Chương 162: Ngươi khiến mọi người xa lánh ta
I
Editor: nhocoi
Beta: thoathan
Hắn nói huyết thư, huyết thư......
Vì sao nghe thấy đau thương trong lời nói của hắn, ta cảm thấy trong lòng dâng trào một ngọn sóng đau đớn?
“Biểu ca......” Ta thật sự không biết, huyết thư trong miệng hắn nói rốt cuộc là cái gì.
Ta tiến lên, hắn lùi lại.
Đầu ngón tay run mạnh lên, hắn, làm sao vậy?
Hắn hít vào một hơi thật sâu.
Chậm rãi, quay mặt, ánh mắt dừng trên người ta. Hai con ngươi tỏa ra sự đau xót giống như nện khối băng trên người, nháy mắt cảm giác lạnh như băng bủa vây. Thân mình hắn khẽ lay động, sau đó, mới cười nói: “Mẫu hậu làm nhiều việc như vậy, ngay cả ta cũng không đồng ý với việc tác oai tác quái của nàng, nhưng, tất cả những việc nàng làm, trước sau đều là vì ta. Nàng vì ta, giả tạo di chiếu. Thế nhưng, ngươi cầm di chiếu, đã làm cái gì?”
Trong lòng thật đau, trong lời hắn nói, là ý gì?
Ta làm cái gì? Ta cái gì cũng chưa làm.
Lắc lắc đầu, muốn mở miệng, lại bị hắn dứt khoát ngăn lại. Âm thanh hắn, chậm rãi nghiêm túc: “Ban đầu, ta lựa chọn tin tưởng ngươi. Chuyện ngươi với hắn, ta không muốn biết.”
Kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam tử trước mặt, hắn nói lúc đầu......
Như vậy, hắn tra xét, hắn tra xét chuyện của ta cùng với Quân Lâm?
Thân thể không kềm được mà trở nên run rẩy, hắn đã biết chuyện ta yêu thương Quân Lâm, hắn đã biết chuyện ta làm tiểu thiếp của Quân Lâm......
Hắn đã biết tất cả, tất cả.
Nhìn thần sắc của ta, trong mắt hắn, hiện lên sự thất vọng.
“Vì hắn, ngươi có thể quên hơn mấy trăm mạng người chết thảm của Phượng phủ! Vì hắn, ngươi có thể không để ý thân tình của cô mình! Vì hắn, ngươi có thể không biết liêm sỉ làm phi tử của Phụ Hoàng ta, khiến Phụ Hoàng truyền ngôi cho hắn! Vì hắn, ngươi rốt cục thu lại sự thanh cao của ngươi, nguyện ý cuốn vào cuộc tranh đấu hoàng quyền! Vì hắn, ngươi còn có thể...... Có thể...... Khụ ---”
Hắn nói thật kích động, lại bỗng nhiên dừng lại, lấy tay che miệng, sắc máu đỏ thẫm, theo khe hở các ngón tay giọt giọt rơi xuống.
Nhìn như vậy thật ghê người.
Ta bị dọa ngây người, sau một lúc lâu mới xông lên dìu hắn, khóc nói: “Biểu ca, huynh thế nào......”
Đột ngột trong lúc đó, phát sinh nhiều chuyện như vậy. Hắn dưỡng thương chưa tốt, lại chịu đả kích như thế, chỉ sợ là bệnh càng thêm bệnh.
Hắn đối với ta, hiểu lầm quá nhiều.
Hai con mắt đau thương nhìn ta, hung hăng đưa tay đem ta đẩy ra, hắn thương nhiên cười: “Cầu xin ngươi, hãy thủ hạ lưu tình! Ngươi có biết, ôn nhu của ngươi, ta không thể nào tiếp nhận nổi! Cho tới bây giờ, đều không tiếp nhận nổi! Nếu ngươi đã có thể đem di chiếu giao cho hắn, thì không cần giả bộ ra vẻ quan tâm ta.”
Hắn thật sự, xoay người sang chỗ khác, không nhìn ta.
Ta giật mình, cố nén choáng váng, cắn răng mở miệng: “Muội không có đem di chiếu giao cho hắn!”
Ta làm sao, có thể làm chuyện như vậy?
Nhưng mà hắn, không tin, không tin......
Mặc dù hắn không nói, nhưng ta cảm giác được .
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại âm vang rõ ràng, có lực: “Như vậy, vì sao mẫu hậu ta lại chết? Vì sao, hắn trở thành Hoàng Đế? Vì sao, ngươi trở thành Thái phi tôn quý? Vì sao, ngươi lại xuất hiện ở trong này!”
“Muội.,.... Muội sợ hắn gây bất lợi với huynh, cho nên muội đến......”
