Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: ht_216
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Khác - Xuất Bản] Không Có Gì Mãi Mãi | Sidney Sheldon

[Lấy địa chỉ]
16#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2011 14:09:41 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 7:



Bệnh viện được các y tá điều hành. Margaret Spencer, y tá trưởng, đã làm việc ở Embarcadero hơn hai mươi năm, và bà biết tất cả các xác chết được chôn ở đâu, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Y tá Spencer là người phụ trách bệnh viện này, và bác sĩ nào không nhận ra điều đó, thường sẽ gặp rắc rối. Bà biết bác sĩ nào nghiện ma tuý, hay rượu, những ai trình độ kém và những ai đáng được bà ủng hộ. Bà cai quản các y tá phòng mổ. Chính Margaret Spencer là người bố trí y tá cho các ca mổ, mà y tá cũng có ba bảy loại, từ những người đắc lực đến những kẻ bất tài. Điều này khiến các bác sĩ càng phải nể vì Spencer. Bà có quyền xếp một cô y tá vụng về nhất cho một ca mổ thận phức tạp nhất hoặc gứi một y tá xuất sắc nhất cho một ca cắt amidan, nếu bà ghét hay ưa bác sĩ phụ trách ca đó. Một trong những định kiến của Margaret Spencer là sự ác cảm với các nữ bác sĩ và người da đen.

Kat Hunter vừa là nữ bác sĩ lại vừa là người da đen.

Kat làm việc thật vất vả. Không ai nói gì hay làm gì công khai, nhưng những định kiến, bằng nhiều cách, cứ len lỏi tới gây cản trở cho công việc của cô.

Cô không thể có những y tá theo đúng yêu cầu. Họ toàn gửi những người hầu như không có năng lực.

Kat nhận thấy mình thường xuyên phải khám cho các bệnh nhân nam mắc bệnh da liễu. Lúc đầu cô coi chuyện đó là bình thường, nhưng có một hôm, sau khi phải khám liền một hơi cho cả nửa tá người bệnh da liễu cô bắt đầu thấy nghi ngờ.

Trong một bữa ăn trưa, cô hỏi Paige.

- Cậu đã phải khám cho bao nhiêu đàn ông mắc bệnh da liễu?

Paige nghĩ một lát.

- Tuần trước mình phải khám cho một người.

- Mình phải làm một điều gì đó mới được. Kat nghĩ.

Bà Spencer dự định buộc Kat ra đi bằng cách hành hạ cô, nhưng bà không tính đến nghị lực cùng quyết tâm của Kat. Từng bước, từng bước cô dành được thiện cảm của những người làm việc với mình. Cô có một khả năng bẩm sinh trong việc gây ấn tượng với đồng nghiệp và bệnh nhân. Nhưng sự kiện gây chấn động nhất của Kat là vụ "truyền máu lợn".

Hôm đó, Kat đi tua cùng với một bác sĩ nội trú năm trên tên là Dundas. Họ đến bên giường một bệnh nhân đang bất tỉnh.

- Ông Levi bị một tai nạn giao thông. - Dundas thông báo cho những bác sĩ nội trú khác. - Ông ta mất nhiều máu, cần phải truyền ngay lập tức. Bây giờ bệnh viện đang thiếu máu. Gia đình ông ta lại từ chối cho máu. Thật là bực hết chỗ nói.

- Thân nhân ông ta hiện ở đâu? - Kat hỏi.

- Ở ngoài phòng đợi. - Bác sĩ Dundas nói.

- Anh cho phép tôi nói chuyện với họ chứ? - Kat hỏi.

- Chẳng ích gì đâu. Tôi đã giải thích cặn kẽ cho họ rồi. Họ nhất định không chịu.

Kat ra phòng đợi. Ở đó có vợ, con trai lớn và con gái nạn nhân. Người con trai đeo một thứ bùa tôn giáo.

- Bà Levi? - Kat hỏi người đàn bà.

Bà ta đứng dậy.

- Chồng tôi sao? Họ có định mổ cho chồng tôi không?

- Có. - Kat nói.

- Nhưng đừng yêu cầu chúng tôi cho máu. Ngày nay việc đó quá nguy hiểm với AIDS và các loại bệnh khác.

- Bà Levi, - Kat nói, - bà không thể mắc AIDS bằng cách cho máu.

- Đừng giải thích với tôi nữa. Tôi đã đọc báo. Tôi biết.

Kat nhìn bà một lát.

- Tôi hiểu rồi. Được thôi. Bà Levi, hiện giờ bệnh viện đang thiếu máu nhưng chúng tôi đã có cách giải quyết.

- Tốt lắm!

- Chúng tôi sẽ truyền cho chồng bà máu lợn.

Hai mẹ con nhìn Kat choáng váng.

- Cái gì?

- Máu lợn. - Kat nói vui vẻ. - Có lẽ cũng chẳng hại gì đâu.

Cô nói xong rồi quay đi.

- Chờ một chút. - Bà Levi kêu lên.

Kat dừng lại:

- Sao?

- Cho chúng tôi bàn bạc một chút.

- Tất nhiên.

Mười lăm phút sau, Kat lên gặp bác sĩ Dundas.

- Anh không cần băn khoăn về gia đình Levi nữa. Họ đã sẵn sàng cho máu rồi.

Câu chuyện lập tức lan nhanh trong bệnh viện.

Các bác sĩ, y tá trước đây phớt lờ cô nay đều tìm cách bắt chuyện với cô.

Vài ngày sau, Kat vào kiểm tra phòng cá nhân của Toni Leonard, một bệnh nhân bị mụn nhọt. Ông đang chén một bữa ăn khổng lồ mua ở một hiệu ăn gần đó.

Kat tiến lại.

- Ông đang làm gì đây?

- Ông ta nhìn lên và mỉm cười.

- Ăn một bữa tử tế, đổi món chút thôi. Xin mời cô cùng dùng: Nhiều thức ăn lắm.

Kat rung chuông gọi y tá.

- Gì vậy, thưa bác sĩ?

- Mang thức ăn ra khỏi đây. Ông Leonard đang trong chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt của bệnh viện. Cô không đọc biểu đồ này à?

- Dạ có, nhưng ông ta cứ đòi.

- Mang đi, làm ơn ngay cho.

- Này, đợi chút, - Leonard phản đối. - Tôi không nuốt nổi những thứ ở bệnh viện này.

- Ông sẽ ăn, nếu ông muốn khỏi mụn nhọt. - Kat nhìn y tá. - Mang đi ngay.

Ba mươi phút sau, Kat bị gọi lên phòng Giám đốc bệnh viện.

- Ông cần gặp tôi, thưa bác sĩ Wallace.

- Đúng, cô ngồi xuống, Toni Leonard là bệnh nhân của cô phải không?

- Đúng vậy, tôi thấy ông ta ăn những món nóng như san-đuých với thịt hun khói và dưa, xa lát khoai và nhiều thứ khác.

- Và cô cho mang thức ăn đi?

- Tất nhiên.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2011 14:07:35 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 6:



Phía bên kia thành phố, phóng viên báo chí và tivi đang đứng trực đầy đường chờ Lou Dinetto khi gã ra khỏi phòng xử án, mỉm cười vây vây, kiểu chào của hoàng tộc với đám dân đen.

Đi kèm hai bên Lou là hai tên vệ sĩ, một cao, gầy đét, có biệt hiệu Shadow và một to vật tên là Rhino. Lou Dinetto bao giờ cũng ăn mặc chải chuốt, đắt tiền, complê lụa sẫm, sơ-mi trắng, cà vạt xanh, giày da cá sấu. Quần áo của gã được cắt may rất khéo, tạo cho gã dáng thanh mảnh, bởi thực ra gã lùn mập, lại bị tật chân cong. Gã luôn tươi cười niềm nở với báo chí, và báo chí cũng thích đưa tin về gã.

Dinetto đã bị khởi tố ba lần vì đủ loại tội, từ gây hoả hoạn đến cướp bóc, giết người, nhưng lần nào gã cũng trắng án.

Bây giờ, khi gã rời phòng xử, một phóng viên hét với theo.

- Ông biết rồi ông vẫn sẽ được tha bổng chứ, ông Dinetto?

Dinetto cười.

- Tất nhiên, tôi biết. Tôi là nhà kinh doanh vô tội. Chính phủ chẳng có việc gì làm nên lôi tôi ra toà đấy thôi. Đó là nguyên nhân khiến chúng ta phải è cổ ra mà đóng thuế.

Một camera truyền hình chĩa tới. Lou Dinetto dừng lại để mỉm cười vào máy.

- Ông Dinetto, ông có thể giải thích vì sao hai nhân chứng lại lẩn trốn mất không?

- Tất nhiên tôi có thể giải thích. - Dinetto nói. - Họ là những công dân trọng danh dự, và họ không muốn nói dối.

- Chính phủ cho rằng ông là trùm maphia miền Tây và ông đã sắp đặt…

- Điều duy nhất mà tôi sắp đặt là chỗ ngồi các vị khách trong nhà hàng của tôi. Tôi muốn mọi người cảm thấy thoải mái. - Gã cười rộng miệng, hướng về phía đám phóng viên. - Tôi mời tất cả các bạn đến nhà hàng của tôi tối nay. Không phải trả tiền. Gã tiến lại phía chiếc xe đen bóng đang chờ.

- Ông Dinetto…

- Ông Dinetto…

- Tôi sẽ gặp lại các bạn tối nay, ở nhà hàng của tôi. Các bạn đều đã biết địa chỉ đấy.

Lou Dinetto ngồi vào xe. Rhino đóng cửa rồi ngồi lên ghế trước. Shadow trườn vào theo.

- Thật tuyệt, thưa sếp! - Rhino nói. - Sếp đối đáp rất tuyệt.

- Ta đi đâu bây giờ? - Shadow hỏi.

- Về nhà, tao muốn tắm nước nóng và ăn thịt bò rán.

Chiếc xe lao đi.

- Tao không thích câu hỏi về nhân chứng. - Dinetto nói. - Chú mày chắc chắn rằng chúng nó đã không thể nói được chứ?

- Trừ trường hợp chúng sống lại từ đáy hồ, thưa ông chủ.

Dinetto gật đầu: "Tốt". Rồi gã cười gằn, hỏi:

- Mày có thấy phản ứng trên nét mặt của chưởng lý quận khi quan toà bác bỏ…

Một con chó bỗng dưng xuất hiện lao thẳng vào xe. Shadow quay mạnh tay lái và chồm lên phanh chân. Chiếc xe lao lên vỉa hè rồi tông luôn vào cột đèn bên đường. Đầu Rhino chúi về phía trước, đập vào kính chắn gió.

- Mày làm cái quỷ gì thế? - Dinetto gào lên. - Mày định giết tao à?

Shadow run bần bật.

- Em xin lỗi, có con chó chạy ngang…

- Mày coi mạng con chó hơn mạng tao à? Đồ ngu.

Rhino rên khe khẽ. Dinetto trông thấy máu chảy trên trán của hắn.

- Lạy Chúa! - Dinetto hét lên. - Mày trông này…

- Em không sao đâu. - Rhino lẩm bẩm.

- Mày thật hậu đậu. - Dinetto quay sang phía Shadow. - Đưa nó đi bệnh viện.

Shadow cho xe lùi lại.

- Bệnh viện Embarcadero ở gần đây thôi. Đưa nó vào phòng cấp cứu.

- Vâng. Thưa sếp.

Dinetto ngồi ngả về phía sau:

- Một con chó. - Hắn nói ghê tởm. - Lạy Chúa!

Kat đang ở phòng cấp cứu khi Dinetto, Shadow và Rhino kéo vào. Rhino chảy máu nhiều.

Dinetto gọi với.

- Này cô kia!

Kat quay lại.

- Ông nói với tôi đấy à?

- Tôi còn nói với ai ở đây được nữa. Người này chảy máu nhiều. Chữa ngay đi.

- Còn cả chục người đến trước. - Kat nói nhẹ nhàng. - Anh ta cũng phải đợi thôi.

- Nó chẳng phải đợi ai hết. - Dinetto nói với Kat. - Phải làm cho nó lập tức.

Kat đi đến chỗ Rhino, khám qua loa rồi đưa một mảnh bông, áp vào vết thương.

- Giữ lấy. Tôi sẽ quay lại.

- Tôi nói chữa cho nó cơ mà.

Kat quay lại phía Dinetto.

- Đây là phòng cấp cứu bệnh viện. Tôi là bác sĩ trực. Cho nên ông, hoặc là im lặng hoặc ra ngay khỏi đây.

Shadow nói:

- Cô kia, cô không biết đang nói chuyện với ai à? Tốt nhất là hãy làm theo lời ông ta. Đây là ngài Lou Dinetto.

- Nào, bây giờ biết nhau rồi, - Dinetto nói giọng sốt ruột. - Chữa ngay cho người này đi.

- Tai ông có vấn đề rồi, - Kat nói. - Tôi nhắc lại, hoặc là im lặng hoặc ra khỏi đây.

Rhino gầm gừ.

- Cô không thể ăn nói như thế với…

Dinetto quay sang Rhino quát.

- Câm mồm đi! - Rồi gã nhìn lại Kat, đổi giọng.

- Tôi sẽ rất cám ơn nếu cô chữa cho ông này càng nhanh càng tốt.

- Tôi sẽ làm tất cả. - Kat đáp rồi bảo Rhino nằm xuống giường. - Tôi sẽ quay lại sau vài phút. - Rồi cô nói với Dinetto. - Đằng kia có mấy cái ghế đó.

Dinetto và Shadow nhìn cô rồi đi về phía mấy bệnh nhân khác.

- Lạy Chúa. - Shadow nói. - Cô ta chẳng hề biết ông là ai.

- Tao chẳng cho rằng điều đó có ý nghĩa gì. Nó là một đứa con gái có cái đầu đấy.

Mười lăm phút sau, Kat quay lại chỗ Rhino và khám cho gã.

- Không có gì nghiêm trọng đâu, - cô nói. - Ông gặp may rồi. Đây chỉ là một vết thương xoàng.

Dinetto đứng nhìn Kat khâu vết thương trên trán cho Rhino một cách thành thạo.

Khi Kat hoàn thành vết khâu, cô nói.

- Vết thương sẽ liền nhanh thôi. Sau năm ngày ông hãy quay lại đây để tôi rút chỉ.

Dinetto tiến lại xem xét cái trán của Rhino.

- Vết khâu rất đẹp. - Gã trầm trồ.

- Cám ơn. - Kat nói. - Xin ông tha lỗi những lời tôi nói ban nãy.

- Đợi một chút. - Dinetto nói rồi quay lại Shadow. - Đưa cô ấy một vé.

Shadow rút tờ 100 đô-la chìa cho Kat.

- Đây.

- Nơi thu tiền ở bên ngoài. - Kat nói.

- Đây không phải cho bệnh viện, cho riêng cô đấy.

- Không, cám ơn.

Dinetto nhìn theo Kat đi tới chăm sóc bệnh nhân khác. Shadow nói.

- Hay là chê ít?

Dinetto lắc đầu.

- Cô ấy là một người tự chủ và tự trọng. Ta thích điều này. - Gã im lặng một lát. - Evans đang xin nghỉ à?

- Vâng!

Ta muốn chú mày thu thập thông tin về cô bác sĩ này.

- Để làm gì?

- Đòn bẩy. Tao nghĩ sẽ có lúc cần đến cô ta đấy.


--------------HẾT CHƯƠNG 6-------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2011 14:05:19 | Chỉ xem của tác giả
Chang nhìn Paige.

- Bạn không sao chứ?

- Không, - Paige nói dối. Mình phải quên Alfred đi. Chuyện đã qua rồi. Nhưng còn kỷ niệm của bao nhiêu năm tuyệt vời ấy, niềm vui, nỗi sung sướng, tình yêu họ đã dành cho nhau… Làm sao mình có thể quên đi tất cả? Hay là thuyết phục một bác sĩ nào đó phẫu thuật thuỳ não cho mình?

Paige chạy ngang qua Honey trong hành lang. Honey thở không ra hơi và lo lắng.

- Mọi việc ổn cả chử? - Paige hỏi.

Honey mỉm cười bối rối.

- Ừ ổn. - Cô cắm cúi đi tiếp.

Honey mới được giao cho một bác sĩ hướng dẫn tên là Charles Isler, người nổi tiếng khắp bệnh viện là một tay quân phiệt.
Ngay tua trực đầu tiên của Honey, ông ta đã nói.

- Bác sĩ Taft, tôi rất mong được làm việc với cô. Bác sĩ Wallace đã kể cho tôi về thành tích xuất sắc của cô ở trường y. Tôi được biết bác sĩ sẽ thực hành nội khoa.

- Vâng.

- Tốt. Vậy là chúng tôi còn có được bác sĩ ở đây ba năm nữa.

Họ bắt đầu tua trực.

Bệnh nhân đầu tiên của họ là một thanh niên người Mexico. Isler bỏ qua các bác sĩ nội trú khác và quay sang Honey.

- Bác sĩ Taft, tôi nghĩ bác sĩ sẽ thấy đây là một ca đáng chú ý. Bệnh nhân cỏ tất cả những biểu hiện và triệu chứng kinh điển: Kém ăn, sụt cân, đắng miệng, mệt mỏi, thiếu máu, dễ cáu kỉnh và rời rã. - Ông nheo mắt nhìn Taft. - Bác sĩ chẩn đoán thế nào?
Và ông mỉm cười chờ đợi.

Honey ngó ông ta trừng trừng:

- À. có thể là một số bệnh… đúng không à?

Bác sĩ Isler nhìn lại khiến cô bối rối. Ông gợi ý:

- Đây là một trường hợp rõ ràng của bệnh…

Một bác sĩ nội trú tiếp lời.

- Ngộ độc chì?

- Đúng! - Isler đáp.

Honey mỉm cười.

- Hiển nhiên rồi. Ngộ độc chì.

Bác sĩ Isler lại quay sang Honey.

- Cách điều trị ra sao?

Honey nói một cách lẩn tránh.

- À có một số cách điều trị khác nhau, phải không ạ?

Một bác sĩ nội trú khác phát biểu.

- Nếu bệnh nhân đã bị nhiễm độc lâu ngày, cần phải được chữa trị như một ca tiềm chứa viêm não.

Bác sĩ Isler gật đầu.

- Đúng. Đó là điều chúng ta đang làm. Chúng ta đang điều trị chelat.

Ông nhìn sang Honey. Cô gật đầu đồng ý.

Bệnh nhân tiếp theo là một ông lão tám mươi tuổi. Mắt ông ta đỏ ngầu và hai mí mắt gần như dính chặt với nhau.

- Chúng tôi sẽ chăm sóc cụ ngay đây, - bác sĩ Isler trấn an ông lão. - Cụ cảm thấy thế nào?

- Ồ không đến nỗi quá tệ với một lão già như tôi.

Bác sĩ Isler lật tấm chăn, để lộ đầu gối và mắt cá chân sưng tấy của người bệnh. Có những thương tổn trên bàn chân ông lão.
Bác sĩ Isler quay sang đám nội trú.

- Sưng do viêm khớp. - Ông nhìn Hunter. - Kèm theo thương tổn da và viêm kết mạc. Tôi tin chắc bác sĩ có thể chẩn đoán đó là bệnh gì.

Honey chậm chạp nói.

- Có thể là… bác sĩ biết đấy…

- Hội chứng Reiter, - một bác sĩ nội trú lên tiếng.

- Nguyên nhân chưa rõ. Thường có kèm theo sốt nhẹ.

Bác sĩ Isler gật đầu.

- Đúng. - Ông lại nhìn Honey. - Tiên lượng bệnh ra sao?

- Tiên lượng?

Anh chàng kia lại đáp.

- Tiên lượng chưa rõ. Có thể điều trị bằng các loại thuốc chống viêm.

- Rất tốt, - bác sĩ Isler nói.

Họ khám cho mười hai bệnh nhân, và khi tua thăm bệnh kết thúc, Honey nói với bác sĩ Isler.

- Bác sĩ Isler, em có thể gặp riêng bác sĩ một lát không ạ?

- Được! Đến phòng tôi.

Khi họ đã ngồi trong phòng làm việc của Isler, Honey nói.

- Em biết bác sĩ thất vọng về em.

- Tôi phải thừa nhận là tôi hơi ngạc nhiên…

Honey ngắt lời.

- Em biết, thưa bác sĩ Isler. Đêm qua, em không sao chợp mắt nổi. Nói thực là… em hồi hộp quá vì được làm việc với ông, đến nỗi em… em không sao ngủ được.

Ông ta nhìn cô ngạc nhiên.

- À, ra thế. Tôi đã nghĩ chắc phải có nguyên nhân… Thành tích học tập của cô tuyệt thế kia mà. Điều gì đã khiến cô quyết định trở thành bác sĩ?

Honey cụp mắt xuống giây lát, rồi nhẹ nhàng nói.

- Em có một cậu em trai bị tai nạn. Các bác sĩ đã làm tất cả những gì có thể để cứu cậu ấy… nhưng em đã phải nhìn cậu ấy chết. Chết dần dần, mà em thì bất lực làm sao. Đó là lúc em quyết định dành cả đời mình để giúp cho những người khác khoẻ mạnh. - Nước mắt cô tuôn xuống.

Cô ấy yếu đuối thậ1! - Isler nghĩ.

- Vui lòng được trò chuyện với cô. - Ông nói như một kết luận, cũng là tế nhị thông báo đã hết giờ tiếp khách.

Honey nhìn ông ta và nghĩ. Ông ta tin mình.


---------------HẾT CHƯƠNG 5---------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2011 14:03:33 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 5:



Mấy tháng sau đó, Paige hoạ hoằn mới gặp được Kat và Honey. Họ ăn bữa sáng vội vàng trong căng tin và thỉnh thoảng lướt qua nhau trong các hành lang bệnh viện. Họ trao đổi chủ yếu bằng những mầu giấy nhắn để lại ở căn hộ.

"Bữa tối trong tủ lạnh"

"Lò vi sóng đã tắt"

"Xin lỗi, mình không có thời gian dọn dẹp".

"Thứ bảy chúng ta đi ăn tiệm được không?"


Những giờ làm việc kéo dài, bận rộn quá sức chịu đựng vẫn tiếp tục, là sự hành hạ cũng như thử thách lòng kiên nhẫn của tất cả các bác sĩ nội trú.

Paige cám ơn sự căng thẳng đó. Nó không cho cô lúc nào để mà nghĩ về Alfred và tương lai tuyệt diệu mà họ đã cùng vẽ nên bên nhau. Thế nhưng cô không sao gạt được Alfred ra khỏi tâm trí. Điều anh làm đã để lại nỗi đau sâu thẳm và nó không chịu buông tha cô. Cô tự hành hạ mình bằng trò chơi vô nghĩa "giá như".

Giá như mình ờ lại châu Phi với Alfred.

Giá như chàng về Chicago với mình.

Giá như chàng không gặp Karen.

Giá như…


Một hôm, thứ sáu, khi Paige vào phòng thay quần áo để đi găng tay, hai chữ "con đĩ" đã được viết trên tủ áo cô bằng một loại bút đánh dấu đen.

Ngày hôm sau, khi Paige đi tìm cuốn sổ trực của cô, nó đã mất tăm. Tất cả ghi chép của cô cũng đã biến mất. Chắc mình để lạc đâu đó, Paige nghĩ.

Nhưng cô không thể nào tin được.

Thế giới bên ngoài nhà thương đã ngừng tồn tại.

Paige biết tin Irag xâm lược Kuwait, nhưng cuộc chiến vẫn bị lu mờ bởi nỗi thương tâm trước một bệnh nhân mười lăm tuổi đang hấp hối vì bệnh máu trắng. Ngày Đông và Tây Đức thống nhất, Paige còn đang mải cứu sống một bệnh nhân bị bệnh đái đường. Margaret Thatcher đã thôi giữ chức Thủ tướng Vương quốc Anh, nhưng quan trọng hơn, bệnh nhân phòng 214 đã đi lại được. Các đồng nghiệp đã giúp Paige đứng vững. Trừ một vài ngoại lệ, còn họ đều chuyên tâm, hết lòng chữa bệnh, giảm nhẹ đau đớn và cứu sống con người.

Paige quan sát những phép màu họ làm ra mỗi ngày, lòng đầy hãnh diện.

Những giờ dài dằng dặc ở bệnh viện và sự khẩn trương trong công việc đã gây cho các y bác sĩ sự căng thẳng cao độ. Tỷ lệ ly hôn tăng vọt, và những vụ ngoại tình trở nên phồ biến.

Tom Chang là một trong số người có vấn đề. Anh kể với Paige trong lúc uống cà phê.

- Mình có thể điều khiển giờ giấc. - Chang tâm sự - nhưng vợ mình không chịu. Cô ấy than phiền rằng chẳng cách nào gặp được mình nữa, và mình đã thành xa lạ với đứa con gái nhỏ. Cô ấy nói đúng. Mình không biết phải làm sao bây giờ.

- Vợ cậu đã đến thăm bệnh viện này chưa?

- Chưa.

- Sao cậu không mời cô ấy đến đây ăn trưa hả - Tom? Hãy để cho cô ấy biết cậu làm gì ở đây và công việc đó quan trọng đến mức nào.

Chang tươi tỉnh hẳn.

- Sáng kiến hay quá. Cám ơn Paige. Mình sẽ làm như vậy. Bạn cùng ăn trưa với vợ chồng mình được không?

- Rất sẵn lòng.

Sye, vợ Chang, hoá ra là một thiếu phụ đáng yêu, với sắc đẹp hài hoà không có tuổi. Chang dẫn vợ đi tham quan bệnh viện, và sau đó họ ăn trưa trong căng tin với Paige.

Chang cho Paige biết Sye sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông.

- Chị thích San Francisco không? - Paige hỏi.

Im lặng một thoáng.

- Thành phố này cũng hay, - Sye đáp lịch sự, - nhưng em có cảm giác ở đây em là một kẻ xa lạ. Quá lớn, quá ồn.

- Nhưng theo tôi hiểu, Hồng Kông cũng lớn và ồn ào đấy chứ.

- Em quê ở một làng nhỏ cách Hồng Kông một tiếng đi đường. Ở đó không có xe cộ ầm ỹ và mọi người đều quen biết nhau. - Cô nhìn sang chồng. - Tom và em cùng đứa con gái đã sống rất hạnh phúc ở đó. Đó là một làng rất đẹp trên đảo Lamma. Bờ biển trắng phau và những trang trại xinh xắn, bên cạnh là làng chài nhỏ Sak Kwu Wan. Thật thanh bình biết bao.

Giọng người đàn bà đượm nỗi tiếc nuối quê hương.

- Dạo ấy, vợ chồng em lúc nào cũng bên nhau, đúng nghĩa là một gia đình. Ở đây, em chẳng bao giờ gặp được anh ấy.

- Chị Chang, tôi hiểu lúc này thật khó khăn cho chị, nhưng chỉ vài năm nữa thôi Tom sẽ được mở phòng khám tư, và khi đó công việc cũng như giờ giấc của Chang sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Tom Chang nắm lấy tay vợ.

- Em thấy chưa? Mọi việc sẽ ổn cả thôi, Sye. Em phải kiên nhẫn chứ.

- Em hiểu rồi. - Người vợ nói. Giọng cô ta không mấy tin tưởng.

Trong khi họ nói chuyện, một người đàn ông bước vào căng tin. Khi anh ta dừng lại ở cửa, Paige chỉ nhìn thấy gáy người đó. Tim cô đập dồn dập. Người đàn ông quay lại. Đó là một người lạ hoàn toàn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2011 14:01:42 | Chỉ xem của tác giả
Khi Paige mười bảy tuổi, đoàn y tế WHO đi tới một làng rong rừng rậm Nam Phi để thanh toán dịch. Các bác sĩ vừa đến thì chiến tranh đã nổ ra giữa hai bộ lạc địa phương. Curt Taylor được khuyến cáo là nên rời đi.

- Vì Chúa, không thể được. Các bệnh nhân của tôi sẽ chết mất nếu tôi bỏ mặc họ.

Bốn ngày sau, ngôi làng bị tấn công. Paige và cha cô nép trong căn lều của họ, lắng nghe tiếng hò hét và tiếng súng nổ bên ngoài.

Paige khiếp đảm.

- Họ sẽ giết chúng ta mất.

Cha cô ôm cô vào lòng.

- Họ sẽ không làm hại chúng ta đâu, cưng. Chúng ta đến đây để giúp những con người này. Họ biết chúng ta là bạn.

Và ông đã nói đúng.

Một tù trưởng xông vào lều của hai cha con với một số chiến binh.

- Đừng lo. Chúng tôi sẽ bảo vệ ông.

Và họ đã giữ lời hứa.

Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, nhưng sáng ra Curt Taylor đã đi đến quyết định.

- Ông đánh một bức điện cho người em trai. Gửi Paige về chuyến bay tới. Sẽ điện chi tiết sau. Đón cháu ở sân bay.

Paige phản ứng dữ dội khi biết tin. Cô bị đưa đi, khóc như điên, tới một sân bay nhỏ bụi bặm, nơi một chiếc Piper Cub đang chờ để chở cô lên thị trấn, ở đó cô có thể đón máy bay đi Johannesburg.

- Ba tống con đi cho rảnh nợ chứ gì? - Cô gào lên.

- Ông xiết chặt con gái vào lòng.

- Ba thương con hơn bất cứ thứ gì trên đời, bé ạ. Ba sẽ nhớ con từng giây phút. Nhưng ba sẽ sớm trở về Mỹ, và chúng ta sẽ lại ở bên nhau.

- Ba hứa chứ?

- Ba hứa.

Alfred cũng đi tiễn Paige.

- Đừng lo, - cậu bảo người yêu. - Khi nào được là anh sẽ về cưới em ngay. Em sẽ đợi anh chứ?

Câu hỏi khá là ngốc nghếch, sau ngần ấy năm.

- Tất nhiên em sẽ đợi.

Ba ngày sau, khi máy bay đáp xuống phi trường O'Hara ở Chicago, chú Richard đã có mặt để đón Paige.

Cô chưa bao giờ gặp chú. Cô chỉ biết rằng chú là một thương nhân rất giàu và vợ đã mất cách đây vài năm.

"Chú là người thành đạt nhất trong gia đình", cha cô thường nói vậy.

Câu đầu tiên của ông chú làm cô choáng váng.

- Chú rất buồn phải thông báo cho cháu, Paige ạ, nhưng chú vừa nhận được điện báo ba cháu đã bị chết trong một cuộc giao tranh của thổ dân.

Thế giới của cô vỡ tan trong phút chốc. Nỗi đau mạnh đến mức cô nghĩ sẽ không thể chịu nổi. Mình sẽ không để cho chú thấy mình khóc. Paige tự nhủ.

- Không! Lẽ ra mình không được bỏ đi. Mình sẽ quay về nơi đó.

Trên đường từ sân bay về, Paige gườm gườm nhìn dòng xe cộ dày đặc.

Cháu ghét Chicago.

- Sao thế, Paige?

- Một khu rừng rậm.

Richard không cho Paige quay lại châu Phi dự tang cha và điều đó khiến cho cô phát khùng.

- Paige, người ta đã chôn cất cha cháu rồi. Chẳng có lý do gì mà quay lại.

Có một lý do. Alfred đang ở đó. Ít ngày sau khi Paige đến, ông chú tỏ ý bàn bạc về tương lai của cô.

- Không có gì phải bàn hết, - Paige tuyên bố. - Cháu sẽ làm bác sĩ.

Hai mốt tuổi, tốt nghiệp cao đẳng, Paige đầu đơn vào mười đại học y và cả mười trường đều nhận. Cô chọn trường ở Boston.

Phải mất hai ngày mới gọi được cho Alfred ở Zaire, nơi anh đang làm việc ngoài giờ cho một đơn vị của Tổ chức Y tế Thế giới.

Khi Paige báo tin, chàng nói:

- Thật tuyệt, em yêu. Anh cũng gần tốt nghiệp khoá y khoa rồi. Anh sẽ làm việc cho WHO thêm một thời gian nữa, sau đó chúng ta sẽ hành nghề cùng nhau.

"Cùng nhau". Một từ tuyệt diệu.

- Paige, anh thèm gặp em quá. Nếu anh xin nghỉ được ít ngày, em có thể đến với anh ở Hawaii không?

- Vâng. - Không một chút do dự.

Cả hai cùng cố gắng. Sau đó, Paige hiểu Alfred đã phải khó khăn đến mức nào mới thu xếp được chuyến đi dài như vậy, nhưng anh không hề đả động tới chuyện đó.

Họ sống ba ngày kỳ diệu trong một khách sạn nhỏ ở Hawaii có tên là Vũng Nắng, và dường như họ chưa bao giờ chia ly. Paige muốn Alfred trở về Boston với cô biết chừng nào, nhưng cô biết như vậy là ích kỷ. Công việc anh đang làm quá quan trọng.
Ngày cuối cùng bên nhau, khi họ mặc quần áo, Paige hỏi.

- Người ta sẽ phái anh đi đâu, Alfred?

- Gambia, hoặc có thể là Bangladesh.

Để cứu vót những sinh mạng, để giúp những con người cần đến anh biết bao. Cô ghì chặt lấy Alfred và nhắm mắt lại. Cô không bao giờ muốn anh đi.

Như đọc được ý nghĩ của cô, anh nói:

- Anh hứa rồi sẽ không để em phải xa anh.

Thư từ đều đặn. Dù đang ở chân trời góc bể nào, Alfred cũng cố gọi cho cô vào những dịp Giáng sinh và sinh nhật. Ngay trước đêm giao thừa năm thứ hai đại học của Paige, Alfred gọi điện về.

- Paige!

- Anh yêu! Anh đang ở đâu thế?

- Anh ở Senegal. Anh tính chỉ cách khách sạn Vũng Nắng tám trăm dặm thôi.

Cô lặng đi một phút.

- Anh định nói…

- Em có thể đến Hawaii đón năm mới với anh không?

- Ôi vâng! Vâng!

Alfred đã đi gần nửa vòng trái đất để gặp cô, và lần này phép màu còn mạnh hơn lần trước. Thời gian ngừng lại cho hai người.

- Sang năm, anh sẽ phụ trách một đoàn cán bộ WHO, - Alfred nói. - Khi nào em tốt nghiệp, anh muốn chúng ta cưới nhau.

Họ còn được ở bên nhau một đêm nữa, và khi không thể gặp mặt, thư từ của họ vẫn băng qua không gian và thời gian.

Khi Paige đọc bức điện của Alfred đến lần thứ năm, cô nghĩ, anh ấy sắp về San Francisco.

Kat và Honey đã về phòng ngủ. Paige lay họ dậy.

- Alfred sắp về! Anh ấy sắp về rồi? Anh ấy sẽ đến đây vào chủ nhật!

- Tuyệt, - Kat lầm bầm. - Sao không đợi chủ nhật hẵng dựng người ta dậy. Vừa mới chợp mắt…

Honey hưởng ứng hơn. Cô ngồi dậy và nói.

- Tuyệt vời! Mình mong gặp chàng của cậu chết đi được Cậu xa anh ta bao lâu rồi?

- Hai năm, - Paige đáp, - nhưng bọn mình vẫn liên hệ thường xuyên.

- Cậu là cô nàng may mắn. - Kat thở dài. - Dậy cả thôi. Tớ sẽ pha cà phê.

Ba người ngồi vào bàn dưới bếp.

- Sao chúng ta không làm một bữa tiệc đón Alfred nhỉ? - Honey gợi ý. - Đại loại một bữa "Chúc mừng chú rể" ấy mà.

- Ý kiến hay đấy, - Kat đồng ý.

- Chúng ta sẽ làm một buổi lễ hẳn hoi, bánh gatô, bóng bay, mọi thứ.

- Chúng ta sẽ nấu bữa tối cho Alfred ngay tại đây, - Honey nói.

Kat lắc đầu.

- Tôi đã nếm thử tài nấu nướng của các bà rồi. Đi đặt nhà hàng thôi!

Còn bốn ngày nữa mới đến chủ nhật và họ dành hết cả thời gian rảnh rỗi để bàn tính việc đón tiếp Alfred. Bằng một phép màu nào đó, cả ba cô đều không phải trực vào hôm đó.

Thứ bảy, Paige cố thu xếp một buổi đi mỹ viện.

Cô mua về và khoe ngay một bộ váy mới.

- Trông tớ tươm tất chưa? Liệu anh ấy có ưng không nhỉ?

- Trông cậu thật mê ly! - Honey trấn an bạn. - Mình hy vọng chàng xứng đáng với cậu.

Paige mỉm cười.

- Mình lại hy vọng sẽ xứng đáng với Alfred. Các cậu cũng sẽ mê anh ấy cho mà xem. Anh ấy kỳ diệu lắm.

Hôm chủ nhật, một bữa trưa được chuẩn bị công phu đặt trên bàn ăn với một chai sâm banh ướp đá.

Ba người đàn bà đứng quanh bàn, hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của Alfred.

Hai giờ chiều, tiếng chuông reo lên, Paige lao ra mở cửa. Đó là Alfred. Trông chàng hơi mệt mỏi, gầy đi Nhưng vẫn là Alfred của cô. Đứng cạnh chàng là một phụ nữ tóc đen, khoảng chừng ba mươi tuổi.

Paige ôm chầm lấy anh. Rồi cô quay lại Honey và Kat, nói đầy hãnh diện.

- Đây là Alfred Turner. Alfred, đây là các bạn cùng phòng của em, Honey Taft và Kat Hunter.

- Hân hạnh được gặp các cô. - Alfred nói. - Rồi anh quay sang người đàn bà bên cạnh. - Còn đây là Karen Turner, vợ tôi.

Ba cô gái đứng chết lặng.

- Vợ anh? - Paige chậm chạp hỏi lại.

- Ừ - Chàng cau mày. - Em không… không nhận được thư anh sao?

- Thư?

- Ừ? Anh gửi cách đây mấy tuần.

- Không…

- Ôi anh… anh vô cùng xin lỗi. Anh đã giải thích tất cả trong thư… nhưng tất nhiên, nếu em không nhận được… - Giọng anh nhỏ dần. - Anh thực sự xin lỗi, Paige. Chúng mình xa nhau quá lâu… và rồi anh gặp Karen… em hiểu thế nào rồi đấy…

- Em hiểu. - Paige nói giọng đờ đẫn. Cô quay sang Karen, cố nở nụ cười. - Tôi… tôi hy vọng chị và Alfred sẽ rất hạnh phúc.

- Cám ơn.

Tiếp đó là một quãng im lặng ngượng ngùng.

- Chúng ta nên đi thôi, anh yêu ạ. - Karen nói.

- Đúng. Anh chị nên đi thì hơn. - Kat nói.

Alfred lùa tay vào tóc.

- Anh thật tình xin lỗi, Paige. Anh… thôi… tạm biệt em.

- Tạm biệt, Alfred.

Ba người đàn bà đứng đó, nhìn theo cặp vợ chồng bước xa dần.

- Tên đểu! - Kat thốt lên. - Đê tiện đến thế là cùng.

Mắt Paige đã đầy lệ.

- Mình… anh ấy không phải người như thế đâu… mình muốn nói… chắc anh ấy đã giải thích tất cả trong thư.

Honey vòng tay ôm Paige.

- Cần phải ra một đạo luật thiến hết bọn đàn ông đi.

- Mình sẽ uống mừng luật đó. - Kat nói.

- Xin lỗi. - Paige lắp bắp. Cô cắm cúi chạy về phòng và đóng sập của lại.

Cô không ra khỏi phòng suốt ngày hôm đó.

Chú thích:
(1) Tổ chức Y tế thế giới.



-----------HẾT CHƯƠNG 4-------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

11#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2011 13:58:44 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 4:



Sáng thứ hai, ba biểu đồ bệnh án của Paige biến mất. Cô liền bị khiển trách.

Thứ tư, Paige bị đánh thức lúc 4 giờ sáng trong phòng trực cấp cứu. Ngái ngủ, cô nhấc ống nghe.

- Bác sĩ Taylor đây.

Im lặng.

- Alô… alô.

Cô nghe rõ tiếng thở ở đầu dây bên kia. Sau đó là tiếng dập máy.

Paige nằm thao thức đến hết đêm. Sáng ra, cô kể cho Kat chuyện xảy ra đêm qua.

- Hoặc mình mắc chứng hoang tưởng hoặc là có kẻ nào đó thù mình. -

- Bệnh nhân đôi khi trở nên hằn học với bác sĩ, - Kat nói. - Cậu có nghĩ ai đó…

Paige thở dài.

- Hàng chục người.

- Mình tin là chẳng có gì đáng ngại đâu.

Paige mong sao mình có thể tin được như vậy.
                                           ***

Bức điện kỳ diệu đã đến vào cuối hè. Nó nằm đợi sẵn khi Paige về đến căn hộ khuya hôm đó. Bức điện viết: "Đến San Francisco trưa chủ nhật. Nóng lòng gặp em. Yêu, Alfred"

Cuối cùng thì anh cũng trở về với cô. Paige đọc đi đọc lại bức điện, lần sau nỗi sung sướng của cô lại dâng lên cao hơn lần trước. Alfred. Tên chàng mở ra cả một ký ức xao động.

Paige và Alfred đã cùng lớn lên bên nhau. Cha họ cùng là thành viên trong đoàn cán bộ y tế của WHO(1) tới các nước Thế giới thứ ba để chiến đấu với những căn bệnh vi rút ác tính. Paige và mẹ đi cùng cha cô, bác sĩ Taylor, trưởng đoàn.

Paige và Alfred đã có một tuổi thơ kỳ diệu. Ở Ấn Độ, Paige học nói tiếng Hinđu. Hai tuổi, cô bé đã biết gọi tên túp lều tranh họ ở là basha. Cha cô là gorashaib, người đàn ông da trắng, còn cô là nani, em gái bé bỏng. Người ta gọi cha của Paige là abadhan, thủ lĩnh hoặc baba, người cha.

Khi bố mẹ vắng nhà, cô uống bhanga, một thứ rượu cất từ lá basit, và ăn chapati với ghi.

Rồi họ lên đường đi Phi châu. Một chuyến phiêu lưu khác.

Paige và Alfred thường bơi lội vùng vẫy ở những khúc sông có cá sấu và hà mã. Thú cảnh của hai đứa là lũ ngựa vằn, báo và rắn con. Chúng lớn lên trong những túp lều tranh vách đất quây tròn, không cửa sổ sàn đất nện bẩn thỉu và mái hình chóp lơp rơm.

Một ngày nào đó. Paige tự hứa với mình, ta sẽ sống trong một ngôi nhà thật sự, một căn nhà đẹp với bãi cỏ xanh và hàng rào trắng.

Đối với các bác sĩ đó là một cuộc sống khó khăn, cực nhọc. Nhưng đối với hai đứa trẻ, đó là một cuộc phiêu lưu không ngừng trên mảnh đất của sư tử, hươu cao cổ và voi. Chúng đi học trong những ngôi trường xây bằng đá xỉ, và ở nơi không có trường, chúng có gia sư.

Paige là đứa trẻ sáng dạ, trí óc như miếng bọt biển, thấm hết mọi thứ. Alfred ngưỡng mộ cô.

- Paige, một ngày nào đó anh sẽ cưới em làm vợ. - Alfred nói khi cô bạn mười hai tuổi, còn cậu mười bốn.

- Em cũng sẽ lấy anh làm chồng, Alfred.

Chúng là hai đứa trẻ nghiêm túc, quyết tâm sống trọn cuộc đời bên nhau.

Các bác sĩ của tổ chức WHO là những con người quên mình, dành cả cuộc đời cho sự nghiệp. Ở châu Phi, họ phải cạnh tranh với wogesha, các thầy lang bản xứ, với những phương thuốc thô thiển được truyền từ đời cha sang đời con, và thường gây hậu quả chết người. Phương thuốc truyền thống chữa trị vết thương trên da của người Masai là olklorite một hỗn hợp tiết bò, thịt sống và tinh chất của một thứ rễ cây bí truyền. Phương thuốc chữa đậu mùa của người Kikuyu là đánh đuổi bệnh tật cho trẻ con bằng gậy.

- Các ông phải chấm dứt ngay chuyện đó. - Bác sĩ Taylor bảo họ. - Không có tác dụng gì đâu.

- Còn hơn là ông đâm những cái kim nhọn vào da thịt chúng tôi. - Họ đáp lại.

Trạm y tế là những chiếc bàn xếp thành dãy dưới tán cây. Các thầy thuốc phải khám cho hàng trăm bệnh nhân một ngày và luôn luôn có một hàng dài người chờ đợi họ - những người mắc bệnh phong, rồi những buồng phổi nhiễm lao, những cơn ho rũ rượi, rồi đậu mùa, kiết lỵ…

Paige và Alfred quấn quýt bên nhau. Khi lớn hơn, chúng cùng đi chợ ở một bản xa hàng dặm đường. Và chúng trò chuyện với nhau về những dự định tương lai.

Y học là một phần trong tuổi hoa niên của Paige. Cô đã học chăm sóc bệnh nhân, học kê đơn thuốc và cô đoán trước được khi nào thì cha cần cái gì, để giúp đỡ cha.

Paige yêu quý cha. Curt Taylor là người đàn ông tận tuy, quên mình nhất mà cô từng biết. Ông thực sự yêu thương con người, dành cả cuộc đời để cứu giúp những người cần đến ông và lòng say mê đó đã truyền sang Paige. Dù bận bịu đến đâu ông vẫn tìm được thời gian dành cho con gái. Ông biến sự thiếu tiện nghi trong những nơi ở sơ sài của họ thành niềm vui.
Quan hệ của Paige với mẹ cô lại khác. Mẹ cô là một hoa khôi của giới thượng lưu. Vẻ lãnh đạm của bà làm cho Paige e ngại. Cưới một bác sĩ rồi theo chồng đến những vùng xa xôi hẻo lánh, nghe thì thật lãng mạn, nhưng thực tế khắc nghiệt đã khiến bà cay đắng. Bà không phải một phụ nữ trìu mến, đáng yêu và Paige có cảm giác như bà luôn luôn than vãn.

- Tại sao chúng ta lại phải đến mảnh đất Chúa bỏ quên này hả, Curt?

- Con người ở đây sống như con vật. Chúng ta sẽ mắc một căn bệnh kinh tởm nào đó của họ mất thôi.

- Tại sao anh không hành nghề ở Mỹ và kiếm tiền như những bác sĩ khác?

Và cứ thế, triền miên.

Mẹ cô càng nhiếc móc, Paige càng yêu quý cha hơn.

Khi Paige mười lăm tuổi, mẹ cô biến mất cùng với tay chủ đồn điền cacao ở Brazil.

- Mẹ không quay trở lại nữa hả ba? - Paige hỏi.

- Không, cưng ạ. Ba xin lỗi.

"Càng tốt!" - Cô không định nói như vậy. Cô chỉ đau khổ thấy mẹ ghét bỏ hai cha con đến mức có thể bỏ lại tất cả mà đi.
Chuyện xảy ra đã khiến Paige càng gần gũi với Alfred Turner hơn. Họ cùng vui chơi, cùng đi thám hiểm, và chia xẻ với nhau những mơ ước của mình.

- Khi nào lớn lên, anh cũng làm thầy thuốc. - Alfred tâm sự. - Chúng ta sẽ sống với nhau và sẽ làm việc cùng nhau.

- Và chúng ta sẽ đẻ thật nhiều con.

- Được thôi. Nếu như em thích.

Vào đêm sinh nhật lần thứ mười sáu của Paige, sự gắn bó tình cảm của họ đã chuyền sang một giai đoạn mới. Tại một làng nhỏ ở Đông Phi, các bác sĩ bị gọi đi hết vì một ca cấp cứu, do có bệnh dịch trong vùng, chỉ còn Paige, Alfred và người đầu bếp ở lại trông nom trạm.

Họ ăn tối rồi đi ngủ. Đến nửa đêm, Paige choàng tỉnh vì tiếng gầm xa xa của đàn thú rừng chạy trốn.

Cô nằm trong lều, nghe tiếng chân chạy và tiếng gầm rú mỗi phút càng gần hơn, và cô bắt đầu thấy sợ. Cô thở gấp. Không biết lúc nào cha cô và những người khác mới về.

Cô nhỏm dậy. Lán của Alfred chỉ cách đó có vài bước chân. Khiếp hãi, cô đứng lên, nhấc cửa lều và chạy sang đó.

Anh chàng đang ngủ.

- Alfred.

Cậu ngồi dậy, tỉnh ngủ ngay lập tức.

- Paige, hả? Có chuyện gì thế?

- Em sợ. Em có thể nằm vào giường anh một lát không?

- Tất nhiên. - Họ nằm đó, lắng nghe tiếng thú rừng chạy lồng qua các bụi rậm.

Mấy phút sau, tiếng rầm rập lắng xuống.

Alfred bắt đầu nhận thấy cơ thể ấm áp của Paige bên cạnh mình.

- Paige, anh nghĩ em nên trở về lều của mình đi.

Paige cảm thấy cái vật đàn ông của Alfred áp vào cô rắn đanh.

Tất cả nỗi thèm khát dồn nén bấy lâu sôi lên dữ dội.

- Alfred.

- Gì cơ? - Giọng cậu khàn khàn.

- Chúng ta sẽ cưới nhau chứ?

- Ừ!

- Thế thì được.

Tiếng động của rừng nhiệt đới xung quanh họ biến mất. Họ bắt đầu thám hiểm và khám phá một thế giới mà ngoài họ ra chưa từng có ai biết đến. Họ là những tình nhân đầu tiên trong thế giới này và họ hãnh diện về sự huyền diệu của nó.

Rạng đông, Paige lẻn về lều của mình, và cô nghĩ một cách sung sướng. Mình đã là đàn bà.

Thỉnh thoảng, Curt Taylor lại gợi ý cho con gái trở về Mỹ sống với em trai ông trong ngôi nhà đẹp đẽ ở Deerfield, phía Bắc Chicago.

- Vì sao? - Paige hỏi.

- Để con có thể lớn lên thành một thiếu nữ đứng đắn.

- Con là một thiếu nữ đứng đắn đấy chứ.

Các thiếu nữ đứng đắn không trêu chọc khỉ rừng và cưỡi lên lưng lũ ngựa vằn như con.

Câu trả lời bao giờ cũng như nhau:

- Con không bỏ ba đâu.
                                    ***
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2011 13:56:23 | Chỉ xem của tác giả
Rồi lại cả bệnh nhân nữa chứ. Cũng đủ kiểu gợi ý:

- Cô là bác sĩ của tôi à? Cô có biết cô đang giấu trong mình một phương thuốc có thể chữa trị cho tôi không?

- Lại gần đây cô em. Tôi muốn chạm vào cô cơ…

Paige nghiến răng và phớt lờ. Khi mình và Alfred lấy nhau, mọi phiền phức này sẽ chấm dứt. Chỉ riêng việc nghĩ về Alfred đã khiến cô rạo rực. Chàng sẽ trở về. Chẳng bao lâu nữa.

Một buổi sáng, trước khi đi tua, Paige và Kat nói chuyện với nhau về sự quấy rối tình dục mà họ đang cùng phải chịu đựng.
- Đa số bác sĩ là những người đàn ông đứng đắn.

Nhưng một vài người lại cứ nghĩ rằng chúng ta có mặt ở đây là để phục vụ họ. - Kat nói, - Trong một tuần, ít nhất cũng có một người gạ gẫm. "Em đến chỗ anh một lát đi, anh có rượu và mấy chiếc đĩa CD tuyệt lắm". Còn trong phòng phẫu thuật, tay bác sĩ mà mình phụ mổ cứ lướt tay qua ngực mình. Một thằng vắt mũi chưa sạch còn nói: "Cô em biết không. Anh thích gà. Chỗ thịt đen ấy".

Paige gật đầu.

- Họ nghĩ họ khiến ta thích thú khi coi ta là những đối tượng tình dục. Tớ chỉ muốn họ coi mình là một bác sĩ.

Nhiều người trong số họ chẳng muốn ta làm việc đâu. Họ chỉ muốn ta vào giường với họ thôi. Thật không công bằng. Đàn bà luôn bị coi là thấp kém cho đến khi chứng minh được năng lực của mình. Đàn ông thì ngược lại. Họ được coi là giỏi giang cho đến khi tự phô bày là những thằng ngốc.

- Đây là vương quốc của đàn ông. - Paige nói. - Nếu tụi mình có số lượng áp đảo, ta sẽ thành lập một thế giới riêng, toàn đàn bà.

Paige có nghe nói về Arthur Kane. Trong bệnh viện người ta đồn đại không ngớt về lão. Lão được đặt biệt danh "Bác sĩ 007 - kẻ chuyên sát hại".

Mọi vấn đề, giải pháp của 007 chỉ là phẫu thuật. Tay bác sĩ này có tỷ lệ phẫu thuật cao nhất bệnh viện. Và tỷ lệ tử vong cũng cao không kém.

Arthur Kane đậm người, lùn, mũi diều hâu, răng xỉn vì thuốc lá, nói chung là quá béo. Nhưng lão lại tự cho mình là tay sát gái. Lão hay dùng thuật ngữ thịt tươi để chỉ các y tá và nữ bác sĩ nội trú mới đến.

Paige Taylor chính là loại thịt tươi đó. Kane nhìn thấy cô và sán đến ngồi bên, dù chẳng ai mời cả.

- Tôi đã theo dõi cô một thời gian. - Lão mở đầu.

Paige ngước lên ngạc nhiên.

- Tôi không hiểu.

- Tôi là bác sĩ Kane, bạn bè gọi tôi là Arthur.

Có một chút gì thâm hiểm trong giọng nói của lão.

Paige ngạc nhiên tự hỏi không biết lão có bao nhiêu bạn bè.

- Cô thấy làm việc ở đây thế nào?

Câu hỏi làm Paige bất ngờ.

- Tôi nghĩ rằng… tốt thôi.

Lão nhoài người về phía trước.

- Đây là bệnh viện lớn. Rất dễ lạc ở đây. Cô hiểu tôi nói gì chứ?

Paige lo lắng.

- Không hoàn toàn.

- Cô quá xinh đẹp với một nữ bác sĩ. Nếu cô muốn có vị trí ở đây, cô cần một người có thể giúp cô. Một người biết về những đường đi nước bước.

Câu chuyện càng lúc càng trở nên khó chịu.

- Và ông thích giúp tôi ư?

- Đúng vậy. - Lão nhe hai hàm răng xỉn. - Chúng ta có thể thảo luận chuyện này vào một bữa ăn tối nào đó.

- Chẳng có gì để mà thảo luận cả, thưa bác sĩ Kane. Tôi không quan tâm.

Arthur Kane nhìn theo Paige đi khuất, mặt lão đanh lại.

Trong năm nội trú đầu tiên, các bác sĩ cứ hai tháng một lần phải chuyển từ khoa này sang khoa khác: sản, rồi xương, rồi tiết niệu, rồi phẫu thuật…

Paige hiểu rằng thật là nguy hiểm khi nhập viện, nhất là vào mùa hè, nếu chẳng may bạn bị mắc một bệnh nghiêm trọng. Khi đó các bác sĩ chính thường nghỉ hè và số phận bệnh nhân được phó mặc cho các bác sĩ trẻ, đang nội trú.

Hầu như tất cả các bác sĩ đều thích bật nhạc trong phòng mổ. Một bác sĩ có biệt hiệu là Mozart, người khác lại có tên Axi Rose, do sở thích âm nhạc của họ.

Chẳng hiểu sao các ca mổ đều làm người ta đói ngấu. Họ thường xuyên thảo luận về các món ăn. Ví dụ trong ca mổ cắt bên thận hỏng của một bệnh nhân, bác sĩ mổ chính có thể thản nhiên nói:

- Hôm qua mình được một bữa tuyệt vời ở Bardelli hiệu ăn Ý ngon nhất San Francisco.

Hoặc người nào đó bình thản hỏi.

- Các bạn đã được thử loại bánh của ở Câu lạc bộ Sip chưa?

- Còn muốn ăn thịt bò, hãy thử ở Prime Rib ở Van Ness ấy.

Cũng trong lúc đó, các y tá đang cọ máu bệnh nhân vương ra sàn.

Khi nào không nói về thức ăn, họ nói về các trận bóng chày, bóng bầu dục.

- Cậu có xem thằng 49 chơi hôm chủ nhật vừa rồi không? Tớ cam đoan là bọn này để sổng mất cup Joe Montana.

Cứ như thế, câu chuyện tiếp diễn.

- Kafka(1) Paige nghĩ. Kafka thế nào cũng thích những cảnh này.

Một lần, vào khoảng 3 giờ sáng, khi Paige đang ngủ trong phòng trực thì điện thoại réo vang.

Một giọng nói vang lên:

Khi họ đã ở ngoài hành lang, Kat hỏi.

- Thưa bác sĩ, ông ta bị bệnh gì đấy ạ.

- Đây là loại GOK(2), tức là chỉ có Chúa mới biết. Chúng ta đã làm mọi xét nghiệm X quang, scan, sinh thiết… tất tật. Nhưng chẳng phát hiện ra bệnh ở đâu.

Họ tiến lại một bệnh nhân trẻ. Đầu quấn đầy băng, anh ta đang ngủ ngon lành. Khi bác sĩ Hutton mở băng ra, anh ta choàng tỉnh dậy.

- Chuyện gì vậy?

- Ngồi dậy. - Bác sĩ Hutton nói. Người thanh niên run lẩy bẩy.

Mình sẽ không bao giờ đối xử với bệnh nhân như thế. Kat tự nói với mình.

Bệnh nhân tiếp sau là một ông già khoảng bảy mươi nhưng còn khoẻ mạnh.

Khi bác sĩ Hutton tiến lại gần, ông ta gầm lên.

- Đồ chó, tao sẽ đưa mày ra toà.

- Bình tĩnh, thưa ông Sparolini.

- Đừng gọi tao là ông Sparolini. Mày đã biến tao thành một hoạn quan rồi còn gì.

Nghịch cảnh, Kat nghĩ.

- Ông Sparolini, chính ông đã đồng ý phẫu thuật và…

- Đấy là mưu mô của mụ vợ tao. Đồ chó cái chết bằm. Tao mà về đến nhà thì nó chết?

Họ bỏ đi, để mặc ông ta lảm nhảm một mình.

- Sao thế? - Một bác sĩ nội trú hỏi.

- Ông ta bị mắc căn bệnh của loài dê. Bà vợ tuy trẻ, nhưng đã có tới sáu đứa con và không muốn đẻ thêm nữa.

Tiếp theo là một cô bé mười tuổi. Bác sĩ Hutton xem biểu đồ và nói.

- Ta sẽ tiêm để đuổi mấy con sâu trong người cháu.

Cô y tá với ống tiêm tiến lại.

- Không đau đâu, bé con. - Cô y tá an ủi.

Kat nhớ lại những từ ấy.

"Không đau đâu, bé con… Đó là lời cha dượng thì thầm vào tai cô trong bóng tối kinh hoàng. Sẽ rất tuyệt. Dạng chân ra. Nào, chó con". Và lão đã cưỡng bức cô. Tay lão bịt mồm cô để ngăn tiếng thét phát ra. Năm đó cô mười ba tuổi. Và sau đó, hàng đêm, lão đều mò vào phòng Kat. "Mày thật may mắn có một người đàn ông như tao dạy dỗ". Không một sự van xin, kêu khóc nào có thề khiến lão ta dừng lại.

Kat không biết cha mình là ai. Mẹ cô là người quét dọn trong các toà công sở. Bà thường làm việc ban đêm. Cha dượng của cô là một người đàn ông to lớn bị thương tật trong một tai nạn ở xưởng luyện thép, suốt ngày ở nhà và uống rượu. Đêm đến, khi vợ đi khỏi là lão mò vào phòng của Kat. "Nếu mày hở ra với mẹ và em mày thì tao sẽ giết hết". Lão thường nói như thế. Mình không thể để ông ta làm hại Mike.

Mike kém Kat năm tuổi. Cô rất quý em và lo cho em, thực sự như một bà mẹ. Mike là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời cô.
Một buổi sáng, khiếp sợ vì những lời doạ nạt của cha dượng, Kat quyết định phải nói cho mẹ hay. Mẹ sẽ làm mọi việc để chấm dứt chuyện này và bảo vệ cô.

- Mẹ ơi, dượng vào phòng con khi mẹ đi làm, ông ấy ép con.

Mẹ Kat nhìn sững một giây rồi thẳng tay tát vào mặt con gái.

- Mày dám dựng lên câu chuyện bẩn thỉu đến thế ư? Con đĩ.

Kat không bao giờ nói tới chuyện đó nữa. Nguyên nhân duy nhất làm cô còn ở lại ngôi nhà này là Mike.

Nó sẽ bị hại nếu chẳng có mình, Kat nghĩ. Nhưng vào cái ngày Kat biết rằng mình đã có mang, cô trốn khỏi nhà và đến với bà thím ở Mineapolis. Cuộc sống của cô thay đổi từ đó.

- Cháu không cần kể cho cô chuyện gì đã xảy ra. - Thím Sophie nói. - Cháu có biết trên phố Sesame người ta hát gì không? "Tuổi thanh xuân đâu dễ có". Cưng ạ, cuộc sống với người da đen chẳng dễ chịu gì. Cháu có hai lựa chọn. Cháu có thể cứ như thế này, giấu mặt đi và lên án xã hội đã gây ra những bất công hoặc là cháu đứng dậy làm cho mình thành người quan trọng.
- Cháu phải làm thế nào?

- Cháu phải biết giữ gìn phẩm giá của mình. Đầu tiên phải có một ý niệm về con người mà mình sẽ trở thành sau này. Và sau đó là làm việc để trở thành người như thế.

- Cháu không muốn sanh con. - Kat nói. - Cháu muốn nạo thai.

Chuyện đó được thực hiện một cách lặng lẽ, do một bà đỡ là bạn của thím Sophie. Sau vụ đó, Kat tự nhủ. Mình sẽ không bao giờ cho phép một người đàn ông nào đụng đến mình. Không bao giờ.

Minneapolis là một xứ sở thần tiên với Kat. Cứ cách vài khối nhà lại có một hồ nước, dòng suối hoặc nhánh sông. Và có tới hơn tán ngàn acrơ công viên phong cảnh. Cô bơi thuyền trên các hồ trong thành phố và đi thuyền dạo chơi trên sông Mississippi.

Cô đi thăm "Vườn thú lớn" với thím Sophie và đến "Thung lũng giải trí" vào các ngày chủ nhật. Cô cưỡi ngựa ở "Trang trại Tuyết tùng", và xem các hiệp sĩ mặc áo giáp đấu thương trong các lễ hội Phục hưng.

Thím Sophie nhìn Kat vui chơi và nghĩ thầm, "Con bé chẳng hề có tuổi thơ".

Dần dần, Kat lại vui vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng thím Sophie cảm thấy trong sâu lắng tâm hồn cháu bà có một điểm chẳng ai hiểu được, một thanh chắn mà con bé dựng lên hòng tránh những hiểm nguy.

Ở trường Kat cũng có bạn nhưng không hề có đứa con trai nào. Mấy đứa bạn gái của Kat bắt đầu hẹn hò, nhưng Kat vẫn cô đơn và cô quá tự hào để không than vãn, kể lể về chuyện đó. Cô gái chỉ nhìn vào bà thím của mình, người mà cô rất mực yêu quý.

Trước đây Kat chẳng có hứng thú gì với trường lớp sách vở nhưng thím Sophie đã làm mọi cái thay đổi. Nhà thím đầy sách và lòng ham thích đọc sách của thím rất dễ lây lan.

- Trong sách có những thế giới tuyệt vời. - Thím bảo cháu gái - Đọc đi, rồi cháu sẽ hiểu mình từ đâu đến và sẽ đi đến đâu. Cô có cảm giác một ngày nào đó cháu sẽ trở nên nổi tiếng. Cháu có thể trở thành người cháu muốn. Lúc này cháu chỉ là một người da đen nghèo. Nhưng nhiều nhà nghị sĩ, ngôi sao điện ảnh, nhà khoa học cũng đã từng nghèo như vậy. Vào một ngày nào đó chúng ta sẽ có tổng thống da đen. Tất cả phụ thuộc vào cháu. Đó là sự khởi đầu.

Kat trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Cô đọc rất nhiều. Trong thư viện trường, một hôm cô đọc được cuốn "Rèn mũi tên" của Sinclair Lewis và cô say mê với câu chuyện về một bác sĩ trẻ. Cô đọc thêm truyện "Lời hứa phải giữ" của Agnes Coofur và "Nữ bác sĩ" của Else Rose. Những câu chuyện này mở ra một thế giới mới trong cô. Cô phát hiện trong thế giới này không hiếm những người tự nguyện dành cả cuộc đời cho việc giúp đỡ, cứu sống người khác. Một ngày, Kat tử trường về nhà, nói với thím Sophie:

- Cháu sẽ trở thành bác sĩ. Một bác sĩ nổi tiếng!

Chú thích:
(1) Franz Kafka (1883-1924), nhà văn Tiệp gốc Do Thái.
(2) viết tắt của câu "God only know" (N.D)



-------------HẾT CHƯƠNG 3-------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2011 13:53:30 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 3:



Kết thúc chuyến tua buổi chiều, đám nội trú mới nhập bệnh viện tụ tập trong gian sảnh nhỏ ở tầng trên. Trong phòng có tám cái bàn, một tivi đen trắng cổ lỗ và hai cái quạt xua đều ra khắp phòng mùi bánh san-đuých và cà phê.

Câu chuyện ở mỗi bàn đều giống nhau.

Một người nói.

- Ngó cái họng tớ nào. Có rộp lên không?

- Mình nghĩ mình bị sốt. Ớn người lắm.

- Bụng tớ trương lên đây này. Chắc đau ruột thừa mất.

- Ngực mình thì cứ đau thắt lại. Lạy chúa, đừng để mình bị nhồi máu cơ tim.

Kat ngồi vào bàn với Paige và Honey.

- Công việc thế nào? - Cô hỏi.

- Tớ nghĩ ổn cả thôi. - Honey nói.

Cả hai nhìn Paige.

- Mình thấy căng thẳng, nhưng phải cố mà thư giãn. Mình lo lắng, nhưng phải cố giữ bình tĩnh. - Cô thở dài. - Một ngày dằng dặc. Mình mừng được thoát khỏi đây và tối nay định vui vầy một chút.

- Tớ cũng nghĩ vậy, - Kat tán đồng. - Tại sao chúng ta không đi ăn tối và xem xinê nhỉ?

- Tuyệt đấy.

Một nhân viên phục vụ lại bàn họ.

- Ai là bác sĩ Taylor?

Paige nhìn lên:

- Tôi đây!

- Bác sĩ Wallace muốn gặp cô.

Wallace là giám đốc bệnh viện. Mình đã làm gì sai nhỉ? Paige băn khoăn.

Người phục vụ đứng chờ.

- Bác sĩ Taylor…

- Tôi đi ngay đây. - Cô đứng lên hít thật sâu. - Mình sẽ gặp các cậu sau vậy.

- Đi đường này, bác sĩ?

Paige theo người đó vào thang máy rồi lên tầng năm, nơi đặt văn phòng của bác sĩ Wallace.

Benjamin ngồi sau bàn. Ông ta hơi ngước lên khi Paige bước vào.

- Xin chào bác sĩ Taylor.

- Xin chào!

Wallace hắng giọng:

- Hôm nay là ngày đầu tiên, Nhưng cô đã kịp gây ấn tượng rồi.

Paige nhìn ông ta, bối rối.

- Tôi, tôi chưa hiểu?

- Tôi nghe nói cô gặp phải một vấn đề nhỏ trong phòng thay đồ dành cho bác sĩ.

- Ồi! Thì ra là chuyện ấy.

Wallace nhìn cô mỉm cười:

- Tôi cho rằng tôi phải thu xếp thế nào đó cho cô và các cô gái khác.

- Chúng tôi… Chúng tôi là bác sĩ chứ không phải là cô gái. Chúng tôi sẽ rất cám ơn.

- Trong khi chờ đợi có lẽ cô nên thay đồ trong phòng dành cho y tá.

- Tôi không phải là y tá. - Cô rắn rỏi nói. - Tôi là bác sĩ.

- Tất nhiên, tất nhiên. Chúng tôi sẽ thu xếp cho các nữ bác sĩ.

- Cám ơn!

Ông ta trao cho Paige một tờ giấy:

- Bây giờ tôi đưa cho cô lịch làm việc. Cô sẽ trực cấp cứu trong hai mươi tư giờ, kể từ sáu giờ chiều nay. - Ông ta liếc đồng hồ. - Nghĩa là chỉ còn ba mươi phút nữa thôi.

Paige nhìn ông ta kinh ngạc. Hôm nay cô đã phải dậy từ lúc 5 giờ sáng. 24 giờ nữa? Mà đúng ra là 36 tiếng. Bởi vì ngày tiếp đó cô vẫn phải đi tua. Ba mươi sáu tiếng! Liệu mình có chịu nổi không đây?

Cô sắp được biết ngay thôi.

Paige đi tìm Kat và Honey.

- Có lẽ tớ buộc phải quên bữa tối và xinê thôi. Tớ phải trực cấp cứu và làm việc 36 tiếng liền.

Kat gật đầu.

- Chúng tớ cũng thế. Phiên tớ vào ngày mai. Honey vào thứ tư.

- Chắc sẽ không ghê gớm lắm đâu. - Paige nói vui vẻ. - Tớ biết ở đây có chỗ ngủ. Có lẽ tớ lại thích ấy chứ.

Cô đã nhầm.

Người phục vụ đưa Paige đi dọc theo hành lang dài.

- Bác sĩ Wallace nói tôi sẽ trực cấp cứu trong 36 giờ. - Paige hỏi. - Mọi người đều phải làm như vậy sao?

Trong ba năm đầu thôi. - Người dẫn đường an ủi cô.

- Tuyệt!

- Nhưng bác sĩ sẽ có một số thời gian để nghỉ.

- Thật ư?

- Đây rồi. Phòng trực ở đây!

Ông ta mở cửa. Paige bước vào. Căn phòng giống như trai phòng của tu sĩ trong một tu viện nghèo.

Vẻn vẹn một cái giường đơn và một máy điện thoại đặt cạnh giường.

- Bác sĩ có thể ngủ giữa các cú điện thoại. - Người nhân viên nói như an ủi.

- Cám ơn!
***

Những cuộc gọi bắt đầu khi Paige còn đang ở quầy cà phê với bữa ăn tối đơn giản.

- Bác sĩ Taylor, phòng cấp cứu số 3… Bác sĩ Taylor phòng cấp cứu số 3.

Và suốt thời gian, Paige bị săn đuổi bởi các cô y tá.

- Một bệnh nhân bị gãy xương sườn.

- Ông Henegan kêu đau vùng ngực.

- Bệnh nhân ở phòng 2 đau đầu, cho thuốc ecetaminophen được không?

Lúc nửa đêm, khi Paige vừa chợp mắt thì cô lại bị dựng dậy.

- Đến ngay phòng cấp cứu số 1.

Đó là một vết thương do dao chém. Khi Paige xử lý xong thì đã là 1 giờ 30 sáng. Vào lúc 2 giờ 15 cô lại bị dựng dậy.

- Bác sĩ Taylor… Phòng cấp cứu 2. Stat.

Paige đáp mệt nhọc.

- Vâng.

Anh chàng đó bảo stat nghĩa là gì nhỉ? Lắc mông đi cô bé.

Cô gắng sức cất mình dậy và theo hành lang đến phòng cấp cứu. Một bệnh nhân bị gẫy chân đang rống lên vì đau.

- Chụp X quang. - Paige ra lệnh. - Cho tiêm Demerol 5mg. - Cô đặt bàn tay lên cánh tay bệnh nhân. – Sẽ ổn cả thôi. Cứ yên tâm.

Mình không được hoảng loạn. Paige tự nhủ. Mình phải bình tĩnh, lạnh lùng. Nhưng cô bối rối quá, ai quan trọng hơn, người bệnh cô đang khám hay người tiếp theo?

- Ông nằm đây nhé, - cô nói đờ đẫn. - Tôi sẽ trở lại ngay.

Khi Paige lao tới phòng cấp cứu 2, cô lại nghe thấy xướng tên mình.

Bác sĩ Taylor… phòng cấp cứu 1. Bác sĩ Taylor… phòng cấp cứu 1. Stat.

- Ôi lạy Chúa. Paige nghĩ. Cô có cảm giác mình đang bị một cơn ác mộng khủng khiếp vây hăm, không có chỗ tận cùng.

Cho đến sáng, Paige bị đánh thức do những ngộ độc thức ăn, gãy tay, gãy xương sườn, thoát vị khe thực quản, vân vân. Khi quay về phòng trực, cô cảm thấy mình chỉ còn đủ sức để lăn ra giường. Nhưng vừa chơp mắt thì điện thoại lại réo vang.

Cô nhoài người với điện thoại mà mắt vẫn nhắm.

- Hello…

- Bác sĩ Taylor, chúng tôi đang chờ cô đây.

- Cái gì cơ? Cô vẫn nằm đó, cố nhớ xem mình đang ở đâu.

- Tua của cô đang bắt đầu rồi, bác sĩ.

- Tua của tôi? Thật là một kiểu đùa ác. Paige nghĩ. Thật chẳng còn ra người nữa. Chẳng ai, kể cả họ, có thể làm việc như thế này. Nhưng người ta đang chờ cô.

Mười phút sau, Paige lại đi tua như hôm qua, tuy vẫn nửa tỉnh nửa mê. Cô nói lý nhí với bác sĩ Radnor.

- Tôi xin lỗi, nhưng cả đêm qua tôi chẳng được chợp mắt.

Ông đặt tay lên vai cô, thông cảm.

- Rồi cô sẽ quen thôi.

Cuối cùng, khi được rời khỏi bệnh viện, cô ngủ suốt mười bốn tiếng liền.

Áp lực của công việc quả là một hình phạt quá mức đối với các bác sĩ nội trú. Một số người đã biến khỏi bệnh viện. Mình không được làm như vậy, Paige tự nhủ.

Hậu quả thật ghê gớm. Sau một ca 36 tiếng, Paige kiệt quệ và chẳng nhớ nổi mình đang ở đâu nữa. Cô bước đến chỗ thang máy, đửng đó, không biết làm gì, đầu óc quay cuồng.

Tom Chang tiến lại:

- Cậu không sao chứ?

- Không sao. - Cô lẩm bẩm.

Anh ta nói:

- Cậu trông như ma ấy.

- Cám ơn. Họ hành hạ tụi mình làm gì nhỉ? - Paige hỏi Chang mà như tự hỏi mình.

Chang nhún vai.

- Về mặt lý thuyết làm như vậy là để củng cố quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân. Nếu ta chỉ ở nhà, ta sẽ chẳng biết điều gì xảy ra với họ.

- Cũng có lý đấy! - Paige gật đầu. - Thực ra chẳng có lý gì cả. Làm sao chúng ta có thể quan tâm đến bệnh nhân khi mà ta cũng buồn ngủ đến mức đứng không nổi nữa.

Chang lại nhún vai.

- Tớ chẳng biết. Tất cả các bệnh viện đều như vậy hết. - Anh nhìn Paige chăm chú. - Cậu có dám coi đây là nhà của mình không?

Paige nhìn anh ta và nói tự tin.

- Tất nhiên.

- Cẩn thận đấy. - Chàng nói rồi bỏ đi.

Paige chờ cho đến khi thang máy mở ra. Trong lúc chờ, cô thiếp đi.

Hai ngày sau, Paige ngồi ăn sáng với Kat.

- Cậu có muốn nghe xưng tội không? - Paige hỏi. Rồi không chờ Kat trả lời, cô nói tiếp. - Đôi khi người ta đánh thức mình để cho bệnh nhân uống aspirin lúc 4 giờ sáng. Khi mình gà gật bước ngoài hành lang nhìn vào phòng và thấy bệnh nhân đang ngủ ngon lành, mình chỉ muốn đập vào cánh cửa hét lên: Tất cả mọi người dậy đi!

Kat chìa tay ra.

- Cùng hội cùng thuyền cả thôi.

Bệnh nhân có đủ loại hình dạng, kích thước, tuổi tác màu da. Người hốt hoảng, kẻ gan lỳ, người nhẹ nhàng, kẻ lại lắm lời. Nhưng họ giống nhau ở điểm: Đều là những con người đau đớn.

Đa số bác sĩ là những người chuyên tâm. Như trong mọi ngành nghề khác ; ở đây cũng có những ngưởi giỏi, người kém, có người trẻ, người già, người hung hăng, người ít nói, người dễ chịu, người khó chơi…

Thỉnh thoảng, một vài người gợi ý chuyện tình dục với Paige. Có người thì tế nhị, có người lại thô lỗ.

- Cô em có thấy lẻ loi không? Anh cô đơn quá. Anh tự hỏi…

- Những giờ phút trực như thế này thật là khủng khiếp phải không? Cô em có biết rằng có một việc mang lại sinh lực cho mình không? Đó là làm tình. Sao chúng ta không tận dụng nhỉ?

- Vợ tôi đi vắng mấy ngày. Tôi có một căn nhà nhỏ ở gần Carmal. Weeken này chúng ta có thể…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2011 13:50:19 | Chỉ xem của tác giả
Paige lập tức tự nhủ. Tập trung nhưng phải làm ra vẻ thư giãn!

- Nếu bệnh nhân thấy các bạn bối rối, căng thẳng, họ lập tức sẽ căng thẳng theo và sợ đến phát chết bởi vì nghĩ rằng họ đang mắc phải một căn bệnh mà các bạn không dám nói với họ.

Không làm bệnh nhân căng thẳng!

- Nhớ rằng từ hôm nay các bạn sẽ chịu trách nhiệm về mạng sống của con người.

Từ đây mình luôn phải chịu trách nhiệm về mạng sống của một ai đó. Ôi, lạy Chúa.

Bác sĩ Radnor càng nói, Paige càng căng thẳng, và khi ông kết thúc thì lòng tự tin vốn đã chẳng nhiều nhặn gì của cô đã bay biến hết. Mình chưa sẵn sàng để làm công việc này. Cô nghĩ. Mình không biết mình đang làm gì. Có ai bảo rằng mình có thể trở thành một bác sĩ đâu. Nếu chẳng may mình làm chết người thì sao?

Bác sĩ Radnor tiếp tục:

- Tôi muốn các bạn ghi chép tỷ mỷ về bệnh nhân: Xét nghiệm, máu, điện tâm đồ…, mọi thứ. Rõ cả chứ?

Có tiếng lao xao: "Vâng, thưa bác sĩ".

- Ở đây có khoảng ba đến bốn mươi bệnh nhân tim mạch đang nằm chờ phẫu thuật. Công việc của các bạn phải được tổ chức cẩn thận. Bây giờ ta sẽ bắt đầu tua buổi sáng. Chiều sẽ lại làm tua nữa.

Hồi ở trường y sao mà dễ chịu thế. Paige nhớ lại bốn năm học ở đấy. Khoá của họ gồm trăm rưởi sinh viên, chỉ có mười lăm cô gái. Cô sẽ không bao giờ quên buổi đầu tiên học về giải phẫu: Sinh viên vào một phòng lớn lát men trắng có hai mươi bàn xếp thành hàng ngay ngắn, trên mặt bàn phủ một tấm vải vàng. Mỗi bàn xếp năm sinh viên.

Giáo sư nói: "Nào, hãy kéo vải phủ ra". Lúc đó, trước mặt Paige hiện ra một xác chết. Đó là xác chết đầu tiên cô nhìn thấy trong đời. Cô nghĩ mình sẽ cảm thấy choáng hoặc buồn nôn và bèn cố sức giữ bình tĩnh. Cái xác được bảo quản tốt nên nhìn cũng không khủng khiếp lắm.

Trong mấy ngày đầu, sinh viên còn cảm thấy sự nghiêm trang trong phòng học giải phẫu. Nhưng thật là ngạc nhiên đối với Paige, chỉ trong vòng một tuần là họ đã có thể ăn san-đuých ngay tại đó, trong giờ nghỉ giải lao, và làm những trò đùa tục tĩu hoặc thô bạo. Có lẽ đó là một dạng tự bảo vệ, chối bỏ cái chết trong họ. Sinh viên đặt tên cho các xác chết và nói chuyện với "chúng" như nói với bạn cũ. Paige cố bắt mình cư xử như đám bạn học nhưng cảm thấy rất khó khăn. Cô nhìn xác chết dưới tay mình và nghĩ.

Đây từng là một người có gia đình. Hàng ngày anh ta đi làm. Mỗi năm một lần cùng vợ con đi nghỉ. Có lẽ anh ta thích thể thao, xem phim, xem kịch. Anh ta đã cười thấy các con khôn lớn, chia xẻ với chúng niềm vui, nỗi buồn. Anh ta đã có những ước mơ. Mình hy vọng nó đã trở thành hiện thực… Một cảm giác buồn bã trào lên trong lòng cô: Anh ta đã chết, còn cô vẫn đang sống.

Theo thời gian, đến cả Paige cuối cùng cũng trơ ra mọi cảm xúc. Mở lồng ngực kiểm tra phổi, vùng mổ quanh tim, khám mạch máu, dây thần kinh…

Phần lớn thời gian trong hai năm đầu ở trường y sinh viên dành để học thuộc danh sách những bộ phận trong cơ thể và các thuật ngữ y học. Sinh viên còn láu cá nghĩ ra những câu có vần có điệu để giúp họ ghi nhớ. Bọn con trai là hay nghĩ những câu tục tĩu nhất.

Hai năm cuối có vẻ thú vị hơn với những môn nội khoa, ngoại khoa, tiêu hoá… và họ có thời gian làm việc trong bệnh viện địa phương. Mình lại hồi tưởng rồi. Paige nghĩ ngợi.

- Bác sĩ Taylor… - Bác sĩ nội trú năm cuối nhìn cô chăm chú.

Paige chợt tỉnh. Các bác sĩ khác đã đi được một đoạn.

- Tôi tới ngay đây!

Nơi dừng đầu tiên là một căn phòng lớn hình chữ nhật có hai dãy giường kê theo hai cạnh tường, mỗi giường có một cái tủ con đặt liền bên. Paige hình dung phải có màn che ngăn giữa các giường, nhưng không thấy. Sự riêng tư không được phép hiện diện ở đây.

Bệnh nhân đầu tiên là một ông già với nước da phù thũng. Ông ta đang ngủ say, thở nặng nhọc. Bác sĩ Radnor đi xuống chân giường xem xét biểu đồ treo tại đó rồi bước đến bên cạnh bệnh nhân và chạm vào vai ông ta.

- Ông Petter!

Bệnh nhân mở mắt.

- Cái gì?

- Chào buổi sáng. Tôi là bác sĩ Radnor. Tôi chỉ kiểm tra xem sức khoẻ ông ra sao. Ông ngủ tốt chứ?

- Cũng tạm được.

- Ông thấy đau ở đâu không?

- Vâng, vùng ngực.

- Để tôi xem nào.

Sau khi khám xong Radnor nói:

- Ông đang phục hồi tốt. Tôi sẽ nói y tá đưa ông ít thuốc để giảm cơn đau.

- Xin cám ơn bác sĩ.

- Tôi sẽ khám cho ông một lần nữa vào buổi chiều.

Đám đông rời khỏi giường bệnh. Bác sĩ Radnor quay lại nói:

- Luôn cố gắng hỏi những câu người bệnh chỉ cần trả lời có hoặc không? Họ không cần phải mất sức khi trả lời bác sĩ. Và phải luôn làm họ tin tưởng vào sức khoẻ của mình. Tôi yêu cầu các bạn nghiên cứu bản theo dõi bệnh nhân và hãy ghi chép những điểm chính. Chúng ta sẽ quay lại chiều nay để xem ông ta thế nào. Phải lưu ý ghi chép cả bệnh sử, tất cả những lời phàn nàn của bệnh nhân, tình trạng sức khoẻ của gia đình và thân hữu… ông ta có uống rượu, hút thuốc không? Tôi muốn có báo cáo về tiến trình sức khoẻ của từng bệnh nhân một.

Họ đi tiếp đến giường sau, của một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi.

- Xin chào ông Rawlings.

- Chào bác sĩ.

- Ông có cảm thấy khá hơn trong buổi sáng nay không?

- Không tốt lắm. Tôi. gần như mất ngủ cả đêm qua. Phần bụng đau quá.

Bác sĩ Radnor quay sang phía một bác sĩ nội trú.

- Chụp phim có thấy gì không?

- Không có bất kỳ một dấu hiệu lo ngại nào cả.

- Cho ông ấy một liều Barium enema Stat.

Anh chàng nội trú đứng cạnh Paige thì thầm vào tai cô.

- Tớ hy vọng cậu biết stat nghĩa là gì. "Lắc mông đi cô bé!"

Bác sĩ Radnor nghe thấy.

- Stat bắt nguồn từ tiếng Latinh, Statim - ngay lập tức Trong nhiều năm tới, Paige sẽ luôn phải nghe những mệnh lệnh như vậy.

Bệnh nhân tiếp sau là một bà già đã qua phẫu thuật.

- Xin chào bà Turkel.

- Các ông định giữ tôi lại đây bao lâu nữa?

- Không lâu nữa đâu. Vừa rồi, điều trị cho bà đã rất thành công. Bà sẽ được về nhà trong thời gian tới.

Quá trình hỏi đáp đó cứ lặp đi lặp lại, cả buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Tổng cộng họ đã khám cho ba mươi bệnh nhân. Với môi bệnh nhân, các bác sĩ nội trú lại cắm cúi ghi chép và cầu cho những ghi chép ấy có ích sau này.

Có một bệnh nhân làm Paige khó hiểu. Bà ta có vẻ rất khoẻ mạnh. Cô hỏi:

- Bà ta mắc bệnh gì vậy?

Bác sĩ Radnor gật đầu:

- Bà ta chẳng có bệnh gì cả. Bà ta là Gomer (2).

Và đối với những ai trong số các bạn chưa biết, khi ở trường y, tôi xin nhắc rằng Gomer là viết tắt của câu nói: Cút khỏi phòng cấp cứu của tôi! Đó là loại người thích chí với tình trạng sức khoẻ tồi. Riêng năm vừa rồi đã sáu lần bà ta nằm ở đây.

Họ tiến lại bệnh nhân cuối cùng, một bà giờ thở bằng máy hô hấp. Bệnh nhân đang hôn mê.

- Bà ta bị nhiễm máu rất nặng. - Bác sĩ Radnor giải thích cho đám nội trú. - Hôn mê đã sáu tuần nay. Tuyệt vọng. Chúng ta chẳng có thể làm gì cho bà ấy nữa. Chiều nay chúng ta sẽ rút phích.

Paige cảm thấy sốc.

- Rút phích.

Bác sĩ Radnor giải thích nhẹ nhàng.

- Hội đồng đạo đức bệnh viện đã quyết định sáng nay. Bà ta đang tồn tại ở dạng thực vật. Và ngày nào chưa chết, thì có nghĩa là bà ta vẫn chỉ tồn tại ở dạng ấy. Tám mươi bảy tuổi, não đã chết. Để bà ta sống mới thật nhẫn tâm, và tổn hao tài chính cho gia đình. Tôi sẽ gặp các bạn vào tua chiều nay.

Họ nhìn theo ông khi ông đi khỏi. Paige quay lại phía bệnh nhân. Bà ta còn sống. Chỉ vài giờ nữa bà ta sẽ chết. Chúng ta sẽ rút phích chiều nay. Giết người! Paige nghĩ.

Chú thích:
(1) viết tắt của chữ Doctor of Medicme (Bác sĩ Y khoa)
(2) viết tắt của câu: Get out of my emergency room. (N.D)



---------------HẾT CHƯƠNG 2------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2011 13:48:32 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 2:



Vào lúc 5 giờ 30 sáng, khi đám nội trú mới còn đang điểm danh, nhân viên bệnh viện đã đứng xung quanh để hướng dẫn những việc khác nhau cho họ. Thậm chí vào giờ sớm sủa như vậy, sự huyên náo đã bắt đầu.

Bệnh nhân dồn về đây suốt đêm, trên các xe cấp cứu xe cảnh sát hoặc tự lê đến. Nhân viên bệnh viện gọi tắt họ là F và J - dân trôi dạt. Họ tuôn về những phòng cấp cứu, gẫy giập, chảy máu, đâm chém và tai nạn giao thông, chấn thương cả thể xác lẫn tinh thần, những người không nhà cửa và vô thừa nhận, luồng chảy của nhân loại qua những cống rãnh đen tối của các thành phố lớn.

Có một cảm giác râm ran khi quan sát hiện tượng này. Đó là sự hỗn loạn có tổ chức, những chuyển động điên cuồng, những âm thanh rên rỉ và hàng tá những ca bất ngờ cùng tồn tại một lúc.

Đám nội trú mới đứng tụm lại với nhau, chuẩn bị hoà nhập với môi trường mới.

Paige, Kat và Honey đang đứng đợi ngoài hành lang thì một bác sĩ nội trú năm trên tiến lại.

- Ai trong số các bạn là bác sĩ Taft?

Honey ngẩng lên trả lời:

- Tôi đây.

Anh chàng mỉm cười và chìa tay ra:

- Rất hân hạnh được gặp cô. Người ta yêu cầu tôi đi tìm cô. Sếp nói cô đã đạt điểm thi tốt nghiệp rất cao ở trường. Bệnh viện này chưa bao giờ có một người như vậy. Chúng tôi mừng được đón cô về đây.

Honey cười, ngượng ngập.

- Cám ơn.

Kat và Paige nhìn Honey kinh ngạc. Mình không ngờ rằng cô ta lại xuất sắc đến thế. Paige nghĩ.

- Cô định theo nội khoa, đúng không, bác sĩ Taft?

- Vâng.

Anh chàng quay sang Kat.

- Cô là bác sĩ Hunter?

- Vâng.

- Cô quan tâm đến phẫu thuật thần kinh?

- Đúng vậy.

Anh ta xem danh sách.

- Cô được giao cho bác sĩ Lewis.

Cuối cùng anh ta quay sang Paige, hỏi:

- Bác sĩ Taylor?

- Vâng.

Cô định theo phẫu thuật tim?

- Đúng vậy.

- Rất tốt. Chúng tôi đã xếp cô và bác sĩ Hunter vào các tua phẫu thuật. Hai cô có thể trình diện chỗ y tá trưởng Margaret Spencer. Phía dưới ấy.

- Cám ơn.

Paige nhìn các bạn, thở dài:

- Thôi, tôi đi đây. Chúc tất cả may mắn.

Margret Spencer giống cái tàu chiến hơn là một người đàn bà. Phục phịch, với cái nhìn nghiêm nghị và cung cách thô ráp. Khi Paige đến, bà ta đang bận trong phòng y tá.

- Xin lỗi…

Bà Spencer ngẩng lên, "Vâng…"

- Tôi được yêu cầu trình diện ở đây. Tôi là bác sĩ Taylor.

Y tá Spencer nhìn vào một tờ giấy.

- Xin đợi một lát.

Bà đi vào, khuất sau cánh cửa, lát sau bà trở ra tay cầm chiếc áo choàng trắng.

- Của cô đây. Găng tay để đeo trong phòng mổ và khi đi khám bệnh. Còn trong giờ làm việc cô hãy mặc cái áo choàng trắng này.

- Xin cám ơn!

- Và đây nữa. Bà trao cho Paige một tấm biển nhỏ bằng kim loại, trên đó có dòng chữ Paige Taylor M.D(1).

Paige giữ tấm biển trong tay một lúc lâu. Paige Taylor M.D. Cô cảm tưởng như đang được trao bằng danh dự. Bao nhiêu năm học hành gói gọn cả trong mấy chữ ngắn ngủi này: Paige Taylor M.D. Y tá Spencer nhìn cô chằm chằm:

- Cô không sao chứ?

- Không sao đâu. - Paige mỉm cười. - Tôi rất khoẻ.

- Cám ơn. Tôi có thể thay quần áo ở đâu?

- Phòng thay quần áo của bác sĩ ở phía cuối hành lang. Cô sẽ phải đi tua bây giờ nên có lẽ thay quần áo đi là vừa.

Paige cám ơn rồi đi xuống cuối hành lang, vừa đi vừa ngạc nhiên về khối lượng công việc xung quanh.

Hàng lang có rất nhiều bác sĩ, y tá, kỹ thuật viên, bệnh nhân đang vội vã đi lại. Những thông báo dồn dập trên hệ thống loa công cộng càng làm tăng sự căng thẳng.

- Bác sĩ Keeman phòng mổ 3… Bác sĩ Keeman phòng mổ 8.

- Bác sĩ Talbot phòng cấp cứu 1… Bác sĩ Talbot phòng cấp cứu 1.

- Bác sĩ Engel phòng 212… Bác sĩ Engel phòng 212.

Paige đi tới cánh cửa to có dòng chữ PHÒNG THAY ĐỒ BÁC SĨ và đẩy ra. Trong đó, cả tá đàn ông đang ở trong những giai đoạn thay quần áo khác nhau. Hai trong số họ hoàn toàn trần truồng. Họ quay lại nhìn trân trân về phía Paige khi cửa mở ra.

- Ôi xin lỗi.

Paige lúng búng, vội đóng cửa lại. Cô đứng sững, chưa biết phải làm gì. Vài bước gần đó có biển đề PHÒNG THAY ĐỒ Y TÁ. Paige bước tới và mở cửa ra. Phía trong, các cô y tá đang thay quần áo.

Một người ngẩng lên.

- Xin chào. Có phải cô là một y tá mới không?

- Không, tôi nhầm.

Paige đáp cương quyết, đóng mạnh cửa rồi quay lại phòng đầu tiên. Cô đứng đó một lát, thở một hơi sâu và bước vào. Câu chuyện phía trong đang tiếp diễn chợt ngừng lại.

Một người nói.

- Cô em. Đây là Phòng dành cho bác sĩ.

- Tôi là bác sĩ. - Paige nói với vẻ thản nhiên.

Họ quay lại nhìn nhau.

- Ồ, OK, xin chào? - Một người lên tiếng.

- Xin cám ơn. - Cô do dự trong một giây rồi mạnh dạn tiến về phía chiếc tủ còn trống. Mấy người đàn ông theo dõi cô treo quần áo bệnh viện lên mắc. Cô quay đầu nhìn đám đàn ông rồi xoay lưng về phía họ, chầm chậm cởi cúc áo.

Các vị bác sĩ phái mày râu trở nên lúng túng, chẳng biết phải làm gì. Cuối cùng, một trong số họ lên tiếng.

- Có lẽ chúng ta nên dành riêng cho cô bé đây một chút riêng tư, phải không các vị?

- Cô bé!

- Xin cám ơn. - Paige nói. Cô đứng đó chờ cho bọn họ rời khỏi phòng. Chẳng lẽ ngay nào mình cũng phải qua cái thủ tục này ư?

Các tua khám trong bệnh viện này có một cung cách bất di bất dịch. Bác sĩ chính đi đầu, phía sau là các bác sĩ nội trú năm cuối, tiếp theo là mấy bác sĩ nội trú khác và một vài sinh viên y khoa. Paige được xếp đi theo bác sĩ chính William Radnor. Cô đang cùng năm bác sĩ nội trú khác đứng ở hành lang chờ ông.

Trong nhóm có một bác sĩ trẻ người Hoa. Anh ta chìa tay ra:

- Tom Chang. - Anh ta tự giới thiệu. - Tôi hy vọng các bạn cũng đều đang phấp phỏng như tôi.

Paige thích anh ta ngay lập tức.

Một người đàn ông tiến về phía họ.

- Xin chào, - Ông ta nói. - Tôi là bác sĩ Radnor.

Ông ta có giọng nói nhỏ nhẹ và đôi mắt sáng màu da trời. Lần lượt các bác sĩ nội trú tự giới thiệu.

- Đây là ngày đầu tiên các bạn đi tua. Tôi muốn các bạn lưu ý mọi điều mà các bạn nghe hạy nhìn thấy. Tuy vậy cũng cần phải biết tỏ ra thư gíãn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách