Kites

Tiêu đề: [Shortfic | T] Con tim & Lý trí | Bacham72 | Kim Jaejoong - Joo - Honey Lee [In trang]

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 16-11-2013 10:39 PM
Tiêu đề: [Shortfic | T] Con tim & Lý trí | Bacham72 | Kim Jaejoong - Joo - Honey Lee







Author: Bacham72

Rating: T

Paining: Kim Jaejoong - Joo - Honey Lee

Category: Tình cảm.

Summary:

Mưa giữa biển khơi muôn trùng, sóng cao đầu, thuyền tình nhỏ đưa hai con người với trái tim yếu đuối lao nhanh vào khoảng không mù mịt, mạo hiểm một chuyến khám phá tình yêu là gì? Chỉ để khẳng định, Ta… yêu nhau đến như thế nào… cái lý trí của những kẻ trưởng thành bị đẩy lùi, nhường chổ cho con tim yêu thương.

Disclaimer: Thân tặng em Joongie_4rever.

Note:

Câu trả lời của Joo khiến ss có ý tưởng viết nên câu chuyện này.

Nhưng xin lỗi Joo vì ss đã khiến Joo già trước tuổi.

Và đã khiến Cục Bông nhà Joo đã trở nên như thế này.

Tác giả: Joongie_4rever    Thời gian: 16-11-2013 11:02 PM
Hix, em phải vô quăng cục gạch ngồi hóng trước
Sis làm em xúc động quá đi mất
Mới tuần trước sis với em mới nói mà tuần này sis đã viết gần xong rồi
Hiu hiu, cái poster đẹp quá sis ạ, hihi cái tóc cũng hơi hơi giống tóc em luôn. Còn cái mặt Cục bông trong này đúng cái mặt hồi xưa em bị lừa tình luôn ấy ạ
Ở ngoài em hay bị nói tính tình con nít quá nên bây giờ sis viết tính em già dặn một chút cũng được ạ!!!
Mà nghe mấy câu nhá hàng em bị ấn tượng

"Ngày mai em làm gì"
"Đi hoang"
"Để làm gì"
"Tìm một người đàn ông khác, bắt mắt hơn anh, tài giỏi hơn anh"
"Ừ,làm thế em có quên được anh không?"
"Không! nhưng em vẫn làm"


=>>> Đọc mấy câu này xong độ tò mò của em tăng gấp mấy trăm lần đấy ss. Hiu hiu!!! ^_^

ôm ôm sis, tks sis nhiều nhiều ạ <3

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 17-11-2013 09:02 PM
CHƯƠNG I: Ánh sáng lấp lánh.


  Ngước nhìn vào khoảng không gian bao la rộng lớn, mang một màu xam xám, lấp lánh những sợi bạc rơi xuống từ nơi cao tít đó… tuyệt đẹp, mưa… cùng âm thanh của gió, của sóng biển gào thét dữ dội, mưa đêm trên biển vẫn đẹp trong mắt Joo, còn hàng đống công việc không tên ở nhà, nhưng cô vẫn đứng lặng nơi đây nhìn mưa, cô đưa tay lên, nhưng lại bỏ xuống khi không muốn mọi cảm xúc dừng lại bởi những con số xác định thời gian…

  Hai tháng qua, cô đâu có phút giây nào rảnh rỗi như thế này, 2 tháng qua cô phải tập làm quen với cuộc sống mới, việc làm mới nơi hòn đảo Phú Quốc xinh đẹp và có cả những câu chuyện về những người tử tù nơi đây. Công việc dành cho lính mới, từ công ty mẹ chuyển xuống cho cô phải chấp hành, thế thôi, và cô đến đây cũng là vì công việc, nhân viên nào cũng có thời gian thử thách, nên mặc dù không như ý cô vẫn chấp nhận.

  Cô hay suy diễn mọi thứ bằng lý trí, nhưng có những công việc bắt buộc lý trí cô phải chấp nhận thì cô tự an ủi mình bằng những suy nghĩ của con tim… rồi sẽ qua, tự an ủi mình trong tất cả mọi thứ, mọi điều đến với cô… dần quen, cứ thế cô ra đời, sống hòa vào đời… một mình lặng lẽ.

--

  Bước trên con đường vắng ngắt theo thói quen, 7h tối… Jae đi thẳng từ công ty ra biển luôn vì hôm nay cuối tháng, công việc nhiều hơn mọi hôm nên anh ở lại giải quyết cho xong, khi anh có thói quen tối tối đi dạo ở biển. Vừa ra đến nơi thì trời đổ mưa như trút nước, bất đắc dĩ anh phải trú mưa khi không muốn quay về liền…

  Một năm làm việc nơi đây anh vẫn cảm thấy sao xa lạ, lạc lõng quá, thế thì anh không về nhà đi… không… nhà nơi đấy anh cũng cảm thấy lạc lõng chơ vơ giữa những người quen đến thân thuộc… anh làm gì có người thân thuộc ngoài vị hôn thê và người nhà của cô ấy… hôn thê ư? Mọi thứ đều phải có giá trị của nó, cái giá của anh có được hôm nay đó là mất đi sự tự do của anh? Không! Thà rằng đánh đổi sự tự do cho điều khác thì anh chấp nhận, đằng này anh phải đánh đổi sự tự do vì tình cảm… anh không muốn xác định đó là tình yêu, vì thật sự anh đâu yêu, có những việc không như ý mà ta phải làm theo, anh cố bắt lý trí anh nghĩ như thế, rồi cũng tự an ủi bằng con tim mình… làm người phải có trước có sau… nhưng cái có sau này anh không muốn nhận lấy, những gì mà ân nhân đem đến cho anh, anh luôn nhớ, không thể quên, không bao giờ anh chối bỏ, nhưng để trả ơn bằng mọi thứ gì cũng được, trừ trái tim yêu của anh, vậy mà giờ đây anh cũng phải chấp nhận…

  Anh mỉm cười, cố gắng xác nhận sự hài lòng, anh thở ra… chẳng thể quên ngày hôm đấy, cũng là một đêm mưa như trút nước, mưa ở Hàn Quốc và Việt Nam có gì giống nhau nhỉ? Anh không biết mưa ngày ấy có màu bạc lấp lánh như hôm nay không, vì đêm mưa hôm đấy, trước mắt anh chỉ có một cô gái nằm thinh lặng với dòng máu nơi cổ tay rơi lã chã cùng nước mắt… vì anh… khi anh đem Honey vào bệnh viện thì anh cũng tự đem mình vào con đường cụt… đôi mắt đẫm lệ của Honey nhìn anh… nghẹn lời, khiến anh phải dừng ngay cái lý trí lại để lắng nghe lời trái tim anh nói, dù nó chỉ thốt lên hai từ ”thương tâm”

  Jae đưa tay lên, nhìn vào chiếc nhẫn đính hôn, mà anh không bao giờ muốn tháo ra nữa, chỉ để tự nhắc nhở mình… cái vòng tròn màu trắng lấp lánh này chẳng khác gì cái dây thòng lọng siết vào cổ anh, dây thòng lọng bằng loại thép đặc biệt không bao giờ tháo ra được, hay gỡ bỏ nó, anh nắm chặt tay mình lại… cái cảm giác lành lạnh từ vật kim loại giá trị đó theo dây thần kinh cảm giác truyền tận đến tim anh… lạnh… lạnh lắm… anh quay đi… tìm những khung cảnh quen thuộc để tự an ủi mình… anh đã trốn tránh, mượn công việc, rời xa vì thật… anh chưa thể chấp nhận, chưa chuẩn bị bước vào đời sống hôn nhân… viện cớ công việc, thật hèn nhát… anh tự cười bản thân mình… sao cũng được, anh hèn nhát thế đó, từ lâu rồi kìa, đâu phải bây giờ mới có… thế thì sao, thì anh không thể được nhận những gì mình có quyền nhận hay sao… thật, chưa bao giờ anh được nhận những gì mình muốn nhận cả…

  Jae khựng lại… trước mắt anh… một người con gái với mái tóc dài xõa ra bay trong gió, gương mặt khẽ ngước lên, dõi mắt vào khoảng không gian vô tận… gương mặt nhỏ nhắn như ẩn như hiện trong màn mưa trắng xóa… lấp lánh… lấp lánh… một cô gái vô tư, không biết phiền muộn ư?… tinh khiết và trong như những giọt nước đang rơi từ trời… cô gái đưa tay ra… cánh tay dài vươn ra hứng những giọt mưa… bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ướt đẫm…

  Jae quay đi, khi một cảm giác vừa lóe lên hiện hữu trong đầu… tại sao lại như thế này? Tự dưng anh chỉ muốn nắm lấy bàn tay đó, đem cô gái theo bên mình… anh cười gượng gạo, có chút cay đắng, chút bất mãn… nghĩ bậy, anh không cho phép mình nghĩ đến ai khác ngoài Honey… Hôm nay Honey chưa gọi điện cho anh… anh cúi xuống tìm điện thoại mặc dù chẳng có âm thanh nào nhắc nhở cho cuộc gọi, không gọi cho anh thì anh gọi vậy… bấm số… không có sóng, anh bước qua lại, cũng không có sóng… rồi cái đầu anh tự nghĩ đến sự việc mà anh đang muốn tiếp diễn… ý trời… anh cất điện thoại vào, nhìn qua cô gái… cô gái mặc bộ đồ dài màu trắng, không làm nhạt đi nước da trắng hồng của cô, anh nhìn lại mình… không chừng mình còn trắng hơn cô ấy, rồi anh tự bật cười một mình cho cái lý trí đang nghĩ vớ vẩn, viễn vông…

--

  Joo vẫn ngẩng nhìn vào khoảng không trước mặt… thời gian trôi qua bao lâu rồi mà mưa vẫn thế… không ngớt, cô lại tự hỏi một mình trong từng ý nghĩ… Có bão à? Khi gió lớn hơn, tiếng sóng biển cũng theo gió mà gào thét dữ dội hơn, vậy thì… về thôi… về căn nhà trọ nhỏ bé, không thật sự ấm cúng, nhưng ấm hơn nơi đây rất nhiều… cô lao ra khỏi hàng hiên, khi hôm nay cô không mang dù, lẫn áo đi mưa… cái trời mưa tháng 8 này sao mà đột ngột thế.

  Joo khẽ rùng mình khi một cơn gió lớn thổi đến, cũng như rùng mình để chịu màn nước xối xả chuẩn bị tắm mát thân thể, nhưng… Joo khựng lại, có gì đó khiến cô ngẩng lên… cái ô tròn rộng màu đen trên đầu xoay xoay, mang những hạt mưa bay bay xung quanh, chảy xuống theo những gọng thép sườn dù tạo nên một vòng tròn mưa thật thú vị, Joo đưa mắt lướt nhanh xuống cán dù… đập vào mắt cô là bàn tay của ai đó, những ngón tay thon dài màu trắng, rồi đưa mắt dọc theo cánh tay, vai… đàn ông…

--

  Jae vội bước tới khi thấy cô gái ấy lao nhanh ra ngoài mưa, anh vội mở cây dù mà anh đem theo bên mình… nhìn con đường phía trước, anh thầm nghĩ… chúng ta cùng một đường phải không?

  Joo khựng lại dừng mắt lẫn cảm xúc trước một người đàn ông… anh ta đang nhìn ra phía trước… con đường mà cô sẽ cất bước. Joo chưa kịp hiểu thì người đàn ông đứng bên cạnh quay nhìn cô… trái tim cô chợt như dừng lại… bởi cái nhìn trực diện của người ấy với đôi mắt màu đen, Joo chưa kịp nhận được ánh mắt ấy có nghĩa gì thì cô lại nhận được nụ cười nhẹ trên khuôn mặt sáng… cô bối rối…

-“ Tôi đưa cô một đoạn, nhà tôi ở hướng đó…?”

  Câu nói lấp lửng bởi giọng nói ấm… Joo gật đầu khi hiểu…

-“ Nhà tôi cũng hướng đó! Cảm ơn anh!”

  Chẳng hiểu sao Joo không thể cười đáp lại mặc dù người ấy vừa trao cho cô nụ cười thứ hai… cô bước lỗi nhịp bên cạnh người ấy, mắt dán chặt xuống đường, như cố tìm một bước đúng nhịp… cô nhìn chân người ta… mỗi bước chân của người ta bước xuống, nước tản ra, tạo sóng nhẹ, một nhịp bước vững chãi, không như cô… đôi giày gót nhọn của cô có ít bề mặt tiếp xúc với đất có nước nhưng sao mỗi khi nó dậm xuống, nước lại bắn tung tóe lên như thế này… cô chợt cảm thấy mình nhỏ bé quá, như con bé oắt con đang nghịch nước trong những cơn mưa… chỉ có sự thinh lặng của quãng đường về nhà… cùng trái tim đập lỗi nhịp như bước chân của cô hiện giờ đi bên cạnh ai đó mà thôi…

  Jae bước chậm rãi bên cô gái, cố gắng hòa từng bước chân mình đúng cái nhịp nghịch ngợm của cô ta… bên cô, tâm trạng anh đang nhận lấy cảm giác hồn nhiên của tuổi thơ, suốt ngày chỉ có sự vui vẻ…

  Đường về nhà hôm nay sao ngắn lại mặc dù Joo cố bước từng bước nhỏ… cô đưa tay chỉ…

-“ Nhà tôi… ngã này…”

  Joo ngập ngừng như tiếc nuối, cô dừng bước… ngẩng nhìn…

-“ Cảm ơn anh!”

  Cô cố hạ giọng sao cho nghe truyền cảm nhất để lấy thiện cảm từ ai đó… lại một nụ cười mà cô không thể đáp lại…

-“ Vậy… tạm biệt!”

  Giọng nói ấy cũng ngập ngừng…

  Joo gật đầu chạy nhanh vào hàng hiên… cô bước nhanh dọc theo cái hàng hiên bé tí, muốn quay đầu lại… xem… ai đó… ra sao… nhưng cô không dám quay lại… chẳng bao giờ cô đối diện với một người lạ mà phải bối rối không tự chủ… nhưng trước người đàn ông này, cô mất kiểm soát… lý trí và cả con tim cô…

  Jae lại bước từng bước… như thói quen, như mọi ngày một mình trên con đường dài, chẳng hiểu sao anh lại thích đi bộ từ khi đến đây ở và làm việc… từ nhà đến công ty khoảng 1 cây số, xa hay gần anh chẳng cần khẳng định, chỉ biết anh thích đi bộ, nhưng bây giờ anh đang phải khẳng định… con đường lỗi nhịp sao ngắn quá, cùng cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng anh.

  Joo quay nhìn lại khi đến trước cửa nhà… dáng người đàn ông cao lớn trong bộ veston màu xám đen, khuất dần trong đêm tối, ở con đường phía trước, với những bước chân vững chãi tự tin…

--

  Jae đưa tay đẩy cửa bước vào nhà, anh bước nhanh vào phòng tắm khi cũng đã ướt hết nữa người… anh cho nước ở vòi sen dội thẳng xuống từ đỉnh đầu, tìm lại sự bình tĩnh… cái cảm giác như thiếu thiếu, hụt hẫng bao lấy anh… cô gái khó gần mặc dù anh đã cười với cô đến 3 lần, nhưng không có một nụ cười xã giao lịch thiệp nào đáp lại… thế là sao… anh chống tay vào tấm kính phòng tắm, ánh sáng màu kim loại lóe lên trong bụi nước như sương mù từ vòi sen tỏa ra, vẫn không thể che đi ánh sáng của cái vòng tròn đấy, nó làm anh khó thở… anh buông tay, rời phòng tắm, ra ngoài… anh bước qua phòng làm việc… cuộc đời anh là thế, buồn vui gì cũng đều chọn phòng làm việc mà ngồi suy ngẫm, chọn công việc để xóa mọi cảm giác… cho mỗi ngày lặng lẽ trôi qua…

--

  Joo ôm gối thật chặt vào lòng, cô nhắm mắt, nhưng cái hình ảnh của ai đó cứ hiện hữu khiến cô không thể an giấc. Cô mở mắt nhìn ra cửa sổ, nước vẫn bắn xối xả vào kính chảy xuống, mờ mờ, cô nhét vào tai mình hai đầu của headphone, rồi tìm một bản nhạc êm dịu để tự ru mình vào giấc ngủ…

  *Rầm* tiếng sét cùng ánh sáng chớp lòa khiến cô giật mình, cùng lời hát vang lên bên tai.

Khi em trông thấy anh, cả địa cầu như vắng ngắt
Khi em trông thấy anh cõi thiên đàng như trước mắt


  Joo vội bấm stop, dòng chữ trên máy nghe nhạc chạy nhanh dòng chữ “Ngỡ đâu tình đã quên mình”, cô rút tai nghe ra, nằm duỗi chân, đưa mắt nhìn lên trần, như xuyên qua… chợt nghĩ… 23 tuổi…

--

  Jae tựa người ra ghế, anh nhìn ra ngoài trời qua khung cửa sổ lớn… mưa vẫn thế, dai dẳng không ngớt. Anh đứng lên, lững thững bước về phòng ngủ… vô tình đếm bước chân của mình… anh ngã ra giường, đưa mắt nhìn lên trần… như muốn xuyên qua, cùng lúc anh dừng lại nơi con số… 27… quen quen… à, số tuổi của anh…

  Trong không gian rộng lớn, ở một hòn đảo xinh đẹp với những bãi cát đủ màu, biển đủ sắc… một đêm có gió lớn, có sóng biển thét gào, có màn mưa xam xám lấp lánh… hai con người cô đơn cùng nhắm mắt trôi vào giấc ngủ… không hề bình yên.


Tác giả: Sae_Woo    Thời gian: 17-11-2013 09:46 PM
bất ngờ nha, s ra fic mới, haizzz s thiên vị quá lại dẹp Woo của em rùi hiu hiu
Kyo lại được dịp sung sướng, *khóc òa*
Em hóng nhá *ủng hộ ủng hộ* bắt gạch hóng theo s
S cố nhên 5ting. Fic này nghe có vẻ hấp dẫn đây, hy vọng ko làm e thất vọng, ko thì em *đá đít* hahaha
Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 17-11-2013 10:20 PM
hix nãy chi post chap 1 em thấy rùi, mà em đi luyện film ko cm đc


cho em hỏi honey là danh xưng hay cách gọi yêu của jae với bồ vậy chị


nghe mà rợn tóc gấy ko chứ há há ,jae điệu ghê há há có cô bồ tên lạ ghê


trời jae ngoại tình tư tưởng nhá ,đã có hơn ni mà còn mơ đến nàng joo



ko chung thủy =>đàn ông xấu nhưng vì đep trai nên con gái vẫn yêu ^- và vì là jae nữa chứ


chi bac em ghim chi ,viết cho mn sao em đoc thấy hay hơn viết cho em là sao nhỉ?


nhanh chap 2 nah1, em đang chờ coi sự ngoại tình tư tưởng của chàng
Tác giả: Joongie_4rever    Thời gian: 18-11-2013 12:05 AM
Em vừa nghiền ngẫm chap 1
Sis biết e ấn tượng gì nhất ko ạ, vì ngay chap đầu sis cho cảnh Mưa vào đấy ạ
Em thích mưa lắm, không hiểu tại sao? Nên fic em viết cái nào bắt buộc cũng phải có mưa, dù fic vui hay fic buồn. Có lẽ mưa cho mình nhiều tâm trạng hơn sis nhỉ :)

Đọc đến bài hát mà ss nhắc tới, e liền nghĩ ngay tới một câu trong bài này "Tình không xót xa có nên gọi là tình?" Có lẽ rất hợp với tâm trạng của 2 nhân vật ấy ss ! Một người có lẽ không có ước mơ rõ ràng nào, còn một người bị trói buộc vào cái gọi là "ân nghĩa". Không hiểu sau này họ sẽ đối mặt với tình cảm của nhau như thế nào ?

Chap đầu fic miêu tả tâm trạng hay quá ạ, em hóng chap sau nha sis <3
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 18-11-2013 12:05 PM
Joongie_4rever gửi lúc 18-11-2013 00:05
Em vừa nghiền ngẫm chap 1
Sis biết e ấn tượng gì nhất ko ạ, vì ngay chap đầu sis cho c ...


Cảm ơn em đã khen về phần miêu tả tâm trạng, ss rất thích mưa, nhất là mưa trong mùa thu, nhưng trong fic này ss chọn mưa là một tâm điểm cho mối quan hệ và sự quan tâm nói lên tính cách của hai nhân vật chính.

Thật ra nói về phong cách viết của ss thì chẳng bằng ai, cách sử dụng ngôn từ của ss rất đơn giản, có khi lập đi lập lại nhiều từ. Thí dụ trong fic này sẽ có những câu, từ như: khoảng trời trống vắng… lạc lõng… cô đơn… bước chân tự tin vững chãi… bla…bla… được lập đi lập lại rất nhiều lần.

Đó cũng là điểm nhấn của ss, cũng là tâm trạng, tính cách của nhân vật mà ss phải sử dụng ngôn từ thích hợp, nhân vật trong fic này chỉ là những con người bình thường, giản dị, nên không thể có cái nhìn, cảm xúc, ý nghĩ khác đi được. Một người sống và làm việc đối diện với thực tế, chấp nhận thực tế thì không thể có những cảm xúc văn hoa, ý nghĩ bay bổng của một nhà thơ, một nghệ sĩ. Tuổi đời của nhân vật nam thì không nói, nhưng nhân vật nữ mặc dù chỉ mới 23, nhưng cô ra đời sớm nên có ý nghĩ già dặn. Chuyện tình oan trái của họ chỉ có thể khẳng định đó là thứ tình của con tim và lý trí, không thể là thứ tình của Romeo & Juliet.

Những câu chuyện của ss thật lãng mạn, nhưng không bao giờ có sự lãng mạn mang màu hồng như các em, sự lãng mạn của ss có màu vàng:

-        Màu vàng của nắng lấp lánh lung linh.
-        Màu vàng của hổ phách nồng nàn ấm áp.
-        Màu vàng của hoàng hôn êm đềm dịu dàng.
-        Màu vàng của kim loại biểu tượng giá trị vĩnh cửu.
-        Màu vàng của ký ức không hề nhạt phai.

Bởi thế, em đừng thấy phiền khi ss chỉ sử dụng ngần ấy ngôn từ, ss không cho phép bản thân mình viết văn hoa bay bổng hơn, nó không có cảm giác thực tế, ss chỉ muốn đưa em cùng mọi độc giả hòa mình cùng nhân vật chính để cảm nhận, không muốn em cũng như các độc giả mỗi lần đọc một câu chuyện nào đó của ss, thì các em chỉ có cảm giác đang đọc một câu chuyện thật lãng mạn hay bài thơ ngọt ngào.

Có thể nói, và ss tự tin với bản thân mình, những câu chuyện của mình không hay về ngôn từ tuyệt mỹ, không miêu tả sâu về cảnh vật, không có từ ngữ đắt giá, nhưng rất có cảm giác sâu sắc, gần gũi và chân thật.

Thứ có giá trị nhất không phải là thứ có vẻ bề ngoài phát sáng rực rỡ đến chói lòa, không phải thứ có giá trị kim tiền, mà là thứ mà bản thân mình luôn mong muốn có, và có được nó…

Đây cũng là thông điệp của ss dành cho Joo. Mà ss đã đặt để lên nhân vật Jae.


Cảm ơn em cùng các độc giả, luôn luôn hóng… thật lòng tò mò… ^^

Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 18-11-2013 12:38 PM
em không hiểu tại sao ss lai nói em ko thích jae trong fic này

em đoc mới chap 1 ,em cảm thấy em ko ghét jae ,nhân vật á


cũng ko sợ jae ,vậy thì sao em lai sẽ ghét nhỉ ?


chúc fic mới ss thành công nhá, cảm thấy chap 1 hút khác,chắc ban joo hop khẩu vi ss ^^  em có cảm nhận có cảm xúc trong đó


em đang thực hiện 1 bộ long fic thời dân quốc tái xuất long fic ss ới
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 18-11-2013 11:37 PM
kyoluvjj gửi lúc 18-11-2013 12:38
em không hiểu tại sao ss lai nói em ko thích jae trong fic này

em đoc mới chap 1 ,em cảm  ...

ss không nói là Kyo không thích, mà ss chỉ nghĩ là Kyo không thích thôi, hỉ

ss cũng không nghĩ là Kyo ghét Jae đâu

giả sử như có chuyện đó thì ss nghĩ đó là ngày tận thế, hì

Cảm ơn lời chúc của Kyo

em có cảm nhận có cảm xúc trong đó


Nếu như thế Kyo có theo fic này đến cùng như từng theo fic Định mệnh không?

thật ss cũng không biết nhân vật Jae trong câu chuyện này có làm cho các em thấy thích không nữa

vì thật lòng mà nói, các em nhìn Jae ở một góc độ khác, ss nhìn ở một góc độ khác.

Đến bây giờ Jae vẫn không là idol của ss, cũng không là bồ nhí, nhưng Jae đem lại cho ss rất nhiều cảm xúc ^^
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 19-11-2013 12:02 AM

CHƯƠNG II: Vòng tròn.


Jae thức giấc thật sớm lúc trời còn tờ mờ tối vì anh không có giấc ngủ ngon, mặc dù đêm qua anh làm việc đến 2h sáng, chạy bộ một vòng ở biển, chỉ có thế khi hôm nay anh cảm thấy mệt hơn mọi hôm. Anh đến công ty.

Joo lao nhanh vào tòa nhà Ánh Dương. Ngày hôm nay chuyển qua phòng mới. Trời, sao cô có thể ngủ quên thế này? Mà đúng thôi, cô thở ra… đêm qua cô có yên giấc đâu, mệt quá! Bốn năm giờ sáng gì đó mới chợt mắt, chưa bao lâu thì phải dậy, làm việc nào cũng mệt hết, chẳng có việc nào khỏe cả, tự dưng cô làm biếng, ước gì mình có một núi vàng, nhưng có câu ngồi không ăn núi cũng lở, sao cũng được, hiện tại cô chỉ muốn có núi vàng để ăn đến lở đây, cũng không thể có… cô lao nhanh lên trước khi thấy cánh cửa thang máy khép lại…

-“ Làm ơn!”

Cô đưa tay ra, mặc kệ biết là có thể làm mình bị thương… nhưng bàn tay cô chạm phải bàn tay ai đó… thật ấm…

Jae ngẩng nhìn khi cánh cửa thang máy khép lại, nhưng anh nghe được…

-“ Làm ơn!”

Theo quán tính anh hiểu hai từ đấy có nghĩa gì, nên anh đưa tay mình lên bấm nút giữ cửa, đồng thời anh đưa tay còn lại lên… nắm lấy… cánh tay dài đấy đang vươn ra… chỉ một lần, nhưng anh không thể nhầm lẫn, bàn tay của cô gái trong mưa… thật nhỏ nhắn mềm mại…

Cả hai khựng lại, khi có sự va chạm của bàn tay với bàn tay… ngắn ngủi…

Đứng bên nhau trong thang máy, chỉ có sự thinh lặng trên hai đôi môi khép không chặt… cùng nhịp tim bất ổn, cả những suy diễn trong đầu chung quy chỉ là một cảm giác… thật lạ…

Thang máy dừng lại, hai người hai ngã… chẳng hứa hẹn một điều gì… khoảng cách dần xa… hai bóng dáng thoăn thoắt trên hành lang quen thuộc, sự cô độc từ hai con người tỏa ra bao phủ cái hành lang nhỏ nhưng thẳng tắp đấy, khiến nó trở nên lành lạnh.

--

Joo bước từng bước chậm rãi, cô nhận việc mới, qua phòng giám đốc marketing thế chổ cho chị Lan nghỉ sinh sản, cô ghét cái công việc tiếp thị cho ngành du lịch, nó khiến cô tủi thân sao đấy. Tiếp thị du lịch nơi hòn đảo này đối tượng tốt nhất của thị trường là những cặp trai gái yêu nhau, mà cô thì có rất nhiều ý tưởng để cho những đôi tình nhân hưởng thụ những ngày nghỉ tuyệt vời nhất, thế thì sao, cứ cho người ta hưởng, còn sao số mình hẩm hiu thế này… 23 tuổi đầu, chưa có mảnh tình vắt vai… cô khụy chân, người lắc qua một bên khi chiếc giày bên phải của cô chợt chẹo đi… cô đứng thẳng lại, lắc lư cổ chân, cảm thấy nhói đau… đáng đời chưa, đòi tình vắt vai, đôi vai gầy guộc nhỏ không thể chịu đựng đến muốn té ngã, rồi cô bật cười với những suy nghĩ vớ vẩn của mình.

Joo dừng bước đưa tay gõ nhẹ lên cửa mặc dù cửa mở, cô bước tới… ngập ngừng bước vào khi thấy… người đàn ông của đêm mưa ngồi phía sau cái bàn làm việc lớn, cô đưa mắt đến bảng tên… Kim Jaejoong… anh ta không phải là người Việt ư?

Nghe tiếng gõ cửa phòng, Jae ngẩng lên… ngoài cửa, anh thấy cô gái có bàn tay mềm mại, cô gái như giọt nước mưa tinh khiết của đêm mưa hôm qua bước vào, với sấp hồ sơ lớn trên tay, cùng trang phục thư ký, hôm nay anh nhận thư ký mới, là cô ư? Anh bước nhanh đến đỡ sấp hồ sơ trên tay cô gái, với nụ cười trên môi.

-“ Chào cô…”

Jae ngập ngừng chờ đợi cô gái giới thiệu về mình, khi bìa sơmi có màu đen đựng hồ sơ của nhân viên mới anh còn để trên bàn chưa đọc.

Joo gật đầu chào.

-“ Chào giám đốc Kim!”

Joo chỉ nói ngắn gọn như thế, chẳng cần nói thêm nhiều, khi cô thấy hồ sơ lý lịch của mình đã nằm trên bàn giám đốc, cô bước qua bên bàn làm việc của mình… quái, thường thì phòng giám đốc không được đặt bàn thư ký, nhưng sao…?

Jae bước đến bên bàn thư ký được đặt trong phòng của mình, thường thì bàn thư ký không đặt trong phòng giám đốc, nhưng chị Lan là thai phụ nên anh đề nghị chuyển bàn làm việc vào đây, để chị không phải đi lại, nhưng quan trọng là anh muốn chú ý đến sức khỏe của chị, những ngày làm việc cùng chị, anh cảm nhận được thứ tình cảm của người chị dành cho em trai… thư ký mới thì sẽ chuyển về chổ cũ ư… anh không muốn… rồi anh sẽ phải lạc lõng cô đơn trong căn phòng này… ừ, mà sao cũng được, anh có đòi hỏi quyền riêng tư đâu, anh không cần diện tích rộng để anh bay nhảy, công việc của anh chỉ có ngồi một chổ… chán, nhưng chán ở đây còn hơn chán ở nhà…

Joo đỡ sấp hồ sơ trên tay giám đốc mới, cô hạ giọng:

-“ Giám đốc có gì căn dặn, có quy tắc gì? Điều kiện gì?...”

Jae bật cười nhẹ quay đi.

-“ Hiện tại thì không có gì cả, cô xem những hồ sơ 3 tháng vừa qua và kế hoạch sắp tới đi, nhưng chỉ buổi sáng hôm nay thôi nhé!”

-“ Dạ, giám đốc!”

Joo ngồi xuống khi vừa nhận lệnh, cô kéo sấp hồ sơ cao hơn đầu khi ngồi… đến bên mình.

Jae trở về ghế, ngồi xuống, kế hoạch khuyến mãi cho dịp cuối năm, tuần trăng mật… tự dưng anh rùng mình, vô tình nhìn vào dây thòng lọng nơi ngón tay, cảm thấy khó thở… anh tựa người ra ghế, chẳng hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi thế? Anh đưa mắt nhìn qua cô thư ký mới… mất lịch sự, ít nhất thì cô cũng phải giới thiệu tên của cô chứ, cô nghĩ hồ sơ để trên bàn tôi thì tôi phải đọc sao, tôi là giám đốc, công việc ngập đầu… Ánh mắt anh dừng lại đống hồ sơ kia, cái đống hồ sơ đấy hiện tại còn đáng ghét hơn cô gái… che khuất mất cô ta… anh kéo bìa sơmi màu đen đến trước mặt, đặt tay lên… suy nghĩ… rồi lại đẩy qua bên… với cô, anh không muốn biết về cô với tư cách giám đốc và nhân viên… Tự dưng đòi hỏi gì mà lạ… anh lại ngẩng lên, đẩy cái ghế lùi lại, dừng ngay đúng tầm nhìn thấy gương mặt cô… xinh xắn, dể thương, đáng yêu… anh đang khẳng định cô gái thuộc tuýp nào… không, hiện tại cô chỉ thuộc tuýp người cứng nhắc khô khan, khó gần, mái tóc dài đêm qua được cô búi lại phía sau gọn gàng, gương mặt với sóng mũi nhỏ, đôi mắt to tròn, đôi môi… anh khẽ nhíu mày quay đi… cô nghiêm chỉnh thế để làm gì, chứng tỏ cô là nhân viên chuyên cần sao.

Joo chẳng thấy gì, những con chữ nhảy múa loạn xạ cùng nhịp đập trái tim của cô… cô cố làm vẻ mặt không cảm xúc trước Jaejoong… tên anh là Jaejoong ư? Giám đốc Trần thật dỡ, ông ta không biết điều động nhân viên, cô chưa có bạn trai, sao lại sắp xếp cho cô với ông… à không anh giám đốc bắt mắt này, hay giám đốc Trần cố tình thử thách cô… cô cũng chỉ là một người bình thường thôi, cũng có trái tim biết yêu thương mà… giám đốc Trần đáng ghét! Cô cố tình kéo sấp hồ sơ che khuất giữa hai người.

Thời gian trôi qua chậm quá, nhưng Joo chẳng nhồi nhét được thông tin gì từ đống hồ sơ trước mặt, cô chợt ghét khi bị ngồi đây.

Jae chỉ nghe tiếng kim giây của cái đồng hồ treo trên tường, rồi chẳng biết sao trái tim anh tự dưng đập theo nhịp tích tắt của nó… khiến anh cảm thấy khó chịu, lỡ cho cô thư ký thời gian để đọc hồ sơ rồi, chẳng lẽ bây giờ lại làm khó giao việc khác cho cô, mà công nhận lần đầu tiên anh thấy một cô gái vô tư đến thế, ngồi đó đọc, và đọc, chỉ có đọc… cái đống chữ vô cảm đấy cô có thể nhét hết vào đầu ư? Đầu óc cô chỉ chứa những thứ đó thôi sao? Anh quay đi, thế anh muốn người ta chứa gì mà anh nghĩ thế… chứa anh ư? Jae cảm thấy tức cười, anh kéo bìa sơ mi đến trước mặt, lật ra… anh dừng mắt đúng ngay ba dòng: tên, ngày tháng năm sinh, địa chỉ… Chỉ nhiêu đó, anh gấp bìa sơmi lại, kéo ngăn kéo, bỏ vào, đóng lại, khóa… anh thua cô rồi đấy.

Jae đứng lên khi đã đến giờ nghỉ trưa, anh lấy áo trên móc mặc vào, rồi bước đến trước bàn thư ký mới, gõ nhẹ lên bàn.

Joo vội ngẩng lên… nghe tiếp:

-“ Đến giờ nghỉ trưa rồi!”

Joo vội đứng bật dậy…

-“ Dạ, giám đốc, chúc ông bữa trưa ngon miệng!”

Joo buộc miệng, cô nhìn thấy đôi mày giám đốc khẽ nhíu lại… cô chỉ nghe được:

-“ Ờh!”

Rồi cái xoay người của giám đốc.

Jae bước nhanh ra cửa, câu nói của thư ký mới như gáo nước lạnh dội vào mặt anh khiến anh chỉ biết đáp lại như thế… anh thở ra… anh sẽ phải làm việc với một cái máy sao chứ?

Joo ngẩng nhìn nơi cửa khi không còn dáng ai… cô ngồi xuống ôm lấy đầu, rõ ràng là cơ hội, sao cô không biết nắm bắt thế này… ghét quá đi mất, thế thì, cô đứng bật dậy… cái lý trí của cô đi dạo rồi ư, cô bước nhanh ra ngoài… trên hành lang vắng lặng trước mặt, có bóng dáng của người đàn ông bước từng bước chậm rãi, tiếng giày nện nhẹ lên gạch đá hoa cương, vẫn nhịp bước đều đặn vững chãi… cô bước theo… đến tận canteen…

--

Jae đặt phần ăn của mình xuống một bàn nơi góc khuất, bản thân là giám đốc nhưng anh không bao giờ lên nhà hàng ở tầng trên cùng để dùng bữa, đơn giản thôi, anh không cầu kỳ cho mọi thứ nơi đây, anh muốn hòa nhập, nhưng chẳng ai dám ngồi dùng bữa với giám đốc Kim này, người Việt Nam mến khách ư? Sao anh chẳng cảm nhận được điều đó… anh ăn cùng với tiếng ồn ào của mọi người, anh thích không khí náo nhiệt để anh biết được thế giới này không chỉ có mình anh… ánh mắt anh dừng lại nơi quầy, hình dáng của thư ký Chu Tuyết Minh bước từng bước chậm rãi, tìm chổ ngồi… Jae mỉm cười nhẹ, giờ này hết chổ ngồi rồi, ngoài chổ của anh, anh nhìn thẳng chờ đợi, tỏ ý…

Joo đưa mắt tìm kiếm một chổ ngồi, quái… không có, chật ních, ồn ào, ánh mắt cô dừng lại, cái bàn góc khuất… phát ra ánh sáng, từ giám đốc Kim, cô bật cười nhẹ, bước đến... thật cái bàn đó phát ra ánh sáng mà, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt màu đen, như mời gọi… cô ngẩng cao đầu tự tin bước đến, bắt đầu từ giây phút này trở đi, Joo không cho phép thần trí của cô nghỉ phép trước giám đốc Kim… Joo đưa mắt nhìn vào cái ghế đối diện giám đốc.

-“ Xin lỗi, tôi có thể ngồi chổ này chứ?”

Jae gật đầu.

-“ Mời cô!”

Joo ngồi xuống, đặt phần ăn của mình lên bàn, bắt đầu… cô cúi xuống ăn chậm rãi, cố gắng giữ vẻ thản nhiên như trước một người bạn thân, cố che đi cảm xúc ngại ngùng… đối với cô, mỗi khi gặp chuyện gì khó, cô sẽ đối diện trực tiếp, nghĩ thế cô ngẩng lên… sự tự tin chợt bay vèo trong cô, khi cô thấy… giám đốc Kim đang cúi xuống ăn… bình thản… chẳng thấy gì ngoài cái mũi cao thẳng của giám đốc, hàng lông mi cong vút đen tuyền, hàng lông mi của con gái, cô chợt cảm thấy ganh tị mọi thứ từ khuôn mặt ấy… một vẻ đẹp mỹ miều.

Jae ngẩng lên, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô thư ký… đôi mắt to tròn đang chứa đựng thứ cảm xúc hờn ganh… anh chợt hiểu… ai cũng thế, nhìn anh lần đầu: ngưỡng mộ, lần hai: ngất ngây, lần ba: ganh tị… khiến anh cảm thấy khó chịu, bởi… anh không phải mỹ nhân như trong mắt mọi người nhìn thấy… anh ngồi tựa ra ghế, đáp lại…

Joo bối rối cúi xuống, khi cô vừa nhận thấy sự không hài lòng ở đôi mắt sâu của giám đốc Kim, đôi mắt đầy sự mê hoặc, kiên định, dứt khoát, chứng tỏ bản lãnh đàn ông của mình… cô cảm thấy tức cười với suy nghĩ lúc nãy của mình, thì tôi vẫn xem ông là đàn ông đấy thôi, nhưng chỉ là… một gã đàn ông có vẻ đẹp của… không nghĩ nữa, đến đây thôi, nếu không giám đốc Kim sẽ không hài lòng, ông ta đang cảnh cáo cô đấy!

Jae không rời mắt bởi thư ký mới, nụ cười phảng phất trên khuôn mặt xinh xắn khiến trái tim anh chợt đập mạnh… anh đứng lên, từ chối cái cảm giác vừa đến trong anh…

-“ Cô tự nhiên nhé, tôi xin phép đi trước!”

Joo lại bật dậy.

-“ Dạ!”

Jae bước từng bước tự tin rời canteen, để cô thư ký mới ở lại.

Joo quay người nhìn theo, cảm giác bị bỏ lại đằng sau vây lấy cô, khiến cô ngẩn ngơ, tiếc nuối… cô quay đi, cầm lấy phần ăn của mình, lẫn của giám đốc… dọn dẹp.

--

Trở về phòng làm việc, Joo thấy giám đốc đã ngồi ở bàn làm việc với đống hồ sơ, cô nhìn đồng hồ, chưa tới giờ… vừa mới ăn xong, cô không muốn mình bị đau bao tử, nên cô trở ra.

-“ Tuyết Minh!”

Joo khựng lại bởi giám đốc Kim gọi cô… hai chữ Tuyết Minh thật ngọt từ khuôn miệng giám đốc với giọng ấm rõ phát ra khiến cô có thật nhiều cảm xúc… cô bối rối bước đến.

Jae ngẩng lên…

-“ Tôi phát âm không đúng tên cô à?”

Joo lắc đầu. Jae mỉm cười.

-“ Cô có sao không?”

Joo lại lắc đầu. Jae lại mỉm cười.

-“ Cô pha dùm tôi tách cà phê!”

Joo gật đầu.

-“ Khẩu vị của ông?”

Jae khựng lại… ông… mặc dù anh biết cô thư ký lịch sự, nhưng sao anh cảm thấy xa cách, khó gần từ từ “ông” thế không biết…

-“ Như chỉ dẫn là được rồi, cảm ơn!”

Joo gật đầu quay đi, vừa ra đến cửa cô lại nghe.

-“ Tuyết Minh!”

Lần này thì Joo giật bắn mình khi phải suy nghĩ về việc pha tách cà phê như chỉ dẫn.

-“ Xin lỗi!”

Jae hạ giọng, Joo đứng yên tại chổ lắc đầu nhẹ.

-“ À… không có gì… tại tôi chưa quen với cái tên trong hồ sơ thôi!”

-“ Vậy mọi người gọi cô là…?”

-“ Joo!”

Jae gật đầu.

-“ Okay, cô đem hồ sơ này qua phòng quảng cáo dùm tôi nhé!”

Joo bước đến, cầm lấy rồi đi ra… ra đến cửa, cô lại khựng bước khi nghe…

-“ Joo à!”

Trái tim cô đứng lại, dừng đập khoảng 3 giây… cô ngập ngừng quay lại…

Jae bối rối đứng lên.

-“ Xin lỗi, tôi sẽ cố sửa chữa lỗi này, tôi nói lại một lần nhé, cô đem hồ sơ này qua phòng quảng cáo, sau đó đến phòng lưu trữ lấy cho tôi bộ hồ sơ A8, rồi pha dùm tôi tách cà phê!”

Joo gật đầu.

-“ Thật không còn gì chứ giám đốc?”

Jae gật đầu…

-“ À… ừ không còn gì?”

Jae đi về chổ của mình.

Joo nhìn rồi vội quay đi, cái dáng điệu suy nghĩ của giám đốc Kim khiến cô thấy bối rối…

Joo bước như người vô hồn trên hành lang dài… cô nhìn xuống, rõ ràng chân mình đang đạp trên đất, sao có cảm giác lâng lâng như bay thế này… cô bước nhanh hơn như khẳng định, biết vậy để giám đốc Kim gọi cô là “Tuyết Minh” còn hơn là “Joo à”

--

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, giám đốc Kim xoay cô như chong chóng, chưa bao giờ cô phải làm việc với thời gian chặt chẽ đến thế, mọi thứ giám đốc Kim đưa ra, chính xác đến từng milli giây để giải quyết, không được hơn, cô có cảm giác mình đang làm việc với một cái máy có tốc độ ánh sáng, nhưng điều làm cô cảm thấy muốn chết đi được là hai từ “ Joo à… Joo à…” cứ lập đi lập lại từ giọng nói ấm rõ đó có cả sự ngọt ngào, dịu dàng… của giám đốc Kim…

Joo đứng pha tách cà phê thứ hai… nhìn dòng nước màu nâu đặc chảy ra từ ống kim loại, cùng âm thanh nước chảy vào cái ly bằng sứ, khói tỏa lên nghi ngút…

“ Nóng hơn lúc nãy nhé!”

Giám đốc Kim dặn cô khi điều cô đi pha ly cà phê thứ hai, ông ta bảo điều cô đi, không hề sai bảo, không nhờ vả, tự dưng khẳng định để làm gì, cô biết thư ký cũng có bổn phận pha cà phê cho sếp của mình mà… cô cầm lên, vô tình chạm phải thành ly, nóng… có nóng quá không nhỉ?

Joo bước chậm lại trên hành lang khi ly này cô lỡ tay quá nước, khói vẫn bốc lên nghi ngút, ly lúc nãy đã nóng rồi, ông ta còn đòi nóng hơn, ông ta muốn nóng đến phỏng miệng ư, ừ mà cứ thế đi… để ông ta không gọi cô Joo à… Joo à một cách thân mật nữa… cô bật cười… đáng ghét… cái âm điệu của ông ta khiến cô không tự chủ, ông ta có biết là… là gì nhỉ, Joo ngẩng lên tìm một khoảng trời, những ý nghĩ vẫn tiếp diễn trong đầu cô… cô lại bật cười một mình, thật ngày hôm nay cô cảm thấy rất vui… khởi đầu tốt, tự dưng cô thấy đời đẹp quá, hài lòng, điều này có phải được gọi là hạnh phúc không?

Joo khựng lại trước cửa phòng… giám đốc Kim đang nghe điện thoại, cô chỉ nhìn thấy một bên mặt khi ông ta xoay cái ghế qua bên phải, nơi có cái cửa sổ lớn đã được kéo mành lên… bầu trời có màu đỏ của hoàng hôn, mang theo màu vàng cam đó tràn ngập phòng, phủ lên mọi đồ vật, nhưng đặc biệt, nó chỉ thật sự lấp lánh khi dừng ở người đàn ông mà… sinh ra trên thế gian chỉ khiến người ta mê đắm… cô lặng người đi… một hình ảnh tuyệt mỹ…

Tách cà phê trên tay cô chợt rung mạnh… cái giọng nói ấm ấy vang lên thật rõ… mặc dù không nói với cô, và được nói bằng tiếng Hàn, vốn tiếng Hàn cô không nhiều, nhưng cô cũng có thể nghe và hiểu những từ đơn giản… vốn tiếng Hàn cô không có nhiều nhưng sao cô lại cảm nhận và hình dung được rõ như thế này, từng từ ngọt ngào của ai đó chợt biến thành mũi dao đâm vào trái tim cô… đau đớn, hụt hẫng… khung cảnh khẽ nhòe đi… cô nhìn xuống bàn tay ai đó để khẳng định một lần nữa… cô bước lùi lại… cái bàn tay với những ngón tay thon dài, bàn tay không cầm dù mà cô không hề để ý đến… một ánh sáng lấp lánh tỏa ra đập vào mắt cô, khiến khung cảnh đã nhòe còn chói hơn, khiến cô cảm thấy con đường phía trước chói lòa, không thể bước tới.

Joo quay đầu chạy nhanh ra ngoài, từng bước chân của cô làm cô cảm thấy nghẹn lại, nghẹt thở, từng giọt nước trong mắt cô vội vã tuôn rơi… cô lao nhanh trên con đường vô định hướng, tìm khoảng trời bình yên ư? Không bắt đầu từ bây giờ trở đi, cô biết cô không còn bầu trời bình yên, không còn khoảng không trầm lặng…

Đứng trước biển, trước những con sóng thét gào, Joo bật khóc nức nở… ai làm gì cô mà cô khóc chứ… nhưng sao tự dưng nước trong mắt cô lại tuôn rơi thế này, cô bắt lý trí của mình ra lệnh cho trái tim mình dừng lại mọi cảm xúc… đặt tay lên ngực, cô cảm nhận… nó đang quặn đau, vì điều gì nhỉ… vì những cảm giác vừa đến lại vừa đi, cái này có phải gọi là đau đớn và tổn thương không? Không, không liên quan đến người ta… là tự cô… là tự cô một mình rung cảm…



Tác giả: Bacham72    Thời gian: 19-11-2013 07:46 PM
CHƯƠNG III: Vị trí.

Joo xin nghỉ 3 ngày, lý do: vết thương nơi bàn tay, cô bị phỏng vì nước cà phê. Chỉ có mình cô biết vết thương khiến cô phải nghỉ dưỡng để lấy lại tinh thần là gì mà thôi…

Ba ngày qua, lời nói của ai đó cứ lập đi lập lại trong đầu, cô sẽ không bao giờ quên, không bao giờ xóa, để tự nhắc nhở mình… không thể lạc lối…

--

Jae đứng trước một căn nhà trọ nhỏ màu xanh, anh đưa tay lên, nhưng lại bỏ xuống… nói gì với em nhỉ… cái xoay lưng của em trong buổi chiều ba ngày trước, những bước chân như chạy trốn, dáng em đứng lặng bên biển, bờ vai run rẩy, bật khóc nghẹn ngào… khiến trái tim anh tự dưng se thắt… em biết… rồi anh biết…

Khoảng cách giữa chúng ta là gì? Cái vòng tròn định mệnh sắp sẵn cho anh ư… Jae nắm tay lại, vẫn cảm giác lành lạnh xuyên thấu trái tim anh, cứ nghĩ chỉ mình anh rung động… nhưng cả em… anh không muốn nhìn thấy em như thế! Có những việc trong cuộc sống không thể cưỡng cầu, em hiểu… em hiểu để em lánh xa anh, anh phải làm gì để em không phải trốn tránh? Đừng rời xa anh, giữa chúng ta chỉ là mới bắt đầu, chưa chìm đắm để phải cố thoát ra, chưa ràng buộc để phải từ chối, chưa sâu đậm để không thể buông bỏ.

Cảm giác của em có giống anh không? Cái cảm giác của anh như là… chúng ta sinh ra chỉ để dành cho nhau… phải, khi thấy em xoay người rời xa anh, anh đã có cảm giác ấy… tình có sóng gió mới bền vững ư? Không, giữa chúng làm gì có tình để có sóng gió… Cho em giây phút bình yên ư? Cũng không!... Như thế này chỉ khiến anh cảm thấy đầy tội lỗi, quan tâm đến em… thì anh cũng cảm thấy đầy tội lỗi… Chưa bao giờ anh cảm thấy khó xử như thế này, em nói đi, hoặc cho anh tín hiệu gì đó, để anh biết được vị trí của mình…

Jae đưa tay lên, cuối cùng thì lý trí cũng thắng con tim anh… sao cứ phải nghĩ khác đi, là một người bạn quan tâm một người bạn thôi… lý trí anh dập tắt cái cảm xúc của con tim anh…

Joo ôm gối vào lòng, suy nghĩ miên man… anh đáng ghét, người ta là thư ký của anh, ít nhiều anh cũng phải gọi điện hỏi thăm chứ, giám đốc gì mà vô tình thế, thư ký này đâu phải không được việc đâu, hơn nữa người ta bị phỏng bởi ly cà phê mà ai đó đòi nóng thật nóng cơ mà… Joo vòng tay siết chặt cái gối vào lòng hơn nữa… con tim cô đang dẹp bỏ mọi suy diễn của lý trí, nó đang lên tiếng với những cảm xúc hờn giận đầy ắp từ nó mà thôi.

Cọc cọc cọc

Joo nhìn ra phòng ngoài, cô đứng lên đi ra, ai gõ cửa vậy không biết, cô chạm tay vào công tắc, khi trời tối từ lâu mà cô không mở đèn. Bước trong ánh sáng xanh mờ mờ mọi khi, nhưng hôm nay sao cô lại cảm thấy chói mắt, đưa tay mở cửa theo quán tính… khựng lại…

Jae nhìn thấy… trước mắt anh người con gái ủ rủ, gương mặt xanh xao, không sức sống, khiến lòng anh nhói đau.

Joo bối rối khi chạm phải ánh mắt của Jae với một màu đen đặc sâu thăm thẳm… cô vội quay đi, sợ đôi mắt ấy, với cái nhìn như xuyên thấu trái tim cô… cô sợ mọi thứ phải phơi bày trước ánh sáng… cô đã làm gì tội lỗi đâu nhỉ, cô bước lùi lại…

-“ Mời… ông!”

Jae đứng lặng nơi cửa… em tỏ thái độ xa lạ, để làm gì… anh đưa túi thuốc cho cô.

-“ Xin lỗi Joo, ba ngày nay công việc nhiều quá, không thể đến thăm cô sớm hơn!”

Anh dối bằng cái lý trí phũ phàng…

-“ Không sao, cảm ơn ông…!”

Joo ngập ngừng nghĩ… anh đến chỉ để nói như thế thôi sao…?

-“ Nếu cô chưa khỏe, cô cứ nghỉ ngơi, có chị Hoa thế cho cô rồi!”

Joo giật mạnh túi thuốc trên tay Jae.

-“ Vậy tôi xin nghỉ hết tuần này!”

-“ À… ừh… sao cũng được!”

Jae ngập ngừng khi anh biết mình đã lỡ lời.

-“ Nhưng chị Hoa không làm việc giỏi như cô!”

Joo cảm thấy hài lòng, ít nhiều gì cũng phải nói như thế chứ…

Jae nhìn xuống bàn tay Joo.

-“ Vết thương sao rồi?”

Joo đưa tay lên, thản nhiên…

-“ Hôm nay thì tốt rồi!”

Jae nhìn bàn tay trước mặt, một bàn tay anh chỉ muốn nắm lấy, vô tình hay theo quán tính anh đưa tay lên.

-“ Ừh… cùng đỡ rồi nhỉ, nhưng phải thoa thuốc đấy, nếu không sẽ để lại sẹo!”

Joo bối rối rút tay về.

-“ Nếu không còn gì, trễ rồi…”

Jae bước lùi lại… em biết đuổi khéo người ta nhỉ…

-“ Tạm biệt, chúc cô ngủ ngon!”

Joo gật đầu.

-“ Ngủ ngon!”

Joo khép cửa lại… với trái tim lại se thắt, khung cảnh lại khẽ nhòe đi… thế này thì ngày mai sao cô có thể đối diện… chuyển việc ư… không, thật trong lòng cô, cô không muốn chuyển đi đâu hết nữa cả.

Jae quay đầu, bước đi… trên con đường vắng, vẫn là sự cô độc, lạc lõng… em từ chối, anh biết mình phải làm gì rồi, giữa chúng ta sẽ chỉ có công việc, không một thứ tình nào cả, dù là tình bạn… anh sẽ cố giữ vững vị trí của mình, để em không ngại ngùng rời xa anh.

--

Ngày thứ hai đầu tuần, Joo trở lại với công việc của mình, mọi thứ đều như cỗ máy với tốc độ ánh sáng có lập trình sẵn… cô cố làm hết sức chỉ để quên đi những gì vừa qua, một chút chán nản, một chút không sức sống, một chút lười biếng khiến cô nhụt chí, mệt mỏi, nhưng cô nén lòng không dám thở ra trước mặt giám đốc Kim.

Jae cũng thinh lặng chúi đầu vào công việc, đem theo nỗi buồn dấu kín tận đáy trái tim, cố gắng không tạo ra bất cứ một áp lực nào cho em nữa… kể cả việc gọi tên em, để em giận hờn ư? Sao em chẳng nhìn anh lấy một lần cho 8 giờ đồng hồ chúng ta làm việc cùng nhau, điều đó khiến anh cảm thấy mình bị bỏ rơi, để anh lại cứ phải nhìn vào cái thòng lọng nơi ngón tay mình, rồi trái tim anh khẽ se lại… se lại thôi, nhưng anh có cảm giác đau đớn… oan trái ư? Không, có gì đâu mà gọi là oan trái, sao chúng ta không như những người bạn trẻ tuổi, sao chúng ta lại có những suy nghĩ già cỗi thế này.

Joo đứng lên, cuối cùng thì cô cũng hoàn thành một ngày, thêm một ngày chịu đựng, thử thách… cho đến khi quen thuộc mới thôi… cô gật đầu chào giám đốc Kim rồi ra về.

Bước trên con đường có gió lớn với bầu trời đen nghịt, cô muốn đi trong mưa… để nước gội sạch những suy nghĩ thiếu tích cực của mình, để tinh thần tắm mát tìm mục tiêu mới.

Rào… trời lại đổ nước…

Joo ngạc nhiên ngẩng nhìn… cái ô màu đen tròn rộng quen thuộc, theo thói quen cô lướt mắt dọc theo cán dù chỉ để khẳng định… vậy là sao? Thế là thế nào?

Jae bước sau Joo, anh thấy bầu trời sắp đổ mưa nên anh cầm theo dù… việc làm này của anh không có ý gì sâu xa đâu, chỉ là chúng ta cùng đi trên một con đường, có thế thôi, nghĩ như thế được không em?

Joo thinh lặng bước từng bước như không chấp nhận, chẳng từ chối, nếu như cô không nghe được cuộc nói chuyện từ giám đốc Kim có lẽ cô sẽ cho mình là người hạnh phúc nhất… những lời đối thoại đó vang lên trong đầu cô, mỗi khi cô gần bên giám đốc Kim… không, vào giây phút này đây, cô chỉ muốn gọi anh là Jaejoong một cách thân mật, hoặc như anh gọi cô… Jae à… Jae à… cô biết chắc biết chắc mình sẽ không phát âm hay như anh, nhưng thật lòng cô cũng muốn phát âm hai từ ấy bằng sự dịu dàng có cả ngọt ngào trong đấy… anh không gọi em nữa, không khiến em say, để em hiểu rõ mình ở vị trí nào, thư ký Joo, thư ký Joo… anh thêm hai từ thư ký để làm gì… ai không biết là thư ký của anh, cần gì anh khẳng định… bao nhiêu đó đủ để em biết rồi… em là thư ký Joo của giám đốc Kim, em hiểu…

Jae cũng thinh lặng bước bên Joo, em vô cảm, bất cần đến tàn nhẫn… thà rằng em hờn, em dỗi, em khó chịu, phản ứng để anh cảm thấy nhẹ lòng, tự dưng trước em anh cảm thấy mình đầy tội lỗi, phụ tình em… anh gượng cười cay đắng… em như thế chỉ khiến anh lo thêm thôi, anh không muốn chịu đựng thử thách này, anh yếu đuối… chán đã quen thuộc, giờ có thêm… buồn.

Con đường dài khi ta không có tinh thần bước… rồi hai người lại mỗi người mỗi ngã… mưa chỉ khiến cho không gian thêm tang thương, gió lớn không thổi đi những phiền muộn giữa cuộc đời đầy ngang trái… tình là gì? Chưa yêu, nên chưa thể biết, chỉ nghe qua: tình là gì mà khiến trái tim ta có nhiều nỗi đau.

--

Hai tháng trôi qua, hai con người siêng việc nhất công ty đã hoàn thành xong tour du lịch tuần trăng mật cuối năm, sếp trên bảo thêm vào cả phần đầu năm nữa, tốt thôi… hai con người ấy đang nghĩ không biết nên làm gì tiếp theo đây… thật tốt…

Hôm nay, vào ngày thứ năm trời không nắng, giám đốc Kim cùng thư ký Joo đi thực tế… lần đầu tiên hai người cùng nhau ra ngoài… một người đi trước, một người đi sau… ngại ngùng…

Joo ngẩng nhìn dáng Jae phía trước, vẫn những bước vững chãi, nhưng có chút lỗi nhịp, ngập ngừng… anh đợi em bước lên đi cùng sao… em không muốn, em thích như thế này, bước theo sau anh, chỉ để được nhìn anh… len lén, khi em không còn đủ tự tin đối diện với anh nữa… em sợ cái lý trí của em buộc em đối diện, chấp nhận… cái dáng cao lớn ấy tự dưng làm em cảm thấy mình nhỏ bé, chỉ muốn nép vào lòng ai đó, cùng vòng tay dang rộng ấp ôm… em cảm thấy cô đơn, trước anh, em cảm thấy cô đơn lắm lắm…

Jae đưa mắt nhìn quanh… không một bóng người nơi đảo nhỏ này, chỉ có em và anh, sao chúng ta không thể sánh bước, sao em cứ theo sau bước chân anh, em không cho anh nhìn em… không cho anh thấy em giữa khoảng trời trống vắng… anh không có lý do gì để đến với em… em hiểu mà, nhưng em không thông cảm cho anh… anh là gì để mà em thông cảm… thế giới của anh vẫn như thuở nào, trống vắng cô độc… em sẽ không bước vào… phải, cánh cửa trái tim này anh không thể mở ra để đón em… chỉ biết chờ đợi một hy vọng mong manh trong mơ… chỉ muốn quay đầu lại, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy, đưa em đi theo bên cạnh, để anh còn biết con đường đời của anh còn có người mà anh muốn sánh bước vẫn ở bên anh, không rời xa anh…

Jae khựng bước, trước mặt anh một cụm hoa dại có màu trắng tinh như bông tuyết… anh chợt nghĩ hai từ “Tuyết Minh”… nghĩa là gì nhỉ? Tiếng Việt rất có nhiều hàm ý, anh chưa thể hiểu rõ hết được… anh ngồi xổm xuống buộc miệng bằng một câu tiếng Hàn:

-“ Hoa đẹp nhưng màu không đẹp!”

Joo ngạc nhiên nhìn cụm hoa trước mặt có màu trắng khi cô hiểu Jae nói gì, cô thinh lặng… Jae tiếp vẫn bằng tiếng Hàn:

-“ Cái màu trắng tinh khiết này khiến hoa chỉ có sự lạnh lùng!”

Joo bắt đầu cảm thấy khó chịu, tự dưng khó chịu… mắc mớ gì đến cô nhỉ…

-“ Có cả gai nữa!”

Vừa nói Jae vừa cầm vào thân kéo lên…

Joo nhìn thấy những cánh hoa nhỏ bé rơi rụng… cụm hoa yếu đuối… cần gì anh phải nương tay, biết rõ hoa không đẹp anh hái để làm gì… Joo bước tới.

-“ Nãy giờ ông nói gì tôi không hiểu, nhưng ông muốn hái hoa này thì tôi biết cách hái đấy!”

Joo đẩy mạnh Jae qua một bên, anh không ngờ vì ngồi xổm nên anh té ngã ra đất… anh tròn mắt khi thấy Joo nắm lấy bụi hoa giật thật mạnh, những cánh hoa rơi rụng hết chỉ còn trơ lại nụ hoa.

Joo nhìn cụm hoa trên tay mình khiến lòng cô se thắt, chỉ còn lại nụ hoa màu xanh, cô quay lại…

-“ Hoa không đẹp mà ông muốn hái đây này!”

Joo vứt cụm hoa vào người Jae, rồi bước đi…

Jae ngẩng nhìn theo, rồi mỉm cười đứng dậy… em bảo không hiểu anh nói gì, nhưng em còn hiểu nhiều hơn anh nghĩ… anh cầm cụm hoa lên đem theo… lần này thì anh có thể nhìn em rồi… em bước đi những bước chân không vững bởi đôi giày cao gót, đường lại gập ghềnh… anh nghe giọng lên của em…

-“ Tôi nghĩ chúng ta không nên chọn nơi đây, ở đây chẳng có gì tốt cả, hoa không đẹp, đường xấu gập ghềnh khó đi, khung cảnh hoang sơ, nhiều mùi ẩm thấp, chắc có rất nhiều côn trùng, tôi thì không sợ cái con gì cả, nhưng biết khách hàng của ta có như thế không, muốn dọn dẹp chắc phải tốn rất nhiều thời gian, tuần trăng mật chẳng lẽ trở thành cuộc thám hiểm, chẳng mấy ai thích mạo hiểm trong tình yêu…”

Joo khựng lại, cô đang nói gì vậy nhỉ… Jae bước lên trước… anh bật cười bước ngang qua mặt Joo.

-“ Tôi thì không nghĩ thế, mặc kệ hoa không đẹp, trong mắt mình người mình yêu là đẹp nhất, đường gập ghềnh có bạn đời dẫn bước, khung cảnh hoang sơ, mùi ẩm thấp sẽ khiến cho ta nghĩ, sao ta không biết trân trọng những khoảnh khắc bên nhau, chẳng cần dọn dẹp, mà cần hòa nhập, thật thú vị khi bên nhau, cùng nhau khám phá cảm xúc ngọt ngào của tình yêu, không mạo hiểm sao hiểu… ta có thật lòng yêu nhau không?”

Jae quay đầu nhìn thẳng vào Joo, người con gái thông minh, xinh xắn… nhưng luôn tỏ ra khó gần, lạnh lùng… Bởi gì thế? Em cho anh biết đi… tại sao em phải sống cứng nhắc khô khan, hãy hòa nhập vào cuộc sống, dù nó không được như ý ta.

Joo đón nhận rồi đáp lại ánh mắt của Jae, tại sao em lạnh lùng khó gần ư? Vì em đang phải giữ lòng mình trước… một bông hoa rực rỡ đầy mê hoặc, mà em biết rõ không thể hái khi hoa đã có chủ… Joo quay đi mỉm cười, cô bước nhanh lên trước…

Jae bực bội khi nhận được ánh mắt của Joo… em… xem anh là gì… cái đôi mắt biết nói của em chỉ để nói những điều châm biếm anh thôi sao…

-“ Thư ký Joo!”

Jae lên giọng. Joo quay lại.

-“ Cứ theo ý ông đi giám đốc!”

Joo lại vội quay đi khi vừa nhận được nụ cười thật ấm, cô đính chính.

-“ Vì ông là giám đốc có quyền quyết định, chứ nói thật tôi không thích ý tưởng này, hiện tại tôi không thích mạo hiểm!”

Jae bước nhanh lên trước, sánh bước cùng Joo.

-“ Có những chuyến mạo hiểm thu được nhiều kết quả tốt lắm đấy! Hơn nữa không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán tất cả mọi việc!”

Joo dừng bước lắc đầu.

-“ Tôi chỉ biết liều lĩnh làm một việc biết là nguy hiểm, có thể mang lại hậu quả rất tai hại mà thôi!”

Joo ngước nhìn Jae.

-“ Và những gì tôi đang thấy bắt tôi phải nghĩ thế!”

Jae đón nhận ánh mắt Joo, anh tiếp tục khẳng định.

-“ Nếu không thử sức mình không biết mình mạnh mẽ!”

-“ Tôi không là đàn ông không cần mạnh mẽ!”

-“ Nhưng cô luôn tỏ ra mình là đàn ông… trước tôi!”

Joo cố gắng…

-“ Không có!”

Jae vẫn nhìn thẳng vào mắt Joo…

-“ Cô có!”

Rào… trời đổ mưa… cơn mưa bất chợt cứu lấy Joo…

Jae nắm tay Joo kéo cô chạy vào tán cây lớn… nhưng chưa đứng được bao lâu anh lại kéo Joo chạy đi…

-“ Mưa không được đứng trú dưới tán cây!”

Joo ngạc nhiên hỏi.

-“ Thế trú ở đâu?”

-“ Chẳng cần phải trú ở đâu cả!”

Jae kéo cô chạy về phía cano… con đường gập ghềnh dưới chân khiến cô lo sợ té ngã, nếu cô té, anh có đỡ cô dậy không? Cô đang nghĩ gì thế này… những lời nói của anh hiện tại khiến cô phải dùng con tim mình để hiểu hay lý trí của mình để hiểu đây… cái ánh mắt thật sâu chứa đựng đầy cảm xúc nồng nàn ấm áp đấy anh đang dành cho em ư… cái vòng tròn lấp lánh trên tay anh là gì? Những gì nhìn thấy bên ngoài không đúng sự thật à? Anh rủ em cùng mạo hiểm? Vậy nếu như em cùng anh mạo hiểm thì em có thể biết những gì bên ngoài hoàn toàn không đúng như em thấy không? Em cảm thấy bối rối, không muốn khẳng định, không muốn làm sáng tỏ, cứ như thế này… mơ mơ hồ hồ, mà em lại cảm thấy tốt…

Jae ngẩng nhìn con đường với một màu trắng xóa trước mặt… có em bên anh, anh không cảm thấy có bất cứ gì khó khăn, đường gập ghềnh mong em hãy nhìn nhịp bước của anh mà bước theo anh nhé, mặc dù khi em té ngã anh sẽ đỡ nâng em, nhưng anh không muốn em vấp phải một chướng ngại nào trên con đường của cuộc sống em… thời gian rất quý, sao không trân trọng những gì ta có được. Em mạo hiểm cùng anh không? Để anh cho em biết những gì em thấy trước mắt, từ anh đều không đúng, hoàn toàn không đúng, có thể mọi thứ chúng ta tìm đến sẽ khiến chúng ta tổn thương, nhưng chẳng phải yêu nhau thì cùng nhau chia sẻ sao? Ánh mắt em trao anh không thể làm anh nhầm lẫn, hơn nữa tiếng khóc của em ngày ấy bên biển khiến anh hiểu em đối với anh thế nào? Hãy cho anh cơ hội để anh có thể giải thích rõ ràng bằng hành động, khi anh không muốn nói lời giải thích, vì… lời nói có thể dối gian…

-“ Dạo một vòng không? Thư ký Joo!”

Jae nói khi cả hai đã ngồi trên cano, Joo gật đầu.

-“ Giám đốc ra lệnh, thư ký không dám cãi lại!”

Jae bật cười đề máy, chiếc cano lao nhanh, lướt trên biển rộng lớn, trong màn mưa mù mịt… em bằng lòng để anh đưa em đi đúng không… đến nơi chân trời phía xa tít kia, mặc dù hiện tại anh không thể thấy chân trời ấy, phải vượt qua bão giông này em à…

-“ Joo à! Sợ không?”

Trái tim Joo se thắt lại từ giọng nói ấm của Jae… Joo lắc đầu…

-“ Không…!”

Bằng giọng run rẩy…

Jae mỉm cười với cô gái trong mưa, luôn tỏa ra ánh sáng lấp lánh… khoảng trời trống vắng của anh có em… như những vì sao nhỏ, tô thêm màu sắc trong veo lung linh… dù chỉ là trong veo lung linh huyền ảo, nhưng cũng đủ khiến anh cảm thấy ấm lòng…

Joo mỉm cười đáp lại nụ cười ấm của Jae… giữa mưa gió bão tố cuộc đời, có anh bên em, đưa em đi, em không cần phải lo lắng nữa, đôi mắt sâu màu đen đấy sẽ chứa thêm hình dáng em chứ, dù chỉ là trong một góc nhỏ, dù chỉ là phía sau ai đó, cũng mong được ngày ngày anh nhìn em… dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, để em biết… em luôn hiện diện trong cuộc đời của anh, để em biết… dù em chỉ là chiếc bóng, vẫn muốn không rời xa anh… vì em cảm thấy thật hạnh phúc bên anh.

Mưa giữa biển khơi muôn trùng, sóng cao đầu, thuyền tình nhỏ đưa hai con người với trái tim yếu đuối lao nhanh vào khoảng không mù mịt, mạo hiểm một chuyến khám phá tình yêu là gì? Chỉ để khẳng định, Ta… yêu nhau đến như thế nào… cái lý trí của những kẻ trưởng thành bị đẩy lùi, nhường chổ cho con tim yêu thương.


Tác giả: Joongie_4rever    Thời gian: 19-11-2013 09:19 PM
Em đã đọc xong hai chap của sis
Nói thế nào nhỉ??? Ừm, có lẽ là nhìn thấy một phần tính cách em trong đó, mà em nghĩ không phải mình em thôi đâu! Chắc hẳn cũng sẽ có nhiều người có tính cách giống vậy. Trong tình yêu hay cuộc sống, cũng dùng lý trí thay con tim để quyết định mọi việc. Đơn giản là người ta nghỉ thà đau lúc đầu còn hơn sau này bị tổn thương nhiều hơn

Em nghĩ nhân vật Joo trong fic này hay Jae cũng thế, cố gắng giấu đi cảm xúc của mình. Nhưng rốt cuộc lý trí không thể thắng con tim, cứ chấp nhận lao đầu vào một lần,mạo hiểm một lần để xem thật sự thứ tình cảm đó là gì!

Hihi, mà hai nhân vật này giống như có tình yêu sét đánh ấy sis nhỉ, cái tình yêu ấy vừa như định mệnh nhưng nó cũng nghiệt ngã vô cùng!

Em đang hóng xem khi vợ chưa cưới của Jae xuất hiện thì hai người này sẽ còn đau đớn như thế nào ?

Mà em thích những hình ảnh cuối chap 3, cảnh hai người lên cano ra biển ấy. Như chuyện tình cảm của hai người vậy, phải trải qua sóng to gió lớn nhưng tương lai thì mù mịt, chả biết có cập bến bình yên được không!

Nhưng tuổi trẻ mà, nên thử thách một lần sis nhỉ? Để sau này dù tương lai ra sao thì khi nhìn lại mình cũng không thấy nuối tiếc, đó cũng là cuộc sống mà em đang muốn có

Mà e thích câu mà sis muốn nhắn nhủ với em ấy

“ Thứ có giá trị nhất không phải là thứ có vẻ bề ngoài phát sáng rực rỡ đến chói lòa, không phải thứ có giá trị kim tiền, mà là thứ mà bản thân mình luôn mong muốn có, và có được nó…”


Lại ngồi chờ tiếp chap 4 <3
Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 20-11-2013 11:21 AM
ồ 1 cuộc tình ngang trái


2 kẻ trong này cũng rất ngốc


Jae ngẩng nhìn con đường với một màu trắng xóa trước mặt… có em bên anh, anh không cảm thấy có bất cứ gì khó khăn, đường gập ghềnh mong em hãy nhìn nhịp bước của anh mà bước theo anh nhé, mặc dù khi em té ngã anh sẽ đỡ nâng em, nhưng anh không muốn em vấp phải một chướng ngại nào trên con đường của cuộc sống em… thời gian rất quý, sao không trân trọng những gì ta có được. Em mạo hiểm cùng anh không? Để anh cho em biết những gì em thấy trước mắt, từ anh đều không đúng, hoàn toàn không đúng, có thể mọi thứ chúng ta tìm đến sẽ khiến chúng ta tổn thương, nhưng chẳng phải yêu nhau thì cùng nhau chia sẻ sao? Ánh mắt em trao anh không thể làm anh nhầm lẫn, hơn nữa tiếng khóc của em ngày ấy bên biển khiến anh hiểu em đối với anh thế nào? Hãy cho anh cơ hội để anh có thể giải thích rõ ràng bằng hành động, khi anh không muốn nói lời giải thích, vì… lời nói có thể dối gian…

-“ Dạo một vòng không? Thư ký Joo!”

Jae nói khi cả hai đã ngồi trên cano, Joo gật đầu.

-“ Giám đốc ra lệnh, thư ký không dám cãi lại!”

Jae bật cười đề máy, chiếc cano lao nhanh, lướt trên biển rộng lớn, trong màn mưa mù mịt… em bằng lòng để anh đưa em đi đúng không… đến nơi chân trời phía xa tít kia, mặc dù hiện tại anh không thể thấy chân trời ấy, phải vượt qua bão giông này em à…

-“ Joo à! Sợ không?”

Trái tim Joo se thắt lại từ giọng nói ấm của Jae… Joo lắc đầu…

-“ Không…!”

Bằng giọng run rẩy…

Jae mỉm cười với cô gái trong mưa, luôn tỏa ra ánh sáng lấp lánh… khoảng trời trống vắng của anh có em… như những vì sao nhỏ, tô thêm màu sắc trong veo lung linh… dù chỉ là trong veo lung linh huyền ảo, nhưng cũng đủ khiến anh cảm thấy ấm lòng…

Joo mỉm cười đáp lại nụ cười ấm của Jae… giữa mưa gió bão tố cuộc đời, có anh bên em, đưa em đi, em không cần phải lo lắng nữa, đôi mắt sâu màu đen đấy sẽ chứa thêm hình dáng em chứ, dù chỉ là trong một góc nhỏ, dù chỉ là phía sau ai đó, cũng mong được ngày ngày anh nhìn em… dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, để em biết… em luôn hiện diện trong cuộc đời của anh, để em biết… dù em chỉ là chiếc bóng, vẫn muốn không rời xa anh… vì em cảm thấy thật hạnh phúc bên anh.

Mưa giữa biển khơi muôn trùng, sóng cao đầu, thuyền tình nhỏ đưa hai con người với trái tim yếu đuối lao nhanh vào khoảng không mù mịt, mạo hiểm một chuyến khám phá tình yêu là gì? Chỉ để khẳng định, Ta… yêu nhau đến như thế nào… cái lý trí của những kẻ trưởng thành bị đẩy lùi, nhường chổ cho con tim yêu thương.



em nghĩ nếu cho jae đã cưới Honey lee thì cái này đẩy lê n cao trào kịch tính hơn đó ss

ờ thì giờ khi gặp em anh mới nhận ra em là 1 nửa anh cần tìm

nhưng bên cạnh anh lại có một người con gái tốt ,anh ko nỡ tổn thương.


nhưng con tim này biết sao giờ, vẫn luôn vẫn luôn bùng cháy vì em


anh đúng là 1 thằng tồi đúng ko?


chúng ta đúng là ko nên đúng ko ?


tình cảm này thật tội lỗi


nhưng nếu có xuống đại ngục ,mà có anh đi cùng em cũng chiu


uhm anh cũng thế



{:148:}


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 20-11-2013 11:35 AM
kyoluvjj gửi lúc 20-11-2013 11:21
ồ 1 cuộc tình ngang trái

Vừa mới chạy ra thì phải chạy vào, la oai oái... sao Kyo cứ thích đem Jae xuống địa ngục vậy?

Chỉ là mới đính hôn thôi, chưa cưới, theo cái nhìn của ss, chưa có giấy tờ luật pháp thì không có gì ràng buộc chính thức, có chăng thì chỉ là trách nhiệm tinh thần, đạo đức. Bởi vì thế ss không thể đẩy lên việc Jae là người đàn ông đã có gia đình, tội lỗi lắm, huhu...

chỉ mới là rủ rê, chưa vượt qua giới hạn, huhu...

có thể như em nói, em sẵn sàng xuống địa ngục cùng anh, nhưng Jae này chưa chắc cho em xuống địa ngục cùng anh đâu

có những hướng giải quyết tốt đẹp hơn nhiều mà, Jae rất biết cách sử dụng lý trí của mình để giải quyết việc của con tim, chỉ là vấn đề thời gian

một người đàn ông làm nhiều hơn nói, biết cách quản lý những người phụ nữ bên cạnh mình bằng sự mềm mỏng của trái tim, haha

Cảm ơn Kyo nhé ^^
Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 20-11-2013 11:50 AM
Bacham72 gửi lúc 20-11-2013 11:35
Vừa mới chạy ra thì phải chạy vào, la oai oái... sao Kyo cứ thích đem Jae xuống địa  ...

dạ em biết đính hốn mà

ý em nói nếu mà đẩ y lên sự đính hôn thành hôn thật luôn thì bi kịch nó cao trào hơn


nỗi đau,tội lội sẽ giằn xé hai con tim yêu manh mẽ kia


và đg nhiên người vợ sẽ trở nên điên loan đến đáng thương


==>Cái này là kich bản se nếu nó rơi vào tay em đó mà



ồ dù anh ko cho em xuống,nhưng nếu nơi đó có anh ,em nghĩ em bay theo luôn


nói chi là nếu jae nhân vật có bi gì, joo đi theo lun



Tác giả: Bacham72    Thời gian: 20-11-2013 05:48 PM

CHƯƠNG IV: Con tim và lý trí.

Joo bước vào thang máy… một mình… không có Jae, cô giữ cửa, đếm nhẩm…

1… 2… 3…

Cô buông tay, cánh cửa thang máy khép lại, buồn khi không như ý…

-“ Làm ơn!”

Giọng nói quen thuộc, rồi cũng theo thói quen Joo đưa tay ra, chạm phải bàn tay ấm.

Jae lách người qua khẽ hở nhỏ của cánh cửa thang máy trong đôi mắt tròn xoe đầy sự lo lắng của Joo.

-“ Anh có biết như thế nguy hiểm lắm không?”

Joo buộc miệng. Jae xoay người thật nhanh nhấn nút lên tầng… Joo thoáng nghe…

-“ Làm ơn!”

Của ai đó, cô đưa tay lên theo quán tính, liền bị Jae nắm kéo lại, cô lại tròn mắt khi nhìn thấy anh đưa tay nhấn chặt nút đóng cửa… cô đưa mắt nhìn lên khuôn mặt anh, thấy nụ cười thấp thoáng trên gương mặt thật sáng.

Joo bối rối quay đi với nụ cười trên môi.

-“ Tôi không ngờ giám đốc Kim có tính nhỏ mọn đến thế!”

-“ Ờh!”

Joo không ngờ Jae đáp lại một cách gọn gẽ.

Jae quay nhìn Joo đang đứng bên cạnh, anh kéo cô lại sát bên anh.

-“ Còn nhiều thứ thư ký Joo không biết từ tôi lắm đấy!”

Rồi Jae bật cười, kéo Joo bước lùi lại, đưa mắt nhìn lên góc phải, Joo nhìn theo… cái camera, cô ngại ngùng rút tay mình ra, Jae như biết trước nên nắm thật chặt… khiến Joo chỉ biết bước qua bên góc cố nép mình vào góc xó, cô sợ nên kéo Jae theo… Jae bật cười ra tiếng…

-“ Jae láu cá!”

Joo buộc miệng mắng… Jae gật đầu…

-“ Ờh!”

Cái thang máy rộng lớn, không khí chẳng lạnh lẽo dù nó được làm bằng thép, trái lại nó đang rất nóng, nhưng có hai con người nép bên nhau với nụ cười mãn nguyện của ai đó, với sự thẹn thùng của ai kia.

Cánh cửa thang máy mở ra, hai con người đứng thẳng lại, một người bước ra trước, một người theo sau, gương mặt cả hai phảng phất niềm vui, tiếng bước chân đều đặn vững chãi phía trước, những bước chân thật nhẹ theo sau, hòa cùng một nhịp tạo nên cái âm thanh thật êm dịu.

--

Jae ngồi ở bàn làm việc nhìn Joo… gương mặt em lại có màu hồng tràn đầy sức sống rồi… cảm ơn em…

Joo ngẩng nhìn Jae, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô… cô khẽ nhíu mày kéo đống hồ sơ cao đầu che khuất tầm nhìn giữa anh và cô.

Nhìn thấy hành động của Joo, Jae bực bội lên giọng.

-“ Thư ký Joo!”

Rồi anh hạ giọng.

-“ Ở đâu ra đống hồ sơ đó vậy?”

-“ Ở phòng quảng cáo!”

Joo đáp gọn. Jae tiếp:

-“ Đem qua đây!”

-“ Chi vậy?”

-“ Đó không phải là nhiệm vụ của em!”

-“ Trưởng phòng Nguyên vì thiếu nhân sự, anh ta nhờ em làm phụ!”

-“ Anh còn hàng đống việc cho em làm đấy!”

-“ Giám đốc cứ căn dặn, em sẽ làm tốt hết mọi…”

Joo khựng lời khi thấy Jae đã đứng trước mặt cô… Jae bước tới lấy toàn bộ sấp hồ sơ đem qua bàn làm việc của mình, kể cá cái hồ sơ cô đang làm dở dang, nhìn cái bàn trống của mình cô chỉ biết thốt lên:

-“ Ơh, giám đốc…”

Jae đặt lên bàn. Ngồi vào chổ bắt đầu hồ sơ thứ nhất.

-“ Em nghĩ anh trong hàng ngũ, giám đốc chứ không dám làm à!”

Joo bật cười.

-“ Anh dành hết việc, vậy em làm gì?”

Jae đáp gọn.

-“ Thì em soạn cái ý tưởng của ngày hôm qua đấy!”

Joo đặt tay lên bàn phím nghĩ… xong rồi, chẳng lẽ ngồi sửa chính tả ư? Thì cô nghe từ Jae:

-“ Ngồi đó sửa chính tả tiếng Việt đi!”

Joo bật cười ngẩng nhìn Jae…

-“ Sửa xong luôn rồi, trình bày đẹp luôn rồi!”

Jae cười đáp lại.

-“ Em làm từ lúc nào thế?”

-“ Đêm qua!”

Joo buộc miệng, lặng nhìn Jae, cô ngập ngừng…

-“ Đêm qua, em không ngủ được!”

Jae gật đầu cúi xuống tiếp tục công việc.

-“ Cảm ơn em!”

Joo lại lặng nhìn Jae, nụ cười dịu dàng vương trên đôi môi màu hồng đào, lại sóng mũi cao, hàng lông mi cong vút… trái tim Joo lại đập bất ổn… anh muốn em nhìn anh ư… anh khiến em say đắm… thật… biết mê hoặc em… Joo ngả đầu xuống bàn, nhắm mắt lại… chìm vào giấc ngủ bình yên…

Jae ngẩng lên khi xong hồ sơ thứ hai… anh lặng nhìn người con gái nằm ngả đầu lên bàn, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt khép lại, cùng hàng lông mi màu đen ươn ướt, sóng mũi nhỏ, đôi môi chúm chím như nụ hoa có màu hồng phơn phớt… anh đứng dậy, bước đến… chỉnh điều hòa trong phòng, lấy áo khoác phủ lên đôi vai nhỏ… nhìn dáng em mong manh yếu đuối… anh sai hay đúng khi rủ em cùng mạo hiểm… mai này anh sẽ làm em tổn thương…

Jae bước lùi lại… anh đã làm gì thế này, chúng ta chỉ mới bắt đầu, nhưng thật như em nói: liều lĩnh làm một việc biết là nguy hiểm, chỉ mang lại hậu quả tai hại mà thôi… tại sao anh cần em chứng minh tình yêu của mình, anh có quyền gì đòi hỏi ở em nhỉ? Tại sao anh lại cố chứng tỏ mình là đàn ông trước em… không… Jae nắm bàn tay lại tìm cảm giác lành lạnh… tiếng chuông điện thoại, anh bước nhanh đến bàn làm việc, nhìn vào màn hình điện thoại cầm tay của anh… Honey… anh cầm lấy rồi đi nhanh ra, nhưng đến chổ Joo thì anh dừng lại… anh quay trở vào bước đến góc phòng… anh không muốn dối em, bất cứ việc gì.

Jae tựa người vào tường, bắt máy, mắt nhìn về phía Joo… nhưng hạ giọng… trò chuyện như một cái máy, với chương trình quen thuộc được gài sẵn trong đầu… Joo vẫn ngủ bình yên…

Trò chuyện xong cuộc điện thoại 15 phút, Jae bước nhanh đến bên Joo, lấy áo khoác của mình, mặc vào, anh đi ra với gương mặt lạnh lùng… yêu không phải nhất thiết bên nhau, như Honey vừa khẳng định cùng anh, yêu phải tin tưởng lẫn nhau, yêu là phải yêu người ấy hơn bản thân mình… cảm ơn Honey, đã cứu anh trước vực thẳm, cùng người mà anh thật sự yêu thương, để anh quay đầu bước đi trên con đường mà số mệnh đã sắp sẵn cho anh… xin lỗi em, Joo… anh sẽ làm người xấu xa vô tình, không cần phải tha thứ, chỉ vì thật sự… anh yêu em…

Joo giật mình thức giấc, cô ngồi dậy co mình lại khi cảm thấy lạnh… nhìn quanh… không thấy anh trong phòng, cô ngẩng nhìn đồng hồ… gần 1h trưa, đã quá bữa… Joo vươn vai ngồi dậy, đi ra ngoài đến restroom rửa mặt… nhìn hành lang dài vắng lặng cô cảm thấy buồn buồn sao đấy… anh đáng ghét, không đánh thức em dậy đi ăn cùng anh… anh bỏ em đói…

Joo đi thẳng đến canteen, cô nhìn quanh… không thấy Jae đâu cả, cô đi một vòng tìm kiếm… giờ này canteen chỉ còn vài người ăn muộn vì công việc nhiều hay vì lý do gì đó như cô, cái bàn của anh không có một ánh sáng nào thì cô đâu có bị chói mắt để không thấy anh mà cô phải đi lại mấy vòng kiểm tra chứ? Tự dưng cô cảm thấy lo lắng, cô đi nhanh ra ngoài, về phòng làm việc, không có anh, cô lại đến restroom, cũng không có anh… anh như biến mất để em lại lạc lõng, chơ vơ… trái tim cô khẽ nhói lên buốt đau… cô đi đến các phòng ban, trong sự tìm kiếm vô vọng… cô xuống nhà, làm sao cô có thể đi hết cái tòa nhà 8 tầng này chứ…

Jae ngồi ở tầng trên cùng, anh nhìn xuống qua tấm kính, thấy dáng Joo giữa sảnh lớn, thấp thoáng giữa cái đèn chùm to treo phủ từ trên đây xuống tận khoảng giữa của sảnh… từ đây về sau… anh sẽ chỉ có thể nhìn thấy em như thế, thấp thoáng ẩn hiện trước mắt anh… trái tim anh khẽ se lại…

Joo ngẩng nhìn… cái trần nhà cao ngất kia như bầu trời nhỏ…

Jae vội quay đi…

Ánh mắt Joo dừng nơi phía góc đông… Jae… cô không nhìn lầm… bởi anh phát ra ánh sáng… anh đang trò chuyện cùng ai đó thì cô không thể thấy, nhưng cô thấy anh cười… vui vẻ… cô bước lùi lại… cảm thấy khoảng cách giữa anh và mình… cô bước về thang máy… một mình… nhìn vào nơi góc xó… mới sáng nay thôi mà… cô về phòng làm việc, chuyển đống hồ sơ qua bàn mình, ngồi xuống, chúi đầu vào công việc, cho một buổi chiều trôi qua…

Joo ôm đống hồ sơ trên tay đi ra, bước về phía phòng trưởng phòng quảng cáo… giao, chẳng buồn nghe anh ta cảm ơn, cô rời công ty với những bước chân vô hồn… thế là sao? Chẳng lẽ cô nằm mơ, mọi thứ thay đổi khi cô vừa thức giấc… anh giận cô ư, giận để anh một mình làm việc, còn mình thì ngủ ngon lành, không biết chia sẻ cùng anh à?… Không, có lý nào anh nhỏ mọn đến thế… Ờh… anh đã khẳng định rồi còn gì… Joo quay đầu, mong… ai đó bước theo sau cô… nhưng không…

Jae bước ra khỏi góc khuất, nhìn dáng em lầm lũi một mình bước đi trên con đường vắng… sự cô đơn này anh cảm nhận được, rồi nó sẽ trở thành thói quen thôi Joo à… ngoài ba từ “Xin lỗi em!” ra thì anh không còn biết nói gì khác hơn, mà anh chỉ có thể nói cho mình mình nghe… thế thì anh thật nhiều tội lỗi…

Vẫn con đường rộng thênh thang, hôm nay không mưa, không có cái ô màu đen xoay tròn, không bàn tay trắng muốt, không bờ vai đàn ông, không bước chân vững chãi, thậm chí không có cả cái vòng tròn oan trái…

Vẫn con đường cô độc… hôm nay không có vì sao lấp lánh lung linh huyền ảo… không ánh mắt biết nói chỉ để châm chọc, không khuôn mặt xinh xắn vô cảm… để hơi thở ai cứ nghẹn lại bởi cái vòng tròn oan trái…

Hai con người nhỏ bé… chơi vơi giữa khoảng không gian rộng lớn, cùng đi trên một con đường… người trước, người sau nhưng vì cái khoảng cách quá lớn để không thể nhìn thấy nhau… chỉ biết nhận lấy những gì không muốn nhận, vì điều gì… chẳng ai muốn khẳng định nữa… vì sự thật bao giờ cũng phũ phàng cay đắng.


Tác giả: Joongie_4rever    Thời gian: 21-11-2013 01:02 PM
Vẫn con đường rộng thênh thang, hôm nay không mưa, không có cái ô màu đen xoay tròn, không bàn tay trắng muốt, không bờ vai đàn ông, không bước chân vững chãi, thậm chí không có cả cái vòng tròn oan trái…

Vẫn con đường cô độc… hôm nay không có vì sao lấp lánh lung linh huyền ảo… không ánh mắt biết nói chỉ để châm chọc, không khuôn mặt xinh xắn vô cảm… để hơi thở ai cứ nghẹn lại bởi cái vòng tròn oan trái…

Hai con người nhỏ bé… chơi vơi giữa khoảng không gian rộng lớn, cùng đi trên một con đường… người trước, người sau nhưng vì cái khoảng cách quá lớn để không thể nhìn thấy nhau… chỉ biết nhận lấy những gì không muốn nhận, vì điều gì… chẳng ai muốn khẳng định nữa… vì sự thật bao giờ cũng phũ phàng cay đắng.


Haizzz, đúng là chuyện tình hai người này buồn thật ấy sis. Nhưng tính ra Jae làm vậy cũng đúng, anh là một người đàn ông thẳng thắn, dám làm dám chịu, có lẽ cách anh làm với Joo hơi tàn nhẫn thật nhưng như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho hai người. Bây giờ có hơi đau một chút ấy nhưng nếu cứ tiếp tục mù quáng đâm đầu vào một
tình yêu ko lối thoát thì sau này có khi còn đau đớn hơn. Có lẽ lúc này hai người nên để cho lý trí điều khiển cảm xúc của mình thì tốt hơn.

Trong cái vòng tròn oan trái này, ba người chẳng ai là có lỗi, có chăng chỉ là định mệnh sai lầm khi cho người này đến trước, người kia đến sau mà thôi. Haizz thật sự không biết khi Honey xuất hiện, Joo sẽ còn đau đớn thế nào, Jae sẽ càng tổn thương thế nào và chính Honey cũng sẽ bi kịch thế nào khi nhận ra trái tim Jae ko thuộc về mình nữa

Hix, lại ngồi hóng chap tiếp ss oy :((
Tác giả: 1791999    Thời gian: 21-11-2013 05:10 PM
không biết ss còn nhớ em nhỏ không?
nhưng em vừa đọc liền 4 chap và nhận ra lời văn của ss rất mượt mà
không gò ép không nhiều thoại nhưng lại nói lên rất nhiều điều
mà bản thân em đọc cũng chưa hiểu hết ý nghĩa
em mong các chap sau của ss!
kí tên: người ss nhất định phải nhớ! ^^
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 21-11-2013 07:43 PM
CHƯƠNG V: Vô tình.

Joo bước vào thang máy mà hồn để đâu đấy, hai ngày qua, cô không bước ra khỏi nhà, nhốt mình trong phòng suốt cho 2 ngày nghỉ, chỉ để ngồi đó suy tư thắc mắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn không thể nghĩ ra chuyện gì ra chuyện gì… anh giận ư? Vì điều gì nhỉ? Không, cô tự kiểm điểm bản thân mình, không làm gì để anh phải giận cả, nhìn mình trong cánh cửa màu thép, thấp thoáng bóng cô, nhưng cô vẫn thấy gương mặt mình xanh xao… cô bước về phòng giám đốc Kim theo quán tính.

Joo khựng lại khi thấy Jae đã ngồi ở bàn làm việc, anh đang làm gì đó bên máy… cô bước đến ngập ngừng, cảm thấy lòng có sự dỗi hờn… nếu hôm nay anh không giải thích thì đừng bảo em nói gì với anh nữa nhé…

Jae dừng tay, ngẩng lên.

-“ Thư ký Joo, hôm nay cô soạn lại dự án ý tưởng tuần trăng mật cuối năm và đầu năm mới theo như tôi đã chỉnh sửa, sau đó photo ra làm 10 bản, liên lạc với các phòng ban, sắp xếp 9h sáng mai cho tôi họp báo cáo, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, đầu giờ trưa tôi quay lại, mong cô hoàn tất!”

Jae đứng lên, đi nhanh ra. Joo bước vội theo, cô như chưa nghe rõ… đứng nơi cửa phòng Joo lặng nhìn Jae bước đi, vẫn những bước vững chãi tự tin… cô bước lùi lại, ngồi vào bàn làm việc của mình, ngẩng nhìn máy điều hòa, khi tự dưng cô cảm thấy lạnh, đặt tay lên bàn phím, bắt đầu công việc, cô cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ… anh đi đâu mà ra ngoài vào giờ sớm như thế này, cô lướt nhanh bản chỉnh sửa… anh đã đi làm từ bao giờ? Đêm qua ư, anh cũng không có giấc ngủ ngon à… không, gương mặt anh đâu xanh xao thiếu ngủ, hiện tại gương mặt anh chỉ có sự lạnh lùng mà thôi, anh không giải thích, chắc anh bận, lát trưa anh quay lại… vậy em đợi anh nhé…

Đầu giờ trưa, Joo lại bị giám đốc Kim xoay như chong chóng khiến cô quen mất việc giận dỗi với anh… mỗi lần anh làm việc là thế đấy, không để một phút giây nào xen vào chuyện khác, chú tâm giải quyết nhanh gọn, rất có bản lãnh…

Một ngày trôi qua chưa thể giải quyết mọi thắc mắc trong cô, để cô lại có giấc ngủ không bình yên…

--

Joo cầm sấp hồ sơ trên tay bước đến phòng họp, họp xong mà anh vẫn không giải thích thì anh… anh biết tay em…

Joo ngồi nơi góc phòng họp, mắt nhìn về phía giám đốc Kim đang thao thao bất tuyệt cho bản báo cáo, gương mặt nghiêm chỉnh của anh cũng đầy sự thu hút… anh là người như thế nào? Tự dưng cô muốn biết thật nhiều về anh.

Jae cố không nhìn về phía góc phòng, nơi có thư ký Joo đang nhìn anh… anh biết… em đang chờ đợi sự giải thích của anh… cảm ơn em đã cho anh cơ hội, nhưng anh sẽ không giải thích đâu, đừng đợi nữa… anh có rất nhiều việc phải làm.

Sau sự trình bày báo cáo, rồi thảo luận ý kiến, xong thì cũng đến giờ trưa, đám cấp trên vui vẻ bắt tay nhau rồi kéo nhau đi đâu… Joo vội thu tất cả hồ sơ trên bàn, cô nhìn ra cửa, sợ mất dấu anh… Joo lật đật chạy theo, đám người mất hút trong thang máy, cô ngẩng nhìn số tầng… đèn chớp nháy, chạy hết dãy ư… giờ này ăn trưa, may quá, cô lao qua cái thang máy kế bên nhấn vào nút có số hiển thị lớn nhất.

Thang máy đứng lại, cô bước nhanh ra, đưa mắt nhìn qua hai bên đầu hành lang… phía bên phải, bóng dáng Jae đi sau cùng khiến cô có thể khẳng định, cô chạy nhanh đến… nhưng khựng bước khi có ai đó giữ cô lại… cùng tiếng nói…

-“ Xin lỗi cô, thẻ hội viên!”

Joo lùi lại… nhìn cái nhà hàng sang trọng chỉ tiếp hội viên… cô quay đầu, trái tim nhói lên đau buốt khi thấy cái dáng cao lớn ấy bình thản bước đi, không hề quay đầu lại… cô quay đi lao nhanh về thang máy. Đưa tay nhấn số… không đợi được, cô lại lao đi tìm thang chân… cô muốn về nhà… cô chỉ muốn về nhà… cái cảm giác bị bỏ lại đằng sau ngập tràn trong cô...

Chạy nhanh trên con đường quen thuộc, cô vội đưa tay lau những dòng nước chảy từ đôi mắt mình để tìm một hình ảnh rõ ràng… không, như thế rõ ràng quá rồi còn gì… chỉ là sự chọc ghẹo của anh, vì em… đã làm gì anh nhỉ? Vì em đã làm anh không hài lòng điều gì? Có gì đâu mà khóc, rõ ràng biết người ta là giám đốc, lại có vị hôn thê, yêu thương nhau thắm thiết chẳng phải những lời nói ngày ấy cô vẫn không thể quên như thế này sao…

Anh khỏe, Honey à, Em cũng khỏe chứ? Công việc ra sao rồi? Hôm nay em ăn gì? Được rồi, khi nào anh làm xong anh sẽ về liền… Sao cũng được, tùy em, miễn em thích, ừ mà Honey à, em nhớ mặc thêm áo ấm đấy, bên đây không lạnh, nhưng có mưa nhiều, được rồi anh tự biết giữ sức khỏe của mình, em cũng thế nhé…

Joo bật khóc lớn hơn…

Honey à… Honey à… phải ngọt ngào hơn là Joo à… Joo à chứ… là cô không biết tự lượng sức mình mất rồi…

--

Joo ngã lên giường, úp mặt vào gối bật khóc ngon lành như một đứa trẻ bị ăn hiếp, nức nở trong từng ý nghĩ, hôm nay thôi… chỉ hôm nay là lần cuối cùng cô để trái tim mình lên tiếng… mai này, chỉ có lý trí cô tồn tại khi cô đã hiểu rõ mọi thứ… khóc hôm nay nữa thôi Joo nhé… mạnh mẽ lên… bởi khi mình vấp ngã, không có ai đó đỡ nâng đâu…

Joo trở về phòng làm việc lúc đầu giờ trưa, chính xác đến từng milli giây, cô làm công việc của mình. Những thảo luận lúc sáng cô có nghe qua, nên cô phải chuẩn bị trước để giám đốc Kim chọn lựa… nghe tiếng bước chân cô đứng lên… cúi đầu.

-“ Chào giám đốc, tôi đang chuẩn bị những ý kiến của các phòng ban lúc nãy đề ra, cuối bữa nay mới có thể nộp cho ông!”

Rồi cô ngồi xuống tiếp tục… Jae đi lại bàn mình ngồi xuống, anh nhìn vào màn hình, nhưng chẳng thấy gì ngoài gương mặt lạnh lùng vô cảm của Joo… anh ngã người ra ghế… em thông minh tự hiểu sớm hơn anh nghĩ nhỉ, thật ai đó có em là bạn thì đúng là có phần phúc… riêng anh không có phần phúc đó rồi.

Joo đứng lên khi đã hoàn tất, và cũng là đến giờ cô pha tách cà phê thứ hai cho giám đốc Kim… cô đi nhanh ra ngoài.

Jae mới ngẩng nhìn theo… em không quên nhiệm vụ của mình, chứng tỏ em sẽ không bao giờ quên những gì mà anh đối đãi với em… anh cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ, cái cảm giác này còn khó chịu hơn là cái thòng lọng nơi ngón tay anh khiến anh khó thở như mọi khi.

Joo bước trên hành lang chậm rãi vì tách cà phê, cô khựng bước khi nghe.

-“ Joo!”

Joo quay lại, trưởng phòng Nguyên ở phòng quảng cáo bước nhanh, đuổi theo cô.

-“ Dạo này em có nhiều việc không?”

Anh Nguyên hỏi, Joo lắc đầu.

-“ Chỉnh lại các đề xuất khác là xong, em cũng không biết nữa, anh hỏi sếp Lý và giám đốc Kim đấy!”

-“ Anh đã hỏi qua sếp Lý…”

Joo nhìn thấy nụ cười ẩn ý trên môi anh Nguyên.

-“ Có chuyện gì sai bảo em nữa à?”

-“ Em thông minh thật, anh đang thiếu người, hôm trước em giúp anh giải quyết đống hồ sơ tồn rất nhanh và thật đúng như ý anh, em qua bên anh, phụ anh một tay được không?”

Joo bật cười xã giao.

-“ Em không biết, sếp Lý và giám đốc Kim điều em đi đâu thì em làm ở đó thôi!”

-“ Anh đã hỏi qua sếp Lý rồi, sếp Lý nói xong công việc này giám đốc Kim nghỉ ngơi, rồi mới làm tiếp tour du lịch mùa hè, chúng ta dù gì cũng là chung một nhiệm vụ, em giúp anh đi!”

Joo tròn mắt, gì mà chung một nhiệm vụ, nhưng cô cũng trả lời:

-“ Anh hỏi giám đốc Kim đi, nếu ông ta gật đầu thì em okay!”

-“ Em hứa rồi nhe!”

-“ Em chỉ làm công, việc gì cũng vậy thôi!”

-“ Em giỏi mà, anh tin vào em, xong đợt thử việc, anh điền cho em hạng A!”

-“ Vậy em cảm ơn anh trước nhe!”

-“ Nhân viên hạng A được quyền lựa chọn công việc đấy, em lại về đây nhé!”

Joo bật cười.

-“ Anh đang giăng lưới đó à?”

Anh Nguyên bật cười lớn hơn.

-“ Từ bây giờ anh sẽ lên kế hoạch bắt cóc em!”

Joo khựng lại ngưng cười khi thấy đôi mắt sắc lạnh cùng gương mặt rất ngầu của giám đốc Kim nhìn xoáy vào cô… cô bối rối…

Trưởng phòng Nguyên bước tới, đưa tay ra lịch sự.

-“ Chào giám đốc Kim, tôi qua đây có chút việc nhỏ, muốn mượn thư ký của anh khoảng nữa tháng!”

Joo bước lùi lại, cô cúi xuống, tự dưng cảm thấy sợ đôi mắt sâu đen đấy…

-“ Tôi có hỏi qua sếp Lý, sếp Lý nói hỏi qua anh, vừa rồi cũng có hỏi Joo, Joo nói xong việc này thì em ấy không còn việc gì nữa!”

Tai Jae thì nghe trưởng phòng Nguyên nói, nhưng mắt anh thì không rời Joo, em muốn thay đổi, được… anh sẽ cho em toại nguyện.

-“ Okay! Tôi cũng chỉ là người làm công thôi, không có quyền hạn gì phải giữ khư khư cô thư ký cho riêng mình!”

Joo ngẩng lên… anh đuổi em đi ư, có lẽ anh chán ghét khi phải nhìn em rồi.

-“ Cảm ơn giám đốc Kim!”

Giọng mừng rỡ của anh Nguyên, anh Nguyên bước tới kéo tay Joo.

-“ Joo à, dọn đồ nhanh lên…”

Vừa nói anh Nguyên tự nhiên bước đến bàn thư ký dọn dẹp đồ cho cô…

-“ Đừng nói anh bóc lột em nhé, Joo, tối nay anh đãi em một bữa!”

Anh Nguyên bước đến với đống đồ của Joo trên tay kể cả cái túi xách của cô rồi bước đến trước mặt giám đốc Kim.

-“ Cảm ơn anh nhiều nhé!”

Jae đưa tay ra bắt với nụ cười lịch sự trên môi.

-“ Không có gì!”

Anh Nguyên đi ra buông một câu.

-“ Đi thôi Joo!”

Joo ngập ngừng bước tới, cúi đầu lịch sự. Cô ngẩng nhìn Jae… chỉ thấy gương mặt lạnh lùng.

-“ Chúc cô như ý!”

Rồi Jae quay đi, bước về bàn làm việc ngồi xuống…

Joo quay đi… anh không giữ em lại… giữ lại để làm gì!

Jae ngẩng lên, cái bóng dáng nhỏ nhắn mất hút… anh bực bội xoay cái ghế vào trong. Em đáng ghét! Ít nhiều gì em cũng phải bàn bạc với anh một tiếng trước khi quyết định chứ, em đưa anh vào thế bị động, anh không muốn, nhưng em biết rõ anh không có lý do gì từ chối, để giữ em lại bên anh cơ mà… nhìn em, y hệt như bỏ nhà theo trai…

Joo bước trên hành lang quen thuộc… anh không cần em nữa, dù em có là một nhân viên được việc… người ta cần em, còn anh thì không… anh giỏi mà, không có em, anh cũng làm xong mọi thứ. Anh đáng ghét! Em làm lỗi gì, nhìn anh chẳng khác nào mượn cớ cố tình đuổi em ra khỏi nhà vậy.

Jae cầm ly cà phê lên, một hơi cạn sạch… anh nhìn vào cái ly sứ chỉ còn đọng lại vệt nước màu nâu nhạt… em qua đó pha cà phê cho hắn, cùng hắn anh với em ngọt ngào, em phân biệt dân tộc… Joo à… em ấy… bắt cóc… giăng lưới… bữa tối ngọt ngào… em thức thời nhỉ… đi đi… em cứ đi, tìm khung trời mới đầy màu xanh ước mơ, mặc kệ anh… với khoảng không trống vắng, lạc lõng… em thắp sáng cuộc đời ai đó bằng ánh sáng lung linh huyền ảo, đôi mắt biết nói chỉ nhìn ai đó, quên đi anh.

Joo bước đi trên con đường về nhà, phía trước dáng anh vẫn những bước vững chải tự tin… vậy là… chuyện xảy ra không hề ảnh hưởng đến anh chút nào, em đã không còn trong đôi mắt đen sâu thẳm đấy, dù chỉ là một chiếc bóng… Joo khựng bước, trái tim se thắt khi nghe hai từ “Honey à!” từ giọng nói ấm rõ, cùng bàn tay có cái vòng tròn khẳng định “ta thuộc về nhau” khiến cô chợt tỉnh…


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 22-11-2013 07:12 PM
CHƯƠNG VI: Xa tận chân trời… gần ngay trước mắt…

Một tuần trôi qua, giám đốc Nguyên cũng xoay Joo như chong chóng, nhưng cô là người giỏi việc cơ mà, ừ… mà có phải giỏi việc thì không giỏi trong tình yêu không nhỉ?

Joo, trưởng phòng Nguyên, cùng tổ quay đang đứng nơi bãi biển chờ đợi chàng người mẫu Alan, một Việt kiều mới về Việt Nam, chàng người mẫu khá có tiếng tăm mặc dù tuổi đời rất trẻ 18, mà có phải là nổi tiếng, lại còn tuổi nhỏ nên làm việc không có trách nhiệm không, mà khiến cho cả đám đầy quyền hành này cũng phải dẹp bỏ cái lòng tự trọng chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau trong một giờ đồng hồ trôi qua cho sự chờ đợi người nổi tiếng. Còn cô thì phải đi qua đi lại cầm điện thoại không rời tai, nhưng chỉ nghe được tiếng tít tít của máy bận mà thôi…

Jae đi ra biển, một tuần nay anh không thấy Joo, anh nhớ… rất nhớ… nhưng không có cớ gì để gặp cô, nhưng hôm nay lại khác, Joo đang làm việc là quay quảng cáo ở bên biển. Bãi biển của thiên hạ, anh muốn đi ngang hay dọc không ai cấm được anh, không ai hiểu lầm anh… anh cảm thấy hăng hái bước qua bãi đá gập gềnh… tìm kiếm…

Đạo diễn Quang đứng lên buông một câu bực bội.

-“ Cậu Nguyên à, tôi không có thời gian nhiều, nể tình cậu chổ quen biết, tôi mới ra tận đây, nhưng đã một giờ đồng hồ rồi, cho là tôi vì cậu đi, nhưng bây giờ nắng bắt đầu lên, cảnh quay sẽ không như ý chúng ta đã bàn bạc được, tôi cũng bó tay thôi nhé!”

Anh Nguyên vừa nghe xong thì liền kéo Joo lại bên cạnh.

-“ Liên lạc được chưa? Biết vậy chọn đại tên nào cho xong, cần gì phải nổi tiếng!”

-“ Cậu nói đúng đấy, cậu không nói trước với tôi, tôi cũng quen biết vài người mẫu được đấy!”

-“ Anh Quang thông cảm cho em, sếp lớn đòi người mẫu có tiếng!”

-“ Đôi lúc có tiếng không có miếng đâu, thật làm việc như thế này thì… Ah…!”

Cả đám giật mình trong tiếng *Ah* của đạo diễn Quang, Joo cùng anh Nguyên bước nhanh đến bên đạo diễn… đồng thanh.

-“ Anh bị sao vậy?”

Với sự lo lắng… đạo diễn Quang đưa tay chỉ.

-“ Ah… kia… được đấy!”

Joo cùng anh Nguyên ngẩng nhìn theo hướng tay của đạo diễn Quang… cả hai tròn mắt… ông ta chỉ gì nơi đấy, nơi đấy giữa bãi đá hiện tại chỉ có giám đốc Kim.

-“ Anh chỉ gì ở đấy, bọn em chẳng biết ý anh muốn nói gì!”

-“ Cậu đui à, ai kia đang giữa bãi đá?”

Joo buộc miệng.

-“ Giám đốc Kim!”

-“ Các người quen nhau à?”

-“ Phải!”

-“ Vậy thì tốt, kêu anh ta đến đây!”

Cả hai đồng thanh:

-“ Chi vậy?”

-“ Hai người bị say nắng à, kêu cái cậu đó tới đây làm người mẫu quay đi, khỏi đợi thằng nhóc Alan gì đó!”

-“ Nhưng!”

-“ Nhưng nhị gì?”

Joo hạ giọng.

-“ Ông ta là giám đốc marketing của chúng tôi đấy!”

-“ Thế thì sao, người công ty đại diện tốt hơn chứ sao?”

Joo nhìn anh Nguyên.

-“ Anh cũng là trưởng phòng anh nói với ông ta đi!”

Anh Nguyên cười gượng.

-“ Hôm bữa cướp em từ ông ta, không biết ông ta có thù anh không nữa!”

Joo cười nhẹ, buộc miệng:

-“ Anh không thấy ông ấy mỏ nhọn sao!”

Anh Nguyên phá lên cười khi hiểu ý Joo nói gì.

-“ Chết em nhé, dám nói ông ấy như thế, ông ấy rành tiếng Việt lắm đấy!”

Joo bật cười khi cảm thấy mình nhí nhố.

Jae nhíu mày, từ đằng xa anh đã thấy Joo bên trưởng phòng Nguyên trò chuyện gì đó, cả hai còn cười tươi rạng rỡ… em đúng là phân biệt mà, chưa bao giờ em cười đùa với anh như thế…

Trưởng phòng Nguyên bước tới:

-“ Anh nói không xong thì em phải phụ anh nói hùa vào đấy!”

Joo tròn mắt bước theo sau anh Nguyên, cả hai đưa tay ra bắt.

-“ May quá! Gặp anh ở đây, anh rảnh không?”

Jae ngạc nhiên, gật đầu hỏi lại.

-“ Có gì không?”

-“ À… chúng tôi đang quay quảng cáo, nhưng chưa có người mẫu, à… không người mẫu của chúng tôi không đến, à… chưa đến, đạo diễn đây không đợi được, và chúng tôi có ý nhờ anh!”

Trưởng phòng Nguyên nói chẳng suôn sẻ nên đẩy Joo lên trước, Joo đành lên tiếng.

-“ Quảng cáo phải quay liền vì nắng lên… à, ừ em không biết đâu, đạo diễn nói đi!”

Đạo diễn Quang bước đến nhíu mày.

-“ Hai người bị say nắng rồi!”

Đạo diễn Quang trách, rồi quay qua Jae, ông đưa tay ra.

-“ Nghe nói cậu là giám đốc, nhưng chúng tôi cần một người mẫu để quay xong trong vòng hai tiếng nữa, vì nắng lên sẽ không có quang cảnh như ý, cậu có bằng lòng không?”

Jae lắc đầu.

-“ Không, tôi đến đây không phải để làm việc này!"

-“ Vậy cậu đến đây làm gì?”

Đạo diễn Quang buộc miệng hỏi. Jae nhíu mày… cả đám bị say nắng hết rồi… anh thản nhiên đáp:

-“ Đi dạo!”

Trong sáu con mắt tròn xoe, nói rồi Jae bước đi, đạo diễn Quang quay nhìn trưởng phòng Nguyên ra hiệu, trưởng phòng Nguyên nhìn Joo, Joo nhìn… chẳng thấy ai ngoài Jae đang đi phía trước, cô chạy theo…

-“ Giám đốc Kim à!”

Jae nghe tiếng Joo phía sau, nhưng anh bước nhanh hơn.

Vì trên cát nên đôi giày cao gót của cô không thể làm gì khác hơn là chỉ biết cố gắng hết sức mình… anh đáng ghét, cô thầm nghĩ, ỷ chân dài còn đi nhanh…

-“ Jae!”

Jae khựng bước, quay lại… em thông minh hiểu ý người.

Joo thấy Jae dừng lại, cô chạy nhanh đến, mỉm cười khi như ý… nghe Jae nói nhỏ.

-“ Tên tôi để cô gọi thẳng ra như thế sao?”

Joo gật đầu cười chào đón.

-“ Anh giúp tụi em đi!”

Jae nhíu mày… em hạ giọng, cười dịu dàng, em đang quyến rũ ai đấy, nhưng anh thích…

--

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cảnh quay cũng khá thuận lợi, nhưng phải sửa kịch bản, thế là chiều nay phải quay thêm hai tiếng nữa, trưởng phòng Nguyên và Joo là người thấy nhẹ nhỏm nhất, nghỉ đến đầu giờ trưa mới tiếp tục quay, trưởng phòng Nguyên kéo Jae cùng đạo diễn đi ăn trưa, nhưng Jae từ chối, anh bảo mệt khi không quen… cả bọn người đi hết, chỉ còn Jae và Joo, anh đi trước, cô lại theo sau…

Joo bước vào dấu chân trên cát của Jae, chẳng có bao lâu mà cái cảm giác này thật thích, thật quen thuộc, một tuần qua cô không thấy anh, cô rất nhớ anh, nhưng tìm hoài cũng không thấy lý do gì để mà đến phòng của anh, anh Nguyên thì giữ rịt lấy cô, thật đúng là bắt cóc cô mà… hôm nay anh đến đây để giải thoát cho cô sao… sao cũng được, từ lúc thấy anh trên bãi đá tâm trạng cô đỡ hơn rất nhiều.

Jae dừng bước khi biết Joo đang đi phía sau… anh ghét điều đó, anh không thích em lúc nào cũng lẽo đẽo theo anh.

Joo khựng bước khi đụng phải Jae bởi anh đứng lại mà cô không biết vì cứ cúi gầm mặt nhìn dấu chân anh… cô nhìn anh, mắt trong mắt… với sự nhớ thương… nhưng không bao lâu cô quay đi, cô đang làm gì thế này, say nắng ư…

-“ Sao dừng lại?”

Cô buộc miệng hỏi.

Jae nhìn thấy đôi mắt tròn xoe đầy thương nhớ của Joo dành cho anh, anh cảm thấy ấm lòng… nhưng nghe cô hỏi ngớ ngẩn thì anh nhìn xuống ra hiệu cho cô.

Joo ngạc nhiên thấy hiệu lệnh nên cô nhìn xuống, thấy chân của mình đạp lên chân của Jae, cô vội lùi bước, đứng thẳng lại.

-“ Xin lỗi!”

Cô bước nhanh lên trước, chạy mất trong tiếng cười mắc cở của mình…

Jae bước đi… dáng em chạy trên cát xiên vẹo y hệt như con rắn, tiếng cười của em giòn tan hòa vào gió tràn ngập cả khung trời nhỏ này… anh ngẩng nhìn… bầu trời trong xanh thật đẹp…

--

Đầu giờ trưa…

Jae nhìn thấy Joo ngồi xổm trên phiến đá nhìn về phía anh, cả người co rúm lại khiến anh cảm thấy tức cười… em thật đáng yêu…

Joo nhìn Jae đang quay cảnh tiếp cho phần quảng cáo, cái ông đạo diễn Quang đấy tự ý sửa kịch bản đòi mưa… mưa trên biển vắng… làm cô phải điều động người trong công ty nối ống cùng máy bơm từ biển vào đây, mặc dù đây cũng bên biển, nhưng ngoài đó vào đây cũng mấy chục mét chứ bộ, chưa kể nước biển… lạnh lắm… em thấy lạnh lắm… khi nó phun vào anh, ướt đẫm toàn bộ từ đầu đến chân… việc này đâu phải của anh… sao em ép anh làm thế này…

Trưởng phòng Nguyên nhìn qua Joo, rồi nhìn qua giám đốc Kim, anh cảm thấy như có gì đó giữa hai người này, cô thư ký giỏi việc thông minh, lại xinh xắn đấy dĩ nhiên là đối tượng của nhiều người rồi, nhưng cô không biết giám đốc Kim có hôn ước rồi à, cô mới chuyển đến, cô không biết sao… ở đây ai mà chẳng biết, vị hôn thê của giám đốc Kim xinh đẹp tuyệt trần, lịch sự nhã nhặn, giỏi giao tiếp, phong thái quý tộc, anh thở ra… em vô tư quá, giám đốc Kim bắt mắt như vậy nhưng toàn thể nữ nhân viên không ai dám đụng đến thì em phải nghi ngờ chứ, sao em không như đám con gái biết tò mò vậy, nhìn em kìa, người ta lấy mất hồn em, tim em rồi…

-“ Joo!”

Tiếng gọi giật của anh Nguyên khiến Joo giật mình ngẩng nhìn. Anh Nguyên tiếp:

-“ Em lạnh lắm à?”

Joo ngơ ngác gật đầu nhưng lại nói:

-“ Ơh… không!”

Joo bối rối khi chạm phải cái nhìn dò xét của anh Nguyên.

-“ Không sao ngồi co ro ở đây?”

Rồi anh Nguyên nhìn về phía giám đốc Kim, dò ý…

-“ Công nhận giám đốc Kim giỏi nhỉ, gì cũng biết làm, bởi thế cô Lee mới giữ chặt như thế!”

Joo phóng xuống đất hỏi:

-“ Cô Lee là ai?”

-“ Thì là vị hôn thê của giám đốc Kim!”

-“ Anh biết mặt cô ấy à?”

-“ Biết, trong công ty ai không biết, khoảng mấy tháng cô Lee lại qua đây thăm giám đốc Kim, hai người đi chơi với nhau!”

-“ Cô Lee trông như thế nào?”

-“ Thì đẹp cỡ hoa hậu, vóc dáng của siêu mẫu, phong cách quý tộc!”

Joo lại ngồi lên phiến đá.

-“ Ừ, mà bao giờ mới quay xong nhỉ?”

-“ Em hỏi đạo diễn chứ sao hỏi anh, tối nay đi chơi với anh đi, hôm nay sinh nhật anh!”

-“ Anh rủ bồ anh đi đấy!”

Joo ủ rủ đáp.

-“ Anh không có bồ, đi với anh đi, cả đám nhân viên anh quen ai cũng có đôi có cặp không thể rủ đi chung, chỉ có em không có ai!”

-“ Em không có ai ư…? Ừ… thì đi!”

Joo chỉ muốn đuổi anh Nguyên đi, khi cô cảm thấy buồn bởi những lời nói lúc nãy… sao cô vô ý thế nhỉ, một người đàn ông bắt mắt như thế này sao cô không tò mò là không có ai theo, thì ra cả thế giới đều biết, còn em… lại không biết tí gì về anh, người khiến em mê đắm, thật em quả là vô tình…

Joo lại co rúm lại bởi đám mưa nhân tạo trước mặt… cái màn mưa chỉ là từ cái vòi nước ấy sao nó cũng khiến cho cô thấy hình dáng anh mờ mờ ảo ảo… rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng cảm giác như xa tận chân trời…

Jae cảm thấy trái tim mình khẽ se lại bởi hình dáng Joo nơi phiến đá, co rúm lại, rồi gục mặt xuống… cái dáng nhỏ bé như bằng lòng, như cam chịu, vào phút giây này đây, anh chỉ muốn đến bên em, ôm em thật chặt vào lòng… em đang lạnh vì điều gì? Không phải vì cái màn mưa nhân tạo này, em lạnh vì khoảng cách giữa chúng ta không thể vượt qua, phải không? Em gần ngay trước mắt, nhưng như xa tận chân trời, thấp thoáng mong manh, khiến anh muốn giữ nhưng không thể giữ…

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 22-11-2013 07:23 PM
CHƯƠNG VII: Chạm…

Công việc lại cuốn lấy Joo cho ba ngày trôi qua, cầm trên tay cái DVD mà đạo diễn Quang vừa gởi theo đường bưu điện, cô hớn hở bước về phòng anh Nguyên… 3 ngày nay cô không gặp Jae, cô nhớ nhưng vẫn không thể làm gì.

Trưởng phòng Nguyên cùng Joo chụm đầu vào, mắt như dán chặt vào màn hình vi tính… chỉ để xem thành phẩm của công ty… đoạn quảng cáo cho đợt N4 này, mỗi người một tâm trạng.

Bầu trời trong xanh hiện ra trước mắt, cùng bãi cát vàng… anh Nguyên lên tiếng.

-“ Lát báo cáo mong sếp Lý hài lòng, làm công như chúng ta thật khổ, sếp Lý cho anh một trận khi không sử dụng người mẫu nổi tiếng, và khiến giám đốc Kim bị bệnh mấy ngày nay!”

Joo đứng bật thẳng lại.

-“ Anh nói gì?”

Anh Nguyên cũng đứng thẳng lại.

-“ Thì anh nói anh bị sếp…”

-“ Không phải câu đó!”

-“ Giám đốc Kim bị bệnh nghỉ 3 ngày nay!”

Anh Nguyên nhìn thấy đôi mắt Joo tròn xoe long lanh ngước nhìn anh… như hờn như trách…

-“ Sao anh không nói cho em biết?”

-“ Ai biết là em không biết đâu!”

Joo lao nhanh ra ngoài, anh Nguyên vội nói với theo.

-“ Em đi đâu thì đầu giờ trưa cũng phải quay lại họp báo cáo đấy!”

Joo vội…

-“ Dạ!”

Anh Nguyên thở ra ngồi xuống… tình là gì nhỉ, em như thế sẽ tự hủy hoại tương lai của mình, anh rất mến em.

--

Joo chạy trên con đường quen thuộc… thật, em vô tình, còn anh thì đáng ghét… em không là gì của anh, kể cả là nhân viên… cô dừng bước trước một biệt thự sang trọng bên biển… thở hổn hển, đưa tay nhấn chuông… đứng đợi.

Nghe tiếng chuông cửa, Jae đi ra, anh ít có giao thiệp với ai, cũng rất lười ra ngoài, trừ việc tập thể dục buổi sáng, và tối đi dạo thôi, ba ngày nay anh ở trong nhà… cái mưa nhân tạo ấy khiến anh bị cảm lạnh, thật vô lý… tự dưng anh ghét bản thân mình… chẳng thèm đi bác sĩ, uống thuốc cảm, anh bắt chước cuộc sống của mọi người nơi đây, hời hợt với sức khỏe của mình… cánh cửa mở ra, anh không ngờ…

Joo đứng lặng nhìn Jae… thấy anh có chút xanh xao, tiều tụy, cô cảm thấy nhói lòng.

-“ Chào giám đốc Kim!”

Joo ngập ngừng giữ lễ.

-“ Anh Nguyên nói anh… ông bị bệnh!”

Jae bước qua một bên.

-“ Cô vào đi, không có gì, chỉ cảm thường thôi, công việc cũng không có, nên tôi nghỉ mấy ngày!”

Joo cảm thấy buồn vì cái khoảng cách cho nhiều thứ.

-“ Ông thấy sao rồi?”

Jae bật cười nhẹ.

-“ Bình thường!”

-“ Ông ăn gì chưa?”

-“ Chưa!”

Jae ngẩng nhìn đồng hồ… 8h sáng, anh hỏi:

-“ Giờ này cô phải ở công ty chứ?”

Joo bối rối.

-“ Tôi… tôi đi thăm bệnh, đại diện cho… công ty!”

Joo mượn cớ. Jae lại cười.

-“ Ngồi đi, cô đi thăm bệnh sao đi tay không vậy?”

Joo chợt nhớ, thì nghe Jae tiếp:

-“ Sếp chưa duyệt kinh phí để mua quà thăm bệnh đúng không?”

Joo cúi xuống mắc cở khi Jae chọc cô.

-“ Vậy lát chiều phải có quà đấy nhé!”

Joo lại mỉm cười khi hiểu Jae nói gì.

-“ Cô uống gì?”

Joo lắc đầu đứng lên.

-“ Thôi, tôi xin phép, tôi bỏ việc…”

Cô buộc miệng lỡ lời.

Jae bước đến đối diện với cô. Anh nhìn thấy đôi mắt tròn xoe đấy đầy sự lo lắng, anh hạ giọng:

-“ Anh không sao, em về làm việc đi!”

Joo gật đầu.

-“ Chào ông!”

Cô bước ra cửa ngập ngừng… thật anh không sao đúng không? Em muốn ở lại với anh, một chút nữa thôi, trưởng phòng Nguyên cho em đi đến đầu giờ cơ mà… Anh chưa ăn gì, anh muốn ăn gì? Anh không cho em ở bên anh… vì điều gì? Có phải anh sợ dị nghị… sợ cho em ư? Em không sợ, em không ngại, nhưng anh ngại đúng không?

Jae nhìn Joo bước đi ngập ngừng… anh muốn giữ em lại, một chút thôi cũng được… nhưng, như thế thì anh biết mình sẽ không kìm lòng, sẽ làm em tổn thương… không, anh đã hứa với lòng, không bước đến, giữ cho em khỏi mọi đau thương, thà rằng nhìn thấy em chỉ biết âu sầu phiền muộn, còn hơn thấy em với những giọt nước mắt tuôn như mưa, bờ vai gầy guộc run rẩy, cùng tiếng nức nở nghẹn ngào… xin lỗi em…

Joo quay lại… giữa chúng ta là bạn thôi, bạn bình thường, anh cũng không cho em sao… cô nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm đó chất chứa rất nhiều điều muốn nói… em hiểu anh nghĩ gì… anh không bước đến vì nghĩ cho em, vậy nếu em bước đến, anh có đẩy em ra không… nghĩ thế, Joo chỉ biết chạy đến… mà thôi…

Jae không ngờ lên anh lùi lại vài bước khi Joo lao đến bên anh… anh sững người vài giây, cái vòng tay nhỏ đấy siết chặt vào cổ anh… anh cảm nhận được hơi thở của Joo, cùng nhịp tim của cô cũng đang đập bất ổn…

Joo vội buông Jae ra, cô đưa tay lên đặt vào trán Jae, nóng… anh nói dối, anh đang bệnh… đang sốt, toàn thân anh nóng rực khi cô vừa ôm lấy anh…

Jae mỉm cười an ủi khi Joo đã biết, anh quay đi.

-“ Anh không sao, nóng một chút thôi mà!”

Joo vội bước theo.

-“ Anh đang sốt như vậy mà bảo một chút, đi bệnh viện đi!”

-“ Không cần!”

-“ Cần!”

-“ Anh vào uống thuốc lát hết!”

-“ Anh uống thuốc gì?”

-“ Hạ sốt!”

-“ Thuốc hạ sốt chỉ hạ sốt, đâu chữa khỏi bệnh!”

-“ Anh chẳng có bệnh gì cả!”

-“ Phải đấy!”

Joo đẩy Jae về phòng.

-“ Anh nghỉ đi, em đi mua thuốc cho anh!”

-“ Không cần, nhà có thuốc đầy đủ!”

Jae ngồi phịt xuống giường khi Joo mạnh tay, anh chỉ.

-“ Thuốc ở đó!”

Joo bước đến góc phòng khi thấy tủ y tế, cô tiếp:

-“ Anh chưa ăn gì, không thể uống thuốc, em nấu cháo cho anh!”

-“ Anh không ăn cháo!”

-“ Anh đang bị sốt!”

Joo quay lại, bước đến bên Jae…

Jae ngẩng nhìn… trái tim Joo rung lên… từ đôi mắt đen đấy, có cái nhìn thật nồng nàn.

-“ Anh không thích… vì điều gì? Nếu nghĩ cho em thì không cần, còn… nghĩ cho anh, thì… anh nói đi, bạn bè quan tâm lẫn nhau không được sao, em nghĩ chị Lee sẽ không nghĩ gì sâu xa!”

Jae ngạc nhiên, Joo ngồi xuống bên Jae.

-“ Anh Nguyên có nói với em về chị Lee, vị hôn thê của anh…!”

Joo nói một cách khó khăn.

-“… Em hiểu mà… em biết mình phải làm gì, em lớn hơn anh nghĩ đấy, đừng cho là em con nít có được không? Jae!”

-“ Xin lỗi em!”

-“ Tại sao xin lỗi em? Không ai có lỗi cả!”

Joo đứng lên hít một hơi thật sâu tìm sự bình tĩnh.

-“ Bây giờ anh nghỉ ngơi đi, em đi nấu cháo, anh ăn, uống thuốc rồi em về, chiều tan sở em lại đến, có được không?”
Jae thinh lặng gật đầu.

Joo bước nhanh ra, cô biết mình không thể kìm lòng được nữa, cô đi qua nhà bếp, khung cảnh khẽ nhòe đi, cô đưa tay lên cố lau đi những cảm xúc của mình, giữ lòng trước anh.

Jae ngã nằm ra giường… thật anh cảm thấy mệt mỏi vì cái chuyện tình cảm không thể giải quyết như ý… anh đưa tay lên, nhìn vào cái thòng lọng, bây giờ cái cảm giác không thở được trong anh không còn nữa, chỉ còn lại cái cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ, cay đắng, đau đớn vì lực bất tòng tâm mà thôi… anh buông tay xuống, xoay người, nhắm mắt… anh muốn nghỉ ngơi, vậy thì sao? Thì anh phải bước tới bước cuối cùng với Honey sao? Không, hiện tại, ừ mà không, chưa bao giờ anh muốn nghỉ ngơi bên Honey… anh chỉ muốn nghỉ ngơi bình yên bên người con gái trong mưa, làm trái tim anh biết đập nhịp đập tình yêu mà thôi.

--

Joo ngẩng nhìn đồng hồ 9h10’… nấu có nồi cháo không cũng không xong, tại anh đấy, cô đi vào phòng anh… gõ nhẹ cửa mặc dù cửa mở, cô bước vào, thấy Jae nằm ngủ, hơi thở thật sâu… cô ngồi xổm xuống bên giường Jae… nhìn, mặc kệ thế nào là lịch sự… gương mặt anh có màu trắng sáng, làn da mịn màng còn hơn cô… thế mà bảo, anh còn xinh hơn con gái, thế mà bảo… cô đưa tay lên, muốn chạm vào khuôn mặt ấy, nhưng lại bỏ tay xuống, vì rất nhiều thứ không cho phép cô làm thế… tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình, tiếng chuông điện thoại không phải của cô, cô nhìn quanh tìm kiếm.
Jae thức giấc khi nghe tiếng chuông điện thoại, anh với tay lùa vào gối khi anh đặt ở đấy… anh nhìn… số máy lạ, anh bắt máy.

Joo đứng bên cạnh nhìn Jae nghe điện thoại, cô bước đi khi chợt nghĩ… nhưng vội dừng lại khi nghe:

-“ Joo à! Điện thoại của em!”

Joo ngạc nhiên bước tới cầm lấy.

“ Alô!”

“ Trời ơi cô nương, về mau!”

Tiếng anh Nguyên thật lớn.

Jae ngạc nhiên khi trưởng phòng Nguyên gọi vào số của anh để tìm Joo, anh ta biết những gì nhỉ, thấy Joo bước đi, Jae nhướng người với tới, nắm lấy tay Joo giữ cô lại, anh muốn nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, mặc kệ thế nào là lịch sự.

“ Sếp Lý ra lệnh 10h họp báo cáo, em đi, bỏ hết mọi thứ nơi đây kể cả cái điện thoại, may là anh thông minh đấy, giám đốc Kim sao rồi?”

Joo ngại ngùng nhìn Jae khi anh nắm tay cô thật chặt.

“ Khỏe!”

“ Khỏe thì ở đó làm gì, anh ta bệnh thì uống thuốc, anh bị đuổi thì chỉ có uống rượu giải sầu thôi đó nhe!”

Joo bật cười nhẹ.

“ Em biết rồi, em về liền!”

“ Cho em năm phút thôi đó!”

“ Gì?”

“ Gì mà gì, lúc nãy anh thấy em lao ra công ty còn hơn hỏa tiễn bắn, thì bây giờ em trở về đây cũng như thế đi!”

Joo gượng cười.

“ Dạ!”

“ Đưa điện thoại cho giám đốc Kim, anh có chuyện muốn nói với ông ta!”

Joo đưa điện thoại cho Jae, cô không nói vì cô biết Jae nghe rõ cuộc đối thoại của cô và giám đốc Nguyên, để cô cũng nghe rõ khi Jae không buông tay cô… anh xoay qua bên kia, khiến cô không thấy cái bàn tay có vòng tròn khẳng định.

“ Anh hứa cho tôi mượn thư ký Joo hai tuần rồi đấy, nếu cô ta lại bỏ việc chạy đến bên anh là anh phải chịu trách nhiệm đấy nhé!”

Jae ngẩng nhìn Joo trong tiếng nói tiếp của trưởng phòng Nguyên.

“ Tôi không biết, chúng ta là đàn ông với nhau, tôi nói thẳng với anh, tôi xem Joo như em gái, anh mà làm gì em gái tôi, tôi hỏi tội anh đó!”

Jae nhíu mày.

“ Anh đang hù dọa người bệnh đấy!”

Rồi tiếng cười của hai người đàn ông. Joo rút mạnh tay ra, cô chới với lùi lại khi không ngờ Jae lại buông tay cô.

Jae cúp máy, nhìn Joo.

-“ Em về được rồi đấy!”

Joo gật đầu.

-“ Chào anh!”

Rồi cô lao nhanh ra ngoài như hỏa tiễn… Jae mỉm cười một mình… anh đứng dậy bước vào toilet, cảm thấy tinh thần sảng khoái sau giấc ngủ vỏn vẹn một tiếng đồng hồ.

--

Vừa tan sở, Joo liền ghé siêu thị mua đồ khi lúc sáng cô thấy cái tủ lạnh nhà Jae trống trơn… cô hăng hái đến nhà anh… bạn bè quan tâm nhau đó là chuyện bình thường, và thật sếp Lý có dặn dò cô để ý đến giám đốc Kim, thế thì cô đường đường chính chính rồi, mặc kệ anh Nguyên cảnh cáo cô vào đầu giờ chiều là không được gần gũi anh nhiều, anh Nguyên xem cô là em gái thôi, còn cô đâu có xem anh ta là anh trai, thế thì cô không cần nghĩ đến, tự dưng cô thích bạo loạn.

Jae vui vì Joo rất đúng hẹn, anh nhìn cô thản nhiên xếp đồ vào tủ lạnh nhà anh… cô mua nhiều để làm gì, ngày mai anh lại đi làm, rồi ăn ở công ty, một mình anh đâu ăn nhiều như thế này.

Joo ngẩng nhìn Jae đứng kế bên cô với đôi mày nhíu lại. Cô đính chính.

-“ Sếp Lý bảo em mua đấy, không phải tiền của em mà là của công ty, tiền công ty được xài thì phải xài thoải mái.

Nghe thế Jae bật cười.

-“ Và công ty cũng cử em đến đây chứ gì!”

Joo gượng cười khi Jae lại chọc ghẹo cô.

-“ Sao anh thích chọc em vậy?”

Joo hạ giọng đứng dậy ngẩng nhìn Jae… cô thấy Jae có vẻ khỏe hơn lúc sáng…

-“ Vì anh muốn thấy em cười!”

Tiếng chuông cửa, Jae ngạc nhiên đi ra… Joo bước qua bàn bếp soạn những thứ linh tinh khác, thấy im lặng cô đi ra… khựng lại khi thấy… một cô gái… đang ôm lấy Jae… cô nghe…

-“ Anh bệnh sao vậy?”

Bằng tiếng Việt lơ lớ.

-“ Em mới học tiếng Việt, phát âm chưa chuẩn nhỉ?”

Joo vội bước lùi lại khi cô nghe tiếp:

-“ Em nhớ anh!”

Rồi một nụ hôn nhẹ trên môi… trái tim cô như ngừng đập, cô vội quay đi bước sâu vào trong bếp, nhưng cái tiếng Việt lơ lớ đấy như cứ vang lên sát bên cạnh cô.

-“ Anh không bất ngờ à, giận em qua đây không đúng hạn kỳ sao? Nghe giọng anh không khỏe nên em qua đây liền, ba không khỏe em mặc kệ ba!”

Joo bước đến… không lộ diện sớm chắc sẽ có hiểu lầm, cô nghe Jae nói bằng tiếng Hàn.

-“ Anh không sao, em không trông chừng ba!”

-“ Ba không cần em chăm sóc!”

Cô gái lại đáp bằng tiếng Việt.

-“ Em thấy anh thích ở đây, sau này đám cưới chúng ta ở đây cũng được, vì thế em mới đi học tiếng Việt, anh nói tiếng Việt với em đi!”

Joo bước ra.

-“ Giám đốc Kim à, tôi đã để hết mọi thứ vào tủ lạnh rồi!”

Vừa nói cô vừa bước đến, gật đầu chào cô gái… không chị gái thì đúng hơn, chị ta vội đứng lên hỏi:

-“ Ai đây Jae?”

Nhưng chị ta không để Jae lên tiếng, chị mỉm cười.

-“ Chào cô, tôi là Honey Lee, vị hôn thê của Jae!”

Vì lịch sự Joo gật đầu đáp lại.

-“ Chào chị Lee, tôi là Tuyết Minh thư ký giám đốc Kim, ông ta bệnh, nên công ty cử tôi đến thăm!”

Chị Lee cười thật tươi, tự nhiên kéo Joo qua ghế ngồi.

-“ Cô thấy tôi nói tiếng Việt được không? Tôi đang học đấy, có gì sai cô chỉ tôi nhé!”

Joo gượng cười… thế này là sao… niềm nở như thế này càng nguy hiểm…

Jae nhìn Honey rồi nhìn Joo… anh cảm thấy ngột ngạt khó thở… Honey bao giờ cũng thế, rất giỏi giao tiếp, đối diện với đám con gái bên anh, Honey rất biết kiềm chế cảm xúc của mình, rất biết tỏ rõ bản lãnh… bây giờ hành động của anh mới có thể chấm dứt cuộc trò chuyện không như ý cho cả ba người, anh ngã người ra ghế, thản nhiên bắt chéo chân, như lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Honey không ngờ khi thấy một con bé trong nhà Jae, thư ký ư… ở đâu chẳng thế, thư ký riêng… cô chẳng bao giờ hiểu được khác đi ba từ đó, cho dù nó được gọi bằng thứ tiếng gì đi nữa… vẫn thế, cô luôn nắm giữ vị trí chủ.

-“ Cô Minh à, cô có thấy Jae có khó chịu lắm không?”

Joo cũng tỏ ra thản nhiên, cô chẳng làm gì mà phải sợ cả.

-“ Ông Kim rất đòi hỏi trong công việc, tôi cảm thấy cực nhưng tốt khi làm việc cùng ông ta!”

-“ Hai người hợp tác lâu chưa?”

Joo lắc đầu nhẹ.

-“ Dạ chưa, khoảng vài tháng, hôm trước công ty có quay quảng cáo, chúng tôi nhờ ông Kim làm người đại diện, bởi thế khiến ông ta bị bệnh, công ty rất lấy làm tiếc, tôi thay mặt công ty xin lỗi ông ấy cùng cô!”

Jae bực bội khi nghe Joo nói thế… em không vừa nhỉ, còn bình tĩnh để châm chọc anh.

Honey mỉm cười nhẹ, một cô gái có bản lãnh, xinh xắn, cái giọng thì thật dịu dàng. Honey tiếp:

-“ Tôi biết công ty rất chu đáo!”

Joo đáp lời:

-“ Tại giám đốc Kim rất được việc!”

-“ Anh ấy rất giỏi!”

-“ Ồ không, ông ta đã bị bệnh!”

Honey bật cười.

-“ Cô thật biết nói đùa!”

Joo lắc đầu đứng lên.

-“ Tôi không đùa! Có chị ở đây rồi, tôi xin phép về nhé!”

Joo cúi đầu lịch sự.

-“ Chào chị!”

Rồi quay qua Jae.

-“ Chào giám đốc Kim, ông tự giữ sức khỏe nhé!”

Rồi cô đi nhanh ra ngoài… Jae đứng lên.

-“ Cứ tự nhiên nhe Honey, anh đi tắm!”

Jae bước vào phòng tắm, bật cười… em ghen à Joo, anh không ngờ em ghen cũng khác người nhỉ…

Honey đứng dậy, cô đã loại bao nhiêu đối thủ, thêm một con bé oắt con cũng không sao, nhưng cô chợt thấy nao núng, không vì con bé, mà là vì Jae… lúc nãy, mặc dù Jae không nhìn nó trực diện, nhưng khuôn mặt Jae khác hẳn khi ngồi nghe nó nói… bên Jae từ nhỏ đến lớn, cô hiểu Jae còn hơn hiểu bản thân mình, Jae là người đàn ông rất hiểu chuyện, nhưng cũng rất dứt khoát, mạnh mẽ, muốn ngăn chuyện này lại thì chỉ có cách mềm mỏng, một lần cô đã tự làm mình tổn thương, làm Jae tổn thương, Jae cho qua, nhưng không cho phép cô làm thế nữa, cô nắm lấy cổ tay mình, vết sẹo còn nguyên đây, không thể có lần thứ hai… cái giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô không thể hiểu khác đi.

Joo bước trên đường với tâm trạng bức bối, khó chịu… liên quan gì đến cô nhỉ… nhưng nhìn thấy chị Lee xinh đẹp cỡ hoa hậu, thân hình chuẩn người mẫu, giỏi ăn nói, thì tự dưng cô cảm thấy uất ức sao đấy…


Tác giả: 1791999    Thời gian: 22-11-2013 07:47 PM
sao câu chuyện này coó vẻ buồn quá vậy a ss?
hai nười cứ trốn traánh nhau nhưng tiình cảm dành cho nhau lại sâu nặng nhu ậy
cái khúc cuối đọc thật đau lòng người ngay trước mặt nhưng lại không thể bước tới
em thì tin tưởng ss sẽ cho họ ột cuộc sống hạnh phúc
Tác giả: Joongie_4rever    Thời gian: 23-11-2013 01:24 AM
Hồi chiều em đọc chap 5, định còm thì thấy sis post chap 6+7 nên em dành tối đọc rồi còm 1 lần luôn ^^

Chap 5 có cái gì đó khá nhẹ nhàng nhưng lại có gì đó teen teen, e thích cách sis dùng hai từ "bỏ nhà theo trai" và "ra khỏi nhà", cảm giác hai con người này giận dỗi nhau, bắt đầu ghen tuông trông dễ thương lắm. Có yêu thật lòng thì mới ghen, có quan tâm chú ý người ta thì mới giận dỗi. Dù có yêu bằng lý trí hay con tim thì cũng như vậy thôi. Em rất kết chap 5 ở chổ này ấy sis, vừa sâu sắc nhưng lại là một cảm xúc rất bình thường ở mỗi con người ^^

Chap 6 - 7: tính cách Joo có một cái gì đó mạnh mẽ và ương bướng hơn, tuy lý trí chưa hoàn toàn thắng được con tim nhưng ít nhất Joo cũng không để trái tim làm mình trở nên mù quáng. Em thích những người có tính cách như vậy, dù yếu đuối nhưng phải có lúc biết mạnh mẽ để tự bảo vệ mình.

Hình ảnh Joo ngồi bó gối trên phiến đá e cũng thích, tưởng như chính lúc Joo để lý trí của mình lên tiếng thì cũng là lúc cô thấy mình cô độc như thế nào, Jae đứng từ xa nhìn cô nhưng ko dám bước lại. Cũng như tình cảm họ dành cho nhau hiện hữu nhưng họ lại bị định mệnh ép buộc phải ngăn cho nó tồn tại vậy.

Cuối cùng thì Honey đã xuất hiện, Joo ứng biến với Honey bình tĩnh hơn em nghĩ nhiều, mà e thích tính cách như thế lắm. Honey không biết liệu sẽ làm gì để ngăn cản Jae đây, vì nhìn là Honey chắc chắn đã biết được Jae có tình cảm với Joo.
Em là em hóng cách Jae đối xử thế nào khi đứng giữa 2 ng con gái này
Haiaa lại hóng chap tiếp ss oy <3
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 23-11-2013 07:15 PM

CHƯƠNG VIII: Vượt sóng.

Một tuần nữa trôi qua, như lời đã hứa với giám đốc Kim, trưởng phòng Nguyên trả ngay thư ký Joo cho anh ta, nhưng giám đốc Kim đang xin nghỉ phép để đi chơi với vị hôn thê, thì có thư ký cũng chẳng để làm gì, nhưng anh cũng không giữ Joo lại, một tuần qua, cô thư ký xinh xắn nổi chứng lên làm trưởng phòng, còn anh cam lòng chịu làm thư ký, anh hiểu chuyện gì đang xảy ra… thật làm đàn ông gallant thật khổ mà.

--

Joo chuẩn bị đến nhà giám đốc Kim qua lời mời của chị Lee, chị ta về Hàn Quốc sau một tuần ở nơi đây, nên mời cô đến dùng cơm khi chị ta không có bạn… bạn với chị ta là gì nhỉ? Không đến không được, mà đến thì… Một tuần qua, có cái cục gì đó cứ nằm ở cổ khiến cô nuốt xuống cũng không được, mà nhả ra cũng không xong.

Đón Joo là Jae khi chị Lee đích thân xuống bếp, cô cười gượng gật đầu chào Jae… thấy gương mặt sáng, anh đã khỏe hẳn, mà đúng thôi, có hôn thê cùng đi chơi thì dĩ nhiên mau hết bệnh là đúng rồi…

Jae lại bắt đầu cảm thấy bực bội khi Joo nhìn anh với ánh mắt châm chọc, thật giây phút này đây anh ghét cái đôi mắt biết nói đó…

-“ Mời cô ngồi, Honey làm sắp xong rồi đấy, cô uống gì?”

Jae bình thản, Joo cũng bình thản.

-“ Không cần, cảm ơn giám đốc Kim, lát uống cũng được!”

Jae ngồi xuống ghế đối diện với Joo, anh nhìn thẳng Joo… hôm nay em mặc đầm trắng, tóc xõa ra, nhìn em giống ngày đầu tiên anh thấy em trong mưa…

-“ Công việc tốt chứ?”

Joo lắc đầu, đáp gọn:

-“ Không!”

Jae ngạc nhiên không nghĩ là Joo sẽ đối đáp như thế, lại hỏi tiếp:

-“ Sao vậy?”

Joo nhìn thẳng Jae không né tránh.

-“ Không là vì không có việc gì làm hết đó giám đốc!”

Jae bật cười nhẹ…

*Sao em khó chịu với anh vậy?*

Joo đáp lại ánh mắt Jae…

*Anh đừng nghĩ tôi khó chịu với anh!*

*Em đừng chối! Câu trả lời của em đầy sự hằn học!*

*Là tôi khó chịu trong người thôi!*

*Vì điều gì? Em bệnh ư?*

*Anh nghĩ tôi yếu đuối lắm sao mà bệnh!*

*Anh hiểu rồi!*

*Anh hiểu gì mà cho là hiểu?*

Honey bước đến khi thấy im lặng, cô nhìn ra ngoài phòng khách, Jae cùng con bé thư ký ngồi nhìn nhau trong sự thinh lặng… không, bọn họ đang nói chuyện bằng cái ánh mắt chứa đựng đầy tình yêu, trao cho nhau sự nồng nàn, hờn dỗi, cô bước lùi lại, cảm thấy nhói lòng… chưa bao giờ Jae nhìn cô như thế, mỗi lần Jae nhìn cô chỉ có sự ngưỡng mộ, với một người em trai dành cho chị gái… cô hiểu, mãi mãi đến cuối cuộc đời cô cũng hiểu, Jae chỉ xem cô là chị gái thôi, không bao giờ hình dáng cô có trong tim Jae… mặc kệ… từ khi Jae được 22, còn cô được 25, với cuộc tình đầu tan vỡ, cô quyết định giữ Jae bên mình, dù thế nào cũng không buông… xin lỗi Jae, kiếp này em mãi mãi là của chị…

--

Một bữa ăn Tây phương dưới ánh nến, nhưng có ba người, Honey bảo sợ món ăn Hàn Quốc Joo ăn không hợp, món Việt Nam thì cô không biết nấu.

Joo nhìn 3 cây nến và cứ nghĩ… thật 3 cây nến đó đáng ghét hơn mình.

Những câu nói ngắn ngủi, những câu chuyện vụn vặt từ Honey và Joo.

Jae im lặng không nói…

Mặc dù Honey như cố tình không để ý đến Jae, nhưng cô không thể như vờ đi được… cô cảm thấy mình mới là người thừa thải nơi đây. Jae thinh lặng ăn như mọi lần dùng bữa cùng cô, không nhìn đi đâu cả, nhưng cô luôn thấy nụ cười như thoáng ẩn hiện trên khuôn mặt Jae mỗi khi nghe Joo nói… cô cảm thấy đau lòng, hôm nay đâu phải cô mới ra đời để mà không hiểu mọi chuyện… cô cố gắng không thở ra, giữ những cảm xúc của mình khi biết mai này cũng sẽ xảy ra chuyện… sao cũng được… cô không thể bắt buộc Jae vì một điều gì nữa, vì Jae không còn là một đứa bé như ngày xưa suốt ngày chỉ biết quấn quít bên cô.

Ăn xong, Honey cùng Joo ra phòng khách ngồi, Jae đi lấy trà, Honey mỉm cười xã giao.

-“ Lát nữa chị về Hàn Quốc!”

Joo gật đầu nhẹ.

-“ Dạ, chúc chị bình an, khỏe mạnh!”

-“ Jae ở đây làm xong kế hoạch mùa hè rồi cũng về!”

Joo lại:

-“ Dạ…”

Bằng giọng khẽ run khi cô không ngờ, nghe chị Lee tiếp:

-“ Đầu năm chúng tôi làm đám cưới, em có qua dự được không?”

Joo nghẹn lời nhưng cố gắng.

-“ Em cũng thích đi đây đó lắm nhưng tài chính hạn hẹp, hì!”

Joo cười gượng. Honey mỉm cười nhẹ.

-“ Vậy lúc đó chị mời em nhé, như người Việt có câu, lo cho em từ A đến Z, chị dùng từ như thế đúng không?”

Joo cố gật đầu.

-“ Chị sử dụng tiếng Việt rất tốt đấy ạ!”

Rồi Joo bật cười nhạt nhẽo.

-“ Nghĩ đến lúc đó, em được đi chơi vui nhỉ?”

Joo buộc miệng, chính cô cũng không biết mình nói gì nữa, rồi những cuộc trò chuyện vớ vẩn làm trái tim cô nhói đau.

--

Honey đi, có Jae đưa tiễn…

Joo về nhà một mình, nhưng cô đi ra biển… Nhìn vào khoảng không tối mịt trước mắt, gió lớn, sóng thét gào… vẫn muôn thuở cái cảm giác cô đơn trống vắng. Cô ngẩng nhìn trời, tìm mưa, tìm cái ô màu đen xoay xoay… những giọt nước mưa với vòng tròn thú vị, rồi cái vòng tròn oan trái, cái vòng tròn khẳng định… *ta thuộc về nhau*…

Joo bật cười chua chát… cuộc sống này là gì? Vô nghĩa, sao bắt cô cứ phải tiếp nhận, cô muốn dừng lại… ngày mai này… anh về bên ai đó, còn em cũng rời đi… nơi không có kỷ niệm hạnh phúc, nơi con đường quen thuộc không hề có nhau, không có bước chân vững chãi bước đi trước để em bước theo sau, dù chỉ là bước theo sau, em cũng không có cái quyền đó… vì sao chúng ta phải lìa xa, vì chúng ta là hai kẻ xa lạ phải không anh, vì em là người đến sau à… Joo bước chập choạng về nhà…

Phía sau Joo, Jae bước từng bước lặng lẽ… rồi mai đây không còn con đường quen thuộc, dù là con đường trống vắng lẻ loi, không có em bên đời, mọi con đường anh đi đều vô nghĩa, để anh mãi chìm sâu vào sự lạc lõng, không thể thoát ra, không có bàn tay mềm mại mà anh muốn nắm lấy đem theo bên anh, không vòng tay bất ngờ ôm chặt lấy anh, không có một kỷ niệm nào để anh lưu lại trong ký ức, dù là ký ức đau buồn, mặc dòng đời xô đẩy. Cuộc sống này là gì? Sao anh phải đánh đổi mọi thứ? Ừ, mà sao cũng được… miễn nhìn thấy em bình an, rồi thời gian… mà không, thời gian sẽ không làm phai nhạt trong anh mọi thứ, không làm phai đi ánh mắt biết nói chỉ thích châm chọc anh…

--

Cuối năm, Jae làm xong bản kế hoạch cho tour mùa hè, công ty tổ chức buổi họp mặt cuối năm, cũng để tiễn giám đốc Kim về Hàn Quốc. Joo cũng hoàn thành xong công tác, cô sẽ về công ty mẹ, sau đó công ty mẹ sắp xếp cho cô ở đâu thì cô chưa biết, anh Nguyên cả tối dụ dỗ cô về đây, cô chỉ cười trừ… ngồi nốc rượu mà thôi.

Jae ngồi xa Joo, nhưng anh không rời mắt khỏi Joo, em hư hỏng… uống rượu như uống nước lã, em không biết càng uống em càng tỉnh sao, ai nói rượu có thể say chứ, nó chỉ khiến em cảm thấy đau hơn mà thôi.

Suốt cả buổi Joo không nhìn Jae, cô sợ mình không thể kìm lòng mình, cô biết cái lý trí bạo loạn của cô đang hiện hữu đấy ắp trong cô, cô đặt ly xuống, không uống nữa, đủ đô của cô rồi, khi cô có tửu lượng rất khá, trời sinh ra cô như thế, sao không sinh cô ra với trái tim mạnh mẽ như cái lý trí này, không, đời bắt cái lý trí cô phải mạnh mẽ, chứ thật ra cô rất yếu đuối…

Joo xin phép về trước, khi đã 11h đêm, cô từ chối trưởng phòng Nguyên đưa cô về… anh Nguyên mọi bữa gallant lắm mà, sao hôm nay anh ngốc vậy, cô chỉ thích giám đốc Kim đưa cô về mà thôi, nhưng cô là gì để có được giám đốc Kim đưa về chứ… cô chào tạm biệt mọi người lần cuối, sáng mai cô đáp chuyến bay 10h về thành phố.

Joo bước chập choạng với đôi giày cao gót, cô cảm thấy đau chân, cúi xuống tháo đôi giày ra khỏi chân mình, cô đi chân trần… chậm rãi mặc dù không còn xiêu vẹo… Joo ngẩng nhìn trời, bầu trời thật đỏ… mưa… lâu rồi cô không được tắm mưa… mưa đi cho cô tìm về kỷ niệm ngày đầu tiên ấy… cô vòng ra biển, nhưng khựng lại…

Jae đi theo sau Joo khi thấy cô bước chập choạng, chẳng bao lâu thấy Joo gỡ đôi giày cầm trên tay, mặt ngẩng nhìn trời… bầu trời thật đỏ… không, anh không mong mưa, vì hôm nay anh không đem theo dù, không thể che cho em, thấy Joo quẹo ra biển, anh mới bước nhanh lên trước, cản cô…

Joo thinh lặng bước bên Jae, cô cảm nhận bàn tay ấm đó trên con đường về nhà, dẫn bước cho cô… lần cuối cùng anh đưa em về ư?

Jae chợt nhớ, anh dừng bước quay lại, nhìn xuống đôi chân trần của Joo, anh nắm tay cô quàng qua vai mình, xoay người...

Chỉ một hành động gọn anh đã cõng Joo trên lưng, cảm nhận vòng tay cô siết chặt lấy cổ anh, cảm nhận trái tim cô đập bất ổn…

Joo ngã đầu vào vai Jae, cô nhắm mắt lại, bình yên bên anh… dù đây là một giấc mơ ngắn ngủi, cô sẽ không bao giờ quên khi thức giấc… ước gì con đường về nhà vô tận… ước gì đêm nay thật dài…

--

Jae đặt Joo xuống giường… anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn có màu đỏ mệt mỏi, đôi mắt nhắm với hàng mi ươn ướt…

Joo mở mắt, bắt gặp Jae đang nhìn cô.

Jae bối rối ngồi thẳng lại khi anh không ngờ Joo lại tỉnh giấc sớm như thế. Anh đứng lên.

-“ Tạm biệt Joo!”

Jae quay nhìn Joo, chỉ thấy đôi mắt tròn xoe màu đen đó long lanh ngước nhìn anh, cái giọng dịu dàng đó đáp lại:

-“ Tạm biệt Jae!”

-“ Anh đi chuyến 8h, còn em?”

-“ 10h! Đồ đạc em dọn xong rồi!”

-“ Anh cũng đã dọn xong? Không thiếu gì chứ?”

-“ Chưa bao giờ em thấy đủ để nói thiếu là gì!”

-“ Anh về nhé… trời sắp mưa rồi!”

-“ Dạ, anh về… nhà em không có dù cho anh mượn! Mà trời đã mưa rồi!”

-“ Không sao… thế nào thì anh cũng phải nhận lấy!”

-“ Anh sẽ bệnh!”

-“ Thì anh uống thuốc!”

-“ Anh yếu đuối!”

-“ Ờh, trong mắt em, anh luôn là thế!”

Joo đưa tay mở cửa…

-“ Xin lỗi không thể tiễn anh, vì em cũng rất yếu đuối, anh bệnh có người chăm sóc cho anh, còn em thì không!”

Jae bước ra cửa ngập ngừng…

-“ Nhưng người anh cần chăm sóc cho anh, không đúng như ý anh!”

-“ Đời là thế đấy!”

-“ Phải đời là thế đấy!”

Joo run rẩy khi thấy Jae bước ra khỏi hiên nhà cô… cô nhìn theo cái dáng cao lớn không còn bước chân vững chãi tự tin, những giọt nước trong mắt cô vội vã tuôn rơi, giây phút này cô chỉ muốn gọi tên anh… “ Jae à… Jae à, hết mưa rồi anh hẵng về có được không…” Nhưng cô nghẹn lại, ai đó đang siết chặt lấy cổ cô, không để cô thốt nên lời…

Jae thấy cái ánh sáng màu xanh nhạt vẫn hắt ra, anh quay đầu… dáng em nhỏ nhắn trước cửa với dòng nước trong mắt tuôn trào… anh chạy nhanh đến…

Joo lao ra khỏi nhà…

Chỉ có nhịp đập rộn rã của trái tim, cùng cái lý trí của những con người trưởng thành… một lượt lên tiếng… màn mưa trắng xóa bao phủ lấy hai con người nhỏ bé giữa gió đêm lồng lộng… kỷ niệm cuối của chúng ta là sự ngọt ngào, hành trang ta đem theo sau này trên con đường có hai hướng đi khác biệt cũng là sự ngọt ngào… mặc kệ sóng to, gió lớn, ta cùng nhau vượt qua, mạo hiểm khám phá… tình yêu là gì… phá bỏ mọi rào cản… để chứng tỏ ta có thật lòng yêu nhau không…

Mắt trong mắt… cùng trao cho nhau cái nhìn thương nhớ… hờn dỗi… ganh ghét… đau đớn… chẳng có gì có thể khỏa lấp… môi tìm môi… cùng nhau chia sẻ… cay đắng… ngọt ngào… ưu sầu… tìm kiếm hơi thở vội vã cho khoảng thời gian ngắn ngủi, tìm về một giấc mơ nồng nàn bởi lo sợ trời mau sáng… vòng tay siết chặt lấy nhau như chỉ có thể là một… là duy nhất…

Ngoài trời mưa vẫn không ngớt lại có thêm tiếng sấm cùng ánh chớp lòa, trong căn phòng nhỏ bé có ánh sáng màu vàng hổ phách… có hai trái tim thật lòng yêu thương nhau, bên nhau cùng hưởng sự ân ái trong hạnh phúc lứa đôi…

--

Joo giật mình thức giấc, cô chỉ thấy một mình, cô lao nhanh ra khỏi nhà… trời tờ mờ sáng, mặt trời chưa mọc, trong cái ánh sáng xanh ấy cô ngẩng đầu tìm kiếm một hình dáng thân yêu… chỉ có gió, như muốn thổi bay đi mọi thứ, chỉ có mùi ấm mốc của mưa đêm qua… trái tim cô se thắt lại… tiếng nói đêm qua của Jae bằng cái giọng ấm rõ đấy vang lên trong đầu…

-“ Ngày mai này em sống sao?”

Cô thật lòng trả lời.

-“ Đi hoang!”

-“ Để tìm gì?”

-“ Tìm một tên đàn ông khác bắt mắt hơn anh, tài giỏi hơn anh!”

-“ Ờh… làm thế có quên được anh không?”

-“ Không! Nhưng em vẫn làm!”

-“ Em có thể báo bình an cho anh biết không?”

-“ Dĩ nhiên, không những thế em sẽ giới thiệu cho anh biết người yêu mới của em!”

-“ Ờh… em nhớ nhé!”

-“ Nhớ… em luôn nhớ… không thể quên… không bao giờ quên…”

-“ Cảm ơn em!”

Chỉ nhiêu đó… anh chưa chào tạm biệt em, đêm qua anh chưa nói lời tạm biệt em cơ mà…

Joo giật mình bởi vòng tay Jae từ sau ôm chặt lấy cô, cô quay lại nhưng nghe…

-“ Đừng… em đừng quay lại, anh đi trước em, bởi thế anh không muốn em nhìn theo phía sau anh, hãy để cho anh được một lần nữa nhìn thấy phía sau em!”

Joo gật đầu…

-“ Chào anh!

-“ Chào em!”

Cái vòng tay ấm đó siết cô thật chặt, cô đặt tay mình lên tay anh, nơi có vòng tròn oan trái, chia sẻ cùng anh cái cảm giác lành lạnh xuyên thấu trái tim…

-“ Anh yêu em!”

Jae buông tay, anh bước lùi lại… hình dáng em với bờ vai gầy guộc run rẩy… thật đẹp, thật đáng yêu… anh quay đầu, bước nhanh trong cái ánh sáng bên trời…

Joo ngẩng nhìn… phía xa tít kia, một màu đỏ rực soi rọi mọi thứ, nhưng không thể soi sáng trái tim của cô… cô quay lại… nhìn bóng dáng cao lớn bước nhanh phía trước…

Joo mỉm cười, gượng gạo… xin lỗi anh… em đã không giữ lời… khi…

-“ Em cũng yêu anh!”


Tác giả: 1791999    Thời gian: 24-11-2013 06:10 AM
đọc tới chap 8 rùi thì em nhận ra
tình cảm của những nhân vật này không đơn giản nếu như không muốn nói là phức tạp
  1. Jae à… Jae à, hết mưa rồi anh hẵng về có được không…” Nhưng cô nghẹn lại, ai đó đang siết chặt lấy cổ cô, không để cô...
Sao chép mã
em thích nhất đoạn này đấy ạ
có cảm giác thật gần gũi nhưng lại không thể nói ra
chờ chap tiếp của ss
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 24-11-2013 10:43 AM
“ Jae à… Jae à, hết mưa rồi anh hẵng về có được không…”


Câu đấy nói lên tiếng lòng của Joo, là tình cảm và sự quan tâm của Joo dành cho Jae, vào lúc đó Joo chỉ nghĩ và nhận biết Jae yêu cô hơn bản thân mình, anh lúc nào cũng che cho cô khỏi những cơn mưa, nhưng cô thì không thể, điều đơn giản nhất là giữ anh ở lại cho qua khỏi cơn mưa, cô biết chỉ cần cô lên tiếng, Jae sẽ ở lại bên cô, nhưng cô vẫn không thể nói vì cô không muốn Jae phải khó xử, thật cô chưa hiểu rõ Jae, và chỉ vì thật lòng yêu người hơn bản thân mình nên có những lỗi nhịp như thế đấy bé ạ ^^
Một người mạnh mẽ lo sợ tổn thương cho người yếu đuối, vì hiện tại mình không thể bảo vệ người ấy!
Một người yếu đuối không muốn mình là gánh nặng là trách nhiệm trên vai người mạnh mẽ, chỉ vì người mạnh mẽ ấy đã gánh vác trên vai quá nhiều thứ rồi. Đó là Jae và Joo trong chap này đấy.
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 24-11-2013 10:17 PM
CHƯƠNG CUỐI: Sự yếu đuối của Jae.

Bước trên những con đường rộng lớn, có gió, có mưa, có nắng, nhưng không có Jae đưa lối, không có Jae chở che… nhưng Joo vẫn mãi bước, cô ghét cái lý trí vớ vẩn của mình… mượn cớ đi hoang chỉ để được tìm thấy anh, nhìn thấy anh một lần nữa… cô nhẩm đếm… 3 năm, với sự lựa chọn chỉ là khu vực Đông Á, cũng đủ khiến cô mất 3 năm, làm việc và lang thang… như lời đã hứa, đi đến đâu cô đều gởi bưu thiếp báo bình an cho anh, nhưng cô không nhận được gì, ừ mà phải thôi, cô đâu có nhà, có địa chỉ để anh hồi đáp.

Joo ngẩng nhìn thành phố rộng lớn mang tên Seoul… cuối cùng thì em cũng đến nơi, em hết tiền để mua bưu thiếp gởi anh rồi, vậy em đến thẳng nhà anh báo bình an nhé, em nghĩ chị Lee vẫn phong cách quý tộc, giỏi giao tiếp chứ, chị quên tiếng Việt, không sao em biết tiếng Hàn… Joo bật cười… rồi em sẽ được thấy gương mặt xinh đẹp của ai đó, khiến em phải ganh tị, khiến em mê đắm… đôi mắt thật sâu của ai đó mặc dù không có hình bóng em, nhưng cũng sẽ nhìn em chứ… như thế cũng đủ với em rồi.

Joo đưa tay lên, run rẩy… nhấn chuông… cô nhìn căn biệt thự biệt lập to lớn… không có ai mở cửa… Joo ngạc nhiên, bước xung quanh tìm địa chỉ, cô không thể lầm mà… cô nhướng chân nhìn vào… xa tít kia qua cái vườn rộng, những cánh cửa bằng kính đóng kín… cô quay đi, hai người đi làm thì cũng phải có người làm ở nhà chứ, giàu thế mà không mướn người làm à… cô bật cười cho những suy nghĩ của mình… ngày mai đến, cô chỉ có thể dừng chân nơi này hai ngày, đúng hai ngày thôi, nếu thật sự không gặp… thật đúng là không có duyên phận… bây giờ cô đi đâu chứ… Joo khựng lại khi nghe hai từ “Tuyết Minh” bằng giọng lơ lớ quen thuộc, cô quay lại… người phụ nữ có vẻ đẹp của hoa hậu, thân hình của người mẫu, phong cách quý tộc… cô bước nhanh đến.

-“ Chị Lee, à không em không hiểu rõ lắm có phải là nên gọi là bà Kim!”

Honey vừa về nhà cô thấy cái dáng ai đó quen lắm đang đi phía trước, cô gọi đại không ngờ nghe cô thư ký xinh xắn ngày ấy bối rối mở lời, cô bật cười:

-“ Gọi chị Lee, tiếng Việt chị vẫn nhớ đấy!”

Joo gật đầu.

-“ Em vừa đến đây chơi, nên đi thăm bạn cũ thôi!”

-“ Vào nhà đi!”

Joo ngạc nhiên khi thấy chị Lee mở cửa, vậy là anh không có nhà, chưa về à… Joo bước theo chị Lee… cái cảm giác lạnh lẽo bao phủ lấy toàn bộ cảnh vật cỏ cây, cả không gian… khiến cô cảm thấy nổi da gà…

-“ Không ai chăm sóc vườn tược nhà cửa cả, chị bận quá!”

Honey đưa cô bé vào nhà…

-“ Ngồi đi, em uống gì?”

-“ Dạ gì cũng được!”

Joo đưa mắt tìm kiếm… ảnh cưới của hai người, ừ mà đây là Hàn Quốc, đâu như ở Việt Nam mà cô tìm…

-“ Nhà bên đây đẹp quá!”

Joo buộc miệng xã giao.

-“ Đẹp thì sao, chỉ là vật chết!”

Honey đặt hai tách trà xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh Joo. Joo lại tiếp:

-“ Anh chị khỏe chứ?”

Honey lắc đầu, Joo ngạc nhiên, Honey cầm tách trà lên.

-“ Mời em!”

Joo lịch sự cầm lên.

-“ Mời chị!”

Honey đặt tách trà xuống với hơi thở thật nhẹ thở hắt ra…

-“ Chúng tôi không có đám cưới!”

Joo tròn mắt.

-“ Chuyện cũng dài lắm, em ở đây chơi nhé, Jae không có ở đây, ở chơi với chị! Em khỏe chứ?”

Joo gật đầu, cô nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra…

Honey biết cô bé đấy không yên lòng rồi, cô bắt đầu.

-“ Chị không liên lạc được với em, thấy những cái bưu thiếp em gởi, thì em đi suốt, chẳng dừng lại nơi đâu, chị biết em chẳng biết gì về Jae, Jae không bao giờ kể về mình cho bất cứ ai nghe, cậu ta sợ lòng thương hại của ai đó dành cho mình, nhất là người mà cậu ta yêu thương…”

Honey mỉm cười gượng gạo tiếp:

-“ Nên bắt đầu như thế này, cái ngày Jae còn nhỏ, 10 tuổi, ba chị làm từ thiện ở một viện cô nhi, ông thấy Jae với gương mặt sáng, nên ông mến, ông nhận làm con nuôi khi ba chỉ có mình chị, Jae nhỏ hơn chị 3 tuổi, ngày đầu về nhà chị, Jae quấn quít bên chị luôn, lúc đó chị thấy cậu ấy rất phiền, rồi năm tháng qua đi, cậu ấy vẫn thế, lúc nào trong lòng cậu ấy, chị là nhất, năm 25 tuổi chị thất tình, chị buồn… Jae bên cạnh an ủi chị rất nhiều, giúp đỡ chị vượt qua mọi thứ, những tháng ngày đó, chị rối lắm, chẳng thấy ai ngoài Jae, chị cảm thấy mình không thể thiếu Jae, chị không muốn Jae thuộc về ai khác, chị trở nên mù quáng, ích kỷ giữ lấy Jae, lần đó chị thiếu suy nghĩ, tự tử, rồi chẳng biết ba đã nói gì với Jae, Jae bằng lòng chỉ có mình chị… được nước chị làm tới, chị biết khi Jae đeo chiếc nhẫn đó vào tay, chỉ là vì trách nhiệm Jae trả công cho ba chị đã nuôi dưỡng, với Jae chị là người thân yêu.

Từ đó Jae thinh lặng, ít nói, ít cười, bên Jae chị biết cậu ấy là người mạnh mẽ, không nên dồn cậu ấy vào đường cùng, Jae bảo đi làm xa, chị đồng ý… vì chị cũng biết cậu ấy có trách nhiệm với những lời đã hứa với ba, với chị, lúc đầu xa Jae chị buồn lắm nhưng rồi công việc đầy ắp cuốn lấy chị, khoảng ngày tháng đó, tự dưng chị thấy khác lạ trong mỗi lời nói của Jae, Jae chưa bao giờ dối chị một điều gì, tò mò lắm nhưng chị không có cớ gì qua Việt Nam xem thử, không ngờ Jae bệnh, chị bay qua liền để thấy em… chị nhìn thấy cảm giác của em và của Jae… hai người chưa có gì, nên chị không muốn làm lớn chuyện, chị quay về, biết sẽ là có chuyện, nhưng lúc trước chị cũng không giữ lòng với Jae, nên cũng không cần Jae phải giữ lòng với chị, đàn ông đôi lúc cho họ thỏa mãn thì họ sẽ không theo đuổi nữa.

Jae về như lời hứa, Jae lại như xưa, ít nói, ít cười, chị cảm thấy khó chịu, thà rằng Jae phản kháng chị sẽ không cảm thấy tội lỗi, đêm mưa đấy, tụi chị có một cuộc cãi vã nhỏ trên xe, đang ở đường cao tốc, Jae cầm lái, chị nóng nảy muốn một lần nữa dứt khoát nên bẻ vô lăng, nhưng Jae lại nhận lấy… lúc nào Jae cũng nhận lấy sự thiệt thòi, nỗi đau về phần mình, nhìn thấy Jae với đôi mắt nhắm lại, chị mới biết… chẳng có cái tình yêu nào ích kỷ như thế… nhìn Jae nằm lặng yên, chị đã cầu nguyện, chỉ cần Jae tỉnh lại, chị sẽ buông tay, và thật, Jae tỉnh lại, nhưng không thể đứng lên được nữa, không một lời nói trên môi, lạnh lùng… trái tim Jae đã chết… nếu không có chuyện của ba, Jae sẽ bỏ mặc chị, ba mất, Jae gánh vác hết mọi thứ, trở về cuộc sống bình thường, mất ba năm mọi thứ mới trở lại quỹ đạo.

Jae đã làm xong bổn phận của mình, em về Phú Quốc đi, tháng trước Jae đã về đó, Jae muốn sống nơi đó thì phải, chị không hiểu tại sao, vì Jae không nói, Jae bắt chị hứa, nếu em có gởi bưu thiếp ở địa chỉ này, thì cứ chuyển qua cho Jae, và đừng nói với em bất cứ một điều gì về Jae!"

--

Joo bước từng bước dưới cơn mưa… mưa Hàn Quốc không có gió lớn, nhưng cô vẫn thấy lạnh quá… anh không thể tìm em, cũng không muốn em tìm anh… anh tàn nhẫn lắm… cho em, cho anh, cho những con người yếu đuối… à, không chỉ mình em yếu đuối, còn anh mạnh mẽ có thể nhận lấy mọi nỗi đau, nhưng em thì không… em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, nhưng anh không cho em nghỉ ngơi, để em mãi tìm kiếm… xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chỉ vì sự vô tình của em, anh biết rõ ngày mai này em làm gì, để anh chọn nơi có nhiều kỷ niệm đau buồn, hờn giận, ngọt ngào đó trốn tránh em…

--

Jae thinh lặng ngồi nhìn khoảng trời quen thuộc nhưng trống vắng, anh nghe gió vi vu bên biển, nghe sóng rì rào… Đêm nay, chỉ có những hạt mưa phùn long lanh lấp lánh, không có dáng em… sao em cứ mãi dong ruỗi nơi nào, anh không thể sánh bước cùng em, mà anh chẳng có dũng khí đi tìm em nữa, ngày ấy sao anh lại bỏ em lại, cái trách nhiệm ấy anh coi trọng hơn tình yêu, cái lý trí khiến anh buộc tim mình thinh lặng… để anh chỉ biết chờ đợi hy vọng mong manh… trong mắt em, anh luôn yếu đuối… anh rất nhớ em… em hư hỏng, muốn đi đến bao giờ… thật anh chưa bao giờ tin và chưa bao nghĩ sự lựa chọn của mình là sai lầm… đến bao giờ anh mới thoát ra được cái cảm giác lạc lõng trong từng nỗi đau đến quen thuộc này, quen thuộc nhưng anh vẫn cảm thấy đau đớn…

--

Joo đứng lặng nhìn cái dáng thân quen nhưng không còn những bước chân vững chãi tự tin, trái tim cô cứ se thắt lại, rồi rung lên đập vội vã… cô bước đến thật nhẹ…

-“ Mưa bên biển đẹp nhỉ?”

Joo hạ giọng cố làm sao để lấy thiện cảm từ ai đó như cái ngày đầu...

Jae quay qua… không ngờ… anh bối rối ngẩng nhìn… cô gái có mái tóc dài xõa ra, mặc bộ đồ trắng lấp lánh dưới mưa…

Joo đưa tay ra… bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mà anh muốn nắm lấy… Jae quay đi, Joo bước tới, đứng chặn trước mặt Jae…

Jae lại quay đi nhưng Joo đã đưa hai tay lên giữ chiếc xe lăn lại, cô đẩy chiếc xe lăn lùi lại đụng vào tường, ngồi xổm xuống trước Jae… ngẩng nhìn anh… rồi mỉm cười…

-“ Anh cũng biết lỗi của mình rồi ư?”

Jae thinh lặng… thật… Honey không giữ lời… anh nghe tiếng Joo nghẹn ngào…

-“ Đáng đời anh… không thể… chạy trốn em được nữa!”

Joo ụp mặt vào lòng Jae bật khóc nức nở, khiến anh chỉ biết đưa tay lên, vuốt tóc cô… bàn tay anh chạm vào người con gái mà anh yêu thương… thật, không là mơ ư…

Joo đứng bật dậy, cô dõng dạc.

-“ Hiện tại em thất nghiệp không có tiền để mà đi hoang nữa, anh có hai sự lựa chọn, một là làm phước nhận em làm việc, hai là tàn nhẫn từ chối đẩy đưa em làm kẻ ác, cướp mọi thứ từ anh!”

Joo đẩy chiếc xe lăn có Jae vào nhà.

-“ Em đếm 123 anh phải trả lời liền!”

Jae khẽ nhíu mày.

-“ Anh không có lựa chọn thứ ba sao?”

-“ Có chứ, ưu tiên cho người đẹp!”

-“ Em…”

-“ Em sao? Lựa chọn thứ ba là em, thứ tư cũng là em, em không nhân nhượng như chị Lee đâu, trừ khi…”

-“ Trừ khi gì?”

Joo bước đến trước mặt Jae… cô lại ngồi xổm xuống trước anh…

Jae nhìn thấy đôi mắt màu đen long lanh tròn xoe với hàng mi cong vút ươn ướt, sóng mũi nhỏ, đôi môi có màu hồng phơn phớt… em chẳng thay đổi gì cho 3 năm qua… vẫn xinh xắn, đáng yêu… vẫn giọng dịu dàng.

-“ Anh tự đứng lên chạy trốn khỏi em!”

Joo thinh lặng, ngắm nhìn Jae… 3 năm qua, anh vẫn thế không thay đổi… khiến em nghi ngờ… thật anh có sống trong nỗi đau không đấy… ánh mắt sâu thẳm kia vẫn như ngày nào, chất chứa nhiều điều muốn nói.

-“ Cảm ơn anh!”

-“ Vì điều gì?”

-“ Rất nhiều!”

Jae lập lại một lần nữa.

-“ Thật… anh không có sự lựa chọn nào khác ư?”

Joo lắc đầu quả quyết, khẳng định.

-“ Không! Hợp đồng suốt đời!”

Joo lặng nhìn Jae, em khẳng định như thế được chưa… Joo nhướng người tới, tìm cảm giác yêu thương mà 3 năm qua không hề phai nhạt trong ký ức cho thời gian qua đi.

Tiếng chị Lee lúc tiễn cô ra cửa vang lên trong đầu.

Bác sĩ nói chân Jae không bị tổn thương gì cả, chỉ là vì vết thương tâm lý mà cậu ta không muốn đứng lên nữa mà thôi!

Joo vòng tay ôm chặt lấy cổ Jae… em sẽ làm cho anh không thể rời bỏ cuộc tình này, rồi một ngày đẹp trời em sẽ trốn mất, thách anh lúc đó muốn ngồi yên hưởng phước, chỉ tay năm ngón cũng không thể, cô bật cười sảng khoái…

Jae thinh lặng đón nhận nụ hôn nhẹ trên môi của Joo… anh chờ đợi kết quả, chỉ để khẳng định… nghe giọng cười đắc ý của cô… anh hài lòng…

--

Jae nhìn ngắm người con gái với đôi mắt nhắm, chìm vào giấc ngủ sâu, vì mệt mỏi… anh nhìn ra ngoài trời… vẫn mưa… anh mỉm cười mãn nguyện, đứng lên… xoay người bước đi, không quên với tay kéo theo anh bạn nhỏ luôn bên anh 3 năm qua… anh khép cửa phòng lại… bước từng bước, vững chãi tự tin trên hành lang… cuối cùng thì anh cũng có thể dùng cái lý trí mà giải quyết việc của con tim… anh bước qua nhà bếp, pha tách cà phê, trở về phòng làm việc… ngồi xuống… kéo ngăn kéo, lấy ra xấp bưu thiếp mà anh luôn đem theo bên mình… dòng chữ nắn nót…

Jae à, em khỏe… bạn trai mới của em!

Một câu duy nhất… anh lật ra trước… biểu tượng của mỗi nước mà Joo đi qua… anh mỉm cười… ờh… bạn trai mới của em hơn… hơn anh rất nhiều thứ… hình ảnh cùng những lời nói đêm mưa trong căn phòng có màu vàng hổ phách ngày nào vang lên…

-“ Ngày mai này em sống sao?”

-“ Đi hoang!”

-“ Để tìm gì?”

-“ Tìm một tên đàn ông khác bắt mắt hơn anh, tài giỏi hơn anh!”

-“ Ờh… làm thế có quên được anh không?”

-“ Không! Nhưng em vẫn làm!”

-“ Em có thể báo bình an cho anh biết không?”

-“ Dĩ nhiên, không những thế em sẽ giới thiệu cho anh biết người yêu mới của em!”

-“ Ờh… em nhớ nhé!”

-“ Nhớ… em luôn nhớ… không thể quên… không bao giờ quên…”


Anh cầm tách cà phê lên một hơi uống cạn… nhìn vào cái ly sứ chỉ còn đọng lại vệt nước màu nâu nhạt… anh đã nói có nhiều điều em còn chưa biết về anh lắm lắm, những gì anh không muốn, không thích thì chỉ có thể xảy ra một lần, là do vì anh quá yêu thương mà không đề phòng, nếu ngày ấy em chịu ở yên một chổ thì anh sẽ không mạnh dạn đi đến bước này… để anh khỏi phải nhọc công giăng lưới… Jae ngồi tựa ra ghế, bờ vai run lên… “ Có những chuyến mạo hiểm thu được nhiều kết quả tốt lắm đấy! Hơn nữa không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán tất cả mọi việc!”  Anh đã từng khẳng định với em như thế còn gì… Hợp đồng suốt đời… sự khẳng định của em… Jae không thể kìm lòng được nữa… anh bật cười lớn với giọng cười sảng khoái, đắc chí khi mọi thứ như ý của anh…

--

Joo giật mình thức giấc, nhìn quanh cô mới chợt nhớ… cô lao ra khỏi phòng… ừ, mà anh không thể bỏ cô lại… cô thở ra nhẹ nhỏm… thật không thể mà, cô trở vào nhìn đồng hồ… 8h sáng, sao anh không đánh thức cô, nói là chăm sóc cho anh mà như thế đấy, cô tìm cái túi du lịch của mình… không thấy, cô vào phòng, thì thấy nó nằm trong góc, cô bước đến thật nhanh, lấy đồ bước vào toilet… anh muốn ăn sáng như thế nào nhỉ… cô không quen chăm sóc người khác cho lắm, một mình cô, cô cũng đủ thấy mệt rồi…

Joo đi ra, thẳng tiến nhà bếp, cô hít một hơi tìm một ngày mới với không khí trong lành… chợt nhớ Jae dậy chưa nhỉ? Cô đi về phía dãy phòng ngủ, nhưng vội khựng lại khi đi ngang qua phòng khách, với tấm kính lớn cô nhìn thấy… con đường trước nhà… cái dáng ai đó quen thuộc vừa như lướt qua, cô chạy ra… trước mắt cô hình dáng cao lớn của ai đó trong bộ veston màu đen đang bước trên đường với những bước chân vững chãi tự tin…

Chân Jae không bị tổn thương gì cả!”… Câu nói lập lại trong đầu Joo khẳng định thêm những gì cô đang thấy trước mắt, Joo gọi lớn như chưa tin vào mắt mình…

-“ Jae!”

Jae nghe tiếng Joo gọi, theo quán tính anh quay lại… Joo chạy nhanh đến… nghẹn lời nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên… khó hiểu… không chấp nhận rồi hờn dỗi… cố gắng…

-“ Anh… chân anh… anh… chân… Jae…?!”

Jae nhìn thấy Joo với những ngôn từ rời rạc nghẹn lại, anh kìm lòng quay đi.

-“ Anh có cuộc hẹn, có gì lát anh về rồi nói!”

Jae bước đi, Joo vội bước theo… anh mỉm cười… một lần nữa cái lý trí của anh lại thay lời con tim… thấy Joo theo, anh nắm lấy tay Joo, cuối cùng thì anh có thể nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé này, đem theo bên đời…

Joo ngẩng nhìn Jae khi đã lấy lại bình tĩnh.

-“ Jae láu cá!”

Jae bật cười.

-“ Ờh… không, đó là bản lãnh đàn ông của anh!”

-“ Nhưng em có xem anh không phải là đàn ông đâu!”

-“ Em có!”

Joo ngẩng nhìn trời, trong tiếng của Jae.

-“ Đừng mong có cơn mưa nào cứu em như ngày đấy!”

Joo đành đánh trống lãng.

-“ Sao anh thích ở nơi đây vậy?”

Joo lại ngước nhìn Jae, Jae nhíu mày làm ra vẻ quan trọng…

-“ À… ừh… ở đây nổi tiếng là nhốt tử tù!”

Rồi Jae bật cười lớn…

Joo hiểu ý Jae nên bật cười mắc cở, bối rối chạy lên trước… bây giờ thì cô hiểu… sự yếu đuối của anh là gì.

Jae nhìn theo, em vẫn thông minh nhỉ… đáng đời em, suốt ngày châm chọc anh.

Tiếng cười của Joo giòn tan vang vọng cả không gian… Jae ngẩng nhìn… bầu trời trong xanh thật đẹp… lấp lánh màu vàng óng của nắng sớm… phủ lên con đường trước mặt…

Joo quay đầu lại, cô thấy Jae vẫn bước những bước tự tin, cô chạy đến, vòng tay mình vào tay Jae… bước bên anh…

Không còn con đường cô độc, trống vắng, lạc lõng. Tay trong tay, cùng một nhịp bước… mắt trong mắt trao nhau nồng nàn… phía xa kia… không mưa, không gió bão gào thét, chỉ có… khung trời ấm áp yêu thương đang chờ đón đôi ta…



Viết xong lúc 9:28 AM ngày 13 – 11 – 2013



Ps: Phải nói là Au rất mãn nguyện khi viết chap này, trong toàn bộ fic, Au yêu Jae trong chap này nhất, kaka. Cảm ơn Joo cùng toàn thể độc giả. Hẹn gặp lại trong những câu chuyện khác. Thân ái !!!

Tác giả: Joongie_4rever    Thời gian: 25-11-2013 07:35 AM
Em đọc tối qua nhưng để sáng nay đọc hết 1 lượt cả fic rồi  mới còm
Nói sao nhỉ, chap cuối làm cho em hơi bất ngờ về cách xử lý tình huống của sis ấy, rất hay mà cũng rất cá tính nữa, có gì đó rất ngông đúng với tính cách của Jae cả trong fic lẫn ngoài đời

Kết thúc này cho ba người theo e nghĩ là viên mãn, không ai phải chịu tổn thương quá lớn, tuy thời gian 3 năm có hơi dài nhưng nó chẳng là gì so với một đời người phía trước cả. Từ chap trước đến chap này, e có chút xót thương cho Honey, tính ra cô ấy là người cô đơn nhất, nhưng căn bản là cô ấy cũng không yêu Jae, chỉ coi Jae là vật sở hữu thôi. Đến khi Jae đứng giữa sự sống cái chết thì mới biết điều gì là quan trọng nhất, đó chính là tình yêu thật sự

Nói chung chap này để lại cho em rất nhiều cảm xúc, từ vui buồn, hạnh phúc lo lắng cho đến nhẹ nhõm, bất ngờ và khâm phục chiêu mà Jae đã nghĩ ra để giải thoát cho cả 3 người

Fic này của sis thật sự rất hay, vì sau mỗi nhân vật lại có một câu chuyện riêng, 1 tính cách riêng để học hỏi. Chắc chắn e sẽ còn đọc lại rất nhiều lần. Cảm ơn sis vì 1 fic rất hay như vậy

Bật mí cho ss nha, ở ngoài e k may mắn như Joo có 1 mối tình đầu hạnh phúc, nhưng e hi vọng sau này e sẽ tìm được 1 ng cá tính và bản lĩnh như nhân vật Jae trong fic của sis <3

Chúc ss 1 tuần mới vui vẻ nhé
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 25-11-2013 06:28 PM
Joongie_4rever gửi lúc 25-11-2013 07:35
Em đọc tối qua nhưng để sáng nay đọc hết 1 lượt cả fic rồi  mới còm
Nói sao nhỉ, c ...


Thật vui khi em thích và khen câu chuyện này. Chúng ta trò chuyện với nhau không bao nhiêu, nên ss sợ không đúng ý thích của em, như Kyo, ss viết ”Trắng Đen” cho Kyo, Kyo không thích cho lắm *có lẽ fic ấy ss hơi mạnh tay, hì*

Honey là một người trưởng thành, cô ấy lớn hơn Jae rất nhiều thứ, cô ấy được sinh ra và lớn lên trong sự đầy đủ, bởi thế khi cô ấy mất đi một thứ gì đó, cô ấy không chấp nhận để trở nên ích kỷ.

Jae là một người tình cảm, nhưng bản thân anh là đàn ông, nên anh không cho phép mình lúc nào cũng xử sự theo con tim. Có nhiều thứ trên đời này có thể giải quyết một cách ổn thỏa, chỉ là vấn đề thời gian. Anh quan tâm đến những người anh yêu thương bằng cách của riêng mình: “Yêu không phải chỉ để chìu chuộng, yêu là phải biết giữ gìn”. Bởi thế:


những gì anh không muốn, không thích thì chỉ có thể xảy ra một lần, là do vì anh quá yêu thương mà không đề phòng


Lần đầu Honey đã làm Jae tổn thương bằng cách tìm đến cái chết, trong lòng Jae, Honey là người chị mà anh yêu quý, nên anh không thể chấp nhận thứ lần hai Honey làm lỗi.

Còn Joo, mượn cớ công việc rời xa anh. Jae chỉ nghĩ được điều đó khi Joo theo anh Nguyên. Jae cảm thấy mình vô dụng, bực tức với chính bản thân mình không thể giữ được người con gái anh yêu.

Để Jae quyết định bày ra kế sách này, Jae biết rõ anh được hai người phụ nữ ấy yêu thương, nên anh muốn cho họ biết thế nào là yêu một người. Để chứng minh anh không lợi dụng tình yêu thương của họ, Jae đã đặt để kế hoạch lên chính bản thân mình, mạo hiểm vì anh luôn tin những sự chọn lựa của bản thân anh luôn luôn đúng, một người đàn ông biết rõ sức của mình, tự tin, 3 năm… đối với Jae không dài, vì Jae không là con người dể dàng buông bỏ mọi thứ.

Còn Joo, Joo có cách nghĩ riêng của bản thân mình, cô trưởng thành theo cách của cô, mạnh dạn đi tìm hình dáng ai đó chỉ để được nhìn thấy một lần nữa, cô yêu Jae hơn bản thân, không muốn anh khó xử trong tất cả mọi thứ, không muốn làm gánh nặng của anh, chỉ muốn chia sẻ, những việc cô làm bao hàm sự hờn ghen của một người con gái với người mà mình yêu thương. *nói riêng một chút nhé, ss mà ghen thì ss cứ nắm đầu người yêu của ss ra hành hạ chứ ss không thèm ghen với đối thủ của mình, haha… vì ss nghĩ hắn chính là nguyên nhân cho mọi việc*

Những con người yêu nhau, nhưng có quá ít thời gian tìm hiểu nhau, để lỗi nhịp trong từng suy nghĩ, hành động.


Lại nói một chút riêng nhé, hì. Cảm ơn em sẽ đọc lại rất nhiều lần, những câu chuyện của ss, không nên đọc một lần là xong, là đủ, em thử đi, mỗi khi em đọc lại, em sẽ có một cái nhìn khác, cảm giác khác, nhất là những câu nằm cách nhau bởi 3 dấu chấm đấy.

Ss viết về Jae nhiều, nhưng có thể nói nhân vật Jae trong câu chuyện này là Jae mà ss cảm nhận từ Kim Jaejoong gần nhất. Mỗi khi nhìn thấy Jaejoong phỏng vấn, qua một MV, cách Jaejoong nhìn, nói, động tác thể hiện, ss nhận thấy Jae không là một con người đơn giản, hoàn toàn không giống với vẻ bên ngoài của mình, để ss phải sử dụng thần trí của mình viết nên một Jaejoong có bản lĩnh, trong lòng ss đàn ông thì phải như thế này, đừng là nam nhân chân chính, thật ra như ss đã nói, cách xử lý của một con người bản lĩnh là dám lấy bản thân mình ra cho công việc đó. Yêu nhỉ nếu như có một Jae này trong cuộc sống hiện thực.

Chúc em luôn tìm thấy và đạt được những ước mơ của mình ^^ Cảm ơn em !!!


Ps: Có phải thật sự ss đã làm Joo già trước tuổi và Bông trở nên như thế này không? Đây là một người đàn ông nguy hiểm đấy, nhưng vì người đàn ông này có nhiều tình thương dành cho mình, nên anh ta không nổi loạn thôi. Hẹn em với câu chuyện khác, Một Jaejoong nguy hiểm nhưng không có tình yêu thương. Một Bad Guy thật sự.


Tác giả: 1791999    Thời gian: 25-11-2013 08:38 PM
em vào đọc chap cuối rồi
và đúng như ss nói một cái HE không ôm hôn chỉ có ánh mắt hạnh phúc nhìn nhau
đan xen trong tay nhau
đối với em đó là cái kết viên maãn nhất
cảm ơn ss đã kể cho em một câu chuyện hay như vậy
hy vọng ss sẽ vết nhiều fic hơn trong tương lai
Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 26-11-2013 11:42 AM
em hứa sẽ đoc hết mà còn mấy chao cuối chưa đoc ,nên mấy bữa nay chưa com


em xin giành  chỗ đi đoc fic


dự là em sẽ com ngay đây, nhanh thì 1 tiếng sau em edit


chậm thì 1 ngày sau nhá ss he he he
Tác giả: Sae_Woo    Thời gian: 26-11-2013 08:54 PM
em đang đọc đây chị, nhưng chưa đọc hết nên ko muốn kết luận vội
Đêm nay em sẽ ngồi ngâm cứu cho bằng hết
Hẹn chị khi em đọc xong cho chị nhận xét nhá
Khà khà xắn tay lao vào fic ngâm tiếp, cơ mà thấy chị ending không có tiếng nói thì ức chế quá
Đành dép trước 1 chiếc này hihi{:144:}
Tác giả: Sae_Woo    Thời gian: 7-12-2013 12:08 AM
Em đã đọc xong rùi đây, haha òoàn làm cú đêm không nhễ
Thật sự thời gian cuối năm này em khá là bận rộn, công việc cứ bù cả đầu
E vừa phát hiện tóc em bạc một ít rùi s ạ, bùn quá, suy nghĩ nhiều quá hiu hiu hiu
Ý quên, gặp lại s vui quá bay vào 8 mà quên nói chuyện chính. Em nói thật s đừng buồn em nha
Truyện này rất hay, Joo rất cá tính, còn Jae thì lại quá đẹp. Đúng là nam nhân mới của s luôn khiến ngta iu theo 1 cách khác. Có thể nói sau Nhất vũ thì Jae này lém và tuyệt vời nè
Chap cuối e rất thích, đúng là cuối rất đáng giá. Chap hay nhất và xúc động nhất
Nhưng có điều e hơi tiếc 1 xíu và muốn góp ý s mong s đừng giận là 2 chap đầu. e thấy diễn biến tình cảm quá nhanh. S chưa nhấn mạnh được tình cảm giữa Joo và Jae. Tình yêu sét đánh quá lẹ làm e cứ liên tưởng đến câu truyện của Trăng và Mặt Trời. Nhật Ái với Tại Trung á. Khá giống về cách diễn đạt tình yêu bất ngờ, còn cách cảm nhận lòng Jae thì giống Thiên Tú khi vừa thấy Nhật Ái. Nói chung e rất mừng khi càng về sau s diễn biến khác hoàn toàn. Nhưng thật ưự quá lẹ, nên có 1 chap nữa nhấn mạnh tình yêu của họ, 2 chap e chưa thấy rõ họ có lý do gì mà có thể yêu nhau đến mức gọi là "mãnh liệt".

Còn Honey thì quá hiền. Nếu đồi là e 1 cô gái thông minh và khéo léo như Honey nhất định sẽ gây không ích sóng gió cho 2 người chứ không hiền lành rùi êm ả mà đơn giản cho qua như thế.

S vêết truyện này rất hay, nhưng nếu là longfic thì hay hơn. Vì câu chuêện này rút thành shortfic diễn biến lẹ quá. Hơi tiếc xíu xíu. S chuyên môn là Longfic nên truyện rất ý nghĩa, chan chứa, sâu lắng. S rút lại uổng quá à s ơi.

Nhưng nói thật lòng truyện này hay, e thích hơn cả Trăng, Sao và Mặt Trời. Chỉ sau Định êệnh thôi. Chỉ tiếc chút chút vì s có thể biến nó hay hơn chục lần nữa ^____^ e biết mà.




Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3