“Thay ta cầu tình? Không cần, nếu như ngươi có nghĩ đến sẽ có ngày này, thì lúc trước đã không làm như vậy!”
Nhìn bóng dáng nam tử gầy yếu, ta bỗng nhiên cảm thấy không có chút dũng khí đi lên phía trước.
Ta đúng là vì hắn đến cầu tình, nhưng mà, ta không có làm chuyện kia!
Dù nói, hắn cũng sẽ không tin .
Ai cũng đều nói, di chiếu ở trên tay ta.
Thậm chí, ta chính mình cũng nghĩ nó ở trong tay ta......
Hắn bất động, ta bất động.
Ta cũng đã, rơi lệ đầy mặt.
Chẳng lẽ, thật sự muốn Phượng Loan Phi ta, bị tất cả mọi người xa lánh sao?
Ta đến tột cùng, làm sai cái gì.....
“Hoàng Thượng giá lâm”, vào lúc này, âm truyền kia lại hợp thời vang lên.
Cảm thấy run lên, ngẩng nhìn phía cửa trước.
Từng tiếng bước chân truyền vào, thái giám cùng các cung nữ quy củ quỳ xuống, nghênh đón hoàng đế tiến vào. Rồi sau đó, hô to “Vạn tuế” .
Hắn bước vào, nhìn thấy ta cùng với Quân Ngạn ở bên trong, thoáng lộ ra một chút kinh ngạc, lập tức lại khôi phục như lúc ban đầu.
Quân Ngạn lúc này mới xoay người, hướng hắn hành lễ nói: “Tham kiến Hoàng Thượng.” Ngữ khí thản nhiên, cảm xúc bất mãn đã được giấu xuống.
Quân Lâm cũng tiến lên, nhẹ đỡ hắn nói: “Thất Hoàng huynh thân thể vẫn chưa khỏe lại sao? Kỳ thật huynh không cần vội vã tiến cung, hậu sự của Phụ Hoàng và Mẫu hậu, nguyệt quan sẽ làm thỏa đáng” Hắn nói xong, ánh mắt hướng đến ta, ta bị hắn nhìn đến kinh hãi, hắn cười nói, “Thì ra, Thái phi cũng đến đây.”
Hắn gọi ta là “Thái phi”, ta chỉ cảm thấy buồn cười. Bản thân ta, còn không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, miệng lười của hắn cũng thật mau lẹ. Danh xưng “Mẫu phi”, vô luện thế nào hắn cũng không gọi ra miệng, cho nên, gọi ta là Thái phi.
Ta nhìn thẳng vào hắn, trên mặt hắn, nhìn không ra một tia khác thường. Giống như ngày ấy ở Vân Lạc cung, người vừa lôi kéo ta vừa kiên quyết nói, sẽ không cho ta làm Thái phi, không phải là hắn.
Quân Lâm, ta vĩnh viễn, không hiểu được hắn.
Hắn cũng đã thu hồi ánh mắt, nhìn Quân Ngạn, lại nói: “Để Nguyệt Quan phòng lo liệu, vẫn nên tuyên thái y chẩn trị một lần cho Thất Hoàng huynh, Mẫu hậu vừa mới đi, Thất Hoàng huynh cần phải bảo trọng thân thể cho tốt.”
Trong mắt Quân Ngạn hiện lên một chút ánh sáng, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần, sẽ thật bảo trọng.”
Ta cảm thấy khổ sở, ở ngoài mặt, hai người thân cận như thế, nhưng thực chất đều hận đối phương, hận đến tận xương tủy.
Quân Lâm cười gật đầu: “Như thế, cứ để Nguyệt Quan Phòng lo liệu.” Hắn lại hướng nhìn ta, mở miệng nói, “Không biết Thái phi hôm nay tới đây, có gì chuyện quan trọng?”
Không tự giác nắm chặt hai tay, ánh mắt nhìn về phía Quân Ngạn. Ta vì sao mà đến, thông minh như Quân Lâm, làm sao lại không biết?
Cắn răng mở miệng: “Ai gia đến, là muốn......”
“À. Chuyện lần trước Thái phi nói, trẫm đã suy nghĩ .” Hắn đột nhiên chen ngang lời nói của ta, làm ta kinh ngạc. Ta đã nói chuyện gì?
Hắn nói tiếp: “Lần này Phụ hoàng và Mẫu hậu ra đi đột ngột, thân thể Thất Hoàng huynh lại có bệnh nặng, Trẫm cũng nghĩ đến, để cho Thất hoàng huynh đi Lăng Nam an dưỡng một thời gian cũng là tốt. Nơi đó không khí rất tốt, nhiệt độ tương đối ổn định. Tuy là có chút xa kinh thành, nhưng cũng không cần lo lắng nhiều, trẫm sẽ phái thị vệ tinh nhuệ nhất, hộ tống Thất hoàng huynh đi trước.”
Quân Ngạn không nói chuyện, thế nhưng, trong lòng bàn tay, sớm đã trở nên trắng dã.
Thật tốt, đem hắn đưa đi biên cương, không phải chính là lưu đày sao?
Ở ngoài mặt, biến hắn trở thành một Vương gia nhàn nhã. Kì thực là bề ngoài là thăng tước, nhưng thực chất là bị giáng chức.
Ngay cả ta còn biết. Quân Ngạn thế nào lại không biết.
“Thái phi nghĩ sao?” Hắn còn muốn hỏi ta, thoáng mang theo nụ cười đắc ý.
Trong lòng rất đau, hắn làm sao có thể.... Đem trách nhiệm đổ lên đầu ta?
Ánh mắt Quân Ngạn nhìn đến ta, thất vọng, đau xót, cảm giác lo lắng trong khoảnh khắc bỗng ập đến.
Làm sao, ta nên như thế nào giải thích? Quân Lâm làm vậy, là muốn buông tha hắn sao.
Ta làm sao dám giải thích?
Hắn lấy việc thả người làm điều kiện để ép ta. Hắn cho rằng ta không dám giải thích, cho rằng ta chỉ có thể nuốt xuống.
Hắn cũng là cảnh cáo ta, không vừa ý, hắn liền không thả người đi. Hắn sẽ làm khó.
Sẽ làm như thế nào?
Giết......
Lồng ngực đau nhức, ta cơ hồ không đứng thẳng được.
Nhưng là biểu ca, ta mong huynh sống sót, mong huynh sống thật tốt.
Thoát ra. Ta không thể......
Quân Lâm vừa lòng nhìn ta, lại nói: “Sắc trời không còn sớm, Thất hoàng huynh nên sớm hồi phủ nghỉ ngơi, việc này, Trẫm chắc chắn sẽ an bài thật tốt.”
Quân Ngạn nhìn ta, oán hận nói: “Thần, cáo lui trước!” Hắn giận dữ đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Mà người bên cạnh, bỗng nhiên tới gần ta, lạnh nhạt nói: “Yên tâm rồi chứ? Loan Phi, lúc trước trẫm đã đáp ứng ngươi, sau khi trẫm lấy di chiếu, sẽ không xử khó hắn.” Trong lời nói của hắn, có sát thương, còn trong ánh mắt lại ẩn hiện ý cười.
Ta bỗng nhiên cảm thấy, cảm giác ớn lạnh, từ lòng bàn chân, dâng trào lên......
Chỉ vì, lời nói của hắn, căn bản không phải nói cho ta nghe. Hắn chính là, nói cho Quân Ngạn nghe.
Từ nay về sau, hiểu lầm của Quân Ngạn với ta, cho dù ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được.
Hắn cố ý đè thấp âm thanh, nhưng lại cố ý để cho Quân Ngạn nghe thấy.
Thân ảnh Quân Ngạn run mạnh một cái, bước chân cũng có chút chao đảo. Nhưng hắn không dừng lại, chấn định lại rồi dứt khoát đi thẳng.
Từng bước, từng bước, bước ra đi.
Phía sau hắn, ta sớm khóc không thành tiếng. Lại chỉ có thể gắt gao che miệng lại, không cho chính mình phát ra tí xíu âm thanh.
Nước mắt, từ hai má xuôi dòng xuống.
Cảm giác nóng bỏng, chảy đến trái tim ta, lại biến thành lạnh như băng.
Cho đến khi, thân ảnh hắn biến mất trong tầm mắt.
Cho đến khi, mùi hương của hắn lặn mất trong không khí.
Cho đến khi, ta rốt cuộc nhịn không được, ngồi xổm xuống, khóc òa ra tiếng.
Quân Lâm......
Hắn khiến cho mọi người xa lánh ta.
Ta hận hắn. Thật sự hận hắn.
Hắn không nói gì, lẳng lặng ngồi, nhìn ta khóc.
Ban ngày đã không khoẻ, càng lúc càng thấy khó chịu, hình ảnh trước mắt càng trở nên mờ mịt. Theo bản năng vươn tay, chống trên mặt đất, thở hổn hển mấy hơi, vẫn là không chịu nổi, thẳng tắp ngã xuống.
Nghe thấy âm thanh nam tử đứng dậy, rồi sau đó, bàn tay to của hắn đưa lại đây, hung hăng ôm lấy ta. Cúi đầu, dừng lại, bạc môi khẽ mở: “Khóc cái gì? Trẫm buông tha hắn, không phải là ngươi nên vui vẻ sao? Hay là, ngươi vốn định khiến trẫm, đuổi tận giết tuyệt!”
Hắn vĩnh viễn đều có thể nói chuyện thờ ơ như vậy. Nhưng ánh mắt của hắn, khiến cho ta cảm thấy phẫn nộ cùng sợ hãi
Tỉnh lại đi, Loan Phi, hắn không phải Giang Nam!
Gian nan nâng tay, tháo cây trâm trên tóc xuống, càn quấy mà đâm xuống ngực hắn.
Cổ tay đau đớn, bị hắn gắt gao bắt lấy, nghe âm thanh hắn lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm cái gì!”
“Báo Thù.”
Nước mắt, cùng với đau thương, hòa trộn vào nhau, làm cho ta không còn phân biệt nổi ai là ai. Thì ra, khi con người đã đứng bên bờ vực, thật sự có thể cái gì cũng không nhìn lại.
Buông tay cùng luyến tiếc, ta đều có thể làm.
Nếu hắn không muốn chết, như vậy hãy để cho ta chết đi......
“Ngươi cho là chỉ bằng ngươi, có thể giết ta?” Hắn nói xong, ta chỉ cảm thấy cổ tay bị hắn nắm càng lúc càng chặt.
Rất nhanh, ta đau đến nhíu mày.
Ta biết, ta giết không được hắn.
Đang lúc suy sụp, mọi lời nói đều trở nên phù phiếm: “Ám sát Hoàng Thượng, đáng tội chết.”
Quân Lâm, muốn giết ta, ngươi cần dùng lí do đến buộc tội ta sao?
Người trước mặt như thể bị chấn động mạnh, trong con ngươi nhiễm đỏ dần để lộ ra tâm tình. Thật lâu sau, mới lên tiếng nói: “Thì ra, ngươi muốn chết như vậy. Ta sẽ không cho ngươi chết! Dù đau lần nữa, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ đi chết. Ta......”
Hắn bỗng nhiên dừng lại, bàn tay đang giữ tay của ta đột nhiên rơi ra. Bàn tay vốn vô lực của ta, lại tiếp tục nhân cơ hội đâm cây trâm xuống
Đâm xuống. Bất động, sâu đậm bao nhiêu, ta đâm bao sâu. Mang theo hận bấy nhiêu......
Khí lực giống như bị rút cạn, đầu đau quá, ánh mắt rốt cục không nhìn thấy gì nữa.
Thế giới của ta, chìm vào bóng tối.
“Ngươi muốn ta phải như thế nào......”
Âm thanh kia, giống như chiếc lá rơi trong ngày mùa thu, lắc lư phiêu đãng bay đi.
Là lời nói của ai. Đã không còn quan trọng nữa......
Mở to mắt, nhìn thấy cửa cung nặng nề chậm rãi mở ra.
Một thân ảnh cao to xuất hiện trước mắt.
Quân Ngạn sắc mặt trắng bệch, tiến thẳng vào trong tầm mắt của ta, làm ta ngay cả hô hấp cũng không thông.
Thập Hạ chạy lên muốn dìu hắn, hắn nâng tay, ý bảo không cần. Ta nhìn hắn, nhắm mắt đi theo, đi tới xe ngựa bên cạnh. Tay, vén màn xe, ảo não cười, bước chân chưa kịp sải, hắn bỗng nhiên gập người lại, ho một tiếng, tất cả đều là máu......
“Biểu ca!”
Ta kêu lên sợ hãi, vội vã chạy tới. Khoảng cách gang tấc, lại giống như thật xa xôi, như không thể nắm giữ.
Liều mạng chạy, liều mạng chạy.
Bắt được cánh tay hắn, ta khóc: “Biểu ca, biểu ca......”
Hắn cũng không nhìn ta, nâng tay, đem ta đẩy ra, thản nhiên mở miệng: “Ngươi đi đi.”
Lắc đầu, ta không đi ta không đi.
“Ta không đi!”
Đột nhiên giật mình, ngực phập phồng kịch liệt, miệng ta thở hổn hển, mồ hôi lạnh từ thái dương từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi trên chăn, tạo nên hoa văn đẫm nước.
“Thái phi......” Một người bước lên phía trước, lo lắng nhìn ta.
Ta mới phát hiện, thì ra ta đã trở về Vân Lạc cung. Mới vừa rồi, chỉ là nằm mơ thôi.
Thế nhưng, lại chân thật như vậy......
Nâng mắt, mới biết, chính là Thư Nghiên.
Hắn mặc trang phục ngự tiền thị vệ , trên mặt, càng toát ra vẻ chín chắn.
Ta bỗng nhiên cảm thấy, ta đối với hắn, đã là không còn lời nào để nói.
Hắn cũng cảm thấy ngập ngừng xấu hổ, sau một lúc lâu, mới hỏi: “Thái phi cảm thấy thân mình khỏe hơn chưa? Có cần thủ hạ đi tuyên thái y đến xem hay không?”
Hắn gọi ta “Thái phi”, cũng thật chói tai.
Ta không nói lời nào, hắn cũng không nói.
Nâng tay, lau khô lệ trên khóe mắt, đứng dậy bước nhanh xuống giường, Thư Nghiên bỗng nhiên tiến lên ngăn ta lại, thấp giọng nói: “Ngài thân thể suy yếu, vẫn là nên ở trên giường nghỉ ngơi.”
“Tránh ra!” Ta lạnh lùng nói, hắn không cho, cố nói tiếp: “Hoàng Thượng thương tích không đáng ngại, ngài không cần lo lắng.”
Haha. Thật là buồn cười. Ta tại sao phải lo lắng hắn bị thương?
“Hắn thương tích như thế nào, có quan hệ gì đến ta?”
Ta chỉ hận, lúc ấy không có khí lực, đâm hắn sâu hơn chút nữa.
Hắn vẫn đứng thẳng, ta tức giận lấy tay đấm hắn, hắn bất động. Cuối cùng, cúi đầu nhìn ta, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, mới mở miệng nói: “Nghe nói Ngạn vương bệnh nặng hôn mê, Hoàng Thượng đã phái thái y qua Vương phủ đi chẩn trị .”
Tay, cứng đờ.
Rồi sau đó, kềm chế không được, trở nên run rẩy.
Thì ra, đúng là sự thật.
Hắn bị bệnh.
Nâng mắt lên, Thư Nghiên không ngờ tới ta sẽ ngẩng đầu, giật mình kinh ngạc, gương mặt cuống quít tách ra quay đi. Ánh mắt hắn nói cho ta biết, chuyện này, Quân Lâm không muốn để ta biết, là hắn, tự ý nói ra.
“Ngạn vương bệnh nặng, thái y trở về báo nói, chỉ có thể mặc cho số phận.”
Nói, cái gì?
Gạt ta ......
Ta không biết lấy đâu ra khí lực, mạnh mẽ đứng lên, kéo áo hắn, giận dữ nói: “Rốt cuộc hắn vẫn không buông tha huynh ấy! Ngươi nói cho ta biết, hắn đã làm gì! Hắn đã làm gì! Hắn rốt cuộc, muốn làm cái gì......”
Thư Nghiên không hề đẩy tay ta ra, chỉ trầm giọng nói: “Chuyện này Hoàng Thượng không có nhúng tay, Hoàng Thượng cũng muốn cứu mạng hắn.”
Không, ta không tin.
Hắn lại nói: “Nếu như Hoàng Thượng muốn lấy mạng của hắn, ngày ấy trước mặt người, trước mặt Ngạn vương, căn bản không cần làm nhiều việc như vậy.”
Câu nói của hắn, lời nói sắc bén phá tan sự nghi ngờ trong lòng ta.
Đúng vậy, nếu Quân Lâm đã muốn hắn chết, tội gì còn phải đi đường vòng, trăm phương ngàn kế đi lừa gạt hắn, tính kế để hắn hận ta.
Buông tay, vòng qua người Thư Nghiên, bước tới phía cửa.
Thư Nghiên sớm đã lắc mình tiến lên, đưa tay chặn ngăn cửa phòng, mở miệng nói: “Hoàng Thượng nói, ngài không thể ra ngoài.”
Ta biết, ta đương nhiên biết, không có khả năng hắn để cho ta gặp lại Quân Ngạn , tuyệt không có khả năng.
Biểu ca, cuối cùng, ta vẫn làm hại ngươi.
Huynh ấy hiện tại. Nhất định hận ta đến chết. Nhất định như thế.
“Người của Ngạn Vương phủ nói, cho dù có như thế nào, ba ngày sau, đều sẽ khởi hành đi Lăng Nam.” Thư Nghiên vẫn nhấn mạnh, nói rõ từng lời.
Ta không biết đó là ý tứ của Quân Ngạn, hay là chủ ý của người khác. Bọn họ chính là, muốn mau chóng rời khỏi nơi đây. Ta bỗng nhiên, nhớ tới Dương Trọng Vân. Cho dù Quân Lâm có bỏ qua cho Quân Ngạn, khó đảm bảo hắn sẽ không đứng giữa làm khó dễ.
Nhưng là, ta nên làm thế nào nói cho Thập Hạ biết, bọn họ nên đề phòng Dương Trọng Vân!
“Ngạn vương có vận phúc tốt lành, chắc chắn sẽ được trời cao ban phúc.” Thư Nghiên thấp giọng nói .
Ta đột nhiên nâng mắt, nhìn thẳng hắn, cười khổ mở miệng: “Ngươi thật sự hy vọng hắn không có việc gì?”
Hắn nhất thời nghẹn lời, giật mình nhìn ta, trên mặt lập tức nổi lên thần sắc xấu hổ.
Aha, ta tự giễu cười, quay mặt đi hướng khác, không nhìn tới hắn. Hắn là người của Quân Lâm, làm sao có thể thật tình chúc phúc cho Quân Ngạn. Ta thật khờ.
Hắn cuối cùng, cái gì cũng không nói.
Kỳ thật không có đúng sai, bọn họ chỉ là, vì chủ của mình mà thôi.
***
Hôm sau, Tân Hoàng Đế đăng cơ, cả nước ăn mừng, đại xá thiên hạ.
Các Vương gia phân chia đất phong, hai ngày sau, rời khỏi kinh thành.
Tiết Tùng Ninh dâng tấu chương từ quan lại bị bác bỏ. Điểm này, kỳ thật ta đã sớm nghĩ tới, Quân Lâm sẽ không dễ dàng cho hắn rời đi như vậy.
Mà ta, rốt cục dựa vào Nhã phi, chân chính trở thành Đại Tuyên Thái phi.
Y theo lệ thường, sau khi Tiên Đế băng hà, các phi tử của ngài, một số phải đi theo ngài, hoặc là không có con nối dòng, đều phải vào chùa ở thành nam, cả đời vì hoàng gia cầu phúc.
Ta từng nghĩ tới phải rời khỏi hoàng cung, cũng không nghĩ, rời đi theo cách như vậy .
Cung nữ cẩn thận thu dọn đồ đặc cho ta, còn hỏi xem ta có cần mang theo gì khác không. Ta thản nhiên lắc đầu, ta sớm đã cô độc, còn có cái gì có thể cho ta mang đi chứ?
Qua hai ngày, Quân Lâm cũng không hề đến.
Vào buổi sáng ta rời đi, Vân Lan đột nhiên đến đây.
Cung nữ sợ hãi hầu nàng tiến vào, ngồi xuống, vừa cẩn thận vì nàng thêm nước trà, mới cung kính đứng sang một bên.
Nàng nhìn ta, phá lệ không có đối với ta nói những lời cay độc. Sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Thật sự là không nghĩ tới, phải không?”
Ta giật mình, nàng lộ ra nụ cười hiếm hoi, nhẹ nhấp một miệng nước trà, thuận tay đem cái chén đặt trên bàn, đứng lên nói: “Ta và ngươi, rốt cục cũng có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với nhau.”
Ta không nói gì đáp lại.
Ngày ấy, ta chung quy cái gì cũng không nói.
Nước mắt cũng là nhịn không được chảy xuống, một lần lại một lần tràn qua khuôn mặt của ta.
Vân Lan đi rồi, Dương Trọng Vân đến, ta nhìn hắn, cảm thấy có điểm buồn cười. Nay, ta chẳng qua chỉ là là một nữ tử yếu đuối, hắn chẳng lẽ còn đề phòng ta sao?
“Nương nương nếu có cái gì cần cứ việc mở miệng, hoặc là, nói với đám nô tài. Người mà nương nương mang đi theo đến chùa, đều do thần tỉ mỉ chọn lựa, nhất định sẽ hầu hạ nương nương thật tốt.” Hắn như trước bình thản mở miệng.
Thật tốt, ta cách xa hoàng cung, hắn vẫn không quên sắp xếp người của hắn ở bên ta.
Đi tới cạnh cửa, mặt không chút thay đổi mở miệng: “Làm phiền Thừa Tướng, nếu không có việc gì, xin mời đi. Ai gia chuẩn bị một chút, cũng nên khởi hành .”
Nhưng hắn không có đứng dậy, dừng một chút, mới nói: “Hoàng Thượng sẽ không đến tiễn ngài, chúc ngài thuận buồm xuôi gió.”
Ta cười lạnh một tiếng, hắn tới hay không, với ta có quan hệ gì?
Cung nữ do dự hồi lâu, mới cố lấy dũng khí tiến lên, nhỏ giọng nói: “Thừa tướng đại nhân, nương nương nên khởi hành rồi.”
Hắn lúc này mới gật đầu, bỏ lại một câu “Hầu hạ nương nương cho tốt”, rồi sau đó mới nghênh ngang mà đi.
Thừa loan kiệu đến cửa cung, cung nữ dừng lại, hạ kiệu thay ngựa xe. Ta nhìn thấy một nhóm phi tần của Tiên Đế, người người khóc đỏ hai mắt. Ta không nói lời nào, hạ màn xe xuống, tựa vào tấm đệm mềm mại.
Trong khoảng khắc màn xe vừa hạ xuống, không biết là người nào nhẹ giọng nói: “Tiên Hoàng khi còn sống sủng ái nhất Nhã phi, nay Tiên Hoàng đi, vậy mà nàng lại không một chút thương tâm! Tiên hoàng à, ngài sao không mở to hai mắt nhìn xem!”
Tiên hoàng......
Ta cười khổ, ngài giống như sủng ái ta sao, sủng ái ta hay là ai đây?
Ta đối với ngài, nửa thật nửa giả, chỉ là một quân cờ.
Người ngài yêu, cho tới bây giờ đều không phải là ta, tất cả đều là Nhã phi, là mẫu phi của Quân Lâm.
Xa phu quát một tiếng, xe ngựa chậm rãi di chuyển .
Sau đó, ta nghe thấy âm thanh của cửa cung đỏ chói nặng nề. Giống như một trận sấm rền, vang dội làm chấn động lòng người hoảng hốt không thôi.
Dọc theo đường đi, thật sự im lặng, trừ bỏ tiếng vó ngựa, thì chỉ có âm thanh bánh xe lăn tròn. Ta tựa vào bên trong xe, nhắm mắt dưỡng thần. Xe ngựa không biết chạy bao lâu, mơ hồ tựa như nghe thấy tiếng ngựa chạy đến.
Bên ngoài cung nữ phát ra âm thanh kinh ngạc, ta chưa vén màn xe lên. Chỉ nghe âm thanh kia truyền vào: “Thì ra là đoàn xe Thái phi .”
Ta thật không ngờ, người tới chính là Quân Vũ.
Hắn không phải sớm nên rời kinh thành từ hôm qua sao?
Hắn như là đoán được suy nghĩ trong lòng ta, lại nói: “Bổn vương hiện thời có chút việc, cho nên rời đi chậm một ngày. Vừa vặn gặp được Thái phi, không bằng để Bổn vương hộ tống ngài một đoạn đường.” Hắn quát khẽ một tiếng, con ngựa cùng xe ngựa của ta rất nhanh xuất phát.
Ta không nói lời nào, hắn lại mở miệng: “Sao vậy, vẫn ghi nhớ bổn vương nên cần phải né tránh như vậy sao?”
Nói cái này, là nói đến chuyện lúc đó ......
Nâng tay, đem màn xe vén lên, liếc qua nhìn nam tử bên ngoài xe. Hắn mặc thường phục, màu trắng, ở trong gió mùa thu, càng toát lên vẻ thanh lịch. Thấy ta lộ mặt ra, hắn chậm rãi nở nụ cười.
Ta mở miệng nói: “Vương gia vẫn nên cứ tự nhiên khởi hành, đi theo đoàn xe của ai gia, sợ là không tốt.”
Nhẽ nhướn đôi lông mày đào hoa, hắn cười nói: “Sao lại không tốt? Thái phi người sợ ta nói nhảm sao?”
Có chút kinh ngạc nhìn hắn, hắn muốn nói sao thì nói, làm sao có thể ngăn cản.
Hắn lại nói: “Bổn vương nhìn ánh mắt Thái phi, so cùng Hoàng Thượng thật kém xa. Mới vừa rồi, bổn vương còn nhìn thấy Hoàng Thượng, đứng ở phía trên thành lâu, không chịu rời đi.” Hắn không nhìn ta, cố ý nói từng tiếng để cho ta nghe.
Bàn tay vén màn xe run lên, ta cắn răng nói: “Vương gia đến, vì nói những lời này? Không khỏi quá mức nhàm chán rồi” Lời dứt, ta phẫn nộ đem màn xe hạ xuống.
Hắn cũng không để ý hành vi của ta, vẫn là đi theo thật nhanh, trong lời nói, cũng nghe không ra chút không hài lòng, vẫn như cũ nở nụ cười, lại đột nhiên hỏi: “Ngài đến tột cùng là ai ?”
Cảm thấy căng thẳng, hắn lại hỏi một lần: “ Thân phận của ngài, đến tột cùng là ai?”
Thì ra, đây mới là điều hắn muốn hỏi ta. Không phải là, hắn đã bắt đầu hoài nghi thân phận của ta chứ?
Cùng hắn tiếp xúc, cũng chỉ ở mức độ bình thường, thì ngay trong đoạn thời gian ngắn ngủi, ta vẫn có thể cảm giác được, Quân
Vũ là một người lợi hại. Ta cảm thấy, hắn cũng không phải là kiểu người chấp nhận an nhàn hiện tại.
Cố gắng ổn định chính mình, hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Lời này của Vương gia là có ý ám chỉ điều gì?”
Hắn cũng cười khẽ lên, nói: “Bổn vương không có ý gì cả, Thái phi không cần khẩn trương.”
Sự thật, hắn là đang muốn tra hỏi ta. Kỳ thực, hắn nói ra như thế, cho thấy rằng, hắn cũng không điều tra ra được chuyện gì. Ta nên cảm tạ Quân Lâm sao? Hắn đem manh mối của ta tiêu trừ nhanh như vậy. Quân Vũ cũng là muốn, lợi dụng thân phận của ta, lật đổ Quân Lâm?
Rốt cục đến được chùa, cung nữ đỡ ta xuống xe ngựa. Quân Vũ ngừng ngựa, cũng không có xuống ngựa, cúi đầu nhìn ta, thấp giọng nói: “Bổn vương còn tưởng rằng, Phụ Hoàng đem di chiếu giao cho ngài, sẽ làm ngài tận hưởng vinh hoa” Hắn cười lạnh nhạt, quay đầu ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, hét lớn một tiếng, rong ruổi mà đi.
Ta ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn rời đi, Quân Vũ thật thông minh. Một việc nhỏ không đáng kể như vậy, hắn cũng nhìn ra được sự không thích hợp. Đúng vậy, nếu không phải là người được tuyệt đối tín nhiệm, Tiên hoàng làm sao có thể đem di chiếu giao cho đây? Nếu giao cho ta, lại như thế nào bảo ta đến trong chùa cả đời vì hoàng gia cầu phúc ?
Cho nên, hắn mới bắt đầu hoài nghi, hoài nghi thân phận của ta.
Chính là, Quân Lâm cùng Dương Trọng Vân đều là người có tâm tư cẩn trọng, hắn không cho lưu lại bất cứ một dấu vết nào. Ta rốt cục biết, Dương Trọng Vân vì sao không giết ta. Nếu hiện tại ta chết, chính là giấu đầu lòi đuôi.
“Nương nương.” Cung nữ bên người nhỏ giọng gọi ta, ta mới giật mình hoàn hồn. Nhìn những người khác đều đã lục đục đi vào, liền cũng không nghĩ nhiều nữa, đưa tay cho nàng đỡ, hướng phía trước đi đến.
Phía sau chùa có một sương phòng rất lớn, là chuẩn bị riêng cho người của hoàng thất. Ta đi vào mới phát hiện, bên trong tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, cần gì dùng đến đồ chính mình mang đến?
Cung nữ đỡ ta vào nhà ngồi, mở miệng nói: “Nương nương đi xe nửa ngày đường cũng đã mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một chút, nô tì đi mang nước pha trà cho ngài.” Lời dứt, nàng xoay người đi ra ngoài.
Nhìn quanh bốn phía, tuy rằng là sương phòng chuẩn bị cho người trong hoàng thất, cũng không có xa hoa. Vẫn là thực bình
thường, là phòng thực bình thường, trên một bên tường, có một bức tranh chữ. Mặt trên chỉ có một chữ thật to “Thiện”.
Trên trần của căn phòng, rủ xuống hai vòng nhang vòng, khiến toàn bộ phòng tỏa ra mùi hương thanh thản.
Hồi lâu, nhìn trên giường có một bộ thiền phục [1] sạch sẽ được gấp cẩn thận, xem ra là cho ta. Ta không có đứng dậy, không có đi thay bộ quần áo kia, ngơ ngác ngồi, giống như không còn chút khí lực.
[1] “thiền phục”: quần áo mặc trong chùa.
Cung nữ rất nhanh đã trở lại, cẩn thận giữ ấm trà trong lòng. Lấy cái chén trên bàn, rót cho ta một ly, đưa cho ta nói: “Nương
nương, ngài uống nước đi.”
Ta chậm rãi tiếp nhận, cúi đầu uống một ngụm, nhất thời khẽ nhíu mày. Nàng giống như nhìn ra khác thường của ta, giải thích nói: “Nương nương, trong trà có thêm nhân sâm ngàn năm. Thừa tướng đại nhân nói, ngài thân thể yếu đuối, phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
Lại là Dương Trọng Vân, hắn thật sự là đáng sợ, khẩu Phật tâm xà. [2]
[2] “khẩu Phật tâm xà”: lời nói ngoài miệng thì tốt đẹp, mà trong lòng lại là suy nghĩ xấu xa.
Buông chén trà xuống, ta đứng dậy đi ra bên ngoài. Cho đến chạng vạng, ánh nắng chiều nhuộm nửa bầu trời thành nhiều tầng màu sắc, rực rỡ khiến cho người hoa cả mắt.
Ngày mai, Quân Ngạn sẽ khởi hành đi Lăng Nam. Cũng không biết, thân thể hắn như thế nào .
Hai tay không tự giác gắt gao xiết lại, trên đường đi Lăng Nam, sẽ hung hiểm như thế nào, ai có thể lường trước được ?
Đứng một lát, nâng bước hướng ra ngoài đi tiếp.
Cung nữ đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Nương nương, ngài đi nơi nào?”
Phần tiếp sẽ được post vào ... chờ nhé {:438:} {:438:} |