Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: floy.floy
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại - Xuất Bản] Ai Là Ai Của Ai | Tiên Chanh (HOÀN)

[Lấy địa chỉ]
111#
 Tác giả| Đăng lúc 28-11-2011 16:24:18 | Chỉ xem của tác giả
Hà Thích thấy Viên Hỷ vẫn ăn mặc như bình thường thì trong lòng hơi cảm thấy thất vọng, anh đã thông báo với Viên Hỷ từ trước là hôm nay sẽ đưa cô đi gặp mấy người bạn, tuy không nghĩ sẽ bắt Viên Hỷ trang điểm quá cầu kỳ lộng lẫy, nhưng trong lòng vẫn mong cô xem trọng chuyện này, dù sao đàn ông cũng có lòng hư vinh, ai cũng muốn bạn gái làm mát mặt mình trước mặt bạn bè.

“Ở nhà suốt à?” Hà Thích quay lại hỏi.

Viên Hỷ gật đầu, cũng phát hiện ra mình ăn mặc quá sơ sài, nên hỏi Hà Thích với vẻ hối lỗi: “Đi gặp bạn nào hả anh? Có quan trọng không? Em ăn mặc thế này được chứ? Hay em lên lầu thay nhé?”

Hà Thích cười với vẻ độ lượng, thắt dây an toàn cho Viên Hỷ, “Không sao, vậy được rồi, cũng chẳng phải người ngoài gì, là mấy đồng nghiệp đang làm việc cùng thôi, còn có một sư huynh lúc anh học ở Mỹ nữa, lần này về đây cũng quan tâm đến anh nhiều.”

Với tâm trạng hiện giờ của Viên Hỷ thì tham gia tụ họp với Hà Thích đã không dễ dàng gì, làm gì còn thời gian rảnh để suy nghĩ xem mình ăn vận trang điểm thế nào, nghe Hà Thích nói thế nên cô cũng yên tâm, nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế để nghỉ ngơi.

“Sao vậy? Nhìn em có vẻ rất mệt.” Hà Thích bỗng hỏi.

“Viên Hỷ mở mắt quay sang nhìn Hà Thích, gượng cười, đáp: “Không có gì, gặp vài chuyện không hay trong công việc thôi.”

Hà Thích vừa lái xe, vừa đưa một tay ra nắm thật chặt tay Viên Hỷ, “Nếu không thích thì đừng làm nữa, dù sao cũng không kiếm được bao nhiêu, đừng mài mòn cả tính cách mình thế.”

Không thích thì không làm nữa? Tính cách cũng là vật xa xỉ phụ thuộc cuộc sống, không phải ai cũng có quyền nói đến tính cách, Viên Hỷ khẽ nhếch môi, cười hỏi: “Không làm thì thế nào? Anh nuôi em?”

Hà Thích quay lại nhìn Viên Hỷ chăm chú: “Anh nuôi em.”

Viên Hỷ đờ người, khóe môi lại khẽ nhướn lên, sau đó quay đầu đi đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nuôi cô, nhưng ai sẽ nuôi gia đình cô?

Hà Thích thấy Viên Hỷ im lặng thì nhất thời không đoán ra tâm tư của cô, cũng chẳng dám nói gì thêm. Chiếc xe dừng trước một quán ăn Nhật Bản, Viên Hỷ theo Hà Thích vào trong, vừa đứng trước cửa phòng bao, vừa đúng lúc gặp ngay người đàn ông cầm điện thoại từ phòng trong bước ra, người ấy nhìn thấy Viên Hỷ tỏ ra sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Ella?”

Viên Hỷ không nghe rõ người kia gọi gì, nên nhìn lại với vẻ nghi hoặc, anh ta khoảng ba mươi tuổi, đeo một cặp kính không gọng, có vẻ rất nho nhã, cũng đang nhìn Viên Hỷ với vẻ kinh ngạc. Hà Thích từ phía sau vội vàng tiến lên hai bước, ôm choàng vai Viển Hỷ, cười nói với anh ta: “Lão Từ, đây là Viên Hỷ.”

Người đàn ông được gọi là lão Từ vẻ mặt vẫn mang nét ngờ vực, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười rồi chỉ chỉ tay ra phía sau ra hiệu cho hai người vào trong trước, còn anh vẫn cầm điện thoại ra ngoài nghe.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

112#
 Tác giả| Đăng lúc 28-11-2011 16:26:31 | Chỉ xem của tác giả
“Đó chính là sư huynh mà anh nhắc với em ấy, họ Từ, Từ Tuyền Ẩm, nếu không nhớ nổi tên thì cứ gọi sư huynh là được, đừng có gọi bậy bạ tên họ người ta.” Hà Thích kề sát tai Viên Hỷ thì thầm, nói xong còn liếc nhìn cô vẻ nửa cười nửa không, Viên Hỷ vừa nhìn thấy nét mặt anh thì biết ngay anh lại đang cười nhạo chuyện cô không nhớ được tên người, thế là bĩu môi, bực dọc liếc anh một cái, khi tròng mắt lưu chuyển, trong mắt Hà Thích nhìn thấy lại là vẻ nũng nịu, vô cùng đáng yêu, Hà Thích nóng người, càng ôm Viên Hỷ chặt hơn, cúi đầu xuống nhìn cô cười ngốc nghếch, Viên Hỷ cũng không kìm được cười, khẽ vỗ lên tay anh một cái, nói: “Được rồi, mau vào trong đi.”

