|
18#
![](/static/image/common/ico_lz.png)
Tác giả |
Đăng lúc 14-7-2015 13:04:32
|
Xem tất
Chương 17: Notes To Myself
*Lời tác giả: Chương này sẽ có những cụm trích dẫn, tên sách bằng tiếng Anh mà tác giả không dịch nghĩa. Việc này nhằm mục đích giữ nguyên vẻ đẹp ngôn ngữ của tác phẩm gốc và để mỗi người cảm nhận theo cách riêng của bản thân mình.
Vậy nên bạn đọc vui lòng tự dùng từ điển hoặc google để dịch các trích dẫn/tên sách nếu không thể hiểu được. [nếu đã google mà vẫn không thể hiểu được vui lòng đi tìm chuyên gia để giải nghĩa]
.
Chương này và cuối chương trước đã nhắc đến tác giả Hugh Prather và một số tác phẩm của ông. Những người đã xem bộ phim School 2015 và yêu quý Go Eun Byul chắc hẳn đều biết, tập 15 lúc Han Yi An bước vào thư viện đã nhìn thấy Go Eun Byul đang đọc một cuốn sách có bìa hình chiếc lá. Cuốn sách đó có tựa là "Notes To Myself" của tác giả Hugh Prather được xuất bản lần đầu tiên năm 1970. Đây là một cuốn sách rất hay! Mình nghĩ rằng đây là một cuốn sách đáng để sở hữu (khuyên các bạn nên tìm đọc, với tư cách là tác giả của fic)! Chúc các bạn đọc fic vui vẻ.
Từ tốn cầm tờ notes màu vàng lên, Go Eun Byul bắt đầu đọc nó.
“Cậu biết chứ, Byul? Hugh Prather đã viết như thế này: “Don’t strive for love, be it”! Cậu có muốn trở thành tình yêu đó của tôi không?”
Tất nhiên là Eun Byul biết rõ câu trích dẫn này. Nó được lấy từ cuốn sách ‘Notes To Myself’ của Hugh. Byul sao có thể quên được; ngày mà cô nhận ra tình cảm của Han Yi An đã thay đổi khi cậu ta rời khỏi thư viện, cô đang đọc đến những dòng này trong sách... “Don’t strive for love, be it”. Lúc đó, Byul đã mỉm cười chua chát cho cô và cho mối tình đơn phương từ Han Yi An.
Thật trùng hợp. Kim Woo Jin vô tình lại một lần nữa nhắc lại kỉ niệm cũ giữa Eun Byul và Han Yi An, nhưng cô chẳng cảm thấy đau lòng hay buồn bã nữa. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Giờ đây Byul hạnh phúc với cách Woo Jin che chở cô, chờ đợi cô; thích cái nghiêng đầu bí ẩn và nụ cười trẻ thơ nọ; yêu sự đồng điệu rất ngẫu nhiên giữa tâm hồn cô và Kim Woo Jin, điều mà cứ ngày qua ngày cô lại khám phá được thêm một chút. Khóe môi cô cong lên vẽ một nụ cười xa xăm.
Go Eun Byul cẩn thận lấy ra từ trong balo mình một tập sticky notes màu xanh lá, đặt bút viết lên đó:
“Hugh Prather cũng đã viết: “No matter what we talk about, we are talking about ourselves”! Nhớ chứ? Cậu từng hỏi tôi “Mạnh mẽ như vậy đã lâu chưa?”. Phải chăng lúc đó là cậu đang hỏi chính bản thân mình? Nếu cậu không tự tin là cậu có thể mạnh mẽ, thì từ giờ không mạnh mẽ cũng được. Bởi vì…tôi cũng sẽ ở bên cậu”
.
Lời hồi đáp tuyệt vời đó được Byul dán lên bàn học của Woo Jin vào giờ giải lao. Lúc cậu ta quay lại và đọc được nó thì nét mặt chuyển đổi liên tục từ bất ngờ, đến đăm chiêu, đến cảm động, đến vui sướng.
Giữ nguyên nụ cười tỏa nắng trên môi - Kim Woo Jin lao tới cầm tay kéo Byul đứng dậy rồi ôm cô vào lòng, nhanh đến nỗi cô chẳng kịp phản ứng. Hai người bỗng nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý. Từ bất ngờ đến bối rối, mãi mấy chục giây sau Eun Byul mới dùng tay đẩy nhẹ Woo Jin ý bảo cậu ta thả cô ra. Buông Byul ra nhưng vẫn nắm tay cô thật chặt, Woo Jin quay sang nhìn quanh lớp và nói lớn
_ Guys, it’s official!! We’re dating!!! (Mọi người!! Chúng tôi chính thức hẹn hò!!) – cậu quay sang nhìn Byul cười ngọt ngào. Vẻ mặt vui sướng của cậu vừa ngây thơ vừa vô tư hết cỡ.
Trong lớp rộ lên những tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay kéo dài chúc mừng đôi trẻ sau tuyên bố vừa rồi. Go Eun Byul tròn mắt rồi ngượng ngùng khẽ cúi đầu, hạ ánh mắt về phía khác phì cười. Khoảnh khắc đó, hình ảnh cô gái lạnh lùng không thể giấu đi sự thanh lịch - dịu dàng - đáng yêu gây ấn tượng với tất cả mọi người trong lớp, đặc biệt là Kim Woo Jin. Byul không biết rằng dáng vẻ đó đã khắc sâu vào lòng cậu bạn trai kia như thế nào đâu!
.
Chuyện một cặp đôi mới nào đó cặp kè thì cũng chẳng có gì đặc biệt ở cái đất nước này. Chỉ là người nổi tiếng ở đội bơi như Kim Woo Jin mà lần đầu mới thấy hẹn hò với ai đó thì quả thật là chuyện đáng chú ý. Người ta thường bảo, tiếng lành đồn xa - thực ra thì không chỉ xa mà còn nhanh nữa. Buổi chiều hôm đó hầu như tất cả những thành viên của câu lạc bộ Bơi đều biết chuyện này. Tất nhiên bao gồm cả Lee Woo Hyun và Lee Kyung Sung.
Lúc nghe được sự kiện này, Woo Hyun và Kyung Sung vừa thảo luận xong về việc xếp lịch cho Sung thi vào đội tuyển bơi lội.
_ Daebak! (Quá đỉnh) – Lee Kyung Sung mắt mở to ngạc nhiên cảm thán rồi bình luận vui vẻ – mới đó mà đã cưa đổ được cô nàng lạnh lùng sang chảnh đó rồi sao?!? Woa… Bao năm qua chưa từng thấy có bạn gái mà?! Cái thằng Jin này…không ngờ giỏi phết!!! Hahaha…
Lee Woo Hyun thì thẫn thờ giây lát rồi ủ rũ thở dài, không giấu vẻ buồn thảm của chính mình. Sung liếc thấy bèn trêu chọc:
_ Hey, sao thế? Bộ cậu thích Kim Woo Jin hay Go Eun Byul hay sao mà nhìn thê lương như vừa mất hết hi vọng về tình yêu thế? – Lee Kyung Sung nghiêng đầu nhìn Hyun đầy tinh nghịch.
_ Ừ. Thất tình! – Woo Hyun mím môi thở dài rồi lại bật lên chế độ cười tươi quen thuộc, thế nhưng hôm nay nụ cười đó có vẻ u sầu gượng gạo – Thôi cũng đành, ai chứ Kim Woo Jin thì mình không cạnh tranh được rồi.
_ Ồ, thì ra là thích Go Eun Byul! – hot girl Kyung Sung ném cho Woo Hyun một cái nhìn cảm thông rồi tiến tới vỗ vai cậu ta an ủi – Mà đừng tự ti như thế chứ? Tôi thấy cậu rất đẹp trai đấy! Đáng yêu hơn hẳn Kim Woo Jin nhà này luôn. Vậy nên đừng so sánh nữa! Move on, baby! (Vượt qua chuyện này đi nhé, baby) – cùng cái nháy mắt siêu đáng yêu rồi xách balo quay bước hướng về phòng thay đồ, không quên đưa tay lên cao vẫy vẫy.
Lee Woo Hyun nhìn theo bóng Kyung Sung với ánh mắt biết ơn. Đúng là được người đẹp an ủi thì hiệu quả hơn hẳn. “Mà cậu ấy đã nói là ‘Kim Woo Jin nhà này’, chắc hẳn là rất thân thiết chứ không phải quen biết thường đâu!” – Hyun nghĩ. Cậu cũng sắp xếp đồ đạc rồi ra về…Woo Hyun quyết định bùng sinh hoạt câu lạc bộ để đi dạo quanh thành phố giải sầu.
Buổi chiều lang thang đó, Lee Woo Hyun chính thức tạm biệt cơn say nắng dành cho Go Eun Byul. Đối với cậu ta, Kim Woo Jin không chỉ đơn giản là thần tượng, là bạn bè mà còn là anh em tốt! Ít ai biết rằng, cái thời vừa lên cấp trung học phổ thông, Woo Hyun là một kẻ lạc lối nổi loạn và không có giấc mơ. Chính Woo Jin đã truyền cảm hứng cho cậu, ủng hộ cậu và ở bên cậu. Thế rồi lần đầu tiên trong đời Hyun biết đam mê của mình là bơi lội; dù cho không thể trở thành một vận động viên xuất sắc - cậu vẫn luôn nỗ lực để tự rèn luyện và ngày một tiến lên phía trước.
Vậy nên Lee Woo Hyun yêu quý và mang ơn Kim Woo Jin đến mức cậu sẵn lòng rời quê hương và gia đình chỉ để được tiếp tục đồng hành với Jin!
Đi bộ dọc dòng sông và nhìn hoàng hôn buông xuống, Woo Hyun thở ra nhẹ nhõm vì từ nay người anh em của cậu không còn phải cô đơn nữa. Cậu nở một nụ cười đầy tâm trạng rồi cất bước quay về nhà.
.
Về phần đôi tình nhân mới nổi, tất nhiên là hôm đó cũng bỏ sinh hoạt câu lạc bộ với lý do quá rõ ràng: hẹn hò.
.
Vừa kết thúc giờ học thì Kim Woo Jin đã thu dọn đồ đạc rất nhanh rồi đến đứng cạnh bàn của Byul, lúc đó vẫn đang ngồi thong thả xếp sách vở. Vẻ mặt cậu đầy háo hức và âm mưu; Byul tròn mắt liếc nhìn lên.
_ Gì? – cô hỏi, đôi môi cong hơi chu ra. Cô vừa tò mò vừa thách thức trước thái độ này của Woo Jin.
_ Byul à, hôm nay chúng ta đừng đến câu lạc bộ nhé? – Kim Woo Jin nhướn cao lông mày, cười nói.
_ Tại sao? Chuyện gì? – cô hỏi với vẻ bàng quan rồi cúi xuống tiếp tục cất nốt cuốn vở vào balo.
_ Hẹn hò! – cậu ta nở nụ cười bí ẩn và nghiêng đầu đưa ánh mắt nhìn cô mời gọi – Đi nhé?
Byul ngẩng lên tròn mắt nhìn Woo Jin, suy nghĩ trong tích tắc rồi đáp gỏn lọn.
_ Cũng được! Nhưng có một điều kiện!
_ Đồng ý! – Jin không hề do dự.
Byul nhìn cậu ta hơi ngạc nhiên.
_ Này, sao không hỏi điều kiện là gì mà đã đồng ý nhanh như vậy? Nhỡ như điều kiện đó cậu không thể thực hiện được thì sao? – cô nhíu mày lườm Woo Jin đầy lạnh lùng. Nghi ngờ cậu ta thì ít mà thấy hụt hẫng vì không làm khó được cậu ta thì nhiều.
_ Chỉ cần là cậu muốn, gì tôi cũng làm – cậu ta trả lời tỉnh bơ. Điều quan trọng là nét mặt Kim Woo Jin hoàn toàn nghiêm túc cùng với ánh mắt cực kì chân thành, không phải là vẻ đáp lấy lòng của dân playboy nịnh bợ.
Khóe môi Byul khẽ nhếch lên. Lòng cô tràn ngập niềm vui không tên khó diễn tả.
_ Vậy đi thôi! – Byul vừa nói vừa đứng dậy và chuẩn bị đeo balo – Điều kiện sau hẵng nói!
Kim Woo Jin nhanh nhẹn đỡ lấy balo của Byul trước khi cô kịp đeo lên lưng, sau đó cậu khoác nó lên vai mình.
_ Tôi đã luôn muốn làm việc này! Nhưng chỉ sợ chúng ta chưa là gì thì sẽ bị cậu mắng! Từ nay có thể cho tôi cái đặc quyền xách đồ giúp cậu được rồi chứ? – vừa nói Woo Jin vừa nở nụ cười thật hiền. “Cái cách hỏi cũng đáng yêu nữa” - thế là Byul chẳng ngăn được bản thân phì cười và gật đầu cái rụp.
|
|