|
Chương thứ mười hai:
Trời chiều, khuất dần phía chân trời.
Màn đêm thâm trầm, nuốt mất một tia màu hoàng hôn cuối cùng.
Trong Phượng Thành, phủ đệ Quan gia yên lặng trang nghiêm, cho dù trong đêm đen vẫn được những ngọn đèn dầu chiếu sáng như ban ngày, cũng để thủ vệ đề phòng sâm nghiêm nhìn không sót thứ gì.
Người trong Phượng Thành vốn đã mang lòng sợ hãi với đối với phụ tử Quan gia cầm giữ triều chính. Mấy ngày nay, mặc dù toàn bộ quân đội chạy tới chạy lui quanh tư gia đến mức gió thổi cũng không lọt, cũng không ai dám liếc mắt nhiều hơn một cai hay có bất kỳ câu oán hận nào.
Cho nên, khi một gã nam nhân giục ngựa chạy đến, cũng lớn mật mạnh mẽ dừng trước cửa Quan phủ, ngay cả hộ vệ trước cửa cũng hơi bị sửng sốt.
Nam nhân tung mình xuống ngựa, còn chưa rơi xuống đất, mười mấy lưỡi đao sắc bén đã vây quanh hắn.
“Người là người phương nào, dám xông vào cấm khu?”
Hắn vẻ mặt phong trần mệt mỏi, nhưng đôi mắt đen lại lấp lánh có thần khác thường, tuy bị mười mấy hộ vệ vây quanh vẫn không sợ không hãi, chỉ mở miệng cất giọng.
“Ta là tộc trưởng Ưng tộc Bắc Quốc, Kim Lẫm.”
Giọng nói nam nhân tuyên cáo như chuông đồng, làm cho nọi người trong lòng kinh hãi, rối rít thay đổi sắc mặt, cầm thật chặt kiếm trong tay.
Kim Lẫm giơ tay, không để ý đến những thanh đao gần như sắp đâm vào người hắn kia, chỉ đối mặt với cánh cửa dày đóng chặt, cất giọng lần nữa.
“Ta tới gặp Quan Trung đường. Đi nói cho hắn biết, ta có thuốc cùng phương thuốc có thể cứu muội muội của hắn. Chỉ có duy nhất loại thuốc này mới có thể kéo dài tính mạng của nàng!”
Bọn hộ vệ kinh ngạc bất định, một mặt kinh ngạc tộc trưởng Bắc Quốc này dám đơn thương độc mã tới đây, hành động như vậy chẳng khác gì chịu chết. Mặt khác lại hoài nghi, trên tay của hắn có phải có linh dược có thể cứu được viên Minh Châu trong lòng bàn tay Quan gia thật hay không.
Một hộ vệ lui về sau, đi vào thông báo. Nhóm hộ vệ còn lại cầm đao bất động, không lơi lỏng vây hãm nhưng cũng không tiến lên công kích, chỉ duy trì ưu thế chờ tin tức từ trong phủ.
Bị hộ vệ mạnh mẽ bao vây, Kim Lẫm vẫn bất động như núi, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm cánh cửa đen đóng chặt phía trước.
Hắn chờ.
Chờ khi trong lòng như có lửa đốt.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa màu đen rốt cuộc chậm rãi mở ra từ bên trong.
Trong Quan phủ, nơi nơi đèn đuốc sáng rực, những phiến đá xanh trên mặt đất được mài sạch đến bóng loáng, phản xạ ánh đèn. Một lão bộc áo đen đã đứng ngay giữa bên trong cửa.
Lão bộc khẽ nhướng mày, nhìn nam nhân lớn mật xông vào doanh trại kẻ địch kia, trầm giọng mở miệng.
“Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn gặp Lan nhi.” Kim Lẫm nắm chặt nắm đấm, nỗ lực khống chế xúc động muốn xông vào tìm người.”Ta có thể đưa thuốc cùng phương thuốc cho Quan Tĩnh, chỉ cần để cho ta gặp nàng một lần!”
Lão bộc nhướng cao lông mày, vẫn chắp tay như cũ. Chỉ chốc lát sau, một tiểu đồng từ từ phía sau chạy ra, xuyên đình qua viện đi tới đại môn, tiến tới cúi người nói chuyện bên tai lão bộc.
Lông mày trắng của lão bộc nhướng càng cao hơn.
Tiểu đồng nói xong lập tức xoay người rời đi.
Lão bộc đứng thẳng lưng lên nhìn Kim Lẫm, sau đó hướng bọn hộ vệ giơ tay lên.
“Để cho hắn vào.”
