|
228.
Thế là tôi lên cầu thang và băng qua cầu và cho tấm vé của mình vào trong cái cổng nhỏ màu xám và đi ra đường phố, có một chiếc xe buýt và một cái máy lớn với tấm bảng ghi Đường sắt Anh, xứ Wales và Scotland nhưng nó màu vàng, và tôi nhìn xung quanh và trời đã tối và có nhiều đèn sáng và tôi đã không ở ngoài trời trong một thời gian dài và việc đó khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Và tôi nhíu mí mắt cho thật nhỏ lại và tôi chỉ nhìn hình dáng các con đường và khi ấy tôi biết đường nào là Tới ga và Đường Oak, là những con đường tôi phải đi theo.
Thế là tôi bắt đầu đi, nhưng Siobhan nói không phải việc gì xảy ra tôi cũng phải mô tả hết, tôi chỉ phải tả những việc gì lý thú thôi.
Thế là tôi đến 451c Đường Chapter, London NW2 5NG, tôi đi mất 27 phút và lúc tôi ấn nút ghi Phòng C thì không có ai ở nhà và điều đáng kể duy nhất xảy ra trên đường là có 8 ông mặc y phục của người Viking đội mũ có sừng và họ la hét, nhưng họ không phải là người Viking thật vì người Viking sống gần 2.000 năm trước, và tôi cũng phải đi tè một lần nữa và tôi đi vào một ngõ hẻm bên hông một hiểu sửa xe đã đóng cửa tên Động cơ Burdett, tôi không thích làm thế nhưng tôi không muốn ướt quần nữa, và không còn gì khác đáng kể.
Vì vậy tôi quyết định đợi và hy vọng rằng Mẹ không đi chơi xa vì thế nghĩa là bà có thể sẽ vắng nhà hơn một tuần, nhưng tôi cố không nghĩ đến điều đó vì tôi không thể trở về Swindon.
Vì vậy tôi ngồi xuống đất phía sau những thùng rác trong mảnh vườn nhỏ đằng trước 451c Đường Chapter, London NW2 5NG và nó nằm dưới một bụi cây lớn. Có một bà đi vào vườn và bà ta mang một chiếc hộp nhỏ một đầu có lưới sắt và bên trên có quai cầm như ta vẫn dùng để mang con mèo đến bác sĩ thú y, nhưng tôi không thấy rõ có con mèo nào trong đó không, và bà ta đi giày cao gót và bà không thấy tôi.
Và khi ấy trời bắt đầu mưa và tôi bị ướt và tôi bắt đầu run vì tôi lạnh.
Rồi đến 11 giờ 32 tối và tôi nghe nhiều tiếng người đi dọc trên đường.
Và một giọng nói: “Em không cần biết anh nghĩ nó có khôi hài hay không,” và đó là giọng phụ nữ.
Và một giọng khác nói: “Judy, kìa. Anh xin lỗi, được chưa,” và đó là giọng đàn ông.
Và giọng kia, giọng phụ nữ, nói: “Được rồi, đáng lẽ anh nên suy nghĩ trước khi biến em thành như một con ngốc đặc mới phải.”
Và giọng phụ nữ là giọng của Mẹ.
Và Mẹ đi vào vườn và ông Shears đi cùng bà, và giọng kia là của ông ta.
Vì thế tôi đứng dậy và tôi nói: “Mẹ không có nhà, vì thế con đợi mẹ.”
Và Mẹ nói: “Christopher.”
Và ông Shears nói: “Cái gì?”
Và mẹ lấy hai tay ôm tôi và nói: “Christopher, Christopher, Christopher ơi.”
Và tôi đẩy bà ra vì bà túm chặt tôi và tôi không thích thế, tôi đẩy thật mạnh và tôi ngã lăn ra.
Và ông Shears nói: “Chuyện quỷ gì thế này?”
Và Mẹ nói: “Mẹ xin lỗi, Christopher. Mẹ quên.”
Và tôi nằm trên mặt đất và Mẹ giơ tay phải lên và xòe ngón tay cái quạt để tôi có thể chạm các ngón tay của bà, nhưng khi ấy tôi thấy Toby đã trốn thoát khỏi túi áo tôi vì thế tôi phải bắt nó.
Và ông Shears nói: “Thế này thì anh chắc Ed đang ở đây.”
