♫
Ẩn trong màn đêm…
Tội lỗi đi cùng sự tuyệt vọng
Bản thân ta vô sắc
Thì cần chi phải tô thêm màu…
♫
Giọng hát da diết vang lên giữa sự tĩnh lặng, ánh đèn sáng soi rọi bóng dáng ai… Yunho ngồi trong góc tối, đưa mắt nhìn ra xa, phía trên kia… cao cao… hình dáng thân quen mà 13 năm qua anh không thể quên… đôi mắt đó, vẫn là một màu đen tối, màu của vực thẳm sâu hun hút, sẵn sàng hút lấy mọi thứ khi trao đi cái nhìn thẳng, đầy ma lực mà 13 năm trước anh đã một lần nhận lấy, để 13 năm qua anh không thể quên.
Cuộc sống cùng với cái gọi là thời gian dài cuốn lấy anh đến không thể thở, nhưng trong khoảnh khắc bận rộn đấy, chỉ cần anh lướt mắt đi, nhìn những gì mình đang có thì anh không thể nào quên đi ánh mắt đó… trong một màu đen đặc, chỉ riêng mình anh thấy rõ, có một tia sáng lấp lánh… nhỏ lắm, chỉ như bằng đầu kim khâu, nhưng rất sáng, rất chói…
Yunho ngã người ra ghế, anh bắt chéo chân, dáng điệu như để hưởng thụ… À, mà phải anh đến đây là để hưởng thụ. Cho 13 năm qua anh lao đầu vào việc không có một phút giây nghỉ ngơi đúng nghĩa mà anh cần…? Anh chạm vào ly Champagne màu đỏ… cảm nhận qua lớp thủy tinh mỏng, dòng nước trong veo đó đang nổi sóng… lăn tăn… men… rượu… anh khép mắt lại, lắng nghe tiếng ai như nghẹn lại trong từng ca từ…
♫
Kỷ niệm? Ký ức… không thể ngủ quên.
Đôi lúc tự hỏi lòng…
Nhớ làm gì… một câu chuyện buồn bã…
Biết rõ thế gian có bao nhiêu điều cay đắng.
Nhận hết để vượt qua, hay để sống cùng.
Không cần biết, bởi ta không thể thay đổi tất cả.
Chẳng cần tìm kiếm.
Khi đau thương nào cũng là đau thương.
♫
Yunho nắm chặt ly rượu trong tay, anh run rẩy đưa lên miệng, cạn sạch… rượu nhẹ làm sao anh có thể say, nhưng anh đang say vì những lời trầm mặc đó… nó nhẹ nhàng chậm rãi rồi từ từ như kẻ trộm rón rén đi vào tai anh, nó đang mở cửa trái tim anh, nó lục lọi gì trong đấy, cái tình mà anh bỏ quên sao… không… bởi anh đang nghe mà…
♫
Giữa màn đêm ta ẩn mình.
Trốn chạy lời hứa, khép chặt môi.
Kể cả những lời oán trách, ta cũng không có quyền nói…
Khép lại cả ánh mắt nhìn…
♫
Yunho vội ngẩng lên… đôi mắt sâu đó đang khép chặt lại… để giữ lại gì…
Cậu nói tiếp đi… những lời oán trách, cậu là người có quyền nói, tôi đã về… muộn quá ư… không… nếu ta có thành ý mọi thứ sẽ không gọi là muộn, nhưng cái thành ý này cậu đã bỏ đi rồi ư… ừ mà phải… giữ lại làm gì giữa đời khó nhọc… tôi biết, tôi hiểu cậu còn hơn cả bản thân tôi cơ mà… Kim Jaejoong mà lúc nào tôi cũng chỉ gọi là Jae vì sao… vì tôi bắt chước mẹ cậu, gọi người mà tôi yêu thương như thế đấy…
♫
Nếu ai có hỏi? Đêm nay có màu gì?
Ta sẵn sàng trả lời:
“ Màu đen huyền hoặc… quyến rũ… mê đắm…”
Để ta mãi lạc lõng, giữa… màu của đêm nay...
♫
Cậu thấy lạc lõng sao… không chỉ mình cậu, ai mới là người hiện diện trong bóng đêm… là cả hai ta, có cái khoảng cách nào chia cắt thì tôi không muốn nghĩ tới nữa…
Yunho không rời mắt khỏi cái dáng cao gầy thanh mảnh đó…
13 năm qua cậu đã trưởng thành, trong mọi thứ… cậu bắt mắt quá, trau chuốt từ đầu đến gót chân, tôi là đàn ông chính hiệu còn phải say trước cậu thế thì bọn người kia làm sao bỏ qua cậu được nhỉ… tôi đến đây để làm gì, xem cậu sống ra sao cho 13 năm qua à… ừ phải đấy… giờ cậu nổi tiếng lắm rồi, giữa cái màu sắc của đêm, rực rỡ…
Yunho nhếch môi… anh gượng cười, hình ảnh trước mắt khẽ nhòe đi, có gì đó nghẹn lại rồi dâng trào lên cổ họng, như có hai bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ anh, bắt anh dừng lại hơi thở của sự sống… dần dần…
Như cậu đang tự giết mình trong cuộc sống này sao Jae… tiếng ai đó vang lên giữa cái không khí bắt đầu ồn ào náo nhiệt, vẫn không át đi khi tôi đang dỏng tai lên, dòm ngó cậu…
-“ Jae à… hôm nay đi với anh nhé!”
Cậu nở nụ cười, rạng rỡ như ngày ấy ta cùng nhau chạy trốn vì ham chơi, cậu lúc nào cũng chạy phía sau tôi… cậu nói:
“ Để anh trông chừng cậu!”
Là tôi… không… người có trách nhiệm đó là tôi không phải cậu… bởi tôi có đủ khả năng hơn cậu… cậu bảo cậu lo cho tôi, tôi ăn nhiều lắm, còn cậu chỉ ăn như mèo, vậy ai nên nuôi ai mới đúng… Không, chúng ta đều có gia đình, gia đình riêng mà chúng ta phải theo cùng, chưa đủ trưởng thành để thoát ly, để phải nghe theo, bỏ quên lời hứa của bạn bè… lời hứa của những tên đàn ông thực thụ… để giờ đây cậu làm gì thế kia… chối bỏ thân phận mình ư… tôi không muốn nghĩ gì nữa, với những gì đang thấy trước mắt…
-“ Xin lỗi Tom nhé, hôm nay Jerry chơi với Donald…”
Giọng ai rõ ràng cùng âm lên trêu chọc… cái gã đàn ông to lớn da trắng lao đến…
Cậu chẳng thèm né tránh, thoắt chốc cậu đã trong vòng tay ai đó để tôi càng nghẹn lại hơn, bước vào đây tôi biết mình đang bước vào đâu nhưng sao tôi lại không thể chấp nhận được thế này…
Cậu đang đùa với ai đó trong tiếng cười lớn, cậu quay đầu ngước mặt qua, nhận lấy đôi môi ai đó đặt để lên má cậu… sao cậu không quay hẳn đầu, để đáp lại những gì cậu đang muốn thế kia…
Yunho nắm chặt cái ly mà không còn cảm giác lăn tăn nữa, giờ đây nó lạnh…
Lạnh như chính trái tim cậu phải không Jae, và cả lý trí của cậu nữa…
-“ Vậy ngày mai Jae phải đi với anh đó!”
Cậu đẩy người đàn ông đó ra còn điệu nghệ hơn cả một người phụ nữ, cậu gật đầu cười, rồi đưa bàn tay với những ngón tay thon dài lên, tát yêu vào cái miệng đó rồi cũng mắng yêu:
-“ Trả cho Tom nè!”
Yunho rùng mình… không thể nào tin được… anh quay đầu tìm cái tên, xem có thật mình đi lạc không…
Phía trên quầy bar, dòng chữ nhấp nháy… Pink… nó lại có đúng màu để anh biết rõ mình không lạc đường… con đường mà anh đi tìm người bạn… tên Jae…
Tiếng thư ký Lee vang lên bên tai…
*****
Seoul - 3 ngày trước.
-“ Mọi thứ đều xong rồi giám đốc, ngài quyết định đi chứ ạ?”
-“ Anh nghĩ gì mà hỏi thừa thãi thế, hay anh chưa lo xong mọi việc cho tôi!”
-“ Không, vé máy bay cũng có rồi, thật ngài bỏ việc ở đây sao, ngài có thể cho chúng tôi biết ngài đi bao lâu không?”
-“ Chưa biết!”
-“ Ngài mới nhậm chức 2 tuần, mới thực sự nhận quyền hành 1 tuần, mọi thứ ngài chưa có…”
-“ Có đến 10 năm nữa thì tôi chẳng quen đâu, để bảo 1 hay 2 tuần, anh biết rõ tôi là bác sĩ chứ có phải là doanh nhân đâu, giờ tôi phải thay ba tôi, anh biết đó tôi là người bảo thủ, mọi việc đều giữ nguyên, tôi không có ý thay đổi gì cả, tôi trông chờ vào các bạn đấy!”
-“ Ngài đừng nói vậy?”
-“ Tôi nói sự thật thôi, ai cũng có tài năng riêng của mình, người nào việc nấy, tôi không ngốc đến nỗi ôm đồm những thứ không phải ngành nghề của mình, đừng bắt tôi làm siêu nhân, tôi chỉ là một con người bình thường mà thôi!”
-“ Nếu như ông tổng biết!”
-“ Ba tôi hiện tại không thể rời khỏi bệnh viện, bệnh ông ấy thì tôi rõ nhất, nếu điều trị đầy đủ ít nhất 3 tháng sau ông ấy mới hồi phục, tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, giờ đến anh quản lý tôi phải không?”
-“ Tôi không dám!”
-“ Anh như bọn đàn bà vậy?”
-“ Thật… ngài không thích đàn bà à?”
Yunho tròn mắt nhưng đáp:
-“ Ừ… thì sao…”
-“ Không sao ạ!”
-“ Nói nãy giờ anh chưa báo cáo cho tôi đó, anh đúng là y như bọn đàn bà lằng nhằng!”
Yunho lẩm bẩm trách cứ, cùng âm điệu đó tiếng lẩm bẩm tiếp theo của thư ký Lee…
-“ Tôi có rành ba vụ này đâu, giám đốc bảo tôi điều tra, gượng muốn chết…”
Yunho bật cười…
-“ Thái độ hiện tại của anh đang nói rõ anh thuộc dạng gay tâm lý đấy!”
-“ Gì… giám đốc…!”
-“ Thôi… nói đi…”
Thư ký Lee lại lẩm bẩm…
-“ Giám đốc là bác sĩ đấy, phán một cái… cắt cổ người ta!”
Yunho bật cười lớn.
-“ Anh công nhận tôi là bác sĩ rồi đấy nhé, nhanh!”
Yunho nhíu mày trong cái giọng vẫn là âm điệu lẩm bẩm… đàn ông đàn ương gì mà cứ ăn nói lí nhí trong miệng, anh cần phải đi khám lại dây thanh quản của anh đấy… Lee Tak.
-“ Tôi đi tìm người yêu còn chưa nóng lòng bằng giám đốc, thử hỏi như thế có ai không tin…”
Yunho gõ mạnh lên bàn, tiếng lẩm bẩm lập tức tắt hẳn… thư ký Lee bước đến…
-“ Hiện tại người mà ngài cần tôi tìm đang làm việc ở quá bar Pink, cậu ta làm ca sĩ ở đó và còn là… Gay…”
Yunho nhận lấy ánh mắt với cái nhìn dò xét của thư ký Lee, anh ngã người ra ghế đáp dõng dạc…
-“ Khoan… anh phải phân biệt rõ từ ‘Gay’ là nghĩa như thế nào…”
Thư ký Lee vội xua tay…
-“ Thôi… tôi không có hứng thú, không cần bác sĩ giải thích!”
Yunho bật cười lớn…
-“ Okay tiếp đi, tại anh đang nói bạn tôi là gay thôi…”
-“ Okay… tôi xin lỗi, tôi sẽ nói như thế này… giám đốc thật khó hầu, lại khó hầu trong ba cái việc không đâu…”
Thư ký Lee lên giọng, giữ nghiêm chỉnh như mỗi khi cấp dưới báo cáo với cấp trên một sự việc quan trọng…
-“ Gã đàn ông tên Kim Jaejoong đang làm ở một quán bar tên Pink, đó là một câu lạc bộ đồng tính cá nhân nổi tiếng, nơi đó chỉ có thẻ Vip mới vào được!”
-“ Vậy thẻ Vip của tôi đâu?”
-“ Đây! Khi tôi điện cho họ, họ bảo thẻ này chỉ sử dụng được một tuần, muốn làm hội viên thì phải xem cách anh ứng xử với họ như thế nào đã!”
-“ Luật lệ gì vậy? Không phải chỉ cần có tiền là đủ sao?”
-“ Bên đó khác bên đây mà, mỗi nơi đều có luật lệ riêng, giám đốc cũng đã từng ở đó mà giám đốc còn hỏi lạ!”
Yunho ngã người ra ghế hạ giọng…
-“ Tôi đã rời Los Angeles 13 năm rồi còn gì?”
-“ Cậu qua đó một mình, đừng có mà gây chuyện đó, ở đó không phải đất của cậu để mà cậu huênh hoang đâu!”
Yunho nhận lấy sự quan tâm của người thân, anh hạ giọng:
-“ Em biết mà anh Lee Tak!”
Thư lý Lee đặt hồ sơ xuống, anh thở ra…
-“ Tôi hỏi cậu một lần nữa nhé, bằng tình anh em họ hàng, thật cậu qua đó tìm hắn sao?”
Yunho gật đầu.
Lee Tak tiếp:
-“ Hắn giờ không như trước nữa, cậu đừng dính vào?”
-“ Anh muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi!”
-“ Anh có nói sao thì cậu cũng nói anh đụng chạm bạn của cậu, nhưng cậu xem hắn là bạn, hắn có xem cậu là bạn không? Rõ ràng hai người cách xa nhau quá rồi, hai cuộc sống khác hẳn, những người đó cậu đừng dính vào, phiền phức lắm, chú Jung đang nằm viện, cậu đừng làm chú phiền nữa!”
Yunho thở ra, anh chồm người lên trước kéo tập hồ sơ về phía mình, đặt tay lên…
-“ Em biết anh lo cho em, nhưng mỗi con người chúng ta đều có cách suy nghĩ, cũng như sự lựa chọn riêng!”
-“ Sự lựa chọn của cậu đang đi theo con đường sai trái, cậu làm tôi lo lắng thật sự, cậu bỏ vị hôn thê của mình, từ chối những mối quan hệ khác giới, nhất là phụ nữ, chỉ để cậu đi tìm một tên đồng…”
Yunho lại thở ra, anh mở tập hồ sơ ra… tiếp lời Lee Tak khi anh ta chỉ nói đến đó bởi biết anh không hài lòng.
-“ Anh nói thẳng ra đi, trong mắt anh, Jae là Gay, là đồng tính chứ gì, có chăng thì cậu ta cũng được gọi là MSM thôi!”
-“ Thôi, tôi đã nói tôi không muốn nghe mấy cụm từ đó, cậu muốn sao thì như vậy đi, cậu đi tìm cái gã đàn ông mà cậu cho là cậu có trách nhiệm lo lắng, quan tâm vì cậu không thể buông bỏ bằng chính trái tim của cậu, è… tôi không thể nào chịu đựng được, vé máy bay đây, tối nay 7h chuyến bay thẳng qua Los Angeles như cậu yêu cầu… cứ như là đi gặp người yêu sắp chết tới nơi… cậu thật khiến tôi không thể yên lòng, tôi không biết ăn nói sao với phu nhân Jung nữa…”
-“ Thì anh cứ nói với mẹ em là em đi công tác, có vậy thôi!”
-“ Rồi mai này cậu dẫn về một thằng đàn ông, bảo đám cưới với nó tôi biết làm sao?”
Yunho bật cười ngã người ra ghế…
-“ Thì anh làm rể phụ cho em!”
- “ Cậu đừng có mà đùa kiểu đấy, tôi ghét cậu!”
Yunho cười sặc sụa…
-“ Không biết ai là…”
-“ Thôi… cậu quá quắc lắm đấy Yunho, tống cổ cậu đi là vừa, đi bình an nhé!”
Yunho đứng lên, anh đưa tay ra…
-“ Mọi chuyện ở đây giao hết cho anh nhé anh họ Lee Tak!”
Thư ký Lee đưa tay ra, nhưng vội rút tay về trong tiếng nói lớn của Yunho…
-“ Anh làm như em bị bệnh truyền nhiễm, anh mà không phải là anh họ của em, em kiện anh tội kỳ thị, coi thường, nhục mạ người khác!”
-“ Trời… hết nói, thôi biến đi!”
Nhưng thư ký Lee lại là người đi ra… cánh cửa khép lại… Yunho ngồi phịt xuống ghế… anh không thể nào rời mắt khỏi cái hồ sơ trên bàn có cái hình ảnh khiến anh run rẩy… Không phải chỉ là hiện tại, điều này anh biết rõ từ 5 năm qua, nhưng anh chẳng thể nào chấp nhận, giờ đây anh muốn tìm thêm một người để khẳng định chắc chắn với những gì mà anh không tin… cái hồ sơ này, lời nói của anh họ Lee Tak, và cũng là thư ký Lee, người giỏi nhất trong việc tìm kiếm và điều tra thân thế một ngưởi, bởi anh họ từng là thám tử tư. Yunho đứng lên, còn choáng để anh bước đi loạng choạng… mai này khi tôi tận mắt chứng kiến, tôi sẽ phải xử sự như thế nào đây Jae…
*****
Jae đứng khựng lại… chỉ là thoáng qua, nhưng anh vội bước nhanh… không… trong cái bóng tối đó, sao anh vẫn có thể thấy rõ mọi thứ… có phải vì bản thân mình ẩn trong cái bóng đêm này, một bóng đêm quen thuộc đến nỗi anh làm biếng rời đi, cứ muốn ngủ vùi, bình an hay không anh không thèm cảm nhận nữa, mọi thứ đã chết từ cái ngày ấy… sống với anh là gì… là ăn, là ngủ, là làm việc, cái công việc mà đời bắt anh phải làm…
-“ Jae!”
Jae dừng lại khi quản lý gọi, anh xoay qua, như mọi ngày…
-“ Sao anh?”
Quản lý Mac bước đến… thật cái thằng nhóc này rất có giá trị…
-“ Khách đêm nay của cậu!”
Jae cầm lấy cái thẻ trên tay, rồi gật đầu…
-“ Okay!”
Quản lý Mac bước tới, anh ta đưa tay quàng qua vai thằng nhóc, mà không nó chẳng còn là nhóc như ngày ấy nữa…
-“ Khách mới đấy, hắn giàu có lắm người Hàn như cậu đấy!”
Jae vội ngẩng lên, nhưng anh chưa kịp nói thì quản lý Mac tiếp:
-“ Chìu hắn nhé, hắn hứa đầu tư vào đây đấy! Anh cảm ơn cậu trước!”
-“ Nhưng… anh…”
Jae chẳng thèm nói thêm nữa bởi quản lý Mac đã đi mất… Jae quay đi, thanh âm bật khẽ từ cổ họng anh, bờ vai anh cũng khẽ run nhẹ, nhếch một bên khóe môi mà người ta thường gọi là cười ngạo, anh chấp nhận… dụ dỗ… nơi này chỉ có mỗi một công việc này để làm thôi, anh đang dụ dỗ tôi đấy, anh quản lý… người Hàn ư… không phải là hắn đó chứ…
Jae nhìn số bàn, anh ngẩng đầu bước tới… một đường thẳng với cái dáng điệu tự tin mà những tên đàn ông ở đây đều chết giấc vì anh… Jae dừng lại đúng cái bàn của hắn ngồi… số 13… xui xẻo… ai dành cho ai…
-“ Chào, tôi tên Kim Jaejoong nhưng mọi người ở đây cũng gọi tôi là Jerry, tôi ngồi được chứ?”
Yunho giờ không thể nhìn lầm nữa, bởi cái nhân dáng quen thuộc đấy đang đứng trước mặt anh… 13 năm, cậu cao hơn một chút đấy, gương mặt không còn là một thằng nhóc dễ thương nữa, giờ đây nó đã trở thành một gã đàn ông quyến rũ, cậu vẫn ăn như mèo à, cậu gầy quá đấy, làn da xanh xao, cậu làm việc nhiều lắm à, sau cái lớp phấn đấy, cậu đang che đi những gì Jae…
Jae thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, anh tựa người ra ghế…
-“ Lần đầu tiên đến đây chơi à?”
Yunho nghe hỏi anh mới chợt nhớ ở đây mình là ai… anh gật đầu:
-“ Ừh”
-“ Tôi có vài quy tắc nhỏ!”
Yunho đã lấy lại sự tự tin khi anh nhận lấy sự tự tin của Jae.
-“ Cậu nói đi…”
-“ Thứ nhất chỉ qua đêm ở nhà tôi, thứ hai tuyệt đối không hôn môi, thứ ba xong chuyện là đi liền, ra khỏi nhà tôi ngay tức khắc!”
Yunho tự dưng cảm thấy đầy hứng khởi, anh lên giọng giở trò trêu cậu bạn mà ngày xưa họ thường trêu chọc nhau…
-“ Nhà cậu đủ tiêu chuẩn 5 sao không? Có đủ đồ chơi chứ? Tại sao không hôn môi, tôi thích dạo đầu như thế, làm sao có thể đi liền được nhỉ, ít nhất tôi phải tắm sau một cuộc mây mưa chứ…”
Jae khẽ nhíu mày, anh chồm người tới trước, bình thản đáp lại…
-“ Nhà tôi không quan trọng bằng tôi, tôi có thể chạm môi mình lên thân thể anh bất cứ chổ nào nhưng ngoại trừ đôi môi anh ra, bởi trên thân thể con người ta cái miệng là nơi dơ bẩn nhất, và anh nghĩ anh còn sức để bước vào phòng tắm thì cứ tự nhiên…”
Yunho ngã người ra ghế, anh nhận lấy khuôn mặt sáng thật gần anh, nhận lấy hơi thở mạnh mẽ, nhận lấy sự khẳng định đầy ắp sự tự tin của gã đàn ông đầy bản lĩnh ư… không… anh chỉ thấy sự bất cần cho mọi thứ… anh nhận thấy con người đấy… đã chết…