Hai người đẩy cửa bước vào, trong phòng đã tụ tập trên dưới chục nam nữ trẻ tuổi, ngồi xung quanh chiếc bàn trò chuyện rôm rả, nhìn thấy Hà Thích và Viên Hỷ tay trong tay bước vào, bèn có người lên tiếng chọc ghẹp, bảo họ đến trễ nên phải phạt rượu. Tiếng cười nói xen lẫn vẻ đùa giỡn ập đến khiến Viên Hỷ vừa cảm thấy xa lạ lại có phần thân thuộc, ánh mắt như nhìn xuyên qua khoảng không, trở về thời còn học đại học, khi ấy Viên Hỷ phóng khoáng hơn bây giờ nhiều, thường xuyên chơi đùa cùng bạn bè Hà Thích, quen thuộc rồi còn dám thi uống rượu với nhau, mà giờ đây, có lẽ do đã cô đơn quá lâu, khi gặp lại cảnh náo nhiệt như vậy, ngược lại cô cảm thấy có phần lúng túng, vô thức nắm chặt tay Hà Thích, lóng ngóng đứng ngoài cửa, cả nụ cười trên gương mặt cũng có phần gượng gạo.

Hà Thích phát giác ra nét bất an của Viên Hỷ nên nắm chặt tay cô, sau đó kéo đến ngồi xuống bên bàn. Mấy ly rượu thoáng chốc đã tụ đến, mà đằng sau đó là những gương mặt đang cười hí hí tinh nghịch, có cô gái còn nhét thẳng ly rượu vào tay Viên Hỷ, ánh mắt lại nhìn Hà Thích cười bảo: “Nào, Hà Thích, nếu anh không ngoan ngoãn chịu phạt thì để chị dâu thay anh, yên tâm, các anh em đây rất mềm lòng, không nỡ chuốc say chị dâu đâu, một ly của chị dâu bằng hai ly của anh, các anh em bảo có phải không?

Đám người kéo dài giọng tán thành “Phảiiiii…”, bọn họ đã bàn bạc trước khi Hà Thích đến là phải chuốc cho anh say, sau đó dò thám đời tư của anh chàng giỏi giang này, làm sao không phối hợp nhịp nhàng cho được!

Hà Thích giang tay che cho Viên Hỷ đứng phía sau, không nhịn được cười và mắng: “Quên đi! Muốn khiêu khích thì xử tôi này, đừng có bắt nạt chị dâu.” Nói xong bày hết bảy tám ly rượu ra trước mặt, “Nói đi, các bạn muốn uống thế nào? Từng người lên hay cùng một lúc? Cứ thoải mái đi!”

Vài câu hào sảng phóng khoáng của Hà Thích vừa thốt ra đã khiến mọi người chấn động. Vì mọi người ở đây đã theo lão Từ làm việc, tuy rằng là đồng nghiệp, nhưng xét về tình cảm thì lại là bạn bè, đều là những người trẻ vừa tốt nghiệp xong, có mấy người thậm chí vẫn còn là sinh viên, ngây thơ hơn nhiều so với những người đã lăn lộn ngoài xã hội. Hà Thích lại vừa về nước, buổi tụ họp này chưa tham gia được bao lần, bình thường vẫn tỏ ra là người giỏi giang mẫn cán, mấy câu hào sảng này của Hà Thích khiến mọi người nhất thời không mò đâu ra thâm ý của Hà Thích.

Có điều đã không nói thì thôi, đã nói ra thì “tấm lòng tốt bụng” của mọi người đã bị khiêu khích, “chiến trường” chỉ tĩnh lặng trong ba giây, cuối cùng có người đã đứng lên mở đầu, hét: “Tôi đấu với anh!”

Hà Thích vốn chỉ định dọa họ một trận, ai ngờ cuối cùng bị phản tác dụng, nhìn thấy cảnh tượng đó thì không kìm được, khóe môi giật giật, len lén cười khổ với Viên Hỷ, Viên Hỷ cũng đáp trả bằng nụ cười bất lực, ghé sát lại gần anh hạ giọng nói: “Ăn chút gì đó trước đã, đừng để bụng rỗng uống rượu.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

113#
 Tác giả| Đăng lúc 28-11-2011 16:28:27 | Chỉ xem của tác giả
Nhưng cả đám đâu chịu để anh ăn no, Hà Thích vỗ vỗ mu bàn tay Viên Hỷ an ủi, cười nói, “Không sao, anh lo trước, đến lúc gục rồi thì em ra tay, anh không tin hai chúng ta không thắng nổi đám dưa chuột xanh kia!”

Mọi người càng ầm ĩ hơn, bảo xem ra chị dâu khá hơn cả, hôm nay gì thì gì cũng phải thử xem tửu lượng chị dâu thế nào. Chỉ một lúc sau, không chỉ Hà Thích uống hơn mười ly rượu, mà cả Viên Hỷ cũng bị chuốc đến mấy ly. Lão Từ từ ngoài bước vào, thấy mọi người đang cười đùa vui vẻ, thì tìm chỗ đối diện Hà Thích ngồi xuống, cũng không khuyên nhủ gì mà chỉ cười híp mắt nhìn mọi người đeo bám Hà Thích và Viên Hỷ không thôi.

Viên Hy vốn ăn trưa ít, trong bụng đã trống rỗng từ lâu, bây giờ lại bị họ chuốc mấy ly, chỉ thấy dạ dày khó chịu như bị lửa đốt, nhưng vì ngại có Hà Thích ở đó nên không tiện tỏ ra mặt, đành cười gượng rồi từ chối nhiệt tình của họ, trong lòng lại có chút gì đó không vui.

Ánh mắt của lão Từ thỉnh thoảng lại lướt qua mặt Viên Hỷ, mỗi lần như thế đều có một ý vị kỳ lạ nào đó, Viên Hỷ mơ hồ cảm thấy ánh mắt người này có gì đó lạ lùng, nhưng mỗi lần cô nhìn lại thì anh ta lại nhìn đi nơi khác, làm ra vẻ như không có chuyện gì, khóe môi vẫn thấp thoáng nét cười nhìn mọi người vui đùa. Mấy lần như vậy, trong lòng Viên Hỷ cũng nghi ngờ, lại nhớ đến vừa nãy trước khi vào đây, anh ta gọi “Ai-la” gì đó, bây giờ nghĩ kỹ lại thì càng giống tên một cô gái hơn, hiển nhiên là đã nhận nhầm cô thành người khác.

Đến cuối buổi, Hà Thích vẫn bị họ chuốc say. Viên Hỷ sợ anh bụng đói uống rượu sẽ làm hại dạ dày, nên cứ nhân lúc mọi người không chú ý bèn nhét đồ ăn vào miệng Hà Thích, có lần đúng lúc gắp cho anh thì bị anh tóm chặt cánh tay, thuận thế hôn liên tục lên đầu ngón tay cô, ánh mắt mơ màng, cười rất thỏa mãn, “Viên Hỷ, anh yêu em, thật sự rất yêu em, gả cho anh nhé, được không? Anh nuôi em, chúng ta sẽ sinh ra một đàn con, được chứ? Sinh thật nhiều đứa, tiểu đại, tiểu nhị, tiểu tam…”

Anh tưởng mình nói nhỏ, nào ngờ mình đã uống say khướt, âm lượng phát ra đương nhiên không nhỏ, ngược lại còn trở thành lời tuyên ngôn trước mặt bàn dân thiên hạ, mọi người ngẩn ra trước rồi hò reo ầm ĩ, có người còn khoa trương đến nỗi cười lăn sang một bên, còn một số người cứ cật lực giục Viên Hỷ nhận lời nhanh nhanh.

Viên Hỷ nhìn Hà Thích đang đếm lảm nhảm, dở khóc dở cười, tiếng cười giỡn một lúc một to, sắc mặt Viên Hỷ đỏ bừng, muốn rút tay mình ra khỏi tay anh, mỗi tội Hà Thích nắm chặt quá, nên đành cuống quýt gọi: “Hà Thích! Hà Thích! Đừng đùa nữa!”

Hà Thích đã đếm tới “tiểu thập nhị”, có lẽ càng về sau, anh cũng quên đếm được bao nhiêu, nên đành cười ngốc nghếch đếm lung tung, sau đó nghe thấy mọi người cười đùa đếm tiếp với mình, anh càng thêm đắc ý, đếm càng to hơn. Viên Hỷ càng cuống, trong hoảng loạn cô nhìn thấy gương mặt lão Từ, trong đôi mắt ấy lại có nét lạnh lùng, Viên Hỷ đờ người, chớp chớp mắt rồi nhìn lại, phát hiện ra trên gương mặt lão Từ rõ ràng chỉ có nụ cười ấm áp.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

114#
 Tác giả| Đăng lúc 28-11-2011 16:37:50 | Chỉ xem của tác giả
Cuối cùng, vẫn là lão Từ giúp Viên Hỷ thu dọn tàn cuộc, đám người này đã uống khá nhiều, lúc chia tay đã mấy người phải dìu mới đi nổi. Hà Thích đã bị chuốc say đến thần trí lẫn lộn, được lão Từ và Viên Hỷ đỡ ra sau xe, ngoẹo đầu ngủ mất.

“Biết lái xe không?” Lão Từ hỏi.

“Viên Hỷ lắc đầu, nhìn Hà Thích đang ngủ khò khò, có phần buồn rầu.

Lão Từ suy nghĩ một lúc rồi ngồi vào ghế lái, quay lại nói với Viên Hỷ vẫn đang đứng ngẩn ngơ bên ngoài: “Lên đi, tôi đưa hai người về trước.”

“Xe của anh thì sao?” Viên Hỷ hỏi.

Lão Từ nói: “Cứ để tạm ở đây, lát nữa tôi về lấy sau.”

Viên Hỷ có phần ngượng ngùng, nói: “Nếu không để tôi vẫy xe về vậy, đợi ngày mai anh ấy quay lại đây lấy xe là được.”

Lão Từ cười, khởi động xe rồi nói: “Được rồi, lên đi, dù sao cũng không muộn lắm, một lát thôi mà, đừng khách sáo nữa, Hà Thích chưa hề khách sáo với tôi bao giờ.”

Viên Hỷ không nói nữa, lên xe và giúp Hà Thích điều chỉnh lại tư thế, để anh ngủ thoải mái hơn, sau đó nghe lão Từ hỏi: “Đưa hai người về đâu? Lệ Đô hay ở chỗ cô?”

Viên Hỷ nghĩ ngợi, với tình trạng Hà Thích bây giờ cũng không yên tâm bỏ anh lại một mình trong căn hộ chung cư ở Lệ Đô, nên đáp: “Đưa đến nhà tôi vậy, để tôi chăm sóc anh ấy.”

“Ở đâu?” Lão Từ lại hỏi địa chỉ Viên Hỷ.

Viên Hỷ khẽ báo địa chỉ rồi im lặng, chỉ cúi thấp đầu thẫn thờ ngắm Hà Thích đang gối đầu lên đùi mình ngủ say sưa, tửu phẩm của anh xưa nay vẫn tốt, lúc say khướt thường chỉ ngủ vùi, có lúc cũng ngáy khe khẽ, đáng yêu như một đứa trẻ.

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
tt_1426 + 5 post tiếp đi bạn!*chớp chớp*

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

115#
 Tác giả| Đăng lúc 29-11-2011 17:53:39 | Chỉ xem của tác giả
@tt_1426 : Thực ra mình rất ngại post truyện mà không có ai hưởng ứng . cứ cảm giác 1 mình 1 thế giới vậy {:442:} . Nên trong thời gian qua khi post . m có dừng lại 1 thời gian khá dài . H thấy có người ủng hộ . m lại tiếp tục . Hi cọng sẽ vẫn được b ủng hộ trong thời gian tiếp theo :X . thanks b đã rate

CHƯƠNG 19



Vẫn chưa quá muộn, đường phố vẫn phồn hoa náo nhiệt, dòng xe qua lại tấp nập bật ra những dòng đèn sáng lóa cùng những ánh đèn neon lấp lánh hai bên đường hòa lẫn vào nhau, như muốn hâm nóng đêm đầu thu lẽ ra phải mát mẻ này, khiến cả thành phố như bao phủ một vòng ánh sáng mờ ảo.

Lão Từ giúp Viên Hỷ dìu Hà Thích lên lầu, Hà Thích vẫn say đến không ý thức được gì, ngoẹo đầu ngủ say trên giường Viên Hỷ. Lúc cô chăm sóc xong Hà Thích rồi bước ra khỏi phòng ngủ, lão Từ đang ngồi thẫn thờ trên salon trong phòng khách, tiếng đóng cửa của cô khiến anh ta giật mình tỉnh ra, đúng khoảnh khắc anh ta ngước lên nhìn Viên Hỷ, cô phát hiện ra thoáng nét mê hoặc trong đôi mắt ấy.

Viên Hỷ chỉ thấy mệt, chuyện trong nhà đã khiến cô mất tinh thần quá nhiều, khiến cô không còn hơi sức đâu nghĩ đến những chuyện khác, nên cô cười nhạt rồi cám ơn lão Từ: “Hôm nay cám ơn anh rất nhiều, Từ sư huynh.”

Ánh mắt lão Từ thoáng chốc hồi phục lại sự sắc sảo, anh ta đứng dậy, cười và lắc đầu, đặt chìa khóa xe của Hà Thích lên kỷ trà rồi đáp: “Đừng khách sáo như thế, tôi về trước, cô chăm sóc Hà Thích nhé, hôm nay cậu ta uống nhiều, e rằng đêm nay phải phiền phức nữa.”

Viên Hỷ vẫn nói thêm vài câu khách sáo rồi tiễn lão Từ ra cửa. Về đến phòng vào xem Hà Thích thế nào, thấy anh lật xoay người trong mơ, mồm lẩm bẩm gì đó không rõ, còn khẽ cau mày, như đang oán thán việc gì vậy, Viên Hỷ mới nhận ra lúc nãy vội vã quá đã quên không cởi áo khoác ngoài ra giúp anh, cứ để vậy mà ngủ thì quả là không thoải mái, nên vội đến đỡ nửa người Hà Thích lên, vừa dỗ dành vừa cởi áo khoác ra.

Động tác đó khiến cảm giác khó chịu trong người Hà Thích càng mãnh liệt hơn, cổ họng bỏng rát như có lửa đốt, hàng lông mày anh càng nhíu chặt hơn, mắt vẫn nhắm nghiền, rên rỉ như nửa tỉnh nửa mơ: “Ella… nước… anh muốn uống nước.”

Viên Hỷ khẽ cứng người, khá lâu sau mới định thần lại, đờ đẫn rót nước ấm cho Hà Thích, rồi lại quay về đỡ anh dậy để uống hết một cốc nước to.

“Cám ơn.” Hà Thích lầm bầm, khẽ dụi dụi đầu vào vai Viên Hỷ, cuối cùng đã tìm được vị trí thích hợp, gương mặt lộ ra nét mãn nguyện, tiếp tục ngủ say. Viên Hỷ thẫn thờ ngắm Hà Thích, nhiệt độ cơ thể ấm nóng của anh phả ra qua làn áo, xộc vào mọi cảm quan của cô một cách chân thực, nhưng tại sao trái tim cô vẫn lạnh giá? Sự lạc quan phóng khoáng của anh, như thể toàn thân đều phát ra một sức sống nóng bỏng, sự ấm áp đó đã cho cô hai năm vui vẻ nhất, cũng từng theo cô trải qua bốn năm cô đơn, nhưng giờ đây, rõ ràng anh đang nằm trong vòng tay Viên Hỷ, nhưng tại sao hơi nóng ấy vẫn không sưởi ấm được trái tim cô?

Đặt Hà Thích nằm ngay ngắn trên giường, lúc đứng dậy định đi lại bị anh tóm lấy cánh tay, “Viên Hỷ, đừng đi… đừng đi.” Anh nhắm mắt lại gào, túm chặt lấy cánh tay Viên Hỷ không chịu buông. Nhưng, anh biết hiện giờ mình đang gọi tên ai không? Người ta đều bảo lúc say rượu sẽ nói thật, nhưng hai cái tên anh gọi, đâu mới là thật?

Viên Hỷ cứ đứng đờ ra như vậy, thẫn thờ ngắm gương mặt say ngủ của anh, cô không ngốc, bao nhiêu nghi vấn xâu chuỗi lại thành một sợi dây, nhưng rồi thì sao? Bây giờ lắc cho anh tỉnh dậy rồi hỏi ai là Ella? Có cần hỏi không? Chẳng phải anh đã nói thật hết với cô rồi còn gì? Lúc cô quyết định “gương vỡ lại lành” với anh cũng đã thể hiện sẽ bao dung quá khứ của anh mà! Tại sao vẫn để tâm? Có lý do gì để tâm chứ? Anh đã từng lạc đường, cô cũng đã có lần do dự đấy thôi? Trong giấc mơ anh gọi tên Ella, còn cô? Dám nói rằng ở một góc sâu thẳm nhất trong trái tim mình không hề có dấu vết của người đàn ông nào tên Bộ Hoài Vũ không?

Bốn năm rồi, ai có thể giữ cho mình trong sạch như một tờ giấy được? Những việc chính mình cũng không làm được thì sao có thể đòi hỏi người khác làm? Cô hiểu rõ, rất rõ, nhưng chính vì hiểu rõ cô vẫn không kìm được phải để tâm.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

116#
 Tác giả| Đăng lúc 29-11-2011 17:56:31 | Chỉ xem của tác giả
Cô gọi điện hỏi Bì Hối: “Nếu Tiêu Mặc Đình gọi tên người con gái khác trong mơ, cậu sẽ làm thế nào?”

“**********! Dám à? Tớ sẽ phăng teo luôn anh ấy, cho làm Đông Phương bất bại đệ nhị luôn!” Bì Hối giận dữ, như thể Tiêu Mặc Đình đã làm chuyện có lỗi với cô thật, lửa giận cứ thế theo đường dây điện bùng cháy.

Viên Hỷ bên này chẳng nói chẳng rằng, lòng thầm ngưỡng mộ Bì Hối, cô nàng không bao giờ che giấu tâm sự của mình, mà thẳng thắn bày tỏ tình cảm, sống rất đơn giản mà thoải mái. Kỳ thực Bì Hối là người nhìn có vẻ thô bạo nhưng lại rất tinh tế, cảm nhận được sự trầm mặc của Viên Hỷ, cô lập tức hạ giọng, chần chừ hỏi: “Viên Hỷ, sao vậy? Hà Thích có lỗi với cậu à?”

Trong lòng Viên Hỷ có phần cay đắng, nhưng vẫn cười khẽ: “Không, anh ấy rất tốt.”

Bì Hối không tin, lại hỏi: “Vậy sao nghe giọng cậu có vẻ ủ rũ vậy?”

“Cũng có chút… mệt, Bì Hối, mẹ mình… định cưới vợ cho anh…”

“********** thật!” Âm lượng của Bì Hối đột ngột cao vút lên, khựng lại một lúc mới tiêu hóa được tin tức này, không biết phải nói gì nên lẩm bẩm một lúc mới nói: “Mẹ cậu… mẹ cậu… đúng là sáng tạo thật!”

Viên Hỷ không ngờ Bì Hối lại dùng từ “có sáng tạo” để hình dung mẹ mình, ôm lấy ống nghe không nói gì, chỉ thấy tròng mắt nóng lên.

Bì Hối bất bình thay Viên Hỷ, lại tiếp tục nói: “Viên Hỷ, tớ nói cái này cậu đừng giận, tớ cũng không phải khích bác quan hệ mẹ con của cậu, mà tớ thực sự không hiểu nổi mẹ cậu, cậu có phải do bà sinh ra không? Có phải bà muốn vắt kiệt cậu mới nghĩ ra trò này? Tình trạng anh cậu mà kết hôn được à? Mẹ cậu có phải chê cậu sống chưa đủ mệt, mới nghĩ cách bắt cậu cõng cái của nợ này cả đời không? Cậu mặc kệ đi, muốn cưới thì để bà đi mà cưới! Cậu buồn làm gì cho bực thân!”

Viên Hỷ mím môi: “Tớ cũng không biết bà nghĩ gì nữa, Bì Hối, tớ cảm thấy mệt, rất mệt, bố năm nay đã sáu mươi rồi, vì kiếm tiền cho anh cưới vợ mà bây giờ vẫn phải khuân vác thuê cho người ta, tớ bỏ mặc được không? Thương ông lắm! Nhưng tớ phải lo thế nào đây? Hả? Bì Hối, tớ phải lo sao đây?”

Bì Hối cũng lặng thinh trước câu hỏi của Viên Hỷ, hồi lâu sau mới thở dài hỏi: “Chuyện này cậu bảo Hà Thích biết chưa?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

117#
 Tác giả| Đăng lúc 29-11-2011 17:58:26 | Chỉ xem của tác giả
“Chưa.” Cô không nói với Hà Thích, không biết phải nói gì về gia đình mình, điều kiện của anh tốt như vậy, đến mức cô chẳng cách nào nói thật cảnh nghèo túng của nhà mình ra. Cô xiết bao hy vọng mình cũng có một gia đình tương xứng với anh, không cần phải lo nghĩ, không cần phải che giấu gì, cho dù bần hàn một chút, nhưng chí ít cũng hạnh phúc, song gia đình cô có thể được gọi là hạnh phúc không?

Có lẽ sẽ rất nhiều người dùng giọng điệu bất bình chỉ trích cô hư vinh, nói cô tự ty, là giả tạo, sau đó bảo cô phải lạc quan, phải nghĩ thoáng, phải ưỡn thẳng lưng lên đối mặt với cuộc sống, cho dù nó đầy đau khổ. Trong cái xã hội này, rất nhiều người có thể nhìn người khác mà nói ra từng tràng từng tràng châm ngôn nhân sinh, sau đó bảo bạn không nên làm thế này, mà phải làm thế kia. Họ nói nhẹ nhàng đến thế, lý trí và thẳng thắn đến thế, vì họ chưa bao giờ trải qua khó khăn, mà cái thứ khó khăn đó, chỉ khi tự mình nhận chịu nó mới có thể gọi là khó khăn, nếu người khác gặp khó khăn, nhiều nhất bạn cũng chỉ đồng cảm thôi.

Viên Hỷ có thể thản nhiên nói trước mặt Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng rằng: “Em rất nghèo, không có tiền đãi cơm hai anh”, nhưng cô không cách chi bảo Hà Thích rằng “Anh trai em là một thằng khờ, bố em giờ phải bán sức lao động, định kiếm tiền cưới vợ cho anh.” Mấy người chịu lộ ra cảnh nghèo túng của mình trước mặt người yêu đâu?

Cô không nói được, bảo cô tự ty cũng được, nói cô hư vinh cũng xong, cô thật sự không thể nói với Hà Thích.

“Cậu nên nói với Hà Thích,” Bì Hối bảo, “Nếu đã quyết định ở bên anh ấy, cuộc sống sau này hai người phải cùng đối mặt, bất luận là khổ đau hay hạnh phúc, Viên Hỷ, cậu cứ thế này thì tớ sẽ rất lo, cậu giấu Hà Thích quá nhiều, cậu có chắc chắn người anh ấy yêu là cậu thật sự hay không? Hay là yêu một hình tượng hoàn mỹ mà cậu tạo ra? Cậu làm thế, có công bằng với anh ấy không?”




Ngủ đến nửa đêm, Viên Hỷ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, khó nhọc mở đôi mắt đang díu lại với nhau, nhận ra Hà Thích đang bế mình vào phòng ngủ, “Anh làm gì vậy?” Cô hỏi.
Hà Thích cúi đầu nhìn dáng vẻ mơ màng buồn ngủ của cô, khẽ cười, “Bé con, sao em lại ngủ trên salon? Cũng may anh nhìn thấy, không thì ngày mai em lại ốm mất.”

Dây thần kinh Viên Hỷ chưa phản ứng kịp, đờ đẫn vươn tay ra vuốt ve gò má Hà Thích, hỏi khẽ: “Say rượu có đau đầu không?”

Hà Thích cười, lắc đầu, nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay Viên Hỷ một cái, đáp: “Anh không sao, ngủ một giấc là khỏe ngay, chút rượu đó có nhằm nhò gì.”

Viên Hỷ nghe anh lại huênh hoang thì không nhịn được mỉm cười. Hà Thích đặt Viên Hỷ lên chiếc giường còn lưu lại hơi ấm của anh, rồi cũng nằm xuống ngay sát bên cô. Viên Hỷ hơi mất tự nhiên, dịch sang bên một chút, định ngồi dậy: “Em sang phòng Bì Hối, anh cứ ngủ nữa đi.”

Hà Thích níu cô lại, kéo cô vào lòng như cũ: “Cứ ngủ thế này đi, anh muốn ôm em ngủ, lát nữa trời sáng rồi.” Cảm nhận thấy sự căng thẳng của cô, anh càng khép chặt cánh tay hơn, cười khẽ bên tai cô, “Đừng sợ, anh chẳng làm gì đâu.”

Anh càng nói thế, Viên Hỷ càng căng thẳng hơn, cơ thể căng cứng tột độ, cô vẫn chưa ngủ cùng Hà Thích trên một chiếc giường bao giờ, cảnh tượng này quá mờ ám khiến cô thấy lúng túng, nên đành gồng cứng người, nghiêng sang bên lọt thỏm vào lòng Hà Thích. Cũng may anh là quân tử nói được làm được, quả nhiên ngoài chuyện ôm cô ra, cũng không có động tác gì khác. Về sau, đến thân người anh cũng xích ra sau một chút, không còn áp chặt vào cô như lúc đầu nữa, chỉ có bàn tay đặt lên eo cô vẫn nóng hực.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

118#
 Tác giả| Đăng lúc 29-11-2011 17:59:52 | Chỉ xem của tác giả
Hơi thở Hà Thích không đều đặn chút nào, cô thử lên tiếng hỏi dò: “Hà Thích?”

Quả nhiên anh vẫn chưa ngủ, khẽ “hử?” một tiếng đáp lại.
“Em có kể anh nghe nhà em rất nghèo chưa?” Cô hỏi, “Thực ra từ nhỏ em đã là một đứa trẻ tự ty, vì gia đình em, bố mẹ em đều không có công việc chính thức, vả lại…”

“Được rồi, anh biết,” Hà Thích khẽ hôn lên hõm cổ cô, “Anh không quan tâm, ngốc ạ, người anh yêu là em, có liên quan gì đến gia đình em đâu, cho dù em có là cô bé lọ lem thật, thì anh chính là hoàng tử yêu em, đừng nghĩ ngợi nhiều, ngủ đi.”

Cô im bặt, cô là cô bé lọ lem ư? Cô bé lọ lem chí ít cũng có một ông bố giàu có, còn cô thì có gì? Cho dù là cô bé lọ lem, thế thì hoàng tử tại sao lại yêu, chỉ vì một buổi khiêu vũ không hề chân thực đó sao? Trong truyện cổ tích đều nói hoàng tử và cô bé lọ lem cuối cùng đã cưới nhau, nhưng về sau thì sao? Cuộc sống của họ có hạnh phúc không? Truyện cổ tích không có đáp án.

Hà Thích nghe cô im lặng một lúc lâu không động tĩnh gì, tưởng cô ngủ thật rồi, mới hạ giọng lẩm bẩm: “Cô bé này, ngủ thật rồi à!”



Giấc ngủ này càng vất vả hơn, lúc Viên Hỷ tỉnh giấc, phát giác ra nửa bên người mình đã căng cứng, tình trạng Hà Thích cũng không khá hơn cô là bao, đang nằm nghiêng trên giường nhìn cô vẻ đầy bất hạnh.

“Sao em ngủ không biết đổi tư thế gì vậy?” Hà Thích xoa xoa cánh tay bị Viên Hỷ gối lên tê cứng, hỏi với vẻ đáng thương, “Hại anh không dám động đậy, chỉ sợ em thức giấc.”

Sao cô lại không biết đổi tư thế ngủ được chứ, chẳng qua là không dám thôi. Cánh tay Hà Thích luôn choàng chặt eo cô, hơi thở anh phảng phất ngay sau tai, như thể chỉ cần cô quay lại là sẽ chạm ngay mũi anh, sao cô dám xoay người lại được! Ngủ có một chút mà người cô cũng tê cứng một nửa rồi. Viên Hỷ nghe Hà Thích nói cũng cảm thấy xấu hổ, hạ rèm mi xuống không dám nhìn anh, ngồi dậy xoa bóp cánh tay bị cô đè tê cứng của anh.

Hà Thích không chịu yên, bàn tay khác đưa ra khẽ chạm vào gò má Viên Hỷ, cười trộm: “Nhìn này, mặt đỏ lên rồi, Viên Hỷ, anh thích em lúc đỏ mặt, còn nhớ chúng ta lần đầu hôn nhau không? Mặt em đỏ đến mức, ừ… đến bây giờ vẫn như ngay trước mắt anh, lúc đó anh có hơi sợ không dám hôn em nữa, chỉ sợ môi anh cũng bị môi em hâm nóng lên luôn…”

“Bớt nói linh tinh đi!” Viên Hỷ thẹn quá hóa giận, làm ra vẻ định đánh anh, nét hồng trên mặt càng đậm.

Hà Thích cười hê hê, tóm ngay lấy nắm đấm của Viên Hỷ, tiếp đó hạ giọng bảo: “He he, Viên Hỷ, có phải người da trắng đều thích đỏ mặt không? Được, được, không nói nữa, không nói nữa, em cúi đầu xuống, cúi thấp nữa, ừ, đến đây, để anh thử xem lần này có bị bỏng môi không…”

Nắm đấm Viên Hỷ cuối cùng đã hạ xuống, Hà Thích vừa cười vừa tránh, lúc không tránh nổi thì ưỡn ngực ra chịu cú đấm của Viên Hỷ, hai người đang đùa giỡn thì bên ngoài cửa có tiếng đá vào rầm rầm, tiếng Bì Hối hét lên loáng thoáng: “Viên Hỷ, Viên Hỷ…”

Viên Hỷ cuống quýt bò ra khỏi giường, chạy ra phòng khách, mở cửa, thấy Bì Hối tay khệ nệ xách đủ thứ, mồm còn ngậm một chiếc túi, thê thảm hết biết. Cô nhìn thấy Viên Hỷ mở cửa, vội vàng “ư ư” ra hiệu cho Viên Hỷ đón lấy chiếc túi cô đang ngậm. Viên Hỷ dở khóc dở cười, vội gỡ chiếc túi cô bạn mình đang ngậm ra. Bì Hối miệng vừa được giải phóng bèn than vãn ngay: “Bà nó chứ, mệt chết đi được, Viên Hỷ, tớ cũng không biết mình tha được bấy nhiêu thứ này lên đây là kỳ tích huy hoàng cỡ nào! Đón lấy này!”

Viên Hỷ vừa đón lấy đồ trong tay Bì Hối, vừa hỏi: “Làm gì mà xách nhiều đồ thế? Cậu tự đến đây à?”

“Ừ, tớ bắt xe đến, là phúc lợi cơ quan phát, dù sao tớ và Tiêu Mặc Đình đều lười, chi bằng mang đến đây, cậu…” Bì Hối đột nhiên thấy Hà Thích đứng trước cửa phòng ngủ, ngẩn ra, không nói tiếp được nữa.

Hà Thích gật đầu cười với Bì Hối, hỏi: “Em đến rồi à?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

119#
 Tác giả| Đăng lúc 29-11-2011 18:05:20 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 20



Hà Thích mỉm cười gật đầu với Bì Hối, hỏi: “Em đến rồi à?”, rồi bước đến đón lấy đồ đạc trong tay Bì Hối, cũng tiện tay lấy luôn đồ trên tay Viên Hỷ, khệ nệ túi lớn túi nhỏ mang vào nhà bếp.

Bì Hối nhìn theo bóng Hà Thích khuất sau nhà bếp, không kìm được thò đầu ra ngó nghiêng vào phòng ngủ, vẻ mặt đầy hậm hực, chồm đến sát bên tai Viên Hỷ thì thào, “Viên Hỷ, cậu đúng là đứa hết thuốc chữa, sao mà ngốc thế hả?”

Viên Hỷ vừa nhìn vẻ mặt đó của Bì Hối là biết ngay bạn mình nghĩ lung tung, nên cười khẽ, lắc đầu, “Không có gì, tối qua anh ấy uống nhiều quá, nên tớ bảo ngủ lại đây thôi, không có gì khác.”

Bì Hối lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Viên Hỷ cười hí hí nhìn mình, lại lườm cô một cái muốn rách mắt, “Còn cười à! Hôm nào anh ta say rượu làm càn, lúc đó tha hồ mà đẹp mặt nhé!”

Hà Thích vào phòng vệ sinh tắm rửa, lát sau quần áo chỉnh tề bước ra, thấy hai người đang ngồi trên salon trò chuyện, bèn cười cười, bảo: “Hai người nói chuyện vui nhé, công ty anh còn chút chuyện, anh đi trước đây.”

Bì Hối có vẻ ngạc nhiên: “Chủ nhật mà cũng phải làm thêm à?”

Hà Thích gật đầu, giải thích: “Ừ, có hạng mục vừa làm xong, còn một số việc lặt vặt cần xử lý.”

Viên Hỷ không hỏi nhiều, vào phòng ngủ lấy áo khoác cho Hà Thích, lại vào nhà bếp lấy một chiếc bánh mì cùng một túi sữa ra đưa cho anh, “Tạm vậy đi, đừng lười ăn, hại dạ dày đấy.”

Hà Thích cười đón lấy, lại chào Bì Hối rồi ra cửa, Viên Hỷ đưa anh đi, thấy anh đi được vài bước lại quay trở lại, tưởng anh quên gì nên hỏi, “Sao thế? Anh bỏ quên gì à?”

Hà Thích chỉ cười, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cô ra ngoài, Viên Hỷ không hiểu nên bước ra cửa một bước, vừa định hỏi thì đã bị anh đẩy dựa vào tường, Viên Hỷ bất ngờ khẽ kêu lên một tiếng, thấy anh cúi thấp đầu xuống định hôn mình, thì hoảng quá nghiêng đầu sang bên tránh đôi môi của anh, thấp giọng hét: “Đừng đùa, Hà Thích.”

Đôi môi anh rơi xuống hõm cổ cô, song vẫn quyến luyến không nỡ rời, chỉ thì thầm trách móc với vẻ bất mãn bên tai: “Lại trốn! Cô bé hư, em cứ bắt nạt anh!”

Viên Hỷ dở cười dở mếu, cô bắt nạt anh? Rốt cuộc là ai mới đang bắt nạt ai đây? Tay cô chống lên ngực Hà Thích, vận sức đẩy ra một khe hở, hạ giọng nói, “Đừng đùa, Bì Hối còn ở trong kìa, lát nữa nó lại cười em!”

Hà Thích nghe thế mới chịu buông Viên Hỷ ra với vẻ quyến luyến, thì thầm: “Tối nay đợi anh nhé.” Trước khi đi còn nhân cơ hội cô không phòng bị mà hôn chụt một cái thật nhanh lên môi, cười trộm rồi bỏ đi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

120#
 Tác giả| Đăng lúc 29-11-2011 18:15:39 | Chỉ xem của tác giả
Viên Hỷ nhìn theo bóng Hà Thích xuống lầu, cười với vẻ bất lực, cho đến khi anh ngoặt khỏi ngã rẽ, không thấy đâu nữa mới vào nhà, đến phòng khách thấy Bì Hối đang ngồi ôm gối trên salon nhìn mình, Viên Hỷ biết cô nàng trong này chắc chắn đã nghe thấy gì đó, thế nên cười cười ngượng ngùng, “Hôm nay sao đến sớm thế? Tiêu Mặc Đình đâu? Sao không thấy theo cậu đến?”

Bì Hối nhếch nhếch môi, đáp: “Thôi đi cô, đừng đánh trống lảng nữa, tớ còn không biết cậu hay ho thế nào à? Tự cậu soi gương mà xem, lúc nãy ở ngoài cửa mà hai người không lén lút làm gì ấy hả, tớ đi đầu xuống đất!”

Viên Hỷ cười he he, cũng không nói nhiều với Bì Hối nữa, quay người vào phòng vệ sinh tắm rửa. Bì Hối lẽo đẽo theo sau cô, dựa vào cửa nhìn cô đánh răng. Viên Hỷ nhổ ra một đám bọt kem đánh răng, nhìn thấy Bì Hối trong gương, có phần thắc mắc không hiểu cô nàng này hôm nay bị làm sao, hỏi: “Sao vậy? Cậu theo tớ làm gì?”

Bì Hối như có vẻ mâu thuẫn, mím môi, nhưng vẫn nói: “Trương Trằng gọi điện cho tớ, bảo… Bộ Hoài Vũ nhập viện rồi.”

Viên Hỷ cứng người, đờ đẫn nhìn Bì Hối trong gương một lúc lâu, rồi mới “ừ” khẽ một tiếng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đánh răng. Bì Hối đợi mãi cũng không thấy Viên Hỷ nói gì, bắt đầu hơi sốt ruột, lại hỏi: “Cậu có muốn đến thăm không?” Viên Hỷ vẫn không đáp lại, chỉ cúi đầu mải mê đánh răng, Bì Hối rất tức cái dáng vẻ chẳng nói chẳng rằng này, trong lòng rất bực bội, thêm vào đó cô vẫn luôn bất bình thay Bộ Hoài Vũ, thế nên mới hậm hực nói: “Dù là bạn bè bình thường cũng phải đi thăm chứ, đừng nói gì là hai người từng thân với nhau như thế! Viên Hỷ, cậu quá đáng thật! Chẳng lẽ mọi người cứ phải là kẻ thù mới được? Tại sao cậu không dám đi? Là vì cậu thấy sợ! Lòng cậu biết rõ, nếu như chẳng có gì với Bộ Hoài Vũ, mắc mớ gì hai người gặp nhau mà tỏ vẻ không quen biết? Trương Hằng nói tớ biết hết rồi!”

Viên Hỷ nhổ bọt kem ra, hơi đỏ, có vẻ như đã đánh quá mạnh vào chân răng, có lẽ trong người nóng quá, cô nghĩ, chắc phải đổi kem đánh răng loại khác xem sao.

“Bộ Hoài Vũ người ta trước kia khỏe mạnh thế, sao lại bị bệnh dạ dày nhỉ? Cậu thật sự không biết nguyên nhân hay giả vờ không biết? Cho dù trước kia cậu thế nào, là cô đơn hay không chịu được buồn chán cũng được, tóm lại là cậu đã quậy cho nước đục ngầu lên, rồi bây giờ phủi ********* bỏ đi, có bao giờ cậu nghĩ đến người ta chưa? Cũng may người ta phóng khoáng, không nói bất cứ lời thừa nào! Nếu cậu gặp phải người đeo bám dai dẳng, cậu…”

“Anh ấy không yêu tớ,” Viên Hỷ cắt ngang lời Bì Hối, rồi cười khổ sở, “Bọn mình chưa hề yêu nhau.”

“Đó là do cậu tưởng! Cậu dựa vào đâu mà bảo anh ấy không yêu? Là vì không nói ra lời yêu à, thế chẳng lẽ chỉ xoen xoét nói yêu mãi mới gọi là yêu? Viên Hỷ, làm người không thể thế, lúc sáng Trương Hằng gọi điện cho tớ, anh ta vẫn ở trong bệnh viện với Bộ Hoài Vũ, thực ra muốn gọi cho cậu cơ, nhưng lại thấy có một số chuyện không thể nói thẳng với cậu, nên mới gọi cho tớ, chúng ta là bạn bè lâu năm, nên dù cậu đúng hay sai tớ vẫn nghiêng về cậu, nhưng Trương Hằng với Bộ Hoài Vũ cũng giống như tớ với cậu, họ là anh em thân thiết từ lâu, Bộ Hoài Vũ đau buồn hay không thì anh ta nhìn ra ngay, anh nói Bộ Hoài Vũ từ trước luôn là người trầm lặng ít nói, dù trời có sập xuống anh ấy cũng không lên tiếng, chỉ cắn răng gồng mình chịu đựng. Rõ ràng hai người đã bắt đầu thân với nhau, một ông Hà Thích quay lại, là cậu đã buông tay ra ngay, thậm chí đến một lời giải thích rõ ràng cũng không chịu nói với Bộ Hoài Vũ, cậu xem anh ấy là gì chứ? Bộ Hoài Vũ thương cậu, sợ cậu khó xử, nên mới lặng lẽ rời xa cậu một cách không rõ ràng như thế, cũng chẳng nói với cậu câu nào khiến cậu đau lòng, nhưng Viên Hỷ à, cậu không thấy mình làm vậy là quá đáng à? Hả? Viên Hỷ, Trương Hằng đã hỏi tớ như thế trong điện thoại, tớ muốn bảo vệ cậu cũng không nổi, vì cậu thực sự đã làm vậy, cậu bảo tớ phải nói gì đây?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách