Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: yuu_bitten
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | M] Từ Giờ Không Mạnh Mẽ Cũng Được, Tôi Sẽ Ở Bên Em | yuu_bitten | (Who are you - School 2015) Go Eun Byul - Kim Woo Jin | Complete

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 27-6-2015 21:15:19 | Xem tất
Chương 10: Cảm ơn cậu, Byul!




Thứ hai của tuần sau đó, Kim Woo Jin không đi học. Byul cũng đoán trước được điều này.

.


Rồi thứ ba, thứ tư, thứ năm… sự sốt ruột của cô tăng dần lên.

Buổi chiều thứ sáu, cô xin nghỉ sinh hoạt câu lạc bộ và đến trước nhà cậu.



.


Lưỡng lự mất một lúc rồi Go Eun Byul cũng quyết định bấm chuông cửa. Một phút trôi qua, chẳng có dấu hiệu trả lời. Cô lại bấm chuông lần nữa và chờ đợi thật lâu… “Cậu ấy không có nhà?”

Lúc Byul vừa quay đi thì cánh cửa sau lưng cô bật mở. Kim Woo Jin đứng đó, vẻ mặt cậu xanh xao, đôi môi tái lại còn trán thì lấm tấm những giọt mồ hôi!

_ Go Eun Byul? – giọng Woo Jin khàn đặc như sắp tắt. Dứt câu thì cậu nhắm mắt rồi dựa người vào tường. Kim Woo Jin cảm thấy tay chân mình chẳng còn sức lực nữa. Nhưng tiềm thức thì vẫn đủ tỉnh táo để ngạc nhiên khi thấy Go Eun Byul ở trước mắt mình.

_ Kim Woo Jin? Không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không? – Byul nhìn cậu ta, không giấu vẻ lo lắng. “Phải rồi, hôm đó cậu ấy dầm mưa lâu thế mà…”

_ Không sao! Vào đi! – cậu gắng gượng lắc đầu rồi quay ngược vào nhà.

Byul đi theo sau cậu ta, chẳng biết phải cất tay chân mình vào đâu và cũng chẳng biết phải nói gì. Đầu óc cô trống rỗng! “Làm sao mới giúp cậu ấy được?” Không khí im lặng đến buồn bã. Byul sợ buồn bã. Hay chính xác hơn là cô sợ Kim Woo Jin cảm thấy như vậy.


Nhưng rồi Kim Woo Jin lại giúp cô khỏi phải lo lắng chuyện mở lời. Khi họ vừa ngồi xuống quanh chiếc bàn nhỏ ở phòng khách, cậu ta lên tiếng

_ Xin lỗi cậu, Byul! Nhà tôi chả có gì mời được cả, tôi không ra ngoài được mấy hôm rồi – cậu ta cố chịu đau để sử dụng thanh quản cho việc giao tiếp bằng lời nói với Eun Byul. Gắng tươi tỉnh để che giấu sự mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần – Cậu đến vì việc của lớp hả? Thầy Peter không nhận được đơn xin nghỉ của tôi từ chỗ Woo Hyun sao?

Go Eun Byul phát hiện ra rằng cô chưa chuẩn bị một cái lý do cho chuyến đi thăm này.

_ Uhm – Byul ậm ừ theo phản xạ vì cũng chẳng biết phải nói gì cả. Nét mặt cô trở nên rất là nghiêm trọng. Nói dối chưa bao giờ là sở trường của cô cả. Chẳng phải ngày trước Cha Song Joo luôn phát hiện mỗi lần Byul nói dối chỉ vì cô không thể che đi vẻ tội lỗi của mình sao?



Chăm chú nhìn Go Eun Byul, Kim Woo Jin cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Không giống với cô gái lạnh lùng luôn tự tin trong từng lời nói mà cậu biết. Không gian trở lại với sự im lặng trong khi Woo Jin bận rộn với những suy nghĩ và toan tính của riêng cậu.


.


Chậm rãi và nhẹ nhàng cầm điện thoại lên, Woo Jin bấm tin nhắn cho Lee Woo Hyun

“Cậu nộp đơn xin nghỉ hộ tôi chưa?”

Chỉ năm giây sau, điện thoại rung lên báo tin nhắn trả lời

“Rồi, tận tay Mr.Peter luôn. À, ông ấy nhắn bảo cậu cố gắng lên! Đi học lại sớm đấy nhé!”


Gương mặt Kim Woo Jin thoáng nét khó hiểu rồi sau đó khóe môi hơi mỉm cười. Nhắm mắt lại, cậu hít một hơi thật sâu. Mở mắt ra, cậu thấy dường như lòng mình nhẹ đi một phần nhỏ sau bao ngày sống trong sự nặng nề và nỗi thương nhớ người bà đã khuất.

Go Eun Byul thì đang mải kín đáo đảo mắt nhìn quanh căn hộ nhỏ chỉ có một phòng ngủ của Woo Jin. Đồ đạc rất đơn sơ vài ba thứ cần thiết. Nhưng Byul bị gây ấn tượng mạnh vì cả một khoảng rộng bên cửa sổ được dành cho mô hình cái tháp được xếp từ những cuốn sách. Không phải là một giá sách, mà là mô hình tháp xếp từ rất nhiều sách.

_ Byul, nói hộ với thầy là khi nào tôi khỏe lại tôi sẽ đi học nhé! – Woo Jin lên tiếng làm Byul giật mình bừng tỉnh khỏi sự mơ màng về cái tháp sách nọ. Sự tò mò của cô về cậu ta hôm nay lại tăng thêm một bậc.

_ Uhm – Byul tiếp tục ậm ừ. Cô cố giữ nét mặt lạnh tanh.

_ Mà đại diện lớp đến thăm thế này, tôi để cậu về không như thế thì không được rồi. Cậu ngồi chơi đợi tôi ra siêu thị mua cái gì về nấu ăn nhé. – vừa nói cậu ta vừa đứng dậy, đi lại chỗ treo áo và chọn một chiếc áo khoác mặc vào. Woo Jin cảm thấy thần kì tại sao mình không còn mệt như lúc nãy nữa.

_ Không cần đâu! Tôi về đây – Byul cũng đứng dậy ngay.

_ Cậu không ở lại thì tôi vẫn phải đi mua đồ mà! Nói thật là nhà tôi chẳng còn gì ăn được cả! – Kim Woo Jin nói vẻ tội nghiệp – Hay là đi cùng nhé? Nếu tôi có ngất giữa đường thì nhờ cậu gọi giúp cấp cứu được không?


.


Suốt quãng đường đi siêu thị rồi quay về, họ chẳng nói với nhau câu nào nữa.

Ai cũng bận rộn theo đuổi những ý nghĩ riêng.

Eun Byul lo lắng cho việc Woo Jin bị ốm, và trăn trở việc cậu ta đang một mình gắng gượng với tâm bệnh còn nhiều hơn. Cô hiểu rằng người ta càng tỏ vẻ mạnh mẽ và lảng tránh thực tại thì nỗi đau và sự cô đơn trống trải trong lòng càng lớn.

Kim Woo Jin thì mải mê hít thở khí trời đã bao ngày qua không chạm tới lồng ngực. Cậu ta nhìn hoàng hôn đang buông xuống và nhớ về những buổi chiều thuở ấu thơ, bà cậu dắt tay tan học về. Từng lời bà nói cứ như mới hôm qua đây thôi mà giờ sao quá xa vời. Woo Jin liếc nhìn sang cô bạn đang đi cạnh bên và thấy trái tim mình được an ủi. “Cảm ơn cậu, Byul”





Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 28-6-2015 20:32:45 | Xem tất
Chương 11: Là ngỏ lời sao?




Thời gian họ đi bên nhau trôi qua rất nhanh. Thoáng cái mà cả hai giờ lại đứng trước nhà Kim Woo Jin. Đã chuẩn bị từ trước, cậu Kim lập tức lên tiếng

_ Vào nhà đi! Ăn cơm rồi về nhé - vừa nói cậu vừa bấm mã cửa.

_ Tôi về đây! – Byul dứt khoát. Còn điều này thì chẳng nằm ngoài dự tính của Woo Jin. Cậu quay lại giữ tay cô ngay

_ Đồ ăn mua rất nhiều! Còn tôi thì không muốn ăn một mình chút nào – cậu ta cố tình đưa giọng nhỏ dần, mắt nhìn tay mình đang giữ lấy cánh tay của Go Eun Byul.

Nhìn cậu ta vậy, Byul cũng chẳng đành lòng hất tay ra như lần trước. Woo Jin lúc này giống như một đứa nhỏ cô đơn thật sự cần ai đó ở bên vậy.






Chỉ ba mươi phút sau, Woo Jin dọn lên bàn cơm hai món mặn, một món xào, một tô canh và có cả kim chi nữa. Bữa tối kiểu Hàn Quốc này làm cho Go Eun Byul có cảm giác như đang ở nhà vậy. Tự dưng cô cũng thấy thoải mái hơn hẳn và buột miệng hỏi:

_ Này, cậu nấu ăn giỏi vậy lâu chưa? – ánh mắt Go Eun Byul không còn ở gam màu lạnh tanh nữa, nó trở nên ấm áp và tự nhiên như cái cách cô nhìn mẹ và Eun Bi vậy. Woo Jin hơi chững lại khi bắt gặp ánh mắt Byul, tim cậu lỗi nhịp.

_ À, là bà ngoại dạy tôi. – Kim Woo Jin vô thức trả lời. Rồi như nhận ra nét hối hận thương cảm thoáng qua trong mắt Byul, cậu mỉm cười vội tiếp lời – …hồi đó bà là đầu bếp mà. Tôi biết nấu ăn từ lúc bé xíu rồi. Mà cậu ăn thử đi cho nóng. – vừa nói lại vừa nghĩ, “Byul chưa ăn thử làm sao biết là mình nấu giỏi nhỉ?”





_ Ngon không? – Woo Jin đưa mắt chờ đợi. Cậu nhìn Go Eun Byul ăn một cách chậm rãi mà cảm thấy hồi hộp như mình đang ở vòng thi chung kết nấu ăn quốc tế vậy.

_ Uhm. Cũng không tệ – Byul nói giảm nói tránh… Thật ra là cô chưa từng ăn ở đâu ngon như vậy cả. Chỉ trừ món canh dù ngon vẫn không sánh bằng mẹ cô nấu, còn đâu tất cả mấy món còn lại đều là số một. Thêm một điểm cộng là vô tình chẳng có nguyên liệu nào cô ghét, kiểu như cà rốt hay bông cải.

Kim Woo Jin mỉm cười bí ẩn rồi tiếp tục với cái bát của mình. Bữa cơm đầu tiên tử tế sau một tuần tự ngược đãi bản thân của cậu phảng phất niềm vui.



.


Ăn cơm xong thì Byul muốn phụ dọn dẹp nhưng cậu từ chối. Thế là có một cuộc tranh cãi nho nhỏ nổ ra, y như cái lúc Byul giằng co với mẹ chuyện xếp đồ lần đi du lịch Tongyeong vậy. Cuối cùng thì cũng đi đến dàn xếp được chấp nhận là Woo Jin đang sốt nên Eun Byul sẽ rửa bát, còn cậu thì đứng lau và xếp gọn chúng.

Hai người họ đứng gần cạnh nhau trong gian bếp nhỏ mà chẳng ai nói thêm lời nào nữa. Woo Jin ước gì cậu biết mình phải mở lời cho câu chuyện tiếp theo như thế nào, nhưng bộ óc sáng tạo và tinh anh thường ngày hình như vì vụ cảm sốt mà bỏ cậu đi đâu mất rồi.


Đến cái đĩa cuối cùng trong bồn rửa chén thì có chuyện xảy ra.




.




Go Eun Byul đang chăm chú rửa nốt chiếc đĩa thì bỗng nhiên giật mình đánh rơi nó xuống vì thấy có cái gì đó vừa nặng vừa mềm vừa có-lông cọ vào chân cô.

Woo Jin vừa cất bát vào tủ xong thì nghe thấy tiếng “Xoảng” sau lưng mình.






.


Byul nhìn con MÈO tai-cụp béo-ú màu-xám-tro trân trối.





Tất nhiên là nó cũng nhìn cô thách thức vài giây rồi ngoảy mông chậm rãi bỏ đi. “Mèo? Tại sao mình không biết nó ở đây nhỉ? Bình thường thì phải nghe mùi hoặc khó chịu vì lông mèo rồi chứ?” Byul hơi ngạc nhiên, rồi cô cau mày, cảm thấy bực bội đã làm vỡ đồ.

_ Sao vậy? – Kim Woo Jin chạy về gian bếp.

_ Không sao! Chỉ là cái đĩa vỡ rồi! Xin lỗi, để tôi dọn – nói rồi Byul đưa tay nhặt các mảnh vỡ rất nhanh.

_ Đừng! Để đó tôi làm cho! – Kim Woo Jin ngăn lại nhưng không kịp.

Byul bị một mảnh cứa vào lòng bàn tay phải, vết thương không sâu lắm nhưng máu vẫn chảy khá nhiều. Kim Woo Jin lập tức cầm tay cô đưa ra phòng khách rồi đi lấy hộp sơ cứu.


.


Để Byul ngồi xuống chiếc sofa bằng vải bố cổ điển, cậu ta quỳ xuống đỡ bàn tay bị thương của cô rồi dùng cồn thấm vào bông để sát trùng. Cái khoảnh khắc mà thuốc sát trùng tiếp xúc với da thịt có máu, cô chẳng ngăn được bản thân mình nhăn mặt rít nhẹ lên và kéo rụt tay về. Thế nhưng bàn tay ấm nóng kia đã giữ chặt tay Byul, không cho cô giật lại. Woo Jin ngẩng lên nhìn vào mắt Byul đầy dịu dàng

_ Đau lắm hả? – mắt cậu chớp vội, lông mày hơi nhướn lên như đang lo lắng.

_ Không đau! – cô cắn răng nói dối. Và tất nhiên gương mặt vẫn nghiêm trọng.

Kim Woo Jin như phát hiện ra ý nghĩa của gương-mặt-nghiêm-trọng nọ, chẳng ngăn được bản thân phì cười. Sau đó cậu cúi sát xuống, vừa thổi nhẹ vết cắt vừa bôi thuốc.

Từ góc nhìn đó, Go Eun Byul mới lần đầu tiên thấy Kim Woo Jin gần đến như vậy. Cậu ta vừa nhẹ nhàng ấm áp lại vừa tinh tế ân cần. Cũng là lần cô biết hóa ra Woo Jin đẹp trai đến như thế. Chỉ là trước giờ cô chẳng bao giờ để ý vẻ ngoài của cậu ta thôi. Byul nhìn Kim Woo Jin chăm chú trong lúc cậu ta bận rộn với việc chăm sóc vết thương thật thận trọng.

_ Thật sự là không đau sao? – cậu ta vừa băng vết thương lại một cách thành thục vừa hỏi, mắt vẫn dán vào bàn tay của cô.

_ Uhm – cô đáp. Cùng lúc với Kim Woo Jin vừa dùng ghim cố định dải băng xong.

Rồi cậu ta bất ngờ ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô ở khoảng cách thật gần. Miệng mỉm cười rất dịu dàng, vẻ mặt hiền từ cảm thông như chứa đựng nhiều đau buồn và tâm sự.

_ Nếu đau thì cậu cứ nói là đau. Còn nếu sợ thì cứ nói là sợ. Buồn, giận hay vui cũng thế. Cậu không cần phải mạnh mẽ như vậy nữa đâu. – ánh mắt Woo Jin sâu thẳm và chân thành, cậu đưa tay vuốt nhẹ má Eun Byul đang bất động trong nỗi ngạc nhiên – Vì từ giờ không mạnh mẽ cũng được, tôi sẽ ở bên cậu.







Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 30-6-2015 19:39:07 | Xem tất
Chương 12: Con mèo



Gương mặt của Go Eun Byul từ căng thẳng nghiêm trọng dường như dãn ra một chút. Cô cố kiểm soát không cho bản thân bộc lộ cảm xúc nhưng lại không thể ngăn được gò má mình ửng hồng. Trái tim cô đập loạn xạ.

Mà nói chính xác hơn là trái tim cả hai đều đập loạn xạ.

Kim Woo Jin cảm thấy từng mạch máu trong cơ thể mình sắp nổ tung. Thật ra cậu đã định tỏ tình bằng kiểu khác, vào lúc khác, trong một thời điểm khác cơ. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao vừa rồi lại rất muốn nói những lời như vậy với cô ấy và chẳng kìm lại được.

Gương mặt cậu thoáng bối rối vì họ đang im lặng đến mức gần như nghe được nhịp tim của nhau mất rồi. Nhắm mắt lại, cậu thở ra thật nhẹ rồi lại mở mắt nhìn cô.

_ Nói gì đi! – Kim Woo Jin khẩn thiết

Byul chợt nhận ra mình đang ở trong một tình thế rất khó xử. Một tay Woo Jin đặt trên má cô còn tay kia thì vẫn nắm chặt tay cô không buông. “Nói gì bây giờ?” Cô không thể nói mấy thứ đại loại như “Tôi cũng thích cậu” được. Rõ là mất mặt và không phải phong cách của Go Eun Byul này.

_ Nói vậy, cậu có đủ mạnh mẽ để ở bên tôi không? Tôi chúa ghét yếu đuối. – câu trả lời lạnh lùng chẳng hiểu từ đâu bật ra khỏi miệng Byul. Cô hơi luống cuống đẩy cậu ta ra, né tránh ánh nhìn thiêu đốt nọ.

Ngồi bệt dưới sàn, tự dưng Kim Woo Jin mới nhận ra mình vẫn là người bệnh trong cơn sốt nhẹ, cổ họng vẫn đau và cả tuần không tập luyện rồi. Cậu nhếch mép tự cười bản thân rồi thở mạnh.

_ Nếu tôi chứng minh được thì sao? Lúc đó cậu sẽ đồng ý làm bạn gái tôi chứ? – Woo Jin cười hiền, nghiêng đầu nhìn cô.

Và Byul lại thấy tim mình rung rinh.

_ Chuyện đó để sau đi! – cô cố hoãn binh câu trả lời, cũng như tảng lờ cả tiếng lòng rộn rã của chính mình – Mà, con mèo là thế nào? Cậu nuôi mèo hả? – Byul đưa mắt tìm kiếm nó, đôi mày cau có trở lại.

_ À, Sungie ấy hả? Một người bạn của tôi tặng nó cho bà ngoại. Để lúc sang đây tôi đi học bà có kẻ bầu bạn cho đỡ buồn đấy mà. Chưa được bao lâu thì tôi đã phải “tiếp quản” nó rồi. – Kim Woo Jin nói với vẻ buồn buồn. Con mèo nghe tên nó bèn ló cổ ra từ sau chiếc sofa, lại gần Woo Jin nằm xuống để cậu xoa đầu nó. Dường như nó và cậu ta thân thiết lắm vậy. Lạ thật, loài mèo không phải rất xa cách và khó chiều sao? – Mà lúc nãy nó làm cậu giật mình nên mới xảy ra chuyện phải không? Cậu ghét mèo à?

Tự dưng Byul thấy lòng mình dịu lại. Hóa ra không phải thứ gì có lông cũng làm cô khó chịu như gấu bông. Lúc nãy con mèo tới gần cô có biết đâu, nên mới giật mình ấy chứ.

_ Tôi vốn ghét mấy thứ có lông và nhiều bụi bẩn! ...Nhưng không hiểu sao lúc vào nhà lại không cảm thấy sự tồn tại của nó – Byul cau mày đáp, lại khoanh tay như thường thấy.

Woo Jin nhìn cô rồi nhe răng cười tít mắt.

_ Nó sạch mà! Lại thuộc giống mèo Scotland tai cụp lông ngắn nên ít rụng lông lắm! – rồi cậu vừa nhìn xuống con mèo đang phê pha vì được cậu gãi cổ vuốt ve, vừa cười đùa như con nít – Sungie nhỉ, nhỉ???

Go Eun Byul bất giác mỉm cười khi lần đầu tiên thấy Woo Jin vui như vậy. Tự dưng cũng không thấy ghét con mèo nữa.

_ Sao cũng được. Tôi về đây!! – Byul cầm chiếc áo khoác của mình và tiến ra cửa.

Kim Woo Jin vội đứng dậy đi theo cô.

_ Để tôi đưa cậu về!!

_ Thôi khỏi đi! – Byul từ chối dứt khoát

_ Thôi mà! Không cho thì tôi cũng đi theo cậu, cậu biết rồi còn gì! – cậu Kim mặt dày nói. Đoạn quay lại nhìn con mèo đang theo sau hai người – Sungie à, ở nhà một mình ngoan nhé! Oppa (anh) sẽ về ngay!

Con mèo nghe vậy liền chui vào một góc cuộn tròn lại, không theo chủ nữa.

_ Oppa á? Nó không phải mèo đực à? Sao lại tên là Sung Ki? – Eun Byul hơi ngạc nhiên hỏi

_ Nó là mèo cái. Không phải Sung Ki, mà là Sung-ie! – Woo Jin chỉnh lại, giữ cửa chờ Byul.

_ Thế thì khác gì nhau, vẫn là tên của nam mà. – cô bắt đầu bực bội vì câu trả lời huề vốn nọ, nhìn cậu khó hiểu.

Kim Woo Jin bật cười khúc khích.

_ Đúng nhỉ! Là tên của nam nhỉ? Hahaha…




.




Khác với mọi lần, hôm nay Woo Jin đi sát cạnh Byul đến tận trước hiên nhà. Lúc cô định mở cửa thì cậu bỗng nhiên nắm tay giữ cô lại. Là bàn tay chứ không phải cánh tay nữa.

Cúi xuống cho vừa tầm Byul, cậu đưa bàn tay không bị băng bó của cô lên trán mình.

Go Eun Byul có thể cảm thấy trán cậu ta nóng hổi, còn tim mình thì đập mạnh. Là vì nỗi xót xa cậu ta sốt như vậy vẫn ngoan cố đưa cô về, hay là vì màn skin-ship đầy bất ngờ này?

_ Cảm nhận được không? Nếu thứ hai tuần tới ta gặp nhau và cái này không còn nóng nữa, lúc đó cậu có thể cho tôi cơ hội được rồi chứ? – Woo Jin nhìn thẳng vào mắt Byul và hỏi

_ Cơ hội? – cô nhướn mày, môi hơi cong lên vẻ chưa-hiểu-ý

_ Theo đuổi cậu! – cậu ta đáp nhanh gọn

Khóe môi Byul nhếch lên, nhưng không có vẻ gì là kiểu cười khinh khỉnh - mà là nụ cười của người e thẹn đang cố giấu đi niềm vui rộn ràng.

_ Để xem đã! – Byul vờ bĩu môi quay mặt đi nói gỏn lọn, rút tay lại và đẩy cửa vào nhà.

_ Ngủ ngon nhé, Byul! – cậu nhìn cô từ phía sau lưng nói với theo, cũng nở nụ cười rạng rỡ. Tất nhiên là vì kịp nhìn thấy phản ứng của Go Eun Byul lúc nãy rồi.




.




Lúc quay về nhà, Woo Jin gọi con mèo ra ôm thật chặt và ngồi lảm nhảm, cảm ơn nó cả buổi. Sungie phát ra tiếng hừ hừ trong cổ họng rồi lơ cậu ta luôn. Kiểu như là phát chán cái sự phiền hà đột nhiên của cái cậu Kim này ấy.




.



Còn Byul thì đến tận lúc lên giường nằm xuống đắp chăn lại rồi, cô vẫn thấy tim mình đập thình thịch. Nghĩ ngợi một chập, cô cầm điện thoại lên video call cho Eun Bi. Chuông đổ 2 lần thì Bi bắt máy.

_ Chị! – nụ cười hiền quen thuộc của Bi hiện lên màn hình.

_ Eun Bi à, đang làm gì đấy? – Byul suy nghĩ xem phải bắt đầu câu chuyện muốn chia sẻ với Bi như thế nào.

_ Em vừa học xong! Chuẩn bị đi nằm đây! Chị chưa ngủ à?

_ Uhm. Chị thấy khó ngủ quá! – giọng Byul lạnh tanh nhưng ẩn chứa nhiều tâm trạng

_ Sao vậy? Chị có vấn đề gì phải suy nghĩ à? – vẻ mặt Bi hiện lên vẻ dịu dàng quan tâm thường thấy.


Eun Byul cắn môi im lặng lúc lâu rồi mới lại nhìn vào màn hình.


_ Eun Bi này, chị nghĩ là chị đang thích một người…






.



Thế rồi cuộc trò chuyện của hai chị em song sinh kéo dài đến tận khi trời gần sáng. May mà hôm sau là thứ bảy.

Và, Byul cảm thấy việc lần đầu tiên được tâm sự với chị em gái về ai-đó thật là tuyệt vời.






Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 2-7-2015 15:54:30 | Xem tất
Chương 13: Trở lại trường học



Buổi sáng đầu tuần sau đó, Go Eun Byul vừa đẩy cửa ra khỏi nhà thì đã thấy Kim Woo Jin đứng tựa vào tường, tay bỏ túi quần, chờ đợi với điệu bộ thoải mái. Cậu ta đeo tai nghe và huýt sáo khe khẽ theo giai điệu “Cross My Mind”, trông tươi tỉnh và chẳng có vẻ gì là giống như người mới ốm dậy cả.

Vừa thấy Byul, Woo Jin tháo vội chiếc tai nghe xuống, cười thật tươi và tiến tới cạnh cô.

_ Chào, Byul! Cùng đi nhé? – vẫn là cái nghiêng đầu quen thuộc, khuyến mãi thêm đôi lông mày nhướn lên tinh nghịch.

Trời đất! Byul thầm nghĩ rằng nếu cậu ta cứ chăm nở nụ-cười-tỏa-nắng này thì cái danh hiệu Hoàng tử nụ cười của Lee Woo Hyun sẽ lung lay mất thôi. Khoác lên cái vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, cô liếc nhìn cậu ta im lặng chẳng đáp lời rồi bước đi luôn. Thế là bạn Kim đành cất nụ cười lại và đi theo Byul. Nhưng lần này không phải đi đằng sau nữa, mà là ngang nhiên đường hoàng tiến lên đi song song hẳn hoi.

_ Rốt cuộc thì cậu làm gì trước nhà tôi vào sáng sớm thế này hả? – Go Eun Byul mở lời, giọng cô đều đều, mắt vẫn hướng về phía trước vẻ chẳng-quan-tâm. Tất nhiên là cô biết cậu ta đợi cô rồi. Nhưng nếu im lặng thì còn chuyện gì để nói đâu chứ.

_ Ừm…đến đón cậu đi học! Chẳng phải đã nói rồi sao? Từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi cậu! – Woo Jin nhìn vu vơ trời mây, mỉm cười.

_ Hết sốt rồi chứ? – câu hỏi bật khỏi miệng Byul trước khi cô kịp uốn lưỡi. Gần đây cô vừa nhận ra mình cứ bị mất kiểm soát hành động và lời nói trước cậu ta.

Kim Woo Jin liếc xuống Eun Byul đang đi cạnh, nhìn cô đầy cảm động. Quả thật là cậu không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy.

_ Cậu lo cho tôi đấy à? – Woo Jin chớp mắt.

_ – Byul im lặng tỏ thái độ như kiểu “Xì, tôi mà thèm lo cho cậu chắc” nhưng trong lòng cô thì lại rộn vang câu nói “Ừ, quan tâm đấy, sao nào?”

_ Ừm, tôi khỏe rồi, đừng lo! Không phải là tôi cần chứng minh tôi mạnh-mẽ sao? – cậu ta vừa nói vừa cười nhẹ nhàng.

Nắng dịu mát và gió thổi mơn man trên suốt con đường họ đến trường. Mỗi người đều tự để ý đến đối phương rồi theo đuổi những cảm xúc rộn rã của riêng mình.





.



Sau khi cất balo vào chỗ ngồi của mình, Kim Woo Jin tiến tới chỗ Byul đang soạn vở lên bàn.

_ Từ hôm nay tôi sẽ thay cậu chép bài học trên lớp, tất cả các môn, cho tới khi tay cậu lành hẳn, được không? – Woo Jin đề nghị, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không lạnh lùng.

_ Không thích! Chữ cậu có đủ đẹp không? – Byul lườm cậu ta, không giấu vẻ nghi ngờ. Gì chứ chuyện bài vở thì cô khó tính khỏi bàn.

_ Có thể lấy danh dự ra đảm bảo! – đôi môi cậu nở nụ cười nửa miệng ngạo mạn quen thuộc. Vừa nói cậu ta vừa đưa tay ôm gọn mấy cuốn vở trên bàn cô rồi quay về chỗ mình.

Đi được vài bước thì cậu ta ngoảnh lại nhìn cô vẻ tinh nghịch.

_ À này, chiều nay tan học chúng ta cùng đến câu lạc bộ nhé? – Woo Jin nghiêng đầu chờ đợi.

Ừ nhỉ, chiều nay là thứ Hai - ngày sinh hoạt của đội bơi. Nhưng thường thì Byul chẳng bao giờ gặp cậu ta ở đó vào ngày thứ Hai cả, vì cái cậu Kim này chỉ sinh hoạt vào thứ Năm mỗi tuần thôi.

_ Hôm nay có chuyện gì thế? Kim Woo Jin đi sinh hoạt câu lạc bộ vào thứ Hai sao? – Byul cong môi vẻ chế giễu. Thực chất là rất thắc mắc tại sao cậu ta lại như thế. “Chẳng lẽ chỉ để theo đuổi mình thôi á?” tự dưng ý nghĩ này hiện lên trong đầu Eun Byul làm cô vừa vui vừa tò mò về câu trả lời.

_ Ừm, từ nay sẽ luôn như thế. Tôi nghỉ việc ở chỗ làm thêm rồi. Giờ chuyện đó không còn cần thiết nữa… - cậu mỉm cười rồi quay đi. Nhưng Byul đã thoáng nhìn thấy nét u buồn trên gương mặt Woo Jin.




.



Buổi học hôm đó, thi thoảng Go Eun Byul liếc về phía khung-cửa-sổ-có-nắng. Dáng ngồi của cậu ta thay đổi rồi. Không còn cái kiểu một tay chống cằm xa xăm nhìn lên bảng nữa, thay vào đấy là một thanh niên nghiêm túc chăm chú chép bài thật cẩn thận. Trông cái phong cách này thì cứ y như là lớp trưởng Park Min Joon ở Sekang vậy.

Và, Byul thấy nhớ kiểu ngồi cũ của Woo Jin.




.


Buổi chiều, Woo Jin đợi cô ở cửa lớp rồi cùng đi sinh hoạt.


.


_ Này, tại sao cậu lại không đi làm thêm nữa? – Byul lên tiếng khi cô và Kim Woo Jin đang rảo bước trên đoạn đường từ lớp học đến bể bơi.

_ Vì lúc trước tôi nghĩ là mình cần tiền. – một dòng suy nghĩ cũng cùng lúc hiện lên trong đầu cậu và tiếp tục bật ra khỏi miệng – Thật ra thì bây giờ vẫn cần. Nhưng không còn bức bách như trước nữa.

Go Eun Byul vẫn im lặng chờ thêm câu trả lời từ cậu ta. Cô đưa mắt nhìn khi thấy cậu ngưng nói. Và, như hiểu ý cô, Woo Jin giải thích

_ Số tiền bán nhà ở Hàn Quốc chỉ đủ cho bà tôi ở Viện Điều Dưỡng vài năm. Vậy nên lúc đó tính xa, nếu muốn kéo dài thời gian bà ở đó thêm một chút thì tất nhiên là phải đi làm rồi. Nhưng giờ thì không cần thiết nữa… – giọng cậu đều đều. Giữ cho gương mặt không biểu lộ nét buồn, cậu quay sang nháy mắt với Byul – Ít nhất thì hiện tại tôi cũng đã đủ tiền học xong Đại Học mà không phải làm việc vất vả nữa rồi.

Còn Eun Byul thì nhìn thấy trong Kim Woo Jin một sự cô đơn mong manh ẩn giấu sau vẻ ngoài mạnh mẽ và cảm nhận được sự tương đồng trong tâm hồn giữa cô và cậu ta.

Lần đầu tiên, Byul mỉm cười và đáp lại ánh mắt của Woo Jin.



.



Lúc vừa bước vào khu vực tập luyện ở bể bơi, Kim Woo Jin và Go Eun Byul bị tách ra bởi các thành viên đang đứng thành nhiều tụ xì xào bàn tán. Ban đầu thì Byul không để ý, sau thì nghe ai đó loáng thoáng rằng có một thành viên mới rất “hot” vừa tới.

Lee Woo Hyun từ đâu lao tới, vẻ mặt hớn hở và vẫn giữ nụ cười tươi-như-hoa trên môi.

_ Go Eun Byul! Cậu biết gì chưa? Hôm nay có một thành viên mới gia nhập. Người Hàn Quốc. Body-hot-cực-kì.

_ Uhm. Vừa nghe. – Byul lạnh lùng đáp. Cô có quan tâm mấy chuyện này đâu. Chẳng liên quan gì đến cô, mà lại ồn ào như thế này. Rõ là bực.

_ Kìa kìa, cậu ấy tới rồi!! There she is!!! (Cô ấy đây rồi) – Woo Hyun nói lớn. Và mọi con mắt đổ dồn về phía người-mới-nổi-bật.

Lập tức có những tiếng xuýt xoa kèm theo những điệu huýt sáo ngay khi hot girl này bước qua. Byul cũng quay sang liếc nhìn xem ai mà gây náo loạn đến thế.





Quả nhiên là thân hình bốc lửa, gương mặt xinh đẹp rất hiện đại. Chân dài, dáng chuẩn và quá cao ráo so với chuẩn mực con gái Á Đông. Cô ta phải cao cỡ Kim Woo Jin luôn ấy. Mà, nói đến Woo Jin, Byul mới nhận ra rằng thành viên mới nóng bỏng đang tiến về phía cậu ta, lúc đó đang đứng chuẩn bị dụng cụ huấn luyện một mình.

_ Jin à! – hot-girl lên tiếng. Giọng vừa trầm lắng vừa phảng phất sự xúc động.

Nhận ra sau lưng mình là một giọng nói rất thân quen, Kim Woo Jin lập tức quay lại.

Và chỉ chờ có thế, cô ta ôm chầm lấy cậu. Woo Jin chớp mắt ngỡ ngàng, ít giây sau mới mở miệng.

_ Lee Kyung Sung?





Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 4-7-2015 19:05:09 | Xem tất
Chương 14: Sung-ie



Gương mặt Woo Jin từ nét ngạc nhiên chuyển thành sự mừng rỡ đầy cảm động.

_ Sung à? Đúng là ngươi rồi, thì ra thành viên mới là ngươi đó à? – Kim Woo Jin nở nụ cười rạng rỡ hiếm thấy và cũng siết tay ôm chặt cô hot girl mới-đến này, còn nhấc bổng cô ta lên quay vài vòng nữa – Không phải nói lên Đại Học mới sang sao?

_ Xin lỗi, ta tới muộn! Những ngày qua mệt mỏi lắm phải không? – vẫn ghì chặt bờ vai của Woo Jin, ánh mắt Lee Kyung Sung lấp lánh sự cảm thông.
Lúc này, họ mới buông nhau ra. Cậu Kim cười buồn.

_ Ừ…Nhưng cũng vượt qua rồi! – cậu thở dài rồi bật chế độ tươi-tỉnh lại ngay – Mà ngươi sang học luôn à? Lớp nào?

_ Lớp Sinh! Biết thừa còn hỏi! – khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ bất mãn, sau đó dần chuyển lại trạng thái buồn bã. Kyung Sung hạ giọng – Khi nào thì ngươi dẫn ta đến viếng bà được?

_ Lúc nào cũng được! Mà bây giờ ngươi ở đâu? Tí nữa sinh hoạt xong nói tiếp nhé? Ta cũng muốn giới thiệu ngươi với một người. – Woo Jin hào hứng – À, thực ra là hai, nhưng Lee Woo Hyun thì chắc ngươi đã gặp lúc nộp đơn rồi.

Một anh chàng tóc vàng của đội bơi chạy đến vỗ vai Kim Woo Jin ý bảo tới giờ tập rồi, sẵn tiện nháy mắt với bạn Kyung Sung nóng-bỏng. Tất nhiên là cô chẳng thèm để ý đến cái liếc mắt đưa tình của cậu trai nọ mà chỉ nhìn về phía Jin.

_ Thế nhé! – Woo Jin cười và quay đi.

Cậu đâu biết rằng, trước đó không lâu - lúc cái cảnh ôm ấp tình cảm diễn ra, cô-gái-cậu-đang-theo-đuổi đã nhìn thấy từ xa và khoanh tay bỏ đi với ánh mắt sắc như dao và gương mặt tối sầm. Lee Woo Hyun tất nhiên như thói quen, đi theo Byul ngay.




.




_ Woa…thì ra hot-girl Lee Kyung Sung lại là người quen của Woo Jin. Hôm nay lại có thêm một lý do để hâm mộ cậu ta rồi – Woo Hyun tự lảm nhảm, chân vẫn bước theo Go Eun Byul – mà quen cậu ta 3 năm trời sao mình không biết chuyện này nhỉ? Giấu kĩ thế có khi nào là người yêu không? – cậu Lee vẫn tiếp tục lẩm bẩm, không cố ý nhưng vẫn đủ to để Byul đi cạnh nghe thấy.

Eun Byul vẫn im lặng. Hàng trăm suy nghĩ đang chạy qua đầu cô lúc này. “Lẽ nào là người yêu thật? Không thể!” Cô cố gạt đi ý nghĩ rằng cậu ta bắt cá hai tay. Thế nhưng sự gần gũi vừa chớm nở giữa bọn họ chẳng cho cô được một lý do vững chắc nào để tin tưởng 100% cả.

Cậu ta lại còn gọi bạn kia là “Sung à”. Rõ ràng mối quan hệ của họ phải đặc biệt lắm. Đúng rồi! Con mèo! Sungie! Không phải từ Sung thêm -ie mà ra sao?

Càng nghĩ Byul càng bức bối và bất an.





.



_ Mà thôi, cũng tới giờ tập luyện rồi đấy. Đi thay đồ rồi xuống nước thôi – Woo Hyun vui vẻ nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Byul.

Eun Byul lạnh lùng gật đầu rồi họ rẽ lối. Cô tiến vào phòng thay quần áo nữ. Lúc đi ra thì đụng mặt Kyung Sung.

_ Hello! Cậu có phải người Hàn Quốc không? – hot-girl theo bản năng xổ tiếng Hàn, vì tin chắc cô bạn xinh đẹp này là đồng hương. Sung nở nụ cười rất tươi, ánh mắt vô cùng thân thiện, thậm chí còn vẫy tay chào Byul nữa.

Đáp lại, Go Eun Byul lơ luôn và đi thẳng như chẳng thấy gì ngoài không khí.




.




Khi Byul đã đi khuất, Lee Kyung Sung tự độc thoại với chính mình. Nụ cười tươi tắn thân thiện dần biến đổi thành nụ cười quê độ, bàn tay đang vẫy ngượng ngùng đưa lên gãi đầu.

_ Ahh...mất mặt thật! Chẳng lẽ mình nhầm sao? Chắc không phải người Hàn rồi. – cô tặc lưỡi – Từ nay gặp ai cũng nói tiếng Anh mới được.




.




Cuối buổi tập hôm đó, Kim Woo Jin đứng đợi trước cổng vào của khu bể bơi thì gặp Byul khoanh tay bước ra.

_ A, Byul! Đợi tôi cùng về nhé? – cậu ta chạy về phía chỗ cô.

Khi nhận ra Byul đang định lơ mình và đi thẳng thì cậu lập tức cất bước theo.

_ Sao vậy? Sao lại lơ tôi rồi? Có chuyện gì khiến tâm trạng không tốt sao? – Woo Jin hỏi với vẻ lo lắng. Rõ ràng chiều nay cô ấy còn cười với cậu cơ mà, sao giờ lại thế này.

_ Chẳng sao! Mà quan tâm làm gì? Chẳng phải hôm nay cậu có người để về cùng rồi đó ư? – Byul hậm hực nhưng vẫn cố giữ nét mặt lạnh tanh.

Kim Woo Jin nhíu mày không hiểu, nhưng rồi nhận ra lý do ngay lập tức. Cậu cắn môi nở nụ cười.

_ Ồ, cậu ghen đó sao? – cậu ta tủm tỉm, nghiêng đầu nhìn cô. Đôi chân vẫn bước theo Byul đều đặn. “Có lẽ là chuyện chiều nay với Sung rồi”

_ Tại sao tôi phải ghen chứ? – vừa nói thì cái ý nghĩ “Phải rồi, có là gì đâu mà ghen!” cũng vừa hiện ra trong đầu Byul làm cô tự dưng cảm thấy chua chát.

_ Thật ra, Lee Kyung Sung là… – chỉ mới kịp nói tới đó thì tào-tháo-được-nhắc từ phía sau chạy tới bá cổ đè đầu Woo Jin.

_ Này Jin! Sao bảo đợi ta mà? – Sung nghiến răng ra vẻ giả vờ tức giận, rồi nhận ra người Woo Jin đang đi cùng là cô gái lúc nãy – Ô, cô bạn xinh đẹp này lúc vừa nãy ta gặp trong phòng thay đồ này. Ngươi quen à? – rồi quay sang Byul rất nhanh – Hi! I am Jin’s friend! My name is Sung (Chào! Tôi là bạn của Jin! Tên tôi là Sung!)

Đang hớn hở thì Kyung Sung bị Woo Jin búng nhẹ vào trán.

_ Hâm à? Tự dưng nói tiếng Anh làm gì? – cậu ta bĩu môi giễu Lee Kyung Sung.

_ Ơ, ủa thì cô ta có hiểu tiếng Hàn Quốc đâu? Rõ ràng vừa nãy… - hot-girl chân dài bỏ dở câu nói vì nhận ra hình như có ẩn tình gì đó.

Kim Woo Jin dĩ nhiên cũng nhanh trí hiểu ra cuộc đụng độ lúc nãy là như thế nào. Với tính cách của Byul thì tất nhiên mọi chuyện phải như thế rồi. Chắc Sung phải ăn quả bơ ngon lắm đây. Cậu ta bẽn lẽn cười và tiến đến trước mặt hai cô gái. Byul vẫn khoanh tay mặt lạnh chờ đợi.

_ Lee Kyung Sung, đây là Go Eun Byul! – cậu nhìn Sung rồi lại quay sang nhìn Byul – Go Eun Byul, đây là Lee Kyung Sung - bạn thân của tôi.

“Bạn thân á? Thân đến mức nào?” - Byul nghĩ. Như cô với Han Yi An sao? Không đúng! Cách xưng hô này phải nhiều lần hơn thế. Và cái cách họ gọi nhau chỉ bằng một từ duy nhất trong tên riêng làm cô khó chịu. Nhất là khi cô đang dần quen với chuyện Woo Jin gọi mình là “Byul”.

_ Nè nè, ngươi giới thiệu ta là bạn thân mà sao không giới thiệu cô ấy là gì của ngươi chứ? – Kyung Sung vặc lại trong sự tò mò, nhướn mày nghiêng đầu nhìn Byul và cậu bạn. Cái điệu bộ y hệt Kim Woo Jin.

Cậu ta vừa thở hắt ra vừa cười cười. Biết ngay là Sung sẽ nói vậy mà.

_ Ừ, thế làm lại nhé! Byul à, đây là Lee Kyung Sung - bạn thân của tôi. Sung à, đây là Go Eun Byul - bạn gái tương-lai của ta. – đôi môi Woo Jin nở nụ cười ấm áp, giọng cậu ta nghiêm túc và dõng dạc.





Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 6-7-2015 21:19:23 | Xem tất
Chương 15: Đánh cược



Bỗng dưng Go Eun Byul thấy mình được vỗ về. Kim Woo Jin công khai trước mặt một cô gái thân thiết giới thiệu Byul là bạn gái tương lai. Rõ ràng ít nhất thì mối quan hệ giữa cậu ta và hot-girl kia chẳng thể là tình cảm trai gái.

Nhưng rồi Byul vẫn cảm thấy có một nỗi ấm ức không nguôi khi Woo Jin với cô-gái-nóng-bỏng quá là thân thiết và cô chẳng thể mở miệng hỏi cụ thể mối quan hệ của họ là như thế nào được. Bạn thân? Hai chữ đó đâu đủ để biết được mức độ của sự thân thiết, cũng như đâu đủ để thỏa mãn sự hiếu kì của cô về họ. Chậm rãi buông thõng hai tay đang khoanh xuống, Byul lên tiếng.

_ Thứ nhất, xin chào! – Byul mỉm cười sắc lạnh nhìn thẳng vào Lee Kyung Sung đang tròn mắt vì ngạc nhiên trước tuyên bố của cậu bạn thân – Thứ hai, cậu quá tự tin khi nói tôi là bạn gái tương lai rồi! – cô quay sang lườm Kim Woo Jin và nói với ánh mắt lạnh lùng, đồng thời cũng quay người bước đi. Ít nhất thì Byul cũng trả đũa cho bằng được vụ ôm ấp vô phép của cậu Kim lúc chiều.

Bị bất ngờ trước phản ứng của cô-bạn-gái-tương-lai, Woo Jin bối rối giây lát rồi nhìn sang Kyung Sung và ra hiệu cho Sung đi theo cậu.

_ Byul à, cùng về đi! – cậu ta nói với theo, chân bước đằng sau Eun Byul, rồi mới liếc sang Kyung Sung lừ mắt kiểu “Này, ta phải làm gì bây giờ???”. Tất nhiên là chỉ nhận được lại cái nhún vai bó tay.

Go Eun Byul thì vẫn im lặng băng băng bước đi, chẳng có dấu hiệu gì là muốn đi cùng hay bắt chuyện với hai người bọn họ cả.

Cứ thế, cả chặng đường từ khu thể thao về tận nhà Cathy, Woo Jin cứ đi theo sau Byul vài bước và bận rộn suy nghĩ gì đó. Còn Lee Kyung Sung thì cũng cứ đi sau Kim Woo Jin một bước vì cứ mải nhìn đường sá, trời mây… Chẳng ai nói với ai câu nào.




.



Khi Byul đã vào nhà và sập cửa lại. Kyung Sung và Woo Jin mất 30 giây đứng như tượng. Jin cắn môi nuối tiếc còn Sung thì vẫn giữ nguyên bản mặt với mắt mở to và lông mày nhướn cao kiểu nửa-bất-ngờ-nửa-không-quan-tâm quay sang nhìn cậu ta.

_ Này, theo đuổi cô gái xinh đẹp mà lạnh lùng đáng sợ vậy đã lâu chưa? Có cần quân sư cứu giúp không? – giọng Lee Kyung Sung nửa thật nửa đùa. Gương mặt vẫn lấp lánh sự thân thiện, hoạt bát và đáng yêu.

_ Haizz… – Kim Woo Jin thở dài rời mắt khỏi cánh-cửa-vừa-sập – Thôi đi! Quân sư cái gì! Nếu không phải là cách xuất hiện của ngươi gây hiểu lầm như vậy thì…– cậu ta bỏ dở câu nói rồi thay bằng ý nghĩ vừa bật ra trong đầu – mà như vậy cũng tốt, ghen có nghĩa là Byul cũng thích ta! Nhưng tại sao đã nói là bạn thân rồi Byul vẫn dỗi nhỉ? Như vậy là dỗi đúng không? – cậu quay mặt nhíu mày khó hiểu nhìn Sung, chờ đợi được giải đáp.

_ Xì, đương nhiên rồi! Nếu Go Eun Byul cũng ôm anh chàng nào đó rồi giới thiệu là bạn thân thì ngươi thấy thế nào? – Kyung Sung nhún vai cảm thán.

_ Hiểu rồi! Là có tin đi nữa thì vẫn tức chứ gì… Để ta nghĩ cách vậy! – Woo Jin lại thở dài rồi tự chấn chỉnh lại tinh thần – Về thôi, ta đưa ngươi về. Nhà ngươi ở đâu?

_ Quá mất hai trạm tàu rồi! Quay lại thôi. Nhưng ta muốn biết nhà ngươi rồi mới về. – Lee Kyung Sung trề môi cười, vẻ láu lỉnh.

_ Nhà ta ngay gần trạm tàu vừa xuống lúc nãy đấy! À, có muốn đến thăm Sungie rồi về không?

_ Bây giờ ngươi chăm sóc Sungie thay bà đấy à? Hay thôi, trả về đây ta nuôi nó cho! Ít ra thì ở với ta ban ngày sẽ có quản gia chơi cùng nó. Một mình nó cả ngày buồn lắm! Với cả dù sao ngươi cũng hay mẫn cảm với lông động vật còn gì… - Sung vừa nói vừa bước đi thong thả cùng Woo Jin về nhà cậu.

_ Ừm! Nhưng mà lỡ thương nó rồi! Chẳng hiểu sao cứ quấn quít ta suốt! Rõ ràng lúc trước ngươi bảo mèo không đi theo người ~! – Woo Jin nói với vẻ khó hiểu rồi quay qua lườm Kyung Sung – mà tặng rồi bây giờ muốn lấy lại là sao?

_ Hahaha… – Sung cười lớn – ta tặng bà chứ có tặng ngươi đâu. Thôi được, cho cơ hội cuối cùng nè. Cá cược đi! – Gương mặt Lee Kyung Sung lóe lên vẻ tinh nghịch.

_ Cược gì? – cậu tò mò

_ Lát nữa vào nhà, Sungie tiến đến cọ mình vào chân ai trước thì người đó nuôi nó, ok? – cô hơi hất mặt lên thách thức.

_ Call! (Cược luôn!) – Woo Jin nở nụ cười nửa miệng cao ngạo. Sungie ngày nào chẳng ra mừng cậu mỗi khi cậu mở cửa về nhà.




.




Kim Woo Jin được phen ngỡ ngàng cay đắng khi Sungie nhẹ nhàng tiến tới rồi đi lướt qua cậu để đến chỗ Kyung Sung. Hóa ra nó chỉ là con mèo béo hay nịnh bợ. Gặp chủ thật sự thì không thèm chơi với cậu nữa.

Nói đi thì cũng nói lại, dù sao nó cũng đã làm được một việc tốt là giúp cậu rút ngắn khoảng cách với Go Eun Byul.




.




Hot girl ôm con mèo về ngay đêm đấy. Woo Jin đưa cả hai Sung về tận nhà. Nói là nhà chứ thật ra là cả một biệt thự to đùng. Bác quản gia nhà Lee cũng theo cô chủ sang tận đây để phục vụ cho cuộc sống mới này.

_ Này, ngươi đã nói với bố mẹ chưa? – Kim Woo Jin hỏi với nét trầm lắng và cương nghị.

_ Rồi. Ngươi nghĩ tại sao ta ở đây sớm hơn dự định nhiều như vậy chứ? – Kyung Sung trả lời cùng với cái ngước nhìn bầu trời đêm, trông có vẻ như vừa nhẹ nhõm vừa buồn tênh.

Nhìn cô bạn thân 12 năm như vậy, Kim Woo Jin nở nụ cười buồn bã rồi cố gắng thay đổi không khí.

_ Nè, không phải để an ủi ta nên mới sang đây sớm sao? Phũ phàng quá! – cậu cố làm vẻ mặt thất vọng.

_ Thì cũng một phần là vậy mà hahaha…! – nét tươi tắn trở lại trên gương mặt Sung – Thôi, về đi! Mai gặp. Hôm nào nhớ ghé thăm Sungie nghe chưa? À, nếu cần giúp giải thích hay phân trần với cô bạn gái tương lai đáo để kia thì nhớ bảo nhé. Ta không ngại gì đâu – cô nháy mắt tinh nghịch.

_ Okay! – Woo Jin quay lưng bước đi, không quên đưa tay lên cao vẫy chào tạm biệt.




.



Sáng hôm sau, Woo Jin vẫn đứng trước cửa nhà đợi Byul đi học. Vừa thấy cậu ta, cô cong môi liếc mắt vờ như không quan tâm rồi đi thẳng. Bạn Kim mặt-dày tất nhiên là phải đi theo ngay, miệng tủm tỉm cười như đã có âm mưu kế hoạch gì đó.

_ Chào, Byul! – Kim Woo Jin nghiêng đầu nhìn cô và bước dài hơn một chút để cô có thể nhìn thấy cậu.

Go Eun Byul vẫn làm lơ, cô đâu dễ gì bỏ qua mọi chuyện đơn giản như vậy được…mặc dù thật ra thì Byul cũng chẳng biết mình giận cậu ta vì cái gì nữa. Thấy vậy, Woo Jin đành khẽ thở dài và tiếp tục đi theo cô. Cả hai đến trạm tàu mà chẳng nói thêm được câu nào.

Cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra trong mỗi người họ. Khi tàu sắp tới, Kim Woo Jin đã có quyết định cho riêng mình. Cậu bất ngờ tiến tới trước mặt Go Eun Byul.

_ Byul à! Tôi thích cậu! – ánh mắt cậu sâu thẳm và say đắm. Rốt cuộc cũng đã nói ra được lời tỏ tình thực sự, là cảm xúc thực sự chứ không chỉ đơn thuần là đề nghị được ở bên Eun Byul hay muốn cô ấy trở thành bạn gái cậu. Cậu thật lòng thích cô ấy. Và cậu có cảm giác Byul cũng ít nhiều có cảm tình với cậu, vậy nên với câu nói vừa rồi - cậu đánh cược tất cả những gì mình có để nhận được lời hồi đáp ưng thuận.

Woo Jin thấy cổ họng mình khô khốc, tim cậu đập nhanh và mạnh đến muốn ngất đi vì hồi hộp đợi chờ cô trả lời.

Bị động và bất ngờ trước sự bày tỏ thành lời của Kim Woo Jin, Byul nhận ra bàn tay giấu sau khuỷu tay của mình đang run nhẹ. Cô nuốt nước bọt.

_ Tôi… – con tàu vụt tới và một vài người trên tàu xuống trạm làm phân tán cuộc nói chuyện giữa họ – …để sau hãy nói – Byul dợm bước nhanh về phía tàu, lảng tránh đôi mắt chờ đợi của Woo Jin.







Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2015 20:12:13 | Xem tất
Chương 16: Rồi sao chứ?



Kim Woo Jin nhắm mắt lại thở hắt ra ngay khi Go Eun Byul vừa lướt qua vai cậu. Lưỡng lự 2 giây rồi cậu lập tức theo Byul bước lên tàu. Trong đầu cậu trống rỗng, chẳng có lấy một ý niệm rằng mình phải làm gì tiếp theo…



.



Sáng nay chuyến tàu đông đúc lạ. Cậu và Byul phải đứng nép gần cửa lên xuống, thậm chí còn không tới gần được tay vịn của khoang. Woo Jin che chắn cho Eun Byul lúc cô tỏ ra khó chịu vì người bên cạnh cứ đứng sát rạt. Mỗi khi tàu dừng trạm rồi lại khởi hành đột ngột, quán tính cứ làm hai người xích gần nhau hơn. Đến được trạm gần trường thì họ gần như nghe được hơi thở và nhịp tim của người còn lại.




.



Go Eun Byul xuống tàu rồi vẫn chẳng biết phải làm gì, chân vẫn bước đi nhanh mong kéo dài thêm một ít thời gian không phải đối mặt với Woo Jin. Cô chưa từng nhận lời yêu ai. Mà nói cho chính xác thì cô chưa từng muốn nhận lời yêu ai. Vậy nên, lần đầu tiên muốn ưng thuận sao khó khăn quá chừng. Rồi tiếng nói trầm trầm quen thuộc vang lên sau lưng cô, làm cô chậm dần bước chân và dừng lại.

_ Tôi sẽ chờ cậu, Byul! Sẽ chờ hoài, chờ mãi… Thật đấy! – Woo Jin thoải mái đứng hiên ngang cho tay vào túi quần, nói thật to giữa nắng và gió. Lá cây xào xạc họa theo tiếng cậu. Jin nghiêng đầu nheo mắt nhìn tóc Byul bay bay rồi mỉm cười…

Buyl chớp mắt định thần, rồi nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp vì hạnh phúc. Sau đó lại dâng trào nhiều cảm xúc khác nhau. Cô nhớ về chuyện cô đã để Han Yi An chờ đợi như thế nào… Nhớ lại khoảnh khắc cô quyết định ra đi khi nhận ra nhân vật chính của chuyện tình thậm-chí-chưa-bắt-đầu-đó không còn là mình… Nhớ chuyện cô động viên Han Yi An và Eun Bi nói ra tình cảm của họ…

Lặng lẽ yêu rồi lặng lẽ chia tay… Nếu có những hai lần như vậy, phải chăng là quá buồn cho một tuổi thanh xuân ngắn ngủi? Trong tích tắc, Byul nhận ra rào cản giữa cô và Kim Woo Jin chỉ còn là một cái gật đầu. Cô đã từng thất vọng và nhận xét rằng cái kiểu dùng dằng lưỡng lự về tình cảm dành cho Eun Bi của Han Yi An không phải phong cách của cô, nhưng bây giờ chẳng phải cô lại chính là người không dám nhận lời chàng trai mà mình thích đó sao?

Go Eun Byul ngước nhìn bầu trời với những chiếc lá bay, nhắm mắt hít thật sâu rồi thở ra thật dài. Cô mở mắt ra và quay lại nhìn Woo Jin đang hướng về phía cô, vẫn là gương mặt điển trai nghiêng nghiêng quen thuộc nọ. Mím môi giấu đi nụ cười, Byul khoanh tay lại và bắt đầu lên tiếng

_ Nếu tôi cứ im lặng thế này, liệu cậu chờ tôi được bao lâu? – cô nhướn mày chờ đợi, miệng nói xong vẫn hơi chu ra và cong lên rất thách thức. Lẽ dĩ nhiên là Byul chỉ muốn xem phản ứng của Woo Jin thôi.

_ Huhm… – cậu ngân một hơi dài suy nghĩ rồi cất giọng – đến khi trí óc tôi không còn đủ minh mẫn để nhớ ra cậu là ai nữa, Byul à!! – sự hiền hậu nở trên môi cậu, đôi mắt cười lấp lánh ánh buồn trong nắng gió. – Nhưng, tôi hi vọng lúc đó cậu có thể đến và nói với tôi rằng cậu là Go Eun Byul!

Byul không nghĩ là cô lại nhận được một câu trả lời như vậy. Tim cô thắt lại vì cảm động khi nghĩ đến Woo Jin và câu chuyện người bà với căn bệnh mất trí nhớ Alzheimer.

Kim Woo Jin đến với cuộc sống của cô nhanh như cơn gió, để lại cho cô vô vàn ưu tư và an ủi giữa sự cô đơn lạc lõng thuở ban đầu. Đúng là Byul không hiểu nhiều về cậu ta. Nhưng, rồi sao chứ? Cậu ta mở lòng mình và trao cho cô sự ấm áp an toàn đến kì lạ. Sau mẹ, Woo Jin là người đầu tiên cho cô cái cảm giác đó - cảm giác muốn tin tưởng người kia với cả cuộc đời mình.

Cô chầm chậm đưa bàn tay vẫn còn băng gạc lên vén lọn tóc bị gió thổi, rồi hướng lòng bàn tay về phía Woo Jin như đang tuyên thệ.

_ Khi nào cái này lành hẳn, tôi sẽ cho cậu câu trả lời! – cô vẫy nhẹ bàn tay với chiếc băng màu trắng – Hứa đấy! – vẫn là gương mặt lạnh lùng nhưng dường như khuôn miệng Byul đang cười, đôi mắt nhìn Kim Woo Jin tự tin và chắc chắn. Sau đó cô khẽ cắn môi rồi quay lưng bước tiếp, để lại cậu ta sau lưng, nhìn về phía cổng trường và tiếp tục nói – Nhanh chân lên! Cậu cứ đứng đó thì sẽ trễ học đấy!

Vậy đó, Byul hoàn toàn quên luôn việc ngày hôm trước vừa gạt phăng đi màn giới thiệu bạn-gái-tương-lai của Woo Jin và ngày hôm nay lại trao cho cậu ta một lời hứa hẹn - một lời hồi đáp mà tất nhiên cô đã biết câu trả lời của bản thân mình.




.



Nếu như ngày đầu tiên Woo Jin chép bài cho Byul tràn ngập sự vui vẻ, thì ngày thứ hai lại đong đầy ước muốn ngừng công việc này lại. Đương nhiên rồi! Lúc phải trả mấy cuốn vở là lúc bàn tay Byul trở lại lành lặn như cũ. Và sẽ là thời điểm cậu nhận được đáp án cho bài toán tình cảm hóc búa nọ.

Kim Woo Jin chắc không biết cùng lúc đó Byul cũng mong mỏi lớp băng trên tay mình được tháo như thế nào đâu! Sự thực là vết thương đã sắp lành và chuẩn bị lên da non rồi, chắc nay mai cô sẽ được tháo dải băng màu trắng nọ ra thôi.




.




Buổi chiều hôm đó, Woo Jin lặng lẽ theo Byul, và nhận ra mình đang hướng tới thư viện. Cậu cẩn thận đi cách cô rất xa để Byul không biết chuyện này.

Kim Woo Jin đã rất bất ngờ khi Go Eun Byul băng qua rất nhiều kệ sách và rẽ đúng vào dãy của tác giả mà cậu yêu thích - Hugh Prather. Góc nhỏ này đã bầu bạn bí mật với Woo Jin trong những ngày đầu ở nước Úc. Sau giờ học cậu sẽ đến đây và đọc lại cuốn sách tâm đắc - ‘There Is A Place Where You Are Not Alone’ - cuốn sách duy nhất trong bộ sưu tập tác giả này cậu không còn sở hữu, vì đã tặng nó cho Kyung Sung nhân dịp sinh nhật lần thứ 15 của cô bạn.

Byul cầm cuốn ‘I touch the Earth, the Earth touches me’ lên và đứng đọc say sưa. Còn Woo Jin thì mỉm cười thú vị, âm thầm tựa vào kệ sách cách đó một dãy và ngắm nhìn cô thật lâu.




.




Vừa bước ra khỏi Thư viện, Go Eun Byul đã nghe thấy tiếng Woo Jin từ phía sau.

_ Cùng về đi, Byul! – cậu ta ngồi bệt dưới đất - gần sát cửa thư viện và cười ngây ngô. Ngay khi Byul quay lại thì cậu bật dậy khoác balo lên vai rồi chạy tới.

Kim Woo Jin đã chuẩn bị tinh thần cho việc Byul sẽ hỏi “Cậu làm gì ở đây?” cùng với cái nhìn lạnh lùng như thường lệ, thế nhưng cô chỉ nhìn cậu vẻ bình thản rồi khẽ gật đầu bước tiếp.

Woo Jin thấy lòng mình nhẹ nhõm. Tất cả những gì cậu phải làm bây giờ là chờ đợi. Còn Eun Byul thì bận rộn tận hưởng sự yên lành khi đi bên Kim Woo Jin. Tâm trạng của cô bây giờ rất tốt. Những cuốn sách của Hugh Prather lúc nào cũng giúp cô gỡ bỏ rối ren trong lòng, đem lại đáp án cho vấn đề nan giải cô phải đối mặt.

Họ về cùng nhau trong im lặng như thể đó là thói quen từ lâu lắm rồi.




.


.



Hai ngày nữa cũng cứ thế trôi qua êm đềm… thời điểm bàn tay của Byul lành lặn trở lại đã đến.

Sáng hôm đó, trên quãng đường đến trường, Byul chẳng biết phải mở lời với lời hứa của cô như thế nào. Đành lặng lẽ mà bước đi như thường lệ, chờ đợi Kim Woo Jin nhắc nhở trước vậy. Thế nhưng, Byul lại chẳng thấy cậu ta có phản ứng gì khi đã liếc thấy đôi bàn tay lành lặn của cô.



.




Khi vào lớp, Byul và Woo Jin đều đi thẳng tới chỗ của mình. Vài phút sau, Kim Woo Jin đặt lên bàn Byul một chồng mấy cuốn vở rồi nhìn cô với vẻ tinh nghịch cùng nụ cười đầy ẩn ý, quay bước đi thẳng về chỗ.

Cô mở cuốn vở Toán ở trên đầu chồng vở ra… chẳng có gì kì lạ. Chữ Woo Jin đẹp và cậu ta trình bày rất rõ ràng sạch sẽ. Chẳng lẽ cậu ta muốn dùng chuyện này để nhắc rằng tay cô đã khỏi rồi sao? Khóe môi Byul cong lên vui vẻ. Rồi khi nhìn xuống cuốn vở Hóa nằm ngay phía dưới cuốn Toán cô vừa cầm lên, Eun Byul khá ngạc nhiên khi có một tờ notes màu vàng đã được dán ở đó tự lúc nào.






Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 14-7-2015 13:04:32 | Xem tất
Chương 17: Notes To Myself






*Lời tác giả: Chương này sẽ có những cụm trích dẫn, tên sách bằng tiếng Anh mà tác giả không dịch nghĩa. Việc này nhằm mục đích giữ nguyên vẻ đẹp ngôn ngữ của tác phẩm gốc và để mỗi người cảm nhận theo cách riêng của bản thân mình.
Vậy nên bạn đọc vui lòng tự dùng từ điển hoặc google để dịch các trích dẫn/tên sách nếu không thể hiểu được. [nếu đã google mà vẫn không thể hiểu được vui lòng đi tìm chuyên gia để giải nghĩa]
.
Chương này và cuối chương trước đã nhắc đến tác giả Hugh Prather và một số tác phẩm của ông. Những người đã xem bộ phim School 2015 và yêu quý Go Eun Byul chắc hẳn đều biết, tập 15 lúc Han Yi An bước vào thư viện đã nhìn thấy Go Eun Byul đang đọc một cuốn sách có bìa hình chiếc lá. Cuốn sách đó có tựa là "Notes To Myself" của tác giả Hugh Prather được xuất bản lần đầu tiên năm 1970. Đây là một cuốn sách rất hay! Mình nghĩ rằng đây là một cuốn sách đáng để sở hữu (khuyên các bạn nên tìm đọc, với tư cách là tác giả của fic)! Chúc các bạn đọc fic vui vẻ.






Từ tốn cầm tờ notes màu vàng lên, Go Eun Byul bắt đầu đọc nó.


“Cậu biết chứ, Byul? Hugh Prather đã viết như thế này: “Don’t strive for love, be it”! Cậu có muốn trở thành tình yêu đó của tôi không?”


Tất nhiên là Eun Byul biết rõ câu trích dẫn này. Nó được lấy từ cuốn sách ‘Notes To Myself’ của Hugh. Byul sao có thể quên được; ngày mà cô nhận ra tình cảm của Han Yi An đã thay đổi khi cậu ta rời khỏi thư viện, cô đang đọc đến những dòng này trong sách... “Don’t strive for love, be it”. Lúc đó, Byul đã mỉm cười chua chát cho cô và cho mối tình đơn phương từ Han Yi An.

Thật trùng hợp. Kim Woo Jin vô tình lại một lần nữa nhắc lại kỉ niệm cũ giữa Eun Byul và Han Yi An, nhưng cô chẳng cảm thấy đau lòng hay buồn bã nữa. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Giờ đây Byul hạnh phúc với cách Woo Jin che chở cô, chờ đợi cô; thích cái nghiêng đầu bí ẩn và nụ cười trẻ thơ nọ; yêu sự đồng điệu rất ngẫu nhiên giữa tâm hồn cô và Kim Woo Jin, điều mà cứ ngày qua ngày cô lại khám phá được thêm một chút. Khóe môi cô cong lên vẽ một nụ cười xa xăm.

Go Eun Byul cẩn thận lấy ra từ trong balo mình một tập sticky notes màu xanh lá, đặt bút viết lên đó:


“Hugh Prather cũng đã viết: “No matter what we talk about, we are talking about ourselves”! Nhớ chứ? Cậu từng hỏi tôi “Mạnh mẽ như vậy đã lâu chưa?”. Phải chăng lúc đó là cậu đang hỏi chính bản thân mình? Nếu cậu không tự tin là cậu có thể mạnh mẽ, thì từ giờ không mạnh mẽ cũng được. Bởi vì…tôi cũng sẽ ở bên cậu”





.




Lời hồi đáp tuyệt vời đó được Byul dán lên bàn học của Woo Jin vào giờ giải lao. Lúc cậu ta quay lại và đọc được nó thì nét mặt chuyển đổi liên tục từ bất ngờ, đến đăm chiêu, đến cảm động, đến vui sướng.

Giữ nguyên nụ cười tỏa nắng trên môi - Kim Woo Jin lao tới cầm tay kéo Byul đứng dậy rồi ôm cô vào lòng, nhanh đến nỗi cô chẳng kịp phản ứng. Hai người bỗng nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý. Từ bất ngờ đến bối rối, mãi mấy chục giây sau Eun Byul mới dùng tay đẩy nhẹ Woo Jin ý bảo cậu ta thả cô ra. Buông Byul ra nhưng vẫn nắm tay cô thật chặt, Woo Jin quay sang nhìn quanh lớp và nói lớn

_ Guys, it’s official!! We’re dating!!! (Mọi người!! Chúng tôi chính thức hẹn hò!!) – cậu quay sang nhìn Byul cười ngọt ngào. Vẻ mặt vui sướng của cậu vừa ngây thơ vừa vô tư hết cỡ.

Trong lớp rộ lên những tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay kéo dài chúc mừng đôi trẻ sau tuyên bố vừa rồi. Go Eun Byul tròn mắt rồi ngượng ngùng khẽ cúi đầu, hạ ánh mắt về phía khác phì cười. Khoảnh khắc đó, hình ảnh cô gái lạnh lùng không thể giấu đi sự thanh lịch - dịu dàng - đáng yêu gây ấn tượng với tất cả mọi người trong lớp, đặc biệt là Kim Woo Jin. Byul không biết rằng dáng vẻ đó đã khắc sâu vào lòng cậu bạn trai kia như thế nào đâu!




.





Chuyện một cặp đôi mới nào đó cặp kè thì cũng chẳng có gì đặc biệt ở cái đất nước này. Chỉ là người nổi tiếng ở đội bơi như Kim Woo Jin mà lần đầu mới thấy hẹn hò với ai đó thì quả thật là chuyện đáng chú ý. Người ta thường bảo, tiếng lành đồn xa - thực ra thì không chỉ xa mà còn nhanh nữa. Buổi chiều hôm đó hầu như tất cả những thành viên của câu lạc bộ Bơi đều biết chuyện này. Tất nhiên bao gồm cả Lee Woo Hyun và Lee Kyung Sung.

Lúc nghe được sự kiện này, Woo Hyun và Kyung Sung vừa thảo luận xong về việc xếp lịch cho Sung thi vào đội tuyển bơi lội.

_ Daebak! (Quá đỉnh) – Lee Kyung Sung mắt mở to ngạc nhiên cảm thán rồi bình luận vui vẻ – mới đó mà đã cưa đổ được cô nàng lạnh lùng sang chảnh đó rồi sao?!? Woa… Bao năm qua chưa từng thấy có bạn gái mà?! Cái thằng Jin này…không ngờ giỏi phết!!! Hahaha…

Lee Woo Hyun thì thẫn thờ giây lát rồi ủ rũ thở dài, không giấu vẻ buồn thảm của chính mình. Sung liếc thấy bèn trêu chọc:

_ Hey, sao thế? Bộ cậu thích Kim Woo Jin hay Go Eun Byul hay sao mà nhìn thê lương như vừa mất hết hi vọng về tình yêu thế? – Lee Kyung Sung nghiêng đầu nhìn Hyun đầy tinh nghịch.

_ Ừ. Thất tình! – Woo Hyun mím môi thở dài rồi lại bật lên chế độ cười tươi quen thuộc, thế nhưng hôm nay nụ cười đó có vẻ u sầu gượng gạo – Thôi cũng đành, ai chứ Kim Woo Jin thì mình không cạnh tranh được rồi.

_ Ồ, thì ra là thích Go Eun Byul! – hot girl Kyung Sung ném cho Woo Hyun một cái nhìn cảm thông rồi tiến tới vỗ vai cậu ta an ủi – Mà đừng tự ti như thế chứ? Tôi thấy cậu rất đẹp trai đấy! Đáng yêu hơn hẳn Kim Woo Jin nhà này luôn. Vậy nên đừng so sánh nữa! Move on, baby! (Vượt qua chuyện này đi nhé, baby) – cùng cái nháy mắt siêu đáng yêu rồi xách balo quay bước hướng về phòng thay đồ, không quên đưa tay lên cao vẫy vẫy.

Lee Woo Hyun nhìn theo bóng Kyung Sung với ánh mắt biết ơn. Đúng là được người đẹp an ủi thì hiệu quả hơn hẳn. “Mà cậu ấy đã nói là ‘Kim Woo Jin nhà này’, chắc hẳn là rất thân thiết chứ không phải quen biết thường đâu!” – Hyun nghĩ. Cậu cũng sắp xếp đồ đạc rồi ra về…Woo Hyun quyết định bùng sinh hoạt câu lạc bộ để đi dạo quanh thành phố giải sầu.


Buổi chiều lang thang đó, Lee Woo Hyun chính thức tạm biệt cơn say nắng dành cho Go Eun Byul. Đối với cậu ta, Kim Woo Jin không chỉ đơn giản là thần tượng, là bạn bè mà còn là anh em tốt! Ít ai biết rằng, cái thời vừa lên cấp trung học phổ thông, Woo Hyun là một kẻ lạc lối nổi loạn và không có giấc mơ. Chính Woo Jin đã truyền cảm hứng cho cậu, ủng hộ cậu và ở bên cậu. Thế rồi lần đầu tiên trong đời Hyun biết đam mê của mình là bơi lội; dù cho không thể trở thành một vận động viên xuất sắc - cậu vẫn luôn nỗ lực để tự rèn luyện và ngày một tiến lên phía trước.

Vậy nên Lee Woo Hyun yêu quý và mang ơn Kim Woo Jin đến mức cậu sẵn lòng rời quê hương và gia đình chỉ để được tiếp tục đồng hành với Jin!

Đi bộ dọc dòng sông và nhìn hoàng hôn buông xuống, Woo Hyun thở ra nhẹ nhõm vì từ nay người anh em của cậu không còn phải cô đơn nữa. Cậu nở một nụ cười đầy tâm trạng rồi cất bước quay về nhà.



.



Về phần đôi tình nhân mới nổi, tất nhiên là hôm đó cũng bỏ sinh hoạt câu lạc bộ với lý do quá rõ ràng: hẹn hò.



.




Vừa kết thúc giờ học thì Kim Woo Jin đã thu dọn đồ đạc rất nhanh rồi đến đứng cạnh bàn của Byul, lúc đó vẫn đang ngồi thong thả xếp sách vở. Vẻ mặt cậu đầy háo hức và âm mưu; Byul tròn mắt liếc nhìn lên.

_ Gì? – cô hỏi, đôi môi cong hơi chu ra. Cô vừa tò mò vừa thách thức trước thái độ này của Woo Jin.

_ Byul à, hôm nay chúng ta đừng đến câu lạc bộ nhé? – Kim Woo Jin nhướn cao lông mày, cười nói.

_ Tại sao? Chuyện gì? – cô hỏi với vẻ bàng quan rồi cúi xuống tiếp tục cất nốt cuốn vở vào balo.

_ Hẹn hò! – cậu ta nở nụ cười bí ẩn và nghiêng đầu đưa ánh mắt nhìn cô mời gọi – Đi nhé?

Byul ngẩng lên tròn mắt nhìn Woo Jin, suy nghĩ trong tích tắc rồi đáp gỏn lọn.

_ Cũng được! Nhưng có một điều kiện!

_ Đồng ý! – Jin không hề do dự.

Byul nhìn cậu ta hơi ngạc nhiên.

_ Này, sao không hỏi điều kiện là gì mà đã đồng ý nhanh như vậy? Nhỡ như điều kiện đó cậu không thể thực hiện được thì sao? – cô nhíu mày lườm Woo Jin đầy lạnh lùng. Nghi ngờ cậu ta thì ít mà thấy hụt hẫng vì không làm khó được cậu ta thì nhiều.

_ Chỉ cần là cậu muốn, gì tôi cũng làm – cậu ta trả lời tỉnh bơ. Điều quan trọng là nét mặt Kim Woo Jin hoàn toàn nghiêm túc cùng với ánh mắt cực kì chân thành, không phải là vẻ đáp lấy lòng của dân playboy nịnh bợ.

Khóe môi Byul khẽ nhếch lên. Lòng cô tràn ngập niềm vui không tên khó diễn tả.

_ Vậy đi thôi! – Byul vừa nói vừa đứng dậy và chuẩn bị đeo balo – Điều kiện sau hẵng nói!


Kim Woo Jin nhanh nhẹn đỡ lấy balo của Byul trước khi cô kịp đeo lên lưng, sau đó cậu khoác nó lên vai mình.


_ Tôi đã luôn muốn làm việc này! Nhưng chỉ sợ chúng ta chưa là gì thì sẽ bị cậu mắng! Từ nay có thể cho tôi cái đặc quyền xách đồ giúp cậu được rồi chứ? – vừa nói Woo Jin vừa nở nụ cười thật hiền. “Cái cách hỏi cũng đáng yêu nữa” - thế là Byul chẳng ngăn được bản thân phì cười và gật đầu cái rụp.





Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 17-7-2015 21:28:18 | Xem tất
Chương 18: Điều ước





Đứng khoanh tay bần thần trước cổng công viên giải trí Luna Park, Go Eun Byul nhắm mắt tự lẩm nhẩm “Thật sao?”; còn Kim Woo Jin thì đang từ xa chạy lại tươi cười.

_ Chúng ta vào thôi, Byul! – cậu ta hớn hở một tay giơ hai chiếc vé lên – Cậu uống nước đi này – tay kia cũng tự động đưa chai nước lạnh cho cô.
Byul đón lấy chai nước, từ tốn hớp một ngụm rồi đóng nắp chai lại. Lúc này cô thở dài ra rồi mới cất lời

_ Nè, nghiêm túc đó hả? Buổi hẹn đầu tiên là ở công viên trò chơi cho thiếu nhi? – Byul lườm cậu ta với ánh mắt kì lạ và đôi môi cong. Cô không giống như đang giận dữ, mà là giống đang bất lực hơn – Cậu có thể trẻ con hơn thế này nữa không, Woo Jin?


Cậu ta nghe hỏi thế liền nở nụ cười tươi như nắng sớm, nhận lại cái chai trên tay Byul rồi cất vào balo mình. Eun Byul khoanh tay chờ đợi cậu ta, vài giây sau thì nhận được câu trả lời gây bất ngờ còn hơn cả vụ địa điểm hẹn hò này.


_ Điều ước của Kim Woo Jin này vào sinh nhật năm 6 tuổi là được đi công viên trò chơi vào buổi hẹn hò đầu tiên với bạn gái đấy nhé! – cậu ta nói rõ ràng mạch lạc – Đừng nhạo báng nỗ lực thực hiện ước mơ của người khác chứ! – nghe đến đây thì Byul bật cười vì thái độ thành khẩn mà nghe-cứ-như-đùa của Woo Jin, còn cậu ta vẫn tủm tỉm tiếp tục phân trần – Tôi còn phải đánh đổi bằng một điều kiện chưa rõ là gì kia mà!


Thế là Byul hướng tới cánh cổng to bự của khu trò chơi cùng với Jin - trong lòng vô cùng thoải mái; đi được vài bước thì cậu bạn trai kia như nghĩ ra điều gì.

_ À mà cậu vừa gọi tôi là Woo Jin đó à? Ồ…tiến bộ rồi đây! Byul chỉ-gọi-cả-họ-lẫn-tên-người-khác đâu rồi? – Kim Woo Jin quay sang nhìn Byul trêu chọc.

_ Rồi sao hả? Chẳng phải tên cậu là Woo Jin đó sao? – Byul hỏi ngược lại. Đồng thời, trí nhớ của cô cũng nhắc nhở: câu nói trả treo của cậu ta cũng y như thế - hồi lần đầu cậu gọi cô là ‘Byul’.

_ Ừm. Tôi rất thích cậu gọi tôi như thế - đặc biệt hơn mọi người khác mà, phải không? – Kim Woo Jin nghiêng đầu nhìn xuống cô bạn gái đang đi song song bên mình.


Bỗng dưng Byul tự thấy mình quay đi phía khác vì ngượng ngùng.


_ Đặc biệt gì chứ….? – cô cố gắng chống chế, mắt liếc về xa xa tỏ vẻ không quan tâm.

Thấy biểu hiện của Go Eun Byul như vậy, Kim Woo Jin cắn môi ngăn mình phì cười.

_ Này, cậu đã bao giờ gọi ai là ‘oppa’ (anh) chưa? – cậu ta dò hỏi

_ Tất nhiên là chưa! – Byul đáp nhanh gọn. Sự thật là vậy mà, Go Eun Byul mạnh mẽ sang chảnh cá tính trước giờ có gọi ai là anh bao giờ đâu.

_ Vậy…cậu có muốn đổi cách xưng hô và gọi tôi là ‘anh’ không? Kể từ bây giờ ấy? – Woo Jin tủm tỉm cười

_ Tại sao tôi phải gọi cậu là ‘anh’ cơ chứ? – Byul quay sang nhìn cậu bạn trai vẻ ngạc nhiên trước lời đề nghị nọ – Khi nào cậu lớn tuổi hơn tôi đã nhé – cô trề môi vẻ thách thức, cánh tay đã khoanh lại trong vô thức từ lúc nào.

Ánh mắt Woo Jin sáng lên vẻ tinh quái. Tựa như cậu ta chỉ chờ câu trả lời giống vậy đấy.

_ Nếu tuổi tác là vấn đề, thì đúng là tôi hơn tuổi cậu rồi. – Kim Woo Jin nghiêng đầu nhìn xoáy vào Byul, rồi cậu ta hướng mặt lên trời cười vu vơ và thở dài ra khe khẽ – Hồi bé do tôi gặp chút vấn đề nên đi học muộn mất một năm – cậu ta lại quay lại nhìn thẳng vào cô bạn gái cũng đang trân trối nhìn cậu ta vì bất ngờ – Vậy giờ thì sao? Gọi ‘anh’ được rồi chứ?

Tự nhiên Eun Byul thấy hơi hối hận vì câu trả lời thách thức nọ của mình. Giờ thì mất mặt chưa, chả lẽ phải gọi Woo Jin là ‘anh’ thật? Cô mở miệng phản bác kiểu chống chế

_ Không thích! – ánh mắt cô lại chuyển từ nét nghiêm trọng sang vẻ tinh nghịch thách đố – Tuổi tác thật ra không phải vấn đề! Nếu cậu thật sự có bản lĩnh, tôi sẽ gọi cậu là ‘anh’!

_ Hóa ra là thế! Tôi cứ nghĩ được làm bạn trai cậu là bản lĩnh to lớn nhất từ trước đến giờ của tôi rồi… – Kim Woo Jin nghiêng đầu nhìn cô, cười rất đáng yêu – Được! Thế cái bản lĩnh cần phải chứng minh kia là gì?

Go Eun Byul bắt đầu im lặng suy nghĩ. Cô thực chẳng biết nên yêu cầu cậu ta làm gì cả.

Nhận ra sự lưỡng lự của Byul. Woo Jin lên tiếng trước.

_ Hay là chúng ta cá cược nhé? – cậu nháy mắt bí ẩn

_ Cược gì? – Byul bị tách khỏi dòng suy nghĩ và bắt đầu thấy tò mò.

_ Xếp hạng cuối học kì này! Nếu thành tích của tôi tốt hơn, thỏa thuận là sẽ đổi cách xưng hô luôn nhé?

Chỉ mất vài giây để Eun Byul đưa ra câu trả lời trước đề nghị này.

_ Được thôi! Nhưng nếu thành tích của cậu tệ hơn của tôi thì sao nào? Tôi không thích “được” gọi là “noona” (chị) đâu! Dù sao cậu cũng lớn tuổi hơn tôi mà. – cô khoanh tay khẽ lắc đầu khi nói đến chữ ‘chị’.

Byul tự tin chắc mẩm rằng sẽ thỏa thuận được thêm một điều kiện gì đó sau vụ cá cược này. Dù sao cô cũng từng là Nữ Hoàng của trường trung-học-Sekang-nổi-tiếng về điểm số học tập. Số học sinh phổ thông ở Đại Hàn dân quốc có thể vượt qua cô chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, sá gì một cựu tuyển thủ bơi lội. Thành tích của anh chàng chắc chỉ tốt hơn Han Yi An một chút, hoặc xuất sắc lắm thì được như Park Min Joon là cùng.

_ Hahaa…Tất nhiên rồi! Để cho công bằng, nếu trường hợp đó xảy ra thì… – Kim Woo Jin lục tìm trong trí nhớ chỉ một tích tắc để tìm ra thứ gì đó mà hẳn Byul sẽ thích – Cuốn ‘Notes to Myself’ ấn bản đầu tiên năm 1970, tôi sẽ tặng cậu. Không phải là thứ gì quá đắt tiền, nhưng nó là cuốn sách quý giá nhất trong cả bộ sưu tập sách của tôi rồi! Không chê chứ? Hay cậu thích gì khác?

_ Không cần, quyết định vậy đi! – đôi mắt Byul lóe lên vẻ hào hứng với vụ đánh cược này. Bất cứ người yêu sách nào cũng mong muốn có được ấn bản đầu tiên của cuốn sách mình thích! Chưa kể đến việc đó là một cuốn sách hiếm có, còn lớn tuổi hơn cả mẹ cô! Quả là hấp dẫn, sao cô lại bỏ qua được chứ!


Vụ đánh cược này đã được thông qua thỏa thuận chỉ trong vài phút. Rồi thời gian cứ trôi đi khi họ đi bên nhau trong công viên.




.




Kim Woo Jin dịp này mới biết được rằng hóa ra Go Eun Byul vốn rất sợ các trò chơi cảm giác mạnh nói chung và tàu lượn siêu tốc nói riêng. Ban đầu, cậu năn nỉ mấy cô cũng nhất quyết không đi. Đến khi Woo Jin vô tình hỏi rằng có phải là do cô sợ không thì Byul vì hình ảnh cắn răng bước lên tàu lượn. Khi được xuống thì cậu Kim phải đỡ cô vì gương mặt lạnh lùng thường thấy nay trở nên tái mét. Cậu ta lúc đó rất ân hận chuyện mình không tinh ý này, về sau cũng không bao giờ rủ Byul đi công viên trò chơi nữa.


Sau vụ tàu lượn nọ, họ chỉ đi dạo thêm một chút rồi Eun Byul đòi về vì đói bụng. Kim Woo Jin được dịp rủ cô đi siêu thị để tự trổ tài đãi cô bữa tối tạ lỗi.




.



_ À này, hẹn hò cũng đi rồi. Điều kiện của cậu là gì? Nói đi! – Woo Jin vui vẻ vừa đẩy chiếc xe trong siêu thị vừa liếc sang Byul đang khoanh tay đi cạnh mình.

_ Huhm… – Byul suy nghĩ một lúc lâu. Thật tình thì lúc nói về điều kiện cô vẫn chưa nghĩ ra là sẽ yêu cầu Jin làm gì. Rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô; mà nói cho chính xác là lóe lên trong cái bụng trống rỗng của cô – Tôi muốn ăn bánh bao! – Byul tự hài lòng với điều kiện của mình, khóe môi cô khẽ nhếch lên.

Nụ cười nở trên môi Kim Woo Jin. Yêu cầu này trúng sở trường của cậu rồi.

_ Được thôi! Đi lấy nguyên liệu nào – đôi mắt Jin lấp lánh niềm vui – Sáng mai chúng ta sẽ ăn bánh bao nhé.



.




Không khí giữa hai người họ dần trở nên sôi nổi và tươi mới lên nhiều. Khoảng cách khi đi bên nhau cũng không còn xa như trước. Byul không bực dọc chuyện chiếc tàu lượn nữa. Mọi chuyện hoàn hảo cho đến khi hai người trở về nhà Woo Jin.



.




Chưa kịp đặt chân vào phòng khách, Eun Byul và Woo Jin đã giật mình vì tiếng người vọng ra từ đó

_ Jin à! Ta quên chưa lấy số điện thoại ngươi nên đành phải đến nhà ngồi đợi. Hahaha! – Lee Kyung Sung tự nhiên và hào sảng trên chiếc ghế sofa, vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì quay ra nói lớn.

_ Ơ, đến lúc nào thế? Mà sao ngươi biết mật mã khóa cửa? – Woo Jin bước vào, hỏi với vẻ không-ngạc-nhiên-lắm. Byul cũng theo ngay sau cậu.

_ Xì! Mật mã thì có gì mà không biết được? Không phải sinh nhật của bà thì chỉ có thể là sinh nhật ta thôi! Hahaha… – Sung đắc thắng – Đến cũng được một lúc rồi, muốn chúc mừng cặp đôi mới mà không có số điện thoại để nhắn tin nên phải đích thân lặn lội đấy! – nói rồi Sung quay sang nhìn Eun Byul cười tủm tỉm – Xin chào, Go Eun Byul! – hot girl vẫy tay với cô đầy thân thiện với phong cách rất gia chủ.





Một cơn ấm ức khó chịu dâng trào lên trong lòng Byul.







TGIF mọi người







Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 21-7-2015 13:03:54 | Xem tất
Chương 19: “Tình”




Go Eun Byul lập tức chuyển mình về trạng thái lạnh lùng. Rõ ràng là cô không được vui khi thấy cảnh tình-bạn-khác-giới-thân-thiết-đến-nỗi-biết-cả-mật-khẩu-khóa-nhà này.

_ Xin chào! – Byul mở miệng theo phép lịch sự. Giọng nói thì không có vẻ thân thiện cho lắm. Nét tươi vui lúc nãy biến mất trên gương mặt cô.

Kim Woo Jin bước vào phòng khách, không quên nắm tay Byul đang đứng cạnh mình theo cùng.

_ Này, ngươi lại xuất hiện như thế này thì phải làm thế nào? Nhỡ bạn-gái-ta hiểu lầm thì sao? – cậu ta nói dõng dạc, đôi lông mày nhướn lên ra hiệu cho Kyung Sung, vừa trấn an vừa năn nỉ cô bạn thân đừng trêu Eun Byul nữa. Sung mà nói thêm vài câu gây hoang mang nữa thì chắc Woo Jin không thể hứng nổi cơn giận của Byul đâu.

Vừa thoáng thấy nét mặt lo ngại trước giờ chưa từng thấy của Jin, hot girl cao 1m76 đã không thể ngưng cười.

_ Xin lỗi nhé! Tôi và cậu ta chỉ như chị em thôi! Tụi tôi trong sáng, thề đấy! – Sung một giơ cao tay thề thốt với Byul, một tay quệt nước mắt đang ứa ra vì cười. Rồi quay sang nói với Woo Jin – Lát lưu số điện thoại nhé, ta có sim mới mấy hôm nay rồi mà quên không báo.

_ Okay. Để tí nữa. Hai người ngồi chơi sẵn tiện trò chuyện đợi tôi chuẩn bị cơm nhé. – Woo Jin nhìn Byul rất ấm áp rồi buông tay cô ra và quay sang nói với cô gái đang ngồi nghịch cái remote TV cùng cái lừ mắt như hiểu rõ âm mưu của cô nàng – Sung à, chớ có nói xấu ta đấy nhé.

Lee Kyung Sung nhún vai nhướn mày đầy tinh nghịch ra vẻ vô tội. Khi Kim Woo Jin đã vào bếp, Sung thấy Eun Byul cứ đứng trân trối giữa phòng khách. Hot girl bèn nhích ra khỏi vị trí giữa sofa vừa ngồi và đưa tay đập bộp bộp lên ghế.

_ Này, tới đây ngồi đi! Tôi không ăn thịt cậu đâu! Bộ tôi đáng sợ lắm à? – Sung nghiêng đầu nhìn Byul, cũng hao hao như cách Woo Jin hay làm.


Mái tóc Kyung Sung xõa bồng bềnh hơi rối, trượt dài trên bờ vai mảnh khảnh. Lúc đó, Byul mới nhìn kĩ gương mặt cô-bạn-thân-của-cậu-bạn-trai và nhận ra cô ấy thật xinh đẹp cuốn hút. Tất nhiên, phát hiện này thì cũng chẳng có lợi cho tâm trạng của Byul chút nào. Cô khoanh tay bước tới chiếc ghế sofa và ngồi xuống, hơi cách xa chỗ Kyung Sung đập tay.

Cô quyết định ngồi vào ghế là để khẳng định cô chả sợ gì Lee Kyung Sung, và cũng là để bớt trơ trọi khi cứ đứng giữa căn phòng như thế. Chẳng lẽ ngay ngày đầu tiên hẹn hò lại cứ tò tò đi theo Woo Jin? Không phải phong cách của Go Eun Byul rồi. Vả lại lạnh nhạt mãi với bạn thân của Kim Woo Jin cũng chẳng hay ho gì.

_ Hai người…quen biết bao nhiêu lâu rồi? – Byul dò hỏi, gương mặt vẫn chưa biểu lộ chút cảm xúc gì.

_ Xem nào…lần gặp gỡ đầu là khi tôi và cậu ta 7 tuổi! – Sung nhìn trần nhà như nhớ lại chuyện đó rồi mỉm cười – Vậy là 12 năm rồi!

12 năm, còn lâu hơn cả tình bạn 10 năm của Go Eun Byul và Han Yi An mà mọi người ở Sekang luôn trầm trồ. Bỗng nhiên Byul hiểu được cảm giác vừa ghen tị lại vừa ngưỡng mộ của mấy đứa con gái khi nghe về chuyện cô thân với Han Yi An; vì giờ đây cô vừa thấy khó chịu trước sự thân thiết của họ, vừa tò mò về tình bạn giữa hai người.

Nhìn thấy Go Eun Byul đăm chiêu suy nghĩ, Lee Kyung Sung nở nụ cười nửa miệng.

_ Đang nghĩ gì thế? Cậu có bạn thân chứ? Ý tôi là bạn-thân-khác-giới ấy? – ánh mắt thơ ngây của Sung xoáy vào Byul. Cô-bạn-hot-girl định tìm kiếm sự cảm thông của Byul cho mối quan hệ giữa mình và Kim Woo Jin.

_ Ừm, có! – câu trả lời của Eun Byul bật ra khỏi miệng của cô nhanh hơn việc cân nhắc xem có nên nói không. Và Byul ngạc nhiên nhận ra Sung và Jin đều có một sức hút mãnh liệt đến nỗi cô cứ bị cuốn vào những đoạn đối thoại lúc nào không hay. Byul lập tức đổi chủ đề, nhưng vô tình lại trúng vào cái câu hỏi chôn sâu trong lòng mà cô luôn thắc mắc – Cậu…có từng thích Kim Woo Jin không? – cô cố nhìn Kyung Sung với vẻ bình thản.

_ Chưa từng! – hot-girl khẳng định nhanh như chớp, nhanh đến nỗi người nghe có cảm tưởng như nó không thật. Tuy nhiên vẻ mặt của Sung lại rất chân thành.

_ Thật sao? – Byul trề môi hạ ánh mắt liếc cô bạn thân của Woo Jin với vẻ nghi ngờ.

Ánh nhìn chăm chú từ nãy tới giờ của Sung bắt gặp đôi mắt hút hồn đó của Byul.

_ Aizz…đừng nhìn tôi với cái ánh mắt đó – Sung quay nhìn đi hướng khác, đưa một ngón tay lên cào cào trán mình – Tôi nói thật mà… – giọng trở nên lí nhí dần.

Khi Byul chưa kịp hiểu hành động kì lạ của Lee Kyung Sung kia có ý nghĩa gì; thì Sung bất ngờ hít sâu thở dài như vừa quyết định điều gì đó rồi quay lại nhích người ngồi gần cô hơn.

_ Thôi được! Để tôi cho cậu biết một bí mật! – Sung rất nhanh đưa tay nâng nhẹ cằm Byul để hướng gương mặt của Byul lên đúng tầm chiều cao của mình. Go Eun Byul tròn mắt vì bất ngờ, chưa kịp định thần để hất tay ra thì không tin vào tai mình khi Kyung Sung mở miệng nói tiếp – Tôi chỉ hứng thú với nữ giới thôi!






.




Lời tuyên bố gây shock với vẻ mặt nghiêm túc đó làm Byul tự động theo phản xạ hơi ngả người lùi lại. Sung thấy thế cũng cười nụ cười nửa miệng và thu tay về.

_ Yên tâm! Tôi có hai nguyên tắc: một, không dây dưa với gái thẳng; hai, không đụng tới người yêu của bạn mình – vừa nói Kyung Sung vừa nháy mắt và nhích người xa khỏi Byul.

Bỗng nhiên Go Eun Byul thấy ái ngại vì thái độ của mình, mặc dù cho cô chẳng làm gì sai cả.

_ Xin lỗi! Chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi! Không có ý gì đâu! – Byul mím môi vẻ cảm thông – Mà sao…cậu lại nói với tôi chuyện này?

_ Thật ra cũng chẳng phải bí mật gì đâu! Nhưng chắc chắn Kim Woo Jin sẽ chả bao giờ nói về việc này với cậu và để hiểu lầm kéo dài như vậy thì không hay – Sung mỉm cười.



Và lần đầu tiên Byul mới để ý, ánh mắt Kyung Sung ẩn chứa điều gì đó rất buồn.




.




Những món ăn được Woo Jin dọn ra đúng là cứu cánh cho sự im lặng ái ngại giữa hai cô gái.



.



Lúc chuẩn bị dùng bữa, Byul nhận thấy Kim Woo Jin và Lee Kyung Sung cùng nhau làm dấu* rất đều.


* làm dấu thánh, cử chỉ mà những người theo đạo Công giáo/Thiên chúa giáo đều làm trước bữa ăn.



_ Đói quá. Ăn thôi! – Sung lên tiếng trước, vỗ hai tay vào nhau rồi cầm đũa lên. Vừa nhìn lướt bàn thức ăn, cô hơi cong môi vẻ bất mãn – Này, Jin à! Đã bảo bao nhiêu lần rồi. Vận động viên bơi lội thì nên ăn nhiều rau xanh mà! Bông cải của ta đâu?

_ Này, rau xanh đầy ra đấy! Bông cải thì về nhà mà ăn nhé! Ta có biết ngươi đến đâu mà chuẩn bị! – Woo Jin lè lưỡi đáp trả trêu chọc cô bạn.

_ Aizz… dù thế thì ngươi cũng nên ăn bông cải để tốt cho sức khỏe chứ! Ai đời lại có thứ dân thể thao mà kén ăn thế này đâu! – Sung vừa phàn nàn vừa gắp một đũa đồ xào bỏ vào miệng.

Sung đang nhai thì phát hiện ra Go Eun Byul cũng gắp đồ xào nhưng lựa cà rốt ra khỏi bát của mình. Tất nhiên Woo Jin cũng vừa để ý thấy điều này.

_ Gì thế này? Đừng bảo cậu cũng kén ăn nhé? Kén cả đôi à? – Kyung Sung tròn mắt cảm thán rồi thở dài – Haizz…

Woo Jin quay sang nhìn Byul cười hiền

_ Cậu không ăn những thứ gì? – Jin hỏi, tất nhiên là với ý định bỏ mấy thứ đó ra khỏi nguyên liệu khi nấu ăn sau này. Eun Byul đang im lặng cũng phải từ tốn lên tiếng thừa nhận

_ Ừm… căn bản thì chỉ có vài thứ đặc biệt không thích! Cà rốt, bông cải, nho khô!

_ Woa… thấy chưa? – Woo Jin gật gù quay sang Kyung Sung – Chỉ không thích có vài thứ thì sao gọi là kén ăn được? Mà ta cũng chỉ ghét có mỗi bông cải thôi nhé! – rồi cậu lại nhìn Byul – Thế cậu có đặc biệt thích món gì không?

_ Ừm… – Eun Byul vừa suy nghĩ trong tích tắc, chưa kịp trả lời thì đã bị Woo Jin chặn lại.

_ À mà thôi khoan! Cái đó để tôi từ từ tự khám phá được chứ? – nói rồi cậu ta nhìn thẳng vào mắt Byul cười rất ngọt ngào. Cô cũng không giấu nụ cười và khẽ gật đầu đáp lại.

_ Này, hai người có thể bớt tình được không? Tôi đến sắp chảy máu mũi rồi đây! – Sung gằn giọng vờ lườm lườm cả hai với vẻ mặt hài hước.

Thế rồi cả ba phá lên cười vui vẻ. Không khí trở nên ấm cúng tự lúc nào.

Đã rất lâu rồi Byul mới có một bữa-ăn-với-bạn-bè-mà-lại-mang-không-khí-gia-đình như thế. Tự nhiên cô thấy trái tim mình gần gũi với Woo Jin hơn; cũng như thấy lòng mình hé mở với Kyung Sung hơn một chút.








Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách