|
Biết phim này lâu rồi nhưng vì nghe nói nó quá u tối và ám ảnh nên mình cứ lần lựa mãi... mùa hè không muốn xem vì đó là khoảng thời gian nghỉ ngơi thư giản ko muốn xem cái phim nặng đầu thế này, đến mùa thu - mùa buồn nhất lại càng ko xem nổi... cứ thế đến kì nghỉ Tết lại quyết định xem phim này. Haizz, cuối cùng cũng xem rồi. Phải nói là phim quá hay, không uổng phí một giây phút nào đã bỏ ra để xem phim. Chẳng những thế còn phải mò lên đây để xem mọi người viết bình luận về phim như thế nào cũng như ngồi đây gõ lạch cạch từng chữ về cảm nhận của riêng mình.
Cảm xúc trong lòng bây giờ vẫn còn rất ngỗn ngang lộn xộn thế nhưng bao trùm lên tất cả là sự phẫn nộ, phẫn nộ trước những tội ác của con người. Thông thường với một đứa ưa mộng mơ và lãng mạn như mình, trong bất kỳ một bộ phim ở thể loại gì, chỉ cần xuất hiện vài hình ảnh ngọt ngào giữa các cặp đôi thì mình sẽ thích thú vô cùng và chú ý đến chuyện tình cảm của nhân vật bên cạnh nội dung chính. Thế nhưng đây là lần đầu tiên mình xem một bộ phim mà không hề có hứng thú gì đến những cảnh tình cảm của 2 đứa bé Shuya và Mizuki, trong mắt mình chỉ thấy 2 kẻ sát nhân mất nhân tính mà thôi. Cho nên thấy bình luận ca ngợi của mọi người về những hình ảnh đó, chỉ muốn cười nhạt ở trong lòng. Phải chăng khi chúng ta bảo chúng là đáng thương, vô hình chúng ta đã biến thành bà mẹ của Naoki rồi? "Con tôi thật đáng thương"... Không nhận thức được lỗi lầm đã gây ra mà chỉ viện lên một đống lí do để bao biện cho hành động ấy? Giết người có rất nhiều hình thức khác nhau từ ngộ sát, tự vệ, gián tiếp, trực tiếp, có khi rất dã man... nhưng dù như thế nào chăng nữa, đứng ở góc nhìn của hung thủ cũng chỉ có 2 loại là: sau khi giết người có biết hối hận, ý thức được hành vi của mình hay không. Những kẻ giết người mà không hề cắn rứt lương tâm thì chính là vô nhân tính. Và thực tế cho thấy cả Shuya và Mizuki sau khi tước đi sinh mạng của người khác đều không hề có chút cắn rứt, hối cải nào, cái này gọi là lương tâm bị chó tha mất rồi, so với Naoki - cậu bé phát điên sau chuyện đó, thì 2 kẻ kia còn không bằng. 2 đứa nó, đêm nằm ngủ có thấy những người chết về đòi mạng hay không? Chắc là không rồi vì chúng sống tốt thế mà! Có chút mảy may đau khổ nào đâu!
Phim không nói rõ đến bối cảnh của Mizuki như thế nào nhưng hành động giết chết cả gia đình mình là không thể chấp nhận được, thế mà con bé vẫn có thể mỉm cười và tỏ ra tử tế như vậy. Thật là giả tạo! Cô ta không thể yêu thương gia đình của chính mình nhưng lại có thể yêu quý và quan tâm một đứa giết người khác, đúng là những đứa giết người có sức hút lẫn nhau. Ông thầy chủ nhiệm sau này có thể gây phiền phức vì sự nhiệt tình quá mức cần thiết của mình, nhưng ông ấy cũng đâu là gì nên tội, đánh đập hay tôn thương con bé đó mà nó lại có tư tưởng độc chết thầy mình? Đúng là theo mạch phim nó là đứa thông minh, nhìn thấu mọi chuyện đấy, nhưng cũng không thể xoá bỏ sự thật là nó là một con bé có trái tim lệch lạc. Thế nên kết cục của nó cũng là đáng khi đã giao du với một đứa còn bệnh hoạn hơn nó cả trăm lần.
Đúng vậy, người mình đang nói tới chính là thằng bé Shuya Watanabe. Đúng là nó bị cha mẹ bỏ rơi rất tội nhưng thế giới này có hàng ngàn, hàng đống những đứa trẻ khác bị bỏ rơi, thậm chí là bị đánh đập, ngược đãi, không lẽ như vậy là đi giết người khác hay sao? Nụ cười của con bé Manami mới thuần khiết làm sao, mình tự hỏi nếu không được dạy dỗ về quan niệm đạo đức (dù thằng Shuya nó cũng được đi học đàng hoàng đấy thôi), thì với bản năng đạo đức cơ bản, lòng nhân đạo, lòng trắc ẩn giữa con người với con người, CON NGƯỜI nào có thể nhẫn tâm giết một đứa bé như thế hay sao? Chỉ để thoả mãn cái tôi kiêu ngạo của cá nhân mình. Thật đáng ghê tởm làm sao! Quan niệm Nho giáo phương đông là "Nhân chi sơ tính bổn thiện", con người ai sinh ra cũng đều tốt đẹp, chỉ là cuộc sống làm họ trở nên biến chất; thế nhưng sau những bộ phim như thế nào làm mình nghi ngờ quan điểm trên. Thằng bé này cũng đâu phải được gia đình nhồi nhét cái tư duy giết người tự nhỏ, phải chăng có những con người với "máu ác", bản năng sâu thẩm bên trong là dã man, tàn nhẫn, giết người chẳng biết gớm tay. Đến lúc nó giết con bạn gái của nó thì ôi thôi rồi, không còn gì để nói, lại còn muốn giết cả trường nữa chứ. Không thể yêu thương gì nổi.
Liệu những đứa trẻ nhưng thế nếu dùng yêu thương cảm hoá chúng, sau này ra xã hội có đảm bảo 100% chúng sẽ trở thành người tốt? Hay một lúc nào đó lại trỗi dậy bản năng giết người. Một kẻ đã từng giết người, có chắc sẽ không giết người thứ hai, thứ ba? Nếu không thể đảm bảo được gì, xác xuất chỉ là 50-50 thì theo quan điểm cá nhân của mình, loại bỏ hết đi cho đỡ chật đất, thế giới này vốn đã quá đông người rồi. Cực ghét bọn sát nhân tâm thần, tâm lí méo mó là vậy, cho nên nhiều lúc thật sự rất thích quan điểm của Kira trong Death Note, tuy đáng tiếc là cuối cùng Kira lại tha hoá và trượt dài khỏi mục tiêu của mình. Nhiều lúc pháp luật cũng phải bất lực!
Nhân vật duy nhất duy nhất mình có thể thông cảm là cô giáo. Mình có thể cảm nhận được nỗi đau của cô ấy. Nếu là một bà mẹ bình thường, cô ấy đã giết 2 đứa bé kia và tự sát rồi. Nhưng cô ấy lại lựa chọn một cách trả thù khác, rất độc, vô cùng thâm hiểm. Cô không hế giết một ai mà cũng khiến chúng cảm thấy địa ngục trần gian. Phải rồi, đâu phải ai cũng nhẫn tâm có thể dễ dàng tước đi sinh mạng của người khác như bọn chúng đã làm. Giọt nước mắt cuối cùng, nụ cười cuối cùng cũng theo nỗi đau đớn tột cùng mà phát tiết.
Giết người đôi khi vẫn có thể được thông cảm, nhưng ít nhất phải biết dằn vặt về những gì mình đã làm. Chứ không phải vỗ ngực khoe khoang "Ừ tao đã làm đấy!"
Bộ phim đã khép lại những nỗi day dứt ám ảnh kéo dài...
|
|