|
RE: [2011] [C-zone & Royalland] Đánh Thức Tình Yêu / Khưu Trạch, Đường Y
E hèm, màn mào đầu có pha tí tinh-thần-phan-gơ của em về Roy như thế là đủ rồi.
Bây giờ để đáp lại thịnh tình welcome của sis Chích (hóa ra sis là nhà C-zone!!) là một bài bình thật là nghiêm chỉnh về WLU nhé cả nhà.
Trời mưa phải nhớ xòe ô
Đi dạo nhớ phải đi thật chậm
Đầu tiên phải mở cửa, giành lấy việc trả hóa đơn, tạo ra sự lãng mạn
Mỗi ngày anh đều luyện tập cơ thể (câu này gợi hình dễ sợ, giống đam mỹ =)))
Trong từ điển không có cụm từ “Phải làm thế nào đây?”
Ngồi bình phim mà bị cái đoạn soundtrack đầu phim ám =)).
Đầu tiên, có thể nói Waking Love Up có một motip rất điển hình của phim thần tượng Đài Loan thập kỉ trước. Nữ chính ngây ngô,gia cảnh không có gì nổi trội nhưng chăm chỉ, biết vươn lên, luôn lạc quan và tin tưởng người khác một cách ngờ nghệch. Nam chính đẹp trai ngời ngời, nhà cao cửa rộng, là đại gia thế hệ 2 có số có má hẳn hòi trên thương trường, túm lại mỗi một hạt bụi trên người chàng cũng là hàng hiếm. (mà ở đời, của hiếm thường là của quý, oái ăm!!) Hai người gặp nhau một cách tình cờ và trở thành “oan gia ngõ hẹp”, chạm mặt nhau nhiều đến mức trở nên quen biết và dần dà nảy sinh tình cảm.
Nhưng với một motip đã quá quen thuộc đến mức nhàm chán như vậy, câu hỏi đặt ra ở đây là, điều gì đã làm nên điểm hấp dẫn ở Waking Love Up?
Thứ nhất, đó là dàn cast “lấp lánh”. Có thể đối với bạn, ngoại hình của diễn viên không quan trọng bằng nội dung có thực sự “thấm” và “sắc” hay không khi mà những bộ phim gắn mác “tình cảm hài lãng mạn” đang xuất hiện nhan nhản trên các kênh truyền hình, diễn đàn giải trí… nhưng thật sự, điều cân nhắc đầu tiên của một khán giả trước khi xem phim thông thường lại là dàn cast của bộ phim đó. Phần nhìn của các diễn viên trong Waking Love Up không có gì phải bàn cãi và thỏa mãn khái niệm về thẩm mỹ của hầu như tất cả khán giả Á Đông. Không chỉ hai nam nữ chính mới được chăm chút về ngoại hiện mà nam thứ và nữ thứ của bộ phim cũng có tạo hình “long lanh” không kém. Thậm chí nhiều khi, trong những phân cảnh của nam và nữ thứ, chúng ta lại đang tưởng rằng hai người mới chính là nhân vật trung tâm của bộ phim.
Không chỉ khiến khán giả phải xuýt xoa về độ “lung linh” un-đỡ-able của dàn cast, những yếu tố phụ như thời trang hay phong cảnh trong phim cũng khiến cho Waking Love Up trở thành một bộ phim rất “đẹp” – theo nghĩa đầu tiên của từ này.
Ngoại trừ phong cách thời trang có phần hơi “ngớ ngẩn” (vì “được” làm quá) của nữ chính Tiểu Bối ở ep 1 bởi cô được đóng khung tính cách bằng những suy nghĩ đơn giản rằng thì mà là: “chỉ cần mình bận váy áo của một nàng công chúa, mình sẽ trở thành công chúa” – vậy nên trong những lần sơ tuyển Tiểu Bối đã gặp không ít rắc rối với những bộ y phục lùm xùm như thế này. Thế nhưng phong cách casual hàng ngày của Tiểu Bối lại cực kì ổn với áo hoodie kết hợp với short in hoa trẻ trung, năng động. Lúc cô thắt bím rồi buộc cao lên hai bên trông rất dễ thương! Nam chính Thiên Kỳ lại có một phong cách ăn mặc lịch lãm, sang trọng của một ông boss “con” đầy kiêu hãnh. Và chỉ cần như thế thôi Hạng Thiên Kì đã trở thành “sát thủ đốn tim hàng loạt” đối với các fan girl như chúng ta :)). Có thể dễ nhận thấy răng tone màu yêu thích của chàng công tử nhà họ Hạng là trắng - xanh da trời, tinh khiết quá phải không cả nhà? Trang phục của nữ thứ Chi Tinh thì vô cùng “chuẩn” cho mẫu phụ nữ thế kỉ 21: năng động, hiện đại nhưng vẫn lịch thiệp, quyến rũ. Với trang phục công sở, Chi Tinh chọn áo khoác baggy oversize và đầm liền tone màu neutral – kết hợp chúng một cách hài hòa. Còn với những trang phục thường ngày, cô cũng vẫn giữ được sự tinh tế và ưu thế của một người phụ nữ có tiền, có địa vị xã hội bằng T-shirt black và quần baggy ống rộng ton sur ton. Nhưng người có phong cách thời trang ấn tượng nhất của WLU phải kể đến nam hai Như Phong, stylist của WLU đã xây dựng rất thành công hình ảnh một đại minh tinh trẻ tuổi với lối ăn mang freestyle như Eric. Bộ trang phục nào khoác lên người anh cũng đều là một sự kết hợp tuyệt vời. Qua các ep đầu, có thể thấy Eric là “tín đồ” của họa tiết in và kẻ caro, khi hình trên tạp chí quảng bá cho cuộc thi “Công chúa của tôi” anh mang một chiếc chemise caro hồng – trắng, lúc mua đôi giày tặng Tiểu Bối thì lại là một chiếc gile caro dáng dài đen – trắng và cả lúc chở Chi Tinh đến chỗ hẹn với Thiên Kì, cũng là áo chemise và lại là một item với họa tiết carô.
Phong cảnh của WLU cũng là một điểm nhấn mạnh mẽ cho thành công của bộ phim. Từ nơi được chọn làm trụ sở Khách sạn Hào Lợi đến khuôn viên của resort xung quanh đều rất đẳng cấp và đẹp đến mê hồn. Không chỉ là những cảnh quan nhân tạo mà những con đường về thôn Đào Lý, bờ suối, xung quanh nhà Tiểu Bối đều có rất nhiều cây xanh tạo cảm giác cực kì “mát mắt” cho người xem. Thậm chí ở “kiss scene nghiêm túc” trong ep 5, background của Thiên Kỳ và Tiểu Bối là một cây hoa đào đang nở rộ, hệt như tiên cảnh. Và tất nhiên là sẽ còn rất nhiều những cảnh quay ngoại cảnh như trong mơ khác đang đợi chúng ta.
Bây giờ bàn một chút về nội dung phim nhé cả nhà.
Hình tượng của các nhân vật trong WLU phù hợp y như được đo ni đóng giày. Khưu Trạch thể hiện tốt một ông boss con ngạo mạn kiêu kì. Đường Yên hóa thân xuất sắc vào vai một cô gái ngờ nghệch nhưng luôn lạc quan, yêu đời. Từ Hy Chinh khi thì là một cậu trai trẻ tuổi có pha chút bồng bột, khi lại rất ga lăng nho nhã, biết quan tâm, chăm sóc người con gái mình yêu thương.
Về nhân vật Hạng Thiên Kì của Roy, mức độ hot của anh chàng này thì chúng ta khỏi bàn nữa nha, hãy đi sâu phân tích tâm lí của Thiên Kì. Điều đầu tiên khán giả nhận thấy ở anh chính là sự thiếu thốn tình yêu thương. Sinh trưởng trong một gia đình làm kinh doanh, dường như mọi kí ức thời thơ ấu của anh với gia đình là một số 0 tròn trĩnh. Và như thế chỉ có Mộc Chi Tinh, Quý Như Phong ở bên cạnh làm bạn với anh. Việc không hề tiếp xúc hoặc có quá ít người con gái bước vào cuộc đời anh và ở lại lâu như Mộc Chi Tinh đã gợi lên trong anh bản năng bảo vệ của một người đàn ông – “Rồi sẽ có ngày em hiểu. Anh mới là người chiến thắng. Chỉ có anh mới có thể bảo vệ em”. Thiên Kì cho rằng chỉ cần mua cho Chi Tinh những món đồ đắt tiền nhất, đặt làm những thứ cầu kì nhất như lắc tay, giày nạm kim cương, nhẫn đính hôn độc nhất vô nhị… là đã có thể trói cô vào cuộc đời mình. Tôi cho rằng đó là cảm giác sợ mất mát, anh biết Như Phong yêu Chi Tinh nhưng anh tự tin đến mức hiểu rằng trong tim Chi Tinh chỉ có anh, cứ như thế, Thiên Kì cho rằng Chi Tinh thuộc sở hữu của anh và mất đi Chi Tinh sẽ như mất đi một đồ vật quý giá đã từ lâu thuộc về anh. Một người vợ như Chi Tinh không còn điểm gì có thể chê bai nữa: cô ở bên cạnh anh từ nhỏ, hiểu anh như hiểu chính mình, xinh đẹp nhưng vẫn thừa thông minh trong những cuộc đối thoại cần chất xám, lại còn có thể giúp anh gánh vác sản nghiệp của cả gia đình. Nhưng nếu nói Thiên Kì yêu Chi Tinh thì tôi phản đối: bởi chính Chi Tinh cũng đã nói trong cuộc gặp mặt gia đình giữa Thiên Kì và bố của cô rằng: “Thứ em muốn là trái tim anh.” Điều đó chứng tỏ Chi Tinh cũng biết rằng trong tim Thiên Kì cô vẫn chưa chiếm được phần lớn nhất. Đối với Thiên Kì, Chi Tinh giống như phần thưởng trong một cuộc chiến đấu giữa hai người đàn ông hơn là một người bạn gái, bởi nếu như Như Phong thực sự yêu cô, biết lùi và tiến, biết chiều lòng cô khi nào và chống đối cô khi nào thì Thiên Kì gần như nắm giữ trái tim Chi Tinh, anh biết trước phần thắng đã thuộc về mình nên không giành giật, không tranh đấu dù anh luôn coi Như Phong là một “đối trọng” của mình. Khi Chi Tinh giải thích việc không đeo lắc tay anh tăng vì sợ hỏng, Thiên Kì đã khẳng khái nói rằng: “Hỏng thì anh sẽ mua cho em cái mới.” – Có thể đó là một câu nói không suy nghĩ của một đại gia, có thể điều đó thể hiện sự hào phóng luôn mở rộng hầu bao với người yêu của Hạng tổng nhưng nếu tôi là Chi Tinh tôi nhất định sẽ không vui bởi mỗi một đồ vật anh tặng đều là kỉ vật tình yêu giữa hai người, không thể nói thay là thay được. Và nếu Thiên Kì yêu cô thật, thì anh đã không dễ dàng để Như Phong tranh mất đôi giày được đặt làm từ Pháp giành cho tình yêu đích thực. Ở đoạn này Như Phong đã có một câu thoại rất hay với Chi Tinh: “Chỉ người nào thật sự yêu em mới có quyền mua đôi giày đó cho em.” Điều tương tự xảy ra khi Thiên Kì “đặt cọc” chiếc nhẫn đính hôn ở chỗ Tiểu Bối, khi xem đến đoạn này nhiều người sẽ ồ lên: “Đó là nhẫn đính hôn cơ mà!” và câu trả lời nằm ngay ở sau khi Thiên Kì bực tức mà rằng: “Thứ tôi cần bây giờ là điện thoại chứ không phải nhẫn.” Rõ ràng anh không hề coi trọng những thứ mà anh tặng cho Chi Tinh cũng giống như lúc anh vứt đi chiếc nhẫn đính hôn đặt lần thứ 2 mà Chi Tinh đã trả lại. Giải thích về mối quan hệ Thiên Kì - Chi Tinh như thế để sau này anh yêu Tiểu Bối sẽ muôn phần dễ hiểu hơn bởi nếu thật sự có tình yêu đích thực giữa anh và Chi Tinh thì một “kẻ thứ ba” như Tiểu Bối hay Như Phong đều chỉ như là gia vị thêm vào cho tình yêu đó chứ không thể nào làm thay đổi nó được.
Cuộc sống của Thiên Kì như đã được lập trình sẵn từ rất lâu, đã được vạch đến từng lối rẽ, từng góc cua hay thậm chí biết được vị trí của cả từng ổ gà, ổ voi một. Và nếu Chi Tinh như một đoạn đường trên con đường chính của cuộc đời Thiên Kì mà anh bắt buộc phải đi qua thì Tiểu Bối giống một con đường mòn hơn. Nếu anh đi đường mòn, anh sẽ được thấy cánh đồng xanh mượt, bờ suối mát rượi, những cơn sóng biển rì rào tuyệt đẹp nhưng nói cho cùng, anh vẫn phải về con đường chính của mình – hình mẫu một con người mực thước không cho phép anh chỉ đi bằng đường mòn, lối tắt để đến đích. Đối với Chi Tinh là nghĩa vụ, trách nhiệm, định mệnh, số phận, lẽ tất nhiên, lòng tự tôn, tính hiếu thắng, sự tranh đoạt thì đối với Tiểu Bối lại là nỗi rung động đầu đời, là tình yêu. (Nhưng việc của chúng ta chỉ là cùng nhau chờ xem tình yêu giữa Tiểu Bối và Thiên Kì sẽ tiến triển như thế nào thôi đúng không cả nhà?)
Tính cách của nhân vật Thiên Kì cũng là chuẩn mực của một thanh niên thành đạt thời nay: giữ nét mặt lãnh đạm, lạnh lùng thường trực trên thương trường, xử lí mọi việc bằng một “cái đầu lạnh” và lúc nào cũng là công việc, công việc, công việc. Nhưng trong Hạng Thiên Kì cũng ẩn chứa một trái tim ấm nóng, thổn thức vì thiếu thốn yêu thương. Anh tìm đến công việc vì nghĩa vụ nhưng có lẽ một phần cũng là để trốn tránh những khoảng trống của tình yêu trong trái tim. Lúc nhỏ Thiên Kì không có được sụ quan tâm, yêu thương đầy đủ từ người bố bởi ông suốt ngày bận bịu với công việc kinh doanh của gia đình. Trong bữa cơm giữa gia đình Thiên Kì và Như Phong, Chi Tinh, anh đã thể hiện nét mặt khó chịu và bực bội khi nghe bố anh không tiếc lời khen ngợi Như Phong; anh đã cố tình chọc tức Như Phong bằng thái độ khiêu khích khi mẹ anh công bố ngày làm lễ đính hôn giữa anh và Chi Tinh. Khi nhìn thấy gia đình nhỏ của Tiểu Bối chơi đùa rất vui vẻ cạnh nhau, anh đã mỉm cười, chắc chắn Thiên Kì cảm thấy ấm lòng và không tránh khỏi có cả tủi thân, ghen tị khi nghĩ về một thời thơ ấu đã qua của mình. Còn nếu như Bụt hay tiên ông với râu tóc bạc phơ trong truyện cổ tích ban cho cô bé lọ lem giày thủy tinh và xiêm áo đi dự hội thì ở WLU, chính bạch mã hoàng tử Thiên Kì đã thay ông Bụt, ông tiên đưa Tiểu Bối đến studio trang điểm, làm tóc và thay y phục cho buổi thi tuyển “Công chúa của tôi” – anh đã suy nghĩ về những điều Tiểu Bối nói – về việc tôn trọng ước mơ của người khác, dù rằng ước mơ đó có nhỏ bé hay tầm thường đối với anh như thế nào. Mặc dù rất ghét sự phiền phức của Tiểu Bối nhưng anh cũng chấp nhận giúp đỡ cô trong những tình huống chẳng tốt đẹp gì cho cam. Thiên Kì vội vàng đưa tay ra đỡ khi thấy Tiểu Bối sắp ngã dù cho lúc đó chỉ là cô đùa anh thôi, anh chấp nhận làm “đồng phạm bất đắc dĩ” khi cà vạt của anh dính lấy dây chuyền của cô, chấp nhận bị người dân của thôn hiểu nhầm khi giúp cô vào khách sạn trót lọt. Thật ra, Thiên Kì là một chàng trai ấm áp, rất ấm áp.
Nói về Tiểu Bối – nữ chính ngờ nghệch của chúng ta, thì đây chính là nhân vật tạo cảm hứng nhất cho tôi khi viết bài này (tất nhiên nếu xét về nội dung phim!). Cô có những câu thoại tưởng như “vô thưởng vô phạt” nhưng lại “đụng chạm” rất nhiều người. Nếu bỏ qua những chi tiết “làm lố”, làm quá về sự ngây ngô đến ngớ ngẩn của nhân vật này ở ep 1 (những bộ trang phục rườm rà, sự phấn khích thái quá khi gặp Eric hay chi tiết đi chân trần tới sảnh Viên Mộng dự tuyển “Công chúa của tôi”…) thì chúng ta cũng tìm được ở Tiểu Bối những điểm đáng học hỏi. Cô là lọ lem, là công chúa ngủ trong rừng, chắc rồi, nhưng cô không chờ Tiên, Bụt ban phép hay đợi Hoàng tử đến đặt một nụ hôn lên môi mình – Tiểu Bối sống vô tư, nỗ lực, phấn đấu hết mình vì ước mơ, trọng lời hứa và nhất là luôn sống cho gia đình – đó là đều là những phẩm chất đáng quý mà không phải ai cũng có được. Tôi thích nhất đoạn Tiểu Bối mắng “xối xả” vào mặt Thiên Kì ở tiệm giày nơi bạn cô làm việc và cũng là nơi thuộc sở hữu của nhà họ Hạng: “Anh luôn miệng nói rằng Hào Lệ là một khách sạn “độc nhất vô nhị”. Nhưng tôi lại chẳng hề thấy được điều đó ở đây. Bởi vì khách sạn này và những khách sạn khác giống hệt nhau, đều chỉ căn cứ vào mức độ sang trọng của khách hàng để có sự phục vụ tương ứng. Hơn nữa, điều tôi muốn biết bây giờ là, tôn chỉ phục vụ khách hàng hoàn mỹ này có khác gì máy bán hàng tự động?” Câu thoại này đã “điểm” trúng “huyệt tự ái” của Hạng tổng khiến anh đổ quạu: “Cô đã mang đôi giày của người khác lại còn đứng đây mà nói lí lẽ. Đã không mua nổi hàng còn làm om sòm lên.” Điều khiến tôi ngưỡng mộ ở Tiểu Bối chính là tuổi thơ của cô quá đẹp, hoặc cô đã cố gắng gìn giữ tất cả những gì tốt đẹp nhất của tuổi thơ mình. Cô yêu ba, yêu mẹ Mỹ Tú, yêu em trai Tiểu Bảo, cô sống suốt 20 năm qua ở thôn Đào Lý với những kỉ niệm giản dị, mộc mạc nhưng đã in đậm trong tâm trí cô khiến cô “muốn xóa cũng không thể xóa được”. Tiểu Bối muốn mua đàn piano cho cô giáo Thẩm để dạy nhạc cho bọn nhỏ trong thôn, Tiểu Bối muốn giữ lại nơi đã có rất nhiều kỉ niệm của bố con cô, muốn chăm sóc, bảo vệ những người mà cô yêu thương nhất. Đó là mẹ Mỹ Tú giỏi may vá, nấu ăn ngon; đó là cậu em Tiểu Bảo tinh nghịch nhưng lại rất thương chị, đó là trưởng thôn Hách tận tình, luôn giúp đỡ cô… Khi nghe Thiên Kì hỏi rằng: “Trở thành công chúa rồi sao nữa?” Tiểu Bối đã trả lời một cách rất chân thành rằng: “Trở thành công chúa tất nhiên là sẽ khác rồi. Tôi sẽ có công việc rất rất tốt. Tôi có thể mặc những bộ áo quần rất rất đẹp. Tôi có thể cho mẹ Mỹ Tú, em của tôi, trưởng thôn Hách cùng tất cả mọi người trong thôn một cuộc sống sung sướng. Điều quan trọng nhất là, cuối cùng tôi cũng có thể mua được đàn piano.” Có thể rất nhiều người trong chúng ta sẽ cười nhạo Tiểu Bối khi một người không có một chút năng khiếu âm nhạc nào như cô lại muốn mua đàn piano – một món đồ vốn dĩ đã xa xỉ đối với rất nhiều người, nhưng đó là mong ước chính đáng của một người chị lớn đối với những đứa em yêu quí của mình, Tiểu Bối muốn những đứa trẻ trong thôn Đào Lý được học nhạc, được nuôi dưỡng tâm hồn bằng những thanh âm kì diệu của chiếc đàn đó. Ngay cả khi bị Thiên Kì chế nhạo vì “ước mơ 10 nghìn”, khi anh hiểu nhầm cô lợi dụng Eric để tạo scandal, cho rằng cô thật “nhục nhã” khi không trả lại chiếc nhẫn cho anh, Tiểu Bối cũng không ngần ngại đáp trả: “Tôi dám cá là chiếc nhẫn của anh rất đắt tiền, nhưng cơ hội và đàn piano của tôi còn quý giá hơn cái nhẫn này.” – Đó cũng là suy nghĩ của một người con gái biết tự trọng và tôn trọng chính bản thân mình. Cô không hề khúm núm trước một “đại ác ma” như Thiên Kì mà ngược lại còn có những “phản đòn” với công lực “thâm hậu” gấp mấy lần. Tiểu Bối ngây ngô, ngờ nghệch nhưng không hề mỏng manh dễ vỡ, ngược lại, còn rất thẳng thắn, kiên cường không chịu khuất phục trước bất kì khó khăn nào. Tiểu Bối chấp nhận “mặt dày” lui tới tiệm nhạc cụ không dưới một lần chỉ để chắc chắn rằng chiếc dương cầm màu trắng mình chọn vẫn chưa bị bán đi và còn “mặt dày” tập hai khi cố “móc ngoéo” với ông chủ để chiếc đàn đó lại chờ cô xoay đủ tiền rồi đến mua. Nhưng dù có cứng cỏi đến mấy, Tiểu Bối vẫn chỉ là một cô gái ngoài hai mươi, vẫn sung sướng phát điên khi gặp được thần tượng, vẫn buồn rầu ủ rũ và cố gắng tìm cách “đào ngũ” khi bị cấm túc, vẫn bực tức gắt gỏng khi nụ hôn đầu bị cướp đi và vẫn có những rung cảm nhẹ nhàng khi hôn một chàng trai như Thiên Kì. Và cũng chỉ có Tiểu Bối mới dám mắng Thiên Kì là “ích kỉ, tự phụ, máu lạnh, vô tình” và “Nếu đây là cuộc đời của anh, anh nên cầu xin Thượng đế cho anh sống lại từ đầu, bởi vì người có cuộc sống như vậy thực sự rất đáng buồn”. Mỗi khi nhìn thấy Tiểu Bối, tôi luôn cảm thấy ở cô một nguồn sinh khí dồi dào tưởng như không thể nào cạn kiệt và cuộc sống của những người có cô bên cạnh quả thật rất hạnh phúc.
|
Rate
-
Xem tất cả
|