|
Chap 4 Tương Niệm Là Một Khúc Ca
Hoàng hậu vốn nổi tiếng giản dị và là con người thích trầm lặng, nên Phượng Các cung của người không trang trí gì nhiều,quanh năm cũng rất tịch mịch,nhưng ngày hôm nay đèn treo khắp mọi nơi, hoa giăng khắp ngõ ngách .Cung hoàng hậu chưa bao giờ nào nhiệt đông vui và đẹp đến như thế . Từ sớm các tú nữ đã có cuộc kiểm tra trinh tiết và thân thể xem có bạch ngọc thuần khiết không .
Những tú nữ sau khi kiểm tra đạt yêu cầu thì đều được đưa tới cung của hoàng hậu ,để đích thân hoàng thượng,hoàng hậu chọn lựa .Giờ thân đã đến, một số không đạt cũng đã về, nên các tú nữ giảm đi đáng kể ..Họ đã đứng liền hai canh giờ để chờ thánh giá cùng quốc mẫu chi chủ đến.Trong Phượng các cung này, chính giữa điện là ghế long và phụng, trên tường điêu khắc một con phương hoàng rực rỡ bằng vàng .Và đó cũng là thứ đẹp đẽ quý báu nhất ở đây .
-hoàng thượng hoàng hậu giá lâm
Mọi người xung quanh toàn bộ đồng loạt quỳ cúi chào làm lễ chào quân thần , lúc bình thân ngẩng đầu đứng dậy, phát hiện hòang hậu độ khoảng gần bốn mươi, dung nhan nay đã nhiều nếp nhăn so với các tú nữ ấn tuyển, nhưng gương mặt xinh đẹp đầy phúc khí ấy quả thật đi vào lòng người .Hoàng thượng mày rậm, mắt phương, gương mặt chữ điền,ánh nhìn sắc sảo và si tình , bờ vai thì vạmvỡ đầy sức sống,đoán là một nam nhân độ tuổi gần ngũ tuần
-hoàng thương vạn tuế vạn tuế, hoàng hậu kim an
-bình thân-hoàng thượng ra lệnh
-các muội muội không cần phải khách sáo như thế,chúng ta dù sao cũng sắp là người một nhà .-hoàng hậu khi cười rất đẹp
Sau màn chào hỏi, mọi người lại tiếp tục cuộc thi chọn ra những người có dung mạo xuất chúng,để lượt bớt thêm một lứa nữa .Sau hơn hai canh giờ cuối cùng số tú nữ còn trụ lại chỉ khoảng hai mươi người .
-các muội muội hãy tạm lui về Dịch y quán nghĩ ngơi, tối chúng ta sẽ thi đợt cuối cùng,muội muội nào có thể làm động lòng hoàng thượng,vinh hoa phú quý đang chờ đón trước mắt-hoàng hậu nở một nụ cười tà mị nhìn đức lang quân của mình.
Hoàng đế Thiên quốc đỏ mặt vì lời ghẹo của hoàng hậu,ngài cầm tay ba vỗ vỗ nói với giọng nói rất nhẹ nhàng ôn hòa :
-hậu này, thật là ….
--hiiiii-hoàng hậu mỉm cười
Mọi người bến dưới có thể nhìn ra được ,giữa hai người có một mối tình cảm hết sức tôn trọng lẫn nhau, dù thế nào đi nữa cũng không làm vơi đi tình cảm của họ .
“-A Kiều, muội phải nhớ, không những trở thành sủng phi,mà còn phải đoạt luôn ấn tín cai quản của hoàng hậu, muội phải loan, càng loạn càng tốt “
Tự nhiên nhớ đến lời dặn chủ nhân,ta chỉ có thể thở dài,tình cảm tốt đẹp như thế, ta liệu đủ sức chen vào chứ ?ta dù không tự tin,nhưng điều duy nhất có thể là phải cố gắng,cố gắng vì chủ nhân .
Khi các tú nữ lui ra hết, các cung nữ cùng các ma ma cũng lui ra, khi mà ở Phượng Các cung này trở lại im ắng như mọi ngày,hoàng thượng,ngài khẽ dìu bà đi đến bên chiếc bàn uống trà của hai vợ chồng .
-hoàng thượng, việc này nên để thần thiếp làm, nhiều năm rót trà cho hoàng thượng uống,đã trờ thành thú vui của thần thiếp,xin ngài đừng tước đoạt chứ a !
Bích Dụ hoàng đế nhìn người vợ từ thời còn làm vương gia của mình, bờ môi cong cong tạo thành một vòng cung dịu dàng trìu mến , ngài buông tay ra, và chỉ ngồi im nhìn hoàng hậu của mình rót trà .
-hậu, dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không thay đổi được địa vị của hậu trong lòng trẫm - đưa tay đón lấy chén trà, dịu dàng ân cần nói
Bích Dụ hoàng đế, ngài không biết rằng,cũng chẳng ngờ được,đây là lần cuối cùng mà phu thê ngài ngồi trò chuyện vui vẻ như thế,cũng là lần cuối cùng ngài uống trà do hoàng hậu pha,cũng là lần cuối cùng ngài đặt chân bước vào trong cung Phượng Các .
Ngồi trò chuyện khoảng một nén nhang thì công chúa Bích Lạc tới, nàng đã thay bộ xiêm y của công chúa, vẻ mặt cũng sạch sẽ, đầu tóc cũng bới lại gọn gang ,đi theo nàng vẫn là Thúy Nhi, cô người hầu thân cận nhất .
-mẫu hậumẫu hậu,người đẹp của phụ hoàng đâu ạ,sao nhi thần không thấy ?nhi thần cố ăn mặc đẹp đến thế mà
Người thì vẫn chưa thấy xuất hiện, nhưng mà giọng thì cứ phải nói là to không thể biết, nàng quả nhiên là vị công chúa lạ đời nhất Thiên quốc, rất nghịch ngợm
-công chúa giá đáo-thái giám thông báo
Nàng vừa đi đến cửa cung thì cũng bắt gặp phụ hoàng ngồi ở đây, công chúa Bích Lạc hớn hở chạy đến ôm cổ phụ hoàng, quy tắc quy tiếc đều dục hết xuống sông
- phụ hoàng người cũng ở đây sao ?
-con bé này, thấy phụ hoàng và mẫu hậu không hành lễ ? thật phép tắc mama dậy để đi đâu rồi ?-hoàng hậu nhìn công chúa trách yêu
Còn hoàng đế kéo công chúa cưng của ngài ngồi trên đùi, đưa tay bẹo nựng khuôn mặt xinh xắn ấy ,rõ ràng người phụ hoàng như ngài rất thấu hiểu con gái của mình.Ngài cứ như đi guốc từng mọi ngõ ngách trong suy nghĩ của cái đầu này
-công chúa, có phải con trốn ra ngòai chơi giờ mới về không ?
-không ! thần nhi là về được một lúc
-ồ thế sao giờ mới xuất hiện ? không lẽ tắm rửa thay y phục mất nhiều thời gian lắm ư ?công chúa, chẳng lẽ con dơ đến nỗi phải tắm thật lâu mới dám đến- giọng nói đầy sức sủng nịnh
Công chúa cạ mặt vào vai phụ hoàng của nàng rồi đáp lại lời buộc tội của cha mình:- con là vì nghĩ đến tôn nghiêm của phụ hoàng và mẫu hậu, nghĩ đếnthể diện của Thiên quốc nên mới tắm lâu như thế,con phải đẹp đẽ thì phụ hoàng với mẫu hậu mới hãnh diện vì con .
Cả hai nghe công chúa trả lời thì cười phá lên,lần này đến hoàng hậu trêu tiểu công chúa ,sau đó thì hoàng thượng Bích Dụ hùa theo trò vui,nhưng cũng là lời thật lòng của họ :
-con cũng đã mười sáu,cũng đã đến lúc tìmmột phò mã tốt, bệ hạ,người nói phải không ?
“xoa xoa đầu “-đúng thế, đợi tuyển tú kết thúc, ta sẽ cùng mẫu hậu con chọn một người thật thích hợp cho con
- bệ hạ hay Doãn Hạo đi, thần thiếp thấy thằng bé rất tốt, từ nhỏ lớn lên cùng công chúa, tình cảm lại sâu đậm.nếu là Hạo nhi, thần thiếp xem ra rất yên tâm
Bích Dụ hoàng đế đôi mắt nhìn tiểu công chúa cưng đang ngồi trong lòng mình rồi nghĩ đến những lời hoàng hậu, khóe môi nở ra nụ cười đầy ái muội,có vẻ như chính ngài cũng có ý muốn như thế.Khổ nỗi đấng sinh thành muốn nhưng cục cưng của họ không muốn
Nàng nhảy ra khỏi lòng của phụ hoàng,ánh mắt đen láy đầy nước như muốn khóc vì bị ép gã quá sớm, cái mỏ chu chu vì họ chọn phu quân cho nàng mà không hỏi ý kiến nàng , nhìn nàng lúc này đáng yêu cực kỳ, khiến hai người tuy chọc con gái họ muốn khóc .Vậy mà môi thì cứ cong cong cười đầy sảng khoái .
-hai người kì quá, con không thể lấy Doãn Hạo ca ca hay bất cứ ai,con vốn thích ánh trăng,mà Doãn Hạo ca ca lại là mặt trời,chúng con chỉ có thể là huynh muội.Huống hồ ánh trăng con thích con đã tìm thấy,cũng đã hứa gả cho người đó.Vì thế con chỉ có thể chờ .
-rồi rồi,đừng giận –Hoàng hậu lúc này đưa cánh tay ấm áp của người mẹ ra kéo đứa con gái đang giận dỗi vào lòng
*****
Tối hôm đó, hoàng cung tổ chức một dạ yến tiệc, đồng thời cũng là quyết định địa vị phi cho các tú nữ được chọn ,Bích Lạc ta diện một bộ y phục màu trắng , trâm cài những chuỗi ngọc hết sức lung linh, hết sức sinh động .
-Bích Lạc tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu.
-ngoan, lại đây ngồi bên mẫu hậu
-vâng.
-bái kiến công chúa-những tú nữ xinh đẹp chào hỏi ta
-các vị đừng khách sáo, tương lai còn là trưởng bối của Bích Lạc, lễ nghĩa này xem ra miễn đi a-ta nhoẻn cười thật tươi ,thật đáng yêu .
Lúc ta đến mọi người dường như đã có mặt đầy đủ ,chỉ thiếu Doãn Hạo ca ca ,ta khẽ lướt một lượt mỹ nhân tuyển cho phụ hoàng ,ta phát hiện,vị mỹ nhân mặc áo màu tím kia, nhan sắc phải nói vượt trên tất cả .
Cho người ta cảm giác nét đẹp ấy chỉ tựa thần tiên, bởi sự lạnh lùng ấy, bởi đôi mắt nàng không hề phảng phất bất cứ điều gì.
Ta bản thân là nữ nhi,nhìn nàng còn cảm thấy si mê tuyệt độ, nếu như nam nhân thì sẽ si mê nàng như thế nào nữa đây.Qủa là khuynh quốc khuynh thành, ta luôn tự phụ mình đẹp nhất Thiên quốc này.Nhưng giờ đây ta tự nhân trước vẻ đẹp của nàng ta ,mà cam tâm nhận thua
Yến tiệc diễn ra, các tú nữ cũng góp một chút tài nghệ, lúc khoảng được nữa thì Doãn Hạo ca ca đến
Ta vẫy tay chàng đến gần ta, chàng liền xoa đầu ta đầy sủng nịnh,cả hai chúng ta cười cười nói nói trong rất vui vẻ, cảnh tượng này khiến không ít người tại đây đều hiểu lầm siêu trầm trọng.
Nhìn ánh mắt đầy ám muội của họ ta tự hỏi vì sao khi một nam và một nữ có cử chỉ thân mật thì nhất định họ phải yêu nhau chứ? Không thể là bạn bè sao ?không thể là huynh muội sao ?thật khâm phục trí tưởng tượng của họ.
Ý mà không đúng nhá, ánh mắt kia thật sự kỳ lạ, ánh mắt của vị tú nữ áo tím ấy , một chút gì đó khẽ rung cứ như tảng băng cuối cùng cũng bị sức nóng mặt trời làm tan chảy,một chút đố kỵ, một chút ngưỡng mộ ????/ siêu lạ luôn,càng lạ hơn ánh mắt của Doãn Hạo ca ca cũng như thế, nhìn nàng, tuy rất nhanh nhưng ta vẫn thấy có chút gì gợn sóng trong đó .
Tú nữ áo tím cũng phát hiện ta nhìn nàng và Doãn Hạo ca ca, nàng vội xoay mình tránh đi ánh mắt của hai bọn ta, trong phút chốc ánh mắt nàng lại trở nên lạnh lùng, cao cao tự tại.Rất khí chất .Cuối cùng cũng đến lượt nàng biểu diễn, nàng tiến ra phía trước, quỳ khấu lại với phụ hoàng và mẫu hậu, nàng đưa ra một thỉnh cầu
-hồi bẩm hoàng thượng,hoàng hậu, thần thiếp xin được múa một điệu kiếm trình bày.Nhưng vẫn mong được công chúa giúp.
Ta xen vào :
-ta có thể giúp gì? xin vị tiểu chủ cứ nói
-vốn thần thiếp được nghe rằng công chúa có giọng hát khuynh đảo tâm hồn người nghe, điệu khúc của thần thiếp sắp múa phải cần giọng hát của công chúa mới khiến nó trở nên hoàn chỉnh .
Ta hai mắt sáng rỡ đầy hứng thú, nên chẳng cần phụ hoàng và mẫu hậu đồng ý ta bằng lòng ngay:
-được ,nhưng bài nào mới được, vì ta vốn không thuộc nhiều bài ?
Nàng cười điên đảo chúng sinh :
-xin công chúa yên tâm,bài này nhất định công chúa biết, vì nó chính là “Tư niệm khúc “ bài hát mà cách đây một năm người đã hát cho mọi thần dân ở kinh thành này nghe.
Nàng khiến ta ngạc nhiên tột cùng, và ta có thể thấy ở nàng khí chất của vương phi, nàng nhất định sẽ có thể trở thành sủng phi của phụ hoàng ta .Ta đi ra quỳ ngay trước mặt phụ hoàng, và đã ở ngay bên cạnh nàng .
-xin phụ hoàng ân chuẩn
Ta biết ánh mắt của phụ hoàng đã chấm nàng, ta là một nữ nhi hiếu tử vì thế cũng nên giúp nữ nhân người muốn trở thành người tuyệt sắc nhất đêm nay chứ, nghĩ thế không thể không than phục mình .
-ân chuẩn .
Nàng lại bẩm báo :
-vẫn xin hoàng thương và hoàng hậu thêm một ân chuẩn,đây chính là mấu chốt
-là gì ?-ta tò mò hết sức
-bẩm ca ca thần thiếp vốn là một nhạc sư nổi tiếng lâu năm của Thủy quốc, tuy chúng thần mới đến Thiên quốc không lâu, nhưng mà cũng khiến đông đảo người say mê tài nghệ, nên thần muốn nhờ ca ca đàn,được không ạ ?
-ân chuẩn .
Một lúc sau,một nam tử áo đen, mái tóc dài bồng bềnh bước vào, mắt ta, là mắt ta nhìn thấy hay do mắt ta nhìn nhầm, nếu đúng là không nhầm thì đây có được gọi là duyên phận .
-thảo dân Tử Dạ, tham kiến hoàng thượng tham kiến hoàng hậu, tham kiến công chúa, thái tử
Thì ra chàng tên Tử Dạ, và lúc này đây chàng như vầng trăng sáng mà ta muốn tìm kiếm,đẹp đẽ, tịch mịch và bí ẩn, ta đã si mê chàngngay phút chàng cứu ta, giờ thì si mê càng thêm si mê
-bình thân
-đội ơn bệ hạ
Chiếc đàn cổ mà chàng mang theo ,nó cũng rất đep, đẹp như chính chủ nhân của nó, được sơn hoàn toàn gằng màu đen, trên đó còn treo một hình mặt trăng lơ lửng.Nhìn chúng,nhìn chàng,quả nhiên thật sự duyên phận của ta đã đến, ta mỉm cười tà mị .Chàng hình như cũng bắt gặp nụ cười ẩn chứa tinh ranh của ta, nên phút chốc thoáng qua ta cũng thấy chàng mỉm cười .
Đàn đặt trước mặt,chàng bình thản,ung dung ngồi xuống,đôi bàn tay thon dài trắng trẻo ấy bắt đầu đưa lên dây đàn, những nốt nhạc đầu tiên được chàng gãy một cách nhịp nhàng, một cách khéo léo .
Đoạn hát bắt đầu vào, ta cũng nên làm nhiệm vụ được nhờ của mình :
“
Từ khi chàng đến bên cuộc đời ta
nhen lên ngọn lửa tình trong trái tim này
vì chàng mà si mê, vì chàng mà cuồng dại
vì chàng mà trở nên kỳ quặc
Từ khi chàng hứa yêu ta
Ta bắt đầu thấy sợi dây gông cùm của tình yêu treo lơ lửng
Vì chàng mà bận tầm, vì chàng mà bi thương
Vì chàng mà hiu quạnh
tương niệm (nhớ nhung) là một khúc ca
mỗi khoảnh khắc không được trông thấy chàng
lòng ta biến thành hoang mạc
tương niệm là một khúc ca
khúc ca ấy ngân lên càng buồn bã
mỗi ngày mà không có chàng
ta phải vượt qua thế nào đây
từ khi chàng hứa hẹn yêu ta
ta bắt đầu thấy sợi dây xiềng xích của tình yêu treo lơ lửng
Vì chàng mà bận tâm, vì chàng mà đau thương
vì chàng mà hiu quạnh
Tương Niệm là một khúc ca
khúc ca ấy ngân lên càng cô quạnh
Mỗi khoảnh khắc không trông thấy chàng
Lòng ta bỗng biến thành hoang mạc
Tương niệm là một khúc ca
Khúc ca ấy ngân lên càng buồn bã
Mỗi ngày mà không có chàng
Ta phải vượt qua thế nào đây
Tương Niệm là một khúc ca
khúc ca ấy ngân lên càng cô quạnh
Mỗi khoảnh khắc không thấy chàng
lòng ta bỗng hóa thành hoang mạc
Tương niệm là một khúc ca
khúc ca ấy ngân lên càng buồn bã
Mỗi ngày không có chàng
Ta phải sống thế nào đây”
(Tư niệm là một khúc ca- nhạc hoa )
Chàng đàn hăng say, ta hát nhập tâm, người múa cũng rất chú ý từng động tác.Chúng ta nào biết đã tạo nên một bức tranh lay động lòng người, vừa đẹp đẽ, vừa khiến người ta cúi đầu than phục trầm trồ khen ngợi.Lại vừa cảm thấy nhói đau trong lòng
Lệ cũng không hiểu vì sao, từ đâu, phút nào ,mà rơi trên má chúng ta ,cũng vì khóe mắt cay cay,cùng thêm áng gió thổi đến tô thêm sự bi ai trong niệm khúc vừa rồi, mà hình như giữa ta và mỹ nhân không đứng vững,nàng đang múa say sưa, mê đắm si mê như thế lại không cẩn thẩn đạp phải vào tà áo mà ngã, kéo theođó,cây cột trước mắt cũng ngã.
Cây cột đó lại quá trùng hợp ngay trước mắt ta, thế là ta và mỹ nhân ngàn cân như treo sợi tóc, mọi người thì há hốc mồm ra, nhưng rất may màn anh hùng cứu mỹ nhân đã xuất hiện .
Chàng cứu ta thoát khỏi chỗ đó, còn Doãn Hạo ca ca thì đỡ lấy tú nữ áo tím ấy ,mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm .Nhưng gương mặt tú nữ áo tím lại tái xanh vô cùng
Nàng quỳ xuống, mắt khóc đến thương tâm,dập đầu thỉnh tội đến bi ai trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu :
-là thần thiếp không đúng, xin hoàng thượng và hoàng hậu khai ân.
Cả hai không ai nói gì cả, ta chỉ thấy tiếp sau đó là hoàng thượng đi xuống,chính tay rồng của mình đỡ lấy mỹ nhân đứng dậy,ánh mắt si mê, giọng trầm ấm và dịu dàng :
-thật làm nàng hoảng hốt rồi, không soa, không phải nàng và công chúa bình an ư ? màn trình diễn này của nàng, hoàng huynh và công chúa rất hay, luận công ban thưởng chứ sao trách phạt .
Tay thì vẫn cầm lấy tay của mỹ nhân, quay xuống đối diện mọi người cùng triều thần có mặt ở đây mà thông báo :
- ban cho con gái lễ bộ thượng thư Như quý nhân ở Hoa viên cung
-ban cho con gái thừa tướng làm hương phi ở Ngọc tửu trà
-ban cho con gái lỗ quóc công làm Đức phi ở Di hoa cung
-ban cho con gái Thái sư làm Ngọc phi ở Lan hòa viên
-ban cho con gái Vũ tướng quân làm Lan phi ở Bách Kỳ cung
-ban cho muội muội của Tử Dạ ái khanh làm Băng phi ở Ngọc Băng cung
Nói một hơi xong liền đưa tay dẫn theo Băng phi đi,để lại mọi chuyện cho mẫu hậu ta giải quyết, thoáng nhìn, mẫu hậu có một chút không vui.Nhưng bà vốn là người trầm tính vả lại thân làm quốc mẫu, mọi chuyện vốn dĩ lực bất tong tâm
Lúc ta để ý lại chàng,cũng là lúc chàng đã rời khỏi ta,không còn bên cạnh.Hai lần gặp gỡ,chàng cứu ta, hai lần gặp gỡ chàng khiến ta mê đắm bởi sự bí ẩn và đẹp đẽ đó
Ta tin rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau, vì chàng chính là ánh trăng của ta, từ biệt bằng nụ cười ngọt ngào tự biên tự diễn,dù nam chính không hề có ở đây.Ta đi đến bên Doãn Hạo ca ca, phát hiện ánh mắt của huynh ấy rất là khác thường.Như chính là khi vừa đánh mất một vật mình yêu thích mà mỗi khi ta hay ra ngoài mua đồ .
|
|