|
Lắp camera.
Sau khi nghe thông báo của trường rằng: “qua Tết, mỗi lớp sẽ được lắp một cái camera”, học sinh các khối đều nháo nhào đến hỗn loạn. Việc lật tài liệu, ngủ trong lớp, nói chuyện riêng… trở thành vấn đề cần phải được giải quyết cấp bách, chẳng hạn chúng nó nên né tầm nhìn của ban giám hiệu như nào, dễ dàng quay cóp ra sao… vân vân và mây mây…
Nhưng, đâu chỉ mình học sinh cần phải giải quyết? Giáo viên cũng đang đau đầu với cái camera gây “phản cảm” đó. Và cô dạy địa lớp N Tê là một “nhân chứng sống” cho vụ việc này. Thực ra mà nói, cô dạy rất hay, chẳng qua trái với yêu cầu của Bộ giáo dục là phải viết bảng, đi lên đi xuống, đi qua đi lại gì gì đó, thì cô lại ngồi yên một chỗ giảng bài mà thôi. Trong một lần của tiết học nọ, cô bỗng tặc lưỡi thở dài, cùng bàn kế với lớp N Tê như này:
Cô Địa: “Lắp cái camera chi thế không biết. Cô đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp để áp dụng cho việc không viết bảng và đi qua đi lại.”
Lớp N Tê (đứa nào đứa nấy cũng cười cười).
Cô Địa: “Và cô tính như này mấy đứa xem coi có được không. Thay vì lau bảng trước khi cô vào lớp, thì mấy đứa cứ để đó. Camera quay được thấy bảng đầy chữ thế là chứng tỏ cô có viết, vậy là ok rồi. À, còn cái việc đi lên đi xuống, mấy đứa nhớ mang cái ghế đỏ cao cao đặt dưới cuối lớp á. Cứ 5 phút cô đi xuống 1 lần, 5 phút sau cô đi lên một lần. Đó, có đi qua đi lại. Đấy, thế là thuận tiện cho cả đôi bên.”
Lớp N Tê:
|
|