Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: cuopbienmap
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cuộc thi viết] [Hết thời hạn] Nơi post bài dự thi

   Đóng [Lấy địa chỉ]
Tác giả
Đăng lúc 16-12-2012 19:28:35 | Xem tất
SBD 49

Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick kites: lei_kute9x
Tiêu đề bài dự thi: Những mảng màu kí ức



cre: as tagged


Quay ngược lại thời gian, tìm về thời ấu thơ, cháu thương bà nhiều !!!!


      Người ta thường bảo, thật khó để tính được thời điểm giao mùa. Nhưng ở một nơi có khí hậu đặc biệt như thành phố Đà Lạt này, thiên  nhiên luôn có những dấu hiệu riêng để nhắc nhở con người mùa đang tới. Trời trở mình sang Đông, mang cho thành phố một không khí lạ lùng, lạnh đến buốt tay chân, lạnh đến độ buổi sáng nói chuyện hơi phả ra như khói, trời quá trưa rồi vẫn thấy có người áo ấm, khăn len. Ngày Noel càng cận kề, trời lại càng trở lạnh hơn. Sáng nay trên đường đi học, sương mù đã phủ kín đường cháu đi rồi, bà ạ! Và trong cái màn sương ấy, bà biết cháu đã nhìn thấy gì không? Cháu thấy bà hiền từ hiện ra, móm mém cười với cháu trong một phút giây, rồi lại tan biết mất. Cháu dụi mắt, có lẽ cháu chưa tỉnh ngủ, chắc chắn tất cả chỉ là ảo ảnh thôi. Nhưng người đã khuất nhiều năm, sao nay bỗng chốc trở nên chân thực đến kì lạ thế này? Những kí ức đã qua không gọi cùng lúc lại ùa về. Màn sương cũng đâu phải khói bếp ngày xưa, mà sao cháu lại thấy mắt mình cay xè thế?

Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa..
.


Mẹ bảo cháu khó nuôi, nên từ khi một tuổi đã gửi bà, nhờ bà chăm hộ. Vì thế, cháu lớn lên, kí ức tuổi thơ là những mảnh ghép bên bà. Quê mình nghèo lắm, bà nhỉ! Ở cái vùng Tây Nguyên khí hậu ít ôn hòa mà lại giàu nắng và gió này, trẻ con chúng cháu làm gì có Noel. Cháu nhớ, khi còn bé, cứ vào dịp này là mùa thu hoạch cà phê. Mọi người đều tất bật với công việc của mình, trẻ nhỏ thì nhặt cà, phụ bố mẹ phơi, xay, người lớn lại lo việc hái, tưới tiêu để hoa cà phê đơm bông đúng vụ. Cháu chỉ biết ngày noel tới cũng là ngày hoa cà nở trắng một vùng, ngày bà tất bật tính toán, ngày bà còng lưng đi mót từng hạt cà còn sót lại cuối mùa, và cũng là những buổi chiều triền miên cháu theo bà nhặt những cành cà phê khô về làm củi đun cho tiết kiệm. Ngày ấy,cháu chưa biết thương bà khó nhọc, cứ mỗi lần phải đi nhặt cành cà phê, cháu đều tìm lí do để trốn ở nhà. Ngày ấy, cứ mỗi lần bà đun bếp, cháu lại núp sau lưng bà, muốn nhìn bà nấu nướng nhưng lại sợ khói bếp làm cay xè mắt cháu.Với cháu, đó chính là những ngày thơ bé tuy khó khăn nhưng tràn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc vì có bà kể chuyện cháu nghe mỗi đêm, ôm cháu vào lòng, rồi lại hát cháu nghe những câu hò xứ Nghệ mộc mạc: “Gửi Hà Tĩnh mình thường, răng mà thương mà nhớ… Trăm năm muối mặn gừng cay. Dân tôi ngàn năm khó nhọc. Mà sống chắt chịu câu nghĩa tình.Biết khi mô trong, khi mô đục…” Hạnh phúc vì mỗi khi tiết trời trở lạnh, có người vẫn hằng đêm trông cháu ngủ, rồi đắp chăn vì sợ cháu mình co ro trong giá rét. Hay hạnh phúc chỉ đơn giản là những bữa cơm bên bà, tuy cơm canh có đôi lần ám mùi khói nhưng với cháu, đó là những bữa ăn ngon nhất. Lớn lên thêm một chút, giáng sinh trong tâm trí cháu không chỉ là ngày hoa cả nở trắng nữa, mà đã là nhưng ngày bắt đầu biết mộng mơ. Bà có nhớ không bà, đã bao nhiêu lần vào ngày Noel, cháu cứ năn nỉ bà đun bếp vào chiều muộn. Thực ra tại nhà mình không có ống khói, cháu hi vọng ông già Noel nhìn thấy khói bếp bà đun mà phát hiện có một đứa bé đang hồi hộp chờ quà ông mang tới. Cũng như đã bao nhiêu lần vào đêm Noel, cháu treo chiếc tất cuối giường, rồi tin và hi vọng vào phép màu sẽ tới. Nhưng lo mùa vụ tất bật chưa xong, với bà, Noel cũng giống những ngày bình thường, nên dĩ nhiên chẳng có phép màu nào xảy ra với cháu cả. Những ngày ấy, tỉnh dậy,thấy chiếc tất đã phơi trên dây, rồi đến tiếng bà la cháu “Tất bẩn thì con đừng treo lên cho người ta thấy, muốn giặt thì cứ vứt ra chậu để bà giặt cho” là cháu lại mếu máo, phụng phịu giận bà không hiểu lòng trẻ nhỏ. Vật lộn với nắng gió Tây Nguyên, bà nuôi cháu lớn lên theo từng ngày. Những mùa Noel sau đó, cháu đã thôi vương vấn và đặt mơ mộng nhiều vào món quà từ chiếc tất nữa. Thay vào đó, cháu tập tành làm thiệp Noel.Những tấm thiệp được trang trí bằng gạo và lá cây, bên trong là những nét chữ vụng về của cháu, không hiểu có gì đẹp mà khi đưa tấm thiệp ấy đặt vào bàn tay thô ráp của bà, cháu thấy khuôn miệng bà móm mém nở nụ cười, rồi sau đó mắt bà lại đỏ hoe, như mỗi lần bà đun bếp vậy!

Rồi ba không còn, cháu và bà về sống với mẹ cho ngôi nhà bớt cô quạnh. Chỗ ở mới, niềm vui mới, cháu tạm thời xếp lại những tháng ngày thơ ấu bên bà để chạy theo những thú vui cùng bạn bè. Cuộc sống chật vật với điểm số và bắt đầu những ngày sống lo toan khiến cháu lạnh lùng hơn, và vô cảm hơn. Cho đến một ngày, nhìn bà, cháu bàng hoàng tự hỏi người đứng trước mặt mình là ai. Có phải bà cháu không, sao tóc bà lại bạc hết rồi thế? Có phải bà cháu không, sao người lại gầy rọp đi, làn da lại nhăn nheo đến thế? Không, không phải bà rồi, lẽ nào bà cháu sao lại già đến thế kia? Hình ảnh cuối cùng trong kí ức cháu là người bà khỏe mạnh thoăn thoắt đun bếp, nhặt củi cơ mà? Chẳng lẽ hình ảnh đấy đã là quá khứ lâu vậy rồi sao? Từ bàng hoàng, cháu đau xót nhận ra đã bấy lâu nay, ham vui cháu thực quá vô tâm với bà. Mẹ bảo bà giờ yếu lắm, bà hay bị đau lưng, xương không còn chắc khỏe,lại đãng trí, nhớ nhớ quên quên lẫn lộn rồi. Nghe mẹ nói mà mắt cháu cay cay, cháu thấy giận mình lắm, bà ạ! Nhưng khi cháu chưa kịp bù đắp những năm tháng yêu thương cho bà thì, căn bệnh tai biến mạch máu não đến nhanh, rồi bà ra đi trong chốc lát. Bà đi thật rồi… Sinh lão bệnh tử là điều không ai tránh khỏi, ai cũng một lần phải chết thôi. Nhưng,cứ nghĩ đến những lần bà đun bếp ngày xưa, nhớ đến gương mặt gầy gò của bà những ngày cuối đời, sao cháu lại không kìm được nước mắt!!

     Tháng nối ngày thấm thoát trôi nhanh, giờ cháu đã lớn lên, đi học xa nhà, mang theo cả những kí ức về bà đi nữa. Ở chốn nay, cháu chỉ có một mình. Cháu lao vào học như điên, hi vọng điều đó có thể lấp được các khoảng trống những nỗi nhớ. Sự ra đi của bà đã dạy cháu biết quý trọng những thứ mình đang có hơn. Noel đến, nhà nhà đã chưng những cây thông gắn đèn lấp lánh, những hang đá to, đẹp lắm bà ạ! Không khí ở đây rộn ràng đón Noel, người lớn tất bận sắm đồ, mua quà cho trẻ nhỏ, không như giáng sinh ở quê mình đâu. Nhưng cháu thấy,cái đẹp,cái lộng lẫy ấy vẫn không sao sánh bằng cái Noel ấm áp ở quê nhà-nơi có những đứa trẻ lấm lem bụi cà phê xay, nơi cực nhọc nhưng mọi người sống thương yêu, tình nghĩa. Người ta bảo năm nay là năm tận thế, nên ông già Noel sẽ tặng một điều ước cho tất cả mọi người, dù lớn hay bé, nếu sống sót được qua ngày tận thế thì điều ước đó sẽ thành hiện thực vào đêm giáng sinh. Cháu không biết lời đồn đó có đúng không, không biết mình có sống được không, cũng không biết ông già Noel có đọc được chữ Việt Nam không, nhưng vẫn viết thư gửi ông ấy xin một điều ước, bà ạ! Sống đến ngày hôm nay, cháu có rất nhiều điều để ước. Khi nghĩ về học tập, cháu ước gì mình thông minh hơn, để cơ hội vào cánh cửa đại học không quá mong manh như thế. Rồi khi nghe mẹ gọi điện nói bằng giọng nói có chút nghèn nghẹn, lại như tiếng thở dài oán trách “cà phê năm nay lại mất mùa con ạ, thiên nhiên mưa nắng thất thường, cà nhà mình chưa kịp nở đã rụng bông” cháu lại thương và ước những mùa màng bấp bênh thôi đừng ám vào phận mẹ, phận bà và số phận bao nhiêu con người lam lũ quê mình nữa. Và… Cháu cũng ước mình có thể thay đổi những lầm lỗi trong quá khứ ,để khi nghĩ về bà, cháu không phải tự dặn mình “Thôi Trà ơi, đừng khóc”. Thế nên, hi vọng vào phép màu đã giục cháu viết thư gửi ông già Noel rằng “Dù rất muốn, nhưng con không thể xin ông cho bà cháu sống lại, vì người chết đi là việc của trời đất sắp đặt rồi. Vậy xin ông hãy cho cháu về lại thời gian bà sống trong những năm tháng cuối đời,để sửa chữa sai lầm của mình, ông nhé. Sống xa nhà từ bé giúp cháu tự lập, thiếu thốn vật chất giúp cháu cứng rắn hơn nhưng thiếu bà, cuộc sống cháu chỉ toàn cô đơn thôi... Cháu cũng xin ông khuyến mãi thêm một điều ước nữa, xin ông cho thời tiết thuận hòa, để mẹ cháu, người dân quê có một cuộc sống an nhàn hơn. Cháu năn nỉ ông đấy ạ!” Bà nghĩ điều ước của cháu thành hiên thực không? Cháu cũng không biết, nhưng nếu được gặp bà lần nữa,cháu sẽ đặt bức thư này vào tay bà, nhìn cảnh bà vừa đọc vừa móm mém cười, rồi mắt lại cay cay. Nếu được gặp bà, cháu sẽ ôm chặt lấy thân hình gầy gò của bà, rồi hát cho bà nghe, nắm lấy tay bà thật chặt và nói với bà điều cháu luôn nghĩ nhưng chưa bao giờ nói thành lời  “CHÁU YÊU BÀ NHIỀU!”.
                              
Cháu Trà, thương yêu viết gửi bà trong những ngày đợi chờ phép màu xảy ra.


P/S: Tôi viết những dòng này khi ngày thi học kì đang đến văn viết vội, tuy không hay nhưng tình cảm đong đầy. Bài viết này với tôi không chỉ là một bài dự thi, mà qua đây tôi muốn nhắn gửi những lời yêu thương đến:
+ Cô Heo, má QA: hai người là người con rất yêu quý, con thương cô Heo nhiều đến mấy,cô cũng biết rồi. Còn má QA là người con ít nói chuyện, nhưng mà là người đầu tiên con gặp trên Kites, và cũng là người con vô cũng yêu mến.
+ Oppa, appa VA: 2 người bớt trăng hoa đi nhá, không thì dù thương đến mấy nhưng đến già con (em) không nuôi đâu  *ngoáy mông 2 cái* =))
+ mợ lachavien, lão Pi: thương yêu và nhớ 2 đứa m lắm, lớp diu *chíu chíu* =)). Mạng tuy ảo nhưng tình cảm là thật *ngoáy mũi* =)))))))
+ Cuối cùng chúc ss shushi, mấy mem nhà 2pm, 96er, nhà toxic, nhà woo-jung, má con nhà min và tất cả mọi người một mùa giáng sinh an lành nhé.

                                                     ♪ღ♪*•.¸¸¸.•*¨¨*•.¸¸¸.•*•♪ღ♪¸.•*¨¨*•.¸¸¸.•*•♪ღ♪•
                                                                      ░░░░M░E░R░R░Y░░░░
                                                               ░░░ C░H░R░I░S░T░M░A░S░░░
                                                     ♪ღ♪*•.¸¸¸.•*¨¨*•.¸¸¸.•*•♪ღ♪¸.•*¨¨*•.¸¸¸.•*•♪ღ♪•

Bình luận

http://kites.vn/forum.php?mod=redirect&goto=findpost&ptid=365186&pid=5014003  Đăng lúc 26-12-2012 05:12 PM
http://kites.vn/thread/-poll-binh-chon-bai-viet-duoc-yeu-thich-nhat-tu-sbd-34-sbd-66--365140-1-1.html  Đăng lúc 20-12-2012 11:17 PM
bài viết hay và xúc động lắm em  Đăng lúc 19-12-2012 08:13 PM
aaaaaa k có anh =.=  Đăng lúc 19-12-2012 08:10 PM
me 22 ^^  Đăng lúc 19-12-2012 12:00 PM

Rate

Số người tham gia 3Sức gió +15 Thu lại Lý do
namy2206 + 5 Ủng hộ 1 cái!
yool_bluespill + 5 Ủng hộ 1 cái!
cuopbienmap + 5 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách