Kites

Tiêu đề: [Threeshots | T] Nhật ký năm ấy | miu0699 | G-Dragon - Fictional girl | Completed [In trang]

Tác giả: miu0699    Thời gian: 31-7-2015 03:52 AM
Tiêu đề: [Threeshots | T] Nhật ký năm ấy | miu0699 | G-Dragon - Fictional girl | Completed


Author: miu0699

Rating: K+

Disclaimer:  Họ vẫn là họ. Nhưng ở đây số phận họ thuộc về tôi.

Category: nhẹ nhàng, trong sáng

Casting:



G-Dragon - Thần tượng nổi tiếng của nhóm nhạc BigBang


Kim Hye Ri - cô nàng fangirl 17 tuổi


Summary:


À và có 1 điều là… Tôi ghét Kpop!
Nhưng người ta nói… Ghét của nào thì trời trao của nấy! Đúng thật…


Mục lục:

Chương 1
Chương 2.1
Chương 2.2
Chương 3.1
Chương 3.2

Tác giả: 1791999    Thời gian: 31-7-2015 07:03 AM
vâng, quý cô đã biết mời tui
và tui vô đáp lễ
ko biết nhẹ nhàng, trong sáng của chế là như thế nào
hé hé cho nên chờ chap 1 của đằng ấy
Tác giả: GEG    Thời gian: 31-7-2015 09:08 AM
E đã trở lại.
Ss là ss k có gì để nói
Cơ mà ss thích cái poster của e
Chờ nhé !!
Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 31-7-2015 10:55 AM
ồ ta cũng từng ghét

chỉ là ta ghét lun đại hàn dân quốc


vì năm đó dám thắng đội bóng italia



trời bảo ghét của nào trời cho của đó


và ta đã rơi vào lưới tình với kim jae joong


ờ thì chế thấy 1 sự liên quan  nhe giữa chế và fic này nhá


đợi fic

Tác giả: miu0699    Thời gian: 31-7-2015 01:11 PM
1.


Tôi là Kim Hye Ri. Một bạn nữ 17 tuổi, tôi sinh ra và lớn lên ở Hàn Quốc, nhưng một nửa dòng máu của tôi là người Việt Nam! Như bao cô gái, tôi yêu cái đẹp và thích mơ mộng. Tính cách nóng nãy có phần… khó ở. Phong cách ăn mặc lai tạp vừa nữ tính lại vừa cá tính. Một cô gái hoàn toàn khó chiều! Và đương nhiên, tôi vẫn chưa tìm được một bạn nam cho riêng mình!

À và có 1 điều là… Tôi ghét Kpop!

Nhưng người ta nói… Ghét của nào thì trời trao của nấy! Đúng thật…

Đám bạn tôi lại phát cuồng lên vì Kpop. Bất cứ nơi đâu, bất cứ nơi nào cả lũ cũng mở những bài hát mà tôi cá có khi nghe cả ngàn lần chúng cũng chẳng hiểu nổi!? Mỗi lần đi cùng, tai tôi như mòn rách chỉ vì cả đám chúng cứ mở lặp đi lặp lại vài bài, đầu óc thì muốn phát nổ vì thứ âm nhạc cứ xập xình và thứ tiếng mà tôi chẳng thể hiểu được. Vậy đấy, đã ghét… Càng ghét hơn!

- Hye Ri ah! Cậu đi cùng tớ đi mà!!

- Wae? Tại sao tớ phải đi cùng cậu?

Cái giọng nói chót vót mè nheo của một đứa bạn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đang ở địa ngục trần gian hay sao?! Chúng bắt tôi ngồi nghe nhạc, nghe tâm sự của chúng về một boyband nào đấy. Và bây giờ, đến cả đi xem Concert cũng muốn lôi kéo tôi đi cùng sao?!

Tự hỏi ông trời kiếp trước tôi đã làm gì có lỗi với lũ bạn!? Một concert kéo dài vài tiếng đồng hồ, tất cả sẽ cùng đứng hú hét trong suốt khoảng thời gian đó! Tất nhiên là có khu ghế ngồi, nhưng không lẽ tôi ngồi đó trong lúc người khác đứng?! Điều đó đồng nghĩa là tôi sẽ được “thưởng thức” một bữa tiệc triển lãm về “phao cau người” với đủ mọi kích thước lớn, nhỏ, tròn, méo…

Tôi khẽ rùng mình, chỉ cần nghĩ tới là đã khiếp đảm! Lũ bạn tôi điên rồi ư?!

- Vì cậu là bạn tớ chứ sao!

- Yah! Cậu biết rõ tớ ghét Kpop!

Tôi khẽ lườm rồi bỏ đi đến chỗ đám con gái đang khởi động cho tiết Thể dục. Vừa lúc con bạn chạy tới níu tay tôi thì tiếng còi chóe tai của thầy Thể dục vang lên. Tôi thoát…

~~~~~~~~~


Sáng sớm chủ nhật…

Ừ! Là chủ nhật… Là sáng sớm… Nhưng… tôi lại chẳng thể cuộn mình trong chăn đến trưa và thức dậy với gương mặt đầy nước dãi!! Vì sao ư?
Chính xác là tôi đã bị một con nhỏ đáng ghét nào đấy mà tôi buộc phải gọi là bạn thân dựng đầu dậy và kéo tôi đến đây! MỘT BUỔI KÝ TÊN CỦA THÂN TƯỢNG NÓ!!

Tôi thề trên danh dự của một đứa con gái 17 tuổi đang “ế” rằng: nếu tôi để yên cho con nhỏ này tùy tiện “vác” tôi đi đâu đó một lần nữa thì tôi sẽ “ế” suốt đời!!

- Yah~ Đừng giận mà…

- Cậu còn dám nói chuyện với tớ sao?

Tôi lườm. Lập tức, con nhỏ ốm ốm tóc ngắn đứng bên cạnh tôi im bặt không nhúc nhích. Còn tôi, sự bực tức trong lòng càng dâng cao khi nó thật-sự-im-lặng. Ừ, vâng! Tôi kì lạ như vậy đấy…

- Yah! Giải thích đi…

- …

Tôi huých vào người nó, nhưng đáp lại tôi vẫn chỉ là sự im lặng của nó với cái ánh nhìn sợ sệt dành cho tôi!

- Cậu bị điếc à? Sao không trả lời tớ?!

- T-thì… cậu không cho tớ nói…

- Ajzz! Tại sao tớ lại chơi được với cậu vậy chứ…

Tôi khẽ rủa. Tôi thật sự đã kết bạn với nó sao?! Ôi quá khứ của tôi… Ôi cuộc sống của tôi… Ngay lúc này, tôi muốn quay ngược thời gian trở về với chốn xưa, để nói với bản thân tôi lúc đó rằng… Những việc tôi đang làm là đang tự hủy hoại cuộc đời tươi đẹp của tôi sau này!!

- Được rồi! Cậu được quyền nói. Giờ thì trả lời đi? Tại sao lại kéo tớ đến đây?!

- Ừ…thì… Cậu đã không đi xem Concert với tớ rồi, thì chí ít… cũng đi cùng tớ đến đây chứ…

Giọng nói của nó càng ngày càng nhỏ dần lại, rồi im bặt. Tôi khẽ nhắm mắt và điều hòa hô hấp của mình. Vậy là… lỗi của tôi hay sao chứ?! Cái con bé này… thật là…

- Nhưng tại sao lại là tớ chứ?! Cả đám bạn fan cuồng của cậu đâu chứ?

- Thì… cậu là bạn thân tớ nên…

- Yah!! Cậu biết rõ… Tớ. Rất. Ghét. Kpop. Mà!!

Sự tức giận của tôi bùng nổ, tôi quát và nhấn mạnh từng từ như quăng chữ vào mặt con bạn. Còn nó, chỉ biết đứng đó cam chịu sự bùng nổ của tôi. Vì nó biết, nó mà phản kháng, thì càng khiến tôi điên tiết hơn. Nhưng tôi đã bỏ quên một điều… Cái điều vô cùng quan trọng ấy…
Tôi và nhỏ bạn… đang đứng trong một hội trường tập trung tất cả các fan đang đợi buổi ký tên bắt đầu!!

Đương nhiên… bây giờ tôi đang là mục tiêu của tất cả sau câu nói vừa rồi! Còn gì có thể khiến tôi điên hơn?! Cả hội trường im lặng đến đáng sợ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về tôi. Tất nhiên, chẳng có cái ánh nhìn nào gọi là… “thiện cảm” đối với tôi cả. Tôi chợt nhận ra, tôi đang trở thành tội đồ chỉ vì một phút lỡ mồm…

Nhưng bỗng chốc… một thông báo vang lên từ cái loa lớn trên cao, nói rằng cái-con-người-quan-trọng ấy cuối cùng đã đến. Cái gì mà “Di-Ra-gờn” của BigBang hay “BigBom” gì đó. Và lập tức, tôi trở thành kẻ vô hình trong mắt mọi người, những gì của một giây trước dường như là chưa từng xảy ra. Thôi… vậy cũng đỡ!

Mà thiết nghĩ, cái tên “ai đồ ai điếc” gì đó thật không chuyên nghiệp tí nào. Hắn đã đến trễ hơn nửa tiếng. Vậy mà cả đám người trong hội trường vẫn đứng đợi cho được…

Chợt, tôi bị con bạn nắm lấy tay rồi lôi đi về phía sân khấu. Nó lao vun vút trong đám người cũng đang chạy về phía sân khấu, nó lấn lướt, né phải, né trái, len lỏi qua mọi người trong khi tay vẫn giữ chặt tôi. Thật… tôi còn chưa bao giờ thấy nó  nhanh nhẹn như này cả, kể cả khi chạy trong tiết Thể dục. Tôi thầm ước cái tên đó có thể xuất hiện trong mỗi giờ Thể dục để con bạn tôi cải thiện bộ môn chạy! Thậm chí nó sẽ được chọn vào đội tuyển không chừng…

~~~~~~~~~


Tôi đứng thất thần, ngáp ngắn ngáp dài nhìn về phía cái tên tóc-bạc kia. Nhìn mặt trông trẻ trung, đẹp trai đấy mà lại đi nhuộm cả đầu bạc như ông già 80 tuổi. Thiệt hết sức tưởng tượng! Giới trẻ bây giờ… à mà thôi, tôi cũng còn trong độ tuổi “giới trẻ” mà!

Chân tôi ê ẩm vì đứng gần suốt một tiếng đồng hồ để chờ đợi. Tôi chẳng biết cái này có gì hay ho nữa, chỉ là kí tên, bắt tay, ôm… Vậy mà cả đám con gái kia cứ phải cuốn cuồng lên, thậm chí có người còn khóc…

Và nhỏ bạn tôi cũng như vậy. Nó cứ hóng hớt đợi tới lượt mình, tôi không ngờ khi một con người nhìn thấy được cái mình yêu thích lại có thể biến đổi dữ vậy. Một con nhỏ lười biếng như nó mà giờ đây chịu đứng đây một tiếng đồng hồ chỉ để nhìn một người mà… có thể gọi là gì nhỉ… à, tài năng hơn người khác một chút!

- Khi nào mới tới lượt chúng ta, còn cả mớ bài tập ở nhà đấy!

- Sh-shhh! Cậu im lặng đi, cậu không thấy ai đang ở trước mặt chúng ta sao?

- Cậu lảm nhảm gì vậy? Cậu không thấy mệt sao?

- Sao lại mệt khi anh ấy đang ngay trước mắt mình cơ chứ?! Cậu nhìn đi, một con người đẹp trai, sáng lạng, tài năng đang ở đó. Còn cả vầng sáng xung quanh anh ấy nữa…

Tôi chớp mắt liên tục, nhìn đứa kế bên mình. N-nó đang nói về cái tên ngồi trên kia, v-với đôi mắt lấp lánh… bàn tay chập lại, mơ mộng về một điều gì đấy…

Đúng lúc, chúng tôi là lượt tiếp theo. Tôi và nhỏ bạn bước đến xếp hàng, tôi chỉ lẳng lặng đi theo sự hướng dẫn của người dẫn chương trình. Còn bạn tôi, nó dường như muốn hét lên vậy. Nó nắm chặt tay tôi, tôi thậm chí có thể cảm nhận sự hồi hộp của nó qua cách nó run khi nắm tay tôi.

Sau mười phút chờ đợi, thêm một người nữa sẽ đến lượt bạn tôi còn tôi thì đứng ngay sau nó. Nhưng bất ngờ, nó đẩy tôi lên trước, còn nó ra phía sau tôi. Tay của nhỏ cứ vịnh lấy vai tôi và vẫn còn run, tôi khẽ thờ dài rồi đưa tay lên vỗ vỗ vào tay nhỏ…

Cuối cùng, đã đến lượt của tôi! Tôi bình tĩnh bước đến, mà nói thật thì cũng có hơi hồi hộp, dù sao cũng là gặp người nổi tiếng mà…

Tôi bước đến phía trước bàn đối diện người đó, tôi cúi chào. Cùng lúc, con người ấy nhìn tôi mỉm cười và gập người chào lại. Tôi tự nghĩ anh ta có phải hơi quá khi chào tôi 90 độ như vậy không?! Mặt tôi già hơn anh ta sao?

Sau đó, hắn ngồi xuống ghế và ngước mặt lên nhìn tôi cười thật tươi. Ừ, thật… Đứng gần mới thấy, cái tên này rất đẹp trai, cộng thêm cái nụ cười đó… đứa con gái nào không đổ thì cũng lạ. E hèm, tôi rất kì lạ!

- Bạn tên gì?

Ngẩn người một lúc, tôi chợt nhận ra con người đó đã hỏi tôi tên gì vài lần. Thì… tôi không đổ! Nhưng tôi vẫn bị hắn thu hút… đôi mắt rất đẹp…

- Hye Ri. Kim Hye Ri!

-         À! Thân gửi… Kim. Hye. Ri. Cái tên rất đẹp…

Tên ấy kí tên và vừa đọc vừa ghi tên tôi kèm theo lời khen. Tôi biết. Tên tôi đẹp, ai cũng nói vậy! Hắn chỉ là một trong số những người đó…

- Kamsamida!

Tôi đưa tay đón lấy chiếc Album được ký tên mà hắn đưa. Rồi nhanh chóng định cuối đầu chào và chuồn đi. Tôi từ chối ôm và bắt tay. Tay tôi là do người tôi yêu nắm, người tôi cũng là để cho người tôi muốn ôm ôm! Tôi không thể tùy tiện. Tôi là một cô gái biết giữ mình, đúng chứ?! Mẹ tôi sẽ khen tôi lắm đây, haha.

- Bạn còn có yêu cầu gì không?

- À, không cần! Tôi chỉ cần anh ký tên…

Anh ta đã nở một nụ cười tươi rói hỏi tôi, nhưng sau đó mặt hắn lại ngẩn ra bởi câu trả lời của tôi! Tôi làm gì sai sao? Bộ bắt buộc phải có yêu cầu gì sao?! Anh ta là thể loại thích ôm ấp, nắm tay nắm chân à?! Thôi được rồi, xem như anh ta gặp may. Tôi là một cô gái với tấm lòng nhân từ rộng lớn mà…

- Tôi đi đây! Rất vui được gặp anh…

Nói rồi, tôi chìa tay ra để bắt tay hắn. Nhưng đáp lại tên ấy chỉ tiếp tục trưng bộ mặt ngạc nhiên nhìn tôi. Hajzz! Tên này có tài mà hơi khù khờ! Tôi sẽ kể cho bọn trong lớp biết…

Nghĩ một lúc, bàn tay đang lưng chừng trên không trung của tôi với nhanh lấy tay hắn và lắc lắc vài cái. Sau đó, tôi cúi chào và quay người bước đi.
Bỗng chốc tiếng mọi người xung quanh xì xào lớn dần và mắt thì hướng lên phía trên tôi. Thấy vậy, tôi ngước lên nhìn, đúng lúc cái chùm đèn trên cao lung lay và rớt xuống. Lúc ấy tôi hoảng hốt vô độ, nhưng đầu óc tôi lại chẳng nghĩ gì ngoài từ “Tiêu rồi!”

Tôi nhắm mắt lại và siết chặt tay mà đứng yên mặc cả chùm đèn to lớn đang rớt xuống phía mình, xung quanh là những tiếng la hét không ngừng. Sau đó, rất nhanh, tay tôi được kéo đi bởi một ai đó. Vì lực kéo, tôi nhào tới và khiến người đó loạng choạng phải ngồi quỳ xuống sàn sân khấu, tôi thì chới với trượt người ngồi bẹp xuống sàn, vai tôi thì được người đó đỡ lấy.

Mắt tôi vẫn nhắm chặt cho tới lúc tiếng đổ vỡ của cả chùm đèn vang lên bên tai. Tôi thầm nghĩ rằng con bạn thật can đảm khi dám lao mình vào cứu tôi trong lúc “dầu sôi lửa bỏng”. Okay, tôi sẽ bỏ qua cho nó tất cả những lỗi lầm. Tôi là một con người nhân từ mà, haha!

Môi tôi khẽ vẽ lên một nụ cười mỉm và nhanh tay quàng qua cổ con bạn trước khi mở mắt! Và bạn biết đấy… như những gì bạn nghĩ đấy…

“Nhỏ bạn” tôi cổ của nó hôm nay yết hầu lại lộ rõ ra. Mùi hương nước hoa hôm nay của “nhỏ bạn” tôi thật… nam tính!

Người đỡ tôi… chính là anh ta!! G-Dragon của BigBang!!


Tác giả: 1791999    Thời gian: 31-7-2015 09:46 PM
tớ thấy cậu viết rất là ổn
và cậu biết đấy thường thì những người như thế ý là chúng ta thường ko may mắn được idol để ý
kekeke có một vài lỗi chính tả
chẳng hạn như từ "cúi" cậu viết thành "cuối"
à mà chắc cũng ko sao đâu
dù sao tớ vẫn thích theo cách riêng của tớ
Tác giả: GEG    Thời gian: 1-8-2015 08:22 AM
E xây dựng tâm lý thật đúng
GD cả đời làm idol luôn có hàng ngàn cô gái mến mộ chờ ngày được ôm miễn phí rồi sung sướng la hét... bla... blahhh...
Cơ mà lần này lại bị từ chối chỉ biết ngẩn người ra mà nhìn. Ss đã liên tưởng đến một khunf cảnh m.n ồ lên nhìn Hye Ri từ chối GD. Thì lại lầm, m.n ồ lên vì cái chùm đèn đó. Giờ cô ấy ôm GD như vậy, chắc fan chỉ biết la ó mà phát ghen thôi. (Ss cũng là một trong số đó ^^)

Ss thôi thì chờ tiếp chap chơ biết làm gì giờ. Hóng nha e !!
Tác giả: miu0699    Thời gian: 28-9-2015 10:35 PM
2.1


Tôi đang ngồi ở một chiếc xe bán đồ ăn bên lề cùng nhỏ bạn. Nhưng hồn vía tôi thì lại lạc ở một nơi khác…

Sau sự việc ở buổi ký tên, tâm trạng tôi luôn bồn chồn lo lắng mọi lúc. Vì sao ư?! Vì tôi đã-nổi-tiếng trong đám fan hâm mộ của anh ta, mà cũng nhờ chính cái hành động ngớ ngẩn của tôi hôm đó. Lạy chúa! Nếu có một điều ước tôi sẽ ước có thể quay ngược thời gian!

- Yah yah! Cậu nhìn kìa, có phải đó là “cô gái kẹp cổ” không?

Tiếng thì thầm của hai cô bé bên cạnh chúng tôi vang lên, ngay lập tức tôi cùng nhỏ bạn nhanh chóng thu dọn đồ đạc và tính tiền để chuẩn bị chuồn khỏi đây! Vâng, cái người mà họ gọi là “cô gái kẹp cổ” chính là tôi đấy!

Tôi vô tình choàng  tay qua cổ thôi mà họ lại bảo rằng tôi kẹp cổ anh ta!!

À thì, cũng không hẳn là “vô tình”

- Hajzz! Kim Hye Ri, cậu thật may mắn!

- Muoes?!

- Thì cậu được G-Dra…

- Thôi khỏi nói. Tớ không muốn nghe thấy cái tên ấy!

Cuộc sống tôi đảo lộn kể từ ngày hôm ấy! Tin tức được đưa lên từ báo chí tới truyền hình nhanh đến chóng mặt. Đa số nội dung là phê phán người chủ tòa nhà cho thuê hội trường đã bất cẩn trong việc kiểm tra các đồ vật nên mới gây ra sự việc như vậy. Mặc khác, hắn ta lại được tôn thờ như một vị “thánh”  vì hành động quá sức anh hùng là cứu-một-fan-hâm-mộ-thoát-khỏi-nguy-hiểm!

Còn tôi, nạn nhân của vụ việc lại trở thành tội đồ trong mắt fan của hắn! Tôi đã phúc-đức-ngàn-đời theo lời họ nói nên mới được ngã vào vòng tay của con người “vĩ đại” ấy. Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến họ ghen tỵ phát điên lên được, vậy mà tôi lại còn “lố lăng” choàng tay qua cổ anh ta!!

Dù sao thì, trong khoảng thời gian này tôi cần phải cẩn thận hơn. Fan của hắn có thể nhào vào và giật tóc tôi bất cứ khi nào họ nhận ra tôi. Aigoo, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy khiếp…

~o~o~o~o~


Lết thân khỏi giường, tôi uể oải đi ra khỏi phòng và hướng đến phòng của mẹ. Bà ấy vừa gọi điện cho tôi báo rằng để quên đồ và cần tôi đưa đến chỗ làm vì bây giờ bà không thể rời khỏi đó. Và nhờ vậy cuối cùng tôi cũng biết cái tính cách quái đảng của mình từ đâu mà có…

Mẹ tôi điên rồi!! Bất chấp bây giờ đã quá nửa đêm mẹ vẫn bắt tôi – đứa con gái duy nhất của bà phải chạy đến nơi làm việc để đưa đồ!! Bà ấy nghĩ tôi có đai đen tứ đẳng hay sao chứ?!! Không lo lắng cho tôi sao??

********


- Ey… thật là…

Tôi lảm nhảm, bực tức vì bị phá giấc ngủ và bị lôi ra khỏi nhà vào giờ này. Ngày mai tôi còn có buổi học mà bây giờ đã 1h40, tính thời gian tôi đến đó và quay về đây thì mất khoảng một tiếng hơn thì cũng 3h sáng, chưa kể có chuyện gì... Ajzz, thật là!! Tôi mà muộn học thì tại mẹ tôi tất cả!!

Vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung mà bây giờ tôi đã ra ngoài đường lộ, nhanh chóng tôi bắt một chiếc taxi và đến đài truyền hình. À, mẹ tôi là đạo diễn của một chương trình âm nhạc hàng tuần!

Nói đến đây thì sẽ có khá nhiều người nghĩ tôi ngu ngốc, mẹ là một PD chương trình âm nhạc nổi tiếng, cơ hội để có thể gặp bất kì idol nào mà mình muốn. Vậy mà, đứa con gái ấy lại cực kì ghét K-pop!!

Tôi đã nói rồi, tôi thật sự rất kì quặc!!

Cũng hơi lạ vì hôm nay mẹ tôi lại quay show vào đêm muộn thế này. Lúc nãy còn mơ ngủ tôi cũng có hỏi thì bà ấy bảo rằng quay riêng cho một nhóm nhạc nào đó vì sáng mai họ có lịch trình khác, đại khái là vậy. Mà tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ vì họ mà tôi mất đi giấc ngủ ngàn vàng của mình. K-pop luôn khiến tôi gặp xui xẻo!!

~o~o~o~o~


Tôi bước nhanh trên hành lang dẫn đến phòng chỉ đạo của PD, vì bây giờ là đêm rồi nên ít người khiến cho cả một hành lang dài đầy ớn lạnh. Khỉ gió cái phòng ấy sao lại ở trong cùng chứ! Đã vậy ông bảo vệ lại trốn việc chạy đi đâu mất khiến tôi phải tự lên đưa.

Tôi cứ giữ chặt sấp tài liệu trên tay và bước đi nhanh nhất có thể. Và cuối cùng nhờ cái cách nhanh-mà-ẩu tôi đã vấp chân ngã và đánh rơi giấy tờ trong sấp tài liệu của mẹ tôi khắp trên sàn. Aigoo, tôi có tính hậu đậu từ bao giờ vậy?!

Sau đó tôi mau chóng ngồi dậy thu gom tất cả và đứng lên bước đi trong khi vẫn chăm chú thu xếp lại mớ giấy tờ. Rồi rất nhanh sau đó, một thứ gì đấy lao đến va vào người khiến tôi mất thăng bằng bị đẩy sang một bên. Và xui xẻo hơn là tôi lại bị đẩy vào một cánh cửa phòng chứ không phải thành tường, vì thế nó lại khiến cánh cửa bật mở và tôi ngã ngửa vào bên trong căn phòng ấy! Còn gì xui xẻo hơn nửa không?!

Và đó chưa phải là một điểm dừng của câu chuyện! Một thứ kinh khủng hơn lại sắp xảy ra, nó như thước phim quay chậm trước mắt tôi vậy. Cái-thứ mà khiến tôi ngã chổng mông ấy là một xe đẩy chất đầy bóng đèn trong đó. Khi tôi va vào thì đồng nghĩa một bên xe bị tác động mạnh khiến vài cái… à không, phải nói là gần-mười-cái bóng đèn rớt về phía tôi!!

Đương nhiên, cái sự hoảng hốt ngu ngốc khiến não tôi một lần nữa ngừng hoạt động. Tôi lại nhắm mắt mà cam chịu…

Tuy nhiên, như một bộ phim tình cảm sướt mướt, tôi may mắn một cách kì lạ khi lại có một người đỡ tôi từ phía sau lưng và kéo tôi sang một bên tránh những chiếc bóng đèn đang rơi xuống nền.

- Không sao chứ?

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi sau tiếng đổ vỡ của những chiếc bóng đèn, ngay lập tức tôi mở mắt ngước nhìn. Hiện ra trước mặt là một tên con trai ăn mặc bảnh bao với mái tóc dựng ngược, gương mặt được thoa một lớp trang điểm nhẹ và mùi nước hoa của anh ta cứ sộc thẳng vào mũi tôi. Nói chung là, anh ta khá đẹp trai!

- T-tôi không sao, cảm ơn anh!

Tôi chồm người đứng dậy, đáp lời tên kia và cúi đầu chào định rời khỏi đó thì tôi bị một giọng nói khá-quen-thuộc níu chân lại…

- Cô bé, em thường xuyên gặp rắc rối với những chiếc bóng đèn nhỉ?!

Như một phản xạ, tôi quay lại nhìn. OMG!!! GD đang đứng trước mặt tôi, ngay cạnh anh chàng cứu tôi khi nãy! Không thể tin được tôi gặp lại anh ta trong cái tình huống chết tiệt này! À không, cho dù là bất cứ tình huống nào thì tôi cũng ngàn lần không muốn gặp lại. Tôi đang bị trừng phạt sao?!

Trong lúc hơi bất ngờ khi gặp lại “người quen” chân tôi đã vô thức tự động lùi lại phía sau nhưng bỗng chốc, GD với lấy cánh tay tôi giữ chặt và kéo về phía anh ta. Tôi ngạc nhiên trợn trừng mắt, tên này muốn gì nữa đây?!

- Anh đang làm gì vậy?

Tôi hỏi ngay lập tức như kiểu được lập trình sẵn vậy, nhưng rồi tôi lại chợt nhận ra câu hỏi của tôi không dùng kính ngữ!! Mà mặc kệ đi, hắn ta chính là kẻ khiến cuộc sống tôi đảo lộn, chỉ vì chút sai-xót-nhỏ mà tôi trở thành tội đồ trong mắt đám nữ sinh mê mệt anh ta! Vậy bây giờ vừa gặp lại đã động tay động chân với tôi?! Muốn khiến tôi trở thành gì nữa đây?!

Chợt, GD đưa mắt xuống phía dưới chân tôi rồi lại quay lên nhìn tôi, gương mặt bình thản nói:

- Đôi dép lê ấy không đủ khả năng bảo vệ em khỏi những mảnh thủy tinh vỡ kia đâu, cô bé!

- S-sao chứ?!

Tôi ngạc nhiên ngước xuống nhìn chân mình. Lạy chúa! Nếu GD không kéo tôi lại thì chắc giờ chân tôi sẽ không còn hình dạng gì mất!

Nhưng ngay sau đó, tôi lại có cảm giác mình trở thành một con ngốc trước mặt anh ta vậy. Nhìn đi, tôi đang đứng trước mặt G-Dragon của BigBang với bộ dạng ngáy ngủ, đôi dép lê tồi tàn chỉ đang chờ được vứt đi đã bị anh ta nhìn thấy. Tệ hơn, tôi-đang-không-mặc-áo-lót!

Okay! Đừng có nghĩ tôi là một con dở hơi biến thái, chỉ là tôi không hề nghĩ tới những tình huống chết tiệt này. Tôi chỉ định vọt lẹ tới đây rồi về ngay lập tức, và vì là ban đem, và vì tôi đi bằng taxi, và vì… Hajzz, được rồi! Ít nhất tôi đã chồng một chiếc hoodie dày vào người. Tôi sẽ rút kinh nghiệm!

- Ah… Uhm! C-cảm ơn, tôi đi đây!

Dứt lời, tôi vọt lẹ khỏi căn phòng ấy ngay lập tức. Ngày hôm nay sẽ ám ảnh tôi suốt cuộc đời!

~o~o~o~o~


- Omma!! Sau này mẹ tự thuê người giao hàng đi nhé!

Tôi hậm hực nói rồi đưa sấp tài liệu cho mẹ mình. Bà ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, nhưng chưa kịp hỏi vấn đề gì thì bà lại bị cuốn vào công việc.

- Hye Ri, con vào phòng chờ ngồi đợi nhé, mẹ xong ngay rồi đưa con về!

- Con về trước, sáng mai con có bài kiểm tr…

Tôi chưa kịp dứt lời thì mẹ tôi lại quay đi mất. Vậy đấy, bây giờ tôi lại mắc kẹt ở đây! Tôi cũng không thể nhảy đành đạch lên chỉ vòi tiền taxi để về. Mẹ tôi đang bận, và sẽ rất dại dột nếu tôi gây rắc rối làm vướng víu công việc của bà ấy.

~o~o~o~o~


Chết tiệt!! Tôi chắc hẳn rằng tôi mắc nợ GD ở kiếp trước, nên bây giờ tôi cứ phải dính líu đến anh ta để trả nợ.

Chuyện là, staff lại đẩy tôi vào căn phòng chờ của BigBang để tôi chờ mẹ, anh chàng ấy nói rằng sau khi kết thúc họ sẽ rời đi ngay nên tôi không cần lo. À mà chỗ này hơi kì lạ, anh ta đáng ra phải lo tôi làm gì BigBang mới đúng chứ nhỉ?! Mà mặc xác đi, tôi không quan tâm nữa, tại sao tôi lại phải né tránh chứ?!

Tôi lướt mắt một lượt khắp căn phòng rồi bước đến ngồi xuống chiếc ghế sofa trắng. Thì ra đây là nơi mà họ dùng để thay trang phục, make-up và chuẩn bị cho phần trình diễn của mình. Tôi đã đến đây vài lần nhưng chưa bao giờ được vào phòng chờ và tận mắt nhìn mọi thứ như hôm nay…

Tôi đảo mắt đến chiếc bàn đối diện ghế và thấy một chiếc gậy có hình đầu một con chó trên đỉnh trông rất lạ, có lẽ là vật họ dùng để biểu diễn. Nhìn xung quanh một lát, tôi bất chợt đưa tay lấy điện thoại và bấm tìm kiếm từ khóa BigBang, một loạt hình ảnh và tin tức hiển thị ngay lập tức. Tôi cũng chả hiểu tôi đang làm gì nữa, nhưng dù sao cũng không có việc gì để giải trí.

Tin tức về họ rất nhiều, đa số là những bài khen ngợi về thành tích họ giành được từ lúc comeback đến giờ. Rồi bằng cách nào đó tay tôi vô thức lại ấn vào tên G-Dragon trong bảng tên hiển thị có liên quan. Chính tôi cũng không thể tin nổi bây giờ tôi lại đi tìm hiểu về hắn…

Loạt thông tin và hình ảnh của GD hiện ra trên chiếc màn hình nhỏ, tôi chọn đọc một bài báo gần đây nhất và thấy hình ảnh anh ta được chụp trong một căn phòng. Trong bức ảnh GD mặc một chiếc áo khoác trắng có họa tiết độc đáo, vác trên vai là một chiếc gậy bóng chày cũng màu trắng và có những ô vuông đen ghép thành chữ “MADE”. Tôi đột ngột quay sang cái sào đồ cạnh đó và thấy chiếc áo khoác y như trong hình. Tôi đứng dậy bước lại gần, đưa tay chạm vào chiếc áo và xăm soi hồi lâu.

Tôi đang đứng trong căn phòng chờ của BigBang và chạm vào những đồ vật của họ đã dùng, điều mà hàng ngàn cô gái ngoài kia khao khát đến điên cuồng thì một con nhỏ ghét Kpop như tôi lại may mắn có được. Nghĩ đến đây lòng tôi lại dấy lên cảm xúc lạ, những cảm xúc tôi chưa từng có…

Trong lúc tôi đứng bất động tại chỗ thì bất ngờ chiếc tivi trên góc tường phát trực tiếp sân khấu họ trình diễn. Bài hát với âm điệu nhẹ nhàng vang lên thu hút tai tôi, trước giờ tôi chỉ nghe-ké nhạc nhỏ bạn mở là những bài sôi động, nhạc dance chứ chưa bao giờ nghe những bài nhạc này.

Mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc, tôi bước đến ghế và ngã người nằm xuống. Tôi im lặng nằm đó lắng nghe bài hát, bản ballad khiến tôi thích thú hơn là những bài hát sôi động của họ. Những giọng hát ấm áp pha chút dịu dàng ấy khiến tôi thấy có chút ấm lòng và… rung động!

Bài hát thật sự rất hay và ý nghĩa…


Tác giả: miu0699    Thời gian: 28-9-2015 10:42 PM
2.2


Tôi khẽ mở mắt rồi bật dậy vì thấy căn phòng lạ, nhìn xung quanh một lúc tôi mới nhớ lại mọi thứ. Tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Mở điện thoại lên thì bây giờ đã gần năm giờ sáng và tôi có một cuộc gọi nhỡ, là của mẹ! Bà ấy gọi tôi làm gì chứ?!

Lướt mắt xung quanh căn phòng, tôi thấy những món đồ lúc nãy đều đã biến mất. Tôi tự hỏi liệu họ có vào đây và thấy tôi nằm ngủ ở đây không chứ?! Ngày hôm nay đã đủ nhục nhã với việc tôi “lại” té ngã trước mặt GD trong bộ dạng lôi thôi này rồi!!

Nhưng thay vào những món đồ biến mất thì trên chiếc bàn lại xuất hiện một đôi giày bata nữ xinh xắn. Tôi đang trong trạng thái lơ mơ thắc mắc thì mẹ tôi xuất hiện sau cánh cửa phòng...

- Con thức rồi sao?! Mẹ vừa xong, về thôi!

- Omma, đôi giày này của ai để đây?

- À… Con cứ mang vào và vứt đôi dép lê tồi tàn ấy đi! Chân con bị thương mà con cũng không biết sao?

Tôi ngạc nhiên cúi nhìn xuống chân mình, một miếng băng cá nhân nhỏ trên mu bàn chân, tôi nhẹ nhàng gỡ một góc và thấy vết xước nhỏ ướm ít máu trong đấy. Chắc là khi nãy thủy tinh vỡ đã văng trúng chân tôi.

Mặc kệ, tôi quay lại với đôi giày mới tinh ấy. Dù sao vết thương đó cũng không khiến tôi chết đâu.

- Mẹ mua cho con sao?

- ...

Tôi không cần đợi mẹ trả lời liền hí hửng mang vào chân, thật hiếm khi mẹ tôi mới mua quà cho tôi. Chắc là trả công cho việc tôi lặn lội giao đồ cho bà ấy lúc nửa đêm…

- Omma, mẹ giấu con để lập một sổ tiết kiệm riêng à?

- Sao chứ?

Tôi hỏi khi mẹ tôi đang sắp xếp lại giấy tờ của bà, còn tôi đang bận rộn xăm soi đôi giày mới. Công việc của bà ấy chắc vừa được tăng lương thì phải. Trước giờ mua sắm mỗi lần mẹ tôi  chọn hàng loại 1, loại 2 là tôi mừng muốn rớt nước mắt… Nhưng đôi giày này là hàng hiệu cơ đấy!

- Mà kệ đi, có đồ xài là tốt rồi, haha!

- À... Thôi, chúng ta về! Con sẽ trễ học mất. Mà lúc nãy mẹ gọi con làm gì đấy?

Có việc, nhưng mẹ giải quyết xong rồi! Mà xin lỗi con gái nhé, đáng ra được về sớm hơn nhưng lại có việc phát sinh.

Mẹ tôi nói với giọng nhỏ, qua giọng nói ấy tôi chắc rằng bà ấy cũng đang rất mệt khi phải thức cả đêm. Tôi còn có thể trách gì mẹ tôi khi bà ấy cũng chỉ đang cố gắng cho cuộc sống của hai mẹ con thôi chứ?!

~o~o~o~o~


Vài ngày sau hôm đó, tôi bắt đầu tò mò hơn về cái tên BigBang và đặc biệt là GD. Thậm chí tôi còn chủ động bắt đầu chủ đề về họ trong các cuộc nói chuyện với nhỏ bạn. Nó kể tôi nghe mọi điều mà nó biết, và nhờ đó tôi đã tìm ra cái bài hát tôi đã nghe đêm hôm ấy…

Tôi đã tìm và nghe những bài hát của họ, những bài hát mà tôi từng cho là nhức tai đau đầu ấy thì bây giờ tôi lại mê mẩn đến lạ thường. Từ lúc nào tôi lại yêu thích âm nhạc của họ - một nhóm nhạc Kpop!

- Này, không ghét Kpop nữa à?

Nhỏ bạn hỏi tôi với giọng trêu chọc, tôi chỉ cười mỉm không nói gì. Chính tôi còn không thể tin được bây giờ tôi đang thích một nhóm nhạc Kpop!

~o~o~o~o~


Một tối chủ nhật, tôi và nhỏ bạn thân quyết định dạo phố sau những ngày thi mệt mỏi. Chúng tôi bây giờ không còn là hai đứa bạn thân nữa! Mà là hai đứa bạn thân có cùng sở thích, cùng thần tượng!

Đã vài tháng sau cái ngày tôi bị thu hút bởi bài hát ấy, hiện tại tôi trở thành một fan hâm mộ của BigBang! Nhưng tôi chỉ thích âm nhạc của họ, vậy đấy!

- Yah! Qua khúc cua này sẽ đến công ty quản lí của BigBang!

-Muoes? Thật là, cậu cũng rảnh rỗi thật đấy!

Tôi cười khì, bây giờ thì tôi không ghét khi bị con nhỏ điên khùng này lôi tôi đến những nơi có thần tượng nó nữa. Cũng có cảm chút vui nhưng tôi cũng không thích thú việc này cho lắm. Tôi không phải loại fan đứng dưới nắng mưa chỉ để gặp họ. Tôi thích họ vì âm nhạc của họ…

Đang suy nghĩ lung tung thì nhỏ bạn lại kéo tôi vào một cửa hàng tiện lợi đối diện cái công ty quản lí của BigBang mà nó đã chỉ cho tôi. Chúng tôi vào đó và ăn mì.

- Hye Ri ah! Cậu thích BigBang từ khi nào?

- …

- Yah~ Tại sao lúc nào tớ hỏi câu này cậu cũng im lặng hết vậy?

Lại tới giờ của nó rồi. Chuyện đêm hôm đó tôi gặp BigBang tôi không hề kể với nó, vì tôi nghĩ nếu có biết thì chỉ có thêm rắc rối cho tôi thôi. Vì vậy những lần nó hỏi câu này tôi đều im lặng hoặc đánh trống lảng.

- Thế cậu bias ai trong nhóm?

- …

- Cậu thích bài hát nào nhất?

- …

- Tớ thì…

Cái tật nói nhiều của nó vẫn không thể bỏ được mà còn lắm mồm hơn khi nó biết tôi có cùng thần tượng với nó. Mỗi lần như vậy tôi chỉ muốn tán cho nó một cái để tỉnh ra. Thật sự thì không phải tôi lạnh lùng không trả lời, mà khi tôi trả lời thì nó không tin. Thế đấy, con nhỏ điên khùng ấy!

Tôi bảo rằng tôi chỉ thích âm nhạc của họ, những bài hát với ca từ do chính họ tự viết. Tôi đã trả lời như vậy gần chục lần và nó cứ bỏ ngoài tai mà hỏi lại cái chủ đề ấy.

Tôi đứng dậy sau khi ăn xong, bỏ mặc nhỏ bạn ngồi đó tôi lượn qua các dãy hàng tìm ít đồ ăn vặt…

Thật ra tôi biết tên cả năm người trong BigBang, ngoài GD thì tôi từng-tiếp-xúc với Seungri khi anh ấy cứu tôi lần trước. Trừ tên tuổi ra thì tôi được biết thêm một vài thông tin nhưng không nhiều. Tôi nhớ được mặt họ thì cũng là hay lắm rồi, tôi chỉ nghe nhạc của họ chứ không quan tâm đến những vấn đề khác, vậy đấy!

Bước đến quầy tính tiền trong lúc nhỏ bạn vẫn còn thẫn thờ ngồi ở kia ăn mì, gương mặt nó bất chợt đơ ra không lí do. Ly mì để nửa tiếng vẫn còn nóng sao?!

Trong lúc chờ tính tiền tôi lại suy nghĩ về những câu hỏi của nhỏ bạn… Bài hát tôi thích nhất thì chính là cái bài đêm hôm ấy. Tôi bắt đầu thích nhạc của họ thì cũng chính là đêm hôm ấy! Nói chung đêm đó khá đạc biệt...

Người tôi thích nhất sao?! Tôi chưa từng nghĩ về vấn đề này vì tôi chỉ nghe nhạc, nhìn họ trình diễn cùng nhau… Tôi chưa bao giờ quan sát cá nhân từng người họ. Tôi cũng không biết nữa!

Tôi đang thử suy nghĩ về họ đây. Họ đều tốt và có những điểm riêng rất thu hút người khác. Tất cả bọn họ tôi đều thích. Nhưng nếu để chọn người thích nhất, chắc là… hmm...

- GD! OMG!!!

- ...GD?!

Con nhỏ bạn từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi. Tôi vừa tính tiền xong và quay ra phía cửa  trong lúc ngẫm nghĩ lảm nhảm về câu hỏi của con bạn thì nó lại hét vào tai tôi, khiến tôi cũng liệu mà nói theo. Tôi nhìn con bạn, mồm nó như có thể ngoác xuống cả đất, sau đó tôi lại quay nhìn về hướng khiến nó hoảng hốt…

Lạy chúa! Tay chân tôi bủn rủn ngay lập tức, GD đang đứng trước mặt tôi!!!


Tác giả: GEG    Thời gian: 29-9-2015 12:49 AM
Em đã trở lại (again !!)
Và tung chưởng quá nhanh.
Ss không có gì để phán xét ngoài sự may mắn. Hay nên gọi đó là trò đùa số phận khi mà mọi sự nguy hiểm của Hye Ri đều gán mác GD bảo vệ
Bòng đèn chắc không phải trùng hợp
Nhưng em, em phải dò lại vài chỗ, đại từ xưng hô ấy, phải dò lại, ss khuyên thế !
Nói chung trung thu xong mà có chap đọc là hanhphuc rồi
Cảm ơn em !!

Tác giả: miu0699    Thời gian: 24-10-2015 01:39 AM
3.1


Tôi lặng người, chết đứng tại chỗ với những gì mình vừa nghe được. Tôi biết mà, linh cảm của tôi chưa bao giờ là sai cả…

Dạo gần đây mẹ tôi bắt đầu bận rộn với những việc gì đó và có vẻ giấu tôi. Nhưng tôi mặc kệ vì đang là mùa hè, tôi cần tận hưởng. Nếu như bí mật kia khiến cho tôi cảm thấy mất đi niềm vui với mùa hè này thì tôi cũng chẳng muốn biết.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã được sáng tỏ. Trong lúc tôi gấp rút chuẩn bị những thứ cho năm học mới, năm cuối cấp của mình thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại của mẹ...

Chúng tôi phải rời khỏi đây và trở về quê hương của mẹ tôi, Việt Nam!

Tôi chẳng biết nữa. Trong tôi trỗi dậy sự tiếc nuối, hụt hẫng và bực tức mà tôi chẳng thể hiểu được. Tôi mở hẳn cửa phòng của mẹ và bước vào. Mẹ tôi đang ngồi trên giường, thấy tôi thì liền thở dài và nói:

- Con nghe hết rồi sao?
- Sao mẹ không nói cho con biết? Mẹ chuẩn bị sẵn hết rồi phải không? Mẹ định bao giờ thì mới cho con biết? Hay là cứ định đến ngày là lôi đầu con đi thôi?

Tôi bực tức nói với mẹ. Tôi giận bà, tại sao bà không cho tôi biết sớm hơn? Tại sao phải giấu tôi, nên nói để tôi có thể chuẩn bị tinh thần chứ?! Tôi không muốn rời khỏi đây! Không muốn chút nào!!

- Đúng, mẹ dự tính trước rồi. Nhưng không phải bây giờ mà là đợi con tốt nghiệp đã. Nhưng bây giờ thì bác con báo rằng bà con đang rất yếu, nên bảo chúng ta phải về! Xin lỗi, con gái. Nhưng không cần gấp, chúng ta có thể ở đây cho đến gần đầu năm học..

Mẹ tôi từ tốn nói rồi đứng lên ôm tôi vào lòng. Tôi bực tức, nhưng là bực tức với chính bản thân mình. Tại sao tôi lại nổi giận với mẹ chứ? Vì việc học tập dang dở của tôi mà bà đã không thể về nước gặp người thân thường xuyên. Quan trọng hơn, bà tôi đang yếu dần. Dù cho từ lúc sinh ra đến giờ tôi chỉ gặp bà đúng 4 lần nhưng bà vẫn là bà tôi, mẹ và tôi cần phải về để gặp bà. Và có lẽ, chúng tôi sẽ không quay lại đây nữa!

Nhưng sự tiếc nuối và hụt hẫng trong lòng, tôi vẫn không thể chối cãi chúng được. Tôi không muốn rời khỏi nơi này chút nào! Nơi mà có sự tồn tại của một người đặc biệt…

~o~o~o~o~


Lần cuối tôi gặp anh là khoảng hai tháng trước, khi tôi vừa kết thúc kì thi cuối kì. Trong cửa hàng tiện lợi, anh thấy tôi và cười tươi rồi lướt đi qua tôi. Điều này có vẻ sến, nhưng đó là nụ cười đẹp và khiến tôi cảm thấy ấm áp nhất từ trước đến giờ. Tim tôi đến giờ vẫn đập liên hồi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy.

Từ hôm đó, tôi lại biến trở thành một con fangirl - điều mà trước đây tôi rất ghét ở nhỏ bạn. Tôi lại tìm hiểu sâu hơn về con người anh, GD!

Càng biết nhiều tôi lại càng thấy thích thú về con người anh. Anh là một chàng trai cool ngầu và cực kì oách trên sân khấu, nhưng ngoài đời anh lại là người hay ngượng. Theo đó, tôi cũng biết được tính cách của những người còn lại trong nhóm, họ hài hước và đáng yêu. Nhìn cả năm dù là trên sân khấu hay ngoài đời, tôi đều cảm thấy họ thực sự thân thiết và luôn bên cạnh nhau.

Rồi tôi tìm đến những scandal, những khó khăn mà họ đã trải qua. Từ các scandal lớn như hút cần sa, lộ ảnh nóng và gây tai nạn, tôi thấy buồn. Nhưng hơn hết, tôi lại thấy yêu quý và  nể phục họ hơn. Sau bao nhiêu tất cả, họ vẫn đứng dậy và bên cạnh nhau...

Tôi đã hiểu vì sao VIPs luôn bên cạnh họ cho dù xảy ra chuyện gì. Vì bằng một cách nào đó, họ luôn giữ lời hứa với các fan của mình…

~o~o~o~o~


- Cậu đi rồi thì ai chơi với tớ đây?

Con bạn tôi bắt đầu sụt sịt vì biết tin tôi sẽ rời khỏi đây, tự dưng con khùng này lại mít ướt, khiến tôi cũng cảm thấy cay cay khóe mắt.

Tôi chỉ mỉm cười cho qua, nếu còn nói nữa, chắc chắn cả hai đứa sẽ òa khóc ở đây mất.

- Yah! Big Bang có một concert ở Seoul, có muốn đi xem trước khi về Việt Nam không?

Nó lau nước mắt, vịnh lấy vai tôi vừa nói và vừa lắc liiên tục. Đầu tôi chới với, tôi thật muốn tát cho con nhỏ này một cái mà…

- Khi nào?
- Cuối tháng này, đi đi. Coi như đi chơi với tớ lần cuối!
- …

Tôi im lặng không đáp. Tôi cũng chẳng biết phải làm gì, đầu tôi rối bời với những suy nghĩ. Có lẽ… tôi nên đến đó một lần nhỉ?!

~o~o~o~o~


Khoảng thời gian kể từ lúc biết tin rằng mình sẽ về lại Việt Nam, tôi bỗng trở thành một đứa ngốc vô cảm. Tôi không làm gì cả, chỉ ngồi thẫn thờ trong phòng cả ngày. Việc sắp xếp trường học và các thủ tục khiến mẹ tôi bận rộn hơn nên cũng chẳng có thời gian chăm sóc tôi.

Tôi không phải đứa vô lương tâm chỉ vì cái ham muốn bản thân mà bỏ mặc bà mình ở quê nhà. Tôi như vậy vì tôi thực sự không biết bản thân mình nên làm gì. Tôi chỉ muốn lặng lẽ  ngắm nhìn và ghi nhớ lại nơi tôi đã sống 17 năm qua, ngắm lại thành phố Seoul thật xinh đẹp và lộng lẫy mà trước đó tôi không hề để ý.

Hồi tưởng lại khoảng thời gian tôi đã lớn lên ở nơi này. Và cũng là nơi mà có sự tồn tại của anh, GD! Tôi chỉ vừa cảm thấy mình thật may mắn hơn số fan hâm mộ của anh trên thế giới. Tôi được sống cùng một thành phố với anh, hít thở cùng một bầu không khí và thậm chí anh còn biết tới sự tồn tại của tôi.

Tôi chỉ tiếc vì thứ tình cảm đặc biệt dù không phải là tình yêu này tôi chỉ vừa mới biết đến, vừa mới được cảm nhận thì tôi lại phải rời xa nó hơn…

Tôi đã đồng ý đến buổi hòa nhạc cùng nhỏ bạn, vì thế nên nó đã bỏ mặc tôi mà lao vào cuộc chiến để tranh giành những chiếc vé.

Chuông điện thoại reo. Tôi bắt máy:

“Hye Ri, tớ đặt được vé rồi. Kyahhhhhh!”

Chưa để tôi kịp phản ứng, nhỏ bạn đã hét lên bằng cái thanh quãng cao nhất mà nó có. Màng nhĩ của tôi suýt tí là rách với cái âm giọng của nó.

“Yên nào. Vậy, ngày mấy?”

“Ngày mốt, 27/8. Vẫn kịp trước khi cậu về đúng chứ?”

“Ừm”

Tôi trả lời nhạt rồi chào tạm biệt.

Tác giả: miu0699    Thời gian: 24-10-2015 01:42 AM
3.2



Mẹ tôi khá ngạc nhiên khi tôi lại đến concert của Big Bang, vốn dĩ tôi là đứa con gái chúa ghét Kpop nên sự kiện lần này khiến bà bất ngờ cũng phải. Bà cho tôi đi nhưng dặn tôi phải về sớm, vì chính xác sáng mai chúng tôi sẽ lên máy bay về nước.

Nhỏ bạn đã đến nhà tôi từ sớm, dựng đầu tôi dậy và tự chọn quần áo cho tôi trong lúc tôi làm vệ sinh cá nhân. Chỉ trong vòng nửa tiếng sau, nó đã lôi tôi ra khỏi nhà và kéo tôi đón xe buýt để đến địa điểm.

- Cậu điên à! Bây giờ mới 7 giờ sáng đấy, buổi diễn bắt đầu lúc 7 giờ tối cơ mà?! Cậu không biết xác định trời sáng và trời tối sao?

Tôi cằn nhằn, mắt còn mơ ngủ bị nó dẫn đi không biết trời trăng. Tôi đã dự định rằng hôm nay sẽ đến nhà rủ nó đi ăn sáng và dạo phố lần cuối trước khi tôi rời khỏi đây và chiều tối sẽ đến buổi diễn. Nhưng kế hoạch của tôi vỡ tan khi nó đến và hét vào mặt tôi phải nhanh chóng đến đó.

- Hajzz, cậu đúng là chả biết gì. Tớ đã đặt vé đứng ở gần sân khấu, vì vậy chúng ta phải đến đó sớm mới có thể dành chỗ gần sân khấu nhất, hiểu chưa!

Tôi im lặng không đáp. Mặc xác nhỏ bạn vì có nói gì thì nó cũng sẽ làm theo ý nó mà thôi.

~o~o~o~o~


Chúng tôi đến nơi thì đã khoảng 8 giờ sáng. Trước đó, tôi đã còn nghĩ con nhỏ này thật điên khùng vì sẽ chẳng ai đến sớm tranh giành chỗ với nó đâu. Nhưng bây giờ tôi xin rút lại lời đó, vì vừa đến nơi đập vào mắt tôi là một dãy người xếp hàng dài. Họ chuẩn bị cả thảm để ngồi, nước uống, thức ăn và thậm trí những trò tiêu khiển…

Tôi há hốc mồm như thể nhìn thấy một loạt sinh vật lạ từ ngoài hành tinh.

- Cẩn thận ruồi bay vào. Đây là khung cảnh bình thường ở một buổi diễn thôi cô gái ạ!

Nhỏ bạn tôi bình thản nói, rồi mau chóng nó kéo tôi đến khu vực xếp hàng. Một cách sành sỏi, nhỏ lấy trong balo một chiếc thảm đủ cho hai chúng tôi ngồi, rồi lại lôi từ trong chiếc balo ấy đủ thứ bánh kẹo ăn vặt và nước uống. Tôi giương mắt nhìn một cách ngạc nhiên, chiếc balo của nó như túi thần kì của Doraemon vậy!

Cũng như bao nhiêu nhóm người khác, chúng tôi ngồi đó và nói chuyện cho qua thời gian. Nó chỉ tôi đủ thứ điều hay ho khi đến xem một buổi diễn. Rồi bỗng nó chuyển chủ đề.

- Tớ vẫn chưa biết cậu bias ai trong nhóm cả. Tớ bias TOP, vì vậy nếu cậu cũng thế thì lát nữa chúng ta có thể cùng sang khu vực của TOP.

- N-nếu không phải thì sao?

- Thì chúng ta tách nhau ra.

Nó nhún vai trả lời đơn giản. Tôi không hề nghĩ đến vấn đề về việc các fan chia nhau ra làm nhiều khu vực. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trong một sân vận động lớn như vậy, thì cả 5 người họ chắc cũng phải chia nhau ra đi xung quanh...

Cứ như thế thời gian trôi qua, thoắt cái đã xế chiều. Chân tôi bắt đầu ê ẩm vì ngồi quá nhiều nên tôi quyết định đi đâu đó xung quanh trong lúc nhỏ bạn bận rộn nói chuyện với những người quen của nó.

Sau khi đi vệ sinh, tôi bắt đầu đi xung quanh sân vận động. Tôi nhìn các nhóm bạn đang tranh thủ chụp ảnh trước giờ diễn, ai nấy đều háo hức. Nhìn xung quanh một lúc, tôi cũng lấy điện thoại ra và chụp một bức ảnh cho bản thân, đây sẽ là kỉ niệm cuối cùng của tôi tại đất nước này!

~o~o~o~o~


Đã đến giờ chúng tôi được vào sân khấu. Nhờ nhỏ bạn đã sang nhà và đánh thức tôi dậy từ sớm nên lúc tôi và nó vào thì khu vực đứng vẫn chưa bị lấp đầy, vì vậy chúng tôi đứng cũng khá gần sân khấu.

Cuối cùng, sau một hồi sắp xếp và soát vé thì sân khấu đã được lấp đầy ở những hàng ghế trên cao. Còn khu vực đứng bên dưới thì mọi người khá tản nhau ra để có không khí, nhưng  những người ở hàng đầu thì vẫn bám chặt lấy như thể họ không thể sống thiếu nó vậy…

Tim tôi bắt đầu đập liên hồi với không khí này, những tiếng ồn xì xầm càng khiến tôi hồi hộp hơn nữa. Đây sẽ là trải nghiệm đáng nhớ ở Hàn Quốc của tôi, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ nó!

Tôi đang định quay sang nhỏ bạn thì tôi phát hiện rằng nhỏ đã chạy biến đi đâu bỏ tôi đứng đây một mình. Tôi vừa định đi kiếm nó thì những ánh đèn tắt hẳn, xung quanh tối đen lại. Những tiếng hét chói tai bắt đầu vang lên và những người ở cùng khu vực đứng với tôi bắt đầu chạy dồn về phía sân khấu. Tôi cứ thế bị đẩy theo và không thể thoát ra.

Sau đó, trên màn hình phát một clip như là teaser, tôi đoán là vậy. Suốt đoạn clip như là một bộ phim hành động mà các nhân vật trong đó là cả 5 người họ. Kết thúc đoạn clip là một nền đỏ trên đó giới thiệu từng thành viên, và cuối cùng cái màn hình tách ra hai bên và cả 5 người họ thật sự xuất hiện bên trong đó. Kèm theo đó là điệu nhạc của bài hát mới nhất của họ.

Đây có lẽ không phải là lần đầu tiên tôi gặp họ ngoài đời, nhưng tôi vẫn thấy trái tim mình xao xuyến một cách kì lạ. Nhìn họ biểu diễn trên sân khấu cùng với các fan bên dưới đang hết mình cổ vũ, từ lúc nào tôi cũng hòa vào dòng người ở đấy.

Cứ thế, thời gian của buổi concert trôi qua dần. Mỗi lần kết thúc một bài hát, thì tôi lại cảm thấy luyến tiếc và mong muốn thời gian dừng lại để tôi có thể nghe họ hát mãi. Tôi hối hận vì mình đã đến đây, để bị kéo vào thế giới này và càng tham lam muốn thấy họ nhiều hơn nữa. Một lần đối với tôi là chưa đủ!

Tôi dường như quên đi nhỏ bạn của mình cho tới khi nó tự tìm ra tôi và réo gọi tôi. Hiện tại đang là thời gian nghỉ để họ chuẩn bị cho bài hát kế tiếp.

- Yah, Kim Hye Ri!! Cậu đã ở đâu vậy?

- Gì chứ? Là cậu bỏ rơi tớ rồi chạy biến đi đâu đấy thôi.

Tôi phẩy tay cho qua, rồi nhỏ bạn cũng cố định vị trí đứng bên cạnh tôi. Lúc này những người xung quanh cũng bắt đầu tản ra đôi chút để lấy không khí. Trong suốt buổi trình diễn lúc nãy họ đã chen lấn và chèn ép nhau để bản thân có thể đến gần sân khâu hơn.

Tôi thì may mắn từ cái lần bị đẩy lên nên hiện tại tôi đứng luôn hàng thứ ba từ sân khấu đếm ra. Tôi cũng phải kiên trì lắm mới không bị họ chèn ép đẩy ra…

Sau một hồi thì concert lại tiếp tục, họ trở lại trong trang phục áo thun và nón thường thấy rồi tiếp tục với các bài hát khác…

Họ hát, rap và nhảy một cách nhiệt tình nhất có thể. Họ khiến chúng tôi cảm thấy bản thân mình cũng đang rực lửa theo những bài hát, cháy theo những bước nhảy của họ. Bằng một cách nào đó, chúng tôi cùng nhau hòa làm một...

Họ hát những bài nhạc nhẹ, chúng tôi bên dưới sẽ hát cùng họ!
Họ hát những bài nhạc dance, chúng tôi sẽ cháy hết mình cùng họ!

Cứ thế trôi qua, concert cũng đã diễn ra khá lâu. Tôi biết, cái gì rồi cũng sẽ có hồi kết, nhưng lần này tôi thực sự chẳng muốn nó kết thúc tí nào. Những cảm xúc tuyệt vời này tôi không muốn kết thúc nó tại đây, tôi tham lam muốn thấy họ hát và làm chúng tôi điên đảo nhiều hơn nữa. Nhưng cái gì rồi cũng đến, Seung Ri nói với chúng tôi đây là bài hát cuối cùng...

Nhạc dạo vang lên và tôi chợt phát hiện đây chính là bài hát tôi thích nhất của họ. Họ bắt đầu hát và tách nhau ra các khu vực khác nhau, từ đây những fan bên dưới bắt đầu chia ra toán loạn các khu.

Việc này đã xảy ra vào lúc nãy rồi, khi mà tôi còn ngơ ngác chưa biết gì thì họ đã đẩy tôi suýt ngã nhào vì chẳng biết chuyện gì xảy ra. Đến khi tôi định hình được và chạy sang khu vực GD đang ngồi thì anh ấy lại đứng dậy đi về sân khấu chính. Tôi thật sự muốn cào rách mặt anh ấy…

Vì vậy, lần này tôi cũng nhanh chóng chạy bén đi theo từng bước của GD, tôi mặc xác luôn nhỏ bạn đang gọi í ới phía sau. Đến được chỗ mà GD đang đứng, tôi bỗng chốc tự nể phục bản thân mình vì vượt qua được hàng tá những người khác và chễm chệ ở hàng thứ 2. Và may mắn hơn là phía trước tôi là một cô bé khá nhỏ người hơn tôi đang đứng, vì vậy tôi có đủ tầm nhìn quan sát GD thật gần! Mặc dù tôi đã nhìn anh ấy cận mặt từ lần anh ấy đỡ tôi ngã… Uiss, tôi lại thấy ngượng về cái lần đó nữa rồi!

Quay trở lại vấn đề, tôi giương mắt nhìn theo những cử chỉ và hành động của GD. Anh đang xoay lưng về phía tôi, tôi bỗng tự hỏi nếu anh quay sang bên này thì liệu, anh có nhận ra tôi?!

Cảm giác thật lạ, tôi từng xem anh là điều xui xẻo của mình. Vậy, bây giờ thì tôi lại sợ anh không nhớ đến mình. Từ lúc nào đó, anh lại vô tình trở nên đặc biệt đối với tôi mất rồi!?

Tôi thoáng nghĩ thầm và tự cười với bản thân. Khi tôi vừa quay lên thì là lúc GD đang xoay người về phía tôi đứng, chỗ anh đứng vừa khớp đối diện với tầm nhìn của tôi. Anh lướt mắt qua tôi rồi thôi, không nhìn lại. Khoảnh khắc ấy tim tôi như đứng lại, nhưng lại hụt hẫng khi GD dường như không nhận ra tôi…

Tôi nhìn GD hồi lâu rồi bỗng phát hiện, anh ấy đang nhìn về phía vô định. Anh ấy không nhìn trực diện vào bất cứ ai hết. Trái tim tôi như được an ủi vậy. Giờ thì tôi hiểu cái eye-contact nó quý giá như thế nào, thần thánh như thế nào rồi! Lâu nay nghe danh, giờ tôi đã hiểu được cảm giác. Thậm trí GD đã lướt qua tôi và tôi chắc mẩm rằng anh ấy biết sự hiện diện của tôi, dù sao tôi cũng chình ình ngay trước mặt “thằng chả” đây này!

Biết sự hiện diện của tôi nhưng vẫn xem như vô hình thì còn đáng ghét hơn nữa!!
Tôi thề là sẽ khiến anh ấy nhìn tôi!

Tôi thầm nghĩ, rồi xuyên suốt cả bài hát ngắn ngủi ấy tôi làm đủ mọi trò để khiến GD chú ý đến tôi. Tôi huơ tay múa chân, la hét điên cuồng, quăng hết đồ lên sân khấu và thậm trí còn  giật luôn cái banner của nhỏ đứng gần đó phẩy phẩy trước mặt anh một cách “màu mè” nhất có thể. Những người xung quanh bắt đầu nhìn tôi như thú lạ, nhưng mặc nhiên GD vẫn không thèm nhìn…

Rồi bỗng anh ấy bắt đầu làm eye-contact với mấy nhỏ xung quanh tôi, khiến chúng la hét ỏm tỏi cả lên. Là anh ấy đang trêu tôi!! Tôi thề là sẽ cào rách mặt GD thật sự nếu tôi còn gặp anh ấy thêm một lần nào nữa!

Tôi bực tức không thèm làm trò nữa, cứ đứng đó mặc cho bài hát trôi qua. Đến khi gần kết thúc tôi mới nhận ra đây có lẽ sẽ là lần cuối tôi được thấy anh….

Khi tôi quay lên nhìn trên sân khấu, GD đã đứng dậy và bắt đầu bước đi về sân khấu chính. Tim tôi trở nên đập liên hồi, cảm giác khó chịu khiến người tôi nóng ran. Bỗng chốc mắt tôi cay xè, tôi hét lớn:

- Yah! Kwon Ji Yong, đừng đi!!

Nước mắt tôi bỗng lăn dài mà tôi không hay biết, tôi cúi mặt chả hiểu tại sao mình lại buồn. Bản thân có thể nhìn anh lần cuối ở vị trí gần như thế là quá may mắn, sao tôi lại tham lam?!  

Tôi nghĩ rằng giọng nói của tôi anh sẽ không thể nghe thấy được bởi những tiếng la hét xung quanh đã lấn át nó. Nhưng anh đã quay lại, có phải vì tôi không thì tôi không biết, vì ở đây có rất nhiều người gọi anh quay lại. Nhưng chỉ cần anh quay lại là đủ!

Lúc này khi GD đã quay trở lại, anh ấy bỗng ngồi hẳn xuống đối diện với tôi và… nhìn tôi!! Tôi hốt hoảng rồi né tránh ánh nhìn. Cảm giác tôi như trở thành một con ngốc dở hơi trước mặt anh vậy. Lúc thì làm trò để khiến anh nhìn tôi, sau cùng thì lại ngại, đã vậy mặt mũi còn nhem nhuốc nước mắt nước mũi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình tệ hại đến vậy!

Tôi đang thầm mong anh ấy thôi nhìn tôi và có thể đi được rồi thì giọng của Seungri vang lên nói là sẽ encore lại bài vừa rồi. Tự nhiên tôi muốn bóp chết Seungri ghê!

Vậy rồi trong bài hát cuối cùng này, GD chỉ vừa hát và vừa làm eye-contact với duy nhất một mình tôi, điều đó khiến tôi ngượng chín mặt. Sau nửa bài hát, tôi bắt đầu nghĩ ngợi. Là do tôi muốn điều này, và anh ấy đã làm cho tôi, vậy sao tôi lại tránh né chứ?
Tôi hít lấy một hơi sâu rồi ngước mặt nhìn vào mắt GD, đôi mắt nâu ấy vẫn đang nhìn tôi trong lúc hát. Tôi cứ như thế chìm vào ca từ của bài hát, nhìn sâu vào đôi mắt anh. Rồi chả biết từ bao giờ nước mắt tôi lại rơi, tim tôi lại xao xuyến một lần nữa. Tôi cũng không la hét nữa, chỉ đứng đó, nhìn anh!

Rồi phần encore dần kết thúc, bài hát cũng đã đi đến những giai điệu cuối cùng của nó. Lại một lần nữa tôi ước gì thời gian có thể ngừng lại, để tôi có thể được nhìn anh nhiều hơn, để có thể ghi nhớ về anh nhiều hơn chút nữa. Nhưng tôi biết, rồi anh sẽ đứng dậy. Tôi biết!

Anh rời khỏi khu của tôi và tiến về sân khấu chính, chân tôi cũng cứ thế mà bước theo anh , tôi cố gắng chen lấn qua dãy người đó. Rồi thì anh cũng khuất dần và bước xuống khỏi sân khấu mà không một lần nhìn lại…

Đèn bật sáng trở lại, dòng người dần giải tán. Còn tôi vẫn đứng bất động, chân tôi rụng rời, nước mắt tôi lại rơi. Tôi ngồi thụp xuống và khóc nức nở. Tôi cũng chả biết nữa, tôi chỉ là không muốn rời khỏi đây. Rời khỏi đây rồi, tôi sẽ không thể gặp lại anh được nữa!

Tôi cứ ngồi khóc như thế cho đến khi một người khác đỡ tôi dậy, vỗ lưng tôi an ủi và cũng rời đi khi bạn tôi xuất hiện. Nó liên tục hỏi tôi chuyện gì xảy ra nhưng tôi vẫn im lặng. Có lẽ… tôi đã hiểu được cảm giác của những fan quốc tế, những người chỉ gặp được thần tượng của mình ở một buổi concert thế này. Họ đã phải trải qua cảm giác được gặp, để rồi lại tham lam được gặp lại nhiều hơn…

~o~o~o~o~


Tôi bước lên máy bay theo mẹ với trạng thái thẫn thờ. Tôi muốn nhìn mọi thứ nơi đây một cách chậm lại, để ghi nhớ nó.

Tôi ước rằng mình có thể biết đến họ sớm hơn, biết đến anh sớm hơn. Để bây giờ không khiến tôi nhớ anh một cách da diết như thế này. Tôi nhớ lúc anh chìm đắm trong bài hát, nhớ lúc khi anh cười, nhớ lúc anh vụng về bước hụt… Tôi nhớ tất cả! Đáng lẽ, tôi không nên đến đó để bây giờ tôi không có cách nào để dừng cái nỗi nhớ khủng khiếp này lại!

Nhưng tôi cũng cảm ơn vì tôi đã gặp được họ, những con người đã thêm vào bức tranh tuổi thanh xuân của tôi thật nhiều màu sắc. Cho tôi cảm nhận được vô vàn thứ cảm xúc mà tôi chưa từng biết trước đó. Và cũng cảm ơn vì tôi đã đến đó, để sau này tôi sẽ không hối tiếc về tuổi thanh xuân của mình!

Thế mới có câu nói...
“Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.”

Máy bay cất cánh...
Tôi không biết mình có thể gặp lại anh hay không, nhưng tôi chắc chắn rằng tôi đã có mục tiêu để quay lại nơi này!

Tác giả: 1791999    Thời gian: 24-10-2015 11:50 AM
thực ra tớ ko nghĩ kết thúc lại như thế
tức là ở khía cạnh nào đó
tớ vẫn hy vọng GD ghi nhớ một chút về cô bé này
nhưng mà ko được
idol mà
nhiều fan yêu họ như vậy, nếu bắt họ cũng phải yêu lại từng người với một tình yêu cuồng nhiệt như thế thì họ sẽ chết mất
fan mà
chúng ta nhận được nhiều nhặn lắm là những mảnh tình cảm ko trọn vẹn và mơ hồ
nhưng có còn hơn ko
mãi ko tiếc nuối  




Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3