Bọn hộ vệ nghe vậy lập tức thu lại toàn bộ đại đao phát sáng vào vỏ. Mà Kim Lẫm, căn bản không kịp đợi hộ vệ thối lui, thẳng thừng xuyên qua rừng đao, lập tức sải bước đi tới cửa lớn Quan phủ.
Lão bộc áo đen dẫn hắn đi qua viện ngoài, đi qua nơi mà mấy tháng trước hắn đã từng đi qua lúc bắt U Lan đi, một đường đi tới U Viện nơi nàng ở.
Chỉ là, mới đi đến cửa viện Kim Lẫm đã bị chặn lại.
Trong đình viện trang trí tao nhã, lát đá xanh, trước cửa đóng chặt chạm khắc hoa lan. Đèn cung đình sắc màu treo dọc hai bên cột thạch anh, treo cao cao, làm cho tất cả đều bại lộ dưới ánh đèn. Dưới mỗi một chiếc đèn đều có một hộ vệ cầm đao đang đứng.
Hắn khẩn cấp muốn tiến lên lại bị lão bộc ngăn cản.
“Ngươi chỉ có thể tới đây.”
Sắc mặt Kim Lẫm lạnh lùng, đang chuẩn bị mở miệng, cửa khắc hoa phía trước lại được người mở ra.
Trong phòng khách vẫn bày biện như trước. Chỉ là lần này, trong nhà đèn rực sáng, mà trong góc phòng khách, trên giường được trải đầy đệm mềm, có một nam nhân áo đen tuấn mỹ dị thường đang ngồi. Trong ngực hắn, nhẹ ôm một tiểu nữ nhân nhỏ yếu tái nhợt, hơi thở mong manh.
U Lan.
Hai mắt nàng vô thần, mặc xiêm y trắng như tuyết, tóc đen được chải bóng loáng phát sáng, được trang điểm đẹp như thiên tiên, nhưng vẫn giống như búp bê không có chút sức sống, tùy ý Quan Tĩnh ôm.
Kim Lẫm nắm chặt hai nắm tay, xúc động muốn tiến lên rồi lại chết tiệt hiểu được, là hắn tự nguyện đi tới Nam Quốc. Một khi thân đã tới Nam Quốc, hắn lập tức thân bất do kỷ, hết thảy đều phải theo quy tắc của Quan Tĩnh. (không do mình định đoạt)
“Ngươi nói, ngươi có thuốc?” Quan Tĩnh nhẹ giọng hỏi, trong tay vỗ về tóc muội muội, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Kim Lẫm một cái.”Thuốc đâu?”
“Ở trên người ta.”
“Lấy ra.”
Kim Lẫm lấy thuốc từ trong ngực ra, cất bước muốn tiến lên.
Lúc này Quan Tĩnh lại mở miệng.
“Đợi một chút.”
Lời này vừa nói ra, những hộ vệ tay cầm đại đao đang đợi bên cạnh lập tức cầm đao tiến lên.
Kim Lẫm dừng bước, thu lại tức giận, chậm rãi hỏi: “Ngươi không muốn cứu nàng sao?”
Nghe vậy, gương mặt tuấn mỹ của Quan Tĩnh bỗng dưng trở nên dữ tợn vặn vẹo, sát ý lạnh lùng xuyên qua viện ép thẳng tới Kim Lẫm.
Nhưng, hắn rất nhanh bình tĩnh lại.
“Cứu? Ta dĩ nhiên muốn cứu.” Quan Tĩnh nâng đôi mắt thanh tú lên, lạnh lùng nhìn kỹ hắn, sau đó khóe miệng câu lên một nụ cười nhàn nhạt, kinh người.”Cũng phải nói. Mặc dù, ta hận không thể một đao giết ngươi, nhưng ta vẫn phải cám ơn ngươi.”
Sắc mặt Kim Lẫm trong nháy mắt trở nên vô cùng tái nhợt. Hắn nắm chặt quyền, chỉ nghe thấy Quan Tĩnh mở miệng lần nữa, từng câu từng chữ nói: “Vốn lòng nàng đều đặt trên người ngươi. Nàng đối với ngươi tình sâu làm cho ta càng thêm hận ngươi. Bất quá, hiện tại chính ngươi đã phá hủy tất cả.” Hắn nhẹ nói, vô hạn yêu thương vỗ về má muội muội, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Kim Lẫm trước cửa, vì mấy câu nói đó mà thân thể kịch liệt run rẩy. Ngực hắn giống như bị nắm thật chặt, vắt ra máu đỏ.
Vốn lòng nàng đều đặt trên người ngươi.
Chính ngươi đã phá hủy tất cả.
Lời của Quan Tĩnh không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, giống như dùng roi một lần lại một lần quất vào tim hắn.
Không sai! Là hắn phá hủy tất cả! Là hắn tổn thương U Lan!
“Đúng, là lỗi của ta, cho nên ta vì nàng mà đến!” Kim Lẫm thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào U Lan không chút phản ứng, lòng đau như cắt.”Ngươi đối xử với ta thế nào cũng được, ít nhất để cho ta cứu nàng.”
Trên mặt Quan Tĩnh hiện lên một cỗ sát khí dã man.
“Ngươi hành hạ nàng thành như vậy, còn muốn ta tin ngươi sẽ cứu nàng?”
“Ta yêu nàng!” Kim Lẫm vô cùng kìm chế, lại khó nén nóng lòng cùng buồn giận.”Muốn thế nào ngươi mới nguyện ý để cho ta cứu nàng?”
Quan Tĩnh giương mắt lên, trong mắt bắn ra hận ý vô tận. Hắn nhìn Kim Lẫm, rồi sau đó bỗng dưng cười một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ hai tiếng.
Nghe chủ tử gọi, mười mấy tên người hầu lập tức mang một sọt lại một sọt đầy những tảng đá cứng nhọn sắc bén. Bọn họ không tiếng động hành động, đem những tảng đá xếp vào chính giữa, làm cho từ trước cửa viện đến cánh cửa chạm khắc hoa chỗ nào cũng phủ kín đá tảng.
Sau đó, bọn người hầu lại như lúc đên, nhanh chóng biến mất.
Quan Tĩnh lạnh lùng nhìn Kim Lẫm, mở miệng lần nữa.
“Ngươi muốn gặp nàng, vậy từ đó bò qua cho ta.” Hắn lớn tiếng hạ lệnh, vẻ mặt thù hận vô cùng, cố ý nhục nhã cái người Bắc Quốc kiêu ngạo này.”Quỳ bò qua cho ta!”
Kim Lẫm nhìn chăm chú về phía trước, chậm rãi, chậm rãi quỳ xuống. Vì U Lan, ngay cả mạng hắn cũng có thể không cần, những khuất nhục này đã là cái gì?
Chỉ là vừa mới quỳ xuống, hộ vệ bốn phía lập tức rút gậy sắt ra, nặng nề đánh xuống lưng hắn, lực đạo mãnh liệt ngoan tuyệt đến mức dường như chặt đứt xương cốt hắn, đánh gục hắn trên đá nhọn.
Trong khách sảnh, Quan Tĩnh cong môi, lẳng lặng cười. Hắn nhìn chăm chú thưởng thức, rồi lại quay đầu, ôn nhu nâng cằm U Lan lên, ôn nhu nói: “Nhìn xem, ca ca báo thù cho muội.”
Gậy sắt lại mạnh mẽ đánh xuống.
Những cục đá sắc bén cắt trên mặt và tay Kim Lẫm từng vết thương. Hắn cố nén đau đớn, lấy tay chống người đứng dậy, phía sau thiết côn lại lần nữa rơi xuống, đánh hắn lại nằm úp trên đá.
Mùi máu ngai ngái, dọc theo khóe miệng hắn, hắn cũng không lau đi, chỉ tiếp tục chống người dậy, nhìn trong phòng khách, trên giường mềm mại, trong lòng Quan Tĩnh, U Lan, tiếp tục bò về phía trước.
Nàng, đờ đẫn ngồi ở nơi kia, không nói một lời. Sắc mặt nhìn có vẻ khá hơn một chút, nhưng gương mặt vẫn không chút thay đổi, giống như một pho tượng búp bê đẹp đẽ nhất.
Hắn một thân một mình mạo hiểm tới Nam Quốc lần nữa là đã lấy tính mạng để đặt cược.
Quỳ bò qua đã là cái gì?
Chỉ cần có thể đến bên người nàng, gậy gộc nhiều hơn nữa hắn cũng có thể tiếp nhận!
Hắn chết cũng sẽ đến bên người nàng!
Hắn chết cũng muốn cứu nàng!
Kim Lẫm nhìn nàng chăm chú, tiếp nhận những gậy sắt phía sau liên tục đánh tới, trên mặt và cánh tay bị thương đã tràn đầy máu tươi, ngay cả y phục trên người cũng đã bị đá nhọn cắt ra từng lỗ trở nên rách tung toé, hắn lại chỉ là chuyên tâm, kiên trì bò dậy lần nữa, hướng về phía nàng.
Tiếng đánh đập kinh người không ngừng vang lên trong sân.
Gậy sắt đánh tới, Kim Lẫm lần nữa bị đánh ngã trên mặt đất, tạo ra càng nhiều vết thương, nhưng vẫn bò dậy.
U Lan trong phòng khách vẫn ngồi, không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, lại kiên trì không chịu bỏ cuộc. Không biết qua bao lâu, trên đá đều bị máu tươi nhuộm đỏ, Kim Lẫm rốt cục đi được tới trước cửa.
Đúng lúc này, phía sau lại đánh tới một gậy cuối cùng, đánh bay hắn vào trong cửa. Hắn chật vật gục trên sàn nhà lát đá xanh, ho ra máu tươi lần nữa.
Kim Lẫm đau đến mức hai mắt choáng váng, lại vẫn ngẩng đầu lên. Hắn đã đến trước người nàng, bên chân nàng, hắn ngắm nhìn nàng, dùng cánh tay đầy máu tươi nâng mình dậy, khàn giọng gọi.
“Lan nhi…”
Ngoại trừ Quan Tĩnh, không có ai phát hiện ngón tay của U Lan khẽ động, phảng phất như đáp lại tiếng gọi khẽ kia.
Sắc mặt Quan Tĩnh nhất thời trở nên xanh mét.
Kim Lẫm người đầy máu lung la lung lay đứng dậy, rồi lại vì mất máu quá nhiều mà suy sụp ngã xuống lần nữa. Hắn ho ra càng nhiều máu, sắc mặt trắng bệch, không còn một tia huyết sắc.
“Lan nhi…”
Tiếng gọi nhẹ thấp tựa hồ truyền vào trong tai nàng, nàng lại nhẹ nhàng động.
“Lan nhi…”
“Câm mồm !” Quan Tĩnh lớn tiếng quát.
“Lan nhi…” Thanh âm của hắn, càng lúc càng yếu ớt .
U Lan vốn không nhúc nhích lại vào lúc này chậm rãi nghiêng người, nàng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt tràn đấy máu tươi của hắn, dung nhan đờ đẫn đã lâu lại có một vẻ mặt hoang mang, giống như người sắp tỉnh lại từ trong mộng, mờ mịt không thôi.
Cái chạm nhẹ của nàng cơ hồ xóa đi tất cả đau đớn.
“Lan… Lan nhi… Thật xin lỗi…” Kim Lẫm nắm tay nàng, gọi tên của nàng, khàn giọng nói: “Ta yêu nàng…”
Quan Tĩnh ở bên tứ giận đến sắc mặt trắng bệch.
Đây không phải là kết quả hắn muốn!
Hắn không cho phép U Lan yêu nam nhân, nhất là người nam nhân này!
Quan Tĩnh nổi giận, đột nhiên đứng dậy, hất áo bào hung hăng đạp Kim Lẫm ra ngoài.”Không cho hắn bò vào lẫn nữa!” Hắn lớn tiếng hạ lệnh.”Dùng sức đánh cho ta! Đánh chết!”
Nói xong, hắn lại phất tay áo xoay người, đột nhiên đóng cửa lại.
Tiếng bang bang đánh đập nặng nề lại vang lên trong sân. Chỉ là lần này, tiếng đánh đập mạnh hơn, dữ dội hơn, nhanh hơn lần trước.
Quan Tĩnh xoay người lại, nhìn U Lan trên giường. Hắn vươn tay, xóa đi một vệt nước mắt trên khóe mắt nàng, dùng thanh âm ôn nhu nhất nói nhỏ bên tai nàng.
“Yên tâm, ca ca tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ muội nữa.”
Từng giọt từng giọt nước mắt im lặng chảy xuống, tất cả đều bị Quan Tĩnh xóa đi. Hắn lau hết sức cẩn thận, phảng phất như những giọt nước mắt kia chưa bao giờ từng xuất hiện.
Một hồi lâu sau, âm thanh ngoài cửa ngừng lại.
“Trung đường.” Một gã hộ vệ cất giọng.
“Chuyện gì?”
“Người này không còn thở .”
Quan Tĩnh lộ ra nụ cười, ôm chặt U Lan trong ngực, một mặt lạnh giọng hạ lệnh.
“Mang xuống cho ta, chặt cho chó ăn!” Từ đó về sau, người nam nhân kia sẽ không xuất hiện nữa!
“Dạ!”
Tiếng vật nặng bị kéo đi từ từ đi xa, U Lan nằm trong ngực Quan Tĩnh khi thanh âm kia biến mất cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
|
|