|
Thế giới này thật lạ lùng nhưng con người còn lạ lùng hơn thế. Tôi chẳng thể lên facebook than thở cũng chả thể lên zalo kêu gào nên tôi rút về tổ - tổ cú của tôi ở đây để mà thở dài. Tôi xoá số người đó trên zalo, chặn người đó trên face nhưng nhận lại được câu hỏi " sao lại xoá số", tôi chả biết nói thế nào, chẳng lẽ lại nói, đây thích xoá, đây không muốn nhìn thấy người nào đó đăng ảnh với người iu lên face, lên zalo sao. Nếu zalo có chức năng bỏ theo dõi như face có lẽ tôi cũng chẳng cần làm thế để rồi sớm nay nhận được tin nhắn ấy.
Bạn bè tôi đã kết hôn và có con nhỏ nhưng tôi thì không như thế. Chẳng sao, tôi thích thế nhưng tôi không nghĩ sẽ quay lại với người đó chỉ để làm giảm khoảng trống trong tôi cũng để lành vết thương mà người đó để lại. Tôi ghét điều đó.
Người ấy có người yêu, người đó có bạn gái, người đó đi chơi vui vẻ với người ta, tôi biết, tôi đau nhưng tôi cố gắng làm như không quan tâm nhưng tôi có quyền tức giận, có quyền delete, chí ít là nick, là số người ấy.
Níu kéo thì làm được gì, tôi không hèn như thế, người ấy muốn tôi níu kéo nhưng tôi không thích dù trong lòng tôi đôi khi gào thét " kệ, cứ níu kéo đi".
Hôm ấy tôi say, tôi gọi người đó, người đó tới, lúc về tưởng tôi say nên cầm tay tôi nói chuyện, tôi cũng chẳng rút tay ra nhưng tôi chỉ muốn cầm như thế một lúc thôi, để rồi khi tôi tỉnh táo tôi lại trở về với con người lý trí bình thường. Tôi hỏi người đó có người iu chưa, chia tay tôi đã iu lại rồi chứ, người đó rất ngạc nhiên nhưng cầm tay tôi chặt hơn trả lời " chưa có", tôi cười thầm trong bụng, chưa có sao, nực cười thế cô bé mà người đó đang tán tỉnh, theo đuổi có lẽ chưa đến được vị trí người iu nên người đó mới trả lời như thế. Tôi cũng kệ, tôi có quan tâm nhưng tôi sẽ không vì người đó nói dối trả lời tôi mà tha thứ cho lỗi lầm của người đó, người gây nên cho tôi tổn thương, sự tổn thương không hề nhỏ.
Mấy hôm nay tôi suy nghĩ rằng mình cần bắt đầu một mối quan hệ mới nghiêm túc, tôi không từ chối những lời mời đi chơi, tôi cũng không tỏ vẻ lạnh lùng với người người bên cạnh cũng xoá số người ấy. Tôi nghĩ, tôi cần phải thay đổi chí ít là trước khi tôi chết, tôi làm điều gì đó tôi không hối hận. Nhưng thiên đường có vẻ cách tôi rất gần và địa ngục thì cách tôi cũng không xa lắm. Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ đau và sợ những người bên cạnh tôi đau lòng mà thôi. Nhưng biết làm thế nào được nhỉ ? Vẫn phải đối mặt với sự thật mà thôi, hi vọng bác sỹ sẽ không tuyên bố xanh rờn câu noi " tôi xin lỗi". Hi vọng ngày mai, tôi sẽ đợi được một kết quả khiến tôi hài lòng. Cuộc sống mà, còn nhiều điều để trải nghiệm lắm. Đúng không ? |
|