|
Tác giả |
Đăng lúc 10-12-2013 20:04:43
|
Xem tất
TIẾP THEO:
Một cung điện nguy nga tráng lệ, mang một màu trắng tinh khiết. Trong một căn phòng không lớn, không nhỏ, chỉ có cái bàn làm việc cùng cái ghế duy nhất, được làm bằng pha lê, một ông lão râu tóc bạc trắng, nhưng không phải là ông già Noel.
Yunho bước tới:
-“ Sếp, hôm nay tụi em trình diễn bài thứ mấy? Như mọi năm chứ ạ?”
Người ngồi sau cái bàn làm việc ngẩng lên, đẩy gọng kính mạ vàng trên khuôn mặt phúc hậu, chậm rãi lên tiếng…
-“ Không! Các cậu có nhiệm vụ khác!”
Chẳng có tiếng nói, chỉ có năm cặp mắt tròn xoe, đợi… trong tiếng tiếp:
-“ Các cậu đi đón một cô bé, đến dự lễ hội tối nay!”
Jaejoong:
-“ Vậy, tối nay tụi em không được tham gia biểu diễn sao?”
-“ Quanh năm chỉ có thế, các cậu không chán à?”
Yoochun:
-“ Đâu có sếp, em vừa sáng tác xong một ca khúc mới!”
Junsu:
-“ Tụi em đã tập xong, lần này tụi em có sáng tạo thật độc đáo!”
Changmin:
-“ Một vũ khúc hiện đại mừng đại lễ, anh Yunho đã bỏ hết tâm huyết vào đấy ạ, tụi em cũng đã tập vũ đạo cả tháng nay!”
-“ Thế các cậu tính náo động cả Thiên Đàng này à?”
Yunho:
-“ Thì mấy tháng trước sếp có nói, nên có gì đó mới mới!”
-“ Tôi nói mới chứ đâu bảo lạ!”
Năm gương mặt xìu xuống cùng tiếng thở ra dù thật nhẹ…
-“ Các cậu chẳng thể bao giờ trở thành Thiên Thần, các cậu có thấy Thiên Thần có âm thở dài, mặt thì xìu như xác chết không, nụ cười rạng rỡ của các cậu mất đâu rồi, nào cười lên!”
Giọng điệu ra lệnh cho năm con người có trái tim của nhân gian… gượng… một nụ cười… đồng loạt nhìn mình ở bức tường bằng kính bóng loáng như gương trước mặt… trong tiếng nói của người được gọi là sếp:
-“ Làm xong nhiệm vụ, tiệc tàn, biểu diễn cho tôi xem, nếu được, tôi sẽ trình lên Bề trên, nếu Bề trên duyệt, năm sau cho các cậu biểu diễn!”
-“ HẢ……………”
Âm thanh A cappella vang vọng khắp gian phòng… lại tiếng nói của sếp:
-“ Các cậu hát A cappella hay như vậy, sao cứ làm khác đi!”
Tiếng nói dập tắt mọi ước muốn… năm con người hay thần tiên nhỉ… chỉ biết nhìn nhau…
-“ Thật không hiểu! Yunho, nhiệm vụ đây!”
Yunho bước tới nhận lấy tập hồ sơ…
-“ Tan họp!”
Năm ánh mắt nhìn nhau, thinh lặng, rồi chụm đầu vào… xem nhiệm vụ gì đó… lại tiếng thở ra thật nhẹ, tiến hành nhiệm vụ mới…
--
Hiện tại… chỉ có dáng người con gái nhỏ bé gần như chạy, cùng những tiếng bước chân sải dài phía sau…
Yoochun:
-“ Bây giờ thì tớ hiểu tại sao cô bé đấy gọi mình là chú!”
Junsu:
-“ Nó gọi mình cậu chắc!”
Jaejoong:
-“ Các cậu có nhằm nhò gì, anh đây nghe đầu tiên, cảm giác như bị tạt nước đá!”
Quay qua:
-“ Cậu nhe Yunho, còn đưa gương châm chọc tớ!”
Yunho:
-“ Thì tớ thấy cậu muốn khẳng định đó mà!”
-“ Cậu đúng là hiểu ý người quá xá!”
-“ Ờh…!”
Tiếng cười ngặt nghẽo của Changmin:
-“ Các anh lúc nào cũng làm mặt ngầu!”
Tiếng đồng loạt của bốn người còn lại…
-“ Nhiệm vụ khác lạ đầu tiên mà!”
Vẫn tiếng cười tiếp:
-“ Tỏ ra là thanh niên nghiêm túc à? Thế thì đáng đời!”
-“ Nhóc nói hay vậy nhóc giải quyết đi nhé!”
-“ Hả…?”
Sự ngạc nhiên của ai đó trong cái âm thanh A cappella…
-“ Cứ như vậy đi, đa số thắng tiểu số!”
-“ Ỷ lớn ăn hiếp con nít!”
Tiếng cười lớn…
Một người nhỏ nhất nhưng lại cao nhất bước nhanh lên trước…
-“ Nhưng cũng được, để tuổi trẻ này làm hết việc cần lòng nhiệt huyết, mấy chú già cứ an lòng nghỉ ngơi!”
-“ Changmin…”
Nhưng ai đó đã bỏ mất giọng điệu đe dọa, đang sánh bước bên cô gái bán hoa…
-“ Anh sẽ mua hết hoa!”
