Kites

Tiêu đề: [Truyện ngắn | K] Đèn lồng đom đóm | Hi Quang | Tiểu Ngưng | Hoàn [In trang]

Tác giả: hiquang71    Thời gian: 15-12-2015 06:12 PM
Tiêu đề: [Truyện ngắn | K] Đèn lồng đom đóm | Hi Quang | Tiểu Ngưng | Hoàn


Author ( tác giả ): Hi Quang

Rating : T

Pairing ( nhân vật chính ): Tiểu Ngưng.

Disclaimer : Ngoại trừ nhân vật, sự thật trong truyện, tất cả đều là của tôi.

Category (thể loại ): Tình cảm, cuộc sống con người.

Summary:

Nếu có một ngày nào đó, tôi có cơ hội để chọn lựa, tôi nhất định, sẽ quay về nơi ấy, cầm trên tay chiếc lồng đèn đom đóm tuyệt vời nhất mà em đã tặng.


[utube]BnaUrbBhli4[/utube]
Tác giả: hiquang71    Thời gian: 15-12-2015 06:21 PM



Chương 1: Tâm hồn bị bỏ hoang.


Tiểu Ngưng cắn răng chịu đựng từng trận roi đòn giáng xuống. Đau đớn, giày vò, hoảng loạn và... cảm giác cả thế giới tưởng chừng như quay lưng lại với chính mình.



Nó sẽ không khóc. Nhất định, nó sẽ không khóc.



Mọi thứ xung quanh mờ nhòa đi, nó chỉ thấy mỗi tờ giấy trắng vô cảm nằm trên bàn với từng con số chẳng khác nào đang trêu ngươi nó. Cười. Trong giờ phút này, nó lại nở nụ cười run rẩy đến đáng sợ. Là vì biết mình không thể dừng lại trận đòn roi, hay là vì cười cho chính nó thật quá điên rồ?



"Hạng hai? Tại sao lại là hạng hai? Đến bao giờ mày mới ngóc đầu lên nổi hạng nhất để tao hãnh diện?"



Chiếc áo trắng đang mặc đã rướm máu. Sự đau rát cũng theo đó mà kéo đến giày vò. Giương môi cười, nó thấy mình đang quay cuồng, đang giãy giụa, đang gào thét, đang điên dại.



Là do ông trời không cho nó được hưởng quyền để hạnh phúc? Là do nó sống trong một gia đình đang thối nát từng ngày? Là do nó tự chọn cho mình con đường đơn độc trong biển người để rồi hành hạ bản thân như vậy?



Trong mắt người mà Tiểu Ngưng luôn gọi là ba, rốt cuộc thì ông ta nghĩ gì hay giản đơn nó chỉ là công cụ để ông ta mang ra tự hào mà thôi? Vậy còn nó, nó có bao giờ thật lòng nói ra đây không là hạnh phúc của mình, tất cả chẳng khác nào dễ dàng giết chết tâm hồn đang dần vỡ nát?



Đã bao lần nó chịu đựng roi đòn? Đã bao lần nó tự phá hủy cơ thể mình coi như đó là hình phạt mà chính bản thân không được hạng nhất? Đã bao lần nó lạnh lùng với hạnh phúc mà dễ dàng buông tay ruồng bỏ?



Nó, sẽ phải làm gì ngay lúc này?



"Cút. Mày cút khỏi mắt tao. Nếu không được hạng nhất thì đừng có mà quay về. Tao không dư tiền để chu cấp cho kẻ vô dụng."



Ông ta, cuối cùng cũng đã giải tỏa xong rồi. Sau đó, ông ta còn ném tờ giấy báo điểm bị vò nát vào mặt nó, tờ giấy lả tả bay rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt sàn.



"Đau không? Mày đau không?" – Tiểu Ngưng tự hỏi chính bản thân mình bao nhiêu lần, nó cũng không rõ nữa. Nó chỉ biết, mỗi lần câu hỏi ấy hiện lên, nó lại không thể tìm ra câu trả lời đúng nghĩa.



Nhặt giấy báo điểm, Tiểu Ngưng rời khỏi phòng làm việc của ba. Bước ra khỏi công ty, nơi chẳng khác nào địa ngục hủy diệt nó mỗi ngày, nó bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn lên bầu trời trong xanh, từng áng mây lãng đãng trôi. Tiểu Ngưng ao ước mình được một lần bay cùng nó, bất cứ đâu, đều được cả.



Chậm rãi bước đi, nó nhìn chăm chăm vào mặt đường đầy những tia nắng đang nhảy nhót. Từng giọt mồ hôi ướt đẫm áo, len lỏi vào vết thương đang chảy máu. Đau rát. Nó cắn chặt môi, vẫn tiến về phía trước dù bước chân đã có phần nào đó loạng choạng. Đôi mắt mờ dần, dường như không thể chống vững nữa nên cơ thể dễ dàng ngã đập xuống nền đất. Trước khi mất đi ý thức, Tiểu Ngân thấy tờ giấy báo điểm trên tay tự lúc nào đã bay theo chiều gió rồi bị tiếng rít gào của bánh xe cán qua.



"Mày, đau không? Còn tao thì đau lắm. Thế nên, xin mày đừng giày vò tao nữa. Xin mày!"



~o~



Người đàn bà trước mắt, người mà nó luôn gọi là mẹ, bỗng dưng cười lớn. Đưa bàn tay xoa đầu nó, bắn ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ khiến nó phải run rẩy. Bà ta vỗ mạnh vào đôi má nó, khẽ khàng cất tiếng như đang thì thầm: "Mày là hậu quả của những ngày tháng ngu ngốc của tao phải trải. Xin lỗi vì tao chẳng thể làm gì hơn, thế nên, mày hãy thay tao chịu đựng tên biến thái ấy đi."



Bà ta quay lưng rời khỏi, để mặc Tiểu Ngưng ở lại. Vậy mà, nó không chạy tới, không đuổi theo, chỉ chăm chăm nhìn bà ta khuất sau biển người, rồi biến mất.



Từ đó, Tiểu Ngưng không hề gọi bất cứ ai là mẹ nữa. Không một ai.



Vì bà ta, người mà nó gọi là "mẹ", đã ruồng bỏ nó, để "ban tặng" cho nó cái cuộc sống không đáng để tồn tại này.



~o~



Tiểu Ngưng tỉnh dậy, phát hiện xung quanh mình là bốn bức tường trắng xóa. Mùi cồn xộc thẳng vào mũi, tiếng truyền nước trong chai kêu đều đều. Căn phòng lạnh lẽo đến đơn độc. Nó cười nhạt, chuyển tầm nhìn về phía cửa sổ. Chỉ cách nhau một tấm kính, nhưng Tiểu Ngưng lại không hiểu sao lại thấy mọi thứ chẳng khác nào hai thế giới. Dưới những giọt nắng đang vung vẩy đọng mình trên từng ngọn cỏ, những cậu bé vui vẻ chơi đùa, còn nó, một cơ hội chọn cho chính mình hạnh phúc cũng không.



Tại sao ông trời vẫn tìm cách để giày vò nó, mà không một lần để nó chết đi? Như thế, ông trời sẽ không phải mất nhiều thời gian để suy nghĩ phải chọn cách nào để biến con đường nó bước thêm một hố đen sao cho tuyệt mĩ hay là một tác phẩm để ông trời thỏa mãn.



Tiếng điện thoại bỗng reo, Tiểu Ngưng nhìn sang bàn bên cạnh, nơi mà điện thoại đang được đặt. Nhạc chuông quen thuộc cất vang, chẳng khác nào tiếng gọi của thần chết thều thào bên tai nó. Mím môi, Tiểu Ngưng nhấc máy, khẽ khàng cất giọng khàn đặc:



"Con nghe, thưa ba."



Bên kia là tiếng đập vỡ đồ, tiếng giận dữ của người đó, nó nhìn chăm chăm vào trần nhà trắng xóa, khẽ cười nhạt. Ông ta, người đáng lẽ không nên sinh nó ra, cho nó tồn tại trên đời này làm gì, lại nổi giận rồi. Và nó, phải hứng chịu cơn phẫn nộ của người đàn ông ấy.



"Phương Ngân! Mày lại phá tiền của tao? Mày đang đền đáp tao cái quái gì vậy? Nếu đã không khiến tao hãnh diện thì đừng có làm trò hề đó. Mày nghe rõ đây, một khi tao đã không cho mày chết, thì đến một lần nhảy sông mày cũng không có quyền. Vậy nên, đừng để tao biết mày tự tử thêm một lần nữa. Mau mà bình phục!"



Ông ta cúp máy. Tiếng "tút" tắt ngúm sau một cái nhấn bàn phím. Tiểu Ngưng lại nhìn ra cửa sổ, giương môi cười. Nó không biện hộ cho chính mình. Tất nhiên, vì nó biết có cố gắng thanh minh cho bản thân thì ông ta sẽ không bao giờ tin nó. Học hành, điểm số, hay bất cứ những thứ gì mà ông ta mong muốn, nó vẫn chẳng bao giờ đáp ứng được.



Biết không? Trên đời này có hai loại học, một là không cần cố gắng cũng có thể đứng hạng nhất, còn hai là có gồng sức đến điên cuồng thì cũng không có lấy cơ hội đứng đầu. Và tất nhiên, nó là loại thứ hai.



Giày vò, rồi bị giày vò. Tiểu Ngưng của một lúc nào đó, chỉ hi vọng mình, đừng bao giờ gục ngã.



Thế nhưng, là vì nó đang cố gượng ép mình để chống chọi hay thật sự tâm hồn, suy nghĩ của nó đã chết tự lúc nào không hay?



Nó chẳng rõ.

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 16-12-2015 01:21 AM
Nếu có một ngày nào đó, tôi có cơ hội để chọn lựa, tôi nhất định, sẽ quay về nơi ấy


Cơ hội không chỉ có một lần trong đời

Nhưng cơ hội cũ không thể nào lập lại được nữa cả

Buông tay để nắm bắt một điều khác

Kỷ niệm bao giờ cũng sẽ là kỷ niệm

Tương lai mới là những cơ hội thật sự của chính mình

Bước lên trước, để có dịp nhìn lại phía sau

Ánh sáng đóm đóm trong đêm sớm tàn

Nhưng trong khoảnh khắc đó, chúng ta hãy lưu lại những kỷ niệm đẹp đẽ nhất

Chúc fic đông khách nhé ^^

P/S: ss chưa đọc đâu, đợi hoàn đã nhé, bởi ss đang ngóng cái cùa Kyo dài cổ rùi, hề hề
Tác giả: hiquang71    Thời gian: 23-12-2015 08:56 PM


Chương 2: Nếu cuộc đời có hai chữ "hạnh phúc"?


Những tia nắng ban mai buông xõa mình qua ô cửa sổ. Tiểu Ngưng thức giấc, khẽ khàng nhấc chăn, nó rời khỏi giường. Hôm nay là một ngày đẹp. Áng mây trắng trôi bồng bềnh trên nền trời. Hạ về rồi. Những tưởng sẽ oi bức, nhưng lại không, cái se lạnh cũng không tìm thấy được một chút, mà thay vào đó là mát mẻ. Một ngày mới bắt đầu. Nhưng có lẽ với nó, điều này chẳng hề vui vẻ gì.

Hoàn thành xong những việc cần làm vào buổi sáng, Tiểu Ngưng lấy cặp, rời khỏi phòng. Trong nhà bếp, trên chiếc bàn có đồ ăn được đặt sẵn. Sữa vẫn còn vương một ít khói đã được hâm nóng tự lúc nào, chén cơm trắng thêm dĩa thịt đặt bên cạnh cộng thêm một tô canh nhỏ. Nó ngồi xuống, sự đơn độc từ khi nào lại cuốn lấy nó. Mệt mỏi.

Tiểu Ngưng nhấc đũa, khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng ăn. Căn phòng lạnh lẽo trong một ngôi nhà lạnh lẽo. Bữa sáng ăn một mình, bữa trưa cũng vậy và ngay cả bữa tối cũng không khá hơn chút nào. Chịu nhiều áp lực lẫn gò bó, có lẽ đây thói quen mà nó chấp nhận từ rất lâu rồi, đến mức mà nó chẳng rõ nữa. Chỉ là, nó lại thấy sự cô độc này dường như là một lẽ dĩ nhiên mà ông trời sắp đặt cho nó.

Ăn được một ít, Tiểu Ngưng lấy phần dư còn lại để cho Cún con ăn, sau đó rời khỏi nhà. Trước cổng, chú tài xế đang gật gù ngủ vì thiếu giấc. Lạnh nhạt, nó thản nhiên mở cửa xe đi vào, không nói những lời dư thừa, khẽ khàng cất giọng yêu cầu rời đi.

~o~

Tiếng bước chân ồn ã giẫm trên nền xi măng, bạn học trong trường vui đùa cùng nhau, cười nói trông rất hạnh phúc. Nỗi ganh tỵ lại dâng lên trong lòng Tiểu Ngưng. Nó khẽ cười nhạt, chậm rãi bước về phía trước, vờ như không thấy những hoạt động thường thấy đang diễn ra ở nơi đây. Họ vui vẻ trao đổi, chọc phá nhau rồi ầm ĩ cười. Còn nó thì không. Bởi lẽ nó tự cuốn mình vào trong cô độc, với những sắp xếp đầy kín cả một trang giấy được xem là thời khóa biểu mỗi ngày dành cho chính bản thân. Vậy mà, Tiểu Ngưng không hề kháng cự, à không, phải nói là không thể kháng cự sự sắp đặt đó.
Nó bỗng té xuống vì một cái va chạm. Người xô ngã có vẻ khá bối rối, nhưng sau khi nhìn thấy nó thì lại cười lớn, câu “xin lỗi” dường như rất khó thốt ra trong hoàn cảnh này.

“Ồ, hạng hai!? Đi sao không nhìn đường thế?”

Không ngẩng mặt, Tiểu Ngưng chậm rãi đứng dậy, phủi hết bụi đất vướng trên váy, thản nhiên coi rằng chẳng có chuyện gì xảy ra. Mọi việc đâu dễ dàng như thế, khi nó có ý định rời đi thì bị chặn lại. Một cô gái lòe loẹt son môi đỏ, lông mày kẻ đậm, má đánh phấn trắng bạch còn gắn thêm cả lông mi giả, trên tay còn cầm chiếc gương màu hồng, ưỡn ẹo thân mình, tiến đến trước mặt nó, cười coi thường:

“Đụng trúng HẠNG NHẤT nhà chúng tôi, tại sao còn không xin lỗi?”

Tiểu Ngưng nhíu mày khó chịu bởi hai chữ “hạng nhất” được nhấn mạnh, nghe trông thật chói tai. Nó chẳng nói chẳng rằng, lách người rời đi. Có vẻ như cô bạn kiêu căng kia cảm thấy xấu hổ, vẫn cố cất cao giọng hống hách với nó: “Này, hạng nhì, đừng bao giờ vọng tưởng…” Thì bỗng dưng có một tiếng nói cắt ngang lời của cô ta: “Đừng bận tâm làm gì, kẻ hạng hai thì chỉ mãi là hạng hai thôi.”

Tiểu Ngưng cười nhạt, bước chân không dừng lại, chẳng nhanh chẳng chậm rời đi.

Có phải người ta thường nói: “Trên đời này có hai loại học, một là không cần cố gắng cũng có thể đứng hạng nhất, còn hai là có gồng sức đến điên cuồng thì cũng không có lấy cơ hội đứng đầu” sao? Vì thế, khi những kẻ đứng đầu chưa từng có cơ hội vấp ngã thì làm gì nhận ra được cái giá trị khi bị người khác đẩy xuống là như thế nào?

Nói về gia thế, ba cô còn phải nịnh bợ cô gái đứng hạng nhất kia. Nói về học hành, nó lại không có cơ hội một lần giành cái ngôi vị gọi là “đứng đầu toàn khối”. Thất vọng? Hay thất bại? Nó chẳng còn định nghĩa được nữa.

~o~

Chủ nhiệm gọi nó lên văn phòng. Ông ta cầm trên tay xấp bài kiểm tra, cười vui vẻ: “Tuy lần này điểm em khá hơn đợt trước, nhưng mà vẫn không thể đứng nhất được. Đừng lo lắng, cứ cố gắng là được thôi.”

Bỗng từ đâu có một giọng nói đầy mỉa mai xen vào: “Ôi giào, thầy đừng để con bé hi vọng đâm ra ảo vọng như thế làm gì. Dù nó có cố đến sứt đầu mẻ trán vẫn không vượt qua được thiên tài lớp tôi đâu.”

Tiểu Ngưng cười nhạt. Vậy là, do nó cố gắng không đủ? Hay thật sự là nó không thể vượt lên bằng sự cố gắng?

Bạn bè, thầy cô, ba mẹ… có ai một lần chịu đứng trên lập trường của nó để hiểu cho nó chưa?

Không một ai cả.

Tiếng ồn ã cười vui vẻ, tiếng đùa giỡn đầy hạnh phúc. Giá như, giá như nó có một cơ hội, cơ hội để sinh ra, thì nó hi vọng rằng ông trời sẽ không bao giờ đối xử với nó bất công như vậy.

Nếu nó chịu mở lòng một chút, thì sẽ có người vui vẻ đến bên nó? Nếu nó chịu bướng bỉnh một chút, thì mọi thứ sẽ đổi thay? Nếu nó chịu thay đổi một chút, liệu nó có cô độc đến thế?

Mọi thứ trước mắt bị mờ đi bởi nước mắt. Nó run rẩy chạy đi, thoát khỏi nơi đầy ám ảnh này. Tiểu Ngưng thấy chính mình khó thở, thấy mình đang giãy giụa, thấy mình tựa như con thú hoang bị bắn chết.

Nếu có một cơ hội, nó nhất định hi vọng mình đừng bao giờ tồn tại, đừng bao giờ sinh ra, để sống một cuộc đời đầy đau khổ như thế này.

Tác giả: hiquang71    Thời gian: 25-12-2015 07:05 PM



Chương 3: Kỉ niệm còn đang dang dở. Kí ức của những đốm xanh vàng lập lòe.


Một sợi dây vô hình cuốn lấy nó, siết chặt quanh cơ thể nó, khiến nó vẫy vùng, giãy giụa, đau đớn. Nghĩ đến những tháng ngày hoảng loạn lúc trước, nó thấy mình thật chật vật. Người ta đâu biết sự cố gắng bắt đầu ra sao, diễn biến như thế nào, họ chỉ quan tâm cái kết, đó chính là những con số vô cảm trên tờ giấy trắng mang tên “Báo điểm” kia.

Mỗi đêm thức đến hai giờ sáng, không dám cho chính bản thân nghỉ ngơi, chỉ sợ không dậy nổi nên cứ dồn để học. Mỗi lần chật vật với sự cố gắng không bao giờ làm hài lòng người lớn, thì nó chỉ biết tự tạo áp lực cho bản thân để có thêm động lực tiếp tục đứng vững. Mỗi lần tưởng chừng như bị bóp đến ngạt thở, ai ai cũng coi thường và xem đó là một lẽ dĩ nhiên.

Không một ai bên cạnh. Không một ai quan tâm. Họ chỉ để ý đến dấu chấm hết được diễn ra như thế nào, xem đó là thú vui mà ông trời đem tặng để họ thưởng thức. Họ gièm pha, họ trêu đùa, họ coi thường, họ khinh khỉnh.

Những người xung quanh vui vẻ, chỉ trỏ. Còn nó, một kẻ hạng hai chỉ mãi là một kẻ hạng hai, chẳng hơn chẳng kém.

Tiểu Ngưng tiến đến sân vận động và tự gây sức ép cho mình bằng cách: Chạy đến khi nào kiệt sức mới được dừng lại.

Mọi thứ quay mòng trước mắt, áo ướt đẫm mồ hôi, hơi thở bị cướp mất, tim cứ từng cơn đập vang trong lồng ngực. Nhưng nó vẫn gắng mình để chạy. Có chết vì mệt mỏi, nó nguyện cũng phải dốc mình để hài lòng. Bởi, nó chưa từng một lần cố gắng làm một điều gì cả. Chưa từng. Vậy nên, dù ai có ra ngăn nó ngay lúc này, nó cũng mặc. Cơ mà… thực sự nó phải tìm “ai” ở đâu? Cơ mà… thực sự “ai” có đến để chìa tay ra giúp nó sao? Bờ vực thẳm hun hút sâu, nó thấy mình rơi tự do, rơi mãi, rơi mãi. Thế nhưng, một chút ánh sáng nó lại tìm không thấy. Nó chỉ gặp những cơn đau rát khi vướng vào cành cây khô có gai mọc trên đó, nó chỉ gặp chính bản thân ở nơi đây, không tìm được một hơi thở nào khác ở bên cạnh nữa cả.

Tiểu Ngưng kiệt sức, té ngã xuống nền, mọi thứ trước mắt tối dần đi.

Cuối cùng thì… ha ha… Nó thấy mình thật đáng thương, thật tội nghiệp. Đã có lúc, nó tự vỗ đầu mình, tự an ủi, tự cười, tự giễu, tự cứu bản thân khỏi vách đá cheo leo này… Nhưng mà, nó đã kiệt sức rồi. Mệt mỏi rồi. Thế nên… đến lúc cần buông sợi dây cứu sống mình, ở trên tay, đến lúc, dừng lại thôi.

~o~


“Này, đẹp quá…”

Tiếng trẻ con non nớt bỗng vang lên. Một mảng đen tối xung quanh vây lấy Tiểu Ngưng. Từng đốm sáng vàng xanh lan tỏa dần trong không gian. Nó nhíu mắt nhìn. Sự sợ hãi cuốn lấy tâm hồn, nó bước chậm rãi về phía trước. Dần dà những đốm sáng kia lan tỏa rộng hơn. Xung quanh tiếng râm ran của côn trùng kêu, tiếng đạp trên lá, tiếng giọt nước đọng khẽ khàng rớt xuống mặt đất, tiếng róc rách của con suối chảy ở nơi nào không rõ. Tiểu Ngưng nhận ra, nó đang đứng ở trong một khu vườn nhỏ, còn đốm sáng ấy, đó là đom đóm. Đom đóm tuyệt đẹp bay bổng xung quanh. Chúng dường như đang nhảy múa, đang tung tăng.

Tiểu Ngưng bước chậm về phía trước, nó cảm thấy nơi này quen thuộc đến lạ. Một chàng trai từ sau cái cây lớn bước ra, khẽ khàng giơ hai bàn tay chụp lấy những con đom đóm nhỏ, rồi lại buông ra, rồi lại chụp lấy rồi lại buông ra. Người đó cười rạng rỡ, có vẻ như rất vui thích trò chơi này. Tiểu Ngưng khựng người lại, lùi từng bước về phía sau dự định quay lưng rời đi, thì bỗng giọng nói ấm áp của người nọ vang lên, khiến tim nó khẽ hụt một nhịp, sự quen thuộc dường như lần nữa vây lấy nó, không buông tha.

“Tại sao nhất định phải đứng hạng nhất?”

Nó ngước mắt lên nhìn, trạng thái hoảng loạn được bộc lộ rõ. Người này… là ai chứ? Là ai mà khiến nó thấy chính mình đang đau đớn đến vậy?

“Chỉ để khi chết đi, người ta quan tâm nhiều hơn một kẻ hạng hai hay sao?”

Tiểu Ngưng giật mình. Nó sững người lại khi thấy đối phương hỏi câu hỏi đó. Đúng vậy, tại sao nhất định phải đứng hạng nhất? Là do người mà nó luôn gọi là “ba” áp đặt? Là do chính nó bị tư tưởng đó ngấm vào máu thịt, để nuôi sống cơ thể mỗi ngày? Hay chỉ đơn giản nó cần cái “tự hào” để đền đáp?

Cuộc sống nó trôi qua nhạt nhẽo đến như thế, vậy mà nó lại không tìm thấy được điểm dừng, và chẳng một ai giúp nó biết rằng, điểm dừng ấy là hướng nào, nơi đâu, nó liệu đã đi qua chưa? Nó, cũng chẳng rõ nữa.

Tiểu Ngưng lẳng lặng cúi đầu, nhìn đôi chân trần vì vấp đá mà chảy máu. Nó, nên trả lời người đó ra sao đây?

“Nếu như những nỗi muộn phiền, mệt mỏi, áp lực, là những con đom đóm trong khu vườn này, tôi nguyện sẽ bắt hết chúng lại, nhốt trong chiếc hộp, chúng sẽ chết vì không có không khí…” – Người đó nhẹ nhàng cười.

“Không đâu.” – Nó ngước mặt lên, khẽ khàng khẳng định – “Cho dù cậu có nhốt hết chúng lại, thì vẫn có những con đom đóm khác vẫn còn sống. Cũng giống như nỗi muộn phiền vậy, cậu có thể giết chết chúng một ngày, hai ngày nhưng không có nghĩa là chúng sẽ không bám lấy cậu suốt cuộc đời.”

Tiếng cười bỗng vang lên, người đó tiến đến chỗ nó một cách chậm rãi, đáy mắt ánh lên sự thê lương không thể nào định nghĩa được.

“Vậy thì để mặc chúng. Đừng quan tâm đến bất cứ điều gì cả. Nếu như những điều đó cứ mãi phiền nhiễu cậu, cậu có thể giả vờ quên chúng mà, sẽ đến một lúc nào đó, cậu nhận ra cậu đã thực sự quên mất chúng, để lao về phía trước. Tôi và cậu, cũng như thế…”

Ánh sáng xanh vàng lập lòe bỗng dưng biến mất, cả người trước mắt cũng vậy. Khu vườn đầy đẹp đẽ kia vụt tan. Còn nó, như rơi tự do xuống một hố đen sâu thẳm.

~o~

Lần thứ n nghe mùi lạnh lẽo này, Tiểu Ngưng phát ngấy lên rồi. Mở mắt, nhận ra mình đang ở phòng y tế của trường, đưa mắt nhìn phía cửa chính, bầu trời vốn dĩ trong xanh nay đã cuộn mình để bóng tối ôm lấy. Nó chậm rãi rút cây kim truyền nước gắn trên cánh tay, đứng dậy rời đi.

Nó đã để mất một ngày đáng lẽ phải đâm đầu vào học mà làm chuyện vô bổ này, chạy đến kiệt sức. Nó cần phải thay đổi một lần nữa, gắng gượng một lần nữa, nếu không, người đàn ông kia sẽ giết chết nó, cho dù, nó không muốn. Ông ta sẽ tìm những cách đau đớn nhất để giày vò nó. Đối với ông ta, không có điều gì gọi là đủ cả.

“Phương Ngân!”

Có tiếng người gọi nó. Nhẹ nhàng ngoảnh đầu lại, nó phát hiện đó là thầy giáo chủ nhiệm. Ông cầm trên tay một chiếc thùng đã cũ, đưa đến trước mặt nó, nhẹ nhàng cười: “Của em, người ta gửi đấy.”

Nó im lặng gật đầu nhận lấy, quay lưng rời đi mà không nói một lời “Cám ơn”.

~o~

Đặt chiếc thùng xuống mặt đất, nó nhìn trên giấy dán thông báo được gắn ở mặt thùng, mới nhận ra đây là một món quà được gửi yêu cầu theo quy định thời gian. Nó cúi xuống, gỡ chậm rãi miếng keo dán trên mặt thùng, khẽ giật mình khi phát hiện đồ vật bên trong: Một chiếc lồng đèn xinh đẹp vẽ từng đốm sáng xanh lập lòe. Bàn tay run run cầm lấy bức thư cũ vướng đầy mùi mục của giấy, tim nó dường như bị bóp nghẹn.

“Chào cậu. Lâu rồi nhỉ, có lẽ lúc món quà này được gởi đi, thì tôi đã không còn cơ hội để gặp mặt cậu nữa. Món quà này, xem như thực hiện lời hứa lúc trước. Đừng buồn, vì vậy, hãy chống gượng đến lúc cậu không thể nữa. Bởi vì, cậu là một người mạnh mẽ nhất tôi từng biết. Thế nên, tôi luôn tin tưởng ở cậu.

Hạnh phúc nhé. Hãy sống thật hạnh phúc, thay cho cả tôi, cả tuổi thơ của chúng ta.”


“Những đốm sáng xanh vàng lập lòe,
Tôi ước mình có thể nhốt chúng lại,
Tựa như những muộn phiền và đau khổ,
Thì khi ấy chúng ta sẽ dễ dàng tìm thấy hạnh phúc.
Những đốm sáng xanh vàng lập lòe,
Tôi nguyện ước sẽ cùng cậu đứng vững,
Bước đi trên con đường chông gai đầy hố sâu…
Vậy nên…
Những đốm sáng xanh vàng lập lòe,
Chúng ta nhất định phải cùng nhau hạnh phúc.”






Tác giả: 1791999    Thời gian: 25-12-2015 08:44 PM
câu chuyện cứ như chuyện cổ tích khi ss cho hình ảnh đom đóm xuất hiện
thực ra sinh mệnh đom đóm cũng mỏng manh lắm
dù tỏa ánh sáng dễ chịu và xinh đẹp như thế
nhưng chúng cũng chỉ sống được có mười mấy ngày thôi
tức là ko giết cũng chết
vậy ss muốn bản thân như những con đom đóm tỏa sáng 1 lần rồi vụt tắt
hay giống như một số con côn trùng cứ mãi trong bóng tối
chìm lặng cả cuộc đời?
tuổi trẻ thì ồn ào, hãy ồn ào theo cách riêng của bạn
^^ I love you *chụt chụt*
Tác giả: lana034    Thời gian: 26-12-2015 09:21 PM
Quyết định đọc vì cái MV Sing for you của EXO )
ĐỌc xong thì thấy fic này cũng hay đấy chứ
Mong bạn chủ thớt ra fic đều đều nhé ^^
Tác giả: subill178    Thời gian: 26-12-2015 10:57 PM
Fic của bạn hay ghê, mới ra có chương 3 thôi nhưng mà mình thấy cũng khá thú vị
Thêm nữa là có cái MV sing for you của Xô chậu nhà tui
Sẽ ủng hộ bạn, mong bạn ra chương mới đều đều nhé
Tác giả: hanbin96    Thời gian: 27-12-2015 07:52 PM
hay lắm bạn ^^
đọc rất thú vị, tìm đc hố mới r
hóng các chương tiếp
ủng hộ bạn <3
Tác giả: chuluoisua    Thời gian: 28-12-2015 10:23 AM
Đọc 3 chap đầu thấy buồn buồn
Hy vọng mấy chap sau vui lên nhé!
Hóng bạn ra chap mới
"Hạnh phúc không phải là đích đến mà là chặng đường ta đang cùng nhau đi qua"
Mong Tiểu Ngưng sớm hạnh phúc
Tác giả: hiquang71    Thời gian: 30-12-2015 09:39 PM
[utube]6nf7rqZdaAI[/utube]



"Nhốt mình trong căn phòng tối tăm, cô độc vây lấy, sự sợ hãi lan dần trong không gian, bóp chặt cơ thể đến ngạt thở. Buồn tủi? Đau đớn? Giày vò?

Một niềm tin, một niềm vui, một niềm tự hào, một sự yêu thương?

Tất cả hoàn toàn bị chôn vùi.

Nhắm, rồi lại mở mắt, có lúc nào nhận ra, bên cạnh ta sẽ có một ai khác.

Nhưng trong màn đêm đơn độc này, bóng tối ôm lấy thân thể đến hoảng hốt…

Mới hiểu được một điều, thế giới này, cho dù có bao nhiêu bàn tay giơ ra, hay nắm lấy…

Cũng đều không cần…”

Gửi mày, một con người không hoàn hảo… Tao biết, mày sẽ không bao giờ muốn những điều xấu xí đến bên mày lần nữa, nhưng mà, dù có thế nào, dù mọi thứ trước mắt gần như sụp đổ, mày phải đứng vững, nhất định, mày phải đứng vững…


~o~


Chương kết: Xin lỗi, vì không thể làm tốt hơn.


Khoảnh khắc nhận được chiếc đèn lồng đom đóm kia, Tiểu Ngưng đã hoàn toàn nhớ lại, như một chồi non sắp chết yểu vì thiếu nước, thì đột nhiên, hàng ngàn giọt mưa trong vắt từ bầu trời buông xuống, thả trên cơ thể nó, khiến nó tìm được sức sống.

Quá khứ, như một giấc mơ vậy. Quên, hay không quên, là do bản thân con người ta lựa chọn. Đã bao lần nắm lấy cơ hội rồi buông? Đã bao lần gục ngã mà chẳng còn hi vọng đứng dậy? Đã bao lần lao xuống vực sâu, không tìm cho mình được sợi dây thừng cứu vớt.

Sống hay chết? Liệu khi hơi thở vẫn còn sót lại vào ngay phút cuối cùng, ta đã nguyện ước điều gì? Khi thời gian cứ trôi ta đã chẳng còn nhận ra chính ta nữa… Chẳng còn.

“Đời là bể khổ, ai không bơi sẽ chìm. Nhưng lúc chúng ta cứ mãi lao về phía trước, lúc chúng ta đã đạt đến mục tiêu mà chúng ta đã đặt ra, thì lúc ấy, liệu chúng ta có thật sự hạnh phúc?”

~o~

Cậu nhìn người bố dượng đang nổi giận trước mắt, chỉ biết cúi gầm mặt, không hi vọng thêm bất cứ điều gì. Một cái tát mạnh giáng xuống má, đau rát. Cậu siết chặt nắm đấm chịu từng trận đòn lao thẳng vào cơ thể mình.

Tiếng đập đồ, tiếng gương vỡ, tiếng mắng chửi, rủa xả từ bố dượng, cậu chỉ yên lặng chấp nhận. Vì cậu nghĩ rằng, mình xứng đáng nhận được kết quả này.

“Mày từ hạng 2 rớt xuống hạng 26? Buồn cười! Mày đùa với tao à? Ngay cả cái mặt tao còn không dám vác ra ngoài. Nhục nhã chưa? Mày nên cút khỏi cái nhà này được rồi đấy…”

Ông ta cứ làm quá mọi thứ lên, à không, là ông ta kiếm cái cớ để làm quá mọi thứ lên. Đối với cậu ngay lúc này, cả lên tiếng phản kháng hay chống cự, cậu cũng không đủ tư cách.

Khi không đạt được mục tiêu, lúc nào cũng như vậy, cậu đều nghĩ mình không đủ tư cách. Không đủ tư cách để cười đùa, không đủ tư cách để rời khỏi nhà, không đủ tư cách làm bất cứ việc gì lẽ ra cậu sẽ làm mỗi ngày: Xem truyền hình, chơi máy tính, đọc truyện hay dẫu như mang trên mình bộ đồ này, đôi giày này, cậu vẫn thấy mình không đủ tư cách.

Cậu yên lặng nhìn ông ta phát tiết, vẫn không lên tiếng như một sự chấp nhận. Những cái tát, cái đánh lại giáng xuống cơ thể cậu. Cậu đưa mắt sang người mẹ đang ngồi trong góc cầm trên tay chiếc điện thoại có vô số trò chơi, chỉ hi vọng bà ngước nhìn cậu, yêu cầu ông ta dừng tay. Nhưng mà, mẹ lại để mọi chuyện xảy ra như một lẽ dĩ nhiên, bàn tay vẫn khẽ khàng lướt màn hình cảm ứng.

Cậu giương môi cười nhạt. Sự đau đớn cuốn quanh tâm hồn cậu. Cậu thấy chính mình không thể thở được nữa. Sức chống cự cho cơn đau kia có giới hạn, và đến khi đạt đến đỉnh điểm…

Cơ thể to lớn đổ ập xuống nền đất. Cậu nhận ra một điều không thể chối cãi được nữa. Ngước mắt nhìn mảng kính vỡ còn sót lại đang dựng đứng ở phía trước mặt.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Cậu cũng chẳng rõ. Từ lúc nào, cậu đã quên đi chính mình có hình dáng ra sao, chỉ biết cắm đầu vào những con số vô cảm trên tờ giấy trắng kia. May quá, cuối cùng, cậu cũng có thể ngắm nhìn mình, dẫu có là một lần cuối…

Run rẩy đưa bàn tay lên đầu, cậu xoa nhẹ mái tóc bị dính bết lại bởi máu, có vài lần vô tình chạm vào vết thương đến đau điếng người, nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng xoa tóc mình, mắt đối mắt trong chiếc gương. Cậu thấy một chàng trai nằm giữa một đống hỗn độn, những giọt chất lỏng đỏ tươi chảy đầy trên má và trán, cậu thấy chàng trai ấy khẽ cười, một nụ cười yếu ớt chứa đựng đầy ý nghĩa. Đau đớn có, thống khổ có, thê lương có, mãn nguyện có và có cả hạnh phúc… Chàng trai đó mấp máy môi, cất giọng thều thào đầy khản đặc: “Xin lỗi…”

Vì không thể yêu thương bản thân nhiều hơn.

Cậu thấy trước mắt tối sầm đi, bỗng xuất hiện vài đốm xanh vàng lập lòe bay lơ lửng trong màn đêm, tiếng hát trẻ con văng vẳng đâu đây, dẫn cậu đi trên một con đường… Cuối cùng, cậu cũng không thể thực hiện lời hứa đó.

Xin lỗi… Xin lỗi vì tất cả.

“Những đốm sáng xanh vàng lập lòe,
Tôi ước mình có thể nhốt chúng lại,
Tựa như những muộn phiền và đau khổ,
Thì khi ấy chúng ta sẽ dễ dàng tìm thấy hạnh phúc.
Những đốm sáng xanh vàng lập lòe,
Tôi nguyện ước sẽ cùng cậu đứng vững,
Bước đi trên con đường chông gai đầy hố sâu…
Vậy nên…
Những đốm sáng xanh vàng lập lòe,
Chúng ta nhất định phải cùng nhau hạnh phúc.”


~o~


Tiểu Ngưng thẩn thờ ngồi trên bãi cỏ một lúc lâu, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía bầu trời xa xa, bàn tay miết chặt lấy từng sợi tua tủa của đèn lồng. Lòng bỗng dâng lên một cảm xúc đau đớn không thể diễn đạt thành lời.

Thời gian trôi nhanh, đôi khi con người ta quên mất đi chính mình là ai, cứ mãi chạy theo mục đích mà quên mất, chúng ta đã từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ. Đôi tay run rẩy xoa lên những đốm xanh vàng trên chiếc đèn lồng kia, nó thấy chính mình hụt hẫng, đau khổ và đầy mệt mỏi.

Ngã lưng xuống nền cỏ xanh mướt, những giọt nắng vung vẩy nhảy múa, đọng trên từng ngọn, ánh lên vẻ đẹp khi trời chuyển về chiều. Tiếng lá rơi, tiếng vui vẻ hò hét phía xa của học sinh… đã bao lâu rồi, đã bao lâu rồi nó chưa từng một lần dừng lại một chút, để ngẫm lại bản thân mình đã trải qua những gì?

Mục tiêu không thành, chúng ta luôn chê trách bản thân mà chưa một lần cổ vũ, chưa một lần tự đưa tay lên xoa đầu mình và nói: “À, mày đã làm tốt lắm”, chưa một lần cảm thấy hài lòng về bản thân, chỉ luôn biết thất vọng và nổi giận với chính mình…

Luôn là như thế…

Giọt nước trong vắt bỏng rát chảy từ khóe mắt xuống tóc mai, Tiểu Ngưng thấy mình đang mệt mỏi đến mức không thể thở được nữa. Bên tai nó lúc này, vẫn văng vẳng lời nói trong giấc mơ của người đó: “Tại sao nhất định phải đứng hạng nhất?”

Nó đã gọi về trường cũ, và nhận được tin dữ rằng cậu ấy, người mà nó đã vô tâm quên mất, chàng trai cùng lớp thuở bé của nó, vĩnh viễn rời khỏi cõi đời này, cách đây một năm về trước. Cậu ấy bị ba dượng đánh đến chết, chỉ vì thứ hạng rớt xuống 26. Như thế, đó có được xem là một lí do chính đáng, hay cậu ấy đơn giản chỉ là một công cụ để nhận sự trút giận?

Khóe môi nuốt một chút đắng chát của nước mắt, nó bỗng nhớ đến cậu ấy, chàng trai luôn cười và khẽ khàng xoa đầu nó mỗi lần nó phạm lỗi, cười đùa với nó, giúp nó xóa tan muộn phiền. Trước khi Tiểu Ngưng rời đi, cậu ấy còn vui vẻ mang đến một que kem, nhẹ nhàng cất giọng khuyên nó… Như một giấc mơ bị chôn vùi sau đám cỏ, nó bỗng ôm mặt khóc. Cảm xúc lúc này, nó đã không còn định nghĩa được nữa, chỉ thấy mình đơn độc giữa những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua da, ôm lấy chính mình…

“Hãy xem ba mẹ là một mục tiêu để đạt tới, chứ không phải là cái đích để hoàn thành…”

Chúng ta, đã rất nhiều lần quên đi bản thân mình là ai, mà chỉ luôn biết tự trách… Không một lần tìm cho mình một ý nghĩ tích cực, mà chỉ luôn thất vọng…

Bên tai nó, tiếng côn trùng kêu vui vẻ, tiếng nói cười của hai đứa trẻ nhỏ,… một bầu trời đêm với những ánh sáng xinh đẹp nhấp nháy tung tăng… Nó chỉ ước, mình có thể quay trở lại, thời vô lo vô tư ấy, để không tìm thấy chính bản thân gục ngã.

“Này, nếu một ngày đó cậu quay trở lại…”

“Sao? Đang nói gì thế?” – Tiếng nói trông có vẻ ngô nghê của một cô bé vang lên.

Chàng trai khẽ cười, đưa bàn tay bé xíu của mình lên xoa đầu người đối diện, đôi mắt ánh lên chút buồn bã:

“Phải sống thật hạnh phúc. Đèn lồng đom đóm… tớ sẽ tặng cậu sau vậy.”

Cô bé gật đầu, vội vã ôm lấy chàng trai nọ, sau đó nhanh chóng buông tay để rời đi.

~o~

Chúng ta… liệu sẽ hạnh phúc chứ? Không đâu nhỉ? Chúng ta, sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa… Không còn.

Hết.

Tác giả: 1791999    Thời gian: 31-12-2015 08:55 AM
à thì nó hết rồi
thôi ko nhưng nữa, ý đồ của ss vốn là vậy mà
để cho người ta tự đào hố và cũng tự nhảy xuống hố
bản thân như thế nào là mình biết rõ nhất
tốt hay xấu ấy mà, cũng ko phải dựa trên nhận xét của người khác
là do mình tự nhận thấy thôi
năm mới tự tin phe cá tánh người nhá
Tác giả: kiuj    Thời gian: 2-1-2016 02:11 AM
đèn lòng đom đóm nghe như cái phao cứu sinh giữa ánh sáng mập moo


ss để lai mai sẽ đoc ,giờ có hứng đoc fic lai rùi


khuya rùi vào ăn tiền em gái,mai ss sẽ còm xong
Tác giả: Agnes.Malfoy    Thời gian: 2-1-2016 05:31 PM
văn phong của bạn rất tốt, cách dùng từ mình rất thích
cuối cùng thì cũng tìm được truyện mình thích mà hoàn thành đầy đủ
hay lắm bạn
mong đợi các truyện tiếp theo
Tác giả: kidi    Thời gian: 5-1-2016 09:25 AM
thi thoảng đổi gió cũng đọc fanfic
nhưng chỉ dám đọc thể loại nhẹ nhàng mà ngắn ngắn như của bạn thôi
dài quá nuốt ko trôi với lại càng dài thì càng có nhiều tình tiết ko đỡ đc

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 5-1-2016 07:36 PM

Nếu như ta đã chọn đèn lồng đom đóm làm hành trang
       
Tức ta đã biết rõ nó không thể nào tồn tại mãi

Ánh sáng… tối tăm… cùng đều là màu trước mắt


Bầu trời ngập tràn những tia sáng
Và tôi đang đứng nơi đây
Bay cao như trong giấc mơ
Cuộc đời tôi thật đẹp tươi.

Tôi đã nghe ở đâu đó câu chuyện này
Một chú vịt con xấu xí và thiên nga
Một chú bướm trước khi cất cánh
Người đời đâu có hay
Đâu có thấy đôi cánh của em
Thế giới mới mà em sắp trải qua toàn những đắng cay
Nhưng mạnh mẽ lên nhé cô gái
Bởi em sinh ra là để bay cao
Nước mắt em rơi, những nỗi đau em phải chịu
Tất cả là để chuẩn bị cho em bay cao hơn thôi
Chú bướm xinh… rồi ai cũng sẽ nhìn thấy em…


Còn lại dành cho em cất tiếng hát với đời Hi nhé! Thương em thật nhiều ^^


Tác giả: greenteamatcha    Thời gian: 6-1-2016 04:14 PM
Ít khi đọc fanfic lắm, cơ mà fic của bạn lại khá hợp gu của mình
Tuy buồn nhưng cái cách bạn viết rất là hay, khiến cho người đọc cảm thấy đồng cảm
Cám ơn bạn nhé, sẽ ủng hộ bạn ^^




Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3