|
Đây là một phim tớ rất thích, dù xem đã lâu và xem đi xem lại ko biết bao nhiêu lần nhưng đến bây giờ mình vẫn giữ trong ổ cứng (và dù là ổ cứng đã thay 2 lần).
Mà xem lần nào cũng khóc. Nhất là đoạn nhóc Yuji tìm được cỏ bốn lá và chạy đi tìm mẹ thì mẹ đã biến mất ấy. Đoạn này lấy đi của tớ bao nhiêu là nc mắt.
Một bộ phim về tình cảm gia đình, tình yêu, tình đồng nghiệp, số phận và bao nhiêu thứ khác nữa.
Mình thích chuyện tình của Takumi và Mio, từ tình cảm trong sáng, ko dám thổ lộ của tuổi học trò, cho đến tình yêu bền chặt khi thành vợ thành chồng, và cả khi người vợ đã ra đi, anh vẫn luôn đợi chờ và nhung nhớ.
Mình thích tình cảm hai người dành cho Yuji - một cậu bé thơ ngây nhưng rất hiểu chuyện và tin tưởng mẹ mình vô cùng.
Mình thích niềm hy vọng mà Takumi và Yuji có. Họ chờ đợi một thứ gần như là phép màu, vì trong họ, luôn có tình yêu và thương nhớ dành cho Mio.
Mình thích những tình tiết nhỏ nhưng rất ý nghĩa của phim, như cảnh Takumi thả xe đạp ra để buộc lại dây giày, khi Takumi để lại cây bút để Mio liên lạc với mình, còn Mio cũng giữ lại cây bút để có cớ gọi điện cho Takumi (nhưng cả hai đều ko dám), mình thích cuộc hẹn hò ko cần nhiều lời của hai người, thích khi Takumi cầm tay Mio cho tay vào túi áo mình, thích cuốn nhật kí ghi lại mọi cảm xúc của Mio....
Ah, phim này hình như cũng nằm top đầu doanh thu phòng vé năm đó thì phải. Nhạc phim cũng bán chạy top đầu luôn thì phải nữa. |
Rate
-
Xem tất cả
|