Bước chân Nó chợt dừng lại, khi nghe tiếng nói có âm cao nhưng thật gần gũi… Nó quay qua, ngẩng nhìn… đón nhận nụ cười ấm áp… gật đầu…
-“ Nhưng anh không mang tiền, về nhà anh được không?”
Nó sợ hãi lùi lại… thế là thế nào… vẫn nụ cười thật ấm, giơ cao tay, hướng lên trời…
-“ Nhà anh, ở trên đấy… đêm hạnh phúc này có một đại lễ mừng vui…”
Nó run rẩy ngước nhìn khoảng trời rộng mở lấp lánh ánh sáng… tiếng nhạc du dương vọng bên tai… bàn tay Nó cảm nhận được cái siết tay thật nhẹ, như an ủi, một ánh mắt trao trọn niềm tin… Nó bước theo từng bước bởi bàn tay ai đó dìu dắt… trước mặt Nó, một cỗ xe ngựa với bốn con tuấn mã trắng tinh… cổ tích ư… thật Nó cũng rất thích cổ tích trong cuộc đời hiện thực của Nó… đó là ước mơ sâu kín nhất… Cánh cửa xe mở ra, Nó bước đến ngồi vào, nhận lấy những nụ cười của những người đàn ông trong lễ phục màu trắng… cảm giác thân thể nhẹ như bay, Nó ngoảnh nhìn lại… bên dưới kia, những ngôi nhà, con đường, hàng cây, chỉ còn là những vết chấm nhỏ, rồi như cát… bụi… bay mất…
Bàn tay Nó được truyền qua bàn tay, của năm người đàn ông… thay phiên nhau dìu Nó bước trên con đường giữa khuôn viên rộng chỉ có một màu xanh ngát… màu của ước mơ, của sức sống vĩnh cửu. Tất cả đều thật ấm áp… con đường kỳ diệu… của Thiên Đường… Nó cảm thấy mình như được biến đổi…
Đến khi Nó được đưa đến trước một tấm gương lớn… soi khắp một gian phòng được phủ bằng những tấm lụa trắng bay phất phơ, soi rọi cả Nó, thì Nó không còn nhận ra được mình nữa… ai đó trong trang phục tuyệt mỹ, mái tóc xõa dài, cùng gương mặt sáng không một tì vết, vòng hoa thật đẹp trên đầu, Nó run rẩy gượng… cười… rạng rỡ… để nhận được nụ cười cũng thật rạng rỡ của những người đàn ông phía sau… nụ cười của những Thiên Thần…
Nó cúi xuống, khẽ kéo cái đầm dài khi chưa tin vào những gì trước mắt… đôi hài bằng vải với những đường may khéo léo bằng sợi chỉ ánh kim, cùng những hạt đá gì đó lấp lánh… Nó nhấc chân, bước một bước… hai bước… tìm cảm giác sỏi nhỏ, đất dính, cát xào xạc... nhưng tuyệt nhiên không, chỉ có cảm giác êm ái… êm ái làm sao… Nó ngẩng nhìn, bật cười sung sướng, xoay vòng với đôi chân của mình… trong vòng tay của những người đàn ông bên cạnh…
Yunho:
-“ Cuối cùng thì cô bé cũng biết cười!”
Jaejoong:
-“ Cô bé xứng đáng được hưởng hạnh phúc!”
Junsu:
-“ Cậu tính khóc đấy à? Yoochun!”
Yoochun:
-“ Thật… cảm động mà!”
Changmin:
-“ Em có một đề nghị, hay chúng ta làm thêm nghề tay trái đi!”
Đồng thanh:
-“ Nghề gì?”
-“ Thiết kế!”
Lại đồng thanh:
-“ Cậu tính làm loạn Thiên Đàng này chắc!”
Changmin nhíu mày, tặc lưỡi:
-“ Thật… không thể nói…”
-“ Nói gì?”
-“ Merry Christmas!”
Cùng tiếng cười lớn là dáng ai đó lao mình ra khỏi phòng, bởi đôi chân dài nhất trong đám còn lại… những bước chân vội vã đuổi theo phía sau…
Tiếng chuông vang vọng… Nó đi đến cánh cửa lớn, đưa tay… đẩy… trước mắt Nó, một bầu trời trong vắt… Nó bước đến… hòa mình vào, cảm giác như mình vừa mới được sinh ra lần nữa… nụ cười rạng rỡ lại nở trên đôi môi xinh xắn… mãn nguyện… chấp nhận… hài lòng…
--
Nơi xa xôi, không còn quen thuộc… tiếng còi hụ như tiếng chuông ngân dài, nhưng có phần tang thương, một màu đỏ phản chiếu quét qua lại, soi rọi vào những cây to cao vút, cái ánh sáng loang loáng mặc dù là buổi sáng tinh sương… tiếng nói ai đó trong một góc công viên…
-“ Nữ… khoảng 17 tuổi, không giấy tờ tùy thân, chưa xác định lý do tử vong!”
Ánh sáng của đèn flash chụp rõ hình dáng ai đó ngồi gục đầu vào những cánh hoa hồng đỏ thắm, gương mặt xấu xí nhưng không thể che đi niềm hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ trên môi… đôi mắt khép chặt… bình yên.
Viết xong 8:51PM ngày 4 – 12 – 2013
|
|