|
Mạt Mạt từ nhỏ đã không có bố, mẹ cô ấy chỉ là người tình được người ta bao. Sau khi bị người tình bạc bẽo bỏ rơi, bà đã vất vả một mình để nuôi con khôn lớn. Lúc đó, Mạt Mạt lại mất đi người mẹ, còn nhỏ mà đã bị bắt cóc, bị hãm hiếp, trong chốc lát lại trở thành đứa trẻ mồ côi. Nỗi tuyệt vọng trong lòng cô ấy cũng không nhẹ hơn anh chút nào.
Một đứa trẻ mồ côi, một đứa con bị vứt bỏ... Hai đứa anh dựa vào nhau mà sống, anh không thể rời xa cô ấy, cô ấy cũng một lòng một dạ dựa vào anh. Mạt Mạt dù sao cũng vẫn là trẻ con, có anh bên cạnh, lâu dần cô ấy cũng tạm quên đi nỗi đau mất mẹ. Thi thoảng khi anh trêu đùa, cô ấy còn có thể tươi cười vui vẻ, mặt mày rạng rỡ.
Bọn anh giống như anh trai và em gái, tương thân tương ái, cô ấy rất ngoan ngoãn, rất biết điều, lời nói hành động đều giống như tiểu thư con nhà khuê các có giáo dục. Chưa bao giờ cô ấy gây phiền hà cho anh. Bọn anh cùng nhau đi chợ nấu cơm, giống như một cặp tình nhân mới bỏ nhà ra đi. Lâu dần, ánh mắt cô ấy nhìn anh đã mang theo sự ngượng ngùng và yêu mến, ngưỡng mộ.
Bọn anh có một tình cảm trong sáng và đẹp đẽ. Cô ấy vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa hiểu rõ về tình yêu, dường như đã chạm phải nhưng lại chưa chạm phải. Nhìn vẻ tươi tắn, trẻ trung của cô ấy, dù đôi khi cũng có những ham muốn dục vọng nhưng anh đều phải cố gắng kìm nén lại. Mặc dù cô ấy không còn người thân, nhưng vẫn còn tương lại tươi sáng ở phía trước. Đến khi trưởng thành rồi, cô ấy có thể lấy chồng và sinh con một cách thuận lợi, hưởng một cuộc sống lành mạnh, hạnh phúc.
Còn anh, trong mắt cô ấy, anh là một người anh hùng cứu mạng có nhân cách và tướng mạo phi phàm, là một người anh dịu dàng, nho nhã, không có việc gì là không biết, là một người yêu thương cô ấy còn hơn cả người thân... Anh phải nói với cô ấy như thế nào đây, cô ấy nhìn người đàn ông vĩ đại là anh với ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ. Trong khi anh chỉ là một tên tội phạm đang trốn chạy, luật pháp tàn khốc có thể bắn một viên đạn vào lồng ngực anh bất cứ lúc nào... Anh phải nói với cô ấy như thế nào đây?
Dù vậy, anh buộc phải kiềm chế cảm xúc của mình, luôn đối xử tốt với cô ấy, nhưng chỉ như một người anh trai đối với em gái. Mặc dù còn nhỏ nhưng Mạt Mạt trưởng thành sớm và rất thông minh. Cô ấy cảm nhận được tình cảm của anh đối với cô ấy vừa lạnh lùng vừa nhiệt tình, vừa gần lại vừa xa. Cô ấy rất lúng túng, khó xử. Anh biết, cô ấy đang tự ti. Cô ấy cảm thấy mình là một người con gái hư hỏng, đã bị người đàn ông khác hãm hiếp, cảm thấy mình đã không còn trong sạch nữa rồi.
Thực ra, cô ấy đâu biết rằng, trong lòng anh, trong quãng đời ngắn ngủi còn lại của anh, cô ấy mãi mãi là người con gái đẹp nhất, trong trắng và thánh thiện nhất! Anh không thể hủy hoại cô ấy, không muốn đem cô ấy vào cuộc sống lưu vong cùng với mình. Anh không muốn ngày tháng phải tìm đường chạy thoát thân sau này khiến người con gái bé nhỏ của anh phải sống một cuộc sống bơ vơ, không nhà không cửa.
Khi cô ấy bày tỏ tình cảm với anh, khi cô ấy viết cho anh bức thư tình bày tỏ tình yêu sâu đậm, anh đã cảm động biết bao, anh đã vui sướng biết bao! Nhưng anh lại không dám thể hiện điều đó ra ngoài, cô ấy là người đầu tiên, cũng là người con gái duy nhất mà anh yêu trong suốt cuộc đời này! Anh lại từ chối cô ấy, nói rằng cô ấy còn nhỏ, anh chỉ coi cô ấy như em gái.
Mạt Mạt từ nhỏ đã rất mẫn cảm, hay suy nghĩ. Tối hôm anh từ chối cô ấy, cô ấy không hề có chút biểu hiện gì cả, vẫn ăn cơm, đi ngủ như mọi ngày bình thường. Thực ra, lòng tự ti của cô ấy đã sớm khiến cô ấy có suy nghĩ muốn rời xa anh rồi. Trong đêm hôm đó, cô ấy lặng lẽ ra đi. sau đó anh nghĩ, cô ấy còn tự cho rằng mình đã làm liên lụy đến anh, nhưng cô ấy đâu biết những điều bất đắc dĩ trong lòng anh.
Sau khi cô ấy rời bỏ anh, ban đầu, anh cực kì khó chịu, không thể thích ứng được với những ngày tháng không có cô ấy bên cạnh. Anh cũng đã đi tìm cô ấy, nhưng vài ngày sau vẫn không có kết quả, anh lại từ bỏ ý định đó. Bởi vì anh chỉ là một tên tội phạm đang lẩn trốn. Có lẽ, nếu anh để cô ấy ra đi, biết đâu cô ấy lại có một cuộc sống đàng hoàng hơn. Những ngày không có Mạt Mạt ở bên, anh sống không bằng loài gia cầm, ngờ nghệch đần độn, rượu chè be bét. Sau khi uống say, tỉnh lại giữa màn đêm gió lạnh, anh đã khao khát biết bao được nhìn thấy hình bóng của Mạt Mạt.
Cô gái đó rất bướng bỉnh và cương quyết, nói đi là đi luôn, biệt tăm biệt tích. Ngay cả việc quay về thăm anh một lần cũng không có...Cứ như vậy, cô ấy giống như chưa từng xuất hiện, bặt vô âm tính. Khi anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy đối xử tốt với anh gấp nhiều lần. Khi anh biểu hiện rằng anh không yêu thích cô ấy, cô ấy cũng có thể ra đi mà không buồn quay đầu lại. Mạt Mạt là một người như vậy, cô ấy có cách nghĩ riêng của mình, từ nhỏ đã như vậy rồi.
Anh cứ cho rằng cô ấy sẽ tìm tới những người hảo tâm ngoài xã hội nhờ giúp đỡ hay tìm đến cảnh sát, bởi vì dù sao, cô ấy vẫn là một đứa trẻ, không có năng lực tự sinh tồn. Anh không ngờ rằng lần thứ hai gặp lại, cô ấy lại trát lên mặt thứ son phấn vớ vẩn, đang đi bán hoa dạo! Cô ấy mới mười bốn tuổi, vậy mà níu kéo mời mọc, hôn lên má, rót rượu cho đàn ông như một kỹ nữ, cô ấy chấp nhận sự ức hiếp của bất kì người đàn ông nào, đem bán thân thể và linh hồn của mình chỉ vì muốn bán hết được những bông hoa hồng đỏ tươi, rực rỡ như máu kia.
Anh vừa đau lòng vừa tức giận, cứ thế lôi cô ấy đi theo mình. Anh giận cô ấy nhưng càng giận bản thân mình hơn. Cô ấy không cần xin sự giúp đỡ của bất kì người nào, cũng không nghĩ quẩn, mỗi miếng thức ăn cô ấy đưa vào miệng, đều do đôi vai nhỏ bé của cô ấy gánh vác. Cô ấy không tìm được việc làm, bèn tự mình đi bán hoa. Một cô bé mười bốn tuổi, đi bán hoa dạo, rẻ mạt mà kiên cường...Anh ôm chặt cô ấy vào lòng, không nỡ buông cô ấy ra một lần nữa.
Nếu rời xa anh, cô ấy cũng không có được một cuộc sống yên lành, vậy sự hi sinh mà anh phải đau đớn chấp nhận ấy còn có ý nghĩa gì nữa? Anh lại đón cô ấy quay trở về, chúng anh yêu nhau, ở bên nhau theo đúng nghĩa của từ đó... Anh rất ít đụng chạm vào cơ thể cô ấy, anh cảm thấy cô ấy còn quá ít tuổi. Anh biết, thời gian mà anh có được cô ấy không còn nhiều, vì vậy anh hết sức trân trọng nó, anh yêu thương cô ấy hết mực.
Cô ấy cũng cảm thấy hạnh phúc có được không hề dễ dàng nên cũng báo đáp lại anh bằng tất cả sự ân cần và dịu dàng. Hằng đêm, anh thường ôm cô ấy trong lòng rồi lặng lẽ khóc thầm. Anh ân hận đến nỗi muốn phát điên lên. Nếu như anh chưa từng làm những việc xấu xa đó thì tốt biết bao. Nếu như anh vẫn hoàn toàn trong sạch, đường đường chính chính lên Bắc Kinh học đại học, thành tài rồi trở về, rạng rỡ vinh hiển, sau đó đợi Mạt Mạt lớn lên, anh sẽ đường hoàng cưới cô ấy làm vợ, để cô ấy được làm một cô dâu hạnh phúc nhất...
Nhưng tất cả những điều đó, đều chỉ có trong giấc mơ của anh, trong những giọt nước mắt vô cùng ân hận của anh. Nhưng, dù anh có ân hận hàng nghìn hàng vạn lần cũng không thể xóa hết được tội lỗi của mình. Con người vẫn phải trả giá cho những lỗi lầm mà mình đã gây ra.
Những ngày tháng hạnh phúc và bình yên trôi đi một cách gấp gấp và ngắn ngủi, ngắn đến nỗi không để anh kịp nhớ rõ từng đường nét trên khuôn mặt Mạt Mạt, giống như quả bong bóng, vừa chạm vào đã vỡ tan rồi. |
|