Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: alice2000phuong
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại - Xuất Bản] Bí Ẩn Về Con Chó Lúc Nửa Đêm | Mark Haddon (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
55#
 Tác giả| Đăng lúc 28-9-2013 19:01:41 | Chỉ xem của tác giả
211.

Rồi tôi tự hỏi tôi có nên xuống tàu không vì nó vừa dừng ở London, và tôi sợ vì nếu tàu đi nơi khác thì ở đó tôi không biết người nào cả.
Và khi ấy có người vào phòng vệ sinh rồi họ đi ra, nhưng họ không thấy tôi. Và tôi có thể ngửi thấy mìn của họ, và nó khác với mùi mìn tôi ngửi thấy khi tôi vào đó.
Và khi ấy tôi nhắm mắt và làm thêm toán để không nghĩ tới mình đang đi đâu.
Rồi tàu lại ngừng, và tôi nghĩ tới chuyện ra khỏi ngăn kệ và đi lấy túi xách của mình và xuống tàu. Nhưng tôi không muốn bị ông cảnh sát bắt gặp và đưa về với Cha, vì vậy tôi cứ ở trên kệ và không cử động, và lần này không ai thấy tôi.
Và khi ấy tôi nhớ có một tấm bản đồ trên tường trong một lớp học ở trường, và đó là bản đồ Anh và Scotland và xứ Wales và nó cho ta biết chỗ của tất cả các thành phố và tôi liền hình dung nó trong đầu trên đó có Swindon và London, và nó như thế này trong đầu tôi (#)
Và tôi đã xem đồng hồ đeo tay của mình từ khi tàu bắt đầu chạy lúc 12 giờ 59 phút trưa. Và tàu dừng lần đầu lúc 1 giờ 16 phút chiều, là 17 phút sau. Còn bây giờ là 1 giờ 39, 23 phút sau ga đầu, nghĩa là tôi đang ở trên biển nếu tàu không đi một vòng cung lớn. Nhưng tôi không biết nó có đi một vòng cung lớn hay không.
Rồi qua 4 ga nữa và 4 người đến lấy túi khỏi các ngăn kệ và 2 người cất túi lên ngăn kệ, nhưng không ai di chuyển chiếc va li lớn phía trước tôi và chỉ có một người trông thấy tôi và ông ta nói: “Mày quái lắm đó nghe,” đó là một ông mặc áo vest. Và 6 người vào phòng vệ sinh nhưng họ không đi ị để tôi ngửi thấy, cũng tốt.
Rồi tàu dừng và một và mặc áo mưa màu vàng đến lấy chiếc va li lớn và bà ta nói: “Mày có đụng vào cái này không?”
Và tôi nói: “Có.”
Và rồi bà ta bỏ đi.
Và khi ấy một ông đứng bên cạnh ngăn kệ nói: “Tới đây coi cái này nè, Barry. Coi bộ thiên hạ có thằng quái lùn trên xe lửa.”
Và một ông khác đến đứng cạnh ông ta và nói: “Ôi chao, hai đứa mình nhậu xỉn quá rồi.”
Và ông thứ nhất nói: “Có lẽ mình nên cho nó ăn lạc.”
Và ông thứ nhì nói: “Mày là thằng điên khốn kiếp.”
Và ông thứ nhất nói: “Ê, dẹp đi, đồ dấm dớ. Tao cần uống thêm bia để tỉnh táo ra.”
Rồi họ bỏ đi.
Rồi tàu thật yên lặng và nó không di chuyển nữa và tôi không nghe thấy ai. Vì thế tôi quyết định ra khỏi ngăn kệ và đi lấy túi xách của mình và xem ông cảnh sát có còn ngồi ở ghế không.
Thế là tôi ra khỏi ngăn kệ và nhìn qua cửa nhưng ông cảnh sát không còn ở đó. Và chiếc túi xách của tôi cũng đã biến mất, trong đó có thức ăn cho Toby và các cuốn sách toán của tôi và chiếc quần sạch và áo gilê và sơ mi và nước cam và sữa và gói kem trứng và lon đậu trắng xốt cà chua.
Và khi ấy tôi nghe tiếng chân và tôi quay lại thì thấy một ông cảnh sát khác, không phải ông trêu tàu lúc trước, và tôi thấy ông qua cánh cửa, trong toa bên cạnh, và ông đang nhìn xuống dưới gầm ghế. Và tôi quyết định rằng tôi không thích cảnh sát lắm nữa, vì vậy tôi xuống tàu.
Và khi tôi thấy chiếc tàu đang ở trong một căn phòng lớn đến mức nào và nghe thấy cái phòng quá ồn ào và vang động, tôi phải quỳ xuống đất một lúc vì tôi nghĩ tôi sắp ngã lăn ra. Và khi đang quỳ trên sàn tôi suy tính hướng đi, và tôi quyết định đi theo hướng của tàu lúc nó vào ga vì nếu đây là ga cuối cùng thì hướng đó là London.
Vì thế tôi đứng lên và tôi tưởng tượng có một vạch đỏ to trên mặt đất chạy song song với tàu ra tới cổng ở tận cuối rồi tôi bước theo nó và tôi lại nói: “Trái, phải, trái, phải…” như trước.
Và khi tôi đến cổng một ông bảo tôi: “Bác nghĩ có người đang tìm cháu đấy, bé con ạ.”
Và tôi nói: “Ai tìm cháu?” vì tôi nghĩ có thể là Mẹ và ông cảnh sát ở Swindon đã gọi điện cho bà bằng số mà tôi đã báo cho ông ta biết.
Nhưng ông ta nói: “Một ông cảnh sát.”
Và tôi nói: “Cháu biết.”
Và ông nói: “Ồ. Vậy hả.” Rồi ông nói: “Cháu đợi ở đây, rồi bác đi báo cho họ biết,” và ông quay bước xuống bên hông tàu.
Vì thế tôi tiếp tục bước đi. Và tôi vẫn cảm thấy như có một quả bong bóng trong ngực mình và nó làm tôi đau và tôi lấy tay che tai và tôi đi đến đứng dựa vào bức tường một cửa hiệu nhỏ có ghi hàng chữ Đặt trước Khách sạn và Vé hát Đt: 0207 402 5164 ở giữa căn phòng lớn rồi tôi bỏ tay ra khỏi tai và rên rỉ để ngăn tiếng ồn và tôi nhìn tất cả các tấm bảng quanh căn phòng lớn để xem đây có phải là London không. Và các tấm bảng ghi (#)
Nhưng sau vài giây chúng trông như thế này (#) vì có quá nhiều bảng và óc tôi không làm việc đúng cách và điều này làm tôi hoảng sợ vì thế tôi lại nhắm mắt và tôi đếm từ từ cho tới 50 nhưng không làm tính luỹ thừa ba. Và tôi đứng đó và tôi mở con dao Quân đội Thuỵ Sĩ trong túi và nắm chặt lấy nó để cảm thấy yên tâm.
Và khi ấy tôi cong các ngón tay thành một cái ống nhỏ và tôi mở mắt và nhìn qua cái ống để mỗi lần chỉ thấy một tấm bảng và một lúc lâu sau tôi thấy một tấm bảng ghi Chỉ dẫn phía trên cửa sổ một cửa hiệu nhỏ.
Và một ông đi đến phía tôi và ông ta mặc áo khoác xanh và quần xanh và đi giày nâu và ông cầm một cuốn sách trên tay và ông nói: “Cháu trông như bị lạc.”
Vì thế tôi rút con dao Quân đội Thuỵ Sĩ của mình ra.
Và ông ta nói: “Ê. Ê. Ê. Ê. Ê,” và giơ cả hai tay lên, các ngón tay của ông xoè thành cái quạt, như thể ông muốn tôi xoè các ngón tay của tôi thành cái quạt và chạm vào ngón tay ông vì ông muốn nói ông mến tôi, nhưng ông làm việc ấy bằng cả hai tay, không giống như Cha và Mẹ, và tôi không biết ông là ai.
Và khi ấy ông bước lùi ra xa.
Vì thế tôi đi tới cửa hiệu ghi chữ Chỉ dẫn và tôi cảm thấy tim mình đập rất mạnh và nghe như có tiếng biển trong tai mình. Và khi tôi đến cửa sổ tôi nói: “Đây có phải là London không?” nhưng không có ai đằng sau ô cửa sổ.
Và khi ấy có người ngồi phía sau ô cửa và bà ta là một bà da đen và bà có móng tay dài sơn màu hồng và tôi nói: “Đây có phải là London không?”
Và bà nói: “Chắc chắn rồi cưng.”
Và tôi nói: “Đây có phải là London không?”
Và bà nói: “Đúng nó mà.”
Và tôi nói: “Làm cách nào cháu đi đến 451c Đường Chapter, London NW2 5NG?
Và bà nói: “Chỗ nào?”
Và tôi nói: “451c Đường Chapter, London NW2 5NG. Và đôi khi cũng có thể viết là 451c Đường Chapter, Willesden, London NW2 5NG.
Và bà bảo tôi: “Cưng bắt tàu điện ngầm tới Ga trung chuyển Willesden. Hay Wellesden Green. Đâu đó gần chỗ ấy.”
Và tôi noi: “Tàu điện ngầm loại nào?”
Và bà nói: “Cưng không đùa đấy chứ?”
Và tôi không nói gì. Và bà nói: “Đằng kia. Thấy cái cầu thang lớn có thang cuốn đó không? Thấy tấm bảng không? Ghi Tàu điện ngầm. Bắt tuyến Bakerloo tới Ga trung chuyển Willesden hay Jubilee tới Willesden Green. Cưng OK chứ?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

54#
 Tác giả| Đăng lúc 18-9-2013 20:10:42 | Chỉ xem của tác giả
199.

Người ta tin có Chúa vì thế giới rất phức tạp và họ nghĩ những thứ phức tạp như một con sóc bay hay con mắt người hay bộ não người khó có thể xảy ra một cách tình cờ. Nhưng đáng lẽ họ nên nghĩ một cách hợp lý và nếu họ suy nghĩ một cách hợp lý họ sẽ thấy rằng họ chỉ có thể hỏi câu hỏi này vì sự việc đã xảy ra rồi và chúng hiện hữu. Và có hàng tỉ hành tinh không có sự sống, nhưng trên các hành tinh đó không có ai có bộ óc để nhận ra. Và nó cũng giống như mỗi người trên thế giới ném một đồng xu rồi cuối cùng có người được 5698 mặt ngửa liên tiếp và họ sẽ nghĩ rằng họ rất đặc biệt. Nhưng không phải, vì sẽ có hàng triệu người không được 5698 mặt ngửa.
Và sự sống có trên trái đất là vì một sự ngẫu nhiên. Nhưng đó là một loại ngẫu nhiên rất đặc biệt. Và để sự ngẫu nhiên này xảy ra một cách đặc biệt như thế phải có 3 điều kiện. Và chúng là

1. Sự vật phải tự sao lại chính mình (điều này gọi là Tái tạo)
2. Chúng phải gây ra những lỗi nhỏ khi làm điều đó (điều này gọi là Đột biến)
3. Những lỗi này phải giống nhau trong các phiên bản của chúng (điều này gọi là Di truyền)

Và những điều kiện này rất hiếm, nhưng có thể xảy ra, và chúng tạo nên sự sống. Và nó xảy ra, thế thôi. Nhưng nó không nhất thiết phải xuất hiện ở bọn tê giác và loài người và cá voi. Nó có thể xuất hiện ở bất cứ vật gì.
Và, thí dụ, một số người nói làm sao một con mắt có thể tình cờ sinh ra? Vì một con mắt phải tiến hoá từ một vật khác rất giống con mắt, và nó không bỗng dưng xảy ra vì một lỗi di truyền, và nửa con mắt thì có ích lợi gì? Nhưng nửa con mắt vẫn rất có ích, vì nếu có nửa con mắt thì một con thú có thể thấy một nửa con thú muốn ăn thịt nó và bỏ chạy, và nó sẽ ăn thịt con thú nào chỉ có một phần ba con mắt hoặc 49% con mắt vì con đó chạy không đủ nhanh, và con thú bị ăn thịt sẽ không có con vì nó đã chết. Và 1% con mắt vẫn tốt hơn là không có mắt.
Và những người tin Chúa nghĩ rằng Chúa đã đặt loài người trên trái đất vì họ nghĩ con người là loài thú siêu việt nhất, nhưng con người chỉ là một con thú và chúng sẽ tiến hoá thành một con thú khác, và con thú đó sẽ thông minh hơn và nó sẽ bắt loài người bỏ vào sở thú, như chúng ta bỏ con tinh tinh hay con khỉ đột vào sở thú, Hay tất cả loài người sẽ bị nhiễm một thứ bệnh và chết đi, hay họ sẽ gây ra quá nhiều ô nhiễm và giết chính mình, và khi ấy chỉ còn côn trùng trên thế giới và chúng sẽ là loài thú siêu việt nhất.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

53#
 Tác giả| Đăng lúc 10-9-2013 19:17:42 | Chỉ xem của tác giả
197.

Trêu tàu có rất nhiều người, và tôi không thích điều đó, vì tôi không thích nhiều người tôi không biết và tôi còn ghét hơn nữa nếu tôi bị kẹt trong một căn phòng với nhiều người tôi không biết, mà toa tàu thì giống như một căn phòng và ta không thể bỏ ra ngoài khi nó đang di chuyển. Và nó làm tôi nghĩ đến lần tôi phải từ trường về nhà trong chiếc ô tô đó vì xe buýt bị hỏng và Mẹ đến đón tôi và cô Peters nhờ Mẹ đưa cả Jack và Polly về nhà vì mẹ của bọn nó không thể đến đón bọn nó, và Mẹ đồng ý. Nhưng tôi bắt đầu la hét vì trong xe có quá nhiều người với lại Jack và Polly không học lớp tôi và Jack đập đầu lên mọi thứ và gây tiếng ồn như một con thú, và tôi cố ra khỏi xe, nhưng vì xe đang chạy và tôi ngã xuống đường và bị khâu mấy mũi trên đầu và người ta phải cạo tóc tôi đi và mất 3 tháng tóc mới mọc lại như trước.
Vì thế tôi đứng rất yên trong toa tàu và không di chuyển.
Và khi ấy tôi nghe tiếng ai nói “Christopher.”
Và tôi nghĩ đó là một người tôi biết, như một giáo viên ở trường hay một trong những người sống trong phố chúng tôi, nhưng không phải. Đó lại là ông cảnh sát. Và ông nói: “Bắt được cháu vừa đúng lúc,” và ông thở thật to và tì tay vào đầu gối.
Và tôi không nói gì.
Và ông nói: “Cha cháu đang ở sở cảnh sát.”
Và tôi nghĩ ông ta sẽ nói họ đã bắt Cha vì tội giết Wellington, nhưng ông không nói thế. Ông nói: “Ông ấy đang tìm cháu.”
Và tôi nói: “Cháu biết.”
Và ông nói: “Thế thì tại sao cháu đi London?”
Và tôi nói: “Vì cháu sẽ sống với Mẹ.”
Và ông nói: “À, chú nghĩ cha cháu muốn có ý kiến về chuyện đó.”
Và khi ấy tôi nghĩ ông ta sẽ mang tôi trở về với Cha và điều đó đáng sợ vì ông ta là cảnh sát và cảnh sát có nghĩa là tốt, vì thế tôi định chạy, nhưng ông ta nắm lấy tôi và tôi hét. Và khi ấy ông buông ra.
Và ông nói: “Được, chúng ta đừng kích động quá ở đây.” Rồi ông nói: “Chú sẽ đưa cháu về sở cảnh sát, và cháu với chú và cha cháu có thể ngồi xuống nói chuyện về việc ai sẽ đi đâu.”
Và tôi nói: “Cháu đi sống với Mẹ, ở London.”
Và ông nói: “Bây giờ cháu chưa đi đâu cả.”
Và tôi nói: “Chú đã bắt Cha chưa?”
Và ông nói: “Bắt ông ấy? Vì cái gì?”
Và tôi nói: “Cha đã giết một con chó. Bằng cái bồ cào làm vườn. Con chó tên là Wellington.”
Và ông cảnh sát nói: “Vậy sao?”
Và tôi nói: “Vâng, đúng vậy.”
Và ông nói: “Được rồi, mình cũng sẽ nói chuyện đó luôn.” Rồi ông nói: “Nào, anh bạn trẻ, chú nghĩ ngày hôm nay cháu mạo hiểm đủ rồi.”
Và khi ấy ông đưa tay ra chạm vào tôi lần nữa và tôi lại bắt đầu la hét, và ông nói: “Nghe này, nhóc con. Cháu hoặc là làm theo điều chú nói hoặc là chú sẽ phải…”
Và khi ấy tàu xóc nhẹ và bắt đầu di chuyển.
Và khi ấy ông cảnh sát nói: “Khốn kiếp.”
Và khi ấy ông nhìn lên trần tàu và ông đưa hai tay lên miệng như người ta làm khi họ cầu nguyện Chúa trên thiên đường và ông thổi thật lớn vào tay và làm tiếng huýt sáo, rồi ông ngừng lại vì tàu lại xóc nhẹ và ông phải nắm lấy một dây quai treo trên trần.
Và khi ấy ông nói: “Đừng đi đâu.”
Rồi ông lấy máy bộ đàm ra ấn nút và nói: “Rob hả? Ừ, Nigel đây. Tôi đang kẹt trên chiếc tàu khốn kiếp. Ừ. Đừng… Này. Tàu dừng ở Didcot Parkway. Vì vậy cậu tìm một người đem xe tới gặp tôi… Chào. Bảo ông bố nó là mình bắt được nó rồi nhưng phải một lúc nữa, được chứ? Tốt lắm.”
Rồi ông tắt máy bộ đàm và nói: “Bây giờ mình ngồi xuống,” và ông chỉ hai băng ghế đối diện nhau gần đó và nói: “Ngồi xuống. Và đừng làm trò khỉ nghe chưa.”
Và những người đang ngồi trên ghế đứng lên và bỏ đi vì ông ta là cảnh sát và chúng tôi ngồi xuống đội diện nhau.
Và ông nói: “Chú mày thật là rầy rà quá chừng.”
Và tôi tự hỏi liệu ông cảnh sát có giúp tôi tìm số 451c Đường Chapter, London NW2 5NG không.
Và tôi nhìn ra cửa sổ và chúng tôi đi qua các xưởng máy và bãi phế thải đầy xe cũ và có 4 căn nhà lưu động trong bãi đất bùn với 2 con chó và một số áo quần đang phơi.
Và bên ngoài cửa sổ giống như một tấm bản đồ, trừ một cái là nó có 3 chiều và nó có kích cỡ thật vì nó là bản đồ của chính nó. Và có quá nhiều thứ làm đầu tôi đau nhức, vì thế tôi nhắm mắt, những rồi tôi lại mở ra vì cứ giống như tôi đang bay, nhưng gần mặt đất hơn, và tôi nghĩ bay lượn thì thật thích. Và khi ấy tàu đến vùng thôn quê và có những cánh đồng và bò và ngựa và một cây cầu và một nông trại và nhiều nhà và rất nhiều đường nhỏ có xe. Và nó khiến tôi nghĩ rằng chắc phải có hàng triệu dặm đường tàu trên thế giới và chúng đều đi ngang nhà cửa và đường sá và sông ngòi và đồng ruộng, và điều đó khiến tôi nghĩ trên thế giới phải có nhiều người lắm và họ đều có nhà và đường sá để đi lại và xe cộ và thú nuôi trong nhà và áo quần, và họ đều ăn trưa và đi ngủ và đều có tên và điều này cũng làm tôi đau đầu, vì thế tôi lại nhắm mắt và đếm và rên rỉ.
Và khi tôi mở mắt ông cảnh sát đang đọc tờ báo The Sun, và trên trang nhất ghi Nỗi ô nhục Gái gọi 3 triệu £ của Anderson và có tấm ảnh một ông và tấm ảnh một bà mặc áo lót bên dưới.
Và khi ấy tôi tập làm toán trong đầu, giải các phương trình bậc hai dùng công thức (#)
Rồi tôi muốn đi tè, nhưng tôi đang trên tàu. Và tôi không biết còn bao lâu chúng tôi mới đến London và tôi bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, và tôi bắt đầu gõ nhịp trên kính bằng đốt ngón tay để giúp tôi đợi và không nghĩ tới việc muốn đi tè, và tôi bắt đầu gõ nhịp trên kính bằng đốt ngón tay để giúp tôi đợi và không nghĩ tới việc muốn đi tè, và tôi xem đồng hồ và tôi đợi 17 phút, nhưng mỗi khi tôi muốn đi tè tôi phải đi thật nhanh, đó là lý do tôi thích ở nhà hay ở trường và tôi luôn luôn đi tè trước khi lên xe buýt, đó là lý do tại sao lúc này tôi hơi són một tí và làm ướt quần.
Và khi ấy ông cảnh sát nhìn qua tôi và nói: “Ôi, Chúa ơi, cháu…” Rồi ông đặt tờ báo xuống và nói: “Vì Chúa, cháu làm ơn đi ra cái phòng vệ sinh khốn kiếp đi.”
Và tôi nói: “Nhưng cháu đang ở trên tàu.”
Và ông nói: “Người ta có phòng vệ sinh trên tàu, cháu biết chứ.”
Và tôi nói: “Phòng vệ sinh trên tàu ở đâu?”
Và ông ta vừa chỉ vừa nói: “Qua mấy cánh cửa đó. Nhưng chú để mắt trông chừng cháu đấy, hiểu không?”
Và tôi nói: “Không,” vì tôi biết để mắt trông chừng ai nghĩa là gì nhưng ông ta không thể nhìn tôi lúc tôi ở trong phòng vệ sinh.
Và ông nói: “Cứ đi vào cái phòng vệ sinh khốn kiếp cho rồi.”
Vì thế tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi và tôi nhắm mắt chỉ để hở mí mắt một tí để khỏi thấy những người khác trên tàu và tôi bước tới cửa, và khi tôi đi qua cửa có một cánh cửa khác bên phải và nó mở hé và có ghi chữ PHÒNG VỆ SINH, vì thế tôi đi vào.
Bên trong thật khủng khiếp vì có mìn trên mặt ghế bồn cầu và có mùi mìn, như phòng vệ sinh ở trường khi Joseph đi ị một mình, vì nó chơi với mìn.
Và tôi không muốn dùng phòng vệ sinh vì nó có mìn, là mìn của người tôi không biết và có màu nâu, nhưng tôi phải dùng vì tôi rât muốn tè. Vì thế tôi nhắm mắt và tè và chiếc tàu lắc lư nên rất nhiều nước đái văng lên mặt bồn cầu và ra sàn, nhưng tôi lấy giấy vệ sinh lau chim và xả nước bồn cầu và rồi tôi định dùng bồn rửa tay nhưng vòi nước không chảy, vì thế tôi phun nước bọt lên tay và lau bằng giấy vệ sinh và bỏ nó xuống bồn cầu.
Rồi tôi ra ngoài phòng vệ sinh và tôi thấy đối diện phòng vệ sinh có hai ngăn để nhiều va li và một chiếc ba lô trên đó và nó khiến tôi nghĩ tới cái tủ to rộng ở nhà mà thỉnh thoảng tôi leo vào đó và làm vậy tôi cảm thấy an toàn. Vì thế tôi leo lên cái ngăn ở giữa và kéo một chiếc va li chắn phía trước như cánh cửa để tôi khuất vào trong, và nó tối và không có ai trong đó với tôi và tôi không nghe tiếng người nói chuyện vì thế tôi cảm thấy bình tĩnh hơn và điều đó thật dễ chịu.
Và tôi làm thêm một số phương trình bậc hai như

0 = 437x^2 + 103x + 11



0= 79x^2 + 43x + 2089

và tôi đặt một vài hệ số lớn để cho khó giải.
Và khi ấy tàu bắt đầu chạy chậm lại và có người đến đứng gần cái ngăn và gõ cửa phòng vệ sinh, và đó là ông cảnh sát và ông nói: “Christopher...? Christopher?” rồi ông mở cửa phòng vệ sinh và nói: “Quỷ thần ơi,” và ông ở rất gần đến nỗi tôi nhìn thấy chiếc máy bộ đàm và dùi cui trên thắt lưng ông và ngửi thấy mùi nước hoa cạo râu của ông, nhưng ông không thấy tôi và tôi không nói gì vì tôi không muốn ông đưa tôi tới gặp Cha.
Và khi ấy ông lại bỏ đi, lần này chạy.
Rồi thì tàu ngừng lại và tôi tự hỏi đã đến London chưa, nhưng tôi không nhúc nhích vì tôi không muốn ông cảnh sát tìm thấy tôi.
Và khi ấy một bà mặc áo len có in hình những con ong và hoa đến và lấy chiếc ba lô khỏi ngăn kệ trên đầu tôi và bà nói: “Cháu làm bà sợ hết hồn.”
Nhưng tôi không nói gì.
Rồi bà nói: “Bà nghĩ có người ngoài sân ga đang tìm cháu.”
Nhưng tôi vẫn không nói gì.
Và bà nói: “Ôi dào, ấy là việc của cháu,” và bà ta bỏ đi.
Và khi ấy có 3 người khác bước qua và một người trong số họ là một ông da đen mặc áo choàng dài màu trắng và ông ta cất chiếc túi lớn của ông trên ngăn kệ phía trên đầu tôi nhưng ông ta không thấy tôi.
Và khi ấy tàu lại bắt đầu chạy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

52#
 Tác giả| Đăng lúc 17-8-2013 16:03:07 | Chỉ xem của tác giả
193.

Hồi tôi còn hay chơi bộ đồ chơi tàu hoả tôi đã làm một bảng lịch trình tàu vì tôi thích các bảng giờ giấc. Và tôi thích bảng giờ giấc vì tôi thích biết khi nào mọi thứ sẽ xảy ra.
Và đây là thời gian biểu của tôi khi tôi còn sống ở nhà với Cha và tôi nghĩ rằng Mẹ đã chết vì đau tim (đây là thời gian biểu cho thứ Hai và nó cũng là tương đối)
7:20 Thức dậy ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~15:49 Xuống xe buýt ở nhà
7:25 Đánh răng và rửa mặt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~15:50 Uống nước trái cây và ăn qua loa
7:30 Cho Toby ăn và uống ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~15:55 Cho Toby ăn và uống
7:40 Ăn sáng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~16:00 Cho Toby ra khỏi chuồng
8:00 Mặc đồng phục trường ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~16:18 Cho Toby vào chuồng
8:05 Sửa soạn túi đi học ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~16:20 Xem tivi hay video
8:10 Đọc sách hay xem video ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~17:00 Đọc sách
8:32 Đón xe buýt đến trường ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~18:00 Uống trà
8:43 Đi ngang cửa hiệu bán cá nhiệt đới ~~~~~~~~~~~~~18:30 Xem tivi hay video
8:51 Đến trường ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~19:00 Tập làm toán
9:00 Tập họp trong trường ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~20:00 Tắm
9:15 Giờ học sáng đầu tiên ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~20:15 Thay quần áo ngủ
10:30 Ra chơi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~20:20 Chơi máy vi tính
10:50 Giờ vẽ với cô Peter(1) ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~21:00 Xem tivi hay video
12:30 Ăn trưa ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~21:20 Uống nước trái cây và ăn qua loa
13:00 Giờ học chiều đầu tiên ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~21:30 Ngủ
14:15 Giờ học chiều thứ nhì
15:30 Đón xe buýt trường để về nhà
Và vào cuối tuần tôi làm thời gian biểu riêng của mình và tôi viết nó ra một miếng bìa và đính nó lên tường. Và nó ghi những việc như Cho Toby ăn hay Làm toán hay Ra cửa hàng mua bánh kẹo. Và đó là một trong những lý do tôi không thích nước Pháp, vì khi người ta đi nghỉ họ không có bảng giờ giấc và mỗi buổi sáng tôi phải bắt Mẹ và Cha nói cho tôi biết đích xác những gì chúng tôi sẽ làm ngày hôm đó để tôi cảm thấy yên tâm.
Bởi vì thời gian không giống như không gian. Và khi ta đặt một cái gì xuống một nơi nào đó, như một cái thước đo góc hay một miếng bánh quy chẳng hạn, ta có thể có một tấm bản đồ trong đầu mình để nói cho ta biết ta đã đặt nó ở đâu, nhưng ngay cả nếu ta không có tấm bản đồ thì nó vẫn nằm đó vì bản độ là một biểu trưng của sự vật thực sự hiện hữu để ta có thể tìm lại cây thước đo góc hay miếng bánh quy. Còn thời gian biểu là bản đồ thời gian, nhưng nếu ta không có thời gian biểu thì thời gian không nằm ở đó như đầu cầu thang và khu vườn và đường đi tới trường. Vì thời gian chỉ tương quan giữa cách biến đổi của các sự vật khác nhau, như quả đất quay quanh mặt trời và các nguyên tử dao động và đồng hồ tích tắc và ngày và đêm và thức dậy và đi ngủ, nó cũng giống như phía Tây hay phía Đông Bắc-Bắc sẽ mất đi khi quả đất thôi hiện hữu và rơi vào mặt trời vì nó chỉ là tương quan giữa Bắc Cực và Nam Cực và mọi nơi khác, như Mogadishu và Sunderland và Canberra.
Và nó không phải là một tương quan cố định như tương quan giữa căn nhà của chúng tôi với nhà bà Shears, hay như tương quan giữa 7 và 865, mà tuỳ thuộc vào tốc độ của ta đối với một điểm nào đó. Và nếu ta phóng đi trên một chiếc phi thuyền và du hành gần bằng tốc độ của ánh sáng, ta có thể trở về và thấy cả gia đình ta đã chết và ta vẫn còn trẻ và lúc đó là tương lai nhưng đồng hồ của ta cho thấy ta chỉ đi vắng vài ngày hay vài tháng thôi.
Và vì không vật gì có thể di chuyển nhanh hơn tốc độ của ánh sáng, nghĩa là ta chỉ có thể biết về một phần các sự vật đang diễn biến trong vũ trụ, như sau (#)
Và đây là tấm bản đồ của mọi vật và mọi nơi, và tương lai ở bên phải và quá khứ ở bên trái còn độ dốc của đường c là tốc độ của ánh sáng, nhưng chúng ta không thể biết điều gì xảy ra trong vùng màu đậm dù cho một số sự việc ở nơi đó đã xảy ra, nhưng khi chúng ta đến điểm f thì sẽ có thể tìm thấy những sự việc xảy ra trong hai vùng nhạt pq.
Và điều này có nghĩa thời gian là một bí ẩn, và thậm chí không phải là một vật, và chưa ai giải đáp được bài toán thời gian là gì một cách chính xác. Và vì thế nếu ta lạc trong thời gian thì cũng giống như lạc trong sa mạc, trừ một điểm là ta không thấy sa mạc vì nó không phải là một vật.
Và đây là lý do tôi thích các bảng giờ giấc, vì chúng giúp ta không bị lạc trong thời gian.


(1) Trong tiết vẽ chúng tôi tập vẽ, nhưng trong giờ học sáng đầu tiên và giờ học chiều đầu tiên và giờ học chiều thứ nhì chúng tôi làm nhiều thứ khác nhau, như ĐọcTrắc NghiệmKỹ năng Xã hội và Chăm sóc động vậtChúng ta làm gì vào cuối tuầnViếtToánĐề phòng người lạTiềnVệ sinh cá nhân.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

51#
 Tác giả| Đăng lúc 31-7-2013 15:58:01 | Chỉ xem của tác giả
191.
(tiếp theo)

Và khi ấy tôi không biết nói gì vì tôi có tấm thẻ rút tiền của Cha trong túi áo và ăn cắp đồ là bất hợp pháp, nhưng ông ta là cảnh sát vì thế tôi phải nói sự thật, vì thế tôi nói: "Cháu có một thẻ rút tiền," và tôi lấy nó ra khỏi túi áo đưa ông ta xem. Và đây là lời nói dối vô hại.
Nhưng ông cảnh sát nói: "Thẻ này của cháu?"
Và khi ấy tôi nghĩ ông ta có thể bắt tôi, và tôi nói: "Không, của Cha."
Và ông nói: "Của cha?"
Và tôi nói: "Vâng, của Cha."
Và ông nói: "Được," nhưng ông nói rất chậm và ông lấy ngón cái và ngón trỏ bóp mũi mình.
Và tôi nói: "Cha nói cho cháu biết số," lại là một lời nói dối vô hại.
Và ông nói: "Sao cháu và chú không tà tà đi tới máy rút tiền nhỉ?"
Và tôi nói: "Chú không được đụng vào cháu."
Và ông nói: "Chú đụng vào cháu để làm gì chứ?"
Và tôi nói: "Cháu không biết."
Và ông nói: "Vậy thì chú cũng không biết."
Và tôi nói: "Vì cháu bị cảnh cáo vì đã đánh một ông cảnh sát, nhưng cháu không cố ý làm ông ấy đau và nếu cháu lại làm nữa thì cháu sẽ gặp rắc rối to hơn nữa."
Khi ấy ông ta nhìn tôi mà nói: "Cháu nói thật đấy chứ?"
Và tôi nói: "Vâng."
Và ông nói: "Cháu dẫn đường đi."
Và tôi nói: "Ở đâu?"
Và ông nói: "Trở lại bên cạnh phòng vé," và ông dùng ngón cái để chỉ.
Và khi ấy chúng tôi đi ngược lại đường hầm, nhưng lần này không đáng sợ vì có một ông cảnh sát đi cùng tôi.
Và tôi cho tấm thể rút tiền vào máy như Cha thỉnh thoảng vẫn cho tôi làm khi chúng tôi cùng đi mua sắm và nó hiện dòng chữ XIN BẤM SỐ CÁ NHÂN và tôi liền bấm 3558 và bấm nút NHẬP và máy hiện tiếp XIN BẤM SỐ TIỀN và ta được lựa chọn

<= 10 £ 20 £ =>
<= 50 £  100 £ =>
Số tiền khác
(bội số của mười) =>


Và tôi hỏi ông cảnh sát: "Vé tàu đi London giá bao nhiêu?"
Và ông ta nói: "Khoảng chừng 30 tì."
Và tôi nói: "Nó là đồng bảng Anh?"
Và ông ta nói: "Giêsu thánh thần ơi," và ông ta cười. Nhưng tôi không cười vì tôi không thích người ta cười mình, ngay cả người đó là cảnh sát. Và ông ta ngưng cười, và ông ta nói: "Ừ, 30 bảng Anh."
Và thế tôi ấn 50 £ và năm tờ 10 £ chạy ra khỏi máy và một tờ biên nhận, và tôi cất tiền và tờ biên nhận và tấm thẻ vào túi áo.
Và ông cảnh sát nói: "Ái chà, chắc chú không nên giữ cháu để tán dóc thêm nữa."
Và tôi nói: "Cháu có thể mua vé tàu ở đâu?" vì nếu ta đi lạc và cần chỉ đường ta có thể hỏi một ông cảnh sát.
Và ông ta nói: "Cháu thuộc hạng con cầu tự phải không?"
Và tôi nói: "Cháu có thể mua vé tàu ở đâu?" vì ông ta chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Và ông ta nói: "Trong đó," và ông chỉ tay và có một căn phòng lớn có cửa sổ kính bên kia cửa ga tàu, rồi ông nói: "Nào, cháu có chắc là cháu biết mình đang làm gì không?"
Và tôi nói: "Chắc. Cháu đi London để sống với mẹ cháu."
Và ông nói: "Mẹ cháu có số điện thoại không?"
Và tôi nói: "Có."
Và ông nói: "Thế cháu có thể cho chú biết không?"
Và tôi nói: "Vâng, 0208 887 8907."
Và ông nói: "Cháu sẽ gọi cho mẹ nếu cháu gặp rắc rối, OK?"
Và tôi nói: "Vâng," vì tôi biết ta có thể gọi điện từ phòng điện thoại nếu ta có tiền, và bây giờ tôi có tiền.
Và ông nói: "Tốt."
Và tôi đi vào phòng bán vé và tôi quay lại và thấy ông cảnh sát vẫn đang nhìn tôi vì thế tôi cảm thấy an toàn. Và có một cái quầy dài ở phía bên kia căn phòng lớn và một ô cửa sổ trên quầy có một ông đang đứng trước cửa sổ và một ông sau cửa sổ, và tôi nói với ông phía sau cửa sổ: "Cháu muốn đi London."
Và ông ở trước cửa sổ nói: "Cảm phiền," rồi ông quay lưng lại phía tôi và ông phía sau cửa sổ đưa ông ta một mảnh giấy nhỏ để ký và ông ta liền ký và đẩy nó trở lại dưới ô cửa sổ và ông sau cửa sổ đưa ông ta tấm vé. Và ông ở trước cửa sổ nhìn tôi và nói: "Mày nhìn cái quái gì hả?" rồi ông ta bước đi.
Và ông ta có những lọn tóc dài như một số người da đen, nhưng ông ta da trắng, và lọn tóc dài là khi ta không bao giờ gội đầu và nó giống như sợi dây thừng cũ. Và ông ta mặc quần đỏ có ngôi sao. Và tay tôi nắm con dao Quân đội Thuỵ Sĩ phòng khi ông ta chạm vào tôi.
Và khi ấy không còn ai phía trước cửa sổ và tôi nói với ông phía sau cửa sổ: "Cháu muốn đi London," và tôi không sợ vì tôi có ông cảnh sát nhưng tôi quay lại và thấy bây giờ ông ta đã đi mất và tôi lại sợ, vì thế tôi cố vờ như tôi đang chơi trên máy vi tính trò chơi Tàu tới London và nó giống như Myst hay Giờ thứ 11, và ta phải vượt qua nhiều trở ngại khác nhau để lên tới bàn kế tiếp, và tôi có thể tắt nó đi bất cứ lúc nào.
Và người đàn ông nói: "Một chiều hay khứ hồi?"
Và tôi nói: "Một chiều hay khứ hồi là gì?"
Và ông nói: "Cháu muốn đi một chiều, hay cháu muốn đi và về?"
Và tôi nói: "Cháu muốn khi đến nơi thì ở đó luôn."
Và ông nói: "Ở bao lâu?"
Và tôi nói: "Đến khi cháu đi học đại học."
Và ông nói: "Vậy thì một chiều," rồi ông nói: "32 bảng."
Và tôi đưa ông năm mươi bảng Anh và ông đưa tôi lại 10 bảng rồi nói: "Đừng vứt nó đi đấy nhé."
Rồi ông đưa tôi một tấm vé nhỏ màu vàng và cam và 8 bảng tiền xu tôi cất tất cả vào túi áo cùng với con dao. Và tôi không thích tấm vé có một nửa màu vàng nhưng tôi phải giữ nó vì nó là vé tàu của tôi.
Và khi ấy ông ta nói: "Cháu làm ơn tránh ra khỏi quầy."
Và tôi nói: "Khi nào tàu đi London?"
Và ông nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Sân số 1, năm phút nữa."
Và tôi nói: "Sân số 1 ở đâu?"
Và ông vừa chỉ vừa nói: "Qua đường chui ngầm rồi lên lầu. Cháu sẽ thấy các tấm bảng chỉ dẫn."
đường chui ngầm nghĩa là đường hầm vì tôi có thể thấy chỗ ông đang chỉ, vì thế tôi ra khỏi phòng vé, nhưng nó không giống trò chơi máy vi tính chỗ nào vì tôi đang ở ngay trong nó và cứ như thể tất cả các tấm bảng chỉ dẫn đang la hét trong đầu tôi và có người va phải tôi khi họ đi ngang qua và tôi làm một tiếng giống như chó sủa để doạ họ.
Và tôi hình dung trong đầu một đường kẻ lớn màu đỏ băng qua sàn nhà bắt đầu từ chân tôi mà đi xuyên qua đường hầm và tôi bắt đầu vừa bước theo cái vạch đỏ vừa nói: "Trái, phải, trái, phải, trái, phải," vì thỉnh thoảng những khi tôi hoảng sợ hay tức giận tôi sẽ dễ chịu hơn nếu tôi làm việc gì đó có nhịp điệu, như âm nhạc hay đánh trống, như Siobhan đã dạy tôi làm.
Và tôi lên cầu thang và tôi thấy biển báo <= Sân số 1 và dấu <= chỉ một cánh cửa kính vì thế tôi đi qua cửa, và có người xách va li lại đụng vào tôi và tôi lại làm một tiếng chó sủa nữa, và họ nói: "Đồ khốn, đi đâu thì phải để ý chứ," nhưng tôi giả vờ như họ chỉ là một trong bọn Quỷ sứ Canh cổng trong Tàu tới London và rồi có một chiếc tàu. Và tôi thấy một ông cầm tờ báo và một túi đựng gậy đánh golf đi tới một trong các cánh cửa tàu và ấn cái nút lớn bên cạnh nó và cánh cửa điện tử liền trượt mở ra và tôi thấy thật thích. Rồi các cánh cửa đóng lại sau lưng ông.
Và khi ấy tôi nhìn đồng hồ thì 3 phút đã trôi qua từ lúc tôi rời phòng vé, nghĩa là tàu sẽ đi trong vòng 2 phút nữa.
Và khi ấy tôi đi đến cánh cửa và ấn cái nút lớn và cánh cửa trượt mở ra và tôi bước qua cửa.
Vậy là tôi đã lên tàu đi London.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

50#
 Tác giả| Đăng lúc 17-7-2013 15:52:24 | Chỉ xem của tác giả
191.

Bộ đồ chơi tàu hoả của tôi có một toà nhà nhỏ với hai phòng có hành lang nối liền, và một là phòng vé nơi ta mua vé, và một là phòng đợi nơi ta đợi tàu. Nhưng ga tàu ở Swindon không giống như vậy. Nó là một đường hầm với một số cầu thang, và một cửa hiệu và một quán cà phê và một phòng đợi như thế này (#)
Nhưng đây không phải là bản đồ thật chính xác của ga vì tôi sợ nên tôi không để ý kỹ mọi vật, đây chỉ là điều tôi nhớ vì thế nó là tương đối.
Và nó giống như ta đang đứng trên một bờ vực gió thổi rất mạnh vì nó làm tôi cảm thấy choáng váng và buồn nôn vì có rất nhiều người ra vào đường hầm và nó rất vang và chỉ có một lối đi duy nhất là phải xuống đường hầm, và nó lại có mùi phòng vệ sinh và thuốc lá. Vì thế tôi đứng dựa tường và giữ chặt mép tấm bảng ghi hàng chữ Khách tìm lối ra bãi đậu xe xin dùng điện thoại trở giúp ở phía đối diện, bên phải phòng vé để khỏi bị ngã và ngồi dúi xuống sàn. Và tôi muốn về nhà nhưng tôi sợ về nhà và tôi cố suy tính mình nên làm gì trong đầu nhưng có quá nhiều thứ để nhìn và quá nhiều thứ để nghe.
Vì thế tôi lấy tay che tai để ngăn tiếng ồn và suy nghĩ. Và tôi nghĩ tôi phải ở trong ga để lên tàu và tôi phải ngồi xuống một chỗ và không có chỗ nào để ngồi gần cửa ga vì thế tôi phải đi xuống đường hầm. Vì thế tôi tự nhủ, trong đầu, chứ không nói lớn: "Mình sẽ đi xuống đường hầm và có thể sẽ có chỗ cho mình ngồi xuống và khi đó mình có thể nhắm mắt và có thể suy nghĩ," và tôi vừa bước xuống đường hầm vừa cố tập trung vào tấm bảng ở cuối đường hầm ghi CHÚ Ý Truyền hình an ninh nội bộ đang hoạt động. Và nó giống như đi ra ngoài bờ vực trên một sợi dây căng.
Và cuối cùng tôi đến được cuối đường hầm và ở đó có cầu thang và tôi lên thang lầu và vẫn có rất đông người và tôi rên rỉ và có một cửa hiệu ở đầu cầu thang và một căn phòng có ghế nhưng có quá nhiều người trong căn phòng có ghế, vì thế tôi đi ngang qua nó. Và có những tấm bảng ghi Miền Tây tuyệt diệubia lạnhCOI CHỪNG SÀN ƯỚT50 xu của bạn sẽ giúp một em bé đẻ non sống 1,8 giâydu lịch biến đổiKhác biệt Thú vị và NGON TUYỆT, ĐẦY KEM, CHỈ CÓ 1,30 £ - SÔCÔLA NÓNG TUYỆT HẢO0870 777 7676Cây Chanh và Cấm hút thuốc và TRÀ NGON và có vài cái bàn nhỏ với ghế gần đó và có một bàn trong góc không có ai ngồi nằm và tôi ngồi xuống một chiếc ghế cạnh nó và nhắm mắt. Và tôi cho hai tay vào túi áo và Toby bò lên tay tôi và tôi cho nó hai viên thức ăn cho chuột trong túi xách và nắm chặt con dao Quân đội Thuỵ Sĩ trong tay kia, và tôi rên rỉ để che lấp tiếng ồn vì tôi phải bỏ tay ra khỏi tai, nhưng không rên quá lớn để người khác khỏi nghe thấy và đến nói chuyện với tôi.
Và khi đó tôi cố suy nghĩ mình phải làm gì, nhưng tôi không thể nghĩ vì có quá nhiều thứ khác trong đầu tôi, vì thế tôi làm một bài toán để đầu tôi rõ ràng hơn.
Và bài toán tôi làm là Binh lính của Conway. Và trong Binh lính của Conway ta có một bàn cờ mở rộng ra đến vô hạn về mọi hướng và mỗi ô vuông bên dưới một đường vạch ngang đều có một quân cờ màu như sau (#)
Và ta chỉ có thể di chuyển một quân cờ màu nếu nó nhảy qua một quân cờ màu ngang hay dọc (nhưng không được nhảy chéo) vào một ô vuông trống cách đó 2 ô. Và khi di chuyển một quân cờ màu bằng cách này ta phải lấy đi quân cờ màu bị nó nhảy qua, như sau (#)
Và ta phải xem ta có thể mang các quân cờ màu lên trên đường vạch ngang được bao xa, và ta bắt đầu chơi kiểu như thế này (#)
Rồi ta đi tiếp kiểu như thế này (#)
Và tôi biết câu trả lời là bất kể ta di chuyển các quân cờ màu thế nào ta sẽ không bao giờ đưa được một quân cờ màu lên quá 4 ô vuông trên đường vạch ngang, nhưng đó là một bài toán hay để làm trong đầu khi ta không muốn suy nghĩ về thứ gì khác, vì ta có thể làm nó phức tạp bao nhiêu cũng được sao cho nó choán đầu óc ta, bằng cách làm chiếc bàn cờ lớn như ta muốn và các di chuyển phức tạp như ta muốn.
Và tôi đã chơi đến (#)
và khi ấy tôi nhìn lên và thấy một ông cảnh sát đứng trước mặt tôi và ông ta nói: "Có ai ở nhà không?" nhưng tôi không biết thế nghĩa là gì.
Và ông ta nói: "Cháu có làm sao không, anh bạn nhỏ?"
Tôi nhìn ông ta và nghĩ một thoáng để trả lời câu hỏi cho đúng và tôi nói: "Không."
Và ông nói: "Cháu trông lờ phờ lắm."
Ông ta có một chiếc nhẫn vàng đeo trên một trong các ngón tay và nó có những chữ xoắn lượn trên đó nhưng tôi không rõ chúng là những chữ gì.
Rồi ông ta nói: "Bà ở quán cà phê nói cháu ngồi ở đây 2 tiếng rưỡi rồi, và khi bà ấy thử nói chuyện với cháu thì cháu như hoàn toàn mất hồn."
Rồi ông ta nói: "Cháu tên gì?"
Và tôi nói: "Christopher Boone."
Và ông ta nói: "Cháu sống ở đâu?"
Và tôi nói: "36 Đường Randolph," và tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn vì tôi thích cảnh sát và đó là một câu hỏi dễ, và tôi tự hỏi có nên nói cho ông ta biết rằng Cha đã giết Wellington không và liệu ông ta có bắt Cha không.
Và ông ta nói: "Cháu làm gì ở đây?"
Và tôi nói: "Cháu cần ngồi xuống yên lặng và suy nghĩ."
Và ông ta nói: "OK, cứ nói cho đơn giản. Cháu làm gì ở ga tàu?"
Và tôi nói: "Cháu đi gặp Mẹ."
Và ông nói: "Mẹ?"
Và tôi nói: "Vâng, Mẹ."
Và ông nói: "Chuyến tàu nào?"
Và tôi nói: "Cháu không biết. Mẹ sống ở London. Cháu không biết khi nào có tàu đi London."
Và ông nói: "Vậy là, cháu không sống với mẹ cháu?"
Và tôi nói: "Không. Nhưng cháu sắp đến ở với mẹ."
Và khi ấy ông ngồi xuống bên cạnh tôi và nói: "Thế thì mẹ cháu sống ở đâu?"
Và tôi nói: "Ở London."
Và ông nói: "Ừ, nhưng chỗ nào ở London?"
Và tôi nói: "451c Đường Chapter, London NW2 5NG."
Và ông nói: "Chúa ơi. Cái gì thế kia?"
Và tôi nhìn xuống và tôi nói: "Con chuột nuôi của cháu, Toby," vì nó đang thò ra ngoài túi áo nhìn ông cảnh sát.
Và ông cảnh sát nói: "Chuột nuôi?"
Và tôi nói: "Vâng, chuột nuôi. Nó rất sạch và không mang bệnh dịch hạch."
Và ông cảnh sát nói: "À thế thì yên tâm."
Và tôi nói: "Vâng."
Và ông nói: "Cháu mua vé chưa?"
Và tôi nói: "Chưa."
Và ông nói: "Cháu có tiền mua vé không?"
Và tôi nói: "Không."
Và ông nói: "Thế thì làm sao cháu đi London được?"
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

49#
 Tác giả| Đăng lúc 4-7-2013 16:47:00 | Chỉ xem của tác giả
181.

Tôi thấy mọi thứ.
Đó là lý do tôi không thích những chỗ mới. Nếu tôi ở một nơi tôi biết, như ở nhà, hay trường, hay xe buýt, hay cửa hiệu, hay đường phố, tôi đã thấy trước hầu hết mọi thứ ở đó và tôi chỉ cần phải nhìn những thứ đã thay đổi hay di chuyển mà thôi. Thí dụ, một tuần nọ tấm bích chương đoàn kịch Shakespeare's Globe đã rơi xuống trong lớp học ở trường và chuyện đó ta có thể biết vì nó được treo hơi nghiêng về bên phải và có ba đốm nhỏ của vết đinh bẹt Blu-Tack trên tường ở bên dưới phía trái tờ bích chương. Và hôm sau có người đã vẽ chữ CROW APTOK lên cột đèn 437 trong phố tôi, là cây cột bên ngoài số nhà 35.
Nhưng phần lớn mọi người lười biếng. Họ không bao giờ nhìn mọi thứ. Họ làm cái gọi là sượt qua, giống như va phải cái gì và cứ tiếp tục theo gần như hướng cũ, chẳng hạn như khi một quả bi a sượt qua một quả bi a khác. Và dữ kiện trong đầu họ rất đơn giản. Thí dụ, nếu họ ở nông thôn, dữ kiện có thể là

1. Tôi đang đứng trong một cánh đồng đầy cỏ.
2. Có một vài con bò trên cánh đồng.
3. Trời nắng có vài đám mây.
4. Trong cỏ có vài bông hoa.
5. Có một ngôi làng ở đằng xa.
6. Ở rìa cánh đồng có một hàng rào có cổng.

Và khi ấy họ sẽ thôi không để ý thêm bất cứ thứ gì nữa vì họ sẽ nghĩ về một điều khác như: "Ồ, nơi này rất đẹp," hay "Không hiểu mình có quên tắt bếp ga hay không," hay "Không hiểu Julie đã sinh chưa(1)."
Nhưng nếu tôi đứng trên một cánh đồng ở nông thôn thì tôi chú ý đến mọi thứ. Thí dụ, tôi nhớ mình đứng trên một cánh đồng vào ngày thứ Tư, 15 tháng Sáu 1994, vì Cha Mẹ và tôi đi ô tô tới Dover để lên phà đi Pháp và chúng tôi làm điều Cha gọi là Đi Một Vòng Ngoạn Cảnh, nghĩa là đi theo những con đường nhỏ và ngừng lại ăn trưa trong một công viên, và tôi phải ngừng lại để đi tè, và tôi đi vào cánh đồng có mấy con bò và sau khi tè xong tôi dừng lại nhìn cánh đồng và tôi nhận thấy những thứ này

1. Có 19 con bò trên cánh đồng, 15 con màu đen và trắng và 4 con màu nâu và trắng.
2. Có một ngôi làng xa xa có 31 căn nhà trong tầm mắt và một nhà thờ có tháp hình vuông và không có chóp nhọn.
3. Trên cánh đồng có những cái luống, nghĩa là hồi thời trung cổ nó từng là thứ gọi là ruộng đánh luống và mỗi người sống trong làng đều có một luống để trồng trọt.
4. Có một túi nhựa Asda cũ trong bờ giậu, và một con lon Coca Cola bẹp có con ốc sên trên đó, và một sợi dây dài màu cam.
5. Góc Đông Bắc cánh đồng là cao nhất và góc Tây Nam thấp nhất (tôi có la bàn vì chúng tôi đang đi nghỉ và tôi muốn biết Swindon ở hướng nào khi chúng tôi đến Pháp) và cánh đồng hơi gập xuống dọc theo đường nối giữa hai góc này vì thế góc Tây Bắc và Đông Nam sẽ hơi thấp hơn so với nếu cánh đồng là một mặt phẳng nghiêng.
6. Tôi có thể thấy ba loại cỏ khác nhau và hai màu hoa trong cỏ.
7. Các con bò hầu hết hướng cả vè phía đồi dốc.

Và trong bảng liệt kê các thứ tôi nhận thấy còn 31 mục nữa, nhưng Siobhan nói tôi không cần viết cả ra. Và điều này có nghĩa là nếu tôi đến một chỗ mới thì sẽ rất mệt vì tôi thấy tất cả các thứ này, và nếu sau đó có người hỏi tôi các con bò trông ra sao, tôi có thể hỏi là con bò nào, và tôi có thể vẽ chúng ở nhà và nói là từng con bò cụ thể có những vệt trên người nó như sau (#)
Và tôi nhận rằng tôi đã nói dối trong Chương 13 vì tôi nói "Tôi không biết nói đùa", vì tôi có biết 3 câu chuyện đùa mà tôi có thể kể và hiểu, và một trong ba chuyện đó là về con bò, và Siobhan nói tôi không phải quay lại để thay đổi điều tôi viết trong Chương 13 vì chuyện đó không sao cả bởi đấy không phải là nói dối, chỉ là đính chính thôi.
Và đây là câu chuyện đùa ấy.
Có ba người trên một chiếc tàu. Một người là nhà kinh tế học, và một người là nhà lôgic học và một người là nhà toán học. Và họ vừa băng qua biên giới vào Scotland (tôi không biết tại sao họ đi Scotland) và qua cửa sổ tàu họ thấy một con bò nâu đang đứng trên cánh đồng (và con bò đứng song song với tàu).
Và nhà kinh tế học nói: "Nhìn kìa, bò ở Scotland màu nâu."
Và nhà lôgic học nói: "Không. Ở Scotland có bò, trong đó ít nhất có một con màu nâu."
Và nhà toán học nói: "Không. Có ít nhất một con bò ở Scotland, mà một một bên của nó có vẻ màu nâu."
Và câu chuyện buồn cười ở chỗ các nhà kinh tế học thật ra không hẳn là khoa học gia, và ở chỗ nhà lôgic học suy nghĩ rõ ràng hơn, nhưng nhà toán học là giỏi nhất.
Và khi tôi đến một chỗ mới, vì tôi thấy mọi thứ, nó giống như khi máy vi tính làm quá nhiều thứ cùng một lúc và bộ xử lý trung tâm bị nghẽn và không còn chỗ để suy nghĩ về những thứ khác. Và khi tôi đến một chỗ mới và có nhiều người ở đó thì lại càng khó hơn vì con người ta không như các con bò và hoa và cỏ và họ có thể nói với ta và làm những điều ta không ngờ được, vì thế ta phải để ý đến mọi thứ ở đó, và ta cũng phải để tâm đến mọi thứ có thể xảy ra. Và đôi khi tôi đến một chỗ mới và có nhiều người ở đó, nó giống như máy vi tính bị treo cứng và tôi phải nhắm mắt và lấy tay che tai mà rên rỉ, giống như ấn CTRL + ALT + DEL và đóng hết chương trình và tắt máy vi tính rồi khởi động lại thì mới nhớ được mình đang làm gì và mình định đi đâu.
Và đó là tại sao tôi giỏi môn cờ tướng và toán và lôgic, vì đa số người ta hầu như mù vì họ không thấy phần lớn các thứ và có nhiều chỗ trong đầu họ không dùng tới và chúng chứa đầy những thứ không liên can và vớ vẩn, tỉ như "Không hiểu mình có quên tắt bếp ga hay không."


1. Điều này có thật vì tôi hỏi Siobhan người ta nghĩ gì khi họ nhìn sự vật, và cô nói như vậy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

48#
 Tác giả| Đăng lúc 23-6-2013 15:43:06 | Chỉ xem của tác giả
179.

(tiếp theo)

Khi ấy bà Alexander nói: “Tại sao cháu cần người trông nom Toby hở Christopher?”
Và tôi nói: “Cháu sẽ đi London.”
Và bà nói: “Cháu đi bao lâu?”
Và tôi nói: “Đến khi cháu vào đại học.”
Và bà nói: “Cháu không mang Toby theo được sao?”
Và tôi nói: “London xa lắm và cháu không muốn mang nó lên tàu vì cháu có thể làm mất nó.”
Và bà Alexander nói: “Đúng.” Và khi ấy bà nói: “Cháu và cha cháu dọn nhà à?”
Và tôi nói: “Không.”
Và bà nói: “Thế sao cháu đi London?”
Và tôi nói: “Cháu đến sống với Mẹ.”
Và bà nói: “Bà cứ tưởng cháu đã kể với bà là mẹ cháu đã chết kia chứ.”
Và tôi nói: “Cháu cứ nghĩ mẹ chết, nhưng mẹ vẫn còn sống. Và Cha nói dối cháu. Và cha cũng nói cha giết Wellington.”
Và bà Alexander nói: “Ô, Chúa ơi.”
Và tôi nói: “Cháu sẽ sống với mẹ cháu vì Cha giết Wellington và ông nói dối và cháu sợ ở trong nhà với ông.”
Và bà Alexander nói: “Mẹ cháu có ở đây không?”
Và tôi nói: “Không. Mẹ ở London.”
Và bà nói: “Thế cháu đi London một mình?”
Và tôi nói: “Vâng.”
Và bà nói: “Nghe này, Christopher, sao cháu không vào nhà ngồi xuống rồi ta sẽ nói về việc này và suy tính xem nên làm việc gì là tốt nhất.”
Và tôi nói: “Không. Cháu không thể vào trong. Bà có trông nom Toby cho cháu không?”
Và bà nói: “Bà thành thật nghĩ đó không phải là ý hay đâu, Christopher ạ.”
Tôi không nói gì.
Và bà nói: “Cha cháu hiện giờ đang ở đâu, Christopher?”
Và tôi nói: “Cháu không biết.”
Và bà nói: “Có lẽ mình thử gọi điện cho ông xem có gặp hay không. Bà chắc cha đang lo cho cháu. Và bà tin chắc đã có hiểu lầm ghê gớm lắm.”
Vì thế tôi quay lại và tôi chạy băng qua đường trở về nhà. Và tôi không nhìn trước khi qua đường và một chiếc xe Mini vàng phải ngừng lại và bánh xe rít trên mặt đường. Và tôi chạy xuống hông nhà và qua cổng vườn và tôi cài chốt lại.
Tôi cố mở cửa bếp nhưng cửa khoá. Vì thế tôi nhặt một cục gạch dưới đất lên và đập mạnh vào cửa sổ và kính vỡ tung toé. Khi ấy tôi thò cánh tay qua cửa kính vỡ và mở cửa từ bên trong.
Tôi đi vào nhà và đặt Toby xuống bàn trong bếp. Rồi tôi chạy lên lầu và vớ lấy chiếc túi đi học của mình và bỏ một số thức ăn cho Toby vào đó cùng vài cuốn sách toán của tôi vào vài cái quần sạch và một cái áo gilê và một cái sơ mi sạch. Rồi tôi xuống lầu và tôi mở tủ lạnh và bỏ một hộp nước cam vào túi xách, và một chai sữa chưa mở. Và tôi lấy thêm hai quả cam nhỏ và hai lon đậu trắng sốt cà chua và một gói kem trứng trong tủ thức ăn và cũng bỏ vào túi, vì tôi có thể mở bằng cái mở hộp hay con dao Quân đội Thuỵ Sĩ của tôi.
Rồi tôi nhìn trên mặt quầy cạnh bồn rửa bát và thấy chiếc điẹn thoại di động của Cha và ví của ông và cuốn sổ địa chỉ của ông và tôi cảm thấy da tôi… lạnh dưới áo như bác sĩ Watson trong Dấu bộ tứ khi ông thấy những bước chân tí hon của Tonga, người đảo Andaman, trên mái nhà của Bartholomew Sholto ở Norwood, vì tôi nghĩ Cha đã trở về và ông đang ở trong nhà, và cơn đau trong đầu tôi càng tệ hơn. Nhưng khi ấy tôi tua lại hình ảnh trong trí nhớ của mình và tôi thấy chiếc xe tải của ông không đậu bên ngoài nhà, vì thế chắc ông đã để quên chiếc điện thoại di động và cái ví và cuốn sổ địa chỉ của ông khi ông rời nhà. Và tôi nhặt ví của ông lên và rút thẻ ngân hàng của ông ra vì nhờ cách đó tôi có thể có tiền vì tấm thẻ có một số PIN ấy là số mật mã ta bấm vào máy ở ngân hàng để lấy tiền ra và Cha không viết nó ra một chỗ an toàn như đáng lẽ ta phải làm, nhưng ông đã nói cho tôi biết vì ông bảo tôi không bao giờ quên nó cả. Và nó là 3558. Và tôi cất tấm thẻ vào túi.
Rồi tôi lấy Toby ra khỏi chuồng và cho nó vào túi áo choàng vì cái chuồng rất nậng không thể mang đến tận London. Và khi ấy tôi ra cửa bếp và xuống vườn một lần nữa.
Tôi đi qua cổng vườn và cẩn thận kiểm tra xem có ai thấy mình không, rồi tôi bắt đầu đi tới trường vì đó là hướng tôi biết, và khi đến trường tôi có thể hỏi Siobhan ga tàu ở đâu.
Thông thường nếu đi bộ tới trường thì tôi sẽ càng lúc càng sợ vì tôi chưa làm thế bao giờ. Nhưng tôi sợ theo hai kiểu khác nhau. Và một kiểu là sợ vì xa chỗ tôi quen thuộc, còn kiểu kia là sợ vì gần nơi Cha sống, và hai kiểu ấy tỉ lệ nghịch với nhau, vì thế khi tôi càng lúc càng xa nhà và xa Cha thì nỗi sợ hãi tổng cộng là một hằng số như sau

Sợ tổng cộng ≈ Sợ chỗ mới x Sợ gần cha ≈ hằng số

Đi xe buýt từ nhà tôi đến trường mất 19 phút, nhưng tôi mất 47 phút để đi bộ cùng một khoảng cách, vì thế lúc đến nơi tôi rất mệt nên tôi hy vọng mình có thể ở lại trường một lúc và ăn vài chiếc bánh quy và uống một ít nước cam trước khi đi tới ga tàu. Nhưng tôi không thể, vì khi tôi tới trường tôi thấy chiếc xe tải của Cha đậu trong bãi đậu xe. Và tôi biết nó là chiếc xe của ông vì nó có dòng chữ Ed Boone Bảo trì Hệ thống sưởi & Sửa chữa Thùng nước nóng bên hông với biểu tượng hai cờ lê chéo nhau như thế này (#)
Và khi tôi thấy chiếc xe tải tôi lại buồn nôn. Nhưng tôi biết lần này tôi sẽ nôn vì thế tôi không nôn ra khắp người mà chỉ nôn lên tường và vỉa hè, và không nôn nhiều lắm vì tôi đã không ăn nhiều. Và khi tôi nôn tôi muốn cuộn tròn trên mặt đất và rên rỉ. Nhưng tôi biết nếu tôi cuộn tròn trên mặt đất và rên rỉ, thì khi Cha ra khỏi trường ông sẽ thấy tôi và sẽ bắt tôi và đưa tôi về nhà. Vì thế tôi hít thật sâu nhiều lần như Siobhan bảo tôi làm nếu có người đánh tôi ở trường, và tôi đếm 50 nhịp thở và tập trung cao độ vào các con số và vừa làm luỹ thừa bậc ba vừa đọc chúng ra. Và điều ấy làm cơn đau đỡ đau hơn.
Rồi tôi lau vết nôn trên miệng và tôi quyết định rằng mình phải tìm cách đến ga tàu và tôi sẽ làm việc này bằng cách hỏi thăm ai đó, và đó phải là một bà vì ở trường khi người ta kể cho tôi nghe về Ông Ba Bị họ nói rằng nếu một ông đến gần ta và nói chuyện với ta và ta cảm thấy sợ thì ta nên la lớn và tìm một bà để chạy tới vì các bà đáng tin hơn.
Vì thế tôi lấy con dao Quân đội Thuỵ Sĩ và mở lưỡi cưa ra và tôi cầm chặt trong túi áo không chứa Toby để tôi có thể đâm người ta nếu họ nắm lấy tôi, và khi ấy tôi thấy một cô ở bên kia đường với một em bé trong chiếc xe đẩy và một bé trai cầm con voi đồ chơi, vì thế tôi quyết định hỏi cô. Và lần này tôi nhìn bên trái và nhìn bên phải rồi nhìn bên trái lần nữa để khỏi bị xe cán, và tôi băng qua đường.
Và tôi nói với cô: "Cháu có thể mua bản đồ ở đâu?"
Và cô nói: "Gì cơ?"
Và tôi nói: "Cháu có thể mua bản đồ ở đâu?" Và tôi cảm thấy bàn tay cầm dao của tôi đang run mặc dù tôi không lắc nó.
Và cô nói: "Patrick, bỏ cái đó xuống, bẩn. Bản đồ đi đâu?"
Và tôi nói: "Bản đồ chỗ này?"
Và cô nói: "Cô không biết." Rồi cô nói: "Cháu muốn đi đâu?"
Và tôi nói: "Cháu đi tới ga tàu."
Và cô cười và cô nói: "Cháu không cần bản đồ để đi tới ga tàu."
Và tôi nói: "Cháu cần, vì cháu không biết ga tàu ở đâu."
Và cô nói: "Ở chỗ này cháu có thể thấy ga mà."
Và tôi nói: "Không, cháu không thấy. Và cháu cũng muốn biết ở đâu có máy rút tiền."
Và cô vừa chỉ vừa nói: "Kia kìa. Toà nhà đó. Có chữ Signal Point trên nóc. Phía góc bên kia có biển báo Đường tàu Anh quốc. Ga tàu ở bên dưới đó. Patrick, mẹ đã nói với con một lần, mẹ đã nói với con nghìn lần rồi. Đừng nhặt cái gì ở vỉa hè lên cho vào miệng."
Và tôi nhìn và thấy một toà nhà có chữ trên nóc, nhưng nó rất xa vì thế chữ khó đọc, và tôi nói: "Cô muốn nói là toà nhà có sọc với các cửa sổ ngang phải không?"
Và cô nói: "Đúng nó đó."
Và tôi nói: "Làm sao cháu tới được toà nhà đó?"
Và cô nói: "Cha mẹ trời đất." Rồi cô nói: "Theo sau chiếc xe buýt đó," và cô chỉ chiếc xe buýt đang chạy ngang.
Thế là tôi chạy. Nhưng xe buýt đi rất nhanh và tôi phải lo sao cho Toby không rơi ra khỏi túi áo. Nhưng tôi cứ cố chạy theo sau chiếc xe buýt một đoạn dài và tôi băng qua 6 ngã tư trước khi nó rẽ xuống đường khác và tôi không thấy nó nữa.
Và khi ấy tôi ngừng chạy vì tôi thở dốc và chân tôi đau. Và tôi đang ở trên một con phố có rất nhiều cửa hiệu. Và tôi nhớ đã tới con phố này khi tôi đi mua sắm với Mẹ. Và có nhiều người đang mua sắm trên phố, nhưng tôi không muốn họ đụng vào tôi, vì thế tôi bước đi sát mép đường. Và tôi không thích tất cả những người gần tôi và tất cả tiếng ồn ào vì có quá nhiều thông tin trong đâu tôi khiến tôi khó suy nghĩ, như có tiếng la hét trong đầu. Vì thế tôi lấy hai tay che tai và tôi rên khe khẽ.
Và khi đó tôi nhận ra rằng tôi vẫn thấy biển báo (#) mà cô kia đã chỉ, vì thế tôi tiếp tục bước về hướng đó.
Rồi tôi lại không thấy biển báo (#) đâu nữa. Và tôi đã quên không nhớ nó ở đâu, và điều này thật đáng sợ vì tôi đã bị lạc và vì tôi không nhớ. Bình thường tôi sẽ làm một tấm bản đồ trong đầu và tôi sẽ theo bản đồ và tôi sẽ làm một dấu chữ thập nhỏ trên bản đồ để chỉ tôi đang ở nơi nào, nhưng trong đầu tôi có quá nhiều nhiễu loạn và nó làm tôi rối trí. Vì thế tôi đứng dưới cái mái bằng vải bạt màu xanh lục và trắng bên ngoài một cửa hiệu rau quả có cà rốt và hành củ và cải vàng và bông cải xanh trong những chiếc thùng trải thảm nhựa màu lá cây bên dưới, và tôi lập kế hoạch.
Tôi biết ga tàu đang ở gần đây. Và nếu nó ở gần, ta có thể tìm thấy nó bằng cách di chuyển vòng tròn theo chiều kim đồng hồ và cứ rẽ bên phải cho đến khi ta trở lại con đường ta đã đi, rồi rẽ trái chỗ kế tiếp, rồi cứ rẽ phải và vân vân, như thế này (nhưng đây cũng là một biểu đồ có tính giả thuyết, và không phải là bản đồ Swindon) (#)
Và nhờ thế tôi tìm được ga tàu, và tôi tập trung cao độ để theo đúng quy luật và vừa đi vừa vẽ bản đồ trung tâm thị trấn trong đầu mình, và như thế thì cũng dễ phớt lờ tất cả mọi người và tất cả tiếng ồn ào chung quanh mình.
Và khi ấy tôi đi vào ga tàu.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

47#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 09:01:58 | Chỉ xem của tác giả
179.

Tôi thức đến 3 giờ 47 phút. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn đồng hồ trước khi ngủ thiếp đi. Mặt đồng hồ có dạ quang nên nếu ấn một cái nút thì đèn sáng, vì vậy tôi có thể xem giờ trong bóng tối. Tôi lạnh và tôi sợ Cha có thể ra ngoài và tìm thấy tôi. Nhưng tôi cảm thấy an toàn hơn trong vườn vì tôi đã trốn.
Tôi nhìn bầu trời nhiều lần. Tôi thích nhìn lên bầu trời trong vườn lúc ban đêm. Mùa hè tôi thỉnh thoảng ra ngoài lúc ban đêm mang theo đèn pin và tấm bình đồ địa cầu, nó là hai vòng tròn bằng nhựa có chốt xuyên qua chính giữa. Và vòng bên dưới là tấm bản đồ bầu trời và vòng bên trên có một lỗ hổng hình bầu dục và ta quay nó để thấy bản đồ bầu trời mà ta có thể thấy ngày hôm đó từ vĩ độ 51,5 độ phía Bắc, là vĩ độ của Swindon, vì phần lớn nhất của bầu trời luôn luôn nằm bên kia trái đất.
Và khi nhìn lên bầu trời ta biết ta đang nhìn các ngôi sao cách xa ta hàng trăm hàng nghìn năm ánh sáng. Và một số ngôi sao thậm chí không còn nữa vì ánh sáng của chúng phải rất lâu mới tới được chúng ta đến nỗi trước đó chúng đã chết, hay đã nổ tung và vỡ vụn ra thành các sao lùn đỏ. Và điều đó làm ta thấy mình rất nhỏ bé, và nếu gặp những khó khăn trong đời ta sẽ thấy được an ủi khi nghĩ rằng những khó khăn ấy là không đáng kể, nghĩa là chúng quá nhỏ nhoi và không đáng cho ta để ý đến khi ta tính toán điều gì.
Tôi ngủ không ngon giấc vì lạnh và vì mặt đất rất mấp mô và nhọn bên dưới và vì Toby cứ sột soạt trong chuồng mãi. Nhưng khi tôi thức dậy đúng lúc trời hừng sáng và bầu trời toàn một màu cam, xanh và tím và tôi nghe tiếng chim hót, gọi là Bản hợp xướng Bình minh. Và tôi ở yên chỗ đó thêm 2 giờ 32 phút nữa, rồi tôi nghe Cha vào vườn gọi lớn: “Christopher à? Christopher ơi?”
Vì thế tôi quay lại và thấy một cái bao nhựa cũ bám đầy bùn dùng để đựng phân bón và tôi len người cùng với cái chuồng của Toby và hộp thức ăn đặc biệt của tôi vào góc giữa bức tường nhà kho và hàng rào và bồn hứng nước mưa và tôi che mình lại bằng cái bao đựng phân bón. Và khi ấy tôi nghe Cha xuống vườn và tôi bèn lấy con dao Quân đội Thuỵ Sĩ ra khỏi túi và mở lưỡi cưa ra và cầm trong tay phòng trường hợp ông tìm thấy chúng tôi. Và tôi nghe ông mở cửa nhà kho nhìn vào. Rồi tôi nghe ông nói “Chết tiệt.” Rồi tôi nghe bước chân ông trong các bụi cây bên hong nhà kho và tim tôi đập thật nhanh và tôi lại cảm thấy như có một chiếc bong bóng trên bên trong ngực mình và tôi nghĩ ông có thể tìm vòng qua phía sau nhà kho, nhưng tôi không thể thấy vì tôi đang trốn, nhưng ông không thấy tôi vì tôi nghe tiếng ông bước lên vườn trở lại.
Rồi tôi ở thật yên và tôi nhìn đồng hồ và tôi ở yên một chỗ trong 27 phút. Và khi ấy tôi nghe Cha mở máy xe của ông. Tôi biết là xe của ông vì tôi nghe tiếng nó thường xuyên và nó ở gần đó và tôi biết nó không phải là xe của láng giếng vì những người dùng ma tuý có chiếc xe đi cắm trại hiệu Volkswagen và ông Thompson, sống ở số 40, có chiếc Vauxhall Cavalier và người sống ở số 34 có chiếc Peugeot và chúng đều kêu khác nhau.
Và khi tôi nghe ông đã lái đi xa nhà tôi biết đã an toàn để ra khỏi chỗ ẩn nấp.
Và khi ấy tôi phải quyết định làm gì vì tôi không thể sống trong nhà với Cha nữa vì việc ấy nguy hiểm.
Vì vậy tôi quyết định.
Tôi quyết định tôi sẽ đi gõ cửa nhà bà Shears và tôi sẽ đến sống với bà, vì tôi biết bà và bà không phải là người lạ và trước kia tôi từng ở nhà bà, khi bên đường của chúng tôi bị cắt điện. Và lần này bà sẽ không đuổi tôi đi vì tôi có thể kể cho bà ai đã giết Wellington và như thế bà sẽ biết rằng tôi là bạn. Và bà cũng sẽ hiểu vì sao tôi không thể sống với Cha nữa.
Tôi lấy mấy miếng cam thảo và cái bánh xốp màu hồng và quả cam nhỏ cuối cùng ra khỏi hộp thức ăn đặc biệt của mình và cất vào túi và giấu hộp thức ăn đặc biệt dưới bao phân bón. Rồi tôi cầm cái chuồng của Toby cùng chiếc áo khoác của tôi lên và leo ra ngoài từ phía sau nhà kho. Tôi bước lên vườn và xuống hông nhà. Tôi mở chốt cửa vườn và bước ra phía trước nhà.
Trên đường không có ai vì thế tôi băng qua và bước lên lối vào nhà bà Shears và gõ cửa và vừa đợi vừa nghĩ tôi sẽ nói gì khi bà mở cửa.
Nhưng bà không ra mở cửa. Vì vậy tôi gõ lần nữa.
Rồi tôi quay lại và thấy một số người đang bước xuống đường và tôi lại hoảng sợ vì đó là hai trong số những người dùng ma tuý trong căn nhà bên cạnh. Vì vậy tôi túm lấy cái chuồng của Toby và đi vòng qua bên hông nhà bà Shears và ngồi xuống phía sau thùng rác để họ không thấy tôi.
Và khi ấy tôi phải suy tính sẽ làm gì.
Và tôi làm thế bằng cách nghĩ về tất cả những việc tôi có thể làm và quyết định liệu chúng có là quyết định đúng hay không.
Tôi quyết định rằng tôi không thể về nhà nữa.
Và tôi quyết định rằng tôi không thể đến sống với Siobhan vì cô không thể trông nom tôi khi trường học đóng cửa vì cô là giáo viên và không phải là bạn hay một người trong gia đình.
Và tôi quyết định rằng tôi không thể đến sống với chú Terry vì chú sống ở Sunderland và tôi không biết làm sao tới được Sunderland và tôi không cũng thích chú Terry vì chú hút thuốc lá và hay xoa đầu tôi.
Và tôi quyết định tôi không thể đến sống với bà Alexander vì bà không phải là bạn hay một người trong gia đình dù bà có một con chó, vì tôi không thể ở qua đêm trong nhà bà hay dùng phòng vệ sinh của bà vì bà đã dùng nó và bà là người lạ.
Và khi ấy tôi nghĩ rằng tôi có thể đến sống với Mẹ vì bà là gia đình tôi và tôi biết bà ở đâu vì tôi nhớ địa chỉ trong các lá thư, là 451c Đường Chapter, London NW2 5NG. Nhưng bà sống ở London và trước kia tôi chưa bao giờ tới London. Tôi chỉ đến Dover để đi Pháp, và tới Sunderland để thăm chú Terry và tới Manchester để thăm dì Ruth, dì bị ung thư, nhưng lúc tôi ở đó thì dì không bị ung thư. Và tôi chưa bao giờ đi một mình đến bất cứ nơi nào xa hơn cửa hiệu ở cuối phố. Và ý nghĩ đi một mình tới nơi nào đó thật đáng sợ.
Nhưng rồi tôi nghĩ đến việc lại về nhà, hay cứ ở tại chỗ này, hay trốn trong vườn mỗi đêm và Cha tìm ra tôi, và điều đó làm tôi càng thấy sợ hơn. Và khi nghĩ đến chuyện đó tôi cảm thấy như mình lại sắp nôn như đêm hôm trước.
Và rồi tôi nhận thức rằng không có gì tôi có thể làm mà cảm thấy an toàn. Và tôi làm một bức hoạ về chuyện đó trong đầu tôi như thế này (#)
Và rồi tôi mường tượng mình gạch bỏ tất cả các tình huống không thể xảy ra, giống như trong bài thi toán khi ta xem tất cả các câu hỏi và quyết định xem câu hỏi nào ta sẽ làm và câu nào ta sẽ không làm vì khi đó quyết định của ta là cuối cùng và ta không thể đổi ý. Và nó như thế này (#)
Nghĩa là tôi phải đi London để sống với Mẹ. Và tôi có thể đến đó bằng cách đi tàu vì tôi biết mọi thứ về tàu nhờ bộ đồ chơi tàu, cách xem lịch trình tàu chạy và đi tới ga và mua vé và xem bảng giờ khởi hành để thấy tàu của mình có đúng giờ không và khi ấy ta đi tới đúng sân ga và lên tàu hoả. Và tôi sẽ đi từ ga Swindon, nơi Sherlock Holmes và bác sĩ Watson ngừng lại để ăn trưa khi họ trên đường từ Paddington tới Ross trong truyện Thung lũng khủng khiếp.
Và khi ấy tôi nhìn bức tường bên kia lối đi hẹp bên hông nhà bà Shears nơi tôi đang ngồi và ở đó có cái nắp tròn của một cái chảo kim loại rất cũ dựa vào tường. Và nó bám đầy gỉ sét. Và nó trong như bề mặt một hành tinh vì gỉ sét có hình dáng như các quốc gia và lục địa và quần đảo.
Và khi ấy tôi nghĩ tôi không bao giờ có thể là phi hành gia vì làm phi hành gia nghĩa là xa nhà hàng trăm nghìn dặm, và nhà tôi bây giờ ở London, cách khoảng 100 dặm, nghĩa là gần nhà tôi hơn 1000 lần nếu tôi ở trên không gian, và nghĩ về điều này làm tôi đau đớn. Giống như có một lần khi tôi ngã trên cỏ ở rìa sân chơi và xước đầu gối vì một mảnh chai vỡ có người đã ném qua tường và tôi đứt một miếng da và thầy Davis phải lau lấy vi trùng và đất cát ra và đau đến nỗi tôi khóc. Nhưng cái đau này thì bên trong đầu tôi. Và khi nghĩ rằng tôi không bao giờ có thể trở thành phi hành gia thì tôi thấy buồn.
Và khi ấy tôi nghĩ rằng tôi phải giống như Sherlock Holmes, và tôi phải cô lập suy nghĩ của tôi theo ý muốn tới một mức độ đáng kể để tôi không nhận thấy trong đầu mình đang đau đớn đến thế nào.
Rồi tôi nghĩ nếu tôi định đi London thì tôi sẽ cần tiền. Và tôi sẽ cần thức ăn vì đó là một chuyến đi dài và tôi không biết tìm thức ăn ở đâu. Và khi ấy tôi nghĩ tôi cần có người trông nom Toby trong khi tôi đi London vì tôi không thể mang nó theo mình.
Và khi ấy tôi Lập Kế Hoạch. Và điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn vì có một cái gì trong đầu tôi có thứ tự và khuôn mẫu và tôi chỉ phải theo sau từng lời chỉ dẫn.
Tôi đứng lên để xem có chắc là không có ai trên đường không. Rồi tôi đi tới nhà bà Alexander, bên cạnh nhà bà Shears, và tôi gõ cửa.
Rồi bà Alexander mở cửa, và bà nói: “Christopher, chuyện gì xảy ra cho cháu thế?”
Và tôi nói: “Bà có thể trông Toby cho cháu không?”
Và bà nói: “Toby là ai?”
Và tôi nói: “Toby là con chuột cháu nuôi.”
Khi ấy bà Alexander nói: “Ồ… Ồ đúng. Bây giờ bà nhớ rồi. Cháu đã nói với bà.”
Rồi tôi giơ cái chuồng của Toby lên và nói: “Nó đây.”
Bà Alexander lùi một bước vào hành lang.
Và tôi nói: “Nó ăn những viên thức ăn đặc biệt và bà có thể mua ở cửa hiệu thú nuôi. Nhưng nó cũng ăn bánh quy và cà rốt và bánh mì và xương gà. Nhưng bà không được cho nó sôcôla vì có chất cà phê và theobromine trong đó, là chất methylxanthine có hại cho chuột nếu dùng số lượng lớn. Và nó cũng cần thay nước trong chai mỗi ngày. Và nó không nề hạ chuyện ở trong nhà người khác vì nó là thú vật. Và nó thích ra khỏi chuồng, nhưng nếu bà không cho nó ra thì cũng không sao.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

46#
 Tác giả| Đăng lúc 25-5-2013 08:52:05 | Chỉ xem của tác giả
167.

Sau khi Cha tắm cho tôi và lau sạch vết nôn mửa trên người tôi và lau khô tôi bằng chiếc khăn tắm, ông đưa tôi vào phòng ngủ của tôi và mặc quần áo sạch vào.
Rồi ông nói: “Tối nay con đã ăn gì chưa?”
Nhưng tôi không nói gì.
Rồi ông nói: “Cha lấy gì cho con ăn nhé, Christopher?”
Nhưng tôi vẫn không nói gì.
Vì thế ông nói: “Được rồi. Nào. Cha sẽ đi cho quần áo của con và tấm vải trải giường vào máy giặt rồi cha sẽ quay lại nhé?”
Tôi ngồi trên giường và nhìn đầu gối mình.
Thế là Cha đi ra khỏi phòng và nhặt quần áo của tôi trên sàn phòng tắm và để chúng trên đầu cầu thang. Rồi ông đi lấy tấm ga trải giường và ông mang ra đầu cầu thang cùng với sơ mi và áo len của tôi. Rồi ông nhặt hết lên và mang xuống lầu. Rồi tôi nghe ông mở máy giặt và tôi nghe thùng nước nòng chạy và nước trong ống chảy vào máy giặt.
Tôi chỉ nghe thấy thế một lúc lâu.
Tôi làm tính nhân 2 trong đầu mình vì nó khiến tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Tôi làm tới 33554432, là 2^25, vậy là không nhiều lắm vì trước kia tôi đã làm tới 2^45, nhưng bộ óc tôi không hoạt động tốt lắm.
Khi ấy Cha lại vào phòng và nói: “Con cảm thấy thế nào? Có muốn cha lấy cái gì không?”
Tôi không nói gì. Tôi tiếp tục nhìn đầu gối mình.
Và Cha cũng không nói gì. Ông chỉ ngồi xuống giường bên cạnh tôi và chống khuỷu tay lên đầu gối và nhìn xuống chỗ thảm giữa hai chân ông nơi có một miếng Lego nhỏ màu đỏ có tám cái mấu.
Rồi tôi nghe Toby thức dậy, vì nó sống về đêm, và tôi nghe nó sột soạt trong chuồng.
Và Cha im lặng thật là lâu.
Rồi ông nói: “Nào, có lẽ cha không nên nói điều này, nhưng… cha muốn con biết rằng con có thể tin cha. Và… ừ, có thể cha không phải lúc nào cũng nói sự thật. Có Chúa chứng giám, cha cố gắng lắm, Christopher ạ, có Chúa chứng giám là cha cố lắm, nhưng… Sống trên đời khó lắm, con biết đó. Lúc nào cũng phải nói sự thật thì khó vô vàn. Đôi khi không thể được. Và cha muốn con biết là cha đang cố, cha thật lòng đang cố. Và có lẽ đây không phải là lúc nói điều này, và cha biết con sẽ không thích, nhưng… Con phải biết là cha từ nay sẽ nói sự thật với con. Về mọi thứ. Vì… nếu bây giờ không nói thật, thì sau này. sau này sẽ còn đau khổ hơn nữa. Vì vậy…”
Cha dùng hai bàn tay xoa mặt và lấy ngón tay kéo cầm xuống và nhìn đăm đăm vào tường. Tôi có thể thấy ông qua khoé mắt mình.
Và ông nói: “Cha giết Wellington, Christopher ạ.”
Tôi tự hỏi có phải đây là một lời nói đùa không, vì tôi không hiểu các câu nói đùa, và khi người ta nói đùa thật ra họ không định nói điều họ nói.
Nhưng khi ấy Cha nói: “Làm ơn. Christopher. Cứ… để cha giải thích.” Rồi ông hít hơi và nói: “Khi mẹ con bỏ đi… Eileen… bà Shears… bà ấy rất tốt với mình. Rất tốt với cha. Bà ấy giúp cha vượt qua thời điểm khó khăn. Và cha không chắc cha có thể vượt qua nếu không có bà ấy. Con biết đó, hầu như ngày nào bà ấy cũng quanh quẩn ở đây. Giúp nấu ăn và thu dọn. Ló qua xem mình có ổn không, mình có cần gì… Cha nghĩ… A… Trời ơi, Christopher, cha đang cố nói cho đơn giản… Cha nghĩ bà ấy có thể cứ qua đây. Cha nghĩ… và có thể cha ngu ngốc… Cha nghĩ bà ấy có thể… cuối cùng… muốn dọn vào đây. Hay mình có thể dọn vào nhà bà ấy. Cha với bà ấy rất hoà thuận, hoà thuận lắm. Cha nghĩ chúng ta là bạn. Và chắc cha đã nghĩ sai. Chắc là… cuối cùng… nó hoá ra… Trời ơi… Bà ấy và cha cãi nhau, Christopher ạ, và… Bà ấy nói những điều cha sẽ không nói cho con vì nó không hay, nhưng nó đau lòng, nhưng… cha nghĩ bà ấy coi trọng con chó khốn kiếp đó hơn cha, hơn chúng ta. Và có thể điều đó không ngốc lắm, nếu bây giờ nghĩ lại. Có thể cha con mình rầy rà quá. Và có thể sống một mình mà chăm sóc một con chó ngu độn nào đó thì dễ hơn là sống chung với một con người thực sự nào khác. Cha muốn nói, khỉ thật, giời ạ, cha con mình đâu có phải cái loại nhu cầu thấp phải không…? Dù thế nào, lần này cha và bà ấy cũng đã cãi cọ. Ồ, thật ra thì có khá nhiều lần cãi cọ. Nhưng sau vụ cãi cọ thực sự bực mình này, bà ấy tống cha ra khỏi nhà. Và con biết con chó khốn kiếp đó thành ra thế nào sau vụ giải phẫu. Tâm thần phân liệt khốn kiếp. Lúc thì tử tế ra điều, lăn lưng ra, gãi bụng. Khi thì lại phập răng vào chân mình. Ôi dào, cha và bà ấy quát tháo nhau và nó ra vườn đi tiêu. Vì vậy khi bà ấy đóng sập cửa sau lưng cha thì đồ chó chết đó đang đợi cha. Và… cha biết, cha biết. Có lẽ nếu cha chỉ cho nó một cái đá thì có thể nó sẽ lùi lại. Nhưng, trời ơi, Christopher, khi mà mình mờ mắt mụ người thì… Chúa ơi, con biết là thế nào rồi đấy. Cha muốn nói là con và cha, mình không khác gì nhau. Và cha chỉ nghĩ được là bà ấy coi trọng con chó khốn kiếp này hơn con và cha. Và cứ như là mọi thứ cha đã dồn nén trong suốt hai năm trời…”
Rồi Cha im lặng một lát.
Rồi ông nói: “Cha xin lỗi, Christopher. Cha hứa với con. Cha không bao giờ có ý để chuyện xảy ra như thế này.”
Và khi ấy tôi biết rằng đó không phải là một lời nói đùa và tôi rất sợ.
Cha nói: “Ai cũng có lúc làm điều lầm lỗi, Christopher ạ. Con, cha, mẹ con, mọi người, ai cũng vậy. Và đôi khi là những lỗi rất nặng. Mình chỉ là con người.”
Rồi ông giơ bàn tay phải lên xoè các ngón tay ra thành cái quạt.
Nhưng tôi la hét và đẩy ngược ông vì thế ông ngã khỏi giường xuống sàn nhà.
Ông ngồi dậy và nói: “Được. Nào. Christopher. Cha xin lỗi. Tối nay thế là đủ rồi, OK? Cha sẽ xuống lầu và con ngủ một chút, đến sáng mình sẽ nói chuyện.” Rồi ông nói: “Mọi việc sẽ ổn thoả. Thật mà. Tin cha đi.”
Rồi ông đứng lên hít một hơi thật sâu và ra khỏi phòng.
Tôi ngồi trên giường một lúc lâu nhìn sàn nhà. Rồi tôi nghe Toby đang sột soạt trong chuồng. Tôi nhìn lên thấy nó nhìn tôi qua chấn song.
Tôi phải ra khỏi nhà. Cha đã giết Wellington. Nghĩa là ông có thể giết tôi, vì tôi không thể tin ông, dù cho ông đã nói: “Tin cha đi,” vì ông đã nói dối về một chuyện tày đình.
Nhưng tôi không thể ra khỏi nhà ngay vì ông sẽ thấy tôi, do đó tôi phải đợi đến khi ông ngủ.
Lúc đó là 11 giờ 16 phút đêm.
Tôi lại thử nhân 2, nhưng tôi không thể qua khỏi 2^15, là 32768. Vì thế tôi rên rỉ để thời gian qua nhanh hơn và khỏi suy nghĩ.
Rồi đã đến 1 giờ 20 phút sáng nhưng tôi không nghe tiếng Cha lên lầu đi ngủ. Tôi tự hỏi ông ngủ dưới lầu hay ông đang đợi để vào giết tôi. Vì thế tôi lấy con dao Quân đội Thuỵ Sĩ của mình và mở lưỡi cưa ra để tự vệ. Rồi tôi đi ra khỏi phòng ngủ thật khẽ khàng và lắng nghe. Tôi không nghe thấy gì, vì thế tôi bắt đầu xuống thang thật êm và thật chậm. Và khi tôi xuống dưới lầu tôi thấy chân của Cha qua cánh cửa phòng khách. Tôi đợi trong 4 phút để xem nó có nhúc nhích không, nhưng nó không nhúc nhích. Vì thế tôi tiếp tục bước đến khi tới hành lang. Rồi tôi nhìn qua cửa phòng khách.
Cha đang nằm nhắm mắt trên ghế sofa.
Tôi nhìn ông một lúc lâu.
Rồi ông ngáy và tôi giật mình và tôi nghe máu trong tai mình và tim mình chảy rất nhanh, và một cơn đau như có người đập nổ một quả bong bóng thật lớn trong ngực tôi.
Tôi lo mình sẽ bị đau tim.
Mắt Cha vẫn nhắm. Tôi tự hỏi có phải ông đang giả vờ ngủ không. Vì thế tôi nắm thật chặt con dao bỏ túi và gõ lên khung cửa.
Cha quay đầu sang bên kia và chân ông co giật và ông nói “Gnnnn”, nhưng mắt ông vẫn nhắm. Và khi ấy ông lại ngáy.
Ông đang ngủ.
Nghĩa là tôi có thế ra khỏi nhà nếu không gây tiếng động làm ông thức giấc.
Tôi lấy cả áo khoác và khăn quàng của mình ra khỏi móc bên cạnh cửa trước và tôi mặc hết vào vì ban đêm bên ngoài lạnh. Rồi tôi lại lên lầu thật khẽ, nhưng thật khó vì chân tôi đang run. Tôi vào phòng mình và cầm cái chuồng của Toby lên. Nó gây tiếng sột soạt, vì thế tôi cởi bớt một chiếc áo khoác và đậy lên cái chuồng để làm giảm tiếng ồn. Rồi tôi lại mang nó xuống lầu.
Cha vẫn đang ngủ.
Tôi đi vào bếp lấy hộp thức ăn đặc biệt của mình. Tôi mở khoá cửa sau và bước ra ngoài. Rồi tôi vừa đè tay cầm cánh cửa xuống vừa đóng nó lại để tiếng lách cách không quá lớn. Rồi tôi bước xuống cuối vườn.
Phía cuối vườn là một cái kho nhỏ. Trong đó có một cái máy cắt cỏ và kéo cắt bờ giậu, và rất nhiều dụng cụ làm vườn Mẹ hay dùng, như chậu và các túi phân trộn và gậy tre và dây và cái mai. Ở trong kho sẽ ấm hơn nhưng tôi biết Cha có thể tìm tôi trong nhà kho, vì thế tôi đi vòng ra phía sau nhà kho và chen vào khoảng trống giữa bức tường nhà kho và hàng rào, phía sau cái bồn lớn bằng nhựa màu đen dùng để hứng nước mưa. Rồi tôi ngồi xuống và cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Tôi quyết định để cái áo khoác kia trên chuồng của Toby vì tôi không muốn nó nhiễm lạnh và chết.
Tôi mở hộp thức ăn đặc biệt của mình. Bên trong là thỏi Milky Bar và hai miếng cam thảo và ba quả cam nhỏ và một cái bánh xốp màu hồng và phẩm thức ăn màu đỏ của tôi. Tôi không thấy đói nhưng tôi biết mình nên ăn vì nếu không ăn gì thì ta có thể bị lạnh, vì thế tôi ăn hai quả cam và thỏi Milky Bar.
Rồi tôi tự hỏi mình nên làm gì kế tiếp.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách