|
Thà mãi như thuở ban đầu – Phần đầu
Tác giả: An Nhan
Edit: Lãnh Vân
“Mặt trời xuống núi, nước gợn làn,
Ngày xuân mãi vui nhàn.
Hoa rụng tứ tung, rượu dần tan,
Sênh ca mộng say tràn.
Tiếng ngọc bội,
Bóng chiều tàn,
Bên ai chỉnh phục trang.
Cuộc vui lưu luyến, tiếc chu nhan,
Chiều lẻ tựa lan can”[1] .
Tuyết Tang khẽ ngâm bài từ mà cô vẫn thích nhất, lệ tựa suối trong, ròng ròng tuôn chảy.
Tuyết Tang nhìn ngôi mộ đơn côi của Sở Tạ và Tần Yên bên cạnh, nhẹ cười. Sự đời là thế, chung quy lại con tạo xoay vần, cũng trở về cuộc sống dường như cái thuở ban đầu mới gặp[2] trăm năm về trước ấy.
Tuyết Tang vốn là một cây táo gai, hấp thụ linh khí trời đất, tinh hoa nhật nguyệt mà có ý thức của con người, nhưng vẫn không thể biến thành hình người. Cô rất nóng nảy nên thường hay dùng cành đầy gai của mình đâm chọc cây kinh mọc ở ngay cạnh.
Một hôm, Tuyết Tang đang uốn mình đập cành gai về phía cây kinh, bỗng gặp một thiếu niên chạy tới từ đằng xa. Theo thói quen cô cứ đung đưa trái phải, nhưng thiếu niên nọ lại chạy tới cạnh Tuyết Tang mà nhẹ nhàng đỡ cô thẳng dậy, ngón tay cậu ta lập tức rỉ máu tươi.
Tuyết Tang ngơ ngẩn ngắm cậu ấy, sắc y phục xanh thẫm, đôi mắt long lanh sáng ngời trong trẻo như nước suối nguồn. Tuyết Tang si ngốc nghĩ, nếu như có thể biến thành người, chỉ mong một lần cùng người ấy soạn chung một khúc Ly thương[3], rồi có chết cũng không tiếc.
Lại một ngày nữa qua đi. Tuyết Tang càng lúc càng bực bội vì nỗi mình không thể hóa thành người. Cô vẫn ngày lại qua ngày lắc qua đưa lại thân mình đâm chọc vào cây kinh bên cạnh.
Một buổi sáng, Tuyết Tang lại lắc lư thân mình đâm về phía cây kinh.
“Đau quá nha!” Tuyết Tang ngơ ngác, không lẽ vì mình mong cầu quá mà thành họa, khiến mình sinh ảo giác. Vừa nghĩ tới đó, cô lại càng thêm tức tối với tình cảnh của mình, nên lại đâm cành gai vào cây kinh. Âm thanh vừa rồi lại vang lên lần nữa.
Tuyết Tang ngần ngừ nhìn cây kinh, mà cây kinh cũng như đang nhìn về phía Tuyết Tang.
Cô bảo cây kinh. “Vậy em tên là Tần Yên nhé, chị tên là Tuyết Tang.”
Thế rồi ngày ngày trôi qua, hôm nào cũng như hôm nào, hai cô chỉ có thể ngắm nghía người đi trên đường, chứng kiến lòng người dễ đổi thay, bình phẩm về tình người nhạt nhẽo. Tần Yên mang lòng oán hận rất lớn đối với đàn ông trên đời. Tuyết Tang chỉ cười, vì trong lòng cô trước sau vẫn có một bóng hình khiến cô nghĩ tình đời không phải lạnh lẽo như thế, tình người không phải nhạt nhẽo nhường này.
Một ngày, có kẻ chăn nuôi gia súc đi ngang qua đó. Do gai của Tuyết Tang đâm phải kẻ ấy, khiến ông ta oán hận nhổ Tuyết Tang lên ném vào tảng đá khiến cô thấy choáng váng cả đầu. Dưới tình huống khẩn cấp, Tần Yên không màng đến gai trên thân Tuyết Tang mà vội ôm cô vào lòng.
Bỗng nhiên, hai cô cùng biến thành người cả. Trước mặt họ đột ngột xuất hiện một người đàn ông uy nghiêm sừng sững.
Người ấy nói, ông ta là vua Kinh Cức[4], tên là Tháp Tạp. Người ấy còn nói, mỗi một đôi kinh-cức đều có sinh mệnh, nhưng nếu muốn hóa thành hình người, cây kinh nhất định phải không màng đau đớn khi gai châm mà ôm lấy cây cức, tức táo gai.
Chẳng bao lâu sau, Tần Yên đề nghị với Tháp Tạp rằng muốn biết cách để có thể tới nhân gian trải nghiệm một lần. Tuyết Tang an phận đứng cạnh cô.
Tháp Tạp đồng ý lời thỉnh cầu của họ, nhưng cũng báo cho hai cô biết rằng họ ngàn vạn không được rơi lệ. Bởi vì một khi dòng lệ đầu tiên rơi, hai người sẽ bị buộc quay lại nguyên hình cây kinh và cây cức, trong một thế kỷ không thể lại hóa thành người. Đồng thời, Tháp Tạp cũng hạ một thứ cổ giống nhau lên người hai cô gái: nếu ai động tình, sẽ phải chịu cơn đau đớn như có ngàn vạn con sâu đang gặm xương nghiến cốt.
Tần Yên và Tuyết Tang đến Tử Vân Các, nơi ngõ liễu tường hoa sầm uất nổi danh nhất kinh đô.
Lúc nào Tần Yên cũng mặc một thân áo trắng, son nhạt phấn thưa, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển. Ai cũng khó lòng đếm hết có bao nhiêu đàn ông mê mẩn vì cô, thậm chí có một tú tài tuổi ngoài bảy chục còn khoe khoang nói, khuynh thành nhất chính là tố y[5].
Còn Tuyết Tang, lại luôn mặc một thân áo đỏ, thế nhưng, quần áo đỏ chói lại không phải để ôm lấy một tâm hồn bướng bỉnh. Ngược lại, cô say mê thơ từ, rảnh rang một chút là đều cầm thơ từ ngâm ngợi. Một lần, có kẻ thiếu gia nhà giàu ra một cái giá rất cao muốn cùng cô chung hưởng đêm xuân, bị cô cự tuyệt dứt khoát. Vị khách ấy giận dữ ném cho cô một cái bạt tai mà mắng. “Đã làm kỹ nữ còn đòi ra vẻ thanh cao ư?” Nói rồi hắn ta định cậy mạnh cưỡng bức. May thay Tần Yên đến kịp lúc, mời hắn dời bước qua phòng khác vui trọn đêm xuân cùng mình.
Tuyết Tang khóc đến hai mắt ngầu đỏ, Tần Yên chỉ lạnh nhạt bảo. “Chị ngốc, đàn ông trên đời này ai chẳng thế? Mà em, chỉ có trừ khử, mới có thể thống khoái trong lòng.”
Về sau, tên thiếu gia nhà giàu ấy mắc nghiện nha phiến, tiêu sạch gia sản qua lỗ bàn đèn. Cuối cùng hắn sẩy chân rớt xuống sông, chìm xuống vong mạng.
Tần Yên rất vui vẻ, bởi vì trên thế gian lại bớt đi một kẻ bạc tình. Mà Tuyết Tang thì ớn lạnh thê lương, bởi cô biết nha phiến chính là do Tần Yên đưa cho vị thiếu gia kia thử.
Ngày qua ngày lại qua ngày. Danh tiếng của Tần Yên chỉ tăng mà không giảm chốn đô thành. Mà tang sự ở đó cũng chẳng giảm mà chỉ có tăng.
Cho tới một ngày, một đám tú tài xông và Tử Vân Các, ai nấy đều trẻ trung sôi nổi. Đám tú tài ăn uống linh đình, chuốc rượu mời thịt, rồi thì thao thao bất tuyệt những thi từ ca phú, như thể lời ngọc miệng châu có thể đánh đổ cả lúc Thịnh Đường.
Tần Yên oán hận thốt. “Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, bụng toàn trộm cắp đĩ điếm[6].” Nói rồi cô cười duyên uyển chuyển bước xuống lầu.
Tuyết Tang ngẩn ngơ nhìn một bóng trường bào xanh thẫm ngồi lẫn trong đám tú tài, y như dáng vẻ của cô nhiều năm trước khi vẫn còn là một cây táo gai. Chàng, cũng vẫn như năm ấy, ánh mắt trong vắt, sáng ngời như thể nước suối long lanh.
Đám tú tài ai nấy đều xúm quanh Tần Yên, miệng toàn lời dâm ý dục. Chỉ có chàng, ánh mắt nhìn Tần Yên vẫn đều trong vắt như thế, sâu thẳm như thế. Đến mức Tuyết Tang nhìn mà đau nhói trong lòng.
Chàng bảo Tần Yên, tên chàng là Sở Tạ. Tần Yên ra vẻ yểu điệu của gái thanh lâu mà rằng. “Chà, thật tình cờ nha, nơi lầu Tần quán Sở[7] ư!” Tuyết Tang nhìn thấy rõ vẻ phẫn nộ của Sở Tạ, nhìn lại lần nữa, chàng đã phất tay áo mà bỏ đi.
Tần Yên sửng sốt, cô vẫn không tin, thế gian này lại có người đàn ông như vậy.
Hôm sau, Sở Tạ lại tới Tử Vân Các. Tần Yên khinh miệt nói. “Đàn ông trên đời quả nhiên đều thế cả. Hóa ra vốn không tồn tại thứ gọi là không giống người thường.” Nói rồi cô yểu điệu bước tới bên một công tử, khẽ nâng tay áo bằng lụa mà che, rồi nâng chén quỳnh tương[8] uống trọn.
Bản thân Sở Tạ cũng không hiểu nổi, vì sao với cô gái chốn lầu xanh mới gặp một lần này, chỉ cần thấy cô ấy nói cười với kẻ khác, trong lòng chàng lại nổi cơn sóng dữ. Quả thật, chàng không cách nào kiềm chế nổi tâm tình của mình.
Sở Tạ vọt tới gần Tần Yên, giang tay kéo mạnh cô vào lòng. Tần Yên vốn bất ngờ không phòng bị chi cả, nên lập tức ngã nhào vào vòng ôm của người ấy. Chính Sở Tạ cũng giật mình vì hành động của bản thân. Tần Yên khinh thường nhìn chàng. “Đường đường là kẻ đọc sách, sao lại vô lý như thế!”
Sở Tạ giận dữ lôi Tần Yên về phòng cô. Tần Yên thật khó hiểu, nhưng dù sao cũng là nữ tử từng trải không ít phong trần, chỉ chốc lát đã bày ra dáng vẻ của một kỹ nữ thành thạo đầy quyến rũ. “Thế nào? Sở công tử muốn cùng tiểu nữ vui cảnh mây mưa ư?”
Vẻ mặt Sở Tạ càng thêm khó coi. Chàng hung hăng trừng mắt nhìn Tần Yên mà rằng. “Sau này nàng không được như thế nữa, tôi sẽ giúp nàng chuộc thân.”
Tần Yên cười. “Giúp tôi chuộc thân ư, chàng có biết giá chuộc thân của tôi không? Ngàn vàng còn thiếu! Tôi khuyên chàng tốt nhất là bỏ cái suy nghĩ đó đi, điều đó vốn là không thể.” Nói rồi cô quay lưng bỏ đi.
Sở Tạ không chịu lùi bước, vẫn kêu lên với bóng lưng Tần Yên. “Tôi mặc kệ ngàn vàng hay vạn bạc. Vị trí của nàng trong lòng tôi vốn không thể đo nổi bằng tiền.”
Giây phút Tần Yên xoay người bỏ đi ấy, bỗng dưng có một thứ cảm xúc là lạ khẽ tuôn chảy đâu đó trong tim. Đó là gì? Cô không biết. Cô nghĩ, đó hẳn là cảm động chăng!
Cả đêm ấy, Tần Yên không tài nào chợp mắt. Bấy lâu quẩn quanh chốn bụi trần lồng lộng, nơi ngõ liễu tường hoa này ra vẻ quyến rũ đó nay, chưa có người đàn ông nào từng nói muốn giúp cô chuộc mình. Đám đàn ông ấy ai chẳng coi cô như một thứ đồ chơi gọi thì đến đuổi thì đi, không một ai có thể thu nạp lấy cô tự đáy lòng, bởi cô chỉ là một người con gái chốn hỏi liễu tìm hoa. Mà người ấy, dường như lại không như mọi người.
Mà cả đêm ấy giống như cô, Tuyết Tang cũng không chợp mắt nổi. Tình cảnh ngày hôm nay đã thu trọn trong tầm mắt cô. Trái tim cô bắt đầu nhói buốt, tâm trí cô bắt đầu oán hận ông trời bất công. Một cô gái chốn kỹ viện thanh lâu vốn không hề tin tưởng vào chân tình lại có thể có được một tấm chân tình như thế, trong khi môt cô gái vẫn còn băng thanh ngọc khiết vẫn tin rằng tồn tại chân tình giữa con người lại chỉ có thể ở đó mà uổng phí nỗi đau thương.
---------------------------------------------------------------------------------------
[1] Đây là bài từ Nguyễn lang quy của Nam Đường hậu chủ Lý Dục, vị vua cuối cùng của nhà Nam Đường. Nguyên văn của bài như sau. Bản dịch lấy từ thivien.net do Điệp luyến hoa dịch.
Nguyễn lang quy
Đông phong xuy thuỷ nhật hàm san, xuân lai trường thị nhàn.
Lạc hoa lang tạ tửu lan san, sinh ca tuý mộng gian.
Bội thanh tiễu,
Vãn trang tàn,
Bằng thuỳ chỉnh thuý hoàn.
Lưu liên quang cảnh tích chu nhan, hoàng hôn độc ỷ lan.
[2] Nguyên văn chính là tên của truyện, Nhân sinh nhươc chích như sơ kiến, ở đây được edit thoát ý.
[3] Theo Baidu : Ly thương (离殇 với chữ thương 殇 nghĩa là chết non, chết yểu) vốn không phải một từ đúng chuẩn cú pháp của Trung Quốc. Từ này hay được cho là lấy từ câu ‘Bất tố ly thương’ (đừng bảo ly biệt đến chết, nghĩa mù mờ quá!?) trong bài từ ‘Nam hương tử’ của nhà thơ nổi tiếng Tô Thức tức Tô Đông Pha. Có điều trên thực tế, câu thơ ‘Bất dụng tố ly thương’ trong bài ‘Nam hương tử’ dùng chữ thương 觞 nghĩa là chén rượu, nên câu đó nghĩa nôm na có thể hiểu là Không cần bảo rời xa chén rượu, rõ nghĩa hơn nhiều so với câu Bất tố ly thương ở trên. Sau này Tam Mao (nhà văn nữ nổi tiếng của Đài Loan, 1943-1991) trong tác phẩm ‘Bụi trần cuồn cuộn’ (Cổn cổn hồng trần) đã viết câu Túy tiếu bồi quân tam vạn tràng bất tố ly thương (Say cười cùng người ba vạn cuộc, đừng bảo ly biệt đến đau thương) với chữ thương 伤 nghĩa là đau thương, bi thương, tổn thương nên vẫn còn có lý. Nhưng rồi dạo gần đây bị nhiều người trẻ tuổi tự cho mình tài ba dám sửa thương 伤 thành thương殇, trở thành từ khó hiểu, thành một trò cười.
Ý kiến cá nhân người edit : Ở đây có thể hiểu là Tuyết Tang mong được cùng người ấy soạn nên một khúc nhạc tên Ly thương mang ý bi thiết thê lương về sự biệt ly. Vậy thôi.
[4] Như đã chú thích, Kinh Cức là từ chỉ bụi gai, có thể hiểu Tháp Tạp là vua của các bụi gai vậy.
[5] Tố y : nghĩa đen là áo trắng, nghĩa bóng còn chỉ cách ăn mặc đơn giản, nhã nhặn. Để giữ nguyên cách chơi chữ nên Lãnh Vân để nguyên từ Hán Việt.
[6] Nguyên văn là Nam đạo nữ xướng, đạo trong đạo tặc, nghĩa là ăn trộm chứ không phải trò chuyện. Nam đạo nữ xướng có thể hiểu là trai thì trộm cắp gái thì làm điếm. Ở đây edit thoát ý thành trộm cắp đĩ điếm, chỉ chung những việc hèn hạ xấu xa.
[7] Nguyên văn là Tần lâu Sở quán, ý chỉ những chỗ ăn chơi kỹ viện. Ở đây Tần Yên nói thế vì cô họ Tần còn chàng kia họ Sở.
[8] Quỳnh tương lấy từ thành ngữ Quỳnh tương ngọc dịch để chỉ chung rượu ngon.
|
|