Kites

Tiêu đề: [Drabble| K] Mèo nhỏ, rồng nhỏ| 1791999 | Vương Tuấn Khải – Vương Nguyên ( TFBoy) | Completed [In trang]

Tác giả: 1791999    Thời gian: 24-2-2015 08:54 PM
Tiêu đề: [Drabble| K] Mèo nhỏ, rồng nhỏ| 1791999 | Vương Tuấn Khải – Vương Nguyên ( TFBoy) | Completed
Author: 1791999

Rating: T

Pairing: Vương Tuấn Khải – Vương Nguyên (TFBoys) – EXO

Category: nhảm, hài, linh tinh.

Summary: Những câu chuyện độc quyền về mèo nhỏ Tiểu Khải và rồng nhỏ Tiểu Nguyên.

Note: Vốn là không định giở bài thêm nữa vì không có tâm trạng, nhưng hai cậu bạn nhỏ này khích lệ mình nhiều quá đi.

KhảiNguyên ở kites chưa có nên chắc lạ lắm nhỉ? ^^


Casting:

Vương Tuấn Khải



Vương Nguyên


Tác giả: 1791999    Thời gian: 24-2-2015 09:12 PM
#1

Thiếu niên Vương Tuấn Khải bước vào tuổi mười sáu, cái độ tuổi con nít mà người ta gọi là con nít quỷ ấy. Chính là lớn thì chưa lớn hẳn nhưng yêu thì biết rồi. Vậy buổi chiều nọ sau khi làm xong bài tập trên lớp, đạp xe sang nhà người ta rủ đi chơi. Công viên mùa này vắng lắm, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có hai đứa à. Tự cảm thấy thời cơ đã đến Tiểu Khải thẹn thùng hỏi Vương Nguyên là giữa chó với mèo em thích con nào hơn.

“Chó”

“Thật hả?”

“Ừ”

“Gâu gâu gâu...”

“…” – anh vừa sủa đó à.

Thế là từ ngày đó Tiểu Nguyên có thêm một đuôi cún tên là Vương Tuấn Khải.

Tác giả: Shine88    Thời gian: 25-2-2015 11:54 AM
Hờ hờ, nhà ngươi cũng đèo bòng đa mang gớm, hết KrisTao rồi lại KaiYuan
Ta biết nhóm này chưa lâu nhưng hình như có nghe 1 bài, cũng dễ thương đáng yêu, nhưng ta vẫn chưa phân biệt được đâu là Khải đâu là Nguyên
Drabble của ngươi dễ thương vật vã, cứ thế mà tiến nhá cưng, tỷ đây nhất định hóng hớt
Tác giả: 1791999    Thời gian: 25-2-2015 08:55 PM

#2

Tiểu Khải và Tiểu Nguyên là anh em tốt, từng nói là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Nhưng đấy là lúc chúng nó năm tuổi, lên mười lăm tuổi thì cái câu trên nó bị méo mó đi rồi, cụ thể là có phúc cùng hưởng có họa cùng chạy. Vậy đó, càng lớn thì càng nhát gan.

Có một lần Vương Nguyên dẫn anh họ mới về nước tới giới thiệu cho Tuấn Khải. Nào là anh họ nam tính ngút trời, nào là phong độ đạp đổ bao trái tim thiếu nữ, nào là soái ca từ trong ngôn tình bước ra. Vương Tuấn Khải sau khi gặp cái người đó thì tim đập chân run, hốt hoảng hét lên yêu quái! Xong rồi bỏ chạy. Anh hùng ghê cơ ~

“Tiểu Nguyên bạn của em vừa nói cái gì?” – Lộc Hàm – anh họ trong truyền thuyết của Vương Nguyên khóe môi giựt giựt hỏi.

“Haha...ảnh khen anh đẹp đó” – Vương Nguyên miễn cưỡng cười mà xấu hổ muốn độn thổ luôn.

“Xạo! Nó vừa kêu anh là yêu quái.”

“...”

Người là bị quê độ quá, tối hôm đó ngay lập tức gọi điện hỏi tội đối phương.

“Vương Nguyên anh hỏi em, anh họ em bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi tư tuổi mười tháng có lẻ”

“Có sử dụng phương pháp làm đẹp đặc biệt nào không?”

“Ngoại trừ sữa rửa mặt và make up khi biểu diễn thì không có...mà tại sao anh lại hỏi chuyện đó, em còn chưa hỏi tội anh dám chê anh em là yêu quái...” – Tiểu Nguyên hờn dỗi chất vấn.

“Bởi vì anh ấy quá trẻ quá, mà trong phim thì chỉ có yêu quái mới trẻ mãi không già” – đáp lại là cái giọng tỉnh rụi của ông cụ non.

“Hừ Lộc Hàm đẹp như vậy mà kêu là yêu quái, em như này gọi là cái gì?”

“Để xem nào anh là yêu quái, chắc em là hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông”

“...” – đồ não tàn.

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 26-2-2015 12:55 AM
#1

cái tuổi dám làm tất cả mọi thứ

chỉ mong để lại một ấn tượng

cảm ơn nhóc #1
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 26-2-2015 12:59 AM
#2

Đẹp là một cái tội

nhất là những tên con trai dám dành lấy vẻ đẹp của con gái

dụ hết cả thiên hạ này đắm chìm trong bể tương tư

cảm ơn nhóc #2

Ps: Coi bộ mấy cái này kiếm tiền dễ à nhe nhóc, hahaha
Tác giả: 1791999    Thời gian: 27-2-2015 04:15 PM
#3

Ngô Diệc Phàm năm nay hai mươi lăm tuổi nhưng bản thân vẫn nói mình là hai mươi tư tuổi ba tháng hai mươi mốt ngày cho nó tươi. Ừ thì là kiểu thích trẻ hóa bản thân đó mà. Nhân dịp tết về thăm nhà, mẹ Phàm dắt con trai mới lớn đi ra mắt họ hàng. Diệc Phàm vừa tới nhà bác cả liền bắt gặp một em trai tầm mười mấy tuổi rất xinh xắn đang cười với mình. Thế là máu biến thái nổi lên, vừa tháo giày xong liền đưa tay lên xoa đầu thằng nhỏ bảo em dễ thương quá. Mẹ đứng bên cạnh lạnh lùng phán cho một câu:

“Vương Nguyên là chú mày đấy!”

Ngô Diệc Phàm nghe mẹ nói thế mặt mũi méo xệch cố cười sượng quay sang bảo mẹ đáng yêu ghê, thằng nhóc này mới mười mấy mà.

“Nhưng theo gia phả nó là chú của mày, có phải không Vương Nguyên?”

“Phải a~ Chị hai, cháu trai lâu lắm mới gặp” – Vương Nguyên híp mắt cười lộ rõ vẻ thích thú.

Trong khi đó đại minh tinh Ngô Diệc Phàm của chúng ta triệt để hóa đá. Đấy có ai bảo hai mươi mấy là lớn đâu, vẫn phải gọi thằng nhóc thua mình gần chục tuổi là chú kia mà.

Tác giả: Shine88    Thời gian: 27-2-2015 05:05 PM
Khựa khựa, cuối cùng hai bạn chẻ LuLu và FanFan đã có được một vai khách mời bự tổ chảng trong fic của nhà ngươi. Có phải vì ta mới cho hai kẻ đó xuất hiện ở đây hem *ảo tưởng*
Xem nào, yêu quái Luhan và cháu zai xinh xẻo Kris, ta đang cười muốn rớt hàm đây nè
Cũng hên là ta chưa gặp trường hợp dở khóc dở cười nào như bạn chẻ Phèm, chứ ko thì chắc cũng khóc tiếng Mán luôn ah
Tác giả: 1791999    Thời gian: 28-2-2015 07:25 PM

#4

Ngô Diệc Phàm gần đây cảm thấy mình bị siêng năng quá mức. Đầu tắt mặt tối mà vẫn có thời gian đi theo dõi người nhà. Người nhà ở đây cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là chú trẻ Vương Nguyên siêu cấp đáng yêu. Còn lí do vì sao theo dõi thì...vì thích thôi...thế, vô duyên.

“Alo nam thần gọi yêu quái, Lộc Hàm cậu có thấy đối tượng không?” – còn bắt chước ai kia sài bộ đàm.

Rõ là ngồi trong quán cafe cách nhau có 3m, Lộc Hàm trả lời bộ đàm cảm thấy có chút lố bịch.

“Đã ra khỏi quán”

“Mau đi theo dõi”

“Tại sao là tôi?”

“Có muốn khám phá người tình bí mật của Tiểu Nguyên không?”

“Muốn”

“Thì đi đi” – thế, kiểu gì cũng mắc lừa.

Lại nói về đối tượng bị theo dõi, Vương Nguyên ngây thơ dĩ nhiên không biết mình đã lọt vào tầm ngắm của anh họ và cháu trai, cứ ung dung đi đến chỗ hẹn. Địa điểm hẹn hò của bọn con nít nó trong sáng lắm, kín đáo nhất là bụi cây thôi.

“Tuấn Khải a”

“Tiểu Nguyên a”

“Bữa nay học hành vất vả hả? sắp thi rồi ráng giữ gìn sức khỏe nha” – Tiểu Nguyên xót xa nhìn ca ca.

“Em cũng vậy, đừng để bị đói bụng, lạnh thì nhớ mặc thêm áo, nhắc mẹ pha sữa mỗi buổi tối và xem TV ít thôi” – ai đó thật ra dáng đàn ông dặn dò cẩn thận.

Nói xong là ôm con người ta vào lòng bảo anh nhớ em nhiều lắm. Đang ôm ấp sờ mó hăng hái như thế thì đột nhiên.

“Roẹt”

“À ha... con nít con nôi bày đặt yêu đương...cháu/ anh về méc mẹ chú/em!”

“...” – tiêu rồi.

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 28-2-2015 07:53 PM
# 3

Nhóc ơi, theo như ss biết thì vai vế ở người Việt Nam mình quan trọng thui

Chứ người Hoa ở nhà ss quen thì ai sanh trước đều được gọi là anh chị, dù vai vế thế nào cũng ko, hihi

còn nếu Kris thích trẻ thì cứ như thế đi, haha

Ps: bắt chước Shine nè:

Có drabble mới sao ko mời ta, ko cho ta tìm tiền à, dạo này ta có thời gian đọc rùi mà ^^
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 28-2-2015 07:57 PM
#4

tình cũ đi bắt gian tình mới

hay là già quá rùi đâm muốn tìm giây phút trẻ để học hỏi vậy nhóc

ss cười sặc nước vì hình dung ra được 8 con mắt nhìn nhau

cảm ơn nhóc, drabble dễ thương ^^
Tác giả: 1791999    Thời gian: 1-3-2015 02:44 PM
#5

Tưởng rằng mang chuyện yêu đương của trẻ con trong nhà ra méc thì người lớn sẽ khen mình giỏi nào ngờ ngược lại. Ngô Diệc Phàm cùng Lộc Hàm là hai tên xui nhất quả đất. Kể chuyện Vương Nguyên có bạn trai còn bày đặt nhớ nhung như người lớn cho cả nhà nghe thì nhận được một tràng cười rộ. Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải thân nhau lâu rồi mà. Chúng nó chơi trò gia đình cũng khá lắm, từ năm ba tiểu học kìa. Phải rồi, phải rồi có gì đáng lo lắng ngược lại hai đứa mới là nên lo cho mình đi.

“Cháu mau cưới một cô vợ về đây cho cụ” – cụ nội quyết tâm ra chỉ thị.

Đấy có kẻ làm ơn mắc oán rồi. Diệc Phàm ngồi thừ mặt ra còn đang định giải thích thì đúng lúc mẹ yêu đi ngang qua thản nhiên buông một câu.

“Nam nữ gì cũng được”

“...” – mẹ ắt hẳn là chơi con.

Tác giả: 1791999    Thời gian: 1-3-2015 02:45 PM
#6

Hiện tại là năm 2015, là thời kì bùng nổ công nghệ, hoặc nhà bạn ở giữa đại dương bị cá mập cắn mất cáp quang hoặc là internet chưa đến được buôn làng của bạn. Chứ không nếu đã tham gia bất kì mạng xã hội nào cũng sẽ biết đến cái váy gây tranh cãi cho cả thế giới. Xanh – đen hay vàng – trắng?

“Là vàng – trắng!” – Vương Nguyên cong môi tự tin nói.

“Là xanh - đen nhà sản xuất nói là xanh – đen, em có hiểu không?” – lần này là Vương Tuấn Khải mất kiên nhẫn cãi nhau với con nít.

“ Vàng – trắng! Là vàng – trắng! Anh bị thiểu năng mới nhìn ra xanh – đen!”

“Rõ ràng là xanh - đen!!!”

“VÀNG – TRẮNG!!!!!!”

“XANH - ĐEN!!!!!!!!!”

“ Có cái váy mà cãi nhau từ sáng tới giờ, tao nói không cần biết nó xanh – đen hay vàng – tím gì sất trong mắt tao nó chỉ là một cái váy vô cùng cực kì xấu mà thôi và tụi bây có thể dời khỏi vị trí cho tao quét rác không?” – nhân viên vệ sinh nào đấy đã cáu rồi.

“...” – im lặng

“...” – tiếp tục im lặng.

6 mắt nhìn nhau, chớp chớp...
“Anh ơi, anh nhìn xem cái váy này xanh – đen hay vàng – trắng?”

“...” – có ai đó chết đứng với cây chổi trong tay.

Thế rốt cuộc là vàng – trắng hay xanh – đen?

Không liên quan nhưng tôi ở team vàng – trắng.

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 1-3-2015 05:09 PM
#5

Đôi lúc phải nói ngược lại rằng suy bụng người ra bụng ta

Đúng rùi đấy, nhiều chuyện quá

đi cưới vợ đi, hihi

chừng nào nhóc lấy vợ????????

nam nữ gì cũng được, ss ko chết giấc đâu

cảm ơn nhóc #5

PS: Sao ko nhắn cho ss vậy, huhu, ss hiền lém, ko có hét lên nạt nộ như Shine đâu, nhưng thêm lần nữa là ss cũng chẳng như Shine quay đầu giận bỏ đi, mà nhóc núp ở góc nào thì ss cũng lôi ra chém đấy, há há
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 1-3-2015 06:12 PM
#6

trên máy ss là vàng - trắng nhóc ơi

mà ko phải là vàng - trắng hẳn

theo nghề của ss thì chính xác nó là vàng kim - trắng

nhưng ss nghĩ trong cuộc sống này, mỗi người đều có một cái nhìn khác nhau

lạc quan hay bi quan đều là dó bản thân ta mà ra cả thôi

mấy cái drabble của nhóc chuẩn nhỉ

mong rằng vẫn nhận được nhiều thông điệp từ những drabble sau

cảm ơn nhóc #6 ^^
Tác giả: 1791999    Thời gian: 2-3-2015 08:54 PM
#7

Hoàng hôn là chiều tà có nắng nhạt. Cùng người thương ở bãi biển ngắm mặt trời lặn là một thú vui xa xỉ khó có thể đem tiền ra mua được. Vương Tuấn Khải bắt cóc con người ta đến vùng hoang vu này rồi thì không biết làm sao nữa, cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nghe người nọ kể chuyện tương lai. Chuyện tương lai thì không dài không ngắn, trung bình là khoảng ngày mai em sẽ làm gì còn cao hơn là hỏi lớn lên chúng ta muốn làm gì.

“Em muốn làm luật sư, ba mẹ nói em có tố chất từ nhỏ” – Vương Nguyên chu môi thích thú.

“Hử? Có tố chất? Anh đâu có thấy”

“Là anh không biết thôi, ngày còn bé ba mẹ em hay đem anh ra so sánh với em lắm, mà kiểu gì cũng là em thua kém anh chốt hạ một câu bằng tuổi mày Tuấn Khải đã hiểu chuyện rồi. Nghe ba nói thế em dù ức lắm cũng chỉ đáp lại có một câu mà từ đó tới giờ ba không dám đem anh ra so sánh nữa. Anh có biết em đã nói câu gì không?” – Vương Nguyên tinh nghịch hỏi.

“Em nói gì vậy?”

“Bằng tuổi ba Obama đã làm tổng thống Mỹ rồi”

“...”

Biển mênh mang có chút dao động.

Vương Tuấn Khải lặng lẽ lấy que viết lên cát là ngưỡng mộ Vương Nguyên quá.


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 2-3-2015 09:00 PM
#7

Biết nói sao nhỉ?????

ss hiểu được rất nhiều trong #7 này

nói ra có khi nó còn dài hơn cái Drabble của nhóc

thôi túm lại như thế này nhé

"tre già măng mọc"

Ps: Có phải khi con người ta rơi vào cái tình trạng đau đớn, con người ta có thể thoát xác chăng ^^ Nhóc giỏi wá đi, hihi
Tác giả: 1791999    Thời gian: 3-3-2015 10:13 PM
#8

Lại là chuyện của một ngày nhàn rỗi nọ. Có một vị công chúa tính tình rất tùy hứng, còn hay kiêu ngạo. Ngày ngày gây ra không biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất. Sau cùng càng là oanh oanh liệt liệt yêu một người...

“Yêu ai vậy?”

Vương Nguyên kê đầu lên gối người ta nghe chuyện thì khoái lắm. Tuy là chẳng phải fairy tale hay ho gì, càng không phải tiểu thuyết tình cảm. Biết là người kia cố tình bịa ra một công chúa như thế để dụ dỗ mình nhưng nghe cái giọng êm êm đó thì lại không nỡ lật tẩy.

“Yêu anh. Anh là hoàng tử” – Vương Tuấn Khải trả lời một cách hiển nhiên.

“Ế sao lại có anh ở đây, phải là em chớ...em mới là hoàng tử”

“Là anh”

“Là em”

“Là anh mà!”

“Là em mà!”

“Anh là hoàng tử, còn em là công chúa”

“...”

Tác giả: 1791999    Thời gian: 5-3-2015 04:48 PM
#9

Tháng ba, tháng của bài kiểm tra.

Vương Tuấn Khải dù sao nhắc tới tháng ba cũng rất là không vui. Nhớ ngày thứ ba đầu tiên của tháng ba nọ, bữa đó là kiểm tra sinh một tiết. Vừa phát đề ra tiểu tử họ Vương liền biết mình đã lệch tủ. Quay bốn phương tám hướng tìm sự giúp đỡ. Ngoảnh qua ngoảnh lại cuối cùng phát hiện ra đứa ngồi cùng bàn đã dùng vận tốc mắt thường không nhìn thấy được ném phao sang cho mình. Vương Tuấn Khải vừa xúc động vừa lo sợ, run rẩy mở tờ giấy ra. Giấy thì nhỏ mà chữ to đùng, lại còn rất là súc tích.  

“Trưa nay ăn gì?”

“Fu*k you!!!!”

Đánh dấu bài.

Ăn con 0 một tiết.

Mùa kiểm tra, mùa của những nỗi xót xa.

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 8-3-2015 08:17 PM
#8

Khi ta thật sự yêu một người,

người đó có ra sao ta cũng mặc kệ đúng không nhóc

ta còn biết vì người đó dành phần không hay về mình

cảm ơn nhóc #8

Ps: ghét nhóc quá đi ^^
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 8-3-2015 08:21 PM
#9

vừa mới ngọt ngào là đến cay đắng

ôi tình là thế mới gọi là tình

cảm ơn nhóc #9

Ps: ss mún tìm một thằng làm cho ss cười dỡ, khóc dỡ đó nhóc, haha - huhu
Tác giả: 1791999    Thời gian: 12-3-2015 05:09 PM
#10

Gặp gỡ là mây tụ, ly biệt là mây tan. Dẫu mây tụ hay mây tan đều không ảnh hưởng tới bầu trời trong xanh. Vương Tuấn Khải cầm thư tạm biệt của ai đó trên tay đọc được mấy chữ rồi đem vò nát. Tại vì sao lại là đi? Tại vì sao lại là giấu?

Gia đình Vương Nguyên có chuyện, mẹ là phát hiện ra ba có bồ nhí, hai người cãi nhau một trận to rồi ly hôn. Vương Nguyên theo mẹ dời xa thành phố này đến một nơi gọi là nước Mỹ. Bởi là đi vội nên cũng chỉ nhắn nhủ người kia mấy câu.

Không sớm một bước, không chậm một bước, trong tám tỷ người găọ được người cần gặp là anh.

Tám năm qua, em dựa vào anh mà sống, tám năm tiếp em sẽ dựa vào chính mình sống vì anh.

Tám năm sau có duyên gặp lại...


“Soạt”

Lá thư ném đi lại vội vàng nhặt lại. Vương Tuấn Khải nào là không cảm xúc mang thư đi về. Gọi điện cho Lộc Hàm mới biết sớm nay Vương Nguyên đã bay mất rồi.

“Anh có gặp em ấy nhắn giúp em một câu”

“Câu gì?”

“Đứng đó đợi anh”.

“...”  

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 12-3-2015 08:31 PM
# 10

cả thế giới thay đổi cũng không cho người ta yêu thay đổi

giữ gìn hay ràng buộc nhỉ?

đặc biệt cho số 8 nhóc...

Tám năm qua, em dựa vào anh mà sống, tám năm tiếp em sẽ dựa vào chính mình sống vì anh.

Tám năm sau có duyên gặp lại...


3 số 888...

hahaha... ss không thể nghĩ khác hơn

cảm ơn nhóc # 10

Ps: dạo này tự dưng nhiều chuyện đấy mà, có cách lý giải khác ko? an ủi ss nào nhóc!
Tác giả: 1791999    Thời gian: 14-3-2015 08:29 PM
#11


Khoảng cách đơn giản là bài kiểm tra cho mức độ yêu thương của hai người. Vương Tuấn Khải bởi vì là muốn nhanh chóng gặp lại Vương Nguyên nên trong tám năm qua không ngừng nỗ lực rút ngắn khoảng cách. Đến một lúc thì việc chuẩn bị cũng hoàn. Người giờ đây vừa có tiền lại vừa có quyền muốn sang bên kia gặp ai đó cũng không phải chuyện khó. Chỉ sợ là mình còn nhớ mà người ta đã quên. Cảm giác đau đớn nhất giữa hai người không phải là xa nhau không nhìn thấy được mà chính là đứng trước mặt nhưng lại tưởng người dưng.

Tại thời gian nó dài quá mà. Tám năm đã lỡ mất bao nhiêu mùa hẹn hò rồi.

“Nguyên Nguyên nếu Tiểu Khải tới đây em có muốn gặp nó không?”

Chàng trai gầy gò, xanh xao ngồi trên giường bệnh nghe hỏi khẽ lắc đầu. Bảo là em muốn giữ hình ảnh hoàn hảo nhất trong lòng anh ấy, giờ mà để anh ấy gặp em thì công sức tám năm qua phấn đấu đổ sông đổ biển cả rồi. Lộc Hàm tự thấy mình nhiều chuyện quá cũng chẳng biết làm thế nào để sửa sai chỉ  khẽ khàng ôm lấy nhóc con ngốc nghếch ấy vào lòng an ủi.

“Em sẽ mau chóng khỏe lại thôi”

“Em vào đây thì đã biết mình không ra được rồi”– Vương Nguyên cười nhạt đáp lại.

“...”

Tối hôm đó từ Newyork có người vì lương tâm cắn rứt quyết định gọi điện đường dài cho ai đó ở Trùng Khánh. Vẫn cái giọng êm êm mà ngọt ngọt như năm nào bảo là tôi xin lỗi, thật ra mẹ Vương Nguyên đưa nó sang Mỹ để chữa trị ung thư máu.

“Alo...alo... Vương Tuấn Khải cậu khoan đã...”

“Mấy người đang ở đâu?”

“Newyork”

“Tôi sang đó tính sổ với mấy người”

Ngổng ngang lo lắng mà vẫn bình tĩnh đáp lại như thế. Lộc Hàm chép miệng xin lỗi Vương Nguyên nhưng mà anh không thể dấu Tuấn Khải được nữa rồi.

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 16-3-2015 01:54 PM
#11

đọc cái #11 ss cảm thấy thời gian càng quý hơn nữa, có lẽ ss đã trải qua nhiều thứ trong cuộc sống, để ss biết trân trọng khi mình cũng đã đánh mất rất nhiều thứ.

Cho dù thời gian có trở lại đi nữa, thì ss cũng biết không thể nào tìm lại được, cái đó gọi là "mất trắng"

Có thứ mất ta có thể tìm thứ khác để khỏa lấp đi.

Nhưng có thứ mất đi thì không có thể thay thế.

vị trí cũng như cung bậc cảm xúc chứa đựng trong trái tim ta không chì tồn tại ở nơi gọi là "đáy lòng"

Có thể nói thứ mà nhóc hiểu nó khác hoàn toàn với ss.

Nhưng ss rất cảm ơn nhóc đã cho ss thấy một khía cạnh khác của cuộc sống.

qua con mắt của tuổi trẻ, tuổi của nhóc đang thấy

đối với người mà ta yêu thương, "thật lòng" đó chính là món quà vô giá mà ta chỉ có thể trao ra từ chính trái tim mình, Cũng như là sự "trân trọng" của ta dành cho người ấy!

Cảm ơn nhóc #11 ^^
Tác giả: 1791999    Thời gian: 21-3-2015 09:56 AM
#12

Mùa xuân dù ở đâu thì vẫn đẹp.

Người ở trong bệnh viện có kéo dài bao lâu cũng chỉ là tạm bợ qua ngày.

Vương Tuấn Khải lúc tìm đến nơi là cả người đã mệt lử, hỏi thăm mới biết người nhà mình nằm ở phòng số 108. Đang còn định cảm ơn thì lại nghe người ta nói rằng bệnh nhân ở phòng 108 đó mới tắt thở rồi.

“Keng”

Chìa khóa trên bay tự do rơi xuống đất. Chẳng cần hỏi cũng biết Vương Tuấn Khải đã dùng tốc độ ánh sáng tới phòng bệnh của người ta. Căn phòng một màu trắng ảm đạm, đồ vật trong phòng cũng chỉ đơn giản hai chiếc giường và bàn ghế tủ thuốc.

Vậy, Vương Nguyên gương mặt tái nhợt, nằm trên chiếc giường bên phải, hai mắt nhắm nghiền. Vương Tuấn Khải vừa thấy liền vội vàng xô hết đồ đạc chạy tới ôm cậu vào lòng. Người lớn rồi mà hễ xúc động là lại rơi nước mắt nghĩ là mình tới chậm mất rồi.

“Vương Nguyên em không được chết! Vương Nguyên mau tỉnh lại cho anh!!!”

“Ư...ư ai ồn ào quá vậy?”

Người trong lòng vì bị ôm quá chặt lại nghe tiếng hổ gầm bên tai, bất đắc dĩ cựa mình tỉnh giấc.

“Nguyên...em...em chưa chết sao?” – Tuấn Khải ngạc nhiên lau nước mắt.

“Em đang ngủ”

“Vậy người mà mấy cô y tá bảo vừa qua đời ở phòng này là ai?” – bắt đầu cảm thấy kinh dị.

“Là bệnh nhân giường bên kia” – Vương Nguyên yếu ớt chỉ.

“...”

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 26-3-2015 11:46 PM
Cái kiểu cười ra nước mắt mà ngẫm sự đời

như ss nói ở #11

cũng tiếp theo là nên giữ lấy mọi cơ hội cho bản thân mình

có câu "mắt thấy" rồi mới đến "tai nghe"

quả là vì một chữ  "tình" mà ta trở nên yếu đuối

cảm ơn nhóc #12
Tác giả: exogot7    Thời gian: 28-3-2015 07:14 PM
Dự là sẽ theo dõi thêm một câu chuyện ngắn nữa roài...

Thôi thì ta sẽ comt cho em sau vậy.
Ta mới đọc ngang #3 thôi

Nhưng mà nhìn là ta thích Vương Tuấn Khải hơn đó.
Ủng hộ và cảm ơn ngươi đã mời ta vào
Tác giả: exogot7    Thời gian: 28-3-2015 08:36 PM
Ủ uôi kinh dị cho Tiểu Khải

Nghe có tin là hiểu lầm ngay Vương Nguyên lâm sự.

Đúng là sức mạnh của yêu thương không thể xem thường.

Đọc xong #12 mà cảm xúc phơi phới

Cảm ơn lần nữa vì đã mời ta vào nhé!!!!
Tác giả: 1791999    Thời gian: 28-3-2015 10:23 PM
#13

Đã là hẹn hò chỉ cần ở bên người mình thích thì ở trong bệnh viện vẫn cứ ngọt ngào. Đối với Vương Tuấn Khải mà nói lỡ mất tám năm là quá nhiều. Cứ ngỡ vượt qua được tám năm đó thì tương lai sẽ rộng mở, không ngờ rằng giờ nó chỉ còn bó hẹp trong tám tháng ngắn ngủi. Nhưng mà mặc kệ, tám tháng thì tám tháng miễn là Vương Nguyên hạnh phúc thì làm gì Tuấn Khải cũng chịu.

Bảo là cái gì cũng làm nó ghê gớm lắm. Sáng nào cũng được người yêu múc cơm múc cháo, dẫn đi dạo, đọc sách trò chuyện thì ai chả hạnh phúc. Vương Nguyên cũng là con người, mà còn là đứa sống đơn thuần, thấy người ta để ý tới mình thì xúc động lắm. Nhiều khi căng quá không chịu được còn đẩy Tuấn Khải ra bảo anh về đi, cứ ở đây thì làm sao em khóc được.

“Anh không muốn em khóc. Em không khóc thì làm gì anh cũng chiều”

“Thật?”

“Thật.”

“Đưa tay cho em cắn miếng đi”

“...”

Tình yêu lãng mạn tới thế là cùng.

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 29-3-2015 02:51 AM
Ôi trời ơi, thật đẹp quá đi mất

chỉ xin cắn tay thôi à?

trong một cuộc đời của con người, đôi lúc chỉ còn 8 ngày

mà được sống như ý mình, thì đó cũng là hạnh phúc!

Cảm ơn nhóc #13 ^^
Tác giả: 1791999    Thời gian: 4-4-2015 08:48 PM
#14

Thời gian cứ thế trôi đi. Tám tháng không biết đã ngắn đi mất một nửa từ khi nào. Sức khỏe của Vương Nguyên cũng không ổn định được nữa, tần suất đau đớn cũng ngày một tăng. Giám đốc của công ty may mặc nọ lo sợ tới mức bỏ cả công việc để ở bên người thương. Thỉnh thoảng Vương Nguyên nhắc thì Tuấn Khải mới gọi về công ty hỏi thăm, nhưng gần đây Vương Nguyên cứ ngủ mãi nên chẳng có ai nhắc nhở cả. Thế, công việc bỏ bê cũng ít có nhiều lắm.


Ở trong bệnh viện tốt thế nào cũng toàn không khí bệnh tật. Được ngày nắng đẹp Tuấn Khải mới tranh thủ dắt người ra sân sưởi nắng cho cứng xương, tiện thể theo dõi xem tình trạng người ta dạo này thế nào. Lạ cái hai người vừa đi lại vừa có cảm giác bị theo dõi.

“Hai người mau ra đi, em có mắt đằng sau đó” – Tuấn Khải dừng lại nói.

Thế là sột soạt từ trong bụi rậm một nhóm hai thằng kéo đuôi nhau ra.

“Từ bao giờ?” – Tuấn Khải trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

“Từ tám năm trước rồi” – Diệc Phàm khoác vai Lộc Hàm nháy mắt một cái.

“...”

Mùa hẹn hò, ai có cặp thì hẹn, ai không có cặp thì hò nhau đi rình.

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 4-4-2015 09:08 PM
Hahaha... ss cảm thấy tức cười cho cái # 14 này lắm

hình như ss hình dung ra được.

có lẽ ss xem cái bài hát Cung dưỡng ái tình của Tuấn Khải hát

nên ss có thể nhận biết một chút về Tuấn Khải rồi

quả là tre già măng mọc nhóc ạ ^^

Cảm ơn nhóc #14 nhé!

Ps: Tội chưa... thất nghiệp, thất tình nên rảnh rỗi đi rình mò người khác ah ^^
Tác giả: 1791999    Thời gian: 5-6-2015 10:46 AM
#15

Đó là một buổi sáng trời quang mây tạnh. Ông trời thiên vị ban tặng cho Newyork những tia nắng cuối thu ấm áp. Thời tiết đẹp như vậy nhưng Vương Nguyên lại không biết mình còn có thể trông thấy trong mấy ngày đây. Bản thân không đi được cũng không ngồi được. Mỗi ngày mở mắt ra đều cảm giác mình là gánh nặng cho người khác. Vậy tại sao ông trời không cho mình cái đặc quyền ngủ mãi không tỉnh đi. Được chết trong giấc ngủ là một chuyện không phải ai cũng có thể làm được.

Người bệnh đau một, người nhà bệnh nhân đau mười.

Điều Vương Tuấn Khải thống hận nhất không phải là bản thân không rõ Vương Nguyên đau đớn mà là nhìn em ấy đau đớn cũng không có cách nào ngăn cản.

Có lẽ đến lúc giải thoát cho em ấy rồi.

“Tuấn Khải, bình tĩnh một chút. Những điều tôi sắp nói sau đây có thể khiến cậu phát điên, cũng có thể khiến cậu đau đớn tột cùng, nhưng mà nghĩa vụ của tôi vẫn là thông báo cho cậu biết...Vương Nguyên rời xa chúng ta rồi”

Tiếng thút thít của Lộc Hàm nhanh chóng truyền tới. Vương Tuấn Khải đang ngồi họp lập tức bỏ về. Tại sao lần nào Vương Nguyên xảy ra chuyện cậu cũng là người biết muộn nhất? Tại sao lúc nào cũng là Lộc Hàm thông báo cho cậu? Vương Nguyên, rốt cuộc em xem anh là cái gì? Không có sự cho phép của anh, ai cho phép em chết chứ.

Trong mắt Tuấn Khải giờ đây là cơn điên trần trụi. Nước mắt giàn giụa như sóng biển thi nhau đổ xuống. Không còn bù đắp được nữa phải không, thật đáng tiếc, đó là lúc giấc mộng hạnh phúc của chúng ta tan biến rồi.

“Bíp...Bíp...Bíp”

“Ầm”


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 5-6-2015 09:58 PM
Huhu... tại sao nhóc lại cho 2 đứa nó đi một lượt vậy chứ

cái này gọi là SE trong HE đó hả?

ôi, ss không thích kiểu này đâu

buồn lắm

bởi biết có được chung Thiên Đàng hay Địa Ngục không đó mà, huhu

dù sao cũng chúc mừng nhóc đã hoàn thành thêm cái fic

cảm ơn nhóc cho những cuộc sống vụn vặt quanh ta




Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3