Và có một bức tường bao quanh khu vườn vì vậy Toby không thể ra ngoài vì nó kẹt trong góc và nó không thể leo lên tường đủ nhanh nên tôi bắt nó và bỏ lại vào túi rồi tôi nói: “Nó đói. Mẹ có thức ăn gì để con cho nó không, và nước nữa?”
Và Mẹ nói: “Cha con đâu, Christopher?”
Và tôi nói: “Con nghĩ cha ở Swindon.”
Và ông Shears nói: “Cám ơn Chúa.”
Và Mẹ nói: “Nhưng làm sao con tới được đây?”
Và răng tôi đánh vào nhau lập cập vì lạnh và tôi không thể cưỡng lại được, rồi tôi nói: “Con đến bằng tàu. Và nó dễ sợ lắm. Và con lấy thẻ rút tiền của Cha để có thể lấy tiền ra và có một ông cảnh sát giúp con. Nhưng rồi ông ấy muốn mang con về với Cha. Và ông ấy đi tàu với con. Nhưng rồi ông ấy không đi nữa.”
Và Mẹ nói: “Christopher, con ướt sũng rồi này. Roger, đừng đứng trơ ra đó.”
Rồi khi ấy bà nói: “Ồ, Chúa ơi. Christopher. Mẹ không… Mẹ không nghĩ là mẹ đã… Tại sao con ở đây một mình?”
Và ông Shears nói: “Hai người có đi vào không hay ở ngoài này suốt đêm đây?”
Và tôi nói: “Cháu sẽ ở đây với ông vì Cha giết Wellington bằng cái bồ cào làm vườn và cháu sợ cha.”
Và ông Shears nói: “Thiên thần thổ địa ơi.”
Và Mẹ nói: “Roger, thôi. Nào, Christopher, mình đi vào trong nhà và lau con cho khô nào.”
Vì thế tôi đứng lên tôi đi vào nhà và Mẹ nói: “Con đi theo Roger,” và tôi theo ông Shears lên lầu và ở đầu cầu thang có một cánh cửa ghi Phòng C và tôi sợ đi vào trong vì tôi không biết bên trong có gì.
Và Mẹ nói: “Cứ đi nếu không con cảm chết lăn ra mất,” nhưng tôi không biết cảm chết lăn ra mất nghĩa là gì, và tôi đi vào trong.
Và khi ấy mẹ nói: “Mẹ sẽ mở nước tắm cho con,” và tôi đi vòng quanh căn phòng để vẽ bản đồ của nó trong đầu cho cảm thấy yên tâm hơn, và căn phòng như thế này
Và khi ấy Mẹ bảo tôi cởi quần áo ra và vào bồn tắm và bà nói tôi có thể dùng khăn tắm của bà, nó có màu tím với những đóa hoa xanh lục ở đầu khăn. Và bà cho Toby một đĩa nước với vài vụn cám và tôi để nó chạy quanh phòng tắm. Và nó ị ba cục mìn nhỏ dưới bồn rửa mặt và tôi nhặt lên và bỏ vào bồn cầu và giật nước rồi tôi vào bồn tắm trở lại vì nước ấm và dễ chịu.
Rồi Mẹ vào phòng tắm và bà ngồi trên bồn cầu mà nói: “Con khỏe không, Christopher?”
Và tôi nói: “Con rất mệt.”
Và bà nói: “Mẹ biết, cưng.” Rồi bà nói: “Con can đảm lắm.”
Và tôi nói: “Dạ.”
Và bà nói: “Con không bao giờ viết thư cho Mẹ.”
Và tôi nói: “Con biết.”
Và bà nói: “Tại sao con không viết thư cho mẹ hở Christopher? Mẹ viết bằng ấy bức thư cho con. Mẹ cứ nghĩ có điều gì khủng khiếp đã xảy ra, hay con đã dọn đi và mẹ sẽ không bao giờ tìm ra nơi con ở.”
Và tôi nói: “Cha nói mẹ đã chết.”
Và bà nói: “Cái gì?”
Và tôi nói: “Cha nói mẹ vào bệnh viện vì tim mẹ có vấn đề gì đó. Rồi mẹ bị đau tim và chết và cha giữ tất cả các lá thư trong hộp đựng áo sơ mi trong tủ nơi phòng ngủ của cha và con tìm thấy vì con đi tìm cuốn sách con đang viết về chuyện Wellington bị giết mà cha lấy nó và giấu trong cái hộp đựng áo.”
Và Mẹ nói: “Ôi Chúa ơi.”
Rồi bà không nói gì một lúc lâu. Rồi bà rên lên một tiếng lớn như con thú trong chương trình thiên nhiên trên truyền hình.
Và tôi không thích bà làm như thế vì nó là một tiếng ồn rất lớn, nên tôi nói: “Tại sao mẹ làm thế?”
Và trong một lúc bà không nói gì, rồi bà nói: “Ồ, Christopher, mẹ xin lỗi.”
Và tôi nói: “Không phải lỗi của mẹ.”
Và bà nói: “Đồ khốn nạn. Lão khốn nạn.”
Và một lúc sau bà nói: “Christopher ơi, cho mẹ cầm tay con nhé. Chỉ một lần thôi. Chỉ cho mẹ thôi. Được không? Mẹ không nắm chặt đâu,” và bà đưa bàn tay ra.
Và tôi nói: “Con không thích người khác nắm tay con.”
Và bà rút tay về và nói: “Thôi. Được. Được rồi.”
Rồi bà nói: “Bây giờ con ra khỏi bồn tắm và lau cho khô, OK?”
Và tôi ra khỏi bồn tắm lau khô mình bằng cái khăn tắm màu tím. Nhưng tôi không có quần áo ngủ vì thế tôi mặc một chiếc áo thun trắng và quần ngắn màu vàng của Mẹ, nhưng tôi không buồn để ý vì tôi quá mệt. Và trong khi tôi mặc áo quần, Mẹ vào bếp và hâm một ít xúp cà chua vì nó có màu đỏ.
Và khi ấy tôi nghe có người đang mở cửa căn chung cư và có một giọng đàn ông lạ bên ngoài, vì thế tôi khóa cửa phòng tắm. Và bên ngoài có tiếng cãi nhau và một người đàn ông nói: “Tôi cần nói chuyện với cháu,” và Mẹ nói: “Hôm nay nó gặp đủ thứ rồi,” và người đàn ông nói: “Tôi biết. Nhưng tôi vẫn cần nói chuyện với cháu.”
Và Mẹ gõ cửa và nói có một ông cảnh sát muốn nói chuyện với tôi và tôi phải mở cửa. Và bà nói bà sẽ không để ông ta bắt tôi đi, bà hứa. Vì thế tôi nhặt Toby lên và mở cửa.
Và có một ông cảnh sát ngoài cửa và ông ta nói: “Cháu là Christopher Boone?”
Và tôi nói đúng vậy.
Và ông nói: “Cha cháu nói cháu bỏ nhà trốn đi. Đúng không?”
Và tôi nói: “Vâng.”
Và ông nói: “Đây là mẹ cháu phải không?” Và ông ta chỉ Mẹ.
Và tôi nói: “Vâng.” Và ông nói: “Tại sao cháu bỏ nhà trốn đi?”
Và tôi nói: “Vì Cha giết Wellington, nó là con chó và cháu sợ cha.”
Và ông nói: “Chú đã nghe nói rồi.” Rồi ông nói: “Cháu muốn về Swindon với cha cháu hay cháu muốn ở đây?”
Và tôi nói: “Cháu muốn ở đây.”
Và ông nói: “Nếu vậy thì thế nào?”
Và tôi nói: “Cháu muốn ở đây.”
Và ông cảnh sát nói: “Khoan đã. Chú đang hỏi mẹ cháu.”
Và Mẹ nói: “Ông ấy bảo Christopher là tôi đã chết.”
Và ông cảnh sát nói: “Thôi, chúng ta… chúng ta đừng tranh cãi về việc ai nói gì ở đây. Tôi chỉ muốn biết….”
Và Mẹ nói: “Dĩ nhiên nó có thể ở đây.”
Và ông cảnh sát nói: “Được rồi, tôi nghĩ vậy thì về phần tôi có thể coi như dàn xếp xong.”
Và tôi nói: “Ông có mang cháu về Swindon không?”
Và ông ta nói: “Không.”
Và khi ấy tôi mừng vì tôi được sống với Mẹ.
Và ông cảnh sát nói: “Nếu chồng bà đến và gây rắc rối, bà cứ gọi điện báo chúng tôi một tiếng. Nếu không, bà phải tự dàn xếp việc này giữa ông bà với nhau.”
Rồi ông cảnh sát ra đi và tôi ăn xúp cà chua và ông Shears chất đống một số thùng trong căn phòng dành cho khách để ông có thể trải một tấm đệm hơi trên sàn cho tôi ngủ, và tôi đi ngủ.
Rồi tôi thức dậy vì có tiếng người quát tháo trong căn chung cư và lúc đó là 2 giờ 31 sáng. Và một trong những người đó là Cha và tôi hoảng sợ. Nhưng cánh cửa căn phòng dành cho khách không có khóa.
Và Cha quát: “Tôi đang nói chuyện với cô ấy mặc kệ ông có thích hay không. Và tôi không cần cái loại người như ông bảo tôi phải làm gì.”
Và Mẹ quát: “Roger. Đừng. Cứ…”
Và ông Shears quát: “Tôi không để cho ai nói năng với tôi như thế trong nhà của tôi.”
Và Cha quát: “Tôi cứ nói với ông kiểu đếch gì tôi thích.”
Và Mẹ quát: “Anh không có quyền gì ở đây.”
Và Cha quát: “Không có quyền? Không có quyền? Nó là thằng con khốn kiếp của tôi, nếu cô quên.”
Và Mẹ quát: “Anh nghĩ anh lấy danh nghĩa gì mà chơi trò đó, nói cho nó mấy chuyện đó hả?”
Và Cha quát: “Tôi chơi trò gì? Cô là kẻ khốn kiếp bỏ nó mà đi.”
Và Mẹ quát: “Vậy anh định xóa tôi ra khỏi đời nó luôn hả?”
Và ông Shears quát: “Nào bây giờ tất cả đều bình tĩnh lại hết được không?”
Và Cha quát: “Đấy chẳng phải là điều cô muốn hay sao?”
Và Mẹ quát: “Tôi viết thư cho nó hàng tuần. Tuần nào cũng viết.”
Và Cha quát: “Viết cho nó? Viết cho nó thì được cái đếch gì?
”
Và ông Shears quát: “A, a, a.”
Và Cha quát: “Tôi nấu ăn cho nó. Tôi giặt quần áo nó. Tôi trông nom nó mỗi cuối tuần. Tôi săn sóc nó lúc nó ốm đau. Tôi đưa nó đi bác sĩ. Tôi lo phát sốt mỗi khi nó lang thang ra ngoài vào ban đêm. Tôi đến trường mỗi lần nó đánh nhau. Còn cô? Cô làm được gì? Cô viết cho nó mấy lá thư khốn kiếp.”
Và Mẹ quát: “Thế thì anh nghĩ anh có quyền nói với nó là mẹ nó chết rồi?”
Và ông Shears quát: “Nào không phải lúc.”
Và Cha quát: “Ông, cút đi nếu không tôi sẽ…”
Và Mẹ quát: “Ed, trời ơi…”
Và Cha nói: “Tôi muốn gặp nó. Và nếu mấy người định cản tôi…”
Và khi ấy Cha vào phòng tôi. Nhưng tôi cầm sẵn con dao Quân đội Thụy Sĩ đã mở lưỡi cưa ra nếu ông định bắt tôi. Và Mẹ cũng vào phòng, bà nói: “Không sao đâu, Christopher. Mẹ không để cha làm gì đâu. Con yên tâm.’
Và Cha quỳ gối xuống gần giường, ông nói: “Christopher ơi?”
Nhưng tôi không nói gì.
Và ông nói: “Christopher, cha rất rất xin lỗi. Về mọi chuyện. Về Wellington. Về mấy lá thư. Về việc khiến con bỏ nhà. Cha không bao giờ định… Cha hứa cha sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì như vậy nữa. Thôi nào, nhóc con.”
Và khi ấy ông giơ tay phải lên xòe các ngón tay ra thành cái quạt để tôi có thể chạm các ngón tay ông, nhưng tôi không làm vì tôi hoảng sợ.
Và Cha nói: “Khỉ thật. Christopher, thôi đi mà.”
Và có những giọt nước mắt nhỏ xuống mặt ông.
Và không ai nói gì trong một lúc.
Rồi Mẹ nói: “Tôi nghĩ bây giờ nên đi ra,” nhưng bà đang nói với Cha, chứ không phải với tôi.
Và khi ấy ông cảnh sát trở lại vì ông Shears đã gọi sở cảnh sát và ông ta bảo Cha hãy bình tĩnh lại và ông đưa cha ra khỏi căn chung cư.
Và Mẹ nói: “Bây giờ con đi ngủ lại đi. Mọi việc sẽ đâu lại vào đấy. Mẹ hứa.”
Và khi ấy tôi ngủ lại.
|
|