|
“Em có làm gì sai không?”
“Neil, ba mẹ em nghĩ chuyện đó là sai. Đó là ba mẹ em.”
“Nhưng em có nghĩ nó sai…”
“Chuyện đó không thành vấn đề.”
“Nó là vấn đề với anh đó, Brenda…”
“Neil, sao anh cứ lẫn lộn mọi chuyện? Anh cứ kết tội em đủ thứ.”
“Mẹ kiếp, Brenda, em có lỗi trong một số chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện bỏ cái màng tránh thai mắc dịch đó ở nhà. Vậy mà còn gọi đó là sơ suất nữa!”
“Ôi, Neil, đừng có dở thứ lý sự phân tâm học đó ra nữa!”
“Thế thì tại sao em làm thế? Em muốn mẹ em tìm thấy nó!”
“Tại sao?”
“Anh không biết, Brenda, tại sao?”
“Ôi trời!” Nàng nói, rồi nhặt một cái gối lên và ném lại vào giường.
“Bây giờ tới chuyện gì, Brenda?” tôi hỏi.
“Vậy nghĩa là sao?”
“Vậy đó thôi. Bây giờ tới chuyện gì?”
Nàng lăn xuống giường và giấu mặt đi.
“Đừng có khóc mà,” tôi nói.
“Em không khóc.”
Tôi vẫn còn cầm hai lá thư và rút thư của ông Patimkin ra khỏi phong bì.
“Sao ba em cứ viết hoa lung tung vậy?”
Nàng không đáp.
“‘Về lỗi lầm của con,’” tôi đọc lớn cho Brenda nghe, “’thì phải có Hai người mới làm nên tội lỗi này và bây giờ thì con đã ở trường và xa cậu ta và việc gì con làm con có lẽ sẽ làm tốt ba luôn có niềm tin ở con. Ba của con. Ba của con.’”
Nàng quay lại nhìn tôi; nhưng vẫn im lặng.
“‘Ba chưa bao giờ nói gì tệ về bất kỳ người bạn nào của con hay của Ron và chuyện này xảy ra cũng chỉ là cái ngoại lệ chứng minh cho qui tắc thông thường. Hãy Hưởng một Kỳ lễ Thoải mái.’” Tôi ngưng lại; trên gương mặt Brenda rõ ràng không có nguy cơ nước mắt nào; đột nhiên trông nàng rắn chắc và cương quyết. “Rồi, em định sẽ làm gì?” tôi hỏi.
“Chẳng làm gì cả.”
“Em định dẫn ai về dịp lễ Tạ ơn… Linda?” tôi hỏi. “Hay anh?”
“Em còn dẫn được ai về nữa, Neil?”
“Anh không biết, em dẫn được ai?”
“Em dẫn anh về được không?”
“Anh không biết,” tôi nói, “em dám không?”
“Đừng có lập lại câu hỏi nữa!”
“Chắc cú là anh không thể trả lời em.”
“Neil, thực tế chút đi. Sau vụ này em còn dẫn anh về được sao? Anh không thấy bọn mình không còn làm gì được nữa sao?”
“Anh không thể nếu em không thể, anh làm được nếu em làm được.”
“Anh lại dở giọng Thiền ra đó hả, Chúa ơi!”
“Brenda, lựa chọn không ở phía anh. Em có thể dẫn Linda hoặc anh. Em có thể về hoặc không về. Đó là một lựa chọn khác. Mà em thậm chí không cần phải ưu tư về chuyện chọn giữa anh với Linda nữa kìa.”
“Neil, anh không hiểu. Họ vẫn là ba mẹ em. Họ đã cho em học ở những trường tốt nhất, đúng không? Họ đã cho em mọi thứ cần thiết, phải chưa?”
“Phải.”
“Vậy làm sao em không về nhà được? Em phải về nhà.”
“Tại sao?”
“Anh không hiểu rồi. Bố mẹ anh chẳng còn lo gì về anh nữa. Anh may mắn.”
“Ồ, phải. Anh sống với bà dì khùng, thật là tiện lợi.”
“Gia đình thì khác. Anh không hiểu.”
“Mẹ kiếp. Anh còn hiểu hơn em tưởng. Anh hiểu tại cái quái gì mà em cứ bỏ bừa cái món đó. Phải không? Em không cộng hai với hai được sao?”
“Neil, anh đang nói cái khỉ gì vậy? Anh mới là người không hiểu. Anh là người ngay từ đầu đã kết tội em đủ thứ, nhớ không? Không phải vậy sao? Sao em không đi chữa mắt? Sao em không đi sửa cái này, chữa cái kia? Cứ như em không đi chữa là lỗi của em vậy. Anh cứ cư xử làm như bất cứ lúc nào em cũng sắp bỏ anh. Bây giờ anh lại làm thế nữa, bảo rằng em cố tình bỏ cái đó lại cho mẹ thấy.”
“Anh yêu em, Brenda, nên anh lo nghĩ.”
“Em yêu anh. Bởi thế nên ngay từ đầu em đã chịu dùng cái đó.”
Và rồi chúng tôi nghe ra sự căng thẳng trong câu chuyện và cả hai chìm vào ý nghĩ riêng và im lặng.
Vài phút sau tôi nhặt túi của mình lên và mặc áo khoác vào. Tôi cũng nghĩ Brenda đang khóc khi tôi bước ra khỏi cửa.
* * * |
|