Kites

Tiêu đề: [Truyện dài | M] Tam giác không hoàn hảo - Project Triangle | I_shine | Bonus Chap [In trang]

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:03 AM
Tiêu đề: [Truyện dài | M] Tam giác không hoàn hảo - Project Triangle | I_shine | Bonus Chap
TAM GIÁC KHÔNG HOÀN HẢO



Author: I_shine
Status: phần tiếng Việt đã hoàn thành, English is on going
Rating: M
Disclaimer :

Trong câu chuyện này tác giả mượn tên và một chút thân thế của diễn viên Philip Lee cho nhân vật nam chính. Tuy nhiên đây không phải là fanfic về diễn viên Philip Lee.
Thể loại: Lãng mạn
Summary:
Philip và Izzy, một người gốc Hàn nhưng sinh ra và lớn lên ở Mỹ, một người gốc Việt nhưng học đại học và mở công ty ở Australia. Trong họ đều có sự giao thoa của hai nền văn hóa Đông, Tây rất khác biệt. Cả hai sắp hoặc vừa bước qua tuổi 30 và thấy mình không còn ở thời mộng mơ và bồng bột nhưng vẫn còn lâu mới già. Họ đã có những va vấp trong đời và có những kinh nghiệm sống của riêng mình. Nhưng như vậy đã đủ chưa hay cũng giống như độ tuổi của họ, từ ‘trưởng thành’ vẫn còn dở dang nơi đầu môi.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:04 AM
Chapter 1 – Pick two (Part 1)

Bạn đã bao giờ nghe đến khái niệm ‘Project Triangle – Tam giác dự án’ chưa nhỉ? Đó là một khái niệm cơ bản để người sử dụng chọn ra phương án tối ưu nhất. Điều duy nhất bạn cần nhớ khi sử dụng khái niệm này là ‘Pick-two’, nghĩa là bạn chỉ được chọn hai trong ba điều kiện mà bạn cần hoặc muốn. Chính vì thế đôi khi người ta gọi nó là ‘Tam giác bất khả thi’. Nghe hơi mơ hồ nhỉ. Vậy để tôi lấy ví dụ cụ thể nhé.

Một nhà máy muốn tạo ra một chiếc xe đạp có ba tiêu chuẩn: khung nhẹ, dáng đẹp và rẻ. No way! Khung nhẹ thì phải làm bằng vật liệu xịn, mà vật liệu xịn thì không thể rẻ. Lại còn đòi thêm dáng đẹp nữa thì chi phí thiết kế và thiết lập dây chuyền sản xuất cũng đòi hỏi nhiều tiền. Vậy nên nhà máy đó chỉ có thể làm ra sản phẩm đáp ứng hai trong ba tiêu chuẩn mà họ đã đề ra thôi.

-        Khung nhẹ và rẻ: xe sẽ phải hơi xấu vì nhà máy sẽ phải cắt giảm chi phí ở khâu thiết kế và đơn giản hóa dây chuyền sản xuất; hoặc

-        Đẹp và rẻ: thì khung phải hơi nặng và không bền vì dùng vật liệu rẻ tiền; hoặc

-        Khung nhẹ và dáng đẹp: bắt buộc phải đắt thôi.

Thêm một ví dụ nữa nhé. Bạn muốn tìm một công việc: thú vị, nhàn hạ và lương cao. Forget about it! Bạn sẽ chỉ tìm được một trong ba loại sau:

-        Thú vị và nhàn hạ sẽ đi với lương thấp: chả ai dại gì trả bạn nhiều tiền để bạn ngồi chơi, xơi nước; hoặc

-        Thú vị và lương cao: chuẩn bị tinh thần mà cày chết thôi đấy nhé; hoặc

-        Nhàn hạ và lương cao: nghe không thôi đã thấy kỳ quặc rồi. Chắc công ty đó đang cần rửa tiền nên thuê bạn ở đó để làm quân tốt thí bất kỳ lúc nào.

Bây giờ chắc bạn đã hiểu ý tôi rồi đúng không? Phải nói rằng từ khi biết đến cái tam giác này mọi việc đối với tôi trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Sắm xe ư? Mua nhà ư? Tuyển nhân sự ư? Chọn đối tác làm ăn ư? Đặt mục tiêu cho dự án ư? Chỉ cần vẽ ra một hình tam giác là tôi đã biết chính xác mình đang tìm gì. Những bước về sau tự chúng sẽ xuất hiện. Dần dần Project Triangle đã trở nên thân thiết với tôi đến mức nếu bạn có khả năng ngoại cảm thì sẽ thấy cái tam giác lúc nào cũng sáng lóe và bay lơ lửng trên chóp đầu của tôi.



Vấn đề ở chỗ là tôi không thể áp dụng Project Triangle vào một vấn đề đang trở nên rất cấp thiết và vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn khi tôi lại không coi vấn đề đó là cấp thiết mà chỉ những người xung quanh tôi mới coi nó là cấp thiết mà thôi. Nghe lại khó hiểu rồi phải không?

Nếu bạn là con gái thì bạn sẽ muốn chồng tương lai của bạn thế nào? Đẹp trai, nhiều tiền và chung thủy?

Nếu bạn là con trai thì cô vợ tương lại của bạn phải thế nào? Xinh đẹp, thông minh và nghe lời chồng?

Nhưng khổ nỗi, cái tam giác chỉ cho chúng ta chọn hai trong ba tiêu chuẩn đó thôi. Vậy nếu được chọn hai trong ba, bạn sẽ chọn hai tiêu chuẩn nào? Vì tôi chẳng thể quyết định mình sẽ chọn hai tiêu chuẩn nào cho người đàn ông của đời mình nên tôi vẫn chưa chịu lấy chồng để mặc cha mẹ lo sốt vó.

Và sáng nay cũng vậy, sau khi bước vào thang máy và kéo hai khóe môi ra vừa đủ để tạo thành một nụ cười xã giao, tôi bắt đầu lấy Project Triangle ra đo đặc người đi cùng với mình.

[Good looking … ticked.
Woah! So tall. Đối với tôi, việc ai đó cao lớn luôn là một kỳ tích vì bản thân tôi đã thử đủ mọi cách nhưng chỉ cao có 1.55m và nặng 45kg. Thế nên chàng trai đang đứng trước mặt tôi đây quả là đáng hâm mộ khi cao phải hơn cả 1.8m.

And… so handsome. Đôi mắt nâu với hai hàng lông mày đậm nhưng gọn. Bắp tay phồng lên dưới lớp áo sơ mi và dưới lồng ngực vạm vỡ kia chắc chắn là 6 packs (hehehe). Nhưng thứ chết người nhất chính là đôi môi dày sexy lại nở ra một nụ cười hiền lành.]

[Wealthy… ticked.
Từ đầu đến chân toàn đồ hàng hiệu. Nhìn kỹ rất cầu kỳ nhưng không phô trương thể hiện một gu thẩm mỹ rất tốt và một ví tiền khá dày. Trong tay lại thêm chiếc chìa khóa xe Jaguar càng chứng tỏ anh ta không hề nghèo.]

[Faithful… ???
Hm… Chỉ nhìn thôi thì không biết.]



...

Khi bạn 32 tuổi và là phó tổng giám đốc của một trong 20 công ty trẻ thành công nhất Australia như tôi thì bạn nghĩ gì về đàn ông nhỉ?

Tất cả các cô bạn của tôi đều đã lấy chồng. Có cô thì chồng hơn những 16 tuổi, thành đạt và tất nhiên chung thủy vì có điên mới đi lăng nhăng trong khi còn nguyên cô vợ trẻ ở nhà ‘dùng không hết’. Có cô thì chồng đẹp trai, cũng chung thủy nhưng được đặt biệt danh là Mr. ‘Tùy’ vì vợ có nói gì thì cũng trả lời bằng một câu duy nhất ‘Tùy em’, lý do là vì anh ta nghĩ mình kiếm tiền ít hơn vợ nên không có ý kiến. Có cô thì chồng đẹp trai, làm ăn cũng khá nhưng mắt ít khi nhìn thẳng mà chủ yếu liếc dọc, liếc ngang.

Tôi có ghét những người đàn  ông như thế không? Hoàn toàn không vì phần lý trong tôi hiểu rõ không có ai hoàn hảo. Thình thoảng khi chúng tôi tụ họp ăn uống, tôi vẫn nói chuyện vui vẻ với những ông chồng của các bạn tôi và cũng thấy họ có những điểm thú vị riêng của mình. Nhưng tôi có muốn một người như thế cho mình không? Câu hỏi này tôi giấu thật kỹ cho riêng mình chứ mẹ mà biết được thì sẽ sắm ngay một lễ giải hạn hoành tráng hy vọng khói hương mịt mù sẽ làm đầu óc tôi ngu ngơ đi phần nào mà gật đầu lấy đại một ông chồng.



Tháng 8 năm ngoái công ty tôi quyết định đầu tư sang Hàn Quốc. Ồ, đúng là có rất nhiều tập đoàn Hàn Quốc ra nước ngoài đầu tư, nhưng như thế không có nghĩa là họ không kêu gọi đầu tư nước ngoài. Kinh tế thế giới là một mạng nhện khổng lồ không biên giới với nhiều đường ngang dọc và các nhà đầu tư lượn lờ trên các con đường này tìm giao lộ. Cuối tháng 9, tôi bay sang Seoul lần đầu tiên để gặp gỡ với bên kêu gọi đầu tư. Do đây là một dự án của rất lớn của chính phủ nên được chia ra làm nhiều hạng mục nhỏ và theo nhiều giai đoạn. Các nhà đầu tư tuy được mời nhưng vẫn phải trình hồ sơ dự thầu thể hiện khả năng đầu tư của mình ở từng hạng mục, sau đó ủy ban chấm thầu sẽ nghiên cứu và lựa chọn những nhà đầu tư cuối cùng. Vì lúc đó ở Melbourne vẫn còn dư âm của mùa đông xám xịt nên Seoul đẫm sắc vàng và đỏ làm tôi mê mẩn. Tuy nhiên đến giữa tháng 11, khi những bông tuyết đầu tiên rơi xuống và công việc thị sát cũng vừa xong, tôi đặt vé máy bay ‘dọt’ luôn về Melbourne. Tôi ghét mùa đông.

Mãi đến giữa tháng 2 năm nay tôi mới lò dò trở lại Seoul sau nhiều lần trì hoãn để đợi mùa đông hết hẳn, và nghe nói mùa xuân Hàn Quốc cũng vẫn lạnh. Michael mặc dù sốt ruột với công việc vô cùng nhưng anh biết tính tôi, hơn nữa tôi vẫn hoàn thành đúng tiến độ dự án cho dù lần lữa việc sang Seoul.

Michael là business partner của tôi, bạn làm ăn tri kỷ, tổng giám đốc của công ty. Nhiều người lần đầu gặp nhầm chúng tôi là hai vợ chồng, nhưng nếu bạn làm việc với ai 12 tiếng/ngày, và ngoài giờ ăn trưa, chủ đề nói chuyện chính là tiền thì sự lãng mạn sẽ không cánh mà bay. Tuy giữa chúng tôi không hề có tình yêu, nhưng lại tồn tại một sự tin tưởng tuyệt đối trong kinh doanh. Không ít lần có người muốn phá bỏ sự tin tưởng này, nhưng đều thất bại. Họ nhận ra rằng họ phải ra đi, hoặc phải chấp nhận sự liên kết bền chặt giữa hai chúng tôi. Vợ của Michael lúc đầu cũng khó chịu lắm, nhưng rồi cũng hiểu ra giữa tôi và Michael ngoài những quan tâm chung về công việc và đội footy Geelong Cats thì chẳng bao giờ nói với nhau một câu nào về cuộc sống riêng của mình. Tôi biết địa chỉ nhà Michael, nhưng chưa một lần đặt chân đến đó. Vợ Michael không còn ghen tuông nữa nhưng vẫn không ưa tôi. Tôi mà là cô ấy thì cũng vậy. Chiếm hữu là bản năng của con người, trong khi lắm lúc Michael ở công ty nhiều hơn ở nhà. Michael cũng chẳng bao giờ có ý định đến nhà tôi. Anh muốn tránh những thị phi không cần thiết. Khi đồng sự là hai người khác giới, một số nguyên tắc cần phải được đặt ra để đảm bảo tất cả những người khác thấy được ranh giới rõ ràng giữa công và tư.

Tôi muốn nói thêm là Michael khá đẹp trai, và với số tài sản hiện sở hữu thì có thể được coi như đã có hai trong ba tiêu chuẩn của người đàn ông hoàn hảo rồi. Chúng tôi gặp nhau ở trường đại học Monash. Lúc đầu là bạn bè thân thiết, sau thành bạn làm ăn. Mà lạ là khi chỉ là bạn bè, chúng tôi chia sẻ với nhau rất nhiều điều riêng tư, nhưng sau khi thành bạn làm ăn, tự nhiên những điều mà chúng tôi nói với nhau được rút gọn lại thành mấy chủ đề như đã nói ở trên. Michael có phải là người đàn ông chung thuỷ không? Người bạn mà tôi biết ở trường đại học thì không phải, còn sau khi lập công ty và lấy vợ thế nào thì tôi không biết vì Michael không còn nói những chuyện đó với tôi nữa.
Đúng ra Michael rất muốn sang Hàn Quốc làm dự án này. Lâu lâu được đi đến một chỗ mới cũng thú vị nhưng vì anh là tổng giám đốc, cộng thêm ba đứa con nhỏ. Michael lại là một người cha có trách nhiệm. Tuy tôi chẳng biết ba đứa chính xác bao nhiêu tuổi nhưng vẫn phải được đưa đón tới trường hàng ngày và Michael phụ trách một trong ba đứa. Thế nên cuối cùng trưởng không đi thì phó đi cho dù chúng tôi biết rằng đến một đất nước vẫn còn mang nặng tư tưởng Nho giáo thì đàn ông sẽ dễ được chấp nhận hơn phụ nữ.

Chúng tôi bù đắp điểm yếu giới tính của tôi bằng cách tuyển một General Manager cho văn phòng ở Seoul là một người đàn ông Hàn Quốc. Mr. Kang đã 55 tuổi nhưng là một người có đầu óc cởi mở và làm việc mẫn cán. Tôi sẽ ở đó, nhưng chỉ ra mặt khi thật cần thiết. Mr. Kang là bộ mặt của chúng tôi ở Seoul.



Lần quay lại này tôi sẽ phải ở lại lâu vì dự án đã vào giai đoạn chuẩn bị hồ sơ thầu. Thế nên sau 1 tháng ở khách sạn, chán ngấy căn phòng bé xíu, tôi nói cô phiên dịch kiêm trợ lý riêng Kim Da Jung tìm cho mình một nơi ở bên ngoài. Da Jung bằng tuổi tôi vừa cưới chồng nhưng luôn kính cẩn gọi tôi là ‘Phó chủ tịch’ khiến những tuần đầu tiên tôi như người bị điếc vì không biết là cô ấy đang gọi mình. Tôi than phiền điều này với Michael làm anh cười rơi cả điện thoại.

Hai tuần sau, Da Jung dắt tôi đi coi vài căn hộ, hai căn nhà và tôi đã chọn được cho mình một chỗ ở mới. Da Jung nói chỗ đó hơi xa văn phòng nhưng tôi đã dùng Project Triangle để ra quyết định và hoàn toàn hài lòng.

Tầng 19, tầng cao nhất của toà nhà chỉ có hai căn hộ. Lý do là vì một số căn hộ ở tầng 18 được thiết kế thành hai tầng thông lên tầng 19, thế nên tầng 19 chỉ còn diện tích để làm hai căn hộ riêng biệt ở đầu hành lang bên trái nếu tính từ cửa thang máy. Khi tôi đến thuê thì cả hai căn hộ chưa có ai ở nên họ để tôi tuỳ chọn. Tôi thấy 2 căn giống y chang nhau, có chăng một căn bên này, một căn bên kia, giống như nhìn nhau qua một tấm gương. Cuối cùng tôi chọn theo số. 1901. Người đến sau sẽ hợp hơn với số 1902.

Căn hộ của tôi có hai phòng ngủ rộng rãi, một phòng khách thiết kế theo không gian mở nối với một phòng bếp thoáng đãng và tiện nghi và một phòng làm việc thông ra một khoảng sân gạch xinh xinh. Diện tích vừa đủ để tôi có thể tự chăm sóc. Ngay cả ở Melbourne, tôi cũng chọn cho mình một biệt thự nhỏ và tự tỉa cây, cắt cỏ, hút bụi, lau nhà. Tôi không thích những ngôi nhà to hơn khả năng tự lau chùi của mình vì tôi không muốn thuê người lạ đến dọn dẹp nơi riêng tư của mình.

Khoảng sân gạch của căn hộ nhìn ra sông Hàn, một bên nhìn sang một vài toà nhà thấp tầng hơn, một bên là một bức tường, ngăn với khoảng sân của căn hộ số 1902. Dọc bức tường là một hàng chậu cây gì đó, khá cao làm nên một mảng màu xanh mát mắt và đem thêm sự riêng tư cho hai căn nhà. Cuối tuần đầu tiên sau khi dọn đến, tôi đi sắm cho mình hai chiếc ghế lười, một cái bàn gỗ cùng màu với ghế, một chiếc dù vải màu kem phòng khi trời nắng rồi nằm dài ngoài sân, ngắm nghía trời đất. Trên cao thật yên tĩnh nên sau khi nằm chán, tôi vào nhà bật nhạc hết cỡ, nhảy múa, hát hò một mình suốt buổi chiều. Độc thân có sự thú vị riêng của nó. Giá mà bố mẹ tôi hiểu được điều đó.



Chỉ còn gần 3 tháng nữa là năm tài chính ở Australia kết thúc, thế nên sau khi dọn về nhà mới được 2 tuần tôi phải quay về Melbourne họp chuẩn bị cho quý cuối năm và để chuyển giao bớt công việc ở head quarter của tôi cho những người khác khi tôi bận rộn ở Seoul. Tôi không thích máy bay. Tiền đình của tôi quá nhạy cảm nên những chuyến bay dài làm tôi rất mệt mỏi. Hơn nữa bây giờ Melbourne đang vào mùa đông. Trời u ám lại thêm những con số tài chính nhảy múa trong đầu dễ làm cho da nổi mụn. Nhưng không có lựa chọn nào khác, nhất là ở vị trí của tôi lại càng không thể chỉ chọn những thứ mình thích làm.

Trong 3 tuần làm việc cùng nhau, Michael hỏi tôi đúng một lần về việc ăn ở của tôi ở Seoul và tôi cũng chỉ trả lời ngắn gọn rằng mọi thứ đều ổn cả. Sau đó trước ngày tôi bay, Michael hỏi thêm có ai biết địa chỉ của tôi ở Seoul không và khi biết có Mr. Kang, Da Jung và chú lái xe Goo thì anh gật đầu yên tâm. Sau đó tôi bổ sung thêm là còn bố mẹ tôi ở Việt Nam cũng biết nữa. Vậy là 5 người.

Suốt 8 tiếng dập dềnh trong không trung tôi cố gắng quên đi cảm giác buồn ói bằng cách tập trung đầu óc tưởng tượng về mùa hè ở Seoul. Tôi đã lên Internet tìm hiểu về nhiệt độ mùa hè ở Seoul, cũng nóng như mùa hè ở Hà Nội và Melbourne. Tốt. Tôi thích mùa hè. Nóng chưa bao giờ là vấn đề đối với tôi.

Nhưng mùa hè hấp dẫn không đủ ngăn đầu tôi quay mòng mòng khi máy bay tiếp đất. Chú lái xe Goo phải gọi tôi mấy lần tôi mới lờ đờ mở được mắt và nhận ra là đã về đến khu căn hộ. Chú Goo nhìn bộ dạng của tôi thì sốt sắng lấy hành lý và muốn giúp tôi mang lên nhà nhưng tôi mỉm cười cảm ơn chú, hít vài hơi không khí trong lành rồi tự mình kéo chiếc va li nặng trịch về phía thang máy.

Tôi lơ mơ bước vào thang, bấm nút rồi dựa lưng vào tường nhắm mắt đợi. Tôi không buồn mở mắt ra ngay cả khi thấy có ai đó vội vàng chạy tới lách qua hai cánh cửa đang đóng lại để bắt kịp chuyến thang. Cửa thang đóng lại và thang bắt đầu vù vù chạy lên. Cảm giác buồn ói lại trở lại, tôi đưa tay bịt miệng và lôi xềnh xệch chiếc va li theo mình lao về phía cửa nhà ngay khi cửa thang máy hé mở.

Ngày đầu tiên trở về Seoul, tôi ngủ liền 16 tiếng đến tận trưa hôm sau. Ngồi trên giường 5 phút thấy đồ đạc không còn chạy vòng vòng quanh mình nữa, tôi chẳng còn lý do gì để ngủ lại nên nhảy khỏi giường đi tìm thứ gì bỏ bụng.

Lục lọi một hồi tôi tìm được hộp bánh quy nhạt và một lọ phô mai còn mới nguyên. Vậy là đủ. Nhặt thêm chiếc đĩa và con dao ăn, quờ thêm chai nước, tôi lôi tất cả ra ngoài sân. Vừa định dợm người nằm xuống chiếc ghế lười, tôi chợt nhớ ra là cần thêm chút âm thanh cho vui vẻ, liền quay vào nhà, mở toang cánh cửa kính của phòng làm việc, vặn loa hết cỡ, rồi bật album của Green Day.

‘Wake me up when September ends…’Tôi vừa phết phô mai lên những chiếc bánh quy, vừa gào lên theo bản nhạc. Khi ở Melbourne tôi đã rất thích bài hát này. Hãy đánh thức tôi dậy khi tháng 9 qua đi. Mùa lạnh ở Melbourne thường kết thúc vào cuối tháng 9, khi thiên nhiên thức dậy, các giác quan trong tôi cũng thức dậy. Nhưng nghe nói ở Seoul thì hết tháng 9 trời mới bắt đầu lạnh.

‘I’ll stay awake til September ends…’Tôi phịa ra một câu hát khác để phù hợp với hoàn cảnh mới của mình, rồi bỏ tọt chiếc bánh quy vào miệng.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:05 AM
Chapter 1 - Pick two (Part 2)

Đang tỳ tay trên lan can nhìn cảnh vật xung quanh của nhà mới, tôi giật nẩy người vì tiếng nhạc từ nhà bên cạnh đột ngột vang lên hết cỡ. Green Day! Sau tích tắc tôi nhận ra ban nhạc ưa thích của mình thì lập tức gật gù theo điệu nhạc. Tôi vẫn còn nhớ buổi concert của Green Day ở Mỹ hai năm trước. Phải nói rằng đó là buổi concert hay nhất mà tôi đã từng đi xem. Hiệu ứng ánh sáng và hình ảnh tuyệt hảo. Ban nhạc hát sống cực chất lượng làm cả chục nghìn người phát cuồng. Tôi và lũ bạn đã mất giọng suốt 2 ngày sau đó vì đã gào thét nổ phổi.

‘Wake me up when September ends…’ Một giọng con gái gào lên giữa nền nhạc rock dày đặc làm tôi một lần nữa trố mắt. Thêm một tích tắc nữa, tôi bắt đầu ghép giọng hát vừa rồi với cái người oặt ẹo kéo lết cái va li to tướng trong thang máy tối qua, nhưng xem ra giống như tôi đang cố ghép hai mảnh ghép không cùng góc vậy.

‘I’ll stay awake til September ends…’Ơ, câu này đâu có trong bài hát đâu nhỉ. Tréo nghoe. Ngang phè phè. Tôi đứng nghe xem còn thêm câu nào như thế nữa không nhưng bài hát đã kết thúc một cách an toàn. Bây giờ đến bài 21 Guns.

‘One twenty-one gun, lay down your arms, give up the fight…’

Nghe đến câu này tự nhiên tôi nhớ đến thằng bạn Min Soo, liền chạy vào trong nhà, nắm lăn ra sa lông cười sằng sặc. Một tháng trước đây, tôi thấy nó mặt tái mét, lảo đảo bước vào nhà. Sau một hồi hỏi han và kết thúc bằng một cái tát bốp vào mặt, tôi mới ép được nó mở mồm. Cô bạn gái vừa đưa cho nó cái que thử với hai vạch song song rõ mồm một. Tôi hỏi nó ba câu.

‘Mày có yêu Sun Ah không?’

‘Thích hơn tất cả các cô trước đây.’

‘Mày có muốn nhìn thấy con mày không?’

‘Tao đã nghĩ được ra vài cái tên rồi đấy.’

‘Mày có phải là đàn ông không?’

‘Phải.’

Min Soo đã có tất cả các câu trả lời cần thiết cho một đám cưới và tôi cũng tự tìm ra câu trả lời cho mình là cần nhanh chóng đi tìm nhà khác. Sau ba tuần lùng sục với rất nhiều màn xem nhà thất vọng, tôi mừng húm khi chộp được căn hộ này, thiết kế thoáng đãng, trên tầng cao nhất của toà nhà, và chỉ có một hàng xóm. Tôi không phải là người ngại quảng giao. Nhưng khi ở nhà, tôi muốn được riêng tư. Cũng có một hai thằng bạn khác rủ rê tôi về ở cùng nhưng tôi sợ lại bị đá ra ngoài khi những cái que thử với hai vạch song song xuất hiện mà không báo trước. Thế nên tôi quyết định tìm riêng cho mình một chỗ cho an toàn.

Gần hai tuần chuyển về nhà mới tôi cũng không biết mặt mũi hàng xóm của mình như thế nào. Xem ra họ còn sống kín đáo hơn tôi. 1901. Mấy lần tôi nhìn sang cánh cửa đó, nhưng nó chỉ im lặng nhìn lại tôi, không để lộ tí ti chi tiết nào. Cho đến hôm qua khi thấy cửa thang máy đang đóng lại và rảo cẳng chạy tới để kịp lách vào trong, tôi nhận ra chiếc nút tròn với số 19 đã được bấm sẵn nên nhìn sang người đi cùng. Ui cha! Không biết người to hơn hay va li to hơn đây? Mà sao trông như mèo ốm vậy? Tôi đang định mở miệng hỏi thăm thì thang đã lên đến tầng 19 và cửa bật mở, chiếc va li bắt đầu chuyển động. Tôi tò mò đứng nhìn theo chiếc va li lăn xiêu vẹo dọc hành lang rồi mất hút sau cánh cửa 1901. Trước khi bước vào trong nhà, tôi còn ngoái đầu nhìn lại. ‘Nhìn cái gì?’ cánh cửa 1901 cũng giương mắt nhìn lại khiến tôi thụt vội đầu vào.

Ba tôi di cư sang Mỹ và kết hôn với mẹ tôi ở đó. Ba chị em tôi đều được sinh ra ở Mỹ, có cả tên tiếng Hàn và tên tiếng Anh, nhưng trước khi về Hàn Quốc tôi chả biết từ tiếng Hàn nào ngoài tên của mấy người trong nhà. Lấy xong bằng thạc sĩ kinh tế vào năm 26 tuổi, tôi dở chứng nói với ba là tôi muốn về Hàn Quốc để hưởng thụ nốt 4 năm tuổi trẻ của mình. Ba nghe xong muốn cho tôi một cái bợp tai, nhưng rồi ông nhớ ra là mình đang ở Mỹ và thanh niên Mỹ thì có thể điên khùng hơn tôi nhiều lần. Hơn 20 năm qua ba đã xây dựng được một công ty công nghệ tiếng tăm ở Mỹ, vì thế ba đã vui mừng vô cùng khi tôi lựa chọn ngành học để sau này có thể tiếp quản công ty. Ba biết tôi không phải là loại phá gia chi tử vì đã từ lâu tôi cùng hai chị đã tham gia vào công việc của công ty, bắt đầu từ những vị trí thấp nhất như bao nhân viên khác và cũng phải nỗ lực hết sức để chứng tỏ năng lực của mình. Thế nên thay vì tung chưởng vào mặt tôi, ba về phòng làm việc của mình bóp trán suy nghĩ. Sau một tuần phân tích mặt lợi và mặt hại nếu tôi về Hàn Quốc, ba gọi tôi vào phòng làm việc đưa ra đề nghị của mình. Ba đồng ý để tôi về Hàn Quốc tiêu xài nốt tuổi trẻ, nhưng trong thời gian đó tôi phải nghiên cứu về Hàn Quốc để sau 4 năm có thể về nói lại với ba là công ty có thể làm gì để mở rộng hoạt động thị trường này. Tôi gật đầu đồng ý.

Những tháng ngày đầu tiên ở Seoul quả là điên khùng nhưng cũng thật thú vị. Không gia đình, không biết một từ Hàn Quốc, hoàn toàn mù tịt về văn hóa, tôi như một thằng ngáo giữa thành phố hiện đại không kém New York nhưng lại có những quy định đã tồn tại cả nghìn năm. Suốt nửa năm đầu tiên tôi cắm đầu cắm cổ học ngôn ngữ. Học được từ nào tôi lại lao ra đường thực hành. Cũng nhờ đó mà tôi quen vô thiên lủng người ở Seoul, đủ các loại thành phần, giới tính và lứa tuổi. Nhiều người tẻ nhạt tôi chỉ gặp một lần rồi gạt luôn ra khỏi bộ nhớ. Một số người vui vui thỉnh thoảng có thể gặp lại nói vài câu chuyện phiếm. Vài người khá thú vị để trở thành bạn thường xuyên. Và một số ít hơn thế được coi là bạn thân. Tôi cũng quen khá nhiều các cô gái, truyền thống có, hiện đại có, tóc dài có, tóc ngắn có, dịu dàng có, nóng bỏng có, da trắng có, da vàng có, da nâu tự nhiên có, da nâu do dùng tan spray có, nhưng chưa có ai đủ để thiết lập một mối quan hệ sâu nặng. Sau khi khả năng tiếng Hàn đạt mức giao tiếp cơ bản, tôi bắt đầu xin đi làm ở những dự án ngắn ngày, rồi dần chuyển sang những hợp đồng dài hạn ở bất kỳ lĩnh vực nào miễn có vai trò của IT trong đó. Tôi cũng giữ đúng lời hứa với ba, thỉnh thoảng gửi cho ông những bản báo cáo về tình hình ở Hàn Quốc cùng với các suy luận và phân tích của tôi.

Mẹ và hai chị cưng tôi lắm vì tôi cũng rất chiều ba người phụ nữ trong nhà và vì trong mắt họ tôi đẹp trai nhất thế giới. Cao 1.86m, nặng 72kg, tập thể hình đều đặn nên tôi cũng có một body kha khá. Khi ở nhà, tôi nghĩ vì tôi là con của mẹ, là em của hai chị nên ba người mới thấy tôi đẹp. Nhưng đến khi đi học, đi làm và nhất là khi về Hàn Quốc, tôi mới dần nhận ra phụ nữ bị thu hút bởi vẻ ngoài của tôi như thế nào. Tất nhiên, không phải cô nào thấy tôi cũng xấn tới. Có rất nhiều người còn nghĩ tôi không đẹp trai, chỉ được cái cao ráo. Mỗi người một tiêu chuẩn mà. Nhưng số người thấy tôi đẹp trai đã nhiều hơn mức tôi cần rồi nên chả có gì phải than phiền.

Chính vì vậy khi lần thứ hai gặp em trong thang máy, khi em chỉ nhếch miệng cười xã giao với tôi, tôi chẳng lấy làm buồn. Nhưng giá em cất tiếng chào thì tốt hơn vì tôi tò mò muốn kiểm tra xem em có phải là người đã gào lên mấy câu hát của Green Day hôm cuối tuần không. Chỉ vậy thôi.


...

‘Philip,’ tôi giơ tay tự giới thiệu mình sau một tuần đi chung thang máy với em mỗi buổi sáng. Tôi không muốn nhận thêm bất kỳ một nụ cười xã giao nào của em nữa. Tôi không giải thích được là vì sao nhưng chúng khiến tôi thấy bản thân mình thật vô vị.

‘Philippa,’ em nắm tay tôi giới thiệu lại. Tôi nhướn mắt ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì cái nắm tay chặt và dứt khoát của em. Ngạc nhiên vì tên em là female version của tên tôi.

Không nói gì thêm sau cái bắt tay, em tỉnh bơ bước ra khỏi thang máy.

Thêm vài ngày nữa tôi chào em bằng tên Philippa như em đã giới thiệu cho đến một hôm tôi ra kiểm tra hòm thư và vô tình nhìn thấy tên thật của em trên một phong thư không được đút hết vào hòm số 1901.

‘Hi Philip,’em chào tôi vào sáng hôm sau.

‘Hi Izzy,’ tôi chào lại.

Sau một thoáng bối rối, em phá lên cười. Tôi cũng cười theo vì nghĩ em thật vui nhộn. Vậy là tôi chính thức có hàng xóm.



Lần thứ hai thấy chàng trai cao lớn đứng chờ trước cửa thang máy trên tầng 19, tôi nhận ra đây là hàng xóm mới của mình, chắc đã dọn đến khi tôi không ở Seoul. Thế là tôi đã có hàng xóm duy nhất của mình rồi đấy. Ở Melbourne, tôi chưa bao giờ có hàng xóm thân thiết nào. Lý do là vì gần đây tôi mới mua nhà, chứ trước đó toàn ở nhà thuê. Đó là do tôi có một tính xấu là rất nhanh chán nhà cửa. Ở bất cứ đâu được khoảng một năm là tôi thấy nhàm. Suốt ngày rẽ vào con đường đó, đậu xe vào cái garage đó, nhìn thấy cái mảnh vườn đó thật ngán chết. Thế là cứ sau một hoặc nhiều là hai năm, tôi lại chuyển nhà. Cộng thêm giờ làm việc thất thường và kéo dài và những chuyến công tác đây đó của tôi, kết quả là tôi chả có hàng xóm thân thiết, chỉ luôn dừng lại ở mức ‘Hello. How are you?’. Lần này hẳn cũng sẽ không khác gì nhất là khi tôi đang ở một đất nước mới lạ. Hơn nữa đẹp trai thế kia mà mình hồ hởi khéo lại nghĩ mình háo sắc, thế nên tôi chỉ chào người hàng xóm mới cũng tầng bằng một nụ cười rất chi là xã giao.

‘Philip,’ hàng xóm đưa tay ra giới thiệu sau một tuần đi chung thang máy.

‘Philippa,’ tôi buột miệng nói dối. Thề là ngay lúc ấy tôi chả hiểu tại sao mình lại phịa được ra cái tên Philippa. Ngay cả khi ngồi vào trong xe ô tô rồi tôi cũng vẫn không hiểu, mà chỉ biết cười một mình khiến chú lái xe Goo ngơ ngác. Mấy ngày hôm sau Philip vẫn thật thà chào tôi bằng tên Philippa khiến tôi phải bấm bụng để khỏi phì cười, nhưng không hề có ý định cải chính.

Và khi Philip chào tôi bằng tên Izzy, tôi giật mình. Tuy không thích ở vào thế bị động nhưng giọng nói trầm ấm cùng ánh mắt xen tia tinh nghịch của Philip khi gọi tên thật của tôi làm tôi bật cười.

Những ngày sau đó ngoài ‘hello’ và ‘bye bye’, chúng tôi trao đổi thêm mấy câu linh tinh vừa đủ hết 19 giây đi cùng thang máy.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:05 AM
Chapter 2 – The door to outer space

Giữa tháng 4, thời tiết bắt đầu nóng dần lên. Cứ chiều về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là mở cánh cửa kính thông ra sân để gió lùa vào nhà, thổi bay không khí tù đọng.

Ở trên cao cũng thích, mở cửa thoải mái mà không lo ruồi nhặng lao vào trong và ít bụi nữa. Tuy không phải là người ở dơ, nhưng tôi chưa bao giờ tìm thấy hứng thú trong việc kéo lê chiếc máy hút bụi quanh nhà thế nên ở đâu càng lâu phải dọn dẹp, càng tốt. Bây giờ tôi cũng thấy ở một mình thì ít phải dọn dẹp hơn. Lúc trước ở cùng với Min Soo, suốt ngày tôi thấy phát kinh lên vì những đôi tất dúm dó và bốc mùi mà nó nhồi ở bất kỳ góc nào trong nhà. Nghĩ đến đứa con của nó, tôi lại tự hỏi không biết tính xấu đó có di truyền không nhỉ?

Ngày mới về Hàn Quốc, tôi ở nhờ nhà một người họ hàng xa lắc xa lơ đến nỗi tôi không biết phải tả lại mối quan hệ đó thế nào. Nhưng vì lúc đó Hàn Quốc có quá nhiều điều mới mẻ, hay ho mà tôi muốn khám phá nên tôi ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà khiến người họ hàng của tôi không hài lòng. Sau hai tháng tôi dọn ra ngoài. Tôi đã ở rất nhiều kiểu nhà vòng quanh Seoul này, từ khu ổ chuột đến các biệt thự sang trọng tuỳ vào túi tiền và sự quen biết ở từng thời điểm. Sau một năm đầu chán cảnh nay đây, mai đó, và đã có được một nhóm bạn thân thiết, tôi quyết định ở chung nhà với Min Soo. Ngoài những đôi tất bốc mùi, Min Soo là người rất dễ tính. Tôi đi sớm, về muộn, nó chẳng bao giờ thắc mắc. Tôi ‘cầm nhầm’ bữa trưa mà nó vừa kỳ cạch chuẩn bị tối hôm trước, nó chẳng hề cằn nhằn. Tôi nghe nhạc to điếc tai, nó cũng không ý kiến gì. Tuy nói sống chung nhưng mọi thứ vẫn theo ý của tôi. Vì vậy tôi thấy hơi tội lỗi khi chẳng thấy nhớ nhung gì thằng bạn sau khi dọn đến nhà mới.

Ở trên cao cũng yên tĩnh nữa. Tiếng ô tô dưới đường chỉ nghe rì rì bé tí. Tiếng ồn duy nhất là tiếng nhạc từ bên nhà của em. Tôi thấy em chỉ nghe hai loại nhạc, một là nhạc rock, hai là classic và new age instrumental. Có lần em hỏi tôi có thấy phiền khi em bật nhạc to không và thật may là tôi cũng rất thích hai loại tiếng ồn này nên không thấy khó chịu gì. Tôi thích nhạc và đã nghe thì muốn bật hết cỡ để có thể  nghe hết các loại nhạc cụ và âm điệu. Nhưng vì chưa tìm mua được một dàn âm thanh ưng ý cho nhà mới nên mỗi lần thấy em bật nhạc tôi lại ra sân ngồi nghe ké. Có hôm em chỉ nghe new age, có hôm lại lựa toàn classic, có hôm thấy một loạt các bài rock ballad, có hôm lại rung cả tường với punk, có hôm thì loạn cào cào đang yên ả bỗng đập uỳnh uỳnh.

Hôm nay, tôi vừa định ra sân ngồi nghe đĩa của Kings of Leon mà em vừa bật lên thì có tiếng chuông cửa. Ai có nhu cầu bấm chuông nhà tôi thế nhỉ?



Thêm một ngày cuối tuần, khi tôi đang lúi húi lau chùi các phòng thì chuông cửa kêu kính coong. Một người đàn ông trung niên trong bộ đồng phục xanh tím than thêu logo của toà nhà trên ngực, đưa cho tôi một tờ giấy toàn tiếng Hàn Quốc, và nói thêm một tràng dài. Khi thấy tôi cười ngô nghê rồi xoay ngang, xoay dọc tờ giấy, ông vỗ trán nhận ra tôi chả hiểu mô tê gì. Người đàn ông giơ tay kêu tôi chờ rồi bấm chuông nhà Philip.

Hoá ra toà nhà sắp sửa sang gì đó trên sân thượng và muốn thông báo cho chúng tôi biết là sẽ có thể có tiếng ồn trong vòng 1,2 tuần tới.

‘Ông ấy nói họ sẽ hạn chế tối đa và không làm vào buổi tối,’ Philip phiên dịch cho tôi hiểu.

Người đàn ông xem chừng chưa yên tâm, vẫy tôi và Philip đi theo mình. Ông dẫn chúng tôi ra phía hành lang gần lỗ vứt rác, nói thêm vài câu gì nữa.

‘Các người thợ sửa chữa sẽ không đi thang máy đằng kia,’ Philip vừa dịch lại vừa chỉ ra cái thang máy mà chúng tôi hay đi. ‘Họ sẽ dùng thang đưa hàng riêng của toà nhà, và đi thẳng lên sân thượng theo lối này,’ Philip chỉ vào cánh cửa đằng sau lưng người đàn ông.

Khi thấy tôi có vẻ thủng thông tin, người đàn ông gật đầu lia lịa cảm ơn Philip rồi vội vàng quay ra bấm mã số trên cánh cửa lên sân thượng mà không hề biết tôi đang nhìn chòng chọc vào ngón tay bấm số của mình.


...

Suốt hai tuần liền tôi kiên nhẫn đợi những người thợ sửa chữa kết thúc công việc của mình. Tối hôm qua khi đi vứt rác tôi đã thấy những tấm bạt lót từ thang máy đưa hàng đến cửa lên sân thượng đã được gỡ bỏ. Điều đó chứng tỏ họ đã làm xong công việc của mình. Vậy nên tối nay, sau khi tắm táp xong, tôi mở tủ lạnh lấy một chai bia rồi bắt đầu cuộc thám hiểm của mình.

7308. Tôi vừa bấm mã số đã nhìn lỏm được của người đàn ông hôm trước, vừa liếc ngang dọc đề phòng. Tạch. Tiếng khoá cửa bật mở làm tôi búng tay khoái trá. Tôi mở cửa, thò đầu vào nhìn hàng cầu thang dẫn lên sân thượng. Shit! Tôi thất vọng khi thấy ngay trên cầu thang có thêm một cánh cửa nữa. Nhưng chai bia lạnh trong tay khiến tôi tiến lại gần cánh cửa thứ hai, gõ đại mã số duy nhất mà tôi biết. Tạch. Khoá cửa bật mở. Cool! Gook lucks on my side today. Tôi mở cánh cửa thứ hai và bước ra sân thượng.

Chai bia suýt nữa rớt khỏi tay khi tôi nhìn thấy ngay giữa sân thượng, trên một bục xi măng, em đã ngồi vắt vẻo ở đó từ khi nào, hai chân đong đưa, mặt ngửa nhìn trời, môi chu lên như đang huýt sáo, mỗi tội tôi chả nghe ra tiếng nhạc.



Akakakaka… Tôi có riêng một cái sân thượng cho mình để nhìn trời, nhìn mây, nhìn trăng, nhìn sao và nhìn ra sông Hàn. Khi chọn căn hộ này, tôi đã lên kế hoạch đi bộ dọc sông Hàn vào cuối tuần. Nhưng để ra đến sông Hàn, tôi phải băng qua một vườn hoa và một con đường với 6 làn xe. Còn cái sân thượng này chỉ cách nhà tôi đúng một dãy hành lang và 12 bậc thang. Tôi sung sướng đi vài vòng xem xét khắp nơi, rồi lựa một cái bục, nhảy lên ngồi. Trời Seoul đầu hè, sao đã khá nhiều, trăng hôm nay chưa đầy nhưng sáng trong. Khi nào trăng tròn hẳn tôi sẽ phải kiểm tra xem có cây đa và chú cuội giống như ở Việt Nam không.

‘Fly me to the moon and let me play among those stars. Let me see what spring is like on Jupiter and Mars…’

Đang chu môi huýt sáo theo bài nhạc ưa thích,  tôi nhận ra có ai đó đang đứng lù lù phía cửa ra cầu thang. Theo phản xạ, tôi nhảy phụp khỏi bục, tìm chỗ trốn.



Tôi phì cười khi thấy em hốt hoảng nhảy khỏi cái bục, nhìn dáo dác xung quanh, chắc định tìm chỗ nấp. Nhưng khi nhận ra tôi, em liền nhe răng cười và trong nháy mắt đã lấy lại bình tĩnh, lại leo bục ngồi.

‘May I?’ tôi lịch sự chỉ tay đến chỗ cạnh em, hỏi.

‘Make yourself at home,’ em cũng làm bộ lịch sự đưa tay ra mời.

Tôi mở nắp chai bia rồi giơ sang phía em. Em lắc đầu từ chối. Tôi tu một ngụm rồi thở dài. Em ngạc nhiên nhìn sang.

‘Tôi đã tưởng mình là Sir Edmund Hillary cơ đấy,’ tôi nói.

Em phá lên cười.

‘Đừng lo. Anh vẫn là người đầu tiên lên đây với một chai bia,’ em an ủi.

Tôi nheo mắt nhìn cô gái đang ngồi cạnh mình. Chắc em nghĩ tôi vẫn chưa hài lòng nên hào phóng nói tiếp,

‘And it’s alright to carve your name next to mine.’

Rồi em đưa tay vẽ lên không khí. ‘The first Vietnamese female explorer, Izzy and the first Korean male explorer, Philip and the first beer bottle,…’ em ngó sang chai bia của tôi, ‘…Heiniken have found and claimed their righst to this building top at … well… whatever time now from today’

Tôi giơ tay lên, đập tay với em.

‘Vietnamese?’ tôi hạ chai bia đang nâng lên nửa chừng.

‘Vietnamese,’em đáp lại, mắt lại nhìn lên trời, không thèm để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của tôi.

“But your English…’

‘Aussie,’ em đoán được thắc mắc của tôi nên trả lời luôn.

Thảo nào. Người ta nhận xét người Australia nói tiếng Anh như một kẻ lười nhưng tôi lại thấy giọng của em ngộ ngộ, nhẹ như gió lướt trên câu chữ.



Khi Philip ngồi xuống bên cạnh tôi, tuy gió đêm đang thổi lồng lộng trên sân thượng, tôi vẫn cảm thấy một làn hơi ấm toả ra từ Philip rồi chạm vào cánh tay tôi đang chống trên bục xi măng. Một cảm giác vui vẻ theo làn hơi ấm đó tràn sang tôi khiến tôi nói nhiều hơn dự tính. Ngay sau đó, tôi lập tức điều chỉnh, không nói nữa và hướng sự quan tâm trở lại trăng và sao. Nhưng hình như Philip không lấy đó làm phiền, co chân lên ôm gối, im lặng uống bia và nhìn ngáo ngơ lên trời cùng tôi. Điều đó lại làm tôi mỉm cười trong lòng. Tôi rất ghét đàn ông nói nhiều.

Tôi chẳng nhớ là hai chúng tôi đã ngồi bao lâu trên sân thượng, chỉ nhớ đến lúc mắt tôi díp lại thì Philip cũng ngáp sái quai hàm. Chúng tôi cùng đi xuống, vừa đi vừa nghe ngóng xem có ai vô tình lên kiểm tra vào giờ này không, rồi uể oải chào tạm biệt nhau trước cửa nhà.


...

Từ hôm đó, sân thượng trở thành đỉnh Everest của tôi và em. Sân thượng không có đèn nhưng vì mùa hè trời ban đêm rất trong và có trăng, cộng thêm ánh sáng từ những tấm biển quảng cáo ở những toà nhà cao tầng xung quanh vừa đủ để tôi và em có thể nhìn thấy mặt nhau, nhưng không quá sáng để làm mất đi sự mờ ảo của bóng tối. Sau vài lần đầu vẫn còn cảnh giác vì sợ có người lên kiểm tra bất chợt nhưng tuyệt nhiên không thấy ai, tôi và em chả còn e ngại gì nữa. Sân thượng rất rộng, nhưng ba bề đều nhìn sang các toà  nhà lân cận vì thế điểm đắc địa cuối cùng được cả tôi và em lựa chọn chính là cái bục xi măng mà tôi nhìn thấy em ngồi vắt vẻo trên đó vào lần đầu tiên vì ngồi đấy sẽ có thể nhìn hết tầm mắt ra quang cảnh đằng trước

Tối nay em không ngồi mà đứng kiễng chân trên cái bục, hai mắt nheo lại cố xem có thể nhìn được bao xa trong màn đêm. ‘Chính ra họ phải lắp CCTV theo dõi chứ nhỉ?’

Tôi không hiểu nên hỏi lại: ‘Theo dõi cái gì?’

‘Theo dõi xem ai lên sân thượng,’ em giải thích.

‘Vậy để mai tôi kiến nghị với toà nhà nhé.’

Em ngồi thụp xuống cạnh tôi, giọng rất nghiêm trọng: ‘Nhỡ xảy ra trộm cắp hay giết người thì sao?’

Tôi cũng gật gù đồng tình. ‘Ừ nhỉ. Sao lại tắc trách thế. Đúng là phải kiến nghị lắp CCTV ngay lập tức. Một camera ở hành lang  chĩa thẳng về phía cánh cửa, thêm một cái chĩa thẳng đến cái bục này.’

Tôi và em nhìn nhau rồi phá lên cười. Tôi thấy ở sảnh toà nhà và trong garage có lắp rất nhiều camera, trong thang máy cũng có một cái nhưng không hiểu sao dọc hành lang lại không thấy có. Dù vì bất kỳ lý do dớ dẩn nào mà toà nhà không lắp camera ở tầng 19 cũng không làm tôi bất bình trong trường hợp này.

‘Cô có gì vui à?’ tôi hỏi khi thấy em ngồi đong đưa chân, cười một mình.

‘Anh là hàng xóm đầu tiên của tôi đấy. Hàng xóm theo nghĩa có nói chuyện thường xuyên.’

‘Lúc đầu tôi cũng thấy cô khó gần nhưng vì chẳng còn lựa chọn nào khác. Giống như con mực này vậy. Chắc do ngày xưa chưa có chewing gum nên người ta mới nhai thứ cao su từ biển này,’ vừa nói tôi vừa trệu trạo nhai nửa con khô mực mà em nướng sẵn từ dưới nhà. Từ khi về Hàn Quốc, tôi bắt đầu tập ăn những thứ quá cứng, quá dai, quá xương xẩu và thậm chí tưởng như chẳng ăn được.

‘Anh đã bao giờ ăn mực tươi mới bắt từ biển lên chưa?’ em mơ màng hỏi. ‘Mực vừa câu được, bỏ luôn vào nồi nước sôi, nhưng đừng để lâu quá, chỉ vừa đủ để hơn săn lại là vớt lên luôn rồi chấm với tương ớt, ăn nóng. Woah! Sau đó anh sẽ chẳng còn muốn ăn những con mực chết nhớt, nằm thẳng đuột, tái nhợt trên khay đá ngoài chợ nữa.’

‘Ăn món mực đó ở đâu?’

‘Halong Bay. North of Vietnam. Thuê một cái thuyền, đi loanh quanh trong vịnh, thỉnh thoảng ghé vào một trại nuôi hải sản ngay trên biển. Họ có đủ các loại tôm, cua, ốc, bề bề, mực và sò. Tôm thì hấp nước dừa. Cua có thể rang muối. Ốc và sò thì nướng than …’

Tôi chưa nghe đến các món đó bao giờ nhưng nghe giọng kể hào hứng của em, tôi nuốt nước bọt vì thèm. Đấy cũng là lần đầu tiên tôi phát hiện ra niềm đam mê ăn uống của em. Mỗi khi động đến con gì, hay cây gì, hay loại quả gì có thể chế biến thành món ăn được là em đã có sẵn trong đầu vài loại công thức. Và cách em tả món ăn đó sẽ khiến người nghe muốn được thưởng thức ngay lập tức.

‘Có chứ,’ em cao giọng trả lời khi tôi hỏi thế có gì mà em không ăn không. ‘Tôi không ăn thịt chó, thịt mèo, thịt chuột, các loại sâu bọ và côn trùng, cá voi và các loại động vật hoang dã.’

‘Động vật hoang dã thì cũng là động vật giống con gà, con vịt. Chỉ khác một con được người nuôi, một con sống ngoài tự nhiên.’ Tôi cố tình thách thức để xem em phản ứng thế nào.

‘Tổ tiên của chúng ta rất thông minh, đã lựa chọn ra cho chúng ta 5 loại thịt ngon nhất là lợn, bò, cừu, gà và vịt. Tôi đã hỏi những người đã ăn thịt gấu, thịt voi hay mấy con chui rúc trong rừng là họ thấy mùi vị thế nào. Tất cả bọn họ đều nói ăn là vì tò mò chứ đâu thấy ngon lành tuyệt vời gì đâu. Để ăn được hàng ngày vẫn phải là lợn, bò, cừu, gà và vịt.’ Nói đến mỗi tên một loài vật em lại giơ một ngón tay lên minh hoạ.

Tôi vẫn không buông tha. ‘Còn cá voi?’

‘Anh đã xem cảnh người Nhật đánh bắt cá voi chưa? Họ dùng một lưỡi câu khổng lồ bắn vào con vật rồi kéo lê nó đi hàng trăm km trên biển. Con cá voi rống lên, giãy dụa và để lại một vệt máu loang theo dòng nước. Nó đau đớn chết dần, chết mòn vì mất máu.’

Tôi đã thấy cảnh đó trên CNN một lần. Đúng là khiến người xem nhăn mặt, quay đi. Tôi cũng không bao giờ có ý định ăn thịt cá voi.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:06 AM
Chapter 3 – The girl next door (Part 1)

Min Soo trông như vừa chui từ trong máy giặt ra. Một tháng nữa mới đến ngày đám cưới mà mỗi lần gặp nó, tôi tưởng nó vừa bị ai đập tơi tả. Khách mời đằng nhà trai, khách mời đằng nhà gái, nhà thờ, nhà hàng, thực đơn, thiệp mời, ô tô, hoa, váy cưới, chụp hình… Việc nào mọi người cũng hỏi ý kiến nó, nhưng rồi chẳng ai nghe nó nói và cuối cùng quay ra trách móc nó tại sao không giúp đỡ gì. Tôi thấy các cô gái từ khi đi mẫu giáo đã bắt đầu nghĩ về đám cưới trong mơ của mình, còn đám con trai thì lại cố tránh nghĩ đến chuyện đó càng lâu càng tốt. Nhưng mọi người có thấy không? Cho dù nghĩ cả suốt 20 mấy năm trời, nhưng đến khi đám cưới, các cô gái vẫn nhặng cả lên, chả biết mình muốn gì. Thiệp in nổi hay in chìm? Hoa hồng hay hoa ly? Váy bó hay váy xoè? Ô tô rước dâu đen hay trắng? Một phù dâu hay hai phù dâu? Rượu hay bia? Cá hay tôm? Tóm lại là hoàn toàn mù tịt y như lũ con trai chả phải tốn nơ ron thần kinh nào cho đến khi đám cưới thực sự xảy ra.

‘Thế cuối cùng mày lo việc gì?’ tôi hỏi thằng bạn sau khi mua cho nó một chai bia.

‘Ba việc: Học thuộc lời tuyên thệ, nhớ hôn cô dâu thật nồng nàn, và mày,’ Min Soo uể oải liệt kê.

Tôi suýt nữa thì sặc bia. ‘Tao?’

‘Mày làm phù rể.’

‘Đồ khốn nạn. Sao giờ mới nói?’

‘Để mày khỏi từ chối,’ nó cười đểu giả và cụng chai với tôi.

Tôi chưa đi dự đám cưới nào ở Hàn Quốc nhưng nghe nói nghi thức rất cầu kỳ. Chắc bạn đã nghe về đám cưới ở L.A. Có khi nào vì cưới nhau dễ quá nên người ta bỏ nhau cũng nhanh không nhỉ? Còn ở đây, riêng nghe đến những việc cần chuẩn bị đã khiến người ta chết khiếp, do đó sau khi sống sót qua đám cưới, chả ai còn mơ tưởng đến lần hai nữa. Vậy nên đúng là bây giờ tôi không nỡ từ chối thằng bạn của mình. Hơn nữa biết đâu phù dâu bên kia ưa nhìn thì sao nhỉ?

‘Nhưng mày cũng thông cảm cho Sun Ah nhé. Không cô dâu nào chọn phù dâu xinh hơn mình hết.’ Câu nói của Min Soo làm chút xíu hứng thú còn lại trong tôi xịt ngóm. Tôi cáu tiết đá đểu nó một câu. ‘Thế không sợ tao đẹp trai hơn mày à?’

‘Chỉ cần ngày hôm đó Suh Ah thấy mình là cô dâu đẹp nhất thế giới, mẹ tao thấy mình là người quan trọng nhất thế giới là tao có thể yên ổn qua ngày rồi. Còn mày đẹp kệ mày.’ Thằng bạn tôi lại cười nham nhở.



‘Cô đi dự đám cưới ở Hàn Quốc bao giờ chưa?’ Philip đột ngột hỏi tôi khi chúng tôi đang đứng dựa người vào lan can sân thượng và nhìn thấy một chiếc Limousine kết hoa và nơ trắng lướt qua dưới đường.

Tôi lắc đầu.

‘Thế ở Việt Nam?’

‘Of course.’

‘How are they?’

‘Lengthy, noisy, messy, some even sleepy.’

Nghe xong mô tả của tôi, Philip phá lên cười. Tôi nhớ lại đám cưới của cô bạn hồi cấp ba mà tôi dự cách đây 5 năm đúng dịp về Việt Nam thăm gia đình. Khách khứa hai bên đến cả nghìn người. Nhà trai tầng trên, nhà gái tầng dưới. Nhưng nhiều người chả để ý đi nhầm lung tung báo hại hai họ chạy quáng lên xếp lại chỗ, sắp lại cỗ. Hôm đó, tôi và 4 người bạn khác đến trước vì 1 người còn bị kẹt xe. Một mâm phải có 6 người nên 6 chúng tôi hẹn nhau đợi cho đủ rồi vào cùng một thể. Đứng chưa được 3 phút thì bà dì của cô dâu cứ bắt 5 chúng tôi phải vào trước để ghép với một người đàn ông trung niên lạ hoắc lạ huơ nào. Chúng tôi lịch sự từ chối thì bà dì lại nhấm nhẳng kêu chúng tôi làm khó nhà chủ. Thằng bạn tôi bực mình, nói sẵng ‘Đã đến tối để động phòng đâu mà bác cứ lo’. Chỉ đến lúc đó chúng tôi mới được để yên đợi bạn mình. Khi đã đủ đám, đủ mâm, chúng tôi ngồi xuống bàn tiệc được chỉ định và bắt đầu ngó nghiêng tìm cô dâu. Nhưng cô dâu ở tít đằng xa, một tay nhấc váy, một tay cầm cốc bia, nâng lên, hạ xuống, nhe răng, gật đầu, trông y một con rô bốt. Chúng tôi đành tự phá cỗ, tự chúc nhau, tự cười và tự nói những câu chuyện chả liên quan gì đến cô dâu và chú rể. Nói hết chuyện, cười rách mồm, chúng tôi vẫn chưa thấy cô dâu đến bàn mình. Ngó nghiêng tìm kiếm thêm một lần, cả bọn hốt hoảng vì chả thấy cô dâu và chú rể trong phòng tiệc nữa. Hoá ra đôi uyên ương đã ra cổng để tiễn khách từ bao giờ. 6 đứa đành lật đật đứng dậy, chạy ra ngoài. Ông thợ chụp ảnh thấy cô dâu cười thân thiện với chúng tôi thì lập tức chỉ đạo cả bọn đứng cạnh cô dâu và chú rể. 1.2.3. Cười tươi lên nào. Xoạch. Xong rồi. Nào. Nào. Người tiếp theo. Nhanh. Nhanh. Và chúng tôi bị gạt sang một bên để nhường chỗ cho một gia đình là họ hàng của họ hàng của ai đó. 6 đứa đứng thêm một lúc để tìm cơ hội nói vài câu chúc tụng chia vui với cô dâu nhưng hàng người chờ chụp ảnh dài rồng rắn nên đành bỏ cuộc và tự an ủi nhau là sẽ hẹn gặp lại dịp khác.

‘Thế đám cưới của cô sẽ như thế nào?’Philip thôi không cười nữa.

‘Simple and fun.’

‘How?’

‘Don’t know yet, just simple and fun.’

‘Nhưng cha mẹ và bạn bè cô sẽ nói gì? Thẳng bạn tôi sắp làm đám cưới. Nó cũng muốn đơn giản, nhưng bị chửi bới om xòm nên cuối cùng vẫn chả cắt giảm được gì.’

‘Haha… Từ lâu rồi bố mẹ tôi không còn ý kiến gì về những việc tôi làm nữa. Bạn bè tôi thì còn ngán tôi hơn.’

‘Phải có người nào trị được cô chứ?’ Philip nhăn nhó hỏi.

‘I hope so’. Đúng vậy. Tôi thực sự hy vọng có người nào đó trị được tôi. Thú thực tôi thấy mơ về người trị được mình hay ho gấp nhiều gấp nghìn lần mơ về một đám cưới hoàn hảo. Nhưng cho dù có trị được tôi thì tôi sẽ vẫn giữ quan điểm về một đám cưới đơn giản và vui vẻ, chỉ có những người tôi thực sự yêu quý và thân thiết.

‘Tôi nói thật nhé. Tìm được chú rể muốn đám cưới đơn giản thì không khó. Nhưng tìm được cha mẹ chú rể đồng ý với đám cưới đơn giản thì … ’ Philip bỏ lửng câu nói, chán nản lắc đầu.

Tôi định há miệng hỏi ‘Bố mẹ anh thì thế nào?’ nhưng kịp thời ngậm chặt miệng lại, chứ không lại gây ra hiểu lầm thì chết.




Những ngày ở Seoul của tôi ngoài giờ làm việc và những buổi hẹn hò với lũ bạn đã có một cái sân thượng rộng thênh thang và một người hàng xóm để nói những câu chuyện không đầu, không cuối. Tôi và em chẳng bao giờ hẹn nhau lên sân thượng. Nếu vô tình gặp thì nói chuyện, không gặp thì thôi. Nhưng vì mùa hè bắt đầu trở nên nóng bức nên tần suất lên sân thượng tìm gió của cả hai ngày càng nhiều và chúng tôi bắt đầu quen dần với sự xuất hiện của người kia. Những câu chuyện vì thế mà ngày càng dài hơn, tuy không theo một chủ đề nhất định nào cả.

Một hôm khi cả hai đang ngồi đếm xem có bao nhiêu vệ tinh đang bay trên trời, em chợt quay sang hỏi tôi: ‘Sao anh lại quyết định về Hàn Quốc?’

‘Vì có cô ở đây,’ tôi đùa.

Em hơi cau mày nhìn tôi, nhếch môi cười nhạt rồi đi ra phía lan can nhìn xuống đường. Tôi không ngờ mình có cô hàng xóm ghê gớm vậy. Tôi vừa mới buột miệng nói một câu bông lơn mà đã làm mặt lạnh, tránh ra chỗ khác rồi. Nhưng sao tôi lại phải nói thật với một người hàng xóm mới quen về lý do thực sự của mình khi về Hàn Quốc chứ?

Tuy nhiên vì nghĩ mình là đàn ông, chẳng nhẽ lại không nói được một câu làm dịu, nên tôi nhảy khỏi bục, lại gần chỗ em đang đứng và hỏi: ‘Thế sao cô đến Hàn Quốc?’

‘Tất nhiên không phải vì có anh ở đây rồi,’ nói xong em lè lưỡi sang phía tôi. Tôi cũng lè lưỡi lại. Chúng tôi cùng bật cười làm hoà, nhưng tự nhiên tôi lại thấy tò mò về lý do em đến Hàn Quốc. Làm sao để biết bây giờ nhỉ? Em đã hỏi tôi trước cơ mà.

‘Tôi muốn suy nghĩ và lên dây cót tinh thần,’ cuối cùng tôi đành trả lời trước.

‘Cho việc gì?’

Tôi nhìn nhìn xuống khuôn mặt của em đang hơi nghếch về phía mình. Mắt em nhìn tôi chăm chú, và đầy vẻ nghiêm túc khiến tôi thấy yên tâm nên thành thật trả lời tiếp: ‘Cho việc tiếp quản công ty của ba tôi.’

‘Khó khăn vậy sao?’

Ở Hàn Quốc rất ít người biết công ty của ba tôi rất có tiếng ở Mỹ. Với 1700 nhân viên và được đánh giá là một trong 25 công ty IT hàng đầu của Mỹ, ba tôi đã nhiều lần được đề cử vào Danh sách Doanh nghiệp của năm. Cũng chính vì thế mà rất nhiều người ở Mỹ đã nói thẳng vào mặt tôi rằng ‘Cậu may mắn thật đấy’, nếu không nói thế họ cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy ngụ ý khiến tôi nổi quạu. Không ít người vì phản ứng của tôi mà nghĩ tôi là một kẻ kiêu căng và khó gần. Đâu phải tôi không tự thấy mình là người may mắn, nhưng sao mọi người luôn gắn mọi thứ tôi có được với công ty của ba tôi chứ? Thế nên khi về Hàn Quốc, tôi giấu tiệt gia thế của mình và chỉ nói cho những người nào đáng tin cậy. Những người khác nếu chẳng may biết và gặng hỏi thì tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Nhưng ngay cả trong những người đáng tin cậy cũng chưa có ai dùng từ ‘khó khăn’ khi nói về việc tôi sẽ tiếp quản công ty của ba.

Câu hỏi của em khiến tôi muốn biết thêm em đang nghĩ gì trong đầu. ‘Cô đã bao giờ tự hỏi là những người thừa kế nghĩ gì chưa?’

‘Chưa. Nhưng đọc sách báo và xem phim thì thấy có mấy loại.’ Ngón trỏ phải của em lại bắt đầu đếm từng ngón trên bàn tay trái đang xoè ra. ‘Một, bất cần đời, nhảy vô ăn chơi tiêu xài xả láng. Hai, không thích, từ chối thừa kế, đi làm việc khác. Ba, không thích, nhưng không dám từ chối, vừa làm vừa than. Bốn, thấy đấy là một bước khởi đầu mà không phải ai cũng có, nên hào hứng tận dụng để phát triển lớn mạnh hơn.’ Em nói một tràng rồi nheo mắt hỏi, ‘Vậy anh đang lên dây cót cho trường hợp nào?’ .

‘Thế theo cô tôi thuộc loại nào?’ tôi không chịu trả lời mà lại hỏi tiếp.

‘Không thuộc loại nào. Vậy nên anh mới phải suy nghĩ.’

Tôi bật cười khi thấy em nói chắc như đinh đóng cột. Đúng như em nói. Tôi đã thử đặt mình vào rất nhiều kiểu người thừa kế khác nhau, nhưng không thấy kiểu nào đúng với mình 100%. Tôi vừa thấy không may vì không tìm được câu trả lời một cách dễ dàng, lại vừa thấy may vì tôi không thích giống người khác.

‘Ba tôi di cư sang Mỹ từ lúc còn rất trẻ. Ông gặp mẹ tôi ở đó và cả ba chị em tôi đều được sinh ra ở Mỹ. Ông là một người ham học hỏi và có chí tiến thủ nhất mà tôi biết trên đời này. Cô có biết sau nhiều năm lăn lộn trên thường trường, ông vẫn muốn học tiếp và quyết định học cao học chung với ba chị em tôi không?’

‘Woah. Quả là một người ba đặc biệt,’ em gật gù nói.

‘Ba, hai chị và tôi tốt nghiệp thạc sĩ cùng một khoá đấy.’

‘Ai cao điểm nhất?’

‘Tôi.’ Trả lời em xong tôi vừa thấy ngượng vừa thấy tự hào nhưng vì sân thượng khá tối nên em không nhìn thấy phản ứng của tôi.

‘Rồi sao?’ em giục tôi kể tiếp.

‘Ba đã gây dựng được một công ty công nghệ thông tin khá uy tín ở Mỹ. Ba chưa bao giờ bắt ép tôi và hai chị, nhưng cả ba chúng tôi đều lựa chọn những chuyên ngành đại học sát với công việc của công ty vì chúng tôi thực sự quan tâm và yêu thích nó. Hai chị thiên nhiều hơn về kỹ thuật thuần tuý. Tôi thấy mình hợp hơn về phần phát triển kinh doanh.’

‘Vậy anh gần giống như loại 4.’

‘Ừ. Tôi muốn cùng hai chị tiếp quản công ty. Nhưng …’ tôi ngập ngừng không muốn nói ra suy nghĩ sâu kín nhất của mình. Và rồi tôi nghe thấy em lẩm bẩm như đang nói với chính mình chứ không phải nói cho tôi nghe:

‘Nhưng trước tiên anh muốn biết anh là ai, tài năng đến đâu và nhược điểm ở đâu. Anh muốn thử một vài giới hạn của bản thân và anh cũng muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài trước khi xây dựng tiểu thế giới của mình.’

Tôi nhìn em kinh ngạc vì em nói về tôi như thể em đang đọc trong đầu tôi ra vậy. Ba, mẹ, hai chị và tất cả lũ bạn của tôi đều nghĩ tôi muốn về Hàn Quốc thực sự là để chơi bời vì lo sau này tiếp quản công ty rồi sẽ không còn cơ hội nữa. Đúng là tôi muốn có những tháng ngày thư thả, nhưng không phải để đi đàn đúm, giết thời gian, mà là để suy nghĩ về những việc tôi sẽ làm sau 4 năm nữa. Ba đã dồn công sức cả đời vào công ty, tôi không muốn đánh bạc với nó. Tôi muốn va chạm với xã hội, với hiện thực bên ngoài để nhìn vào bản thân và thành thực với chính mình. Tôi muốn xa gia đình một thời gian để cảm nhận rõ hơn mối quan hệ với từng người. Tôi nghe nói trong ba mối quan hệ công việc với người lạ, bạn bè và gia đình thì mối quan hệ công việc với gia đình là khó nhất. Nếu không được xây dựng và duy trì một cách thận trọng và khéo léo, quan hệ ruột rà sẽ dễ dàng bị tổn thương vì những tranh chấp vật chất. Tôi yêu quý người thân của mình vô cùng nên không thể để chuyện kinh doanh làm ảnh hưởng đến gia đình. Và trên hết tôi muốn đi tìm câu trả lời cho câu hỏi liệu đây có phải là việc mà tôi muốn làm hết quãng đời còn lại của mình không, tôi đang theo đuổi cái gì, tôi có bỏ sót điều gì không.

‘Vậy cô thấy tôi làm thế là đúng hay sai?’ tôi hỏi em.

‘Tôi cũng muốn có một cơ hội như vậy. Anh đã làm đúng đấy. Nhưng việc đó có thể làm ở Mỹ, đâu cần phải về Hàn Quốc?’ em thắc mắc.

‘Tôi cũng đã hỏi bản thân câu hỏi này. Tôi sinh ra và lớn lên ở Mỹ. Tôi thấy mình giống với những người Mỹ khác, nhưng tôi không thấy ba giống với những người Mỹ khác. Vì thế, tôi quyết định về Hàn Quốc để xem điều gì đã khiến ba khác biệt, và cũng để tìm điểm khác biệt của mình.’

‘Đúng là cũng có sự khác biệt giữa người Việt Nam ở Việt Nam với người Việt Nam sinh ra ở Việt Nam rồi ra nước ngoài định cư, và người Việt Nam sinh ra ở nước ngoài.’ Em liên hệ đến dân tộc và đất nước của mình.

Đến lượt tôi thẩm vấn.

‘Thế cô thuộc thể loại nào?’

‘Tôi sinh ra ở Việt Nam, học hết lớp 12 thì sang học đại học ở Melbourne rồi ở lại luôn Australia.’

‘Sao cô không trở về Việt Nam sau khi học đại học xong?’

‘Vì có một số việc tôi chỉ làm được khi sống xa gia đình.’ Mắt em nhìn ra xa xăm khi trả lời tôi.

‘Sao phải vậy?’

‘Nếu ở gần, mỗi lần tôi gặp khó khăn hay trở ngại, mọi người sẽ vì thương xót mà ngăn cản tôi tiếp tục. Nhưng như vậy sẽ làm tôi mềm yếu và nhụt chí mà bỏ cuộc trong khi tôi cần mạnh mẽ để vượt qua bất kỳ thử thách nào.’

‘Nghe như cô không muốn lựa chọn một con đường bằng phẳng và an toàn,’ tôi nhận xét rồi nêu thắc mắc chính của mình, ‘Vậy cô đang làm gì ở Hàn Quốc?’

Em ngồi yên lặng một lúc vẻ như hơi phân vân rồi mới trả lời: ‘Công ty của tôi tham gia một gói thầu đầu tư xây dựng ở đây. Chúng tôi đang trong giai đoạn dự thầu. Tôi làm phụ trách dự án.’

‘Chức to đấy chứ?’ tôi trêu.

Nhưng em có vẻ không để ý đến ẩn ý của câu hỏi mà lại than thở. ‘Mà sao ở đây bất kể tuổi tác, cứ chức vị cao hơn là được cúi chào suốt ngày. Tôi vẫn còn thấy chóng hết cả mặt.’

‘Tôi cũng phải mất một thời gian mới quen. Nhưng đúng là nếu chỉ người trẻ phải chào người già thì tốt hơn.’



Sau buổi nói chuyện về công việc và gia đình trên sân thượng, tôi và Philip trở nên thân thiết hơn. Không thể phủ nhận là tôi rất hài lòng khi phát hiện ra hàng xóm của mình không phải là một anh chàng bảnh trai nhưng rỗng tuếch. Qua câu chuyện, tôi thấy Philip mang trong lòng một ước vọng lớn về sự nghiệp, đi kèm với những yêu cầu rất cao vào bản thân. Phải chăng vì thế mà tôi cảm thấy rất dễ chịu khi nói chuyện cùng Philip. Giống như tìm được người hiểu mình vậy. Bạn bè tôi hầu hết hài lòng với công việc ‘9 to 5’, hàng tháng được lĩnh lương đúng ngày, hàng năm được tăng lương đúng tiêu chuẩn. Họ hài lòng với sự lặp đi, lặp lại nhưng an toàn. Đã vài lần tôi thử nói với họ về những dự định và kế hoạch của tôi cho công ty. Trong tiếng Anh có hai động từ nghe ‘to hear’ và ‘to listen’.  Các bạn tôi chỉ ‘hear’ mà không ‘listen’. Tôi không trách họ vì những gì tôi muốn làm nằm ngoài vòng quan tâm và hứng thú của họ. Cuối cùng, người duy nhất để tôi chia sẻ những hoài bão của mình là Michael. Còn quá sớm để so sánh Philip với Michael, nhưng trong khi tôi với Michael tạo thành một thể thống nhất trong kinh doanh, thì với Philip, tôi như được kiểm chứng lại bản thân. Và hơn nữa rất ít khi tôi và Michael có thời gian nói chuyện trên giời, dưới bể thì những buổi đối thoại với Philip lại vui vẻ hơn nhiều.

Chúng tôi không chỉ còn nói chuyện khi gặp nhau trên sân thượng hay ngoài hành lang hoặc trong thang máy nữa. Buổi sáng khi tôi đang ngồi ngoài hiên uống trà và ăn bánh mỳ nướng phết phô mai thì Philip cũng bước ra ngoài với cốc cà phê và bữa sáng của mình. Chúng tôi chào hỏi nhau qua bức tường ngăn, thỉnh thoảng còn truyền qua tường cho người kia lát bánh mỳ hay nửa quả táo. Tôi ngạc nhiên với bản thân vì không ngờ mình lại có thể trở nên nhanh chóng thân thiết với một người khác giới như thế và còn ngạc nhiên vì thấy Philip cũng thoải mái trong mối quan hệ này.



Chắc tôi phải đi cảm ơn thằng Min Soo quá. Nhờ nó trong giây phút bất cẩn nào đấy nên tôi mới phải dọn nhà và giờ mới có một cô hàng xóm thú vị như vậy. Càng nói chuyện với em, tôi càng thấy trong cái đầu nhỏ bé kia còn chứa rất rất nhiều thứ sẽ làm tôi ngạc nhiên. Tuy có nhiều bạn bè nhưng không phải ai cũng khiến tôi mở lòng nói ra những suy nghĩ  riêng tư nhất. Em là người mà tôi thấy có thể cùng nói đủ thứ chuyện, từ linh tinh đến sâu sắc. Có quá sớm để nhận định như vậy không nhỉ? Tôi mới chỉ về đây được hơn 1 tháng. Nhưng chẳng phải có nhiều người tôi mới nói chuyện 1 lần mà đã thấy chán ngấy rồi thôi trong khi những buổi nói chuyện với em không phải chỉ để nói. Có những lúc chúng tôi ngồi yên lặng cả nửa tiếng đồng hồ, đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình mà không phải lo người kia thấy gượng gạo hay khó chịu. Tôi không nói những câu bông đùa nhạt nhẽo với em và em không nói những câu thừa chỉ để giữ cho câu chuyện khỏi đứt đoạn. Nhất là khi nói về những chủ đề nghiêm túc, tôi thấy em rất thận trọng khi đưa ra nhận định của mình, nhưng khi đã nói thì luôn đi thẳng đến vấn đề chính và rất thẳng thắn.

Tuy nhiên tôi thấy em khá dè dặt khi nói về bản thân mình. Tôi vẫn chưa biết đích xác công việc của em ở đây là gì. Em cũng không bao giờ vặn hỏi về cuộc sống cá nhân của tôi, cũng không bao giờ hỏi thêm về công ty của ba. Nhưng tôi tự nhủ đây là quan hệ hàng xóm chứ có phải tình yêu tình đương đâu mà chuyện li ti gì cũng lôi tuột ra nói hết.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:07 AM
Chapter 3 - The girl next door (Part 2)

‘Anh đi đâu vậy?’

‘Tôi đi đám cưới.’

‘À, có phải đám cưới người bạn mà anh nói mấy tuần trước đúng không?’

‘Ừ. Còn cô đi đâu vậy?’

‘Tôi đi đám ma.’

‘Cô không đùa đấy chứ?’

‘Tôi không đùa cợt mấy chuyện như vậy.’

‘Sorry. Đám ma ai vậy?’

‘Nói anh cũng chả biết. Mà do hoàn cảnh đối nghịch của chúng ta ngày hôm nay, chúng ta không nên nói chuyện với nhau.’

‘Right. Bye.’

‘Bye.’



Nhưng đến khi vào trong thang máy, tôi lại tò mò không chịu được.

‘Bộ đồ cô đang mặc gọi là gì vậy?’

‘Đây là bộ đồ truyền thống của phụ nữ Việt Nam. “Áo dài”, half shirt, half dress,’ em giải thích về chiếc áo đen tuyền với phần trên bó vừa vặn lấy người, phần dưới có hai tà dài xuống cùng với chiếc quần ống rộng cũng màu đen.

‘The most sexy attire I’ve ever seen.’ Tôi thẳng thắn nhận xét.

‘Hey, I’m going to a funeral.’ Em lừ mắt nhưng mặt hồng lên rồi ngượng nghịu xoay người đi như để tránh cái nhìn của tôi.

‘Then it’s the most sexy funeral attire.’ Tôi tiếp tục khẳng định quan điểm của mình.

‘Tôi đã nói là chúng ta không nên nói chuyện với nhau ngày hôm nay mà.’ Em lườm về phía tôi rồi bước ra phía cửa của tiền sảnh. Khi em ra đến ngoài bậc tam cấp, một chiếc Mercedes đen trờ tới, người lái xe chạy ra mở cửa. Em nâng nhẹ tà áo sau lên trước khi ngồi vào ghế. Tôi có nên nói với em đấy là cử chỉ duyên dáng nhất mà một người con gái có thể làm không nhỉ? Tự nhiên tôi cũng muốn đi dự cái đám ma đó, để nhìn thêm em trong bộ đồ truyền thống của phụ nữ Việt Nam.

Nhiều cô gái nghĩ rằng phải ăn mặc hở hang mới gọi là sexy nhưng tôi thấy những chiếc áo nhìn xuyên thấu với cổ trễ sâu và những chiếc quần short ngắn cũn thật mất cảm tình vì chẳng còn gì để cánh đàn ông tưởng tượng. Tôi đã nói rất thật về bộ đồ em mặc hôm nay. Phần trên tuy bó lấy người nhưng không chật cứng mà vừa đủ ôm nhẹ bờ vai, vầng ngực và vòng eo. Hai tà áo dài buông lơi bay nhẹ theo từng bước chân đi. Bộ đồ hoàn toàn kín đáo nhưng vẫn làm nổi bật những đường cong điển hình của người phụ nữ. Như vậy mới gọi là sexy.



Tôi chưa kịp khen bộ smocking mà Philip mặc đi dự đám cưới thì Philip đã khen bộ áo dài của tôi. Tôi thấy thật kỳ quặc khi có người nói bộ quần áo tôi mặc đi đám ma là sexy, nhưng cũng không khỏi sung sướng khi được khen. Tôi là con gái mà. Con gái thì ai chả thích được khen chứ. Thế nên mặt tôi đã nóng bừng lên. Nhưng khi ngồi vào xe ô tô rồi, tôi tự trấn tĩnh mình bằng lý giải là Philip đâu khen tôi đâu, mà khen bộ áo dài đấy chứ. Ai chả thấy áo dài Việt Nam đẹp.

Tôi có vài bộ áo dài trong tủ. Ở Melbourne rất ít khi mặc tới vì các dịp lễ tết lại vào mùa hè nóng khiếp đi được. Nhưng mỗi lần về Việt Nam, tôi vẫn thích đi lựa vải và may cho mình một bộ. Khi biết sẽ sang Seoul dài hạn, tôi phân vân không biết có nên đem theo 1,2 bộ hay không. Cuối cùng tôi chọn 1 bộ màu vang đỏ và 1 bộ màu đen.

Tôi không có dự định mặc áo dài đi đến một đám tang Hàn Quốc, nhưng Mr. Kang tìm hiểu và biết được rằng cha mẹ của người làm trên bộ xây dựng này là người gốc Việt và trong nhà vẫn gọi nhau bằng tên tiếng Việt. Thế nên tôi đã chọn một chiếc áo dài màu đen hy vọng họ sẽ không nghĩ tôi chỉ đơn thuần đến vì quan hệ làm ăn mà muốn bày tỏ cả tình cảm đồng hương của mình nữa.

Từ lúc Philip nói bộ áo dài sexy, tôi cứ nhấp nhổm trên xe vì phân vân không biết có nên quay về thay bộ đồ khác không. Ghét thế cơ chứ. Tự nhiên làm người ta lo lắng.




‘Hèm,’ Philip chào buổi sáng từ bên kia bức tường.

‘Tưởng anh vẫn còn say xỉn từ tối hôm qua chứ?’ tôi chào lại bằng một câu hỏi.

‘Không. Vì tôi được giao nhiệm vụ làm cho chú rể say xỉn.’

Nghe câu trả lời của Philip, tôi không khỏi thở dài. ‘Thật tội nghiệp cho cô dâu.’

‘Ai bảo cô ta lựa một phù dâu thật nhạt nhẽo.’

‘Chắc vì cô ấy biết rõ phù rể là người khó ưa.’

Đầu Philip đột ngột nhô lên ở trên bức tường. ‘Hôm nay cô làm gì?’

‘Tôi định tẩm bổ cho bản thân. Muốn nấu món gì đấy ngon ngon,’ tôi thật thà trả lời. ‘Thế còn anh?’

Philip nhe răng cười. ‘Vì tôi thấy hàng xóm của mình suốt ngày kể về những món ăn nên định nói cô ấy nấu món gì đấy ngon ngon.’

‘Anh không còn ai để làm phiền vào ngày Chủ Nhật nữa à?’ tôi nhăn nhó hỏi nhưng lại nghĩ nếu nấu cho cả Philip ăn thì sẽ bõ công đi chợ hơn.

‘Hết vào ngày hôm qua rồi,’ Philip trả lời rồi hỏi luôn, ‘Cô định nấu món gì?’

‘Trứng luộc.’

‘Trứng luộc ăn với gì?’

‘Muối.’

‘Uống với gì?’

Tôi giơ chai nước suối đang để trên chiếc bàn gỗ giữa hai cái ghế lười. Philip đu tay lên bờ tường rồi nhảy phắt sang bên sân nhà tôi. Những người cao lớn thật khó ưa. Tại sao lại có thể nhảy qua bức tường cao vậy một cách dễ dàng như thế chứ? Mà đây là nhà tôi đấy nhé. Tôi chưa mời sang mà.

‘Vậy khi nào luộc xong thì gọi tôi dậy nhé.’ Philip nằm xuống chiếc ghế lười còn lại, thoải mái duỗi chân, duỗi tay.

‘Thế thì còn lâu đấy vì tôi còn phải bắt xe bus đi mua trứng nữa’

Philip nhỏm dậy. ‘Vậy để tôi đưa cô đi. Nghe cô nói phải đi xe bus thì chắc chắn không phải món trứng luộc rồi.’

‘Thật là anh không còn say xỉn từ tối qua chứ?’

Philip khum tay lên trước miệng, hà hơi rồi hít hít. ‘Miss Police. My level is zero point zero zero zero’. Nói xong Philip lại trèo qua tường về nhà. ‘Ready in 5 minutes.’ Trước khi nghe tiếng cửa kính nhà bên đóng lại, tôi vẫn còn được dặn như thế.



‘Tôi phải học lái xe bên phải mới được,’ em nói khi vừa ngồi vào trong xe tôi.

‘Muốn tôi dạy không?’ tôi đề xuất.

Em nghếch mặt lên hỏi: ‘Muốn tôi đâm móp chiếc Jaguar này không?’

‘Ha… cô cũng biết đây là Jaguar à?’ .

‘Kia là Regal. Còn kia là Porsche. Ồ …Maybach. Chủ nhật có khác, nhiều người đem xe ra diện quá…’ Em chỉ những chiếc xe trên đường và đọc tên các logo trên xe. ‘Loè tí thôi.’ Ngay lập tức em đã cười hì hì khi thấy tôi nhếch môi khó chịu. ‘Tôi cũng thích xe ô tô, nhưng hỏi tôi đời gì, dung tích động cơ thế nào thì mù tịt. Tôi chỉ để ý đến kiểu dáng thôi. Còn dầu bao giờ cần thay, kiểm tra bình nước thế nào thì toàn bên bảo dưỡng phải gọi điện nhắc.’

‘Vậy là cô chỉ thích bề ngoài thôi, còn không thèm quan tâm bên trong thế nào,’ tôi phê phán nhưng lại thấy thật may vì còn có điều em không biết chứ nếu cái gì em cũng biết thì tôi chẳng còn gì để thể hiện nữa.

‘Tôi biết đổ xăng và bơm lốp,’ em chống chế.

‘Ở Melbourne cô đi xe gì?’

‘Tôi có 1 chiếc Subaru Impreza RS Hatch . Tôi biết thế vì vừa nộp tiền thuế đăng ký hàng năm,’ em trả lời rồi lại tít mắt cười.

‘Bên đó cô chuyên đi đua xe à mà lại chiếc xe đó?’ tôi hỏi vì Subaru Impreza là niềm mơ ước của đám thanh niên choai choai do có động cơ sport cực bốc.

Nhưng em không trả lời vì đã đến khu chợ. Các hãng ô tô lập tức bị gạt sang một bên và nhường chỗ cho tờ giấy trên đó em ghi những thứ thực phẩm cần mua. Tôi ngồi trong xe đợi khoảng nửa tiếng thì em quay lại với hai chiếc túi căng phồng. ‘Đầy đủ cả chưa?’, tôi hỏi. Em gật đầu và chúng tôi phóng về nhà.

‘Ồ, đây là lần đầu tiên anh vào nhà tôi đấy nhỉ.’ Em nhớ ra khi đang bấm mã số trên cánh cửa 1901. ‘Không kể lần trèo tường đột nhập sáng nay.’

Tôi xách hai chiếc túi đựng đầy đồ ăn, bước theo em vào trong nhà. Đồ đạc nhà em tuy không nhiều với kiểu dáng giản dị nhưng được bố trí hài hoà. Nhưng điều khiến tôi ấn tượng hơn là tuy căn nhà nhìn rất ngăn nắp nhưng lại có cảm giác ấm cúng, thoải mái. Sau này thì tôi hiểu ra đó là nhờ những màu sắc và hoạ tiết tươi vui của những đồ trang trí trong nhà.

Em bắt đầu bày ra các thứ đã mua ở chợ rồi gọt gọt, cắt cắt, trộn trộn. Em nói đây là món dễ làm nhất trong khi tôi hoa hết cả mắt vì những thứ em đang đảo lên trong chiếc tô inox to oành. Em cũng không để tôi ngồi không mà bắt tôi tách những lớp vỏ gói mỏng tang ra cho em và xếp lên trên một chiếc đĩa sứ. Làm xong việc em giao, tôi lại ngồi nhìn em nghiêng nghiêng đầu, thoăn thoắt những ngón tay nhỏ nhắn gói spring rolls. Em giải thích miền bắc Việt Nam gọi spring roll là ‘nem’, miền nam gọi là ‘chả giò’. Em là người bắc nên gọi là ‘nem’. Em giải thích thêm là ở Việt Nam dùng loại vỏ gói khác nhưng em không tìm được ở đây nên dùng tạm loại vỏ bột bán trong các cửa hàng của người Hoa. Khi tôi tỏ ý nghi ngờ về chất lượng, em khoát tay đảm bảo là sẽ vẫn rất ngon.

Không biết em đã tính toán bằng cách nào nhưng khi chồng vỏ gói hết thì tô nhân cũng hết gọn. Trên bàn bếp bây giờ là những chiếc nem sống xinh xinh nằm thành hàng, thành lớp trên hai khay nhựa. Em lại giao cho tôi nhiệm vụ rán nem để em pha nước chấm và phá lên cười khi tôi bỏ những chiếc spring rolls đầu tiên vào chảo và bị dầu nóng bắn lên tay.

Tôi lại mải nhìn em chăm chú đo đo, đong đong những thành phần cho tô nước chấm nên làm cháy luôn mẻ spring rolls đầu tiên. Thật may là em đã gói rất nhiều nên em chỉ càu nhàu một chút khi phải đi rửa cái chảo đen thui.



Tôi thích nấu ăn lắm. Khi ở Việt Nam toàn được mẹ nấu cho ăn nên khả năng của tôi chỉ dừng ở mức tèng tèng. Nhưng khi một mình sang Australia du học, tôi tự thấy sợ hãi kỹ thuật nấu ăn sơ đẳng của mình nên quyết tâm cải thiện. Michael chính là vật thử nghiệm của tôi. Văn phòng đầu tiên của chúng tôi là một căn nhà bé xíu với một cái bếp cũng bé xíu, nhưng vì tôi cũng bé xíu nên xoay sở hoàn toàn thoải mái trong không gian đó. Vì lúc đó chỉ có mỗi mình tôi và Michael, cộng với ví tiền luôn lép kẹp không cho phép ngày nào cũng ra ngoài tiệm ăn trưa nên mỗi lần nghĩ ra hay tìm thấy công thức một món nào hay hay, tôi đem đến văn phòng thí nghiệm luôn. Michael luôn nhiệt tình thử và cho ý kiến. ‘Like shit’ là nhận xét của Michael cho vài nỗ lực đầu tiên của tôi. Vậy mà sau này, đến lúc chúng tôi có thêm nhân viên và chuyển văn phòng đến toà nhà cao tầng, có đủ tiền đi ăn trưa ở những tiệm sang nhất Melbourne, Michael thường nói anh nhớ những bữa trưa tôi nấu. Khi bố mẹ sang Melbourne thăm tôi lần đầu tiên, tôi cũng đã làm bố mẹ sửng sốt với món của rang me tuyệt cú mèo của mình. Phải rồi, nói đến món này, hôm nào tôi sẽ phải nấu cho Philip mới được. Món tủ của tôi đấy.

Đúng lúc đưa thìa nước chấm lên nếm, tôi ngửi thấy mùi cháy khét. Nhìn sang chảo nem đen xì của Philip tôi phun phì phì như một con mèo cáu bẳn. Philip đứng gãi đầu.



Mẹ nấu ăn rất ngon và cũng dạy dỗ rất kỹ hai chị nên từ nhỏ tôi đã thấm nhuần tư tưởng rằng phụ nữ cần biết nấu nướng. Ba cũng nói không gì ấm áp bằng được ăn bữa tối do vợ nấu với các con quây quần xung quanh và không gì hãnh diện bằng khi mời các bạn bè thân hữu đến nhà và vợ chuẩn bị cho một bữa tiệc đẹp mắt, ngon miệng. Tôi vào đại học và ra ở riêng, nhưng mỗi khi nhỡ bữa hay lên cơn lười thì lại chạy xe về nhà, lục bếp của mẹ. Mẹ biết vậy nên luôn để sẵn trong tủ lạnh một vài món ưa thích của tôi. Khi về Hàn Quốc, tôi thỉnh thoảng gọi điện cho mẹ chỉ để nghe mẹ kể hôm nay nấu món gì cho cả nhà.

Em gạt tôi ra một góc, bật bếp, bắc chảo tự tay rán nem. 15 phút sau, những chiếc nem vàng rộm, được để trên mấy lớp giấy ăn cho thấm hết dầu, rồi được em bày ra đĩa, trang trí với những cọng rau mùi xanh, đặt trước mặt tôi trên bàn ăn. Em múc cho tôi một chén nước chấm, chỉ tôi cách ăn nem chung với ‘bún’ (là những sợi mỳ gạo), và rau thơm rồi xoa tay, cầm chén và đũa của mình lên ăn ngon lành.

Tôi cắn thử chiếc spring roll đầu tiên và không thể ngừng ăn cho đến khi bụng muốn nứt ra. Những chiếc spring rolls thơm mùi thịt heo, nấm, giá, trứng và cả những thứ mà tôi không biết tên gọi làm vị giác của tôi thoả mãn vô cùng. Có thêm em ở góc bàn bên kia, tít mắt cười, tôi thấy mình đang ăn bữa trưa ngon nhất từ khi về Hàn Quốc.

‘Tôi nấu ăn rồi nên anh rửa bát nhé,’ em thản nhiên phân công sau bữa trưa.

‘Lúc trước tôi cũng có làm mà. Tách vỏ gói và …’ Tôi không dám nói tiếp khi nhớ đến những chiếc nem đen thui đang nằm trong thùng rác. Chắc em đọc được suy nghĩ của tôi nên co hai chân lên ghế cười hinh híc.

‘Tôi cũng có khả năng đập bát đĩa đấy,’ tôi hù doạ.

Nhưng em không bị mắc bẫy. ‘Chỉ những người đàn ông Châu Á được chiều chuộng quá đà mới có khả năng đấy thôi.’

Chắc vậy. Tuy bây giờ gia đình tôi sống trong một căn biệt thự cần hai người làm vườn và ba người chăm sóc trong nhà nhưng mẹ vẫn không bỏ thói quen tự tay lo nấu nướng và lau dọn trong bếp. Tôi là con trai duy nhất trong nhà không có nghĩa là ăn xong lại ngồi gác chân lên bàn. Từ nhỏ tôi đã được đào tạo rửa bát đĩa rất thành thục. Sau bữa tối lúc mẹ đi cắt hoa quả tráng miệng cho cả nhà, ba chị em tôi cứ thay phiên nhau, đứa dọn chén đĩa dơ ra bồn rửa, đứa pha nước rửa và nhúng bát đĩa vào, và đứa đi tìm khăn lau và bình xịt để lau bàn, rồi xếp ghế lại cho ngay ngắn, sau đó thì xách túi rác đem ra thùng rác đằng sau garage. Rồi khi ra ở riêng và khi về Hàn Quốc thì đương nhiên tôi bao trọn gói tất cả các công đoạn.



Tôi cười bò ra khi Philip khó khăn lồng đôi găng tay cỡ S vào đôi bàn tay cỡ L của mình. Cuối cùng, chịu không nổi cảm giác khó chịu vì bị lớp màng cao su bó chặt lấy những ngón tay, Philip lột soạt đôi găng của tôi ra.

‘Back in one min.’ Philip giơ một ngón tay lên rồi bỏ về nhà. Đúng một phút sau, tôi thấy tiếng tít tít ngoài cửa và Philip xuất hiện trở lại với đôi găng vừa tay mình. Thấy tôi chống tay lên cằm ở bàn ăn nhìn mình vẻ đe doạ, Philip cười cười.

‘0526,’ vừa vạch vạch ngón tay trên bàn tôi vừa lấy giọng lơ đãng đọc mã số cửa căn hộ 1902.

‘Draw.’ Philip giơ hai tay lên hàng. Vậy là cả hai chúng tôi đều biết mã số cửa của nhà hàng xóm.

Laid-back. Đúng rồi. Khi gặp hàng xóm của tôi, bạn sẽ có cảm giác Philip là người không bao giờ vội vàng. Từ cách đi đứng, nói chuyện đến ăn uống, Philip luôn có một phong thái ung dung, tự tại khiến người khác phải ghen tị. Đã có lần tôi thử bắt chước hàng xóm, giảm tốc độ và làm mọi thứ thật từ tốn nhưng thấy mình như đang đóng phim quay chậm. Lạ là, nhìn Philip làm thì thấy chậm nhưng mọi việc vẫn hoàn tất nhanh chẳng kém gì người khác.

‘Good job,’ tôi khen khi thấy Philip xử lý xong chồng bát đĩa.

‘Cô bắt tôi lao động cực nhọc quá làm tôi đói lại rồi.’ Philip thở dài não nề khi cởi chiếc tạp dề ra treo lên nắm cửa tủ bếp.

‘Rửa bát còn tốt hơn đi gym đấy. Anh không thấy các bà nội trợ luôn có sức khoẻ tuyệt vời à?’



Khi tôi bước ra ngoài khoảng sân của em, mở chiếc dù để che nắng rồi nằm phịch xuống ghế thì em vẫn làm gì đó trong bếp. Một lúc sau thì em cũng đi ra sân, mỗi tay cầm một ly thuỷ tinh.

‘Dessert?’ Em đưa cho tôi một ly.

Tôi giơ lên ngắm nghía. Phần kem màu trắng là sữa chua, lẫn ở giữa là những miếng dâu tây được cắt nhỏ. Ở gần đáy ly được viền bởi mấy bông hoa cũng được tỉa từ dâu tây và phía trên cùng ở chính giữa cũng có một bông. Tôi thấy mình như đang ở 5-star hotel.

‘Izzy. Lần tới cô định tẩm bổ cho mình là khi nào? Tôi biết lịch trước được không để ở nhà vào ngày hôm đó.’

‘Anh sẽ vẫn rửa bát đĩa chứ?’ em ngồi dậy hỏi, chiếc thìa vẫn ngậm trong miệng. Tôi ậm ừ gật đầu vì miệng cũng đang đầy sữa chua.

‘Chắc còn lâu đấy vì tuần tới tôi không ở Seoul, rồi sau đó phải về Melbourne họp cuối năm tài chính.’

‘Ủa, bên đó năm tài chính vào tháng 6 à?’ tôi hỏi vì năm tài chính ở Mỹ và Hàn Quốc kết thúc vào tháng 12.

‘Yep. Down-under nên phải khác người.’

‘Cô đi lâu không?’

‘Chắc giữa tháng 6 tôi mới quay lại Seoul’

Vậy là cả tháng nữa tôi không gặp cô hàng xóm mới thân của mình. Nghĩ vậy, tôi xúc những thìa sữa chua nhỏ hơn vì còn lâu nữa tôi mới được ăn lại món này.

‘Anh sang tưới cây hộ tôi nhé,’ em nói nhẹ tênh.

Tôi giả vờ bị nghẹn sữa chua. ‘Hoá ra đấy là lý do cô cho tôi ăn ngon ngày hôm nay đấy.’

Em giơ cao chiếc thìa, cười sung sướng. ‘Nothing freeeeeeeeeeee.’

‘Nhưng được ăn có một bữa mà phải tưới cây cả tháng, cô không thấy như vậy là bóc lột sao?’

‘Khi nào về tôi sẽ nấu cho anh món tủ của tôi.’

‘Cô hứa đấy nhé. Vì khi đó cũng là sinh nhật của tôi đấy.’

‘Cái gì?’

‘20 tháng 6 là sinh nhật tôi đấy. Nhớ về trước ngày đó.’

Khi ăn xong sữa chua, tôi đem ly vào trong bếp. Đi ngang qua chiếc tủ lạnh, tôi thấy một quyển lịch từ được dán trên cánh tủ. Tìm thấy trên nóc tủ một chiếc bút dạ đỏ, tôi khoanh một vòng tròn thật đậm quanh ngày 20 tháng 6 và vẽ một mũi tên dài cùng với dòng chú thích ‘PHILIP’S BDAY’ để nhắc nhở em.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:07 AM
Chapter 4 – The guy next door (Part 1)

Tôi và Michael cùng ban lãnh đạo công ty nhốt mình trong phòng họp suốt hai tuần để bàn bạc về những thông tin mà bộ phận kế toán đưa ra. Ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng tài chính từ một năm trước vẫn còn vương vất đâu đây dữa các dãy số trong báo cáo Profit & Loss, thêm vào đó cuộc chiến tiền tệ giữa những đồng tiền chính làm tỷ giá lên xuống bất thường khiến một số đối tác của chúng tôi có nguồn thu chính từ hoạt động xuất khẩu đang điên đảo. Ngay cả một người luôn lạc quan trong mọi tình huống như Michael cũng phải kìm mình, thận trọng suy xét từng vấn đề. Tiếp sau hai tuần đó là một tuần lên kế hoạch cho năm tài chính tiếp theo. Dự án ở Hàn Quốc đang trong giai đoạn đấu thầu, nếu có thành công thì cũng còn lâu nữa nó mới đem lại lợi nhuận cho công ty nhưng trước tiên cần phải đảm bảo một nguồn tài chính ổn định cho hoạt động của nó. Ngoài ra đây là lần đầu tiên chúng tôi chính thức thử sức ở thị trường nước ngoài nên cần chuẩn bị sẵn tâm lý bị đối xử không công bằng. Theo thông tin báo cáo từ Mr. Kang, Dong Wang đã xác định chúng tôi là đối thủ chính trong lần đấu thầu này. Damn it! Tất nhiên, bước vào thương trường là chấp nhận có đối thủ, như vậy mới có cạnh tranh, mới có phát triển. Nhưng qua một vài hành động đầu tiên của Dong Wang, chúng tôi biết rằng lần này mình gặp phải một đối thủ bẩn tính. Một cuộc chiến công bằng và sạch sẽ có vẻ như sẽ không xảy ra. Cả tôi và Michael đều không hài lòng về việc này. Chúng tôi không ngại những cuộc đấu trí nhưng không thích thủ đoạn.

‘Iz, khiêm nhường nhưng hãy cứng rắn khi cần thiết,’ Michael dặn dò.

‘Haha…tôi nghĩ anh nên nói ngược lại mới đúng.’

Tôi vẫn nhớ lần Mr. Kang hỏi đùa Michael là không biết khi nổi nóng tôi trông như thế nào. Michael nói rằng tốt nhất là Mr. Kang không bao giờ phải chứng kiến và còn tốt hơn là đừng bao giờ là nguyên nhân khiến tôi nổi nóng. Về bản chất tôi là một người khá ‘moody’, tâm trạng thất thường. Cancer – Cự giải là cung horoscope của tôi. Theo mô tả người sinh trong cung Cự giải có tính tình lên xuống y như thủy triều vậy, không bao giờ ổn định được quá một ngày. Tuy nhiên, từ khi làm việc cùng Michael, tôi dần biết tiết chế bản thân và ít khi bộc lộ tâm trạng ra ngoài và hơn ai hết Michael biết rằng tôi không bao giờ để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến công việc. Có thể giờ trước tôi và Michael vừa có một cuộc tranh luận đỏ mặt, tía tai về một vấn đề nào đó, giờ sau tôi sẽ vẫn gọi điện và nói chuyện bình thường với Michael về những việc khác. Tôi không bao giờ đem những chuyện không liên quan đến nhau gộp chung vào một rổ. Michael nói với tôi rằng đó một trong những lý do chính mà anh lựa chọn tôi làm business partner của mình.



Sân thượng hôm nay chán quá. Mặt xi măng nóng bỏng vì bị thiêu đốt dưới nắng cả ngày. Gió thì mang nặng hơi nước nên chẳng đủ khô mồ hôi. Tu hết chai nước lạnh, tôi lại lừ đừ đi xuống nhà, mở cửa căn hộ 1901, ra ngoài sân tưới cây cho em, rồi nằm dài ra ghế.

Em đã đi vắng được ba tuần. Hàng ngày tôi chăm chỉ sang tưới cây và ăn sạch những món tráng miệng trong tủ lạnh của em. Nếu tôi không ăn thì chúng cũng sẽ hết hạn mà. Mỗi lần đến chỗ tủ lạnh tôi lại lấy bút dạ đỏ khoanh một vòng tròn quanh ngày sinh nhật của mình. Bây giờ vùng màu đỏ to đậm đến mức lan sang cả những ngày xung quanh và đứng đâu trong bếp cũng nhìn thấy. Nhưng ba tuần đi vắng mà em không hề nhắn tin hỏi thăm hàng xóm. Ít nhất cũng phải kiểm tra xem tôi có tưới cây thường xuyên không chứ? Nhỡ đâu tôi quên mất và để chúng chết khô queo thì sao?

‘Điên rồi,’ tôi tự nói với bản thân. Tại sao tôi lại nằm ở trên cái ghế này và nghĩ về hàng xóm của mình chứ? Tôi còn đủ thứ việc khác có thể làm cơ mà nhỉ. Đâu rồi những trò vui luôn chiếm hết những buổi tối của tôi trước khi tôi gặp em? Tôi chạy về nhà, gọi điện cho mấy đứa bạn rồi phóng chiếc Jaguar đến khu Kangnam.

Thật là một quyết định đúng đắn. Lũ bạn của tôi gào rú ầm ĩ khi tôi xuất hiện, nhưng vui hơn cả là hôm nay Park Shi Yeon cũng đến. Cô bạn của tôi vẫn xinh đẹp như hoa hậu. Về Hàn Quốc được ba tháng, trong khi vẫn còn bập bẹ tiếng Hàn nên chả có bạn bè gì thì tôi được giới thiệu với Shi Yeon. Tôi mừng như bắt được vàng vì Shi Yeon đã học đại học bốn năm ở New York nên chúng tôi có thể giao tiếp bằng tiếng Anh và nói những chuyện ở bên Mỹ. Shi Yeon rất xinh đẹp, cao 1.7m và có thân hình rất chuẩn. Ai cũng tưởng bạn tôi là người mẫu hay diễn viên nhưng Shi Yeon lại chọn nghề xuất bản sách. Vì tiếp xúc với chữ nghĩa suốt ngày nên Shi Yeon có thể nói chuyện về nhiều chủ đề khác nhau. Chính Shi Yeon đã kiên nhẫn chỉ dạy cho tôi nhiều điều về lịch sử, văn hóa và con người Hàn Quốc. Những cuốc xe lòng vòng quanh Seoul với Shi Yeon cho tôi nhiều kiến thức thực tế hơn bất kỳ cuốn sách in ấn cầu kỳ nào bán trong hiệu. Thêm vào đó, Shi Yeon không quá e dè như các cô gái Hàn Quốc truyền thống, lại không quá dạn dĩ như các cô gái phóng khoáng theo kiểu phương Tây. Một cô gái có thể được coi là toàn diện về vẻ ngoài và tâm hồn. Mọi người thường nói hai chúng tôi sẽ làm thành một cặp hoàn hảo.

‘Chúng mình thử hôn nhau đi,’ có lần tôi gợi ý với Shi Yeon sau khi nghe quá nhiều lời khẳng định từ mọi người. Và chúng tôi đã thử. Sau đấy mỗi khi bị ghán ghép, cả hai chúng tôi đều lắc đầu cười trừ vì đã hiểu ra rằng giữa chúng tôi không có ‘chemical reaction’.

‘Dạo này anh có gì mới không?’ Shi Yeon hỏi thăm.

‘Anh chuyển công ty rồi. Đang theo một dự án về ngân hàng. Còn em?’

‘Em sắp sang New York nghỉ hè cùng gia đình ba tuần đấy. Anh có về thăm nhà không thì em sẽ xuống chơi vài ngày?’

Tôi lắc đầu. Dự  án này cần tôi ở Hàn Quốc liên tục đến gần hết năm. IT trong ngân hàng thú vị hơn tôi tưởng, không phải vì liên quan đến tiền mà vì mối liên hệ chặt chẽ với các chế tài tài chính. Tôi say mê quan sát ảnh hưởng của những thay đổi trong luật định tới các hệ thống IT trong ngân hàng. Một loạt các chức năng sẽ cần thay đổi, và hàng loạt các chức năng khác cần lập tức được tạo ra. Người làm IT phải có kiến thức rất tốt về tài chính và tiền tệ thì mới xây dựng được một hệ thống phù hợp với các thay đổi chóng mặt của thị trường, và phải có một cái đầu rất lạnh để không nổi xung khi mà luật định thay đổi còn nhanh hơn cả khả năng lập trình của mình. Tham gia vào dự án này tôi nhìn thấy sự khác biệt rõ ràng giữa quan điểm của giới lạnh đạo và giới nhân viên. Trong khi lạnh đạo thì muốn có giải pháp tốn ít nhân công và thời gian nhất thì các nhân viên lại rất ngại thay đổi nhưng hệ thông đã quen thuộc. Họ than phiền tại sao phải mất công ‘test’ những chức năng mới trong khi những chức năng cũ vẫn dùng được. Họ hài lòng với việc bấm 10 cái nút mới xong một phần tính nhưng lại ngại đọc vài dòng hướng dẫn để làm sao chỉ cần bấm 3 nút đã xong việc. Người lãnh đạo thì không phải bấm 10 nút và cũng chả phải đọc hướng dẫn vì thế chẳng hiểu sao nhân viên của mình lại phản đối áp dụng hệ thống mới nên phát điên vì tiến độ chậm chạp của dự án. Tôi cũng phát hiện ra rằng mỗi lần thuyết trình về các chức năng mới của hệ thống, nhóm dự án luôn thu xếp để tôi nói phần mở đầu và phần kết thúc. Họ bảo vì phần lớn nhân viên trong ngân hàng là phụ nữ nên vẻ ngoài của tôi sẽ khiến những lời yêu cầu dễ lọt vào tại người nghe hơn. Whatever!

‘Nhớ ai à?’ Shi Yeon huých vào tay tôi.

‘Làm gì có ai mà nhớ.’

‘Vậy anh nên học cách nhớ ai đi. Đừng vô tâm mãi như vậy. Mà anh chưa mời bạn bè đến nhà mới đấy nhé.’

‘Đúng rồi,’ thằng Seu Long ngồi cạnh nghe được câu cuối của Shi Yeon thì la toáng lên, ‘sắp đến sinh nhật nó nữa. Hôm đó nhất định phải đến đó đập phá.’

Không được! Tôi đã hẹn với em rồi mà. Tôi muốn ăn cái món đặc biệt gì đó mà em hứa sẽ nấu.



Tháng 6 ở Melbourne lạnh cóng. Trời xám xịt và gió thổi ù ù. Tôi đứng trong văn phòng nhìn cây cối bên ngoài vặn vẹo trong gió và thấy thật may là đang quá bận rộn nên chẳng có thời gian để buồn phiền vì thời tiết. Sáng nay theo thói quen, tôi bấm nút ‘Weather’ trên chiếc iPhone để cập nhật về thời tiết. Trong danh sách có ba thành phố: Melbourne là nơi tôi đang làm việc, Hà Nội là nơi có gia đình tôi và Seoul là nơi tôi … có một người hàng xóm. Không biết Philip có chăm tưới cây không? Tôi định nhắn tin hỏi nhưng lại thấy kỳ kỳ, biết đâu Philip lại nghĩ tôi lợi dụng quá đà quan hệ hàng xóm láng giềng.

Nhưng tôi thấy nhớ Seoul quá. Khi tôi sang Australia du học, mọi người trong gia đình suốt ngày gọi điện hỏi tôi có nhớ nhà không, nhớ Việt Nam không. Tôi chả thấy nhớ vì tự nhủ với bản thân có nhớ cũng chẳng để làm gì. Mấy đứa bạn trong lớp kêu nhớ nhà nên suốt ngày khóc sụt, khóc sùi chỉ làm cho tinh thần tồi tệ hơn mà thôi. Khi mới sang Seoul tôi cũng chẳng nhớ Melbourne, chắc vì còn đang tò mò với thành phố mới. Vậy sao bây giờ khi đã khá quen rồi, tôi vẫn nhớ Seoul nhỉ? Chắc vì bên đó đang là mùa hè, đầy nằng vàng ấm áp trong khi tôi đang phải ở nơi rét buốt này.

Cũng chỉ còn một tuần nữa thôi và may là cuối tuần này lịch của tôi cũng kín rồi. Mấy cô bạn thân đã lên kế hoạch ăn uống suốt hai ngày. Tôi nghĩ đến nồi lầu bốc khói nghi ngút thì thấy lòng ấm lên một chút.

‘Đàn ông Hàn Quốc đẹp trai không?’ Genieve hỏi tôi trong bếp khi Sean, chồng cô ấy vừa đứng dậy ra nhập hội đàn ông ngoài phòng khách.

‘Rất nhiều người cao và biết cách ăn mặc nên trông cũng được,’ tôi trả lời.

‘Có anh nào đặc biệt không?’

Tôi ngẩn ra nghĩ. Có nên kể về hàng xóm Philip không nhỉ? Nếu mấy cô bạn tôi mà biết Philip cao 1.86m và đẹp trai ngời ngời chắc chúng sẽ mua vé bay ngay sang Seoul để nhòm, khéo còn quay cả video để đem về nhà phân tích. Mà cũng chỉ là hàng xóm thôi, tốt nhất không nên gây hiểu lầm.

Lan thấy tôi đứng im thì nói với mấy cô bạn còn lại: ‘Còn phải nghĩ thế kia là chưa có anh nào rồi.’

‘Đồ máu lạnh đó có mà nói cho chúng ta biết,’ Natalie nhận xét.

Đúng là tôi mà có ai thì cũng chẳng đem ra cho lũ quạ này rỉa. Khi đi shopping cùng tôi còn chẳng bao giờ hỏi ý kiến bạn mình về món đồ muốn mua trong khi chúng cứ lôi tôi hết từ cửa hàng này sang cửa hàng khác hỏi xem bộ này có ngắn quá không, màu này có sáng quá không, chất liệu này có dày quá không. Trong khi đó, tôi chỉ cần hai tiêu chí để quyết định: tôi thích và tôi có đủ tiền để mua. Done deal!

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:08 AM
Chapter 4 - The guy next door (Part 2)

‘Tại sao lại bỏ vào tủ lạnh?’ Philip phản đối khi thấy tôi đút tọt ba con cua bể vào ngăn đá và vặn nút lên nấc lạnh nhất.

‘To humanly kill them. Khi bỏ vào tủ lạnh, những con cua sẽ chìm dần vào trạng thái ngủ đông và không cảm thấy gì nữa. Lúc đấy nếu tôi bẻ càng, bóc mai, chúng sẽ không thấy đau đớn,’ tôi giải thích.

‘Hay là vì cô sợ nếu đụng vào chúng bây giờ, chúng sẽ cắt cụt ngón tay của cô?’

Cũng có một phần như vậy thật. Ba con cua tôi mua từ chợ hải sản sáng nay có sáu cái càng to khủng khiếp. Tôi nghĩ nếu chưa đem đông đá mà tôi đã cắt phần dây chằng đang trói chặt chúng lại thì ba con cua sẽ thành ba tiểu quái vật trong bếp nhà Philip.

Hôm nay là sinh nhật Philip. Ngày tôi trở lại Seoul đã không nhịn được cười khi nhìn thấy vòng tròn màu đỏ to tướng trên quyển lịch của mình ở cánh cửa tủ lạnh. Xem ra muốn quên cũng khó. Do đó sáng nay tôi đã biết điều nhờ Philip chở đến chợ hải sản mua ba con cua và các loại gia vị để làm món cua rang me như đã hứa vài tuần trước. Vì Philip đã hứa sẽ rửa bát đĩa và vì là sinh nhật của Philip chứ không phải của tôi nên chẳng có lý do gì mà tôi muốn căn nhà của mình tối qua vừa được lau sạch bóng thì hôm nay lại toàn mùi cua biển, thế nên chúng tôi quyết định sẽ nấu ở nhà Philip.

Nhà của Philip khá gọn gàng so với tiêu chuẩn của đàn ông độc thân. Không có quần áo vứt bừa bãi, không có chén đĩa dơ trong bồn rửa, không có chai lọ uống dở trên bàn, không có những mùi kỳ lạ. Chỉ có những quyển sách là có mặt ở khắp nơi, rải từ phòng khách vào đến trong bếp ra đến buồng làm việc. Tôi chưa vào buồng ngủ nên không biết nhưng chắc 99% là cũng vậy. Tôi rất muốn hỏi Philip tại sao không mua một cái giá sách để xếp vào cho gọn gẽ, nhưng chẳng nhẽ ngày đầu tiên vào nhà người ta đã hoạnh hoẹ thì thật vô duyên.

Đến khi mở tủ bếp tôi thấy một trong những lý do bếp của Philip sạch sẽ là vì dụng cụ nấu ăn của Philip rất thô sơ theo kiểu đủ để tồn tại. Hai cái nồi. Hai cái tô. Hai cái đĩa. Hai đôi đũa. Hai con dao. Hai… Tóm lại cái gì cũng hai. ‘One for daily use, one for back-up,’ Philip giải thích. Dự phòng thì cũng có cần giống nhau y chang vậy không hả trời? Hơn nữa chẳng có cái gì tôi có thể dùng để nấu món cua của mình vì vậy tôi vẫn phải di chuyển phân nửa bếp của mình sang nhà Philip.

‘Thế anh không bao giờ mời khách à?’ tôi thắc mắc.

‘Chén đĩa nhựa ở siêu thị đầy ra đấy. Ăn xong gạt một gạt vào túi rác. Taa daa!’ Philip búng tay trả lời.

‘Nhưng thức ăn bày trên đồ sứ nhìn mới ngon.’

‘Ai chả biết. Mà cô sắm nhiều đồ thế chắc đông khách lắm nhỉ?’

Tôi ớ ra khi Philip hỏi. Tôi mua nhiều đồ bếp như vậy vì thích thôi chứ nghĩ đi nghĩ lại làm gì ra có bạn bè gì ở Seoul này mà mời. Tuy khá hợp với mọi người trong văn phòng nhưng nguyên tắc của tôi là không mời người ở công ty đến nhà riêng. Vậy nên nếu không có Philip, mấy thứ đồ tôi sắm chắc sẽ mốc lên ở trong tủ bếp mất.

Sau tiếng rưỡi nằm trong ngăn đá, ba con cua đã bất động hoàn toàn. Tôi đem hai con ra bẻ càng, bóc mai, gạt hết nước cua và gạch cua vào một cái chén để lát nữa làm nước sốt.

‘Cô đi đóng phim kinh dị được đấy,’ Philip nhận xét khi thấy hai con cua đã bị phanh thây làm đôi.

‘Nhưng chúng không cảm thấy gì hết,’ tôi bảo vệ phương pháp giết cua nhân đạo của mình.

Có lẽ thấy tôi đang cầm dao và vì số phận của mấy con cua đã rõ ràng bày ra trước mắt nên Philip không tranh cãi nữa mà quay sang hỏi về công thức. ‘Món này có những gì?’

‘Vì gọi là cua rang me nên phải có nước me chua rồi. Ngoài ra còn có hành tươi, vỏ chanh, gừng, tỏi, ớt, hạt tiêu, nước cua, nước mắm, nước chanh, đường và muối,’ tôi vừa nói vừa chỉ lên các thức gia vị được chuẩn bị sẵn ở từng góc trên cái thớt gỗ.

‘Thế cái nồi cô đang đun kia?’

‘Ăn cua không làm sao đủ no được. Phải nấu miến để ăn thêm chứ.’ Nói xong tôi vớt con cua thứ ba đã được luộc chín ra để lát gỡ thịt nấu miến.

Nhìn bộ mặt thộn ra của Philip, tôi biết ngay là hàng xóm của mình chả hiểu miến là gì.

‘Hàn Quốc cũng có miến đó thôi, nhưng hình như không nấu thành súp mà chỉ để làm món trộn và xào,’ tôi giải thích rồi đem ra một bó miến dong. Đây không phải là miến Hàn Quốc mà là miến tôi đem từ Australia sang. Mấy tháng trước mẹ đã gửi cho tôi một thùng to từ Việt Nam. ‘Bó miến này du lịch qua ba nước rồi đấy,’ tôi khoe với Philip.



‘Hôm đấy anh không tiệc tùng với các bạn à?’ em hỏi khi tôi nhắc em về sinh nhật của tôi.

‘Không. Vì có một vài người bận nên làm hôm sau,’ tôi nói dối vì thực tế đã gạt lũ bạn xuống Chủ Nhật thay cho thứ Bảy đúng ngày sinh nhật của tôi.

Em có vẻ không tin nhưng cũng không từ chối nấu ăn như đã hứa. Thế nên bây giờ tôi đang ngồi trong bếp gỡ thịt cua với em.

‘Melbourne vui không?’ tôi hỏi thăm.

‘Nếu chỉ ngồi trong nhà và đánh chén thôi thì vui.’

‘Bên đó đang là mùa đông nhỉ,’ tôi nói vì biết nam bán cầu có thời tiết ngược với bắc bán cầu.

Nghe tôi nói, em rùng mình.

Thấy vậy tôi trêu: ‘Mùa đông Seoul đang đợi cô đấy.’

‘Đừng nhắc đến nó.’

Tôi định hỏi tại sao em lại không thích mùa đông đến vậy nhưng thấy chủ đề này không được chào đón nên thôi. Thịt cua đã được gỡ xong. Em đứng dậy khỏi bàn và bắt đầu bật bếp để chế biến. Sáng nay khi đi chợ, em đã mua một cái wok (loại chảo sâu lòng) chỉ để nấu hai con cua. Tôi đứng bên cạnh xem được một lát thì hắt hơn liên tục vì mùi cay của ớt, mùi hăng của gừng và tỏi xộc lên. Em lại gạt tôi ra ngoài vì chỉ làm vướng chân, vướng tay thêm. Tôi đành đi sắp bát đũa và ra ngoài bàn ăn ngồi chờ.

‘Ready!’ em hào hứng thông báo sau khi bày hai con cua ngay ngắn ra hai cái đĩa sứ trắng muốt hình vuông em đem từ bên nhà em sang.

‘Sao lại một nửa to, một nửa nhỏ?’ tôi thắc mắc vì tưởng mình phải được con cua to hơn.

‘Đồ tham lam. Con cua to là con cua đực, nhiều thịt. Con cua nhỏ là con cua cái, nhiều gạch. Mỗi loại có vị ngon riêng. Tôi muốn anh thử cả hai nên mới chia đều. Đây, anh sợ thiệt thì cho thêm anh đấy.’ Em để cạch sang đĩa của tôi cái càng còn lại của con cua đực.

Tôi sẽ không làm bộ với cô hàng xóm của mình nên không từ chối cái càng đang đỏ lên màu cam và được bao xung quanh bởi một loại nước sốt thơm lừng. Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của tôi nên có xấu tính một tí cũng không sao.

‘Ngon không?’ em hỏi sau khi tôi ăn xong chiếc càng đầu tiên.

Tất nhiên là ngon rồi. Tôi có thể nếm thấy đủ vị chua, cay, mặn, ngọt. Chua từ me và chanh, cay từ gừng và ớt, mặt từ nước mắm, ngọt từ đường, và cả một chút đăng đắng của vỏ chanh. Tất cả các vị hòa cùng phần thịt cua chắc và dai làm các hạt vị giác trên lưỡi của tôi thỏa mãn hoàn toàn.

Tôi giơ ngón tay cái lên khen. ‘Cô có thể mở nhà hàng được đấy.’

Em cười hài lòng nhưng lại lắc đầu. ‘Một đầu bếp thượng hạng phải là đầu bếp nghĩ ra được các món của riêng mình. Còn tôi chỉ biết đi nấu lại theo công thức của người khác thôi.’

‘Đâu phải đầu bếp nào cũng phải là đầu bếp thượng hạng đâu?’

‘Nếu là đầu bếp, tôi muốn là đầu bếp thượng hạng.’

‘Làm nghề gì cô cũng muốn ở mức thượng hạng à?’

Em gật đầu rồi mím môi cố bấm vỡ càng con cua. Sao có người đây mà không nhờ chứ? Tôi chỉ cần bấm nhẹ kìm là mấy chiếc càng vỡ toác ra rồi.

‘Thế bây giờ cô đã ở mức thượng hạng trong nghề của cô chưa?’, tôi hỏi sau khi giằng lấy cây kìm và cái càng từ tay em để bẻ giúp.

‘Not yet. Trying my best to be one day.’

‘Thế nếu cố mãi mà vẫn không được thì sao?’

‘Thì thôi.’

‘Ơ. Nếu thế ngay từ đầu cố làm gì?’

‘Phải cố thì mới biết có được hay không chứ. Thế còn anh?’

‘Muốn ăn ngon thì phải rửa bát. Tôi nhận ra mình rất thích ăn ngon, vậy nên phải thành khách hàng thượng hạng thôi.’

Ăn xong món cua rang me, tôi đi dọn bàn cho gọn gàng trong khi em đi nấu món miến. Những sợi miến trong veo được điểm bằng màu xanh của hành và rau thơm cùng với những miếng thịt cua màu trắng và cam đỏ, rắc thêm ít hạt tiêu, bỏ thêm ít tương ớt. Nước súp cũng ngọt và ngon tuyệt.

‘Bao giờ sinh nhật cô?’

‘Hey!’ Em lập tức ngừng nhai, nhìn tôi đề phòng.

‘Không phải tôi đòi cô nấu ăn vào ngày sinh nhật cô đâu. Mà vì đang lo cô nấu cho tôi ngon thế này, đến sinh nhật cô, tôi biết phải làm thế nào?’

‘Anh yên tâm.’ Em thở phào rồi lại cầm đũa lên. ‘Tôi không bao giờ tổ chức sinh nhật hết.’

Tôi nhướn mày hỏi: ‘Sao vậy?’

‘Vì ngày sinh nhật khiến tôi cảm thấy mình đang già đi và còn quá nhiều việc chưa làm được.’

‘Cô được bao nhiêu tuổi mà lo già?’

‘Anh sinh năm bao nhiêu?’

Tôi rút bằng lái xe trong ví đưa cho em.

‘Dongseang,’ em kêu lên khi nhìn thấy ngày sinh của tôi trên bằng lái xe, rồi chỉ tay vào ngực mình, ‘You have to call me noona.’

‘No way. You are younger than me.’ Tôi giật lại bằng lái, nhét kỹ vào trong ví.

Em cong môi rồi chạy xồng xộc ra cửa. Một lát sau, em quay lại giơ vào mặt tôi tấm bằng lái xe của em ở Australia. Tôi nhìn ngày sinh của em trên đó. Em hơn tôi ba tuổi.

‘Noona,’ em nhắc lại.

‘Tất cả phụ nữ hơn kém tôi trong vòng 5 tuổi đều là dongseang của tôi hết,’ tôi cãi cùn.

Em hỏi vặn: ‘How about your noonas at home?’

‘That’s right,’ tôi túm ngay lấy câu đó, ‘I have two noonas already. Need no more.’

‘But I have no dongseang. I want one.’

Tôi tiếp tục từ chối. ‘Find someone else.’

‘But I picked you to be my dongseng.’ Em cũng không bỏ cuộc, rồi tiếp tục chỉ vào mình nói ‘noona’, chỉ sang tôi gọi ‘dongseang’.

Nhìn vẻ mặt thích chí của em, tôi không chịu được thêm nữa, kéo tay em đứng dậy, lôi em ra phòng khách, ủn em ra ngoài hành lang và đóng cửa lại.

Tôi đã luôn nghĩ em ít tuổi hơn mình. Trông bé xíu thế kia làm sao mà nhiều tuổi hơn tôi được chứ. Nhưng có mấy ai cao hơn tôi đâu nhỉ? Nếu để tôi đoán thì tôi sẽ nói em bao nhiêu tuổi đây? Tôi chợt nhận ra tuy luôn cho rằng em ít tuổi hơn mình nhưng tôi không thể đưa ra một con số cụ thể. Trong em vừa có sự ngây thơ, vừa có sự già dặn, vừa có phần yếu đuối, vừa có phần mạnh mẽ. Tất cả những thứ đó trộn lẫn vào nhau khiến tôi vẫn chưa biết được thứ nào nhiều hơn thứ nào.



Tôi sinh năm 1978, Philip sinh năm 1981. ‘Dongseang’, tôi reo lên.

Philip giật lại tấm bằng, có vẻ không tin. Tôi đành chạy về nhà, lôi bằng lái xe của mình sang cho Philip coi, và để mặc Philip cau có từ chối, tôi tiếp tục gọi mình là ‘noona’, Philip là ‘dongseang’.

Đến lần thứ 5, Philip đứng vụt dậy, tống cổ tôi ra khỏi nhà. Nhưng sau đó chắc nhận ra là vừa đuổi mất người nấu bữa trưa sinh nhật cho mình nên khi tôi chưa kịp bấm mã số cửa nhà mình để về thì thấy cánh cửa 1902 lại bật mở, Philip bước ra, lôi tôi lại vào trong.

Tôi định trêu tiếp nhưng bỗng nhiên không còn thấy khoái trá cho lắm. Bắt Philip gọi mình là ‘noona’ thành ra gắn thêm một cái máy nhắc là tôi đã hơn 30 tuổi rồi à? Không được.



Muốn tôi gọi là ‘noona’ á? Còn lâu nhé. Nhưng ở chỗ tôi làm, tôi còn gọi người hơn mình có một tuổi là ‘noona’. Vậy sao khi em bắt tôi gọi là ‘noona’ tôi lại khó chịu thế nhỉ? Thật may, chắc do là sinh nhật của tôi mà em nhường nhịn nên câu chuyện ‘noona, dongseang’ kết thúc ở đó. Sau này cũng không bao giờ thấy em nhắc lại nữa, chắc đã quên mất. Còn tôi thì nhờ vụ cãi cọ này tuổi tác lại biết được ngày sinh  nhật của em. Ngày 10 tháng 7. Trong lúc em đang chuyển bát đĩa ra bồn rửa, tôi bí mật lôi điện thoại ra ghi lại ngày này vào lịch.

‘Ngày mai các bạn tôi sẽ đến đây. House warming and birthday party. Chắc sẽ hơi ồn ào. Cô thông cảm nhé. Hay cô cũng sang luôn cho vui. Toàn fastfood thôi. No cooking,’ tôi mời khi chuyển những chiếc đĩa vừa được tráng sạch sang cho em lau khô.

‘Ngày mai tôi bận rồi. Sáng học lái xe. Chiều có họp.’

‘Chủ Nhật mà cũng họp à?’

‘Anh mà cũng ngạc nhiên về việc đi họp vào Chủ Nhật sao?’

Mất mấy giây tôi mới hiểu ẩn ý trong câu hỏi của em. Đúng là tôi không nên ngạc nhiên khi phải đi họp vào Chủ Nhật. Ba vẫn có những cuộc họp bất thường vào cuối tuần, và sau này khi tôi tiếp quản công ty, tôi cũng sẽ có những cuộc họp như thế. Chúng trở thành một phần của công việc quản lý tuy không bao giờ được liệt kê trong JD. Tôi tin chắc là chẳng ai ưa thích chúng nhưng ai cũng hiểu rằng ‘to get what we want best, sometimes we have to do what we want least’.

‘Price for top level,’ tôi trả lời câu hỏi em và cũng là tự trả lời cho mình.

Em chép miệng, gật đầu.

‘Cô quyết tâm học lái xe bên phải rồi à? Thế đã định mua xe gì chưa?’

‘Không mua đâu. Đi thuê thôi vì nếu phần dự thầu không qua vòng một tôi sẽ chỉ ở đây thêm bốn tháng nữa.’

Tôi vội hỏi tiếp: ‘Thế sau đó?’

‘Về lại Melbourne,’ em nhún vai trả lời.

‘Không sang lại đây nữa à?’

‘Bao giờ có dự án mới mà công ty tôi lại quyết định đấu thầu thì có thể sang.’

‘Thế còn trúng thầu?’

‘Nếu trúng, tôi sẽ ở khoảng ba năm’

‘Vậy nhớ trúng thầu nhé,’ tôi nghiêm mặt dặn vì tự nhiên thấy lo lắng nếu công ty em không trúng thầu thì sao. Bốn tháng nữa tức là còn chưa đến cuối năm. Tôi không muốn lại phải làm quen với một hàng xóm mới. Nguy hiểm hơn nữa biết đâu hàng xóm mới không thích lên sân thượng, không giỏi nấu ăn và không biết nói chuyện … như em.



Nói chuyện với Philip, tôi mới nhận ra thời gian mình ở Seoul chỉ là ngắn hạn. Bốn tháng nữa. Tôi còn chưa kịp hiểu bốn tháng qua đã trôi qua như thế nào. Bốn tháng nữa sẽ chỉ là một cái nháy mắt. Đấy là rắc rối khi bạn trở nên thân thiết với ai đó ở một nơi nào đó rồi phải rời đi. Bạn sẽ muốn thời gian trôi chậm hơn để được ở lại lâu hơn. Nhưng thời gian luôn giữ nguyên tốc độ của nó trong hàng tỉ năm qua, từ lúc vũ trụ này khai sinh. Tôi không thể thay đổi thời gian, mà chỉ có thể thay đổi chính mình. Tôi có hai lựa chọn. Một là dừng mối quan hệ hàng xóm đặc biệt này lại và đưa nó trở lại mốc xã giao ban đầu. Hai là phải trúng hết các hạng mục thầu để ở đây ba năm. Lựa chọn nào cũng khó cả. Nhưng lựa chọn hai có vẻ được hơn vì đó chẳng phải là lý do đầu tiên đưa tôi đến Hàn Quốc sao?

Lái xe bên phải cũng không khó lắm. Khi ngồi vào tay lái bên trái, tự nhiên sẽ thấy cần phải đi ở đường bên phải. Sau một buổi sáng tập với thầy hướng dẫn, tôi đã tự tin đi ra mấy con đường chính. Cũng may, mấy tấm biển chỉ đường ở Hàn Quốc có luôn phần phiên âm ra bảng chữ latin thế nên tôi có thể dễ dàng đọc được tên đường. Tôi theo hướng dẫn của của thầy lượn vài vòng từ nhà đến văn phòng, từ văn phòng về nhà là nhớ được phải rẽ chỗ nào, chuyển làn chỗ nào, giới hạn tốc độ từng đoạn ra sao. Nhưng có một nỗi buồn là tôi chỉ được thi lấy bằng sau khi đã ở đây được 6 tháng. Tức là giữa tháng 8 tôi mới được thi. Lại thêm một lý do nữa tôi phải trúng thầu bằng được chứ không thật dở hơi khi có bằng rồi chỉ lái được có vài tuần.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:09 AM
Chapter 4 - The guy next door (Part 3)

Như mọi năm, đến ngày sinh nhật tôi thấy lác đác vài lời chúc trên facebook. Bố mẹ gọi điện sang chúc mừng cùng với thằng cháu hát ngọng líu ngọng lô bài ‘Happy Birthday’ qua điện thoại. Hết. À, năm nay có thêm Da Jung ssi gõ cửa văn phòng vào tặng cho tôi một hộp chocolate được trang trí bằng một chiếc nơ rất cầu kỳ. Tôi cảm ơn Da Jung và dặn đừng có nói cho ai khác trong văn phòng. Buổi trưa, khi ngồi rảnh rang trong giờ nghỉ, tôi chợt nghĩ phải mua một thứ gì đó đặc biệt để tự tặng cho mình nhân ngày sinh nhật đầu tiên ở Hàn Quốc chứ nhỉ. Quần áo thì hết mùa là hết muốn mặc lại. Đồ đạc trong nhà chả còn thiếu thứ gì. . Từ ngày sang Hàn Quốc tôi nhớ chiếc piano ở nhà vô cùng. Lâu lâu buồn tay mà chả có gì để gõ. Chỉ cần một chiếc second-hand. Hoặc có chỗ nào cho thuê là tốt nhất. Quyết định vậy, tôi lập tức lên Internet tìm nơi bán piano nhưng vốn tiếng Hàn cỏn con của tôi chỉ làm tôi công toi. Nhờ Da Jung ssi thì ngại vì cô ấy đang bận rộn vô cùng với công việc dịch thuật những tài liệu đấu thầu. Philip! Tối nay về phải nhờ mới được.

Nhưng đến 5:30 chiều, Mr. Kang gõ cửa phòng tôi để thông báo là nhà thầu vừa đưa ra một số yêu cầu bổ sung và một cuộc họp khẩn cấp với các quản lý trong công ty được tổ chức. Không ai hài lòng hết, không phải vì phải ở lại muộn mà vì một vài yêu cầu khó hiểu từ bên nhà thầu. Chuyên viên tài chính Andy Hwang lật qua lật lại mấy trang tài liệu của nhà thầu, rồi phủi tay nhận xét:

‘Liếc qua cũng biết những yêu cầu này là để gây thêm khó khăn cho những ngân hàng trực thuộc EU hay Commonwealth.’

‘Anh khẳng định việc này chứ?’, Mr. Kwang bỏ cặp kính lão xuống, hỏi Andy.

‘Sure. Họ không nói trắng ra nhưng tiến trình giải ngân mà như thế này thì sẽ tốn thêm một khoản chi phí đáng kể cho chúng ta.’

Mr. Kwang nhìn sang tôi đầy ngụ ý. Tôi hiểu ông muốn nói gì, nhưng tôi chưa muốn chính thức đưa ra nhận định của mình vào lúc này.

‘Chúng ta có 7 ngày để nộp bản thầu bổ xung’, tôi nhìn lại bức thư ngỏ ở đầu tập tài liệu rồi quay sang Andy. ‘Chiều mai anh có thể cho tôi một bản báo cáo chi tiết về những nhận định vừa rồi của anh được không?’. Khi thấy Andy gật đầu, tôi nói tiếp: ‘Anh nói chuyện thêm với cả bên Melbourne nữa để làm một bản so sánh giữa các hệ thống ngân hàng với yêu cầu giải ngân mới này. Lưu ý, tôi muốn một bản so sánh khách quan.’

‘Tôi sẽ làm thêm một phần nêu rõ những yêu cầu mới này có những gì không thống nhất với các yêu cầu ban đầu,’ Andy nói thêm rồi nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng họp để bắt tay luôn vào việc.

‘Chú muốn nói đến Dong Wang chứ gì?’ tôi hỏi Mr. Kang khi chỉ còn lại tôi và ông trong phòng, chờ Michael và vài người ở Melbourne có thể online để họp tiếp.

‘Tôi đã nghe loáng thoáng thông tin. Ông ta quyết liệt hơn tôi tưởng,’ Mr. Kang vừa nói, vừa rút khăn lau kính.

‘Chúng ta đã lơ là trong vài tuần qua. Cần nhanh chóng lấy lại thế quân bình. Theo phản ứng của Andy, tôi nghĩ chúng ta không quá khó tìm giải pháp cho mấy yêu cầu mới này và tôi chắc chắn Dong Wang biết thế. Vì vậy, cần tìm hiểu xem, bên nhà thầu có thực sự cần bổ sung những hạng mục này không và giải pháp mà chúng ta sẽ đưa ra có được xem xét một cách công bằng không hay sẽ bị soi xét theo kiểu 1 + 1 = 2.’

‘Tôi hiểu ý của phó chủ tịch rồi.’

Họp xong với Michael đã hơn 8:30 tối. Tôi đói meo nhưng nghĩ đến việc rẽ vào quán ăn nào rồi ngồi ăn một mình với bộ váy áo công sở đã thấy chẳng thoải mái chút nào. Vậy nên tôi nói chú lái xe Go chở tôi thẳng về nhà. Thể nào ở nhà cũng còn gói mỳ hay gì đó. Nhưng đến khi tắm xong và lục tung hết các ngăn tủ bếp tôi mới mếu máo nhận ra rằng cả nhà trống trơn, chẳng còn gì bỏ được vào bụng. Tôi nghĩ ngợi và nhớ ra khu siêu thị cách đây 2 dãy phố. Nghĩ đi cũng không xa, tôi xỏ đại chiếc quần kaki thụng nhiều túi và một chiếc áo cũng màu xanh kaki, lê thêm đôi dép xỏ ngón.



Tôi suýt hét lên khi vừa mở cửa ra đã thấy Philip đứng lù lù bên ngoài. Philip cũng bị bất ngờ nhưng không kịp dừng tay. ‘King koong’, tiếng chuông vẫn ngân lên cùng với giọng làu bàu của Philip.

‘Cô ở nhà à?’

‘Ủa, nếu không nghĩ tôi ở nhà thì anh bấm chuông làm gì? Hay tính kiểm tra thấy tôi vắng nhà thì anh định vào trộm đồ của tôi?’ tôi vùng vằng vặc lại.

‘Thái độ này là bị bỏ đói cả ngày hôm nay đây mà.’ Philip xem chừng biết tỏng là tôi xấu tính thế nào khi đói bụng.

‘Vậy sao anh không tránh đi mà còn chường mặt ra làm gì?’ Tôi hếch mặt thách thức.

Philip nhìn một lượt bộ đồ bụi phủi của tôi rồi tự nói với mình ‘Không sao’, và cầm tay tôi lôi tuột đi.

‘Đi đâu đấy?’ tôi giật tay ra hỏi khi cửa thang máy đóng lại sau lưng.

‘Đến chỗ có đồ ăn’. Khi thấy vẻ mặt tôi giãn ra lập tức khi nghe đến ăn uống, Philip nói thêm: ‘Giờ mà đưa cô ra sông Hàn ngắm cảnh hay rủ cô đi xem phim, chắc cô ăn thịt tôi quá.’

‘Sau khi no bụng, tôi có thể làm được tất cả những việc đấy.’ Tôi ngoác miệng cười.

Philip lắc đầu ngán ngẩm nhưng tôi mặc kệ vì bụng tôi đang réo ùng ục. Cũng may là Philip lái đi không xa lắm. 15 phút sau chúng tôi đã rẽ vào một con phố hẹp với một nhà hàng nhỏ ở giữa phố. Khi bước xuống xe tôi nhìn ra qua lớp cửa kính của nhà hàng thấy khách vẫn khá đông dù đã qua giờ ăn tối từ lâu.

‘Không đẹp nhưng đồ ăn ngon,’ Philip giải thích về bề ngoài xoàng xĩnh của quán.

‘That’s all I need,’ tôi vui vẻ trả lời và kéo tay Philip vào trong theo tiếng gọi của mùi thơm nhức mũi.

Ở Melbourne tôi thường cùng lũ bạn lọ mọ khắp nơi kiếm những quán ăn ngon không phân biệt to hay nhỏ, sang hay sơ, cứ ngon là duyệt. Nếu lên facebook của tôi, bạn sẽ chẳng thấy bất kỳ thông tin cá nhân hay ảnh ọt gì của tôi hết mà tất cả là dành cho ăn và uống với các công thức chế biến và hình chụp những sản phẩm thử nghiệm của tôi. Chắc tôi phải thêm 1 phần cho các món ăn Hàn Quốc.

‘Steam boat.’ Tôi quyết định và đặt tờ thực đơn xuống.

Philip nhăn nhó nói: ‘Đang nóng chảy nước mà cô lại chọn món lẩu.’

Mà hôm nay nóng thật. Ngoài trời tuy đã về đêm nhưng lặng gió và nhiệt độ khoảng 32[sup]o[/sup]C. Trong nhà hàng dù có điều hòa nhưng vẫn bị hơi nóng từ thức ăn vẫn lấn át. Tôi cắn môi đắn đo nhìn xuống phần mô tả các loại thịt có trong món lẩu.

‘Ok. Hôm nay là sinh nhật cô nên cô muốn ăn gì thì ăn,’ Philip nhường nhịn.

Tôi ngạc nhiên hỏi: ‘Thế đây là tiệc sinh nhật của tôi à?’

‘Cô biết là tôi đợi cô mà cũng đói muốn chết không?’ Nói xong Philip ngửa đầu ra sau ghế làm bộ mắt lờ đờ. Mấy cô gái bàn bên cạnh thấy bộ dạng thiểu não của Philip thì cười khúc khích.

Tôi thôi không nhìn món lẩu nữa mà nhìn lên hàng xóm của mình, chẳng biết nói gì. Philip đã đợi tôi suốt cả tối để đi ăn tối cùng tôi sao? Tôi đã nói là tôi không bao giờ tổ chức sinh nhật rồi mà. Mấy đứa bạn tôi mà lôi tôi ra ngoài thế này và nói là để ăn sinh nhật tôi thì tôi sẽ cáu nhặng lên cho mà xem. Nhưng sao lần này tôi lại thấy vui như vậy nhỉ.

‘Đói quá không gọi được đồ ăn nữa à?’ Philip hỏi khi thấy tôi cứ giương mắt nhìn mà không gọi người phục vụ vừa đi qua.

‘Tại không muốn ăn lẩu nữa.’

Đến lượt Philip ngạc nhiên nhìn lại tôi. Nhưng tôi chỉ thè lưỡi rồi dò tờ thực đơn thêm một lượt và chọn món nướng thập cẩm.

‘Thịt nướng là phát minh ẩm thực đầu tiên của loài người đấy, anh biết không? Oàng. Một tia sét giáng xuống. Một mảng rừng bốc cháy. Khi ngọn lửa lụi đi, tổ tiên của chúng ta tìm thấy giữa những thân cây đen thui là một chú bò vàng rộm, toả một mùi thơm họ chưa ngửi thấy bao giờ. Người gan dạ nhất hay đúng hơn là người đói bụng nhất rón rén bước lại gần và ngoạm một miếng. Everything else is history. Và giống tổ tiên của mình, tôi rất thích các món nướng. Bít tết bò nướng, sườn cừu nướng, thịt heo ba rọi nướng, cánh gà nướng, tôm nướng, cá nướng, sò huyết nướng, chân gà nướng…’

‘Cái gì?’ Philip ngắt lời diễn thuyết trong lúc đợi đồ ăn của tôi. ‘Cô vừa nói chân gà nướng á?’

‘Đừng có dùng từ “weird” đấy nhé.’ Tôi lừ mắt đe doạ vì nghĩ tới nhiều người gốc Âu hay lớn lên ở châu Âu hoặc châu Mỹ lúc nào cũng nghĩ dân châu Á thật kỳ quặc khi ăn chân gà, chân vịt.

Philip hơi bĩu môi nói: ‘Xì. Tôi chỉ tò mò thôi, chứ chân gà hấp ở đây tôi cũng ăn rồi.’

‘Nhưng nướng mới là ngon nhất. Luộc qua để bỏ nước hôi, rồi ướp nước mắm, hành, tỏi, hạt tiêu, đường, ngũ vị hương …’

‘Thế hôm nào đầy tháng tôi thì cô làm nhé.’

‘Hả?’

Philip nháy mắt giải thích: ‘20 tháng 6 là sinh nhật tôi thì 20 tháng 7 là đầy tháng, không phải sao?’

‘Cũng biết mấy chuyện đó nữa,’ tôi chậc lưỡi.



Tôi phát hiện ra rằng ngồi trong một quán ăn chật chội lúc 10 giờ đêm, nghe cô hàng xóm hào hứng nói về các món ăn vui hơn nhiều khi ngồi trong một quá bar sang nhất Seoul và uống những loại rượu đắt tiền. Vui hơn cả đi xem phim nữa. Ngồi đây chúng tôi là hai nhân vật chính tha hồ nói, tha hồ cười hay cùng nuốt nước bọt nhìn làn khói thơm lừng bốc lên và chí chóe giành nhau miếng thịt nướng chín đầu tiên.

Buổi sáng, khi chiếc mobile rung lên trên bàn, tôi được nhắc nhở hôm nay là sinh nhật em, một người không thích sinh nhật. Có nên chúc mừng không nhỉ? Khéo lại bị ăn mắng. Nhưng lờ đi thì tôi lại thấy khó chịu. Hay chỉ nhắn tin thôi? Vậy thì nhạt nhẽo quá. Thế là tôi quyết định sẽ rủ em đi ăn tối. 6 giờ, tôi bấm chuông cửa căn hộ 1901. Im lặng. Chắc chưa đi làm về. 6:30. Lại im lặng. 7 :00. 7:15. 7:45. Tôi bắt đầu sốt ruột. Định nhắn tin cho em mấy lần nhưng sợ em biết trước lại tìm cách thoái thác. 9 giờ, tôi choàng tỉnh khỏi giấc ngủ gật trên ghế salong. Vẫn không ai ra mở cửa. Tôi ra sau nhà, trèo tường sang khoảng sân gạch bên kia, ngó qua lớp rèm cửa kính. Bên trong tối om. Hay là có ai mời đi ăn uống ở đâu rồi? Thế uổng công tôi đợi cả tối à? Tôi hậm hực trèo về nhà. Nhưng trong nhà cũng chẳng còn gì ăn được. Vẫn phải ra ngoài. Lúc uể oải bước ra ngoài hành lang, nghĩ thế nào tôi vẫn bước lại phía cánh cửa 1901 để bấm chuông. Em đột ngột mở cửa. Tôi vừa tức, vừa mừng.

‘Ăn thịt và uống coke lúc đêm hôm thế này, cô không sợ béo bụng à?’ tôi hỏi khi bị em giành mất miếng thịt bò vừa chín tới trên khay nướng.

‘Thỉnh thoảng cũng có nghĩ tới,’ một tay che miệng đang nhai em trả lời tôi. ‘Nhưng vì từ lâu rồi tôi đã ngộ ra một sự thật không thể cải thiện được rằng tôi sẽ không bao giờ trở thành một người mẫu, nên hy sinh vài cm vòng eo để được ăn bất kỳ thứ gì mình thích thì cũng ok. Thế còn anh  không lo cho 6 packs của anh à?’

Tôi buông đũa, nheo mắt hỏi em qua làn khói thịt nướng. ‘Sao cô biết tôi bụng tôi có 6 múi?’

Em nuốt vội nhưng không trả lời và mặt đỏ lên. Cô hàng xóm của tôi khi đỏ mặt trông buồn cười quá. Giây trước vừa luyên thuyên đấy tự tin bao nhiêu, giây sau đã lúng túng đến tội nghiệp bấy nhiêu. Vậy ra khi nhìn tôi, em không chỉ đơn thuần nhìn thấy một người sống cạnh nhà mình. Mà ngoài vòng bụng của tôi ra, em còn để ý những gì nữa nhỉ? Đang suy nghĩ lung tung, tôi thấy chân mình đau nhói. Em vừa giậm cho tôi một cái rõ mạnh và gắp vào chén của tôi một miếng thịt, ra hiệu ăn liền.




‘Còn 10 phút nữa là qua 12 giờ đêm đấy. Cô đã ước gì chưa?’ tôi giục em khi hai đứa trở về nhà sau bữa tối no lặc lè và lên sân thượng hóng gió.

Em lại ngồi bó gối trên cái bục quen thuộc, nhìn đăm đăm lên trời như muốn tìm điểm xa nhất trong vũ trụ. ‘Ước cái gì bây giờ?’

‘Sinh nhật thì phải ước. Còn ước cái gì thì sao tôi biết cô muốn cái gì?’

‘Anh thường ước điều gì? Mỗi lần muốn ước, tôi lại phân vân lắm. Chẳng có gì tự nhiên xuất hiện cả. Mọi thứ luôn là kết quả của cả một quá trình,’ em trầm ngâm nói.

‘Xem ra, cô chả còn chút ngây thơ nào nữa rồi.’

‘Tại anh đấy. Anh làm tôi nhớ ra là tôi đã bao nhiêu tuổi rồi. Chán thật. Còn mấy phút nữa?’

‘Sáu.’

Sao mọi thứ trong em lại có thể đối nghịch vậy nhỉ? Một cô gái háu ăn và có những ý nghĩ ngộ nghĩnh nhưng lại sở hữu một lý trí mạch lạc và mạnh mẽ. Một cô gái thích lên sân thượng nhìn trời mây, trăng sao nhưng lại không ước những điều kỳ diệu xảy đến với mình.

‘Ba,’ tôi nhắc thêm lần nữa.

‘Ước rồi.’ Em nhìn sang, le lưỡi cười.

‘Ước gì?’

‘Như mọi khi. Tôi ước mình có thêm nội lực để có thể thực hiện những quá trình sẽ đem lại những điều mà tôi muốn.’

Nội lực? Inner Energy? Tôi thấy từ này quen quen rồi  nhận ra nó đang ngay ở ngón út của mình.



Philip chợt giơ bàn tay phải lên ngắm nghía rồi cười đắc ý.

‘Cười gì?’ tôi sẵng giọng hỏi vì nghĩ Philip đang cười cợt điều ước của tôi.

Nhưng Philip không trả lời, lại rút ra một chiếc nhẫn từ ngón út trên tay phải, rồi cầm tay trái của tôi lên nhìn một lượt.

‘Trời. Sao tay cô bé thế? Nhẫn tôi đeo ngón út mà đến ngón giữa của cô vẫn còn hơi lỏng,’ Philip vừa nói vừa thử chiếc nhẫn vào các ngón của tôi.

Tôi định rụt tay lại vì dỗi nhưng bị Philip nắm chặt cổ tay. Tôi không tự tin lắm với đôi tay của mình. Mẹ nói người có đôi bàn tay như tôi sẽ vất vả. Phần vất vả không làm tôi buồn bằng dáng vẻ nhỏ bé và hơi gầy guộc của những ngón tay. Chính vì vậy tôi không mấy khi đeo nhẫn. Tôi đã thử vài lần nhưng những chiếc nhẫn lấp lánh có vẻ không hài lòng khi bị đeo vào tay tôi.

Philip hỏi tiếp: ‘Cô biết đây là chiếc nhẫn gì không?’

Tôi lắc đầu nhìn chiếc nhẫn màu trắng được xỏ vào ngón giữa của mình. Thoạt nhìn chiếc nhẫn là một hình vuông, nhưng nếu nhìn kỹ thì không hẳn là hình vuông. Bốn góc được vát chéo theo các độ khác nhau. Bốn cạnh được uốn hơi cong và có độ dày mỏng không bằng nhau. Không có góc nào hay cạnh nào giống hệt nhau.

‘Inner Energy Ring. Cô không tin chứ gì?’ Philip hỏi khi thấy tôi nheo mắt nhìn sát chiếc nhẫn. ‘Tôi mua nó mấy năm trước, của Tiffani, nằm trong bộ thiết kế của Frank Gehry,’ Philip giải thích thêm như muốn chứng minh cho cái tên “Inner Energy”.

‘Tôi rất thích nó đấy,’ tôi nói và mắt vẫn không thể rời chiếc nhẫn. Nó thực sự đã thu hút tôi với vẻ bề ngoài tưởng như đơn giản mà không phải vậy.

‘Trông nó cũng hợp với cô lắm. Vậy là điều ước của cô thành sự thực rồi nhé. Tôi tặng cho cô một phần nội lực của tôi. Use it with care, ok?.’

‘I will,’ tôi thành thật hứa.

‘Izzy,’ Philip gọi rồi quay hẳn người sang phía tôi. ‘Đừng chỉ thực hiện những quá trình. Đôi khi hãy nhận từ người khác những điều cô mong ước. Biết cách nhận cũng là biết cách cho đấy.’

‘Thank you,’ tôi thì thầm cảm ơn đôi mắt nâu đang chân thành nhìn mình. Đêm đó tôi nghĩ mãi về câu nói của Philip. Có phải việc sống xa gia đình từ quá sớm đã khiến tôi suy nghĩ rằng mọi việc đều phải xuất phát từ bản thân? Ốm đau cỡ nào tôi cũng phải gượng dậy tự nấu cháo ăn, tự mua thuốc uống vì không phải lúc nào bạn bè cũng chạy qua được. Công việc khó khăn đến đâu tôi cũng không nói cho người thân vì ngại làm mọi người lo lắng thêm. Suốt mười mấy năm, mỗi lần tụ tập bạn bè hay về thăm nhà, câu duy nhất tôi nói về công việc hay cuộc sống của mình là ‘Vẫn bình thường’ cho dù lúc trước tôi vừa bị tai nạn ô tô, hay công ty đang thiếu vốn trầm trọng. Mỗi người tôi quen chỉ biết một phần của con người tôi. Vài người không hài lòng vì tôi quá kín đáo nhưng chưa một ai bước qua cái ranh giới mà tôi đã vạch ra cho mối quan hệ giữa tôi và họ. Tôi lại xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa của mình và mỉm cười trong bóng tối.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:10 AM
Chapter 5 – Full month anniversary

Tôi đang đi lang thang trong hiệu sách đọc các phần giới thiệu để tìm một quyển thú vị thì nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Tôi rón rén lại gần rồi cốc nhẹ lên đầu người quen.

‘Philip oppa,’ In Na nhìn lên và vui vẻ gọi tên tôi.

Đắc nhân tâm’, tôi đọc tựa đề của cuốn sách In Na đang cầm trên tay. ‘Em đang tính làm chuyên gia tâm lý đấy à?’

‘Em tính mua tặng ba nhưng sợ ông nổi giận,’ In Na mỉm cười buồn bã nói.

‘Uống gì không?’ Tôi chỉ tay về quán cà phê trong hiệu sách. In Na gật đầu.

Tôi quen In Na được hơn một năm rồi. In Na là con gái của chủ tịch tập đoàn Dong Wang, một tập đoàn đầu tư cỡ trung bình ở Hàn Quốc nhưng cô bé không có vẻ gì là một cô tiểu thư nhà giàu được chiều chuộng. Tôi nghĩ In Na đã bị sinh ra nhầm nhà. Trong khi ba và anh trai nổi tiếng trong giới làm ăn vì tính tình độc đoán và nhiều mánh khóe còn mẹ luôn mải mê du lịch và làm đẹp, thì In Na lại giản dị và trong sáng đến bất ngờ. Tóc để dài tự nhiên, áo váy mua từ những cửa hàng bình dân, giọng nói nhẹ nhàng và đôi mắt buồn, In Na giống như một chiếc bóng trong nhà.

‘Ba em lại có dự án mới à?’ tôi hỏi vì mỗi lần Dong Wang có dự án mới, In Na lại một lần buồn. Cô bé lặng lẽ nghe ngóng ba và anh bàn chuyện làm ăn, rồi lại lặng lẽ đi tìm những đối thủ của Dong Wang bị ba và anh đối xử tệ bạc để xin lỗi hay chỉ để nhìn và khóc. Tôi thấy thương cảm cho cô bé nên thường ngồi lắng nghe tâm sự của In Na cho dù chẳng thể giúp gì.

‘Ba đang tham gia đấu thầu một dự án gì đó với chính phủ thành phố Seoul. Có một nhà thầu từ nước ngoài trong dự án này. Em thấy ba và anh In Soo đang tập trung vào họ.’

Khi Dong Wang tập trung vào ai chắc chắc người đó không sứt đầu, mẻ trán thì cũng ngứa ngáy khó chịu. Tôi cũng ước sau này ra thương trường thì không bao giờ gặp phải những đối thủ thủ đoạn như Dong Wang.

‘Nhưng đụng đến các công ty nước ngoài thì thế nào anh nhỉ? Em thấy ba nói họ là một công ty còn trẻ mới khoảng 10 năm trên thương trường. Nếu vậy đâu phải đối thủ của ba?’

‘Biết đâu vì họ còn trẻ mà họ không sợ ba em,’ tôi an ủi.

‘Nếu là anh, anh sẽ làm gì để chống lại ba em?’

‘Hey, sao em lại hỏi những câu như thế?’

In Na thở dài, ngón tay vuốt nhẹ trên tựa đề cuốn sách rồi nói: ‘Có ai đó khiến ba phải chùn bước thì thật tốt.’

‘In Soo thế nào?’

‘Anh In Soo càng ngày càng trở nên giống ba. Mỗi lần em nói chuyện với anh ấy, anh ấy lại ký cho em một tấm cheque nói em đi shopping hay đi holiday ở đâu đó và để anh ấy yên.’ Nói xong về anh trai, In Na vội đưa tay lên gạt một giọt nước mắt đang dâng lên trong mắt.

‘Siêu thị đang có đợt giảm giá khăn giấy đấy.’

‘Dạ?’ In Na ngơ ngác hỏi rồi khi thấy tôi chỉ ngồi cười, cô bé ngượng ngùng trách. ‘Anh lại trêu em rồi.’

‘Em có muốn sang Mỹ một thời gian cho khuây khỏa không? Ở với mẹ anh. Hai chị anh đều có gia đình riêng rồi. Anh thì ở đây. Mẹ anh chỉ thích nhà có khách cho vui,’ tôi mời vì thấy tội nghiệp In Na và cũng biết mẹ mình sẽ đồng ý vì mẹ luôn muốn có khách để ngôi nhà gần 20 phòng của chúng tôi có tiếng người.

In Na lắc đầu. ‘Mẹ em cũng đang ở bên đó. Hôm qua mẹ gọi điện về nói sao ba khóa bớt thẻ của mẹ rồi hai người gây lộn ầm ĩ . Tại sao họ phải có tiền mới thấy vui vẻ?’

Tôi thấy có người coi tiền là kẻ thù, có người coi tiền là hơi thở. Tôi hỏi ba tiền là gì. Ba trả lời tiền là công cụ và vì nó là công cụ vô tri nên tùy vào tri thức của người sử dụng mà tạo ra những kết quả khác nhau. Không biết em nghĩ gì về tiền nhỉ? Bao giờ phải hỏi mới được.



Tôi vẫn đều đặn những bài tập lái xe vào những sáng thứ 7 để đợi đến kỳ thi giữa tháng 8. Thầy hướng dẫn càng ngày càng để tôi lái xe đi xa hơn, vào rẽ vào bất kỳ đường phố nào mà tôi muốn. Buổi tập giống như buổi đi khám phá Seoul hơn là luyện kỹ năng lái xe. Hôm nay cũng vậy. Tôi tự do luồn lách giữa các con phố mà quên mất thời gian. Đến khi nhìn đồng hồ thì đã gần hết một tiếng lịch học. Nhưng tôi đang ở một khu phố mới nên muốn ngắm nghía thêm nên chưa muốn lái xe về.

‘Tôi sẽ xuống đây và đi taxi về sau. Thấy cứ về trước.’ Tôi chào thầy rồi khoác túi lên vai cuốc bộ. Khu này khác với khu tôi ở. Không có nhà cao tầng mà trông giống một khu nhà cổ với mái ngói và các ngõ hẹp. Tôi lang thang nhìn ngắm và dừng lại trước một tấm biển gỗ. ‘Muse’ là tên của quán cà phê. Có gì đó nghe quen quen. Tôi nhìn sang ngôi nhà cạnh tấm biển. Cả căn nhà cũng được làm bằng gỗ, không sơn, để mộc. Hình như tôi đã nghe về cái tên này và cái quán này ở đâu đó nhưng không thể nhớ ra. Tò mò, tôi đẩy cửa bước vào. Tiếng nhạc giao hưởng vọng ra êm nhẹ. Trong quán hơi tối và mát lạnh khác hẳn với ánh nắng chói chang bên ngoài. Đặt rải rác trong quán không theo hàng, theo lối là những chiếc sa lông bọc vải đủ màu sắc và hoa văn. Cạnh đó là những chiếc bàn gỗ mộc. Trên bàn là những quyển tạp chí về âm nhạc. Càng vào trong, tôi càng thấy quen nhưng có vắt óc cũng không nhớ ra là mình đã nghe về cái quán này ở đâu. Vì vẫn là buổi sáng nên quán vắng khách, chỉ có một người đàn ông trung niên đang uống cà phê ở một góc khuất. Tôi tiến lại phía quầy bar cũng làm bằng gỗ, bên trên là một lớp đá granite đen. Tiếng nhạc vang khắp nơi khiến người chủ quán không nhận ra tôi đã ngồi lên chiếc ghế cao cạnh quầy bar từ khi nào. Tôi cũng không lên tiếng gọi mà tiếp tục quan sát. Ở một góc của quầy bar là một chiếc máy quay đĩa đang mượt mà chơi bản giao hưởng số 5 của Beethoven. Ở bức tường ngay sát đó là một kệ gỗ để đầy đĩa nhạc.

‘Á….’ một tiếng hét vang lên.

Tôi giật mình nhìn lại. Người chủ quán đang hai tay ôm má, nhìn tôi và hét lên. Tôi cũng hét lên khi nhận ra đó chính là cậu bạn thân của mình đã biến mất cách đây hơn hai năm.

‘Jared…’

Jared chạy ra từ sau quầy bar và chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Jare bắt đầu khóc. Tôi cũng thấy mắt mình cay xè.

‘Bad boy. Sao lại trốn kỹ thế chứ?’ tôi trách bạn mình.

Jared khóc to hơn. Tôi kéo hộp khăn giấy lại gần và rút ra cho mình một chiếc, còn lại đưa cả cho cậu bạn.

‘Thế mà cậu vẫn tìm ra tớ. You are the best, Iz. Only you can find me. Only you will find me.’

Tôi quen Jared cũng gần lâu như quen Michael vậy. Một lần trong thư viện, tôi thấy Jared bị một tên cùng trường chửi rủa là đồ gay, đồ nửa vời, đồ bị Chúa trời nguyền rủa. Jared xông vào đấm nhưng vì yếu hơn nên bị tên kia đánh chảy máu mồm. Khi tôi thấy tên kia định xông lên đánh tiếp thì thấy bất bình liền nhặt một cái ghế cạnh đấy phang cho hắn một phát vào lưng rồi khéo Jared chạy. Mấy ngày hôm sau tên kia đi tìm tôi nhưng không may cho hắn là Michael có đai đen Karate. Và cũng từ đó Jared trở thành bạn của tôi.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam. Khi tôi rời Việt Nam, khái niệm ái nam ái nữ vẫn là một điều cấm kỵ, trái với tự nhiên. Tôi được giáo dục như thế và cũng tin như thế. Tình bạn với Jared quả là một thách thức với tôi. Tôi phải thay đổi quan niệm của bản thân, giống như phải cố nhìn màu đen thành màu trắng vậy. Chính sự chân thành và thuần khiết của Jare dgiúp tôi hiểu rằng tôi chọn bạn chứ không chọn giới tính của bạn mình. Tôi mở rộng lòng với Jared và với tất cả những người thuộc giới tính thứ 3 và tôi thấy thế giới đẹp hơn khi mình chấp nhận những sự khác biệt.

‘Khi tớ nhìn thấy tên ‘Muse’ và cái quán này, tớ cứ nghĩ mình đã nghe đến nó ở đâu mà không thể nhớ ra. Bây giờ thì tớ biết đó là vì tớ đã nghe hàng trăm lần cậu tả về quán cà phê trong mơ của mình.’

Jared lại khóc hu hu. ‘Chỉ có Iz nhớ những gì Jared nói.’

‘Đâu có. Michael vẫn nhắc đến cậu đấy.’

‘Vậy hả?’ Mắt Jared đã sáng lên. Jared ngưỡng mộ Michael lắm. Một sự ngưỡng mộ vô bờ bến giống như Tống Khánh Linh ngưỡng mộ Tôn Trung Sơn vậy. Nhưng vì Michael không phải gay nên Jared chỉ biết hâm mộ từ xa mà thôi. Michael cũng biết nên anh cư xử rất tế nhị để không làm Jared tổn thương.

‘Kể cho tớ 2 năm qua cậu sống thế nào đi. Và tại sao lại là Seoul?’ tôi hỏi.

‘Khoan đã. Trước khi nghe kể chuyện, Iz phải uống một ly cocktail của Jared đã.’

Tôi cười tán thưởng. Jared có biệt tài pha cocktail. Nếu tôi lấy Michael ra thử các món ăn của mình thì Jared lôi tôi và Michael ra thử cocktail của mình. Tôi thường thử những loại ít rượu còn Michael thử những loại mạnh. Jared hay pha cocktail theo tâm trạng, hoặc theo tính cách của mình và người uống. Jared nói uống cocktail của cậu ta sẽ biết hôm nay cậu ta đang cảm thấy thế nào hoặc cảm nhận được gì từ người uống.

‘Đây là Jared của bây giờ.’ Jared đặt lên quầy bar một ly cocktail có ba lớp màu sắc, xanh, đỏ và vàng. Trên miệng cốc được viền một lớp đường kính trong suốt, lấp lánh và cài một quả chery đỏ chót.

‘A happy Jared,’ tôi nhận xét. Jared toét miệng cười rồi tắt máy quay đĩa, chạy ra chỗ chiếc piano chơi bản ‘A Moonlit Sea of Cloud’.



‘Hôm nay trông cô vui thế?’ tôi hỏi khi gặp em trong thang máy với đôi má hồng lên.

‘Tôi vừa phát hiện ra là mình có bạn ở Seoul. Yahooooo!’ em vui vẻ reo lên.

Tôi tự tin hỏi tiếp: ‘Là tôi chứ gì?’

Em lắc đầu. ‘Anh là hàng xóm. Còn kia là bạn.’

Gì chứ? Chỉ là hàng xóm thôi á? Mà bạn gì lại làm em vui thế chứ? Tôi bỗng thấy ghen tị với người bạn từ trên trời rơi xuống của em nhưng sĩ diện cũng đồng thời nổi lên. Fine! Tôi chỉ là hàng xóm thôi. Tôi đóng sầm cửa nhà mà quên mất không chào tạm biệt em.



Chủ Nhật tôi lại bắt taxi chạy đến quán của Jared từ buổi sáng. Hai chúng tôi có vô số chuyện để nói sau hơn hai năm mất liên lạc. Tôi chỉ cần hỏi một câu, Jare có thể nói liền mấy phút.

‘Sorry, Iz. I went away to find myself. I missed you a lot and almost called you several times but then I wanted to wait until I became a true Jared.’

‘How about now?’

‘Almost. Tớ chỉ cần một anh chàng bảnh trai và yêu tớ chân thành nữa thôi’.

Trời đất ơi! Anh bạn gay của tôi vẫn chưa hết thói mê trai đẹp.

‘Tại sao lại là Seoul? tôi thắc mắc. ‘Tớ đã nghĩ cậu sang Mỹ hay một nơi nào đó tự do nhất quả đất.’

‘Ai cũng nghĩ Australia là một đất nước cởi mở hơn Hàn Quốc đúng không? Vậy sao khi ở Australia tớ lại đau khổ vậy? Tớ cũng đã sang Mỹ và đi vài nước Châu Âu khác và rồi tớ nhận ra không phải nước Australia làm tớ đau khổ, mà là những người ở đó. Ở đâu cũng vậy thôi, khi những người mình nghĩ sẽ yêu mình vô điều kiện lại muốn từ bỏ mình, thì ngay cả khi tớ đang ở L.A, tớ vẫn không hạnh phúc. Còn sao lại là Seoul à? Thấy cái quán này không? Tớ tìm thấy tình yêu này một năm trước đây đấy. Tình yêu sét đánh đấy.’

‘Không phải tình yêu sét đánh. Mà là tìm thấy người trong mộng,’ tôi sửa lại.

‘Đúng. Đúng,’ Jared đồng ý rồi nhìn tôi nghiêm nghị. ‘It’s so cool you are here now. Iz, you know that you are welcome here any day, any time.’

Tôi chỉ tay ra chỗ chiếc piano. ‘May I?’

‘Bất cứ thứ gì trong quán này, bất cứ thứ gì thuộc về Jared, Iz đều có thể sử dụng.’

‘Trừ những anh chàng bảnh trai?’

‘Trừ những anh chàng bảnh trai.’



‘Izzy,’ tôi gọi em qua bức tường ngăn mấy lần nhưng không thấy trả lời. Ngủ gì mà say thế? Đã gần trưa rồi còn gì. Tôi vào nhà lấy mobile, bấm số gọi.

‘Brunch?’tôi hỏi khi thấy em nhấc máy.

‘Nhưng tôi đang ở ngoài.’

‘Mới sáng ra cô đã đi đầu rồi?’

Em cười vui vẻ ở đầu máy bên kia. ‘Đi chơi với bạn tôi.’

Hình như họ đang ngồi trong cái quán nào đó vì tôi nghe thấy có tiếng nhạc. Tôi quẳng xoạch gói mỳ trở lại ngăn tủ, rồi hậm hực xuống garage phóng xe ra ngoài.



‘Ai đấy?’ Jared tò mò.

‘Hàng xóm.’

‘Hàng xóm mà cũng gọi điện cho cậu à? Mà nghe như giọng đàn ông đúng không? Có đẹp trai không?’ Jare dhỏi một tràng.

‘Đẹp trai thì cậu định làm gì?’

‘Nếu là bạn trai của Iz thì Jare không đụng vào đâu.’

‘What?!’




Đã 1:30 giờ sáng mà tôi viết mãi không xong bản cover letter cho hồ sơ dự thầu. Tôi cần có một bức thư ngắn gọn trong vòng hai trang vừa tóm tắt được những lợi ích của nhà thầu khi sử dụng giải pháp của chúng tôi, vừa không được trực tiếp chê bai đối thủ. Gạch xóa trên màn hình một hồi chả nghĩ được thêm gì hay ho, tôi chán nản xô ghế đứng dậy bước ra sân vừa vươn vai vừa ngáp.

‘Nhà nào nuôi mèo?’ giọng của Philip vọng sang từ phía bên kia bức tường. Tức tối vì bị làm giật nẩy cả mình, tôi nhặt một viên sỏi ở chậu cây gần đó ném sang.

‘Missed,’ Philip thông báo.

Tôi ném thêm viên nữa.

‘Missed again’

Tôi nhặt liền mấy viên tung sang.

‘Aw,’ tiếng Philip xuýt xoa.

Tôi cười khoái trá. Bên kia không thấy nói gì. Tôi đợi thêm một lúc vẫn thấy im lặng thì trèo lên cái chậu cây to nhất ở gần tường ngó sang. Philip đang ngồi trên cái ghế nhựa ở giữa sân, chân gác lên thành lan can, tay xoa đầu, mặt cau có.

‘Had a bad day?’ tôi hỏi thăm.

‘Had a bad neighbour.’

Tôi tỳ cằm lên thành tường, nhìn hàng xóm của mình. Philip ngó lơ ra chỗ khác.

‘Giờ này rồi sao không ngủ đi, lại ra sân kêu như mèo bị cắt đuôi?’ sau vài phút yên lặng, Philip lại là người nói trước tuy giọng không được vui vẻ lắm.

‘Philip, đi uống cocktail không?’ tôi rủ.

‘Quán nào mà mở vào giờ này ngày thứ 4 chứ?’

‘Tôi tưởng anh rành Seoul hơn tôi?’

‘Tất nhiên là có quán mở. Nhưng tôi không nghĩ cô thích những quán như thế.’

‘Muse.’

‘Hả?’

‘Anh nghe đến quán đó bao giờ chưa?’

Philip lắc đầu.

‘Ready in 5 minutes,’ tôi dặn rồi trèo khỏi chậu cây.



Đúng 5 phút sau, cả hai chúng tôi đều mở cửa nhà bước ra ngoài hành lang.

‘G’morning neighbour,’ em toét miệng chào.

‘Morning,’ tôi cũng cười chào lại, quên béng là mấy phút trước vẫn còn giận em.

Theo chỉ dẫn của em, tôi lái xe vòng vèo một hồi và đỗ lại trước một quán cà phê ở một khu phố vắng. Đúng là tôi chưa đến chỗ này bao giờ. Quán có vẻ như đã đóng cửa vì mấy cái đèn mắt cua phía trên biển hiệu bằng gỗ đã tắt. Nhưng hình như em không quan tâm đến điều đó mà thẳng tiến đến trước quán, mở cửa và ngoắc đầu ra hiệu cho tôi vào cùng.

Bên trong quán không có một người khách, đèn cũng tắt hết, chỉ bật ở mỗi chỗ quầy bar. Một chàng trai da trắng đang ngồi sau quầy, chống hai tay lên cằm nhìn chúng tôi như thể biết rõ là chúng tôi sẽ đến. Em đến chỗ quầy bar, tự nhiên ngồi lên trên một chiếc ghế. Tôi cũng ngồi xuống chiếc bên cạnh.

‘Jared, Philip. Philip, Jared.’ Em chỉ tay giới thiệu tôi với chàng trai sau quầy bar.

Tôi mỉm cười, lịch sự đưa tay ra làm quen. Nhưng Jare dvẫn chống hai tay lên cằm nhìn tôi chằm chằm, miệng tròn vo. Tôi không biết làm gì với bàn tay của mình đành rụt lại.

‘Jared,’ em gọi.

‘Yeah,’ Jared đáp nhưng vẫn không rời mắt khỏi tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy không tự nhiên. Tôi đã quen với việc có các cô gái nhìn mình như thế, nhưng đây là lần đầu tiên có một chàng trai nhìn tôi theo kiểu ‘chết mê, chết mệt’. Nghe thật kiêu ngạo khi tôi dùng cách mô tả đó, nhưng sự thật là như vậy.

‘Hôm nay là đầy tháng của Philip. Make him something special,’ em yêu cầu.

Tôi quay phắt sang phía em, cả Jared cũng thôi không nhìn tôi nữa vì không hiểu em đang nói gì.

‘Đúng ngày này một tháng trước là sinh nhật Philip,’ em giải thích với bạn. Tôi ngồi tủm tỉm cười vì tưởng em đã quên hóa ra em vẫn nhớ.

‘What can I do for you?’ Jared ngọt ngào hỏi tôi và trong đầu tôi nghe một tiếng click. Jared is gay. Tôi không có vấn đề gì với những người ở giới tính thứ ba hết nhưng không có nghĩa là tôi cần một chàng gay nhìn tôi say đắm vào lúc hai giờ sáng thế này. Tôi nhìn sang em nhưng em đang mải lật xem một quyển tạp chí. Không biết làm gì hơn, tôi với tay lấy tờ menu.

‘Izzy. No cocktail,’ tôi hạ giọng thắc mắc khi thấy tờ menu chỉ có cà phê, trà và các loại nước hoa quả.

Jared nhẹ nhàng rút tờ menu ra khỏi tay tôi. ‘This menu is for non-Iz only. Because you come here with Iz, cocktail is available 24 by 7.’

Iz? Tôi nghĩ thầm trong đầu. Nghe thân mật nhỉ. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc gọi tên em ngắn lại như thế. Không biết nếu tôi bắt đầu gọi em vậy thì sẽ như thế nào nhỉ? Tự dưng tôi thấy khó chịu khi có người thân thiết hơn với em như thế.

‘Jared, show him your first impression.’ Em gấp quyển tạp chí lại, đẩy sang một bên. Jared vòng ngón tay thành chữ OK rồi bắt đầu lôi các thứ ra từ dưới hộc tủ.

‘Jared là bạn của tôi được hơn 10 năm rồi. À, phải trừ đi hai năm vừa rồi không gặp. Coi như tròn 10 năm.’

Wow! 10 năm thì phải thân hơn ba tháng rồi. Tôi không thấy khó chịu nữa.

‘Anh mở cửa muộn vậy à?’ tôi lấy giọng thân thiện hỏi chuyện với Jared.

‘For Iz. Hơn nữa cô ấy nhắn tin là sẽ đến đây trong vòng 30 phút với một người cực kỳ đẹp trai. So for you as well.’

Em gục đầu xuống bàn cười rung cả hai vai. Tôi giơ tay véo nhẹ tai em nhưng cũng thấy vui vui trong lòng. Jared bắt đầu lắc một cách điêu luyện  hai chiếc bình shaker. Tôi đã đi rất nhiều các quán bar nên dễ dàng nhận ra rằng kỹ thuật của Jared không phải loại tầm thường.  Sau một hồi, Jared đặt hai chiếc bình xuống, lấy ra hai ly cocktail hình tam giác có đế cao và rót ra từ trong cái bình thứ nhất một loại chất lỏng trong suốt màu xanh biển. Sau đó cậu ta lấy một cái phễu bé xíu và đổ thứ chất lỏng từ cái bình thứ hai tạo thành hai hình cầu màu đỏ máu lửng lơ ở giữa hai chiếc ly. Tôi vừa ngồi nhìn vừa nghĩ, ‘How the hell does this guy do that?’

‘This is Jared’s first impression on Philip.’ Jared đẩy chiếc ly lớn về phía tôi, chiếc ly nhỏ về phía em.

Phần chất lỏng màu xanh hơi cay và lạnh buốt, nhưng khi phần cầu mầu đỏ lan theo dòng và chạm vào môi, tôi thấy một cảm giác ngọt ngào, cực mạnh và nóng bỏng bùng nổ trong miệng. Jared chăm chú nhìn tôi chờ một lời khen ngợi. Ở ghế bên kia, em lại bắt đầu cười rồi tụt khỏi ghế bar đi ra chỗ chiếc piano mà giờ tôi mới thấy. Bài ‘Happy Birthday’ vang lên cùng với điệu nhún nhảy của Jared và tiếng cười ròn rã của em.



Khi tì cằm trên bờ tường nhìn bộ mặt dài thượt của Philip, tôi chợt nhớ đến ngày đề trên bức thư dự thầu đang được viết giang dở và cũng nhớ ra ngày 20 tháng 7 vừa bắt đầu được hơn một tiếng. Biết rằng bây giờ có quay lại bàn làm việc, tôi cũng không thể kết thúc bức thư như ý, nhưng hai mắt tôi đang chong lên như đèn pha nên có đi ngủ cũng chẳng được. Tôi rủ Philip đến quán của Jared, hy vọng cocktail của cậu bạn sẽ giúp cải thiện tinh thần của hàng xóm. Để chắc chắn Jared sẽ bật dậy và tiếp chúng tôi, trong tin nhắn cho Jare tôi chú thích là sẽ đi cùng một người cực kỳ đẹp trai. Hiệu ứng hơn cả tôi mong đợi.

Sau ly cocktail thể hiện ấn tượng đầu tiên của Jared về Philip, cậu bạn tôi pha thêm một, hai loại mới sáng chế ra nữa, nhưng chỉ có Philip uống. Một ly cocktail với tôi là quá đủ. Tôi tự đi pha cho mình một tách trà hoa cúc nóng. Ba chúng tôi ngồi nhấm nháp đồ uống, nói chuyện phiếm đến bốn giờ sáng thì Philip chở tôi về. Nhưng trước khi Philip có thể đứng dậy khỏi ghế, Jared lôi đâu ra một cái máy ảnh lấy ảnh liền chụp tách một tấm chân dung của Philip  rồi vẩy lia lịa tấm hình vừa chui ra để hình hiện lên thật nhanh và bắt Philip ký tên lên đó.

‘Sao Jared không bán cocktail?’ Philip thắc mắc trên đường về.

‘Sao anh không hỏi cậu ấy?’

‘Tôi còn bận chụp hình, ký tên.’

‘Tôi làm bạn 10 năm mà chưa được chụp cho kiểu ảnh nào. Anh mới ngồi đấy có hai tiếng…’ tôi lên giọng ghen tị.

‘Vậy nên tôi đang sướng điên lên đây,’ Philip nói rồi huýt một tràng sáo dài.

‘Jared chỉ pha cocktail khi nào thấy hứng thú và chỉ cho những người nào cậu ta thích mà thôi.’

‘Nhưng như vậy thật phí cho một tài năng.’

‘Mỗi ly cocktail của Jared là một tâm sự, một nhận xét, một cảm nghĩ. Những thứ đó không thể sản xuất hàng loạt được.’

‘Vậy là cô vừa tìm được anh ấy ở đây?’

‘Ừ. Hai năm trước, Jared đến chào tạm biệt tôi rồi biến mất.’

‘Sao vậy?’

Tôi nhìn Philip.

‘Tôi chỉ quan tâm. Không phải tò mò đâu… Thực ra cả hai. Nhưng là thành ý,’ Philip vội vàng giải thích cho câu hỏi của mình.

‘Bố mẹ cậu ấy rất sùng đạo và đã tỏ thái độ ghê tởm con trai mình khi Jared thông báo cậu ấy là gay. Bao nhiêu năm trời, cậu ấy cố gắng hết sức để bố mẹ thay đổi quan điểm và yêu thương mình trở lại nhưng không được. Họ làm nhiều việc rất kinh khủng với con mình. Và đừng hỏi tôi những việc ấy là những việc gì. Jared mất phương hướng hoàn toàn và cậu ấy quyết định ra đi.’

‘Izzy.’

‘Yeah.’

‘Thanks.’

‘For what?’

‘For introducing me to your special friend on this special day.’

‘Should I text that to Jare? He will cry out of joy.’

‘No. Those thanks are for you. Keep them for yourself.’

‘Philip.’

‘Yep.’

‘Thanks.’

‘For what?’

‘Without you, Jared wouldn’t’ve stayed up that late for me.’

Tôi cười sung sướng khi thấy ánh nhìn tức tối của Philip hướng về mình. Trời bắt đầu hửng sáng. Tôi vẫn còn một bức thư cần hoàn thành và không biết làm sao để không ngáp ngắn, ngáp dài trong văn phòng hôm nay.



http://webjam-upload.s3.amazonaws.com/a_-moonlit-sea-of-cloud__1991__.mp3

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:11 AM
Chapter 6 – How many bones in a chicken foot? (Part 1)

‘Bài gì đấy?’ tôi hỏi khi thấy em ngồi khoanh chân trên chiếc bục xi măng, chu miệng huýt sáo. Nhưng thay vì phát ra điệu nhạc, chỉ có tiếng gió xuỳ xuỳ.

‘I believe I can fly,’ em trả lời.

‘Vậy mà sao tôi thấy buồn đi tè quá.’

Em giơ tay ra thụi nhưng tôi nhanh chân nhảy khỏi chiếc bục tránh được.

‘Tại sao con trai huýt sáo được còn con gái lại không?’ em hỏi giọng bất bình.

‘Vẫn có con gái huýt sáo được đấy chứ.’

‘Just a few. Còn con trai ai cũng huýt được.’

‘Cô ghen tị với chúng tôi cả những việc cỏn con đấy sao? Cô định giành hết việc của đàn ông à?’

‘Thế anh huýt sáo cho tôi nghe đi.’



Tôi ngồi trên sân thượng giữa đêm hè. Trăng hôm nay rất sáng, chiếu rõ khuôn mặt Philip. Mái tóc hơi dài và lượn sóng nhẹ đang bay lất phất. Cánh mũi thẳng và cân đối giữa đôi mắt một mí hơi xếch. Đôi môi đầy đang huýt sáo bài ‘Every I do, I do it for you’ của Bryan Adams. Tôi ngồi nghe và không biết Philip vô tình hay cố ý chọn bài hát này nhưng rất muốn tin rằng bài hát đó thực sự dành cho tôi vào lúc này đây. Ngay cả rất nhiều ngày sau đó, rất nhiều tháng sau đó, cứ mỗi lần thấy một cơn gió lướt qua mình, tôi lại nghe thấy tiếng huýt sáo của Philip.




Đầu tháng 8 mà trời vẫn nóng khủng khiếp. Khi tôi bước ra khỏi văn phòng của khách hàng không khí buổi chiều trở nên khó chịu kinh khủng. Nóng hầm hập và làm da dính nhép nhất là khi vừa bước từ trong khu vực có điều hòa ra. Tôi nhăn nhó kéo chiếc cà vạt khỏi cổ, mở cúc áo cho dễ thở hơn nhưng vẫn thấy bức bối trong người. Đã 7 giờ tối nhưng tôi không thấy đói, chỉ thấy khát. Bây giờ mà được cái gì mát lạnh trôi xuống cổ thì tốt. Ngó nghiêng xung quanh tìm một quán cà phê, tôi nhận ra mình đang ở rất gần quán của Jare. Nếu tôi đến đó một mình thì Jared có pha cocktail cho tôi không nhỉ? Chắc được vì ngay buổi gặp đầu tiên tôi đã được chụp hình, ký tên rồi cơ mà.

Ngày hôm nay là một ngày dài mệt mỏi và chán ngán. Tất cả đều xuất phát từ người Sales Manager làm chung nhóm với tôi, một người khoa trương và hợm hĩnh. Trong khi khách hàng, một ngân hàng chủ yếu phục vụ những doanh nghiệp nhỏ trong nước, yêu cầu phát triển bổ sung một số chức năng để quản lý các hợp đồng mua bán ngoại hối không thường xuyên thì anh ta cứ ra rả thuyết trình về cả một hệ thống chỉ thích hợp cho những ngân hàng chuyên về international trade như KEB. Đồng ý rằng nếu khách hàng chịu mua hệ thống đó thì giá trị hợp đồng sẽ tăng lên đáng kể. Nhưng khách hàng của chúng tôi có phải là những con gà đâu. Họ là những người sành sỏi và biết phải tiêu tiền vào những đâu. Tại sao anh ta không nhận ra cả phòng họp hôm nay tỏ thái độ ngao ngán suốt buổi thuyết trình của anh ta chứ nhỉ? Một người sales manager giỏi không phải là người nhét được vào đầu khách hàng những ý nghĩ rằng họ đang mua những sản phẩm hạng nhất mà phải là người khiến khách hàng tin tưởng rằng họ đang mua đúng thứ họ cần. Sư giao thương dựa trên nhu cầu của người dùng mới là sự giao thương bền vững. Tôi đã nhã nhặn góp ý với người Sales Manager rằng ngay cả bây giờ khách hàng đồng ý mua cả hệ thống nhưng họ sẽ sớm nhận ra đó là một sự lãng phí vì chỉ một vài chức năng trong đó được sử dụng thì về lâu dài công ty chúng tôi sẽ khó quay trở lại và bán thêm bất kỳ giải pháp nào cho họ. Nhưng rồi tôi hiểu ra đôi khi không thể làm cho một người nhìn xa hơn những gì anh ta muốn nhìn.

Khi tôi bước vào quán của Jared, khách hàng khá đông, nhưng không có ai nói to hay ồn ào nên không khí vẫn rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc giao hưởng vang lên nhè nhẹ. Ngay lập tức tôi cảm thấy mát mẻ, dễ chịu trở lại.

Jared đang bê một ly cà phê cho khách thì thấy tôi bước vào vội đưa tay lên che miệng tỏ vẻ ngạc nhiên và phấn khích rồi hất đầu về phía quầy bar. Em đang ngồi ở đó, xoay lưng về phía tôi, nhìn chăm chú vào màn hình của chiếc laptop. Tôi bước nhẹ đến sau lưng, nhòm qua vai em.

‘Woah, is that  your boyfriend?’, tôi hỏi.

Em không thèm ngửng lên nhìn tôi mà hỏi lại: ‘Is he fantastic?’

Tôi ngồi xuống cạnh em, xoay chiếc laptop lại phía mình và gật gù tán đồng.

‘How could they create such a beautiful beast? Hắc báo trên đường phố. Nhìn chỗ này này. Lại còn mấy cái đèn nữa. Perfect shapes and colours. My dream car. That’s it. Peugeot Shine. I must have him’, em quả quyết rồi búng ngón tay. Chả có tiếng ‘tách’ nào vang lên. Em búng thêm vài cái nữa. Vẫn chả có âm thanh nào. Em nhìn sang tôi vẻ khổ sở. Tôi hiểu ý, giơ tay búng một cái rõ kêu. Em cười tít mắt cảm ơn.

‘Nhưng mới triển lãm mà. Cô định làm khách hàng đầu tiên sao? Mà nó cũng không rẻ đâu,’ tôi nói vậy vì biết những loại ô tô concept như thế này thường có giá đi kèm với rất nhiều số 0.

‘Hahaha… Money isn’t a matter to Iz.’ Jared đã quay lại quầy bar và tham gia vào câu chuyện.

‘Is she that rich?’ tôi hỏi Jared.

‘Shut up, Jared,’ em nạt trước khi Jared kịp trả lời tôi. Jared le lưỡi, không dám nói gì thêm.

Em không ngắm chiếc ô tô nữa mà quay sang tôi hỏi: ‘Not happy?’

‘Sao cô biết?’

Em giơ hai bàn tay lên để cách nhau một quãng, ‘Bình thường mặt anh cỡ này,’ rồi em đưa hai bàn tay ra xa nhau hơn hơn, ‘Bây giờ dài ra cỡ này.’

‘Mặt ngựa cũng không dài như thế,’ tôi hừ một tiếng, uống một hơi hết ly lemon and lime bitter mà Jared vừa để trước mặt.

‘Hôm nay cũng không biết nói đùa nữa,’ em nhún vai nói với Jared.

‘Hot weather effect,’ Jared đáp lại rồi nhón tay lấy tờ menu đi ra đón khách mới vào.

‘Izzy. Đã bao giờ cô phải làm việc với người mà cô không thích chưa?’

‘All the times.’

‘Ý tôi là không phải với người ngoài công ty mà là người trong công ty.’

‘Có chứ,’ em chống một tay lên cằm nhìn lên trần nhà như thể đang nhớ lại kinh nghiệm của bản thân. ‘Đâu phải lúc nào cũng được chọn người mình thích để làm cùng đâu.’

‘Thế trong trường hợp đó cô làm gì?’

‘Tôi sẽ nghiến răng trong lúc chờ đợi lựa chọn tốt hơn xuất hiện.’

‘Nhưng nếu lựa chọn tốt hơn có vẻ sẽ không đến?’

Em gãi đầu nghĩ ngợi rồi nhăn nhó nói: ‘Sao anh hỏi tôi câu khó thế?’

Tôi phá lên cười.

‘Đẩy được vấn đề sang cho tôi thì sướng lắm hả?’ em lầu bầu.

Tôi lại phá lên cười tiếp. Đúng là sau khi thấy em ngắc ngứ với câu hỏi mà chính tôi cũng không tìm ra được câu trả lời tôi thấy thoải mái hơn hẳn.

‘Sorry. Thực ra tôi đã hài lòng với câu trả lời trước đó của cô rồi. Tôi biết để trả lời câu cuối của tôi phải tùy vào từng trường hợp cụ thể và tốt nhất là tôi tự tìm lấy câu trả lời của riêng mình thôi.’

‘Philip.’ Em huých tay tôi và chỉ về phía cánh cửa tủ lạnh.

Tôi nhìn theo rồi ôm mặt, lắc đầu khi thấy tấm hình Jared chụp tôi hôm trước giờ  gắn giữa một vòng hoa lụa màu tím. Tôi phải làm gì mới được. Tôi không muốn hình ảnh của mình hiện lên trong giấc mơ của Jared và làm mọi điều theo tưởng tượng của anh ta. Hình như em cũng đang  nghĩ về những giấc mơ của Jared nên tôi thấy em cười đầy hắc ám.

‘Nhiều lúc tôi muốn được như Jared.’ Em thôi không cười nữa mà nghiêng đầu nhìn theo cậu bạn đang đi lại giữa các bàn nói chuyện với khách hàng. ‘Không phải lo là mình quyết định đúng hay sai, tuyển người hợp hay không hợp với vị trí, đồng sự sẽ nghĩ gì, đối tác phản ứng ra sao, đối thủ đang định làm gì. Khi nào mệt mỏi có thể đóng cửa 1,2 ngày để nghỉ ngơi.’

‘Vậy sao cô không làm thế?’

Em ngồi thẳng người dậy, nhìn tôi vẻ cảnh giác. ‘Tôi phát hiện ra một điều. Anh hỏi tôi nhiều hơn tôi hỏi anh. Tôi suốt ngày phải là người trả lời thôi.’

‘Tôi cũng phát hiện ra một điều,’ tôi cũng ngồi thẳng người dậy, ‘Cô luôn giữ lại một phần nào đó trong câu trả lời của mình.’

...

Thực ra tôi có thể trả lời câu hỏi của Philip. Nếu tôi không ưa người làm việc cùng mình, tôi sẽ xem xét xem người đó còn đem lại lợi ích gì cho công ty hay không, còn nếu không còn đem lại lợi ích gì mà chỉ làm cho mọi việc xấu đi thì tôi sẽ cho người đó nghỉ việc. Nhưng nếu tôi nói vậy, Philip sẽ hỏi tiếp là tôi giữ chức vụ gì mà có thể đuổi việc người khác mà tôi thì không muốn nói cho Philip biết về vị trí Phó chủ tịch của mình.

Người ta thường nói điểm mạnh cũng thường điểm yếu.  Ví dụ bạn rất giỏi trong việc lên kế hoạch dài hạn, thì nhiều khi bạn sẽ không nắm bắt được những cơ hội chớp nhoáng. Hay nếu bạn là người luôn giữ được tinh thần lạc quan trong mọi trường hợp thì có thể bạn đã không nhận biết hết được các rủi ro tiềm ẩn.

Tôi có khả năng giấu diếm con người thực của mình vào trong. Cho dù lúc đó đang muốn nhảy lên vì vui sướng hoặc đang muốn gục xuống khóc tức tưởi, tôi vẫn có thể giữ một bộ mặt bình thản để chờ đợi cho đến khi chỉ còn một mình, cho đến khi chắc chắn không còn ai nhìn thấy. Chưa một ai được tôi chia sẻ những phút giây yếu đuối của mình, chưa một ai nhìn thấy những thái cực tình cảm của tôi vì luôn có một bức tường ngăn tôi lại. Philip đã cảm nhận được sự tồn tại của bức tường đó. Nó cao bao nhiêu, tôi không biết. Có ai trèo qua được nó không hay làm cách nào để tôi tự phá bỏ nó, tôi cũng không có câu trả lời.




Xem ra việc nhìn thấy Jared treo hình của mình ở tủ lạnh làm Philip khá lo lắng nên mấy hôm sau khi gặp tôi trên sân thượng, câu đầu tiên Philip hỏi là ‘Jared thích loại đàn ông như thế nào?’

‘The first criteria is good looking. Không đẹp trai bạn tôi không nghía đâu.’

‘Nhưng mỗi người có một tiêu chuẩn về cái đẹp khác nhau mà.’

‘Thì cậu ấy thấy anh đẹp trai đó. Cứ thế mà suy ra thôi.’

‘Izzy,’ Philip nghiến răng khiến tôi lăn ra cười.

‘Philip, Jared knows well you are a straight guy. Cậu ấy không phải là loại sẽ có những hành động khiếm nhã đâu,’ tôi bênh bạn mình.

‘Ý tôi đâu phải vậy,’ Philip vội thanh minh khi thấy vẻ mặt không hài lòng của tôi.

‘Cậu ấy treo hình anh ở đó giống như mấy cô gái bên này treo hình các ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng vậy. Khi nào Jare gặp ai đẹp trai hơn anh, anh đừng có sốc nếu thấy hình mình nằm trong sọt rác của quán Muse đấy.’

‘Nếu xảy ra trường hợp đó, nhờ cô nhặt lên đem về nhà treo nhé.’ Philip có vẻ thỏa mãn với giải thích của tôi nên lại bắt đầu đùa cợt trở lại.

‘Tôi nhìn thấy anh hàng ngày, chắc còn nhiều hơn cả bạn gái anh nhìn thấy anh nữa. Chán ốm lên rồi còn treo hình làm gì nữa.’

Nói đến đây tôi chợt nghĩ không biết Philip có bạn gái không nhỉ? Chả bao giờ thấy nhắc tới. Nghe xong câu nói của tôi, Philip cũng chả nói gì, mà vẫn nằm gối đầu lên tay, nhìn bâng quơ lên trời. Tôi có nên hỏi không nhỉ? Tôi rất muốn biết nhưng lại không muốn nghe câu trả lời ‘Có’. Ngoài ra, không biết Philip thích kiểu con gái như thế nào nhỉ? Chắc yêu cầu phải cao lắm nhưng bây giờ thiếu gì những cô xinh đẹp như hoa hậu mà tài giỏi như Hillary Clinton.



Tôi nằm nhớ lại những người bạn gái cũ của mình. Tôi đã nói những chuyện gì với họ nhỉ? Cũng đủ thứ chuyện. Tất nhiên mỗi cô bạn gái có mối quan tâm và sở thích riêng nhưng tựu chung tất cả các buổi nói chuyện là nhằm mục đích tìm ra điểm chung giữa tôi và họ giống như mỗi người chúng tôi có một bản danh sách vô hình trong đầu và muốn kiểm tra xem mình có bao nhiêu dấu ‘tick’ với đối phương. Và khi đếm lại thấy số dấu ‘tick’ ít hơn mong muốn thì tình yêu cũng theo gió bay đi.

Những câu chuyện của tôi và em không giống như câu chuyện của hai người đang tán tỉnh nhau. Tôi chưa bao giờ nói tôi thích gì rồi hỏi em có thích giống tôi không. Hoặc khi nấu cho tôi ăn, em cũng chẳng bao giờ hỏi tôi có ăn được cay không, có ghét vị ngọt không mà luôn nấu theo cách của em. Chúng tôi chưa bao giờ hỏi nhau hôm nay đã làm gì, gặp ai. Tôi chẳng bao giờ chuẩn bị trước những câu chuyện muốn nói với em và tôi cũng không lo ngại về đánh giá của em với những gì tôi nói. Người ta nói khi yêu, con người sẽ có xu hướng làm mình đẹp hơn trong mắt đối phương. Nhưng khi đứng trước em, tôi luôn là tôi 100%, không xấu hơn, mà cũng không đẹp hơn. Vậy thì quan hệ của tôi và em có thể gọi là gì đây? Tôi cảm thấy nó càng ngày càng trở nên có ý nghĩa với tôi, nhưng tôi không thể cho nó một cái tên.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:11 AM
Chapter 6 - How many bones in a chicken foot? (Part 2)

Mùa mưa đã tới. Giữa những ngày nắng gay gắt là những buổi chiều gió mạnh ùn ùn kéo những đám mây xám nặng trĩu tới bốn góc chân trời và những cơn mưa mùa hè ào xuống cùng tiếng sấm sét đinh tai. Những cơn mưa làm thời tiết bớt nóng đi một chút nhưng lại đẩy độ ẩm trong không khí lên cao cộng với tình trạng ngập lụt cục bộ ở một số nơi khiến mùa mưa ở Seoul ít khi được chào đón. Sáng nay thức dậy thấy bầu trời xám xịt bên ngoài, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một ngày ướt át nhưng rồi sung sướng nhớ ra hôm nay là hôm nay là thứ Bảy. Lột soẹt chiếc sơ mi đang mặc giở, tôi nhảy lại lên giường ngủ tiếp. Nằm được nửa tiếng tôi bật dậy vì tiếng sấm ì ùng, và ngay sau đó là tiếng lộp bộp của những hạt mưa đầu tiên. Chẳng mấy chốc bên ngoài được bao phủ bởi một làn  nước trắng xoá. Cầm theo cốc cà phê nóng, tôi ra phòng làm việc để nhìn ngó quang cảnh bên ngoài. Không biết sông Hàn khi mưa trông như thế nào nhỉ? Nhưng đứng trong nhà nhìn ra tôi chỉ thấy được một khúc mờ mờ vì hai bên bị tường chắn mất. Không thoả mãn với những gì mình nhìn thấy, tôi đi tìm chiếc ô rồi leo lên sân thượng.

Gió bên ngoài mạnh hơn tôi tưởng nên chiếc ô của tôi vừa kịp giương lên đã bị bẻ cong và trở nên vô dụng hoàn toàn. Tôi nhìn ra ngoài trời nghĩ ngợi vài giây rồi quẳng chiếc ô gẫy vào một góc cầu thang và bước đầu trần ra ngoài. Đằng nào sáng dậy cũng chưa tắm. Tắm mưa một buổi xem sao.

Đang khom người đi lòng vòng để tìm góc đẹp nhìn sông Hàn, tôi giật bắn mình như bị sét đánh.

‘What the hell are you doing up here?’ tôi hét lên trong tiếng mưa khi thấy em đang đứng tì người vào lan can sân thượng, ướt nhẹp sau lớp áo mưa mỏng.

‘Rain… big rain… heavy rain… cats and dogs rain…wow… wow ,’ em cũng hét lên rồi vẫy vẫy hai cánh tay giống như một con bù nhìn ở ruộng ngô và cười toe toét.

‘Cô lên đây từ bao giờ vậy?’

‘Từ lúc mới mưa.’ Em gạt mấy lọn tóc ướt rồi chỉ tay ra phía bờ sông. ‘Coi kìa. Đẹp không?’

‘Đẹp vậy mà cô định ngắm một mình à?’ tôi trách.

‘Anh cũng đi lên đây một mình đó thôi.’

Tôi định cãi nhau thêm với em nhưng lại thôi vì thấy mặt em đang sáng ngời lên nhìn cảnh vật xung quanh. Những toà nhà cao tầng, những hàng cây ở các vườn hoa gần đó, những chiếc ô tô, những người đi bộ, những cây cầu trên sông Hàn, tất cả đều nhoè đi trong mưa, giống như một bức tranh vẽ chì khổng lồ. Chúng tôi im lặng đứng cạnh nhau trên sân thượng nghe mưa, nhìn mưa và chắc uống cả nước mưa nữa vì tôi thấy vị lạ lạ trong miệng, cho đến khi một lằn sét loằng ngoằng xé dọc chân trời.

‘Xuống thôi,’ tôi nắm khuỷ tay em giục, ‘không khéo mấy hôm nữa mọi người lại tìm thấy hai cái xác cháy đen thui trên đây. Tôi chả muốn lên TV với hình hài xấu xí như thế đâu.’

Em có vẻ tiếc rẻ nhưng vẫn nghe lời. Chắc vì cũng sợ chết.

Một tiếng sau, khi ngồi khoanh chân trên ghế sa lông ngoài phòng khách của tôi và uống trà nóng, em hoan hỉ nói: ‘Lâu lắm rồi tôi mới gặp một cơn mưa lớn như vậy. Ở Melbourne ít có cơn mưa thật to và lâu như thế lắm.’

‘Cô không biết sợ là gì à? Gió trên đó lớn như vậy, thổi bay cô đi thì sao?’ Tôi nhớ lại dáng vẻ bé xíu của em đứng giữa sân thượng mênh mông, tứ bề là gió vần vũ và nước sối xả.

‘Ừ nhỉ. Anh nói tôi mới thấy sợ,’ em nói vậy nhưng mặt thì chả có tí teo sợ sệt nào hết.

‘Tầng 19 có virus khùng. Tôi và cô bị nhiễm hết rồi.’

‘Chứ không phải tôi lây từ anh à?’

‘Cô quên mất cô là người đầu tiên leo lên cái sân thượng đó à? Tôi chỉ là người đầu tiên lên đó với một chai bia thôi,’ tôi nói rồi tò mò nhìn cô hàng xóm. ‘Mà cô sợ gì nhất?’

‘Sợ ma,’ em trả lời không cần suy nghĩ.

Hả? Tôi có nghe nhầm không vậy? Tôi chẳng thể tin được khi nghĩ đến việc em có thể ngồi hàng giờ một mình trên sân thượng ban đêm trong khi lại sợ ma. Nhưng cùng lúc đó một ý nghĩ đen tối cũng xuất hiện trong đầu.

Nếu bạn là con trai chắc không lạ gì trò rủ bạn gái đi xem phim ma để mỗi lúc con ma xuất hiện bạn gái lại hét lên vì sợ và ôm chặt lấy bạn và tất nhiên bạn không bao giờ bỏ qua cơ hội ngàn vàng để thể hiện khả năng ‘anh hùng cứu mỹ nhân’. Tôi lục tung đống băng đĩa của mình và tìm được một DVD phim ma của Nhật. Chàng trai trong phim phản bội bạn gái nên sau khi bị tai nạn chết cô ta biến thành con ma suốt ngày ngồi trên cổ chàng trai làm chàng ta thấy đau cổ khủng khiếp mà không biết bệnh gì. Nội dung khá là rùng rợn. Tối nay sẽ vui lắm đây. Ya!

Tuy nhiên đến tối, khi con ma ngồi lủng liểng trên cổ chàng trai hoặc bò lổm ngổm từ trong tủ lên giường hay bất thình lình xuất hiện ở ghế bên cạnh trong ô tô khiến chàng trai chết đi sống lại vì sợ thì em vẫn ngồi bình thản xem như chẳng có việc gì.

‘Sao cô nói là sợ ma?’ Tôi cáu kỉnh giật lại tô bỏng ngô vì nghĩ đã bị em lừa cho một vố.

‘Sợ là sợ ma thật, chứ đâu sợ ma trong phim.’

Oh my god! Tôi chỉ thấy có hai loại người. Một là sợ ma thì sợ hết các loại, ma trong phim, ma ngoài đời, ma nam, ma nữ, ma già, ma trẻ, ma giả, ma thật. Hai là không sợ ma thì giả hay thật đều không sợ. Giờ tôi mới biết có cả người còn phân biệt ma thật với ma không thật để mà sợ.

‘Không sợ thì xem phim ma làm gì?’ tôi cau có nói rồi tắt phụt TV.

Em vươn vai nói: ‘Tôi cũng chẳng hiểu sao nhiều người nhát gan nhưng vẫn thích xem phim ma để rồi rú lên vì sợ. Cuộc sống của họ chưa đủ những việc căng thẳng hay sao mà còn muốn hành hạ đầu óc thêm nữa.’

Tôi muốn giải thích với em là ngoài mục đích làm người khác sợ, phim ma còn tạo ra các cơ hội để các chàng trai được ôm các cô gái một cách đường đường chính chính. Nhưng nói ra vậy khác nào tôi để lộ kế hoạch xấu xa của mình. Thế nên thay vì giảng giải cho em hiểu, tôi lại đi tìm một bộ phim khác.

‘Bourne?’ tôi gợi ý.

Em đồng ý liền.  ‘I like Matt Damon. He’s so manly in that series.’

Hừm. Matt Damon quả là không tồi nhưng tôi nghĩ nếu tôi có cơ hội đóng phim như anh ta thì trong những cảnh đánh đấm tôi cũng sẽ chẳng thua kém gì.

Nếu con gái sợ nhất những lúc con trai nhìn dán mắt vào những cô người mẫu bụng phẳng, chân dài trong các quyển tạp chí thì con trai cũng ghét nhất khoảng khắc con gái mắt sáng lên khi thấy mấy anh chàng ca sĩ hay diễn viên lúc nào cũng tươi cười và nói những lời có cánh. Tệ hại hơn nữa, một cô gái có thể công nhận một cô gái khác đẹp hơn mình cho dù lời công nhận được rít lên qua kẽ răng thì một chàng trai rất hiếm khi thấy ai đàn ông hơn mình và suy nghĩ này thường được dấu kín sau vẻ bất cần. Tôi cũng chẳng nằm ngoài ngoại lệ đó. Bạn để ý nhé. Đàn ông nói chung không có khái niệm đẹp trai và xấu trai trong giới của mình. Chúng tôi đánh giá nhau bằng mức độ đàn ông. Tuỳ vào mỗi người, mức độ đàn ông được định nghĩa khác nhau, có thể là khả năng đấm được bao nhiêu thằng, hoặc cưa được bao nhiêu nàng, có khi là uống được bao nhiêu rượu, hay kiếm được bao nhiêu tiền. Định nghĩa đàn ông của tôi thì gói gọn trong một câu ‘Luôn chịu trách nhiệm với những việc mình làm’. Tuy tôi chẳng biết Matt Damon có luôn chịu trách nhiệm với những việc anh ta làm không nhưng vai diễn của anh ta trong loạt phim Bourne thì rất đúng với khái niệm đàn ông của tôi thế nên vô hình chung tôi không ưa Matt Damon cho lắm khi thấy em say mê xem anh ta đấm đá loạn xạ và phi thân đầy điệu nghệ giữa những toà nhà cao tầng. Biết thế cứ xem nốt cái bộ phim ma kia còn hơn.




Thật đáng ghét. Ngày mà tôi mong đợi bao lâu cuối cùng thành một con số 0 tròn trĩnh. Theo yêu cầu của Bộ Giao thông Hàn Quốc, người nước ngoài phải ở Hàn Quốc tối thiểu 6 tháng mới được thi bằng lái xe. Tôi đến Seoul giữa tháng 2, tức là giữa tháng 8 được 6 tháng. Nhưng vì tôi lại về Melbourne mất 3 tuần nên thành ra chưa đủ điều kiện. Hớn hở đi thi, ỉu xìu ra về. Bây giờ quay lại công ty thì cũng dở. Đã 3 giờ chiều. Tôi có chuyện cần bàn với Mr. Kang nhưng vì nghĩ tôi đi thi nên ông đã lên lịch hẹn với mấy nơi để lấy thêm thông tin ngoài lề liên quan đến quá trình đấu thầu. Chào tạm biệt thấy giáo hướng dẫn xong, tôi đứng lơ ngơ ngoài đường không biết làm gì. Đến chỗ Jare thì xa và một tiếng nữa thì đường sẽ dần chật cứng xe vì mọi người bắt đầu tan tầm. Tôi bật chiếc iPhone vào phần Safari dò xem gần đây có chỗ nào để đi loanh quanh giết thời gian. Shopping center, bỏ qua vì tôi vừa đi sắm sửa cuối tuần trước. Không có hiệu sách nào gần đây. A! có một khu chợ. Food, glorious food. Tôi nhìn quanh định hướng rồi lần mò đi tìm.

Khu chợ tuy không lớn nhưng có rất nhiều thực phẩm tươi mà tôi chả bao giờ có thể mua được ở từ siêu thị gần nhà. Thế nên tôi mê mải mua rồi mới sực nhớ ra mình chỉ có một mình làm sao ăn hết. Chẳng phải mình tôi nhận ra điều đó. Khi đang ì ạch sách chiếc túi nặng trịch tiến về phía cầu thang máy, tôi suýt đâm sầm vào Philip cũng đang đi ra từ garage.

‘Sắp có bão à?’ Philip đỡ túi đồ từ tay tôi rồi hỏi.

Tôi nhớ lại việc không được thi lái xe rồi làu bàu: ‘Không. Chán đời.’

‘Trượt à?’

Tôi giải thích cho Philip về yêu cầu 6 tháng.

‘Chậc… chậc… Peugeot Shine phải đợi rồi.’ Philip cười sung sướng khiến tôi càng bực mình hơn, giật lại túi đồ ăn.

‘Cứ cười đi. Tôi đi ăn chân gà nướng đây.’

‘What?’ Philip vừa định đóng cửa nhà nghe tôi nói vậy liền thò cổ ra hỏi. Tôi vênh mặt lên rồi đóng cửa nhà mình mà không thèm trả lời.

Tuy làm vẻ chảnh chọe như vậy nhưng đến khi đống chân gà đã được tẩm ướp đủ thời gian, tôi lại gọi hàng xóm của mình. Philip cũng chẳng vì vẻ kiêu căng của tôi lúc trước mà từ chối, hẳn vì tò mò với món ‘da bọc xương’ của tôi.

Tôi lôi ra cái lò nướng bằng gang và túi than vừa sắm ở chợ chiều nay. ‘Trước tiên phải nhóm than đã.’

‘Sao không dùng nướng điện?’ Philip nhìn cái lò gang và đống than vẻ ngần ngại.

Tôi đoán hàng xóm của mình chưa bao giờ mó tay vào những thứ này, còn tôi thì rất quen với việc nướng thịt. Bố tôi rất kén ăn. Bố chỉ thấy những món mẹ nấu là ngon. Mà mẹ thì luôn nướng thịt bằng than hoa vì nướng than sẽ không làm thịt bị khô lại có thêm chút mùi khói của củi gỗ nên thơm ngon hơn rất nhiều. Tôi được mẹ dậy cho cách vò mấy tờ giấy thành viên tròn tròn bỏ ở giữa lò rồi chất than xung quanh, sau đó mới nhóm lửa. ‘Như thế lửa sẽ bốc từ dưới lên nên than bén nhanh hơn,’ mẹ giải thích.

10 phút sau, những viên than đã hồng rực lên trong lò, tôi bỏ chiếc kiềng sắt lên, bôi thêm một ít dầu ăn cho đỡ bị dính rồi lấy kẹp gắp những chiếc chân để lên trên. Philip ngồi ở chiếc ghế gỗ nhìn tôi làm rồi nghếch mũi lên hít.

‘Cô sẽ làm cả Seoul nuốt nước miếng mất thôi.’ Philip nhìn theo ngọn khói đầu tiên bốc lên từ khoảng sân của tôi và lan dần vào không khí của tầng 19.

Tôi uống coke, Philip uống bia và gặm chân gà. Lúc trước tôi sợ Philip không ăn được chân nên đã xiên thêm vài xâu tôm nhưng xem ra hàng xóm của tôi cũng không yêu cầu cao lắm.



‘Sao cô không gọi Jared tới?’ vừa gặm chân gà tôi vừa hỏi em. ‘Cô thân với anh ấy thế cơ mà. Sao những lúc thế này lại không mời?’

‘Jared only eats posh things.’ Em cầm một cái chân gà rồi vẩy nó một cách điệu đà theo kiểu vẩy tay của Jare. ‘Cậu ấy sẽ té xỉu khi nhìn thấy những cái móng này.’

‘Tôi tưởng làm bạn với cô thì phải ăn được những thứ kỳ lạ này chứ?’

‘Anh nói giống như tôi đang hành hạ anh vậy? Có tôm ở đây nữa mà.’ Em chỉ những xiên tôm đang nằm ngay ngắn trên một cái đĩa khác.

‘Tôi đâu có chê đâu. Tôi cũng nói là tôi từng ăn chân gà luộc rồi mà. Chỉ là nếu mấy cái chân có thêm tí thịt ở xung quanh thì sẽ có cảm giác được nhai hơn.’

Em không để ý lắm đến lời giải thích của tôi mà lại chăm chú nhìn vào chiếc chân gà trên tay. ‘Philip, anh có biết một cái chân gà có bao nhiêu cái xương không?’

Theo thống kê, một người bình thường trong suốt cuộc đời mình sẽ gặp khoảng 100,000 người khác. Vậy trong 100,000 người mà tôi đã, đang và sẽ gặp chắc chỉ có mình em hỏi tôi một chiếc chân gà có bao nhiêu cái xương.

‘Không. Bao nhiêu?’ tôi hỏi lại

Em nhún vai. ‘Tôi không biết.’

‘Sao lại không biết? Cô ăn nhiều hơn tôi mà.’

‘Anh muốn biết không?’

Thế là tôi và em, mỗi đứa nhặt một cái chân mới, tỉ mẩn ngồi gặm sạch sẽ từng đốt xương rồi cần thận bày ra trên mặt bàn.

Một cái chân gà có 16 cái xương bao gồm cả 4 cái móng. Đấy là kết luận của tôi và em sau một hồi tranh cãi là 4 cái móng có được coi là xương không. Phải đăng phát hiện vĩ đại này lên wikipedia mới được.



Tôi đoán bạn cũng như tôi muốn tìm được một người nào đó cùng mình làm những việc lớn lao, trọng đại trong đời. Nhưng bạn đã bao giờ muốn có một người nào đó cùng mình làm những việc ngớ ngẩn chưa? Tôi thì muốn lắm vì tôi có rất nhiều việc ngớ ngẩn thích làm. Những câu hỏi vớ vẩn, linh tinh cứ nảy ra trong óc tôi vào bất cứ lúc nào và tôi rất tò mò muốn biết câu trả lời. Nhưng tôi toàn làm những việc ngớ ngẩn đó một mình vì chả ai muốn làm cùng tôi. Vậy nên sau khi buột miệng hỏi Philip là một cái chân gà có bao nhiêu cái xương, tôi đã chuẩn bị tinh thần nghe câu ‘Cô có bị dở hơi không?’. Vậy mà không ngờ, Philip lại đồng ý ngồi gặm, xếp và đếm xương với tôi. Một việc cỏn con chỉ để thỏa trí tò mò nhưng nếu có ai đó làm cùng sẽ vui lên gấp bội. Philip có biết vậy không nhỉ?

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:12 AM
Chapter 7 - Good devil, bad angel (Part 1)

‘NO!’

Đang lim dim nằm hóng gió ngoài sân thì nghe tiếng em kêu hốt hoảng phía bên kia, tôi vội nhỏm người qua tường xem có chuyện gì.‘Izzy, you ok?’

Em đang ngồi ở bàn làm việc, mặt nhăn nhó nhìn cái máy laptop.

‘Bạn trai gửi email đòi chia tay à?’ vừa hỏi tôi vừa trèo tường sang bên nhà em.

‘Anh đã từng làm thế với bạn gái rồi à?’

‘Cô nghĩ tôi kém cỏi thế à?’

‘Anh nghĩ tôi yêu ai kém cỏi thế à?’

Đến đây thì tôi đầu hàng nhưng lại thắc mắc không biết em có bạn trai không. Không bao giờ thấy em nhắc tới. Trong nhà cũng chẳng thấy để ảnh ọt gì. Mấy lần tôi ngó nghiêng khắp xung quanh chỉ thấy một khung gỗ nho nhỏ đặt trên giá sách ngoài phòng khách, lồng một tấm ảnh đen trắng chụp cả gia đình em đã cách đây 25 năm theo như em kể. Có nên hỏi không nhỉ? Tôi liếc sang em dò chừng tình thế nhưng khi thấy em đang vò đầu bứt tai thì tạm gạt sự tò mò của mình sang một bên.

‘Sao thế?’

‘Nó chết đơ rồi.’ Em ủ ê chỉ cái laptop. ‘Chiều nay vẫn còn được mà sao bây giờ cứ  báo lỗi thế này. Tôi thử mấy lần rồi vẫn không được. Mất hết thì sao?’

Tôi cầm lên ổ hard drive đang kêu tạch tạch với cái đèn LED màu xanh nháy liên tục và hỏi: ‘Lúc nào nó cũng thế à?’

‘Hình như chỉ khi nào tôi mở file này ra mới thế thôi. Bản phân tích tài chính của tôi…’ Em ôm mặt rên lên hừ hừ.

Tôi  xoa nhẹ vai em, an ủi: ‘Don’t cry, ok? Let me have a look.’

Tuy mặt vẫn còn thẫn thờ vì lo, em không kêu than nữa, ngồi bó ngối trên ghế nhìn tôi.

‘Cô có thấy có gì đó không bình thường trong căn phòng này không?’ tôi khoát tay hỏi.

Em ngó quanh rồi thắc mắc: ‘Cái gì không bình thường?’

Tôi chỉ vào mình nói: ‘Người làm giúp thì phải đứng,’ rồi chỉ vào em, ‘Người nhờ vả thì được ngồi.’

Em nhảy khỏi ghế, đẩy nó sang phía tôi, cười nịnh bợ.

‘Chắc sẽ tốn thời gian đấy,’ tôi kéo ghế ngồi xuống và được đà gợi ý luôn, ‘mà tôi thì thấy hơi khát.’

‘Anh còn chưa làm gì mà,’ em nhảy dựng lên, vùng vằng nói nhưng vẫn đi ra bếp.

Trong khi tôi đang kích hoạt một chương trình download miễn phí từ Internet để sửa lỗi CRC trên file thì em quay lại đặt cạnh tôi một ly nước.

Tôi nhìn ly nước màu đỏ hồng lạ mắt, bên trong lại có hai lát chanh xanh nên nghi ngờ hỏi: ‘Gì đấy?’

‘Tôi còn cần anh sửa máy tính mà nên không hạ độc anh đâu,’ em vừa nói vừa lắc lắc ly nước của mình trông cũng giống của tôi.

Tôi gãi tai vẻ lưỡng lự. ‘Biết đâu ngấm từ từ. Làm xong, về đến nhà, nằm lên giường mới chết.’

Em nghiến răng, lừ mắt rồi để ly của em xuống, cầm ly của tôi lên uống một hơi hết nửa rồi nói một tràng: ‘Đây là nước lựu tươi đấy. Tôi phải tách hạt rồi lấy thìa dần cho hạt vỡ để nước chảy ra. Pha ly nước này khổ sở lắm đấy. Nếu không vì bản phân tích tài chính tôi mất công làm hơn một tháng nay thì còn lâu anh mới được uống nó.’

Bây giờ tôi mới để ý ở đáy ly có những cái hạt màu trắng thật.

‘Sao không lọc hạt đi? Để thế này uống cũng hóc chết đấy.’ Nói xong tôi vội cầm ly lên uống vì thấy em lăm le giơ tay ra lấy lại. Hừm, vị hay thật đấy. Ngọt ngọt, chua chua, vừa đậm, vừa thanh.

‘Có được không?’ Em đã quên mất việc cãi cọ, lo lắng nhìn cái laptop.

Tôi trấn an: ‘Uống nước rồi thì phải được mà.’

Ngồi sửa máy tính cho em, tôi bỗng thấy mình rất oách cho dù đây là cái lỗi rất vớ vẩn nhất trong những lỗi vớ vẩn so với bằng cấp của tôi. Nhưng do từ trước tới nay tôi chưa thấy em thua kém mình điều gì nên bây giờ thấy có việc em cần tới sự giúp đỡ của mình, tôi thấy vui vẻ hết sức. Đàn ông ai cũng có tính xấu đó đúng không? Phải hơn phụ nữ điều gì đó mới thấy thoả mãn. Và bạn biết điều tuyệt vời nhất là gì không? Chính là kết quả. Ý tôi kết quả không phải là bản tài chính gì đó đã được khôi phục lại hoàn toàn mà là khi em quay sang nhìn tôi với ánh mắt thán phục và nói lời cảm ơn cùng với một nụ cười tươi rói.

Tôi hắng giọng ra điều quan trọng. ‘Còn một bước nữa.’

‘Bước gì?’

‘Cài chương trình ngăn chặn những lỗi như vậy. Để tôi về nhà lấy đĩa.’

Nửa tiếng sau, khi xong việc và trở về nằm dài ngoài sân hóng mát, tôi lại nghe em hét lên phía bên kia tường. ‘PHILIP!’. Nhưng lần này tôi không vội vàng nhỏm sang hỏi thăm nữa mà bấm bụng cười một mình vì biết rằng em vừa nhìn thấy cái hình nền tôi cài ở trên laptop của em.  



Hàng xóm Philip được đấy. Không chỉ hào hứng ăn tất cả các món tôi nấu, chịu rửa bát đĩa và còn biết sửa máy vi tính. Chấm điểm lại xem nào.

[Ngoại hình … 9.5
Trừ 0.5 điểm vì cao hơn tôi nhiều quá, làm tôi mất tự tin trầm trọng.]

[Học vấn … 9
Vì có bằng thạc sĩ trong khi tôi thì chưa. 9.5 là điểm cho bằng tiến sĩ. Điểm 10 thì chỉ dành cho các nhà bác học thôi.]

[Tính cách …
Có điểm số cho nội tâm của một con người không nhỉ? Một thứ quá phức tạp cho bất kỳ thang điểm nào. Nhưng dù chẳng thể cho điểm tính cách của Philip thì đến thời điểm hiện tại tôi muốn nhận xét là ổn … hay có thể nói là rất ổn.]


Tôi nhìn xuống quyển sổ trên đùi. Một tam giác đều được tôi vô thức vẽ ra trong lúc nghĩ về Philip. Có thể có một tam giác hoàn hảo không nhỉ? Nếu tôi có thể tìm thấy một tam giác như thế thì có thể có nó không hay giống như Sir Edmund Hillary, là người đầu tiên trèo lên đỉnh Everest nhưng không có nghĩa là ông sở hữu nó.




Taa daa! I passed the test and got a Korean driving licence. Tôi chụp hình tấm bằng lái xe vẫn còn nóng hổi bằng chiếc iPhone rồi gửi message cho Philip. Mấy phút sau nhớ ra cậu bạn thân, tôi gửi cho cả Jare. Cả hai người đồng loạt nhắn tin lại là tôi phải nấu món gì thật ngon để khao. Chẳng có lời chúc mừng nào hết. Xấu xa thật đấy. Tôi có chọn nhầm bạn và hàng xóm không nhỉ?

Nhưng đến trưa thứ 7, Jared khiến tôi quên hết giận dỗi khi đứng trước cửa nhà với một bó hoa ly trắng muốt.

‘You look like a groom,’ tôi kêu lên khi thấy bộ dạng chải chuốt của cậu bạn.

Jared nghe tôi nhận xét thì cũng cười híp mắt và đưa tay ra cho tôi. ‘Wanna be my bride, honey?’

Tôi khoác lấy tay Jared rồi cùng trang trọng đi vào bếp theo điệu nhạc ‘Here comes the bride’. Vì Jare rất thích ăn những món trang trí đẹp mắt và thanh nhẹ nên hôm nay tôi làm các món cuốn. Tôi đã tìm ra một cửa hàng bán đồ Việt Nam ở Seoul và mua được loại bánh tráng nhập từ Sài Gòn sang. Tôi chọn 3 món cuốn với ba vị khác nhau: cuốn tôm thịt, cuốn tôm chua, cuốn nem nướng và nấu thêm một ít soup ngô gà.

Jared đi một vòng ngó nghiêng từng góc trong nhà rồi ra ngoài sân nhòm sang nhà Philip. ‘Iz, còn một phòng trống, cho tớ ở chung được không? Sẽ giống như đang sống ở paradise nếu sáng nào thức dậy cũng được nhìn thấy Philip.’

Tôi ngừng tay cuốn gỏi, nhìn lên cậu bạn gợi ý: ‘Nhà Philip cũng giống y chang như bên này. Còn một phòng trống đấy. Hay lát hỏi Philip cho cậu ở cùng nhé.’

‘Nah… nah.’ Jared lắc đầu. ‘Ở chung nhà với Philip thì lại chẳng có ai dám đến gần tớ nữa. Hay giả sử Philip đưa bạn gái về nhà thì tớ sẽ đau lòng lắm. Ở cạnh thôi là được rồi. Khi nào thích thì nhìn, không thích thì thôi.’

Tôi ngồi tưởng tượng ra paradise của Jared từ bây giờ sẽ là sáng sáng Jared giúp Philip chỉnh cà vạt trong thang máy rồi tặng thêm một nụ hôn gió trước khi lên xe đi làm, chiều chiều còn mời Philip sang sân nhà tôi, hai người sẽ chiếm hai cái ghế lười vừa uống cocktail vừa ngắm nhau trong ánh chiều tà, còn tôi tất tả nấu cơm tối trong bếp. Không biết nếu không có tiếng chuông cửa thì tôi còn tưởng tượng ra những gì nữa.

‘Your dream man…’

Không đợi tôi dứt lời, Jared đã nhanh nhảu ra mở cửa cho Philip.

Lúc trước Jared làm tôi miệng tôi cười ngoác ra to bao nhiêu thì bây giờ Philip khiến mắt tôi trố ra to bấy nhiêu.

‘Sao lại là chữ P?’ tôi thắc mắc khi thấy một chữ P bằng kim loại treo lủng lẳng trên chiếc móc chìa khoá ô tô mà Philip tặng.

‘Peugoet Shine thì phải là chữ P rồi,’ Philip giải thích.

‘Thế biết đâu tôi không mua Peugoet Shine thì sao?’

Jared nhún một bên vai phán: ‘Thì đây là chả phải là cách tốt nhất để nhắc cậu rằng Philip là người mua cho cậu chiếc móc chìa khoá đó sao?’

Philip nhìn như muốn xông đến bịt mồm Jared lại nhưng thay vào đó lại giật lấy chiếc móc chìa khoá trên tay tôi, bỏ lại vào trong chiếc hộp gói, đặt qua một bên. ‘Tôi đói rồi. Bắt đầu ăn được chưa?’

Tôi cũng không muốn bàn thêm về chữ P nữa khi đang có Jared ở đây nên lật đật đứng dậy cắt gỏi cuốn, sắp ra đĩa và múc 3 chén súp gà.




‘Excuse me, are you Ms. Nguyen, Vice president of Grand United?’

‘May I know who I’m talking to?’

‘I’m Lee Kwang Hoon, Account Manager of FDR, a market research company. May I have an appointment with you to discuss business?’

‘How did you get my number?’

‘By good lucks.’

‘What business do you want to talk about?’

‘Your company is attending a finance tender with the Government of Seoul here. We believe some of our research information can be helpful to your submission.’

‘I got a lot of offers like that and not many turned out as promised.’

‘Therefore I believe you can easily check on us by a short meeting. It won’t take you long… How about 15 minutes at your office?’

‘We’ve been talking for 5 minutes already and I don’t see anything interested. What can you do with 15 minutes then?.’

‘Face to face meetings are always more informative.’

‘Philip, I got some unexpected guests turn up. Have to go, ok?’

‘What?’

‘Talk to you later. Bye.’

‘Izzy…’

‘Beep… beep…’

Khỉ thật. Sao em lại phát hiện ra đó là tôi chứ? Tôi đã đổi giọng và gọi từ số điện thoại bàn của công ty. Đã nhận ra tôi rồi mà vẫn còn tỉnh bơ nói chuyện được nữa chứ. Tôi ngồi nhìn chiếc điện thoại vừa thấy ức, vừa thấy buồn cười vì định trêu em cuối cùng mình lại là người mắc lỡm.

Vài tuần trước khi ngồi sửa máy tính cho em, tôi vô tình đọc được chức vị của em ghi ở tài liệu soạn thảo dở dang trên màn hình laptop. Tôi lên mạng tìm kiếm thông tin về công ty của em và thấy miệng mình há ra từ lúc nào không biết khi đọc được profile ấn tượng của công ty của em. Grand United là một trong 20 công ty trẻ thành công nhất Australia. Hơn nữa, trong hơn 10 năm quan, khác với tôi đang ngồi chờ để tiếp quản công ty của ba, em và các đồng sự đã tự tạo dựng lấy sự nghiệp của mình. Cô hàng xóm của tôi là Phó tổng giám đốc từ đời nảo, đời nào trong khi tôi vẫn còn ngồi nghĩ xem mình phải làm gì.

Vừa mới thấy hơn em được tí teo thì tôi lại phát hiện ra em vượt xa mình quá. Từ hôm đó, một nỗi bực tức cứ tìm dịp là nổi lên trong lòng. Có đầy những người phụ nữ tài ba và thành đạt ngoài kia thôi, kể cả hai chị của tôi nữa, vậy tại sao tôi lại cảm thấy không thoải mái khi biết em thành công và giữ một chức vị quan trọng như thế chứ? Tôi đã luôn nghĩ mình là một người có tư tưởng cởi mở cơ đấy. Hoá ra cũng chẳng khác gì những người đàn ông thủ cựu. Khi suy nghĩ về điều này tôi thấy mình thật xấu tính. Nhưng em đã nghĩ gì khi biết thân thế của tôi chứ? Có cười thầm vào mũi tôi không nhỉ? Tôi cố gắng quan sát em suốt một thời gian sau đó xem thái độ của em ra sao, nhưng thấy cô hàng xóm của mình chẳng có gì là đang coi thường tôi cả. Sau khi tĩnh tâm trở lại, tôi lại ngồi tưởng tượng xem cô hàng xóm của mình khi ngồi ở vị trí Phó chủ tịch thì thế nào nhỉ? Và tôi đã không thể nhịn được cười khi nghĩ đến cảnh em mặc một bộ váy áo trang trọng, ngồi trong phòng làm việc sáng choang và gặm chân gà.



‘Bất công thật đấy,’ tôi thốt lên khi đứng ở phía dưới nhìn Philip đứng trên ghế thay bóng đèn cho mình trong phòng khách. Trong khi tôi đã lựa cái ghế cao nhất trong nhà, kê thêm hai quyển từ điển và kiễng cả chân  lên mà vẫn không với tới thì Philip chỉ cần đứng lên trên một cái ghế lùn tì là thoải mái chạm vào trần nhà và thay cái bóng đèn dễ như trở bàn tay.

‘Anh có thấp đi 6cm nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì, trong khi tôi mà cao thêm được 6cm nữa thì …’

‘Thì sao?’ Philip đứng trên ghế, hỏi xuống.

‘Thay xong rồi thì xuống đi,’ tôi nổi quạu.  Nhìn Philip cao chót vót ở trên tôi càng thấy bực mình hơn với chiều cao khiêm tốn của mình. Và như để trêu ngươi tôi, Philip nhảy nhẹ nhàng từ trên ghế xuống đất.

Vừa đứng rửa tay trong bếp, Philip vừa hỏi tôi: ‘Cô không thích ai hơn mình cái gì à?’

‘Không phải. Chắc anh chưa bao giờ bị bắt nạt nhỉ. Anh cao lớn thế kia ai dám đụng vào chứ?’

‘Thế có người bắt nạt cô à?’

‘Có kẻ hôm nay đến văn phòng tôi làm càn. Anh nhớ lúc sáng nay khi anh giả giọng gọi mobile cho tôi không? Đúng lúc đó lễ tân hốt hoảng chạy vào báo có kẻ đang làm ầm ĩ bên ngoài. Khi nhìn thấy tôi bước ra, chắc vì thấy tôi thấp bé, hắn còn cười đểu giả với mấy tên khốn đi cùng. Tôi mà cao lớn như anh thì đã đập cho hắn vỡ mặt rồi,’ vừa nói tôi vừa giơ nắm tay đấm vào không khí.

‘Tôi thấy Chúa trời có lý do để cô thấp bé đấy. Chứ để cô cao lớn như tôi chắc xảy ra án mạng rồi. Bỏ qua đi. Không đáng đâu.’

Tôi phì cười với câu an ủi của Philip. Cũng đúng. Tôi nhớ lại lần duy nhất mình dùng vũ lực là phang cái ghế vào lưng tên cùng trường đang đánh Jared. Sau đó Michael đã nói với tôi là thật may xương sống của hắn không bị gãy, nếu không trong lý lịch của tôi đã có tiền án rồi.

Tuy khuyên tôi bỏ qua nhưng Philip lại là người gặng hỏi. ‘Nhưng tên đó là ai vậy?’

‘Con trai của chủ tịch Han bên Dong Wang. Tính xấu có di truyền không nhỉ? Sao mà cha con nhà đó giống nhau vậy?’



‘Dong Wang? Là Han In Young và Han In Soo?’

Em gật đầu. Damn! Vậy ra cái công ty nước ngoài mà In Na nói là Dong Wang đang muốn loại bỏ chính là công ty của em.

‘Tôi có nghe về tiếng tăm không mấy tốt đẹp của chủ tịch Han. Dù chưa gặp ông ta lần nào nhưng tôi có quen con gái của ông ta. Cô ấy lại là một người rất thánh thiện.’

‘Vậy là ác quỷ vẫn sinh ra được thiên thần cơ đấy.’ Em tỏ vẻ ngạc nhiên rồi quay ngoắt sang tôi hỏi: ‘Nhưng sao anh biết cô ấy thánh thiện?’

‘Hôm nào tôi sẽ giới thiệu cô với In Na, nếu cô không ngại gặp con gái của đối thủ.’

‘Ngại gì chứ?’ em nhún vai nói. ‘Việc cô ấy là con gái của chủ tịch Han với việc cô ấy là người như thế nào không liên quan tới nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khen một cô gái đấy.’

Vậy sao? Chẳng nhẽ trong suốt mấy tháng qua, tôi và em chưa bao giờ nói chuyện về một cô gái nào à? Mà ngoài Jare ra, tôi cũng đã bao giờ thấy em nói về người con trai nào khác đâu?

‘À… sao sáng nay cô biết là tôi gọi?’ tôi chuyển chủ đề.



‘Dễ òm,’ tôi phẩy tay trả lời. ‘Anh có chuyển thành giọng con gái tôi cũng có cách nhận ra.’

‘Nói cho tôi xem nào,’ Philip năn nỉ mấy lần nhưng tôi lắc đầu nhất quyết không chịu. Còn khuya nhé.

Philip thấy không moi được bí quyết của tôi thì lại quay sang câu chuyện bị bỏ dở ban sáng. ‘Vậy nếu lúc đó chúng ta vẫn nói chuyện tiếp thì cô có đồng ý gặp tôi ở văn phòng không?’

‘Anh có phải là Lee .... Lee gì đó đâu mà đòi gặp tôi?’ tôi nhếch môi từ chối.

‘Lee. Kwang. Hoon,’ Philip nhấn từng từ.

‘Lee Kwang Hoon,’ tôi cũng nhắc lại. ‘Mà anh lấy đâu ra cái tên ấy vậy?’

‘Tên tiếng Hàn của tôi đấy.’

‘Thật không?’ tôi ngạc nhiên thốt lên vì chưa bao giờ nghĩ đến việc Philip còn có một cái tên khác.

Philip lúc lắc chiếc mobile trên tay. ‘Muốn tôi gọi cho mẹ để chứng minh không?’

‘Nghe ngộ nhỉ. Giống như là đang nghe tên của một người khác vậy.’

‘Cô thật là…’

‘Vậy anh thử nghĩ một cái tên khác cho tôi xem nào?’



Tôi ngẩn người ra khi em thách đố tôi tìm cho em một cái tên khác. Và đúng là tôi chẳng thể tìm được một cái tên nào hợp với em hơn cái tên Izzy, cứ như nó phải được đi cùng với em để tạo ra một hình ảnh be bé, xinh xinh, nhanh thoăn thoắt và đầy bất ngờ.

‘Philippa,’ tôi kêu lên khi nhớ ra cái tên giả em đã dùng để lừa tôi.

Em cười phá lên. ‘Anh vẫn còn nhớ nó sao?’

‘Phải nhớ để còn trả thù chứ.’

‘Xem ra lần trả thù sáng nay của anh không thành công rồi.’ Em cười đắc thắng.

‘Watch your back.’ Tôi cố vớt vát thất bại của mình bằng một câu dọa nạt.




Philip giới thiệu tôi với In Na vào một ngày cuối thu. Tôi ngồi nhìn cô gái mỏng manh, hiền dịu và buồn y như quang cảnh ngoài kia tự nhiên thấy trong lòng cũng dâng lên một nỗi thương cảm. In Na dường như đã thu hết về mình khả năng cảm nhận nỗi đau của người khác, mà chủ tịch Han và con trai ông ta đã từ lâu vứt sang một bên. Tôi chẳng nói gì nhiều được với In Na. Sự u hoài thường trực của cô gái khiến những câu chuyện vui trở nên vô duyên. Ngay cả khi In Na cười, đôi mắt vẫn buồn thăm thẳm.

‘Tại sao In Na cứ nhìn tôi như cô ấy có lỗi với tôi vậy?’ tôi hỏi Philip khi ngồi trên sân thượng.

Sân thượng mùa này đã khá lạnh nên tôi và Philip không còn thường lên đây nữa mà sang nhà nhau nói chuyện nhiều hơn. Nhưng hôm nay tôi muốn lên sân để những cơn gió giúp thổi bay đi cảm giác buồn bã mà In Na đã truyền sang mình.

‘In Na luôn như thế, luôn thấy có lỗi về những gì mà ba và anh trai cô ấy làm,’ Philip trả lời.

‘What? That’s not fair,’ tôi kêu lên.

‘For whom?’ Philip hỏi.

‘Tất nhiên là cho In Na rồi. Tại sao cô ấy lại phải cảm thấy có lỗi thay cho người khác chứ?’

‘Mỗi lần nhìn In Na, tôi lại thấy mình thật may mắn khi có cha mẹ thật tuyệt vời.’ Philip thở dài.

‘Well, cha mẹ không thể chọn con cái và con cái không thể chọn cha mẹ. Better make the best out of what we are given.’

‘Cô làm như ai cũng như cô ý.’

‘Như tôi là sao?’ tôi lên giọng gây gổ.

‘Là máu lạnh… là chẳng cần ai hết.’ Philip nhấc một bên chân mày đáp lại vẻ khiêu khích.

‘Anh nên đứng tránh xa cái lan can ngay lập tức vì đúng là tôi đang muốn độc chiếm cái sân thượng này đấy.’ Tôi nhảy khỏi bục, giơ hai tay ra dọa.

Nhưng Philip chẳng thèm nhúc nhích, lại còn ngó hẳn nửa người ra ngoài lan can và thách thức. ‘Khi nào tôi đếm đến 3 thì cô ủn tôi thật mạnh nhé. Tôi muốn thử cảm giác bay lượn như chim thì thế nào.’

‘Lượn như chim hay bay thẳng lên thiên đàng chứ?’

Philip không thèm để ý đến câu cạnh khoé của tôi mà tiếp tục nheo mắt nhìn theo một cánh chim đêm. ‘Không biết cảm giác có cánh thì như thế nào nhỉ?’

‘Đừng hỏi những chú chim cánh cụt câu đó nhé. Chúng sẽ tủi thân lắm đấy.’

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:14 AM
Chapter 7 - Good devil, bad angel (Part 2)

‘Izzy, free this weekend?’

Tôi hỏi em vì thứ 7 này  là ngày Halloween. Lũ bạn tôi đã gọi điện hẹn hò từ mấy hôm nay. Tôi muốn kéo em đi cùng vì em đã giới thiệu tôi với Jare nên tôi cũng muốn giới thiệu hàng xóm của mình với các bạn. Lần sinh nhật tôi, bọn bạn cũng đã tò mò về cánh cửa 1901 nhưng tôi chưa nói gì nhiều. Tuy nhiên, vì không biết em có ngại không nên tôi phải dò hỏi trước.

‘Beezee,’ em dài giọng trả lời.

‘Working?’

‘Party-ing.’

Tôi thở dài khi thấy mình đã chậm chân.

Em nghẹo đầu nhìn tôi, hỏi: ‘Anh không muốn biết tôi đi party ở đâu à?’

Tôi lại thở dài. ‘Người không được mời thì biết địa điểm làm gì.’

‘Geezzz,’ em lắc đầu rồi rút trong túi xách ra một chiếc phong bì màu đen dí vào tay tôi đúng lúc thang máy xuống đến tầng 1.

Vừa bước ra chỗ để xe ô tô, tôi vừa mở chiếc phong bì hình vuông làm bằng một loại giấy rất dày. Bên trong là một tấm thiệp cũng màu đen, trên có in những cành hoa hồng đầy gai màu bạc với những bông hoa hồng đỏ hình đầu lâu. Tên tôi được viết rất bay bướm ở chỗ tên khách mời với mấy trái tim nhỏ xíu bay xung quanh. Tôi đoán đấy là chữ của Jared. Vậy là em sẽ đến tiệc Halloween của Jare và tôi cũng được mời. Nhưng còn lũ bạn của tôi? Tôi không thể phân thân để đi cả hai nơi. Tôi muốn gặp bạn mình nhưng tôi cũng muốn biết có những ai ở bữa tiệc của Jared. Biết đâu có những người hay ho ở đó? Biết đâu em gặp ai hay ho ở đó? Nhưng sao tôi lại phải quan tâm đến chuyện đó? Nhưng có cách nào tôi vừa gặp được bạn mình lại vừa ở Muse cùng một thời điểm không nhỉ?



‘Any costume idea?’ tôi hỏi khi gặp lại Philip hai hôm sau khi đưa cho Philip tấm thiệp mời của Jared.

‘Nude if it isn’t cold that night,’ giọng Philip tỉnh bơ.

Đồ hợm hĩnh. Tôi trề môi thầm nghĩ.

‘You?’

‘Ice tube,’ tôi cũng tỉnh bơ đáp lại.

Trong khi tôi đang khoái trí với ý tưởng của mình thì nghe thấy Philip cười ngặt nghẽo sau cánh cửa 1902.

Nhưng xem ra không có ai ủng hộ kế hoạch làm cây nước đá của tôi. Sau giờ làm việc, tôi tranh thủ đi rảo mấy cửa hàng bán đồ Halloween nhưng chỗ nào cũng lắc đầu. Chắc vì bây giờ trời đã lạnh nên chẳng ai muốn đóng giả một thứ lạnh lẽo nữa. Tôi nhìn mấy bộ đồ phù thủy, ma cà rồng và xác ướp mà chả thấy hứng thú tí nào. Không đen xì thì đỏ lòm, không te tua thì lại lởm chởm.



Chiều thứ 7 ngày Halloween khi mở cửa cho tôi, em đang đeo tạp dề và cầm một con dao trổ nhọn hoắt. Đôi găng em đeo ở tay cũng dính đầy thứ nước màu hồng hồng.

‘Cô đã giết ai rồi à?’

Em chỉ hừ một tiếng rồi vội vàng quay vào trong bếp. Trên chiếc bàn ăn là một quả dưa hấu to khủng khiếp. Tôi nghĩ mùa hè đã hết từ lâu rồi mà sao em vẫn tìm được dưa hấu chứ? Bên cạnh quả dưa hấu là hai cái tô cũng rất to chứa đầy những viên dưa hấu tròn tròn. Khi kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn tôi còn thấy khuất sau quả dưa hấu là một quả dưa đá cũng đã được khoét hết ruột thành những viên màu vàng trong một cái tô nhỏ hơn. Em lại ngồi xuống ghế và chăm chú dùng con dao trổ khắc lên vỏ quả dưa hấu.

‘For tonight party?’ tôi chỉ quả dưa hỏi.

‘Yep.’

‘Sao không khoét bí lại khoét dưa?’ tôi vừa hỏi vừa nhón một viên dưa hấu.

‘Anh cứ ăn thoải mái. Đằng nào cũng không thể bỏ hết lại vào cái vỏ này,’ em nói khi thấy tôi không bỏ viên dưa hấu vào miệng mà ngừng lại giữa chừng nhìn em hỏi ý kiến. ‘Mà bí không ăn được, còn dưa thì ăn được.’ Giải thích xong em cười hì hì.

Phải rồi. Thế mới đúng là hàng xóm của tôi chứ.

‘Khoét hình gì vậy?’ tôi hỏi tiếp và nhặt thêm mấy viên dưa ngọt lịm.

Em xoay vỏ quả dưa hấu lại và tôi nhìn thấy một cái miệng cười lởm chởm với hai hốc mắt trống hoác. Em nhờ tôi lấy cho em cái bọc nhựa trên mặt bếp. Hoá ra trong đó là những cái xương bằng nhựa màu đen và trắng. Em mím môi gài chéo chúng vào giữa hai hốc mắt và cái miệng trên quả dưa. Xong xuôi, em lại xẻ miếng vỏ cắt ra từ chóp quả dưa hấu và xẻ luôn cả vỏ quả dưa đá thành những hình vuông nho nhỏ và tỉ mẩn ngồi tỉa chúng thành những bông hoa. Cuối cùng em bẻ đôi những chiếc tăm, mỗi nửa chiếc tăm em xiên qua một bông hoa rồi bắt đầu cắm trang trí xung quanh quả dưa. Sau khi tôi ăn lẹm một góc con con trên một tô dưa thì vỏ quả dưa hấu đã thành một cái sọ người được đeo một vành hoa rất đẹp. Tôi đang định khen thì em đã đưa cho tôi một cái thìa múc to tướng.

‘Nhờ anh múc những viên dưa từ tô vào trong vỏ được không?’ Và không đợi tôi trả lời, em nói tiếp. ‘Nhớ trộn đều dưa đá với dưa hấu.’

Biết thế tôi không sang nhà em. Biết thế tôi không ăn mấy viên dưa lúc trước để giờ khỏi phải làm. Nhưng thấy em đang bận bịu dọn dẹp đống vỏ thừa và lau bàn, tôi lại cẩn thận trộn những viên dưa theo đúng như em yêu cầu, tuy vẫn luôn tay bỏ thêm những viên dưa vào miệng vì ấm ức.



‘Mấy giờ anh đi?’ vừa lau bàn, tôi vừa hỏi Philip.

‘Đi đâu?’

‘Đến chỗ Jared.’

‘Hôm nay tôi có hẹn với bạn…’

‘Cái gì?’

Philip nhún vai.

‘Thế sao lại sang đây ăn dưa của tôi?’ Tôi ngừng tay lau bàn, giành lại cái thìa múc và đẩy Philip ra xa khỏi mấy tô dưa. Thật tức chết đi được. Không đi sao không nói sớm cho tôi biết? Mất công tôi đi tìm bộ đồ cây nước đá. Lại còn cả Jared nữa. Chắc phải biết Philip sẽ không tới, vậy mà cũng không nói với tôi.

‘Cô nói là đằng nào cũng không bỏ hết lại vào trong vỏ được mà,’ Philip cãi lý.

Tôi cay cú: ‘Không bỏ vào hết được cũng không cho người nào không đến tối nay.’

‘Nhưng tôi ăn rồi thì sao? Có cần tôi oẹ ra không?’

‘Nếu anh oẹ ra được nguyên những viên như thế này.’

Philip định nói gì thêm nhưng thấy tôi cầm con dao trổ lên liền xua xua tay rồi phi thẳng ra cửa, mất hút. Ơ! Tôi chỉ định đem con dao trổ đi rửa thôi mà. Loại dao này dùng xong mà không được rửa sạch và lau khô ngay sẽ nhanh bị rỉ.

Philip đi rồi, tôi ngồi phịch xuống ghế chán nản. Tối nay Jare mở tiệc Halloween và nói là có mời một số bạn bè. Vì tôi chưa gặp ai trong số họ cả nên với tôi đó là bữa tiệc toàn người lạ. Well, tất nhiên là có Jare ở đó, nhưng đâu có nghĩa là cậu ấy sẽ ngồi chết dí một chỗ với tôi cả tối đâu. Tôi thường không được thoải mái lắm ở những bữa tiệc trừ những bữa tiệc chỉ toàn bạn thân. Không hiểu sao nhiều người có thể vui vẻ hoà nhập với bất kỳ ai, nói chuyện rôm rả như đã quen biết từ lâu. Tôi không thích nói những chuyện như chàng ca sĩ A vừa vào trại cai nghiện lần thứ 5, hay một cô người mẫu B nào đấy vừa bị ‘lộ hàng’, hoặc diễn viên C vừa phát hiện ra chồng lăng nhăng sau 10 năm kết hôn. Thế nên trong rất nhiều buổi tiệc, tôi chỉ ngồi một góc và nhìn mọi người nói chuyện.

Vì vậy lần này tôi đã rất hy vọng Philip cũng đến đó. Tôi sẽ có người để nói chuyện. Tôi sẽ không cảm thấy lạc lõng. Tôi sẽ luôn cảm thấy có gì đó thân thuộc bên cạnh mình.

Nhưng bây giờ Philip lại không đi. Tôi cố tìm một lý do AQ để an ủi mình nhưng càng nghĩ càng thấy bế tắc.

Ngồi thừ đến gần 8 giờ tối tôi uể oải đứng dậy thay bộ đồ Halloween và gọi một chiếc taxi. Để quả dưa khỏi lăn lông lốc ở ghế bên, tôi đã phải đeo cả dây bảo hiểm cho nó. Khi xe còn cách Muse một con phố, tôi gọi điện cho Jared để nhờ cậu ta ra bê quả dưa hấu vào.



Đang lúi húi tháo dây bảo hiểm cho quả dưa, tôi thấy tiếng chân bước tới sau lưng. ‘Phải đi 5 siêu thị mới kiếm được một quả dưa đấy. Biết thế không gợi ý với cậu,’ tôi than thở với Jared.

‘Lại còn bị hàng xóm ăn mất một ít nữa chứ.’ Hóa ra không phải Jared đang đứng đó. Nghe giọng Philip, tôi giật mình và quên mất mình đang chui nửa người trong xe nên ngửng phắt dậy. Bộp. Đầu tôi đập vào trần xe. Mẹ ơi, đau.

‘Izzy.’ Tôi nghe Philip hốt hoảng gọi tên mình. ‘Đau không? Sorry… Sorry…’ Philip liên tục xin lỗi.

‘Huh huh… I hate you.’ Vừa xoa chỗ đau tôi vừa ném cho Philip một cái nhìn tức tối.

‘Sorry,’ Philip xin lỗi thêm lần nữa rồi kéo đầu tôi lại để kiểm tra. ‘Ooops. Hơi sưng lên rồi nhưng may mà không sừng nào bị gãy hết.’

Giờ tôi cũng mới nhớ ra là trên đầu tôi có đeo mấy cái sừng. Người lái xe bấm nhẹ còi giục. Philip vội chui vào trong chiếc taxi, lôi quả dưa hơn 10kg ra rồi khệ nệ bê vào trong quán.

‘My goodness. Cô làm sao mà mang được nó xuống nhà chứ?’

‘Không ai giúp thì cũng phải tự tìm cách thôi,’ tôi mỉa mai nhưng cũng vội chạy tới mở cửa cho Philip.

Jared reo lên vui mừng khi thấy tôi xuất hiện ở cửa. Quán Muse hôm nay đúng không khí Halloween. Giữa trần nhà được treo một cái mạng nhện to tướng kết bằng dây thừng đen với những chiếc đầu lâu đỏ chót bên trong có lắp bóng đèn mờ lủng lẳng thấp xuống gần chạm đầu người. Những cây nến to được thắp lên giữa các bàn và bao quanh là những bông hồng vải màu đen và màu bạc. Nhưng tôi không thích bộ trang phục của Jared. Cậu bạn xinh trai của tôi hôm nay trở thành một lão già nhăn nheo với chóp đầu hói nhẵn nhưng xung quanh lại lưa thưa những sợi tóc bạc bết vào nhau.

‘Don’t worry. I change every hour.’ Jared thấy tôi không chịu đứng gần thì nhanh nhảu giải thích.

‘Ồ! Mà cô không làm cây nước đá à?’ Philip hỏi sau khi đã cẩn thận để quả dưa lên quầy bar.

‘Anh cũng đâu có ở trần đâu?’ Tôi nhìn Philip đang mặc một bộ quần áo đuôi tôm màu đen, quanh eo quấn chiếc thắt lưng lụa, nửa mặt bên phải cũng được che bởi một chiếc mặt nạ, tay trái đeo một chiếc găng. Tất cả phụ trang đồng màu xanh biếc.

‘Tiếc thật,’ Philip xuýt xoa.

Tôi bĩu môi.

‘Seriously. Vì cô biết trông cây nước đá trông như thế nào rồi đấy,’ Philip nói rồi cúi xuống và thì thầm vào tai tôi, ‘Trong suốt.’

Tôi há miệng kêu không thành tiếng. Khi Philip nói nếu trời không lạnh thì sẽ không mặc gì vào đêm Halloween, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng vậy nếu tôi làm cây nước đá thì sẽ đảm bảo trời đủ lạnh để Philip phải mặc quần áo. Tôi đâu có nghĩ ra là cây nước đá trong suốt. Vậy tôi mà mặc bồ đồ cây nước đá thì cũng có khác gì Philip ở trần đâu. Hóa ra đấy là lý do Philip cười như điên sau cánh cửa ngày hôm đó. Và bây giờ khi mặt tôi đang thộn ra thì Philip lại bắt đầu cười. Tôi muốn nhét đầy những viên dưa hấu vào cái miệng đang toác ra kia.

Nhưng tôi chưa kịp làm gì thì thấy có một người bước đến.

Oh no! Khi nhận ra Philip cũng đến buổi tiệc này, tôi thấy rất phấn khởi. Khi thấy Philip không ở trần, tôi còn thấy tuyệt hơn. Nhưng khi thấy một cô gái rất đẹp xuất hiện bên cạnh Philip, tôi thấy không tốt chút nào.

‘Hello,’ cô gái vừa cất tiếng chào mặc một chiếc váy đen gắn cườm lấp lánh bó vừa vặn với thân người, và một bên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ giống như kiểu của Philip nhưng màu đỏ cho cùng tông với đôi găng tay. Trông cô gái và Philip như một cặp người mẫu đang trình diễn trên sàn catwalk.

‘Izzy, Shi Yeon. Shi Yeon, Izzy.’ Philip giới thiệu ngắn gọn nên tôi không đoán được quan hệ giữa họ.

Shi Yeon vui vẻ hỏi: ‘Chị là hàng xóm của Philip phải không?’

‘Yeah,’ tôi trả lời và cũng nở một nụ cười thân thiện, giấu cảm giác bất an của mình vào trong. Tôi không ghen tị với những cô gái xinh đẹp hơn mình, hơn nữa Shi Yeon trông không giống những cô nàng chảnh chọe nên cho dù cô ấy có vẻ rất thân thiết với Philip, tôi hoàn toàn chẳng có lý do gì để ghét Shi Yeon.



‘Why three horns?’ tôi tò mò hỏi khi thấy em đeo 3 cái sừng trên đầu trong khi tôi thấy ngoài kia chỉ bày bán những chiếc bờm có hai cái sừng.

‘Coz I’m a good devil.’

Em mặc một chiếc váy trắng xòe lửng trên đầu gối, có đính thêm những bông hoa vải cũng màu trắng. Trên đầu đeo ba cái sừng con xíu màu đen. Sau lưng đeo một đôi cánh kết bằng lông vũ đen chỉ nhỏ như hai bàn tay của tôi. Cho dù tôi hơi thất vọng vì trang phục của em không phải là cây nước đá nhưng trông em hôm nay giống như một cô elf nhỏ với đôi mắt màu nhũ bạc hình lá lấp lánh khiến người khác muốn ngoái nhìn.

‘Devil has wings?’ tôi tiếp tục thắc mắc.

‘No. That’s for angel part in me,’ em hấp háy mắt trả lời.

‘Then why black?’

‘Coz I’m a bad angel.’

Vậy ra hàng xóm của tôi là một con quỷ tốt và đồng thời là một thiên thần xấu. Nghe thôi đã thấy phải đề phòng rồi, thế mà tôi còn sống ngay cạnh nữa. Chiều nay lúc chạy khỏi nhà em tôi thấy hơi áy náy khi để lại em xụ mặt một mình vì nghĩ rằng tôi sẽ không đến tiệc Halloween của Jare. Nhưng đấy là do em đâu có chịu hỏi thêm đâu. Tôi vừa nói vậy em đã kết luận là tôi không đến rồi. Thật ra tôi đã không biết làm thế nào để vừa hẹn được với các bạn, vừa đến Muse. Cuối cùng nghĩ đến tấm hình của mình vẫn được gắn trên cánh cửa tủ lạnh sau quầy bar ở Muse, tôi bấm máy gọi cho Jared. Khi thấy tôi nêu lý do và biết các bạn tôi phần lớn là con trai còn độc thân, Jare lập tức vui vẻ đồng ý. Các bạn tôi cũng đã chán mấy nơi quen thuộc nên khi tôi gợi ý đến quán của Jared, mọi người cũng gật đầu luôn.

‘Lần sau có em nào mới quen, tao phải dẫn đến đây mới được. Mấy cái ghế ở đây được đấy. Ngồi một người thì rộng, mà ngồi hai người thì phải ôm nhau mới vừa,’ Seu Long, thằng bạn lẻo mép của tôi vừa nhún nhún người trên ghế, vừa nhận xét.

‘Chủ quán này hình như rất ngưỡng mộ anh thì phải?’ Shi Yeon ngồi xuống cùng cả hội và nói sau khi đi một vòng quanh quán. Chắc Shi Yeon đã thấy tấm hình của tôi giữa vòng hoa tím.

‘Treo trang trí thôi mà. Khi nào gặp ai hơn sẽ vứt đi thôi,’ tôi nhắc lại lý do mà em đã nói với tôi.

Đúng lúc này Jared hốt hoảng chạy tới, một tay cầm điện thoại, một tay vẫn lắc liên hồi chiếc bình shaker. ‘Philip, Iz’s coming with the malon. Help!’

Lũ bạn tôi ngớ ra, chả hiểu gì còn tôi thì hiểu ngay lập tức.  Tôi đứng lên và đi ra ngoài, vẫn kịp nghe thấy Seu Long túm Jared lại hỏi là ai đang đến với quả dưa và tại sao cần tôi giúp.



Hoá ra là không chỉ Philip và Shi Yeon đeo mặt nạ kiểu giống nhau mà mấy người bạn khác của Philip cũng vậy. Mỗi người chọn lấy một màu phù hợp với trang phục của mình. Khi phát hiện ra điều này, tôi thấy ánh nến bỗng nhiên lung linh hơn. Bạn của Jared đã đến đông đủ nên Jare cũng kéo tôi đi giới thiệu một vòng. Đêm nay toàn những người dễ mến!



‘Thế ra cô là hàng xóm của thằng khốn này?’ Seu Long không bỏ được giọng điệu thô lỗ.

Tôi gạt tay bàn tay thằng bạn đang chỉ vào mặt mình, cự  lại: ‘Tao là thằng khốn thì mày là cái gì?’

‘Thì cũng khốn như mày.’

‘Vậy tôi cũng biết tôi là ai rồi,’ em nhìn Seu Long cười đắc ý.

Mấy đứa bạn của tôi cùng phá lên cười và tôi thở phào khi biết là em vừa được các bạn tôi chấp nhận. Ngay sau khi Jare đồng ý là các bạn tôi cũng được mời đến bữa tiệc thì tôi lại thấy lo lắng. Không biết các bạn tôi sẽ nghĩ gì về em? Không biết em có thấy mấy thằng bạn của tôi bạo mồm, bạo miệng quá không? Không biết họ có nói chuyện được với nhau hay không? Nếu hai bên không thích nhau thì bữa tiệc của Jare sẽ thành cực hình và tồi tệ hơn nữa là quan hệ hàng xóm của chúng tôi có thể bị sứt mẻ.




Đến 2 giờ sáng, những cây nến đã cháy rụi, tiếng nhạc đã được Jared vặn nhỏ hết cỡ và tiếng nói chuyện cũng thưa thớt dần. Khi một người bạn của Jare đứng lên chào tạm biệt thì như bắt đầu phản ứng domino, mọi người khác cũng đứng lên theo.

‘Tôi đưa cô về,’ Philip đến gần tôi nói nhỏ.

‘Tôi ở lại.’

‘Cái gì?’ Philip cao giọng hỏi khiến mọi người nhìn hết về phía chúng tôi.

Tôi vội nở một nụ cười chữa ngượng với mọi người rồi nghiến răng giải thích với Philip. ‘Tôi hứa với Jared là ở lại giúp cậu ấy thu dọn chiến trường. Mai Jare sẽ đưa tôi về.’

Philip quay ra mấy người bạn đang đứng đợi ở cửa, phẩy tay ra hiệu họ cứ về trước rồi đi theo tôi ra phía sau quầy bar.

‘Thế cô ngủ ở đây đêm nay à?’

‘Yep.’

‘Ngủ ở đâu?’

‘Trên gác. Mà anh hỏi làm gì?’

‘Ngủ chung với Jared á?’

‘Anh điên à?’ tôi quát lên rồi giơ tay đấm cho Philip một quả vào mạng sườn vì ý nghĩ kỳ quặc. ‘Trên kia có phòng khách. Ngủ ở sa lông.’

Philip không hỏi gì thêm, dựa lưng vào chiếc tủ lạnh, vừa xoa chỗ bị tôi đánh vừa toe toét cười.



‘Ngủ chung với Jared á?’ nói xong rồi tôi mới nhận ra là mình vừa hét lên giữa quán của Jare. May mà lúc này chỉ còn tôi với em ở trong. Jared đã ra ngoài tiễn mọi người ra về.

Cho dù biết rõ ràng rằng Jared có ôm em 100 năm thì cũng giống như hai người bạn thân thiết ôm nhau mà thôi nhưng khi hình ảnh em nằm chung giường với Jare hiện lên trong đầu tôi vẫn thấy không thể chấp nhận được. Tuy Jared không coi mình giống như những người đàn ông khác nhưng cũng chưa bao giờ gọi mình là phụ nữ, vì thế việc ngủ chung giường nhất định không thể xảy ra. No way! Thật may là đi kèm với một quả đấm vào mạng sườn, em giải thích là sẽ ngủ ở sa lông trong phòng khách trên gác.

‘Sao anh còn chưa về đi?’ em đứng chống nạnh, nhướn mắt lên hỏi, mấy cái sừng con ngúc ngoắc theo mái đầu đang nghếch lên như muốn gây chiến.

Thấy Jare đã trở vào, tôi không trả lời em mà quay ra hỏi Jared: ‘Jared, phòng khách của anh có mấy chiếc sa lông?’

‘Two. You want to stay too? You’re welcome. Bên ngoài lạnh lắm rồi. Nhà hai người cũng ở xa.’

‘Jared!’ em kêu lên như không tin vào tai mình.

Tôi cũng không tin vào sự may mắn vừa nhảy xổ vào mình như thế.

Jared kín đáo nháy mắt với tôi rồi nói tiếp: ‘Tôi đi lấy chăn gối cho hai người nhé. Iz, muốn mượn đồ tẩy trang của tớ không? Thật tuyệt vì tự nhiên có hai người phụ dọn.’ Nói xong Jared vui vẻ đi lên gác.

Bây giờ tôi mới biết trên tầng hai của Muse có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm. Phòng khách không được rộng lắm với hai chiếc sa lông bọc vải kẻ sặc sỡ chiếm gần hết diện tích cùng với hàng đống gối dựa, gối ôm màu sắc không kém vứt trên đó. Ở một góc là một chiếc TV được vây quanh bởi vô số đồ lưu niệm lạ mắt. Khi em đang đi tẩy trang thì Jared đem vào cho tôi và em mỗi người một chiếc gối và một chiếc chăn.

‘Jared…’

Jared đưa ngón tay lên ngăn tôi lại. ‘Don’t say thanks,’ và trước khi bước ra cửa, Jared còn quay lại nói thêm, ‘and behave.’

Tôi mở miệng định thanh minh nhưng Jared đã phẩy tay và bỏ đi. Behave?! Nghĩ tôi định làm gì chứ? Thấy bị nghi oan, tôi hậm hực quẳng chiếc mặt nạ lên bàn rồi nằm dài ra chiếc ghế của mình. Nhưng cho dù tôi xoay sở kiểu gì thì không tìm được tư thế nằm thoải mái, vừa đầu thì thừa chân, co chân thì thừa tay.

Em đã quay lại và thấy tôi đánh vật với cái ghế. ‘Là anh tự chọn ngủ lại đấy nhé.’

Tôi không nói gì, chỉ biết ghen tị nhìn em ngồi chễm chệ thoải mái trên chiếc ghế của mình.

‘Hay là,’ mắt em nhìn tôi vẻ gian manh, ‘anh sang nói Jare cho ngủ chung. Giường của cậu ấy to lắm. King size.’ Nói xong, em ôm bụng, đổ người xuống ghế cười nắc nẻ.

Tôi chưa kịp nhoài người sang vặn mấy cái sừng của em cho bõ tức thì em ngồi phắt dậy quay ra sau lưng nhìn rồi kêu lên: ‘Ooops. Gãy mất rồi.’

‘Đáng đời.’ Đến lượt tôi hả hê khi phát hiện ra hai cái cánh lông vũ ở sau lưng em đã bị gãy khi em nằm lên chúng lúc cười nhạo tôi.

Em buồn thiu, quài tay ra sau lưng để gỡ.

‘Sure you are a bad angel. Đến đôi cánh của mình cũng làm gãy.’ Khi thấy em loay hoay một hồi vẫn không tháo được đôi cánh, tôi bước sang phía ghế của em,  xoay lưng em lại phía mình.

‘Gáy cô còn đau không?’ tôi vừa hỏi vừa cúi xuống gỡ hai chiếc kim băng gắn đôi cánh với chiếc váy.

Em giơ tay lên xoa xoa đầu kiểm tra rồi quay lại cười tít mắt. ‘Hết rồi.’

Một làn hơi thở ấm ấm theo câu trả lời của em phả nhẹ vào cổ tôi. Tôi nhận ra em đang ngồi thật gần, chỉ cần tôi quàng tay ra là kéo được em vào lòng. Nhưng tiếng hát của Jared ở bên ngoài khiến tôi nhớ lại câu nhắc nhở của Jared.  Thế nên, tôi chỉ đưa tay lên tháo chiếc bờm với ba cái sừng ở trên đầu em rồi đứng dậy ra tắt đèn.

‘Philip,’ em gọi trong bóng tối.

‘Yes.’

‘Kéo chiếc bàn lại gần chỗ anh, nó cũng có chiều cao bằng chiếc ghế.’

Thấy gợi ý của em có lý, tôi kéo chiếc bàn của bộ sa lông sát vào chiếc ghế của mình. Thế là có thêm chỗ để dang tay, hay nếu tôi nằm chéo đi một chút thì có thể duỗi cả chân.

‘Thanks,’ tôi cảm ơn nhưng em không nói gì thêm chỉ cựa mình khe khẽ rồi thở đều. Tôi nằm nghe em một lúc rồi cũng bắt đầu lơ mơ ngủ.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:16 AM
Chapter 8 –Welcome to Seoul winter (Part 1)

Nhìn Philip ngủ trông rất tội nghiệp. Nửa người trên ghế, nửa người ra bàn. Một chân co, một chân duỗi. Chiếc chăn lại hơi nhỏ, không đắp kín được hết cả người, bị kéo xiên xẹo qua một đêm trời lạnh. Tôi lấy chăn của mình đắp thêm cho Philip, rồi ngồi thu lu trên một góc bàn, nhìn hàng xóm của mình ngủ. Bình thường, tôi luôn bị đôi mắt hơi xếch của Philip thu hút, nhưng bây giờ khi chúng đang khép lại, tôi lại để ý nhiều hơn đến đôi môi của Philip. Môi trên dày hơn môi dưới và hơi cong lên. Nếu ‘kiss’ thì sẽ như thế nào nhỉ?

Đúng lúc tôi đang vươn người để nhìn đôi môi của Philip cho rõ hơn thì Philip hé một bên mắt ra nhìn khiến tôi giật bắn mình rơi khỏi bàn rồi vội lồm cồm bò dậy, chạy vào phòng tắm. Nửa tiếng sau khi tôi trở lại phòng khách thì Philip đã xuống dưới nhà, hai chiếc chăn được gấp lại gọn gàng để cạnh hai chiếc gối. Xem ra đúng là muốn ở lại giúp Jared dọn dẹp thật. Tôi cũng tung tăng đi xuống theo mùi bacon rán thơm phức.

Trong bếp, Philip đang đứng lật những miếng bacon còn Jare đang ngồi ở bàn xem lại những bức hình chụp tối qua. Vừa nhìn thấy tôi, Jared đã rối rít vẫy đến ngồi cạnh và chìa màn hình máy ảnh về phía tôi.

‘Thấy thế nào?’

Trên màn hình là một người bạn của Philip có vẻ trẻ nhất hội, trông dáng vẻ bụi bặm nhưng lại có một đôi mắt rất mơ màng.

‘Cậu ấy tên là Max đúng không? Tôi không nhớ được tên Hàn Quốc của cậu ấy,’ tôi ngẩng lên hỏi Philip.

‘Ừ. Là em họ của Seu Long. Sorry Jared. Thực ra cậu ấy không phải là bạn của tôi nhưng Seu Long kéo đi cùng vì thấy cậu ấy không có kế hoạch gì tối qua.’

Nhưng Jared chẳng trách móc gì, chỉ say mê nhìn bức ảnh của Max.

Tôi chỉ ngón trỏ về phía Philip rồi chúc ngón cái xuống. ‘Downgraded!’

Philip hiểu ý cười sung sướng.

‘Mozzi bite,’ Philip chỉ sang cánh tay của tôi đúng lúc tôi định nhai miếng bánh mỳ đầu tiên. Đúng thật. Không biết tôi bị muỗi  đốt từ khi nào mà bây giờ đã phồng lên một nốt đỏ to tướng. Nhưng sao không thấy ngứa nhỉ? Xoa xoa vết muỗi đốt lấy lệ, tôi lại cầm dao và dĩa lên đánh chén bữa sáng của mình.

‘Shit,’ mấy phút sau Jared kêu lên rồi chồm người qua bàn nhìn sát vào tôi. ‘Iz, I don’t think it’s mozzi but that thing.’

‘What’s that thing?’ Philip bỏ cốc nước cam xuống, hỏi Jared rồi tròn mắt nhìn sang tôi.

Tôi cũng nhìn lại cánh tay của mình, bây giờ đã chịt các nốt mẩn đỏ và cứ như mỗi lần chớp mắt lại thấy hàng chục các nốt khác xuất hiện.

‘It’s back,’ Jared kêu lên rồi lấy tay bịt miệng vẻ hốt hoảng.

‘What the hell is back? Izzy, you ok?’ Philip trông cũng hoảng sợ thực sự.

‘Skin rash,’ tôi bình tĩnh giải thích vì đây không phải là lần đầu tiên tôi bị mẩn da. ‘Don’t worry. I’m not gonna die,’

‘But… it looks horrible.’ Philip vẫn lo lắng nhìn tôi.

Jared đổ thêm dầu vào lửa. ‘Not the worst yet.’

‘It can be worse?! Go. I take you to the hospital.’ Philip đứng dậy định kéo tay tôi đi.

Tôi lườm cậu bạn rồi quay sang Philip nói: ‘I’m fine. Bệnh viện cũng không giải quyết được. Chỉ cần mấy viên thuốc dị ứng thôi.’

‘Name?’ Philip hỏi tôi tên thuốc. ‘I go and get them now.’

‘Philip, I’m fine,’ tôi nhắc lại. ‘Tôi thậm chí còn chẳng thấy ngứa nữa. Trên đường về nhà mua cũng được. Đằng nào nó cũng chẳng lặn hết ngay đi đâu mà.,’ tôi nói vậy vì biết rằng ngay cả khi uống thuốc thì cũng phải mất vài ngày các nốt mẩn mới lặn hết hoàn toàn.

‘Chẳng mấy chốc nữa, Iz sẽ trông như vừa bị nướng trên dàn BBQ vậy.’

Tôi chồm lên định túm lấy cậu bạn để véo cho một cái nhưng Jared đã chạy biến ra  khỏi bếp.

‘Nhưng sao cô lại bị như vậy? Cả chân nữa kìa,’ Philip lại kêu lên khi thấy hai bắp chân tôi cũng đã mẩn hết lên.

‘Chắc vì hôm qua uống hơi nhiều cocktail. Mà anh đừng có nhìn tôi nữa,’ tôi gắt gỏng, xoa xoa chân không phải vì ngứa mà vì xấu hổ khi Philip thấy mình xấu xí.

Philip nhìn tôi vẻ trách móc. ‘Cô biết vậy mà sao vẫn uống cocktail nhiều thế?’

Tôi giở bài cùn. ‘Vui. Quên mất.’

‘Sao mặt không bị?’

‘Thắc mắc nhiều thế? Tại vì da mặt tôi dày quá. Được chưa?’

Thực ra là đến các bác sĩ cũng chẳng giải thích được là tại sao tôi mẩn từ chóp vai đến tận đầu ngón chân nhưng cổ và mặt lại chẳng bao giờ bị làm sao. Chắc vì tôi ở hiền gặp lành nên các nốt mẩn không nỡ khiến mặt tôi trông giống vỏ chiếc bánh gối.

‘Đến bệnh cũng không giống ai,’ Philip lầm bầm.

‘Mẩn da không phải là bệnh,’ tôi tức mình cãi lại, ‘chỉ là ảnh hưởng phụ của các phản ứng hoá học trong người tôi thôi.’

‘Thế có Big Bang nổ trong người cô quá,’ Philip làu bàu nói rồi đi ra ngoài bắt đầu phụ Jare dọn dẹp quán.

Tôi bị bắt ngồi yên một chỗ như một con bệnh. Tôi không nhớ lần đầu tiên mình bị mẩn da là khi nào nhưng các lần càng về sau các nốt mẩn càng nhiều hơn và càng lâu lặn hơn. Các bác sĩ không có cách chữa triệt để chỉ có thể khuyên tôi hạn chế ăn uống những chất kích thích. May mà loại mẩn da của tôi  không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không đau đớn gì, chỉ không được ưa nhìn cho lắm. Thực tế là rất không được ưa nhìn. Tôi lên phòng khách tìm một tấm chăn mỏng khoác quanh người vừa để tránh gió, vừa để che đi làn da không khác gì mô tả của Jared lúc trước là mấy.

‘My god,’ Philip nói nhỏ kèm một tiếng thở dài khi thấy ống chân tôi đỏ chót như con tôm luộc thò ra dưới tấm vải. Tôi vội rụt chân lại, kéo lớp chăn mỏng chen kín hết người chỉ chừa mỗi đầu. ‘I’m fine.’ Tôi cười mím chi nhưng thấy trong lòng xốn xang vì tôi chẳng thế nhớ lần cuối cùng có người khác nhìn mình với ánh mắt xót xa như thế.



Ngày bé, chắc ai cũng đã một lần ước mình bị ốm để được ăn phở, để khỏi phải đi học, để được ngủ nướng, để được làm nũng, để được chiều chuộng hơn ngày thường. Mẩn da không thể gọi là bị ốm, nhưng vì là mùa đông toàn đồ len dạ càng làm các nốt mẩn của tôi trầm trọng hơn nên tôi đành ở nhà, bật sưởi thật ấm, rồi chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng lùng thùng để giảm tiếp xúc giữa vải và da. Ngày đầu tuần được ở nhà thật sung sướng. Trong khi mọi người vẫn phải dậy sớm, co ro đợi tàu đợi xe trong giá lạnh hay chịu cảnh tắc đường buổi sáng thì tôi vẫn ngủ khì trong chăn. Nói theo ngôn ngữ mạng là gì nhỉ? Tôi đang có tinh thần tự sướng cao độ. Nhưng hình như có ai đang bấm chuông.

‘Cô không đi làm à?’ Philip hỏi ngay khi thấy tôi lờ đờ trong bộ đồ ngủ ra mở cửa.

Tôi mới là người nên hỏi câu đó chứ nhỉ. Sao Philip không đi làm lại sang đây bấm chuông đánh thức tôi dậy?

‘Trốn,’ tôi trả lời cụt lủn.

Philip cầm tay tôi kéo ống tay áo lên rồi nhăn mặt hỏi: ‘Sao trông vẫn kinh thế?’

Tôi giật tay lại. Sáng ngày ra, đã đánh thức tôi dậy, giờ còn chê tôi xấu. ‘Thank you very much,’ tôi rít lên.

‘Tối cô muốn ăn gì trên đường đi làm về tôi mua cho?’

Hối hận đây. Muốn xin lỗi hả? Không thèm.

‘Khỏi. Tôi tự nấu.’

‘Thế nấu luôn cho tôi nhé.’

Khi tôi nhận ra là mình không nghe nhầm thì Philip đã đi mất, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng huýt sáo vang dọc hành lang.

Hôm nay là ngày nghỉ của tôi mà. Cả công ty còn nghĩ rằng tôi bị bệnh đấy. Nếu tôi không dặn dò Mr. Kang thì giờ đã có một đoàn người rồng rắn ngoài cửa đợi vào thăm hỏi tôi rồi và tôi thích ăn gì họ sẽ chạy đi mua ngay cho tôi. Vậy mà cuối cùng thành ra phải nấu bữa tối cho người khác là sao? Thật là … Lại nói theo ngôn ngữ mạng thì thế nào nhỉ? Đúng rồi. Thật là hơi bị ‘con cú’. Such an owl!!! Philip nghe câu đấy mà hiểu được nghĩa là gì thì tôi chết liền. Nhưng chính tôi đã từ chối gợi ý mua đồ ăn của Philip trước đấy chứ. Tôi tự dặn mình lần sau không được để sự nóng giận làm mờ lý trí như thế.

Nhưng tưởng ăn được bữa tối của tôi dễ thế à?



Thật khác với bình thường. Tôi nói thế là vì tối nay khi bước vào bếp nhà em tôi không thấy bữa tối đâu cả. Trên mặt tủ không thấy dao thớt. Trên bàn không thấy chén đĩa. Không thấy em đeo tạp dề và không ngửi thấy cả mùi thức ăn xực nức.

‘Cô chưa nấu à?’

‘Nấu rồi.’

‘Thế đâu?’

Em chỉ tay về phía chiếc nồi duy nhất đặt trên bếp có vẻ như đã nguội lạnh từ đời nào.

‘Món gì đấy?’ tôi lò dò mở nắp vung. Tôi đoán là cháo nhưng sao toàn thấy gạo là gạo. Khi lấy thìa ngoáy lên tôi thấy có thêm vài bộ xương nhỏ xíu. Mùi cũng khá thơm nhưng …

‘Mỗi thế thôi à?’

‘Ốm không nên ăn nhiều chất. Khó tiêu,’ em vẫn ngồi thu lu trên ghế trả lời.

Tôi làm sao mà dám trách người ốm cơ chứ, chỉ biết tự nhủ lát đi ăn gì thêm sau vậy. Vừa khẽ thở dài tôi vừa bật bếp để đun nồi cháo cho nóng.

Em khuỳnh khuỳnh  đi ra chỗ tôi, mở nồi cháo ra hít hít. ‘Bổ lắm đấy. Những bốn cái xương chim cút.’

‘Ừ. Tôi cũng thấy còn giắt ít thịt ở đấy,’ tôi nói giọng ảm đạm rồi kéo ngăn tủ tìm tô để múc cháo.

Chắc trông mặt tôi thảm quá, em phì cười hỏi: ‘Anh định ăn thứ đó thật đấy à?’

Tôi đứng giữa bếp, tay cầm hai cái tô, nhìn em đang dựa cả người vào thành tủ để cười mà chả biết nói gì.

‘Chết mất thôi,’ vẫn chưa dứt cơn cười em vừa nói vừa đi về phía tủ lạnh rồi lôi đủ thứ ở trong đó ra. Một lát sau, trong bếp đã thơm lừng mùi thịt chim cút rán. Nồi cháo cũng đã được đun nóng và có thêm nấm hương. Em bỏ vào đáy hai cái tô một nhúm rau thơm thái nhỏ và hành chẻ chỉ rồi múc cháo lên. Phần thịt chim rán được thái lát và bày cẩn thận trên lên mặt tô cháo rồi rắc thêm ớt bột và hạt tiêu.

‘Ra phòng khách ăn đi. Xem TV luôn,’ em gợi ý rồi bê tô cháo của mình ra trước.

Hôm nay có ra ngoài đường mới biết lạnh thế nào và mới biết là được ăn một tô cháo nóng khi bên ngoài gió đang thổi ù ù thì thích thế nào. Tôi và em ngồi khoanh chân trên ghế, mỗi người một tô cháo, vừa ăn, vừa toát mồ hôi vì nóng và cay.

‘Món này cũng là món Việt Nam à?’

Em gật đầu.

‘Chưa thấy cô nấu món Hàn quốc và món Âu bao giờ nhỉ?’ tôi hỏi. Lòng tham không bao giờ có đáy mà. Được voi thì phải đòi tiên.

‘Tôi muốn đi học một lớp nấu ăn món Hàn Quốc mà chẳng có thời gian. Còn món Âu thì đợi đến năm mới nhé.’

‘Năm mới cô ở đây à?’

‘Ừ. Jared nói tôi ở lại cho vui.’

‘Vì Jared mà cô ở lại à?’

‘Vì anh chắc? Mà lúc đó anh về Mỹ với gia đình chứ đâu ở đây đâu.’

Thì tôi định về Mỹ thật. Đầu tháng 12 là tôi xong dự án với công ty hiện tại và không có ý định ký tiếp hợp đồng. Tôi đã học đủ những gì mình muốn ở công ty này và tính chuyện đi tìm một công việc khác. Như vậy là tôi có nguyên nửa tháng rảnh rang trước khi về Mỹ. Mẹ đã gọi điện hỏi và giục tôi đặt vé máy bay vì sợ đến cận ngày sẽ khó có chỗ. Tôi cũng tính tối nay hoặc ngày mai sẽ mua vé.

‘Thế Giáng Sinh cô định làm gì?’

‘Uống say bét nhè với Jare.’

‘Mẩn da trông kinh lắm.’

Nói xong tôi mới biết mình đập trúng tổ kiến lửa. Em liếc tôi một cái xém mặt, tiếp đó lấy điều khiển chuyển khỏi kênh Sport đang có trận giữa Liverpool và Chelsea sang kênh Star movie đang chiếu New Moon. Tôi biết điều ngồi im xem mấy chú ma cà rồng mặt trắng bệch như rắc bột xẹt qua xẹt lại trên màn hình.

‘Chịu không nổi,’ sau mấy phút em lại cầm điều khiển lên. Tôi chuẩn bị tinh thần nghe mắng mỏ nhưng không ngờ em lại chuyển về kênh Sport.

‘Không thích ma cà rồng à?’ tôi bắt chuyện lại.

‘Nhìn phát ốm.’

‘Cả thế giới đang muốn bị cắn cổ đấy, thế mà cô lại bảo phát ốm.’

‘Tôi xem Twilight rồi. Thấy để giải trí vui vui thì cũng được. Nhưng rồi sự PR cho bộ phim đã trở nên thái quá khiến tôi mất hết cả cảm tình. Đi đâu cũng thấy mấy khuôn mặt trắng bệch trên áo, bút, cốc, vở, cặp, nón, trên ô tô, trên xe điện, trong nhà, ngoài đường. Tự nhiên thấy toàn mục đích kiếm tiền ở đằng sau những lời ca tụng nghệ thuật.’

‘Nói đến tiền, bạn tôi vừa bị đồng sự lừa.’

Tôi kể cho em nghe tối qua thằng bạn Min Soo gọi điện cho tôi than thở. Nó mở công ty tư vấn xây dựng được ba năm, chung vốn với 1 người anh họ hàng xa gì đó thân thiết nhau từ nhỏ. Nói là chung vốn nhưng Min Soo bỏ phần nhiều hơn. Theo phân công, Min Soo phụ trách phần đối ngoại, chuyên đi gặp khách hàng, giao dịch hợp đồng còn người anh họ lo các việc trong công ty, quản cả tài chính. Nhưng thứ 6 tuần trước, thằng bạn tôi mới phát hiện ra ông anh họ biến mất với 300,000 đô la công quỹ. Min Soo vừa cưới vợ và lại sắp có con, giờ phải sống nhờ bố mẹ để gây dựng lại công ty từ đầu.

‘Cô đã bị phản bội bao giờ chưa?’

Em nhếch mép cười. ‘More than once.’

‘Then you must get used to such things now.’

‘You never get used to hating yourself.’

‘Tại sao cô lại ghét bản thân khi…?’ Và rồi tôi hiểu ra. Đúng là khi Min Soo nói chuyện với tôi, nó không chửi rủa tên anh họ nhiều bằng chửi rủa chính mình đã ngu ngốc tin tưởng nhầm người.

‘Khi bị ai đó phản bội, tôi thường trách bản thân sao không sớm nhìn ra bản chất của người ta, sao không cẩn trọng hơn, sao không đa nghi hơn. Tôi cũng đã nghĩ bị lừa một lần thì lần sau chắc sẽ quen. Nhưng không phải vậy, càng về sau càng đau.’

‘Thế cô có ý định trả thù không? Thằng bạn tôi bây giờ muốn sới tung quả đất tìm cho ra anh họ mình và tẩn cho một trận.’

‘Mỗi lần bị lừa tôi cũng thường mơ như bạn anh đấy. Mua lấy một khẩu súng, lên cò, dí vào đầu tên phản bội, doạ hắn sợ tè dầm ra.’

‘Rồi sao?’

‘Rồi thôi chứ sao. Mơ một tí cho thoả cơn điên. Chứ anh nghĩ tôi hám giết người thật chắc?’

‘Nhưng trả thù đâu cần giết người?’

‘Đúng vậy. Tôi có thể làm cho kẻ đó khuynh gia, bại sản, thành ăn mày đầu đường xó chợ. Nhưng để làm được điều đó, tôi phải đặt mục tiêu trả thù thành lẽ sống của mình. Anh có muốn sống cuộc đời của anh theo cách vậy không? Tôi thì thà quên béng đi rồi tiếp tục sống cuộc đời của tôi một cách thanh thản còn hơn.’

‘Vậy sao lúc trước cô doạ tôi với bữa tối như cơm tù vậy?’

‘Anh không thấy là sau đấy tôi đã cho anh ăn đủ đạm và chất béo rồi thôi.’

Tôi nhìn xuống tô cháo đã hết nhẵn của mình cười cầu hoà.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:16 AM
Chapter 8 - Welcome to Seoul winter (Part 2)

Có ai đã từng so sánh hàng xóm của mình với một củ hành chưa nhỉ? Nghe không được hoa mỹ lắm nhưng tôi thấy hàng xóm của mình đúng là một củ hành. Khi lột vỏ thì hết lớp này sẽ đến lớp khác, chẳng biết bao giờ mới tới lõi. Hey, không ai được nghĩ bậy bạ nha. Tôi đang nói đến củ hành nên hãy chỉ nghĩ đến củ hành thôi. Củ hành hàng xóm của tôi lại có khả năng luôn tạo thêm những lớp vỏ mới khiến tôi không biết củ hành hôm nay tôi nhìn thấy có phải là củ hành hôm qua hay không tuy trông bên ngoài không có gì khác biệt.

Hàng xóm củ hành và cô bạn thân củ tỏi. Shi Yeon nhấp một ngụm cà phê rồi ngả người ra sau ghế, khoanh hai tay, nhìn tôi săm soi. Mấy hôm nay tôi rất bận nhưng vì Shi Yeon nói là vừa xong việc ở tòa nhà tôi đang làm nên tôi đành tự nhủ mình cũng cần có coffee break để chạy ào xuống đây.

‘Em làm anh nhớ lại vẻ mặt của mẹ anh mỗi lần anh đưa thông báo phạt của trường,’ tôi nói.

‘Thế chắc anh vừa làm chuyện gì có lỗi đúng không?’

‘Dạo này anh ngoan lắm. Chăm chỉ làm việc. Hết giờ là về nhà.’

‘Vì có hàng xóm?’

Hóa ra cô bạn tôi vừa giăng một cái bẫy. Bực thật. Sao tôi không sớm nhận ra chứ? Nhưng chiểu theo đôi mắt đang lom lom nhìn tôi kia, tôi có tránh bẫy này thì lại sập bẫy khác thôi. Đành vòng vo để tìm ra chủ đích của kẻ giăng bẫy vậy.

‘Liên quan gì đến hàng xóm chứ?’

‘Chị ấy thú vị đấy chứ.’

‘Thú vị hơn Min Soo.’

‘Đến mức anh đưa hết tất cả các bạn mình đến tiệc Halloween có chị ấy.’

‘Mọi người cũng đồng ý là bữa tiệc không tệ đấy thôi.’

‘Chị ấy không giống các cô bạn gái của anh trước đây.’

‘Thế nên đâu phải là bạn gái.’

‘Nhưng lại đeo nhẫn của anh.’

Soi cả chuyện đó sao?  Hoá ra Shi Yeon biết là lúc trước tôi có đeo nhẫn à? Tôi ngó xuống hai bàn tay của Shi Yeon đang khoanh trên bàn nhưng chẳng thể nhớ ra là lần trước gặp mặt thì Shi Yeon có đeo cái lắc tay bằng đá xanh kia hay không. Tôi bắt đầu có cảm giác buổi thẩm vấn này không đơn thuần là thắc mắc của riêng Shi Yeon mà có bàn tay của cả lũ bạn tôi trong đó. Mà đã lần quái nào chúng nó quan tâm đến bạn gái của tôi đến thế đâu nhỉ. Hay vì  dạo này thị trường cổ phiếu ảm đạm, không còn việc gì làm nên chúng đem tôi ra buôn.

‘Bao giờ nó lấp lánh và đeo ở ngón áp út hãy tính.’ Tôi làm bộ mặt lạnh te ra điều việc em đeo chiếc nhẫn bạc của tôi không quan trọng.

‘Ok. Tạm thời như vậy,’ Shi Yeon nói tuy tôi thấy vẫn còn cả đống câu hỏi trên mặt cô bạn. ‘À, anh đọc email của anh Seu Long chưa?’

‘Vụ đi trượt tuyết ý gì? Nó vẫn muốn giành chức vô địch của anh đấy mà.’

‘Ai quan tâm đến chức vô địch vủa các anh chứ? … Anh sẽ mời cả hàng xóm đi chứ?’

Biết ngay mà. Sự tạm thời của phụ nữ tính bằng mili giây.

‘Không phải là chỉ hội của chúng ta đi thôi sao?’ tôi hỏi vì hai lần đi trượt tuyết trước, chúng tôi luôn thống nhất là chỉ giới hạn trong bạn bè thân thiết cho thoải mái.

‘Cũng phải làm gì để cảm ơn việc được mời dự tiệc Halloween chứ.’ Shi Yeon trả lời nhanh đến mức tôi thấy như tất cả đã được lập trình sẵn và dù tôi có đưa ra bất kỳ lý do nào thì cũng sẽ có ngay một câu phản biện.

‘Anh đã ở lại dọn dẹp hết nửa ngày sau buổi tiệc rồi nên không cần cảm ơn thêm nữa.’

‘Đấy là sự cảm ơn của riêng anh thôi.’

Tôi cầm tách cà phê lên vừa uống, vừa kéo dài thời gian để nghĩ thêm. Thực ra tôi muốn đưa cô hàng xóm đi cùng lắm để xem bé xíu như thế thì trượt tuyết như thế nào, nhưng giờ Shi Yeon vừa nói vậy chẳng nhẽ đồng ý cái rụp thì chắc chắn lũ bạn tôi mũi sẽ mọc dài ra cả thước.  Thật may là tôi có điện thoại từ văn phòng ngay lúc đó. Chị kế toán chỉ muốn hỏi tôi là đã có thể xuất hóa đơn cho khách hàng chưa nhưng tôi giả vờ như sếp gọi có chuyện khẩn cấp để đứng vụt dậy, giơ tay chào Shi Yeon và đi một mạch ra cửa, không hứa hẹn gì thêm hết.



Tôi và phiên dịch Da Jung bước ra khỏi cửa văn phòng cùng một lúc. Tôi thì vừa kết thúc cuộc họp muộn với văn phòng Melbourne và Da Jung cũng tham dự vì cô ấy là phiên dịch nên cũng cần nắm rõ các tiến trình của dự án để hiểu được các vấn đề mình cần dịch thuật.

‘Such a nice scarf,’ tôi chỉ chiếc khăn lụa màu vàng nhạt điểm những chiếc lá xanh xinh xinh quàng trên vai Da Jung.

‘Gift from my husband. Tôi sẽ chuyển lời khen của cô cho anh ấy.  Anh ấy sẽ vui lắm.’ Mắt Da Jung sáng lên đầy tự hào, tay vuốt ve chiếc khăn một cách âu yếm.

Những đôi vợ chồng mới cưới. Tôi nghĩ thầm và mỉm cười.

‘A, những bông tuyết đầu mùa,’ Da Jung reo lên làm tôi giật mình ngẩng lên nhìn trời. Bầu trời đen thẫm đang buông xuống những bông tuyết trắng muốt. Những đợt gió nhẹ làm những bông tuyết lượn qua lượn lại trước khi đỗ xuống vai những người đi đường. Trông ai cũng hớn hở, giơ tay ra hứng nghịch.

‘Phó chủ tịch, ở Melbourne có tuyết không?’ Da Jung hỏi khi đang ngắm nghía một bông tuyết trên tay.

Tôi thở dài. Không biết đã  bao nhiêu lần tôi yêu cầu mọi người trong văn phòng đừng gọi mình là Phó chủ tịch, nhưng họ vẫn không thay đổi.

“Ở thành phố thì không. Phải lên núi.’

Melbourne lạnh lắm cũng chỉ 3[sup]o[/sup]C vào ban đêm nên chẳng bao giờ có tuyết. Nếu muốn trượt tuyết thì phải đi lên vùng núi cách thành phố khoảng 4 giờ lái xe. Các bạn tôi thỉnh thoảng có rủ tôi nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý. Tôi không muốn đến gần bất kỳ chỗ nào mà hơi thở chưa ra khỏi mũi đã đông đá.

‘Chồng tôi đến đón kia rồi. Chào Phó chủ tịch. Tôi về,’ Da Jung nói nhanh rồi chạy về phía chiếc xe Huyndai mầu bạc vừa đỗ lại. Chồng cô từ trên xe bước xuống, chạy ra mở cửa xe cho vợ. Khi nhìn thấy tôi, anh hơi cúi đầu chào và nở một nụ cười thân thiện.  Tuy chỉ gặp chồng Da Jung lần duy nhất trong một buổi tiệc của công ty, tôi vẫn thấy mến anh.  Một người đàn ông tốt và rất vui tính. Họ sẽ hạnh phúc, cho dù chắc thỉnh thoảng sẽ cãi nhau vì tính đồng bóng của Da Jung. Nhưng có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau cơ chứ.

Còn lại một mình tôi hơi lùi lại khi nhìn thấy mấy bông tuyết rất to đang bay theo gió về phía mình. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tuyết thật nhưng sao chẳng thấy chút hứng thú nào. Những mô tả trong sách vở và phim ảnh về sự trắng trong, tinh khiết của những tinh thể nước đá cũng không khiến được tôi rút tay ra khỏi túi áo ấm áp để chạm tay vào chúng. ‘Ting’ điện thoại của tôi kêu báo hiệu có tin nhắn.

‘Welcome to Seoul winter. Do you like it?’ dòng tin nhắn của Philip kèm theo một bản nhạc.

Tôi áp tai vào điện thoại nghe bản ‘The First Snowflakes’ từ album của Bandari và nhìn lên bầu trời một lần nữa.  Những bông tuyết to nặng vẫn đang đều đều rơi xuống khiến tôi nhớ đến mùa đông năm 2002 và rùng mình.

I love the song but I hate winter,’ tôi nhắn lại rồi bước vào trong xe và đóng cửa.  Chú lái xe Goo hôm nay cũng quàng thêm một chiếc khăn len dầy. Tôi lại bật màn hình điện thoại lên kiểm tra.  Không có tin nhắn nào nữa.



Tôi không đặc biệt thích mùa nào, cũng chẳng đặc biệt ghét mùa nào. Mùa hè tuy nóng nhưng lại có biển. Mùa thu tuy đẹp nhưng hơi ngắn. Cái lạnh của mùa đông không khiến tôi khó chịu do có mấy trò thể thao cảm giác mạnh. Và vì đến sau mùa đông nên cho dù tôi không hứng thú lắm với hoa lá cành, mùa xuân cũng vẫn là một sự thay đổi cần thiết. Tuy không vô cảm với sự chuyển giao của thời tiết, tôi chưa bao giờ để nó gây xáo trộn lịch sinh hoạt của mình. Nhưng năm nay thì có khác. Khi những cơn gió lạnh ù ù thổi tới, tôi nhận ra những đêm nằm dài trên sân thượng, uống gì đó man mát, và nói chuyện phiếm với em sẽ không còn thực hiện được nữa. Ngay cả những buổi sáng uống cà phê ngoài sân chỉ để chào hỏi hàng xóm vài câu cũng hết hẳn. Và em cũng không còn vui vẻ như mọi khi. Thỉnh thoảng giữa những câu chuyện, tôi thấy em vặn vẹo phần vai trái vẻ khó chịu.   

Sau đợt tuyết đầu mùa, bọn bạn tôi bắt đầu sôi sùng sục vụ đi trượt tuyết. Giữa những email trao đổi về chọn ngày, chuẩn bị xe cộ và lựa khách sạn, lũ bạn vẫn không quên nhắc khéo tôi mời hàng xóm của mình đi cùng. Tôi vẫn chả nói gì xem lũ đỉa đó bám dai đến đâu.


...

9 giờ tối khi họp xong với bộ phận marketing, cơn đau ở vai trái tôi càng trở nên tồi tệ. Thật may bên Melbourne đã 11 giờ đêm nên Michael vừa định nán lại nói chuyện riêng thêm với tôi nhưng thấy đã muộn nên hẹn lại sáng hôm sau. Tôi nhờ chú Goo đưa mình qua McDonalds và mua một suất hamburger để đem về nhà. Tôi không muốn nấu ăn vào lúc 9 giờ tối với một bên vai đau nhức.

‘You worked late too?’ tôi hỏi khi thấy Philip cũng đang đợi thang máy với một túi đồ ăn nhanh McDonalds giống như của tôi.

‘Yeh. What’s wrong with you?’ Chắc Philip đã thấy bộ dạng thảm hại của tôi.

‘I hate winter,’ tôi phụng phịu trả lời.

‘Đừng có ghét nó. Càng ghét sẽ càng thấy nó lâu qua đi’

‘Tôi cũng không muốn nghĩ tới nó đâu. Nhưng lúc nào nó cũng ở trên vai tôi nhắc nhở về sự hiện diện của mình.’

‘Cô còn trà gừng không?’ Philip đột nhiên hỏi khi tôi đang mở cửa nhà.

Tôi nhớ là sáng nay mình vừa uống nốt gói cuối cùng nên lắc đầu.

‘Cầm hộ tôi.’ Philip đưa cho tôi túi đồ ăn của mình rồi đẩy tôi vào trong nhà.



Em ít nói hơn hẳn mọi ngày, không hào hứng với những câu đùa của tôi và ngồi nhai trệu trạo chiếc burger. Tôi chưa bao giờ thấy em kém hứng thú với đồ ăn như vậy nên chắc chắn phải có gì đó không ổn. Tôi càng thấy lo lắng hơn khi em bỏ dở chiếc bánh và uể oải dựa người ra sau chiếc sa lông.

‘Izzy, cô không khỏe ở đâu à?’

Em rời mắt khỏi TV nhìn sang tôi. Lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt em đầy vẻ mệt mỏi.

‘Sao mặt trời mùa đông lại lạnh thế? Tôi cần được sưởi ấm. Cơ thể của tôi không chịu thỏa hiệp nữa rồi. Vai tôi đang đau nhức. Bao giờ thì mùa đông kinh khủng này mới hết chứ?’ em nói rồi co chân, cằm kê lên hai đầu gối, mặt ỉu xìu.



Philip nhai nốt miếng burger cuối cùng rồi phủi tay đi dọn dẹp đống rác trên bàn, sau đó đứng chống nạnh nhìn tôi vẻ nghĩ ngợi. Khi tôi chưa kịp mở mồm ra hỏi thì Philip búng tay cái tách rồi đi vào trong bếp. Tôi nghe thấy tiếng nước sôi, tiếng lách cách của đồ sứ và Philip xuất hiện trở lại với hai cốc trà gừng nóng. Cẩn thận đặt hai cốc trà lên bàn xong, Philip lại đi vào phòng ngủ của tôi, lôi ra chiếc chăn.

‘Xem nào,’ Philip bắt đầu trùm chăn quanh người tôi, ‘hiện thực là mùa đông còn 3 tháng nữa mới qua thế nên không kiếm được mặt trời ấm cho cô rồi. Nhưng có thể thay thế bằng một cái lò sưởi 37C được không?’ Nói rồi Philip ngồi xuống cạnh tôi, trùm cả chăn qua người mình, rồi quàng tay sang kéo tôi dựa vào vai.

Một làn hơi ấm đầy sự mạnh mẽ của đàn ông nhanh chóng bao trùm lấy tôi rồi tôi nghe giọng Philip dịu dàng hỏi mình.

‘Vai của cô đó, chỉ đau vào mùa đông thôi à? Đó có phải là lý do cô ghét mùa đông không?’



‘Mùa đông có gì hay chứ? Ngày thì ngắn tủn.  Chưa kịp làm gì đã tối mịt.  Lại còn rét chết đi được.  Người ốm thì khắp nơi, hắt hơi, sổ mũi. Cửa hàng quần áo thì toàn đồ tối màu và nặng trịch.  Cây cối thì đen xì xì.  Và vai tôi thì đau nhức…Hai năm sau khi tôi và Michael lập công ty thì xảy ra khủng hoảng kinh tế.  Công ty bị ảnh hưởng nặng nề. Chúng tôi phải chuyển  sang một văn phòng nhỏ xíu.  Khó khăn lắm mới đủ trả lương cho mọi người, còn tôi và Micheal là 2 giám đốc trong công ty thì hoàn toàn không có lương…Tôi cũng phải chuyển nhà vì không thể trả tiền thuê nhiều như trước nữa.  Căn nhà mới không có đồ đạc.  Tôi phải mượn tạm chiếc tủ lạnh cũ của công ty để đựng thức ăn. Mùa đông nhưng tôi không có máy giặt nên phải giặt mọi thứ bằng tay. Cũng không có ôtô nên sáng nào cũng phải dậy thật sớm để đi xe buýt.  Mà có ôtô chắc cũng chẳng được đi vì làm gì có tiền mà đổ xăng…Rồi đi chợ mua thức ăn cũng phải tính toán từng xu.  Không có tiền để mua loại thức ăn mình thích, chỉ được mua những loại hạ giá. Không có tiền để đi ra ngoài uống coffee với bạn.  Không có tiền đi xem phim.  Không có tiền mua quần áo mới…Tôi cũng không có giường. Giường của tôi là loại đệm vỏ bằng cao su bơm không khí, chuyên dùng để đi du lịch mùa hè.  Hình như một người bạn nào đó đã bỏ quên trong một lần đi du lịch và nhờ tôi mang về cất hộ. Bình thường nằm cũng không sao. Nhưng vào mùa đông, lớp không khí bên trong đó lạnh toát lên làm tôi bị viêm phổi thường xuyên, và cũng bị bệnh đau vai từ đó.’

‘Thế cô không nói với ai à?’

‘Không. Chỉ có tôi và Michael biết.’

‘Không nói với cả gia đình?’

‘Thế nào nhỉ? Bố mẹ tôi đều là công nhân và viên chức bình thường.  Sau chiến tranh, họ đã lao động cật lực để nuôi dạy con cái.  Anh có biết những năm 70 và 80 Việt Nam nghèo thế nào không? Bố mẹ tôi đã nhịn ăn và mặc quần áo rách để nhường miếng ngon và đồ lành lặn cho các con.  Ngoài công việc chính ở nhà máy, họ đã làm thêm tất cả các công việc phụ khác có thể để kiếm thêm lương thực cho gia đình.  Chính vì thế khi Việt Nam mở cửa và kinh tế khá lên, tất cả những gì mà họ mơ ước là một cuộc sống ổn định, đủ cơm ăn, áo mặc, đủ các thiết bị tiện dụng cho gia đình như TV, tủ lạnh, máy giặt.  Họ hài lòng với một cuộc sống như thế và không có mơ ước gì hơn…Nhưng tôi thì khác. Có lần mẹ đã nói với tôi rằng nếu hai anh em tôi đổi tính cho nhau thì tốt. Con gái nên có những ước mơ giản dị thì cuộc sống sẽ êm đềm…Tôi đã thi và đạt học bổng đi Australia học đại học và ở đó đã gặp một người bạn có chung ước mơ và chí hướng với mình. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng nhau mở một công ty… Cho dù bố mẹ luôn hỏi thăm tình hình của tôi nhưng tôi đã không nói với gia đình về những khó khăn của mình. Nếu tôi nói ra họ sẽ rất xót xa, và sẽ bắt tôi phải về Việt Nam. Nhưng tôi mới chỉ bắt đầu mà.’

‘Thế còn các bạn cô đâu? Jare có biết không?’

‘Không. Họ cũng có những khó khăn riêng của họ và có nói ra cũng đâu thay đổi được gì vì những gì tôi đang làm là lựa chọn của tôi, không ai ép buộc.’

‘Đồ cứng đầu.’  



Tôi không hiểu tại sao lại kể câu chuyện về những ngày đầu lập nghiệp của mình cho Philip nghe vì tôi chưa bao giờ kể nó cho bất kỳ ai, bố mẹ, anh trai hay cả những người bạn thân nhất ở Australia. Tôi rất không thích những câu hỏi ‘Tại sao?’, những cái nhìn thương hại và những ý kiến bàn lùi. Philip nói đúng. Tôi là đồ cứng đầu. Vậy hôm nay vì sao tôi lại mở lòng với hàng xóm của mình chứ? Có phải vì hơi ấm từ Philip làm tôi bỗng thấy yếu đuối và nhỏ bé hay vì tôi đã tìm được người có thể hiểu được mình?



‘Đã bao giờ cô hối hận chưa?’

‘Về điều gì?’

‘Về lựa chọn của mình.’

‘Nếu nói về những quyết định riêng lẻ thì cũng có hối tiếc một số việc. Nhưng nếu nói về lựa chọn con đường mà tôi muốn đi thì chưa. Tôi vẫn muốn đi tiếp con đường tôi đã chọn 12 năm trước.’

‘Vậy là cũng đã có những quyết định sai lầm à?’

‘Có chứ. Và có cả những việc tôi muốn làm mà không được.’

‘Ví dụ?’

‘Tôi chỉ biết mẹ ốm hay bố phải đi bệnh viện khi anh trai gọi điện báo cho tôi. Anh có biết cảm giác đó không nhỉ? Cảm giác vô dụng và bất hiếu ý? Cho dù ngay khi biết tin tôi có chạy ra sân bay và bay về nhà thì những phút giây nguy cấp nhất lúc bố mẹ cần tôi nhất đã qua đi.’

‘Điều gì khiến cô vẫn bước tiếp?’

‘Nếu không định tiếp quản công ty của ba anh, thì anh sẽ làm nghề gì?’

‘Ừm… Nhiều người nói tôi mà làm người mẫu thì có cơ hội thành super model đấy.’

‘Anh không bỏ qua cơ hội nào để khoe khoang vẻ bề ngoài của mình à?’

‘Khoe khoang cũng phải dựa trên sự thật thì người ta mới tin chứ.’

‘Thế sao anh không làm người mẫu đi? Còn được gặp bao nhiêu cô gái xinh đẹp nữa.’

‘Thử rồi đấy chứ.’

‘Sao tôi chưa nghe thấy tên siêu mẫu Philip Lee bao giờ nhỉ?’

‘Tại vì chán.’

‘Vì thấy còn nhiều người đẹp hơn mình à?’

‘Tôi thấy kỳ kỳ sao đó khi thấy hình mình cởi trần hay chỉ mặc đồ lót treo đầy ngoài đường để người ta chỉ trỏ, bình phẩm.’

‘Hahaha… Thế đã thử việc nào khác kín đáo hơn chưa?’

‘Thực ra tôi luôn muốn … OK. Tôi có câu trả lời của cô rồi.’



Em ngồi sát tôi, thủ thỉ kể chuyện của mình. Tôi ngồi nghe và nghĩ về câu chuyện mùa đông của em, về công ty của ba, về bố mẹ em, về ba mẹ tôi, về lựa chọn của em và về lựa chọn của tôi, về những gì em đã trải qua, về những gì còn đang đợi tôi ở phía trước. Trong khi em đã chèo lái con thuyền của mình qua nhiều cơn bão cả thì cuộc đời tôi chưa hề có một biến cố lớn, chưa phải trải qua một ngày thiếu thốn, không có dấu vết của thất bại. Giờ tôi càng thấm hơn câu nói của mọi người rằng tôi được sinh ra với quá nhiều ưu đãi. Có phải vì thế mà tôi luôn e ngại khi dùng từ ‘công bằng’.



‘Cô nghĩ sao về khởi đầu của tôi?’

‘Có một chút ghen tị.’

‘Tôi tưởng cô còn phải rất ghét những người ngồi không mà được hưởng như tôi chứ?’

‘Tôi bắt đầu từ con số 0, nếu thất bại tôi lại trở về con số 0. Không lời nhưng cũng không lỗ. Anh bắt đầu từ con số 9, nếu xuống số 8 coi như anh đã bị lỗ rồi. Hơn nữa, khoản lỗ đó là lỗ vào công sức của người khác. Phần đó thì tôi không ghen tị với anh đâu.’

‘Đó đúng là điều mà tôi sợ nhất.’

‘Nhưng anh sẽ không để sự sợ hãi đó lấn át mình chứ?’

‘Cô thử đoán xem.’

‘Giống như cơn đau vai của tôi, áp lực đó sẽ không khiến anh dừng lại, nhưng thỉnh thoảng sẽ làm anh rất khó chịu.’

‘Những lúc đó tôi phải làm gì?’

‘Kiếm một cái lò sưởi 37[sup]o[/sup]C’



Em đã ngủ rồi. Dựa đầu vào vai tôi và thở nhè nhẹ. Nhìn xuống, tôi thấy hai hàng mi của em dài và cong, phía dưới sống mũi gọn là đôi môi phớt hồng hơi mọng lên với lớp son dưỡng. Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ tóc của em khiến tôi nhắm mắt lại và ngả đầu mình lại gần đầu em hơn chút nữa.


http://webjam-upload.s3.amazonaws.com/the-first-snowflakes__3074__.mp3

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:18 AM
Chapter 9 – Snow and hot chocolate (Part 1)

Lũ đỉa đói không chịu buông tha. Đúng hơn chúng đã nổi sung và doạ nếu tôi không mời em đi trượt tuyết cùng, chúng sẽ đích thân lên tiếng. Phải thế chứ. Chủ thể của hành động đã thay đổi. Không phải tôi tự ý kéo em đi mà  lũ bạn tôi muốn tôi mời em đi cùng. Như thế này, mỗi lần đứa nào há mồm định ám chỉ điều gì tôi đã có sẵn lý do để khoá họng tên đó lại.

‘Izzy, lên sân thượng không?’ tôi hỏi em sau khi khám phá ra sân thượng đã phủ trắng tuyết.

Nhưng em nhất quyết không lên cho dù tôi cố thuyết phục là trên đó rất đẹp, có đủ tuyết để làm một thằng người tuyết be bé và quang cảnh xung quanh cũng rất thú vị. Thế nên cái vụ trượt tuyết này chưa chắc em đã hưởng ứng.

Tôi dự đoán không sai. Khi vừa nghe thấy đi trượt tuyết em đã lắc đầu nguây nguẩy.

‘Sorry. No offence. Tôi mến các bạn của anh. Tôi sẽ đi với họ đến bất kỳ nơi đâu miễn là không có tuyết.’

‘Jared cũng được mời.’ Tôi đưa ra cậu bạn thân của em hy vọng khiến em mềm lòng.

Nhưng em không lung lay. ‘Thì Jared cứ đi.’

‘Jared không đi nếu Iz không đi.’ Jared vuốt tóc từ chối.

‘Tiếc thật. Max cũng đi.’ Tôi làm bộ khó xử.

Đúng như tôi tính toán, Jared chộp lấy bàn tay của em và liên tục nói ‘Please’.

Em đau khổ ngửa đầu ra sau ghế không nói gì chỉ thở ngắn thở dài nhưng tôi biết em đã đồng ý. Tôi rủ em đi vì bạn, em đồng ý đi cũng vì bạn. Good!



Tuy vẫn còn phụng phịu cả tuần sau đó về vụ phải đi trượt tuyết nhưng đến ngày khởi hành em vẫn xuất hiện đúng giờ giao hẹn ở ngoài hành lang với một chiếc túi vải của Country Road căng phồng. Em mặc áo khoác đỏ, đi giày cao cổ đỏ trông như một chiếc lá phong Nhật Bản nhỏ xíu bay qua bay lại trước mắt tôi khi chúng tôi xuống dưới sảnh chờ Jare đến đón.

‘Đi từ đây đến đó hết bao lâu?’ em hỏi.

‘Lái xe hết 2 tiếng còn nếu thả cho cô bay theo gió thì chắc nhanh hơn,’ tôi đùa.

Đúng lúc đấy có hai người đàn ông vai phủ đầy tuyết chạy vội vào trong sảnh và suýt xoa kêu rét. Em nhìn theo họ vẻ như cũng muốn chạy về chỗ thang máy, đi lên tầng 19 và chui lại vào trong chăn. Tôi bỗng sốt ruột vì Jared chưa đến do thấy nếu đợi thêm chút nữa có lẽ em sẽ làm thế thật. Nhưng Jared đã tươi cười xuất hiện trong chiếc áo choàng dạ đen với khăn quàng và bốt da màu vàng chanh. Không biết anh ta tìm đâu ra chỗ bán đôi bốt màu đó cho đàn ông thế nhỉ?

Vừa bước nhanh đến chỗ chúng tôi, Jared vừa nói: ‘It’s freaking co…’ Tôi đứng sau em lắc đầu lia lịa ngăn không cho Jared nói hết câu. May mà Jared hiểu ý liền đổi từ, ‘…cccrowded out there. Everyone must be heading to the snow.’

Tôi kín đáo giơ một ngón cái lên cảm ơn sự nhanh trí của Jared rồi khẩn trương xách chiếc túi của em lên, còn Jared cũng nhanh chóng kéo tay em vào trong xe.



Mẹ ơi, sao mà lắm tuyết thế. Bên trái. Bên phải. Đằng trước. Đằng sau. Trên cây. Dưới đất. Và giờ còn đang rơi thêm từ trên trời xuống. Tôi bước xuống xe nhìn xung quanh và cảm giác như bị đưa sang một thế giới khác. Trước khi sang Hàn Quốc, tôi có xin chị dâu ở Việt Nam một danh sách những bộ phim Hàn Quốc nổi tiếng để xem cho biết về đất nước và con người ở nơi mình sắp đến làm việc. Chị dâu tôi ở Việt Nam mê phim Hàn Quốc lắm. Anh tôi kể nhiều hôm mải ở trên gác xem đá bóng, đến khi xuống nhà lấy nước mới thấy vợ ngồi bẹp dúm ở một góc sa lông phòng khách, mắt mũi sưng húp vì khóc thương mấy anh đẹp trai, mấy chị xinh gái trong phim. Trong danh sách chị dâu đưa cho tôi thấy có bộ phim ‘Bản tình ca mùa đông’ với hai nhân vật chính suốt ngày hẹn hò nhau trong tuyết, trông thật đẹp và lãng mạn. Tất nhiên tôi thấy vậy vì tôi xem bộ phim đó vào giữa mùa hè khi Melbourne nóng 40[sup]o[/sup]C, chứ không phải với bên vai trái bắt đầu nổi loạn. Sáng nay tôi đã thấy vai khá đau nên dán dự phòng một miếng cao to đùng nhưng bây giờ miếng cao đã hoàn toàn hết tác dụng và cơ vai bắt đầu cứng lại. Do đó sau bữa trưa tôi sung sướng vô cùng khi được trở về phòng khách sạn ấm sực. Nhưng chưa kịp hưởng thụ thì Philip đã gọi cửa. Mọi người muốn bắt đầu trượt tuyết ngay lập tức. Tôi định từ chối nhưng nghĩ làm như vậy thật bất lịch sự nên cũng thay đồ thể thao và đi cùng mọi người.

Trong khi tôi lạch bạch như con chim cánh cụt thì mọi người đi lại thoải mái trong tuyết. Jared thì quên hẳn tôi rồi. Tôi thấy cậu bạn mình đang đi cạnh Max hồ hởi cười nói.

‘Izzy, chị đã trượt tuyết lần nào chưa?’ Shi Yeon quay sang hỏi tôi.

‘Chưa,’ tôi lắc đầu. ‘Tôi còn chẳng biết trò đó gọi là gì, trò kia gọi là gì.’ Tôi chỉ sang cái ván trượt Philip đang cầm trên tay và mấy cái thanh mà Seu Long vác trên vai.

‘Cái này là snow boarding và tôi đang là đương kim vô địch,’ Philip giơ tấm ván của mình lên khoe.

‘Năm nay tao sẽ lật đổ ngôi vương của mày,’ Seu Long thách đấu.

Philip nhìn bạn mình bằng nửa con mắt. ‘Còn phải chống gậy mà đòi thắng tao sao?’

‘Shi Yeon không cầm gậy,’ tôi nói vì thấy Shi Yeon cũng có một tấm ván giống của Philip.

‘Cô ấy không tệ, nhưng chưa phải là đối thủ của tôi.’

Tôi và Shi Yeon nhìn nhau, nhún vai, bĩu môi vì sự tự phụ của Philip.

‘Izzy, cô ủng hộ ai?’ Seu Long đã ngồi xuống tuyết và bắt đầu đeo hai cái thanh dài vào chân.

‘Shi Yeon,’ tôi trả lời ngay tắp lự.

‘Chứ không phải ủng hộ hàng xóm của cô à?’

‘Nope. I go for girl power.’

Khi thấy tôi và Shi Yeon đập tay, Philip lắc đầu nói: ‘Có những sự thật cần phải chấp nhận.’

‘Show me.’ Tôi chống nạnh thách thức.

Philip không nói thêm nữa, kiểm tra dây giầy trên tấm ván, chỉnh lại cặp kính và bắt đầu lao xuống dốc.

‘He’s good,’ Seu Long lầm bầm rồi cũng lao xuống theo.

‘Still on my team?’ Shi Yeon hỏi tôi và khi thấy tôi gật đầu thì cũng điệu nghệ trượt theo Philip và Seu Long.

Những người khác trong đoàn lần lượt trượt xuống. Tôi tròn mắt nhìn theo thán phục và chưa biết phải làm gì với tấm ván và cây gậy của mình thì có một bàn tay đập lên vai.

‘Jared, không trượt à?’ tôi ngạc nhiên hỏi cậu bạn.

‘Tớ không muốn thâm tím mình mẩy đâu. Xấu lắm.’

Tôi nháy mắt  hỏi: ‘How’s Max?’

‘He’s shy,’ Jared trả lời và tôi thấy mắt bạn mình thoáng buồn.

Tôi vỗ vỗ cánh tay Jare an ủi. ‘You used to be like that too.’

‘Ừ. Tớ thấy bản thân mình của 10 năm trước đây trong Max. Hoảng loạn nhưng không muốn trốn chạy. Muốn thay đổi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.’

‘Vậy là cậu năn nỉ tớ để đến đây không hẳn vì Max ưa nhìn?’

Jare cười to nhưng tôi thấy vị chát. ‘Nếu ông cha đó mà ở đây thì sẽ thán phục tớ lắm đấy. Còn đủ can đảm đi cứu rỗi linh hồn người khác. Fuck it!’

‘Jared…’ Tôi ôm chặt lấy eo bạn mình. ‘Đừng. Cậu đã ra khỏi đó rồi.’

Bạn đã bao giờ cảm thấy sự tồn tại của mình bị phủ nhận chưa? Giống như một sản phẩm lỗi mà người sản xuất không muốn công nhận là mình đã bán ra, và người mua muốn trả lại bằng mọi giá. Có bị trả lại cho người bán hay lại trở về nhà với người mua, sản phẩm lỗi vẫn bị ghét bỏ ngang nhau vì nó khiến người ta không quên được sai lầm của mình. Nhưng không ai hiểu rằng sản phẩm lỗi không lựa chọn mình được tạo ra như thế và nó cũng không lựa chọn được người sẽ mua mình. Tất cả đều là quyết định của người khác.

Jared là một sản phẩm lỗi trong gia đình của mình. Sản phẩm lỗi không phải vì cơ thể bị dị tật bẩm sinh, không phải vì ngang tàng và quậy phá, không phải vì lười biếng và ngu dốt, mà vì có cảm xúc đi trái với quy luật của tự nhiên. Nhưng tự nhiên có quy luật không nhỉ? Và tại sao những người thuộc giới tính thứ ba lại không phải là một quy luật của tự nhiên?  Pablo Picasso từng nói: ‘Chúa trời thực ra cũng là một nghệ sĩ. Ngài ấy đã tạo ra hươu cao cổ, voi và mèo. Ngài ấy thật chẳng theo một phong cách riêng nào cả mà cứ tiếp tục thử những sáng tạo mới thôi’.  Vì vậy, trên con đường phát minh ra những điều mới lạ, có khi nào Chúa đã tạo ra những người thuộc giới tính thứ ba? Giống như hươu cao cổ và voi, họ không phải là những sản phẩm lỗi mà thực ra là thứ Chúa chưa tạo ra trước đây. Người ta nhốt hươu và voi vào chuồng thú vì chúng trông thật khác biệt. Người ta ghê sợ những người giới tính thứ ba và nhốt họ vào ngục tù của cảm giác tủi nhục. Vì vậy bạn tôi đã mất hơn 30 năm để tìm lại chính mình.

Tôi thấy Jared hít  một hơi thật sâu như để trấn tĩnh rồi cũng ôm lấy tôi nói nhỏ: ‘Và tớ muốn Max cũng ra khỏi đó.’




Khi tôi và hội bạn ngồi cáp treo trở lại đỉnh dốc trượt thì thấy ‘cánh cụt’ Jared đang đứng ôm ‘cánh cụt’ Izzy. Thật là biết chọn nhau để làm bạn. Đến chỗ trượt tuyết rồi đứng co ro ôm nhau.

‘Chúng ta có vô tâm không khi bỏ mặc hai người lúc trước?’ Shi Yeon khều vai tôi hỏi.

‘Vậy thì lần này phải ủn họ xuống chân núi bằng mọi giá,’ tôi ra lệnh cho hội bạn.

Nhưng trước khi lũ bạn tôi ào đến, vật Jared ra để đi giầy trượt tuyết vào, tôi thấy mắt Jared đầy xúc động. Tôi quay sang em thì thấy em cũng đang nhìn bạn mình vẻ lo lắng. Tôi định hỏi em có chuyện gì thì Shi Yeon và một cô bạn gái khác trong hội đã tiến đến khoác hai tay của em kéo ra một góc.

Tất cả chúng tôi áp tải em và Jared ngoằn ngoèo và thỉnh thoảng lộn tùng phèo trượt xuống dốc. Hết một lượt lại lôi em và Jared lên không để cho hai người kịp phản đối. Đến lượt thứ 3, khi vừa trượt được khoảng 100m, thì em đánh rơi một cây gậy chống. Tôi thấy em cúi xuống nhặt nhưng không được liền đi đến nhặt dùm. Em đưa tay ra cầm nhưng tôi thấy cây gậy lại tuột xuống. Tôi nhặt lên tiếp và đưa cho em, định càu nhàu doạ em chút nhưng bỗng thấy mặt em hốt hoảng.

‘Philip, I can’t feel my arm anymore.’

‘What?’ tôi hỏi lại vì không hiểu em nói gì.

‘Tay trái của tôi … tê bại rồi.’



Tôi hoảng sợ thực sự khi không cầm nổi cậy gậy Philip đưa cho. Tôi không thể nhấc cánh tay trái của mình lên. Khi đứng với Jared trên đỉnh dốc, tôi đã thấy cơn đau ở vai càng ngày càng kinh khủng nhưng trò trượt tuyết với Philip và mọi người khá vui nên tôi nghiến răng chịu đựng. Bây giờ thì cho dù trong đầu tôi có ra lệnh thế nào thì cánh tay trái vẫn không hề nhúc nhích.

Philip cầm tay tôi nhấc lên. Lập tức một cơn đau buốt tận óc khiến tôi la lên. Philip nhìn theo mọi người và Jare đã cách chúng tôi vài trăm mét, rồi không nói gì, cúi xuống nhanh chóng cởi tấm ván trượt và sau đó lại giúp tôi tháo thanh trượt của tôi.

‘Chắc vào trong nhà ấm là sẽ đỡ thôi,’ tôi nói vì sợ Philip sẽ tống tôi lên xe và chở thẳng về Seoul. Tôi không muốn các bạn của Philip nghĩ mình đang làm mình làm mẩy, kiểu công chúa ‘mỏng manh, dễ vỡ’.

Nhưng Philip không kéo tôi ra bãi để xe mà tôi lại thấy Philip hỏi mấy người mặc đồng phục của khu trượt tuyết gì đó bằng tiếng Hàn Quốc. Cuối cùng khi thấy một khu nhà có gắn chữ một thập đỏ ở xa xa thì tôi hiểu ra là Philip đang đi tìm bệnh viện.

Bác sĩ tiêm cho tôi một mũi thuốc và nói với tôi tốt nhất không nên ra ngoài nữa vì cơ vai của tôi sẽ bị căng cứng trong thời tiết lạnh và chèn lên các mạch máu khiến tay trái không thể cử động. Điều này thì tôi cũng có thể tự chẩn đoán được vì đã nghe vài lần trước đó rồi.

‘Sáng nay cô đã bị đau vai chưa?’ Philip hỏi khi chúng tôi về đến khách sạn.

‘Hơi hơi,’ tôi trả lời.

‘Sorry.’

Giọng xin lỗi nhẹ nhàng của Philip khiến tôi bối rối. Sao lại xin lỗi tôi chứ? Giờ tôi phải nói gì? Nói đừng xin lỗi à? Nhưng Philip đã xin lỗi rồi còn đâu. Hay trách là tại Philip ép tôi đến đây nên tôi mới bị vậy? Nhưng Philip cũng chỉ muốn tôi được vui chơi thôi mà.

‘Ồ, mọi người có biết chúng ta ở đây không?’ Tôi nhớ ra là mọi người không biết tôi và Philip đến bệnh viện.

‘Trong lúc bác sĩ khám cho cô, tôi gọi cho mọi người rồi. Jared muốn về xem cô thế nào nhưng tôi bảo anh ấy cứ ở lại ngoài đó. Cô không giận tôi đã nói thế với Jared chứ?’

‘Không đâu. Cậu ấy đang cần được vui vẻ. Mà anh cũng ra ngoài đó lại đi. Bây giờ tôi chỉ cần ngủ thôi mà,’ vừa nói tôi vừa ẩn Philip ra phía cửa khách sạn. Nhưng Philip không chịu đi và nói rằng cũng muộn rồi và mọi người sắp về đến nơi rồi cũng nên.



‘Trượt tuyết vui hơn tôi tưởng,’ em nói khi đang hơ bàn tay phải trên cốc chocolate nóng hổi.

‘Vui đến mức tay rụng cả ra rồi mới biết,’ tôi cau mày mắng vốn.

Thấy vậy em nhanh chóng chuyển chủ đề. ‘Chocolate ở đây ngon thật đấy. You know doing business is like drinking dark chocolate. Bitter comes first, sweet comes later.’

‘Who said that?’

Nghe tôi hỏi, em nheo một bên mắt chỉ vào mình. ‘Me.’

‘Woah! May I tattoo it on my chest for future reference?’

Em gật đầu đồng ý và nói thêm: ‘Nếu xăm, nhớ xăm chữ ngược nhé để mỗi lần nhìn vào gương là đọc được.’

‘Có cần xăm cả hình người nói câu đó không?’ tôi trêu tiếp.

‘Ui, không. Đến lúc anh 70 tuổi, mặt tôi trên ngực anh trông sẽ như thế nào chứ?’

‘Thì trông giống cô lúc 73 tuổi.’

Nói xong tôi giật mình lo em lại mang vụ ‘noona, dongseang’ ra nhưng lại chỉ thấy em dựa lưng vào ghế, khoé miệng hơi trễ xuống còn mắt mơ màng như đang cố tưởng tượng ra khi 73 tuổi trông sẽ thế nào.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:19 AM
Chapter 9 - Snow and hot chocolate (Part 2)

Sáng ngày hôm sau tuy tay trái tôi đã cử động lại được nhưng không thể giơ lên cao hay làm bất kỳ việc gì cần sức. Tôi thấy ngại vô cùng khi hết người này đến người khác hỏi thăm trong suốt bữa sáng. Jared cũng đã thức rất muộn với tôi tối qua khi tôi đau vai không ngủ được. Trước khi ra ngoài, Seu Long còn bắt Philip phải ở lại trông chừng tôi nhưng tôi dọa nếu bất kỳ ai ở lại trong khách sạn vì tôi, tôi sẽ lên taxi đi thẳng về Seoul.

Còn lại một mình tôi về phòng. Sau khi uống thêm thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ, tôi giở quyển ‘The Art of Racing Through The Rain’ ra và thả hồn theo các nhân vật trong đó. Đọc chán, tôi bật TV lên xem nhưng chẳng có gì thú vị. Tôi bắt đầu thấy bí bách nhưng vừa ngó ra ngoài cửa sổ thấy tuyết trắng khắp nơi, vai tôi liền lên một cơn đau phản đối và tôi bỏ ngay ý định bước chân ra ngoài. Nhưng cũng không thể chịu mãi bốn bức tường như đang càng ngày càng co lại, tôi lại nhặt quyển truyện lên và đi xuống nhà hàng ở tầng 1.

Nhà hàng giờ này vắng tanh. Cũng phải, ai cũng đến đây để trượt tuyết chứ có ai như tôi đâu. Chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, tôi lủi thủi ngồi xuống với quyển truyện của mình. Một người phục vụ đến đưa cho tôi tờ thực đơn.

‘Giờ tôi gọi bữa trưa có được không?’ tôi hỏi người phục vụ vì không biết họ đã làm thực đơn trưa vào giờ sớm như thế này chưa.

Khi người phục vụ gật đầu, tôi gọi cho mình một cốc trà nóng và một đĩa bít tết bò với khoai tây chiên. Tôi cần nhiều năng lượng để chiến đấu với giá rét.

‘Hi there.’ Có tiếng chào khi tôi vừa giở sang trang sách thứ ba.

Một chàng trai gốc Âu đang đứng cạnh bàn của tôi, cười thân thiện. Tôi nhìn sang cái nạng đang được kẹp ở bên phải của chàng trai và đoán rằng lại thêm một phế nhân phải ở trong nhà bất đắc dĩ như mình. Chàng trai cà nhắc bước lên thêm một bước.

‘May I share the table with you? It’s so quiet in here.’

Nhìn bàn chân quấn băng to xụ của chàng trai, tôi không nỡ từ chối nên chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện.

‘Alex from Brisbane, Australia.’

‘Izzy from Melbourne.’

Alex vui vẻ ra mặt khi gặp được người cùng từ Australia sang. Chúng tôi trao đổi được vài câu về Gold Coast và South Bank thì người phục vụ đem ra bữa trưa cho tôi. Alex nhân tiện gọi một đĩa mỳ spagetti. Khi thấy tôi đẩy đĩa bít tết sang một bên, Alex lịch sự nói tôi cứ dùng bữa trước không cần đợi. Tôi cảm ơn và kéo đĩa thịt lại gần mình. Nhưng tôi chưa kịp nhặt dao và dĩa lên thì Philip từ đâu ngồi phịch xuống bên cạnh, không thèm chào hỏi một câu nào, chỉ cầm cốc trà nóng của tôi lên uống liền mấy ngụm rồi thản nhiên rút những miếng khoai tây trên đĩa bít tết của tôi cho vào miệng ăn ngon lành. Alex hết nhìn tôi lại nhìn Philip rồi lặng lẽ đứng dậy, mỉm cười vẫy tay chào tôi và đi ra bàn khác.

‘Hey! You are eating my food,’ tôi nói với Philip, giọng không hài lòng.

‘Vì đâu thấy cô ăn đâu.’ Philip vẫn không ngừng nhai khoai tây chiên của tôi.

‘Tôi đang định ăn.’

‘Thế ăn đi. Còn ngồi nói làm gì,’ Philip làu bàu.

Một cơn đau buốt vai khi tôi định nhấc cánh tay trái lên. Tôi khẽ nhăn mặt.

‘Thấy chưa? Không có tôi ở đây, chắc cô phải ăn như người thượng cổ rồi,’ vừa nói Philip vừa kéo đĩa thịt của tôi lại phía mình rồi lấy dao cắt ra thành những miếng nhỏ.

‘Tôi có thể nhờ người khác cắt cho mình mà.’

‘Người nào?’

Tôi định chỉ tay về phía Alex nhưng thấy vẻ mặt hằm hằm của Philip thì đổi hướng chỉ sang người phục vụ đang bước lại gần với một tờ menu cho Philip. Philip hừ một tiếng rồi tiếp tục băm vằm miếng bít tết của tôi.

‘Where’s everyone?’ tôi hỏi vì không thấy ai về ngoài Philip.

‘Still out there.’ Philip chỉ tay ra ngoài.

‘Jared có trượt tuyết không?’

‘Xem là chính.’

‘Vui không?’

‘Vui chứ. Không có cô ngồi trong này nhăn nhó thì còn vui nữa.’



Em dỗi. Nói xong tôi cũng biết mình đùa hơi quá đà, nhưng đã lỡ miệng mất rồi. Tôi định nói xin lỗi thì thấy em nhìn sang và mỉm cười với tên con trai vừa ngồi cùng với em lúc nãy, giờ ngồi cách chúng tôi hai dãy bàn. Tôi thấy vậy thì nuốt luôn lời xin lỗi của mình với một miếng khoai tây chiên. Cứ tưởng phải ở trong khách sạn một mình buồn tôi mới bỏ cuộc thi snowboarding đang hồi gay cấn với mấy thằng bạn lại để chạy về xem thế nào. Nếu biết trước em đang ngồi đây nói chuyện vui vẻ với một tên chân bó bột thì tôi đã ở lại bên ngoài và nhất định thắng cuộc rồi. Thế nên không biết là vì khi bước vào nhà hàng nhìn thấy tên chân bó bột đang cười nói với em hay vì tiếc chức vô địch ngoài kia mà máu nóng trong người tôi nổi lên và tôi chỉ muốn đạp cho tên đó một phát gẫy nốt chân kia. Cũng may là tên chân bó bột có vẻ cảm thấy nguy hiểm đang đến gần nên đã lặng lẽ rút lui.

‘Trả cô mấy miếng khoai tôi ăn vừa lúc nãy này.’ Tôi gắp mấy miếng khoai từ đĩa bít tết của tôi sang đĩa của em để làm lành nhưng em không nói gì mà chỉ im lặng ăn và mở quyển truyện ra chăm chú đọc. Tôi vừa ăn vừa liếc sang em mấy lần nhưng thấy mắt em vẫn dán vào những hàng chữ nhỏ li ti.

‘Tôi về phòng đây. Bye.’ Sau khi ăn xong em xếp dao và dĩa gọn trên đĩa rồi gấp quyển truyện lại và đứng lên.

Tôi cũng vội đứng dậy đi theo em về phía thang máy. Em liếc sang lạnh nhạt hỏi: ‘Anh đi theo tôi làm gì?’

‘Ai nói tôi đi theo cô? Tôi lên phòng của tôi. Vừa ăn xong làm sao chơi luôn được.’

Em ngoảnh mặt đi không thèm tiếp tục cãi cọ như tôi dự tính.



Bước chung vào thang máy với tôi và Phillip là một cô gái, cao ráo và gọn gàng trong bộ trang phục trượt tuyết màu xanh lá rất đẹp. Vì vẫn còn giận nên khi thấy Philip tiến vào góc xa trong thang máy, tôi đứng lại ở góc gần cửa rồi mở quyển truyện ra giả vờ đọc. Nhưng ngay khi cửa thang máy đóng lại, tôi cảm thấy có gì đó bất thường. Ngước nhìn lên qua làn tóc mái đang rủ xuống, tôi thấy cô gái nháy mắt và mỉm cười quyến rũ với Philip. Liếc sang Philip, tôi thấy Philip tuy không nháy mắt nhưng cũng cười lại. Năng lượng vừa nạp được từ đĩa bít tết bốc hết lên đầu khiến tôi thấy bừng bừng nổi giận. Với tôi thì ăn nói xỏ xiên, còn gặp người khác xinh đẹp là lập tức tươi cười. Trông cảnh đó thật đáng ghét nhưng phải làm gì bây giờ? Tôi muốn vặn nghéo đầu cô gái kia quay về phía tường thay vì nhìn vào Philip nhưng tay trái tôi còn chả cầm nổi cái dĩa cho chắc nói gì đến việc bẻ cổ ai. Với lại tôi chả có lý do nào chính đáng để làm việc đó. Tôi chợt nhớ đến thái độ hằn học lúc trước của Philip với Alex. Ah hah! Phải trả thù mới được. Tìm được lý do, mắt tôi vẫn không rời quyển truyện nhưng chân tôi bước vào giữa Philip và cô gái rồi tôi đứng sát vào người Philip, dựa lưng vào cánh tay của Philip đang để trên thành vịn inox. Tôi chẳng nhìn thấy mặt cô gái thế nào chỉ thấy cô ta lập tức đứng lùi ra xa và nhanh chân bước ra ngoài ngay khi cửa thang máy mở. Tôi nhìn theo cười đắc ý rồi giật mình nhận ra Philip đang nhìn xuống mình chằm chằm.

‘Draw,’ tôi nói và để che dấu sự bối rối vừa ập đến tôi vội vàng thè lưỡi, nhe răng cười rồi cũng chạy ra khỏi thang máy về phía phòng mình.



Cô gái nháy nhẹ một bên mắt và mỉm cười với tôi. Cô ta khá xinh nhưng tôi không thấy ấn tượng với kiểu làm quen như vậy. Tuy nhiên vì phép lịch sự tôi cũng mỉm cười đáp lại. Bỗng em bước lại từ góc đối diện rồi đứng vào giữa tôi và cô gái, người dựa sát vào tôi, lưng dựa vào cánh tay tôi và mặt vẫn lạnh băng nhìn xuống quyển truyện. Tôi chẳng thấy cô gái phản ứng thế nào nữa vì sự chú ý của tôi dồn cả sang em rồi. Tôi biết nếu trong những tính từ dùng để tả cô hàng xóm của mình sẽ không có từ ‘nhút nhát’ nhưng tôi cũng không bao giờ ngờ là em lại nghĩ ra được trò tinh quái như vậy. Chưa hết ngạc nhiên thì tôi nhận ra là đây là lần thứ hai em đang ở rất gần mình. Người em dựa hẳn vào người tôi và cánh tay tôi như đang ôm dọc lấy lưng em. Tôi thấy lòng mình rung lên. Tôi ước thang máy cứ chạy mãi đừng dừng lại vội. Nhưng thang vẫn dừng và em le lưỡi, toét miệng cười rồi chạy vụt đi.

‘Draw.’ Ý là em để trả thù thái độ của tôi với tên chân bó bột đây mà. Nhưng thật là một sự trả thù ngọt ngào nhất mà người bị trả thù là tôi chỉ muốn nhận thêm vài đòn tấn công như thế. Cửa thang máy đã đóng lại để đưa tôi lên tầng trên nhưng tôi vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ để cố lưu giữ lại cảm giác người em chạm vào người mình.




Ba tiếng sau khi tôi đang lơ mơ trên giường thì mấy thằng bạn lại gọi điện réo. Chúng đã về và ăn trưa từ lúc nào giờ lại muốn kéo tôi ra ngoài thi đấu tiếp. Tôi trả lời nước đôi rồi đi xuống tầng dưới bấm chuông cửa phòng em.

‘Vai cô thế nào rồi?’

‘Đỡ rồi. Tôi ra ngoài chơi đây,’ em nói và định nhặt chiếc áo khoác to xụ lên.

‘Đỡ thật không đấy? Ở trong nhà đi cho an toàn.’ Tôi ngăn lại.

‘Anh cứ đi tranh chức vô địch của anh đi. Tôi chỉ đi loanh quanh đây thôi, không làm phiền anh đâu. Xem này, cử động được rồi.’

Nhìn em đứng giữa phòng, mặt nghếch lên, cánh tay trái thì vung vẩy để chứng minh, tôi không ngăn được mình bước tới ôm xiết em vào lòng. Hình như em bị bất ngờ nên không phản ứng gì. Hình như em không cả thở nữa vì tôi thấy em đứng rất yên. Nghĩ là mình đang làm em nghẹt thở, tôi sợ quá vội buông em ra. Em vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hai má đỏ rân, mắt mở to nhìn tôi không chớp. Tôi bỗng thấy đôi tay mình thừa thãi, vụng về.

‘Năm nào tôi cũng vô địch rồi.... Năm nay… nhường cho người khác cũng được,’ vừa nói tôi vừa cố lấy lại bình tĩnh bằng cách nhìn quanh căn phòng tìm thứ gì đó mà chính tôi cũng không biết. Thấy hộp Scrabble, tôi reo lên như vớ được phao cứu sinh. ‘Cô có muốn chơi xếp chữ không?’

‘Nhưng …tôi … tôi … đã khoe với mọi người ở nhà là tôi đi trượt tuyết.’ Xem ra em cũng đang bối rối không kém gì tôi.

‘Không sao đâu. Trước khi về cô ra đứng cạnh thằng người tuyết ngoài cửa và nói Jared chụp cho một tấm hình là gửi về cho mọi người được rồi,’ tôi nói rồi với tay nhặt hộp Scrabble em để trên bàn và kéo tay em đi xuống quán cà phê ở tầng 2.



Khi Philip kéo tôi vào lòng, tôi thấy người mình lơ lửng. Khi hai cánh tay của Philip xiết chặt quanh người tôi, mặt tôi ngập sâu trong vầng ngực rộng của Philip. Tôi ngất ngây trong hơi ấm toả ra từ người Philip nhưng vẫn kịp cảm thấy một nụ hôn trên tóc. Và rồi tôi quên mất cả thở.




Trong quán cà phê, tôi và em lựa một cái bàn thấp với hai chiếc ghế ‘bean bag’ gần lò sưởi rồi gọi một ly latte cho tôi và một ly chocolate nóng cho em.

‘Do you want to play this a little bit differently?’ tôi hỏi khi bày trò Scrabble ra.

‘How?’

‘Give each word a reason or a story. Like this.’ Tôi xếp từ WINTER. ‘Izzy hates winter,’ tôi lấy ví dụ.

WARM. Em đảo mấy thẻ chữ của mình mấy lần rồi xếp từ đầu tiên. ‘But the chocolate makes her feel warm, the fire makes her feel warm and … Philip’s hug makes her feel warm,’ em nói rồi cắm cúi ghi điểm của tôi và của em vào hai cột trên tờ giấy.

Tôi muốn giơ tay ra bẹo đôi mà đang hồng lên của em, nhưng em đã ngẩng lên nhắc đến lượt tôi. KISS. Tôi thấy mình có đủ chữ để xếp từ này. Có nên không nhỉ? MISS. Cuối cùng tôi đổi ý cho dù như vậy tôi sẽ được ít điểm hơn. ‘Philip will miss his neighbour over the New Year.’

‘Anh sẽ về Mỹ từ ngày nào?’ em hỏi sau khi nghe câu của tôi.

‘Trước Giáng sinh một tuần và về lại Seoul sau Năm mới một tuần.’

‘Vậy lúc anh quay lại thì chắc tôi đã về Melbourne rồi. Philip will miss all Izzy’s New Year good foods,’ em nói rồi ngúc ngoắc đầu cười.

‘Cô về Melbourne bao lâu?’ Tôi thấy không vui khi biết sẽ không gặp em ngay sau Năm mới.

‘Tôi sẽ ở đó khoảng 3 tuần để họp hành rồi về Việt Nam đón Lunar New Year với gia đình đến giữa tháng 2.’

‘Tận giữa tháng 2?’

‘Anh về nhà những 4 tuần, tôi được thăm bố mẹ có 2 tuần. Anh tị nạnh gì chứ?’ em cự lại vì hiểu sai ý tôi.

‘Sao cô không về nhà dịp Giáng Sinh này?’ tôi thắc mắc vì thấy nếu em cũng về thăm nhà vào dịp Giáng sinh thì có thể cũng sẽ trở lại Seoul vào cùng lúc với tôi.

‘Nhà tôi không theo đạo nên không đón Giáng sinh. Với lại tôi đã hứa ở đây với Jare dịp Năm mới rồi,’ em nói rồi xếp từ FRIENDS. ‘I feel that Jare needs me here.’

Tôi nhớ ra vẻ mặt của Jared khi ở trên đỉnh dốc trượt nên hỏi em: ‘What has happened? Jared đã sống ổn thoả trong 2 năm qua không cần cô bên cạnh đó thôi.’

‘He wants to help Max. Nhưng cậu ấy sợ sẽ không kiểm soát được tình hình…giống như phải trải qua cơn ác mộng lại từ đầu.’

‘Anh ấy muốn giúp một người nhưng lại cần một người khác dắt tay sao?’

Em hơi lườm tôi rồi nói: ‘Cậu ấy chỉ cần một người đi bên cạnh thôi.’

Tôi tranh thủ hỏi luôn: ‘Thế cô có cần ai đi bên cạnh không?’

Em lắc đầu. Nhưng tôi chưa kịp thất vọng thì em đã tháo chiếc nhẫn bạc ở tay trái ra và giơ lên. ‘Vì tôi đã có cái này rồi.’

‘Vậy sao còn tháo ra?’ tôi trách ngoài miệng nhưng cười trong lòng.



CHOICES. Philip xếp từ tiếp theo của mình. ‘They say life is a series of choices. Nhưng tôi chỉ chọn căn nhà chứ đâu có được chọn hàng xóm đâu nhỉ?’

‘Nhưng anh chọn sang nằm ở ghế của tôi, ăn đồ của tôi và kéo tôi đến chỗ lạnh lẽo này còn gì?’ tôi nhắc.

‘Hey, cô cũng sang xem phim của tôi, đọc sách của tôi và tôi đâu có chở cô tới đây đâu. Jare lái xe mà,’ Philip cãi.

‘Anh đã chọn về Hàn Quốc trước,’ tôi không chịu kém cạnh.

‘Cô dọn nhà đến tầng 19 trước,’ Philip cũng ngoan cố không kém.

‘Anh chào tôi trước.’

‘Cô lên sân thượng trước.’

‘Anh trèo tường sang nhà tôi trước.’

‘Cô nói đến đồ ăn trước.’

Càng về sau các lý do mà chúng tôi đưa ra càng trở nên nhỏ nhặt, vụn vặt khiến tôi nhận ra mình đã thân thiết với hàng xóm đến mức nào. Đúng là chúng tôi đã không thể lựa chọn người ở kế nhà mình, nhưng đã chọn hàng xóm cho mình rồi.

‘Tôi có câu triết lý này hay hơn,’ tôi nói sau một hồi cãi nhau bất phân thắng bại. ‘It is our choices, that show what we truly are, more than our ability.’

‘Đừng nói là câu này cũng của cô đấy nhé. Tôi không muốn xăm chi chít lên người đâu.’

‘Nope. Albus Dumbledore’s.’

‘Who?’ Philip nhướn mày hỏi.

‘Anh đọc nhiều sách thế mà không biết ông ấy à?’ tôi trề môi chê bai.

‘Biết Donald Trump, Warren Buffett, Bill Gates, Lawrence Ellison và vừa biết thêm Izzy Nguyen, nhưng không biết Albus gì đó,’ Philip thật thà trả lời.

‘Albus Dum.ble.dore,’ tôi nhắc lại, ‘thầy hiệu trưởng của trường phù thủy Hogwarts trong truyện Harry Potter.’

‘Oh my goodness,’ Philip than rồi lấy hai tay xoa tai lia lịa. ‘Tôi ù cả hai tai rồi đấy. Hôm qua được biết triết lý chocolate của hàng xóm, hôm nay lại nghe lời khuyên của một ông phù thủy trong truyện cho trẻ con.’

Tôi tảng lờ, thò tay vào trong túi lôi ra mấy thẻ chữ xếp lên thanh gỗ của mình rồi hỏi Philip: ‘Nhưng ông ấy nói có lý đấy chứ?’

‘Công nhận. Không phải là khả năng mà chính những lựa chọn mới phản ánh bản chất của con người. Đến lượt cô đấy.’

'SENSE. What’s the difference between sense and sensibility?’ tôi hỏi tiếp.

Philip ngồi thẳng người dậy, khoanh hai tay trên bàn nhìn từ tôi vừa xếp ra một lúc rồi nói: ‘Sự khác nhau giữa tình cảm và lý trí là giới hạn của cảm xúc. Không thể nói người hành động theo lý trí là người không có cảm xúc mà là họ đã giới hạn tầm ảnh hưởng của cảm xúc đến các quyết định của mình.’

‘Anh đã bao giờ phải hành động hoàn toàn theo lý trí chưa?’

‘Rồi. Mỗi lần ăn xong và phải đứng lên rửa bát đĩa, tôi toàn dùng lý trí của mình đấy. Chứ không cô làm sao mà bắt tôi đứng dậy được.’

‘Vậy mà tôi tưởng anh rửa bát đĩa vì cảm kích công tôi nấu ăn chứ? Không chơi trò này nữa.’ Tôi giận dỗi đẩy thanh để những thẻ chữ của mình sang một bên. ‘Tự nhiên lại phát hiện ra anh xấu xa hơn tôi tưởng.’

‘Thế nên đừng dùng lý trí để nhìn tôi, chỉ dùng tình cảm của cô thôi.’

Đúng là Philip Dumbledore!



Khi tôi xuống tầng dưới để xem em có cần giúp xách đồ xuống xe ô tô không thì thấy em đang nhảy chân sáo dọc hành lang, còn Jared đang khệ nệ với hai cái túi đi đằng sau. Giờ tôi mới biết hơn 30 tuổi vẫn có thể nhảy chân sáo được thế mà tôi cứ nghĩ sau đêm sinh nhật lần thứ 30, con người ta sẽ tỉnh dậy với một đống nếp nhăn trên mặt và quên mất mình đã có một tuổi thơ.

‘Trông Izzy như phạm nhân sắp được ra tù ý nhỉ,’ tôi nói với Jared và nhận được một cái gật đầu tán đồng.



Về đến Seoul tôi mới nhớ ra mình đã quên mất không đứng cạnh thằng người tuyết to oành trước cửa khách sạn và nhờ Jared chụp cho một kiểu ảnh để gửi về nhà. Chỉ tại khi sắp được ra khỏi cái nơi trắng toát đó, tôi đã mừng đến nỗi muốn múa lên thôi. Shi Yeon trông thấy vẻ hớn hở của tôi thì trêu là năm sau tôi có muốn quay lại khu trượt tuyết không. Tôi trả lời không, nhưng chú thích thêm là tôi sẽ ở nhà chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn để đón mọi người khi trở về.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:20 AM
Chapter 10 – Food or diamond? (Part 1)

Những ngày cuối năm văn phòng của tôi như một bãi chiến trường. Tài liệu thầu nằm khắp nơi, máy in và máy photocopy hoạt động hết công suất. Bên nhà thầu thay đổi yêu cầu liên tục khiến đống tài liệu phải bỏ đi chất thành một đống trong phòng in. Cô lao công giờ có thêm một nhiệm vụ là ngồi đút từng tập tài liệu hỏng vào chiếc máy xén giấy để đảm bảo mọi thông tin mật đều được hủy trước khi giấy tờ bị đưa ra khỏi văn phòng. Nhưng vì cô lao công chỉ làm việc sau 3 giờ chiều nên những giờ còn lại trong ngày chúng tôi gọi phòng in là ‘Phòng trị liệu’. Nếu bất kỳ ai thấy quá căng thẳng thì có thể vào trong đó để … xén giấy.  

Lần đầu tiên nhìn thấy Mr. Kang ngồi hăm hở xén tài liệu, tôi đã không nhịn được cười.

‘Phó chủ tịch, cô nói đúng đấy. Đây là một biện pháp tâm lý trị liệu tuyệt vời vì không cần nghĩ mà việc vẫn có kết quả tốt.’ Mr. Kang cũng cười vui vẻ.

Tôi bấm máy gửi một bản fax cho Michael rồi quay ra nói với Mr. Kang. ‘Thư ký của giám đốc Yoon Ji Seok vừa gọi điện riêng cho Da Jung ssi ám chỉ đến một món quà từ JP nhưng bị ông Yoon từ chối. Theo chú, ý là gì?’

‘Cô muốn hỏi về món quà hay về cuộc gọi?’ Mr. Kang ngừng tay bỏ giấy vào máy xén, cẩn thận hỏi lại tôi trước khi trả lời.

‘Chúng ta biết JP chỉ hy vọng có được gói thầu phụ số 5B.’

‘Tôi sẽ hỏi Da Jung xem chính xác người thư ký đó nói những gì và giọng điệu ra sao. Hôm trước tôi đã hơi bất ngờ khi ông Yoon chào hỏi tôi vồn vã hơn những lần gặp trước.’

‘Da Jung vừa đi ra ngoài ăn trưa rồi. Chú đã ăn trưa chưa?’

‘Tôi không thấy đói.’

‘Kang ajussi, chú không ăn trưa thì cũng không được thăng chức đâu vì chú đang giữ chức cao nhất ở đây rồi. Thế nên mời chú đi ăn trưa hộ tôi,’ tôi nói nửa đùa nửa thật.

Mr. Kang lật đật đứng lên, cảm ơn tôi rồi đi ra ngoài. Cái gì cũng có hai mặt của nó. Tuy tôi không thích nhìn thấy Mr. Kang cúi đầu chào mình nhưng lại thấy hài lòng khi vì tôi là cấp trên nên ông không dám phản đối việc tôi yêu cầu ông đi ăn trưa để giữ gìn sức khỏe. Tôi và Michael đã từng làm việc điên loạn trong 3 năm trời không cần biết sáng hay tối, thứ sáu hay Chủ nhật và rồi chúng tôi nhận ra trái đất sẽ không ngừng quay nếu chúng tôi ngừng việc để thở.

‘Cô có còn ở Seoul không vậy?’ Khi trở về bàn làm việc của mình tôi thấy có tin nhắn từ Philip.

‘Xem nào… tôi đang cách Seoul khoảng 20  mét.’ Tôi ước lượng khoảng cách từ tầng 5 xuống dưới đất rồi nhắn cho Philip và nhớ ra mình đã không gặp hàng xóm hơn tuần nay rồi.

‘Có tuyển tôi  làm part-time không?’ Philip nhắn lại.

‘Công ty tôi có nhiều nhân viên nữ chưa kết hôn. Anh vào đây sẽ gây mất đoàn kết nội bộ.’

‘Thế xếp cho tôi làm trong phòng của cô thôi.’

‘Tôi không nấu ăn ở văn phòng.’

‘Tôi đang cần tiền để mua quà Giáng sinh cho mọi người. Please.’


Lý do xin việc chính đáng chưa kìa?

‘Tôi có nằm trong danh sách được mua quà của anh không?’ tôi khấp khởi hỏi.

‘Cô không theo đạo mà.’

Đang cần việc làm mà lại trả lời nhà tuyển dụng thế đấy? Quên khẩn trương.

‘FAILED,’ tôi đánh trượt không thương tiếc.

2 phút sau Philip gửi thêm một tin nhắn. ‘Tôi kiểm tra lại rồi. Tên cô không có trong danh sách nhận quà Giáng sinh nhưng có trong danh sách nhận quà Năm mới.’

Ah! Xảo quyệt hơn tôi tưởng. Nhưng tôi đang nắm dao đằng chuôi nên quyết định làm kiêu.

‘Năm mới cách Giáng sinh 1  tuần. Liên hệ lại với tôi sau 1 tuần.’

‘Nhưng tôi chỉ còn ở đây 5 ngày nữa thôi.’


Oh dear! Hôm nay đã là 14 tháng 12 rồi đấy.

‘Tender submission tomorrow. Give me 1 more day.’

Tôi còn ở trong cái văn phòng này thêm 24 tiếng nữa.



Tôi đã tưởng những ngày cuối năm sẽ vui tới bến, ngờ đâu chán phèo thế này. Lũ bạn thì vẫn ngày đêm cày cuốc và em cũng chẳng thấy mặt đâu. Có nhiều lời mời từ những người tôi còn không nhớ mặt nên không thấy hứng thú. Rốt cuộc chẳng có chỗ nào để đi. Không lẽ lại đến chỗ Jared nhưng tối qua tôi vừa ở đó rồi. Đến thêm lần nữa khéo Jared nghĩ tôi có tình ý với anh ta cũng nên. Biết thế tôi đặt vé về Mỹ sớm hơn.

Gửi thêm một vòng tin nhắn cho lũ bạn, vẫn chưa thấy đứa nào rảnh rỗi, tôi quyết định phá quấy em. Tôi biết giờ này em đang ngập đầu, ngập cổ giữa đống hồ sơ thầu nhưng kệ.

‘Công ty tôi có nhiều nhân viên nữ chưa kết hôn. Anh vào đây sẽ gây mất đoàn kết nội bộ.’ Em từ chối đơn xin việc của tôi. Nhưng lý do đó có nghĩa là em công nhận tôi hấp dẫn đúng không? Got cha!

‘Tôi có nằm trong danh sách được mua quà của anh không?’ Ủa, nói không theo đạo mà, sao đòi quà Giáng sinh?  Nhưng khi nhận được chữ ‘FAILED’ to tướng từ em tôi mới nhận ra mình thật dại dột. Phụ nữ ai mà chả thích quà chứ, Giáng sinh hay không Giáng sinh cũng vậy mà thôi, thế nên tôi lập tức sửa chữa sai lầm. Nhưng em vẫn bắt tôi phải năn nỉ thêm một lần nữa mới chịu.

‘Tender submission tomorrow. Give me 1 more day.’

Tôi có nên ngủ luôn một mạch 24 tiếng không nhỉ?



Nhưng rồi tôi cũng không giữ được lời hứa 24 tiếng của mình. Sau một đêm thức trắng cùng mọi người trong văn phòng để hoàn tất hồ sơ dự thầu, tôi về nhà và ngủ quên ngay khi đang cởi áo khoác. 14 tiếng sau khi tôi mở mắt ra thì thấy một tờ giấy nhắn gắn trên chiếc đèn ngủ. ‘Cô đã nói ra rất nhiều bí mật dự thầu trong mơ. Nếu muốn tôi giữ im lặng thì hãy mau ra khỏi giường.’ Hừ! Tôi mà nói trong mơ thì cả thế giới này hát trong lúc ngủ. Nhưng nửa tiếng sau tôi vẫn bấm chuông cửa nhà Philip.

‘Ra ngoài ăn được không? Tôi không muốn nấu ăn hôm nay đâu,’ tôi lười biếng mặc cả.

‘Ok. Nhưng ăn xong rồi thì làm gì?’ Philip hỏi.

‘Tưởng anh rảnh thế thì phải nghĩ ra rồi chứ?’

Philip gãi đầu rồi cười vẻ ngượng ngập. ‘Đi shopping không?

Tôi ngạc nhiên trố cả mắt ra. Trong tất cả những người đàn ông mà tôi quen và biết từ trước tới nay, chỉ có Jare hào hứng với việc đi shopping.

‘Tôi biết là việc tôi gợi ý đi shopping nghe có vẻ kỳ quặc nhưng muốn nhờ cô góp ý xem nên mua quà gì cho mọi người ở nhà,’ Philip vội phân trần.

‘Ồ, tôi cũng phải mua quà cho mọi người ở nhà và mấy người ở văn phòng.’ Tôi cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình. ‘Nhưng tôi góp ý thì tệ lắm,’ tôi thật thà thổ lộ sở đoản của mình, ‘Jared mới là chuyên gia trong lĩnh vực này.’

‘Thế rủ Jared đi cùng luôn.’



‘Thật không?’ em reo lên, mắt sáng ngời.

Tôi gật đầu và nhận ra một chút hào phóng của mình có thể thay đổi cả thế giới.

‘Nhưng tôi với cô đi ăn trưa trước đã nhé. Tôi vừa tìm ra một nhà hàng sườn nướng kiểu Ý ở gần đây mà Jared lại không thích những món nhiều thịt,’ tôi nói với em rồi tự nhủ dù gì thì Jared phải thông cảm là tôi không phải thánh nhân nên vẫn còn nhiều tính ích kỷ trong người.

‘Jared chỉ ăn hai bữa một ngày thôi nên trưa thế này cậu ấy cũng không muốn ăn đâu,’ em trả lời rồi lôi điện thoại ra gọi cho Jared.

Phù…May thật!



Không biết có phải gần đến Giáng sinh nên Philip trở nên tốt bụng hơn không nhỉ? Đầu tiên rủ đi shopping. Sau đó lại còn gợi ý đi cùng bạn thân của tôi nữa. Ông già Noel chắc có thật quá.

Jared nghe thấy Philip rủ đi shopping thì lập tức đóng cửa quán Muse để lên gác thay đồ cho dù tôi hẹn gặp lúc 2 giờ chiều ở Myong-dong, tức là còn 3 tiếng nữa.

‘Jared đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Tôi thì lại mặc có thế này. Có xuề xoà quá không?’ vừa hỏi Philip tôi vừa nhìn xuống chiếc áo len thụng màu kem với quần bò bó và đôi bốt da đế bệt của mình.

‘Oh dear! Cô bắt đầu hỏi ý kiến người khác từ bao giờ thế?’ Philip giả vờ sửng sốt rồi khoát tay nói: ‘And who cares? It’s holiday, Izzy. Relax and have fun.’

Vừa ra đến cửa garage chúng tôi thấy trước mặt mình một dòng xe cộ đông nghịt. Thấy Philip thở dài bên ghế lái, tôi gợi ý thử đi phương tiện công cộng một lần xem sao. Thế là Philip lại lùi xe vào trong garage rồi chúng tôi đồng ý đi bộ tới quán ăn và sau đó sẽ đi xe bus tới Myong-dong.



‘Oh food… Wonderful food… Marvellous food… Glorious food…’ em vừa vung vẩy đi vừa vui vẻ hát.

‘Izzy, nếu một người tặng cô một viên kim cương và một người khác đưa cô đến một quán ăn, cô sẽ chọn ai?’ tôi hỏi sau khi em kết thúc bài hát theo giọng của những con kền kền trong bộ phim hoạt hình The Ice Age.

‘Không có người nào làm cả hai việc đấy à?’ em hỏi lại.

‘Sao cô tham lam thế? Làm gì có ai vừa lãng mạn vừa thực tế?’

‘Kim cương mà lãng mạn à? Ở Châu Phi họ đang bắn nhau pằng pằng vì kim cương đấy.’

‘Thế tại sao khi cầu hôn, phái nam lại phải mua nhẫn kim cương?’

‘Để khiến phái nữ loá mắt mà đưa chân vào tròng.’

‘Cô làm như đàn ông muốn nhảy vào hôn nhân lắm ý.’

‘Hôm qua phiên dịch của tôi có hỏi tại sao lấy nhau rồi đàn ông không còn lãng mạn như trước khi cưới nữa.’

‘Cô trả lời sao?’

‘Tôi bảo cô ấy hỏi nhầm người rồi. Tôi còn chưa có bạn trai, làm sao mà phát biểu về cuộc sống sau hôn nhân được chứ?’

Yah! ONE THING IS CONFIRMED.

‘Vậy theo anh là tại sao?’ em giang tay chặn tôi lại để hỏi.

‘Cô hỏi nhầm người rồi. Tôi không có bạn gái, nên cũng không biết gì về sự biến đổi gen sau đám cưới đâu.’



Yeah! Philip has no girlfriend … AT PRESENT TENSE.

Và chắc vì tôi rõ không phải là bạn gái nên để mặc tôi kêu ca, phản đối, Philip chỉ cho gọi một suất sườn nướng. Tôi ngồi ngó nghiêng các bàn xung quanh xem có ai cũng gọi món sườn không nhưng hình như món đó dành cho buổi tối thì đúng hơn do tôi thấy mọi người toàn ăn pizza và mỳ. Nhưng tôi yên tâm hoàn toàn khi người phục vụ mang ra một cái khay to tướng với miếng sườn như được cắt nguyên từ một con heo.

‘Hài lòng rồi nhé,’ Philip dí một ngón tay vào trán tôi và nói.

Sau khi những giẻ sườn được gặm sạch bóng, tôi và Philip ra xếp hàng chờ xe bus.

‘Anh biết không năm ngoái tôi đi thử xe bus ở Melbourne sau hơn 7 năm, người lái xe đã khăng khăng chỉ bán vé sinh viên cho tôi thôi, cho dù tôi cố giải thích là tôi đã qua tuổi 18 từ lâu rồi. Cuối cùng tôi đành rút bằng lái xe ra để chứng minh tuổi thật đấy.’ Tôi kể cho Phillip nghe kỷ niệm vui nhộn của mình.

‘Ông ấy vẫn lái được xe sau khi nhìn thấy ngày sinh của cô chứ?’ vừa hỏi, Philip vừa che người để giúp tôi không bị chen bật ra bởi những người khác.

‘Vẫn được tuy xe chạy hơi lảo đảo chút.’

Xe bus hôm nay cũng chật cứng người nên đi đến hơn nửa đường tôi và Philip mới có chỗ ngồi. Ngồi xuống rồi tôi mới thấy thà đứng còn hơn vì cô gái ở ghế đối diện cứ nhìn Philip như muốn ăn tươi, nuốt sống. Sao chẳng có ai nhìn tôi như thế bao giờ nhỉ? Tủi thân chết đi được.



Đang ngồi trên xe bus, em bỗng đập hai tay vào nhau như nhớ ra chuyện gì quan trọng rồi quay sang tôi hỏi: ‘Philip, could you do me a favour?’

‘Depends,’ tôi cảnh giác trả lời.

‘Please don’t talk religion to Jared... He had a hard time with it…. I mean …it’s not religion’s fault but …’ em ngập ngừng giải thích.

‘It’s ok. I got it. No mention of Christmas,’ tôi hứa vì nhớ có lần em đề cập đến việc cha mẹ của Jared là người sùng đạo và không chịu công nhận con mình là gay.

Em nhìn tôi vẻ cảm kích và hỏi thêm: ‘Anh thực sự không khó chịu chứ?’

‘Không,’ tôi nói và nắm lấy tay em để em yên tâm. ‘Tôi biết thế nào là tự do tín ngưỡng mà. Tôi không nghĩ là Jared ghét Công giáo hay Thiên chúa giáo hay tôn giáo nói chung đâu. Nếu không, anh ấy đâu pha cocktail cho tôi chứ?’

‘Thanks a lot. Tôi biết đây là khoảng thời gian thiêng liêng với anh.’

‘Tôi có thể nói cho cô một bí mật được không?’

‘Tôi thích bí mật lắm,’ em gật đầu liền.

‘Tôi chẳng nhớ chi tiết kinh thánh viết gì hết,’ tôi thì thầm vào tai em.

‘Thế niềm tin của anh dựa trên cái gì?’ em ngạc nhiên hỏi lại.

‘Dựa trên những giá trị nhân văn mà cha và mẹ dạy cho tôi, bạn bè dạy cho tôi và cuộc đời này dạy cho tôi.’

‘Vậy còn Jesus Christ?’

‘Là một hiện thân xuất chúng đáng ngưỡng mộ.’

‘Though I don’t follow any religion, I believe in God too,’ em khoe.

‘Tell me about your God.’

‘Tôi tin là có một quyền năng siêu nhiên ngoài kia và đó là Chúa trời của tôi. Chúa trời của tôi không tốt cũng không xấu. Chúa trời của tôi là Chúa trời của sự lựa chọn. Ngài đưa ra những lựa chọn và bất kỳ lựa chọn nào mà tôi cầm lên thì tôi phải chấp nhận kết quả mà nó đem lại vì đó là quyết định của riêng tôi. Chúa trời của tôi không ép buộc vì vậy tôi sẽ không thể than trách.’

Tôi thấy định nghĩa Chúa trời của em thật thú vị nhưng không thấy bất ngờ. Cô hàng xóm của tôi mà không khác người thì mới bất ngờ. Tôi chỉ thấy hơi lo. Tại sao em luôn muốn giơ vai ra gánh lấy mọi trách nhiệm chứ?

Khi tôi và em đứng lên để xuống bến thì cô gái ngồi ghế đối diện quay sang nói với bạn mấy câu tiếng Hàn. Em lắc tay tôi hỏi tại sao cô gái đó lại nhìn chúng tôi với ánh mắt không thiện cảm như vậy, nhưng tôi không muốn dịch lại cho em điều tôi nghe thấy.

‘Cô ta nói gì? Lúc trước cô ta nhìn anh mê đắm, sao tự nhiên về sau lại trề môi ra như thế?’ em không chịu bỏ qua, chắc vì đoán cô gái đó đã nói gì không hay.

Tôi nhớ lại chuyện trong thang máy ở khu trượt tuyết thì phì cười rồi đành dịch ra cho em hiểu. ‘She said we showed off.’

‘Showed off what?’ em nhăn mũi hỏi.

‘Vì chúng ta nói tiếng Anh. Cô ấy nghĩ cả tôi và cô cùng là người Hàn Quốc, tự nhiên xổ tiếng Anh ra làm gì.’

‘Nhiều chuyện,’ em mím môi nói rồi tôi thấy em nghển cổ lên nhìn theo chiếc xe bus đang từ từ lăn bánh và lè lưỡi lêu lêu về phía cô gái lúc trước giờ cũng đang nhìn xuống chỗ chúng tôi. Cô gái trợn mắt tức tối nhưng xe đã chạy mất. Tôi và em đứng cười ngặt nghẽo trên phố một lúc rồi bắt đầu đi tìm Jared.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:20 AM
Chapter 10 - Food or diamond? (Part 2)

Jared ôm lấy tôi nhảy tưng tưng giữa khu mua sắm. Sau món sườn nướng tôi thấy khát nước, thế nên Jared mua cho mỗi người một cốc nước ép hoa quả rồi chúng tôi vừa ngậm ống hút vừa đi lượn lờ. Philip có một danh sách khá dài những người cần mua quà, tôi thì đơn giản hơn một chút còn Jared nói chỉ có mình tôi. Sau khi bàn bạc chớp nhoáng, cả ba đồng ý để giảm bớt gánh nặng, không phải về tiền bạc mà là cho đầu óc, thì Jared sẽ mua quà cho tôi, tôi sẽ mua quà cho Philip, Philip sẽ mua quà cho Jared. Khỏi phải nói Jared sung sướng thế nào khi được nhận quà từ Philip. Thế đấy! Bạn bè 10 năm không bằng một anh chàng bảnh trai.

Tôi là người được nhận quà đầu tiên. Jared mua cho tôi một chiếc khăn quàng cổ bằng lông thỏ, cực ấm, cực mềm mại và cực nhẹ. Khi đi ngang qua một hiệu sách, tôi nhớ đến những quyển sách vứt ở khắp nơi trong nhà Philip nên mua cho Philip 2 đôi chặn sách là 4 chiếc ô tô kiểu cổ bằng đồng đúc rất tinh xảo. Còn Philip thì thở phào nhẹ nhõm khi thấy Jared dán mắt vào một chiếc thắt lưng da màu đỏ trên eo của một manequin trong tủ kính của Lacoste.

Sau khi cả ba chúng tôi đã có quà của mình thì bắt đầu săn lùng cho những người khác. Tôi nói không sai. Về lĩnh vực tư vấn quà cáp, Jared giống như Khổng Minh trong lĩnh vực tư vấn quân sự vậy. Tôi và Philip chỉ việc mô tả người mình muốn tặng quà, Jared làm các công đoạn còn lại là lựa màu, lựa kiểu, lựa cỡ.

Bốn tiếng sau, tức hơn 6 giờ chiều một chút, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ với ba đôi chân mỏi rã rời và ba cái dạ dày đói mềm. Lếch thếch đi đến chỗ Jared đậu xe để quẳng đống đồ mới mua vào, chúng tôi không muốn gì hơn là được ăn.

‘Do you want to go crazy tonight?’ Philip hỏi.

Tôi và Jared cùng gật đầu không do dự. Thế là ba chúng tôi lôi nhau đi vào một nhà hàng Nhật ăn một ít sushi, xếp hàng nửa tiếng ở một nhà hàng Tàu chỉ để ăn ba đĩa dimsum, rồi đi sang nhà hàng Hàn Quốc bên đường ăn chung một tô mỳ trộn, tiếp đó bất kỳ nhà hàng Châu Âu, Châu Á, Châu Mỹ, Châu Phi nào mà chúng tôi thấy ở khu Myong-dong thì đều đi vào thử một chút gì đó.

‘I’m gonna die,’ Jared thều thào nói sau khi chúng tôi không còn nhớ nổi là đã ăn những gì trong suốt buổi tối nữa.

‘Chết khi no không phải là hơn hẳn chết khi đói sao?’ tôi hỏi bạn mình rồi bắt Philip vào hiệu thuốc mua một vỉ thuốc đau bụng. ‘Phòng bệnh hơn chữa bệnh,’ tôi nói và nuốt một viên thuốc rồi ép Philip và Jared mỗi người cũng phải nuốt một viên.



Sau bữa tối điên rồ nhất trong đời, chúng tôi đi tìm chỗ ngồi uống nước. Nhưng vừa nhấp đến ngụm thứ hai thì Jared nhăn mặt đẩy ly cocktail của mình ra.

‘Không thể uống thứ vô vị này thêm nữa.’

‘Tạm thời hạ tiêu chuẩn chút đi.’ Em đẩy ly cocktail lại chỗ Jared. ‘You just said you didn’t want to move a finger tonight.’

Jared nhìn ly cocktail rồi vẫn lắc đầu. ‘Sorry, but can’t compromise.’

Thế là chúng tôi lại đứng lên, chạy xe về Muse. Tôi thấy cứ như mình lại sướng. Không biết nấu ăn nên ai nấu cho cũng thấy hài lòng. Không biết pha cocktail nên uống ở đâu cũng được. Tất nhiên đồ em nấu ăn sẽ ngon hơn nhiều và cocktail của Jared thì quả là đặc sắc.



Ba chúng tôi ngồi chung trên chiếc sa lông đối diện với TV, gác chân lên bàn, uống cocktail và xem Glee trên kênh Star Movie. Tôi được ngồi ở giữa, ngả đầu sang bên phải là Jared, ngả sang bên trái là Philip. Well packed and warm!

Tập Glee hôm nay là đám cưới mẹ của Finn với ba của Kurt. Jared khóc nước mắt, nước mắt dài vì xúc động. Lúc Finn lên hát, tôi cũng hơi sụt sịt một chút nhưng cố không để rớt giọt nước mắt nào. Philip thì hai mắt ráo hoảnh, thỉnh thoảng còn liếc sang Jared rồi nhìn xuống đống khăn giấy nhăn nhúm dưới đất vẻ thán phục.

‘Cô cũng biết khóc à?’ Philip liền hỏi khi thấy tôi cũng rút một tờ khăn giấy làm tôi vội chuyền tờ khăn sang cho Jared, giả vờ là mình chỉ lấy hộ bạn thôi.

‘Iz, cậu có muốn một đám cưới như thế không?’ Jared chỉ vào màn hình TV.

‘Ý cậu là …’ tôi gãi cằm nghĩ ngợi, ‘tớ sẽ có một thằng con trai 16 tuổi và chồng tớ cũng có một thằng con trai 16 tuổi?’

‘Cậu sợ con riêng à?’

‘Không hẳn. Chỉ là như thế thì tớ phải lấy chồng những hai lần sao? Nghe kinh khủng thế?’

Philip ngồi bên cạnh tôi, ngoác miệng cười không thành tiếng.

‘Mà khi cậu có con thì cho tớ làm cha đỡ đầu nhé.’ Jared cười nịnh nọt.

‘Okay. Nhưng tớ không chắc là tớ sẽ có con đâu nhé.’

‘Sao vậy?’ Philip hỏi xen vào.

‘Những định kiến của xã hội làm con người ta trở nên thật xấu xa và độc ác. Tôi đã nhìn thấy quá đủ những người phụ nữ đau khổ và những gia đình tan vỡ vì không thể có con rồi. Tôi sẽ chỉ lấy ai không coi chuyện con cái là một phần bắt buộc của hôn nhân.’

‘Philip, anh muốn có con không?’ Jared hỏi với sang bên trái của tôi.

Philip cười ròn tan, trả lời: ‘Tôi còn không biết là mình sẽ lấy vợ hay không nữa.’

‘Thế thì chúng ta cứ sống như thế này, làm những người độc thân vui vẻ,’ Jared nói rồi nâng ly cocktail của mình lên.

‘Jared, nếu gặp mẹ tớ thì đừng kể chuyện này nhé, mẹ tớ sẽ khóc hết nước mắt đấy,’ tôi dặn bạn.

‘Gặp mẹ tôi cũng thế,’ Philip cũng dặn rồi ba chúng tôi cụng ly giao kèo.



Jared pha thêm hai ly cocktail cho tôi và Jared còn em tự đi lấy cho mình một cốc trà hoa cúc rồi ba chúng tôi lại ngồi như ba cái gối trên sa lông ở phòng khách của Jare.

‘Kiếp sau cô muốn là gì?’ tôi hỏi em.

‘Nếu không được làm người nữa thì tôi thích làm cây hơn làm con,’ em trả lời rồi giải thích, ‘Hoành tráng như hổ, báo, gấu hay sư tử đều chỉ được ăn mỗi một món duy nhất là thịt sống. Thế thì còn gì là ẩm thực nữa. Tốt nhất là làm cây. Rì rì rì, cứ thế thư thả đong đưa qua lại, không phải vắt óc rình rập rồi chạy thục mạng theo một con mồi để khi ăn được miếng thịt thì lại lẫn cả lông với da.’

Tôi thấy Jared ngả đầu ra phía sau, nhìn sang tôi như thể muốn nói ‘That’s typical Iz.’

‘You?’ em quay ngoắt sang hỏi Jare.

‘Whatever... as long as it’s straight.’

Giọng Jared nhẹ tênh mà sao tôi thấy đầy sự mỉa mai và tủi phận những người giới tính thứ ba luôn mang trong mình.

‘Hừm… Thế thì cậu có thể làm một cây cột điện... thẳng từ đầu tới chân,’ em trêu bạn rồi vội vàng ngả sang phía tôi tránh hai ngón tay của Jared đang cù vào người.

‘What’s your New Year resolution?’ Jared hỏi sau một hồi chọc lét làm em cười chảy cả nước mắt và ngó ngoáy như một con sâu trong lòng tôi.

‘Eat all Izzy’s cooking recipies and drink all your cocktail recipies.’

Jared xem ra rất hài lòng với câu trả lời của tôi rồi hích tay sang em giục trả lời.

‘Tớ á? Cậu đã nghe rõ dự định cho năm mới của Philip chưa? Để dự định đó thành hiện thực, chúng ta còn thời gian cho dự định riêng của chúng ta sao?’

...

Khi tôi trở mình, hé mắt ra thì thấy đèn phòng khách của Jared đã tắt. Ai đó đã đỡ tôi nằm xuống ghế, kê cho gối và đắp cho chăn. Tôi nghe ở phía trên đầu mình Philip đang cựa quậy, chắc vì chiếc ghế quá chật.

‘Mấy giờ rồi?’ tôi thì thào hỏi vì không biết Philip thức hay ngủ.

‘4 giờ sáng,’ Philip trả lời giọng cũng ngái ngủ.

‘Thank you very much, Philip,’ tôi tiếp tục thì thầm. ‘Jared is extremely happy today.’

‘You?’ Philip hỏi.

‘Me too... and you?’

‘Same here.’

Tôi lại thả lỏng toàn thân, kéo chăn lên tận cổ, mơ màng nhớ lại buổi shopping, bữa tối và những câu chuyện giữa những ly cocktail rồi mỉm cười hạnh phúc trong bóng tối. Tôi vừa có một ngày không thể hoàn hảo hơn. Nhưng trước khi chìm lại vào trong giấc ngủ sâu, không biết có phải do tác động của cocktail không mà tôi còn mơ thấy cả một làn hơi thở ấm áp và một nụ hôn lướt trên môi mình.

...


Chiếc ghế của em trống trơn khi tôi vươn vai ngồi dậy. Chắc là em đã dậy trước và đang ở dưới bếp với Jared. Nhưng Jared ngồi một mình trong bếp, uống trà và ăn bánh mỳ phết bơ lạc. Tôi thấy Jared đã diện chiếc thắt lưng màu đỏ tôi mua tặng hôm qua.

‘She’s gone. Urgent phone call from office and her driver picked her up,’ Jared nhìn lên giải thích.

‘When?’

‘Half an hour ago. Iz nhờ anh đem đống đồ mới mua hôm qua về nhà hộ.’

Hồ sơ thầu mới nộp được 2 hôm. Nếu có yêu cầu sửa đổi hay bổ sung thì cũng không thể nhanh như thế được nhất là đã vào vòng đấu thầu thứ 2 và ở thời điểm cận Năm mới như thế này. Vậy có chuyện gì được chứ?

‘Everything ok?’ Tôi gửi cho em một tin nhắn. Em gửi lại cho tôi một emoticon khuôn mặt cười. Nhưng sao tôi thấy không yên tâm chút nào. Tôi lên gác gom đống đồ rồi gọi taxi. Về đến nhà, sau khi tắm gội cho tỉnh táo, tôi ngồi liệt kê những người tôi quen có thể liên quan hoặc biết về dự án em đang tham gia, rồi gọi vài cuộc điện thoại và đi ra ngoài. Tôi muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên những người tôi gặp cũng cho biết là các hồ sơ thầu nộp ngày 15 còn chưa được mở niêm phong hết nên không thể có chuyện có yêu cầu chỉnh sửa, bổ sung vào lúc này. Còn một người cuối cùng để hỏi. Tôi bấm số gọi cho In Na.

...

‘Ông ta đang vận động một cuộc tẩy chay,’ Mr. Kang nói ngay khi tôi bước vào phòng họp.

‘Ai có phản ứng ủng hộ?’

‘Hiện chưa ai thể hiện rõ ràng.’

‘Theo chú thì ai có thể là người ủng hộ ông ta?’

‘Những người bên phía cánh tả,’ Mr. Kang trả lời và đẩy một danh sách về phía tôi.

‘Sự kiện chính trị gần tới nhất sẽ là gì?’

‘Đầu tháng 6 là cuộc bầu cử thị trưởng Seoul. Theo đánh giá hiện tại cánh tả mạnh hơn ở những quận trung tâm, còn cánh hữu thì đang dần chiếm thêm ghế ở những quận ngoại thành.’

‘Nhưng sao cánh tả lại ủng hộ ông ta? Chẳng phải cánh tả luôn đi theo đường hướng kinh tế mở sao?’

‘Có một số chuyện nhạy cảm vừa xảy ra ở Intewon nên cánh tả có thể đề phòng hơn mức cần thiết.’

‘Chú đã tìm hiểu được tại sao thư ký của ông Yoon lại gọi điện cho Da Jung chưa?’ tôi hỏi khi thấy tên giám đốc Yoon trong danh sách Mr. Kang vừa đưa cho tôi.

‘Tôi nghĩ đây là một cái bẫy để họ tìm hiểu động thái của chúng ta. Ông Yoon chỉ là giám đốc của một trung tâm trong dự án này. Nếu có điều tiếng gì, bên trên sẽ dễ dàng giúp lấp liếm nhưng tiếng nói của ông ta vẫn có đủ trọng lượng để làm chúng ta mất uy tín.’

Chính trị và kinh tế, vừa ghét nhau lại vừa không thể sống thiếu nhau. Những người làm chính trị luôn cho rằng những kẻ làm kinh tế lúc nào cũng bo bo lo giữ túi tiền của mình. Còn những người làm kinh tế thì luôn khinh thường những ông nghị lúc nào cũng sợ bị bê khỏi chiếc ghế ở quốc hội. Và khi đã ghét nhau sẵn lại thêm những kẻ như chủ tịch Han và giám đốc Yoon ở giữa, bức tranh càng trở nên gắt màu.

‘Chiều nay chú có ở văn phòng chứ?’ tôi hỏi Mr. Kang.

‘Tôi có.’

‘Tôi sẽ nói chuyện sơ bộ với Michael bây giờ rồi ba chúng ta họp thêm vào lúc 1 giờ chiều.’

...

Tôi biết Philip bay về Mỹ vào cuối tuần nhưng không thể thu xếp thời gian gặp hàng xóm của mình thêm một lần nào nữa kể từ buổi shopping với Jared. Tôi phải đi làm từ sáng sớm và lúc về đến nhà thì Philip đã đang ra ngoài với các bạn. Có lần tôi thấy Philip gọi điện nhưng nhấc lên lại là giọng của Seu Long. ‘Cô đến đây đi. Bạn tôi đang nhớ ...’ Cuộc điện thoại bị ngắt nửa chừng như vậy. Cuối cùng, Philip gọi cho tôi vào sáng thứ 7 khi đang chờ lên máy bay.

‘Don’t just take care of the company, take care of yourself as well, ok?’ Philip dặn dò.

‘Tôi vẫn thường về nhà để tắm và đánh răng mà. Vẫn thơm lắm,’ tôi đùa.

Philip hừ một tiếng ở đầu bên kia rồi hỏi: ‘Nước hoa cô hay dùng là gì hiệu vậy?’

‘Crabtree & Evelyn.’

‘Chưa nghe thấy bao giờ.’

‘Họ có cả loại dành cho nam đấy. Khi nào về Melbourne, tôi sẽ mua cho anh dùng thử nhé.’

‘Tôi có phải trả tiền không?’

‘Hì. Nó rẻ hơn Armani hay Ralph Laurent nhiều.’

‘Izzy,’ giọng Philip chợt trùng xuống, ‘Han In Young đang đi lại rất nhiều với ứng cử viên Joon Sung Hyun và các ủy viên thân cận của ông Joon. Cho dù chủ tịch Han bị coi thường như một con chó nhưng có vẻ ông Joon đang cần một con chó để gác cửa.’

‘Sao anh biết?’

‘In Na nói với tôi tối qua.’

‘Và anh nói với tôi những gì con gái chủ tịch Han nói với anh?’

‘Izzy...’

‘Và tôi sẽ dùng những gì con gái của ông ta nói để đánh lại đối thủ của mình?’

‘Izzy...’

‘Lee Kwang Hoon ssi, have a safe trip with lot of funs and come back,’ tôi dặn Philip rồi cúp máy, nhắm mắt ngồi nghĩ về thông tin Philip vừa nói cho mình biết. Tôi làm sao có thể chấp nhận được chuyện đó chứ? Dùng hàng xóm duy nhất của mình như một kẻ đi moi tin từ một cô gái thơ ngây?

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:21 AM
Chapter 11 – My best and only

Philip đi rồi, tầng 19 thật buồn tẻ. Thỉnh thoảng tôi mở cửa nhà Philip vào lựa mấy cuốn sách cho dù chẳng có thời gian để đọc. Tôi thấy hai cặp chặn sách mà tôi mua tặng cho Philip được bày trên bàn ở phòng khách và ở khung cửa sổ của bức tường ngăn với bếp. Từ trước tới nay mọi người thường rất ngạc nhiên khi thấy tôi luôn ở một mình. Tôi chưa bao giờ có khái niệm ‘share’ nhà với bất kỳ ai hết. Tôi luôn muốn có một không gian riêng, làm những việc mình thích vào những giờ mình thích. Hàng xóm của tôi tên là gì, làm gì, đi đâu, tôi chưa bao giờ quan tâm. Ai dọn đến, ai dọn đi, tôi cũng chẳng biết. Tôi không thích ai xía vào không gian riêng của tôi nên cũng không bao giờ đặt chân vào chốn riêng tư của người khác. Đây là lần đầu tiên tôi thấy sự trống vắng khi chỉ còn lại một mình.

Sau bữa tiệc cuối năm thịnh soạn với mọi người trong công ty, trước ngày Giáng sinh, tôi đóng gói vài bộ quần áo rồi đến tá túc ở nhà Jare dvà không về nhà mình cho đến tận qua Năm mới. Tối tối, tôi và Jared vẫn ngồi chung trên chiếc sa lông và để cảm thấy bớt trống trải ở phía bên trái, tôi bỏ thêm một đống gối dựa cạnh mình.

‘Max sounds better,’ tôi nhận xét vì thấy hôm nay Max thường đến quán của Jared nhưng tôi ở trên gác để hai người thoải mái nói chuyện.

‘A little bit more comfortable.’ Jared bấm một đốt ngón tay để minh họa.

‘Slow but progressing, right?’

‘Yep. He starts talking about his family.’

‘So he’s your New Year resolution?’

‘A long term project. Công việc của cậu thuận lợi chứ?’

‘Tớ may mắn có những đồng sự tốt. Quan trọng nhất là nội bộ đoàn kết nhờ đó tớ có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho những thử thách bên ngoài.’

‘Philip thế nào?’

‘Chắc đang hưởng thụ tới bến,’ tôi nhún vai đoán đại.

‘Hai người không liên lạc à?’ Jared ngạc nhiên hỏi.

‘Liên lạc gì chứ? Hàng xóm chứ có phải người yêu đâu mà suốt ngày gọi điện với nhắn tin,’ tôi giãy nảy lên trả lời.

‘Iz,’ Jared nheo đôi mắt xanh thẫm màu lục của mình nhìn tôi, ‘nếu đổi hàng xóm Philip lấy một anh bạn trai, cậu có đổi không?’

Tôi nghẹo đầu sang đống gối ở bên trái nghĩ về câu hỏi của Jared. Tôi sẽ làm những gì với một người bạn trai nhỉ? Lâu quá rồi, tôi đã quên mất rất nhiều những kỷ niệm cũ, vậy nếu với một người mới thì sao? Hình như chỉ còn thiếu hoa hồng, nến thơm và những nụ hôn. Nhưng tôi không thích hoa hồng và nến thơm cho lắm.



Về đến Mỹ tôi mới biết quyết định rủ Jared đi shopping cùng là hoàn toàn chính xác. Mọi người khen ngợi hết lời những món quà tôi tặng khiến tôi đỏ hết cả tai vì không dám thừa nhận là mình chẳng chọn nổi món nào trong số đó. Năm sau phải tiếp tục phát huy mới được.

Arlington cũng lạnh như Seoul vậy. Tôi định chụp một tấm hình phong cảnh toàn tuyết từ cửa số phòng của mình để gửi cho em nhưng rồi thấy lần em về Melbourne cả mấy tuần cũng có nhắn cho tôi một từ nào đâu. Hơn nữa tôi vẫn còn giận em vì cuộc điện thoại cuối cùng. Tôi biết em không muốn lợi dụng tôi và In Na trong chuyện cạnh tranh với Dong Wang nhưng cũng nên hiểu cho tấm lòng của tôi chứ. Tôi có lo lắng cho em thì mới làm vậy thôi. Thế nên tôi quyết định không nhắn gửi gì cho em hết để thử xem lần này em có chịu nhắn tin trước không.

Giáng sinh qua đi không có một tin nhắn nào. Tôi tự an ủi vì em không theo đạo nên mới không nói gì. Nhưng rồi sang cả ngày cuối cùng của năm, số điện thoại của em vẫn im re. Tôi bắt đầu thấy cáu. Đến tận gần 10:30 sáng khi mẹ vô tình nói có người anh họ hỏi xin số điện thoại của tôi ở Hàn Quốc, tôi mới nhớ ra là em làm gì có số ở Mỹ của tôi chứ. Tôi đã làm mẹ giật cả mình khi xô ghế đứng dậy chạy vội lên lầu, cuống cuồng tìm mobile, nhắn tin chúc mừng Năm mới cho em. Chỉ còn mấy phút nữa là Seoul sang năm mới, hy vọng không bị nghẽn mạch để tin nhắn của tôi đến kịp.



Đêm Giao thừa tuyết không rơi nhưng nhiệt độ xuống tới -4[sup]o[/sup]C. Tôi và Jared như hai con gấu chỉ muốn đi ngủ đông nên quyết định không ra ngoài mà ở nhà, trùm chăn, uống chocolate nóng và đếm giờ theo TV. Melbourne trước Seoul hai tiếng nên lúc 10 giờ tối tôi đã gửi một loạt tin nhắn cho hội bạn. Hà Nội thì sau Seoul hai tiếng nên tôi sẽ thức đến 2 giờ sáng để gọi về nhà. Tôi tra trên Internet thì Arlington sau Seoul 14 tiếng tức là quá trưa ngày mai, Philip mới đón Năm mới. Tôi cũng muốn nhắn tin cho Philip nhưng chẳng biết số liên lạc ở Mỹ. Tuy vậy tôi cũng cứ soạn một tin lưu trong máy.

‘Ting,’ còn cách Năm mới 1 phút nữa thì mobile của tôi kêu một tiếng thật thanh và màn hình bật sáng.

‘To my best and only neighbour, HAPPY NEW YEAR!!!!!!!!’

Đọc dòng tin nhắn từ Philip, tôi thấy toàn người mình run lên và quên mất cả Jared đang ngồi cạnh mình.

‘Iz,’ Jared gọi nhỏ, ‘Năm mới được 5 phút rồi.’

Tôi quay sang ôm bạn mình và để một giọt nước mắt rơi xuống vai áo len của Jared.



Chắc bị nghẽn mạch rồi vì không thấy em trả lời gì. Damn! Tôi nên gửi trước cả tiếng mới phải. Mẹ thấy tôi thất thểu đi xuống thì lo lắng nghĩ tôi bị mệt.

Nhà tôi chẳng mấy chốc đông nghịt người và đầy ắp tiếng cười nói. Gia đình của hai chị rồi họ hàng ở gần chạy tới. Tôi tạm quên chiếc mobile trong túi, chạy ra sân chơi trò ném tuyết với mấy thằng cháu. Đến chiều mẹ và hai chị lại dọn ra một bàn tiệc khổng lồ và tất cả mọi người lại say mê ăn uống, nói chuyện. Sau bữa tối, chúng tôi đến nhà thờ thêm một lần nữa rồi trở về nhà cùng chờ Năm mới trong phòng khách.

5 phút nữa đến Năm mới, bọn trẻ con được đánh thức hết dậy để cùng đếm giờ. Tôi lôi chiếc mobile ra nhưng màn hình đen xì.

Mọi người trong nhà bắt đầu đứng dậy đếm ngược thời gian. 10. 9. 8…

‘To my best looking and only male neighbour, HAPPY NEW YEAR TO YOU 2 AND 3 AND 4EVER!!!!!!’

Nếu chui được và trong chiếc mobile này rồi bấm nút gửi thì tôi có thể về Seoul trong nháy mắt không nhỉ? Mải đọc dòng tin nhắn từ em, tôi đã không biết Năm mới sang từ lúc nào cho đến lúc mấy thằng cháu trèo lên vai và hét vào hai bên tai ầm ĩ.




Khi tôi mở cửa nhà để đi làm thì cũng là lúc Philip kéo va li bước ra từ thang máy. Nhìn thấy tôi, Philip dụi dụi mắt rồi cúi xuống ngó sát tận mặt. Tôi giơ hai ngón trỏ lên đầu làm thành hai cái sừng rồi nhe răng cười. Đúng ra tôi đã rời Seoul hai ngày trước nhưng ‘con chồn hôi hám’, biệt danh mới mà Da Jung tặng cho chủ tịch Han, khiến tôi phải lùi lại thêm ba ngày.

‘Anh ốm à?’ tôi hỏi khi thấy hai mắt của Philip hơi sưng và môi thì đỏ chót còn trán thì nóng ran khi tôi giơ tay lên sờ thử. Ăn chơi quá đà đây mà.



Em lay vai gọi tôi dậy. Thế ra không phải là mơ à? Lúc trước nhìn thấy em ở hành lang tôi đã nghĩ mình bị ảo giác. Hai ngày trước khi về Seoul, tôi bắt đầu thấy mệt, chắc do ngủ thì ít mà chơi thì nhiều. Mẹ bảo tôi ở lại cho đến khi hết bệnh hãy về nhưng tôi gọi điện cho hãng hàng không mấy lần mà không đổi được vé.  Thế nên lúc đi ra sân bay tôi đã rất chán đời vì nghĩ đến cảnh mình thì nằm còng queo một mình trên giường ở Seoul còn em đang vui vẻ ngồi phơi nắng  ở Melbourne.

‘Anh ăn cháo đi rồi uống thuốc,’ em chỉ tô cháo đang bốc khói trên chiếc tủ con.

‘Cô cười gì thế?’ tôi hỏi khi thấy em cứ ngồi ở cạnh giường nhìn tôi cười.

‘Anh bị bệnh tôi thấy vui quá. Lần nào tôi ốm, anh cũng nhìn tôi coi thường, ra vẻ mình là người khoẻ mạnh, lại còn dặn tôi phải biết tự chăm sóc bản thân,’ em dài giọng nói rồi xoay người nhặt chiếc túi xách lên.

‘Cô đi đâu đấy?’ tôi vội hỏi tiếp.

‘Đi làm chứ đi đâu. Năm mới qua lâu rồi. Hello, get yourself back to earth,’ trêu tôi xong em nhỏm người đứng dậy.



Tôi vừa định đứng dậy thì Philip kéo tay tôi ngồi xuống trở lại rồi ôm lấy tôi từ bên trái, cằm kề lên vai tôi.

‘Don’t go.’

Tôi lại thấy mình lơ lửng và quên mất cả thở như lần Philip ôm tôi ở khu trượt tuyết. Nhưng rồi chuông điện thoại réo vang. Chắc chú lái xe Goo gọi điện để báo đang đợi dưới sảnh. Philip cũng đã buông tôi ra.

‘Nhớ uống thuốc nhé,’ tôi dặn Philip thêm một lần nữa rồi đi ra cửa.



Miệng tôi nhạt thếch nhưng tôi vẫn ăn hết tô cháo của em. Ăn để có cảm giác em đang ở bên cạnh mình. Nhưng sao em vẫn ở Seoul nhỉ? Đúng ra phải về Melbourne hai ngày trước rồi chứ? Hay lại có chuyện gì với Dong Wang? Tôi định suy nghĩ thêm nhưng mấy viên thuốc cảm khiến đầu óc tôi lơ mơ. Ngủ một chút rồi dậy tính tiếp vậy.

Nhưng khi tôi tỉnh dậy thì em đã đang ngồi trên máy bay đi Melbourne. ‘Yippee! Melbourne sun is calling for me. See ya in Feb.’

Sao gọi tôi dậy ăn cháo được mà lại không gọi tôi dậy để nói một câu tạm biệt chứ? Viết dòng tin nhắn này còn tốn thời gian hơn mà. Tôi hậm hực nhìn tờ tin nhắn vì biết chẳng thể làm gì được hơn. Bỗng tôi nhận ra trên tường còn có thêm mấy tờ tin nhắn nữa, mỗi tờ có một mũi tên, liền vội trèo khỏi giường đi theo hướng mũi tên ra phòng khách, rồi vào bếp và thấy các mũi tên dừng lại trên cánh cửa tủ lạnh. Hoá ra em đã chuẩn bị sẵn cho tôi vài món khác, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hoặc đun nóng nước dùng trên bếp đổ vào là ăn được. Bận việc ở văn phòng thế, không biết lấy đâu ra thời gian để làm những thứ này chứ?

‘Không có tôi ở đây, nhưng vẫn nhớ dùng lý trí để rửa bát đĩa đấy nhé.’ Thêm một dòng nhắn nhủ của em trên mặt bếp. Tôi đang ốm mà, không cho tôi ở dơ chút sao?

Và bát đĩa đã luôn được rửa sạch còn tờ giấy nằm ở đó cho đến ngày em về.



Tháng 1, Melbourne nóng khủng khiếp. Có hôm lên đến 42[sup]o[/sup]C. Mọi người kêu la oai oái nhưng tôi thấy thích vô cùng. Không có tuyết, hoàn toàn không có tuyết, trừ khi mở tủ lạnh để lấy kem. Ngoài tình hình đấu thầu càng ngày càng căng thẳng ở Seoul, 6 tháng đầu năm tài chính của công ty khá ổn nên tôi không bận rộn gì nhiều với việc họp hành. Michael đã rất tâm lý khi yêu cầu mọi người trong văn phòng tập trung họp với tôi hết trong tuần đầu tiên để tôi có chút thời gian với bạn bè.

Tôi kể cho Michael về Jared. Michael vui lắm và ngay chiều hôm đó đưa cho tôi một hộp quà nhờ tôi chuyển cho Jared. Còn tôi, vì đã mua quà cho gia đình khi còn ở Seoul, hơn nữa Melbourne hoàn toàn nghịch mùa với Hà Nội nên lần shopping duy nhất của tôi trong 3 tuần ở Melbourne là để đi mua cho Philip nước hoa của Crabtree & Evelyn như đã hứa. Tôi rất thích hiệu nước hoa này, tuy không hề đắt tiền nhưng hương thơm mang đậm sắc thái của tự nhiên chứ không sực nức và ngột ngạt. Tôi lựa cho Philip một lọ có mùi của gỗ đàn hương, pha thêm chút hoa oải hương và hổ phách. Thể hiện sự ấm áp, lôi cuốn và đam mê, trên vỏ hộp có ghi chú như thế.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:22 AM
Chapter 12 – Left or right?

Thông tin từ In Na đã trả lời cho thắc mắc của tôi là tại sao em ở lại Soeul đến tận ngày tôi quay về. Đảng cánh tả đang trở nên thủ cựu hơn bao giờ hết khi gay gắt chỉ trích chính quyền hiện tại đã mời những nhà đầu tư nước ngoài vào dự án này. Theo họ những nhà đầu tư trong nước hoàn toàn có đủ khả năng đảm nhận tất cả 30 hạng mục. Không chỉ công ty của em mà tất cả các nhà đầu tư nước ngoài khác đều đang ở vào thế bất lợi.

Tôi càng thấy sốt ruột cho công việc của em nhưng em đang ở xa nên không tiện nói. Mà mấy tuần không ở đây, em cũng chỉ nhắn tin cho tôi duy nhất một lần hỏi thăm tôi ốm đau thế nào. Khi tôi nói đã khoẻ lại rồi, em gửi lại vỏn vẹn đúng 2 từ ‘Good boy’ rồi im tịt luôn. Nhìn thấy chữ ‘boy’, tôi tức đỏ mặt và tự nhủ khi nào em về sẽ phải lập tức chỉnh sửa lại việc này.



Bạn có thích Tết không? Thú thực là tôi về ăn Tết chủ yếu là để gặp gia đình mình chứ kể từ khi Việt Nam không cho đốt pháo đêm Giao thừa nữa, tôi cũng hết khoái Tết. Không còn những tiếng nổ đanh giòn và mùi khói pháo lan trong gió báo hiệu một năm cũ đã qua, một năm mới vừa tới, Tết chỉ còn mưa, lạnh và ẩm ướt. Độ ẩm cao trong không khí khiến vai tôi lại nhức lên. Tuy vậy, tôi vẫn rất không mong Mr. Kang gọi cho tôi từ Seoul. Theo kết quả chấm thầu sơ bộ, chúng tôi có điểm cao hơn của Dong Wang, nhưng nhà thầu có thể sẽ đưa ra một số yêu cầu bổ sung bất lợi cho chúng tôi. Tôi cần trở về Seoul gấp. Bố mẹ nghe tin, không vui, nhưng cũng không than phiền. Cháu trai thì bắt bố phải cho đi cùng với cô ra sân bay. Chị dâu lo tắc đường nên giục chồng mình phải chở tôi đi sớm cả tiếng để đề phòng. Anh tôi đánh vật với chiếc ô tô để luồn lách qua những con phố đông đúc. Tôi thấy có lỗi với gia đình nhỏ bé của mình nhưng thấy xin lỗi cũng chẳng ích gì.




‘Are you really here?’ tôi hỏi khi em ra mở cửa. Lúc trước khi nghe tiếng nhạc phát ra nho nhỏ từ cửa nhà em, tôi đã tưởng có kẻ đột nhập dù theo lý thuyết thì chẳng thằng điên nào lại bật nhạc khi đập hộp nhà người khác.

‘Ừm, phải về sớm mấy ngày,’ em chép miệng trả lời.

‘Có chuyện gì à?’ vừa bước theo em vào trong nhà tôi vừa hỏi.

‘Kinh doanh thì lúc nào chả có chuyện,’ em phẩy tay nói như không có vấn đề gì to tát.

Đúng là kinh doanh lúc nào chả có chuyện, nhưng em không nói rõ là chuyện gì. Tôi cảm nhận được sự né tránh trong câu trả lời của em. Vậy thì chắc chắn là chuyện với Dong Wang rồi nên em mới không nói. Gần đây tôi thường xuyên gặp In Na hơn vì thấy In Na càng ngày càng buồn, và cũng vì muốn biết chủ tịch Han và con trai ông ta đang dự tính những gì với công ty của em.

‘Thấy tôi về không vui à?’ em chống nạnh bắt bẻ khi thấy tôi đứng thần mặt ở phòng khách.

‘Không. Cô về, ồn ào chết đi được.’

Nói xong tôi mới để ý là em đang đưa ra cho tôi một cái hộp màu nâu nhưng liền giật lại khi nghe câu trả lời của tôi.

‘Gì đấy?’ tôi hỏi.

Nhưng em không trả lời mà cầm theo chiếc hộp bỏ vào trong phòng ngủ. Tôi chạy theo, giằng chiếc hộp khỏi tay em rồi chạy ra phòng khách, nhanh tay tháo nơ trước khi em kịp ngăn lại.

‘Là quà cho tôi mà. Mua rồi sao không chịu tặng chứ?’ tôi nói rồi nhấc lọ nước hoa lên ngắm nghía. ‘Còn gì nữa đây?’ tôi hỏi tiếp khi thấy ngoài lọ nước hoa còn một lọ thuỷ tinh dài khác ở bên cạnh.

‘Lọ xịt phòng cùng mùi hương,’ em giải thích.

‘Hàng xóm của tôi hào phóng nhỉ.’

‘Vì đang đợt giảm giá, mua một-tặng một nên tôi mới chọn thôi,’ em dằn dỗi nói.



‘Giảm giá hay cho không cũng được, tôi nhận tất,’ Philip nói tỉnh queo rồi mở nắp lọ nước hoa, xịt lên người. ‘Cô biết không nước hoa cho đàn ông là để hấp dẫn phụ nữ, nước hoa cho phụ nữ là để hấp dẫn đàn ông. Thế nên cô đừng bao giờ dùng nước hoa của đàn ông nhé.’

‘Thật không đấy?’ tôi hỏi lại

‘Thế cô thấy tôi hấp dẫn không?’ Philip vừa hỏi vừa chìa cổ về phía tôi.

‘Có nước hoa tôi tặng đúng là hấp dẫn hơn hẳn,’ tôi đốp lại.

‘Đi.’ Philip kéo tay tôi đứng dậy.

‘Đi đâu?’ tôi vẫn ngồi ỳ trên ghế hỏi.

‘Ăn lẩu. Hôm nay hội đủ điều kiện để ăn lẩu rồi.’

Oh yeah! Tôi đứng vụt dậy, cười ngoác đến tận mang tai.



Người thì bé xíu mà sao lại mê ăn uống đến thế được nhỉ? Nghe tôi rủ đi ăn lẩu, em trông như vừa trúng số độc đắc. Tôi đưa em đến nhà hàng quen thuộc kể từ lần ăn sinh nhật em. Chúng tôi gọi một nồi lẩu thập cẩm vì em không thể quyết định giữa lẩu hải sản hay lẩu bò. Trong lúc đợi nhà bếp chuẩn bị, tôi đi rửa tay. Khi tôi quay lại bàn, em chau mày nhìn chiếc thắt lưng kiểu punk rock tôi đang đeo.

‘Anh mất bao nhiêu lâu để đeo nó lên người?’ Em chỉ những vòng dây xích các kích cỡ to nhỏ và nhìn như đan chéo vào nhau rất phức tạp.

Tôi tưởng em nghe punk rock suốt ngày thì phải thích những thứ này chứ? Hóa ra nghe và nhìn không giống nhau à?

‘Đeo lên thì hơi lâu nhưng cởi ra thì nhanh lắm,’ tôi đùa nhưng chỉ dám nói nho nhỏ vì sợ mọi người xung quanh nghe thấy.

Em lườm tôi qua mặt bàn rồi hỏi: ‘How’s your family? Lần trước gặp nhưng anh bị ốm nên không kịp hỏi thăm.’

‘Thanks. They’re all good. À, mà ai cũng khen quà Jared chọn đấy. Tôi nợ anh ấy một lời cảm ơn.’

‘Mọi người ở nhà tôi cũng thích. Chúng ta thật là những đứa con hư.’

‘Cô phải trở lại đây sớm thế chắc mọi người ở nhà buồn lắm?’ tôi hỏi tuy đã đoán được câu trả lời.

Em nhìn xuống, thở dài.

‘Mà sao lúc đi cô không gọi tôi dậy để chào tạm biệt?’ tôi vội lên giọng trách cứ để kéo em khỏi cảm giác có lỗi với gia đình.

Nhưng tôi ngỡ ngàng trong lòng khi em ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi.



Tôi làm sao mà gọi Philip dậy để chào tạm biệt được chứ? Tôi chỉ muốn ở lại để nấu thêm cháo cho Philip ăn và nhắc Philip uống thuốc đúng giờ. Và nếu Philip dậy rồi lại ôm lấy tôi như lúc trước và bảo tôi đừng đi, tôi sẽ không thể đứng lên và ra sân bay. Tôi còn chẳng dám gửi nhiều tin nhắn hỏi han vì chúng chỉ càng làm tôi thấy khổ sở hơn.

May mà nồi lẩu nghi ngút khói đã được đặt chính giữa chúng tôi và để tránh câu trả lời tôi vội vàng cầm đũa lên nhúng một miếng mực thật to và dầy vào một góc nồi lẩu.



Em ngồi nhìn chăm chú miếng mực săn dần lại trong nồi nước nóng, còn tôi ngồi nhìn phản ứng của em. Khi em nhép nhép miệng, nhấc đũa lên lần nữa tôi biết đã đến lúc hành động.



Nhanh như ăn cướp, Philip gắp mất miếng mực của tôi. Nếu như không phải đang ngồi giữa quán ăn đông khách, tôi đã nhảy sang móc lấy miếng mực đang ở trong miệng Philip rồi. Và để đáp trả ánh mắt căm hờn của tôi, Philip còn cố tình nhai nhóp nhép ngon lành và cười đắc chí.



Suốt cả bữa tối, tôi không được ăn thêm miếng mực nào nữa. Em đã kéo đĩa mực về phía mình và nhìn tôi với ánh mắt ‘Nếu anh còn đụng vào đĩa mực, tôi sẽ nhúng lẩu anh luôn’. Vừa ăn, chúng tôi vừa kể cho nhau nghe Năm mới của mình. Em có vẻ không hào hứng với những dịp kỷ niệm. Không thích sinh nhật, không đón Giáng sinh, giờ cũng chẳng thích Năm mới.

‘Nhưng vẫn thích quà,’ em chú thích sau khi nghe nhận định của tôi.

Trên đường về nhà sau bữa tối, em đột nhiên vươn người sang phía tôi hít hít.

‘Woah! Mùi nước hoa của tôi cùng với mùi lẩu … hấp dẫn thật đấy.’ Em khép hờ mắt, làm bộ ngất ngây rồi ôm bụng cười.

Tôi đưa cánh tay lên ngửi mới thấy đúng là quần áo mình toàn mùi nước dùng lẩu. Lúc trước ngồi ở bàn sao thấy thơm thế, bây giờ no rồi ngửi thấy ngấy tận óc. Tôi quay sang định nói với em là tôi sẽ đem bộ quần áo này qua bắt em giặt sạch thì thấy em đang ngả đầu ra sau ghế, môi lại hơi chu lên huýt sáo.

‘Only boys can do that,’ tôi nói móc vì nhớ lại tin nhắn của em từ Melbourne.

‘Only boys get sulked when called boys.’ Mỗi lần nói chữ ‘boys’ em lại quay mặt sang phía tôi, cố tình kéo giọng thật dài để chọc.

Bị em bắt bài tôi tức xì khói nhưng thấy dù sao em cũng đã mua quà cho mình nên tôi không thèm cãi tiếp nữa mà đổi sang chia sẻ với em về dự định mới của mình.

‘Lúc trước, tôi định sau năm 30 tuổi sẽ dần tiếp quản công ty của ba, nhưng bây giờ tôi muốn lập một công ty riêng của mình ở Hàn Quốc.’

‘Chắc anh đã bàn với ba anh trong đợt nghỉ lễ vừa rồi?’ em hỏi, giọng đã đổi sang nghiêm túc.

‘Cô không ngạc nhiên về quyết định của tôi à?’ tôi hỏi lại.

‘No, why?’

‘Why not?’

Em ngồi thẳng dậy nhìn những cột đèn led trên nhảy múa trên bảng điện tử của chiếc CD player theo nhịp điệu của bài hát rồi nói: ‘Công ty hiện tại có thể là mục tiêu cả đời của ba anh nhưng không phải là của anh. Nó không phải là cái đích mà anh muốn đến. Nó chỉ là một phần trong kế hoạch của anh thôi.’

Tôi đưa tay phải của mình ra tìm bàn tay trái của em rồi nắm chặt lấy. Trong dịp về thăm nhà vừa rồi tôi thấy ba vẫn còn rất hứng thú với công việc, hai chị cũng đang làm rất tốt vai trò trợ giúp ba. Tôi không thấy mình cần xen vào một hệ thống đang hoạt động tối ưu. Tôi biết mọi người sẽ vẫn hoan nghênh tôi nhiệt liệt nhưng tôi tự thấy mình không cần thiết ở đó, vì thế tôi không muốn ở đó. Và một lần nữa em lại hiểu tại sao tôi quyết định như vậy.

‘Đừng nói với ai khác nhé,’ tôi dặn trong thang máy vì em là người duy nhất ngoài gia đình mà tôi muốn chia sẻ dự định của mình. Em nhìn tôi và mỉm cười hứa trong im lặng.

‘Izzy,’ tôi gọi khi em đang mở cửa, ‘Han In Young…’

‘Philip,’ em lập tức ngắt lời tôi, nụ cười đã tắt từ khi nào.

‘Listen to me first,’ tôi năn nỉ em nghe tôi một lần.

‘Nếu anh định nói cho tôi biết Han In Young và con trai ông ta đang định làm gì liên quan tới dự án tôi đang tham dự thì đừng nói vì tôi sẽ không nghe đâu. Và nếu anh vẫn cố nói, tôi sẽ rất … rất không vui đấy.’



‘Nhưng tôi muốn giúp,’ Philip nói và nhìn tôi với ánh mắt tổn thương.

Tôi thấy lòng mình trùng xuống nhưng không thể đồng ý. ‘Không phải trong chuyện này.’



Khi tôi định nói tiếp thì em giơ tay lên ngăn và lùi người lại, mắt đầy vẻ hoảng sợ.

‘I just want to say good night,’ tôi nói rồi bước tới hôn nhẹ lên trán cô hàng xóm bé nhỏ nhưng cứng đầu.

‘Sorry,’ em nói nhỏ, mắt chớp chớp rồi vội quay vào nhà, đóng cửa.

‘Why can’t I?’ tôi hỏi cánh cửa 1901. Trong khi tôi sẵn sàng chia sẻ với em mọi dự định và hoài bão của mình thì em lại không chịu mở lòng để tôi bước vào thế giới công việc của em? Tôi cảm giác như mình đang đứng bên lề của vạch biên giới nhìn em chiến đấu sống còn ở bên kia mà không cách nào xông vào trợ giúp. Tôi là gì đối với em chứ?




Jared tỉ mẩn bóc lớp giấy gói để không bị rách rồi  rú lên khi mở hộp quà của Michael. Một chiếc bình shaker mà theo Jared là cực xịn.

‘May là tớ không mua quà gì cho cậu chứ không sẽ bị vứt xó thôi vì làm sao mà so được với thắt lưng của Philip và bình shaker của Michael chứ,’ tôi trêu khi thấy Jared đứng vuốt ve chiếc bình.

‘Sự xuất  hiện của Iz đã là quà cho Jared rồi,’ Jared nói rồi kéo ghế lại ngồi cạnh tôi. ‘Đúng ra tớ không muốn năm ngoái kết thúc đâu. Năm ngoái thật tuyệt. Tớ có cậu ở đây, biết thêm Philip và nhờ thế lại làm quen được cả với Max.’

Tôi không có thói quen hồi tưởng về quá khứ  nhưng cũng thấy tiếc khi năm ngoái qua đi. Tôi đã có một năm ở Seoul đáng nhớ hơn dự tính. Các đồng sự và nhân viên ở công ty không có gì đáng chê trách, lại luôn làm việc hết mình. Tôi tìm được Jared ở nơi mà tôi không bao giờ ngờ tới. Và nhất là khi tôi cứ tưởng lịch hàng ngày của mình sẽ là làm việc, làm việc và làm việc thì Philip xuất hiện khiến không ngày nào của tôi giống ngày nào.

Một năm mới đã bắt đầu. Nhìn bên ngoài giường như không có gì thay đổi. Mọi người ở công ty đã quay trở lại guồng làm việc bình thường. Jared và quán Muse vẫn vui vẻ đón tiếp tôi. Hàng xóm của tôi vẫn đẹp trai như thế, vẫn sang nhà tôi lục lọi trong bếp tìm đồ ăn hay thỉnh thoảng kéo tôi ra ngoài bất chợt, nhưng sao gần đây những câu chuyện giữa chúng tôi thường bị ngắt quãng với những tiếng thở dài, với những ánh mắt đầy vẻ hờn giận, và những câu nói bỏ dở giữa chừng.



‘Jared nói với tôi là cậu ấy thấy tiếc năm ngoái vì năm ngoái thật vui,’ em đột nhiên nói khi ngồi nhìn tôi quay chai nước cam rỗng trên bàn ăn trong bếp. Hôm nay là lần đầu tiên em nấu món Âu. Suốt cả một mùa đông ăn quá nhiều thịt khiến tôi tự nhiên thấy nóng trong người vô cùng nên đem qua than với em. Em liền chạy ra siêu thị mua rau về làm cho mỗi đứa một tô salad cực đã.

‘Thằng bạn Min Soo của tôi thì lại hớn hở vô cùng vì năm mới đã đến.’ Tôi nhớ Seu Long đã kể lại cho mình nghe là Min Soo đã uống đến say mềm và bị vợ cằn nhằn một trận.

‘Công ty của Min Soo thế nào rồi? Có lần anh kể là mỗi người trong hội đã góp một chút vốn giúp anh ấy, có đỡ được nhiều không?’ em hỏi thăm.

‘Hôm trước nó vừa họp cả hội để nói về kế hoạch trả nợ chúng tôi. Xem ra mọi việc đã khá lên thì nó mới tính được thế.’

‘Vậy thì tốt rồi. Vẫn không có tin tức về người họ hàng của Min Soo à?’

‘Izzy,’ tôi ngừng quay chai nước, nhìn thẳng vào mắt em, ‘cô thấy thế nào khi Min Soo đồng ý nhận tiền từ chúng tôi?’

Em nhún vai nói: ‘Thế nào là thế nào? Bạn bè thì giúp nhau trong lúc hoạn nạn thôi.’

‘Vậy sao cô không để tôi giúp cô?’

‘Anh có bao nhiêu tiền để cho tôi vay chứ?’ em cười nhưng mắt lảng nhìn ra chỗ khác rồi đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.

Tôi thở dài chán nản. Lần nào cũng vậy, em luôn bỏ đi mỗi khi tôi đề cập đến chủ đề này. Tôi đã thử mọi cách, nói những lúc em đang vui nhất, hoặc lúc em vô tình kêu mệt vì việc công ty, hay như lúc nãy khi liên hệ đến Min Soo, nhưng em vẫn không nhượng bộ.

‘Philip, có phim gì hay không? TV buồn ngủ quá,’ em hỏi từ phòng khách.

‘Không. Nếu cô buồn ngủ rồi thì về nhà nghỉ đi,’ tôi uể oải trả lời rồi đứng dậy để đi vứt chai nước cam vào thùng rác.

Khi tôi quay người lại thì thấy em đã đứng dựa vào bức tường ngăn phòng khách với nhà bếp, mắt nhìn tôi đượm buồn rồi chào tạm biệt và đi về nhà. Đến lúc tôi bớt giận dỗi để nói với theo câu chúc ngủ ngon thì cánh cửa đã đóng lại sau lưng em rồi.



Mr. Kang vẫn hàng ngày lao tâm khổ tứ đi tìm hiểu thông tin khắp nơi về động tĩnh của Dong Wang, trong khi tôi chỉ cách câu trả lời có một bức tường. Vậy sao tôi không thể chấp nhận lời giúp đỡ của Philip chứ? Chỉ cần tôi gật đầu thôi, Mr. Kang sẽ không phải bạc tóc nữa, tôi và Michael cũng chẳng phải tối ngày ngồi bàn đối sách, cả công ty sẽ đỡ căng thẳng hơn.

Bạn đã bao giờ cần tìm chỗ đứng trong đám đông chưa? Nếu bạn chen lấn, xô đẩy để tìm chỗ trống, những gì bạn tìm được sẽ chỉ là những cái nhìn tức giận, những lời trách mắng và có khi đám đông còn đẩy bật bạn lại ra ngoài rìa. Để tìm một chỗ đứng trong đám đông, tốt nhất bạn nên bình tĩnh quan sát xem chỗ nào ít đông hơn và còn chỗ hở, hãy đặt tạm một chân vào đó, mọi người sẽ dần xích ra nhường chỗ cho bạn. Những người tử tế sẽ xích ra nhanh hơn miễn là họ không bị mất tầm nhìn hay mất chỗ vịn, những người nhỏ nhen có thể sẽ không xích ra nhưng nếu bạn không tỏ ra bất lịch sự, họ sẽ không có lý do gì để đẩy bạn ra ngoài. Tôi đến Hàn Quốc không phải để chiếm chỗ của Dong Wang, tôi đến đây là để tìm những chỗ mà thị trường còn bỏ ngỏ. Han In Young hay tôi đều là những người đang đi tìm chỗ đứng trong đám đông.

Tôi không nghĩ In Na hiểu được điều đó, còn Philip thì lại đang quá lo lắng rằng tôi sẽ bị đẩy bật ra ngoài. Nhưng đấy là công việc của tôi, của Mr. Kang và của Michael, là trò chơi mà chúng tôi nếu thắng sẽ được hưởng lợi trong khi Philip và In Na có thể bị tổn hại.

Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài cách để Philip buồn bực cho đến khi gói thầu kết thúc. Hy vọng khi đó mọi thứ sẽ bình thường trở lại như trước kia.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:22 AM
Chapter 13 – Philip’s ultimatum

Mùa xuân gì mà lạnh thế? Cây cối vẫn chưa chịu nảy mầm, mọi người vẫn phải co ro trong những tấm áo choàng to xụ và vai em vẫn còn đau. Cộng thêm với áp lực công việc, hàng xóm của tôi trông nhợt nhạt thấy rõ. Có lần tôi còn bắt gặp em ngủ gật ở trong xe ô tô, mệt đến nỗi về đến garage rồi mà không lên được nhà để ngủ. Thế nhưng khi tôi gõ cửa xe để gọi em dậy thì em lại làm bộ khoẻ mạnh như không có việc gì nghiêm trọng. Nếu như tôi không vì thấy bất an mà tự mở cửa nhà em vào kiểm tra nửa tiếng sau đó thì sao biết em đang ngồi nôn thốc, nôn tháo trong nhà tắm.

‘You need help,’ tôi nói như quát lên vì xót xa trong lòng.

‘I’m fine.’ Câu trả lời thản nhiên của em khiến tôi muốn đập tan cốc nước vừa lấy vào cho em.

‘That’s NOT fine.’ Tôi dựng em đứng thẳng dậy bắt em nhìn vào khuôn mặt xanh xao trong gương.

Em gạt tay tôi ra rồi cãi: ‘Tôi không được quyền ốm sao? Anh cũng có lúc ốm đấy thôi.’

‘Vậy tại sao không gọi tôi?’

‘Sorry, lần sau tôi sẽ cố nhịn nôn, gọi anh sang trước đã rồi mới lao vào đây.’

Nụ cười gượng của em chẳng ăn nhập gì với ánh mắt mệt mỏi và chỉ làm tôi thấy bất lực và bực bội hơn.

‘Is hot blood or cold blood running inside you?’ tôi hỏi.



‘Philip, listen. Tôi không bị bạn bè hay người thân lừa lọc. Không phải tôi đang gặp hoạn nạn như Min Soo. Anh nghĩ tôi đang ngồi yên đợi Han In Young đến cứa cổ mình à? Tôi có những đồng sự tận tụy và nhạy bén quanh mình. Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi phải đương đầu với những thử thách như vậy. Hãy để việc này bên ngoài quan hệ của chúng ta có được không?’ tôi khẩn khoản hỏi Philip.

‘Để bên ngoài như thế nào?’ Tiếng của Philip đã hơi đanh lại.

‘Chúng ta là hàng xóm mà.’

‘Ý cô là tôi hãy cứ làm một người hàng xóm thỉnh thoảng đưa cô đi ăn, nói với cô mấy câu chuyện tầm phào, khen đồ cô nấu, rửa hộ cô mấy cái bát chứ gì?’ Philip hỏi, một bên mày lại hơi nhướn lên như mỗi lần trêu chọc tôi, nhưng hôm nay khi đôi mắt của Philip không cười, cái nhướn mày trông thật xa cách.

‘Anh làm nhiều hơn thế mà,’ tôi trả lời và bắt đầu thấy cổ họng mình khô lại.

‘Really?’ Philip làm bộ ngạc nhiên nhưng đầy vẻ mỉa mai, ‘Ồ! Phải rồi, còn thỉnh thoảng ngồi nghe cô dạy dỗ về cách kinh doanh nữa.’

Tôi mở miệng muốn nói thêm nhưng trong cổ nghẹn lại. Philip nói tiếp, giọng nhạt thếch.

‘Tôi có thể còn rất non nớt trên thương trường và không đáng để cô lắng nghe, nhưng tôi không muốn tiếp tục chỉ là một người hàng xóm mà cô có cũng được, không có cũng chẳng sao.’

‘Không phải là như thế,’ tôi yếu ớt đáp lại.

‘Then let me help you.’

Khi thấy tôi không nói gì, Philip quay người bỏ đi.

‘Izzy,’ Philip dừng lại ở cửa phòng tắm, gọi tên tôi khiến tôi vui mừng ngửng lên, ‘tôi sẽ vẫn theo dõi dự án này nhưng cô đừng hiểu nhầm là tôi vẫn muốn xía vào chuyện của cô nhé, tôi chỉ muốn giúp một người khác, người chấp nhận sự giúp đỡ của tôi thôi.’



Khi đưa ra tối hậu thư, tôi nghĩ em sẽ nhượng bộ. Em không nói không nhưng cách em nhìn tôi đã thay cho lời từ chối. Tôi thấy lửa giận bốc lên trong lòng. Vậy ra em thà không coi tôi là hàng xóm nữa còn hơn phải nhận sự trợ giúp từ tôi sao? Tôi đã bao giờ đánh giá thấp tài năng của em đâu mà em lại cao ngạo đến mức không muốn nhận một chút đỡ đần từ tôi chứ? Vì lý do gì mà tôi phải xin xỏ một người đã có thừa sự tự tin hãychấp nhận sự giúp đỡ của mình? Tôi sẽ không làm phiền em nữa vì còn có người khác cần tôi hơn. Tôi bỏ về nhà cho dù suốt đêm lo lắng đến phát điên vì không biết bên kia tường em đang đau ốm thế nào.



Tôi nhắm mắt để ngăn cho những cơn đau như vết dao cắt trong tim không bật ra thành tiếng khóc. Vậy là cùng một lúc Philip quyết định bước một bước ra xa tôi hơn và bước một bước lại gần In Na hơn. Tôi đã đọc ở đâu đó nói rằng đàn ông có thể rất thích những người phụ nữ mạnh mẽ nhưng họ lại sẽ lựa chọn những người phụ nữ yếu đuối vì bản năng của đàn ông là đi bảo vệ. Họ cần được ở vị trí đi bảo vệ và bao bọc cho người khác nếu không họ sẽ cảm thấy mình vô giá trị. Nếu nói như vậy, In Na hẳn là người phụ nữ hoàn hảo để Philip bảo vệ. Còn tôi thì sao? Dong Wang khiến tôi đau đầu nhưng không khiến tôi run sợ. Han In Soo và Han In Young chỉ là một trong muôn vàn thử thách mà tôi đã xác định phải vượt qua. Tôi đã lựa chọn đồng minh và đã bày binh bố trận xong cho trận chiến, và Philip không có trong đó vì tôi cần Philip ở một nơi khác, một nơi mà vì một lý do gì đó Philip không hiểu và không nhìn thấy.




‘Jared. Cậu có biết ai bán 30 năm tuổi già không? Tớ đang cần mua gấp.’

‘Để lên eBay xem sao. Trên đấy có nhiều người điên lắm.’

Tôi tưởng cậu bạn cũng đùa lại nhưng không ngờ Jared bật chiếc laptop lên và nghiêm túc tìm kiếm. Thế nên tôi cũng chống tay lên cằm trên quầy bar ngồi chờ.

‘Nope,’ sau khoảng năm phút tìm kiếm Jared lắc đầu thông báo. ‘Có người bán kim băng, bút chì dùng dở, giầy thủng, tro người chết và cả trinh tiết nhưng không ai bán tuổi già cả.’

Tôi thất vọng, xoài người ra mặt bàn đá mát lạnh.

‘Mà cậu cần mua tuổi già để làm gì?’

‘Có kẻ nói với tớ rằng tiền có thể mua được tất cả mọi thứ. Vậy nên tớ muốn cho hắn thấy tiền cũng có thể mua được tuổi già và tớ có thể đá đít hắn ta ngay bây giờ mà không phải đợi thêm 30 năm nữa.’

‘Ô hô! Có kẻ dại dột nào đánh thức ác quỷ trong cô bạn tôi dậy rồi’,  Jared nói xong lại bấm tanh tách trên bàn phím laptop. ‘Đây. Nếu không mua được bên trong thì cũng phải mua được bên ngoài.’ Cậu bạn xoay màn hình vi tính về phía tôi, trên đó là địa chỉ của tiệm làm tóc ‘best in Seoul’ theo như quảng cáo. Tôi đọc vài dòng giới thiệu rồi nhìn lên. Jared nháy mắt đồng loã.

‘Where’s Philip?’ Jared chú ý đến sự vắng mặt của Philip bên cạnh tôi trong vài tuần gần đây.

‘Philip đang có một vài mối quan tâm khác.’

‘Đồ đẹp trai, lẳng lơ, đáng ghét,’ Jared lập tức cong cớn chê bai.

‘Jared… Philip không phải là đồ lẳng lơ, đáng ghét,’ tôi chỉnh lại bạn mình.

‘Nhưng một vài mối quan tâm khác kia vẫn khiến cậu buồn đúng không?’ Câu hỏi mang đầy sự nhảy cảm của một chàng gay khiến tôi thấy không thoải mái trong người.

‘Kiểu này hay kiểu này?’ Tôi lái sự chú ý của Jared vào những tấm hình trên trang web của hiệu làm tóc.



Sau 7 tiếng ngồi ở hiệu làm tóc, tôi đã có một mái tóc đúng màu bạc của người già. Da Jung ssi là người đầu tiên nhìn thấy tôi trong màu tóc mới. Cô ấy há hốc miệng, đánh rơi cả chiếc cốc trên tay. May mà chiếc cốc không có nước và rơi xuống nền thảm dầy.

‘Dài ra là hết thôi,’ tôi phẩy tay nói. Tuy nhiên sau khi thấy hết người này đến người khác trong văn phòng choáng váng khi nhìn thấy bộ tóc mới của mình, tôi đành mượn chiếc khăn quàng của Da Jung quấn kín lại.

Nhưng ba hôm sau, tôi không quấn khăn hay đội mũ gì hết. Tôi đã mất công nhuộm tóc chỉ để cho cuộc gặp này thôi mà. Khỏi phải kể đến những tiếng xì xầm tôi nghe thấy sau lưng mình nhưng tôi mặc kệ tất cả, cùng Mr. Kang và các đồng sự tập trung trình bày những luận điểm bảo vệ hồ sơ thầu của mình. Sau buổi họp kéo dài 4 tiếng, khi tôi đang bước ra khỏi phòng họp cùng ông Kim, chủ tịch thành phố và cũng là người chịu trách nhiệm về gói thầu này thì ‘con chồn hôi hám’ từ đâu tiến tới. Hắn ta suýt rớt cả mắt ra khỏi tròng khi nhìn thấy tôi.

Ông Kim nhận thấy thái độ ngạc nhiên của con chồn thì quay sang hỏi tôi: ‘Cô Nguyễn, tôi cũng đang thắc mắc đấy. Không phải mốt mới hay gì chứ?’

Tôi mỉm cười trả lời ông Kim: ‘Dạ không. Chỉ là có người nói với tôi tiền có thể mua được tất cả nên tôi thử nghe theo lời họ đi mua 30 năm kinh nghiệm thôi.’

‘Cô nghĩ mái tóc này có thể thay cho 30 năm kinh nghiệm sao?’ ông Kim hỏi giọng nghiêm khắc nhưng đó là tất cả những gì tôi cần.

‘Sau khi có nó tôi mới nhận ra rằng vẻ bề ngoài không thay được những gì trong đầu. Hơn nữa những người có đầu óc phân minh như ông sẽ không đánh đồng thời gian với kinh nghiệm.’

Con chồn tái mặt trong khi ông Kim cười vang rồi hỏi tôi: ‘Cô Nguyễn, mái tóc của cô bao giờ sẽ đen trở lại?’

‘Họ nói 3 tháng.’

‘Vừa đủ,’ ông Kim nói chỉ đủ cho tôi và con chồn nghe thấy rồi bước về phía cầu thang xuống tầng một.

3 tháng là khoảng thời gian các bên tranh cử bắt đầu công bố các kế hoạch tranh cử. Sẽ có rất nhiều các cuộc đấu trí và một dự án như dự án chúng tôi đang đấu thầu tất nhiên sẽ nằm trong kế hoạch của tất cả các bên. Các công ty sẽ có đúng 1 tuần để chuẩn bị hồ sơ thầu vòng cuối, 1 tuần để chấm thầu, tuấn thứ 3 sẽ công bố kết quả. Giữa tháng 6, khi cuộc bầu cử thị trưởng Seoul kết thúc cũng là lúc dự án khởi công. Từ bây giờ đến lúc đó vừa đúng 3 tháng. Tôi giấu kín cảm giác đắc thắng sau bộ mặt vô cảm, nhìn vẻ mặt hằn học của con chồn một lần nữa rồi đi cùng Mr. Kang ra về.

Khi bước qua cửa toà nhà, tôi vẫn còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ về công việc nên không để ý đến xung quanh. Chỉ đến lúc có một bóng người đứng trước mặt mình tôi mới ngước mắt nhìn lên và thấy Philip đang sửng sốt nhìn mình. Tuy nhiên cũng phải mất mấy giây tôi mới nhận ra là Philip đang nhìn mái tóc bạc của mình. Tôi định cũng mỉm cười và nhắc lại câu ‘Dài ra là hết thôi’ như đã nói với Da Jung nhưng rồi nhớ ra là cả mấy tuần nay mỗi lần chạm mặt tôi, Philip đều tảng lờ, không chào hỏi, không cả nhìn tôi nữa. Nỗi tủi thân trong lòng nổi lên, tôi bước sang một bên để đi tiếp.

‘Izzy, your hair…’ Philip nắm lấy tay tôi, giữ lại.

Tôi giật tay ra và nhún vai nói: ‘Just a game of the cold-blooded.’

‘What has happened?’ Philip vừa hỏi vừa lại định đưa tay ra nắm lấy tay tôi thì có điện thoại. Nhìn vẻ mặt của Philip khi kiểm tra người gọi, tôi biết đó In Na.



Em nhìn chiếc mobile đang rung lên trong tay tôi, nhếch môi cười nhạt và lạnh lùng nói: ‘She has the answer,’ rồi bước vào trong thang máy. Mắt em đầy vẻ trách móc và hờn giận hẳn vì do tôi đã không nói chuyện với em mấy tuần nay. Mỗi lần nhìn thấy em, tôi muốn hỏi thăm em nhiều lắm nhưng rồi lại nghĩ có hỏi em cũng đâu có nói những điều tôi muốn chia sẻ với em đâu. Thế nên thay vì hỏi em, tôi đi gặp In Na và những người khác để cập nhật tình hình về tiến trình đấu thầu.

Qua những giải thích lộn xộn của In Na cùng với những thông tin tôi tự thu thập được thì tôi biết được rằng Han In Young đã không lường trước được tầm ảnh hưởng của các nhà đầu tư nước ngoài khi phát động cuộc tẩy chay. Hơn 10  nhà đầu tư nước ngoài đã quyết định liên kết với nhau và gây áp lực lên chính quyền của thành phố Seoul và cũng sử dụng cả những mối quan hệ ngoại giao của các nước với Hàn Quốc để yêu cầu một quy trình đấu thầu minh bạch. Khi biết công ty em đã trở lại thế quân bình, không bị o ép nữa, tôi vừa thấy mừng vừa thấy bực bội trong người. Hẳn em đang muốn tôi công nhận là không cần có tôi giúp, em vẫn tự chèo lái được mọi việc. Nhưng nếu em đang ở rất gần đích rồi thì tại sao lại phải nhuộm tóc bạc trắng như thế? ‘Chỉ là trò chơi của những kẻ máu lạnh.’ Nghe em giải thích tôi thấy buốt trong lòng. Tôi đã nghĩ mình hiểu em nhiều hơn thế một chút cơ đấy.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:28 AM
Chapter 14 – Izzy’s deal

Khi tôi đến bệnh viện thì In Na đang ngồi đợi thẫn thờ ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu. Sau khi gặp em ở dưới sảnh, tôi gọi lại cho In Na và nghe giọng In Na lạc cả đi nói là anh trai vừa đánh lộn với người bên công ty của em và bây giờ đang trong phòng cấp cứu.

‘Chiều nay vừa chính thức thông báo Dong Wang và công ty của Izzy ssi là hai công ty duy nhất được chọn vào vòng đấu thầu cuối cùng và theo thông tin nội bộ thì công ty của Izzy ssi đang chiếm ưu thế. Anh In Soo đã mất bình tĩnh và nói những lời nhục mạ giám đốc Kang khiến ông ấy lên cơn đau tim. Các nhân viên của ông ấy vì bất bình nên xông vào can ngăn, hai bên xảy ra ẩu đả,’ In Na kể cho tôi nghe khi tôi ngồi xuống bên cạnh đợi cùng.

‘Giám đốc Kang thế nào rồi?’ tôi hỏi vì thực sự tôi đến đây do lo cho Mr. Kang hơn là thằng anh trai khốn kiếp của In Na.

‘Ông ấy vẫn đang trong phòng cấp cứu,’ In Na sụt sịt trả lời

Đúng lúc đó cửa phòng khám cạnh chỗ tôi và In Na ngồi bật mở. Han In Soo nhâng nháo bước ra, mồm vẫn liên tục quát tháo mấy tên cận vệ đi cùng.

‘Hey, em gái,’ Han In Soo búng ngón tay gọi In Na. ‘Về nói với ba là anh không sao nhé. Nhưng anh sẽ vẫn kiện cho lũ chó đó phải vào ngồi khám mấy ngày mới được. Dám ra tay với tao sao? Còn lũ ngu này nữa, đứng trơ mắt nhìn,’ vừa nói Han In Soo vừa đấm đá mấy tên đàn em.

‘Anh nên về nhà đi,’ In Na nhỏ nhẹ nói với anh trai. ‘Ba có vẻ không vui vì chuyện này.’

‘Sao lại không vui? Anh vừa dạy cho lão già đi bợ đít con nhỏ ngoại quốc đó một bài.’

Tôi thấy máu nóng trong mình cuộn lên và nếu không có In Na đang giữ chặt lấy cánh tay mình, tôi đã xông lên đập vỡ mặt Han In Soo.

‘Ha! Vừa nhắc đến đã thấy tới,’ Han In Soo không nhận ra thái độ giận dữ của tôi vẫn quang quác nói.

In Na xô tôi vào góc tường khi thấy em và người lái xe đang bước tới từ hướng đối diện.

‘Come to say good bye?’ Han In Soo chặn ngang đường của em và hỏi với giọng khả ố.

Em dừng lại, nhìn lên tên khốn. Tôi rùng mình khi thấy đôi mắt em lạnh như băng và khuôn mặt em hoàn toàn vô cảm. Tôi không nghĩ mình đang nhìn thấy hàng xóm nhỏ bé của mình.



Tôi vừa rời khỏi  phòng cấp cứu của Mr. Kang thì Han In Soo chặn tôi lại. Mr. Kang vừa tỉnh lại được vài phút, còn rất yếu và vẫn chưa thể nói được chỉ nhìn tôi vẻ xin lỗi. Tôi cũng im lặng, nắm chặt tay ông rồi vội bước ra vì không thể chịu thêm tiếng khóc rấm rứt của vợ ông ở góc phòng. Bà không hề trách cứ tôi một lời, chỉ đứng nhìn chồng đau đáu.

Khi bước ra khỏi nhà tắm thì tôi nghe tiếng chuông cửa liên tiếp. Nghĩ là Philip nên tôi không ra mở cửa. Nhưng tiếng chuông vẫn không dứt cả phút sau đó nên tôi đành ra nhìn vào màn hình và bất ngờ khi thấy Da Jung đang đứng bên ngoài vẻ hoảng loạn. Da Jung lắp bắp kể cho tôi nghe rằng khi biết là đã không loại được chúng tôi trong vòng 2, Han In Soo đã dẫn mấy tên đàn em côn đồ chặn hỏi Mr. Kang trong garage. May là lúc đó có mấy nhân viên của công ty tôi cũng ra lấy xe nên kịp thời xông đến ngăn chặn và đưa ông đi cấp cứu.

Vài tuần trước khi vô tình chạm mặt tôi ở Toà thị chính thành phố Han In Young đã buông những lời khó nghe nhưng khi đó tôi chỉ coi đó là phản ứng của một kẻ đang tự thấy mình yếu thế mà nói nhảm. Tôi đã không thèm tranh cãi lại để phân định đúng sai mà chính lời thách thức của ông ta đã đưa tôi đến quyết định nhuộm tóc thành bạc trắng để chơi một ván bài tâm lý. Nhưng hôm nay Han In Soo đã đi quá xa, vượt qua ranh giới giữa khiêu khích và nhục mạ và tôi không cho phép bất cứ ai làm điều đó với bản thân và với những người đi cùng đường với mình.

Tôi nhìn lên bộ mặt khốn nạn của Han In Soo và bỗng cảm thấy có ai đang đứng ngay cạnh mình. Hơi liếc sang, tôi nhận ra đó là Lizberth Salander*. Sally đang nhếch khóe miệng sâu khuyên và nhìn tôi với đôi mắt đen kẻ sậm rồi hất nhẹ đầu về phía tên khốn. I got her message.



Em đột ngột bước lên 2 bước tung một cú đá vào giữa hai chân Han In Soo. Khi tên khốn gục xuống ôm hạ bộ, em nắm cổ áo hắn kéo lên và giáng tiếp ba cú đấm vào mặt. Han In Soo gục hẳn, mặt chảy máu me chảy be bét.

Sau đó em chậm rãi đứng thẳng người dậy, vuốt nhẹ hai bên tay áo cho phẳng phiu, rồi nhìn xuống tên khốn và nói: ‘Nếu mày còn xuất hiện trước mặt tao và sủa ra những thứ thối tha như vậy, tao sẽ kéo từng chiếc răng của mày ra. Hiểu chứ?’

Giọng nói không âm sắc cùng khuôn mặt không chút cảm xúc của em khiến Han In Soo lết người lùi lại, rồi gật đầu lia lịa. Mấy tên đàn em cũng đờ ra vì bất ngờ.

Em lại tiến thêm một bước gần tên khốn và nói tiếp: ‘Tao đến đây để làm kinh doanh, chứ không phải để bị bắt nạt, bị doạ dẫm hay bị điều khiển vì vậy hãy về nói với ba mày rằng ông ta nên chơi đẹp và sòng phẳng với tao. Nếu không tao sẽ giương vuốt ra và tao có thể đảm bảo rằng chúng sẽ để lại những vết sẹo dài và sâu đấy.’



Một cảm giác quen thuộc chợt ập đến khi tôi bước khỏi chỗ Han In Soo đang ngồi bệt dưới đất và đi về phía đầu hành lang. Tôi quay đầu sang phải thì thấy In Na đang nhìn mình vẻ sợ hãi và mấp máy môi như muốn nói gì đó còn ngay sau In Na, hơi khuất sau góc tường là Philip. Tôi biết Philip đang nhìn mình nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy là bàn tay của Philip đang nắm lấy khuỷ tay của In Na. Một hành động bảo vệ.  Philip đã ngăn không cho In Na lao vào cảnh điên cuồng mà tôi vừa tạo nên. Ngày mai nếu Han In Soo có ý định khởi kiện tôi tội đánh người, chắc tôi sẽ được cảnh sát cho xem lại cảnh vừa rồi được ghi lại bởi camera theo dõi của bệnh viện. Chưa cần xem, tôi cũng có thể hình dung được mình trông như một con thú lao đến Han In Soo với tất cả sự điên loạn trong người. Nice shot!



Em dừng lại giây lát nhìn tôi và In Na. Không phải. Mắt em chỉ hướng về phía tôi và In Na nhưng không nhìn tôi rồi lại tiếp tục bước đi cùng người lái xe.

Tôi phi về nhà, bấm chuông cửa 1901 liên tục nhưng em không ra mở cửa. Tôi tự bấm mã số để vào nhưng trong nhà tối đen. Em không có nhà. Tôi gọi điện cho Jared nhưng Jared đang đi leo núi cùng Max nên em không thể tới chỗ Jared. Tôi lại chạy xe đến toà nhà nơi em làm việc và nhìn lên chỗ mà đã một lần em chỉ cho tôi là văn phòng của em nhưng cũng không có ánh đèn. Hay em đang ở trên sân thượng? Tôi lại phóng xe về nhà, chạy lên sân thượng nhưng em không ở đó. Vậy em đang ở đâu?

Tôi ngồi ngoài cửa đợi em suốt đêm, gọi hàng trăm cuộc điện thoại nhưng em không bật máy chỉ có tiếng tổng đài báo số hiện không liên lạc được.

In Na gọi cho tôi hai lần. Một lần để hỏi tôi có tìm được em không, một lần để báo là ông Han đang phát điên vì thằng con trai ngu ngốc. Nhưng bây giờ nếu ông ta có giết chết Han In Soo, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Tôi chỉ muốn biết em đang ở đâu.



‘Phó chủ tịch, về đến nhà cô rồi,’ chú lái xe Goo mở cửa xe, e dè nói.

Tôi định xuống xe nhưng thấy mình không muốn về nhà. Tôi về nhà để làm gì? Để ngủ à? Chắc giờ tôi có uống hết lọ thuốc ngủ thì mắt sẽ vẫn mở chong chong. Tôi cũng chẳng có thuốc ngủ. Hơn nữa tôi không nghĩ mình sẽ không thể đi ngang qua cánh cửa 1902 mà không nghĩ đến cảnh Philip đứng cùng In Na. Tôi không thể khóc vào lúc này, chưa được khóc vào lúc này. Tôi nói chú Goo chở tôi tới Muse. Khi tới nơi tôi mới nhớ ra bạn mình đang đi nghỉ. Nhưng tôi chẳng còn ai quen ở Seoul nữa thế nên tôi vẫn xuống xe ra ngồi ở cái bàn gỗ đầu hè gần mấy chậu hoa và tấm biển. Chú Goo nhìn tôi ngại ngần, không dám vào xe chờ nhưng cũng không dám lại gần. Tôi ngồi ở bàn nhìn khu phố vắng lặng lúc hai giờ sáng và thấy tội nghiệp cho người lái xe tận tuỵ của mình.

‘Chú đưa tôi đến khách sạn.’

Tôi hy vọng một không gian xa lạ sẽ giúp tôi tạm quên đi những cảm giác hiện thời để có thể tập trung vào những vấn đề mấu chốt cần giải quyết.

Chú Goo đưa tôi đến khách sạn gần văn phòng và còn cẩn thận đi cùng tôi vào trong, đặt phòng cho tôi và đứng dưới sảnh nhìn theo cho đến khi tôi vào thang máy. Tôi lên phòng, lục tìm mobile nhưng không thấy đâu và nhớ ra sau khi gặp Philip ở dưới sảnh, tôi đã tắt nó và vứt trên ghế phòng khách. Tôi đành nhấc điện thoại bàn gọi cho Michael thông báo việc vừa xảy ra. Michael bình tĩnh lắng nghe và chỉ nói một câu duy nhất, ‘If I were you, I would do the same.’ Khi đó tôi bắt đầu thấy bàn tay phải của mình đau nhức. Các khớp xương xưng vù lên vì bị trật khi tôi đấm hết lực vào mặt Han In Soo. Tôi lấy một ít đá, bọc vào trong chiếc khăn mặt, quấn quanh chỗ sưng rồi nằm xuống giường và bắt đầu lên cơn sốt.

Tôi thấy mình bồng bềnh trong không trung, xung quanh không màu sắc, không âm thanh, không ra sáng, không ra tối. Tôi đưa tay lên ngực. Tim tôi không thấy đau, mà hoàn toàn không động đậy. Tôi cố nhớ lại mình đang ở đâu nhưng không thể nhớ ra thế nên cứ tiếp tục trôi bồng bềnh. Rồi tôi ý thức được rằng mình đang mơ nên nhìn xung quanh tìm kiếm. Nhưng sao chẳng có ai, chẳng có gì. Giấc mơ của tôi trống rỗng. Tôi muốn được lên sân thượng nên đi tìm cánh cửa có bảng mã khoá. Nhưng dù bồng bềnh đi tìm suốt đêm, tôi cũng chẳng thấy cánh cửa nào.

Lại là tiếng gõ cửa liên hồi đánh thức tôi dậy. Nhìn chiếc đồng hồ trên bàn tôi biết đã gần 8 giờ sáng. Da Jung đứng lo lắng ngoài cửa. Tôi định mỉm cười để làm yên lòng cô phiên dịch nhưng thấy mệt mỏi rã rời và bàn tay phải vẫn đau.

‘Phó chủ tịch, tay của cô…’ Da Jung cũng đã nhìn ra bàn tay sưng phồng của tôi.

‘Tôi không biết là đấm vào mặt chó lại cứng thế,’ tôi đùa nhưng mắt Da Jung lại đỏ mọng lên.

‘Chú Kang lo cho cô lắm,’ Da Jung vừa nói vừa đưa tay lên lau mắt.

‘Vậy tôi nên đến bệnh viện để chú ấy biết là boss của mình vẫn ổn như thường,’ tôi nói rồi với lấy chiếc túi bước ra khỏi phòng khách sạn.

Ở bệnh viện, bác sĩ nắn lại khớp xương cho tôi nên không còn thấy đau nhiều như trước nữa.

‘Chú thấy tôi giống võ sĩ quyền anh không?’ tôi giơ bàn tay phải quấn kín băng lên cho Mr. Kang nhìn. Ông mỉm cười nhưng cũng giống như Da Jung, mắt ông ngấn nước.

Tôi ngồi xuống nắm lấy tay ông. ‘Ajussi, chúng ta đã gần đến đích, rất gần nhưng nếu chúng ta phải dừng lại tôi sẽ không tiếc đâu vì đó là lựa chọn của chúng ta. Chúng ta sẽ không bẻ cong những quy tắc đạo đức của mình chỉ vì cái đích đó. Sẽ luôn có những cái đích mới đợi chúng ta ở phía trước. Chúng ta luôn có thể bắt đầu lại từ đầu.’

Nhưng đấy là tôi đang nói về những dự án kinh doanh, còn tôi không biết những thứ khác có thể bắt đầu lại từ đầu hay không?



In Na tìm thấy tôi đang ngủ ngồi ở hành lang trước cửa nhà em.

‘Tối qua chị ấy không về à?’

Tôi lắc đầu rồi mời In Na vào nhà. Nhưng khi vào đến trong nhà, cả tôi và In Na đều cảm thấy không thoải mái thế nên tôi nói In Na đợi mình một chút để thay vội một bộ quần áo mới, rửa qua mặt mũi rồi mời In Na xuống quán cà phê bên kia đường.

Tôi mở cửa nhà vừa đúng lúc em bước tới từ phía cầu thang máy. Em nhìn tôi, mắt ánh lên một chút hoặc tôi nghĩ là vậy rồi vô cảm nhìn sang In Na đang lúng túng đứng sau tôi.

‘Izzy ssi, tay của chị bị đau rồi,’ In Na kêu lên khi nhìn thấy bàn tay phải của em đang quấn băng.

Khi thấy tôi nhìn chằm chằm, em hơi giấu bàn tay phải ra sau lưng rồi nói với In Na: ‘Nhờ cô chuyển lời tới ông Han, tay phải tôi đấm vào mặt con trai ông ta rồi nhưng vẫn còn tay trái để dành cho mặt ông ta đấy.’

Em nhìn lên tôi. Tôi thấy trong mắt em một ngọn lửa đang lụi dần rồi tắt hẳn giống như em vừa nói với tôi lời chào cuối cùng rồi em đi về phía cánh cửa 1901, bấm mã số và bước vào trong.


....
* Lizberth Salander hay còn gọi là Sally là nhân vật nữ chính trong bộ truyện Millenium Triology của tác giả Stieg Larsson. Một cô gái bé nhỏ cao 1.5m nặng 40kg nhưng có thể đánh gục 2 tên gangster cao 1.9m và nặng 90kg.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:29 AM
Chapter 15 – Gate 4

Tối thứ 6, tôi và mấy thằng bạn bước vào quán bar quen thuộc của mình. Ông chủ quán từ đâu chạy ra, gãi đầu phân bua là tối nay có một công ty bao nguyên tầng dưới, nên chỉ còn bàn ở tầng trên. Chúng tôi không gây khó dễ, đồng ý đi lên gác. Ông chủ đưa chúng tôi đến một bàn gần lan can nhìn xuống tầng dưới.

‘Tối nay không có ban nhạc nào hết. Các cậu không phiền chứ?’ ông ta lại hỏi.

‘Chúng ta đến đây để nghe nhạc từ bao giờ ý nhỉ? một thằng bạn của tôi lên tiếng đùa.

Ông chủ thở phào nhẹ nhõm, vẫy nhân viên mang thức uống ra.

Tôi chọn chiếc ghế gần lan can nhất, ngả người ngồi xuống. Một tuần bận rộn khiến tôi thấy hơi mệt. Seu Long dúi vào tay tôi một chai bia. Tôi lừ đừ nâng lên cụng chai với nó rồi nhìn xuống sân khấu tầng dưới. Một nhóm người khá đông đang đứng vây quanh sân khấu. Một ông già ăn mặc chỉnh tề đang đứng trên nói gì đó. Tôi nhìn lại một lần nữa và nhận ra đó là Mr. Kang. Không lẽ …? Đúng lúc đấy, nhóm người quanh sân khấu vỗ tay rào rào, và em bước lên chỉnh microphone rồi bắt đầu nói. Tôi không nghe thấy em nói gì vì mọi sự tập trung của tôi dồn vào khuôn mặt của em, đôi môi của em, đôi mắt của em. Khuôn mặt của em trông tươi tỉnh, miệng em hơi hé cười, nhưng tôi không thể nhìn rõ đôi mắt của em trong ánh đèn mờ của quán bar.

‘Oh! Is that your little woman?’ Seu Long thốt lên rồi ôm chân la oai oái. Shi Yeon ở phía bên kia bàn đang lườm nó. Thật kỳ lạ! Hội bạn tôi mới gặp em có hai lần và chúng đã gọi em là ‘người đàn bà bé nhỏ của Philip’ trong khi tôi còn chưa thực sự hôn em.

Một người đàn ông gốc Âu bước lên sân khấu, khoác vai em, nói câu gì đó. Tôi thấy ngờ ngợ rồi nhớ ra đó là Michael theo tấm hình đăng trên website của công ty em. Mọi người cười vang. Một nhân viên của nhà hàng chạy ra đưa cho em một chai champagne. Em bật nút chai, phun vào Michael đang đứng bên cạnh, rồi chạy tới phun vào Mr. Kang và cuối cùng là phun tứ tung vào nhóm nhân viên đứng phía dưới. Một bản nhạc nhảy nổi lên. Cả đám nhân viên ùa lên sân khấu. Em khoác tay Michael và Mr. Kang nhảy vui vẻ cùng mọi người.

Đêm đó, tôi về nhà và ngồi trong bóng tối ngoài phòng khách. 3 giờ sáng, tôi nghe tiếng thang mở, tiếng chân em bước về phía cửa căn hộ 1901, tiếng cửa mở, tiếng cửa đóng rồi mọi thứ im lặng trở lại.

Sau tai nạn của Mr. Kang, tôi không còn gặp em nữa. Đúng hơn là tôi không hề nhìn thấy em. Đột nhiên giống như chúng tôi đang sống ở hai múi giờ khác nhau vậy. Có đôi lần tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, nhưng tôi luôn bước ra ngoài quá trễ để bắt kịp em. Phần cửa kính ở bên sân bên nhà em luôn được kéo rèm kín mít. Chiếc ô tô của em cũng hiếm khi nhìn thấy ở chỗ đậu. Tôi thỉnh thoảng lên sân thượng nhưng chẳng có ai đang đợi tôi ở đó ngoài chiếc bục và những cơn gió. Mấy lần tôi định gọi điện hỏi Jare nhưng tự ái lại nổi lên nên quyết định để đến khi kết quả đấu thầu được công bố thì sẽ tìm cách nói chuyện lại với em. Hôm nay In Na gọi điện báo cho tôi rằng bên em trúng 2 trong số 4 gói thầu tham dự nhưng nếu xét về giá trị đầu tư thì 2 gói thầu của bên em gần gấp đôi 2 gói mà Dong Wang có được. Bất kỳ ai cũng hiểu bên em đã thắng trong cuộc đấu này. Và đúng như em nói, em có thể làm được điều đó mà không cần sự giúp đỡ của tôi.




Sân bay Incheon tháng 6 khá đông. Mọi người bắt đầu đi nghỉ hè. Những chiếc va li lại được lôi ra khỏi kho, khỏi tủ, được đóng căng phồng hành lý và kéo qua kéo lại trên các sảnh đợi. Tôi có khá nhiều hành lý cho dù đã tặng lại mấy người trong văn phòng toàn bộ đồ đạc của căn hộ, nhưng những đồ kỷ niệm mà tôi tự mua hay được mọi người tặng trong suốt  một năm tôi làm việc ở Seoul, cộng thêm quà cáp cho mấy cô bạn mè nheo ở Melbourne vẫn cần đến 4 va li to nặng. May mà Mr. Kang và Michael chẳng có gì nên mỗi người nhận gửi một vali của tôi.

Căn hộ 1901 đã được trả lại cho đại lý khi hợp đồng thuê nhà hết hạn. Trong suốt thời gian đấu thầu, Mr. Kang đã chứng tỏ được năng lực hơn mức mong đợi của chúng tôi, thêm vào đó có một số công việc ở Melbourne thực sự cần tôi ở đó, vì vậy Michael đồng ý với tôi sẽ để Mr. Kang quản lý dự án này từ nay trở đi và hai chúng tôi sẽ hỗ trợ ông từ xa. Gần hai tháng vừa qua tôi ở trong khách sạn gần công ty. Căn phòng bé xíu và không có sân thượng. Tôi cũng không thuê ô tô nữa vì từ khách sạn tới văn phòng chưa đến 5 phút đi bộ. Hôm qua tôi đến tạm biệt Jared và bắt cậu ấy hứa phải giữ liên lạc với mình cho dù bất kỳ chuyện gì xảy ra. Jared đã ôm tôi thật lâu, thật chặt.

Sau khi gửi vali xong, tôi bước qua cửa hải quan cùng Mr. Kang và Michael. Chúng tôi đi chầm chậm len qua những hàng ghế đông người và phải dừng lại đôi chút khi một chiếc xe chuyên dụng kéo một dãy xe đẩy hành lý chạy ngang qua. Tôi nhìn theo chiếc xe kéo màu vàng ngộ nghĩnh và mắt dừng lại ở một dáng người cao lớn.

Cách chỗ tôi đứng vài hàng ghế, Philip giơ tay ra cầm lấy chai nước mà In Na đang cố vặn nắp mà không được. Chỉ cần một cái xoay tay nhẹ nhàng, Philip khiến chiếc nắp cứng đầu mở ra. Philip mỉm cười đưa lại chai nước cho In Na, tiện tay bẹo nhẹ má cô bé. In Na ngẩng lên cười dịu dàng. Tôi nghe một nhịp hẫng trong tim.

Chiếc xe kéo đã đi khuất. Michael hối tôi đi tiếp. Tôi chớp mắt rồi xoay người đi theo Mr. Kang và Michael ra cửa số 4.



Khi tôi quay đầu lại thì đúng lúc em quay mặt đi. Nhưng tôi biết em đã nhìn thấy tôi và In Na. Em quay đi đúng lúc tôi nhìn về phía em.

Từ phía sau, tôi thấy em vẫn bình thản bước đi và nhanh chóng bị che khuất bởi hai người đàn ông đi cạnh. Tôi nhận ra một người là Mr. Kang, một người là Michael. Em đi về phía cửa số 4. Tôi nhìn lên tấm bảng điện tử ở gần mình. Cửa số 4 là chuyến bay QS178 Seoul – Melbourne.

Em đang trở lại Melbourne và tôi chợt nhớ ra nơi đó đang là mùa đông.



http://webjam-upload.s3.amazonaws.com/title__4116__.mp3

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:30 AM
Chapter 16 – Where? What? When? Why? (Part 1)

Đèn đỏ. Xe của chúng tôi dừng lại. Tôi ngồi ở băng ghế sau cùng ba, lơ đãng nhìn trời. Thời tiết hôm nay rất đẹp. Nắng ấm tràn khắp nơi như khẳng định mùa đông đã thực sự qua đi. Một chiếc Chrysler hatchback trờ tới ở làn đường bên cạnh và dừng lại chênh chếch nơi tôi ngồi. Tôi ngắm thiết kế xinh xắn của chiếc Chrysler với màu sơn cà phê sữa. Duyên dáng và trang nhã, rất hợp với phái nữ. Cửa sổ phía tay lái của chiếc Chrysler bỗng được hạ xuống từ từ và một khuôn mặt ló ra ngoài ngó nghiêng. Khi nhìn thấy người đang lái chiếc Chrysler, tôi lặng người.

Cho dù ngồi sau lớp kính xe của mình, tôi cũng có thể đoán ra là đôi môi xinh xinh đang chu lên huýt sáo kia chẳng thể phát được ra tiếng nhạc gì, chỉ có thể là tiếng gió xuỳ xuỳ. Em vừa huýt sáo, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe chờ đèn xanh.

Đèn xanh. Xe tôi chạy. Xe em chạy. Lúc song song, lúc xe tôi lên trước, lúc xe em lên trước. Rồi em chuyển làn, rẽ sang đường khác. Tôi ngoái lại sau để nhìn nhưng không thể tìm thấy chiếc Chrysler màu cà phê sữa đâu nữa trong dòng xe cộ đông đúc.

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy em ở sân bay năm ngoái, mái tóc của em lúc đó cắt rất ngắn và vẫn còn chút màu bạc. Hôm nay tóc em dài hơn, màu nâu đen tự nhiên, bay loà xoà trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Em đang làm gì ở Seoul? Vừa tuần trước, trước khi sang Mỹ đón ba, tôi có gặp Mr. Kang nhưng không thấy ông nhắc gì đến việc Phó chủ tịch của ông sắp sang, cũng không thấy ông đề cập đến dự án mới nào của công ty em. Chắc vì ông không biết tôi quen em. Tôi cũng chưa một lần hỏi ông về em, cho dù trong một vài câu chuyện ông vô tình kể vắn tắt về phó chủ tịch của mình.

Bạn thắc mắc tại sao tôi lại quen với Mr. Kang đúng không? Sau sinh nhật lần thứ 30, như tôi đã nói với em về dự định của mình, tôi lập một công ty riêng ở Hàn Quốc. Công ty của tôi có hai bộ phận hoạt động độc lập với nhau. Một bộ phận là chi nhánh của công ty của ba từ Mỹ bắt đầu các hoạt động đầu tư vào thị trường Hàn Quốc và một bộ phận là thương hiệu của riêng tôi. Sau vài tháng thành lập công ty, tôi bàn với trợ lý tìm chỗ thuê văn phòng lâu dài. Một hôm trợ lý của tôi đưa ra địa chỉ một toà nhà. Tôi nhìn địa chỉ, lắc đầu. Nhưng mọi người trong công ty vẫn đi xem chỗ đó và ra sức thuyết phục tôi đấy là lựa chọn rất tốt. Những lời họ nói hoàn toàn có lý nên tôi không thể chối cãi. Kết quả là chúng tôi chuyển văn phòng đến cùng toà nhà với công ty của em. Trong một buổi họp mặt cuối năm do toà nhà tổ chức, tôi và Mr. Kang được giới thiệu với nhau. Đã từ lâu qua những lời kể của em về người trợ thủ già của mình, tôi đã có cảm tình với ông và xem ra Mr. Kang cũng có cảm tình với tôi nên sau đấy chúng tôi thỉnh thoảng lại hẹn uống cà phê cùng nhau để nói chuyện kinh doanh, thời thế. Tôi cũng định giới thiệu Mr. Kang với ba vì biết rằng ba sẽ ưa nói chuyện với những người như ông.

Nhưng em đang ở chỗ nào? Tôi nhớ lại hai căn hộ 1901 và 1902. Tôi nhớ đến cái ngày cuối tháng 4 đó khi tôi nhận ra em đã dọn đi vào đúng tuần tôi đi khảo sát thị trường ở một thành phố khác. Khi cửa thang máy mở ra, tôi chợt thấy sống lưng mình lạnh toát. Giác quan thứ 6 báo với tôi rằng em không còn ở trong căn hộ 1901 nữa, không chung tầng với tôi nữa, không trong cùng toà nhà với tôi nữa. Tôi lao đến cánh cửa 1901, bấm mã số, xô cửa bước vào trong nhà em. Mọi đồ đạc đã được dọn đi hết. Tôi đi các phòng tìm dáng người nhỏ bé của em nhưng không thấy cả một vụn rác nhỏ. Chỉ có sự trống rỗng nhìn lại tôi.

Tôi chạy đến Muse. ‘Tôi biết anh muốn hỏi gì, nhưng tôi sẽ không nói đâu,’ Jared đoán được mục đích đến quán của tôi. Tôi biết có ép buộc cũng không được nên đành gọi một ly cocktail, hy vọng Jared sẽ cho tôi biết gì đó qua hương vị pha chế của mình. Vài phút sau, Jared đặt lên quầy bar một ly thuỷ tinh bên trong là loại chất lỏng không màu trong suốt mà tôi tưởng là rượu vodka. Tôi đưa lên ngửi nhưng không có mùi cồn. Tôi nếm thử. Là nước lọc. Thấy tôi ngạc nhiên nhìn mình, Jared nhún vai thay cho lời giải thích rồi bỏ ra chỗ chiếc đàn piano và bắt đầu chơi. Tôi nhận ra bản nhạc ‘When the love falls’ của Yurima, nhà soạn nhạc trẻ nổi tiếng của Hàn Quốc. Dựa đầu vào chiếc cột gỗ phía sau, tôi nhấp từng ngụm nước lọc trong ly cocktail và nghe tiếng piano trong vắt nhưng thật buồn.

Ở thêm một tuần trên tầng 19, tôi đi tìm nhà mới. Lũ bạn tôi ngạc nhiên vô cùng khi tôi đột ngột nhờ chúng tới chuyển đồ và như mọi lần chúng lại cử Shi Yeon đến hỏi chuyện. Shi Yeon hỏi tôi là em có ý kiến gì không khi biết tôi chuyển đi. Khi tôi nói em không còn ở nhà bên cạnh nữa, Shi Yeon yên lặng không hỏi gì thêm.

Lần này em đang ở đâu? Ở lâu hay chỉ sang vài ngày? Hay là tôi đã nhìn nhầm người? Có thể lắm. Hy vọng thế. Nhưng đôi môi đang chu lên huýt sáo nhắc tôi rằng đó chính là em. Chắc em đã đến văn phòng rồi. Không biết em có nhận ra chúng tôi lại chung một toà nhà không nhỉ? Jared có biết em đã trở lại không? Hẳn phải biết chứ. Vậy sao Jared không nói gì với tôi? Hay là em không cho Jared nói vì em không muốn tôi biết?



Tôi đã trở lại Seoul. Tôi có muốn trở lại thành phố này không? Vài tháng trước khi họp tổng kết cuối năm lịch ở Melbourne, chúng tôi thấy công việc ở Seoul đang trở nên quá tải với Mr. Kang, không phải vì ông thiếu năng lực mà vì dự án phát sinh quá nhiều hạng mục bổ sung. Sau khi tái đắc cử, chính phủ thành phố Seoul không còn bị o bế bởi đảng đối lập nên đưa thêm vào khá nhiều kế hoạch mới. Quá trình giải ngân trở nên phức tạp hơn bao giờ hết nên tôi bắt buộc phải quay trở lại trực tiếp quản lý tài chính để Mr. Kang có thêm thời gian duy trì quan hệ ngoại giao với các bên. Ngoài yêu cầu của công việc, niềm vui duy nhất của tôi khi nghĩ đến Seoul là vì có Jared ở đây. Thực ra tôi vẫn chưa báo cho Jared là mình sẽ quay trở lạ vì muốn tạo bất ngờ cho bạn và vì ngoài Jare ra tôi chẳng dám hy vọng vào một sự mong chờ từ bất kỳ ai khác.

Toà nhà công ty vẫn sáng bóng lên chứng tỏ được chăm sóc cẩn thận. Văn phòng có một vài khuôn mặt mới, và tôi không thấy một vài khuôn mặt cũ, nhưng tất cả đều hồ hởi đón chào tôi. Da Jung ôm tôi khóc làm mọi người cười ồ. Cô phiên dịch kiêm trợ lý của tôi vẫn đa cảm như vậy. Việc đầu tiên tôi giao cho Da Jung là tìm thuê cho tôi một chiếc xe cho dù khách sạn chỉ cách văn phòng 5 phút đi bộ. Chú Goo giờ đã khá bận rộn với việc đưa đón Mr. Kang và mọi người trong văn phòng đi họp hành nên tôi chẳng muốn phiền thêm chú về những kế hoạch giết thời gian nhàn rỗi bất chợt của mình.




Công ty bên Mỹ giờ đã có hai chị chăm lo rất tốt nên ba thảnh thơi hơn để để mắt đến tôi. Ba quyết định về Hàn Quốc thị sát những gì tôi đã báo cáo với ông suốt hơn bốn năm qua. Tôi biết ba không có ý định điều khiển công ty riêng của tôi mà chỉ muốn đứng bên lề quan sát và nêu ý kiến. Quyết định cuối cùng, ông để cho tôi. Ba về chỉ để hiểu hơn về thương trường mà tôi đang bước vào.

Tuần đầu tiên ba về Hàn Quốc, tôi đưa ông đi giới thiệu với một số người trong giới kinh doanh mà tôi quen biết. Tôi chỉ nói trước với ba về tên tuổi và chức vị của họ, mà không nói gì về tính tình và cách làm việc của những người này. Ba đi gặp họ rồi sau đó hai ba con ngồi lại nói ra những suy nghĩ của mình về người vừa gặp. Thật thú vị khi những suy nghĩ của ba có tuy chút thận trọng hơn nhưng điểm chung cũng giống với những gì tôi nghĩ.

Hôm nay tôi vừa đưa ba qua văn phòng để chào các đồng sự của tôi. Ông đi một vòng cái văn phòng nho nhỏ, gật đầu hài lòng. Ba tin thuật phong thuỷ nên ông thấy vị trí văn phòng của chúng tôi rất thuận lợi cho việc làm ăn. Còn tôi thì thấy tầng 6, không quá cao, không quá thấp, vừa có view để nhìn, vừa không mất nhiều thời gian đi lên, đi xuống.

Công ty của em ở dưới tầng 5. Đấy là tôi nhìn bảng tên gắn ở sảnh tầng 1 mà biết vậy chứ chưa bao giờ xuống thăm. Tôi và Mr. Kang thường nói chuyện với nhau ở quán cà phê của toà nhà.

Sau nửa năm ở văn phòng mới, tôi thầm cảm ơn các đồng sự lúc trước đã thuyết phục tôi bằng được để chuyển đến đây. Giá thuê hợp lý, dịch vụ tốt, vị trí tuy không ở trung tâm thành phố nhưng gần đường cao tốc nên các đối tác của tôi không ngại khi phải đến họp. Và không biết có phải do hợp phong thuỷ như ba nhận xét sau này không mà công việc chưa gặp trở ngại gì đáng kể. Mọi người trong công ty hoà hợp, đoàn kết khiến tôi thoải mái đầu óc nghĩ hướng phát triển công ty.



Ngay sau khi đầu óc hết lao đao sau một chặng bay dài, việc đầu tiên mà tôi làm là nhảy lên một chiếc taxi đi thẳng đến chỗ của Jared. Vẫn những bản giao hưởng đan quện với không gian tĩnh lặng và cậu bạn xinh trai của tôi đang đứng sau quầy bar khéo léo lau ly, sắp đĩa. ‘Ya!’, chúng tôi cùng kêu lên rồi ôm choàng lấy nhau khiến tất cả khách trong quán giật mình. Suốt 9 tháng qua, chúng tôi vẫn thỉnh thoảng email cho nhau. Jared kể khá nhiều chuyện về Max. Tôi thì chả có ai tương tự như thế để khoe nên đành đi chụp ảnh quang cảnh Melbourne gửi cho Jared. Cuối năm ngoái, Jared có gửi cho tôi một loạt ảnh về chuyến đi trượt tuyết ở vùng núi tôi đã cùng đến mùa đông trước đó. Jared không viết một từ nào về Philip, nhưng tôi thấy có hai tấm hình. Một bức có tiêu đề Snowboard Champions, tôi thấy Max đứng dưới đất, một người bạn của Philip đứng trên ghế, còn Philip đứng trên bàn, mỗi người cầm một cốc bia có kích thước khác nhau. Cốc bia của Philip to nhất, chắc vì là người vô địch. Còn 1 tấm khác, Champion on the track , là hình Philip đang lộn 360 độ trên không. Xem ra khi tôi không ở đó nhăn nhó với cái vai đau, Philip vui vẻ hơn nhiều.

‘My goodness,’ tôi kêu lên rồi chạy lại chỗ chiếc tủ lạnh sau quầy bar của Jared. Cánh cửa tủ dán kín đặc hình của Jared và Max. ‘Love is in the air,’ tôi nửa nói nửa hát còn Jared đứng mủm mỉm cười.

‘I can’t see the colour of the fridge anymore,’ tôi trêu thêm rồi giả vờ ngó nghiêng tìm khoảng trống trên chiếc tủ lạnh và khựng lại khi nhìn thấy tấm hình của Philip ở góc bên phải, hơi khuất phía sau 1 tấm hình khác của Max. Tấm hình này Jared chụp khi tôi đưa Philip tới Muse lần đầu tiên lúc 2 giờ sáng để kỷ niệm ‘Ngày đầy tháng’ của Philip. Chữ ký của Philip nổi rõ trên nền áo phông xanh nhạt.

‘Iz...’

Tôi ngoảnh ra khi nghe tiếng Jared gọi. Xoạch. Jared đang đứng ở gần chiếc máy quay đĩa với cái máy ảnh digital trong tay.

‘After you left, we recognised we had no picture of you.’

Không biết tôi tưởng tượng ra hay Jared đang thực sự nhấn mạnh từ ‘we’ trong câu nói của mình. ‘We’ là để chỉ ai chứ? Jared và Max? Max  thì muốn có hình tôi làm gì. Vậy là Jared và Philip? Nhưng Philip cũng tìm hình của tôi làm gì? Chắc Jare chỉ nói thế cho thêm phần long trọng.



Khi không còn hàng ngày nhìn thấy em nữa, khi biết chắc chắn rằng em đã rời khỏi Seoul, tôi nhận ra mình không có một tấm hình nào của em cả. Tôi lục tìm trong máy tính của mình. Lũ bạn gửi cho tôi cả đống ảnh lần đi trượt tuyết nhưng toàn ảnh lúc chúng tôi đang thi đấu mà lúc đó em đâu có ra ngoài. Tôi nhớ ra trước đó vào dịp Halloween cũng thấy chụp loạn xạ và Jared có dán rất nhiều hình trên cánh cửa tủ lạnh nhưng hình như Jared đã giấu đi những tấm có em nên tôi dò hết cả cánh cửa tủ mà cũng không thấy bóng dáng em đâu.

‘Looking for her?’ Jared đã đến sau lưng tôi từ lúc nào.

‘What?’ Tôi giả vờ không hiểu.

‘She isn’t here,’ Jared cũng nói bâng quơ.

Tôi không tìm hình của em nữa vì như Jared nói em chẳng còn ở đây và vì hình ảnh mà tôi muốn giữ không phải là khi em chụp cùng với cả đống bạn bè này, mà là khi em ngồi vắt vẻo trên sân thượng nhìn trời sao, khi em đang bận rộn nấu nướng trong bếp, khi em cười tít mắt cạnh đĩa thức ăn hay  khi em ngồi ôm gối trên bàn nhìn tôi ngủ.



Tôi chìa tay ra hiệu Jared đưa mình xem tấm hình vừa chụp nhưng Jared không chịu mà lại đưa màn hình máy ảnh lên sát mắt ngắm nghía rồi cười vẻ rất hài lòng.

‘Iz, lần này không phải là công tác ngắn hạn chứ?’

‘Chưa biết. Mr. Kang đang điều hành mọi việc rất tốt.’

99% rằng tôi sẽ ở lại lâu vì phần tài chính không phải công việc của ngày một, ngày hai. Nhưng 1% trong tôi cứng đầu, đi ngược lại thực tế. Một vùng ký ức trong não tôi đang trở mình và muốn thức giấc. Để chuyện đó không xảy ra, tôi quyết định ngoài công việc, tôi sẽ không lên bất kỳ một kế hoạch nào cho cá nhân xa hơn 24 giờ tới. Tôi muốn tạo cho mình cảm giác rằng tôi có thể rời đi khỏi Seoul bất kỳ lúc nào mà chẳng có gì cần bận tâm.




Tôi tạt qua quán của Jared nhân tiện sau một buổi họp với khách hàng kết thúc sớm hơn dự kiến. Jared và tôi có thể nói là đã trở thành bạn tốt. Tôi đến quán của Jared khá thường xuyên để uống cocktail và có vài lần tôi uống hơi nhiều Jared vẫn vui vẻ để tôi lên phòng khách ngủ. Không những thế Jared còn hào phóng thay một chiếc salon thường bằng một chiếc ‘sofa bed’ có thể kéo ra thành một chiếc giường đôi để tôi khỏi còn phải nằm co quắp khổ sở nữa.

‘Anh không ghét tôi sao?’ có lần tôi hỏi Jared.

‘Tôi không thể ghét những người đẹp trai,’ Jared cười trả lời.

Tuy vậy, Jared không bao giờ nói một câu về em cho dù đôi lần tôi hỏi. Lần này chắc chắn Jared biết là em đã quay trở lại. Không biết tôi có nên thử hỏi một lần nữa không? Nhưng tôi đã uống hết ly nước mà Jared không có thái độ gì khác ngày thường, vẫn nói cười thân thiện.

Tôi đợi cho đến khi một nhóm khách thanh toán xong tiền và Jared dọn dẹp hết tách đĩa trên bàn và quay lại quầy bar. ‘Công ty của tôi và văn phòng của Izzy ở chung một toà nhà.’ Lúc trước tôi đã mấy lần định nói với Jared chuyện này nhưng rồi thôi vì nghĩ em chẳng ở đây nên nói cũng không để làm gì.

‘Cái gì?’ Jared kêu lên mà không để ý vòi nước vẫn chưa tắt, đang chảy sối xả.

‘Tôi ở tầng 6, Izzy ở tầng 5,’ tôi nói tiếp.

‘Cô ấy đã biết chưa?’

Khi thấy tôi lắc đầu, Jared quáng quàng đi tìm mobile, nhưng khi cầm được chiếc máy trên tay thì lại thở dài rồi vứt chiếc máy xuống mặt quầy bar, quay ra rửa tách đĩa tiếp.

‘Jared, Izzy có ở đây lâu không?’

‘Anh hỏi để làm gì?’ Jared hỏi lại mà không nhìn tôi.

Tôi hỏi để làm gì nhỉ? Em ở ít ngày thì sao? Thì tôi sẽ không qua văn phòng hết mấy ngày đó à? Em ở lâu thì sao? Tôi sẽ đến bắt tay em và chào hỏi như những người cùng làm chung toà nhà ư?



Cứ tầm 3 giờ chiều, tôi thường rời bàn làm việc, vươn vai thư giãn và xuống quán cà phê dưới sảnh mua cupcake. Quán cà phê này làm cupcake rất ngon. Những chiếc cupcake xinh xinh đủ màu sắc tượng trưng cho các hương vị được bày thành hàng trong tủ kính nhìn rất mời gọi. Tôi thích nhất vị trà xanh nên lấy riêng cho mình 4 cái rồi nói người bán hàng gói thêm 30 cái đủ các loại cho mọi người trong văn phòng. Đứng đợi người bán hàng cẩn thận bỏ những chiếc bánh vào hộp, tôi đưa mắt nhìn ra phía cửa trước của toà nhà. Một chiếc BMW đỗ lại trước bậc thang lên xuống, hai người ở ghế sau bước ra và tôi đứng chết chân khi nhận ra người cao lớn trẻ tuổi chính là Philip. Philip đã cắt tóc ngắn hơn và để một chút râu càng làm tăng thêm vẻ nam tính. Philip cũng đã nhìn thấy tôi qua lớp kính và cũng lúc đó người đàn ông luống tuổi đi cùng nói gì đấy. Philip quay sang đáp lại rồi bước nhanh cùng người đàn ông vào toà nhà về phía thang máy. Vậy là Philip đã nhìn thấy nhưng không nhận ra tôi hay không muốn nhận ra tôi? Hẳn vì không muốn nhận ra tôi. Cũng giống như lần ấy…

Sau ngày nói với tôi rằng không muốn làm hàng xóm của tôi nữa, có lần tôi thấy Philip chạy vào quán cà phê gần nhà để mua đồ uống và đã bước ngang qua bàn nơi tôi đang ngồi, làm bộ như không hề quen biết tôi, để mặc tôi nhìn theo đầy ngơ ngác, xấu hổ và tủi thân.

Tôi nhắm mắt, hy vọng những gì mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh cho đến khi tiếng gọi của người bán bánh khiến tôi giật mình.



Em đã nhìn thấy tôi rồi. Qua lớp kính, tôi thấy em từ trong quán cà phê ngỡ ngàng nhìn mình. Tôi chưa kịp nghĩ xem mình nên làm gì thì ba giục tôi khẩn trương lên họp vì sợ muộn giờ ra sân bay đón mẹ. Tôi vô thức gật đầu và bước theo ba. Lúc cửa thang máy đóng lại, tôi bắt đầu thầm chửi rủa mình là đồ nhỏ nhen. Tại sao tôi không thể bước vào trong quán cà phê và chào em chứ? Tại sao tôi cũng đã không có ngay cả một nụ cười xã giao thay cho một lời chào? Khi lên đến tầng 6, tôi nói ba vào văn phòng trước rồi lại vội vàng bấm thang máy xuống tầng 1. Nhưng em đã không còn đứng đó nữa.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:31 AM
Chapter 16 – Where? What? When? Why? (Part 2)

Hôm nay mẹ về Hàn Quốc. Họ hàng nhà tôi hầu hết đã ở bên Mỹ, những người còn lại thì ở những thành phố khác, không ở Seoul. Đúng lúc tôi đang lo lắng không biết ai sẽ chăm sóc mẹ trong lúc tôi và ba đi tối ngày vì công việc thì In Na vui vẻ đề nghị để In Na đưa mẹ đi đây đó. Nếu là In Na thì tôi có thể hoàn toàn yên tâm rồi thế nên chiều nay tôi đã nhờ người trợ lý đi đón In Na trong lúc tôi và ba đang họp ở công ty rồi cả ba chúng tôi ra sân bay đón mẹ.



4 giờ chiều, tôi và Mr. Kang khẩn trương rời văn phòng đi tới một cuộc họp cuối ngày với một đối tác ở đầu bên kia thành phố. Khi tôi và Mr. Kang bước ra cửa toà nhà để lên xe ô tô, tôi lại thấy chiếc BMW đỗ ngay sau chiếc xe của công ty mình. In Na đang dựa lưng vào cửa chiếc BMW nhìn vào trong toà nhà như đang tìm ai đó. Thấy tôi, In Na trở nên bối rối rồi nghiêng đầu nhìn về phía sau tôi. Theo phản xạ tôi cũng nhìn theo. Philip và người đàn ông luống tuổi lúc trước cũng đang bước ra cửa toà nhà.

‘Mời cô,’ tiếng của chú lái xe Goo khi mở cửa cho tôi khiến tôi nhớ ra mình đang ở đâu. Tôi gật đầu cảm ơn chú Goo rồi nhanh chóng lên xe. Mr. Kang đã bắt đầu tóm lược về mục đích buổi họp. Tôi hít một hơi thật sâu rồi cũng mở cuốn sổ của mình ra.



Hình như em và Mr. Kang đang vội đi đâu đó vì Mr. Kang nhìn thấy tôi nhưng cũng chỉ giơ tay chào rồi khẩn trương vào xe. Còn khi In Na nhìn sang tôi và ba, em cũng nhìn theo nhưng mắt em chỉ lướt qua.

Tôi quên mất là mình đang vội ra sân bay, cứ đứng nhìn theo xe của em lẫn dần vào dòng giao thông trên đường. Tôi đã nhận lại được đúng những gì đáng nhận vì tôi đã chẳng cho đi dù chỉ một ánh mắt để thể hiện rằng tôi đã nhận ra em.

Suốt quãng đường ra sân bay, In Na cứ nhấp nhỏm và liên tục nhìn sang tôi rồi lại nhìn ba qua gương chiếu hậu. Tôi đoán In Na muốn hỏi tôi về em nhưng ngại sự của mặt của ba trong xe. Tôi cũng không muốn nói về em vào lúc này, vào ngày đầu tiên tôi gặp lại em sau 9 tháng.



Sau buổi họp tôi thấy mệt rã rời nên nói chú Goo đưa thẳng về khách sạn, không trở lại văn phòng nữa. Hơn nữa tôi không muốn trở lại văn phòng vào ngày hôm nay. Tôi sợ lại gặp Philip và sợ Philip lại bước ngang tôi như một người xa lạ. Không biết Philip đến toà nhà của tôi làm gì? Chắc có họp hành vì thấy mặc đồ công sở. Nhưng sao In Na cũng ở đó? Chắc nhân tiện cuối ngày thì qua đón để cùng về. Suy đoán cuối cùng khiến tôi muốn khóc




Khoảng tháng 10 năm ngoái, In Na đột ngột gọi điện cho tôi nói có chuyện muốn hỏi ý kiến. Hoá ra In Na bắt đầu tham gia các hoạt động từ thiện được vài tháng và trở thành quen thân với một người bác sĩ già có một phòng khám tư chuyên phục vụ người nghèo. In Na muốn đến làm việc cho vị bác sĩ đó và muốn đóng góp chút tiền để sửa sang phòng khám nhưng không biết phải làm như thế nào cho hợp lý vì vị bác sĩ là một người rất khái tính trong chuyện tiền nong. Tôi hỏi In Na lấy tiền đâu ra để đầu tư? In Na ngượng nghịu nói có 20 triệu Won tiền tiết kiệm là tiền mà ba cho để đi shopping. Khi tôi trêu số tiền đó chỉ mua được một chiếc túi Luis Vuiton thôi, thật không xứng với đẳng cấp của con gái chủ tịch tập đoàn Dong Wang thì In Na lại thật thà kể đấy là số tiền ông Han tiện đâu cho đấy chứ nếu In Na xin thêm thì bao nhiêu ông cũng cho. Tôi khuyên In Na cứ nói thẳng cho vị bác sĩ về khoản tiết kiệm của mình và nêu rõ mục đích muốn dùng nó vào việc có ý nghĩa. Bẵng đi một thời gian, khi tôi cũng bận rộn mà quên khuấy mất câu chuyện của In Na thì In Na lại hớn hở đển khoe với tôi là phòng bệnh đã được sửa chữa và In Na đã bắt đầu làm y tá cho vị bác sĩ già ở đó được một tuần. Tôi chưa bao giờ thấy In Na vui vẻ như thế, luôn miệng nói, mắt long lanh cười. Hôm nay cũng vậy, khi ngồi kể cho ba mẹ tôi về công việc hàng ngày của mình ở phòng bệnh, In Na làm cả nhà tôi vui lây với câu chuyện của mình.

‘Woah… không thể tưởng tượng được em là cô bé mít ướt của năm ngoái,’ tôi trêu In Na khi chỉ còn lại hai đứa ngồi ở bàn ăn. Ba và mẹ vừa ra ngoài ban công của nhà hàng ngắm cảnh sông Hàn.

‘Em cũng không tin được. Thật tốt phải không anh?’ In Na cười hiền lành.

‘Ừ. Xem ra cuối cùng em đã chọn được đúng công việc làm cho em hạnh phúc rồi.’

‘Izzy ssi quay lại Seoul lâu chưa anh?’ cuối cùng In Na vẫn nêu câu hỏi mà tôi đã cố tránh suốt cả tối nay.

‘Anh tưởng em không còn quan tâm đến thương trường nữa?’ tôi giấu sự bối rối bằng một câu hỏi thay cho câu trả lời.

‘Đúng là em không còn can dự vào những chuyện ba và anh In Soo đang làm và cũng không quan tâm Dong Wang ra sao. Nhưng có hai người trong thế giới đó mà em không thể không quan tâm là anh và Izzy ssi,’ giọng của In Na trở nên trùng buồn, hai tay nắm chặt cốc nước nhưng tôi thấy chúng vẫn hơi run lên. Tôi định hỏi tại sao In Na lại quan tâm đến cả em nhưng lại ngại ngần vì chỉ muốn giữ những cảm xúc về em cho riêng mình.

‘Vào tuần mà anh không ở Seoul, Izzy ssi đã hẹn gặp em,’ In Na bắt đầu kể ngay cả khi tôi không hỏi. ‘Chị ấy hỏi em tại sao em lại đi khắp nơi khóc lóc, xin lỗi những người bị ba và anh trai đối xử tồi tệ. Khi em giải thích rằng em nghĩ mọi người sẽ cảm thấy đỡ hơn nếu nghe được câu xin lỗi hoặc nếu được chửi bới người nhà của ba và anh trai, Izzy ssi lắc đầu nói rằng khi em không biết gì về thương trường, không biết cách nó vận hành thế nào, những người trong đó đang nghĩ gì và có thể làm gì thì em sẽ không thể thay đổi được nó. Nếu em muốn thay đổi ba và anh trai mình, em cần phải hiểu được việc kinh doanh và Dong Wang, còn nếu không em đang phí phạm sức lực và thời gian của chính mình. Và vì em không muốn hiểu và không muốn tham gia vào thương trường, nên tốt hơn là em nên chọn một con đường khác cho riêng mình. Ba và anh trai đã lựa chọn con đường của mình. Những việc họ làm, cuộc đời sẽ có những phản ứng phù hợp để đấu tranh lại. Có thể việc đó không xảy ra ngay lúc này, ngay hôm nay, nhưng chắc chắn sẽ xảy ra. Em không cần phải vất vả đi ngoài lề con đường của ba và anh để dọn dẹp những mảnh rác họ vứt ra vì như vậy em sẽ mãi mãi đắm chìm trong sai phạm của người khác. Thay vào đó, em nên tự tìm ra con đường của riêng mình, và làm những việc mà theo em có thể đóng góp tốt nhất cho cuộc đời này. Đấy mới là cách hữu hiệu để làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn. Em … em muốn gặp để cảm ơn chị ấy. Nhưng…’ nói đến đây In Na nghẹn giọng, mắt đỏ hoe.

Tôi nhắm mắt, nhớ lại ánh mắt em nhìn mình lần cuối. Sao em có thể lên kế hoạch cho tất cả những thứ đó trong đầu mà không thể nói ra với tôi chứ?

‘Em xin lỗi vì đã không kể cho anh chuyện này sớm hơn. Izzy ssi nói buổi gặp đó là chuyện riêng của em và chị ấy.’ Khi thấy tôi vẫn ngồi yên, In Na tiếp tục vặn vẹo hai bàn tay và nói thêm: ‘Em nên nói với anh sớm hơn đúng không? Giờ thì em hiểu sự chần chừ đôi khi cũng thật xấu xa.’

Tôi mỉm cười buồn bã. Không phải chỉ có In Na đã chần chừ. Tôi cũng đã chần chừ. Em cũng đã chần chừ. Nếu như cả tôi và em mỗi người bước lên một bước, mà không, chỉ cần nửa bước nữa thôi thì hai trái tim đã chạm vào nhau của chúng tôi đã có thể hoà làm một. Nhưng khi ở sân bay, tôi đã không chạy theo em và em đã không quay đầu nhìn lại.



Khi Mr. Kang lần đầu tiên nhắc đến tên Philip, tôi đã tưởng mình nghe nhầm và rồi tự nhủ có lẽ ông đang nói đến người nào khác. Nhưng khi ông nói đến một chàng trai cao lớn, điển trai và rất thông minh thì tôi biết chắc chắn là ông đang nói tới ai. Vậy là công ty của Philip ở chung toà nhà với công ty tôi chứ không phải như tôi tưởng là Philip chỉ vô tình đến đây họp một, hai lần. Tôi ngồi lặng im nghe Mr. Kang hào hứng nói về đối tác tiềm năng ở tầng trên, tuy mới thành lập công ty nhưng cực kỳ chuyên nghiệp và có hiểu biết sâu rộng cùng với một thái độ cầu thị. Mr. Kang còn nói thêm ông đã quan sát Philip suốt mấy tháng qua và muốn giới thiệu tôi với Philip càng sớm càng tốt do bên tôi cũng đang cần tìm một đối tác cho một dự án tư vấn giải pháp IT phát sinh từ đợt trúng thầu năm ngoái.

‘Cô biết ba của cậu ấy là ai không?’ Mr. Kang hỏi khi chúng tôi đang ngồi trong quán cà phê ở sảnh toà nhà.

Tất nhiên là tôi biết và tất nhiên Mr. Kang nghĩ rằng tôi không biết nên ông trả lời luôn câu hỏi của chính mình, ‘Simon Lee, CEO của Sun Corp, có trong danh sách Fortune 100.’

‘Chính vì thế mà chú tin tưởng anh ấy à?’ tôi kiểm tra giám đốc của mình.

‘Ồ không,’ Mr. Kang vội vàng giải thích, ‘ý tôi là ông ấy thật có phước khi con cái cũng có chí tiến thủ. Tôi thấy mình thật thua kém những người trẻ như cô và cậu Philip quá.’

Tôi bật cười vì câu cuối của người trợ thủ già rồi nói: ‘Trên thực tế chú cũng đang quản lý cả một công ty đó thôi và chú đang làm rất tốt.’

‘Nhưng tôi quản lý một công ty được người khác lập sẵn lên cho mình. Khó nhất là sự khởi đầu khi phải bỏ lại những vỏ bọc an toàn ở sau lưng để rẽ sang một con đường chưa có ai đi. Tôi không làm được điều đó.’

‘Vậy là chú định mời công ty của Philip vào đợt chào giá lần này?’

‘Đúng vậy, vì tôi tin cô sẽ không thất vọng về họ đâu.’

‘Kang ajussi,’ tôi nhìn thẳng vào mắt Mr. Kang, ‘trong kinh doanh, những mối quen biết cá nhân có thể đem đến các cơ hội và tôi hoàn toàn nhất trí với điều đó. Tuy nhiên, những cơ hội chỉ trở thành hiện thực khi các cá thể trong mối quan hệ đó thể hiện được bản lĩnh của mình.’

‘Tôi hiểu điều Phó chủ tịch muốn nói,’ Mr. Kang chuyển sang gọi chức danh của tôi một cách trang trọng. ‘Họ sẽ không có bất kỳ ưu đãi nào hơn so với các công ty khác và sẽ phải cạnh tranh công bằng nếu muốn ký được hợp đồng với chúng ta.’

Tôi mỉm cười yên tâm vì biết rằng Mr. Kang sẽ lựa chọn đối tác tốt nhất cho công ty và vì tôi tin rằng Philip cũng không muốn có được hợp đồng chỉ nhờ quan hệ quen biết.

Còn lại một mình trong quán cà phê sau khi Mr. Kang cáo từ lên văn phòng trước, tôi ngồi nghĩ về việc Philip và tôi đang làm việc chung trong một toà nhà. Why? Tôi hỏi mình tại sao việc này lại xảy ra nhưng rồi thấy thật vô ích khi cố đi tìm câu trả lời cho câu hỏi này vì nó đang là hiện thực không thể thay đổi rồi. Tôi nhớ lại lần chơi trò Scrable ở khu trượt tuyết, Philip đã nói mình chỉ chọn căn nhà chứ đâu được chọn hàng xóm.

Nhưng Philip đã biết Mr. Kang là ai, vậy tại sao Philip vẫn thiết lập mối quan hệ với ông? Tôi hỏi Mr. Kang là Philip biết gì về tôi thì ông trả lời là ông hầu như không kể gì về tôi cho Philip và cũng không đề cập đến chuyện tôi sang lại văn phòng Seoul. Vậy thì lý do hợp lý nhất là, cũng giống như Mr. Kang thấy Philip là một đối tác kinh doanh tiềm năng, Philip chỉ đang thiết lập một mạng lưới khách hàng cho công ty mình. Một lựa chọn hoàn toàn mang tính chất công việc.

Quyết định của Philip đã rõ ràng rồi. Còn tôi phải làm gì? Còn tôi muốn gì?

Tuần cuối cùng khi dọn khỏi căn hộ 1901, tôi không thấy Philip. Tôi có cảm giác hình như Philip đang đi vắng đâu đó. Nhủ thầm trong đầu như vậy cũng tốt nhưng lòng tôi buồn tê tái. Tôi lên sân thượng ngồi suốt đêm. Sân thượng cuối tháng 4 rất nhiều gió nên trong đầu tôi tiếng huýt sáo của Philip vang lên không dứt. Ngày cuối cùng, khi căn nhà đã sạch trơn, tôi đi từng căn phòng trống hoác để nói tạm biệt với những kỷ niệm, một việc mà tôi chưa từng làm bao giờ với những nơi mình đã ở trước đây. Lúc bước tới gần cánh cửa 1902, tôi đã dừng lại trước nó thật lâu. Tôi cứ đứng như thế, hy vọng nó đột ngột mở ra và Philip kéo tay tôi vào trong. Khi nó chẳng mở ra, tôi đã đưa tay lên định bấm mã số để tự đi vào nhưng rồi lại nhớ đến cảnh lúc tôi trở về từ bệnh viện sau khi thăm Mr. Kang, đã nhìn thấy Philip và In Na cùng bước ra. Tôi nhận ra mình không còn được chào đón nữa.



http://webjam-upload.s3.amazonaws.com/when-the-love-falls__3046__.mp3

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:34 AM
Chapter 17 – Business partners

Tôi hơi bất ngờ khi Mr. Kang gọi điện hẹn gặp 5 phút ở văn phòng của tôi. Có việc gì mà ông cần gặp tôi trong 5 phút chứ? Và tôi hoàn toàn ngỡ ngàng khi Mr. Kang đưa cho tôi một phong bì khổ A4 màu vàng bên trên có logo của công ty em. Tôi thấy tên mình và tên công ty mình được in rõ ràng trên ô người nhận.

‘Hy vọng nó sẽ trở thành lần hợp tác đầu tiên của chúng ta,’ Mr. Kang nói ngắn gọn rồi lập tức đứng dậy cáo từ ra về.

Sau khi tiễn Mr. Kang ra cửa, tôi trở về phòng làm việc nhìn chiếc phong bì một hồi rồi mới cẩn thận lấy dao rọc giấy mở nó ra. Bên trong là một tập tài liệu mỏng với một bức thư mời công ty tôi chào giá giải pháp tư vấn IT bổ sung cho hai gói thầu bên em trúng năm ngoài.

Tại sao công ty tôi lại được mời? Có phải vì chỉ là một phần bổ sung nên bên em không cần những công ty lớn? Ngay cả khi như vậy tôi cũng chẳng phật lòng. Tôi biết giải pháp này không phức tạp về mặt kỹ thuật nên có giá trị không lớn nhưng nếu đứng về góc độ kinh doanh thì là một cơ hội khá tốt cho những công ty còn non trẻ như của tôi.

Em có biết chuyện này không? Tôi nhìn xuống cuối bức thư. Người ký tên là Mr. Kang nhưng hẳn em phải biết vì tuy không phải là một hợp đồng lớn nhưng cũng liên quan đến cả dự án. Vậy sao em vẫn đồng ý để Mr. Kang mời công ty tôi? Tôi đưa ra các giả thiết rồi tự cười mình. Em là người làm kinh doanh mà. Lợi ích của công ty phải được đặt lên hàng đầu và chuyện riêng của em với tôi không phải là lý do ảnh hưởng tới quyết định của em. Tôi cũng đang luyện cho mình làm điều đó đấy thôi. Công tư tách biệt.



Mr. Kang không thắc mắc gì khi tôi yêu cầu ông phụ trách toàn bộ hợp đồng bổ sung và chỉ cần báo cáo kết quả cho tôi. Ông không thắc mắc cũng phải vì đó chỉ là một phần công việc nhỏ nhưng sao tôi vẫn thấy áy náy. Mỗi lần Mr. Kang nói đến Philip tôi lại giật mình và lại sợ ông thấy mình có biểu hiện bất thường. Tôi thường tìm cách lái câu chuyện sang chủ đề khác nhưng ngược lại ngày nào cũng mong ông nói gì đó về Philip. Hôm nay khi Mr. Kang nói đã gửi thư mời chào giá cho các bên, tôi thấy cảm xúc trong mình trở nên lẫn lộn hơn bao giờ hết. Chúng tôi mời 4 công ty, vậy là công ty của Philip có 25% cơ hội. Nhưng… Tôi thấy gần đây mình đã dùng quá nhiều chữ ‘nhưng’, vậy mà vẫn không thể dừng lại được. Nhưng có khi nào Philip từ chối thư mời này không? Chuyện này không phải là không thể xảy ra. Ba công ty còn lại cũng rất có năng lực và nếu công ty của Philip đang quá bận rộn với những dự án hiện tại thì chuyện từ chối không có gì bất thường hết. Vậy có khi nào từ chối vì tôi không nhỉ? Chắc không đâu. Đã coi tôi là người xa lạ rồi thì từ chối làm gì chứ?



Hai ngày sau khi Mr. Kang đưa thư mời chào giá, tôi gọi điện mời ông đi ăn tối. Lúc đầu ông nói khéo là có việc bận và hẹn bữa khác. Tôi hiểu ý liền giải thích cho ông rõ là tôi không có ý định hỏi dò thông tin về phần chào giá mà chỉ muốn giới thiệu ông với ba như đã vài lần đề cập với ông trước đây. Một bữa tối đơn thuần để giao lưu.

Đúng như tôi nghĩ, ba và Mr. Kang nói chuyện rất hợp vì cũng gần tuổi với nhau và ai cũng đầy kinh nghiệm thương trường. Tối nay tôi để phần trao đổi cho hai người và chỉ ngồi cạnh lắng nghe, học hỏi. Có điều lạ là trong suốt bữa tối, Mr. Kang không hề nhắc đến em một lần cho dù tôi biết ông không phải là người cố tình bỏ qua cấp trên để thể hiện mình là người quan trọng nhất. Tôi đang ngồi phân vân không biết có nên khơi gợi chủ để về em hay không thì ba rót thêm cho Mr. Kang một chén rượu.

‘Ông Kang, tôi sẽ không nói về phần chào giá mà công ty ông vừa mời Philip, tôi chỉ muốn với chén rượu này cảm ơn ông đã dành chút thịnh tình cho con trai tôi,’ ba nói rồi nâng chén rượu của mình lên.

Mr. Kang cũng vội nâng chén của mình và đáp lại: ‘Ông không cần làm thế … không cần làm thế. Tôi chỉ đang làm công việc của mình là lựa chọn những đối tác tốt nhất cho công ty.’

‘Tôi hiểu,’ ba gật gù đồng ý, ‘và tôi cũng biết ông sẽ không ưu ái gì Philip hết.’

Mr. Kang cười khà, uống một hơi cạn ly rượu, nhìn sang tôi nói: ‘Phó chủ tịch của chúng tôi biết tôi rất có cảm tình với cậu, chính vì thế tôi càng không thể thiên vị gì cậu được,’ rồi ông quay sang ba nói tiếp, ‘Tôi đã muốn giới thiệu hai vị với Phó chủ tịch của chúng tôi. Cô ấy hiện ở đây nhưng đang rất bận với phần công việc khác nên chắc để một vài tuần tới. Không biết ông Lee còn ở đây lâu không?’

‘Tôi ở đây khoảng hơn một tháng nữa vì muốn nghỉ ngơi chút xíu. Thế còn Phó chủ tịch của bên ông?’

‘À, cô ấy còn ở đây lâu.’

Nghe thấy câu trả lời của Mr. Kang, tôi bỗng thấy tim mình đập thình thịch với một loạt các tình huống giả định hiện lên trong đầu. Em ở đây lâu thì có thuê nhà giống như lần trước?  Nếu có thì hàng xóm của em là ai, có nói chuyện không, có sân thượng chung không, em có nấu ăn cho người ta không, có giới thiệu hàng xóm với Jare không? Và cuối cùng là tại sao tôi lại hỏi mình tất cả những điều trên?  

‘Phó chủ tịch của bên Grand là người như thế nào?’ câu hỏi ba sau bữa tối khiến tôi giật mình.

‘Dạ… con cũng mới chỉ nhìn thấy cô ấy vài lần, nhưng chưa gặp mặt chính thức,’ tôi nói dối. Nhưng cũng không sai. Lúc trước tôi quen em dưới danh nghĩa hàng xóm chứ đâu phải dưới danh nghĩa Phó chủ tịch đâu. Nếu như ngay từ ngày đầu tiên tôi đã biết em làm gì thì tôi có bắt chuyện làm quen không nhỉ? Mà sao tôi cứ đặt giả thiết cho quá khứ chứ, thay đổi được gì đâu? Nghĩ đến đây, tôi thở dài buồn bực rồi chợt nhận ra ba đang ngồi ở ghế bên chăm chú nhìn sang mình. Sợ ba đoán được tâm trạng, tôi vội hắng giọng, chuyển chủ đề.

‘Không biết hôm nay In Na đưa mẹ đi những đâu?’




Cho dù biết rằng sẽ có ngày Mr. Kang giới thiệu tôi với Philip và ba của Philip nhưng khi hai người đứng trước bàn của tôi trong quán cà phê dưới sảnh, tôi vẫn thấy mình như đang rơi tự do. Không biết ông Lee có thấy kỳ quặc không khi tôi chào hỏi như một cái máy. Sau đó Mr. Kang giới thiệu tôi với Philip. Theo thói quen tôi đưa tay ra để bắt tay, nhưng rồi vội vàng buông ra khi thấy một làn hơi ấm mạnh mẽ ào sang lúc bàn tay của Philip nắm lấy tay mình.



Tôi vui khi em vẫn đưa tay ra để bắt tay với tôi rồi lại hụt hẫng khi em rút tay lại quá nhanh. Tôi muốn nắm thật lâu bàn tay nhỏ bé của em nhưng em còn tránh cả nhìn thẳng vào mắt tôi. Khi chúng tôi ngồi xuống, em bối rối đưa tay trái lên vén một bên tóc mai. Tôi không tin vào mắt mình khi nhìn thấy chiếc nhẫn Inner Energy đang sáng lên trên ngón giữa của em. Tuy nhiên một lúc sau, khi em cầm tách trà lên, tôi lại không thấy chiếc nhẫn ở đó nữa.



Tôi vội giấu bàn tay trái của mình xuống dưới bàn khi nhớ ra chiếc nhẫn bạc đang đeo ở ngón giữa. Nhân lúc Philip trả lời một câu hỏi của Mr. Kang, tôi lén đút tay vào túi áo vest rồi lấy ngón cái đẩy cho chiếc nhẫn rời khỏi ngón giữa. Hy vọng lúc trước Philip chưa nhìn thấy nó.

Khi không còn ở căn hộ 1901 nữa, tôi đã tháo chiếc nhẫn ra nhưng ngón tay tôi trở nên trống trải và khó chịu đến nỗi tôi không thể tập trung làm bất cứ việc gì nên cuối cùng tôi đành đeo chiếc nhẫn trở lại. Chắc từ hôm nay, tôi phải tập cách từ bỏ nó thôi cho dù ngón tay giữa của tôi đang run lên không chịu.

‘Cô thấy môi trường kinh doanh giữa Australia với Hàn Quốc có khác nhau nhiều không?’ ông Lee quay sang hỏi tôi.

Tôi nhấp nhanh một ngụm trà để lấy lại bình tĩnh rồi trả lời:

‘Cháu nghĩ thương trường không có biên giới, chỉ có những cá thể trong đó khác nhau mà thôi.’

‘Trước khi tôi về đây, đã có rất nhiều lời nhận xét rằng môi trường kinh doanh ở Hàn Quốc không cởi mở như nhiều người tưởng. Nhưng có thể đúng như cô nói, ở đâu cũng có những người mang nặng tư tưởng bảo thủ và luôn có cả những người sẵn sàng tiếp nhận cái mới.’

‘Và ai cũng có cái lý của của mình,’ tôi tiếp lời ông Lee. ‘Một người cởi mở về việc này nhưng cũng có thể bảo thủ về việc khác và còn tuỳ vào từng thời điểm nữa. Điều quan trọng là phải hiểu được lý do tại sao họ hành động như thế để có những phản ứng phù hợp.’

‘Xem ra cô Izzy đã có giải pháp của mình rồi,’ ông Lee vừa gật gù vừa hỏi tôi.

‘Dạ. Nhưng nói thì dễ hơn làm,’ tôi thật thà trả lời, ‘nhất là khi những lợi ích cá nhân lấn lướt các quy tắc về hành xử công bằng.’

‘Không chỉ những người nước ngoài như cô đâu, ngay cả tôi cũng cảm thấy có một số người rất không hoan nghênh mình trở lại đây.’

Nghe ông Lee nói vậy, tôi vội liếc sang Philip. Không biết Philip có nói gì với ông Lee về việc tôi đấm Han In Soo vỡ mũi không. Nhưng khuôn mặt của Philip không biểu rộ điều gì rõ rệt để tôi có thể đoán định.

‘Cháu may mắn có chú Kang giúp đỡ rất nhiều.’

Mr. Kang cười tươi khi nghe lời khen ngợi của tôi rồi chỉ tay về phía Philip nói với Mr. Lee:

‘Ông có thể tin tưởng vào cậu Philip. Cậu ấy biết cách làm cho người khác phải hoan nghênh mình.’

Ông Lee ngả người ra sau cười khà khà. Tuy ông không bày tỏ thành lời có đồng ý với nhận định với Mr. Kang hay không, nhưng qua vẻ mặt của ông, tôi có thể cảm nhận được ông đang rất hài lòng với Philip.

Nếu cho tôi thời gian và nếu như không có những cảm xúc đang quay cuồng trong đầu, tôi nghĩ tôi sẽ rất thích nói chuyện với ông Lee lâu hơn nữa. Ở ông có sự từng trải và điềm đạm khiến người đối thoại vừa kính trọng lại vừa không phải e sợ. Tôi thấy cả sự ảnh hưởng tốt của ông lên Mr. Kang. Người trợ thủ già của tôi có một số điều chỉnh trong phong thái làm việc mà chỉ những người đã biết ông khá lâu mới nhận ra.



‘Chuyện gì vậy ba?’ tôi hỏi khi thấy ba cười một mình khi chúng tôi về đến văn phòng của tôi.

‘Cô Izzy…’

Tôi hít một hơi thật sâu khi ba nhắc đến tên em.

‘Ba thích cách cô ấy không ngại bày tỏ quan điểm. Mà xem ra cô ấy cũng nghiên cứu về chúng ta khá kỹ đấy chứ. Con có thấy cách cô ấy khéo léo đề cập đến chính sách quản lý nhân sự của Sun Corp không? Một người biết mình, biết người.’

Tôi không khỏi mỉm cười khi nghe ba khen em. Hôm nay tôi cũng rất ấn tượng với việc em đã rất tự tin khi ngồi nói chuyện với ba. Tôi không biết nếu ở trong một tình huống tương tự, tôi có thể làm tốt được như em không.

Nhưng bên cạnh những câu đối thoại thẳng thắn và gãy gọn về thương trường, tôi còn thấy một sự hoài nghi tràn ngập trong đôi mắt của em cho dù không một lần em nhìn thẳng vào tôi quá 1 giây trong suốt buổi nói chuyện. Ngay cả cách em ngồi, cách em đặt tay cũng như làm sao để tạo ra khoảng cách xa nhất với tôi. Còn chiếc nhẫn của tôi nữa. Em có còn đeo nó thật không nhỉ hay tôi đã nhìn nhầm? Chẳng nhẽ mắt tôi tệ đến vậy?

‘Phần chào giá cho họ, con chuẩn bị đến đâu rồi?’ ba lại hỏi.

‘Gần xong rồi ba. Con nghĩ sẽ nộp được sớm hơn thời hạn 1, 2 ngày.’

Thực ra hồ sơ đã chuẩn bị xong hết nhưng tôi chưa muốn nộp vì sợ nộp sớm quá bên em sẽ nghĩ chúng tôi làm cẩu thả, thế nên tôi cứ giữ tập hồ sơ trong tủ của mình, mỗi ngày lôi ra đọc một lần để xem còn thiết sót gì không. Tôi biết là em không trực tiếp tham gia đánh giá hồ sơ nên em sẽ chẳng ngồi lật từng trang tài liệu để đọc giải pháp của chúng tôi, nhưng tôi vẫn muốn mọi thứ phải hoàn hảo vì tôi muốn giành được hợp đồng này. Vì hiếu thắng chăng? Vì tò mò muốn biết phản ứng của em chăng? Sao cũng được miễn là tôi phải giành được nó.




Tôi lại chán ngấy khách sạn nhưng vẫn không muốn đi tìm nhà. Tôi tính hay cuối tuần sẽ đến ngủ ở phòng khách của Jared cho đổi không khí nhưng lại bỏ ngay ý định đó khi nhớ đến tấm hình của Philip gắn trên cửa tủ lạnh sau quầy bar. Philip vẫn đến Muse. Mỗi lần muốn qua quán của Jared, tôi đều gọi điện trước hỏi vòng vo xem Jared có bận không, có đông khách không, thực tế là để kiểm tra xem Philip có ở đó không. Sau vài bận như thế, mỗi lần thấy tôi gọi điện, Jared nói luôn: ‘He isn’t here.’

Mấy hôm trước khi đi ăn trưa cùng Da Jung, cô phiên dịch của tôi kể có một người họ hàng xa chuẩn bị sang Scotland làm việc nên muốn cho thuê lại nhà. Trong nhà đã có đầy đủ đồ đạc và vì người đó là kiến trúc sư nên sắp xếp nội thất rất có thẩm mỹ. Tôi nghe thấy có vẻ ổn nên nói Da Jung dẫn mình đi coi. Căn nhà đẹp hơn tôi tưởng tượng lại ở không quá xa công ty nên tôi có thể tự lái xe đi làm được. Quan trọng hơn nó là căn nhà riêng, các nhà hai bên cũng kín cổng, cao tường và dĩ nhiên chẳng có cái sân thượng nào hết. Người họ hàng của Da Jung vui mừng vô cùng khi biết tôi đồng ý thuê nhà vì chỉ còn 1 tuần nữa là họ phải bay. Tôi cũng thấy nhẹ nhõm vì không phải sắm sửa đồ đạc gì. À, vẫn có một chút. Tôi mua một cái đệm mới cho cái giường vì không thích ngủ trên đệm của người khác, và cũng mua một loạt đồ dùng trong bếp vì không thích nấu bằng nồi của người khác, ăn bằng bát của người khác. Vì căn nhà có những 3 buồng ngủ nên tôi dọn tất cả những thứ mình không muốn và không dùng đến vào một phòng. Giờ thì căn nhà trông đã rất giống của tôi rồi.



Hôm Mr. Kang thông báo tất cả các công ty chúng tôi mời đã nộp bản chào giá, tôi ở lại văn phòng thật muộn đợi mọi người về hết rồi vào phòng để hồ sơ lấy phần chào giá của công ty của Philip ra, lật giở từng trang xem phần trình bày cẩn thận và chuyên nghiệp, nhìn logo công ty được thiết kế đơn giản nhưng phóng khoáng và đọc đến thuộc lòng lá thư giới thiệu mà Philip viết.

Gần một tuần sau, Mr. Kang đưa cho tôi bản báo cáo các bên chào giá. Công ty của Philip được điểm cao nhất. Tôi tin là Mr. Kang không đánh giá sai nhưng vẫn yêu cầu ông giải trình thêm nửa tiếng nữa về phần đánh giá của mình. Tôi không biết mình làm vậy là vì trách nhiệm với công ty hay vì tôi muốn ngồi nghe một người khác chứ không phải bản thân mình nói ra những điều tích cực về Philip.

‘Chiều nay tôi sẽ gửi thông báo cho các bên. Buổi ký hợp đồng chắc vào thứ 5 vì chúng ta cần hoàn thành phần này gấp để kịp kết thúc giai đoạn 1 của gói thầu số 3,’ Mr. Kang nói sau khi tôi đã hoàn toàn được thuyết phục bởi lựa chọn của ông. ‘10:30 sáng thứ 5 chúng ta có họp với bên Melbourne, vậy tôi sắp xếp với cậu Philip vào đầu giờ chiều được không?’

Tôi đang định hỏi tại sao Mr. Kang lại cần tôi đồng ý về thời gian ký hợp đồng với công ty của Philip thì hiểu ra là tôi phải có mặt trong buổi ký kết vì trên thực tế Philip sẽ ký hợp đồng với công ty của tôi ở Australia chứ không phải với văn phòng đại diện ở Hàn Quốc. Trong trường hợp đó tôi là đại diện pháp lý duy nhất hiện đang có mặt ở Seoul có quyền ký hợp đồng. Tôi có thể ký trước rồi chuyển sang cho Philip không nhỉ? Nhưng theo thủ tục còn cần người của hai bên làm chứng nữa và Mr. Kang xem chừng rất hoan hỉ với dự án đầu tiên ông phụ trách toàn bộ nên muốn có một buổi ký kết với sự góp mặt của cả tôi và Philip. Tôi không muốn làm buồn lòng người đồng sự già của mình nên gật đầu.



‘We are pleased to inform you that your company has been selected…’

Bức thư thông báo chúng tôi đã thắng phần chào giá vẫn do Mr. Kang ký tên nhưng có thêm phần chú thích về thời gian ký hợp đồng vào lúc 2 giờ chiều ngày thứ 5 ở văn phòng của em và em sẽ có mặt. Vậy là sau khi ký hợp đồng, tôi đã có thể gọi em là ‘đối tác kinh doanh’ rồi đấy. Nhưng tôi thích từ ‘hàng xóm’ hơn vì tôi đang có và sẽ có rất nhiều đối tác trên thương trường, trong khi tôi chỉ muốn có một hàng xóm duy nhất.




Tôi đứng tần ngần trước tủ quần áo cả tiếng vì không biết nên mặc gì đi làm. Hôm nay tôi có 3 cuộc họp. Sáng họp với Michael qua điện thoại nên mặc gì không quan trọng. Cuối giờ chiều có họp với nhóm kế toán trong văn phòng thì cũng chỉ cần đơn giản. Tuy nhiên 2 giờ chiều là buổi ký kết hợp đồng với công ty của Philip. Khi còn ở chung tầng 19, Philip đã nhìn thấy tôi mặc quần lửng đứng trên sân thượng hóng gió, đội mũ lưỡi chai và đi dép xỏ ngón lệt xệt xuống đường mua chocolate nóng, hay mặc đồ ngủ khi bị mẩn da vì uống quá nhiều cocktail. Liệu bây giờ nhìn thấy tôi trong một bộ quần áo trang trọng thì Philip có coi tôi là Phó chủ tịch của công ty đối tác không nhỉ? Mà Philip đã nói không còn muốn làm hàng xóm của tôi nữa vậy nên cho dù hôm nay tôi có mặc gì, chắc Philip cũng sẽ chẳng cảm thấy gì hơn ngoài việc cần chữ kỹ của tôi để có thể bắt đầu công việc của mình. Cuối cùng tôi chọn cho mình một chiếc sơ mi trắng, một chiếc zuýp nâu có kẻ chỉ màu kem và đi một đôi giày cao gót cùng màu với chiếc zuýp. Một bộ đồ đơn giản và chẳng có gì đáng nhớ.



Chiều thứ 5, theo phép lịch sự, tôi và trợ lý của mình có mặt ở văn phòng của em sớm 5 phút so với giờ hẹn. Cô lễ tân đon đả mời tôi vào phòng họp trước và mang cho chúng tôi mỗi người một cốc nước lạnh.  Ngay sau đó, Mr. Kang vào phòng nói chúng tôi đợi thêm một chút nữa vì em vẫn đang bận trong một cuộc họp khác với Melbourne. Tôi thấy hợp đồng đã được in ra làm vài bản, bày ngay ngắn ở phía bàn bên kia.

‘Anh thấy cô ấy là người như thế nào?’ trợ lý của tôi hỏi sau khi Mr. Kang đã đi ra ngoài.

Tôi biết trợ lý của mình đang hỏi về em nhưng vẫn giả bộ hỏi lại: ‘Ai cơ?’

‘Ms. Izzy Nguyen,’ trợ lý của tôi nói rồi với tay lấy một bản hợp đồng, mở trang in tên những người sẽ ký. Tên em in bên trái, tên tôi in bên phải. ‘Hôm qua tôi kể cho một người bạn ở văn phòng của thị trưởng về hợp đồng của chúng ta, anh ta nói cô Izzy này khá nổi tiếng trên đó.’

‘Nổi tiếng vì lý do gì?’ tôi tò mò hỏi.

‘Vì khả năng đả thương người to cao gấp rưỡi mình,’ trợ lý của tôi trả lời rồi chậc lưỡi thắc mắc, ‘Anh biết Han In Soo của Dong Wang chứ gì? Làm sao mà cô ấy có thể đấm vỡ mũi thằng cha ấy nhỉ?’

Tuy đấy là một kỷ niệm buồn đối với tôi nhưng khi nghe trợ lý của mình hỏi, tôi không khỏi bật cười. Han In Soo không cao bằng tôi nhưng cũng khoảng 1.8m, vậy nên ai mà tin được nắm tay bé xíu của em lại khiến hắn phải băng mũi cả tháng trời. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến bàn tay phải của em cũng đã bị băng bó. Không biết em có đau lâu không? Vì thế khi em bước vào phòng họp cùng Mr. Kang và cô phiên dịch, tôi cứ nhìn bàn tay phải của em đầu tiên cho dù biết rằng nó đã khỏi từ lâu rồi.

Mr. Kang giới thiệu vắn tắt nội dung cuộc họp và cô phiên dịch nhanh nhẹn mở trang ký tên của các bản hợp đồng ra để em ký trước, rồi đến Mr. Kang ký chứng nhận cho chữ ký của em. Sau đó hợp đồng được chuyển sang phía tôi để tôi ký và trợ lý của tôi ký chứng nhận.  



Ký hết các bản hợp đồng, tôi chẳng còn việc gì để làm. Đóng nắp chiếc bút máy xong, tôi ngồi chờ bên Philip. Philip mỉm cười đón từng bản hợp đồng từ Mr. Kang rồi hơi nghiêng đầu ký tên mình lên bên phải, ngay cạnh chữ ký của tôi. Tôi không biết rằng mắt mình đang nhìn theo đầu bút của Philip lướt trên giấy rồi nhìn tiếp đến những ngón tay thon dài lên đến chiếc cà vạt kẻ ca rô, lên chiếc cằm chẻ phủ chút râu, lên hàng ria thưa được cắt tỉa cẩn thận vòng trên đôi môi dầy, lên cánh mũi thẳng, lên đôi mắt nâu hơi xếch. Đôi mắt nâu đang nhìn tôi.



Em đang nhìn tôi giống như khi chúng tôi đang ngồi chơi trò xếp chữ ở khu trượt tuyết, như khi em gọi tôi dậy ăn cháo lúc tôi bị ốm, như khi em nhìn tôi trong thang máy khi tôi chia sẻ với em dự định cho sự nghiệp của mình. Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, em vội vàng nhìn ra chỗ khác, mặt hơi đỏ lên. Tôi nhận ra cô hàng xóm của mình.



Tôi thảng thốt khi bắt gặp ánh mắt của Philip đang nhìn mình. Philip nhìn tôi giống như khi thấy tôi bị mẩn da khắp người, như khi đột ngột ôm lấy tôi ở khu trượt tuyết, như khi hôn lên trán tôi chúc ngủ ngon. Tôi vội nhìn ra chỗ khác vì chúng tôi đâu còn là hàng xóm của nhau nữa.



‘Đúng ra chúng ta nên nói chuyện nhiều hơn nhưng hôm nay chúng tôi rất bận nên đành hẹn hai vị vào dịp khác,’ Mr. Kang nói rồi đứng dậy, cài khuy áo complet như sẵn sàng để đi tới một cuộc họp khác.

Cô phiên dịch của em cẩn thận chia các bản hợp đồng thành 2 chồng giống nhau rồi đưa cho trợ lý của tôi một chồng để lưu giữ. Tôi cảm ơn em và Mr. Kang rồi cáo từ. Em lại đưa tay ra để bắt tay tôi và cũng rụt tay lại nhanh như lần đầu nhưng lần này tôi cố tình nắm tay em chặt hơn nên khiến em không kéo được tay ra và phải ngước lên nhìn tôi. ‘Hello my neighbour,’ tôi gửi lời chào của mình qua ánh mắt.

‘Làm sao mà cô ấy có thể…?’ trợ lý của tôi vẫn không thôi thắc mắc khi chúng tôi đã ở trong thang máy lên tầng 6.

‘Có muốn tôi gửi thư chính thức của công ty đến cô ấy để nhờ giải đáp không?’ tôi đùa.

Trợ lý của tôi lắc đầu lia lịa tỏ ý không dám. ‘Cô ấy mới trẻ như thế mà đã nắm giữ chức vụ cao như vậy hẳn phải có đủ khả năng đo ván Han In Soo.’

Tại sao tôi không nghĩ ra điều này trước đây chứ nhỉ?

Tôi về phòng làm việc của mình, giở bản hợp đồng ra nhìn chữ ký của em. Người ta nói những người bắt đầu chữ ký của mình bằng chữ in thì có rất có lòng tự trọng. Chữ ký của em toàn chữ in nên khỏi phải nói em ‘cứng đầu’ đến đâu.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:36 AM
Chapter 18 – Parallel lines

Thang dừng lại ở tầng 5, em đang mải đọc gì đó trên chiếc iPhone và có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi và ba đang đứng trong thang. Sau một thoáng chần chừ, em bước vào và cúi đầu chào ba. Không biết là tôi tưởng tượng không nhưng nụ cười của em không còn mang vẻ xã giao nữa. Có phải nhờ lời chào bằng mắt của tôi chiều nay không nhỉ? Ba dừng nói chuyện điện thoại, vui vẻ chào lại em rồi quay sang tôi nói:

‘In Na vừa đưa mẹ con đi chơi về rồi đấy. Bây giờ đợi mẹ thay đồ rồi In Na sẽ đưa mẹ thẳng tới chỗ ăn tối luôn.’

‘Vâng.’

‘Mẹ nói In Na đã nhắn cho con địa chỉ nhà hàng đó.’

‘Dạ.’

Tôi trả lời ba nhưng mắt lại nhìn em còn em nhìn ra phía cửa thang máy như một người lịch sự không muốn làm phiền đến câu chuyện riêng của ba con tôi.

‘Không biết cô Izzy có nhà hàng ưa thích nào ở Seoul không?’

Em giật mình quay lại khi nghe ba hỏi. Tôi thấy mặt em hình như hơi tái đi, mắt thảng thốt nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời:

‘Dạ, cũng có một vài chỗ. Bác và bác gái đã thử được nhiều nơi chưa ạ?’

‘Chúng tôi cũng đi được khá nhiều rồi, nhờ có mấy đứa chúng nó, chứ không thì không biết đường nào mà lần vì Seoul thay đổi hàng ngày,’ ba vừa cười vừa trả lời.

Vẻ xã giao quay trở lại khi em chào ba và vội vàng bước ra ngay khi cửa thang vừa hé mở và em lại không nhìn thẳng vào mắt tôi nữa.

Bỗng tôi thấy em khựng lại giữa chừng, đánh rơi cả tập tài liệu trên tay và người hơi lảo đảo như muốn ngã.

‘Izzy,’ tôi kêu tên em và giơ tay ra đỡ nhưng em đã lấy được thăng bằng rồi hốt hoảng xua tay khi thấy cửa thang máy đang đóng lại. Tôi nhìn xuống sàn và nhận ra một chiếc giày cao gót của em bị mắc kẹt giữa khe cửa thang liền bấm nút mở cửa và cúi xuống gỡ chiếc giày hộ em. Em cũng cúi xuống cùng lúc. Tôi thấy thoảng một mùi nước hoa quen thuộc. Crabtree & Evelyn.

‘Cô không sao chứ?’ tôi hỏi khi đưa chiếc giầy cho em.

Em ngẩng lên nhìn và vội vàng lùi ra xa khi thấy đang ở quá gần tôi. ‘Thanks,’ em nói nhỏ rồi lại luống cuống cúi xuống gom tập tài liệu. Tôi để ý đến một sợi dây chuyền vừa tuột từ trong cổ áo em ra ngoài. Hoá ra, em không đeo chiếc nhẫn Inner Energy ở tay nữa mà lại đeo nó lên cổ.



‘I just signed a contract with Philip today,’ tôi kể với Jared.

‘A marriage certificate?’ Jared xô tới chớp chớp mắt hỏi.

‘Not funny,’ tôi nhăn mặt trách.

‘Sorry,’ Jared cười.

‘Cậu đã bao giờ nhìn thấy một bức hình hoàn hảo chưa?’ tôi hỏi Jared. ‘Nghĩa là bố cục, màu sắc và các chủ thể trong đó hợp lý đến mức không thể chặt chẽ hơn và hoà hợp hơn… Tớ nghĩ mình đang nhìn thấy một bức hình như thế,’ tôi nói và thấy hiện lên trong đầu mình một bức hình trong đó có một người đàn ông mạnh mẽ với một người phụ nữ thuỳ mỵ. Ông Lee trông cũng hài lòng thế đấy thôi.

Chiều nay, tôi chỉ muốn chạy khỏi toà nhà khi nghe ông Lee nói chuyện với Philip. Tôi trách mình đã thật bất cẩn khi để chút hy vọng nhen lên chỉ vì một ánh mắt của Philip ở buổi ký hợp đồng. Trí tưởng tượng của tôi đã đi quá xa nên sự hụt hẫng mà thực tế đem lại khiến tim tôi đau nhói. Nhưng sao Philip cứ nhìn tôi như thế chứ? Cả giọng hỏi thăm ân cần và cái chạm nhẹ vào khuỷ tay tôi khi Philip đưa lại chiếc giầy cho tôi nữa. Sao không đứng yên trong bức hình của mình và tránh xa tôi ra?

‘Poor little thing,’ Jared vừa nói vừa đập nhè nhẹ lên lưng tôi.

‘Where’s Max?’ tôi hỏi vì cả tháng nay tôi không thấy Max ở quán Muse.

‘Busy,’ Jared đáp ngắn gọn rồi quay ra đổ thêm cà phê vào máy.

Hình như không chỉ riêng tôi có vấn đề. Jared cũng đang có tâm sự gì đó trong lòng. Nhưng khi tôi hỏi, Jared lại nói muốn tự giải quyết một mình. Tôi chợt thấy mình và Jared giống hai con chim trong lồng, cả hai đều muốn thoát ra ngoài nhưng không dám nói lên mong muốn của mình mà lại quay sang hỏi con kia có muốn tự do không.

...


Khi thang máy trôi qua tầng 5, trợ lý của tôi bỗng nổi hứng nói: ‘Khách hàng nào cũng như Grand thì đời thật sung sướng, vừa hiểu chuyện vừa gọn lẹ.’ Trợ lý của tôi nói thế là vì gần đây chúng tôi có một khách hàng rất khó tính khiến mọi người trong văn phòng nổi xung. Những yêu cầu quái đản của khách hàng này khiến tôi đã định hủy bỏ hợp đồng vì giá trị không lớn, lời lãi chả được bao nhiêu trong khi lại nhức hết cả đầu. Sau đó tôi suy tính lại và thấy rằng cứ nên coi đây là thử thách để nhân viên cọ xát với nhiều môi trường khác nhau, để họ hiểu rằng càng cần phải trân trọng những đối tác tốt.

‘Chúng ta cứ thử mắc sai sót nào xem, họ sẽ không tươi cười mỗi lần gặp anh nữa đâu,’ tôi nói nửa đùa nửa thật.

‘Bao giờ chúng ta mới được đi làm khách hàng của người khác chứ nhỉ?’ trợ lý của tôi ao ước.

‘Hay anh ra thay chỗ cho Soo Ea vài hôm cho được quát tháo. Tôi thấy mấy chỗ bán văn phòng phẩm suốt ngày gọi điện săn đón cô ấy đấy mà cô ấy toàn phải làm mặt lạnh để từ chối.’

‘Chẳng còn bàn nào trống,’ trợ lý của tôi ngán ngẩm nhìn một vòng nhà hàng vào giờ ăn trưa. ‘Ô, chúng ta có thể ngồi cùng cô ấy không nhỉ?’

Tôi nhìn theo hướng chỉ của trợ lý. Em đang ngồi một mình ở một chiếc bàn nhỏ gần cửa kính ở phía bên kia của nhà hàng. Khi thấy tôi và trợ lý đang đứng xếp hàng gần cửa ra vào, em gật nhẹ đầu chào rồi lại nhìn ra ngoài đường. Ngay cả một nụ cười xã giao cũng không có chứng tỏ em còn không muốn tôi tiến đến chào hỏi chứ đừng nói gì đến chuyện ngồi chung bàn.

Trợ lý của tôi hình như cũng nhận ra thái độ không mời chào đó nên thở dài thườn thượt. ‘Vừa khen xong… Mà cô ấy ở đây làm gì nhỉ? Tôi thấy ông Kang làm hết các việc rồi.’

‘Anh biết được bao nhiêu về nội bộ của họ?’ tôi hỏi lại.

‘À, vì là tôi thấy có vẻ thế.’

‘Vậy thì đừng nên bàn.’

Trợ lý của tôi ấp úng khi thấy tôi đột nhiên trở nên nghiêm khắc còn tôi lại nhìn về phía em một lần nữa nhưng em đang bận vừa ăn trưa, vừa đọc báo như thể trong tâm trí em hoàn toàn không quan tâm là tôi có ở đây hay không. Có thể là như vậy lắm chứ. Tôi không nghĩ mình có trong kế hoạch của em khi em quay trở lại Seoul này.

Trợ lý níu tay tôi lại khi thấy tôi đột nhiên quay lưng bước ra cửa. ‘Anh đi đâu đấy?’

‘Không đói nữa,’ tôi nói rồi đi nhanh khỏi nhà hàng để tìm chỗ làm dịu bớt cơn giận đột nhiên nổi lên trong lòng. Tôi không biết tại sao mình lại giận dữ như vậy cho đến khi bước ra ngoài đường và nhìn thấy một cô gái đang nhìn dán mắt vào một chiếc váy của cửa hàng bên đường. Một tay của cô gái đang giơ lên như muốn chạm vào chiếc váy nhưng bị lớp kính ngăn lại. Cô gái đứng nhìn chiếc váy một lúc rồi thở dài tiếc nuối trước khi bỏ đi. Phải chăng tôi cũng như cô gái đó? Chẳng có cách nào đi xuyên qua lớp kính trong suốt nhưng lạnh lùng.



Tôi lấy hết can đảm để nhìn ra chỗ mọi người đang xếp hàng một lần nữa thì không thấy Philip đâu, chỉ còn người trợ lý đang sốt ruột nhìn đồng hồ. Lúc trước tôi đã cố tình làm cho thái độ của mình trở nên xa cách đến mức tối đa vì sợ Philip và người trợ lý sẽ đến chào hỏi. Tôi không muốn nhận thêm bất kỳ ánh mắt hay lời nói nào nhắc đến người hàng xóm của một năm trước đây nữa.

Từ sau bữa trưa hôm đó tôi tránh không xuống nhà hàng dưới sảnh vào đúng giờ ăn trưa và bỏ luôn thói quen mua cupcake lúc 3 giờ chiều. Khi đi lại trong toà nhà, tôi cũng không nhìn ngó xung quanh mình nữa vì nếu chỉ nhìn thẳng về phía trước, tôi hy vọng mình sẽ không thấy Philip đang đứng ở góc nào đó trong sảnh hay đang ngồi ở bàn nào đó trong nhà hàng. Mỗi lần đón thang máy ở tầng 1, tôi thường dừng lại ở một quãng hơi xa quan sát xem Philip có đứng trong số những người đang đợi thang hay không, mỗi lần đợi thang máy ở tầng 5, tôi cũng kiểm tra xem nó có phải đang đi xuống từ tầng 6 không. Nếu thấy số 6 hiện lên, tôi sẽ tìm lý do gì đó để trở lại văn phòng để tránh phải đi chuyến đó.

Phần hợp đồng với bên Philip cũng chỉ đang chờ đến thời điểm để triển khai nên Mr. Kang cũng không cần bàn bạc thêm gì với tôi. Thế nên dần dần tôi bắt đầu tin rằng mình và Philip không chỉ làm việc ở hai tầng khác nhau mà thực sự không còn liên quan gì hết.



Sau lần gặp ở nhà hàng ăn, tôi hầu như không thấy em nữa, có chăng chỉ loáng thoáng trước cửa thang máy. Không thấy em xuống nhà hàng dưới sảnh vào giờ ăn trưa hoặc em đã lựa giờ khác. Quán cà phê cũng không không có bóng em. Lúc trước thỉnh thoảng tôi bắt gặp em đứng trước sảnh đợi xe của công ty đưa về, nhưng giờ tôi thấy chiếc Chrysler đậu thường xuyên trong garage.  Có những ngày tôi hoàn toàn không thấy em cho dù tôi tìm đủ mọi loại lý do để sử dụng thang máy cả chục lần. Hình như em đang tránh mặt tôi giống như những ngày cuối ở tầng 19.

Mr. Kang cũng không nói gì đến em và tôi chẳng có lý do gì để hỏi vì mọi công việc đều do ông phụ trách và không có vấn đề gì đặc biệt phát sinh ngoài quyền hạn của ông. Tôi bắt đầu hỏi bản thân liệu cô hàng xóm mà tôi đã nhìn thấy trong giây lát có thực sự đã trở lại đây hay không?

‘Ba muốn gặp cô Izzy thêm một lần nữa,’ một tuần trước khi phải trở về Mỹ ba đột ngột yêu cầu.

‘Có việc gì vậy ba?’ tôi thắc mắc.

‘Để xem vì sao mà mỗi lần cô ấy rời đi con trai của ba đều muốn đưa tay ra giữ lại.’

‘Ba à!’ tôi kêu lên.

Ba chắp hai tay sau lưng, nhìn tôi cười. ‘Chà. Con chỉ nghĩ ba là ba của con mà quên rằng ba cũng là đồng môn của con ở trường đại học sao?’

‘Đây là chuyện riêng của con mà ba.’ Tôi biết là không chối được nữa nhưng lại thấy xấu hổ khi nói chuyện tình cảm của mình với ba.

‘Này,’ ba vỗ vai tôi nói tiếp, ‘hôm nay có người gợi ý ba cho con đi coi mắt mà ba phải trì hoãn khéo đấy. Họ mà nhắc lại lần nữa, ba không từ chối tiếp được đâu.’

‘Con mới chỉ 30 tuổi mà,’ tôi xua tay kịch liệt phản đối.

‘Khi ba 30 tuổi thì con đã được 4 tháng rồi đấy.’

Tôi thấy đầu óc quay mòng mòng khi tưởng tượng ra cảnh mình có 3 đứa con lít nhít đang đợi ở nhà vào lúc này.

‘Mà ai bắt con lấy vợ ngay sau khi đi coi mắt đâu,’ ba nói tiếp vì chắc thấy mặt tôi trắng bệch. ‘Ngày xưa ba cũng coi mắt mấy người mới gặp được mẹ con đấy.’

Tôi biết ba nói đùa vì ba gặp mẹ không phải qua những buổi coi mắt mà là em của ba và em của mẹ học cùng trường và ba mẹ được ông bà nội ngoại giao nhiệm vụ đón các em sau khi tan học. Ba làm quen với mẹ trong lúc chờ các em ở cổng trường. Hay là hai người đã bịa ra câu chuyện đó để thêm phần lãng mạn nhỉ? Nhưng nếu có bịa ra thì chắc phải luyện tập thuần thục lắm vì hai người lần nào cũng kể câu chuyện y chang nhau, không khác một chi tiết. Mà sao hôm nay ba lại đột nhiên nói chuyện văn vẻ thế nhỉ? ‘Muốn đưa tay ra giữ lại’!? Chết mất thôi!

Nhưng chẳng lẽ tôi đã như thế thật?



Mr. Kang nói ba của Philip muốn gặp lại tôi và Mr. Kang để nói lời chào tạm biệt trước khi về Mỹ nhưng đúng tuần tới tôi lại phải về Melbourne. Con của Michael bị té gẫy tay nên tôi phải thay mặt anh tham dự cuộc họp với ngân hàng NAB. Thực lòng tôi thấy tiếc không được gặp lại ba Philip một lần nữa vì biết rằng mình có thể học hỏi từ ông rất nhiều điều. Tôi đành nhờ Mr. Kang chuyển lại lời cảm ơn và xin lỗi tuy e rằng Philip có thể nghĩ tôi đang muốn tránh mặt Philip. Mà Philip có nghĩ vậy thì cũng đúng, vì cho dù tôi muốn gặp lại ông Lee nhưng không biết sẽ giấu sự bối rối của mình đi đâu nếu Philip cũng ở đó.




Sau khi tiễn ba và mẹ về Mỹ thì cũng là lúc hợp đồng của bên tôi với công ty em bắt đầu triển khai. Lấy lý do Mr. Kang đã đích thân mang đến cơ hội này cho mình, tôi nói với mọi người trong văn phòng là mình cũng sẽ đích thân phụ trách dự án. Hơn nữa qua Min Soo, tôi vừa biết được một vài thông tin thú vị về một dự án công nghệ đang kêu gọi nguồn vốn đầu tư từ nước ngoài. Nếu tôi có thể tìm và hợp tác được với một nhà đầu tư tài chính thì cơ hội phát triển của công ty ở Hàn Quốc sẽ cải thiện đáng kể. Tôi đã lên danh sách tất cả những mối quan hệ mà tôi biết và cuối cùng tôi lựa Mr. Kang. Tôi lại làm một loạt các lý do tôi cần và nên hợp tác với công ty của em để củng cố cho luận điểm của mình. Nhưng có một lý do tôi không viết ra mà giữ lại trong đầu bởi vì tôi không muốn công nhận là nó tồn tại hay đúng hơn tôi không dám tin.



Một ngày dài 24 tiếng, mỗi tiếng là 60 phút, mỗi phút có 60 giây. 86,400 cái tích tắc. Ngoài những cái tích tắc cho công việc, hàng chục ngàn cái tích tắc còn lại trong ngày của tôi liên tục bị xáo trộn bởi hình ảnh của một người. Tôi tìm đủ các loại yêu cầu công việc để ở lại Melbourne lâu hơn hy vọng sự xa cách sẽ giúp tôi tĩnh tâm để nhìn nhận lại mọi việc. Tôi ngăn không cho mình nhớ thêm về quá khứ  rồi đi sâu vào trong tim một lần để nhìn cho rõ cảm xúc của mình và để nói với nó hãy chấp nhận thực tại. Cảm xúc của tôi phản đối dữ dội nhưng lý trí của tôi được hỗ trợ bởi một dòng máu lạnh khiến cảm xúc cuối cùng rút vào trong góc sâu nhất của trái tim.




Tôi đợi cho hợp đồng đầu tiên đi được hơn nửa chặng đường thì mới đề cập đến dự án mới với Mr. Kang vì tôi muốn ông nhìn thấy năng lực của chúng tôi trước khi bàn bạc về những vấn đề lớn lao hơn. Mr. Kang vui vẻ đón nhận đề xuất của tôi nhưng cũng thận trọng yêu cầu tôi cung cấp thêm thông tin để xác thực các mối quan hệ của tôi và sự hiện diện chính thức của dự án. Ông cũng nói thêm rằng ở giai đoạn sơ khởi này ông sẽ trực tiếp làm việc với tôi và cấp trên của ông sẽ chỉ trực tiếp tham dự vào nếu cả tôi và ông chứng minh được tính khả thi của đề xuất.

‘Cậu không khó chịu chứ?’ Mr. Kang thẳn thắn hỏi tôi. ‘Không phải vì bên tôi không coi trọng cậu đâu nhưng trách nhiệm của tôi là kiểm tra và sàng lọc những cơ hội ở thị trường Hàn Quốc. Tôi đảm bảo tất cả những thông tin cậu chia sẻ sẽ được xem xét kỹ càng.’

‘Tôi luôn tôn trọng cách thức tổ chức nội bộ của đối tác,’ tôi trả lời rồi nhân cơ hội nói thêm, ‘Tôi cũng thấy cô Izzy rất coi trọng chú.’

Mr. Kang cười sảng khoái rồi nói: ‘Đúng là cô Izzy để tôi tự quyết rất nhiều việc nhưng cô ấy cũng luôn nắm rõ mọi hoạt động trong văn phòng.’

Nếu vậy không biết em có còn thèm để ý đến cái hợp đồng tôi đang làm với Mr. Kang không nhỉ?

‘Hình như cô ấy vẫn chưa quay lại đây?’ tôi cố hỏi thêm một câu, hy vọng Mr. Kang nghĩ đó chỉ là một câu hỏi thăm thông thường.

‘Cô ấy vừa về tối qua rồi nhưng bị mệt nên hôm nay không đến văn phòng.’

Đúng rồi. Em hay bị say máy bay. Lần đầu tiên tôi gặp em chẳng phải là em trông tái nhợt vì nôn nao đó sao? Lần này hẳn cũng tệ lắm nên mới không đến văn phòng được. Mệt thế thì chỉ có ăn mới khỏi được thôi. Mà tốt nhất là phải ăn thịt.


Cả ngày hôm nay tôi ngủ đến sưng mắt nên giờ tỉnh như sáo. Tôi gọi điện cho Jared rủ đi ăn tối nhưng quán Muse đang có khách nên Jared không bỏ đi được.  Jared nói tôi chạy qua Muse nhưng giờ tôi chỉ muốn ăn, không muốn uống. Nhưng cái nhà hàng lúc trước đâu nhỉ? Tôi tìm mãi mà không thấy con phố hẹp với cái nhà hàng nho nhỏ ở giữa. Chẳng nhẽ tôi mới không tới đó gần 1 năm mà đã phá sản rồi à? Mà con phố đó tên là gì, cái nhà hàng đó tên là gì tôi cũng chẳng nhớ vì tôi đã lần nào tự đi đến đó đâu. Luôn có người chở tôi đến rồi lại đưa tôi về. Những lúc ấy, tất cả những gì tôi cần để tâm tới là sẽ ăn món gì.

Đi lòng vòng thêm 10 phút vẫn không tìm được quán ăn ưa thích, tôi đành bỏ cuộc, lái xe qua McDonalds mua một xuất ăn nhanh rồi chạy đến Muse. Khi ngồi cạnh quầy bar và chuẩn bị mở túi đồ ăn ra, tôi bỗng nhận ra một sự khác biệt trong quán Muse hôm nay. Khoảng tường gỗ bên trái bình thường dán dầy poster của những album nhạc Jazz những năm 50 thì hôm nay được phủ bằng một tấm ảnh đen trắng siêu lớn. Trên đó là một đàn bồ câu đang đậu trên những hàng dây điện. Chắc để tạo hiệu ứng ba chiều nên những con bồ câu được in tách rời trên những miếng gỗ rồi mới được gắn nổi lên tấm ảnh.

‘Của Max đấy,’ Jared khoe. Giờ tôi mới biết Max là nhiếp ảnh gia khá có tiếng trong giới nghệ sĩ trẻ. Max chỉ chụp ảnh đen trắng và bằng máy phim. Jared nói với tôi Max luôn ước cuộc đời giống như những bức ảnh đen trắng chỉ có hai màu. Nhưng tôi nghĩ ngay cả trong những bức ảnh đen trắng vẫn có những khoảng xám đấy thôi.

‘Working in the same building, how is it?’ Jared hỏi khi tiến đến đứng cùng tôi xem tấm ảnh.

‘Like that.’ Tôi chỉ hai con bồ câu ở phía xa bên phải của bức ảnh, mỗi con đậu trên một hàng dây điện. Chắc hẳn bạn còn nhớ định nghĩa hai đường thẳng song song.

Jared kéo tay tôi đứng ra xa khỏi tấm ảnh rồi hỏi: ‘Iz, look at it again and tell me if you see anything?’

Tôi nhìn tấm ảnh một lần nữa nhưng không thấy gì khác biệt.

‘Nhắm mắt lại và đừng nhìn vào từng chi tiết,’ Jared gợi ý và tôi làm theo, không nhìn vào từng con chim bồ câu hay từng hàng dây điện nữa mà nhìn vào tổng thể của bức ảnh.  Tôi ồ lên thích thú khi nhận ra một đoạn nhạc từ bản ‘You and me’ của Kevin Kern. Những hàng dây điện là những dòng kẻ và những con bồ câu là những nốt nhạc.

‘Không phải là sắp đặt chứ?’ tôi ngạc nhiên hỏi Jared.

‘Chính là sắp đặt,’ Jared trả lời. ‘Vậy nên hoàn toàn có thể thay đổi,’ nói rồi Jared nhấc một con bồ câu tôi chỉ lúc trước và đặt xuống đứng cạnh con bồ câu còn lại trên cùng một hàng dây điện.

‘Nhưng như thế thì sai mất bản nhạc rồi,’ tôi nhắc.

‘Thế thì hãy đổi cả những nốt còn lại.’ Jared phẩy tay và bắt đầu di chuyển cả những con chim khác để tạo thành một đoạn nhạc mới.

Tôi khoanh tay đứng nhìn rồi hỏi Jared: ‘Làm sao tớ dịch chuyển được con người theo cách đó?’

‘Thực ra tất cả mọi người đều đang ở đúng vị trí của mình rồi, chỉ có hai người đang ở sai vị trí mà thôi.’

Tôi nhìn hai con chim bồ câu bây giờ đang đứng cạnh nhau và hiểu sự ám chỉ của Jared nhưng những gì tôi đang nhìn thấy ở thực tế lại đi ngược với điều tôi mong muốn.




Hợp đồng đầu tiên của bên tôi với công ty em đã gần xong mà tôi chả có cảm giác gì là đang hợp tác cùng em cả. Tôi lên văn phòng em họp với Mr. Kang khá nhiều, lần nào cũng thử đưa mắt về phía phòng làm việc của em nhưng luôn thấy cửa đóng, rèm cũng kéo kín. Có một lần tôi thấy cánh cửa hơi hé mở nhưng chẳng đủ rộng để tôi nhìn vào bên trong. Tôi lại nhớ đến căn hộ 1901 nơi tôi có thể thoải mái ra vào tất cả các buồng, vô tư mở tủ lạnh lấy đồ ăn hay thản nhiên đem vài đĩa nhạc về nhà không cần hỏi trước. Nếu không có Dong Wang cùng Han In Young và thằng con trai chết tiệt của ông ta thì tôi và em sẽ thế nào nhỉ? Nhưng tôi chẳng thể đổ lỗi cho khách quan được. Không có thử thách này thì sẽ vẫn có rào cản khác mà tôi và em cần phải đối mặt và phải vượt qua nếu muốn đi tiếp cùng nhau. Vậy kết quả bây giờ có phải là vì cả tôi và em đều không muốn bước lại gần người kia hơn chút nữa dù chỉ nửa bước chân?

‘Sao con người ta phải ăn nhỉ?’ Giọng thiểu não của trợ lý kéo tôi trở lại nhà hàng ồn ào vào giờ ăn trưa. Mấy tuần nay nhà hàng bên đường đang sửa chữa nên mọi người dồn ứ về đây.

‘Vì ẩm thực là một trong những hình thức hưởng thụ quan trọng của con người,’ tôi trả lời.

‘Ẩm thực khỉ gì mà như thế này chứ? ’ Trợ lý của tôi đang muốn bỏ hàng người đang xếp hàng rồng rắn để đi ra quán bánh mỳ ở đầu đường.

‘Hôm nay thực đơn có thêm món gà nướng.’ Tôi nghe mấy cô gái xếp hàng đằng trước nói chuyện với nhau liền quay sang ba hoa với trợ lý để giết thời gian.

‘Anh có biết thịt nướng là phát minh ẩm thực đầu tiên của loài người không? Oàng. Một tia sét giáng xuống. Một mảng rừng bốc cháy. Khi ngọn lửa lụi đi, tổ tiên của chúng ta tìm thấy giữa những thân cây đen thui là một chú bò vàng rộm…’

Thấy trợ lý của mình mắt chữ A, mồm chữ O, tôi hứng chí định nói tiếp thì trợ lý của tôi giật tay áo rồi hất nhẹ đầu ra phía sau. Tôi quay lại thấy em và Mr. Kang đứng ngay sau mình.

‘Rồi chuyện gì xảy ra?’ Mr. Kang vừa cười vừa hỏi còn em nhìn tôi trân trân. Tôi hắng giọng vài lần nhưng không nói thêm được lời nào. Mr.Kang và trợ lý của tôi chắc nghĩ tôi xấu hổ vì có mặt em ở đó nên cũng thôi không gặng hỏi nữa, quay ra chào hỏi nhau. Tôi cũng thấy xấu hổ thật vì bị bắt gặp đem lời của em ra để lòe người khác. Mà sao trong vô vàn câu chuyện linh tinh về ăn uống tôi nghe qua, lại chỉ có chú bò vàng rộm ở lại trong đầu chứ? Thảo nào em đang mím môi cười. Tôi cũng phì cười vì sự ngớ ngẩn của mình. Nhưng ngay khi tôi cười thì nụ cười trên mặt em lập tức tắt lụi. Sự xa cách trở lại nhanh đến mức khiến tôi ngơ ngác. Không muốn chia sẻ cả một nụ cười với tôi sao? Chẳng lẽ vì thực sự chẳng còn gì đáng để nhớ nữa?



Tôi nhớ đã có lần tâm sự với Philip rằng nếu tôi mà mở nhà hàng thì biển hiệu sẽ là hình một chú bò với một bên mông bị ngoạm mất một miếng, giống như logo quả táo của hãng Apple. Sau đấy Philip còn lấy giấy bút ra vẽ minh họa ý tưởng của tôi. Một chú bò đang cười rất tươi với một bên mông bị khuyết. Nhưng tôi thấy không ổn. Chẳng ai lại cười tươi được như thế khi bị mất một bên mông, ngay khi đó chỉ là một chú bò. Vậy không lẽ lại vẽ một chú bò đang khóc? Nếu thế thì ai còn dám vào quán của tôi mà ăn nữa.

Thế nên hôm nay tôi phải mím môi để khỏi bật cười khi vô tình gặp Philip đang nói về chú bò bị lửa rừng quay chín. Ngay lúc ấy tôi rất muốn hỏi Philip địa chỉ của quán ăn mà hôm trước tôi tìm chán chê không ra nhưng không hiểu sao đúng lúc Philip cũng cười thì tôi lại bị thực tế nhắc nhở. Đáng lẽ ra tôi không nên có bất kỳ biểu hiện nào là vẫn còn nhớ đến câu chuyện tôi đã bốc phét ra vào ngày sinh nhật của mình hơn một năm về trước. Tại sao tôi lại không kiểm soát được bản thân chứ? Mà đáng lẽ ra Philip cũng phải quên câu chuyện đó từ lâu rồi mới đúng.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:37 AM
Chapter 19 – Gifts like this

Tôi chạy ra sau quầy bar để rửa tay vì vừa vô tình đánh rớt một ít cà phê lên người. Khi quay sang lấy chiếc khăn lau tay, tôi chợt phát hiện ra tấm hình của em được gắn ngay gần hình của mình. Tại sao từ trước tới nay tôi không thấy nó chứ? Tôi đã đi qua đi lại chỗ này cả trăm lần rồi mà. Quên mất hai bàn tay còn ướt nhẹp, tôi lại gần chiếc tủ lạnh hơn để nhìn cho rõ. Trên tấm hình có một dòng số nho nhỏ ở góc phía dưới bên phải. Hoá ra bức hình mới được chụp cách đây hơn 2 tháng. Vậy là em đã đến đây. Tất nhiên rồi. Jared là bạn thân của em mà.

‘Iz wanted to take it off,’ Jared đã quay lại, vừa nói vừa bỏ những chiếc tách bẩn vào bồn rửa. ‘Nhưng tôi nói nếu cô ấy gỡ xuống, tôi sẽ in ra 100 cái khác và gắn lên lại.’

Hình như em không biết là bị chụp hình nên ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, bối rối và như muốn né tránh. Tôi còn nhận ra trong tấm hình em đứng đúng ở chỗ mà hiện giờ tôi đang đứng vì ngay sau khuôn mặt của em là tấm hình của tôi. Em đã đứng ở đây nhìn hình của tôi giống như tôi đang nhìn hình của em.

‘Jared, can you for once tell me who your friend is?’ tôi hỏi Jared nhưng mắt vẫn không thể rời tấm hình.

Jared chống tay lên thành bồn rửa nhìn tôi một hồi lâu rồi thở dài.

‘Tell me Iz’s birthday.’

’10 July,’ tôi trả lời tuy không hiểu Jared đang lái câu chuyện đi đâu.

‘Cung horoscope của ngày đó là gì?’

Tôi gãi đầu, gãi tai.

‘Cự Giải,’ Jared đợi tôi không được nên trả lời luôn. ‘Biểu tượng của cung Cự Giải là con gì?’

‘Err…’ Tôi còn chả nhớ biểu tượng cung horoscope của mình nữa là.

‘A CRAB,’ Jared kêu lên vẻ sốt ruột rồi nói tiếp, ‘and that’s the whole point.’

Tôi bắt đầu thấy nản. Tôi muốn hỏi Jared nghĩ gì về em chứ đâu muốn nghe horoscope phán.

‘Iz đã bao giờ nấu cho anh ăn món cua đặc biệt của cô ấy chưa?’ Jared hỏi tiếp.

Tôi nghĩ đến món cua rang me em nấu cho sinh nhật của tôi và gật đầu. ‘Đấy là món cua ngon nhất mà tôi từng được ăn.’

‘Vậy thì Iz đã cho anh biết cô ấy là ai rồi còn gì.’

Thấy mặt tôi đực ra, Jared lại chép miệng, phẩy tay thêm một lần nữa.

‘Món cua rang me đó phản ánh chính xác con người của Iz. Chúng ta hay tả con cua thế nào nhỉ? Hard outside, soft inside. .. Cái vỏ cứng bên ngoài chẳng qua là để bảo vệ sự mềm mại bên trong chứ không phải để tấn công ai hết. Và anh thấy sao về phần nước sốt xung quanh? Full of tastes. Chua, cay, mặn, ngọt và cả đắng nữa… Chẳng phải anh đang cảm nhận tất cả những thứ đó từ bạn tôi sao? And the crab does side walk. .. Dù luôn bò ngang nên làm người khác nghĩ rằng con cua không biết mình đang đi đâu nhưng anh có thấy không bằng cách riêng của nó, con cua vẫn đến được chỗ mình muốn đến.’

Bây giờ thì tôi biết thêm một lý do tại sao các chàng gay lại xuất hiện. Họ được sinh ra để đứng giữa hai thế giới, đàn ông và đàn bà, để hiểu cả hai và để mở mang đầu óc cho những gã đàn ông như tôi trong những hoàn cảnh như thế này.

‘Những điều tôi vừa nói không phải là bí mật phải không?’ Jared lo lắng hỏi khi thấy tôi không nói gì chỉ dựa vào cái cột gỗ sau lưng mơ màng nhớ lại cảm giác của mình khi ăn món cua rang me.

‘Không. Anh không nói cho tôi biết tại sao Izzy quay lại đây và cô ấy có còn muốn gặp lại hàng xóm của mình hay không. Những thứ đó mới gọi là bí mật.’

Jared chỉnh lại lọn tóc mái, cười hài lòng. ‘Vậy thì tôi có thể nói thêm một câu nữa.’

Tôi nhìn Jared tràn trề hy vọng.

‘My friend will never be the third person, regardless how much she still feels for the old time… She will step aside…regardless.’

‘You mean…’ tôi ngừng câu hỏi giữa chừng và nhớ đến vẻ mặt của em khi thấy tôi và ba bước lại nơi In Na đang đợi hôm đi đón mẹ và nhớ đến ánh mắt của em khi ba nhắc đến tên In Na trong thang máy.

‘Jared, you know…’ tôi chồm người lên để giải thích.

‘Hey, I know nothing,’ Jared giơ tay lên ngăn tôi lại, ‘và cũng đừng nói cho tôi bất kỳ bí mật nào của anh. Tôi không phải là người truyền tin, cũng không phải người rao bán bí mật.’

Nói rồi Jared ngẩy người quay lại với đống tách đĩa của mình, tỏ vẻ muốn chấm dứt chủ đề này ở đây.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, ngả đầu ra chiếc cột phía sau. Nếu không thanh minh được với Jared thì tôi có nên nhờ Jared đấm cho mình một phát không nhỉ?



Không lâu sau khi tôi từ Melbourne quay trở lại Seoul, In Na rụt rè gọi điện đến văn phòng của tôi xin hẹn gặp. Thật lạ, không biết do lần này tôi gặp In Na vào mùa hè ấm áp hay cô bé đã thay đổi mà tôi thấy In Na trông vui tươi hơn lần trước rất nhiều. Hay vì In Na đang ở trong bức hình hoàn hảo?

‘Cảm ơn chị đã đồng ý gặp em. Em biết chị rất bận và lại …’ In Na bỏ lửng câu nói.

Và lại tôi không muốn gặp In Na chăng? Tôi chưa bao giờ thấy ghét In Na, ngay cả khi Philip quyết định giúp đỡ cô bé. Tôi cũng chưa bao giờ ghen tuông với In Na ngay cả khi nhìn thấy cô bé đứng đợi Philip và ba ngoài cửa toà nhà. Tôi chỉ không muốn nghe hay chứng kiến những điều đó vì thấy đau trong lòng mà thôi.

‘Em trông tốt hơn đấy,’ tôi nhận xét.

Mắt In Na sáng lên và trái với sự lo sợ trong sâu thẳm trái tim tôi, cô bé bắt đầu kể về công việc mới của mình.

‘Em đã suy nghĩ về những gì chị nói. Hôm nay em muốn gặp chị để cảm ơn về tất cả.’ In Na nhìn tôi với ánh mắt trong veo và hiền lành.

Tôi mỉm cười vì sự ngây thơ của cô bé. ‘Cho dù chị có nói gì, quyết định cuối cùng vẫn là của em mà.’

‘Thỉnh thoảng em có thể gặp chị để hỏi ý kiến được chứ? Có nhiều chuyện em không biết nói với ai… Mẹ em chẳng bao giờ ở nhà…’

Tôi rất ít khi nói những chuyện riêng tư với mẹ, nhưng nhìn cách mẹ đối nhân xử thế tôi tự học được nhiều điều. Ngoài ra, tôi còn có cả tá những cô bạn gái và Jare để hàn huyên, tám chuyện nên không bao giờ có cảm giác cô độc. Tôi không thể tưởng tượng được nếu vào hoàn cảnh của In Na thì tôi sẽ cảm thấy thế nào nhưng tôi hiểu hơn lý do lúc trước Philip đã quyết định ở bên cạnh cô bé.

‘Đây là số mobile của chị. Cứ gọi bất kỳ khi nào em cần,’ tôi đưa cho In Na tấm danh thiếp đặc biệt của mình mà ở Seoul này, số người có nó chưa vượt qua con số 10.

‘Izzy ssi,’ In Na đột nhiên nắm lấy tay tôi khi vừa bước ra khỏi cửa quán cà phê rồi nói nhanh, ‘chị giống như chị gái của em còn anh Philip đã thay anh In Soo làm anh trai của em... Chị đừng giận anh Philip nữa nhé.’

Nói xong In Na vội vàng bỏ đi, để lại tôi đứng ngỡ ngàng trên phố.




Sau giờ làm việc, tôi hẹn Mr. Kang đi ăn tối để thảo luận thêm với ông về dự án mới. Nhưng được nửa chừng, các bàn bên cạnh chúng tôi đã đầy người ngồi, ăn uống và nói chuyện ồn ào nên tôi và Mr. Kang quyết định quay lại văn phòng để có thể yên tĩnh bàn nốt câu chuyện.

‘À. Hôm nay cô ấy có buổi họp muộn vì CEO của chúng tôi đang ở Trung Quốc,’ Mr. Kang giải thích khi thấy tôi nhìn về phía văn phòng em vẫn đang sáng đèn.

‘Vậy là công ty có hướng phát triển sang cả Trung Quốc?’ tôi hỏi và chợt thấy lo lắng khi trong đầu tưởng tượng ra cảnh em ngồi trong một văn phòng xa lạ ở Thượng Hải.

‘Tôi không rõ lắm. Hàn Quốc chiếm hết thời gian của tôi rồi.’

Tôi đủ nhạy cảm để biết Mr. Kang đang khéo léo tránh câu hỏi của mình nên không vặn hỏi nữa mà quay trở lại câu chuyện còn dang dở từ bữa tối. Chúng tôi mải mê đàm đạo quên mất thời gian trôi đi như thế nào cho đến lúc chiếc mobile của Mr. Kang nhấp nháy sáng trên bàn. Bà Kang gọi điện hỏi thăm chồng vì đã 11 giờ đêm mà ông vẫn chưa về nhà. Tôi vội vàng đứng dậy xin lỗi Mr. Kang vì đã giữ ông lại quá muộn nhưng ông chỉ cười xoà và cố làm tôi yên tâm rằng vợ ông đã quen với việc này, chỉ vì lúc trước ông quên không báo cho bà là sẽ về muộn.

‘Lại vứt lung tung thế này,’ Mr. Kang vừa nói vừa cầm lên một tập tài liệu có chữ ‘Confidential’ở trên bàn làm việc của một nhân viên nào đó. ‘Cậu đợi tôi chút nhé. Tôi đi cất nó đã,’ ông nói rồi bước về một căn phòng nhỏ nơi tôi biết là đang được dùng để cất những tài liệu dự án chưa được công bố.

Còn lại một mình, tôi lại nhìn về phía phòng làm việc của em. Cánh cửa phòng đóng chặt khi tôi bước vào giờ đã được mở ra. Tôi không ngăn được mình bước lại gần và nhìn vào trong. Em không còn trong phòng, chắc họp xong và về trước rồi. Phòng làm việc của em giản dị hơn phòng làm việc của bất kỳ phó tổng giám đốc nào tôi đã từng nhìn thấy. Một chiếc bàn mặt gỗ vừa phải. Hai chiếc ghế da. Một tủ hồ sơ. Một chậu cây nho nhỏ ở góc phòng. Một bức tranh hình vuông. Hai chiếc laptop. Tôi nhận ra một chiếc trong số đó chính là cái em đã có lần nhờ tôi sửa.

‘Hello Philip.’ Tiếng em chào tôi thật nhẹ phía sau khiến tôi giật mình quay lại. Em đứng cách tôi một quãng không quá xa, cũng không quá gần, hai tay nắm vào nhau.

‘Hi Izzy.’ Nghe tôi chào lại, miệng em thoảng một nụ cười. Không phải là nụ cười xã giao mà tôi sợ, mà giống như em vừa hé mở cánh cửa tâm hồn mình để tôi nhìn vào. Điều gì đã khiến em quyết định gỡ bỏ tấm kính lạnh lùng ngăn cách với tôi vậy? Hay là Jare đã nói gì với em?

‘I thought you left already,’ tôi giải thích cho hành động tò mò của mình.

Em lại ngước lên nhìn tôi rồi bối rối chỉ tay vào trong phòng làm việc của mình. ‘Wanna sit down?’

Trước khi bước theo em vào phòng, tôi nhìn thấy Mr. Kang trở lại từ phòng họp. Tôi không nghĩ em nhìn thấy Mr. Kang vì em đi thẳng vào trong. Tôi định cất tiếng nhưng Mr. Kang đã giơ tay ra hiệu không cần rồi mỉm cười chào tôi và lặng lẽ ra về.

‘Anh có họp với Mr. Kang à?’ em hỏi khi chỉ cho tôi chiếc ghế đối diện. Tôi gật đầu.

‘Chú ấy vừa về trước,’ tôi nói thêm khi thấy em nhìn ra cửa.

‘Công việc gần kết thúc rồi mà. Tại sao vẫn phải họp muộn vậy chứ?’

Tôi không trả lời câu hỏi của em mà thay bằng một câu nhận định khác: ‘Vậy là cô biết rõ về dự án này đấy chứ.’

Em ngập ngừng giây lát rồi gật đầu.

Tôi nhìn xoáy sâu vào trong mắt em và hỏi tiếp: ‘Izzy, does it make you feel uncomfortable?’

Em cắn nhẹ môi như không biết phải trả lời làm sao còn tôi thầm mong trong đầu là em hãy nói sự thật.

‘Yes, it does,’ em trả lời, bàn tay lúc trước đặt trên con chuột máy tính giờ lúng túng chuyển sang cầm lấy cây bút ở gần đó.

‘Đó có phải là lý do cô đã không trực tiếp tham gia không?’

Em ngồi thẳng người dậy, tay phải nắm chặt cây bút. ‘Thực ra Mr. Kang hoàn toàn có khả năng tự quản lý hợp đồng này,’ em dừng lại vài giây rồi nói gần như thì thầm, ‘I just took advantage of the circumstance.’

Tôi cố nén một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Khi bạn không còn quan tâm đến người nào đó nữa, cho dù họ chỉ ở cách bạn một gang tay, bạn cũng không cảm thấy sự hiện diện của họ. Thế nên tôi đã sợ rằng khi tôi hỏi những câu này, em sẽ lạnh lùng trả lời rằng em không thấy phiền phức gì khi cùng làm việc với tôi, rằng chẳng qua em quá bận nên không tham dự vào hợp đồng này. Vì nếu là như thế thì em đã không còn nghĩ đến tôi nữa, hoặc là em đang nói dối. Và tôi không biết lý do nào sẽ làm tôi buồn hơn. Nhưng em đang nói thật. Em thừa nhận rằng em thấy không thoải mái khi tôi hàng ngày xuất hiện ở công ty em. Đấy không phải là một tín hiệu tốt sao?

‘Izzy, it’s late. Go home.’

Em ngơ ngác nhìn lên như thể không tin câu tôi vừa nói. Một chút quan tâm từ tôi khiến em ngạc nhiên đến vậy sao?

‘Thanks. Tôi làm thêm một vài việc vặt nữa rồi sẽ về.’

Tôi đoán em không muốn về cùng lúc với mình nên đứng dậy trước.

‘Philip…’ giọng em lại như gió thoảng khi tôi sắp bước qua cửa. Tôi quay lại. Em cũng đã đứng dậy, hai tay bám chặt lấy mép bàn, miệng lại mấp máy như không thể thốt ra câu muốn nói. Tôi kiên nhẫn đứng chờ. Cuối cùng, em hít một hơi thật sâu và nói thật khẽ: ‘Happy Birthday!’.

Tôi thấy mình bước lại gần em, nắm lấy một tay em và kéo em ra khỏi văn phòng bộn bề công việc. Tôi thấy mình bấm liên tục nút gọi thang máy lên rồi rút điện thoại gọi điện cho Jared.

‘20 phút nữa tôi sẽ đến chỗ anh với một con cua. Could you stay up late for us?’



Khi nhìn thấy Philip đang đứng nhìn vào trong phòng làm việc của mình, tim tôi như ngừng đập và rồi câu chào bật ra bằng cách nào mà tôi không biết.

‘Hi Izzy.’ Nghe Philip chào lại tôi không khỏi mỉm cười vì cảm giác như mình và Philip đang đứng trong thang máy 2 năm trước đây lúc Philip phát hiện ra tên thật của tôi. Có lẽ vì vậy mà tôi mới có đủ can đảm mời Philip vào trong phòng làm việc của mình.

‘Does it make you feel uncomfortable?’ Tôi nhìn vào đôi mắt nâu và biết không có cách nào hơn là nói thật. Không chỉ không thoải mái, tôi còn thấy rất khổ sở. Sau buổi nói chuyện với In Na, mỗi ngày đến văn phòng tôi vẫn sợ phải chạm mặt với Philip, nhưng lại không khỏi thấy vui mừng khi thấy dáng Philip đang đi lại bên ngoài. Mỗi lần Mr. Kang báo cáo tiến trình của hợp đồng với công ty của Philip, tôi vừa khen ngợi ông vì giải quyết công việc nhanh gọn, vừa mong nó cứ kéo dài mãi. Tôi loay hoay ở giữa hai trạng thái và không biết phải làm gì để chấm dứt tình trạng này cho dù tình cảm và lý trí của tôi có tranh luận với nhau thế nào đi nữa.

‘Izzy, it’s late. Go home.’ Cảm giác lâng lâng khi được quan tâm lấn át nỗi sợ hãi. Tôi nhìn theo Philip bước ra cửa và muốn nói câu ‘Happy Birthday!’ mà tôi đã nhẩm trong đầu cả trăm lần ngày hôm nay.

Tôi thấy Philip tiến lại gần mình, nắm lấy tay tôi kéo đi. Tôi cứ thế bước theo, không cần biết là mình đang đi đâu, chỉ cần biết người đang dắt tôi đi là Philip.

Tôi chỉ ý thức lại được không gian quanh mình khi bước vào quán của Jared. Cậu bạn của tôi ngồi sau quầy bar, hai tay chống lên cằm, nháy mắt với Philip và nở một nụ cười ma mãnh.

‘Hello birthday boy and hello …’ Jared nheo mắt nhìn tôi như để tìm một từ mô tả chính xác, ‘Iz.’

Tôi bật cười hài lòng. Với Jared, tôi luôn là ‘Iz’ cho dù tôi đang đi cùng ai và đang cảm thấy thế nào. Tôi leo lên một chiếc ghế cạnh quầy bar và cảm thấy khung cảnh thật quen thuộc. Phải rồi 2 năm trước, mà không đúng 23 tháng trước đây, tôi cũng ngồi ở chiếc ghế này, Philip cũng ngồi ở chiếc ghế bên cạnh và Jared cũng đứng sau quầy bar vào ngày 20 tháng 7, một tháng sau sinh nhật Philip và là lần đầu tiên tôi giới thiệu hai người với nhau.

‘Chúng ta có nên kỷ niệm ngày đầu tiên gặp nhau luôn không nhỉ?’ Philip dường như cũng có chung ý nghĩ với tôi.

‘Sao lại không chứ?’ Jared hất nhẹ mái tóc và bắt đầu pha cocktail.

‘Sinh nhật năm nay anh có tổ chức gì không?’ tôi hỏi Philip.

‘Online,’ nói rồi Philip lôi điện thoại ra và chỉ cho tôi một loạt tin nhắn chúc mừng từ bạn bè và gia đình.

‘Tôi cũng có trong danh sách đó đấy nhé,’ Jared khoe.

‘Jared là người thứ hai. Còn cô là người cuối cùng.’ Philip nhìn tôi vẻ trách móc.

Tôi nhìn đồng hồ rồi chống chế: ‘Còn chưa hết ngày mà.’

‘Ý nghĩa gì đây?’ Philip hỏi khi thấy Jared rót ra 3 ly cocktail vàng óng được điểm bằng những lá bạc hà xanh.

‘Một sự khởi đầu mới,’ Jared trả lời rồi giơ tay ngăn lại khi Philip định nâng ly lên nếm thử. ‘Chưa xong.’

Philip nhìn sang tôi như muốn hỏi còn gì nữa nhưng tôi lắc đầu vì cũng chẳng biết gì hơn.

‘Sinh nhật thì phải thổi nến chứ.’ Jared lôi ra 3 cây nến bé xíu, cắm vào 3 ly cocktail rồi châm lửa. Philip phì cười nhưng vì chiều lòng Jared nên cũng nhắm mắt vài giây rồi thổi phù.

Chúng tôi chạm ly.

‘Whoa!’ tôi thốt lên ngay khi môi vừa chạm vào ly vì không ngờ vị cocktail mạnh thế.

‘Jared!’ ngồi cạnh tôi Philip cũng kêu lên, ‘anh biết là Izzy không uống được loại mạnh thế này mà. Skin rash.’ Philip hơi cau mày, với tay kéo ly cocktail của tôi về phía mình không để tôi uống tiếp.

‘Mẩn da thì uống thuốc,’ Jared phẩy tay nói. ‘Để bắt đầu lại, đôi khi cũng phải gãi mấy chỗ ngứa từ quá khứ.’

Philip lẩm bẩm gì đó nhưng tôi không nghe được.

‘Ok. Tôi làm xong việc của mình rồi. Hai người cứ tự nhiên nhé,’ Jared nói rồi cầm ly cocktail của mình và đi về phía cầu thang lên tầng 2. ‘Hai người vẫn nhớ chìa khoá cửa dự phòng để đâu đúng không? Nếu không thì phòng khách chưa có ai đặt chỗ đâu.’

‘Đồ quỷ’, tôi mắng thầm bạn mình trong đầu.



Jared lên lầu rồi, còn lại tôi và em giữa quán cà phê vắng lặng. Em không nhìn tôi mà nhìn ly cocktail của em tôi vẫn đang giữ ở gần mình rồi với tay sang lấy lại và đưa lên miệng nhấp một ngụm.

‘Mr. Kang khen ngợi anh nhiều lắm. You made a very good impression on him.’

‘How about you?’

Em không trả lời, chỉ mím môi nhìn ly cocktail đang xoay xoay trong tay.

‘Professionally,’ tôi vội thêm vào vì biết rằng em đã lại mặc cái vỏ con cua của mình lên rồi.

‘Nói thật là có một công ty bên Australia cũng đề xuất giải pháp tương tự như của bên anh,’ em trả lời.

‘Thế sao lại chọn bên tôi?’

Em cười khe khẽ và nhìn tôi như thể cảm nhận được sự tự ái trong tôi đang dâng lên.

‘Không phải vì Mr. Kang thích anh hơn đâu, mà vì bên anh đã chân thật hơn khi trình bày giải pháp của mình. No one likes ugly surprises.’

‘I’m always honest to my partners.’ Em có hiểu được ẩn ý của tôi trong câu nói đó không nhỉ?

‘We appreciate your honesty,’ em đáp lại sau khi nhấp thêm một ngụm cocktail.

You?’ tôi nhấn giọng để muốn em hiểu tôi đang dùng từ ‘you’ với số ít.

Bắt gặp ánh mắt dò xét của tôi, em xịu mặt. ‘Philip, tôi chưa bao giờ nghi ngờ sự chân thật của anh.’

Nghe em trả lời, tôi muốn hỏi vậy tại sao 1 năm trước em lại đột ngột bỏ đi như vậy nhưng rồi chợt nghĩ mình có đang quá nóng nảy trong lần đầu tiên nói chuyện trở lại với em không. Tôi cũng đã sai nhiều như em vậy. Tại sao tôi lại cho mình quyền ngồi đây để chất vấn em chứ?

Tôi nhớ lại có một lần tôi bước vào chung thang với em và một bà lão. Bà lão ở tầng 14, vừa đi chợ về nên kéo theo một chiếc xe 2 bánh nặng trĩu đồ ăn. Khi thấy bà lão lập cập kéo chiếc xe ra khỏi thang máy, tôi đã bước đến để kéo hộ về tận căn hộ của bà. Tôi biết em đứng lại trong thang, bấm nút giữ cửa để đợi tôi nhưng do lúc đó tôi vẫn còn đang giận em lắm nên tôi không muốn đi chung với em vì vậy tôi nhất quyết cứ đứng ở cửa nhà bà lão, không chịu quay lại thang. Rất lâu sau tôi mới nghe thấy cửa thang đóng lại và trôi lên tầng 19. Giờ tôi cũng không hiểu nổi tại sao khi đó tôi lại có thể hẹp hòi và cố chấp đến vậy.

‘Izzy,’ tôi gọi khi thấy em ngồi lặng yên, buồn bã nhìn ly cocktail. ‘Chúng ta có thể bắt đầu lại …’ Tôi ngừng lại vì không biết nên nói thế nào cho đúng. Tôi không muốn gọi mối quan hệ của tôi và em là tình bạn vì tôi không muốn em chỉ là bạn của tôi. Nhưng tôi chưa thể cho nó một cái tên nào khác hơn vì sợ em cho rằng tôi vội vàng và thiếu suy nghĩ. ‘Chúng ta có thể bắt đầu lại mối quan hệ hàng xóm được không?’

Đôi môi em nhoẻn cười chứng minh tôi đã chọn đúng từ.

‘Nhưng bây giờ tôi đang ở nhà riêng, không có sân thượng và các nhà xung quanh đều đã có người ở hết rồi,’ em trả lời, mắt đã sáng lên tia tinh nghịch.

‘Hàng xóm từ xa cũng được,’ tôi đề nghị vì đã quyết định là không dễ dàng bỏ cuộc rồi mà.

‘Xa bao nhiêu?’

‘10 phút lái xe.’

‘Sao anh biết 10 phút?’

‘Tôi đã đi thử 2 lần rồi.’

Hai má em đỏ hồng rồi em chạm ly với tôi thay cho lời chấp thuận.



Mắng Jared là đồ quỷ nhưng khi ra về tôi lại thầm ước giá gì trời mưa thật to, bão thì càng tốt vì như thế sẽ rất nguy hiểm nếu lái xe, tôi và Philip sẽ có lý do để ở lại Muse, trèo lên tầng hai và ngủ lại trong phòng khách của Jare. Nhưng trời đêm mùa hè tháng 6 trong veo chỉ có trăng và sao, không một gợn mây.

‘Cô có thuốc chưa?’ Philip hỏi khi dừng xe trước cửa nhà tôi khiến tôi ngớ ra mấy giây rồi mới hiểu là Philip đang hỏi về thuốc chữa mẩn da.

‘Có rồi,’ tôi nói dối và trên thực tế là nếu ngày mai các nốt mẩn có lên cả mặt thì tôi cũng chẳng quan tâm. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ bây giờ là Philip và tôi lại trở thành ‘hàng xóm’.

Philip bước ra ngoài xe và ngó nghiêng hai bên căn nhà của tôi. ‘Hàng xóm thế nào?’

‘Bên này hình như là một gia đình người Âu. Bên này hình như …’

‘Sao lại hình như?’ Philip ngắt lời tôi.

‘Thì vì tôi chỉ loáng thoáng nhìn thấy họ.’

Trả lời xong tôi mới nhận ra Philip đã bước lại rất gần mình.

‘Vậy không nói chuyện với họ à?’

Tôi lắc đầu.

‘Và không nấu ăn cho họ?’

Tôi lại lắc đầu.

‘Và không nhận quà từ họ?’

Lần này thì tôi ngước mắt lên, hỏi lại: ‘Quà gì?’

Philip đưa tay lên, kéo ra chiếc nhẫn Inner Energy tôi đang đeo trên sợi dây chuyền sau lớp cổ áo. Làm sao mà Philip biết được là nó đang ở đó chứ? Tôi bối rối định ngăn lại nhưng không kịp. Philip cởi móc khóa của sợi dây chuyền, cầm chiếc nhẫn giữa hai ngón tay.

‘Quà giống như thế này.’

Khi tôi lắc đầu, Philip cầm bàn tay trái của tôi lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa, ngắm nghía mấy giây và nói: ‘Perfect!’

Ngón tay của tôi cũng cảm thấy ‘perfect’ vì nó đã nhớ chiếc nhẫn biết bao. Tôi cứ cọ mãi ngón trỏ và ngón áp út vào hai bên của chiếc nhẫn để tìm lại những cảm giác thân quen.

‘Tiffani?’

‘What?’

Philip đung đưa sợi dây chuyền.

‘Oh …yeah.’

Khi quyết định đeo chiếc nhẫn ở cổ, tôi đã chạy đến Tiffani mua một sợi dây chuyền cho cùng nhãn hiệu. Philip cười nhẹ rồi quấn sợi dây chuyền mấy vòng quanh cổ tay trái và chìa chỗ móc khóa chưa cài về phía tôi.

‘Help!’

Thấy tôi đứng ngẩn ra nhìn, Philip khẽ huýt sáo rồi nói: ‘Well, hôm nay là sinh nhật của tôi, đã không được ăn cua rang me rồi thì phải được tặng quà gì chứ.’

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:38 AM
Chapter 20 – Questions which have no answer

Tôi ngồi ngắm sợi dây chuyền của em đang quấn quanh cổ tay, món quà sinh nhật của em mà tôi tự tặng cho mình. Hôm nào tôi sẽ vẫn bắt em làm lại món cua rang me mới được nhưng hiện tại sợi dây chuyền này là đủ rồi. Dù chỉ là một sợi dây chuyền bạc đơn giản như bất kỳ sợi dây chuyền bạc nào khác trên thế giới nhưng nó là bằng chứng hàng xóm của tôi đã quay lại và là sự hiện diện của hàng xóm bên cạnh tôi.

Sáng nay khi đến chỗ làm, tôi thấy em đang đứng trước bảng gắn tên những công ty có trong tòa nhà và nhìn lên phía tên công ty của tôi, cười một mình.

Từ khi ra mở công ty và tự quản lý mọi việc, tôi hiểu hơn lý do vì sao lúc trước em đã từ chối sự giúp đỡ của tôi. Khi bạn đã quyết định trở thành ‘alpha’, câu hỏi đầu tiên bạn cần trả lời là bạn sẽ đạt được thành công bằng cách nào. Bạn sẽ bất chấp mọi giới hạn hay bạn sẽ đặt ra những nguyên tắc bất khả xâm phạm? Có lẽ lúc trước tôi đã vô tình định phá vỡ một nguyên tắc của em, khiến em không có cách nào hơn là từ chối sự giúp đỡ của tôi. Ngoài ra trong mọi thử thách, bạn cần phải có ít nhất hai giải pháp, một để thực thi, một để dự phòng. Tôi đã không hiểu rằng em đã có giải pháp thực thi của mình, có cả giải pháp dự phòng rồi và em cần phải thực hiện những gì em đã lựa chọn vì nếu không đủ tin tưởng vào năng lực của bản thân, em đã không bao giờ đứng ở vị trí ‘alpha’.

‘Logo đẹp không?’ tôi nhẹ nhàng đến sau lưng em hỏi.

Em giật mình nhìn sang, bĩu môi nhưng rồi lại gật đầu.

‘Tôi tự thiết kế đấy,’ tôi khoe và mời em đi uống nước. ‘Tôi đang mời khách hàng của mình mà,’ tôi nói thêm khi thấy em nhìn quanh có vẻ ngại.

‘Helios?’ em nheo mắt hỏi về tên công ty của tôi. Tôi định giải thích đó là tên của thần ánh sáng trong thần thoại Hy Lạp, một vị thần rất đẹp trai, trên đầu đội vầng hào quang của thái dương và hàng ngày bay vòng quanh trái đất trên chiếc xe mặt trời. Nhưng xem ra em chẳng cần tôi giải thích vì vừa bước vào quán cà phê, em vừa lẩm bẩm tên công ty của tôi vừa nhìn sang tôi cười khúc khích làm tôi hơi xấu hổ và chỉ muốn phân bua rằng mình chọn cái tên đó vì muốn một tương lai sáng lạn cho công ty còn việc thần Helios và tôi cùng đẹp trai chỉ là một sự trùng hợp hết sức ngẫu nhiên.

‘Mr. Kang đề cập sơ bộ với tôi là đang bàn với anh về một dự án công nghệ dân dụng kêu gọi nguồn đầu tư từ nước ngoài,’ em nói sau khi nhấp ngụm trà đầu tiên.

Tôi đưa mắt nhìn một vòng quán cà phê vắng người rồi hỏi: ‘Có thực sự cần nói chuyện công việc ở đây không?’

‘Ba anh và Mr. Kang sẽ thất vọng lắm đấy nếu thấy chúng ta ngồi đây để nói về thời tiết,’ vừa nói em vừa khoanh hai trước ngực, nhìn tôi vẻ nghiêm khắc.

‘Ba tôi về Mỹ rồi và Mr. Kang vẫn gọi cô là Phó chủ tịch đấy thôi,’ tôi nhún vai nói vì thực sự tôi chỉ muốn hỏi em là trong suốt thời gian qua em có nấu được thêm món gì mới không và bao giờ sẽ nấu thử cho tôi ăn.

‘Anh đang lạm dụng chức quyền đấy à?’ câu hỏi của em đi kèm với một cái nhìn đầy phê phán.

‘Tôi chưa có ngày nghỉ nào đúng nghĩa từ ngày lập công ty đấy,’ tôi than thở.

‘Có đi trượt tuyết đấy thôi.’

Sao em biết là tôi có đi trượt tuyết nhỉ? Tôi định vặn hỏi nhưng thấy em vội ôm tách trà lên uống để che khuôn mặt đỏ dừ còn mắt thì ngó lơ đi nơi khác. Đảm bảo chỉ có Jare thôi. Hôm nào gặp Jare tôi phải hỏi cho ra nhẽ mới được. Tại sao nói với em về tôi mà lại chẳng bao giờ kể gì về em cho tôi chứ? Lần trượt tuyết đó tôi đã vô địch đấy nhưng em có biết là tôi thấy nó chẳng vui như lần em đi cùng và luôn nhăn nhó vì cái vai đau.

‘Izzy, những dự án lớn cỡ nào thì cô mới trực tiếp tham gia?’

‘Anh hỏi để làm gì?’

‘Để nếu dự án tôi đang bàn với Mr. Kang không đủ tầm cho cô tham gia thì tôi sẽ thôi không bàn tiếp nữa và đi tìm cái khác đủ lớn.’

Em đặt tách trà xuống, nhìn tôi rồi giấu một nụ cười sau bàn tay nhỏ nhắn. Chiếc nhẫn bạc cũng như đang cười với tôi.

‘Không quan trọng về giá trị mà phụ thuộc vào việc tôi có thích đối tác đó hay không.’

‘Vậy thì tôi sẽ bàn tiếp với Mr. Kang,’ tôi tự tin nói vì đương nhiên là em thích tôi rồi.

‘Tell me about your company,’ em yêu cầu, giọng lại trở nên nghiêm túc.

‘We are your best choice,’ tôi đùa rồi mới chịu trả lời, ‘Như cô biết chúng tôi có hai mảng. Một là chi nhánh của Sun Corp, một là của tôi. Sun Corp sẽ vào thị trường theo hướng đầu tư đi kèm sản phẩm. Về phần mình, tôi muốn tận dụng những sản phẩm có sẵn từ công ty của ba rồi phát triển các chức năng đặc trưng của mình để tạo thương hiệu riêng. Phần này hoạt động hoàn toàn độc lập với công ty của ba, chỉ mua lại những sản phẩm lõi…’

‘Tôi hiểu,’ em nói khi thấy tôi loay hoay tìm cách nói cho em hiểu sản phẩm lõi. ‘Anh trai tôi là Giám đốc IT của một tập đoàn ở Việt Nam nên tôi cũng biết qua về các cấp sản phẩm trong ngành này. Vậy thương hiệu riêng của anh là gì?’

Tôi định khoe với em về ý tưởng của mình nhưng lại đổi ý. ‘Cô biết Lexus chứ?’

Nghe tôi hỏi, em lại chống một tay lên cằm, một tay xoa xoa tách trà nghĩ ngợi rồi ồ lên một tiếng.

‘Ý anh là giống như sự phát triển Lexus từ Toyota?’

‘Bingo!’ Tôi hài lòng đứng dậy, di nhẹ ngón trỏ lên chỏm mũi hàng xóm của mình.



Hey, tôi là Phó chủ tịch đấy! Sao dám xoa mũi tôi ngay ở nơi tôi làm việc chứ? May mà chúng tôi ngồi ở góc khuất nên không ai nhìn thấy. Có nên bổ sung điều khoản cấm sờ mũi và bẹo má đối tác vào hợp đồng không nhỉ? Phải công tư phân minh chứ.

Sau hôm sinh nhật, Philip có rủ tôi đi ăn món sườn nướng và nhận xét khả năng ăn thịt của tôi vẫn không hề giảm sút. Lúc đó tôi quên béng mất Philip giờ không chỉ là hàng xóm mà còn là đối tác làm ăn với mình nữa nên chẳng ý tứ gì, vẫn đánh chén no căng bụng. Philip lại thanh toán hóa đơn nữa chứ. Không biết ăn 5 dẻ sườn nướng có bị coi là nhận hối lộ không nhỉ? Sao tôi lại bất cẩn thế chứ? Hay hôm nào nấu cho Philip ăn một bữa thì coi như hoà?

Tuy nhiên vẫn phải bắt rửa bát đĩa mới được. Tôi quyết định thế khi đi chung thang máy với Philip để lên văn phòng.



Tôi nghĩ mình may mắn hơn thần Helios. Ông ấy cưỡi cỗ xe mặt trời chói lòa lượn vèo vèo trên không trung chắc chẳng nhìn thấy những người dưới nhân gian nhìn lên mình với con mắt ngưỡng mộ, và đương nhiên là chẳng được hưởng cảm giác khi ở trong thang máy có mấy cô gái cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình và cười e thẹn, còn hàng xóm thì đứng ở một góc chứng kiến những chuyện đó với vẻ mặt trông không vui tí nào. Tôi có nên giả bộ cười lại với mấy cô gái đó không nhỉ? Nếu đây không phải là toà nhà văn phòng thì tôi cũng muốn thử lắm để xem hàng xóm của tôi sẽ làm gì.




Nghĩ là làm. Ngày cuối tuần có thời gian rảnh tôi liền mời Jared, Max và Philip đến nhà mới của mình nhưng Max có việc bận nên cuối cùng lại chỉ có 3 chúng tôi. Tôi đã lên kế hoạch phải học một khoá nấu các món Hàn Quốc và Da Jung đang tìm một lớp học phù hợp với lịch làm việc của tôi. Hôm nay, tôi phân vân nên nấu món Việt hay món Âu và rồi lựa món Việt vì dù gì tôi vẫn là người Việt Nam mà, phải tận dụng mọi cơ hội để giới thiệu bản sắc dân tộc chứ.

Trời nóng nên tôi chỉ xào miến lươn và nấu chè sen. Bây giờ lại đang đúng là mùa lươn của Hàn Quốc nên chúng rất to và nhiều thịt. Tuy nhiên vì tôi rất khiếp hàm răng sắc nhọn của bọn lươn nên tôi đã phải khoa chân múa tay ngoài chợ ra hiệu cho người bán hàng mổ bụng và làm sạch con lươn cho tôi trước. Hạt sen khô thì bán đầy ở khu người Tàu nên món chè rất đơn giản.

‘Ăn lươn đẹp da lắm đấy,’ tôi phóng đại khi thấy Jared nhìn với vẻ kinh tởm con lươn dài ngoằng, trơn tuột đang nằm trên thớt.

‘Bao giờ Philip đến?’ Jared tránh xa khỏi bàn bếp và hóng ra cửa.

‘Còn đi tập gym. Không có Max ở đây nên cậu nhòm ngó người khác à?’ tôi vừa trêu vừa bắt đầu lọc hai lườn thịt của con lươn ra.

‘Cậu phải cảm ơn tớ đã để mắt đến Philip trong suốt thời gian qua đấy nhé,’ Jared phản công.

‘Tớ được ích lợi gì trong việc này chứ? Mà nếu Philip trông giống như con lươn này thì cậu có mà thèm để mắt tới,’ nói rồi tôi bỏ bộ xương của con lươn vào luộc lấy chút nước dùng để lát giúp miến xào được ngọt hơn.

‘Philip thỉnh thoảng có hơi trẻ con.’

Hơi gì? Rất trẻ con nữa là đằng khác. Nhưng tôi vẫn thấy ngạc nhiên vì lần đầu tiên tôi nghe bạn mình nhận xét về Philip. ‘Tớ tưởng cậu không bao giờ thấy nhược điểm của những anh chàng bảnh trai chứ?’

‘Tớ còn thấy cả nhược điểm của cậu nữa nhưng tốt nhất để dành nói với Philip thì hơn.’

Tôi giơ con dao sắc lẹm về phía Jared doạ nạt nhưng biết thừa là cậu bạn thân sẽ chẳng bao giờ nói gì bất lợi cho mình.


Khi tôi đến nhà em thì thấy em đang bận túi bụi trong bếp còn Jared ngồi rảnh rang ở bàn ăn. Thế mới biết lúc trước tôi là hàng xóm biết điều đến mức nào khi luôn đỡ đần em này nọ. Mà hình như em cũng chỉ đợi tôi đến để sai bảo. Tôi còn chuẩn bị tinh thần ăn xong thể nào cũng được giao thêm phần lau rửa nữa.

‘What’s your treat today?’ tôi hỏi sau khi sắp hoa quả đã rửa sạch ra đĩa theo yêu cầu.

‘I think Iz cooked Loch Ness monster,’ Jared nhếch một bên khóe miệng trả lời hộ em. Tôi nhìn sang em để xem ý Jared là gì nhưng thấy em lại chu môi huýt sáo, mặt xem chừng đang có âm mưu gì đen tối.

Đúng như tôi dự đoán. Không lâu sau em bê ra một chiếc đĩa trắng tinh và trịnh trọng đặt trước mặt Jared. Giữa chiếc đĩa có một cái đầu con gì đó màu đen đen gắn với một bộ xương dài ngoằng xoắn vào nhau khiến Jared nhảy dựng lên, chạy luôn ra phòng khách.

‘Vậy mà cũng bày đặt nói dóc,’ em nguýt dài theo bạn, lầm bầm nói.

‘Quái vật hồ Loch Ness khi chỉ còn lại xương trông còn ấn tượng hơn bình thường ấy chứ,’ tôi nhận xét.

‘Ở Việt Nam họ còn chiên giòn lên cơ.’  Em bỏ đĩa xương ra chỗ khác rồi gọi với ra phòng khách: ‘Jared, Nessie swam away. It’s safe to be back.’



Tôi chuẩn bị bắc chảo lên xào miến thì Philip có điện thoại.

‘Izzy, may I use the Internet for few minutes? Need to check something urgently,’ Philip hỏi tôi sau khi nói chuyện với trợ lý.

‘Sure.’

Chỉ khi đang đứng đảo hành phi tôi mới nhớ ra mình không nên để Philip nhìn thấy laptop của mình. Rất không nên. Tôi quăng chiếc thìa gỗ sang cạnh bếp và chạy vào phòng làm việc.



Tôi thấy trên laptop của em có một vài file đang được mở sẵn liền hỏi với ra bếp: ‘Có nhiều file ở đây lắm, có gì tôi không nên đọc không đấy?’

‘Toàn là thư tình của Jare thôi, anh đóng lại hộ,’ tiếng em vọng vào rồi tôi nghe em và Jare trêu nhau chí choé bên ngoài.

Khi file cuối cùng được đóng lại thì cũng là lúc em chạy vào phòng.

‘Khoan!’ em kêu lên nhưng nhận ra mình đã muộn. Hình nền của chiếc laptop vẫn là tấm hình tôi nghịch ngợm cài lên khi giúp em sửa file lỗi khi còn ở chung tầng 19. Tôi nhớ tấm hình này được chụp trong một lần đi leo núi. Lúc chúng tôi nghỉ chân ở giữa đường thì trời đổ mưa rất to. Vì toàn là con trai nên chúng tôi chả màng gì thời tiết, ủn nhau ra giữa trời, vật lộn, hò hét. Trong một phút hứng chí, tôi vắt hai chân qua một cành cây thông rồi treo ngược mình lủng lẳng giữa trời mưa. Chẳng biết đứa nào đã chụp được cảnh đó và bức hình rất đẹp. Một mình tôi với cây thông và quang cảnh bao la đằng sau mờ đi trong làn nước. Tuy nhiên lý do mà tôi đã bỏ tấm hình đó lên máy tính của em là vì khi tôi lộn ngược người trên cành cây thì chiếc áo phông trắng của tôi cũng tụt xuống để lộ phần bụng 6 múi. Tôi muốn trêu em một chút vì đã có lần em nhắc đến chúng.

‘Iz, cháy.’ Tiếng Jared kêu lên ở bếp khiến em lại luýnh quýnh chạy ra ngoài.

Vậy đấy! Khi lần đầu tiên phát hiện ra tấm hình, em đã hét tên tôi kinh thiên động địa, thế rồi lại không xoá nó đi. Em không thể rời chiếc nhẫn của tôi, không thể xoá hình của tôi vậy mà lại có thể ra đi không một lời từ biệt. Nếu không vì yêu cầu của công việc, em có bao giờ trở lại Seoul này vì tôi không?

Nhưng tôi cũng đã làm gì hơn em chứ? Tôi đã rời căn hộ cũ vì không thể chịu được sự trống vắng em để lại và hơn nữa tôi sợ một ngày nào đó mở cửa ra và nhìn thấy người khác dọn vào. Tôi vẫn nằm mơ thấy những món ăn của em và đến chỗ Jare để có cảm giác tôi và em vẫn còn một mối quan tâm chung nào đó. Nhưng nếu em không trở lại đây, tôi có đi tìm em không?

Tôi đã tưởng rằng sau khi làm lành với em thì các vấn đề đều được giải quyết. Mọi việc đúng là có vẻ tốt đẹp khi em lại trở thành hàng xóm duy nhất có thể vừa đôi co với tôi về những chuyện cỏn con vừa thấu hiểu những tâm tư lớn lao của tôi cho sự nghiệp. Tôi đã rất vui cho đến khi hai câu hỏi này xuất hiện và cứ bám chặt lấy tôi khiến tôi bứt rứt không yên, giống như khi bạn đang hào hứng chơi trò ghép hình thì phát hiện ra bị lạc đâu mất mảnh ghép cuối cùng nên không thể hoàn thiện bức tranh.



‘Izzy’. Khi nghe Philip gọi tên mình với giọng thật trầm và nhẹ tôi biết là Philip sắp sửa nói chuyện gì đó nghiêm túc và lý do hẳn là vì Philip đã nhìn thấy tấm hình nền của mình trên laptop của tôi. Giống như không thể rời xa chiếc nhẫn, tôi đã không thể bỏ tấm hình nền cho dù đã không ít lần tôi để con chuột lên nút xoá.

‘Nếu không vì việc kinh doanh, cô có bao giờ quay lại đây không?’

Tôi giả vờ nhìn theo một con sóng trên sông Hàn để tránh ánh mắt của Philip. Sau khi Jared về, Philip thấy trời vẫn còn sáng nên rủ tôi ra đây. Lúc Philip bước ra từ phòng làm việc của tôi, tôi cũng đã không dám nhìn thẳng vào mắt Philip, chỉ biết cắm cúi gắp miến xào ra đĩa. May mà có Jared ở đó nói liến thoắng chứ không thì tôi đến độn thổ mất.

‘Xem ra vẫn không có gì thay đổi,’ tôi thở dài, chép miệng nói rồi lấy chân di di mấy viên sỏi trên bờ.

‘Sông Hàn á?’ Philip hỏi, mặt lơ ngơ như không hiểu tại sao tự nhiên tôi lại nói một câu không đầu không cuối như thế.

‘Anh không thấy sao?’ tôi chộp ngay lấy thời cơ để tung hoả mù.

‘Ờ… thì lúc nào chả thế,’ Philip đút hai tay vào túi quần, so vai trả lời.

Tôi thấy Philip vừa tội nghiệp vừa đáng đời nên trêu nốt một câu: ‘Vậy là anh cũng đồng ý thế?’



Sông Hàn thì lúc nào mà chả thế. Sao tự nhiên em lại quan tâm nhỉ? Tôi ậm ờ đồng ý nhưng thực sự chẳng hiểu gì. Em bước ra sát bờ sông, nhìn xa xăm theo dòng nước. Tôi đứng nhìn bóng em trong hoàng hôn và chợt thấy hai vai em rung lên liền hốt hoảng chạy lại gần vì nghĩ em đang khóc nhưng hoá ra em đang che miệng cười.

‘Izzy!’ tôi kêu lên trách móc.

‘Ý tôi nói là vị trí của tôi và anh vẫn nguyên như thế,’ em nói, hai tay chắp ra sau lưng, mặt hơi nghếch lên. ‘Anh vẫn luôn là người đặt câu hỏi còn tôi là người phải trả lời.’

‘Thế bây giờ cô đặt câu hỏi cho tôi đi,’ tôi mời vì muốn chứng tỏ mình không phải là người chỉ biết đi một chiều.

Em ngước lên nhìn tôi. Mắt em không còn vẻ đùa cợt nữa. ‘Chẳng phải anh đã có sẵn câu hỏi cho mình rồi sao?

‘Tôi không có câu trả lời cho câu hỏi của mình,’ tôi thành thật trả lời.

‘Tôi cũng không có câu trả lời,’ em lắc nhẹ đầu rồi lại cắn môi nhìn theo dòng nước sông Hàn vẫn thong thả trôi.

Ngày hôm nay tôi học được rằng có những câu hỏi không có câu trả lời và chúng ta không nên mất thời gian dằn vặt vì điều đó. Điều quan trọng hơn là những gì đang xảy ra ở hiện tại và chúng ta có đủ rộng lượng để bỏ qua những nghi ngờ trong quá khứ và đủ can đảm để đón nhận lấy những cơ hội mới đang ở ngay bên mình hay không. Những cơ hội đó chính là mảnh ghép cuối cùng tôi đang đi tìm cho bức tranh của mình.

‘Draw,’ tôi cúi xuống gần mặt em nói rồi nháy mắt. Em bật cười và tôi thấy trong mắt em một ngọn lửa vừa bùng lên.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:52 AM
Chapter 21 – A neighbour in need is a neighbour indeed

‘I’m sick,’ Philip gọi điện cho  tôi vào sáng thứ 7.

‘Of weekend?’ tôi vừa ngáp vừa trêu.

‘Không phải ý như thế, mà ý là bị mệt, bị bệnh, cần được cho uống thuốc và ăn cháo,’ Philip than thở một lèo.

Tôi vội vàng bật dậy, kiểm tra tủ lạnh rồi lái xe đến  nhà ‘hàng xóm từ xa’. Nhà mới của Philip cũng là nhà riêng giống của tôi. Vẫn là những đồ đạc lúc trước và những cuốn sách vứt ở khắp nơi trong nhà. Chưa chịu mua giá sách sao? Người đâu mà kỳ quặc.

Sau khi mở cửa cho tôi, Philip uể oải trở lại buồng ngủ ở trên gác. Tôi đứng phân vân dưới phòng khách một lúc rồi cũng lên theo vì muốn kiểm tra  xem hàng xóm của mình đau ốm thế nào. Khi lại gần giường của Philip, tôi nhìn thấy một trong hai đôi chặn sách mà tôi tặng Philip lúc trước đang được đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, ở giữa là một vài quyển sách về kinh doanh. Không phải vì muốn tôi nấu cháo cho mà cố tình bày quà của tôi lên chỗ đó chứ? Tuy nghi ngờ nhưng tôi vẫn thấy vui vui trong lòng.

‘Không sốt,’ tôi nói sau khi đọc nhiệt độ của Philip. ‘37[sup]o[/sup]C, hoàn hảo thế còn gì?’

‘Thế không phải cảm lạnh à?’ Philip nhìn bảng số trên chiếc cặp nhiệt độ và thắc mắc.

‘Ngộ nhỉ! Người anh thì anh phải biết chứ, sao hỏi tôi?’

‘Tôi đâu phải bác sĩ,’ lẩm bẩm xong Philip lại nằm dài ra giường.

Tôi nổi xung.  ‘Thế tôi học trường y chắc?’

‘Nhưng cô có thuốc chữa,’ Philip nói chắc nịch.

Tôi bắt đầu thấy bệnh nhân này có vẻ không thành thật. ‘Thuốc gì?’

‘Món cháo của cô đó,’ Philip vừa nói, vừa thoải mái khoanh hai tay ra sau gáy.

Tôi nhận ra điều hoà phòng ngủ của Philip đang bật mát lạnh, quạt gió chạy hết cỡ nên gườm mắt hỏi:  ‘Anh có ốm thật không đấy?’

‘Thật mà,’ Philip gật gật đầu rồi vội vàng kéo chăn lên. ‘Toàn thân mỏi mệt và miệng nhạt lắm.’

‘Hôm nay là thứ 7 của tôi đấy. Tôi đã dự định ngủ đến tận trưa, vậy mà bây giờ phải ở đây để nấu cháo cho anh. Thế nên, anh tốt nhất là bị ốm thật sự. Nếu không …’  tôi bỏ lửng câu doạ nạt, nhếch một bên khoé miệng rồi đi xuống  bếp.



I’m done! Sáng nay tỉnh dậy, tự nhiên tôi thấy thèm món cháo của em kinh khủng nên không nghĩ ngợi nhiều đã gọi điện cho em giả vờ mình bị ốm mà quên mất hàng xóm của tôi có phải là một cô gái ngây thơ đâu cơ chứ. Bây giờ chỉ còn mỗi một cách là nằm trên giường giả vờ tiếp. Nhưng làm sao cứ ườn người ở trên này cả ngày được chứ? Mà biết đâu chừng em sẽ không ở lại sau khi nấu cháo xong cho tôi. Thế chỉ cần nằm đến lúc em về là được. Nhưng tôi đâu muốn em về. Phải làm sao bây giờ?



Tôi đang chuẩn bị cho rã đông con cá để lọc thịt nấu cháo thì thấy Philip lò dò đi vào bếp.

‘Cô nói định ngủ đến tận trưa đúng không?’ Philip hỏi và khi thấy mắt tôi nheo lại vẻ nguy hiểm thì gãi gãi khuỷu tay rồi nói tiếp, ‘Tôi đợi đến chiều mới ăn cháo cũng được.’

Nhận ra mình đã bị lừa lúc trước, tôi tức cành hông nhưng biết rằng nếu mình cáu um lên thì Philip sẽ không sợ bằng một bộ mặt lạnh băng. Vì thế tôi không nói nửa lời, lặng lẽ bỏ con cá lại vào hộp, cất vào trong ngăn đá của tủ lạnh rồi tháo găng tay, bỏ ra khỏi bếp.

‘Izzy, I’m sorry. Don’t go… Please.’ Philip vội đi theo chặn tôi lại, khẩn khoản xin lỗi.

‘Lần cuối anh thay vỏ chăn gối là khi nào?’ tôi nghếch mặt lên lạnh lùng hỏi và lập tức phải mím chặt môi để cố nén một cơn ngáp ngủ. Nhưng chắc Philip tưởng rằng tôi đang giận đến mức sắp nổ tung nên vội trả lời: ‘Vừa thay tối qua.’

Tôi lách người qua Philip và đi thẳng lên gác về phía phòng ngủ, đóng cửa, vặn khoá, rồi nói vọng ra: ‘Nếu anh mà dám gõ cửa trước 12 giờ trưa, tôi sẽ róc xương, lọc thịt anh để nấu cháo đấy.’

Tôi trèo lên giường của Philip, nằm phịch xuống, giang chân, giang tay thoải mái một hồi rồi kéo chăn lên đắp. Tấm chăn mỏng vẫn còn hơi ấm của Philip và khi tôi áp má xuống gối thì thấy một mùi thơm rất quen. Phải rồi. Mùi gỗ đàn hương cùng hoa oải hương và hổ phách. Dễ chịu quá!



‘Someone IS sleeping in my bed.’ Tôi nhớ lại câu của chú lùn thứ 7 khi phát hiện ra nàng Bạch Tuyết đang ngủ trên giường của mình.

‘Izzy IS sleeping in my bed.’ Tôi đứng trước cửa phòng ngủ của mình cười sung sướng khi nghĩ đến điều đó. Tuy nhiên sẽ còn tuyệt hơn nếu em không khoá cửa và tôi đang nằm trên giường cạnh em. Nằm cả ngày cũng được. Dù truyện không đề cập đến nhưng tôi tin 100% rằng chú lùn thứ 7 cũng ước thế. Chẳng qua là vì cho thiếu nhi đọc nên tác giả phải gạch đoạn này đi vì sợ kiểm duyệt thôi. Cuối cùng tôi đành tự an ủi là em đã không bỏ về thì may rồi vậy nên đừng có mà tham lam.



Philip không gõ cửa, để tôi ngủ đến quá cả 12 giờ trưa. Khi tôi đi xuống dưới phòng khách thì thấy Philip đang nằm khểnh trên ghế sofa đọc sách, miệng ngậm chiếc cặp nhiệt độ như ngậm kẹo mút. Bên ngoài, mặt trời đã ở giữa đỉnh đầu và nắng chói chang nhưng chiếc quạt trần đang phe phẩy giúp phòng khách mát dịu.

’37.1[sup]o[/sup]C này.’ Philip chìa cho tôi chiếc cặp nhiệt độ.

Đảo như rang lạc trong miệng mà không tăng độ mới lạ. Tôi lườm Philip rồi nhặt mấy quyển sách đang nằm bừa trên chiếc sofa nhỏ, xếp lên bàn để lấy chỗ ngồi.

‘Anh ở đây lâu chưa?’

‘Hơn 1 năm rồi,’ Philip lúng búng trả lời.

Tôi ngồi bó gối tính thời gian. Bây giờ là đầu tháng 7. Thế nghĩa là Philip cũng dọn khỏi căn hộ 1902 không lâu sau tôi. Sao lại dọn đi nhanh thế chứ? Tôi không còn ở đó nữa mà, đâu còn ai làm phiền đâu?  

‘Có bỏ nó ra không?’ tôi gắt lên khi thấy Philip nghé mắt nhìn mình qua mép cuốn sách còn chiếc cặp nhiệt độ vẫn chìa ra ở một bên khóe miệng.

‘Tôi không ốm cô vẫn nấu cháo chứ?’ Philip rút chiếc cặp nhiệt độ ra, nhỏm người ngồi dậy hỏi.

‘Thế anh vẫn rửa bát chứ?’

Philip quẳng quyển sách sang một bên, gật đầu cái rụp.



Tôi tưởng khi thấy tôi đồng ý rửa bát em sẽ đứng lên đi nấu cháo nhưng em vẫn ngồi ở ghế, mắt cụp xuống, miệng hơi nhếch lên một nụ cười buồn.

‘Vậy mà tôi nghe nói anh không muốn làm hàng xóm chỉ để ăn đồ tôi nấu và rửa hộ mấy cái bát nữa.’

Sao phụ nữ nhớ dai thế chứ nhỉ? Tôi luống cuống đứng dậy, tìm một lý do để chống chế cho những lời đau lòng mình đã lỡ miệng nói hơn một năm trước đây.

‘Nhưng cô đã đồng ý lại làm hàng xóm của tôi rồi mà,’ cuối cùng tôi đành nhắc lại thỏa thuận của em và mình vào ngày sinh nhật.

‘Ừ nhỉ. Quên mất,’ em khịt mũi nói rồi chậc lưỡi, đi vào bếp.

Tôi ngồi nán lại trong phòng khách, thở phù ra nhẹ nhõm. Female crab is unpredictable. Seriously!



‘Philip, anh có hay gặp Max ở chỗ Jared không?’ tôi hỏi khi cả hai đang ngồi khoanh chân lên ghế ăn cháo cá. Tôi thấy lo cho Jared vì thời gian gần đây thấy bạn mình càng ngày càng trầm tư hơn. Tôi rất ít khi gặp Max và mỗi lần gặp cũng không nói chuyện nhiều nên hy vọng Philip cũng là đàn ông sẽ quan sát được gì hơn chăng.

‘Thỉnh thoảng, nhưng không nói chuyện mấy. Cậu ấy ít nói còn hơn cả một con hến.’

Câu trả lời của Philip làm tôi mất hết hy vọng.

‘Sao tự nhiên cô lại quan tâm đến Max?’ Philip vừa hỏi vừa rắc thêm ớt bột vào cháo.

‘Trời này mà đòi ăn cháo rồi còn rắc thêm đống ớt đó anh không thấy phát hoả à?’ tôi thắc mắc.

‘Cảm lạnh mà,’ Philip giải thích.

‘Anh vẫn dám nhắc đến từ đó sao?’

Philip nhe răng cười khi thấy mắt tôi lại gườm gườm.

‘Thế Jared có bao giờ nói chuyện với anh về Max không?’

‘Ít khi lắm. Tôi tưởng Jared chỉ nói những chuyện đó với cô thôi?’

‘Lúc trước thì vậy nhưng dạo này thấy thưa dần,’ tôi trả lời.

‘Không phải vì màu hồng của tình yêu đã phai nhạt rồi chứ?’ Philip đoán.

Nhưng tôi có cảm giác chuyện của Jared và Max còn nghiêm trọng hơn cả sự phai nhạt của màu hồng, màu tím gì đó.




Có hàng xóm tốt thật đấy, từ xa cũng tốt. Từ ngày tôi có hàng xóm trở lại, tuy chưa dám rẽ qua nhà em mỗi ngày như trước đây nhưng tần xuất tôi phải nhai những chiếc burger chán phèo ở McDonalds vẫn giảm hẳn đi. Tối nào em không quá bận ở văn phòng và có thể nấu ăn thì thể nào tôi cũng nhận được một tin nhắn và tất nhiên tôi đồng ý qua liền. Chẳng phải lần mẹ qua đây đã dặn tôi phải ăn uống đúng bữa và lưu ý chăm sóc sức khoẻ bản thân đó sao?

Còn một điều hơi khác ngày xưa nữa là tôi vẫn chưa biết được mã số mở cổng và mở cửa nhà em. Đã mấy lần tôi tính gợi ý trao đổi nhưng rồi lại thấy em biết mã số nhà tôi để làm gì? Ngoài mấy chai bia và nước ngọt, tủ lạnh của tôi lúc nào cũng sạch boong theo nghĩa ‘trống trơn’. Bếp của tôi cũng hẻo y như vậy vì từ lúc chuyển khỏi tầng 19 và lập công ty, tôi chả còn thời gian và đầu óc đâu nghĩ đến nấu với nướng. Lần trước tôi giả vờ ốm, đến chiếc nồi nấu cháo và cái cặp nhiệt độ em cũng phải mang từ nhà mình sang.

Oh yeah! Why didn’t I think of it before?



Philip đẩy về phía tôi một mẩu giấy trên có ghi hai hàng số.

‘What’s this?’ tôi hỏi.

‘For emergency cases,’ Philip trả lời.

‘Tưởng trường hợp khẩn cấp thì cứ bấm 119 chứ?’

‘Tất nhiên, nhưng cô có thể hỗ trợ 119 được tốt hơn nếu biết mã số vào nhà tôi. Số trên là cho cổng, số dưới là cho cửa.’

‘Hả?’

‘Như hôm rồi giả sử tôi bị ốm thật và không thể ra khỏi giường, nếu cô gọi 119 mà không biết mã số nhà tôi thì họ làm sao vào được trong nhà? Phá được cửa xong thì có khi đã quá muộn rồi.’

‘Sao anh không gọi thẳng 119 và nói cho họ mã số nhà anh ý còn gọi qua tôi rồi tôi lại phải gọi cho họ làm gì?’

‘Lúc ốm đầu óc sẽ không tỉnh táo, người bệnh thường gọi cho người nào mà họ nghĩ đến đầu tiên.’

Tôi định vặn lại là tại sao lúc khỏe không nghĩ đến tôi đầu tiên mà đến lúc ốm lại hè tôi ra để gọi nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy lý do của Philip vẫn thật … khó từ chối nên cầm mẩu giấy lên học thuộc hai hàng mã số.

‘Còn của cô đâu?’ Philip giơ ra cây bút và hỏi ngay khi tôi đặt mẩu giấy xuống.

Ở Seoul trong trường hợp khẩn cấp tôi sẽ gọi cho ai đầu tiên nhỉ? Jare à? Jare ở hơi xa với lại bạn tôi hay cuống lên trong những trường hợp như thế. Nhà Da Jung và Mr. Kang cũng không gần hơn gì và nhờ vả những người ở công ty thì tôi rất không thích. Xem ra chỉ đúng Philip là có thể đến nơi nhanh nhất, lại còn hay làm phiền tôi nữa nên nếu có cơ hội để tôi hành lại một lần cũng thích. Nghĩ vậy, tôi cắm cúi ghi ra mã số cổng và cửa nhà mình.




Ngày sinh nhật của em, tôi lại phải đi công tác ở Busan để ký hợp đồng với một khách hàng. Biết là nếu tôi không ở nhà và bất ngờ lôi em ra ngoài ăn uống thì em sẽ vẫn rất ghét những lời chúc mừng qua email hay điện thoại. Thế nên thay cho gọi điện để chúc mừng vì sợ bị nghe những lời càu nhàu, tôi gửi tin nhắn thăm dò.

‘Tôi có nên nói đến chủ đề cấm kỵ của ngày hôm nay không nhỉ?’

‘Nếu anh muốn bị vào black list của tôi thì cứ việc,’
em nhắn lại.

‘Chuyện gì sẽ xảy ra với những người trong black list?’

‘Ừm… đầu tiên là huỷ hợp đồng,’
em doạ.

Tôi làm bộ bất cần: ‘Cô chẳng phải là khách hàng duy nhất của tôi.’

‘Tất nhiên. Nhưng chúng ta làm việc cùng toà nhà, anh nên duy trì một mối quan hệ hữu hảo với khách hàng ở gần mình nhất thì hơn.’

‘Tôi tưởng cô công tư phân minh.’

‘Thông thường là vậy. Nhưng anh là trường hợp đặc biệt.’

‘Hôm nay cô đã ước chưa?’
tôi đánh bạo hỏi khi nhìn thấy chữ ‘đặc biệt’.

Tin trả lời tiếp theo của em đến chậm hơn những tin trước. ‘Chưa, vì biết ước cũng không thành hiện thực.’

‘Sao vậy?’

Tin lần này còn lâu hơn lần trước. ‘Vì ba hôm nữa anh mới về.’

Tôi nằm dài ra giường khách sạn, nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn của em rồi tưởng tượng ra mình đang chạy xuống đường, vẫy một chiếc taxi ra sân bay, nhảy lên máy bay về Seoul. Em sẽ đợi sẵn ở sảnh đến, chạy lại ôm lấy tôi. Tôi sẽ nhấc bổng em lên và … Tôi gắng tưởng tượng tiếp được mà không được nữa vì bạn không thể tưởng tượng ra cảm giác của một nụ hôn kiểu Pháp với một ai đó cho đến khi bạn thực sự hôn người đó theo cách đó.



Tôi tắt đèn phòng làm việc để nhìn ra Seoul vào ban đêm. Hôm nay là sinh nhật tôi đấy. Giống như mọi năm, tôi chẳng mong chờ điều gì đặc biệt và chỉ mong ngày này qua đi thật nhanh. 10 giờ đêm, Seoul vẫn loang loáng ánh đèn, mọi người vẫn hối hả ngược xuôi, chỉ có một người không cần biết luật lệ, dừng lại để gửi tin nhắn cho tôi.

‘Hôm nay cô đã ước chưa?’

Nếu ước, tôi ước người đó đang ở đây nhưng người đó đang ở Busan và ba ngày nữa mới về. Vậy nên tôi cất điều ước của mình đi vì biết rằng nó sẽ không thành hiện thực.

‘Cố nghĩ xem có điều gì không cần đợi đến ba hôm không?’

Tôi nhìn dòng tin nhắn và nghĩ mãi mà chẳng ra điều gì. Tôi chỉ muốn người đó đang ở đây thôi, chỉ cần người đó đang ở đây thôi. Và rồi một âm thanh từ dưới đường lọt qua khe cửa kính khiến tôi nhớ đến nó.

‘Anh huýt sáo cho tôi nghe đi,’ tôi gửi đi yêu cầu của mình và khi nhận cuộc gọi đến ngay sau đấy tôi được nghe người đó huýt sáo bài hát ‘Everything I do, I do it for you’. Bạn đã bao giờ được nhận một món quà sinh nhật khiến mắt bạn muốn trào nước nhưng miệng lại không thể thôi mỉm cười như vậy chưa?




Tối hôm qua tôi đã gọi điện cho em và nói tôi muốn em đi đón tôi ở sân bay cho dù tôi hoàn toàn có thể đi taxi về hoặc nhờ trợ lý đón. Có hàng xóm thì phải khác chứ, đúng không? Em trêu là em không biết làm thế nào để nhận ra tôi. Khi nghe tôi hướng dẫn hãy tìm người đẹp trai nhất chuyến bay, em cười nắc nẻ ở đầu bên kia và đồng ý. Nhưng hôm nay, người đẹp trai nhất chuyến bay lại phải đi tìm tài xế tại vì tài xế của tôi bé xíu, chen không lại với những người khác. Chẳng có cái ôm choàng hay nụ hôn kiểu Pháp nào hết nhưng tôi vẫn thấy hài lòng vô cùng khi nhận ra em đang đứng ở một góc sảnh đến, tủm tỉm cười chào tôi.

‘Xin ngài để tôi kéo hành lý,’ em nhún chân, nghiêng đầu, đưa tay ra.

‘Đợi tôi kiểm tra xem có tiền lẻ để boa không đã,’ tôi giả vờ lục tìm ví.

Em xuội vai vẻ thất vọng và nhăn nhó hỏi: ‘Đẹp trai mà sao keo vậy?’

‘Tại vì còn chưa biết phí taxi hết bao nhiêu,’ tôi phân bua.

‘Tưởng anh biết phí rồi mới đặt taxi chứ?’ em không tha.

‘Hôm qua sợ người khác tranh mất tài xế nên liều.’

Em bĩu môi rồi hơi quay đầu ra hướng khác, mím miệng cười. Tôi giơ tay lên vuốt nhẹ một bên má của tài xế và thấy một luồng điện chạy theo ngón tay vào người. Hình như em cũng cảm thấy thế nên giật mình ngẩng lên nhìn tôi rồi lại vội cụp mắt xuống và giục tôi ra xe.



Tôi hay lái xe đi lòng vòng nhưng chưa bao giờ chạy ra sân bay và hơn nữa lại còn để đón ai đấy. Thế nên sau khi được Philip nhờ vả, tôi vội lên Google tra bản đồ rồi cẩn thận cài đặt cái GPS của mình từ đêm hôm trước. Sáng hôm sau khi đến văn phòng, tôi còn tìm chú Goo để hỏi lại đường xá cho chắc chắn. Khi thấy tôi giải thích là muốn đi đón một người bạn, chú Goo tốt bụng nói hãy để chú đi đón hộ cho vì đường khá xa. Nếu tôi mà đồng ý thì sẽ như thế nào nhỉ? Chú Goo hẳn sẽ hỏi bạn tôi trông như thế nào. ‘Cứ tìm người đẹp trai nhất chuyến bay.’ Cả đêm hôm qua, mỗi lần nhớ tới lời hướng dẫn của Philip, tôi lại úp mặt xuống gối để cười. Nhưng hôm nay khi đứng coi đoàn người bước ra từ cửa đến tôi cũng phải công nhận Philip nói không sai. Hàng xóm của tôi đẹp trai nhất chuyến bay. Hơn nữa người đẹp trai nhất chuyến bay lại còn đang hớn hở kéo vali lại chỗ tôi đứng chờ khiến tôi thấy tim mình đập rộn ràng. Và khi Philip bất chợt giơ tay vuốt má tôi, tôi không khỏi giật mình bởi một luồng điện từ chỗ Philip chạm lên chạy vụt vào trong cơ thể. Chẳng biết làm gì hơn, tôi đành giục Philip nhanh ra xe.



Lần sau đi công tác tôi nhất định sẽ lại bắt hàng xóm ra đón. Bạn hỏi tôi vì sao ư? Taxi sân bay thường phóng ào ào cứ như muốn tống khứ tôi ra khỏi xe càng nhanh càng tốt, hay nếu là trợ lý của tôi đi đón thì lại phải nói chuyện công việc suốt đường về nhà. Còn đây khi tôi vừa đề nghị là để tôi lái thì em gạt đi nói là em đã nhận lời đi đón thì phải tự tay đưa về tận nhà, thế nên tôi chả phải làm gì ngoài việc ngả ghế ra đằng sau đến đúng vị trí thoải mái nhất và ngồi thư giãn nhìn hàng xóm của mình chăm chú lái xe. Tuy thuộc lòng đường xá nhưng một phần vì lười, một phần vì muốn xem em xoay sở thể nào nên tôi ngồi im để mặc em chốc chốc lại phải liếc vào chiếc GPS vì sợ nhầm đường. Còn em chắc nghĩ tôi mệt nên chẳng hỏi han gì nhiều, để yên cho tôi hưởng thụ chuyến đi ‘hạng thương gia’ của mình.

Về đến nơi, em bước ra khỏi xe, đút hai tay vào túi quần lửng, nhìn căn nhà của tôi một hồi rồi bước mấy bước sang bên trái, ngó nghiêng, lại bước mấy bước sang bên phải, ngó nghiêng.

‘Hàng xóm thế nào?’ em nghếch mũi lên hỏi tôi. Tôi nghe câu này quen quen rồi hiểu ra là em đang bắt chước tôi đây mà.

‘Không có.’

‘Xạo.’

‘Cô chả bảo đã gọi là hàng xóm thì phải nói chuyện với nhau thường xuyên còn gì.’

‘Vậy sao không nói chuyện?’

‘Sợ.’

‘Sợ gì?’

‘Nhỡ lại đột ngột bỏ đi. Đau tim lắm.’



Tôi lặng người khi nghe câu trả lời của Philip vì thấy có lỗi ghê gớm nhưng cùng lúc ấy cảm giác tủi thân cũng nổi lên khiến hai giọt nước mắt nóng hổi nhanh chân hơn rơi ra khỏi mí trước khi lời xin lỗi kịp rời khỏi môi. Tôi cũng khổ sở khi phải rời đi mà, đâu chỉ riêng mình Philip đâu? Nhìn thấy tôi khóc, Philip vội bỏ cả chiếc vali vừa lôi ở cốp xe ra, mặc nó đổ kềnh trên vỉa hè để chạy lại xin lỗi và ra sức thanh minh là mình chỉ đùa thôi chứ không phải đang trách cứ tôi.

Ngay từ lần đầu tiên bước vào nhà Philip, tôi đã thắc mắc về hàng xóm mới của Philip nhưng rồi cứ quên không hỏi. Vậy nên lần này ra sân bay đón Philip từ Busan về, tôi nhắc mình phải nói chuyện đó đầu tiên. Nào ngờ, mấy giọt nước mắt cá sấu của tôi khiến Philip sợ hết hồn, suốt cả buổi sau đấy không dám đùa cợt gì hết. Giờ tôi mới biết, thỉnh thoảng chảy nước mắt trước mặt người khác cũng có lợi ra phết.

Sau bữa tối, Philip rủ tôi ra ngồi ngoài cái ban công con con trên gác 2 của Philip để hóng gió. Chúng tôi gác cả chân lên thành lan can cho thoải mái vì trời đã tối nên chẳng sợ ai nhìn thấy. Tôi nhìn đôi chân dài của Philip rồi nhìn đôi chân ngắn của mình và thở dài.

‘Đêm hôm đó cô đã đi đâu?’ Philip đột nhiên hỏi.

‘Đêm nào?’ tôi hỏi lại vì không hiểu.

‘Sau khi cô đấm gãy mũi Han In Soo đó. Tôi đã đi tìm cô khắp nơi và gọi điện cho cô suốt đêm mà không thấy.’

Cảm giác tội lỗi trở lại khi tôi nhìn sang ánh mắt buồn buồn và đầy quan tâm của Philip.

‘Tôi ở khách sạn gần công ty.’

Philip không hỏi gì thêm còn tôi lại ngẩng lên trời nhìn sao. Chúng tôi ngồi như thế rất lâu, không ai nói lời nào rồi Philip đưa tay sang cầm lấy bàn tay phải của tôi.

‘Có đau lâu không?’ vừa hỏi Philip vừa xoa lên những khớp xương. Lần này thì tôi hiểu.

‘Lúc bị trật khớp thì đau nhưng khi bác sĩ nắn lại cho rồi thì hai, ba hôm là hết.’

‘Izzy.’

‘Yeah.’

‘Sau này nếu chúng ta có cãi nhau, tôi hứa sẽ không làm bộ tảng lờ cô như lần trước nữa. Còn cô có thể hứa là sẽ không đột ngột bỏ đi chứ?’

‘Tôi hứa.’

‘Nếu cô muốn đi đâu đó một mình một thời gian thì cũng sẽ cho tôi biết là cô đang ở đâu nhé… và đừng tắt điện thoại.’

‘Thế nếu tôi đi máy bay thì sao?’

‘Bay mãi thì cũng phải có lúc hạ cánh chứ.’

Tôi cố nhịn cười khi nhìn khuôn mày đang chau lại của Philip rồi lại ngồi yên lặng. Ngón tay của Philip vẫn đang xoa nhẹ các khớp xương trên bàn tay phải của tôi. Tuy tay tôi đã lành từ lâu lắm rồi nhưng nó chẳng có lý do gì để từ chối cảm giác dễ chịu này, vậy nên nó cứ ngoan ngoãn nằm yên trong lòng bàn tay của Philip.

‘Sao cũng có sao to và sao nhỏ. To hay nhỏ đều sáng cả,’ Philip lại nói.

Lần này thì tôi không nhịn cười được nữa và đá chân mình sang chân Philip rồi chúng tôi bắt đầu thách nhau liệt kê hết tất cả các hành tinh trong hệ mặt trời theo kích thước từ to đến nhỏ.



‘Pick your star,’ tôi chỉ lên trời đề nghị sau khi bị thua vì để Pluto trước Eris trong khi Eris lại là hành tinh lùn lớn hơn. Chỉ vì tôi nghĩ Pluto mới trở thành sao lùn thì phải to hơn chứ. Thế là lát nữa vẫn phải rửa bát.

‘Don’t want to,’ em từ chối.

‘Why?’

‘Tôi thấy ai cũng chọn những ngôi sao to và sáng nhất trên trời thế nhưng những ngôi sao trông nhỏ và mờ hơn đâu phải là chúng thực sự nhỏ hơn đâu mà vì chúng ở xa trái đất hơn thôi. Phải nhìn kỹ hơn, nhìn xa hơn mới thấy được vẻ đẹp của chúng. Có khi chúng còn sáng hơn rất nhiều những ngôi sao ở gần.’

‘Hừm! Như vậy nghĩa là việc tôi đang ngồi ngay cạnh cô đây cũng chẳng hơn gì một tên nào đó đang ở cách đây hàng nghìn dặm à?’

‘That …’ em ngắc ngứ rồi mới kêu lên, ‘That’s different!’

Tôi hằm hè nhìn sang và nghĩ thầm: ‘Well, hope so and better be so or you’ll be in trouble … big trouble.’



http://webjam-upload.s3.amazonaws.com/big_jet_plane_-_angus_-_julia_stone___5863__.mp3

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:53 AM
Chapter 22 - One-way or two-way?

Nhân dịp Min Soo trả được hết nợ cho chúng tôi và thằng Jang Hyuk trong nhóm được thăng chức, lũ bạn tôi quyết định hội họp đánh chén.  Thế nhưng cũng phải thay đổi ngày và điều chỉnh giờ giấc đến mấy lần chúng tôi mới chốt được vào tối thứ 6, và ngay cả hôm đó, tôi cũng dặn trước là mình có thể sẽ đến muộn một chút vì sợ cuộc họp cuối ngày kéo dài hơn dự kiến. Kể từ khi tôi lập công ty, các bạn tôi đã quen dần với việc tôi luôn là người đến sau cùng hoặc hủy hẹn vào phút chót vì có công việc đột xuất. Tôi không nói cho lũ bạn là lần này em sẽ đi cùng. Thực ra tôi vẫn chưa nói cho ai biết, kể cả với Shi Yeon, là hàng xóm của tôi đã quay trở lại. Suốt cả năm qua, Shi Yeon thỉnh thoảng vẫn nhìn tôi với đôi mắt dò xét và hỏi quanh co về em, và cứ sau mỗi lần như thế tôi lại thấy lũ bạn kín đáo nhìn mình và thở dài sườn sượt. Hôm tới chúng sẽ như thế nào nhỉ? Chắc không có gì đáng lo trừ thằng Seu Long. Tôi phải ngồi ngay cạnh nó để có gì còn kịp thời bịt cái loa vô duyên của nó lại.



‘Oh… oh… oh…’ Seu Long đứng bật dậy, chỉ tay về phía tôi, miệng tròn xoe như nhìn thấy người ngoài trái đất, còn những người khác thì vỗ tay râm ran. Tôi không biết mình đang cười hay đang mếu nữa. Lúc Philip rủ đi ăn cùng hội bạn của Philip, tôi nhận lời mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Dù gì tôi cũng đã gặp mọi người hai lần và thấy các bạn của Philip rất dễ mến. Chỉ khi nhìn thấy những ánh mắt đầy ngụ ý của mọi người tôi mới nhận ra mình được chú ý hơn bình thường.

Tôi nhìn sang Philip thấy mặt Philip tỉnh queo thì bình tâm lại một chút. Cùng lúc đấy Shi Yeon đứng dậy, cười thật tươi và ôm lấy tôi.

‘Such a long holiday, Izzy. Welcome back!’

Min Soo cũng đã kịp nhờ nhà hàng mang thêm một cái ghế cho tôi. Tôi ngồi xuống cạnh Shi Yeon và lập tức được tiếp một cốc bia to tướng.

‘Wait,’ Seu Long vươn người lên nói trước khi tôi kịp chạm cốc với Shi Yeon. ‘Cô biết bạn tôi vẫn là một thằng khốn chứ?’

Philip quàng tay sang kẹp cổ Seu Long rồi với lấy một chai bia nhét vào miệng bạn bắt uống. Mọi người trên bàn cười nghiêng ngả còn tôi và Shi Yeon lặng lẽ chạm cốc với nhau. Tôi thích Shi Yeon, thích cách cư xử thông minh và lịch thiệp của cô ấy. Tôi đã từng nghĩ Philip và cô ấy đứng cạnh nhau nhìn sẽ rất đẹp đôi. Nhưng khi còn ở tầng 19, tôi đã nói điều đó với Philip trong một lần ngồi xem phim Mr. & Mrs. Smith và Philip trả lời:  ‘Cả tôi và Shi Yeon đều hoàn hảo nên sẽ phải tìm những người không hoàn hảo để yêu.’

‘Giờ thì không phải chịu đựng bộ mặt nặng trịch của nó nữa rồi,’ Seu Long đã gỡ được tay của Philip và chai bia ra, tiếp tục nói hết âm lượng.

‘Vậy nên mày bớt ồn ào đi để Izzy ở lại đây lâu lâu một chút,’ Min Soo nhắc.

Seu Long cười vô tư lự rồi rót một chén soju mời tôi nhưng Philip giành lấy chén rượu để ra một chỗ rồi ấn Seu Long ngồi xuống. Màn chào hỏi đến đó cũng lắng đi. Chắc mọi người không nỡ làm tôi mất tự nhiên nên ai nấy đều quay trở lại những câu chuyện bị ngắt quãng khi tôi xuất hiện.

‘Izzy, Philip đã mời cô mua sản phẩm nào của công ty cậu ấy chưa?’ Min Soo hỏi tôi vào giữa buổi tiệc.

Cái gật đầu của tôi lại khiến cả bàn ồ lên.

‘Tôi đâu có mời cô đâu. Là công ty cô mời bên tôi chào giá chứ?’ Philip quay sang cự.

‘Thằng khốn này, ăn nói với khách hàng thế à?’ Seu Long mắng Philip.

‘Vì tôi không phải là khách hàng duy nhất mà,’ tôi dùng luôn câu của Philip nhắn cho mình hôm sinh nhật để trả đũa rồi quay đi nói chuyện tiếp với Shi Yeon để kệ Philip hừ khẽ một tiếng sau lưng.

Một lát sau Philip khều tay tôi nhắc: ‘Hình như có điện thoại đấy.’ Tôi mở túi, lôi ra chiếc mobile và thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Jared. Nhà hàng ồn ào nên tôi đã không nghe thấy tiếng chuông. Tôi bấm số gọi lại cho Jared và nghe bạn mình đang khóc nghẹn ở đầu bên kia.

‘Jared, what’s wrong?’ tôi vội hỏi nhưng Jared nói gì đó giữa những tiếng nấc mà tôi không nghe thấy. ‘Jared,’ tôi vừa bước vội ra khỏi nhà hàng vừa gọi tên bạn. Philip cũng rời bàn chạy theo sau. ‘Please, Jared. Where are you?’

‘Hospital,’ cuối cùng Jared cũng nói được từ đầu tiên. ‘Max… ’

Tôi định hối Jared thêm thì Philip ngăn lại rồi ra hiệu cho tôi đưa mobile cho mình.

‘Jared, take a deep breath… Yes, like that. Now tell me which hospital,’ Philip từ tốn yêu cầu.

Jared nói gì đó khiến mặt Philip biến sắc.

‘Max tried to kill himself,’ vừa nói Philip vừa kéo tôi vào trong nhà hàng. Tới bàn tiệc, Philip cúi xuống nói thầm với Seu Long rồi với lấy chiếc túi của tôi và lại kéo tôi ra ngoài. Tôi ngoảnh lại thấy Seu Long ngồi đờ người trên ghế.

Trước cửa phòng cấp cứu khá đông người. Tất cả ngẩng hết lên khi tôi và Philip lao tới nhưng Jared không có trong số đó. Tôi và Philip lại vừa gọi điện, vừa chạy đi tìm bạn. Cuối cùng chúng tôi tìm được Jared đang ngồi bó gối trên một chiếc ghế gỗ ở một góc vắng trong vườn của bệnh viện. Qua lời kể đứt quãng giữa những tiếng nấc của Jared, tôi hiểu ra Max đã cắt tay tự tử sau khi đi gặp gia đình.

‘Why?’ Jared hỏi tôi rồi gục đầu xuống. Câu hỏi của Jared lớn quá, làm sao tôi có được một câu trả lời thoả đáng cho bạn mình đây? Tôi chỉ biết ôm lấy Jared và rồi tôi thấy Philip lại gần giang tay ôm lấy cả hai chúng tôi.

Nửa tiếng sau, Seu Long ra gặp chúng tôi. Max đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Người nhà của Max  đang vào thăm và sẽ ở lại trông. Philip hất nhẹ đầu sang phía Jared như muốn hỏi Seu Long là Jared có thể vào thăm Max được không nhưng trước khi Seu Long kịp trả lời, Jared đã đứng dậy, lẳng lặng bỏ đi ra phía cổng bệnh viện.



Chúng tôi đưa Jared về Muse. Em và Jared vào phòng của Jared nói chuyện riêng. Tôi ngồi trong phòng khách đợi vì biết rằng cho dù trong thời gian qua tôi và Jared đã trở thành bạn nhưng có rất nhiều chuyện Jared sẽ chỉ nói với em.



‘Tớ nghĩ giữa Max và tớ có một sự đồng cảm mạnh mẽ,’ Jared ngồi thẫn thờ trên sàn nhà, nhìn đôi giày thể thao của Max ở chân giường và bắt đầu nói. ‘Tớ đã kể cho Max nghe tất cả về mình, kể cả những chuyện trước đây chỉ mình cậu biết. Vậy mà giờ đây tớ thấy thất vọng quá. Cuộc đời này không đáng sống đến như vậy sao? Tình cảm của chúng tớ vô nghĩa đến mức Max có thể rũ bỏ như vậy sao?’ Jared ngước đôi mắt xanh buồn vô hạn lên nhìn tôi.

Hàng trăm câu trả lời xoay đảo trong đầu tôi nhưng tôi lại chẳng tìm được câu nào công bằng cho Jared và cho cả Max và hình như Jared cũng không mong chờ lời giải đáp từ tôi nên nói tiếp:

‘Nếu như cậu và Philip luôn bị hút về phía nhau trong khi cả hai người không nhận thức được điều đó thì tớ và Max hiểu rất rõ tại sao chúng tớ cần nhau…’

Tôi đỏ mặt nghe bạn mình nói không dám lên tiếng.

‘Không có những cảm xúc bùng cháy, chỉ có sự thấu hiểu về hoàn cảnh của nhau, đó là cơ sở liên kết tớ và Max. Tớ đã nghĩ như vậy là đủ vì tình yêu cũng có nhiều dạng đúng không?’

Tôi lại chỉ biết gật đầu đồng ý.

‘Nhưng gần đây tớ thấy như vậy không đủ … Thực ra không phải cho bản thân tớ mà dường như Max không kiểm soát nổi cuộc sống của mình. Cậu biết đấy từ lâu rồi tớ không còn ước mọi người có thể công bằng hơn với mình nhưng cũng chưa từng bao giờ thù hận bản thân. Tớ đã định khuyên Max đi du học đâu đó vài năm để xa khỏi gia đình một thời gian, cho mình một cơ hội tự nhìn nhận lại lựa chọn của mình. Vậy mà…’

Điện thoại của tôi báo có tin nhắn. Tôi đưa cho Jared đọc dòng tin của Philip gửi từ phòng khách báo là Max đã tỉnh lại và Seu Long hỏi Jared có muốn đến thăm không thì Seu Long có thể thu xếp với gia đình của Max được.

‘Không,’ Jared từ chối. ‘Đến đó rồi tớ sẽ nói gì? Nói rằng Max đã làm một việc ngu xuẩn và cầu xin Max đừng bao giờ làm thế nữa à?’

‘Nhưng cậu là người hiểu Max nhất để có thể nói chuyện phải trái với Max lúc này.’

‘Lúc trước thì tớ đã tin là thế đấy nhưng giờ thì không biết nữa.’

‘Thế hãy đi nói chuyện để hiểu Max hơn. Tớ nghĩ Max cũng đang cần được tiếp thêm sức mạnh.’

‘Tớ không muốn Max nghĩ rằng mình cần tiếp tục sống vì người khác. Max phải tự tìm thấy ý nghĩa cuộc đời của mình, giống như tớ đã làm với bản thân,’ Jared nói giọng dứt khoát rồi đứng dậy.



‘Philip, cocktail?’ Jared thò đầu vào phòng khách hỏi rồi không đợi tôi lên tiếng đã đi xuống dưới nhà. Em nhìn tôi, gật nhẹ đầu rồi cũng đi xuống.

Tôi và em lại ngồi trên ghế nhìn Jared pha chế, nhưng lần này Jared chỉ rót ra hai ly.

‘Của tớ đâu?’ em hỏi khi thấy Jared đẩy một ly về phía tôi và giữ lại một ly cho mình.

‘Sorry, Iz. Cocktail hôm nay chỉ dành cho đàn ông thôi. True men,’ Jared nói rồi chạm ly với tôi.

Thảo nào hôm nay tôi thấy Jared pha cocktail vào hai ly nhỏ xíu, bên dưới là một lớp Kahlua coffee màu nâu đen trộn với rượu vodka rất mạnh, bên trên là một lớp đá.

‘Thế tớ ngồi đây làm gì chứ?’ em hỏi và nhìn chúng tôi uống vẻ ghen tị.

‘Vậy thì chơi một bản nhạc đi,’ Jared yêu cầu.

Em mở miệng như muốn phản đối nhưng rồi lại chiều bạn. Bản ‘Don’t cry’ của Guns and Roses chậm rãi vang lên trong đêm vắng. Tôi nhẩm hát theo trong đầu:

‘…I know how you feel insde now, I’ve been there before.

Something is changing inside you, and don’t you know?

Don’t you cry tonight, I still love you baby.

Don’t you cry tonight…’


Khi nốt nhạc đầy tâm trạng cuối cùng tan vào trong đêm, Jared bước tới nắm lấy vai em nói: ‘Thank you, sweetie. I’ll go and see Max tomorrow. G’night.’



Jared chúc tôi ngủ ngon rồi đi lên lầu. Philip cũng bỏ ly rượu xuống, bước lên theo. Thấy tôi vẫn ngồi ở chiếc piano, Philip quay lại nhướn mày nói: ‘Chỗ đó không ngủ được đâu.’

Khi tôi bước chân vào phòng khách thì Philip đã kéo chiếc sofa ra thành một chiếc giường đôi, trải một tấm wrap và đặt lên hai chiếc gối cùng một chiếc chăn lớn. Xem ra Philip đã ngủ qua đêm ở Muse nhiều lần nên sắp xếp các thứ rất thành thục.

‘Xong rồi,’ Philip đập đập tay xuống đệm mời nhưng tôi thấy người mình không nhúc nhích, đứng nguyên ở cửa nhìn chằm chằm hai chiếc gối.

Philip đến gần chỗ tôi, hai tay chống nạnh, nói với giọng không thoả hiệp: ‘Tôi sẽ không ngủ chung với Jared đâu nên cô có thể lên giường để tôi tắt đèn được không?’



Khi mắt đã quen với bóng tối, tôi thấy em nằm yên nhìn lên trần nhà. Tôi cũng nhìn lên theo nhưng chẳng thấy gì ngoài nét mờ mờ của những thanh gỗ chạy dọc từ đầu này sang đầu kia.

‘Izzy,’ tôi gọi vì thấy em cứ nhìn như thế rất lâu.

Em nhìn sang tôi. ‘Anh chưa ngủ à?’

‘Cô ngủ đi, để tôi canh chừng Jared cho.’

‘Canh chừng?’ em hỏi giọng ngạc nhiên.

‘Không phải cô đang sợ Jared sẽ làm chuyện gì dại dột sao?’

‘No… no…,’ em xoay nghiêng người sang phía tôi, vừa lắc đầu vừa nói. ‘Ngay cả trong những thời khắc đen tối nhất, Jared cũng chưa bao giờ nghĩ đến cái chết. He’s a fighter, not a quitter. That’s my friend.’

Em lại nằm yên khiến tôi nghĩ là em đã ngủ nhưng rồi tôi lại nghe giọng em nhẹ bên tai: ‘Thank you.’

‘Don’t. I did nothing. Cô mới là người đã an ủi anh ấy đấy chứ. Tôi không biết nếu cô không ở đây hôm nay thì Jared sẽ thế nào. Bây giờ tôi hiểu tại sao Jared lại quý mến cô đến vậy.’

‘Anh biết không, đôi khi không cần phải làm gì hết, không cần phải nói gì hết …’ em ngập ngừng trước khi nói tiếp, ‘… chỉ cần anh ở đây.’

Tôi lần tìm bàn tay của em trong bóng tối.

‘I’m sorry. Khi quản lý công ty của riêng mình, tôi đã hiểu ra lúc trước mình sai rồi. Tôi đã ép một con cua phải đi thẳng trong khi con cua được sinh ra để bò ngang.’

‘Nhưng con cua cũng nên giải thích tại sao mình lại bò ngang, chứ không nên giơ càng lên rồi bỏ đi,’ em nói và tôi cảm thấy những ngón tay của em siết lấy tay mình.

Chúng tôi nằm lặng yên nghe nhau thở và không biết bằng cách nào mà sau một hồi nhịp thở của chúng tôi trở nên trùng nhau.

‘Izzy… what’s the difference between love and friendship?’ tôi hỏi tuy không chắc em có chịu trả lời không hay lại nói là tôi lúc nào cũng chỉ biết đi đặt câu hỏi.

Nhưng lần này em không vặn lại mà nằm suy nghĩ một hồi rồi thì thầm trả lời: ‘There’s no one-way friendship.’

Tôi cũng nghiêng người về phía em, gạt nhẹ một lọn tóc của em đang vương trên má.

‘I love you, Izzy,’ tôi thì thầm với tất cả tình cảm mình có và hỏi, ‘Is it one-way love?’

Em khẽ giật mình, môi hơi hé ra, mắt mở to nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại em, hồi hộp chờ đợi và rồi nghe thấy một chữ ‘No’ thật nhẹ nhưng rõ ràng.

Tôi nâng cằm em lên và nhắm mắt lại để cảm nhận đôi môi của em đang run lên khi chạm vào môi mình.



Tôi thấy mình tan chảy theo luồng sức nóng từ môi Philip truyền sang. Những tình cảm bị dồn nén bấy lâu cứ theo hai hàng nước mắt ào ra, cả buồn và vui, cả yêu và giận. Khi Philip ôm xiết lấy tôi, lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình có thể yếu đuối mà không sợ bị tổn thương.

Suốt đêm hôm đó, cứ mỗi lần tôi trở mình trong giấc ngủ thì lại thấy đôi môi và vòng tay của Philip dỗ dành và vỗ về như muốn nói Philip đang ở đây và sẽ ở đây với tôi.




Tôi choàng tỉnh rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy em vẫn đang nằm cạnh mình, say ngủ. Vì đã hơn một lần em không còn ở cạnh nữa khi tôi tỉnh giấc nên để khẳng định lại đêm qua không phải là một giấc mơ, tôi choàng tay kéo em vào lòng. Bị đánh thức, em ôm mặt phụng phịu rồi dụi đầu vào ngực tôi để ngủ tiếp.



Đang lơ mơ đắm chìm trong vòng tay của Philip, tôi nghe Philip cười một mình.

‘Gì vậy?’ mắt nhắm mắt mở tôi hỏi rồi nhìn theo hướng ngón tay Philip chỉ. Trên lưng ghế sofa phía sau tôi có ghim một tấm hình và một tờ tin nhắn. Tôi gỡ xuống xem thì thấy Jared đã dùng chiếc máy ảnh lấy ngay để chụp hình Philip đang ôm tôi ngủ, còn tờ tin nhắn thì viết ‘Lovey doveys, I go to the hospital now. Thank you, Iz. Thank you, in-law.’

‘In-law?’ tôi cắn móng tay thắc mắc.

‘Ừ. Qua một đêm đã thành em rể rồi,’ Philip trả lời rồi ôm chiếc gối của tôi cười vang.

Tôi giằng lấy chiếc gối để đánh Philip nhưng Philip đã túm lấy cổ tay tôi, kéo tôi nằm gọn vào trong lòng.

‘Con cua này hung hăng quá, phải trói hai cái càng vào mới được.’

Và chẳng cần sợi dây nào hết, Philip cũng khiến tôi đầu hàng hoàn toàn khi bắt đầu hôn tôi thật nhẹ từ trên trán, xuống mắt, dọc theo mũi và cuối cùng là môi rồi chúng tôi nằm ôm nhau nghe ngoài kia buổi sáng đang thức giấc.




Tôi thấy em lại úp mặt vào ngực mình rồi thở dài liền hỏi: ‘Em vẫn còn chuyện phải lo sao?’

Em giơ tấm hình cùng lời nhắn của Jared lên ngắm một hồi rồi hỏi tôi: ‘Philip, anh có nghĩ nếu anh là gay, mẹ anh sẽ vẫn yêu anh không?’

‘Oh dear! Câu hỏi đầu tiên của em dưới danh nghĩa là bạn gái của anh mới thú vị làm sao?’ tôi chậc lưỡi trách.

Em vội lấy hai tay che miệng, còn hai má thì đỏ lên vì xấu hổ khiến tôi không kìm được lại ôm ghì em vào lòng.

‘Anh tin mẹ sẽ vẫn yêu anh. Có thể lúc đầu mẹ sẽ sốc nhưng mẹ sẽ không bao giờ từ bỏ anh hết… Mà thực ra anh nghĩ có một đứa con gay chưa chắc đã tệ hơn có một đứa con mê kinh doanh như em hay anh đâu.’

Em gật gù cười đồng tình rồi lại thở dài và kể: ‘Cách đây mấy tháng khi vẫn còn ở Melbourne, trong một lần đi siêu thị, em vô tình gặp mẹ của Jared. Em đã định tảng lờ nhưng bà ấy chủ động tiến tới chào và hỏi em về Jared.’

‘Rồi sao?’ tôi hỏi khi thấy em yên lặng không kể tiếp.

‘Em đã nói là em sẽ cho bà ta biết về Jared nếu bà ta có thể đứng ngay giữa siêu thị này và nói câu ‘God created Adam and Eva and gay people’.

‘Thế bà ta có nói không?’ tôi hỏi tiếp.

Em cười khẩy:‘Bà ta làm dấu thánh rồi chạy khỏi siêu thị.’

Tôi cũng đoán là mẹ Jared đã không nói.

‘Philip, nhưng em làm thế có sai không?’ em ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi. ‘Bà ấy đã hỏi về Jared tức là bà ấy còn quan tâm đến con trai. Em có quyền gì mà ngăn cản họ liên lạc với nhau chứ?’

Hôm nay con cua của tôi tiến bộ quá, hỏi ý kiến tôi những hai lần liền khiến tôi vừa hoan hỉ vừa muốn suy nghĩ kỹ càng trước khi trả lời.

‘Vì sao em lại bắt mẹ của Jared nói câu đó?’

Em nhìn xuống, môi mím lại vẻ phân vân, lưỡng lự.



Tôi có nên kể cho Philip về quá khứ của Jared không? Jared tin tưởng tôi tuyệt đối vì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nói cho ai khác về chuyện của Jared. Ngay cả Michael cũng chỉ biết những phần mà anh trực tiếp tham gia. Jared đã kể mọi chuyện cho Max nhưng đó là vì quan hệ của họ. Nhưng Jared cũng quý Philip đấy chứ? Nếu không thì đã không mua chiếc sofa bed này hay đã yêu cầu Philip rời đi tối qua và chỉ muốn tôi ở lại, hoặc đã chẳng gọi Philip là em rể. Em rể!? Mỗi lần nghĩ đến chữ đó tôi lại thấy xấu hổ chết đi được.



‘Em chỉ copy những gì bà ấy đã làm với Jared thôi,’ cuối cùng em trả lời. ‘Có lần cha mẹ Jared đã nhốt con trong nhà, bắt quỳ trước bàn thờ Chúa và nói mình không phải là gay. Khi Jared không chịu nói, bố cậu ấy đã dùng roi da vụt hàng trăm lần lên người con mình để ‘xua đuổi quỷ dữ’.’

‘Gosh!’ tôi rùng mình thốt lên khi tưởng tượng ra cảnh như thời Trung cổ đó.

‘Sau hai ngày Jared vẫn không chịu nói và lả đi vì đau và mất máu, họ đã gọi một bác sĩ tư đến nhà,’ em kể tiếp. ‘Jared đã nhờ được vị bác sĩ tốt bụng đó liên lạc với em. Em và Michael đã phải thuê một nhóm gangster đến đem Jared đi vì xung quanh cha mẹ cậu ấy còn có một lũ người cực đoan khác ủng hộ.’

‘Thế cảnh sát và luật pháp đâu?’ tôi bất bình hỏi.

‘Jared không muốn làm thế với cha mẹ mình nên không cho em báo với cảnh sát và các tổ chức xã hội … và đó chỉ là một trong rất nhiều điều họ đã làm.’

‘Và anh ấy lựa chọn cách ra đi?’

Em gật đầu rồi bắt đầu đọc nho nhỏ:

‘Why do we need only one sign to go that way,

and take so many pains to change the path?

Why can’t we go on with a light heart,

and let that caged bird fly?’


Vừa đọc, em vừa miết một ngón tay theo những đường thêu của chiếc logo hình con chim màu xanh trên túi áo ngực của tôi.
‘Thơ của ai đấy?’ tôi tò mò hỏi. Em thè chút đầu lưỡi hồng hồng rồi lại dụi đầu vào ngực tôi, không chịu trả lời.

Tôn giáo là gì? Với tôi, tôn giáo là một thứ luật lệ tâm linh và cũng giống như nhiều thứ luật lệ khác trong xã hội loài người cần được chỉnh sửa, thay đổi theo sự phát triển của con người. Thực ra tất cả các tôn giáo đều hướng tới mục đích giúp con người có thêm niềm tin vào cuộc sống để vượt qua những khó khăn, để trở nên vị tha và thương yêu nhau hơn. Vậy tại sao cùng đọc một quyển kinh thánh, mỗi người lại có quan niệm và cách hành xử khác nhau đến vậy? Tôi nằm nghĩ về hai câu thơ của em, về chuyện của Jared và thấy đúng là chính con người đang tự tạo ra bi kịch cho mình, đang tự tước đi hạnh phúc của mình.

‘Jared có biết chuyện em gặp mẹ anh ấy không?’

Em lắc đầu.

‘Anh nghĩ em cũng không nên nói cho anh ấy biết vào lúc này vì nó chẳng giúp gì cho anh ấy cả. Hãy đợi chuyện của Max ổn đã. Nhưng em có thể tìm hiểu xem cha mẹ Jared đang sống thế nào, biết đâu họ đã có thay đổi tuy rất ít hoặc rất chậm rồi tuỳ vào tình hình để dần khơi gợi tình cảm của hai bên trở lại. Cho dù sau này Jared chẳng bao giờ muốn gặp lại cha mẹ mình nhưng một nỗi đau giảm được ngần nào, tốt ngần ấy.’



Max đã ra viện và quay trở lại Muse nhưng tôi và Philip không đến thăm, cả Seu Long cũng không đến. Jared nói Max muốn ở một mình để suy nghĩ. Philip cho rằng như vậy cũng tốt vì chẳng ai muốn kể lại chuyện mình đã tự tử thế nào và không ai trong chúng tôi có thể đưa ra bất kỳ lời khuyên nhủ nào thiết thực cho Max. Cha mẹ Max cũng đã bớt quyết liệt hơn và có vẻ như đang dần thoả hiệp với giới tính thực của con mình. Còn tôi thì nghe theo lời của Philip, thuê một thám tử tư ở Melbourne thu thập tin tức về cha mẹ của Jared. Họ vẫn sống ở căn nhà cũ, vẫn đi nhà thờ đều đặn nhưng không còn giữ quan hệ chặt chẽ với những kẻ cực đoan như trước đây nữa. Khi người thám tử gửi cho tôi một tấm hình của cha mẹ Jared bước ra khỏi nhà thờ với dáng vẻ u buồn, tôi đã nhờ người thám tử đánh máy một bức thư thông báo ngắn gọn cho họ biết Jared vẫn khoẻ. Tôi còn nhờ Philip lựa một tấm hình chỉ có riêng khuôn mặt của Jared đang cười và dùng Photoshop xóa hết mọi thông tin cũng như khung cảnh để không ai có thể biết tấm hình được chụp ở đâu rồi cũng nhờ người thám tử in nó ra ở Melbourne, gửi kèm với bức thư.

Tôi và Philip vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy nhau ở toà nhà văn phòng nhưng nếu có nhìn thấy, chúng tôi thường chào nhau bằng ánh mắt nhiều hơn bằng lời nói. Nhưng sao tôi có cảm giác Mr. Kang nhìn mình hơi khang khác. Hình như lúc nào ông cũng hơi mỉm cười.

‘Philip và tôi đã biết nhau từ trước,’ cuối cùng tôi quyết định nói thật với người trợ thủ thân tín của mình.

‘Xin cô đừng ngại. Tôi hiểu hai người không bao giờ mang chuyện riêng tư vào công việc. Tuy nhiên phải nói là tôi … rất vui đấy,’ Mr. Kang nói và lần này thì tôi thấy ông mỉm cười thật sự. ‘Còn nữa,’ ông nói tiếp khi thấy tôi bối rối, ‘những người không cần biết cũng sẽ không biết chuyện này.’

Tôi bước lại gần cửa sổ nhìn bầu trời đầy nắng của Seoul. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này. Cảm giác mọi việc đều đang diễn ra thật tốt đẹp.

http://webjam-upload.s3.amazonaws.com/melody-of-love___14ba1c1468e149a181c50da55faedf49__3980__.mp3


Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:55 AM
Chapter 23 - Wake-up call

‘Philip, Philip…’ em lắc tay tôi rồi chìa ra cái iPad. ‘Đọc đi.’

Một chút tính xấu tạo nên người chỉ huy tốt,’ tôi đọc tiêu đề của bài báo.

Em gật đầu rồi bắt đầu lướt ngón tay trên trên màn hình. ‘Anh xem này ở đây họ liệt kê ra mốt số tính xấu có lợi cho người lãnh đạo: kiêu ngạo, quá thận trọng, sống khép kín, lập dị… Em có hết mấy thứ này.’ Em đập đập tay vào ngực, mặt nghênh lên đầy vẻ tự hào.

Bạn đã thấy người nào nói về những tính xấu của mình mà lại hớn hở như thể chúng là những kỹ năng xuất chúng vậy chưa?

‘Em thấy anh cũng có một vài tính xấu trong này đấy,’ em chỉ tôi nói thêm.

‘Em nhầm rồi,’ tôi gạt phắt. ‘Ở anh chỉ có ưu điểm mà thôi. Đó là tự tin, cẩn thận, không khoa trương và có cá tính.’

Nghe tôi nói xong, em bĩu môi thật dài rồi ngồi nhích ra xa.

‘Izzy, nếu một ngày nào đó chúng ta trở thành đối thủ cạnh tranh thì sao?’ tôi đặt giả thiết.

‘Hừm, hăng hái đánh nhau với em vậy sao?’

‘Anh chỉ muốn hỏi là khi đó em có ý định đấm vỡ mặt anh không thôi,’ tôi trêu em vì trưa nay chúng tôi vô tình gặp Han In Soo ở một nhà hàng Nhật Bản. Hắn ta đã giật mình khi nhìn thấy em và vội đưa tay lên che mũi khiến tôi suýt phá lên cười.

‘Để nghĩ xem nào.’ Em ủn tôi nằm ra tấm thảm ở phòng khách. Ngón tay của em man mát áp dọc sống mũi của tôi. ‘Một chiếc mũi hoàn hảo thế này mà bị gẫy thì thật đau lòng,’ em nói rồi lấy ngón cái vuốt nhẹ mí mắt của tôi. ‘Mắt cũng đẹp nên không để bị thâm được.’ Tiếp đó tôi lại thấy những ngón tay của em trượt trên môi mình. ‘Môi nhìn chỉ muốn hôn nên không để bị sưng được.’ Em nằm xuống, gối đầu lên cánh tay tôi thở dài. ‘Em nghĩ mình sẽ thua mất thôi.’

Không biết em có biết rằng điều em vừa nói nghe cũng tuyệt như câu 'Em yêu anh' không vậy? Tôi muốn cười đến rách mép vì sướng nhưng ngay khi em ngước mắt lên nhìn thì lập tức chậc lưỡi ra vẻ thất vọng: ‘Em mà cũng bị trúng nam nhân kế sao?’

‘For once. Why not?’ em nói rồi nở nụ cười tít mắt đặc trưng của mình.

Tôi vẫn hàng ngày bàn việc với Mr. Kang. Tuy ông đã biết chuyện của tôi và em nhưng thái độ của ông không hề thay đổi so với trước đây và không bao giờ hỏi tôi chuyện riêng. Tôi và em cũng không nói về dự án tôi đang bàn bạc với Mr. Kang cho dù hàng tuần ông vẫn phải gửi báo cáo cho em. Mọi người trong công ty của tôi hoàn toàn không có khái niệm gì về mối quan hệ của tôi với Phó chủ tịch của khách hàng tầng dưới và tôi nghĩ mọi người trong văn phòng của em cũng vậy.

Nhưng lũ bạn tôi thì không ngây thơ và trong sáng như thế. Chúng đã đánh hơi được sự thay đổi nên đang gấp rút tổ chức một buổi đi chơi để tìm cách chứng kiến tận mắt. Điện thoại của tôi lại đầy ứ những tin nhắn rủ rê mang tính doạ nạt. Tôi đã định gặp riêng hội bạn một buổi để giáo huấn nhưng rồi lại quyết định để mọi việc tự nhiên.

‘Mọi người đang rủ đi biển cuối tuần sau vì sắp hết mùa hè rồi,’ tôi nói khi em vẫn đang nằm cười.

Em ngồi phắt dậy. ‘Đi biển á?’

‘Đừng nói nước muối cũng làm em đau vai đấy nhé,’ tôi không cho em cơ hội từ chối.

‘Không,’ em trả lời với vẻ mặt khổ sở.

Và từ lúc đó tôi thấy em bắt đầu lo lắng. Tôi nghĩ là mình biết lý do tại sao nhưng lại muốn chống mắt thử xem em sẽ giải quyết vấn đề thế nào.



Tôi không biết bơi. Nếu bị vứt xuống bể bơi, tôi sẽ lóp ngóp tối đa được 5 mét. Tôi đã tập bơi vài bận nhưng thấy không thú vị nên bỏ qua môn này không hối tiếc. Nhưng ra biển đâu cần biết bơi. Ra biển là để giỡn sóng, nghịch cát và tắm nắng. Sóng nhỏ, sóng to tôi đều không sợ. Xây lâu đài cát là một trong những sở trường của tôi. Tuy nhiên vụ tắm nắng có vẻ sẽ là một thử thách lớn đây. Những ai thích tắm nắng chứ? Không phải là những người thích da nâu đâu mà đúng ra là những người có thân hình đẹp. Họ có đủ tự tin để nằm dài trên bờ biển hàng giờ.

Tôi chẳng ghét bỏ gì thân thể của mình, ngược lại còn thấy mình may mắn chán khi có mọi thứ lành lặn. Nhưng sao bây giờ khi nghĩ đến đoạn mặc đồ bơi, ngồi giữa bạn bè của Philip, tôi thấy sợ thế. Tôi đi sắm một bộ bơi hai mảnh và một bộ liền rồi về mặc lên, đứng trước gương ngắm nghía đánh giá bản thân. Nhược điểm: người thấp, tay hơi xương, ngực nhỏ, bụng không được phẳng lỳ như mấy cô người mẫu. Ưu điểm: chân thẳng, đùi thon, mông cong. Tôi tự an ủi làm gì có ai hoàn hảo nhưng nghĩ đến Shi Yeon trông như hoa hậu và bạn gái của mấy người còn lại cũng đều cao ráo hơn mình thì thấy mất tự tin vô cùng. Thêm vào đó là Philip lần nào gặp tôi cũng nói đủ thứ về chuyến đi khiến tôi nản toàn phần, nhất là khi tưởng tượng ra cảnh Philip đi dọc bờ biển khoe vầng ngực nở nang với vùng bụng 6 múi.

‘Em còn găm sẵn một khẩu súng lục. Cô nào mà nhìn anh quá 3 giây là ăn đạn liền,’ tôi hằm hè nói trước lúc khởi hành khi Philip hỏi tôi đã mang đủ các thứ chưa. Philip cười he he vẻ thích chí.




Em ở trong phòng tắm thay đồ khá lâu. Khi em đi ra tôi thấy em mặc một chiếc váy xanh lửng, trên đầu đội một chiếc mũ nan rộng vành và vai khoác một chiếc túi vải lớn cũng màu xanh, trông rất ‘cute’. Nhưng xem ra chỉ tôi thấy em ‘cute’ chứ em không thấy mình ‘cute’ vì cứ chốc chốc em lại nhìn xuống chỉnh sửa váy của mình một lần. Tôi tảng lờ ra vẻ không để ý đến thái độ của em.

‘Where are Phil and his little woman?’ Chúng tôi nghe Seu Long oang oang hỏi trước cửa khách sạn. Tôi nên khâu bớt mồm thằng bạn lại mới đúng. Nhưng Shi Yeon đã xử lý Seu Long hộ tôi bằng cách nhéo cho nó một cái vào tay trước khi nó kịp tuôn ra thêm những lời thô lỗ. Sau khi kêu oai oái vì đau, Seu Long đã nhận ra tôi và em đang đứng ngay sau mình thì vội vã lỉnh ra chỗ khác. Em phì cười nhìn theo bạn tôi.

‘Chị biết Seu Long mà,’ Shi Yeon cũng cười với em.

‘Yeah. Người luôn nói thật mà không làm ai buồn,’ em trả lời.

Nếu không có lũ bạn đang đứng xung quanh, chắc tôi đã nhấc bổng em để hôn rồi vì em đã không giận Seu Long lại còn qua câu nói của mình đã gián tiếp công nhận với các bạn tôi rằng mình là ‘người đàn bà bé nhỏ’ của tôi nữa.


Vừa ra đến bãi biển, nhóm bạn của Philip đã chọn lấy một sân bóng chuyền trên cát và chia đội để chơi. Thật may là chỉ có con trai tham gia còn phái yếu thì ngồi dưới dù ở bên ngoài cổ vũ. Nếu Philip là vô địch trượt tuyết thì Min Soo là vô địch bóng chuyền khiến chúng tôi cổ vũ thì ít mà cười thì nhiều vì cô con gái gần 1 tuổi của Min Soo đã biết bi bô hò reo theo mẹ.

‘Nhìn trẻ con thích nhỉ,’ Shi Yeon nhận xét.

‘Mấy chị làm đám cưới hết đi rồi sớm có con để em khỏi cô đơn thế này,’ vợ của Min Soo than thở. ‘Bây giờ mỗi lần nghĩ đến mình là người trẻ nhất lại có con sớm nhất mà tủi thân quá.’

‘Nhưng anh Min Soo là người biết chăm lo cho vợ con, chứ anh Seu Long nhiều khi còn chẳng biết mình là ai thì sao mà em dám cưới chứ,’ Na Young người yêu của Seu Long thở dài nói.

Các cô gái nói chuyện một hồi, phần lớn bằng tiếng Hàn nên tôi không tham gia được nhiều cho đến khi Shi Yeon đập nhẹ vào tay tôi nói: ‘I’m happy that things work out between you and him.’

Đúng lúc đấy Philip nhìn về phía tôi cười toe toét sau khi đánh hụt quả bóng. Mấy cô gái ngồi quanh thấy thế quay hết sang nhìn tôi khiến tôi đỏ dừ mặt và không biết nói gì




Cả lũ đàn ông chúng tôi đã ướt đẫm mồ hôi và người bám đầy cát nên không ai bảo ai, lột hết áo chạy xuống biển. Tôi thấy nhóm phụ nữ cũng đã bắt đầu đứng lên để đi ra theo, chỉ riêng vợ của Min Soo đang bận bịu với con và em vẫn ngồi nguyên dưới dù.
‘Come on, my little woman,’ tôi gọi em trong đầu.



Nước biển ở Melbourne rất lạnh vì gần Nam Cực. Ngay cả khi giữa mùa hè thì cũng như vừa chảy từ trong tủ lạnh ra thế nên tôi rất muốn nhảy ào vào những con sóng ấm nóng dưới kia. Nhưng khi nhìn những cô gái trẻ trung hơn, cao ráo hơn ở xung quanh mình, tôi thấy hoang mang vô cùng. Sao tôi lại đi mặc bộ đồ hai mảnh ngay ngày đầu tiên chứ? Tôi nên mặc bộ áo bơi liền mới đúng. Nhưng cho dù có mặc bộ đồ liền thì tôi cũng không dám đứng gần thân hình chữ S của Shi Yeon. Kiếp sau tôi chọn làm cây là đúng lắm vì chẳng ai để ý đến ba vòng của một cái cây.

‘Chị có xuống luôn không?’ Shi Yeon hỏi tôi.

Tôi đang chưa biết phải trả lời thế nào thì thấy Philip đứng ở dưới nước, khoanh tay nhìn tôi như chờ đợi. Dù từ chỗ tôi đến chỗ Philip đứng phải vài chục mét và lố nhố người ở giữa, tôi vẫn thấy mắt Philip ánh lên vẻ mời gọi và cả thách thức như biết rõ sự sợ hãi đang cuộn lên trong tôi. Biết vậy mà vẫn còn cố tình rủ tôi đi biển, lại còn đi cùng với bao nhiêu người thế này. Sao lại muốn hành hạ tôi như vậy chứ?

‘Để tôi thoa thêm chút kem rồi xuống,’ tôi nói với Shi Yeon rồi giả vờ lục túi tìm lọ kem chống nắng. Philip vẫn đứng nhìn tôi.

Tôi nên lấy lý do gì để không phải xuống biển nhỉ? Vợ Min Soo phải ở lại cho con ăn nên xung phong trông đồ cho cả nhóm luôn rồi. Hôm nay cũng không có sóng to. Giờ cũng mới giữa buổi sáng, không phải giữa trưa nên không sợ bỏng da. Sao biển ở đây không có cá mập như ở Australia chứ?

Và Philip vẫn đang đứng đợi tôi trong khi nhóm bạn đã đi ra khá xa.

‘To hay nhỏ đều tỏa sáng’, tôi chợt nhớ lại câu nói của Philip về những vì sao. Dù tôi chẳng biết mình sáng ở điểm nào, nhưng với Philip, rõ ràng rằng tôi có tỏa sáng. Thế thì … sao tôi lại cứ ngồi ỳ ở đây chứ?

‘That’ it. I don’t care anymore,’ tôi nghĩ thầm. ‘I go out there. To my man. To my Philip.’

Tôi đứng lên, lột chiếc váy vải bên ngoài rồi bước ngang qua bãi biển đông người trong bộ đồ bơi hai mảnh, mắt không rời Philip đang đứng cười chờ tôi.



Cuối cùng em đứng dậy và thật thú vị khi tôi phát hiện ra em mặc bộ đồ bơi hai mảnh vì lúc trước đã đoán em sẽ lựa một bộ đồ liền kín đáo. Nhưng ai biết được con cua sẽ đi đâu chứ?

Chẳng ai sinh ra là hoàn hảo cả. Tôi nghĩ đó chính là ý đồ của Chúa để mỗi người phải nhận thấy mình còn khiếm khuyết và cần hoàn thiện hơn nữa.  Nói nhỏ với bạn nhé, tôi cũng không hoàn hảo tuy suốt ngày mạnh miệng nói với em điều ngược lại. Đàn ông mà.

Nhưng tại sao ngay cả khi bạn đã biết rằng cả nhân loại không có ai hoàn hảo, bạn vẫn luôn thấy lo lắng về những khiếm khuyết của mình, nhất là những khiếm khuyết về vẻ bề ngoài? Đó chính là ‘cái tôi’ trong mỗi chúng ta. ‘Cái tôi’ nếu ở mức vừa phải sẽ giúp ta tự tin hơn vào bản thân nhưng nếu ai đó để ‘cái tôi’ lấn át thì họ sẽ không thể bỏ qua những mặc định của cá nhân để đón nhận suy nghĩ và cảm xúc của người khác.

Vì thế khi em đứng dậy và bước qua bãi biển đông người trong bộ đồ bơi hai mảnh, tôi biết là em đã bỏ ‘cái tôi’ tiêu cực sang một bên, vượt qua sự sợ hãi về những nhược điểm của bản thân để tin vào tình cảm của tôi. Và khi có thêm sự tự tin, em đẹp hơn trong mắt tôi.




‘Mai dậy sớm đón bình minh không?’ Philip rủ khi chúng tôi đang ngồi bên cửa sổ lúc nửa đêm nhìn dải Ngân hà vắt ngang bầu trời.

‘Nope, thích ngủ hơn. Với lại hôm nào ở Melbourne cũng ngắm rồi,’ tôi từ chối vì nhà tôi ở Melbourne ngay gần biển nên hôm nào muốn xem bình minh cũng được.

‘Thế anh đi với người khác nhé,’ Philip nói nửa đùa nửa dọa.

‘OK. Miễn là phải tìm được ai giống như anh để sáng mai nằm ôm em thay cho anh lúc anh đi đón mặt trời mọc với người khác,’ tôi ra điều kiện.

‘Anh là số 1 rồi, làm gì có ai giống được anh chứ?’ Philip nằm ra sàn gỗ, một tay chống đầu hỏi tôi.

‘Vậy anh nghĩ tiêu chuẩn của em thấp hơn số 1 sao?’ tôi quay lại nhướn mắt hỏi.

Philip véo nhẹ cằm tôi rồi đổi chủ đề: ‘Bao giờ em về Melbourne?’

‘Muốn tống khứ em đi rồi à?’ tôi gạt ngón tay của Philip đang vuốt trên má mình ra, quay đi, nói dỗi.

‘Em không bao giờ nghĩ tốt được cho anh sao?’ Philip xoay mặt tôi lại hỏi. ‘Anh chỉ muốn sang thăm Melbourne một lần thôi. Người ta khuyên rằng nếu biết rõ về một thành phố lạ, tốt nhất nên đi khám phá cùng một người bản địa ở đó.’

‘Anh nói thế và thắc mắc em không nghĩ tốt về anh sao?’ tôi trề môi trách.

Philip chẳng thèm để ý, hỏi tiếp: ‘Ở Melbourne có gì hay?’

Tôi giả bộ nghĩ ngợi rồi dài giọng trêu: ‘Có kangaroo và koala.’

‘Thế em thuộc loại nào?’ Philip ngó lom lom vào mặt tôi.

‘Hey,’ tôi kêu lên và định lao tới tấn công nhưng Philip đã ôm chặt lấy tôi và hôn tới tấp.



Tờ mờ sáng hôm sau em lại là người đánh thức tôi dậy để đi xem mặt trời mọc. Tôi nhìn đồng hồ mới 4 giờ sáng và thấy hai mí mắt mình còn nặng trĩu thì lắc đầu rồi vùi mặt xuống gối ngủ tiếp. Tôi thấy em ủn vai mình thêm vài lần rồi thôi nên định mở mắt ra xem em đang làm gì thì thấy một nụ hôn thật nhẹ của em trên môi.

‘Again please,’ tôi nói, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Em cười thật khẽ rồi tôi lại thấy một nụ hôn thật nhẹ.

‘Stronger please,’ tôi nói tiếp và hai mắt vẫn không mở ra.

Mấy giây sau tôi nhận được một nụ hôn theo đúng yêu cầu của mình khiến tôi càng trở nên tham lam hơn.

‘Longer please.’

Em cười khúc khích và hôn tôi lâu hơn nhưng tôi chưa thoả mãn nên vẫn nhắm mắt và vắt óc nghĩ thêm yêu cầu.

‘Deeper please.’

Nói xong tôi thấy bàn tay nhỏ nhắn của em dịu dàng áp lên má mình, và hơi thở của em tiến lại gần hơn, phả ra âm ấm trên mặt khiến các giây thần kinh cảm giác trong tôi căng lên, rồi đôi môi mềm mại của em bắt đầu ngậm lấy môi trên của tôi, ve vuốt một hồi trước khi chuyển xuống môi dưới. Tôi nằm im tận hưởng nhưng đến khi đầu lưỡi của em chạm vào giữa hai môi tôi thì tôi không đợi thêm được nữa, choàng tay kéo em ép sát vào mình và hôn em sâu, thật sâu.



‘It’s the best wake-up call,’ Philip vừa rẽ tóc ở trên mặt tôi vừa nói sau khi chúng tôi hôn nhau đến nghẹt thở.

‘Vậy là anh tỉnh ngủ rồi chứ gì? Mau dậy đi đón bình minh,’ tôi giục.

‘Nằm đây hôn nhau rồi cũng thấy mặt trời mà,’ Philip giang hai tay hết chiều ngang của chiếc giường, lười biếng gợi ý.

Tôi nhón chân đi ra hé màn nhìn thấy trời vẫn sẩm tối. Mặt kính cửa sổ lạnh sương đêm khi tôi áp mũi vào để nhìn ra ngoài. So với vòng tay đang mời chào của Philip, mặt trời chưa mọc tự nhiên kém hấp dẫn hẳn. Tôi trở về giường, trèo hẳn lên người Philip, nằm úp xuống nghe tim Philip đập.

Tôi đọc đâu đó rằng ngay cả khi bạn không thở bao lâu đi chăng nữa, miễn là trái tim bạn còn đập thì bạn vẫn còn cơ hội sống. Tôi đã tưởng tình cảm của mình với Philip chẳng còn cơ hội nào nữa, vậy mà nó đã trở lại và bùng lên chiếm trọn lấy tâm hồn của tôi.



Em nằm trên người tôi, tai áp xuống nơi tình cảm của tôi đang đập mạnh mẽ. Một lúc sau em hỏi: ‘Nặng không?’

‘Em nặng thật đấy. Giờ anh mới biết những tảng thịt em ăn biến hết thành sắt trong người em,’ tôi đùa và em tưởng thật nên định trườn người xuống giường nhưng tôi vòng tay giữ em lại. ‘Nghe tim anh thêm chút nữa đi, nó vẫn chưa nói hết đâu.’

Em nghe lời, lại áp tai xuống nghe. Tôi đưa tay vuốt nhẹ dọc lưng em, dừng lại một chút để cù vào phần hõm sâu khiến em cười khúc khích rồi ôm chặt eo em và chìm lại vào trong giấc ngủ. Ngoài kia thần Helios bắt đầu khởi động chiếc xe mặt trời của mình nhưng hôm nay chắc ông ấy phải đợi tôi rồi.


Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:55 AM
Chapter 24 – Centre of a perfect triangle (Part 1)

‘Em và Michael là hai director duy nhất của công ty à?’ Philip hỏi tôi.

‘Hiện là như vậy. Nhưng lúc trước còn có hai người nữa,’ tôi trả lời.

‘Thế hai người kia đâu?’

Tôi nhăn mặt và chắc Philip hiểu ra đó là một câu chuyện không vui.

‘Có người đang muốn hợp tác với anh,’ Philip kể. ‘Hiện anh đang nắm giữ 100% cổ phần công ty của mình, Sole Director, nên cũng muốn tìm một người để cùng chung gánh vác công việc. Nhưng anh vẫn đang rất phân vân vì không muốn gặp phải những gì Min Soo đã trải qua và vẫn phải đang giải quyết hậu quả.

‘Ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm vậy anh mong muốn điều gì nhất từ business partner của mình?’ tôi hỏi.

‘Một người đồng hành trong mọi hoàn cảnh.’

Tôi gật đầu đồng tình rồi chia sẻ: ‘Em chẳng thể nhớ mình đã tranh cãi với Michael bao nhiều lần về công việc. Nhiều lần em hay anh ấy tức đến mức bỏ ra khỏi văn phòng và đóng sầm cửa vào mặt người kia, có lần còn không nhìn mặt nhau đến cả tháng. Nhưng cho dù tức giận nhau đến đâu, hoàn cảnh đang bế tắc đến đâu, Michael vẫn luôn nhấc máy mỗi khi em gọi điện vì anh ấy hiểu rằng khi đã cam kết làm partner thì phải đi với nhau đến cùng.’

‘Vậy là hai người kia không làm được điều đó?’

‘Vấn đề ở chỗ họ không phải là người xấu, nhưng họ lại cho rằng nếu họ không nghĩ về các rắc rối nữa thì chúng sẽ tự biến đi, trong khi các rắc rối nếu không được giải quyết thì chỉ càng trở nên tồi tệ mà thôi. Người muốn hợp tác với anh là bạn hay quan hệ thế nào?’

‘Không phải bạn thân như nhóm thằng Seu Long và Min Soo nhưng cũng quen biết vài năm.’

‘Có những người làm bạn thì rất tốt nhưng lại không thể là đối tác làm ăn vì họ mang tình cảm cá nhân vào công việc.’

‘Ba cũng đã  kể cho anh một số kinh nghiệm không mấy vui vẻ của mình trong quá trình tìm kiếm đồng sự. Nhưng anh thấy mình không thể tự làm mọi việc.’

‘Điểm yếu của anh là gì?’ tôi lên cơn tò mò.

‘Không nói cho em được,’ Philip từ chối trả lời. ‘Ai lại đi nói xấu bản thân với khách hàng quan trọng nhất chứ.’



Em cười và không vặn hỏi thêm còn tôi chợt nhớ ra thông tin mà trợ lý của mình vừa nói cho biết trưa hôm qua. Nếu tôi nói ra bây giờ em sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nó đã từng là nguyên nhân khiến em bỏ đi không một lời từ biệt. Giờ đây em đã hứa sẽ không làm thế nữa nhưng biết đâu nó vẫn gây ra sứt mẻ gì cho tình cảm của tôi và em thì sao? Tôi nên giả vờ như không biết hay thử đối mặt với nó thêm một lần nữa?

Cuối cùng tôi vẫn buột miệng hỏi: ‘Em biết là Dong Wang đang có trục trặc trong nội bộ chứ?’

‘Han In Young đang lo mất ghế chủ tịch hội đồng quản trị nếu mất thêm 5% cổ phần trong công ty,’ em bình thản trả lời rồi quay sang tôi hỏi, ‘Em có nên nhân dịp này dạy cho ông ta một bài học không nhỉ?’

Khi thấy tôi nhướn mày ngạc nhiên vì em hỏi ý kiến tôi cách xử lý Dong Wang, em cụp mắt xuống, cười vẻ ngại ngùng.

‘Em thực sự muốn anh đặt chân vào thế giới công việc của em sao?’ tôi hỏi vì muốn nghe một câu trả lời chính thức từ em.

‘Nếu em chọn anh là người duy nhất được quyền ra vào cả hai thế giới riêng tư và công việc của em, anh sẽ không từ chối chứ?’ vừa nói, em vừa chạm nhẹ những ngón tay lên mặt tôi và nhìn tôi mong đợi.

Tôi nháy mắt, trả lời: ‘Anh thích những nhiệm vụ nguy hiểm.’

‘Anh đã mua bảo hiểm tính mạng chưa?’ em tỳ cằm lên đầu gối, hỏi tiếp.

‘Mua ngay từ ngày đầu tiên làm hàng xóm của em rồi,’ tôi nói rồi ghé sát mặt em, cắn nhẹ lên chỏm mũi của em. ‘Mai sẽ nói luật sư soạn thêm di chúc nữa.’

‘Nhớ để lại cho em những quyển sách của anh nhé. Em sẽ mua cho chúng một cái giá sách thật đẹp,’ nói xong em nhắm mắt lại chờ.

‘Anh tưởng em chỉ cần cơ thể của anh thôi… đem về ướp xác… rồi trưng trong phòng ngủ,’ vừa nói tôi vừa tặng em những nụ hôn trên khắp mặt.

‘Ai thèm? Giờ có công nghệ nhân bản rồi. I can order a few brand new Philip-Lees,’ em nói vậy nhưng lại vòng tay qua cổ tôi, kéo tôi lại gần hơn.

‘None of them can kiss you like I do,’ tôi khẳng định khi thấy em rên lên khe khẽ khi lưỡi tôi mơn man trong miệng em.




Tôi không nói đùa với Philip về việc muốn dạy cho Han In Young một bài học. Trên thực tế tôi đã bàn chuyện này với Michael và Mr. Kang cả mấy ngày nay. Chúng tôi không rảnh để đi trả đũa những gì ông ta gây cho mình năm ngoái. Sự tức giận theo thời gian cũng chẳng còn nữa và chúng tôi cũng không thích nhân dịp người khác thất thế mà đạp thêm cho chết hẳn.

‘Hãy liệt kê những điểm lợi và điểm hại của việc này,’ Michael yêu cầu.

‘Tốn kém thời gian và tiền bạc,’ Mr. Kang nêu điểm bất lợi đầu tiên.

‘Nếu làm không khéo sẽ khiến thị trường hiểu nhầm dụng ý của chúng ta,’ tôi bổ sung.

‘Mọi người trong giới kinh doanh nói gì về Dong Wang?’ Michael hỏi Mr. Kang.

‘Hiện tại chỉ là hiệu ứng đám đông vì cũng không ai ưa những người khác trong ban quản trị của Dong Wang nên tôi nghĩ nếu chúng ta không làm gì thì đây sẽ hoàn toàn là một cuộc thanh toán nội bộ.’

‘Nghĩa là ai lên nắm quyền ở Dong Wang thì nó vẫn tệ vậy?’ tôi hỏi.

‘Tôi cho là vậy,’ Mr. Kang trả lời.

‘Kang ajussi, chú có thể chịu đựng được Han In Young trong vòng 3 tháng chứ?’ Michael hỏi từ đầu bên kia. ‘Tôi không nghĩ Izzy nên ra mặt vì có khả năng rất cao là cô ấy sẽ lại dùng đến nắm đấm của mình.’

‘Michael,’ tôi kêu lên bất bình, ‘anh đang khiến mọi người nghĩ rằng tôi là một kẻ ưa bạo lực đấy.’

Mr. Kang và Michael cười vang văn phòng.



Tôi từ chối lời ngợi ý cộng tác của người quen vì thấy người đó luôn miệng nói tin tưởng hoàn toàn và sẽ giao phó mọi thứ để tôi tự quản. Tuy tài chính của công ty không dư giả nhưng tôi không muốn có một đối tác nội bộ chỉ đơn thuần để tăng vốn cho công ty.

‘Ngoài tiền…’ tôi chặn đường trước khi hỏi trợ lý của mình, ‘theo anh công ty của chúng ta còn thiếu gì?’

‘Thiếu khách hàng,’ trợ lý trả lời sau vài giây ngẫm nghĩ.

Quả thật hiện tại chúng tôi đang nỗ lực hết sức để mở rộng số lượng khách hàng của mình. Nhưng đó không phải là câu trả lời tôi mong muốn vì đó là điều quá hiển nhiên. Công ty nào chẳ cần khách hàng nhưng làm sao để có khách hàng, và phải là những khách hàng như thế nào?

Tôi đang có những nhân viên tận tuỵ, thực hiện mọi kế hoạch chi tiết theo đúng các yêu cầu chuyên nghiệp nhất để tạo uy tín trên thương trường.  Trợ lý của tôi cũng họ Kang nên tôi đang tính sẽ đặt biệt danh cho anh ta là Kang junior – Kang nhỏ vì trợ lý của tôi có sự cần mẫn giống hệt Mr. Kang. Đó là ưu điểm và cũng là nhược điểm của hai người này. Cả hai cùng là những người có khả năng triển khai kế hoạch rất tốt nhưng không phải là những người có tư tưởng đi tiên phong. Họ cần một ai khác vạch ra các chiến lược và họ sẵn sàng đi thực hiện dù khó khăn đến đâu.

Về lâu dài, tôi cần một người để cùng mình chia sẻ những ý tưởng lớn, cùng tranh luận với tôi những hướng đi dài hạn của công ty. Một người có đủ can đảm chỉ ra tôi đúng hay sai ở đâu và có đủ can đảm để nghe lời nhận xét tương tự từ tôi. Tôi cần có bạn đồng hành trong hành trình xây dựng sự nghiệp. Một người đi cùng chứ không phải đi theo.Tất nhiên tôi biết nhiều người có thừa năng lực hợp tác với tôi nhưng ngoài năng lực, quá trình hợp tác còn cần cả sự tin tưởng và tôi chưa tìm thấy điều đó ở những người này.

Càng nghĩ tôi càng thấy tiếc. Tôi mà biết em trước Michael thì tôi đã giành bằng được em về công ty của mình rồi. Nhưng nếu mỗi lần chúng tôi nổ ra tranh luận về công việc, em lại cho tôi nhịn bữa tối luôn thì sao nhỉ? Chắc em sẽ không làm thế vì em là người biết tách biệt công và tư. Chỉ tội 13 năm trước đây, khi em khởi nghiệp thì tôi mới 18 tuổi, vẫn còn đang mải yêu đương nhăng nhít, đâu nghĩ đến chuyện lập công ty và tìm đối tác chứ?

...


Tôi quyết định đến thăm nơi làm việc của In Na. Cho dù Philip nói với tôi rằng In Na đã hoàn toàn dứt khỏi Dong Wang và những suy tính của ba và anh trai, tôi vẫn muốn đảm bảo rằng những gì chúng tôi sắp làm với Dong Wang sẽ không ảnh hưởng tiêu cực đến cô bé.

Phòng khám nơi In Na làm việc không lớn nhưng rất đông bệnh nhân. Mấy bà cụ thấy tôi ngồi đợi cùng nghĩ tôi cũng đến khám nên nhiệt tình hỏi thăm. Tôi chẳng hiểu các cụ nói gì, chỉ biết nói câu cảm ơn rồi ngồi nhìn In Na làm việc. Cô bé rất hợp với nơi này, nơi mọi người cần tình thương và nơi In Na có thể cho đi cả trái tim mình mà không sợ bị từ chối và dè bỉu.

Sau hơn hai tiếng, cuối cùng In Na tìm được khoảng thời gian rảnh để nói chuyện cùng tôi.

‘Chị thấy có rất nhiều bệnh nhân thân quen với em,’ tôi nhận xét.

‘Dạ, vì ở đây giống như phòng khám gia đình nên mọi người đều biết nhau hết,’ In Na vui vẻ khoe.

‘Philip kể em ở đây còn nhiều hơn ở nhà, cuối tuần cũng muốn đi làm.’

In Na vân vê gấu áo blue và nói: ‘Em thấy vui hơn khi ở đây.’

‘Em biết ba em đang gặp khó khăn với nội bộ của Dong Wang chứ?’ tôi hỏi.

‘Em không quan tâm đến những chuyện đó nữa.’ Tuy In Na trả lời vậy nhưng mắt cô bé dấy lên vẻ lo lắng và càng trở nên hốt hoảng hơn khi tôi thông báo là công ty chúng tôi quyết định sẽ can thiệp vào chuyện này. Chẳng thể khác được. Dù gì Han In Young vẫn là cha và Han In Soo vẫn là anh trai của In Na.

‘Chị muốn đến để nói với em rằng đây không phải là một hành động trả thù. Bên chị không có ý định đẩy ba em đến bước đường cùng, mà chỉ muốn nhân cơ hội này để cải thiện mối quan hệ không tốt đẹp trong quá khứ.’

In Na lại nở nụ cười hiền lành và nói với tôi giọng tin tưởng: ‘Em hiểu là chị luôn biết mình cần phải làm gì và không bao giờ có ý định làm hại người khác.’

Tôi bật cười và lắc đầu. ‘Đúng ra chị chỉ luôn biết mình muốn gì thôi.’ Tôi còn muốn nói In Na đừng nghĩ tốt cho tôi nhiều quá vì thực ra khi quyết định nói cho In Na về việc này, tôi không chỉ nghĩ đến lợi ích của cô bé mà còn muốn tránh cho bản thân những hiểu lầm không đáng có sau này. Nhưng tôi bỏ qua ý định đó vì không muốn làm phức tạp thêm đầu óc trong sáng của cô bé.



Em đưa cho tôi một quyển hộ chiếu màu xanh lá đậm, trên bìa có in dòng chữ ‘Socialist Republic of Vietnam’ và nói tôi giở bên trong ra coi. Tôi mở ra thấy hình của em nhưng bên cạnh không phải tên Izzy Nguyen mà là một cái tên khác có những ký hiệu rắc rối ở phía trên.

‘That’s my Vietnamese name,’ em giải thích.

‘Tên trông khó giống y như người,’ tôi nói sau một hồi méo cả miệng để phát âm cho đúng. ‘Nhưng em nói với anh làm gì?

‘Vì sau này có thể nhiều người ở đây sẽ biết đến nó, nên em muốn anh là người biết trước tiên không nhỡ đâu anh lại trách cứ.’

Tôi nghe em nói cũng thấy hợp lý. Với em, tôi phải quan trọng hơn tất cả những người Hàn Quốc khác cho dù tôi có thể sẽ chẳng bao giờ gọi em bằng tên tiếng Việt. Với tôi, em là Izzy.

‘Mr. Kang đã nói với anh là Michael sẽ sang đây vào tuần sau chưa?’ em hỏi.

Sáng nay Mr. Kang vừa gặp tôi ở quán cà phê để nói là Chủ tịch của ông sắp sang đây và muốn có một cuộc gặp mặt với tôi để bàn về dự án đầu tư mà tôi đã thảo luận với Mr. Kang mấy tháng qua.

‘Anh đang run chết đi được vì sắp được gặp một trong những người đàn ông quan trọng của đời em.’



Nhờ có câu nói của Philip mà tôi mới nhận ra mình đang ở giữa một tam giác với 3 đỉnh là 3 người đàn ông. Michael, Jared và Philip. Một người để làm việc, một người để làm bạn và một người để yêu.

‘Nhưng anh là đỉnh của góc to nhất trong tam giác,’ tôi nói thêm khi thấy Philip tỏ vẻ không vui khi phải đứng trên cùng một mặt phẳng với Jared và Michael.

‘Michael là người thế nào?’ Philip hỏi tôi.

‘He has a special gift. Anh ấy có thể biết được người đang nói chuyện với mình thực sự muốn gì.’

Philip đứng dậy khỏi ghế, bước đến chỗ tôi ngồi, nhìn xuống và nói: ‘Em đang dọa anh đấy à?’

Ooops! Trông mặt sợ chưa kìa? Hóa ra không thích tôi khen người khác trước mặt. Ai bảo phụ nữ nhỏ nhen chứ? Đàn ông còn có cái tự ái to gấp mấy lần.

‘Shi Yeon đang rủ em đi shopping đấy. Cô ấy nói có một số chuyện về anh muốn mách với em.’ Trong 36 kế, kế đánh lạc hướng là thích hợp cho trường hợp này nhất.



Tôi tự thấy mình chẳng làm gì sai trái cả. Thế Shi Yeon muốn mách em về chuyện gì chứ? Hay là em đang tung hoả mù? Em mới là người có chuyện. Tôi mới là người đang có điều cần làm sáng tỏ.

Mấy hôm trước toà nhà diễn tập phòng cháy, chữa cháy. Đúng 2 giờ chiều, chuông báo động vang lên, từng công ty trước đó phải phân công ít nhất 2 người làm nhiệm vụ hướng dẫn mọi người trong văn phòng chạy ra đường thoát hiểm rồi tất cả tập trung ở một vườn hoa cách đó 200m. Mỗi công ty đứng ở một ô được cắm biển sẵn. Sau khi điểm đủ số người, chúng tôi vẫn phải đứng đợi ở đó hơn 1 tiếng nữa để các nhân viên cứu hoả thực hiện các bước diễn tập. Tôi đang định đi tìm em và Mr. Kang để nói chuyện giết thời gian thì đã thấy em và Mr. Kang đứng với mấy người của ngân hàng ở tầng 1 của toà nhà, đối diện với quán cà phê. Tôi cũng biết mấy người này do họ đang mời công ty tôi lập tài khoản ở đó. Tôi đang cân nhắc vì thấy có ngân hàng ngay dưới tầng cũng tiện nhưng bây giờ chắc quên luôn vì trong đó có một tên có vấn đề. Tôi nói tên đó có vấn đề vì cách hắn nhìn em, đầy tò mò và thích thú. Lý do duy nhất mà tôi chưa đả động đến việc này là vì em có vẻ như chả để ý gì đến hắn ta. Tuy nhiên, từ hôm đó radar của tôi tăng cường vùng phủ sóng. Nếu tên đó có thêm động thái gì là tôi sẽ tiêu diệt liền.



Mãi đến hôm luyện tập phòng cháy, chữa cháy tôi mới biết công ty của Philip toàn nhân viên trẻ. Trong đó mấy cô gái trông khá ưa nhìn và xem ra rất quan tâm đến Giám đốc. Mới đứng dưới vườn hoa có một chút mà tôi thấy hết cô này hỏi thăm, đến cô kia mang nước cho Philip. Thế nên tôi tức mình làm lơ luôn, đi tìm người khác nói chuyện. Tôi còn biết rằng Philip đang muốn tuyển một lập trình viên nữ nổi tiếng tài năng và xinh đẹp ở Hàn Quốc. Shi Yeon đã nhìn thấy Philip mời cô gái đó đi ăn trưa thế nên tốt nhất tôi cần gặp Shi Yeon thêm một buổi để cập nhật thông tin cho đầy đủ để còn vạch kế hoạch phòng thủ nếu cần thiết.



Nhưng mấy tuần sau tôi không thấy tên có vấn đề quanh quẩn trong toà nhà nữa. Hỏi ra mới biết tên đó đã chuyển sang chi nhánh khác của ngân hàng. Cũng biết điều đấy chứ.



Nhưng cái cô lập trình viên xinh đẹp đó từ chối lời mời tuyển dụng của Philip vì cô ta vẫn còn thích làm công việc tự do. Thế mới đúng là người thông minh chứ.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:56 AM
Chapter 24 - Centre of a perfect triangle (Part 2)

Hôm nay chỉ có tôi và Michael gặp nhau. Em và Mr. Kang bận việc khác. Dù em không nói cụ thể nhưng tôi biết là bên em đã bắt đầu kế hoạch Dong Wang. Lần này thì tôi chẳng lo lắng gì nữa tuy vẫn bắt em hứa là nếu tôi giúp được gì thì phải nói với tôi. Em cũng chẳng chịu hứa ngay mà vẫn còn cố bắt bẻ tôi rằng sao chẳng bao giờ thấy tôi nhờ vả gì em. Ngay lúc đấy tôi nhờ em lấy cho tôi một cốc nước mát thì em lại véo cho tôi một cái rồi chẳng nhúc nhích gì. Phụ nữ thật khó chiều.

Michael cao gần bằng tôi, tóc và mắt đều màu xám tro khiến thoạt trông khá lạnh lùng. Tuy nhiên khi chúng tôi bắt đầu ngồi xuống nói chuyện thì thái độ của Michael rất thoải mái. Và đúng như em nói, Michael có tài ăn nói đặc biệt, không màu mè nhưng khiến người khác dễ dàng mở lòng. Sau vài câu chào hỏi làm quen và biết tôi có một cuộc họp khác sau 1 tiếng nữa, Michael đi thẳng vào vấn đề chính.

‘Chúng tôi có điểm gì tốt để khiến anh quan tâm mà muốn hợp tác trong dự án này?’ Michael hỏi tôi. Một câu hỏi nghe chừng khiêm tốn nhưng bắt buộc người trả lời phải tự tìm ra ưu điểm của đối phương. Michael không cần tôi khen ngợi anh ta mà đang muốn kiểm tra xem tôi có hiểu chính những gì mình nói hay không.

‘Vì chủ trương của dự án là sử dụng vốn đầu tư nước ngoài nên tôi bắt buộc phải tìm một nhà đầu tư nước ngoài để hợp tác,’ tôi thẳng thắn trả lời. ‘Ngoài ra tiêu chí của riêng tôi khi hợp tác với bất kỳ ai là phải có chung quan điểm kinh doanh.’

‘Chắc anh đã biết thử thách mà chúng tôi gặp phải ở dự án trước?’ Michael hỏi tiếp. Michael biết về mối quan hệ đặc biệt của tôi và em vậy nên đây không phải là dạng câu hỏi ‘yes’ or ‘no’. Michael hẳn đang muốn biết khi tôi nói có chung quan điểm với anh ấy thì tôi nghĩ gì về cách công ty của họ đã xử lý dự án trước, và một lần nữa Michael đang muốn tìm mục đích thực sự của tôi, có chút riêng tư nào không hay hoàn toàn là việc công.

‘Ngay cả ở Australia, công ty của anh vẫn còn là một công ty rất trẻ,’ tôi nói và Michael gật đầu đồng ý. ‘Cả hai chúng ta chỉ là ‘New Kids On The Block’ ở Seoul này. Có người sẽ nghĩ tại sao tôi không tìm một nhà đầu tư nước ngoài đã dày dạn kinh nghiệm ở Hàn Quốc để hợp tác cho an toàn nhưng chẳng phải ‘kinh nghiệm’ là từ mà cả hai chúng ta đều không muốn gán với từ ‘thời gian’ sao?’

‘Trước dự án của năm rồi, chúng tôi đã tham gia một vài dự án đầu tư gián tiếp ở Hàn Quốc để thăm dò thị trường và tạo profile, sau đó mới cân nhắc đầu tư trực tiếp vào một dự án cỡ trung bình để khiêm tốn chính thức bước chân vào thị trường này. Dự án lần này lại có mức đầu tư không kém lần trước. Như anh vừa nói đấy, chúng tôi vẫn không chắc mình được chào đón ở đây. Không chỉ các nhà đầu tư trong nước mà ngay cả các nhà đầu tư nước ngoài khác có thể sẽ thấy chúng tôi tham lam khi nhúng tay vào hai dự án liên tiếp. Đó là rủi ro anh có thể gặp khi đi với chúng tôi,’ Michael nói.

‘Chính vì thế suốt mấy tháng qua tôi đã bàn với Mr. Kang về các thách thức mà chúng ta có thể gặp phải nếu bắt tay với nhau. Mr. Kang hẳn cũng đã nói lại với anh?’ tôi hỏi thẳng vì không muốn dông dài kể lể lại những dự tính của mình.

‘Ông ấy có nói. Thú thực, tôi và Izzy rất quan tâm đến dự án này,’ Michael cũng không vòng vo. ‘Tuy nhiên, hiện tại Izzy đang quá bận với phần giải ngân của dự án trước và chúng tôi đang có một việc gấp vừa phát sinh nên không biết điều đó có ảnh hưởng đến kế hoạch của anh không?’

Tôi thích cách Michael không đề cập cụ thể đến Han In Young và Dong Wang. Những điều không liên quan trực tiếp đến dự án mà chúng tôi đang bàn thì không cần nói nhiều hơn mức mà người khác đã biết.

‘Tôi hiểu ở thời điểm này nếu bàn được trực tiếp với anh hay Izzy là tốt nhất nhưng tôi cũng hiểu anh và Izzy chọn Mr. Kang làm người đại diện ở Seoul này là vì năng lực thực sự của ông. Thế nên tôi có thể tiếp tục bàn bạc với Mr. Kang trong thời gian tới. Nhưng tôi cũng muốn có một bản kế hoạch cụ thể của bên anh để biết rõ hơn dự định của mọi người thế nào.’

Michael mở sổ kiểm tra lịch làm việc rồi nói: ‘Vậy tôi sẽ bàn lại với Izzy và Mr. Kang để gửi bản kế hoạch cho anh vào thứ 6 này rồi sẽ gặp lại anh đầu tuần sau. Anh thấy được chứ?’

Tôi đồng ý rồi ngồi cùng Michael nói thêm vài câu chuyện về công ty hai bên trước khi cáo từ để về văn phòng chuẩn bị cho cuộc họp tiếp theo. Tôi để ý Michael luôn nhắc đến tên em mỗi khi nói về những quyết định của công ty như muốn nhấn mạnh em có vai trò rất quan trọng trong tổ chức và như muốn kiểm tra xem phản ứng của tôi như thế nào. Và tôi nghĩ đến cuối buổi nói chuyện thì Michael cũng hoàn toàn thông tỏ rằng tôi đến đây không phải vì tình cảm cá nhân.



Tuy rất tò mò về buổi gặp mặt đầu tiên giữa Michael và Philip nhưng tôi không có ý định hỏi Philip cụ thể nó đã diễn ra thế nào vì đứng về góc độ công việc, tôi và Philip thuộc về hai công ty khác nhau và phải bảo vệ quyền lợi cho công ty của mình nên không thể dễ dàng trao đổi những thông tin nhảy cảm. Hơn nữa giống như tôi, Philip chắc chắn sẽ không thoải mái nếu thấy những nỗ lực trong công việc của mình lại bị gắn với quan hệ cá nhân.

‘Tốt chứ?’ tôi chỉ hỏi ngắn gọn khi gặp Philip trên đường ra lấy xe.

‘Yep. Thứ 6 bên em sẽ gửi cho anh bản kế hoạch cụ thể rồi sẽ họp lại vào thứ 3,’ Philip trả lời và cũng không nhận xét gì thêm về cuộc họp.

‘Thứ bảy này, em sẽ đi ăn tối cùng Jared và Michael,’ tôi thông báo.

Philip tủm tỉm cười có vẻ hiểu ý rồi ra điều kiện: ‘Vậy thứ bảy tuần sau phải là của anh đấy nhé.’

Tôi tự nhiên thấy mình thiệt thòi nên lập tức đòi quyền lợi: ‘Thế thứ bảy nào sẽ là của em?’

‘Ngày nào chả là của em rồi, lại còn muốn tranh cả thứ bảy cho mình nữa,’ Philip nói.

‘Sao em chả thấy lợi lộc gì nhỉ?’ tôi thắc mắc.

‘Tại vì em không biết khai thác đấy chứ. Muốn hàng xóm tối nay sang xoa lưng cho em ngủ không?’ Philip ghé sát tai tôi hỏi.

Tôi nguýt Philip một cái dài nhất có thể rồi vội bỏ đi trước khi để lộ đôi má đang đỏ lên vì thích của mình.




‘Are you ok with all these?’ tôi đẩy tấm danh thiếp của Philip về phía Michael và hỏi riêng anh trước khi họp chung với Mr. Kang về kế hoạch cần gửi cho Philip. Tôi thấy Michael rất hài lòng sau buổi họp với Philip nhưng điều đó chưa đủ để khiến tôi thấy an tâm. Alyx, vợ của Michael, đã từng làm việc vài tháng trong công ty của chúng tôi ngay sau khi hai người vừa làm đám cưới. Khi đó, tôi phải sang Việt Nam để bàn về một dự án xây dựng làng du lịch. Trước khi tôi đi, trong văn phòng mọi người vui vẻ bao nhiêu thì lúc tôi về không khí căng thẳng bấy nhiêu và tôi chẳng cần mất nhiều thời gian để biết lý do tại sao. Alyx tuy là người khá giỏi giang nhưng đã lạm dụng vị trí là vợ của Michael để tự cho mình quyền thay đổi một số thứ trong công ty nên khiến nhiều người không hài lòng. Còn do tôi đi vắng nên Michael quá bận rộn để để ý đến sắc mặt của nhân viên. Ngay sau khi tìm hiểu rõ vấn đề, tôi yêu cầu Michael cho Alyx nghỉ việc. Michael đã giận tái mặt khi nghe lời yêu cầu thẳng thừng của tôi nhưng tôi nói rõ rằng bất kỳ ai không phân biệt được công tư sẽ không có vị trí trong công ty này và ‘CEO’s wife’ không phải là một chức danh trong công ty. Một tuần sau, Alyx không đến công ty nữa và cũng từ đó giữa tôi và Michael có một thỏa thuận ngầm là sẽ không bao giờ để gia đình tham dự vào công việc kinh doanh. Vậy nên bây giờ tôi cũng muốn mọi thứ rõ ràng ngay từ đầu với Michael về Philip.

‘I know you wouldn’t let it go this far if you saw it wasn’t gonna work,’ Michael trả lời.

Tôi nhún vai nói: ‘Don’t kick the ball to me. Your job here is to test him out.’

Michael gác chân lên bàn cười. ‘Thú thực ra nhiều lúc tôi rất ghét sự quyết liệt của cô nhưng chính nó lại làm cho mọi thứ không đi chệch hướng.’

‘Tôi cũng biết khi nào anh đang khen ngợi tôi để khiến mọi việc đi theo chiều hướng thuận lợi hơn, nhưng không sao vì cũng có một chút thật lòng của anh trong đó,’ tôi đáp lại.

‘Cô đã chuẩn bị tâm lý ở lại Hàn Quốc lâu dài rồi chứ?’ Michael hỏi.

Khi sang đây vào hồi đầu năm tôi đã dự định chỉ ở đây đến khi giải quyết xong vấn đề giải ngân. Philip lúc đó đâu có trong kế hoạch của tôi chứ. Còn bây giờ tôi phải làm sao? Khi việc giải ngân xong, chẳng nhẽ tôi vẫn về Melbourne rồi đợi đến khi nào có việc mới sang lại Seoul, nhưng cũng không thể cứ ở Seoul trong khi còn cả núi công việc ở Melbourne.

‘Izzy,’ Michael gọi khi thấy tôi ngồi im suy nghĩ. ‘Remember you once told me everyone in our company must be replaceable including you and me? Tôi sẽ rất nhớ cô ở Melbourne nhưng chắc đã đến lúc tôi phải tập làm việc với cô từ xa rồi.’

‘Anh đã có sẵn vài kế hoạch dự phòng rồi đúng không?’ tôi mỉm cười hỏi.

Michael không trả lời mà lại đứng dậy bước ra phía cửa số kính, xoa hai tay vào nhau rồi nói bâng quơ: ‘Không ngờ Hàn Quốc nguy hiểm như vậy, lấy mất của mình thứ quan trọng nhất, không biết quyết định đầu tư sang đây là đúng hay sai nữa.’

Vậy là ý Michael đã rõ rồi. Nhưng điều đó có nghĩa là chiến lược của toàn công ty phải thay đổi, chúng tôi phải đổi trọng tâm đầu tư ra nước ngoài sang thị trường Hàn Quốc, và chuyến đi tới Trung Quốc của Michael vài tháng trước đây sẽ không cần bàn tới nữa, ngoài ra còn cần tìm người thay thế tôi lâu dài ở Melbourne và vai trò của Mr. Kang và tổ chức của văn phòng ở Seoul cũng cần tính toán lại. Tôi nghĩ đến tất cả những thay đổi đó và thầm hỏi không biết như vậy có công bằng với Michael không nhưng rồi chậc lưỡi tự nhủ làm gì có việc gì vẹn toàn mọi hướng chứ.



Đúng hẹn, đầu giờ sáng thứ 6, Mr. Kang gửi cho tôi bản kế hoạch của bên em và ông có c/c cho cả em và Michael. Tôi không bỏ lỡ cơ hội lần đầu tiên có được địa chỉ email của em nên lập tức gửi riêng cho em một lời chào.

‘Phó chủ tịch, tối qua cô ngủ có ngon không?’

‘Tối qua không được ngủ tại vì bản kế hoạch phải gửi cho anh sáng nay,’
em trả lời.

‘Thế sao lúc 2 giờ sáng khi tôi đột nhập vào nhà Phó chủ tịch lại thấy cô  ôm gối ngủ ngon thế nhỉ?’

‘Anh đột nhập đúng nhà không đấy? Người anh thấy trông như thế nào?
:-w ’

‘Đúng nhà mà vì cạnh giường có để tấm hình tôi ôm Phó chủ tịch ngủ chụp bởi ông chủ Muse. Người mà tôi trông thấy thì luôn miệng gọi tên tôi trong mơ nữa.’

‘Thật à?’

‘Thật.’

‘EM GỌI ANH NHIỀU NHƯ VẬY, SAO ANH KHÔNG Ở LẠI?’
em tô đậm và phóng to câu hỏi choán hết cả màn hình khi tôi mở ra đọc khiến mấy cái đầu ở bên ngoài cùng tò mò nhìn qua cửa kính phòng làm việc của tôi khi thấy boss ngồi nhìn máy tính cười một mình. Lần sau trước khi gửi email cho em, tôi nên đóng cửa phòng và kéo rèm kín mới được.

‘Next time, I’ll make sure I’ll stay in your dream,’ tôi gửi lại cho em rồi mở bản kế hoạch ra đọc.

….


Chiều thứ 7, khi ngồi đối diện với Jared và Michael trong một nhà hàng Hàn Quốc mà Jared giới thiệu, tôi chợt ước, tôi đã không ước vào ngày sinh nhật nên bây giờ có thể đem ra dùng mà, rằng tôi có thể tổ chức một buổi gặp mặt ở Muse với Michael, Jared và Philip, ba đỉnh của tam giác, ba người đàn ông quan trọng của đời tôi, ba người rất khác nhau nhưng đều rất đàn ông theo cách của riêng họ và tôi yêu quý cả ba người theo ba kiểu tình cảm khác nhau. Tôi sẽ nấu vài món thật đặc biệt, Jare sẽ pha những ly cocktail ngon tuyệt và chúng tôi sẽ có vô số câu chuyện thú vị để nói cùng nhau. Chắc sẽ vui lắm. Nếu có một cuộc gặp chung như thế, tôi nghĩ mình sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới vì được sở hữu một trong những tam giác hoàn hảo.

‘Lần cuối cùng chúng ta ngồi với nhau như thế này là khi nào nhỉ?’ Michael hỏi.

‘Tôi nghĩ chắc là lần ăn trưa ở Monash,’ Jared trả lời sau một hồi nghĩ ngợi. ‘That’s right. Hai người có nhớ hôm đó món potato & gravy trông như phân, thế mà vẫn phải ăn.’

Ba chúng tôi cùng bụm miệng cười nhớ lại thời sinh viên nghèo khó.

‘That’s long?’ Michael không tin hỏi lại. Đúng là sau đó chúng tôi có ăn cùng nhau vài lần nhưng chẳng lần nào được thư thả và thoải mái. Lúc thì là những bữa trưa vội vàng vì chúng tôi còn phải nhanh chóng quay về công ty nếu không lại là những bữa tối thật buồn với câu chuyện về gia đình Jared.

‘Where do you want us to meet again in the next 10 years?’ tôi hỏi Michael.

‘I was about to say at your wedding but you’re not gonna wait that damn long to get tied, right?’ Michael nói rồi ngửa cổ ra cười.

‘Dựa vào tình hình thực tế thì đúng là sẽ sớm hơn 10 năm,’ Jared đồng ý.

Chắc tôi nên từ bỏ điều ước ban nãy quá. Giờ tôi mới thấy nếu cả Jared, Michael và Philip ngồi chung với nhau thì tôi chỉ còn cách tìm hai cục bông gòn bịt chặt hai lỗ tai. Mọi người thường chỉ bàn đến 3 đỉnh của tam giác hoàn hảo chứ đâu có ai quan tâm đến tâm điểm của nó đâu nhỉ? Chắc vị trí đó tệ hại lắm nên chả ai thèm bàn đến. Đúng là mừng hụt!

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:58 AM
Chapter 25 - Geese will be geese

Tôi đang định bấm nút đóng cửa thang máy để lên tầng 6 thì thấy một cốc cà phê giấy chìa vào rồi đến đôi mắt đang tít lên vì cười của em.

‘Thanks’ tôi nói và cầm lấy cốc cà phê, uống luôn.

‘It’s mine.’ Em đưa tay đòi lại cốc cà phê nhưng tôi giơ nó cao hơn mức em có thể với tới được.

‘Em đâu có uống cà phê đâu,’ tôi thắc mắc và uống thêm ngụm nữa.

‘Thì ngửi mùi cũng đỡ buồn ngủ mà,’ nói xong em che miệng ngáp.

Mấy hôm nay tối nào tôi gọi điện hỏi thăm cũng thấy em vẫn đang ở văn phòng, lần nào tôi xuống lấy xe cũng thấy xe em vẫn còn ở đó. Ngày cuối tuần em cũng không được nghỉ. Em nói vì Michael ở đây nên phải tranh thủ thời gian và vì việc thu mua cổ phiếu của Dong Wang phải được triển khai gấp rút. Han In Young và các bên muốn giành chức chủ tịch của ông ta đang cố vơ vét thêm cổ phiếu để chiếm đa số nhưng vì khá nhiều cổ đông không đồng tình với chính sách của công ty nên không muốn ủy quyền cho bất kỳ thành viên nào trong ban quản trị. Bên em đang bí mật thu mua khoảng 5% đến 7% cổ phiểu phổ thông của Dong Wang và dự định sẽ ngầm ủng hộ Han In Young trong buổi họp cổ đông trong 2 tuần nữa để Han In Young có vừa đủ số phiếu ủng hộ giữ lại chiếc ghế Chủ tịch của mình trong công ty. Đây là một bài toán khó vì nếu thu mua không nhanh thì sẽ không đủ số cổ phiếu cần có trước buổi họp cổ đông, nhưng nếu làm quá gấp gáp thì sẽ đẩy giá cổ phiếu lên cao, vừa tốn kèm tiền bạc cho công ty vừa thu hút sự nghi ngờ của các thành viên ban quản trị của Dong Wang. Một thách thức nữa là không ai biết Han In Young sẽ nuốt viên thuốc đắng này như thế nào? Ông ta có chịu nhìn ra thiện ý của bên em không hay sẽ vì sĩ diện cá nhân mà đào sâu thêm sự ngăn cách. Cũng chính vì vậy mà bên em phải làm mọi việc rất kín đáo để giữ thể diện cho Han In Young để hy vọng rằng động thái này sẽ chuyển thái độ thù địch của Han In Young sang một mối quan hệ ôn hòa hơn.

‘Việc vẫn chưa đỡ à?’ tôi xoa nhẹ một bên mắt của em đã hơi quầng lên và hỏi.

Em không trả lời câu hỏi của tôi mà tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo tôi rồi dụi mặt vào ngực tôi hít hà. Tôi với tay bấm nút ‘Stop’ để thang máy dừng lại.



Tôi rất thích dụi mặt vào ngực Philip vì ở đó luôn ấm áp và có một mùi hương dễ chịu. Mỗi lần nhắm mắt lại, để đôi má cọ vào lớp vải mềm và cảm nhận từng hơi thở sâu và mạnh mẽ của Philip, tôi thấy hoàn toàn thư giãn và đầu óc như được rửa sạch. Thêm đôi tay của Philip ôm chặt sau lưng, tôi thấy mình chẳng còn sợ gì những giông bão ngoài kia nữa.

Hôm nay cũng vậy, tôi áp mặt vào ngực Philip rồi nhắm mắt lại để bắt nhịp với nhịp thở của Philip. Thang máy dừng lại, mọi căng thẳng và lo âu cũng dừng lại. Tôi chỉ còn cảm thấy hương cà phê vảng vất, mùi nước hoa thật nhẹ và nụ hôn của Philip trên tóc mình.



Thứ ba đầu tuần khi tôi ngồi xuống họp với em, Michael và Mr. Kang thì cũng là lần đầu tiên tôi chính thức nhìn thấy em làm việc. Trước khi bước vào phòng họp, tôi đã tự hỏi không biết mình sẽ nhìn thấy em trong tư cách nào? Hàng xóm hay người yêu của tôi? Và người mà tôi thấy là Phó chủ tịch của Grand United. Trong suốt cuộc họp em không nói nhiều mà nhường lời cho Michael và Mr. Kang nhưng em luôn ở đó để bổ sung nhưng câu trả lời hay những câu hỏi mà Michael và Mr. Kang để sót. Em không tỏ ra khắt khe với bên tôi nhưng cũng không bỏ qua bất kỳ điều gì chưa sáng tỏ. Thế mà bây giờ em lại đang đứng gọn trong vòng tay của tôi, nũng nịu và nhỏ bé như bất kỳ cô gái nào đang đứng trong vòng tay người yêu.

‘Tốt rồi,’ em nói sau một lúc im lặng vùi mặt vào ngực tôi.

‘Không đòi anh cà phê nữa chứ?’ vừa hỏi tôi vừa bấm nút để thang tiếp tục đi lên.

‘Nope. You are my ectasy, stronger than any coffee in this world.’

Tôi đã chấp nhận rằng ngoài tôi ra sẽ luôn có hai người đàn ông khác trong cuộc đời em. Michael là người sẽ cùng em thực hiện những khát vọng sự nghiệp và Jare giống như một người em trai mà em muốn làm một người chị tốt luôn bao bọc và bảo vệ. Còn hôm nay tôi hiểu ra vị trí của mình trong lòng em. Tôi là người em cần đến mỗi lúc bản năng của phái yếu trong em trỗi dậy, là người để nhắc em rằng ngoài công việc em còn là một người đàn bà, được quyền dỗi hờn, được quyền yếu đuối, cần được che trở, cần được yêu thương.

Tôi hài lòng với phát hiện của mình đến mức các nhân viên của tôi lập tức tụm lại thì thầm bàn tán về vẻ mặt của boss ngay sau khi tôi bước ngang văn phòng để đến phòng làm việc của mình. Xem ra dạo này các nhân viên của tôi nhìn thấy tôi vui vẻ hơi nhiều, nhưng nếu em cứ tiếp tục như thế, làm sao tôi giữ bộ mặt nghiêm nghị được đây nhỉ?




Một tuần bận rộn rồi cũng qua đi. Hôm nay em rủ tôi đi công viên chơi theo đúng lời hứa thứ 7 này là của tôi. Thế là sau khi đến phòng gym tập lấy lệ, tôi phi thẳng ra công viên và tìm thấy em đang nằm dài trên bãi cỏ, chăm chú đọc sách.

‘Anh chua thế?’ em nhăn mũi đẩy tôi ra khi tôi vừa dợm người ngồi xuống cạnh.

‘Hey, hôm nay anh tập có nửa tiếng, còn chưa kịp toát mồ hôi mà sau đấy vẫn tắm hẳn hoi,’ tôi phân bua nhưng vẫn cúi xuống ngửi lại mình cho chắc ăn. Thơm thế này còn gì?

‘Sao lại tập có nửa tiếng? Nghĩ bây giờ em là bạn gái anh rồi nên anh không cần đẹp trai nữa hả?’ em đổi giọng hoạnh hoẹ.

Vô lý chưa kìa? Tôi còn chưa bao giờ thấy em đi giày thể thao nữa là nói đến tập thể dục vậy mà dám chê bai tôi lười biếng. Đã thế tôi sẽ cho biết thế nào là ‘exercise’.

‘Sách gì mà trông khiếp thế?’ tôi đánh trống lảng, tạm thời giấu kín ý định của mình.

‘Vietnamese – Vietnamese Dictionary.’

Tôi nhấc quyển sách dày cộp, nặng đến cả ký lên, hỏi em: ‘Hết sách đọc rồi hay sao mà đi đọc từ điển?’

‘Hôm qua tự nhiên em không biết viết từ ‘tortuous’ trong tiếng Việt như thế nào nên bỗng thấy sợ quá.’

Mới nghe em trả lời, tôi tưởng em đang đùa nhưng khi thấy mắt em buồn hiu, tôi liền bỏ quyển sách xuống, ôm em vào lòng.

‘Sao thế?’



Tôi xa Việt Nam từ năm 18 tuổi. Dù đã học hết cấp 3 và đã làm không biết bao nhiêu bài tập làm văn, viết không biết bao nhiêu bài nghị luận để nộp cho các thầy cô giáo nhưng đến hôm qua tôi mới nhận ra tôi xa tiếng Việt lâu quá rồi. Hàng ngày tôi vẫn lên những trang như Vnexpress để đọc tin tức về Việt Nam, vẫn vào các diễn đàn để xem mọi người đang tranh luận về những chủ đề gì. Tôi vẫn hiểu hết những gì mọi người nói nhưng đầu óc tôi càng ngày càng ít suy nghĩ bằng tiếng Việt. Tôi đã phải ngồi đến cả phút, viết đi viết lại từ ‘ngoắt nghéo’ mà không biết mình viết vậy có đúng chính tả không. Michael đã trở lại Melbourne để bắt đầu thu xếp cho kế hoạch tôi sẽ làm việc lâu dài ở Seoul. Ở Melbourne, tôi còn có vài người bạn Việt Nam để thỉnh thoảng nói chuyện bằng tiếng Việt, chứ ở Seoul này tôi không biết ai hết và như thế lại càng ít cơ hội sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ hơn. Không chỉ có ngôn ngữ mà còn vô số vấn đề khác trong cuộc sống hàng ngày của tôi đều gắn chặt với văn hoá, chính trị và kinh tế của Australia, và giờ đây đang dần dịch chuyển sang Hàn Quốc. Những gì đang xảy ra ở Việt Nam càng ngày càng thấy xa vời.

‘Em sợ em đang quên mất mình từ đâu đến,’ tôi nói với Philip.



Ba tôi người Hàn, mẹ tôi người Hàn, tôi cũng có một cái tên tiếng Hàn nhưng như thế không có nghĩa là tôi chưa bao giờ thắc mắc mình thực sự là người nước nào. Tôi sinh ra ở Mỹ, từ bé đến lớn nói tiếng Anh thạo hơn tiếng Hàn, thuộc lịch sử Mỹ hơn lịch sử Hàn, đọc sách truyện Mỹ nhiều hơn sách truyện Hàn, vậy ngoài dòng máu của ba mẹ đang chảy trong người tôi, thì phần Hàn Quốc của tôi là ở đâu? Đã có một thời gian tôi khủng hoảng tinh thần khi đi tìm kiếm nguồn gốc thật của mình.

‘Izzy, look.’ Tôi lay vai em và chỉ cho em những đàn ngỗng trời đang miệt mài bay về phương Nam để tránh mùa đông không còn cách xa là bao nữa. ‘Em biết có bao nhiêu chú ngỗng con sẽ được sinh ra ở phương Nam không? Những chú ngỗng con đó đến mùa sau vẫn tìm về phương Bắc, và nhiều năm sau đó cho dù bay qua bay lại giữa hai phương bao nhiêu lần đi nữa, những chú ngỗng sẽ mãi là những chú ngỗng.’

‘Không bị biến thành vịt chứ?’ em hỏi.

‘Không,’ tôi quả quyết trả lời, ‘ngay cả khi chú ngỗng đó đang yêu say đắm một cô vịt.’

Em cười nghiêng ngả rồi nhặt quyển từ điển lên phang tôi.

‘Cô gái Việt Nam nào cũng bạo lực như em à?’ tôi ấm ức hỏi.

Em vội đặt quyển sách sang bên, xích lại gần, xoa chỗ đau cho tôi và nhìn tôi vẻ biết lỗi.

‘Vết thương này không thể chữa lành bằng cách ấy đâu,’ tôi làm già.

‘Thế chữa bằng ẩm thực được không?’ em mở chiếc giỏ mây để đầy đồ ăn trưa ra mời mọc. Tôi cũng thấy khá đói nhưng chưa đến mức cần ăn ngay nên nhăn mặt lắc đầu. Chắc vì luôn thấy tôi hào hứng với đồ ăn của mình trong khi hôm nay lại dửng dưng, em nghĩ tôi giận thật nên ngồi cắn ngón tay, thỉnh thoảng liếc sang tôi. Bây giờ mà có nhân viên nào của em đi qua để nhìn thấy Phó chủ tịch của mình như thế này thì hay nhỉ. Nhưng bãi cỏ em chọn hơi khuất sau một hàng cây um tùm nên chẳng mấy ai qua lại và hình như em cũng phát hiện ra điều đó vì tôi thấy em nhỏm người dậy hôn chụt lên môi tôi.

‘Hừm… đây không phải là US hay Australia đâu nhé. No kissing in public areas,’ tôi nghiêm giọng nhắc.

‘That’s bbo-bbo not kiss,’ em lý luận.

Đến lượt tôi không nhịn được cười vì chẳng biết em đã học lỏm được từ ‘bbo-bbo’ ở đâu.

‘Thế em biết ‘ki-seu’ là gì không?’ tôi hỏi và ngay khi em vừa lắc đầu, tôi kéo em lại gần để giải thích bằng môi và lưỡi của mình. Ồ, phải nói là ‘French ki-seu’ thì đúng hơn nhưng khi nào em tra từ điển và phát hiện ra điều đó thì hẵng hay.




Sáng thứ 7 tuần tiếp theo, khi tôi đang mơ mình là một cô vịt đang nằm cùng chú ngỗng của mình trên một chiếc đệm cỏ êm mượt ở phương Nam thì bị bế bổng lên. Tôi sợ suýt rơi tim ra ngoài vì nghĩ mình đã bị một tên thợ săn nào tóm cổ, nhưng hoá ra đó là Philip. Đến lúc tôi hoàn hồn thì thấy mình đã đứng trước gương trong phòng tắm và bị bắt phải đánh răng, rửa mặt. Philip còn đứng kè kè bên cạnh, giục tôi làm thật nhanh không muộn giờ. Muộn giờ gì chứ? Có hẹn hò gì đâu nhỉ? Hay có bí mật gì hay ho cho tôi?

Nhưng tôi chưng hửng khi nhận ra ra bí mật đó là một bộ quần áo thể thao mà Philip chìa ra ngay sau khi tôi vừa lau khô mặt. Tôi né người ra xa khỏi bộ đồ, cảnh giác hỏi: ‘For what?’

‘Exercise,’ Philip trả lời gọn lỏn và tiếp tục dứ nó về phía tôi.

‘Why?’

‘Tại sao chỉ mình anh cần đẹp mà em không cần đẹp chứ?’

‘Em lúc nào mà chả đẹp rồi? Chẳng cần làm gì vẫn đẹp,’ tôi cãi cho dù chẳng tin tí ti gì lời mình nói và Philip xem chừng biết tỏng những gì tôi đang nghĩ.

‘Coi em xem, da thì trắng xanh, cơ bắp thì lỏng lẻo…’ vừa nói, Philip vừa nhấc cánh tay của tôi lên, nắn nắn phần bắp tay.

‘Con gái thì phải mềm mại,’ tôi vớt vát.

‘Mềm mại hay nhẽo nhèo?’

Tôi quắp các ngón tay, chồm tới để cào Philip nhưng Philip đã nhanh tay vứt lại bộ quần áo rồi chạy ra ngoài đóng cửa phòng tắm lại và nói với vào trong.

‘5 phút nữa mà em không xong, anh sẽ vào thay đồ cho em đấy.’

Bộ đồ thể thao Philip mua cho tôi rất vừa vặn, cả đôi giày cũng vừa cứ như tôi tự đi chọn cho mình vậy. Nhưng nghe tôi khen, Philip chẳng lấy làm sung sướng lại quay ra hỏi:

‘Thế em có biết bạn trai mình đi giày cỡ bao nhiêu, mặc quần áo cỡ nào không?’

Tôi im thít vì mù tịt về cỡ giày và quần áo của Philip. Do thấy rõ rằng mình là một cô bạn gái tồi, thế nên tôi đành phải giả bộ biết điều, ngoan ngoãn lui cui đi theo Philip ra vườn hoa gần nhà. Nói là gần nhà nhưng chắc cũng hơn 1.5km và khoảng cách đó đủ làm tôi thở ra đằng tai khi phải bắt kịp với tốc độ đi bộ của Philip. Tôi vừa đi, vừa than trách tạo hoá bất công bắt tôi yêu một đôi chân dài ngoẵng bước một bước bằng tôi bước bước rưỡi. Đến chỗ vườn hoa tôi định ngồi nghỉ thì Philip nói đấy chỉ là phần ‘warm up’, giờ đến lúc chạy. Tôi chạy được khoảng 500m thì chịu không nổi, đứng dựa vào cột đèn để thở. Philip trở lại kéo tôi chạy tiếp nhưng tôi ôm chặt lấy cây cột đèn để phản đối. Thấy có mấy người xung quanh bắt đầu để ý đến vụ co kéo của chúng tôi, Philip đành nhượng bộ. Tôi sẽ đi bộ còn Philip thì chạy.

Tôi đi được một vòng quanh vườn hoa thì Philip chạy được ba vòng. Mỗi lần chạy qua chỗ tôi, Philip lại cốc lên đầu tôi một cái làm tôi tức điên, lao theo để đấm đá. Nhưng tôi toàn đánh không khí vì làm sao mà đuổi kịp Philip chứ.



Đi bộ tập thể dục gì mà cứ như đi vãn cảnh. Thấy cây gì hay hay cũng dừng lại nhìn, thấy hoa gì đẹp đẹp cũng dừng lại ngó. Chẳng có chút tinh thần thể thao nào cả. Cứ lững thững thế kia thì khác gì ngồi nhà chứ? Phải cốc thêm cho cái nữa mới được.



Sau nhiều vòng đi bộ, tôi nói vậy vì đầu óc tôi không còn đủ tỉnh táo để đếm chính xác nữa, Philip mới đồng ý để tôi về. Chân tôi nặng như hai cục chì và khủng khiếp hơn nữa là đường về nhà còn hơi lên dốc.

‘Con trai Hàn Quốc hay cõng bạn gái lắm,’ tôi gợi ý.

‘Đấy chỉ là trong phim thôi. Em đã bao giờ thấy như thế ngoài đời chưa?’ Philip thản nhiên nói, chân vẫn bước đều.

Đúng là ở đây đã khá lâu mà tôi chưa bao giờ thấy chàng nào cõng nàng nào hết, mà có lần lại thấy một bà phải cõng ông chồng say khướt về nhà. Phim ảnh chỉ làm con người ta hoang tưởng. Hiện thực mới phũ phàng làm sao.



Trông em đi thất thểu ở phía sau, tôi thấy tội nghiệp em lắm, nhưng ai bảo tuần trước em chê tôi lười. Tôi cũng thấy mình hơi độc ác khi từ chối thẳng thừng lời gợi ý được cõng về nhà của em. Hôm nay chúng tôi đã chạy và đi bộ nhiều thật. Đến tôi cũng thấy hơi mệt. Chắc em đang hận tôi khiếp lên được nên qua lớp tường kính của dãy cửa hàng bên kia đường tôi thấy em ở đằng sau lén lút giơ nắm đấm về phía mình. Về đến nhà em tranh đi tắm trước vì nói là còn phải nấu bữa trưa, nhưng khi tôi xong phần tắm táp của mình thì tìm thấy em đã đang ngủ say tít trên sa lông từ lúc nào. Xem ra công cuộc cải thiện sức khoẻ của em sẽ tốn nhiều công sức của tôi đây.




Sáng chủ nhật, tôi lại bị nhấc bổng khỏi cái đệm cỏ của mình. Nhưng hôm nay tôi có lý do!

‘Em giặt bộ đồ thể thao rồi, vẫn chưa khô.’

‘Anh mua cho em hai bộ,’ Philip nói và chìa ra một bộ khác thật.



‘Người em đau lắm, đi cũng đau, ngồi cũng đau, thở cũng đau…’ em nhăn nhó nói như muốn khóc.

‘Nhưng hôm nay trông em xinh hơn hôm qua đấy,’ tôi động viên.

Em nhìn bộ mặt bất mãn của mình trong gương rồi rền rĩ: ‘Xinh đâu mà xinh?’

‘Ready in 5 minutes,’ tôi thông báo rồi đi ra.

‘Philip…’ em gọi theo nài nỉ nhưng tôi kiên quyết lắc đầu.



Những tháng ngày đau đớn về thể xác của tôi bắt đầu như thế đấy. Tuy nhiên về sau này, Philip nhận ra tôi cần ngủ đẫy giấc nếu không tôi sẽ lờ đờ cả ngày như một chú cá thiếu ôxy. Thế nên thay vì dựng tôi dậy vào buổi sáng, Philip qua rủ tôi tập thể dục vào buổi chiều. Philip còn nói những ai nhỏ người như tôi thì không cần chạy vì chạy sẽ đốt mất quá nhiều năng lượng, chỉ cần đi bộ cho khoẻ gân cốt là được rồi làm tôi mừng rơn. Đến mùa đông khi trời quá lạnh để tập thể dục bên ngoài, Philip lại mua cho tôi một thẻ thành viên cùng chỗ tập gym với Philip. Thỉnh thoảng tôi thử nắn tay, nắn chân của mình thì thấy săn chắc hơn thật, eo hình như cũng giảm được nửa phân. Hehehe…




Tôi không thích chụp ảnh. Đúng hơn là tôi không thích bị chụp ảnh. Mỗi lần nghe thấy ai đó xướng lên ‘Hãy chụp chung một kiểu nào’, tôi sẽ tìm cách lỉnh ra chỗ khác. Còn chẳng may tôi trốn không kịp thì cũng chớ có ai bảo tôi giơ ngón tay hình chữ V. Tôi luôn thấy những bức ảnh như thế thật gượng ép vì ai cũng cố làm cho mình trông vui vẻ hơn, xinh đẹp hơn con người thật của mình trong khi họ không biết rằng sự tự nhiên là có thần thái tuyệt vời nhất.

Tôi chỉ thích những tấm hình tự nhiên. Đó là khi người trong ảnh không biết mình đang được chụp. Lúc đó thì biểu hiện của khuôn mặt dù đang vui hay đang buồn sẽ là chân thật nhất, sinh động nhất, ấn tượng nhất.

Thế nên tôi quý vô cùng tấm hình Jared chụp lúc Philip đang ôm tôi ngủ trên chiếc sofa bed trong phòng khách của Muse. Có điều khó là tôi chỉ muốn giữ khoảng khắc riêng tư đó cho mình mình chứ không muốn gửi cho bất kỳ ai khác xem hết. Thật may, trong chuyến đi ra biển hồi cuối hè Shi Yeon có chụp cho tôi và Philip một tấm hình khác cũng rất đẹp. Khi đó tất cả hội cùng mon men đi ra một dải đá vươn ra biển để ngắm sóng và hoàng hôn. Tôi đứng trên một hòn đá tròn xoe, còn Philip đứng phía sau, hai tay ôm ngang eo tôi để giữ tôi khỏi ngã và cằm kê trên đầu tôi. Trong bức hình tôi và Philip nhìn chênh chếch về phía góc Shi Yeon chụp và cười hết cỡ vì tôi nhớ lúc đó có một người trong đoàn bị sóng đánh ướt hết người.

Khi phát hiện ra Philip có cài tấm hình đó trong ví của mình, tôi cũng quyết định gửi nó cho bốn cô bạn gái thân nhất ở Melbourne nhưng cẩn thận ghi thêm một loạt lưu ý cho các cô bạn thích buôn dưa lê.

‘Thông tin này bị giới hạn trong số những người  nhận trực tiếp email này. Ngăn cấm mọi hình thức in, sao và đăng tải trên các phương tiện truyền thông bao gồm Facebook, Myspace, Yahoo, Twister hay bất kỳ mạng xã hội nào. Mọi vi phạm dù vô tình cũng sẽ dẫn đến sự chấm dứt hoàn toàn việc chia sẻ thông tin về chủ đề này từ phía Izzy.’

Các cô bạn gái của tôi thì hiểu tôi quá rồi nên chúng lập tức gửi email lại cam đoan là sẽ không phát tán hình ảnh của tôi và Philip, nhưng cũng yêu cầu tôi lên Yahoo Messenger để cung cấp thêm thông tin. Sau đây là nội dung buổi conference trên Yahoo của chúng tôi.

gen_mama: this pic isn’t photoshoped right? You didn’t find him somewhere on the Internet then pasted yourself in his arms, right?

TramAnh: Tớ kiểm tra rồi. Là ảnh thật…

gen_mama:  người nước nào?

izzy_thecrab: Korean

Lilian2002: bao nhiêu tuổi?

izzy_thecrab: kém 3 tuổi

gen_mama: ohhhhhhhhhhhhhh myyyyyyyyyyyyy godddddddddddd

natalie_cutie: he's tall

izzy_thecrab: 1.86m

gen_mama: *fainted*

natalie_cutiechoked*

TramAnhgreen with envy*

Lilian2002: *slapping other girls to wake them up*

TramAnh: bao lâu rồi?

izzy_thecrab: 4 tháng

gen_mama: thế mà đồ đáng ghét này giờ mới nói với chúng mình

natalie_cutie: ngay cả khi chúng ta đã có chồng hết rồi

TramAnh: he looks like a sex bomb

Lilian2002: có đúng không?

izzy_thecrab: good kisser

gen_mama: ai hỏi phần hôn hít đâu, đừng có đánh trống lảng hmmmm grrrrrr

natalie_cutie: yêu cầu trả lời đúng câu hỏi hehehehehe

izzy_thecrabkhông tám những thông tin mật*

TramAnh: thôi, lần đầu tạm tha cho nó đi… nó gửi hình cho mình coi là tiến bộ lắm rồi…

gen_mama: làm sao mà biết nhau?

izzy_thecrab: hàng xóm

Lilian2002: freaking hell… hàng xóm của mình lúc trước già chát, hôi rình và suốt ngày ngáp…

natalie_cutie:I WANT A KOREAN BOYFRIEND!!!!!

TramAnh: hey, mà Philip làm nghề gì? Không phải nghề đào mỏ đấy chứ?

izzy_thecrab: www.helios.co.kr/director.shtml

Lilian2002: oohhhhhh…directorrr… master degreeee…someone with brain…

natalie_cutie: I WANT A KOREAN BOYFRIEND!!!!!!!

TramAnh: SHUT UP NAT … and get divourced first…

natalie_cutie:Izzy, Philip có anh em trai không?

gen_mama: Izzy, đi đâu rồi, sao im lặng thế?

izzy_thecrab: Philip is online… talking to him now

Lilian2002: add him in … add him in HERE. Bọn này muốn nói chuyện với Philip

natalie_cutie: yes yes

izzy_thecrab: nói chuyện gì?

TramAnh: đảm bảo sẽ lịch sự và sạch sẽ hahahahaha


Tôi gửi message cho Philip thông báo là các bạn tôi muốn nói chuyện với Philip, nhưng nhắn thêm là nếu Philip không muốn cũng không sao. Philip đồng ý, chỉ bảo tôi đợi một chút rồi hãy mời Philip vào conference. Khi tôi mời Philip vào conference trên Yahoo thì thấy hình avatar của Philip là một người lính đặc nhiệm mặc một bộ đồ chống bom to xụ, kín mít từ đầu đến chân. Các bạn tôi cười lăn lộn trên màn hình.

natalie_cutie: xem ra Izzy nói cho Philip nghe  toàn những điều tốt đẹp về chúng ta…

gen_mama: thì đây sẽ là cơ hội tốt để chúng ta đáp trả kekeke

TramAnh: Philip, ở nhà anh cũng phải mặc bộ đồ chống bom này à ?

L.Philip: Izzy chỉ bắt tôi mặc những lúc đi ra đường thôi.

gen_mama:thế là thế nào?

L.Philip:  Trong suốt 2 năm qua, các cô là những  người phụ nữ đầu tiên được nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi đấy.

Lilian2002: IZZYYYYYYY…

gen_mama: tớ sẽ qua nhà nó và cào xước chiếc Peugoet

natalie_cutie: good idea! nhổ thêm mấy cái phím piano nữa kekeke

L.Philip: ooops… Izzy, anh nói gì sai à?

TramAnh:Izzy kể mới quen anh được 4 tháng trong khi anh nói 2 năm… she lied to us

L.Philip: 4 months? ehhhh…. as her boyfriend, yes

natalie_cutie:vậy thời gian trước đó, anh không phải là bạn trai của Izzy à?

L.Philip: nope… chỉ được làm hàng xóm thôi, có lúc còn không được làm cả hàng xóm nữa

natalie_cutie:damn… khoảng đó thời gian đủ cho mình ly dị và chuyển sang Seoul…

TramAnh: LOL

Lilian2002: Nat will hate Izzy for life hahahaha

gem_mama: mà Izzy lại  trốn đâu rồi?

izzy_thecrab: I’m here

Lilian2002: vẫn phải phạt vì đã quen Philip 2 năm nhưng không hé một lời với chúng ta… giờ mới biết sự tin tưởng của nó với chúng ta ở mức ZERO…

izzy_thecrab: *không bán tin tức cho báo lá cải*

L.Philip: vậy Izzy không hề kể với các cô về hàng xóm ở Seoul à?

natalie_cutie:not even half a word…

gem_mama: Philip, don’t talk to her tonight

Lilian2002: and don’t kiss her

TramAnh: and don’t have … oh… I promised to behave…don’t do ‘that’ thing with her…


Mấy cô bạn tôi còn hành hạ Philip thêm nửa tiếng nữa mới tha. Tôi tưởng sau khi thoát được khỏi cuộc conference, Philip sẽ lập tức chạy khỏi cả Yahoo cho chắc ăn nhưng không ngờ vẫn online và gửi message riêng cho tôi.

L.Philip: anh có nên nghe theo lời khuyên của các bạn em không?

izzy_thecrab: ???

L.Philip: không nói chuyện với em, không hôn em và không làm chuyện ấy với em …

izzy_thecrab: anh đang nói chuyện với em đây thôi, còn anh đang ở nhà anh thì làm sao hôn em được

L.Philip: ừ nhỉ… chẳng làm được cả chuyện kia nữa

izzy_thecrab: hey…

L.Philip: đằng nào anh cũng đang nói chuyện với em rồi nên quyết định sẽ không nghe theo 2 lời khuyên sau  nữa… anh đến nhà em đây

izzy_thecrab: PHILIP

L.Philip: yes, anh đến ngay đây

izzy_thecrab: PHILIP

L.Philip: okay…  không cần gọi anh to thế đâu, anh đến ngay mà

izzy_thecrab:em gọi để báo em đổi mã số cổng rồi… anh không vào được đâu

L.Philip: anh sẽ trèo tường vào

izzy_thecrab: đổi cả mã số cửa luôn

L.Philip: FINE… em ác với anh như vậy thì đêm nay sẽ thấy hối hận cho mà xem. Đừng hòng mong anh ở lại trong giấc mơ của em nhé. GOOD BYE!!!




Tôi có muốn làm chuyện đó với em không? Tất nhiên là rất muốn rồi, có điên mới nói không. Nhưng em đã sẵn sàng cho việc đó chưa? Tôi cũng cảm nhận được sự khao khát từ phía em. Những nụ hôn của chúng tôi càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn và dần trở nên không đủ. Nhưng em chưa sẵn sàng và vì thế tôi sẽ không vội vàng ép buộc mà sẽ đợi đến khi em thực sự muốn trở thành người đàn bà của tôi một cách trọn vẹn nhất.

Ừm… chỉ hy vọng em đừng bắt tôi đợi quá lâu.

Bạn đang cười gì thế?

Suỵt!!!

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 11:59 AM
Chapter 26 - Tokyo rose (Part 1)

‘Jared, hôm trước tôi hỏi Izzy thích hoa gì, cô ấy nói là Tokyo rose. Nhưng tôi đi hỏi mấy hàng hoa mà không ai biết loại hoa hồng đó là hoa hồng gì.’

Lời tâm sự của tôi vừa dứt thì Jared phá lên cười, ngã cả ra khỏi ghế. Tôi đoán chắc mình lại bị em cho mắc lỡm rồi.

‘Anh vẫn còn chưa hiểu bạn gái mình sao?’ Jared vừa hỏi vừa rút một tờ khăn giấy chấm chấm mắt.

Tôi thộn mặt ra nghĩ ngợi một hồi rồi dè dặt đoán: ‘Thế Tokyo rose không phải là một loại hoa hồng à?’

Jared lại một tay ôm bụng cười, một tay xua xua về phía tôi, sau đó ra hiệu cho tôi lấy hộ chiếc laptop ở đầu kia quầy bar. Jared bật máy lên, tìm kiếm một lúc rồi xoay màn hình về phía tôi. Trên màn hình là website của một nhà hàng Nhật Bản ở Melbourne với menu đặc biệt là sashimi cá hồi với những lát cá màu hồng cam được cuốn thành những nụ hoa nhỏ nhắn bên trên có rắc thêm những hạt trứng cá trông rất ngon. Và tất nhiên, tên gọi của món sashimi đó là Tokyo Rose.

Hừm. Xem ra một bữa tối với hoa hồng và nến thơm mà tôi đang dự tính trong đầu không phải là mong ước của em rồi.

‘Confetti hay những quả bóng bay hình trái tim màu hồng cũng không có trong từ điển lãng mạn của bạn tôi đâu,’ Jared nói tiếp như đoán được tôi đang nghĩ gì trong đầu.

‘Thế thì là cái gì?’ tôi hỏi Jare.

Nhưng Jared nhún vai nói: ‘Bạn gái anh chứ đâu phải bạn gái tôi đâu nên anh phải tự lo thôi.’

Tôi thấy thật tức cái sự giúp đỡ nửa vời của Jared nhưng cũng hiểu nếu Jared nói hết cho tôi biết thì những gì tôi làm theo còn ý nghĩa gì nữa chứ.

Còn bạn hẳn đang thắc mắc tại sao tôi lại muốn tổ chức một bữa tối lãng mạn với em phải không?



Không biết có phải là nhờ Philip ép buộc tôi tập thể dục đều đặn vào các ngày cuối tuần không, hay vì thỉnh thoảng Philip lại hỏi thăm với vẻ lo lắng, hay vì cả hai mà mùa đông năm nay vai tôi không đau nhiều như mùa đông đầu tiên ở Seoul. Tuy nhiên, ác cảm của tôi với tuyết vẫn không hề giảm sút. Những bông tuyết đầu mùa lại bắt đầu rơi và với tôi chúng vẫn không đẹp lên chút nào, nhất là những ngày có mặt trời, những đống tuyết không chịu tan chỉ làm tôi thêm chói mắt khi lái xe.

Sáng nay thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là quài tay với lấy chiếc điện thoại, bật phần dự báo thời tiết lên xem. -1C ấm hơn hôm qua 2 độ nhưng đêm qua tuyết lại rơi tiếp. May mà tối qua tôi đã cố tình đậu chiếc Chrysler ngay trước cổng để sáng nay chỉ phải đi một khoảng cách tối thiểu ở ngoài trời trước khi lên xe. Ăn một gói mỳ cay cho bữa sáng để làm ấm người, pha thêm cho mình một cốc trà nóng để đem theo uống khi lái trên đường, tôi nhặt chùm chìa khoá lên, hít một hơi thật sâu như chuẩn bị đi đánh trận rồi mới tiến ra cửa.

‘Em đi làm chưa?’ Philip gọi điện khi tôi vừa hé mặt ra khỏi cửa.

‘Còn cách xe 5 bước chân,’ tôi báo cáo.

‘Nói chú Goo đường cao tốc em thường đi vừa có tai nạn nhé. Anh phải chuyển sang đường nhỏ để tránh tắc đường đấy.’

‘Hôm nay em tự đi. Chú Goo đang nghỉ phép.’

‘Thế để anh qua đón. Hôm nay mặt đường rất trơn, nguy hiểm lắm.’

‘Không sao đâu. Có 15 phút chứ mấy. Mất công anh vòng lại.’

‘Mất công anh chứ mất công em đâu?’

‘Nhưng chiều nay em còn muốn chạy qua chỗ Jare.’

‘Nghe lời anh nào. Ngồi yên trong nhà và đợi anh,’ Philip ra lệnh rồi cúp máy.

Tôi quay vào nhà, đun nước để pha thêm một cốc trà cho Philip rồi ngồi đợi. Mẹ mà biết tôi chịu nghe lời Philip như thế thì chắc chắn sẽ gọi Philip là thiên thần. Tôi cũng đã gửi hình của Philip cho gia đình và giới thiệu ngắn gọn đây là bạn trai của tôi. Đúng như tôi dự đoán, mẹ lập tức gọi điện sang và thả liên tiếp từng chùm câu hỏi về các thể loại kế hoạch ngắn hạn và dài hạn của hai chúng tôi cho đến khi tôi cáu um lên thì mẹ mới chịu công nhận là quan hệ của tôi và Philip mới bắt đầu có vài tháng. Mấy hôm sau, anh trai tôi lại gọi điện nhưng không phải để thẩm vấn mà để kể rằng mẹ đem hình của Philip đi khoe khắp nơi cứ như Philip là người đã cứu mẹ khỏi nguy cơ khủng bố của một kẻ đánh bom liều chết là tôi vậy.

‘Chúng nó lại rủ đi trượt tuyết,’ Philip nói trong khi mắt vẫn chăm chú quan sát các xe xung quanh mình. Mặt trời buổi sáng làm tuyết mới rơi hồi đêm hơi tan ra khiến đường hôm nay như bị phủ một lớp băng mỏng. Philip đã dịch lại cho tôi nghe các thông báo trên radio về tai nạn trên nhiều tuyến đường. Tôi cũng thấy may là mình đã nghe lời Philip không tự lái xe đến văn phòng.

‘Bao giờ?’ tôi hỏi.

‘Tuyết cứ rơi nhiều thế này thì hai tuần nữa là tha hồ trượt,’ Philip hào hứng trả lời.

‘Em… không đi có được không?’ tôi rụt rè hỏi tiếp.

‘Không sợ anh gặp cô nào trong thang máy à?’ Philip liếc mắt sang hỏi lại.

Chẳng cần đợi đến cái thang máy ở khu trượt tuyết mà ở văn phòng, trong toà nhà, trên đường, ngoài phố, đâu đâu tôi cũng sợ Philip gặp ai đó đặc biệt mà quên béng mất sự tồn tại của tôi. Nhưng không lẽ lúc nào tôi cũng dính chặt lấy Philip? Ngay cả khi vai trái của tôi ớn đến chết khu trượt tuyết trắng toát tứ bề đó?

Đêm hôm qua tôi lại lên Yahoo Messenger nói chuyện với bốn cô bạn thân ở Melbourne. Natalie thông báo với cả bọn là vừa nộp đơn ly dị. Tất nhiên Nat ly dị không phải vì muốn có bạn trai Hàn Quốc giống Philip mà vì đã chán ngấy ông chồng lười biếng, vô tích sự. Chúng tôi thương bạn vô cùng nhưng hiểu rằng ly dị là giải pháp tốt nhất để giải thoát cho bạn mình khỏi một cuộc sống toàn áp lực. Nhưng ngoài những câu an ủi, chúng tôi còn phân tích cho Nat hiểu là kết quả của ngày hôm nay cũng có một phần lỗi của cô ấy. Natalie có tên Việt là Hoài, được cha mẹ người Australia nhận làm con nuôi khi mới 1 tuổi. Đến năm 25 tuổi, bạn tôi trở về Việt Nam để tìm cha mẹ đẻ nhưng trại trẻ mồ côi nơi Nat sống năm đầu tiên của cuộc đời mình đã không còn nữa và người vú nuôi khi đó đã quá già, cũng chẳng biết gì về cha mẹ đẻ của Nat. Bạn tôi đau đớn khi biết rằng nguồn gốc của mình đã bị chôn vùi mãi mãi và cũng từ đó Nat khao khát có một cuộc sống gia đình của riêng mình, theo cách mà mình muốn. Vì vậy cô ấy đã vội vàng kết hôn, sinh con và cho đi tất cả những gì mình có trong khi không yêu cầu gì từ người bạn đời ngoài việc bắt anh ta luôn ở bên mình. Nat đã biến chồng mình thành một thứ để sở hữu. Nhưng cho dù luôn được chăm bẵm đến sáng loáng và bảnh bao, chồng Nat mất dần nhu cầu cần sự quan tâm và yêu thương từ vợ vì anh ta đã có thừa, vì anh ta cảm thấy không thể thoát khỏi nó.

Những người từng trải hẳn sẽ khuyên bạn và tôi rằng hãy giữ tình yêu giống như giữ một quả bóng bay. Hãy ôm nó đủ chặt để nó khỏi bay đi mất, nhưng đừng quá chặt vì nó có thể bị nổ tung. Vậy nên cho dù tôi luôn sợ mất Philip, tôi phải kìm mình để không đi theo Philip mọi lúc, mọi nơi. Tôi phải cho Philip những khoảng không gian riêng tư và tìm cho bản thân những mối quan tâm khác. Tôi phải để cho Philip cần mình nhiều như tôi cần Philip vậy. Tôi phải học cách tính toán trong tình yêu, không phải vì sợ mình sẽ bị thiệt, mà là để nó được cân bằng vì chỉ những thứ cân bằng mới tồn tại được lâu dài.

‘Sợ chứ,’ tôi nói thật suy nghĩ của mình cho Philip, ‘nhưng em đã cài đặt một thiết bị đặc biệt vào người anh rồi. Bất cứ cô gái nào chạm vào người anh, thiết bị đó sẽ lập tức gửi cảnh báo cho em.’

‘Khi đó em sẽ chạy đến và xử lý cô ta à?’

‘Đâu cần mất công như vậy. Em chỉ cần ngồi nhà và bấm nút. Người anh sẽ lập tức toả ra một mùi hôi khủng khiếp khiến cô ta chạy mất dép. Vũ khí sinh học - vũ khí chiến tranh của những phụ nữ chân chính ở thế kỷ 21.’

Philip cười gập cả người khiến trán đập vào chỗ bấm còi trên tay lái. Người lái xe đằng trước giật mình vì tiếng còi mà chẳng hiểu mình làm sai điều gì liền quay lại mắng Philip sa sả.

‘Anh cứ đi bảo vệ chức vô địch của anh đi, em sẽ ở nhà nấu lẩu cho cả nhóm,’ tôi đề nghị.

Philip quay sang nhìn tôi trìu mến rồi đưa tay kéo nhẹ đầu môi trên của tôi và hứa:

‘Anh nhất định sẽ vô địch.’

Đến garage của toà nhà, tôi suýt bị trợ lý của Philip nhìn thấy. May mà tôi hụp đầu xuống núp kịp và Philip phải giả vờ ngồi nán lại trong ô tô để nghe điện thoại khi thấy người trợ lý định dừng lại đợi mình.

‘An toàn rồi,’ một lúc sau Philip thông báo rồi giữ chặt mặt tôi và nói nhanh khi tôi định cự lại, ‘Lại có xe sắp đến kìa, để anh hôn đi nếu không họ sẽ nhìn thấy thật đấy.’

Bạn đã bao giờ vừa hôn ai lại vừa phải trông chừng để khỏi bị phát hiện chưa? Nếu chưa thì hãy thử đi. Tôi đảm bảo với bạn rằng đó là sự lén lút đáng để mạo hiểm đấy.




Lũ bạn tôi hú hét vang khu trượt tuyết khi trước lúc về lại Seoul, tôi thông báo cho cả nhóm là em đã làm sẵn mấy nồi lẩu để đợi chúng tôi ở nhà.

Hai hôm trước khi thấy tôi lò dò đến điểm hẹn một mình, cả bọn đã bắt tôi quay về để đón em đi cùng. Chỉ đến khi tôi lấy cái vai đau của em ra để doạ, chúng mới thụt lùi. Tôi cũng chẳng hiểu sao các bạn tôi quan tâm tới em đến vậy. Mỗi lần gặp mặt, ngoài Shi Yeon hay nói chuyện với em, mấy thằng con trai còn lại đâu có nói chuyện nhiều với em đâu vì cả lũ vẫn trao đổi phần lớn bằng tiếng Hàn, chỉ thỉnh thoảng mới nói vài câu tiếng Anh. Nhưng giờ tôi thấy chúng đã coi em như một phần không thể thiếu của nhóm. Khi tôi đem chuyện này ra thắc mắc, Min Soo trả lời vì khi có em ở bên cạnh, chúng mới thấy tôi thư giãn hoàn toàn, còn nếu không, một phần tâm trí của tôi như đã đi theo em rồi. Cho dù Min Soo nói với giọng đùa cợt, tôi vẫn chợt thấy khó chịu. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gắn kết với ai theo cách đó. Đó có phải là sự lệ thuộc không? Dù có yêu em hơn bản thân mình, tôi cũng không thể chấp nhận rằng sự tồn tại của mình lệ thuộc vào sự hiện diện của em. Tôi không thể lệ thuộc vào bất kỳ ai được.

Tôi là một cá thể độc lập đã, đang và sẽ tự quyết định sự tồn tại của mình.

Chính vì thế khi em để tôi đi đến khu trượt tuyết một mình, tôi đã không nài nỉ em đi cùng. Tôi hiểu ra mình cần có những khoảng thời gian riêng và em cũng vậy. Có lẽ em không muốn đi không hẳn vì cái vai đau mà vì em có những việc khác muốn làm. Đi ăn trưa với In Na hay đi shopping với Jare chẳng hạn, những việc mà em chẳng bao giờ kêu tôi đi cùng vì em biết tôi không thích. Vậy nên hai ngày ở khu trượt tuyết, tuy nhớ em, nhưng tôi vẫn quyết định vui vẻ chia sẻ kỳ nghỉ với những người bạn cùng sở thích và tất nhiên bảo vệ thành công chức vô địch của mình, mặc kệ Seu Long hậm hực thêm 1 năm nữa.



Lũ bạn tôi lại làm náo loạn một lần nữa khi thấy bếp và phòng khách của tôi đã thành bốn bàn lẩu nghi ngút khói và đầy ắp các loại thịt, rau và nấm. Tôi thấy mắt em sáng long lanh vì vui khi các bạn tôi hào hứng đánh chén tất cả thức ăn em đã chuẩn bị. Sau bữa tối, em còn bày ra một loạt trò chơi khiến lũ bạn tôi quá nửa đêm vẫn không chịu ra về cho dù hôm sau đứa nào cũng phải dậy sớm để đi làm. Cuối cùng tôi phải đá từng đứa một ra cửa cùng với lời hứa của em sẽ sớm tổ chức lại một buổi như hôm nay.

Đó chính là lý do mà tôi muốn có một bữa tối lãng mạn với em. Chỉ riêng hai chúng tôi. Như một lời cảm ơn.

Nhưng thế nào là lãng mạn với em nhỉ? Tôi không ngờ đi tìm khái niệm lãng mạn của một người phụ nữ lại khó thế.




Business functions. Bạn có bao giờ thắc mắc tại sao họ không gọi là business party mà lại gọi là business function không? Tại vì ở đó bạn không được nói to, không được cười to, phải mặc những bộ cánh trang trọng, đi lại trên những đôi giày cao chót vót, cầm dao dĩa đúng kiểu, uống những ngụm thật nhỏ, ăn những miếng thật bé. Tóm lại là rất kiểu cách và rất mệt. Nếu không vì công việc, tôi chả bao giờ ló mặt đến những buổi function như thế. Ở nhà, mặc một bộ đồ lụng thụng, gác hai chân lên bàn và uống nước cam thẳng từ chai sướng hơn nhiều. Thế nhưng hôm nay tôi, Mr. Kang và Da Jung vẫn phải đi đến một buổi business function. Chả là tòa nhà tổ chức một buổi tiệc kỷ niệm 5 năm kể từ ngày đi vào hoạt động. Họ muốn cảm ơn tất cả các khách hàng đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Họ cũng tự hào mình là tòa nhà có rất nhiều công ty nước ngoài đến thuê nên trong buổi tiệc này muốn làm nổi bật điểm đó. Đó chính là lý do tôi phải nhờ cô bạn Genieve gửi gấp cho mình một bộ áo dài từ Melbourne để mặc vào dịp này. Tôi còn quên không nói Genieve gửi cho mình một miếng dán hình lá cờ Australia để dán lên má để thể hiện tôi là người Việt, còn công ty của tôi là công ty từ Australia. Đùa chút thôi. Tôi mà bước vào buổi tiệc với một bên má xanh lét, chắc họ sắp tôi riêng một bàn quá. Không biết nếu thế, Philip có dám đến ngồi cạnh tôi không nhỉ?

Philip vừa nhắn tin cho tôi mấy phút giục tôi đến buổi function sớm, hoá ra Philip cũng không thích những buổi tiệc tùng kiểu cách, nhưng tôi vẫn còn phải đợi bên kế toán để duyệt nốt bản kế hoạch giải ngân cho tháng tới.



Nhà hàng mà toà nhà đặt tiệc không lớn nhưng cực kỳ sang trọng. Hôm nay không đón khách ngoài mà dành trọn hai tầng để đón khoảng 150 khách từ toà nhà của chúng tôi. Vì đã gần đến mùa Giáng Sinh nên buổi tiệc hôm nay được trang trí bằng những bông calla lily đỏ rực với những chiếc cuống dài xanh mướt và những dải ruy băng phủ nhũ vàng.

Tôi đứng ở lan can gác hai suy nghĩ vẩn vơ sau khi đi chào hỏi một vòng. Cũng trong một buổi tiệc như thế này năm ngoái tôi đã gặp Mr. Kang và chẳng thể ngờ trong một năm qua, có bao nhiêu điều đã thay đổi. Một năm tới sẽ thế nào nhỉ? Sẽ tốt hơn hay sẽ xấu đi? Giáng sinh năm đầu tiên tôi gặp em, mọi thứ xem đang chừng thật hoàn hảo rồi bỗng trở nên tồi tệ nhanh tới mức tôi không thể kiểm soát nổi tình hình. Giáng sinh năm sau, tôi mở tin nhắn cũ của em ra xem rồi xoá nó đi vì nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại em nữa vậy mà giờ đây em lại đang ở đây, ngay bên cạnh tôi. Giáng sinh năm tới sẽ thế nào đây?

‘Họ nên giảm giá thuê văn phòng cho chúng ta hơn là mời chúng ta đến buổi tiệc tốn kém này,’ thư ký của tôi đã quay trở lại với hai ly champagne trên tay.

‘Thế lúc trước anh đề xuất tôi mua BMW cho công ty làm gì? Khách hàng của chúng ta sẽ nói hãy đi Kia và giảm giá hợp đồng cho họ,’ tôi trêu lại.

Trợ lý của tôi cười hề hề và nói thêm gì đó nhưng tôi chẳng nghe thấy nữa vì ở tầng dưới, em vừa bước vào cửa. Hôm nay em lại mặc bộ quần áo đó, the most sexy attire, nhưng không phải màu đen mà chiếc áo dài lần này giống như một lớp voan hoa mỏng bay lượn theo từng cử động nhỏ nhất của em. Em hơi làm tóc một chút, để những lọn tóc đen nâu tỉa ngắn ôm theo khuôn mặt và làm điệu bằng một chiếc bờm mảnh lấp lánh. Em đứng ở sảnh, ngơ ngác và rụt rè như một cô gái lần đầu tiên đến một buổi dạ tiệc. Nhưng ngay khi Mr. Kang dẫn em tới giới thiệu với một người đàn ông trung niên lịch sự trong bộ vest đen, em lập tức trở nên đầy tự chủ và quyết đoán khi bắt tay và nói chuyện với ông ta. Tôi đứng nguyên ở trên tầng hai, dõi theo em đi vòng quanh ở tầng dưới để chào hỏi mọi người.



Philip ở đâu cơ chứ? Hối tôi đến rồi trốn mất ở góc nào khiến tôi đi vòng quanh cả lượt mà vẫn không thấy đâu. Sau khi dẫn tôi đi chào hỏi hết những người đáng chú trọng nhất trong toà nhà, Mr. Kang đã tách khỏi tôi để trở lại nói chuyện tiếp với mấy người mà theo ông cần quan tâm đặc biệt. Chúng tôi vẫn theo kế hoạch cũ, ở Seoul này, Mr. Kang vẫn là bộ mặt chính của công ty, những người không liên quan sẽ không biết rõ vai trò thực sự của tôi ở đây là gì. Đứng với tôi được mấy phút, Da Jung cũng xin phép ra nhóm những người trợ lý để nói chuyện. Việc này cũng đã được lên kế hoạch trước. Những người trợ lý cũng có rất nhiều thông tin cần thu thập trong những buổi tiệc như thế này. Cuối cùng tôi lại là người rảnh rang nhất. Philip ở đâu cơ chứ? Tôi nhón chân ngó nghiêng dù biết rằng nếu Philip mà đang đứng quanh đây thì với chiều cao như thế, tôi chẳng cần nghển cổ lên sẽ vẫn thấy.



Em xoay xoay ly champagne vẫn còn nguyên trên tay rồi sốt ruột nhìn quanh, tôi biết là em đang tìm mình. Khi em phụng phịu thở dài vì không thấy tôi ở tầng một, tôi biết là em đang trách tôi dữ lắm.

‘Nhìn đi đâu đấy? Anh ở trên này cơ mà,’ tôi gọi thầm trong đầu.

Và như nghe thấy tiếng gọi của tôi, em đột ngột quay đầu lại, nhìn thẳng lên chỗ tôi đang đứng. Khi mắt em sáng bừng vì nhận ra tôi và miệng em nở một nụ cười e thẹn, tôi thấy trong ngực mình có gì đó vừa tan chảy thành một luồng chất nóng tràn ra khắp người.



‘Kia rồi!’ tôi reo lên trong lòng khi thấy Philip đứng tì tay trên lan can tầng hai nhìn xuống mình, miệng cười mỉm và đầu hơi nghiêng sang bên như thầm gửi một lời chào. Tôi quên hết những người xung quanh, không gian trở nên im bặt, không còn thấy cả tiếng violon trên sân khấu hay tiếng mọi người đang cười nói. Cả buổi tiệc dường như biến mất chỉ còn lại Philip đang đứng đó, nhìn tôi. My Philip!

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 12:00 PM
Chapter 26 - Tokyo rose (Part 2)

Mr. Kang và Da Jung đều trở lại bên cạnh tôi khi người dẫn chương trình mời mọi người hướng về phía sân khấu nghe người quản lý toà nhà phát biểu. Philip cùng người trợ lý cũng đã xuống tầng 1. Lời cảm ơn của người quản lý toà nhà, tôi nghe câu được câu mất vì Philip đang đứng ngay cạnh tôi, một ngón tay kín đáo vuốt nhẹ lên mu bàn tay của tôi. Cả người tôi nóng ran.

Sau bài phát biểu, người của nhà hàng bắt đầu đưa khách tới các bàn tiệc. Tôi và Philip tuy bị xếp ngồi ở hai bàn khác nhau nhưng không xa nhau mấy. Suốt buổi tiệc, ngoài những lúc phải trao đổi những câu xã giao với các vị khách ngồi cùng bàn, tôi lại nhìn sang phía Philip ngồi và không ít lần tôi thấy Philip cũng đang nhìn mình. Tôi ăn mà không biết mình đang ăn gì, uống mà không để ý mình đang uống gì. Những cái liếc mắt lén lút, những nụ cười đầy ẩn ý chỉ riêng tôi và Philip hiểu khiến tôi có cảm giác rằng mình đang có bữa tối lãng mạn nhất trong đời.



Cái quái gì vậy? Tôi quên phéng cả việc mình đang định tiến tới chào một người quen ở cùng tầng khi thấy tên có vấn đề đang đi về phía bàn em ngồi. Tên dở người đó tại sao lại ở đây nhỉ? Không phải đã chuyển sang chi nhánh khác rồi sao? Tôi chỉ muốn xông tới chỗ em đang ngồi để khẳng định chủ quyền của mình nhưng biết là không nên làm vậy nên đành đứng nhìn tên đó cười nói với em. Sao hôm nay không có cô xinh đẹp nào muốn nói chuyện với tôi nhỉ? Giá mà có một cô như thế thì em sẽ chẳng thể thoải mái ở đó mà nhận danh thiếp của tên có vấn đề được.



‘Cháu có người đưa về rồi. Chú cứ đưa chú Kang và Da Jung về trước,’ tôi gọi điện cho chú Goo vì mấy phút trước Philip vừa nhắn tin nói sẽ đưa tôi về. Lúc nhận được tin nhắn, tôi ngẩng lên tìm thì thấy Philip đang đứng ở cách mình không xa, hơi lừ mắt và khẽ lắc đầu như muốn ra cảnh báo tôi không được từ chối. Tôi cũng chẳng muốn từ chối nên gật đầu nhận lời.



‘Hình như Mr. Kang biết là anh đưa em về. Em thấy chú ấy cười khi em nói chú ấy và Da Jung về trước,’ em kể, giọng pha chút ngượng nghịu.

‘Phó chủ tịch của ông được giao cho superman thì Mr. Kang còn lo gì nữa chứ?’

Em không đối đáp lại câu đùa của tôi mà lại ngồi lặng yên, nhìn sang tôi chăm chú, rồi đưa tay sang vuốt ve bàn tay phải của tôi đang để trên cần số của xe. Tôi ngồi đợi thêm mấy phút cũng không thấy em nói gì chỉ tiếp tục nhìn tôi rồi lại cười mỉm một mình.

‘Oh, I see you have an admirer today.’ Tôi nhớ ra tên có vấn đề khi về gần đến nhà em.

‘Really? Who?’ em hỏi vẻ thích thú khiến tôi chột dạ. Tôi nên đánh du kích hay tấn công trực tiếp nhỉ?

‘Em có danh thiếp đấy thôi. Trông cũng bảnh trai lắm.’ Tôi quyết định chơi bài ngửa.

‘Geez, hôm nay em nhận cả vài chục cái,’ em nói rồi mở hộp đựng, xoè ra cả tập danh thiếp các loại. ‘Ai hâm mộ em bí mật vậy?’

‘Bí mật gì? Đến hẳn bàn em ngồi, bày tỏ trực tiếp đấy thôi.’

‘Ô, là cái anh chàng của ngân hàng dưới tầng một đó hả?’ em vỗ trán nhớ ra.

Biết ngay mà. Tôi lo lắng có thừa đâu, rõ ràng là em có ấn tượng với tên có vấn đề còn gì.

‘Anh ta nói là vừa được điều trở lại chỗ mình và được bổ nhiệm làm trưởng chi nhánh,’ em kể tiếp.  

Đó, còn nhớ cả chức danh của hắn ta nữa.



‘Tuyệt thế còn gì.’

‘Tuyệt cái gì?’ thắc mắc xong tôi mới để ý đến vẻ mặt bí xị của Philip.

‘Đối tác tiềm năng của em đấy.’

Giọng này đúng là giọng móc máy rồi. Tôi nhe răng cười. ‘Anh ghen à?’

‘Ghen chứ,’ Philip nói rồi tắt máy.

‘Superman mà cũng ghen,’ tôi khiêu khích khi Philip sang mở cửa cho tôi xuống xe.

‘Sao không? Superman thì cái gì cũng super, cả ghen cũng super ghen.’

‘Em tưởng superman thì phải super tự tin rồi?’

Philip đóng cửa xe và nói giọng khiêu khích không kém: ‘Anh chỉ super tự tin là anh super yêu em thôi, còn em thế nào làm sao anh biết được.’



Em quay người lại, nhìn lên tôi và hỏi: ‘Anh thực sự muốn biết sao?’

‘Ừ,’ tôi trả lời.

‘Không sợ sẽ hối hận sao?’ em mím môi hỏi tiếp.

‘Không.’

‘Là anh muốn biết đấy nhé.’

Tôi gật đầu khẳng định. Em bước tới sát tôi, hơi thở trở nên gấp gáp.



‘I love you and only you. No other man stands a chance of owning my heart,’ tôi trả lời rồi lấy hai tay kéo cổ áo của Philip xuống và đặt lên môi Philip một nụ hôn để khẳng định lời nói của mình.



Em kéo cổ tôi xuống rồi đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên môi tôi. Tôi vòng tay ôm lấy người em và cùng em mải mê tận hưởng nụ hôn nồng nàn. Chỉ đến khi có ánh đèn pha ô tô loang loáng trên đường, chúng tôi mới nhận ra là mình đanh hôn nhau ngay ngoài phố. Mấy người trong xe che miệng cười khi đi ngang qua chỗ chúng tôi khiến em xấu hổ bỏ chạy vào trong nhà.

Tôi đứng dựa lưng vào thành xe của mình, đầu óc vẫn chưa hết lùng bùng vì bất ngờ. Có tiếng dập cửa xe ở gần khiến tôi giật mình nhìn sang. Mấy người vừa đi ra từ chiếc xe ô tô lúc nãy đang ngoái đầu lại nhìn tôi. Một chàng trai giơ lên một ngón cái và nháy mắt.

Tôi bừng tỉnh. Em vừa nói yêu tôi. Đây là lần đầu tiên em nói thành lời là em yêu tôi và chỉ mình tôi thôi. Còn đôi mắt em nhìn tôi nữa. Chưa bao giờ tôi thấy chúng rực cháy như vậy. Và đôi môi em khi hôn tôi nữa. Chưa bao giờ tôi thấy chúng mãnh liệt như vậy.
Tôi chạy theo em vào trong nhà. Em đang bước được nửa chừng cầu thang. Tôi lao tới và nhấc bổng em lên. Em kêu một tiếng khe khẽ rồi hai chân quắp chặt quanh hông tôi. Tôi thấy cả vũ trụ xung quanh thu lại thành cơ thể nóng rực của em trong vòng tay mình.

18+…

Các tế bào trong người tôi thức dậy và nóng dần lên theo từng nụ hôn và từng cái vuốt ve của Philip, rồi chúng tiến tới, ép chặt vào người Philip để đòi thêm sự đụng chạm. Chúng lột bỏ lớp vải khoác bên ngoài để không còn gì ngăn cách giữa chúng với đôi môi và đôi bàn tay của Philip. Với bộ não của tôi, thời gian đã ngừng lại và không gian xung quanh chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Trái tim tôi thì đập nhanh hơn bình thường hàng triệu lần, đốt hết nước trong người khiến tôi thấy khát vô cùng. Cơ thể tôi như muốn len qua làn da của Philip để đi tìm nước. Và rồi cơn sóng nóng ấm đầu tiên ập tới khiến tất cả các tế bào trong người tôi đột ngột ngừng lại, tê đi trong đê mê. Vài giây sau chúng bừng tỉnh, cùng ào lên trước để đón những cơn sóng mới càng lúc càng dồn dập hơn, mạnh mẽ hơn khiến tôi khao khát hơn.

Tôi khép hờ mi nhưng không rời mắt khỏi đôi mắt của Philip. Chúng tôi nhìn nhau để cùng hoà nhịp tận hưởng những cơn sóng ái ân người này đem lại cho người kia, để cùng hoà làm một, để cùng đưa nhau lên đỉnh của hoan lạc. ‘Philip,’ tôi rên lên gọi rồi bấu chặt tay vào vai Philip để giữ một cơn sóng mới tới ở lại lâu hơn, và khi Philip cúi xuống hôn tôi một lần nữa thì tất cả các tế bào trong tôi vỡ oà, tan vào trong đam mê.



http://webjam-upload.s3.amazonaws.com/insatiable___12888fcffb6e44a8aadb7f3fc6165e75__4881__.mp3

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 12:00 PM
Chapter 27 - New Year in Seoul

Ngay trước Giáng sinh tôi bất ngờ nhận được thông báo là ba của Jared vừa phải đi cấp cứu bệnh viện. Người thám tử tư tôi thuê mỗi tháng lại gửi cho tôi một bản báo cáo về tình hình gia đình Jared. Trong tất cả những thông tin mà ông ta cung cấp, có một điểm duy nhất tôi chú ý là kể từ ngày nhận được bức thư của tôi gửi kèm bức hình của Jared, ba của Jared hôm nào cũng đứng trước cửa ngóng người đưa thư. Có lần người thám tử còn thấy ba Jared đứng khóc ngay ngoài đường khi kiểm tra đi kiểm tra lại tập thư mà người đưa thư vừa giao cho nhưng không thấy có thư nào về Jared.



Tôi thấy em ngồi thẫn thờ cạnh bàn làm việc, trước mặt là một tập giấy mỏng. Nghe tiếng chân tôi bước vào, em đưa tay lau vội khoé mắt rồi mỉm cười. Tôi ngồi ké xuống cạnh bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt còn ướt nước của em thay cho câu hỏi. Em thở dài và đẩy tập giấy sang phía tôi. Tôi thấy phía trên cùng của tập giấy có ghim vài tấm ảnh của một đôi vợ chồng già gốc Âu, còn tập giấy là những bản báo cáo của người thám tử từ Melbourne mà em đã có lần kể cho tôi. Tôi đoán đôi vợ chồng già trong hình là ba mẹ của Jared. Trông họ thật buồn bã và đau khổ.

‘Con người có thể thay đổi không?’ em ngước lên hỏi tôi.

‘Những gì không thuộc về bản chất của họ thì có thể thay đổi,’ tôi trả lời.

‘Vậy là nhiều sai lầm đã có chỗ để đổ lỗi cho rồi,’ em nói giọng chua chát.

Tôi đưa một tấm hình của ba mẹ Jared lại cho em. ‘Trông họ không có vẻ như đang tìm nơi để đổ lỗi.’

‘Em muốn đưa cho Jared tất cả những thông tin này nhưng không biết phản ứng của cậu ấy sẽ thế nào.’

‘Em biết bạn mình là một người mạnh mẽ mà.’

‘Anh và em mỗi năm chỉ gặp gia đình một, hai lần thì lại có cha mẹ thật tuyệt vời. Còn Jared và In Na cần người yêu thương mình mỗi ngày thì lại chẳng có được gia đình dù một ngày,’ em nói rồi quay đi để giấu đôi mắt lại ậng nước.

Tôi xoay đầu em lại, lau hai hàng mi ướt rồi nói: ‘Chúng ta ít gặp gia đình không có nghĩa là chúng ta không cần họ. Anh không biết lúc nào cha mẹ của In Na sẽ thức tỉnh để nhận ra giá trị của gia đình. Nhưng lúc này đây khi cha mẹ Jared đang có những chuyển biến tích cực, em hãy cho họ một chút hy vọng để họ có thể tiếp tục thay đổi.’

‘Nếu Jared vì chuyện này mà giận em, anh hứa sẽ phải là người đứng giữa giảng hoà nhé,’ em nắm tay tôi vừa lắc nhẹ vừa yêu cầu.

‘Em giao cho anh nhiệm vụ còn khó hơn cả hoà giải Israel với Palestine,’ tôi làm bộ nhăn nhó than.

‘Vì em biết là Jared sẽ luôn nghe lời những anh chàng bảnh trai,’ em le lưỡi cười.

‘Có tiếng mà không có miếng đây,’ tôi than thở.

Em đứng dậy, quàng hai tay quanh cổ tôi rồi nói: ‘Sao lại không? This is my deposit,’ và bắt đầu trả trước cho tôi những nụ hôn lợi nhuận.

‘Anh muốn ăn món cua rang me cơ,’ tôi đòi hỏi.

‘Đang mùa đông, lấy đâu ra cua mà rang me cho anh chứ,’ em nói rồi định hôn tôi tiếp.

‘Nhưng anh muốn,’ vừa nói tôi vừa ngoảnh mặt đi không để cho em hôn.

‘Có em là cua này, anh ăn thì ăn,’ em giận dỗi nói.

Got cha! Khi em hiểu ra là mình bị mắc bẫy thì tôi đã bế được em nửa đường lên phòng ngủ trên gác.  




Tôi ngồi nhìn bạn mình lăng xăng phục vụ khách, cười nói hớn hở mà không nỡ rút ra tập tài liệu đang cất trong túi. Jared lúc này đây trông thật hạnh phúc nhưng tôi biết cũng giống In Na, khi người khách cuối cùng rời khỏi quán Muse, bạn tôi sẽ có những khoảng trống buồn vô tận. Philip nói đúng. Tôi chỉ gặp gia đình mình một, hai lần trong năm nhưng điều khiến cho mỗi ngày của tôi đều tròn đầy là vì tôi luôn có thể chắc chắn rằng gia đình tôi đang ở đó và yêu thương tôi vô điều kiện. Bạn tôi sẽ chẳng bao giờ thấy thanh thản hoàn toàn cho đến khi tìm lại được sự công nhận của gia đình về sự tồn tại của mình.

‘Năm mới cậu đóng cửa mấy ngày?’ tôi hỏi Jared về kế hoạch cho quán Muse.

‘Max sẽ đi về thăm nhà năm ngày, còn cậu năm nay bị Philip chiếm mất rồi nên cũng chẳng trông chờ gì được. Thế nên tớ nghĩ sẽ mở cửa tất cả các ngày,’ bạn tôi thở vắn than dài.

‘In case you feel lonely… can Philip and I book your living room?’ tôi trêu.

‘Yew! I don’t want to watch a lengthy love movie over the New Year. Ghen tị mà chết mất.’

‘Ba mẹ Max thế nào rồi?’ tôi nhân dịp đổi chủ đề.

‘Một mắt mở, một mắt nhắm. Cậu hiểu ý tớ chứ?’

Tôi gật đầu rồi lấy ra phong bì đựng tập tài liệu mà người thám tử gửi cho tôi trong mấy tháng qua.

‘Jared, mấy tháng qua tớ đã làm một việc mà không có sự đồng ý của cậu. Không phải vì tớ muốn cậu phải nhìn lại quá khứ mà chỉ hy vọng cậu có thể mở cả hai mắt để nhìn về tương lai thôi.’

Jared đón lấy chiếc phong bì từ tay tôi và chắc vì cũng cảm nhận được phần nào ẩn ý trong lời nói của tôi, Jared nhíu mày nhìn chiếc phong bì một hồi rồi mới từ từ mở nó ra. Tim tôi như ngừng đập lúc mặt Jared tái đi khi thấy hình của ba mẹ mình.

‘Cậu đã gặp họ à?’ giọng Jared khản đặc và một bên tay nắm chặt đến nổi gân. Tôi kể lại cho Jared về lần gặp mẹ cậu ấy ở siêu thị và quyết định thuê thám tử tư của tôi từ lời khuyên của Philip.

‘Iz…’ Jare gọi tôi sau một lúc lâu im lặng, ‘Philip is a fantastic guy. Keep him.’

Tôi mỉm cười, gật đầu và hiểu rằng Jared cần thêm thời gian để nghĩ về những gì tôi vừa đưa cho và tôi phải đợi cho đến khi bạn mình sẵn sàng.




Giáng sinh năm nay tôi không về Mỹ và em cũng không về Australia cho dù tôi biết em tiếc đứt ruột mùa hè ở đó. Nhưng tôi nghĩ mình là một cái lò sưởi hoàn hảo đấy chứ thế nên em mới không hé răng phàn nàn gì về mùa đông Seoul. Tuy nhiên công bằng mà nói, thân nhiệt của ai chả giống nhau. Đêm đêm tôi nằm ôm em cũng thấy ấm vậy.

Tôi gọi điện cho mẹ nói là vì công ty còn nhiều dự án đang dang dở nên cần tôi ở lại. Mẹ ậm ừ chấp nhận nhưng đến cuối cuộc điện thoại tự nhiên lại nói:

‘Nhớ gửi cho mẹ một tấm hình của Izzy nhé. Sao con không nói gì với mẹ vậy trong khi đã để ba gặp mặt Izzy? Mẹ ghen tị với ba đấy nhé.’

‘Dạ?’ Tôi ngớ người không kịp phản ứng.

‘Ba nói mỗi lần cô ấy rời đi…’

Tôi vội vàng ngắt lời: ‘Mẹ đừng tin lời ba nói.’

‘Mẹ không tin ba con thì tin ai?’

Mẹ nói vậy thì tôi còn biết nói gì nữa chứ?

‘In Na cũng kể cho mẹ về Izzy,’ mẹ lại kể tiếp, giọng càng thêm vẻ trách móc.

In Na!? Hoá ra trước khi về Mỹ, mẹ đã kịp cài lại một điệp viên nằm vùng để theo dõi tôi. Từ giờ tôi phải đề phòng In Na mới được. Trông hiền lành vậy mà …

‘Thế In Na nói gì ạ?’

‘In Na nói mẹ sẽ thích Izzy.’

Ồ, riêng điều này thì mẹ cứ tin đi mẹ nhé!



Tôi thỉnh thoảng vẫn gặp In Na, chỉ có một lần Philip đi cùng. Tôi và In Na chẳng bao giờ nói chuyện gì cao siêu vì thứ nhất tiếng Anh của In Na không tốt đến mức có thể nói những chuyện đó và thứ hai In Na chẳng cần những cần những chuyện cao siêu trong cuộc đời mình. Cô bé chỉ muốn có ai đó để nói những câu chuyện đơn giản và vui vẻ của phái yếu. Tôi nói vậy không có nghĩa In Na là một người nông cạn mà vì In Na đã chọn cho mình một cuộc sống bình dị.

In Na còn kể cho tôi về hai tháng sang Mỹ sống ở nhà Philip. Vậy ra lần tôi thấy Philip và In Na ở sân bay chính là chuyến đi đó. Philip đã thấy tội nghiệp In Na nên đã nói mẹ mời cô bé sang ở cùng một thời gian cho vui. Tối hôm đó khi gặp Philip, tôi đã hôn Philip thật lâu như một lời xin lỗi cho sự hiểu nhầm của mình. Tất nhiên Philip chẳng hiểu sao tự nhiên lại được tôi hôn lâu như thế. Nhưng đâu phải mọi lời xin lỗi đều cần đi kèm với lời giải thích đúng không?




‘Dạo này mặt nó lúc nào cũng tươi hơn hớn,’ Seu Long chỉ vào mặt tôi nhận xét.

‘Truly, madly, deeply in love,’ Min Soo nhại lại tiêu đề một bài hát của Salvage Garden.

Cả bọn con trai hôm nay tụ tập ở nhà tôi, tạm gọi là ‘Ngày đàn ông’ để được tự do một lần trong năm. Vì chẳng có người phụ nữ nào nên thực đơn là pizza và các loại đồ uống. Phòng khách của tôi bây giờ giống một cái chuồng lợn với vỏ hộp pizza, vỏ chai và những vụn bánh vương vãi khắp nơi. Kệ! Tổ tiên của chúng ta còn sống trong hang đá được nữa là.

Jang Hyuk đập tạch quân bài ‘Sly Deal’ của trò Monopoly xuống rồi gào vào mặt Seu Long. ‘Đưa tao bộ màu đỏ… kakaka.’ Nhưng sự hí hửng của nó lập tức tắt ngấm khi Seu Long chìa ra quân bài ‘Just Say No’. Good! Đó là quân bài ‘Just Say No’ cuối cùng của vòng này, như thế nghĩa là cơ hội thắng của tôi lên đến 99%.

‘Trông bộ mặt khốn nạn của nó kìa. Có khi nó đang đợi chúng ta giết lẫn nhau để ở giữa hốt lời đấy.’ Seu Long đã nhìn ra nụ cười đắc ý của tôi.

‘Tấn công Philip ngay,’ Jang Hyuk ra lệnh khi đến lượt Min Soo.

‘Nhưng tao chả có ‘Action Card’ nào cả,’ Min Soo nhăn nhó nói sau khi xáo đi xáo lại hết lượt các quân bài của mình.

Seu Long lẩm bẩm chửi thề rồi nhồm nhoàm nhai một miếng pizza và phát biểu: ‘Nhai thứ này lại thèm nồi lẩu của Izzy ssi.’

Cả bọn cùng nhao nhao đồng ý khiến mũi tôi phổng lên đến muốn vỡ toác ra cứ y như chính tôi là người nấu những nồi lẩu đó vậy.

‘Mày còn biết ai như Izzy ssi không? Giới thiệu cho tao một người,’ Seu Long đập vào vai tôi yêu cầu.

‘Tao nghĩ nên giới thiệu cho nó chỗ phẫu thuật não thì hơn,’ Jang Hyuk nói xen vào trước khi tôi kịp trả lời Seu Long. ‘Hôm trước nhìn thấy em Lee Hyo Ri trên TV thì mắt đờ cả ra, hôm nay lại nói muốn một người như Izzy ssi.’

‘Izzy ssi có vẻ thực tế hơn,’ Seu Long trơ tráo đáp lại.

Lũ bạn tôi hô hố cười.

‘Thôi xin bố,’ cuối cùng Min Soo lên tiếng. ‘Bố nói vậy mà không sợ méo mồm à?’

‘Tao có gì kém thằng Philip?’ Seu Long vặc lại. ‘Tao nghĩ nếu cho Izzy ssi đủ thời gian, cô ấy sẽ chọn tao.’

Tôi với lấy chai coke rỗng ở gần mình, nhằm mặt Seu Long mà phang nhưng Min Soo ngăn lại. ‘Dùng bạo lực với thằng não đười ươi không tác dụng gì đâu. Điều cần làm là phân tích cho nó hiểu tại sao ước muốn của nó là không tưởng.’ Nói đến đây, Min Soo đặt lên bàn ba cái cốc nhựa. ‘Vì tao có vợ rồi nên tao đúc kết ra ba điểm quan trọng nhất mà một người phụ nữ cần biết là thế này… Good house. Izzy ssi có giữ nhà cửa sạch sẽ không?’ Min Soo chỉ cái cốc thứ nhất và quay sang hỏi tôi.

Lúc nào đồ đạc chả sáng loáng lên nên tôi gật đầu.

‘Good food,’ Min Soo chuyến sang cái cốc thứ hai rồi nói tiếp luôn, ‘phần này thì chúng ta biết rồi.’

‘Còn điểm cuối là gì?’ Seu Long sốt ruột nhỏm người lên hỏi khi thấy Min Soo ngồi nhìn sang tôi vẻ tính toán.

‘Good sex,’ cuối cùng Min Soo cũng thổ ra tiêu chuẩn cuối cùng.

‘Mặt nó trông thế kia chắc chắn là phải tốt rồi,’ Jang Huyk nói rồi vội tránh chiếc hộp pizza đang bay ra từ tay tôi.

Tôi vừa xông lên đấm đá mấy thằng bạn đang cười sằng sặc như động kinh vừa nhớ đến tối hôm qua cũng ngay trong phòng khách này em đã khiến tôi như một ngọn núi lửa phun trào dữ dội. And it’s good, more than good.
‘Your girlfriend must have some weaknesses right?’ Jang Huyk hỏi sau khi tất cả chúng tôi lại yên vị và nhặt tập bài Monopoly của mình lên.

‘Ofcoz. She’s freaking stubborn,’ tôi trả lời.

‘Chuyện đó tao xử lý được. Sọ đười ươi hẳn phải dầy hơn sọ người rồi,’ Seu Long vừa nói vừa gõ công cốc lên đầu mình.

‘Philip nói Izzy ssi cứng đầu còn mày là ngu. Cứng đầu khác với ngu,’ Min Soo không buông tha Seu Long rồi nói tiếp với vẻ thông thái, ‘Với lại cho dù mày có thể chấp nhận hết mọi nhược điểm của Izzy ssi, vẫn có một rào cản mà mày không bao giờ vượt qua được.’

Seu Long chỉ sang tôi nhưng Min Soo lắc đầu. ‘Cô ấy giầu hơn mày, và trên thực tế có thể giầu hơn tất cả chúng ta gộp lại.’

‘Damn!’ Seu Long thở dài và ngồi phịch xuống. ‘Thế mày làm sao để vượt qua?’ nó hỏi tôi, giọng đầy vẻ thương cảm.

Tôi không trả lời mà túm lấy đầu nó dúi xuống chiếc gối dựa. Tôi sẽ chẳng bao giờ trả lời câu hỏi này cho bất kỳ ai hết, chỉ cần riêng tôi và em hiểu là được rồi.




31 tháng 12. Ngày cuối cùng của năm. Tuần trước em hỏi tôi muốn làm gì vào ngày này. Tôi trả lời là tôi chỉ muốn ôm em và ngủ. Nghe thế, môi em lập tức bậu lại phản đối. Nhưng đến sáng nay, chính em lại là người càu nhàu mắng mỏ chiếc đồng hồ vì không biết ngày tháng vẫn kêu inh lên báo thức vào giờ thường lệ. Sau khi làm cho chiếc đồng hồ im miệng, em quờ tay sang ôm chặt lấy eo tôi, chân cũng gác dính lên đùi tôi để ngủ tiếp.  

Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì thấy chiếc đồng hồ vừa nhảy sang số 11:00. Em không ôm tôi nữa, chỉ còn một tay đang nắm chặt lấy gấu áo của tôi. Bỗng em hơi dướn người lên và gọi tên tôi thành tiếng trong mơ rồi mở choàng mắt.

‘Morning. What were I doing in your dream?’

Tôi hỏi xong thì thấy em vội lấy tay che miệng, mặt đỏ rần.

‘Tell me,’ tôi yêu cầu và định gỡ tay em ra nhưng em lắc đầu lia lịa rồi cuối cùng chui luôn vào trong lớp áo thun của tôi để trốn.

‘Am I smelled that good?’ tôi hỏi khi thấy em nằm im. Môi em trượt nhẹ trên ngực tôi theo mỗi cái gật đầu thay cho câu trả lời.

‘So good that you want to smell me every day?’

‘Every single day.’

Tôi nghe mà thấy hài lòng vô cùng.

‘Vậy ra đây kể cho anh nghe xem em vừa mơ gì đi, nếu không anh sẽ không cho em ngửi mùi của anh nữa đâu.’

Em không chịu chui ra ngoài vẫn giấu mặt sau lớp áo của tôi rồi bắt đầu kể về giấc mơ của em. Chà, tôi không ngờ tên Philip mà em gặp trong mơ lại đáng gờm như vậy. Càng nghe tôi càng thấy nghen tị với hắn ta vì tên Philip trong mơ này có vẻ biết một số thứ mà tôi không biết.

‘Hừm…’ tôi hừ một tiếng dài không hài lòng khi em kết thúc câu chuyện của mình.



Tại sao có người còn ghen được với cả hình ảnh của chính mình trong mơ chứ nhỉ?




Tôi đang bắt đầu chứng minh cho em thấy là Philip thực ngoài đời dù sao vẫn hơn hẳn Philip trong mơ thì chiếc mobile phá ngang. Seu Long gọi điện để kiểm tra lại giờ đến nhà em ăn tối hôm nay. Thằng thối này, lúc nào cũng vô duyên. Hết năm rồi vẫn vô duyên. Gọi không đúng lúc.

Do không đồng tình với kế hoạch lười nhác của tôi cho ngày cuối năm, em nói muốn mời Jared và In Na đến nhà ăn tối. Tôi không phản đối vì thấy chỉ phải rửa ít bát đĩa mà lại được ăn ngon và có bạn bè vui vẻ. Vừa gọi điện cho Jared và In Na để hẹn giờ xong thì tôi nhận được điện thoại của Seu Long than thở cuối năm chia tay bạn gái nên đang chán đời. Tôi đem kể cho em nghe. Em nghĩ ngợi vài giây rồi chặc lưỡi bảo tôi mời cả Seu Long luôn. Đừng để người nào cô đơn ngày cuối năm, em nói thế. Tôi muốn giải thích với em là những người như Seu Long nên để cô đơn một lần cho biết thân, biết phận nhưng lại nhớ  ra những lúc tôi buồn chán thì chính nó lại là người đã chịu khó chịu đựng tôi nhiều nhất.



2 giờ chiều In Na đã đến nhà tôi. Lúc trước Philip gọi điện cho In Na nói Philip qua đón nhưng In Na nhất định muốn đi taxi. Philip bảo tôi là hôm nay ông Han mở tiệc ở nhà đãi rất nhiều khách nên chắc In Na không muốn làm phiền Philip xuất hiện ở nơi đông người. Jared cũng đến ngay sau đó, nói là quán Muse hết khách sớm. Nhưng tôi đoán vì bạn tôi buồn. Max đã về thăm nhà hai hôm nay và Jared cũng chưa nói lại gì với tôi về quyết định của mình với ba mẹ ở Melbourne. Seu Long lò dò tới không lâu sau Jared và phát biểu huỵch toẹt là vì chả còn chỗ nào để đi.



Có In Na tới sớm nên tôi không bị em sai bảo gì trong bếp. Hy vọng tối nay sẽ không phải rửa cả bát đĩa luôn.



Tôi có hỏi In Na gợi ý cho mình vài món Hàn Quốc cho Năm mới nhưng lại với bản tính hiền lành, hay nhường nhịn, In Na nói tôi cứ nấu món gì tuỳ ý và In Na cũng rất muốn ăn thử các món Việt Nam của tôi vì thấy Philip khen suốt. Không biết hai người này có thông đồng cho tôi lên mây không nhỉ? Nhưng không phải trèo lên máy bay mà được lên mây thì quá tuyệt rồi nên tôi vẫn hào hứng nấu nướng như thường. Tôi mua một con cá cỡ đại để hấp gừng hành và nấu thêm một nồi bún mọc. Món tráng miệng sẽ là bánh flan.

Không như Philip tuy làm giúp nhưng hay kể công, cũng không như Jared sợ xấu, sợ bẩn, In Na giúp tôi nhiệt tình và hiệu quả trong bếp. Cô bé khéo léo nặn những viên mọc để đặt vào giữa những tai nấm hương xong lại cẩn thận đổ lớp caramen vào các khuôn bánh flan để xếp vào tủ lạnh. Jared và Seu Long hết đứng lại ngồi ở hai bên, nhìn In Na làm với vẻ thích thú khiến tôi tự nhiên thấy chạnh lòng. May mà có Philip vẫn thỉnh thoảng ngó nghiêng hỏi han nên tôi mới không thấy tủi thân.



Khổ thân em của tôi. Hôm nay không còn là ngôi sao sáng nhất trong bếp nữa rồi. Nếu em biết được mấy hôm trước Seu Long vừa kêu tôi giới thiệu cho nó một người như em, mà hôm nay đã ngồi kia ngẩn ngơ nhìn In Na thì chắc em sẽ lập tức đuổi cổ thằng bạn có trí nhớ còn ngắn hơn cả cá vàng của tôi. Nhưng hôm nay Jared cũng chú ý đến In Na là sao nhỉ? Ngoài em ra, tôi chưa thấy Jared để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào khác. Lúc em chạy vào phòng làm việc để nghe điện thoại từ gia đình ở Việt Nam gọi sang chúc mừng Năm mới, tôi còn thấy Jared hỏi In Na điều gì đó làm mắt cô bé sáng lên rồi gật đầu lia lịa.



‘Chị ơi, Jared vừa hỏi em có muốn đến làm ở quán của anh ấy không,’ In Na khoe khi tôi trở lại bếp sau khi nói chuyện với mẹ qua điện thoại.

‘Hả?’ cả tôi, Philip và Seu Long cùng thốt lên một lúc khiến In Na giật thót, suýt đánh rơi mấy cái bát đang cầm trên tay.

‘Tớ nghĩ cô ấy rất hợp với Muse và tớ cũng vừa quyết định bổ sung bánh flan vào thực đơn tráng miệng của quán. Cậu nghĩ sao nếu những chiếc bánh flan mầu nâu có viết thêm chữ Muse bằng sữa nhạt phía trên? In Na nói chữ viết tay của cô ấy cũng không tệ,’ Jared hào hứng kể về ý tưởng của mình.

Tôi đưa mắt nhìn Philip. Nếu Han In Young biết rằng bạn của tôi muốn tuyển con gái của chủ tịch tập đoàn Dong Wang làm phục vụ bàn ở một quán cà phê, tôi chắc ông ta sẽ tung hê thoả thuận ngầm với tôi lắm. Có lẽ vì hiểu lo lắng của tôi, Philip quay sang hỏi In Na.

‘Em còn làm việc ở phòng khám, thời gian đâu để làm chỗ Jare?’

‘Anh ấy đồng ý là chỉ cần em vào cuối tuần thôi,’ In Na trả lời rồi nhìn Jared cười như để khẳng định. Jared gật đầu.

‘Nhưng nghề đó vất vả lắm,’ Seu Long cũng xen vào.

Jared lừ mắt nhìn Seu Long. ‘Chỗ của tôi trông giống nơi bóc lột phụ nữ lắm sao?’

‘Ý tôi là …’ Seu Long ngập ngừng phản bác khi nhìn thấy vẻ mặt đanh đá của cậu bạn tôi, ‘… Philip cũng nói là In Na phải đi làm cả tuần ở phòng khám. Cuối tuần …’

‘Đây là quyết định của In Na. Tôi hỏi và cô ấy đồng ý. Nếu sau này cô ấy thấy khó đảm đương được và muốn nghỉ thì tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy,’ Jared nói giọng đanh gọn.

Seu Long không nói gì thêm, khoát tay đầu hàng.



Nhân lúc chỉ còn hai chúng tôi trong bếp khi Seu Long gọi Jared và In Na ra phòng khách xem tin tai nạn cuối năm trên TV, tôi hỏi nhỏ em:

‘Em lo Han In Young biết In Na làm chỗ Jared đúng không?’ Khi thấy em gật đầu, tôi nói tiếp, ‘Để anh tìm cách nói chuyện với In Na.’

Em múc một thìa nước dùng lên, thổi cho nguội rồi đưa tôi nếm thử xem vừa chưa. Tôi húp thìa súp rồi giơ ngón cái lên thay cho lời phê chuẩn.

‘Nhưng em nghĩ Jared nói cũng đúng,’ em nói khi đứng nhìn nồi nước sôi lăn tăn, trên mặt phủ đầy những cái nấm ụ thịt, thơm phức. ‘Đấy là cuộc sống của In Na, nếu cô bé không sợ ba mình thì thôi, em không có quyền vì lợi ích riêng của mình mà ngăn cản lựa chọn của In Na.’

‘Vậy em sẽ làm gì nếu ông Han biết?’

Em nắm chặt bàn tay phải, đấm đấm vào lòng bàn tay trái rồi cười khanh khách. Tôi lấy cả hai tay mình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của em lên để hôn.

‘Ối trời ơi, hai người này không đợi được đến khi chúng tôi về sao?’ Seu Long trở lại bếp, nhìn thấy em và tôi thì kêu lên quang quác.

‘Đấy mới là người chúng ta cần lo bây giờ,’ em giật gấu áo của tôi, thì thầm nói.

Tôi hiểu ý của em liền đi ra quàng cổ thằng bạn kéo vào phòng làm việc.

‘Gì đây? Đừng nói mày muốn hôn tao nhé,’ Seu Long giật lùi người và hỏi khi thấy tôi đóng cánh cửa sau lưng.

Tôi khoanh hai tay trước ngực, nhìn thằng bạn với vẻ nghiêm túc nhất có thể và nói: ‘In Na là một cô gái trong trắng, ngây thơ. Nếu mày muốn yêu đương nhăng nhít qua ngày thì đi tìm những người cũng thích như thế mà yêu. Còn nếu mày làm In Na rớt một giọt nước mắt vì tính cả thèm chóng chán của mày thì tao sẽ bẻ cổ mày đấy.’

Seu Long tròn mắt nhìn tôi một hồi rồi mới vò đầu, bứt tai, nói giọng thiểu não: ‘Haizzzz. Sao hôm nay tôi lại đến đây để nghe mấy người rao giảng đạo đức chứ?’

Tôi lại quàng cổ thằng bạn, đẩy ra ngoài bếp. ‘Ra ăn thôi và nhớ khen đồ Izzy nấu nhé nếu mày không muốn nghe thêm một bài giảng nữa.’



‘Em có thể ở đây đón Năm mới với mọi người chứ?’ tôi hỏi In Na sau bữa tối.

‘Dạ được. Em đã nói với ba mẹ là đi chơi với các bạn và sẽ về muộn. Em lớn rồi mà chị.’

‘Tất nhiên là em lớn rồi,’ Philip tiếp lời. ‘Bằng tuổi em, Izzy đã là giang hồ nổi tiếng Melbourne rồi, đúng không Jared?’

‘Yeah, đánh người gây thương tích, lao động bất hợp pháp, bao che tội phạm bỏ trốn …’ Jared chép miệng liệt kê khiến In Na lại một phen ngơ ngác trong khi chúng tôi bò ra cười.

‘Iz,’ Jared gọi tôi, ‘nhớ lần đi shopping mà tớ mua quà cho cậu, cậu mua cho Philip, Philip mua cho tớ không? Tớ thích trò đấy lắm. Năm mới sắp tới, chúng ta lại chơi trò đó đi. Mỗi người hãy nghĩ ra một lời chúc cho một người khác.’

Không chỉ tôi mà cả ba người còn lại cùng gật đầu đồng tình với gợi ý của Jared. Phòng khách của tôi bỗng trở nên tĩnh lặng khi cả năm người chúng tôi cùng ngồi nghĩ về điều mà mình muốn chúc người khác.

Năm mới đã rất gần rồi.




Khi đồng hồ trên màn hình TV nhảy sang giây đầu tiên của năm mới, Seu Long là người nâng ly lên trước tiên.

‘Izzy ssi… Hai lần ăn đồ cô nấu, tôi đều cảm nhận được tình cảm của cô dành cho bạn tôi. Chúc cô một năm mới hạnh phúc bên Philip và cảm ơn cô ngày hôm nay đã mời một người vô duyên như tôi tới đây.’

Lời chúc bất ngờ của Seu Long làm tôi nghẹn ngào. Ly rượu vang đang cầm trên tay suýt sánh ra ngoài. Philip phải xoa lưng tôi một hồi để tôi bớt xúc động trước khi có thể nói lời chúc của mình.

‘Jared… Cảm ơn cậu đã giúp tớ hiểu hơn giá trị của cuộc sống. Chúc cho những hạnh phúc và tình thương lúc trước đi lạc sẽ sớm tìm được đường về với cậu.’

Jared đứng dậy, ôm tôi thật chặt, rồi quay về chỗ ngồi và nâng ly rượu về phía In Na.

‘In Na ssi… Đây là lần đầu tiên tôi và cô gặp nhau và cô là người đầu tiên tôi mời làm việc cùng. Cảm ơn cô đã đồng ý thử nghiệm sự cộng tác giữa hai chúng ta. Chúc cho mọi thử nghiệm trong cuộc sống của cô đều có kết quả tốt đẹp.’

Seu Long lúng túng đấy hộp khăn giấy về phía In Na khi thấy cô bé cũng khóc. In Na ngượng nghịu rút một tờ rồi nhìn Philip.

‘Philip oppa… Cảm ơn anh đã coi em như em gái, giúp em có lại được một phần gia đình mà từ lâu em không cảm nhận được. Năm mới chúc anh thành công trong sự nghiệp và được ăn thêm nhiều món ngon của chị Izzy.’

‘Em nên thêm vào là chúc anh không phải rửa bát nữa,’ Philip nhắc và chúng tôi cùng cười vang.

‘Long,’ Philip gọi bạn rồi cầm ly rượu của mình lên, ‘cảm ơn mày đã luôn chịu đựng bộ mặt dài thượt của tao. Chúc mày Năm mới vui vẻ và cuối năm tới không còn phải đến đây để nghe giảng đạo đức nữa.’

‘Khốn nạn vẫn hoàn khốn nạn,’ Seu Long vừa cười sảng khoái vừa trách Philip và vui vẻ cụng ly với tất cả chúng tôi.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 19-9-2011 12:01 PM
Last chapter – What’s love?

‘Để em làm nốt cho,’ tôi nói với Philip khi đống bát đĩa đã được rửa hết, chỉ còn lại hai chiếc nồi và một chiếc chảo cần đánh kỹ một chút cho hết cặn mỡ. Philip được giải thoát khỏi đôi găng cao su và chiếc tạp dề thì hớn hở ra mặt, thơm nhẹ vào má tôi để cảm ơn rồi đút hai tay vào túi, vừa huýt sáo vừa thủng thẳng đi ra ngoài phòng khách. Dù gì phụ nữ cũng nên là người cuối cùng bước ra khỏi bếp, cho dù lúc trước có vừa nấu nướng cả buổi. Tôi đảm bảo mẹ sẽ rất hài lòng khi biết con gái cứng đầu của mình nghĩ thế. Ngày xưa tôi hay bị các cô, các bác trong nhà phê bình vì mỗi lần có giỗ Tết, tôi chả bao giờ rửa bát trong khi các chị họ của tôi cứ xúm xít trong bếp, tranh giành nhau giẻ và găng tay. Đó là vì tôi thấy có đến 4,5 người quây quanh 1 chỗ rửa bát con con chỉ tổ làm rối lên, mất thời gian, tốn xà phòng và nước rửa hơn. Thế nên tôi chả chen vào, để phần những lời khen chăm chỉ, đảm đang cho những người khác.

Nhưng sao tiếng huýt sáo tự nhiên lại ngưng đột ngột thế nhỉ? Tôi tò mò ngó ra ngoài thì thấy Philip đang đứng như trời trồng giữa phòng khách, hai tay vẫn đút túi, nhìn chăm chú thứ gì đó. Ngó thêm một chút sang bên phải, tôi phát hiện ra thứ Philip đang nhìn. Cũng lúc đó, Philip lò dò tiến thêm vài bước tới gần chiếc bàn rồi rút một tay trong túi ra, nhón hai ngón tay nhấc phần bìa của thứ đó lên nhòm vào trong như để kiểm tra xem nó có đúng là thứ mình nghĩ không.

Ở trong bếp, tôi xuýt phì ra cả ngụm nước vừa uống vì buồn cười.



Khi nhìn thấy quyển tạp chí chuyên về đồ đám cưới, tôi đã xém ngất xỉu. Thực ra tôi thấy tim mình rớt phịch xuống bụng rồi nhưng khi tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra thì tim tôi cũng theo đó là đi lên vị trí cũ của mình. Tại sao lại có một quyển tạp chí chuyên về đồ đám cưới trên bàn trong phòng khách của em chứ nhỉ?

Trên đường từ nhà em ra vườn hoa mà chúng tôi hay tập thể dục có một cửa hàng váy cưới rất to nhưng tôi chưa từng thấy em dừng lại một giây trước cửa và thậm chí còn chẳng đưa mắt liếc nhìn những chiếc váy trong tủ kính như thể cửa hàng đó không tồn tại ở đấy vậy. Em cũng chưa bao giờ đề cập đến bất kỳ điều gì có liên quan đến đám cưới và chẳng bao giờ ‘ồ’, ‘à’ khi nhìn thấy những chiếc xe kết hoa và nơ trên đường. Vậy vì lý do gì mà quyển tạp chí xuất hiện ở đây? Lại còn dày như có thể đè chết được cả tôi nữa.



‘Số mới nhất đấy.’

Philip giật bắn người khi nghe giọng tôi rồi lúng túng gãi tai. ‘Em mua đấy à?’

Tôi không trả lời mà nhảy phụp lên ghế, ngồi cạnh Philip rồi bắt đầu giở từng trang của quyển tạp chí dày cộp và nặng trịch.

‘Chú rể cũng có nhiều kiểu quần áo lắm nhé. Đàn ông bây giờ điệu thật đấy,’ tôi nhận xét rồi dí vào mắt Philip mấy bộ tuxedo kiểu cách. Philip không dám gạt tay tôi ra nhưng đầu thì từ từ né xa khỏi mấy trang tạp chí.



Wedding? Tôi thấy từ đó xa lạ y như là nghe về tên của một giải ngân hà nào đó cách trái đất vài triệu năm ánh sáng. Vậy nên tôi có muốn một đám cưới bây giờ không? Tất nhiên là không rồi. Vì tôi còn phải phấn đấu cho sự nghiệp ư? Em đâu có ngăn cản tôi theo đuổi hoài bão của mình đâu. Vì tôi không yêu em ư? Tôi yêu em hơn cả bản thân mình. Vậy vì sao? Vì tôi sợ.

Cả em và tôi đều có cá tính độc lập rất lớn. Chẳng phải cả em và tôi đều đã tách khỏi gia đình mình để có thể thoả thuê vùng vẫy trong tự do cá nhân hay sao? Em biết tôi chỉ yêu mình em và tôi biết em không có ai khác trong tim ngoài tôi. Để có thể tin tưởng vào tình cảm của người kia dành cho mình, mỗi chúng tôi đã tự tạo nên sự tin tưởng vào giá trị của chính bản thân. Mối liên kết của chúng tôi không phải là sự phụ thuộc của người này vào người kia. Tuy có một khoảng không gian chung, chúng tôi vẫn cần hai khoảng trời riêng và tôi thấy cả tôi và em cần thêm thời gian để khoảng không gian chung của chúng tôi được duy trì và mở rộng. Vậy thì sao cần một đám cưới chứ? Bất kỳ hình thức ràng buộc nào bây giờ sẽ có thể khiến em và tôi nghẹt thở.

Nhưng nếu đấy là điều em muốn thì sao? Và tại sao tự nhiên em lại muốn chứ? Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải giải thích thế nào để em hiểu là một đám cưới là không cần thiết giữa tôi và em vào lúc này?



‘Anh thấy Shi Yeon mặc bộ này được không?’ tôi chỉ một bộ váy cưới màu ngà với đuôi váy dài và phần vai phủ ren rất sang.

‘Ờ…,’ Philip lơ đãng trả lời, mắt vẫn dán vào TV. Sao tự nhiên hôm nay lại quan tâm đến bản tin dự báo thời tiết thế nhỉ?

‘Đính cườm Swarovski và ren làm thủ công của Pháp,’ tôi đọc thêm cho Philip nghe phần mô tả. ‘Vậy nên có giá 11 triệu Won.’

‘Hả?’ Philip đột nhiên nhỏm dậy.

‘11 triệu Won,’ tôi nhắc lại.

‘Shi Yeon!? Sao lại là Shi Yeon mặc?’ Philip xoay người tôi lại để hỏi.

‘Không cô ấy mặc thì ai mặc?’ tôi thản nhiên hỏi lại.

Trông Philip hồi hộp y như mấy người lính gỡ bom trong phim đang phân vân không biết nên cắt dây đỏ hay dây xanh. ‘Không phải em mặc à?’

‘Em mặc nó làm gì?’ tôi nhướn mắt lên hỏi tiếp.

‘Thế sao nó ở đây?’ Philip chỉ quyển tạp chí tôi đang cầm trên tay.

‘Chiều nay Shi Yeon qua chơi. Bạn anh vừa đi coi áo cưới về và để quên quyển tạp chí ở đây. Chậc… chậc… xem ra nó làm tim anh ngừng đập rồi,’ tôi nói rồi ghé tai vào ngực Philip giả vờ nghe.

Philip giật lấy quyển tạp chí trong tay tôi, quăng vào góc phòng rồi đẩy người tôi ngã ra ghế và bắt đầu hôn tôi không ngừng.



Em vừa hôn tôi vừa cười rúc rích còn tôi sau khi tống được tảng đá trên ngực vào góc phòng thì thấy yêu em hơn ngàn lần. Giờ khi đã hoàn hồn tôi mới nhớ ra chính Shi Yeon đã thông báo với mình là sắp lấy chồng. Cô bạn tôi quyết định làm đám cưới với người tác giả chuyên viết tiểu thuyết đã cộng tác với mình suốt 6 năm nay. Tình yêu sét đánh theo như Shi Yeon nói. Làm sao mà bạn có thể có tình yêu sét đánh với một người đã quen biết 6 năm rồi nhỉ? Và làm sao tôi lại quên mất chuyện đó để bị mắc vào trò quỷ của em?

‘Anh nghĩ sao nếu em là người mua quyển tạp chí đó?’ em vừa hỏi vừa vuốt ve mặt tôi.

Tôi lập tức làm ra vẻ am tường: ‘Thì cô gái nào cũng muốn làm đám cưới với người mình yêu mà.’

‘Đám cưới là một giao ước thiêng liêng và đồng thời là một cột mốc của sự thay đổi. Nhưng tình cảm của chúng ta có cần một sự thay đổi không?’

‘Bây giờ thì không. Tuy nhiên nếu một ngày nào đó cả em và anh đều sẵn sàng cho một chương mới của cuộc đời thì khi anh quỳ gối và đưa nhẫn kim cương ra cầu hôn, em phải gật đầu ngay nhé, không được trêu anh như hôm nay đâu đấy,’ tôi dặn.

Em cười tít rồi nói: ‘Anh quỳ gối là được rồi, không cần nhẫn kim cương đâu.’

‘Sao lại không cần?’ tôi thắc mắc.

‘Vì em chỉ muốn đeo một chiếc nhẫn duy nhất từ giờ đến cuối đời thôi,’ em trả lời rồi giơ bàn tay trái đang đeo chiếc nhẫn bạc Inner Enegy lên.

Tôi ôm chặt em vào lòng như ôm lấy điều quý giá nhất của đời mình và thì thầm: ‘I love you.’

‘I love you too,’ tiếng em vọng ra từ trong vòng tay của tôi.




Nhiều người nói tình yêu sẽ nhạt dần theo năm tháng nhưng hôm nay tôi lại nghe được một đoạn tâm sự rất hay. Vô tình bật TV lên đúng lúc kênh SBS đang chiếu bộ phim Athena: Goddess of War, tôi nghe Jung Woo nói với bạn gái.

‘Điều anh muốn chẳng qua chỉ là cùng nhau uống một chén trà như thế này, thi thoảng cùng ăn một bữa cơm ngon và nói chuyện, khi nhớ đối phương thì gọi điện thoại hỏi thăm nhau một tiếng. Anh muốn một tình cảm được tích luỹ bởi những chuyện nhỏ đó… ở trong lòng, từng chút, từng chút một…’

Tôi thấy Jung Woo đã đúng khi hiểu rằng tình yêu không chỉ là những những ánh mắt ngất ngây, những cái hôn nồng nàn, những giờ phút ái ân cháy bỏng. Tình yêu còn là lúc tôi và em tranh cãi xem ai phải đi rửa bát đĩa, là lúc đang ngồi chung trong phòng họp thì em bỗng dưng bí mật thè lưỡi về phía tôi trong khi vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị khiến tôi phải giả vờ ho để khỏi phì cười, là lúc tôi bất ngờ đưa em tới một nhà hàng Việt Nam mới khai trương và ngồi nhìn em hớn hở ăn uống, là lúc tôi thấy em lén ngó vào đôi giày của tôi để xem chân tôi cỡ bao nhiêu, là lúc tôi cương quyết kéo em ra khỏi nhà những buổi chiều mùa đông để bắt em đi tập thể dục … và còn rất nhiều những khoảng khắc, những suy nghĩ, những hành động tưởng như vụn vặt nhưng cũng vô cùng quý giá, vì nhờ những nốt lặng như thế mà tôi và em biết trân trọng hơn những gì mình đang có.

Có một lần em nói với tôi về ‘Project Triangle – Tam giác hoàn hảo’ và yêu cầu cả tôi và em, mỗi người, hãy tự viết ra ba điều mà mình muốn nhất từ đối phương. Chúng tôi đã ngồi suốt đêm, viết, vẽ và ngạch xoá để rồi nhận ra những gì mình muốn từ người kia không thể gói gọn hết trong ba điều và để có thể nhận được những gì mình muốn, bản thân mỗi chúng tôi cần phải học cách cho đi nhiều hơn nhiều ba đỉnh của một tam giác hoàn hảo.

Tác giả: I_shine    Thời gian: 2-8-2012 10:56 AM


Chương này được viết khi au vừa kết thúc Phần I và chưa nghĩ đến việc viết tiếp Phần II.



Bonus chapter - 6 years later

Hello, my name is Jamie. Năm nay tôi 6 tuổi rưỡi và đang học năm cuối nhà trẻ. Vậy là còn những 3 tháng nữa tôi mới được lên lớp 1. Tôi đánh dấu mỗi ngày chờ đợi của mình bằng một dấu gạch đỏ trên quyển lịch ba mua cho. Tôi sốt ruột lên lớp 1 lắm vì hàng xóm của tôi đã lên lớp 1 từ năm ngoài mất rồi mà hàng xóm của tôi thì rất xinh và ba mẹ đã hứa sẽ cho tôi học cùng trường với hàng xóm.

Lớn lên bạn thích làm nghề gì? Tuần trước tôi nghĩ mình sẽ làm phi công nhưng tuần này khi ba hỏi, tôi lại nói mình thích làm đặc vụ. Ba đã cười vang khi thấy tôi nói được từ khó như vậy còn mẹ nói nếu tôi muốn bảo vệ người khác thì trước tiên cần phải ăn hết phần cơm của mình. Tôi nhìn lên ba cầu cứu vì đang muốn chạy ra phòng khách xem hoạt hình trên TV nhưng ba đã quay sang hôn mẹ nên tôi đành cầm thìa lên vì biết mình chẳng có lựa chọn nào khác.

Khi bạn 6 tuổi rưỡi bạn có hay khóc không? Tôi thì ít khóc lắm. Tôi thấy mấy đứa con trai ở lớp thật nhát gan. Uống thuốc cũng khóc, ngã đau cũng khóc, ba mẹ đến đón muộn một chút cũng khóc. Tôi chả bao giờ khóc vì những thứ vớ vẩn như vậy. Thế mà hôm qua tôi đã khóc rất to và rất lâu…

Ai cũng khen tôi có chiếc mũi cao giống ba với đôi mắt to hai mí giống mẹ và mỗi lần soi gương tôi cũng thấy thế thật. Vậy sao thằng Yong Min ở lớp lại nói tôi không phải là con đẻ của ba mẹ, mà là con của người khác vứt đi, ba mẹ nhặt về nuôi? Tôi đấm chảy máu mũi Yong Min rồi chạy vào trong toilet ngồi khóc. Cô giáo đã hốt hoảng gọi điện cho ba mẹ khi tôi nhất định không cho ai lại gần mình.

Ba mẹ đến đón tôi về. Ba ôm tôi thật chặt vào lòng còn mẹ đi lấy cho tôi một cây kem. Bây giờ thì tôi lờ mờ nhớ lại là tôi đã ở một nơi khác trước khi gặp ba mẹ. Vậy thì đúng rồi, tôi đâu phải con đẻ của ba mẹ. Vừa mút kem, tôi vừa dấm dứt khóc và hỏi ba mẹ chuyện đó.

‘Giống như có người da vàng, da trắng, da đen, có người cao, người thấp, người mập, người gầy, gia đình cũng có nhiều kiểu,’ mẹ vừa lấy khăn lau nước mắt cho tôi vừa giải thích. ‘Có gia đình có 1 con, có gia đình có nhiều con và có gia đình không có con. Có gia đình toàn con trai, có gia đình toàn con gái, có gia đình lại có cả con trai và con gái. Có gia đình sống chung với ông bà, có gia đình thì không. Nhưng một gia đình chỉ thật sự là một gia đình nếu đó là nơi của những người yêu thương nhau. Cả ba chúng ta rất yêu thương nhau nên chúng ta là một gia đình.’

Sau đó ba kể cho tôi nghe là gần 4 năm trước ba và mẹ quyết định nhận nuôi một em bé vì thấy có rất nhiều em bé ngoài kia không có gia đình và cần người yêu thương. Ba mẹ đã chọn có con theo cách đó.

Và một gia đình được hình thành với ba Philip, mẹ Izzy và con trai Jamie.

Ba và mẹ đều rất bận ở công ty nên buổi sáng mẹ hoặc ba sẽ đưa tôi đến trường rồi đến 3 giờ chiều ba Jared sẽ đón tôi. Ba Jared là ba đỡ đầu của tôi. Lúc trước còn có chú Max nhưng gần đây tôi không thấy chú Max nữa. Sau khi không thấy chú Max nữa, mẹ đã để tôi đến ở với ba Jared cả tháng và dặn tôi phải làm cho ba Jare vui. Tôi thích ba Jared lắm vì ba cưng tôi nhất mực. Hầu hết quần áo của tôi là do ba Jared mua. Các cô giáo thường khen tôi ăn mặc có phong cách nhất trường. Tôi cũng thích quán Muse của ba Jared. Ở đó có rất nhiều bàn ghế để tôi leo trèo và chơi trốn tìm hoặc nằm dài ra để kể cho ba Jared về hàng xóm và các bạn trong lớp của mình. Ba Jared luôn chăm chú lắng nghe và cho tôi rất nhiều lời khuyên bổ ích. Mà không chỉ riêng tôi cần sự trợ giúp của ba Jared đâu nhé, ba Philip cũng thỉnh thoảng đến hỏi ý kiến ba Jared về mẹ Izzy.

Mẹ Izzy nấu ăn ngon lắm. Cuối tuần mẹ hay làm những chiếc bánh nhiều hình thù cho tôi và lần nào tôi cũng bị ba Philip xin mất vài cái. Mẹ còn đang dạy tôi chơi đàn piano. Tôi đã đánh được bài ‘Thư gửi Elise’ rồi đấy. Nhất định hôm nào tôi sẽ biểu diễn cho hàng xóm nghe. Mẹ Izzy rất nghiêm. Mỗi lần mẹ mắng hay đét đít tôi vì tôi hư thì ngay cả ba Philip hay ba Jare cũng không dám can thiệp vào. Mẹ còn luôn là người nhắc tôi phải chào hỏi người lớn nghiêm chỉnh, phải đội mũ khi ra ngoài trời nắng, phải rửa tay trước khi ăn uống, phải cất dọn đồ chơi sau khi không chơi nữa. Nhưng mỗi lần tôi ốm, mẹ lại luôn là người thức trông hay nấu cho tôi bất kỳ món gì tôi muốn ăn. Tôi nghĩ thỉnh thoảng ba Philip cũng giả vờ bị ốm để được mẹ Izzy chăm sóc.

Tôi thích ngồi trên vai của ba Philip cực kỳ vì ba rất cao nên tôi có thể nhìn rất xa. Mỗi lần tôi được ba công kênh lên vai, mẹ Izzy lại ghen tị nên có lần ba đã phải công kênh cả mẹ lên. Ba Philip dạy tôi chơi rất nhiều môn thể thao vì ba nói đàn ông cần có sức khoẻ tốt.  Cuối tuần nào trời đẹp, hai ba con lại đạp xe ra công viên gần nhà để chơi bóng đá, hay bóng chày. Tôi muốn có một con chó nhưng ba Philip nói khi nào tôi đủ lớn để tự chăm sóc được chó thì ba sẽ cho nuôi. Đến mùa đông ba Philip hay đưa tôi đi trượt tuyết. Ba nói đấy là khoảng thời gian riêng của đàn ông trong nhà vì mẹ Izzy không đi cùng chúng tôi. Khi chỉ có tôi và ba Philip, ba luôn dặn tôi phải ngoan đừng làm mẹ Izzy buồn.

Năm ngoái tôi đã về Việt Nam thăm ông bà ngoại. Ông ngoại trồng rất nhiều cây còn bà ngoại thì suốt ngày đi theo tôi vì sợ tôi ngã. Đầu năm nay ông bà nội lại từ bên Mỹ đã sang Seoul thăm tôi. Ông nội cười rất to còn bà nội thì hay ôm tôi vào lòng và vỗ về tôi. Tôi còn có rất nhiều anh chị em họ và vì tôi là người bé nhất nên luôn được mọi người nhường nhịn.

Hôm nay khi ra sân trường chơi, tôi đã thấy một con bọ rùa đậu lên tay mình. Con bọ rùa sáng bóng màu cam với những chấm đen và những cái chân bé xíu bò lổm ngổm khiến tôi thấy nhồn nhột ở tay. Có lần chị họ Katrina của tôi nói ai được ‘ladybird’ đậu lên người sẽ có một điều ước trở thành hiện thực. Bây giờ tôi có một số điều ước rất quan trọng nên đang phân vân không biết nên ước điều gì trước. Tôi muốn ước tháng 8 đến thật nhanh để tôi lên lớp 1. Tôi muốn ước ba Jared về ở chung một nhà. Tôi muốn ước ba Philip đồng ý cho tôi nuôi chó. Tôi muốn ước được gặp anh chị em họ của mình thường xuyên hơn. Và tôi muốn ước tôi là con đẻ của ba Philip và mẹ Izzy. Nhưng cho dù tất cả các điều ước trên trở thành hiện thực thì tôi sẽ lại có những điều ước khác phải không? C’est la vie. Tôi vừa học được câu đó ở một bài hát trên đài khi ba đưa tôi đi học sáng nay.

Vậy nên tôi sẽ không khóc nữa.





Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3