khỏi phải nhọc thân quay lại đỡ lấy em… bao nhiêu đó chẳng thể chứng tỏ cho anh biết… em yêu anh nhiều đến dường nào sao… Henry… em rất muốn gọi tên anh, trong mỗi giờ mỗi phút, rằng:
Henry, chờ em với!
Henry, nhìn xem em hôm nay có khác lạ không?
Henry, cái kẹp tóc này hợp với em không?
Không… em biết những điều phiền phức của con gái anh không bao giờ để tâm…
Vậy:
Henry, em làm món bánh mà anh thích nhất đấy, anh ăn đi!
Henry, anh đi đôi giày này đẹp đấy!
Henry, quả đầu mới của anh thật bắt mắt!”
Cũng không… anh không cho phép em để mắt quan tâm đến anh…
Dù có làm gì, thì anh cũng không hài lòng, muốn được theo sau anh ư, thì phải làm một con búp bê không có cảm xúc… em chẳng có cảm xúc đâu, nếu như hai năm trước em không nhìn thấy anh, là phải… là tại em nhìn thấy anh trước, là tại em tự mình bắt đầu trước cho cuộc tình đơn phương một mình này, chỉ có nhịp đập trái tim em rối loạn khi thấy anh, là em tự lụy tình, không thể trách anh… cảm xúc là do anh mang đến, em nên nhận lấy, đó là điều duy nhất anh cho em, dù chỉ là những cảm xúc cay đắng… điều cuối mà em muốn nói trong lòng…
Henry! Đối với anh, em là ai?
--
Em muốn hỏi, đối với anh, em là ai sao? Đừng bao giờ em thốt ra câu đấy, nó khiến anh phải trả lời thật trong tâm trí, nhưng không thật trong trái tim, chính bản thân anh đây còn không muốn tự trả lời điều đấy cho mình biết, đó là lý do để chúng ta rời xa nhau, anh là thằng khốn nạn, không yêu, không thương, vậy mà cứ bắt em phải theo mãi không rời… mắng chửi anh đi, những hờn dỗi của con gái, để anh biết mình đầy tội lỗi, cố tình bỏ quên một chân tình của em… đối với em, anh là người yêu đầu tiên duy nhất, nhưng đối với anh, em lại không là thế, anh chẳng muốn khẳng định bất cứ một điều gì, cứ mơ mơ hồ hồ sống tiếp con đường vô nghĩa của anh…
Có những điều mình muốn, nhưng không trở thành hiện thực bao giờ, đó là những gì anh nhận được trên con đường đời của anh, để anh tự mình không cho phép mình thèm muốn bất cứ một điều gì nữa, trở nên yếu đuối để tự bảo vệ mình khỏi bị tổn thương, anh xấu xa như thế đấy, đừng yêu anh làm gì, chẳng có gì tốt đẹp nơi anh, thì lấy gì anh dành cho em những điều tốt đẹp, em trong trắng ngây thơ, dịu dàng, người em cần có bên cạnh em không phải là anh, giữa chúng ta có rất nhiều khoảng cách, không cần phải rút ngắn làm gì, cứ cách xa nhau để nhận lấy cái nhìn không thực, như ước mơ tuyệt đẹp của tâm hồn trong sáng, đừng lại gần sát bên nhau, mọi thứ lấp lánh bên ngoài sẽ vụt tan biến…
Em chọn anh vì điều gì anh không cần biết, chỉ biết anh thích như thế này thôi, cứ mãi theo sau anh, nếu em muốn, để mai này khi em biết rõ con người anh, em chỉ cần dừng lại, hoặc xoay người cất bước, để anh khỏi phải nhìn thấy… mình bị bỏ rơi… Không có để không biết mất, không yêu để không biết chia xa, không thương để không cần biết nhớ… đơn giản có vậy thôi, ý nghĩ của một thằng tồi tệ… là anh…
Luôn theo phía sau anh, bằng những bước chân âm thầm, cùng sự thinh lặng, đôi lúc anh muốn nghe em gọi… Henry… nhưng tuyệt nhiên không? Sao em không như những đứa con gái khác, làm phiền anh suốt bởi con gái là thế đó mà, muốn được người con trai mà mình yêu thương để ý chiều chuộng, là trong mắt anh chỉ có mình em thôi, muốn em chọc anh đến khiến anh cáu gắt, để anh biết, dù chẳng biết từ bao giờ em đã chi phối mọi cảm xúc của anh…
Giữa chúng ta chỉ có những lời nói vô cảm, anh đã cố ý bước chậm lại, chỉ để đợi em vượt lên, để biết em hiện hữu trước mắt, để được quyền nhìn em, nhưng không… khi anh dừng lại thì em cũng dừng lại, vậy giữa chúng ta chẳng thể gọi là yêu nhau, vì có bước chân thôi cũng lỗi nhịp, thế thì trái tim sao có cùng một cảm giác… dừng lại đi em, khi anh không thể dừng lại, đừng theo anh nữa, em không sợ, nhưng anh rất sợ, rằng anh sẽ làm em tổn thương… vết thương thật sâu khiến em mãi khắc ghi vào tâm khảm, không thể xóa nhòa, bởi anh biết, em quá lụy tình anh rồi, em ngốc nghếch, khiến anh phải lo lắng quan tâm ư? Ừ… là thế… là thế…
--
Henry ngồi vào xe… anh chần chừ năm giây, năm giây đối với anh rất quan trọng khi anh là một tay đua, không cho phép cái khoảng thời gian nào hơn nữa dù trước người mình yêu thương, anh với người giơ tay đóng cửa, bởi sự chần chừ của Yonah … làm anh cảm thấy yên lòng…
Yonah dừng bước… em không sợ đi cùng anh, lao vào con đường tối tăm trước mắt với tốc độ kinh hồn, chỉ vì em tin tưởng anh có thể đưa em đến cuối con đường đấy an toàn, dù biết rõ con đường đấy đầy những hiểm nguy, cho rằng em chia sẻ với anh cũng được, hay em làm phiền anh cũng được, chỉ muốn được đi cùng anh, vì biết đâu mai này, chổ bên cạnh anh, sẽ không còn dành cho em nữa…
Cánh cửa xe đóng rầm… Henry cho xe chạy vào đường đua, điểm bắt đầu… nữa vui nữa buồn… em lại một lần nữa không bỏ anh một mình, nhưng thật anh chỉ muốn em đứng ở xa kia, dõi mắt theo anh từng giây phút, để có thể chăm sóc cho anh, khi anh thật sự vấp ngã, đối với anh đó là sự chia sẻ, chứ không phải em ngồi đây, bên cạnh anh, cùng anh bước vào con đường tối tăm này, tiếng súng báo hiệu quen thuộc, cũng như công việc quen thuộc, Henry lao nhanh vào con đường thăm thẳm trước mặt, cuộc sống anh là đây, em không thể biết, không bao giờ biết những câu chuyện đau đớn từng xảy ra trong đời anh, để một lần nữa anh từ chối một chân tình… sao anh không thể buông bỏ thế này, biết rõ rằng sẽ có những điều không như ý, không muốn.
Cuộc sống anh là sự nguy hiểm, tự anh đã chọn, nhưng anh không muốn chia sẻ sự nguy hiểm này cho bất cứ người con gái nào nữa, em hiện tại như cô ấy, để anh cứ vấn vương sao? Phải, là thế… em giống hệt cô ấy, để anh lại yếu đuối không thể từ chối, anh không yêu em vì em đâu, anh yêu em vì em rất giống cô ấy, người con gái mà lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là tình yêu… Henry lại cố bắt mình nghĩ theo một lý do không thực.
Yonah run rẩy, thật trong thâm tâm cô, cô rất sợ mọi thứ khi ngồi trên chiếc xe đua đang lao đi với tốc độ kinh hồn, cảm nhận toàn thân mình như đang bay, nhẹ tênh, từ lúc tiếng súng vang lên, nó đã là tiếng chuông tử thần sẵn sàng lấy mạng của cô và anh, không… nó đã lấy mạng của cô rồi, chẳng phải hiện giờ cô cảm nhận mình như chẳng còn thân xác, chỉ là cái hồn nhẹ tênh bay loạn xạ không tìm được phương hướng thôi sao…
Chẳng có tiếng gì dù là tiếng gió, chỉ có tiếng động cơ gầm rú nghe đến ghê rợn, báo hiệu sự tang thương, Henry vẫn dõi mắt vào cái bóng đen vô tận đang nuốt lấy anh… không nó không bao giờ nuốt chửng mất anh, chỉ là giữ anh mãi trong lòng nó, mặc anh vùng vẫy, vẫn thản nhiên nhấn chìm anh, nó chỉ nuốt đi em… nó đã lấy mất em từ anh… ký ức hiện về…
--
Ba năm trước.
Trong một đêm mưa tầm tã, vẫn chính nơi con đường này, vẫn đúng giờ phút này, Henry ngồi trong chiếc xe đua mới nhất, mới đến nỗi anh chưa kịp làm quen hay thích nghi với nó, để anh đánh mất Babe chỉ vì một sự cố rất nhỏ, một lỗi mà anh chưa từng nghĩ là mình sẽ phạm phải… Babe ngồi kế bên anh như Yonah hiện giờ.
Babe là một cô gái dễ thương, mái tóc màu hạt dẻ, mắt xanh, môi đỏ thắm, nụ cười rạng rỡ hồn nhiên không chút phiền muộn, cô bé đôi lúc rất trưởng thành, nhưng đôi lúc rất trẻ con, có mọi suy nghĩ đến tự nhiên, trình bày thẳng thắn với anh một cách rất chân thật, đến gần gũi, là người Pháp, cô ấy có cái nhìn rất thoáng trong cuộc sống, lại có tính cách lãng mạn trong tình yêu, nên chẳng bao lâu thì anh rất mến, đến độ quyến luyến không muốn rời, đi đâu anh cũng muốn Babe theo cùng.
Đối với anh cũng như Babe đó là chia sẻ mọi thứ giữa hai con người yêu thương nhau, nhưng chính cái giây phút quan trọng cần được chia sẻ đấy thì anh lại không chia cùng Babe… chỉ trong tích tắc, tay lái bị lạc, anh đã để mất Babe vĩnh viễn… nhìn Babe đôi mắt đầy những giọt lệ màu đỏ, trái tim anh như ngừng lại, toàn thân chết lặng, để anh không thể đưa Babe kịp đến bệnh viện, mặc dù chiếc xe anh thuộc hàng đẳng cấp cùng tay lái của anh không phải loại tầm thường, chỉ có Babe bị tổn thương cho cuộc đua ấy… nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi Babe, cùng lời nói nghẹn lại bởi cái hơi đang tàn dần…
“ Em không hối hận khi gặp được anh, đối với em đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất… quên em đi, xin anh bước tiếp con đường mà anh chọn, đừng vì một ai đó nhất là em mà bỏ đi sở thích của mình, vì khi đấy, anh không còn là anh…”
Cái giây phút cuối cùng đó anh chỉ muốn Babe là một cô bé biết dỗi hờn, nhưng không… Babe thẳng thắn dứt khoát cho sự chia xa của hai người, sao Babe lại tự quyết định cái chuyện mà cần đến hai người mới có thể giải quyết… là thế… để anh nhốt mình trong lặng câm, tưởng nhớ Babe theo từng năm tháng.
--
Một năm trôi qua, Henry trở về cuộc sống như trước, vẫn giữ trong lòng hình bóng Babe, bước tiếp con đường mà Babe từng nhắn nhủ đừng dừng bước, không… không chỉ vì riêng Babe, bản thân anh còn có trách nhiệm với những người bạn quanh mình, và cũng tại nơi con đường tốt tăm này, anh gặp Yonah.
Yonah như tia sáng nhỏ nhoi lấp lánh trên con đường của anh… chẳng từ chối, cũng chẳng nhận lấy, cứ để tự nhiên bên mình, rồi dần dần anh cảm thấy Yonah như con đom đóm nhỏ nhoi quanh quẩn bên anh, mang đến cho anh sự ấm áp, dù chỉ là phía sau, từ từ dùng ánh sáng yếu ớt đấy sưởi ấm trái tim lạnh giá của anh, bao nhiêu lần anh cố gắng tự bảo lòng, là mình chỉ để ý đến Yonah vì cô ta rất giống Babe trong cái việc suốt ngày lẽo đẽo theo anh, nhưng không, Yonah không thể nào giống Babe, vì Yonah trưởng thành hơn Babe rất nhiều.
Yonah dùng sự thinh lặng của mình, để quan tâm chăm sóc cho anh, chỉ là những điều nhỏ nhặt thôi cũng đủ để một lần nữa anh cảm nhận được chân tình… anh rất sợ, một lần nữa mình có để rồi lại mất đi, khi anh bước trở lại con đường này anh đã tự nói với lòng, không đem theo bên mình bất cứ điều gì nữa nhất là tình yêu, bởi anh có tài giỏi cách mấy thì anh cũng chưa từng biết yêu một người là như thế nào… từ chối, thậm chí lạnh nhạt đến vô tình, cố buông ra những lời cay độc nhất, nhưng chỉ được nghỉ ngơi vỏn vẹn 24 tiếng đồng hồ, Yonah chỉ cho phép anh nghỉ ngơi như thế, chỉ tự phạt mình như thế…
Nhưng Yonah nào có biết, không cần đến 24 tiếng, khi anh nghe những bước chân phía sau rời xa anh, cũng là lúc anh quay đầu lại, từ từ nhận lấy cái dáng mong manh tưởng chừng yếu đuối đấy đầu khẽ cúi xuống, bờ vai run rẩy… chưa từng bao giờ Yonah để anh thấy Yonah khóc… anh biết, vì Yonah không muốn nhận từ anh sự thương hại…
Không… chẳng có sự thương hại nào cả… chỉ có trái tim anh cùng cảm xúc nghẹn ngào khi Yonah nghẹn ngào… từ bao giờ Yonah đã chi phối những cảm xúc của anh, những lúc đấy anh chỉ muốn bước đến, vội vã bằng bước chân vội vã quen thuộc, giữ lấy Yonah, ôm chặt trong lòng, nhận lấy tiếng nức nở nghẹn ngào, nhận lấy đôi mắt màu đen trong veo đấy đầy nước, cái mũi nhỏ xinh xinh sụt sùi, môi mím lại lặng câm, vòng tay mong manh ôm chặt lấy anh, để anh biết Yonah cần anh nhiều đến thế nào.
Nhưng sao anh lại không cho phép mình làm thế… anh lạnh lùng, vô cảm ư… không… là vì… anh đã thật lòng yêu một lần nữa, với Yonah … mà không phải là Babe… con người ta có thể yêu bao nhiêu lần trong đời, trái tim này có thể nhận lấy bao nhiêu sự đau thương cho chia cắt? Không… anh không biết, không muốn biết… anh mâu thuẫn trong mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc, mọi việc làm.
Hai năm bên Yonah … cái khoảng thời gian không có là bao, anh chưa từng đưa Yonah về nhà anh, căn nhà nhỏ bé lạnh lẽo trống vắng tốt tăm, biết rằng chỉ cần đem Yonah về, căn nhà ấy sẽ được thắp sáng dù là tia sáng nhỏ nhoi từ Yonah…
Hằng ngày, vào buổi sáng anh thường nhốt mình trong nhà, ngóng ra cửa, chỉ để đợi Yonah… em có chân mà, có miệng để hỏi, sao em lại không tự mình đến, chẳng lẽ khi khách đến nhà, anh cũng không thèm tiếp, có bao giờ anh la mắng em rằng: “Đừng đến nhà tôi!” chưa?… Chưa… sao em thông minh quá để làm gì, sao em cứ nghĩ cho anh để làm gì…
|
|