|
(2)
Tình huống này không ai ngờ được, cô kinh ngạc nhìn đống hỗn độn, Lâm Nghiêu cũng có vẻ lúng túng, trong tay vẫn còn cầm đoạn quai cặp bị đứt.
Tử Ngôn không nói không rằng, lặng thinh ngồi xuống nhặt lại các thứ bị rơi rớt.
“Thẩm Tử Ngôn, đưa cặp cho tôi, mai sẽ trả lại cậu, bảo đảm sẽ nguyên vẹn.” Lâm Nghiêu đã bình tĩnh lại.
Đây không phải xin lỗi. Lâm Nghiêu cho tới bây giờ chưa từng áy náy với ai.
Chuyện này là do cậu vi phạm kỷ luật trước, cô không sai, cho dù thật sự có sai, cô cũng đã hối hận và xin lỗi rồi. Nhưng thái độ tên này kiêu căng ngạo mạn, làm hỏng cặp cô rồi mà cũng không chịu cúi đầu nhận sai.
Trong lòng Tử Ngôn giống như tuyết đọng quanh năm nay bỗng đột ngột phun trào như núi lửa, cô thong thả đứng lên, nhìn có vẻ đang cố hết sức, tay ôm chặt lấy cặp sách, dáng vẻ như lần đầu cũng là lần cuối chăm chú nhìn Lâm Nghiêu, nói rành rọt từng chữ: “Không cần. Lâm Nghiêu, cậu hãy nghe cho kỹ đây, tôi ghét cậu, sau này sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa!”
Nam sinh đứng trong ráng chiều, vạt nắng buông xuống tạo thành một bức tranh sơn dầu rực rỡ, khắc họa con người vốn luôn được yêu thích ấy trong một sắc thái đẹp đẽ, ánh sáng tỏa ra bốn phía khiến người lóa mắt, cậu ngạc nhiên nhìn cô, gió chiều lồng lộng làm chiếc áo sơ-mi trắng của cậu cũng phần phật phồng lên, tựa một thiên sứ không cánh.
Tử Ngôn thẳng lưng, ôm cặp về nhà, dũng khí của cô chỉ có bấy nhiêu thôi, đủ để duy trì thể diện và tự tôn vào phút cuối. Cô chẳng dám quay đầu xem nét mặt Lâm Nghiêu thế nào, có còn đứng tại đó không.
Sự chật vật của cô chỉ có thể để bản thân cảm nhận là được, không cần thiết phô trương cho kẻ thù thấy.
Trong quầng sáng màu cam, mẹ vừa từng mũi khâu lại cặp cho cô vừa than thở: “Lại đánh nhau với thằng nhóc nào? Con đó, đã lớn rồi, đừng để mẹ phải bận lòng nữa có được không? Con gái phải ra dáng con gái chứ…”
Mấy lời càm ràm của mẹ chưa bao giờ thân thiết như đêm nay. Cô bám vào đùi mẹ không nhúc nhích, ấm quá!
Cha nghe tiếng đi vào phòng, nhìn thấy cảnh thân mật này thì cười nói: “Con bé này, lại nghịch ngợm rồi chứ gì?”
“Đúng đấy, thật là tiểu oan gia của đời tôi mà!” Mẹ cười mắng.
“Không phải oan gia không đụng đầu!” Cha an ủi vuốt đầu con gái, cảm thấy đầu con trong lòng bàn tay hơi giật, rồi lại khôi phục yên tĩnh. Cúi đầu thì thấy Tử Ngôn nghiêng mặt ghé vào đùi mẹ, mắt khép chặt như đang ngủ.
Lão tổ tông trong Hồng Lâu Mộng cũng nói Bảo Ngọc và Đại Ngọc là tiểu oan gia – xì, nghĩ đi đâu vậy chứ. Cô thấy buồn ngủ quá, mông mông lung lung ngủ thiếp đi.
“Thẩm Tử Ngôn, cùng đi thôi?” Cô giáo Hoàng tuyên bố địa điểm thi viết văn, Lâm Nghiêu chủ động đón cô, làm như áy náy về chuyện ngày hôm qua.
Tử Ngôn lạnh nhạt nhìn cậu, đã nói không để ý tức là không để ý, nếu cậu không hối lỗi thì không thể hòa giải. Cô vội vàng thu dọn đồ dùng, rồi để lại cho ai đó một bóng lưng lãnh đạm.
Trường thi rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút viết trên giấy soàn soạt. Tử Ngôn vừa viết đã phát hiện chuyện bất ổn. Cây bút máy của cô trục trặc, mực nước nhỏ ra thành từng giọt từng giọt, Tử Ngôn cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện ngòi bút đã bị tét.
Không cần phải nói, khẳng định đã bị hư hôm qua.
Ngoài ngẩn người, cô không nghĩ ra biện pháp nào bây giờ.
“Thầy ơi!” Có người giơ tay.
Một cây bút máy được đưa tới tay cô, cô thoáng bối rối, thầy giám thị lại cười chỉ về phía bên phải cô.
Là cậu ta!
Thân bút bằng kim loại vẫn còn sót lại chút hơi ấm, giật mình, tựa như cánh chuồn chuồn nhỏ trong hồ sen bên ngoài kia đang vươn đôi cánh mềm mại khẽ khàng sượt qua trái tim.
Tử Ngôn thi văn đứng nhất toàn trường, khi cô giáo Hoàng công bố trên lớp, khóe mắt cô liếc qua chỗ ngồi phía sau bên trái. Tên kia hơi nghiêng người, tay chậm rãi vỗ vào nhau, còn khóe miệng thì đã cong lên, đó là một nụ cười chân thành hào phóng.
Tiếng vỗ tay như sấm, Tử Ngôn gục xuống bàn, lặng lẽ mỉm cười.
Quan hệ của Lâm Nghiêu và cô không vì vậy mà có chuyển biến rõ ràng, nhưng so với không khí giương cung bạt kiếm mấy ngày trước thì đã hòa hoãn không ít, nhưng ai cũng lạnh lùng, không chịu mở miệng nói trước.
Thời tiết dần chuyển lạnh, gió bắc quét qua cuốn tung đám lá ngô đồng, da thịt cũng lạnh thấu xương, thời tiết này mà tập thể dục theo đài ở bên ngoài thì thật đúng là huấn luyện tàn khốc. Tử Ngôn bao bọc như viên thịt tròn vo, lười nhác duỗi tay, tiện thể liếc qua chỗ Lâm Nghiêu một cái.
Cậu ta còn chưa tới.
Hai hôm sau vẫn không thấy bóng người.
Ngày thứ ba, Lâm Nghiêu xuất hiện ở lớp, có vẻ gầy yếu hơn ba ngày trước, ánh mắt trầm tĩnh mỏi mệt, có chút tiều tụy.
Tử Ngôn để ý thấy trên cánh tay áo phải của cậu dùng kim băng ghim một miếng vải đen.
Tiết đầu tiên vừa kết thúc, Lí Nham Binh đã sáp đến cạnh cô: “Bà nội Lâm Nghiêu vừa qua đời. Cậu ta là cháu đích tôn, nghe nói tình cảm rất thắm thiết.”
Tiếng Lâm Nghiêu trả lời câu hỏi trên lớp đã trầm thấp hơn trước, cổ họng khàn khàn đục đục, cô nghe một lát chợt cảm thấy từ đáy lòng có gì đó chua xót, nói không rõ là mất mát hay đồng cảm.
Lúc xếp lịch trực lớp mới phát hiện, hôm nay đến phiên cậu làm công tác vệ sinh.
Sao lại khéo vậy nhỉ, nhíu nhíu mày, cô gạch tên cậu đi, nghĩ sao lại điền tên mình vào.
Cậu từng giúp cô một lần, vậy cô cũng hồi báo một lần, thật công bằng, thật quang minh chính đại.
Mùa đông sắc trời tối sớm, bên ngoài cửa kính đã trắng xoá sương mù, xa xa thấp thoáng ánh đèn trong các phòng từ các dãy lầu như tinh tế lác đác đan xen. Trong phòng học tối hù, cái bàn ban ngày bây giờ chỉ thấy lờ mờ hình thù, cô vừa định bật điện lên đã có người giành trước một bước.
Phòng học nháy mắt sáng ngời, các bức tường dưới ánh đèn toát lên một màu trắng lạnh lẽo, dưới chân tường phản chiếu nước sơn màu xanh lục, giọng nói của cậu lại gượng gạo, lạnh nhạt, “Thẩm Tử Ngôn, vì sao lại sửa lại phiên trực của tôi?”
“… Nhà cậu nếu có việc thì về sớm một chút đi.” Cô chưa từng nếm trải việc mất người thân nên không biết phải an ủi thế nào.
Cả hai không nói gì, đáy mắt lạnh lùng của Lâm Nghiêu dần xuất hiện tia ấm áp: “Không cần.” Cậu cầm lấy chổi, “Cậu về đi.”
“Hai người sẽ nhanh hơn một người.” Cô thật tâm muốn giúp.
“Cậu yên tâm, Thẩm Tử Ngôn,” trong giọng cậu có hơi hướm đùa giỡn, vừa nghiêm túc vừa hài hước: “Cách ngày bầu chọn học sinh ba tốt còn rất sớm, cậu tích cực biểu hiện như thế thì chắc chắn tôi sẽ không do dự dành cho cậu một phiếu đấy.”
Mắt cô bất giác ngập nước, khuôn mặt lạnh ngắt, xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng.
Lúc sắp về đến nhà, trời bỗng nhiên có tuyết, từng bông tuyết mềm mịn không ngừng rơi vào khóe mắt, lành lạnh bốc hơi rồi mau chóng tan chảy.
Nỗi uất ức vì bị người khác hiểu lầm âm thầm mọc rễ nẩy mầm trong lòng, sau đó lan khắp lục phủ ngũ tạng.
Cont... |
|