Kites

Tiêu đề: [Longfic | M] Trăng - Sao - Mặt trời | Bacham72 | Kim Jae Joong | Completed [In trang]

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 4-10-2013 08:14 PM
Tiêu đề: [Longfic | M] Trăng - Sao - Mặt trời | Bacham72 | Kim Jae Joong | Completed






Author: Bacham72

Rating: M

Paining: Tại Trung - Thiên Tú - Nhật Ái

Category: Tình cảm

Summary:

Thiên Tú nhìn anh hai của mình… anh hai thích cưỡng đoạt ư? Anh hai làm thế thì người bị cưỡng đoạt là anh hai đấy, anh lại mỉm cười… Nhục dục là gì? Là lòng ham muốn về quan hệ xác thịt, là thú vui, là thỏa mãn ư… tìm kiếm sự thăng hoa giữa tình yêu chân thật thì có gì phải gọi là xấu xa nhỉ… hai con người đó thật lòng yêu nhau mà… miễn cảm thấy hài lòng là đủ… sao lại nghĩ khác đi…

Theo bản năng đàn ông, Tại Trung chẳng mất bao thời gian cũng có thể lột sạch đồ của xấu xí… anh mãn nguyện… xấu xí thua rồi…

Nhật Ái bực bội, cô thua đáng ghét rồi ư, hắn thật có kinh nghiệm cởi đồ phụ nữ nhỉ… vậy sao những lần cùng cô, hắn như chưa từng với ai… chẳng lẽ cô cảm nhận sai… cô xoay người đổi thế chủ động…

Disclaimer: Nơi đây, họ thuộc về Au.

Note:

Nếu các bạn từng yêu mến Kim Jae Joong, chắc hẳn các bạn biết Protect the Boss. Câu chuyện này có được từ một giây phút ngắn ngủi ở tập 5 của Protect the Boss. Phân đoạn cuối trong tập 5, nụ hôn trong xe.

Nụ hôn của nhân vật Cha Moo Won do Kim Jae Joong diễn đem lại cho Au một cảm giác thật đặc biệt, truyền cảm hứng để Au viết nên câu chuyện này, lúc đó khoảng vào cuối tháng 10 – 2011.

Khi đó, Au chưa làm thành viên ở Kites. Khi đó Au chưa biết thế nào là fanfic, là rating K, T, M, MA… chỉ biết 18+, 23+ như phim vậy thôi ^^. Viết từ lâu, nhưng chỉ để mình mình xem, mấy đứa em họ nói: “ Chị đăng truyện đi, lên mạng…” Thật sự cũng muốn biết sức viết của mình trong rat MA, lại sợ mình không đủ sức đùa với dao hai lưỡi… chỉ sợ mình đứt tay. Thế là ước mơ vẫn là ước mơ.

Những ngày bước chân vào box fanfic ở Kites, ngập ngừng, bối rối, ngỡ ngàng… nhưng ước mơ ấy vẫn ấp ủ. Cho đến ngày hôm nay *chai mặt rồi nhe ^^* Au xin post câu chuyện này.

Mod Yool à, ss biết không khuyến khích MA, nhưng thật lòng mà nói MA của ss không có gì để phải… phải nói sao nhỉ. Chỉ cần biết không đến nỗi đen tối.

Au xin mượn câu nói của bé Heo (myhuong)

“… Tuy là cảnh nóng, nhưng mỗi lần nó mang một thông điệp, một ý nghĩa khác nhau, không đơn giản chỉ là như vậy thôi đâu, có thể nhìn thấy những cái khác thì mới là điều mình mong muốn…”

Bởi thế Au sẽ không để warn ở các chap *nóng*

2, 3 ngày Au sẽ post một chap, không phải Au chảnh, nhưng vì Au phải duyệt lại để sửa ngôi thứ, và một phần nào đó Au cũng cảm thấy mất một chút máu ah…

Câu chuyện này không dành cho tiểu thư có tư tưởng ngoan ngoãn, bởi thế độc giả nào thuộc thành phần này nên cân nhắc trước khi xem.

Cảm ơn mọi độc giả, cảm ơn Yool, cảm ơn bé Heo!



Tác giả: Sae_Woo    Thời gian: 4-10-2013 10:20 PM
Tem Tem Tem. Haha vậy là đã ra lò rùi. Bắt ghế ngồi hóng hóng
Chuyến này phải viết 23+ choa ra ngô ra khoai s nhá, phân cảnh nào đã hoàn vẫn chưa đủ hot
s edit lại cho nó thành đỉnh cao của Hot luôn đi nhé
Cứ thoái mái lột tảxé xéem không ngại che mắt đâu hí hí hí
Tác giả: harujj    Thời gian: 5-10-2013 12:59 AM
á em phát hiện rùi nè


còn ko bảo là đã mê jae của em


em ko pr nhìu


nhưng chỉ cần em viết về jae


như em tiêm thuốc độc vào thiên ha


ko thể ko mê jae của em


ko đc 23 + cho jae với con nào


ko em lột da,nhất là với chim






Tác giả: Bacham72    Thời gian: 5-10-2013 07:54 PM









Tiếng rì rào của gió lớn, thổi bay những chiếc lá chưa khô đã lìa khỏi cành cho một ngày tháng 9… Nhật Ái ngồi thinh lặng, bó gối trên ghế đá, trong một góc sân bệnh viện, vắng lặng bởi đêm… cô chẳng thiết nghĩ gì nữa cả, dõi mắt vào bóng đêm đen trước mặt… Mệt mỏi ư? Bế tắc ư? Không còn hy vọng ư? Từ ngày hôm qua, một buổi chiều có những cơn gió lớn, Đà Lạt tháng 9 này lạ lắm… có mưa, có gió lạnh, có tia nắng sáng sớm ấm áp… cô khẽ cố nhếch mép lên, cố gắng cười, nhưng không… mọi thứ đã trở nên bất động bởi trái tim cô như muốn dừng lại, không đập nữa…

Thế là chết, là hết sao? Không, mọi thứ mới chỉ là bắt đầu, cô tự bắt bản thân mình nghĩ vậy, còn hy vọng, không bế tắc, không mệt mỏi… không thể nói mệt mỏi khi mình làm một công việc gì đó cho người mà mình yêu thương nhất, yêu hơn bản thân mình. Cô muốn khóc thật nhiều, thật to, cho vơi đi những suy nghĩ yếu ớt trong cô hiện giờ, nhưng sao nước trong mắt cô như đã cạn khô.

Cô chưa từng khóc vì bất cứ một điều gì khi bên cạnh người thân, thì sao bây giờ cô chẳng còn nước mắt để chảy nữa… là cô không biết khóc… chưa từng biết khóc… vì cô không đau khổ, vì cô quá trưởng thành trong mọi việc bởi đời cô đầy những vất vả lo toan tính toán, nhưng cô vẫn cảm thấy cần một ai đó, hiện giờ bên cạnh san sẻ với cô. Từ lúc chiều qua khi nghe bác sĩ… bác sĩ Thức, người có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu, giọng nói trầm nhẹ nhàng êm ái, vậy mà lại rót vào tai cô những ngôn từ lại quá đắng cay…

-“ Qua kiểm tra sinh thiết, mẹ cháu bị ung thư dạ dày, chúng tôi quyết định phẫu thuật, sau đó sẽ kết hợp xạ trị, mọi chuyện có thể cứu vãn, bác nghĩ cháu nên đưa mẹ vào thành phố, sẽ có đầy đủ tiện nghi hơn nơi đây, ráng cố sắp xếp, càng sớm càng tốt nhé!”

Lúc đó, Nhật Ái chỉ lặng người đi, chẳng thèm gật đầu lịch sự, chứ đừng nói lời cảm ơn… cô cảm thấy hụt hẫng lắm, điều đầu tiên và cũng như bây giờ cô nghĩ được đó là một câu duy nhất… “Nghèo có phải là một cái tội không?” Ngồi nơi đây hằng giờ, cô chỉ biết thinh lặng phân tích… Tội gì? Tội nghiệp ư? Lấy ai thương hại để bảo là tội nghiệp, làm điều gì ác mà bảo là tội nghiệp. \

Vậy tội gì? Chẳng thể nghĩ ra cho những người sinh ra trong sự nghèo khó như cô, tay làm hàm nhai, qua ngày tháng bằng chính giọt mồ hôi của chính mình, không bằng trí óc, cô làm gì được học hành đến nơi đến chốn để được làm việc bằng trí óc, trí óc cô chỉ có được quyền nghĩ… đời cô là thế, một cuộc sống không sung túc… ngước lên cao, thì cũng nên ngoái nhìn xuống… cô sung sướng hơn nhiều người lắm rồi, đôi lúc cô tự an ủi mình, rằng cô có thứ mà những người mặc ấm, no đầy không có, đó là tình mẫu tử bao la…

Nhật Ái chẳng thể nào quên được những ngày mẹ vất vả sáng nắng chiều mưa, đêm nhọc nhằn bước trên đường quét từng chiếc lá, từng hạt cát, từng miếng ăn thức uống bỏ dỡ của một ai đó giàu sang, không biết trân trọng… mỗi ngày bên mẹ sau khi tan học, trên con đường đầy lá quen thuộc, Nhật Ái tung tăng phụ mẹ, nhưng phụ gì, cô cũng thuộc loại ham chơi, chỉ nhặt những gì mình thích… cô chỉ có thể nhặt, lượm những điều mình thích, cũng của ai đó bỏ đi, không biết trân trọng.

Suốt đời của cô và mẹ là thế, nhưng cô không oán trách đời, không oán trách số phận, vì đối với cô, một ngày vui vẻ bên người thân yêu thương là đủ… mẹ thay cha nuôi dưỡng, tình yêu dành cho cha, cô cũng dành hết cho mẹ… mẹ là nhất trên đời. Vậy cô phải làm sao để giữ lấy thần tượng của mình, giữ chặt lấy bảo bối của mình… bây giờ…

Nhật Ái tì cằm lên gối, mắt vẫn hướng vào bóng đêm tĩnh lặng, đêm nay trời trong… có trăng, có cả sao, gió thổi mái tóc cô bay lên, những lọn tóc nhỏ bay vướng trên mặt, cảm giác như bàn tay mẹ vội vuốt ve bởi không kịp cho một ca làm việc… cô nhớ quá, bàn tay chai sần của mẹ. Nhưng hiện giờ mẹ nằm lặng yên, mẹ mệt, nên để mẹ nghỉ ngơi…

--

Thiên Tú ngồi lặng yên trong xe, anh dõi mắt về góc sân phía đông, nơi có cái ghế đá dưới cây Borrochero… dáng người con gái ngồi bó gối, dấu mình trong những bông  hoa màu trắng, như ẩn như hiện, nhưng anh vẫn thấy rõ… mái tóc người con gái bay trong gió… khuôn mặt trắng hồng, anh chỉ có thể nhìn thấy như thế bởi vì hướng nhìn này chỉ cho anh thấy nữa bên mặt của cô gái… trái tim anh khẽ rung nhẹ… một hình ảnh đẹp như tranh ư… không, trái tim anh rung nhẹ là vì… anh đang cảm nhận được từ người con gái đấy một nỗi đau.

Tự dưng anh muốn được chia sẻ, điều mà anh chưa từng nghĩ đến… anh tựa người ra ghế khi anh ngồi chổ sau, dấu đi khuôn mặt của mình như bao năm qua anh vẫn làm… anh cũng có nỗi đau riêng của bản thân mình, có ai chia sẻ cùng anh đâu, để nó vẫn mãi còn đầy trong lòng này, vậy mà anh còn nghĩ là có chổ để nhận thêm một nỗi đau của người con gái xa lạ ư… anh thật là… anh quay đi, mặc kệ như từng mặc kệ… mặc kệ như người ta từng bỏ anh mặc kệ…

Thiên Tú khẽ nhắm mắt lại… một mùi thơm nhẹ, thoang thoảng khẽ phảng phất nơi chóp mũi, khiến anh hít thật sâu… sao không thể nào quên đi, anh đâu còn nhỏ nữa cứ để sống với ký ức đau buồn, như anh hai có tốt hơn không… anh hai… anh ngoái đầu nhìn vào cửa… ánh sáng hiu hắt nhưng vẫn để anh thấy rõ, không có một bóng ai đi ra cả, tự dưng anh cảm thấy yên tâm, anh khẽ nhướng người, đưa mắt nhìn về người con gái nơi ghế đá…

Anh khẽ thấy bên mép cô gái nhích lên, không thể nhìn thấy được cô gái đang khóc hay đang cười, nhưng anh lại nghĩ là đang khóc, anh khẳng định được liền điều đó… cô gái tì cằm lên gối, mắt vẫn nhìn vào khoảng không tĩnh lặng trước mặt, cô có điều không thể giải quyết… cô có cần anh giải quyết không?

Không… phải nói như thế này thì đúng hơn, có cần anh hai của anh giải quyết dùm cô không? Anh hai tôi giỏi lắm, lại yêu thương chìu chuộng tôi hết mực, chỉ cần tôi muốn, anh hai sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, tôi hạnh phúc chứ, có anh hai thay mẹ, thay cha nuôi tôi khôn lớn, trong lòng tôi anh hai là thần tượng, là bảo bối, tôi đã từng nghĩ không cần ai nữa… nhưng giờ đây tôi lại để ý đến em… tôi theo anh hai ghét nhất phụ nữ, đàn bà, con gái, chung quy là nữ giới, người mà được cả thiên hạ kính trọng gọi là mẹ.

Phải anh hai và tôi đâu có thể tự sinh ra, nhưng trong lòng tôi không có cái cảm giác đó nữa rồi, từ lâu lắm, anh hai thì nghĩ, anh tự sinh ra, còn tôi, do anh hai sinh ra… chúng tôi không có ai đó, mà thiên hạ gọi bằng một từ trìu mến đầy yêu thương là: “Mẹ” tôi chẳng biết thốt ra từ đấy lâu rồi, nhưng nó mãi cứ hiện hữu trong tôi, và giờ đây… tôi đang nghĩ đến phụ nữ, đàn bà, con gái… và đang nghĩ đến em… lần đầu tiên tôi gọi một người con gái lạ bằng Em dù chỉ là gọi trong ký ức…

--

Tại Trung bước từng bước chậm rãi, anh yên lòng sau cuộc nói chuyện với bác sĩ Anber, mọi chuyện tốt đẹp như ý anh… mọi chuyện trên thế gian này đều phải tốt đẹp theo ý anh, đã từ lâu rồi trong anh hình thành ý nghĩ đấy, dù anh có phải làm bằng cách nào đi nữa, thì nó sẽ phải tốt đẹp như ý anh muốn… Trải qua bao sóng gió, chẳng có gì có thể làm anh gục ngã, từ cái ngày bé thơ ấy, anh đã ngoi lên được từ vực sâu thì không có gì làm cho anh sợ nữa… cũng chẳng có sự đau lòng trong anh, anh đã nếm đủ rồi, thứ tình thân giả tạo, làm gì có chuyện ai yêu mình hơn bản thân mình… anh nhìn em trai… vẫn như cái thưở còn bé đấy, nó lúc nào cũng thinh lặng bên anh… đôi mắt nó trong như mặt hồ thu không một chút gợn sóng… anh gọi nhỏ:

-“ Thiên Tú!”

Thiên Tú giật mình trở về hiện tại… ngẩng nhìn… Tại Trung, anh hai của mình vừa ngồi vào xe, bên anh… Chiếc xe lăn bánh, anh ước mình được ngoái đầu nhìn cô gái lạ thêm một lần… mặc dù bây giờ đây, anh có thể khẳng định:… Bắt đầu từ giây phút này, Em là người duy nhất hiện hữu trong tâm trí tôi…

Tại Trung ngồi vào xe, bên em trai… những suy nghĩ lại tiếp diễn trong đầu… Không, bắt đầu từ cái ngày ấy, anh đã tự hứa với lòng, không để đôi mắt trong veo đấy phải vướng một chút buồn, một chút sóng gió nào cả… bản năng của một người anh, một người thân khiến anh có thể làm tất cả vì nó… đứa em duy nhất, người thân duy nhất của anh trên thế gian này… anh cũng thinh lặng, vì có nói gì với nó thì nó cũng chỉ dạ mà thôi.

Trong thâm tâm anh, anh không muốn nó đối với anh như thế, anh muốn có một thằng em trai, cùng chơi thể thao với anh, cùng anh tán ngẫu sau buổi làm việc vất vả trong một quán bar nào đó, anh em cùng dìu nhau bước thấp bước cao về mà sau một chầu nhậu, cùng ngắm nhìn người con gái xinh đẹp… con gái… không… nó ra sao anh không biết, còn anh… thế gian này anh ghét nhất là đàn bà, phụ nữ, con gái, thậm chí là bé gái… đám phụ nữ chỉ là vật trang trí cho cuộc đời thêm màu và anh không thích, cũng như không cần cuộc đời anh có thêm màu sắc đó… nhưng không có nghĩa anh bắt em trai mình cũng phải nghĩ theo ý anh.

Lúc nãy đây thôi anh vừa nhìn thấy… em trai anh lặng nhìn một người con gái… thứ động vật đáng ghét… anh tựa người ra ghế, khẽ nhắm mắt lại… sao anh không thể xóa, hay không thể đuổi nó ra khỏi đầu anh được, một ký ức đau thương… đau đến tận xương tủy, đến từng hơi thở, nó cứ sống cùng anh… đôi lúc anh tự cho không sao, đó là động lực để anh bước trên con đường đời, để anh cố vươn lên cao, cao… thật cao… để đạp nó xuống, để cho nó tự nhận, nó đã thua…

Anh mở mắt xoay người nhìn ra ngoài, qua khung cửa… con đường ngoằn nghoèo nhỏ vắng lặng về đêm, mặc dù anh không mở cửa kính xe, nhưng anh vẫn nghe được tiếng gió thổi vi vu qua những rặng thông của mảnh đất Đà Lạt… một mảnh đất hiền hòa như người ta nói… anh chọn nơi đây vì bác sĩ nói em trai anh cần không khí không những thoáng đãng và phải còn là mảnh đất đầy tình thương… tình thương… làm gì có tình thương ở trên thế gian đầy lọc lừa gian trá nữa, chỉ có cái tôi thật lớn của mỗi con người, mà nếu không có cái tôi thì làm sao có tiến bộ… anh muốn cười dù chỉ là cười nhạt nhẽo.

Lần đầu tiên anh tự đánh đổi cá cược vào hai từ “định mệnh” mà không hề chấp nhận có trong cuộc đời anh… nhắm mắt đặt tay lên bàn phím, search Google… rồi cái mảnh đất mà đến bây giờ anh không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả, để nói hết, chỉ biết nơi đây tốt cho em trai anh là đủ… thật, nơi đây tốt cho em trai anh, nó thật sự thích…

Mảnh đất mang tên Đà Lạt của một đất nước Việt Nam xa lạ, mà anh chưa từng nghĩ đến… 6 năm, anh và em trai ở đây phát triển, mọi thứ thuận lợi, mảnh đất hiền hòa đón tiếp hai con người bị bỏ rơi… bị cái con người tạo ra bỏ rơi… anh hận con người đấy đến khi anh nhắm mắt, anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ… nhưng em trai anh thì đừng như anh… anh chỉ muốn nó có một cuộc sống bình thường… đó là ước ao từ trước đến giờ… của anh…


Tác giả: Sae_Woo    Thời gian: 5-10-2013 10:59 PM
Chap đầu em thích TẠi Trung. Một người anh an toàn và ấm áp
Em cũng đặc biệt thích Đà LẠt và s đã đưa trai đẹp về Việt Nam mình
Thích thật s ạ, hôm ở Đà Lại, đêm chạy xe dạo cùng bạn e cứ ước có một người yêu mình ngồi đằng sau ôm mình
Hay ước chi ếch ngồi đằng trước, thưởng thúc gió đêm ở Đà LẠt thì đúng là tuyệt duyệt
S cũng thích Đà Lạt đúng ko? E đặc biệt thích quán cafe Đà Lạt Knight s ạ, hẻo lánh, trầm buồn, lạnh giá và có chút gì đó làm mình lưu luyến. Lần nào lên em cũng uống cafe ở đó và ngồi lại rất lấu. Ước gì có 1 người anh như Tại Trung ngồi cạnh em
Uiiii tuyệt quá!!!! trí tưởng tượng bay xa và bay luôn. Nhớ quá, đà lạt ơi, trai đẹp ơi. Hun s phát moazzzz
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 7-10-2013 07:06 PM






Về đến nhà, Thiên Tú chúc Tại Trung ngủ ngon, rồi mạnh ai nấy về phòng… nhưng chỉ được một lát, hai người đàn ông đấy, một người qua phòng làm việc, một người qua phòng vẽ… cuộc sống chung một nhà như cái không khí của Đà Lạt lành lạnh… mặc dù như người ta nói… không có phụ nữ trong nhà là thế… căn nhà này sẽ không có phụ nữ bao giờ ư… không, có đấy…

Thiên Tú cầm cọ… chỉ cần một vài đường đơn giản… chân dung của Em hiện ra, mặc dù đây là lần đầu tiên anh vẽ phái nữ… anh dừng tay ngắm nhìn, người con gái dịu dàng, thuần khiết… anh hai không thích, anh biết… nhưng với người con gái này, không giống mọi phái nữ mà anh hai ghét… anh bật cười nhẹ, lâu rồi anh mới cười ra tiếng, trong mắt anh hai không có phái nữ hiện diện, thì sao anh hai biết đâu là xấu, đâu là đẹp nhỉ…

Anh đứng lên, bước lại cửa sổ, nhìn ra xa… vực thẳm trước mặt chỉ cho anh thấy đầu những ngọn thông oằn mình trước gió, gương mặt người con gái ấy lại như cứ hiện lên trước mặt… trái tim anh khẽ se lại… Em là ai? Bất chợt anh nhìn thấy gương mặt anh qua lớp kính, một gương mặt của con quỷ… anh đưa tay bịt lấy vội lùi về, tránh xa lớp kính…

Lần đầu tiên đến đây định cư, anh hai đã chuẩn bị một căn nhà đầy đủ tiện nghi hiện đại bậc nhất nơi thành phố Đà Lạt, nhưng anh không đồng ý… hãy bình thường giản dị, vì anh không muốn ai chú ý đến mình, anh hai chìu theo ý anh… để hằng ngày anh nhốt mình trong căn nhà lạnh lẽo này, anh vẫn thấy một con ác quỷ hiện hình qua những tấm kính cửa. Anh quay đi, bước nhanh về phòng ngủ… bỏ lại người con gái lần đầu tiên xuất hiện trong nhà anh, xuất hiện trong tâm trí anh…

--

Tại Trung nghe tiếng đóng cửa phòng ngủ của em trai, anh thinh lặng đứng lên, ra khỏi phòng sách cũng là phòng làm việc của anh, bước đến phòng vẽ… anh đẩy cửa bước vào… đập vào mắt anh là bức họa của người con gái nào đó, anh bước tới chậm rãi… màu vẽ như còn chưa khô nơi đôi mắt khiến anh cảm thấy… thứ động vật đáng ghét như đang khóc… trái tim anh chợt se lại… anh đưa tay lên với sự giận dữ, thứ nước mắt cá sấu không thể làm anh rung động… nhưng anh chợt nhớ, kìm lại sự giận dữ của mình, anh quay đi bước ra ngoài, với cánh cửa đóng sầm…

--

Thiên Tú nghe tiếng cửa đóng sập mạnh, anh biết anh hai đã thấy gì… bức chân dung của người con gái… thứ mà anh hai vẫn gọi và cho là động vật đáng ghét nhất trên thế gian xuất hiện trong nhà anh hai… không đó phòng vẽ của anh, thuộc quyền sở hữu của anh… anh hai không có quyền đụng vào…

Thiên Tú đi qua phòng vẽ… bức họa vẫn nguyên vẹn, màu vẽ chưa khô nơi đôi mắt khiến anh cảm thấy Em đang khóc… anh bước đến… anh hai đã mắng chửi gì Em à, có không… sao Em lại khóc vậy, hay Em đang đau? Em đang đau lắm phải không? Anh chia sẻ cùng Em nhé! Em yên tâm, anh mời Em về nhà của anh hai, nhưng mời Em vào phòng anh, thì anh hai không có quyền gì đâu Em à, hay là anh mở cửa, thông phòng này nhé, để Em mạnh dạn bước vào, không phải đi ngang qua cái phòng khách của anh hai, để anh hai không làm Em tổn thương.

Anh sẽ không để anh hai làm Em tổn thương, nhưng Em cũng nên thông cảm cho anh hai của anh nhé… chỉ cần bên anh hai lâu, Em sẽ biết anh hai tốt lắm… Anh bước đến, đưa tay lên… chạm vào má của người con gái trong bức họa… ba chúng ta đang giống nhau đấy, có những nỗi đau chỉ biết chôn kín xuống tận đáy lòng, không thể chia sẻ…

--

Tại Trung ngã ra giường, đưa mắt nhìn lên trần… em trai anh biết rung động, biết yêu rồi à, muộn quá đấy khi em trai đã 28, còn anh 30 rồi… Anh bực bội ngồi dậy… thì sao… cuộc đời anh không cần động vật đáng ghét yêu thương, chăm sóc… anh còn nhiều việc phải làm hơn là nghĩ đến thứ tình yêu mù quáng, sẵn sàng bỏ những đứa con mình để chạy theo… anh đưa tay ôm lấy đầu…

Bà là người tôi yêu thương nhất, nhưng bà lại làm cho tôi ghét hận bà nhất… tôi không do bà sinh ra à? Rõ ràng bà là người tạo ra tôi, sao bà không biết thương tôi, bà chỉ biết thương bản thân mình, ích kỷ chạy theo tên đàn ông mà bà cho là không thể thiếu trong cuộc đời của bà, bỏ mặc tôi van xin khóc lóc, quỳ lạy dưới chân bà, để níu kéo bảo bối, hahahaha…

Thần tượng sụp đổ, bảo bối thì ra chỉ là… mà tệ còn hơn giấy xí thì tôi đang nhớ đến làm gì… thứ động vật đáng ghét… bà khiến tôi ra sao, tôi không thèm nói, nhưng bà khiến em trai tôi ra nông nổi như ngày hôm nay thì tôi không thể tha thứ… vì bà mà tôi đã cố trốn tránh đến đây, cái mảnh đất xa lạ không ai thân thuộc, không cùng ngôn ngữ, để tôi phải ép lòng hòa vào nó, để khỏi phải nhìn thấy khung cảnh cũ từng một thời tôi yêu thương, khỏi nhìn thứ động vật đáng ghét là bà…

Nhưng tôi không thể nào xóa mất hình ảnh bà trong tâm trí tôi… sao bà lại sinh ra tôi với một trí nhớ tốt như thế này… mọi thứ trên thế gian này đều có mặt ưu và khuyết… trí nhớ tốt khiến tôi thuận lợi trong mọi việc làm, trong sự nghiệp, nhưng lại làm cho tôi lòng đầy hận thù… còn riêng bà, chẳng có mặt nào ưu cả, chỉ có khuyết, để tôi cảm thấy mọi bọn phụ nữ trên thế gian này chỉ có khuyết mà thôi… tôi không thèm, không cần… nhưng em trai tôi thì không như thế, tôi không muốn nó sống một cuộc sống như tôi, tôi muốn nó phát triển bình thường…

Tại trung lại ngã nằm ra giường… anh cần sự tỉnh trí để dẫn dắt làm gương cho em trai… bác sĩ khuyên em trai anh nên có một cô bạn gái, anh phải làm sao? Chưa từng thấy nó nhìn người con gái nào, mà bây giờ, nó lại vẽ chân dung của người ta… vậy là… hình ảnh lúc nãy lại hiện lên trong cái trí nhớ siêu tốt của anh, người con gái lặng lẽ ngồi bó gối thinh lặng trong đêm vắng, có những điều không thể suy nghĩ, chẳng thấy đẹp chút nào… thậm chí xấu…

Anh đứng lên… con gái Việt Nam sao nhỉ? Anh chợt khựng lại, đưa tay đấm mạnh vào tường… anh đi thẳng vào toilet, đưa bàn tay có máu vào vòi nước, một dòng nước màu đỏ cuốn vào hố đen nhỏ… bạn gái, anh không muốn đưa nó về Hàn Quốc, vậy về đó chọn một đứa cho nó sao, với gia sản hiện giờ của anh, chỉ cần anh lên tiếng, sắp hàng dài cả cây số còn được huống hồ gì… nhưng có đúng như ý nó không? Ôi, cái động vật đáng ghét đó cần gì vẻ bề ngoài, nếu nó muốn chơi, anh sẽ tìm cho nó kiểu chơi, muốn sống suốt đời anh sẽ tìm thứ sống trọn suốt đời…

--

Sáng… Tại Trung đến công ty, anh ngạc nhiên khi thấy Thiên Tú đi dạo, điều mà 6 năm qua nó chưa từng làm, thấy anh đi ra nó mỉm cười…

-“ Chào anh hai!”

Chỉ có sự ngạc nhiên nên Tại Trung chỉ gật đầu chào rồi lên xe… anh nhìn kiếng chiếu hậu, dáng nó bước vào nhà thoăn thoắt đầy sức sống… con quỷ trong nhà anh đang thức giấc hay sao… không, anh không muốn gọi em trai anh là thế, nhưng lúc nào nó cũng bắt anh gọi thế, nghĩ thế, nhìn nhận thế… mỗi lần nó bắt anh, lòng anh lại đầy hận thù… cái gương mặt với những vết sẹo chằng chịt đấy, anh có dư tiền của để xóa đi, nhưng nó không chịu… là sao…

Nó muốn anh cứ phải đau, muốn anh phải nhớ đến lời anh hứa sao… không, anh không như động vật đáng ghét, bỏ quên lời hứa, anh là anh, không bao giờ hứa suông, cũng như thất hứa với em trai của mình… vậy nó để đó làm gì? Dằn vặt anh sao? Hình ảnh ngày ấy hiện lên trong tâm trí… năm anh lên 10, còn em trai thì 8 tuổi…

Trong một ngày cuối năm của mùa đông, sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó, anh thương mẹ, thương em khi cha anh đã bỏ 3 mẹ con anh đi mất, mẹ nhọc nhằn nuôi anh, mặc dù chưa từng nói ra, nhưng anh yêu mẹ lắm, để phụ giúp mẹ, ngày cuối tuần thay vì cùng bọn bạn chơi đá banh hay bóng chuyền, luyện tập thể thao thì anh đi bán hàng rong… anh dối mẹ, chỉ vì sợ mẹ lo lắng… để mẹ an lòng vì đã quá mệt nhọc… thế mà…

Sau một buối tối rong ruổi trên đường, miệng mỏi vì chào hàng, chỉ mong khi bước vào nhà, mẹ vòng tay ôm lấy anh và trách yêu, con trai ham chơi thế, không cho em đi cùng, vì sao thế? Không phải là con đi chọc ghẹo con gái đấy chứ? Nhiều nhiều lắm… những lý do hoang đường, không đúng sự thật, nhưng đầy tình yêu thương… anh sẽ gật đầu “Dạ!” chỉ cần bao nhiêu đó, đủ để anh vượt qua mọi thứ… nhưng những lời nói đó không bao giờ có… không thể có… Khi anh về, anh chỉ nhận được tiếng khóc của em trai… nức nở nghẹn ngào… anh không thể quên, tiếng khóc như cố thoát ra bởi nỗi đau như đang bóp nghẹt trái tim nó… trái tim non nớt cùng tiếng gọi trong veo…

Anh bị xô bật ngã ra khi chạy nhanh vào nhà, bởi mẹ… anh lồm cồm bò dậy, trước mắt anh một thằng bé với gương mặt hồng hào xinh đẹp níu lấy một người lớn với khăn gói trên tay… bỏ nhà theo trai… bỏ hai cục nợ… anh như em trai, cố níu kéo, khóc lóc, van xin, và hứa thật nhiều… nhưng không, chỉ có sự lạnh lùng trên khuôn mặt mà anh từng yếu mến, yêu nhất trên đời, là bảo bối, là thần tượng… để đáp cùng sự lạnh lùng đó, bà ta đã làm cho gương mặt xinh xắn của thằng em trai anh ấm áp với cái ấm nước sôi…

Không… anh chỉ nghĩ được đó là lỗi, không thể tha thứ mà thôi… gương mặt xinh xắn dần chuyển màu trong vòng tay của anh… đôi mắt khép lại, nhưng từ đôi mắt khép đấy dòng nước mắt tuôn trào, khuôn miệng nhỏ nhắn với nụ cười rạng rỡ mọi khi, giờ đây khép chặt… không một tiếng nấc… cõng nó trên vai, anh hứa… không bao giờ để em trai biết đau đớn nữa…

Rồi thời gian trôi qua, anh làm tất cả để cho em trai có khuôn mặt như lúc mới sinh ra, nhưng nó không nhận, chỉ duy nhất điều đó là nó không nhận từ anh… nó sống lặng lẽ trong bóng tối, nó nói, quỷ thì phải ở trong bóng tối… trong lòng anh, em trai là thiên thần… không là quỷ, anh mới chính là quỷ… nhưng hôm nay nó lại cười, vì cái động vật đáng ghét mới xuất hiện tối hôm qua… để đó… chỉ cần em trai thích, anh sẽ lấy cho em trai… dù có phải lấy cả mặt trời, anh cũng sẽ lấy… cho em trai…

--

Thiên Tú bước qua nhà bếp, tự dưng hôm nay anh muốn tự mình làm bữa sáng cho mình, mặc dù bác Tư đang làm bếp…

-“ Chào bác Tư!” Anh lên giọng bước đến…

Bác Tư nghe nhị thiếu gia chào thì ông ngạc nhiên quay lại… làm việc ở nhà này từ lúc anh em họ mới đến cho đến nay, ông chẳng còn thấy lạ nữa, vì có thể nói, điều lạ trên thế gian này có đầy đủ trong căn nhà lạnh lẽo này, hai anh em, một người có gương mặt đẹp tựa thiên thần, một người có gương mặt như ác quỷ, nhưng không thể nhìn bề ngoài, người có gương mặt thiên thần thì lại có cái tính xấu xa cọc cằn, không thể nói đến mức độc ác như quỷ, nhưng cái tính lạnh lùng, ngang ngược, lòng đầy bất mãn đấy thì chỉ có bác mới chịu được, còn con người có gương mặt ác quỷ lại có trái tim nhân hậu, thật ra hai con người đáng thương này, sao không có ai thương lấy vậy không biết…

Thế thì sao… căn nhà đầy đủ vai trò tiêu biểu của xã hội lại như chẳng có ai hiện diện… lạnh lẽo… ông già rồi, có lạnh thì ông cũng có thể chịu được vì ông đã quen, nhưng lỡ như có ai lọt vào đây thì sao có thể chịu được nhỉ…

-“ Bác Tư à, hôm nay con muốn tự làm bữa ăn sáng, bác cứ đi làm việc khác đi ạ!”

Bác Tư cười móm mém gật đầu… không thể làm sai bất cứ yêu cầu nào của nhị thiếu gia, vì hậu quả nhận lấy từ đại thiếu gia thì không thể lường trước được…

Thiên Tú nhìn theo dáng lưng còm của bác Tư… chẳng biết từ bao giờ anh yêu quý bác Tư đến thế, một con người chịu khó, không một tiếng than, đầy nghị lực, hơn anh và anh trai anh nhiều, chấp nhận mọi thứ, sống bằng trái tim chân thật… người Việt Nam cho anh có cái nhìn như thế đấy qua hình ảnh bác Tư, anh chợt dừng tay… Em có thế không, người con gái bé nhỏ… anh nhớ Em… tự dưng anh nhớ Em…


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 7-10-2013 07:15 PM







Một ngày làm việc trôi qua bình lặng, Tại Trung đi thẳng đến bệnh viện, anh cho tài xế ra về, tự lái xe… anh không muốn mọi người biết nhiều về những gì anh làm, anh nghĩ, mặc dù tài xế Toàn, và bác Tư là người thân cận nhất của anh… anh bước vào bệnh viện quen thuộc, một bệnh viện nhỏ nhưng có đầy đủ uy tín nơi thành phố này, mặc dù không được như ở Hàn Quốc, nhưng anh không thể nào làm khác hơn, vừa quẹo ngã rẻ anh chợt bị lùi lại suýt té khi có ai đó tông mạnh vào anh… theo bản năng anh xô mạnh người đó ra khi thấy mái tóc dài, hình tượng của động vật đáng ghét…

Nhật Ái vội chạy đi tìm người đàn ông mặc đồ veston màu xanh đen mà bác sĩ Thức vừa báo cho cô, là người làm từ thiện, ông bảo cô đến xin xem trường hợp của mẹ cô có được chọn không… sao bác Thức không báo cho cô sớm một chút, mà lỗi đâu phải do bác Thức, lỗi là do hôm nay cô không đến sớm như mọi khi, sớm sao được, cô vừa xong việc, còn phải đi bộ một quãng đường dài mới đến được bệnh viện…

Ôi, sao số cô vất vả thế này… vậy mà… cô còn bị ai đó xô mạnh… cô ngẩng lên… một tên đàn ông mặt mũi sáng sủa, ăn mặc chải chuốt, con nhà giàu, quý tộc… nhưng có cái hành động đáng ghét… thật mất điểm mà…

--

Tại Trung nhìn động vật đáng ghét đang ngồi dưới đất ngẩng mặt nhìn anh… anh không thể lầm mặc dù tối qua anh không để ý kỹ, nhưng anh không thể lầm… động vật đáng ghét nhìn anh với ánh mắt không hài lòng, thế thì sao, làm gì được anh… anh quay đi cất bước…

Nhật Ái chưa từng thấy tên đàn ông nào mất lịch sự như thế… chảnh như thế… nhưng cô không có thời gian đôi co với hắn… cô đứng bật dậy, chạy nhanh ra ngoài, nhưng chẳng còn thấy tăm hơi bóng người đàn ông mặc đồ veston xanh đậm đâu cả… Cô buồn bã đi vào… tại sao lại như thế nhỉ? Mẹ cô không đợi được… có cần đi đâu xa, chính bệnh viện này cũng có thể cứu mẹ cô mà, nhưng cô làm gì có tiền.

Cô khụy xuống, ngồi trong góc hành lang dài thăm thẳm… hành lang phía trước chợt biến đổi thành con dốc, cao hơn đỉnh Langbiang, đầy những đá lớn, đầy những bùn sình nhão nhoẹt bởi cơn mưa, đầy những cát khi mặt trời lên đỉnh đầu đốt nóng… không thể đi, dù cô cố gắng, ai cắt mất chân của cô rồi… ai cắt mất đôi chân mạnh mẽ của cô rồi… khung cảnh như nhòe đi… không cô không được phép yếu đuối vào lúc này… chỉ cần cô gục xuống, cô sẽ không thể đứng dậy, vì không có ai bên cô đỡ nâng cô…

-“ Con gái à, đến giờ dì làm dọn dẹp rồi!”

Dì Sáu với nụ cười gượng đứng trước mặt cô… cô ngẩng nhìn gật đầu đứng dậy với vẻ ưu phiền mệt mỏi…

-“ Con xin lỗi!”

Cô bước đi thất thểu, về phòng mẹ…

-“ Nhật Ái à?”

Tiếng dì Sáu gọi… cô quay lại…

-“ Dạ!”… Ngoan ngoãn…

Dì Sáu kéo cô qua bên, ra sân sau…

Dì Sáu làm lao công ở đây lâu rồi, những gì dì chứng kiến nơi này nhiều nhất là sự đau lòng như của con bé Nhật Ái… dì cảm thấy thương cho những con người hiếu thảo…

-“ Dì có nghe loáng thoáng ở phòng họp hội nghị lúc này, ông Bill tháng sau sẽ quay lại đấy, nhưng chưa biết ngày nào!”

Nhật Ái gật đầu buồn…

-“ Dạ, con cám ơn dì, nhưng mẹ con chẳng thể đợi được đến tháng sau!”

Nhật Ái vội nắm lấy tay dì Sáu, người cô quen trong mấy ngày qua, như cố níu lấy cái phao mà đáng lý ra cô níu cũng chẳng có ích gì… khi hy vọng trở nên mong manh, dù phải bám víu vào cành cây khô, cô cũng cảm thấy có cái để bám vào…

-“ Dì có việc gì kha khá tiền giới thiệu cho con không?”

Nhật Ái đề nghị mơ hồ… dì Sáu nhíu mày…

-“ Việc gì ở cái thành phố này chứ?”

Nhật Ái mạnh dạn hơn…

-“ Việc gì cũng được, dù có phải bán máu, bán nội tạng, bán mạng sống, bán cả thân này!”

Dì Sáu giật mình, nhìn con bé u mê trước mặt… nó không còn tỉnh trí cho những hy vọng mong manh nữa rồi…

-“ Con gái, sao nói thế chứ?”

Nhật Ái buông tay dì Sáu, bật cười nhạt nhẽo…

-“ Con không thể nghĩ khác hơn, đời là thế…”

Dì Sáu nhìn theo dáng đi thất thểu của con bé Nhật Ái xinh xắn… nghe nó rao…

-“ Có ai mua tôi không, có ai mua tôi không?”

Ôi, con bé khùng rồi à, dì Sáu bước nhanh đến… nhưng ông Bình bảo vệ gọi dì thật lớn…

-“ Thằng Trọng nhà bà vừa vào phòng cấp cứu kìa!”

Dì Sáu vội buông chổi chạy ra sân trước… bỏ lại người con gái với sự vô vọng…

--

Tại Trung bước ra khỏi góc khuất… anh đứng chặn trước mặt động vật đáng ghét, và phán… giọng khẳng định cùng sự quả quyết…

-“ Tôi mua!”

Nhật Ái ngẩng nhìn… người đàn ông cao hơn cô cả cái đầu… to lớn đứng trước mặt cô… người đàn ông có khuôn mặt thiên thần… thiên thần ư… thiên thần đến cứu cô sao… Đấng Tối cao sai thiên thần đến cứu cô sao…

-“ Hahaha…” Cô bật cười lớn như điên dại…

-“ Okay!”

Nhật Ái buộc miệng… và không biết gì nữa…

Tại Trung đưa tay ra, đỡ lấy động vật đáng ghét khi nó ngã xuống… anh bế nó lên bước vào bệnh viện, nó nhỏ nhắn, nhẹ tênh, như con mèo mướp mới được sinh ra… thân thể nó mềm ấm trong vòng tay anh… trái tim anh khẽ rung nhẹ… những sợi tóc dài của nó cùng mùi hương gì đó thoảng qua trong gió nhẹ nhàng chui vào mũi anh, thấm vào phổi, vào từng hơi thở… tạo nên cảm giác… vương vấn… quyến luyến… anh nhìn… đôi mắt với hàng mi cong vút, cái mũi thon gọn nhưng không được cao, đôi môi có màu hồng nho nhỏ, da trắng má hồng… con gái Đà Lạt… người ta nói thế… anh đặt nó ở giường cấp cứu…

--

Tại Trung lùi lại quay đầu cất bước… anh cảm thấy khó chịu… lái xe thẳng về nhà, anh vào phòng… cởi bộ đồ, quăng vào sọt rác, bước vào phòng tắm, anh ngâm mình trong bồn… lần đầu tiên anh tắm bồn, mặc dù cái bồn tắm này đã có từ lâu…

Thiên Tú biết anh hai đã về, mặc dù ngồi trong phòng tranh, nhưng chỉ cần nghe tiếng động của cửa sập mạnh, anh hai là thế, lúc nào cũng tỏ vẻ không hài lòng trong mọi thứ, khó chịu như ông già, hơn cả bác Tư. Anh đang bất mãn điều gì, chẳng phải anh đã có mọi thứ ư… sự nghiệp, tiền tài, danh vọng, sở hữu sắc đẹp của thiên thần, đâu như anh, vậy mà anh hai còn khó chịu gì nữa, đòi hỏi gì nữa…

Anh khẽ xoay người nhìn qua cửa sổ, nhưng anh lại dừng mắt nơi kính, để tìm hình ảnh một con quỷ với bộ mặt gớm ghiếc… của anh… anh chỉ có bộ mặt gớm ghiếc… anh đưa tay lên, chạm vào những vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt mình, với cảm giác quá quen thuộc, nhưng nỗi đau lại như mới ngày nào… anh khẽ nhắm mắt lại với trái tim quặn thắt… “Mẹ”… anh thầm gọi trong ký ức… “ Mẹ ơi, con đáng ghét đến thế sao? Sao mẹ lại bỏ con chứ? Con đã làm lỗi gì để mẹ không tha thứ đến mức từ bỏ con?”

Thiên Tú đứng dậy bước về phòng ngủ… đóng cửa lại, khóa trái… anh tắt hết đèn trong phòng, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra khoảng đêm đen trước mặt… nơi đấy chỉ có gió, anh ngẩng nhìn lên bầu trời đêm… đêm nay không có gì cả ngoài một màu tối… không có đấy chứ, trên bầu trời rộng lớn đấy, vẫn có mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao lấp lánh, chỉ là… đứng ở một góc độ nào đó, thời gian nào đó mà anh không thấy được thôi…

Đến bây giờ sự lựa chọn của anh cũng khiến anh không hối hận, để từng đêm anh cứ đứng đây chờ mẹ về… không mẹ không biết nơi đây đâu… mẹ ở xa lắm, đâu biết anh nơi đây để đến tìm anh… anh cũng chẳng cần nữa, anh đâu còn nhỏ như lúc 8 tuổi đâu, bây giờ anh đã là đàn ông trưởng thành 28, nhiều người còn đã có gia đình và có hai ba đứa con rồi nữa kìa… con… gia đình… gia đình anh chỉ có anh hai, và anh với anh hai thì không thể có con được… phải cần có một động vật đáng ghét, nhưng đừng hòng nghĩ… anh hai không bao giờ nghĩ đến thứ động vật đáng ghét…

Thiên Tú bật cười nhẹ, đôi lúc anh thấy anh hai có những cái suy nghĩ thật buồn cười, thật trẻ con… là mẹ làm lỗi với anh hai thôi, sao anh hai lại lôi toàn thể phái nữ vào gộp chung vậy… trong nhà này người có bệnh mới là anh hai, người cần được chữa trị quan tâm lo lắng chăm sóc là anh hai chứ không phải anh, nhưng anh chỉ có thể nghĩ… anh hai vất vả nhiều, không nên đặt để ép buộc anh hai nữa…

Đêm đêm anh chỉ cầu nguyện một nguyện ước gởi đến Đấng Tối cao xa xa lắm và chính bản thân anh đôi lúc chẳng tin là có trên đời này, chỉ một nguyện ước… là mong anh hai hết bệnh… mong có người chữa trị cho anh hai… nguyện xin Đấng Tối Cao đem thiên thần đến… thiên thần… thiên thần của anh hai bị anh hai giết chết mất rồi… không, anh không tin có thiên thần, anh chỉ tin vào một tình yêu chân thật, vì thiên thần chỉ có thể là người bảo hộ, không thể yêu… yêu bằng một tình yêu giản dị chân thành…

Anh bước lại giường nằm xuống… đưa mắt nhìn lên trần… hình ảnh người con gái ấy lại hiện lên trước mặt… Em đang làm gì thế… tự dưng anh rất muốn gặp Em, nhưng biết nói sao với anh hai bây giờ, khi anh chưa đến ngày tái khám, tự dưng anh muốn đến bệnh viện khi ngày trước anh hai có lôi kéo cách nào anh cũng không thèm đến… anh bật cười nhẹ, giở trò con nít, bị đau bụng, nhức răng hay đau đầu à… được đấy, anh hai sẽ tin ngay, còn hơn là… nằm đây tưởng nhớ… với khuôn mặt này, anh chỉ có thể đứng xa xa nhìn Em, mà bao nhiêu đó cũng đã đủ… sao mãi đến bây giờ anh mới biết rung động vì một người con gái… anh nhắm mắt lại khi đã yên lòng… Em ở yên đó nhé, đừng chạy trốn anh… anh không thể đuổi theo Em đâu…

--

Tại Trung rời phòng tắm, anh ra ngoài khi đã mất ba giờ đồng hồ ngâm mình… anh thấy nhà tắt hết đèn, là anh biết em trai mình đã ngủ, nó kỳ lạ, tối phải mở đèn chứ, nhưng nó nói không cần thiết, tiết kiệm, nó học cách tiết kiệm giết chết đôi mắt anh từng chút một, mà chẳng hiểu sao nó lại thích nhìn bóng đêm, anh đi qua phòng tranh, tò mò anh mở cửa bước vào… anh khựng lại, chỉ mới một ngày, mọi thứ thay đổi hẳn.

Phòng tranh gọn gàng, sạch sẽ, ánh mắt anh lướt theo những bức tranh trên tường, toàn hình ảnh của động vật đáng ghét mà lúc này anh vừa mới đề nghị giao dịch… treo ngay ngắn trình bày như phòng triển lãm… em trai… em yêu rồi à… anh dừng lại với bức chính diện… hình ảnh người con gái với đôi mắt với những điều muộn phiền, đôi mắt ngước nhìn anh khi anh xô nó ra làm nó té xuống đất…

Anh nhìn thẳng vào… khẳng định… đồ xấu xí… ai cho cô bước vào nhà tôi… thật nhìn không ưa chổ nào cả mà… bày đặt yếu đuối để mong thương hại ư, bày đặt ngây thơ để quyến rũ à? Bày đặt trong trắng để tự nâng cao mình sao? Tôi sẽ mua sự trong trắng của cô, mua sự mong manh của cô, mua sự yếu đuối của cô… tôi sẽ làm cho cô biết cô là động vật đáng ghét, dám xen vào tình cảm của anh em tôi… anh quay đi bước nhanh về phòng với lòng đầy sự khó chịu… lên kế hoạch…


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 9-10-2013 06:18 PM






Đã hai ngày trôi qua, Nhật Ái chẳng còn nhớ những gì xảy ra hôm đó nữa, cô khùng quá… mẹ đã tỉnh, và cảm thấy đỡ hơn, mẹ đang làm xạ trị, dì Sáu động viên những người quen từ thiện giúp cô trả tiền đợt đầu. Cô thầm cảm ơn Thượng Đế đáp ứng ước nguyện của cô, ban cho cô… tên thiên thần đâu rồi… cô bật cười một mình, hắn cũng khùng như cô nhỉ… nhớ lại hôm đấy cô cảm thấy thật tức cười mà…

Tại Trung dừng bước, nơi góc sân phía đông, cũng cái ghế đá đêm hôm ấy, động vật đáng ghét đang ngồi, vẫn tư thế bó gối, tì cằm lên gối, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt… nhưng cái cảm xúc lại khác hoàn toàn đêm hôm ấy, hôm nay động vật đáng ghét đang cười, rạng rỡ với ai đó, còn với anh, thật là xấu xí, đúng là “đồ xấu xí”phải… xấu xí cười tươi như gì nhỉ, người ta thường nói tươi như hoa Đà Lạt… Đà Lạt này nhiều hoa tươi rất đẹp, nhưng không có phần xấu xí trong đấy… phải, là thế… là thế, phải là thế…

Thiên Tú bước sau anh hai, anh giở trò con nít và anh hai tin nên mới đưa anh đến bệnh viện, anh cũng đã thấy “Em” trước mặt… Em mỉm cười dịu dàng, nụ cười như nắng ấm trong gió se lạnh của tháng 9… Đà Lạt có rất nhiều loại hoa đẹp, nhưng không có bông hoa nào có thể sánh bằng Em… mặc dù Em chỉ là một đóa hoa dại không tên, nhưng trong vườn hoa hồng rực rỡ đang khoe sắc, Em vẫn là bông hoa tuyệt đẹp nhất, giá trị nhất…

Anh nhìn qua anh hai… anh hai đang nghĩ gì? Mặc dù anh không thấy toàn bộ khuôn mặt anh hai, nhưng anh vẫn thấy được nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt anh hai… anh hai cười ư… không từ lúc năm anh lên 8, anh không bao giờ thấy anh hai cười nữa… không bao giờ… trái tim anh khẽ se thắt… chẳng lẽ… Em… anh hai… anh… không thể nào… anh ghét cái mối tình tay ba trên phim ảnh, trong sách… đầy ủy mị, cay đắng… vậy mà nó vẫn cứ diễn ra… không, anh sẽ không vướng vào nó, những gì anh hai thích, anh sẵn sàng không giành lấy, chỉ vì anh biết anh hai là người cần có hơn anh…

-“ Thiên Tú!”

Tiếng Tại Trung gọi, Thiên Tú bước lên bằng Tại Trung…

-“ Chuyện gì anh hai!”

Tại Trung bước đi…

-“ Sắp đến sinh nhật em rồi đó!”

Thiên Tú bước theo ngạc nhiên nhưng vẫn hỏi:

-“ Thì sao anh?”

-“ Em muốn quà gì để anh chuẩn bị?”

Thiên Tú bật cười nhẹ… bước lên trước…

-“ Năm nào anh cũng hỏi em như thế, và năm nào em cũng sẽ nói một câu này, tùy anh, vì những món quà anh tặng thật đều đúng ý em thích!”

Thiên Tú kéo cái nón của áo khoác trùm lấy đầu, gài khẩu trang lớn bịt lấy khuôn mặt, yên tâm bước thẳng vào bệnh viện như mọi lần… Tại Trung dừng bước nhìn về phía xấu xí… quà sinh nhật cho em trai… anh nhìn em trai bước đi đằng trước, dáng nó không còn thất thểu như mọi khi, nó cười, nó thay đổi vì cái đồ xấu xí… anh sẽ cho em biết đó là thứ xấu xí đáng ghét trên đời này… tại vì… anh thật lòng thương em hơn tất cả mọi thứ đó em trai ạ…

Nhật Ái vội đứng lên… hình như cô vừa mới thấy cái dáng cao lớn quen quen… cô bước nhanh vào bệnh viện… không một ai… quen quen cả… cô về phòng mẹ. Sáng cô đi làm, đến chiều cũng đi làm, là cô vào đây ngủ nghỉ, vì nhà cô xa bệnh viện, xa chổ làm nên từ lúc mẹ vào đây cô ít về nhà, chỉ về lấy đồ cần thiết… cô đi ra ngoài khi đã 10h tối, đi đánh răng rồi đi ngủ…

Nhật Ái tay cầm bàn chải, tay cầm ly nhựa, khắn vắt trên vai, quần sắn ống cao ống thấp bước về toilet công cộng…

Tại Trung dừng bước khi anh đã tìm ra đồ xấu xí… trời, anh khẽ giật mình khi thấy điệu bộ của xấu xí trước mặt… âm… âm… âm… không biết âm biết bao nhiêu điểm… chưa từng thấy ai xấu như xấu xí… bê bối như xấu xí… anh chợt nghĩ… hình như Việt Nam có câu: “ Ghét của nào trời trao của đó”… thì phải...

Anh thở ra, may quá, anh thấy nó xấu xí thôi, chứ chưa thấy thật ghét nó, thì chắc chắn anh không bị dính vào kiếp trời trao của đó cho anh… ừ, mà anh có phải là người Việt đâu, mà tin vào mấy chuyện đó, thần gì thì cũng phải nên biết đâu là dân ta để mà tự trị chứ…

Nhật Ái khựng bước… ngẩng nhìn… thiên thần trước mặt, cái cảm giác vui mừng xuất hiện trong lòng cô, nhưng chẳng bao lâu. Nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện… đôi mắt chỉ có sự tối tăm lạnh lùng, không giống một đôi mắt của thiên thần… không, cô vội xua đi ý nghĩ điên khùng của hôm qua… theo cô được biết thiên thần là thực thể siêu nhiên, cũng có thể hóa thân… nhưng hắn, sao cô không thấy như thế, khi hắn đang đứng chình ình trước mặt cô, đang nhìn cô bằng sự khó chịu, như không bằng lòng, tức cười bây giờ là hắn đang đứng chặn đường đi của cô, chứ cô có chặn đường của hắn đâu mà hắn tỏ vẻ khó chịu, hơn nữa hôm nay cô có đụng phải hắn đâu…

-“ Số điện thoại của đồ…”

Nhật Ái tròn mắt, hắn vừa buông câu gì thế? Cô như nghe không rõ mặc dù tự dưng cô thông minh lại hiểu rõ… hắn muốn gọi cô là gì? Đồ gì chứ…? Nhưng không nên tự tin mình thông minh quá…

Tại Trung đổi lại:

-“ Số điện thoại của cô, tôi sẽ gọi cho cô khi tôi rảnh!”

-“ Để làm gì, anh muốn hẹn hò với tôi à, chưa từng thấy ai thẳng tính như anh!”

Nhật Ái buộc miệng…

Tại Trung nhìn xấu xí trước mặt… đầy tự tin hơn xấu xí…

-“ Hẹn hò? Cô không biết soi gương à? Chẳng phải chúng ta có giao dịch sao, bàn chuyện hợp đồng!”

Nhật Ái chợt nhớ, cô bật cười…

-“ Đồ điên!”

Nhật Ái bước qua một bên rồi bước đi, nhưng đã bị Tại Trung nắm lấy cánh tay kéo lại, chỉ cần một động tác, anh giữ xấu xí đứng yên trước mặt anh…

-“ Xin lỗi tôi ngay lập tức!”

Nhật Ái cảm thấy đau khi hắn mất lịch sự mạnh bạo với cô… cô vùng ra…

-“ Là anh chặn đường tôi và còn buông lời khùng điên, bảo sao tôi không nghĩ như thế!”

Nhật Ái bước đi nghe phía sau mình:

-“ Chỉ cần cô bước quá ba bước chân thì cô sẽ biết chữ hối hận viết như thế nào đấy!”

Nhật Ái khựng lại, không hiểu sao cô lại có cảm giác như thật với những gì hắn cảnh cáo, nghe hắn tiếp:

-“ Ngày mai ai trả tiền thuốc cho mẹ cô, còn ngày mốt, ngày kia, hay là cô cứ đợi tháng sau ông Bill đến đi nhé!”

Nhật Ái quay lại… sao hắn biết mọi chuyện của cô… cô thấy hắn bước đi, cô chạy theo khi hắn chân dài đi quá nhanh, vội níu hắn lại… hắn quay lại phủi tay cô ra khỏi người hắn…

Nhật Ái lắc đầu…

-“ Tôi không có điện thoại!”

Hắn nói:

-“ Tối mai đúng 7h hẹn gặp ở Đồi Cù!”

Rồi hắn đi mất.

Nhật Ái đứng lại nhìn theo dáng hắn đi nhanh ra ngoài. Cô quay vào… những lời rao điên khùng của cô vang lên trong đầu, cùng lời của hắn… “Tôi mua”… cô suy nghĩ miên man… hắn ra vào bệnh viện, vậy nhà hắn có người bệnh sao, hắn mua… nội tạng ư… được… tôi sẵn sàng bán… cô đang điên à… đang điên…

--

Bao giờ cũng thế, Thiên Tú cũng ra xe trước ngồi chờ anh hai, nhưng anh không thấy Em nữa, mà giờ này Em nên vào nghỉ là đúng rồi… anh nhìn khoảng không đen tối trước mặt, hôm nay bao nhiêu đó đối với anh là quá đủ, vừa đến thì nhìn thấy Em cười, Em giải quyết công việc xong rồi à, Em ở bệnh viện nhưng không mặc đồ bệnh nhân, vậy Em có người thân ở bệnh viện này à…

Về đến nhà Thiên Tú vào phòng vẽ liền… một bức họa với nụ cười của Em xuất hiện… anh về phòng rồi lên giường liền với giấc ngủ thật say…

Như mọi lần trước khi đi ngủ Tại Trung cũng đi một vòng kiểm tra, anh bước vào phòng vẽ… biết ngay mà… cái đồ xấu xí đang cười… anh đứng nhìn, trong nhà này chỉ có thể có một nụ cười duy nhất, đó là của em trai anh mà thôi… ngậm miệng lại cái đồ xấu xí kia…

--

7h tối tại Đồi Cù… trong một góc khuất của sân golf.

Nhật Ái ngước nhìn tên đàn ông trước mặt với những suy nghĩ khó chịu… hắn có biết là hắn cao hơn cô cả cái đầu không, vậy mà hắn còn đứng trên gờ dốc, khiến cô đứng nhìn hắn đến mỏi cả cổ, đồ mất lịch sự, thì ra thiên thần đầy khiếm khuyết, hắn không là thiên thần, hắn là gì nhỉ? Là… đồ đáng ghét, chảnh… cô chọn là: “đồ đáng ghét”…

Tại Trung nhìn thấy xấu xí nhỏ bé trước mặt… đôi mắt nó đen láy to tròn sáng rực trong đêm… mắt nó sáng chắc là nó thấy nhà giàu sáng mắt như người ta thường nói, biết chắc là hạng người như nó tiền là tất cả… anh bắt đầu…

-“ Hợp đồng đây, tối nay cô về đọc, nếu đồng ý sáng mai ký!”

Nhật Ái cầm hồ sơ trên tay hắn, và nghĩ… trời mua có cái nội tạng mà nhiều ý kiến ý cò thế này, cô lật ra xem sơ qua và hỏi…

-“ Anh cần mua gì? Thận hay gan? Chúng ta chỉ cần thương lượng tiền là xong thôi, cần gì cái hợp đồng chứ, tôi là người làm ăn uy tín!”

Tại Trung nghe xấu xí mở miệng ra là tiền thì đúng y như ý nghĩ của anh mà… mua thận hay gan, anh cần mấy thứ đó để làm gì, về nấu lẩu nhậu à hay nấu cháo ăn vì bệnh…

Nhật Ái khựng lại ngẩng lên…

-“ Anh… mua…”…

Nhật Ái không thể thốt nên lời…

Tại Trung biết xấu xí muốn nói gì nên đáp giọng hờ hững…

-“ Thế cô có gì đáng giá hơn cái trinh tiết, chẳng phải đời là thế sao?”

Nhật Ái như không tin vào những gì trước mắt… cái điều cô hình dung như trong phim đang xảy ra cho cô… hahaha… cô cười như điên dại, cô đang đọc kịch bản để đóng một phim tình cảm tâm lý xã hội… và cô xinh đẹp nên được chọn đóng vai chính… hahaha vai chính, tức nhiên có cát-xê cao hơn nhân vật phụ rồi, cô bực bội lấy lại bình tĩnh ngước lên thách thức dù cổ có mỏi đến cỡ nào…

-“ Anh trả bao nhiêu?”

Tại Trung lạnh lùng đáp thản nhiên…

-“ Bao nhiêu thì phải kiểm tra xem cô có đúng là còn trinh không?”

Vẫn thế Nhật Ái đáp tiếp:

-“ Nếu tôi đưa anh giấy kiểm tra bác sĩ mọi thứ như ý, anh phải trả theo yêu cầu của tôi đấy!”

-“ Okay!”

-“ Tôi cũng có vài điều kiện đấy!”

-“ Vậy cô nói đi!”

-“ Tôi còn phải suy nghĩ!”

-“ Cô không có quyền suy nghĩ!”

-“ Vô lý, chúng ta là những người lớn giao dịch, có quyền bình đẵng giữa hợp đồng!”

-“ Chính cô rao bán trước, tức cô cần người mua!”

Nhật Ái nghẹn lại nhưng cố gắng…

-“ Ở đâu ra cái điều kiện ngược đãi như thế?”

-“ Ở tôi!”

-“ Đồ đáng ghét!”

-“ Đồ đáng ghét này sẽ là người đàn ông đầu tiên của cô!”

Nhật Ái hét lên…

-“ Không bán!”

-“ Được thôi!”

Nhật Ái quăng sấp hồ sơ vào mặt đáng ghét với sự tức giận… những tờ giấy A4 bay tung tóe…

Tại Trung quay bước đi… trong đêm với ánh sáng trắng, khuôn mặt anh trở nên lạnh lẽo như trái tim anh… xấu xí sẽ phải trả giá cho ngày hôm nay…

Nhật Ái khụy xuống… thế là thế nào… từng hạt mưa rơi xuống, chỉ là những hạt mưa phùn nhưng thấm đẫm những dòng chữ trên những tờ giấy A4… cô run rẩy lượm lại từng tờ… để làm gì… không bán mà… không bán… dù có phải bán cho cả thiên hạ, cũng không bán cho hắn… đồ đáng ghét…

Nhật Ái bước thấp bước cao về bệnh viện… ngày mốt thôi, cô phải nộp tiền thuốc, khi kết quả từ hai hôm nay rất tốt, nên theo phác đồ điều trị… hahaha… cô cười khan cả cổ trong những hạt mưa rơi nhẹ theo gió… đời là thế… phim là thế… kịch bản là thế… số phần là thế… nên chấp nhận thế…

Để giữ lại bảo bối, chẳng phải cô đã sẵn lòng bỏ đi tất cả sao, dù cả mạng sống này… cái trinh tiết đó quan trọng hơn sự sống của bảo bối sao… không, cay đắng bắt đầu từ đây… mẹ ơi tha thứ cho con gái điên khùng ngu ngốc của mẹ, cho con viện một cái lý do dù cù lần hay xảo trá không thể chấp nhận được mẹ nhé…

--

12h đêm, Nhật Ái cầm bản hợp đồng đọc từng tờ một, những con chữ nhòe nhoẹt bởi nước mưa, chứ không bằng nước mắt… những ngôn từ thực tế phủ phàng như những ngọn phi tiêu nhỏ găm vào trái tim cô, trúng giữa tâm làm cô đau đớn nhưng lại khiến cô mạnh mẽ hơn để bước vào con đường tội lỗi… có gì đâu, cô ngước nhìn trời… thiên hạ này biết bao người đi làm gái đấy thôi… ai cười mặc họ cười… cô chỉ muốn nhìn thấy mẹ cười mà thôi…

12h đêm, Thiên Tú vẫn đứng lặng bên cửa sổ, vẫn nhìn ra vực thẳm… ba ngày nữa là sinh nhật anh, như mọi năm anh hai sẽ nấu một bữa ngon cho hai anh em, rồi hai người cùng uống đến khuya, nói chuyện công việc, vì trong đời của hai anh em chẳng có con gái xuất hiện để nói về con gái, còn năm nay thì sao… vẫn thế cũng là đủ đối với em rồi anh hai à… anh nên lo cho anh đi…

Chúng ta không thể cứ bên nhau như thế này suốt đời, em để lại khuôn mặt này không nghĩ là để lại gánh nặng cho anh hai, em muốn để lại khuôn mặt này để tìm mẹ mà thôi, em biết anh hai không tha thứ cho mẹ, nhưng em thì lại nghĩ khác, anh hai à, mẹ không cố ý đâu mà, em biết mẹ không cố ý gây ra tổn thương cho em đâu, mẹ có lý do đấy anh hai… nhưng anh hai chỉ nghĩ những gì anh hai muốn nghĩ mà thôi… hay là em đi làm thẩm mỹ vậy, để anh hai không cần phải lo cho em nữa… em đề nghị quà sinh nhật đó nhé anh hai…

12h đêm, Tại Trung ngồi lặng yên trong phòng ngủ đốt thuốc với những suy nghĩ mông lung… đồ xấu xí đó phải bán cho anh, mà không là ai khác… dám đòi điều kiện với anh… điều kiện gì, ngoài tiền ra còn tình ư… vô lý… tại sao anh phải mua tình, bắt anh lo cho nó suốt đời à, không có chuyện đó, xấu xí xứng đáng sao… lỗi của xấu xí là vì xấu xí thuộc loại động vật đáng ghét, bởi thế đừng mong cái tình nghĩa gì từ anh… còn nữa, anh phải chọn thứ tốt nhất cho em trai anh, và xấu xí chẳng phải là thứ tốt nhất… vậy mà em trai anh đã phải lòng, anh phải sớm cho nó nhìn thấy bộ mặt thật của xấu xí mà chỉ có mình anh nhìn ra, còn em trai anh thì không…

--

Hai ngày trôi qua, mẹ Nhật Ái hôm nay mệt quá khi ngưng điều trị… Nhật Ái đau lòng, cứ đứng nơi sân viên ngóng trông cái đồ đáng ghét với hồ sơ khám tổng quát trên tay… từ lúc cô quyết định, cô dẹp hết lòng tự tôn, tự trọng, nhắm mắt làm liều, đem theo sự điên khùng lao vào vực thẳm…

Tại Trung lái xe đến bệnh viện, đã đến lúc rồi… đúng như anh dự tính xấu xí đứng đó đợi anh… anh bước từng bước tự tin vào bản năng của mình… nhìn xấu xí nhỏ bé trước mặt… gương mặt nó hơi gầy, xanh xao… anh dừng lại trước mặt nó…
Nhật Ái thinh lặng cố gắng đưa tay ra, hồ sơ sức khỏe của cô… cô cố hạ giọng giữ vẻ bình tĩnh…

-“ Tôi có một điều kiện!”

Tại Trung gật đầu chờ đợi…

-“ Không được làm tôi tổn thương về mặt thể xác cũng như tinh thần!”

Nhật Ái quay đi sau cái gật đầu của đáng ghét… cô vô thức bước về phòng mẹ…



Tác giả: Bacham72    Thời gian: 11-10-2013 07:49 PM








28-9… hôm nay sinh nhật của Thiên Tú, cũng đúng vào ngày cuối tuần thứ bảy.

Tại Trung cho bác Tư nghỉ việc ngày hôm nay, anh đích thân xuống bếp làm tiệc cho em trai…

Thiên Tú thấy thế nên cũng phụ anh mình. Hai anh em chỉ một năm mới có một ngày cùng nhau làm việc, lúc nào cũng là sinh nhật của anh, còn anh hai thì không có sinh nhật, anh hai nói thế nên anh chẳng dám cãi…

7h tối món ăn được dọn ra, anh hai hát bài chúc sinh nhật, Thiên Tú thổi nến, cầu nguyện… chẳng hiểu sao anh lại có một nguyện ước khác mọi năm, chỉ mong được có Em chung vui… nhưng anh biết đó chỉ là ước nguyện…

Tại Trung nhìn em trai vui vẻ, em trai sẽ vui vẻ mãi nhé! Chỉ bao nhiêu đó đủ để anh gánh mọi vất vả trên vai này… cho em trai hạnh phúc… em trai chỉ nên nhớ những gì anh làm cho em trai cũng là muốn tốt cho em trai mà thôi…

9h tối cả hai bắt đầu cảm thấy lâng lâng… nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, thấy Thiên Tú vui, Tại Trung mở lời:

-“ Em thích quà gì?”

Thiên Tú nhìn anh hai bằng ánh mắt ngưỡng mộ yêu thương.

-“ Đã nói tùy anh mà!”

Tại Trung bật cười nhạt.

-“ Thật tùy anh không, đến bây giờ vẫn còn trẻ con à, em lớn rồi đấy, quà cũng phải khác đi!”

Thiên Tú kéo cái bánh kem đến bên mình.

-“ Để xem anh hai có làm bánh kem ngon hơn không?”

Tại Trung kéo cái bánh kem về phía mình.

-“ Suốt ngày như con nít ăn bánh kem vào ngày sinh nhật!”

Thiên Tú bật cười.

-“ Ngày sinh nhật không ăn bánh kem chứ ăn gì?”

-“ Ăn thứ bổ dưỡng tinh thần hơn đấy!”

Thiên Tú nhíu mày ngẩng nhìn anh hai khi nghe anh hai nói gì mà anh chẳng hiểu… Tại Trung nhìn em trai khẳng định…

-“ Anh gọi món lạ bên ngoài cho em rồi, quà sinh nhật, em hãy tận hưởng nhé!”

Vừa lúc đó có chuông cửa… Tại Trung đứng lên…

-“ Món ăn được giao đến rồi đấy!”

Thiên Tú đứng lên, bước vào góc khuất theo thói quen, nơi đây anh thấy toàn bộ cửa trước cùng phòng khách, nhưng không ai thấy anh cả… anh khẽ giật mình khi thấy cánh cửa mở toang… người con gái hôm nào nơi ghế đá đứng đó… Em… đến đây… làm gì… Em bước vào với khăn choàng cổ, gương mặt Em đỏ hồng, vì lạnh ư… đôi mắt Em đen láy với những muộn phiền không sức sống, không long lanh như mọi hôm… đôi môi nhỏ của Em có màu tim tím… Em đi thẳng vào nhà, chẳng nhìn chung quanh, chỉ hỏi nhỏ nhưng cũng đủ để anh nghe thấy…

-“ Phòng ngủ chứ?”

Thiên Tú chỉ thấy anh hai gật đầu rồi đưa người con gái về phòng của anh… anh hai đang làm gì thế? Từ trước đến giờ những việc anh hai làm rất kỳ quặc, không thể lường được, nhưng anh không dám có ý kiến, vì anh có tư cách gì để dạy bảo anh hai phải nuôi anh như thế nào. Cánh cửa phòng anh khép lại cùng anh hai, anh bước lên trước nhưng vừa thoáng thấy bóng dáng một con quỷ… anh chợt nhớ nên lùi lại đưa tay bịt lên mặt, quay đi… bước nhanh về phòng vẽ… nhốt mình.

Mọi thứ trở nên yên tĩnh đáng sợ quá, Thiên Tú bước qua lại trong phòng vẽ nhưng tâm lại để bên ngoài kia, chẳng hiểu sao anh cảm thấy mình nên cần biết những gì đang xảy ra khi mình cũng là một thành viên trong nhà này…

Thiên Tú rời phòng vẽ, bước về phía phòng ngủ của anh hai, cửa không khóa, anh bước vào… anh khựng bước trước khung kính điện được mở lên… phòng anh cùng anh hai thông nhau, bằng cửa nơi góc khuất và còn thông nhau bằng loại kính điện đặc biệt này…

Thiên Tú run rẩy bước tới… không tin vào mắt mình và đang cố tự bảo lòng mình như… chỉ là một đoạn phim tình cảm người lớn… thế thôi… ánh mắt anh chạm phải anh hai… đôi mắt anh hai chợt sâu thẳm đầy ma lực, đôi mắt của quỷ níu lấy anh bước tới… vô thức bước tới khiến anh không thể rời đi… anh thấy anh hai xoay người con gái đó lại, đối diện với anh… Em… đang làm gì thế… cái khăn tắm trên người Em rớt xuống bởi Em buông tay… tự nguyện ư… không… anh nhìn thấy được khuôn mặt Em run rẩy cùng toàn thân Em, đôi mắt Em nhắm lại… không muốn nhìn, không muốn chấp nhận chứ không phải đắm chìm trong sự hưởng thụ…

Vô thức Thiên Tú đưa mắt nhìn theo bàn tay anh hai đang lướt trên thân thể nguyên thủy của Em… qua ánh mắt anh hai đang nhìn anh, anh cảm nhận được làn da mịn màng của Em, thân thể Em ấm áp… anh cố thoát ra cái ma lực đấy… không… đừng… anh hai đừng làm thế… anh hai dừng lại đi… nhưng tất cả đều là phản ứng yếu ớt, mọi thứ bây giờ do anh hai làm chủ không đến lượt anh cùng Em phản đối...

Anh nắm chặt hai tay mình, nhưng lại vô thức buông ra, khi anh cảm nhận được bàn tay anh là bàn tay anh hai… đang chạm vào chổ sâu kín nhất của người con gái… những ngón tay lướt nhẹ, âm ấm, ươn ướt… trái tim anh đập liên hồi, đưa máu đẩy chạy khắp cơ thể cùng nồng độ của rượu khiến anh mạnh dạn hơn, anh buông thả theo bản năng đàn ông bộc phát tràn đầy năng lượng trong người anh…

Dù chỉ là đứng bên đây, xa Em, nhưng sao anh có thể cảm nhận được rõ ràng như thế này… cảm nhận bàn tay còn lại của anh đang chạm vào… nơi đầu tiên anh được sinh ra là gần gũi với nó… anh khẽ hé miệng ngậm lấy… cảm nhận mùi vị ngọt ngào… không thể dừng lại được… xin lỗi Em… anh không thể dừng lại… cái cảm nhận đầy mê hoặc từ thân thể Em, qua những gì anh hai đang làm với Em… hiện giờ…

--

Bên trong phòng ngủ của Thiên Tú, Tại Trung như con quỷ chẳng thể dừng lại hành động kỳ quặc của mình trước động vật đáng ghét… anh đang làm gì, đơn giản, tặng em trai món quà sinh nhật đặc biệt mà thôi… xin lỗi em trai nhé, anh đã lỡ hứa với nó không làm nó tổn thương, khi đây là lần đầu tiên của nó… và để cho em trai nhận, cho mọi việc tốt đẹp anh cũng phải bỏ chút công tạo nên món quà cho thật đẹp đẽ…

Anh ngẩng nhìn thẳng vào khung kính mà anh biết bên đó có thằng em trai đang đứng nhìn không thể rời đi… anh biết chắc, anh biết rõ nó còn hơn cả bản thân mình… bàn tay anh đang khám phá động vật đáng ghét mà từ lúc anh 10 tuổi không còn tiếp xúc nữa… anh thấy bình thường không cảm giác, và có chút khó chịu… anh muốn dừng lại ngay lập tức… nhưng không… âm thanh của đồ xấu xí khẽ thoát ra nho nhỏ từ cái miệng… khe khẽ… khe khẽ… kích thích bản năng đàn ông của anh, làm anh không thể dừng lại…

Âm thanh của gió trong mùa hè mát mẻ, của giọng cười ấm áp bởi mùa đông lạnh giá, của những chiếc lá xào xạc dưới chân khi thu về, của mưa tí tách rơi xuống trên mái hiên căn nhà tồi tàn, của những bông hoa khẽ chạm vào nhau đua nở khi xuân đến… khiến anh không thể dừng lại, và càng như muốn nghe rõ hơn, nhiều hơn mà thôi… anh muốn tìm lại cái cảm giác ngày thơ bé… những ngày trong lòng mẹ được mẹ ấm ủ yêu thương…

Anh vô thức tìm về cội nguồn, tìm hương vị ngọt ngào nuôi anh khôn lớn… nóng hổi, ấm áp… ươn ướt, trơn trượt, con đường trơn khiến anh cần một chổ vịn để có thể đứng vững, nhưng lại khiến anh nhào vào đấy… té ngã, cố gắng thoát ra, nhưng không thể, cứ lún sâu vào, đi sâu vào… không muốn dừng lại nữa…

--

Nhật Ái nhắm chặt mắt… cô cảm thấy xấu hổ chưa từng có… sau chuyện này chắc cô chẳng dám nhìn mặt ai nữa, mặc dù trước khi đến đây cô đã nốc ba ly rượu mạnh, nhưng nó chẳng khiến cô thấy mạnh mẽ chút nào… sai… sai… đừng bao giờ nghe lời thiên hạ… hắn đáng ghét chưa từng thấy, hắn bày ra những điều kiện để cho cô hiểu rõ chỉ là giao dịch…

Tự cởi… đây là lần đầu tiên cô tự cởi đồ trước mặt đàn ông, không sao, bởi những con số không trong chi phiếu… tự phòng ngừa… không sao, đây cũng là vì những con số không và quan trọng là vì bản thân của cô… tự ra về khi mọi chuyện chấm dứt… cũng là con số không, và cô cũng đâu rảnh để ở đó, cô còn phải về bệnh viện trông mẹ nữa chứ… sao cô không thể và cố xem như đây là đêm tân hôn đến sớm khi chưa có lễ cưới vậy thôi, hoặc chỉ là cuộc sống của những người hiện đại trẻ tuổi, ở cái tuổi 28 này, còn trinh đối với cô chẳng phải là kẻ thất bại hay sao…

Trời, cô viện đủ thứ lý do cho việc làm sai trái của mình… nhưng sao trong lòng cô vẫn còn cái cảm giác tức tưởi thế này, chỉ là giao dịch, đồng ý giao dịch của những người trưởng thành… có ai bảo ai ăn hiếp ai đâu mà tức tưởi… và cô đang phản bội lại sự tức tưởi của mình bởi bàn tay của đồ đáng ghét lướt trên thân thể cô… cô cảm nhận bàn tay đấy cũng đang run rẩy khám phá ư…

Thật cô chẳng biết, chỉ biết giờ đây cô vô thức theo bản năng của mình… hòa theo, cái cảm giác rạo rực của rượu bây giờ mới thấm vào cơ thể cô, vào máu cô sao… không cô đang cố viện cớ, vì rượu… vì rượu… nhưng thật không, bởi những ngón tay dài đấy đang chạm vào nơi nhạy cảm nhất của cô… bàn tay của kẻ xa lạ, nhưng sao cô lại không cảm thấy xa lạ chút nào… trái lại cô còn rùng mình…

Cảm nhận cánh cửa bí mật đang mở ra mà không cần câu thần chú đại loại như: “ Vừng ơi, mở ra ”… chẳng cần vừng viếc gì cả, chỉ cần những cử động nhẹ của những ngón tay hắn là cũng đủ khiến cô muốn đóng cũng không thể đóng… Áh… cô muốn hét lớn để thoát ra khỏi sự nhơ nhuốc… nhưng không cái âm thanh như cố phản đối đó chuyển thành âm thanh đồng tình, và còn như kích thích để hắn mạnh dạn hơn… không thể dừng lại, cô đã không thể chịu nổi nữa rồi… cô sẽ chết mất và cô buông thả, để bật ra những gì nãy giờ cố kìm nén trong lòng…

Tại Trung dừng tay, anh biết đã đến lúc rồi bởi những tín hiệu từ xấu xí phát ra, anh kéo cái khăn đen trên thành ghế, đưa lên bịt lấy mắt xấu xí khi đã có chủ đích…

Nhật Ái cảm nhận điều kiện thứ 7 đang xảy ra… cô không thể thấy gì mặc dù bây giờ cô có quyền muốn mở mắt hay không… cô chỉ có một thắc mắc duy nhất mà cô không suy nghĩ ra, để cô hỏi đáng ghét trong buổi tối qua hẹn giờ cho giao dịch, hắn chỉ đáp gọn… “ Sở thích”… cô cũng hình dung ra những sở thích kỳ quặc nơi con người… cô cảm nhận đôi môi hắn lướt trên vành tai cô…

-“ Nếu cô kéo khăn bịt mắt xuống, cô sẽ ân hận đấy!”

Cô thinh lặng đồng ý… Tại Trung bước lùi lại… anh nhường chổ cho em trai…

Thiên Tú ngập ngừng nhìn người con gái đứng trước mặt… nữa muốn nữa không dám… anh không thể tiếp tay cho anh hai làm chuyện xấu xa như thế này…

Tại Trung bực bội nhìn thằng em trai trước mặt mình, quà của nó, nó cứ mạnh dạn hưởng, nó ngại gì chứ, đúng là thằng nhóc cần anh chăm sóc suốt đời, anh bước đến kéo mạnh quần áo trên người nó đẩy nó bước tới… giữ lấy nó… anh nhìn nó với câu trong mắt: “ Có cần anh phụ em làm tiếp theo không…” Anh đưa tay xuống, nó vội né qua đẩy tay anh ra khỏi thân thể nó… nó không biết tiếp theo nên làm gì ư… anh đẩy mạnh nó đến trước…

Thiên Tú không ngờ anh hai lại có những hành động kỳ cục như thế… nhưng khi thân thể anh chạm vào thân thể Em, thì anh không còn kìm chế mình được nữa… xin lỗi Em nhé…

Tại Trung bước ra ghế bành trong phòng ngồi… thinh lặng… anh không rời đi, anh ngồi canh chừng thằng em trai nhát cáy của anh đang hưởng quà sinh nhật… anh hiểu nó nhất... chỉ có anh hiểu nó nhất… em trai ngại gì chứ, anh đã trả tiền sòng phẳng khi mua quà, hay em đang tiếc bởi trao đời trai tân vào tay xấu xí, cũng là sòng phẳng đấy chứ, hai tên nhóc còn nguyên đến với nhau, như thế sòng phẳng quá rồi còn gì… nhìn mặt hai người kìa, chẳng phải cả hai đều mãn nguyện, đều thích thú đấy sao… trái tim anh khẽ se thắt lại… nhưng không lâu anh lấy lại được sự bình tĩnh… anh đứng lên… khởi đầu chỉ như thế là đủ rồi… em trai nhé, nếu em thích anh sẽ mua quà này cho em tha hồ chơi… anh thiếu gì tiền, dư sức mua mọi thứ em muốn mà…

Thiên Tú chạy vào phòng tắm… cái cảm giác rạo rực chưa từng có trong đời… khiến anh cảm thấy thích thú… từ thân thể Em cho anh, từ nơi sâu kín đó anh nhận được sự thỏa mãn… Em tuyệt quá… anh yêu Em…

Tại Trung cũng rời phòng… anh về phòng mình… đứng trước tấm kính… nhìn qua bên kia… anh thấy đồ xấu xí khụy xuống đưa tay gỡ cái khăn đen bịt trên mặt… đôi mắt vô hồn của nó không nhìn vào đâu cả… vô thức mặc quần áo, chỉnh tề, gọn gàng… nó đưa tay vuốt mái tóc rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, không một cảm xúc như người ta thường nói, con gái sau lần đầu tiên sẽ khóc, vì một chút mắc cở, một chút tức tưởi, một chút hạnh phúc, không… không một cảm xúc nào trên khuôn mặt nó…

Anh bước ra cửa hé nhìn khi nó đã đi ra ngoài phòng khách… nó đi ra không quên quay lại đóng cửa nhà anh… anh bước qua cái cửa sổ… nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé khuất dần dưới con dốc, mặc dù trong đêm tối anh vẫn thấy từng cơn gió đến thổi mái tóc nó bay bay… mái tóc đen óng của nó có cái mùi gì đó rất lạ… bay theo gió luồn qua cửa kính xông thẳng vào mũi anh… đến phổi, đến từng hơi thở… anh buông mình xuống ghế bành… anh đang làm gì thế này…

Một đêm trôi qua không ngủ cho ba con người không ra người ở thế gian…


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 13-10-2013 01:23 AM






Nữa tháng trôi qua, nụ cười luôn nở trên môi Nhật Ái nhưng có ai biết đâu trong lòng cô đầy những gút mắc, cô biết sống giả dối bắt đầu từ cái đêm giao dịch đó… đêm cô trở thành đàn bà… từ gã đàn ông đáng ghét có gương mặt thiên thần… không, hắn là Satan, hắn mê hoặc cô, làm cô cảm thấy sự ngọt ngào của ân ái, không hề tổn thương như lời hắn hứa… và giờ đây hắn làm cho cô nhớ hắn da diết… đáng ghét không, sao cô hư đốn thế này, không có học thức thôi, đâu có nghĩa là không có sự giáo dục…

Nhật Ái bước ra sân viên, ngồi nơi quen thuộc, bó gối đưa mắt nhìn khoảng không cũng quen thuộc… tại sao cái cảm giác đó cứ theo cô suốt nữa tháng qua, giờ đây cô thấy lòng cô như thiếu gì đó, một món ăn tinh thần kỳ lạ mà cô vừa mới được nếm lần đầu tiên, chưa thể định được ngon đến cỡ nào… bây giờ cô đang muốn nếm lại… bằng sự bình tĩnh nhất để cảm nhận…

Không… tội lỗi quá… hắn đã kéo cô xuống Địa ngục, ban phát cho cô thứ xấu xa nhất của con người, sự nhục dục mà bao nhiêu con người yếu đuối không thể cưỡng lại được, sự cám dỗ của Satan… cô muốn hét lớn, cố vùng vẫy cố thoát ra… nhưng không được, cô chỉ biết ngậm miệng lại… giữ lấy sự hư đốn…

--

Thiên Tú dừng tay, hình dáng nguyên thủy của Em nằm e ấp trên giường mà anh đang tưởng tượng hình dung trong nữa tháng qua… tinh khiết, tuyệt đẹp… anh đưa tay phủ tấm vải trắng lên bức họa mà anh vừa mới họa, mặc cho màu chưa khô… anh bước ra, nhưng lại vội quay lại… anh giở tấm khăn trắng ra… cảm giác như anh đang gỡ xuống những mảnh vải trên thân thể thuần khiết của Em… không… anh đưa tay bịt lên khuôn mặt gớm ghiếc của mình…

Anh không thể đứng trước mặt Em, như anh hai, chính thức yêu Em… anh chỉ có thể đứng phía sau Em mà thôi… thế thì sao… đứng ở vị trí nào thì anh cũng biết Em cho anh sự ngọt ngào, món ăn tinh thần của anh hai dành cho anh trong ngày sinh nhật anh chưa nếm đủ, anh muốn một lần nữa, bằng sự tỉnh táo của mình, từ từ thưởng thức, không bất ngờ cùng rượu như đêm hôm đấy.

Anh quay đi… anh không biết nên đòi hỏi anh hai như thế nào nữa, vì chuyện này có phải là chuyện con nít đâu để bảo anh giở thói nhõng nhẽo… sao anh xấu xa như thế này… anh ngẩng nhìn mình trong gương, anh là quỷ… quỷ hiện hình và đang cố muốn làm trò điên dại với Em lần nữa… thật anh là con quỷ đáng khinh, đáng kinh tởm…

--

Tại Trung ngồi lặng yên trong phòng đốt thuốc, nữa tháng qua, khi về đến nhà là anh muốn một mình yên tĩnh… tự dưng anh không có giấc ngủ ngon, cứ nhắm mắt lại là anh thấy xấu xí nhìn anh với đôi mắt long lanh, có bao giờ anh thấy nó khóc đâu để mà anh có hình ảnh đó của nó, là do tự anh suy nghĩ ra mà thôi… anh đưa tay mình ra, vô thức như muốn chạm vào nơi sâu kín nhất… bàn tay lạnh của anh đang muốn tìm nơi ấm áp để sưởi ấm…

Anh vội rút tay về… không… anh đã nghĩ gì thế này… nếu thằng em trai nó muốn nữa, nó cứ nói với anh, sao nó không nói, như mọi lần anh mua về cho nó một món ăn gì đó, nó ăn vui vẻ, rồi nói: “ Chừng nào anh tiện đường thì mua món này cho em nữa nhé, em thích, ngon quá!”…

Nhưng không, nữa tháng qua, nó không nhắc đến món ăn trong tối sinh nhật, nó không thích ăn món đó à, rõ ràng anh thấy nó mãn nguyện mà, hay nó không dám ăn nữa, một món ăn nguy hiểm… tự dưng anh lên tiếng hỏi nó ư? Không thể nào… điều đó chỉ khiến cho anh biết, anh cũng đang cần ăn món ăn đó… không thứ động vật đáng ghét khiến anh kinh tởm, lánh xa…

Anh đưa tay ôm lấy đầu… cảm nhận con quỷ trong người anh đang hiện hữu… có gì xấu xa nhỉ… bản tính ham muốn là sinh lý bình thường… nhưng sao anh lại muốn đồ xấu xí mà không phải là một ai khác, tự dưng nữa tháng qua anh cảm nhận được làn da mềm mại ấm áp, mùi hương gì đó trên mái tóc nó khiến anh vương vấn… nơi sâu thẳm ấy anh chỉ có quyền đưa tay chạm vào, không thể dùng bản năng đàn ông khám phá… anh đứng bật dậy… không, đồ xấu xí không xứng đáng… đơn giản có vậy thôi…

--

Sáng, anh không đến công ty mà đến bệnh viện, nữa tháng lại trôi qua, em trai vẫn thinh lặng… em trai đáng ghét, anh biết rõ nó đang cần giải quyết sau khi biết mùi vị ân ái là thế nào… nhưng nó quyết không nói là không nói… để anh phải hạ mình trước cái đồ xấu xí… lần này anh có kinh nghiệm với bản hợp đồng nên anh soạn sẵn một bản khác… nhưng xấu xí không còn ở bệnh viện nữa.

Nhật Ái đã đưa mẹ về nhà, nữa tháng qua cô xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc mẹ, tháng 11 trời vẫn còn mưa, nhưng đã bớt, lại thấy lạnh hơn, năm nay có vẻ lạnh hơn mọi năm đây… mẹ chẳng buồn thắc mắc hỏi cô tiền đâu chữa cho mẹ… cô hối hận lắm… vì nghĩ mẹ biết mọi chuyện.

Bà Hai nhìn đứa con gái độc nhất của mình bằng nỗi buồn dấu tận đáy lòng… con gái của mẹ hư đốn rồi, nhưng cũng là tại vì mẹ khiến con gái trở nên như thế… mẹ không thể trách con gái… cái con đường này bà không muốn đi, nhưng nhìn thấy nó có vẻ vui vẻ thì bà cũng bớt lo lắng phần nào… con hy sinh đời con gái cho mẹ, làm mẹ không thể tha thứ cho mình, biết vậy mẹ đừng bệnh để còn khỏe để dạy bảo con, mẹ không thích thế…

Nhưng bây giờ mọi chuyện không như ý mẹ, nuôi con khôn lớn chỉ mong con có một tấm chồng đàng hoàng tử tế, cùng nương tựa vào nhau khi mẹ tuổi già gần đất xa trời, con gái quý nhất là gì… trinh tiết thể xác hay trinh tiết tâm hồn… đối với mẹ là tâm hồn, nhưng đối với thiên hạ thì có như thế không?

Không, con gái à, nhà ta nghèo, con lại mất đi thứ mà thiên hạ cho là giá trị nhất thì con làm gì có thể tìm được tấm chồng kha khá để nương tựa chứ. Bà lặng yên nhìn con gái với suy nghĩ mông lung, chiều chiều con gái cứ đứng ở cửa như đang ngóng trông ai đó khiến bà đau lòng hơn… con gái ơi, giao dịch thì chỉ là giao dịch, sao con lại để tình cảm trong đấy, người thiệt thòi chỉ có thể là con thôi, con gái biết không.

--

Nhật Ái khép cửa lại khi trời tối đêm về, cô cho mẹ ngủ sớm khi bây giờ mới chỉ 8h, cô ngồi lặng yên trong nhà đan khăn ấm, nhà cô thiếu gì khăn ấm, nhưng sao cô lại đan thế này… lại chọn màu xanh lam sẫm của đàn ông, dành cho đàn ông… đồ đáng ghét có nước da trắng hắn rất hợp với màu xanh này, màu xanh hải quân… cô buông tay, cô đang làm gì thế này…

Cô bực bội, nắm lấy dãi khăn lên quấn chặt vào cổ mình, một vòng, hai vòng, ba vòng… bốn vòng… vẫn còn dài… hắn đúng là đáng ghét mà, ai biểu hắn cao thế để bây giờ cô muốn tự giết chết mình cùng phải mất thời gian lâu như vậy… cô bực bội nhưng không dừng lại hành động điên rồ của mình…

Nhật Ái quay ra khi nghe tiếng gõ cửa, chỉ vài bước cô đi mở cửa… chợt khựng lại… trước mặt cô… là đồ đáng ghét… khuôn mặt cùng mái tóc hắn thấm những giọt nước mưa… cô nhìn ra ngoài, những hạt mưa lất phất rơi…

Tại Trung sau khi gõ cửa mới buông tay hối hận, anh tính quay về, nhưng lại không ngờ cánh cửa gỗ lại mở ra quá nhanh, quá dể dàng… anh khẽ bất ngờ, khi trước mặt anh, đồ xấu xí, trong bộ dạng y hệt con khùng quấn chặt cái khăn quanh cổ của nó… gương mặt trắng hồng của nó nổi bật trên nền màu xanh hải quân của khăn choàng, từ trước đến giờ, ở đất nước anh có lạnh cách mấy thì anh cũng chưa từng thấy ai quấn chặt cổ như muốn tự tử thế… nó đang tính tự tử à…

Vì chuyện gì nhỉ… vì anh ăn hiếp nó ư… là nó tự nguyện mà… nó đang đan khăn choàng cổ vì anh thấy hai cây đan lấp lánh dính trên đầu khăn… không phải khăn dành cho nó, bởi vì màu xanh, lại dài như thế… nó đan… cho anh ư… tự dưng thông minh để làm gì… biết đâu đó nó đan cho tên con trai nào đó thì sao…

Không… có thì cũng không cần phải dài như thế, chỉ có với chiều cao của anh… nó ngước nhìn anh, bây giờ anh mới biết thì ra nó có cái cổ cao, nhưng cao cách mấy thì cũng chỉ thấp hơn anh cả cái đầu, mua giày cho nó thì phải cao 15 cm thì cũng chưa đứng xứng với anh… tại sao anh lại nghĩ cái điều kỳ cục thế nhỉ…

-“ Chuyện gì?”

Giọng điệu lạnh lùng cùng câu hỏi sẵng của nó giúp anh thoát khỏi cái ý tưởng ngu muội, Tại Trung lấy lại được bình tĩnh…

-“ Chưa từng thấy ai mất lịch sự như cô, ít ra cũng phải mời khách vào nhà đã chứ!”

Nhật Ái bực mình nãy giờ khi cô chưa thể gỡ cái khăn ra khỏi cổ vì quá nhiều vòng, nên mới có giọng điệu cùng thái độ mất lịch sự… và cô vẫn giữ nguyên thái độ đó…

-“ Xin lỗi nhe, nhà nghèo hèn thấp bé không thể đón tiếp cái con người cao lớn kia!”

Tại Trung bực bội khi giọng điệu nó đầy sự châm chọc… đáp lại:

-“ Vậy cái nhà nghèo nàn thấp bé kia, có việc cho cô làm đấy!”

Anh quăng bản hợp đồng vào nó, rồi đưa tay lùa vào tóc khi nước mưa nãy giờ phủ đầy tóc anh bởi xấu xí bắt anh đứng dưới mưa…

Nhật Ái đưa tay chụp lấy theo quán tính, cô ngẩng nhìn người đàn ông trước mặt… cử chỉ của hắn cùng bàn tay với những ngón tay thon dài bất giác đập vào mắt cô, khiến cô khẽ rùng mình, cái cảm giác tối đấy hiện về… hắn… đang quyến rũ cô ư…

Tại Trung buông tay, trước mặt anh, người con gái có cái cổ cao trắng ngần ngước nhìn anh, khuôn mặt ấy như chờ đợi, cái cổ đầy sự mê hoặc khiến anh muốn cúi xuống cắn lấy… nó đang quyến rũ anh ư, anh lùi lại xoay người bước đi mất…

Nhật Ái vội bước tới sát ra cửa, cô đưa khăn choàng lên, vô thức nheo mắt lại đo với khoảng cách xa… hình như đủ rồi… cô đưa tay khép cửa lại… ngồi xuống cầm que đan, kết khăn lại… xong, cô đưa khăn lên nhìn… bất giác như muốn một lần nữa tự quấn vào cổ mình, giết chết mình… hắn đáng ghét…

Cô đặt tay lên bìa sơmi màu đen, hồ sơ giao dịch với quỷ, chỉ cần cô mở ra, Địa ngục sẽ hiện ra trước mắt, cùng tên quỷ có gương mặt thiên thần… đồ đáng ghét… anh biết rõ lúc đó tôi có cảm giác gì, để bây giờ anh đến thẳng nhà tôi, dụ dỗ, mê hoặc tôi…


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 13-10-2013 07:56 PM





Sau khi đưa bản hợp đồng mới, Tại Trung yên tâm đến công ty làm việc… Đã 3 ngày trôi qua, hôm nay là ngày thứ tư, nguyên cả ngày hôm nay anh cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của anh…

-“ Đồ xấu xí mà bày đặt làm chuyện cho người ta để ý…”

Anh buộc miệng…

-“ Trời…!”

Anh ngã người ra ghế bực bội… ai khiến anh thông minh học cách ăn nói như thế này ở đây chứ? Anh gần như quên mất cội nguồn của mình rồi, anh phải về Hàn Quốc một chuyến thôi, làm gì thì tính sau… mặc kệ em trai, nó lớn rồi, nó có thể tự lo, còn nó muốn về cùng anh thì về… mặc kệ chuyện của hai người… Anh ra xe, lái về nhà… anh vào thẳng phòng lấy valy xếp đồ vào…

Thiên Tú thấy anh hai vừa về là vào phòng liền có vẻ gấp gáp, nên anh mới bước theo, đứng nơi cửa anh thấy anh hai sắp xếp đồ vào valy… anh buộc miệng nói:

-“ Anh về Hàn Quốc à?”

Tại Trung nghe Thiên Tú hỏi tự dưng thấy bực mình…

-“ Nói chuyện với anh bằng tiếng Hàn đấy!”

Thiên Tú tròn mắt đáp:

-“ Vậy sao anh không nói câu đấy bằng tiếng Hàn!”

Tại Trung thinh lặng, Thiên Tú tiếp:

-“ Ngày trước em nói tiếng Hàn, anh bảo nhập gia tùy tục, bắt em bỏ hết thói quen cách sống của Hàn, bây giờ anh lại bắt em học lại à, anh về bao lâu?”

-“ Không biết!”

Thiên Tú bật cười… hiện giờ anh hai của anh y hệt trẻ con… rõ ràng từ lúc đặt chân đến đây cũng toàn nói tiếng Việt, bây giờ cũng thế, vậy mà lại bắt anh với đề nghị đột xuất kỳ cục vô dụng… anh biết anh hai rất mến nơi này… ở đây anh hai thấy ấm áp, mặc dù anh hai không nói ra…

Thiên Tú né qua một bên khi anh hai xông thẳng ra ngoài cùng cái valy to trên tay.

-“ Em tự chăm sóc cho mình đi nhé!”

Thiên Tú không tiễn anh hai ra cửa, anh chỉ đứng nhìn theo.

-“ Anh cũng nên giữ sức khỏe đấy!”

Ra gần đến cửa, Tại Trung quay lại hỏi:

-“ Em về không?”

Giọng điệu rủ rê… Thiên Tú bật cười nhẹ.

-“ Không, em không làm lỗi gì để mà trốn tránh cả!”

-“ Em đang nghĩ anh trốn tránh ư?”

-“ Không!”

Tại Trung quay đi…

-“ Vậy tùy em!”

Anh đưa tay mở cửa… khựng lại khi thấy… xấu xí đứng đó… anh ngạc nhiên…

--

Nhật Ái đã đứng trước cửa nhà đáng ghét đã lâu… cô ngập ngừng đang tranh đấu với chính bản thân mình, cô chỉ trông đợi vào duyên… 5 phút nữa, nếu cửa không mở, cô sẽ về kết thúc mọi chuyện, nhưng nếu mở, cô sẽ sẵn sàng lao vào Địa ngục cùng với quỷ… và cánh cửa mở ra… cô bất ngờ khi thấy đáng ghét với cái valy lớn trên tay… Không phải hắn đợi cô đến sao? Hắn đi đâu vậy? Hắn chọc ghẹo cô à? Thật hắn chọc ghẹo cô sao?

Tại Trung nhìn xấu xí đang đứng lặng ngước nhìn mình với những cảm xúc trong đáy mắt… tủi thân… cái cảm xúc đấy thì anh không thể nhầm lẫn, nó luôn hiện hữu trong con người anh… đột nhiên anh bị đẩy lùi lại khi xấu xí bước nhanh vào nhà, nó nhướng người đưa tay quàng qua vai anh kéo cổ anh xuống, anh chưa kịp nghĩ thì đôi môi nó đã chạm vào môi anh… anh bực bội đẩy nó ra…

Nhật Ái vội lùi lại vài bước khi đáng ghét đẩy cô ra… cô vừa làm gì thế này… thật hư đốn… cái cảm giác hụt hẫng bao quanh cô khiến cô bất động, không thể làm chủ nữa… tất cả là do cô tự ý rung động trước hắn, còn hắn không hề… Sao cô lại đặt tình cảm vào sự giao dịch chứ? Những gì mà cô từng cảm nhận thì chỉ có mình cô cảm nhận… cô bước lùi lại, với nỗi nghẹn ngào… không, cô không thể khóc… cho người ta thương hại mình, điều cô cần ở hắn không là sự thương hại… cô cúi đầu quay đi, với trái tim vừa tổn thương…

Tại Trung thấy xấu xí quay đi với đôi mắt long lanh thì anh không còn làm chủ được nữa, anh kéo mạnh tay xấu xí bước nhanh về phòng mình, chẳng thèm đóng cửa chính, cửa phòng… anh kéo nó đứng trước mặt anh, rồi anh ngồi xuống ghế bành, cố giữ bình tĩnh…

-“ Điều khoản thứ nhất!”

Nhật Ái cảm thấy phấn khích bởi đáng ghét trước mặt nhìn quả là đáng ghét… cô đưa tay lên tự cởi, thực hiện điều khoản thứ nhất…

Tại Trung ngắm nhìn xấu xí trước mặt, hôm nay anh phải mở to mắt nhìn xấu xí xấu đến cỡ nào… trái tim anh chợt rung lên… trước hình ảnh bằng xương bằng thịt, rõ ràng công nghệ 3D cũng không bao giờ có thể sánh bằng… không ở góc độ quay đẹp nhất, không phủ phấn trang điểm, toàn thân xấu xí… y hệt pho tượng ngọc không một tỳ vết… xấu đến anh không thể rời mắt từng chi tiết nhỏ… xấu đến nỗi anh đang đắm chìm trong đấy…

Cảm giác rạo rực trong lòng bộc phát khiến anh cố kìm chế… không, nó là của em trai anh… em trai đâu rồi, lại phải dọn món cho em à… anh đứng lên bất giác xoay xấu xí lại… anh không muốn chính diện, vì anh biết chắc mình không thể kìm lòng… anh cúi xuống… chạm môi vào cái cổ trắng ngần cao gầy đó mà lúc tối mấy hôm trước anh mới phát hiện… dùng răng cắn vào…

Âm thanh khe khẽ phát ra từ cái miệng nho nhỏ… ôi, cái âm thanh đầy ma lực đấy khiến anh không thể dừng… anh đưa cả hai tay lên, tìm kiếm sự ấm áp, mềm mại… mùi hương gì đó từ mái tóc của xấu xí lại bay xộc vào mũi anh… để hơi thở anh như nghẹn lại… bất giác anh mới chợt nhớ, sao lần này quên không bỏ đi điều kiện thứ 5 là không được chạm vào anh…

Tự dưng anh muốn biết bàn tay mềm mại nhỏ bé ấy chạm vào thân thể anh như thế nào, có đầy hứng khởi như anh hiện giờ đang dùng tay chạm vào nơi sâu kín nhất của xấu xí không… anh lại muốn té ngã vào đấy… trượt dốc… đưa từng ngón một vào con đường trơn trượt… khi anh biết chắc mình chỉ có quyền dùng bàn tay để khám phá nơi bí mật này…

Nhật Ái khẽ rùng mình khi đồ đáng ghét đang khám phá sâu vào cơ thể cô… hắn rất biết cách dẫn dắt cô lao vào Địa ngục, bằng những ngón tay thon dài của hắn… cô run rẩy như đón nhận, như đáp lại, như hùa theo hắn… những ngón tay càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cô cảm nhận thế nào là người khảy đàn cùng cây đàn tình ái… hắn đang dạo khúc lửa tình rực cháy qua dòng nhạc New Age…

Đánh thức mọi giác quan trong cơ thể cô… đưa cô phiêu du cùng gió, đắm chìm trong biển tình ngọt ngào, mở ra trước mắt cô một vùng đất huyền bí, ru cô vào giấc mộng du dương, không lo âu phiền muộn… hắn đang đốt cháy toàn thân cô, khiến cô bật ra tiếng ngâm nga theo nhịp đàn của hắn… và thật sự hắn chỉ muốn giết chết cô bằng sự dịu dàng của riêng bản thân hắn mà thôi…

Tại Trung vội rút tay về… anh đang làm gì thế này… anh với tay quơ vội cái khăn quàng cổ của nó khi anh không chuẩn bị trước… bịt mắt nó lại…

Tại Trung vội quay đi, bước nhanh ra khỏi phòng mình, đi ra sân viên… anh ngồi lặng lẽ trong góc sân, ngước mặt nhìn trời… bầu trời lấp lánh những vì sao… anh run rẩy thu mình lại trong bóng tối bởi những hình ảnh bên trong kia cứ hiện hữu lên trong tâm trí anh… em hài lòng chứ em trai… em trai cùng xấu xí… mãn nguyện bên nhau… chỉ cần có thế là đủ… là đủ… chợt anh cảm thấy lạnh quá… nhưng lại không muốn vào nhà vào lúc này…

Tại Trung cứ ngồi đấy cho thời gian qua đi… anh ngóng ra con đường dốc… đợi xấu xí ra về như điều kiện thứ 6… nghe tiếng động cửa, anh đứng lên… thấy xấu xí trên con dốc khuất dần… lặng lẽ… trái tim anh chợt rung nhẹ… anh bước vào nhà. Lững thững về phòng… khép cửa lại, anh khẽ nhắm mắt, hít thật sâu tìm mùi hương gì đó từ mái tóc dài đen mượt của xấu xí… còn vương lại trong phòng anh không… anh cảm thấy chút hụt hẫng… mở mắt…

Anh vội bước đến… cái khăn choàng cổ bằng len màu xanh hải quân nằm ngay ngắn trên thành ghế bành… bất giác anh bước tới… run rẩy chạm vào… từng sợi len mượt như nhung cảm giác mịn màng từ lòng bàn tay anh truyền vào trái tim anh… ấm áp… anh cầm lên, vô thức quàng vào cổ mình… nhưng chưa kịp thì cánh cửa phòng anh bật mở…

Thiên Tú bước vào… lấy khăn len trên tay Tại Trung rồi mỉm cười với gương mặt của quỷ…

-“ Đẹp không anh hai? Nhật Ái đan cho em đấy!”

Rồi Thiên Tú quay đi cất bước, cánh cửa phòng khép lại… bất giác Tại Trung nhìn theo với sự nuối tiếc… anh bước nhanh vào phòng tắm… xả nước hết cỡ… cảm thấy trái tim khẽ nhói lên…

--

Thiên Tú cầm cái khăn len về phòng… quăng vào góc xó… anh biết Em đan khăn đấy cho anh hai chứ không phải cho anh… Em đáng ghét… mà cũng chẳng thể trách được Em… ba chúng ta đang làm gì thế này, à không, phải nói như thế này: anh hai và anh đang làm gì Em thế này… trong mọi chuyện Em không là người có lỗi… chỉ có tội… ai biểu Em nghèo, Em cần tiền… anh hai cũng không có lỗi, chỉ có tội vì quá thương em trai, còn người đầy tội lỗi thì chính là anh đây…

Thiên Tú bước ra đứng trước gương… anh đúng là con quỷ mà, anh bước lại góc xó lượm lấy khăn len quàng vào cổ… mỉm cười… Em cũng mãn nguyện hạnh phúc sung sướng bên anh mà đúng không… anh chẳng thể nào quên được miệng em mím lại ngâm nga… “ Em thích” thật ngọt ngào được thốt ra từ trái tim Em… là Em thích anh… đúng không… không phải anh hai… không phải anh hai… anh hai ghét động vật đáng ghét, trong số đó có Em… có Em đấy… nhưng anh thì không, anh cần Em… anh thật sự rất cần Em…


Tác giả: iloveseungho    Thời gian: 13-10-2013 09:32 PM
Ghiền quá Au ơi, e đọc một lượt hết 7 chap lun rồi.
Hot scene đúng là hok đến nỗi đen tối, chỉ cỡ T hoặc là M thoy. Nhưng e thấy Au cứ cho nó đen tối hết cỡ lun đi, đen thui thùi lùi lun như vậy thì mới hiểu hết đc cảm giác đau khổ của Tại Trung, mới hiểu được hết những khát khao, dục vọng của ba con người cô đơn đó.
Lót dép chờ chap sau của Au. ^^
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 16-10-2013 07:13 PM
iloveseungho gửi lúc 13-10-2013 21:32
Ghiền quá Au ơi, e đọc một lượt hết 7 chap lun rồi.
Hot scene đúng là hok đến nỗi  ...

Ah! Túm được em ở đây, kakaka *cười gian đầy ý đồ*

Cảm ơn em đã theo fic, và có góp ý cho Au biết, để Au dễ quyết định sửa lại phần rat của mình ^^.

Hiện tại tính cách của 3 nhân vật không thể đen tối hơn nữa, hì. Nên Au chỉ dừng ở mức độ như thế thôi, đây là fic tình cảm nhẹ nhàng của tuổi nhân vật có cái đầu 30 nhưng thể xác lại là 17. Họ đang trưởng thành khi ở bên nhau, cả 3 có những khao khát về một cuộc sống hạnh phúc, nhưng riêng Tại Trung và Thiên Tú thì có thêm sự cô đơn khi bị bỏ rơi, điều 2 con người đó đang tìm kiếm ở Nhật Ái là thứ tình cảm của tình thân yêu nhiều hơn là tình cảm của tình yêu nam nữ. Họ không có *dục vọng*, nhưng có *nhục dục*.

Và câu chuyện này của Au thuộc dạng First Time chứ không là PWP, hihi…

Cảm ơn em đã hiểu hết 2/3 ý nghĩa mà Au muốn nói ^^

Au đang suy nghĩ mình có nên viết Extra hay không đây, haha…

Bây giờ đến phần ý đồ nhé ^^. Cho ss hỏi poster *Lời hứa 10 năm* em làm sao mà hình mịn quá vậy? Ss đang tự học PTS, không biết như thế gọi là gì nên không tìm trên mạng để học được, giúp ss nhé! Cảm ơn em, hihi… tiện ss mượn nơi đây luôn!


Gởi đến toàn bộ độc giả cùng 2 mod lời cáo lỗi chân thành! Au quyết định sửa lại phần Rat theo quy định, cũng như theo sự nhìn nhận chung của tất cả các độc giả, từ rat MA xuống rat M. Cũng là lỗi của Au *khác người*. Chân thành cảm ơn, mong độc giả bỏ qua lỗi này và vẫn ủng hộ fic đến cuối. Thân ái !!!
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 16-10-2013 07:25 PM





Đêm chủ nhật, chợ Đà Lạt đông người, Tại Trung lững thững đi dạo bộ hòa cùng đám đông nhưng anh lại nổi bậc bởi chiều cao của mình, nơi đất nước có những con người nhỏ bé nhưng nghị lực không nhỏ bé chút nào… lâu rồi anh mới tìm đến chốn ồn ào, náo nhiệt…

Anh kéo cái cổ áo lên cao một chút, rồi kéo cái nón lưỡi trai sụp xuống, khi không muốn có ai đó chú ý đến mình, làm phiền mình… anh bất chợt dừng lại, khi thấy phía xa kia, một gian hàng bán len, xấu xí đứng đó… anh bước qua một bên, nơi đây anh nhìn thấy rõ xấu xí đang chọn những cuộc len màu…

-“ Tôi không thích màu đấy!”

Bất giác anh buộc miệng lầm bầm khi thấy xấu xí đang cầm những cuộc len có màu xanh lá…

-“ Thật tôi không thích màu đấy mà, xấu xí chọn màu khác đi…”

Anh quay đi… vô duyên, ai đan cho anh mà anh nói… nhưng không bao lâu, anh quay lại, thấy xấu xí lại đang cầm màu xanh thiên thanh, anh lại lầm bầm…

-“ Tôi không thích màu xanh nữa, ít ra xấu xí cũng nên để cho tôi khác hẳn với nó chứ…”

Bất giác anh mỉm cười khi thấy xấu xí buông màu xanh xuống cầm lên màu khác…

-“ Ừ được đấy, màu hạt dẻ tôi không thích cho lắm nhưng tạm cũng được, có còn hơn không…”

Ôi, anh lại học cách nói gì thế… anh quay đi…

-“ Tôi thiếu gì tiền, muốn mua gì mà không được, cần gì xấu xí đan cho tôi, xấu xí đan xấu hoắc… Trời…”

Lần này thì anh hét lên khi không hiểu anh đã học cách nói gì thế ở nơi này, anh đi nhanh về xe…

--

Nhật Ái chọn màu len mới để đan bao tay cho đồ đáng ghét… hắn có thích màu hạt dẻ không? Ừ mà sao cô lại chọn màu này mà không chọn màu cùng khăn quàng cổ, cho đúng tông, tự dưng cô cảm thấy cho hắn làm cây thông chắc là đẹp lắm, bởi hắn cao mà lại… ôi, dáng hắn cao, ý nghĩ hắn cũng cao, tiền của hắn cũng cao, sự ngạo mạn của hắn cũng cao…

Và chính vì hắn cao nên cô chợt thấy… phía trước mặt… không thể nhầm lẫn dù là sau lưng… hắn… đáng ghét đang đi phía trước mặt, cô vội chạy theo, muốn gọi hắn. Mấy hôm trước, cô đã trao đổi cho hắn tên mình, nhưng hắn vẫn thinh lặng không cho cô biết tên hắn là gì, nên bây giờ chỉ còn một cách là chạy theo bằng hết sức mình thôi…

Tại Trung khẽ khựng lại khi thấy có ai đó sau lưng níu lấy mình… anh quay lại, thì ra là xấu xí… phùng má thở dốc như muốn nói nhưng chưa kịp lấy hơi, anh đứng đợi chỉ được một câu ngắn gọn cụt lủn…

-“ Đi đâu vậy?”

Tại Trung khó chịu, bởi giọng điệu mất lịch sự của xấu xí…

-“ Hỏi chi!”

Anh ngang tàng đáp lại không thua kém bằng sự thông minh học hỏi nhanh của mình…

Nhật Ái quay bước đi, tự dưng cô cảm thấy đau đau nhói lòng khi hắn như người xa lạ… cô chợt nhớ đến điều thứ 8: gặp nhau trên đường chỉ nên là hai người xa lạ… xa lạ ư… đúng là đàn ông đáng ghét như nhau, lúc ân ái với người ta thì làm đủ trò, nhưng thỏa mãn xong rồi thì coi như hết, chẳng có gì xảy ra nữa, ai kêu cô ngu ngốc lại đặt tình cảm vào sự giao dịch làm gì… bài học đấy…

Chẳng phải tối đó hỏi tên hắn, hắn cũng không thèm trả lời sao… phải xa lạ… xa lạ chung đủ tiền, không quịt thì đã là tốt lắm rồi, còn mong gì nữa… cái bản hợp đồng miệng hắn nói ký kết, nhưng bao giờ hắn kẹp tờ chi phiếu trong đấy trước, tức nhiên điều luật tự hắn đặt ra, nhưng có gì thì cũng chẳng liên quan đến hắn… bởi thế đến cái tên hắn, hắn cũng không muốn cho cô biết là vậy…

Tại Trung nhìn thấy xấu xí cúi gầm mặt cất bước lầm lũi một mình, hòa vào đám đông… dáng xấu xí nhỏ bé mất hút trong đám người… anh vô thức đưa tay ra… xấu xí tên gì nhỉ, hình như mấy hôm trước em trai anh mới gọi, mà sao anh không nhớ… đã xấu xí rồi còn đáng ghét, nói tên cho em trai biết chứ không nói cho anh nghe… mà xấu xí có lỗi gì trong chuyện này, không xấu xí không có lỗi, xấu xí chỉ có tội, một cái tội nhỏ là vì xấu xí nghèo, cần tiền của anh, còn cái tội lớn đó là xấu xí thuộc loại động vật đáng ghét… mặc kệ xấu xí, động vật đáng ghét mà anh ghét nhất trên đời…

--

Tại Trung lái xe về nhà… anh cho xe chạy chậm lại bởi xấu xí đang đi bộ trên con đường phía trước… nhà xấu xí xa như vậy, xấu xí đi bộ đến bao giờ mới đến, hôm nay xấu xí không đến nhà anh à… đến để làm gì, hôm nay anh không có tâm trạng dọn món cho em trai, không thèm khám phá xấu xí… vì xấu xí đáng ghét… không tặng khăn choàng cổ cho anh… trời… anh đang nghĩ gì thế này… từ lúc xấu xí xuất hiện… anh chẳng khác nào tên khùng, anh nhấn ga cho xe chạy nhanh về nhà…

Nhật Ái nhìn theo chiếc xe trước mặt… cô cảm thấy nhói nhói lòng, mắt cay cay… cô biết chiếc xe màu xám đấy là của đáng ghét, có mấy ai có chiếc xe đẹp nơi thành phố Đà Lạt nhỏ bé này đâu… nhỏ bé nhưng nếu cô đi bộ về nhà như thế này cũng đủ rả cặp giò… vậy mà hắn… không cho cô quá giang một đoạn, rõ ràng con đường về nhà cô cũng đi ngang qua nhà hắn chỉ khác một cua nhỏ, đến ngã ba đấy hắn cho cô xuống cũng được vậy… hắn đáng ghét quả là đáng ghét… sao cô cứ nghĩ đến hắn nhỉ… từ khi đáng ghét xuất hiện, lòng cô chợt dậy sóng…

--

Thiên Tú vẫn như mọi ngày, đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài khi đêm về… thành phố Đà lạt về đêm đẹp lắm, nhưng anh chưa bao giờ tận mắt thấy… tự dưng anh ước ao được nắm tay Em đi dạo con đường bên Hồ Xuân Hương… anh là người thành phố này bao năm qua, nhưng lại không hề biết rõ cái thành phố này bằng mắt thấy, chỉ bằng tai nghe… muốn cùng Em ra bờ hồ Than Thở… cái tên nghe hay nhỉ… ngồi đó bên Em, nghe Em than thở về cuộc sống khó khăn của mình, rồi đưa Em đến Thung Lũng Tình Yêu, nơi đó cùng Em mắt trong mắt trao nụ hôn tình yêu ngọt ngào…

Anh bật cười… ôi, cái thành phố lãng mạn này tự dưng thật đẹp trong anh… dạo chợ hoa, tặng cho Em những bông hồng đỏ thắm, dắt Em đến quán cà phê Thủy Tạ, nhâm nhi ly cà phê nóng hổi ấm lòng, chụm đầu xì xào với nhau, hay chở Em trên chiếc xe đạp đôi, Em ngồi phía sau ăn gian không chịu đạp… khiến anh hụt hơi, rồi Em cười thích thú… tất cả tất cả… chỉ có trong suy nghĩ của anh… tự dưng anh muốn làm cùng Em ngay bây giờ…

--

Tại Trung vào thẳng phòng khóa chặt cửa… anh lên giường nằm… đưa mắt nhìn lên trần… phải chi lúc nãy đừng đối đáp với xấu xí như thế thì biết đâu bây giờ anh cùng xấu xí đi dạo chưa về nhà sớm như thế này rồi… không, anh biết rõ thành phố này như lòng bàn tay thì anh cần gì có người đi theo hướng dẫn… nhất là đi cùng động vật đáng ghét… nhưng có người bạn đi dạo trò chuyện vớ vẩn cũng là một thú vui…

Đà Lạt này nhiều thứ lãng mạn lắm nhưng không dành cho anh, chỉ dành cho những đôi, những cặp yêu nhau, còn anh chẳng yêu ai cả thì lấy gì có đôi, có cặp, anh chẳng cần phải yêu ai, vì có ai thèm yêu anh đâu, tốt hơn hết cứ tự yêu bản thân mình, khỏi rắc rối… anh xoay người… tự dưng muốn đi cùng xấu xí, chơi đạp vịt nơi Hồ Xuân Hương, rồi con vịt tự dưng chìm nghỉm, xấu xí la oai oái gọi anh cứu… anh bật cười khi hình dung ra điều đó, để anh được bế xấu xí vào lòng như cái ngày nào đó… xấu xí nhẹ tênh, mong manh mềm mại như con mèo mướp, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh… xấu xí quả là xấu xí…

--

Nhật Ái về đến nhà muốn hụt hơi, cứ như là đi chơi với bồ quanh một vòng vậy… phải như thế thì chẳng có gì để tiếc… nhưng cô chẳng có bồ, chẳng có người yêu để tay trong tay tung tăng như bọn con gái nơi này, cô cảm thấy ghen tị với bọn nó, 28 tuổi đầu chưa từng có bạn trai, chưa hôn nhau dưới con dốc nơi Thung Lũng Tình Yêu, chưa đạp xe đôi quanh Hồ Xuân Hương, hay chơi đạp vịt giữa hồ, thuyền bị lật cô chơi vơi giữa dòng nước khi thật lòng cô không biết bơi, cái trò anh hùng cứu mỹ nhân trên phim sao cô khoái quá, mà chẳng thể xuất hiện trong đời cô…

Cô chợt quay đi… khùng chưa từng thấy, bây giờ cô 28 chứ có phải 18 đâu mà thèm những trò lãng mạn, rồi khi chiều về cùng bồ ngồi nơi hồ Than Thở, thở than về công việc của mình… quên đi, đừng có mơ, với đáng ghét là như thế đấy…


Tác giả: iloveseungho    Thời gian: 16-10-2013 07:37 PM
Bacham72 gửi lúc 16-10-2013 19:13
Ah! Túm được em ở đây, kakaka *cười gian đầy ý đồ*

Cảm ơn em đã theo fic, và c ...

em cũng đang tự mày mò thoy ss àh. cũng hok rành nhiều thứ. ^^
nếu ss dùng CS5 trở xuống thì cài Neat image, làm mịn ảnh và giảm nhiễu. con bạn e nó đồn xài cái đấy tốt, e cũng hok bik rõ vì e xài CS6 (hok cài neat image dc) nên e dùng Topaz DeNoise, giảm nhiễu, nhược điểm của nó là làm mịn toàn bộ bức ảnh chứ hok làm từng chi tiết đc. neat image chỉ làm mịn phần được chọn thoy.
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 16-10-2013 07:47 PM





Một tháng trôi qua, Nhật Ái đi làm lại… làm gì? Thì cũng là công việc cha truyền con nối thôi… hằng ngày từ sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời chưa thức giấc, cô như mẹ lặng lẽ quét từng chiếc lá, giấy, cát, bụi… làm cho thành phố mộng mơ này thật đẹp, thật sạch… mấy ai biết đến những con người như mẹ và cô… giờ này họ đang say giấc nồng, vùi mình trong chăn nệm ấm áp… hắn đang làm gì nhỉ… ngủ ư, một mình hay với ai đó… tự dưng sao cô lại nhớ đến đáng ghét làm gì thế này…

Một tháng nay cô như giận, không thèm đến, tại sao hắn cứ bắt cô đến mà không phải là hắn đến với cô… mà cũng đúng thôi, người cần tiền là cô… hiện tại cô không cần tiền của hắn, vậy cô cần gì ở hắn, hắn chẳng có thứ gì để cho cô ngoài tiền… cô lại tiếp tục công việc, xong thì cô được về nhà nghỉ, còn những người đang ngủ say thì lại phải mất nguyên cả ngày để làm việc, vậy tính ra họ cực khổ hơn cô đấy chứ…

Trong đó có đáng ghét… khổ ư, hắn làm gì mà khổ… nhà cao cửa rộng, cách ăn mặc của hắn, tiền hắn trả cho cô thì cũng biết hắn giàu có lắm… thế thì đừng hòng mơ, tìm chồng kha khá cũng đã khó với cô rồi…

Chồng… chồng là gì? Có phải để cùng nhau chia sẻ lúc khó khăn không? Tức cười, chia sẻ tiền bạc thì còn được, có ai ngu đến mức chia sẻ khó khăn với nhau đâu… mà cô cần gì chồng, cô cần mẹ… cô chỉ thích được chăm sóc cho người cô yêu thương nhất, đó là mẹ… chẳng phải cô đã từng thấy những người xung quanh mình sao, chồng rồi con, tốt thì không nói, không tốt thì chỉ có một mình mình ngậm đắng nuốt cay…

Mà trong cái xóm nghèo nàn của cô, chẳng thấy ai tốt phước cả… như chị Hoa bên nhà, mỗi khi anh Tuấn chồng chị nhậu vào xỉn là lo ó đánh đập chị, cô ghét lắm, đôi lúc xúi chị bỏ đi cho rồi, nhưng chị chỉ trả lời buồn cười rằng… “Bỏ được thì còn gì để nói!”… Sao không bỏ được, như cô là cô bỏ được liền, thứ đàn ông không biết yêu thương phụ nữ, trân trọng phụ nữ… chị lại trả lời buồn cười: “Sao em biết ảnh không yêu thương chị!” Bây giờ cô mới hiểu yêu thương đối với chị là như thế nào, còn trân trọng ư, chị trả lời: “ Chị cũng không ra gì để mà ảnh trân trọng!” Ý chị nói thế là gì, bây giờ cô cũng hiểu…

Phải, cô không ra gì, trong mắt hắn cô cũng chỉ thuộc loại gái thôi, để hắn không trân trọng đúng không… đã bảo chỉ là giao dịch, không được đặt tình cảm vào đấy cơ mà, nhưng sao cô lại nhớ hắn thế này… nhớ gương mặt hắn lạnh lùng, lúc nào cũng hếch lên trời, hắn nhìn gì ở trên đấy, cô chợt nhớ đôi môi của hắn… lần đó chỉ là cái chạm bên ngoài, nhưng từ đôi môi cô, cô cảm nhận được đôi môi hắn cũng có chút ấm áp… mềm mại…

Cô cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng khi nhớ đến lúc hắn xô cô ra… như khẳng định, đừng mong gì… thứ tình yêu chân thật… cô bậm môi lại… được thôi… mọi thứ sẽ như ý hắn… không thèm đồ đáng ghét cao ngạo…

--

Thiên Tú ngồi trong phòng tranh mà không thể vẽ được bức nào, dù một tháng trôi qua, nỗi nhớ về người con gái nhỏ bé ngập tràn trong lòng… lúc nào anh cũng tự hỏi với mình: " Sao Em không đến, Em không nhớ anh à, như anh đang nhớ Em sao? ” Em xấu xa… biết anh yêu thương Em, nên Em làm giá…

Giá trị của Em thì chỉ có mình anh biết, còn anh hai chỉ định giá Em bằng những đồng tiền, mà anh hai ngoài động vật đáng ghét ra, anh hai ghét tiền, hễ ai nói đến tiền là mất điểm ngay trong lòng anh hai, mà Em phạm phải hai điều đó, thảo nào anh hai không thèm mua quà cho anh nữa… anh đi tìm Em được không?

Chưa bao giờ anh cảm thấy mình vô dụng như bây giờ… chính khuôn mặt này cản bước đường của anh, nhưng đến giờ anh vẫn không thấy hối hận cho sự lựa chọn của mình, thật lòng mà nói, anh vẫn thích giữ lại khuôn mặt này, để tìm một tình yêu chân thật, nếu như thấy anh trong bộ dạng này, có làm Em kinh hãi không… chắc là có, sống với nó bao lâu nay, đôi lúc anh nhìn anh còn cảm thấy gớm ghiếc nữa kia mà… anh mâu thuẫn quá, Em có hiểu cho anh không?

Anh muốn nói với Em thật nhiều, những điều mà anh chất chứa trong lòng từ bấy lâu nay, tự dưng muốn cùng Em chia sẻ, bên Em anh cảm thấy ấm áp gần gũi, thân thương, không còn là thứ tình yêu nam nữ nữa, mà còn có cái tình cảm thân thuộc gia đình… sao anh lại vội khẳng định như thế nhỉ, anh bên Em bao lâu mà dám khẳng định như thế? Nhưng thật… đó là cảm nhận trong lòng anh bây giờ… Nhật Ái… anh nhớ Em… rất nhớ Em…

--

Tại Trung xoay cái ghế làm việc ra ngoài, nhìn thành phố Đà Lạt buổi sáng đầy sương… mờ mờ ảo ảo… xấu xí đang làm gì vậy không biết… không biết cũng như không thấy rõ bởi đám không khí như có như không trước mặt, một tháng qua, anh không thấy xấu xí, tự dưng thắc mắc trong lòng… hay xấu xí bị bệnh, bệnh gì mà một tháng chưa khỏi, xấu xí giờ giàu có rồi, bởi tiền anh trả cho xấu xí, anh chơi sang mà, nên xấu xí không thèm làm việc nữa đúng không, xấu xí có tiền có biết ăn chơi hư hỏng không?

Tối tối xấu xí có đến Bar-club để hùa cùng đám choai choai thấy gì lạ lẫm cũng học đòi chơi bời không, nhảy nhót… xấu xí mà nhảy nhót chắc là tức cười lắm nhỉ, bé tí như hạt đậu… anh ngã đầu ra ghế nhắm mắt lại… sao dạo này anh cảm thấy mệt mỏi quá, công việc vẫn thế mà, nhưng anh như không có sức sống… anh muốn nghỉ ngơi, nằm lặng yên trong lòng xấu xí… xấu xí vuốt nhẹ mái tóc anh, ù ơ ru anh ngủ…

Tại Trung mở mắt bật ngồi thẳng lại… anh vừa thiếp đi và mơ một giấc mơ hoang đường… anh bước vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo… nhìn mình trong gương… thẳng vào mắt mình… không thể thế được… anh giơ tay lên, nhưng vội dừng lại… tại sao anh lại làm mình tổn thương vì xấu xí có thêm tội đáng ghét nhỉ…

Anh ra ngoài lại ngồi vào bàn làm việc… nhưng chẳng được bao lâu, anh lại nhìn qua cái điện thoại… chờ đợi, rõ ràng xấu xí có số của anh, mặc dù xấu xí không có điện thoại, nhưng bây giờ xấu xí có tiền mua mà, chẳng lẽ xấu xí bắt anh mua điện thoại cho xấu xí hay sao… xấu xí mất lịch sự, không biết làm ăn, ít ra cũng nên gọi hỏi thăm khách hàng chứ, hay là xấu xí chẳng còn muốn giao dịch… hay là xấu xí có khách hàng khác tốt hơn… anh đứng lên… xấu xí mà có người khác thì xấu xí sẽ biết tay anh…

Anh đi ra ngoài… mua điện thoại cho xấu xí… không phải để xấu xí làm người lịch sự, hay dạy xấu xí cách làm ăn mà là để quản lý xấu xí… anh thông minh tự nhận… không từ chối dù chỉ là những suy nghĩ phản bội lại chính mình…


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 18-10-2013 02:20 AM




Nhật Ái hôm nay không phải làm ca chiều, nhưng phải làm ca đêm. Từ hôm mẹ bệnh, Nhật Ái không cho mẹ làm gì cả, dù mẹ đã khỏe, mẹ thì không quen ngồi không, thế là đôi co mãi, cả hai quyết định ngày ngày mẹ qua nhà trẻ chị Duyên phụ việc lặt vặt, bác sĩ cũng khuyên nên cho mẹ hoạt động nhẹ, cần nhất là phải thoải mái tinh thần, vì thế mặc dù cô rất nhớ hắn nhưng cũng phải kìm lòng vì mẹ…

Cô ngồi đan bao tay cho hắn, không biết bàn tay hắn to cỡ này không nhỉ, hắn có nắm tay cô đâu, hắn chỉ… tự dưng cô thấy rạo rực… không nghĩ… không nghĩ nữa, ma quỷ đang cám dỗ cô bằng sự nhục dục… cô đứng lên nhìn đồng hồ… 5h chiều, gió lớn cùng những đám mây đen. Bây giờ chẳng thể nói thời tiết ra sao cả… thất thường… thường thì 7h tối mẹ mới về, cô đi nấu cơm… xong thì cô đi tắm… tắm xong thì cũng là lúc gần 7h, trời mưa lớn quá, như có bão vậy… gió hắt vào nên cô đóng cửa, thì chị Hoa chạy ngang qua nói với vào:

-“ Mẹ em nói em đừng đợi, mẹ ở bên chị Duyên chừng nào tạnh mưa mới về!”

Rồi chị Hoa chạy mất, bỏ cả tiếng:

- “ Dạ!” Của cô… cũng chẳng phải lo, có chị Duyên lo cho mẹ cô rất yên tâm…

Nhật Ái khép hờ cửa, lại ngồi vào bàn đan bao tay… khi chưa đói, dù gì hôm nay cô phải làm ca đêm, nên ăn muộn một chút cho đỡ đói khi đi làm, nghe tiếng động cô nhìn ra cửa…

-“ Mẹ…”

Nhưng cô vội ngưng lại bởi không phải mẹ mà là đồ đáng ghét… đáng ghét đứng trước cửa lặng yên nhìn cô với những giọt nước mưa phủ đầy tóc, đầy khuôn mặt… cô nghĩ… đi đâu đây vậy trời…

Tại Trung đang làm cái chuyện gì chẳng biết, nhưng anh làm đại, đem điện thoại đến cho xấu xí… xem nó kìa, mất lịch sự chưa chỉ biết ngồi đó giương mắt nhìn anh bị mắc mưa, còn có câu châm chọc trong mắt nữa kìa…

Nhật Ái đứng lên, cô đành nói:

-“ Có chuyện gì à, anh vào nhà đi!”

Tại Trung nghe xấu xí nói anh mạnh dạn bước vào, nhưng… *cum* cái đầu anh va vào sà ngang cửa cùng tiếng cười của nó… giòn tan… anh bực bội, nó còn phán thêm một câu…

-“ Đáng đời!”

Tại Trung đứng đối diện với xấu xí, khi anh đã bước vào trong nhà…

-“ Mất lịch sự! Ít ra cô cũng phải nhắc chừng tôi chứ?”

Nhật Ái nín cười khi thấy đáng ghét có vẻ đau thật…

-“ Ai kêu anh lúc nào cũng ngước mặt lên trời, vậy mà cũng không thấy!”

Tại Trung thấy xấu xí ngang nhiên nắm tay anh kéo anh ngồi xuống, cái ghế thấp nhỏ, trời… như vầy anh ngồi dưới đất còn sướng hơn… cùng tiếng nói của xấu xí…

-“ Đau lắm à? Xoa dầu nhé!”

Tại Trung lắc đầu…

-“ Không sao, lát đi bác sĩ!”

Nhật Ái bật cười nhẹ…

-“ Có vậy cũng đòi đi bác sĩ!”

-“ Cô nói thế nghĩa là gì, sức khỏe phải tự giữ chứ, cô bảo đòi là sao, tôi không phải là đứa trẻ mà để đòi hỏi gì đó đâu nhé!”

Tự dưng anh buộc miệng. Nhật Ái khẽ nhíu mày…

-“ Có chuyện gì?”

Tại Trung đặt lên bàn túi giấy…

-“ Cho cô đó!”

Nhật Ái kéo túi giấy lại bên mình, mở ra xem… cô lấy cái hộp ra… là điện thoại, cô ngẩng nhìn…

-“ Sao cho tôi cái này?”

-“ Thích cho thì cho!”

Tại Trung thẳng thắn…

-“ Tôi có bạn đâu mà bảo dùng điện thoại, tôi không dùng!”

-“ Thời buổi này không có điện thoại bên cạnh, lỡ như có chuyện gì…”

Nhật Ái chặn lời Tại Trung…

-“ Sao anh ác vậy, trù ẻo người ta gặp chuyện, chứ không phải muốn quản lý tôi sao?”

Tại Trung khẽ giật mình khi xấu xí nói trúng… người ta có câu gì nhỉ… à, trúng tim đen…

-“ Có gì với nhau để bảo quản lý!”

Anh chống chế… Nhật Ái bỏ hộp điện thoại vào túi giấy…

-“ Cảm ơn, tôi không cần!”

-“ Vì không có bạn à?”

Nhất Ái lặng nhìn đáng ghét… sao hắn biết cô nghĩ gì nhỉ, thế sao hắn không đáp ứng cô luôn ngay đi…

Tại Trung lấy điện thoại ra… thao tác, xong lưu số cùng tên anh… anh chợt nhớ… nên ghi vào hai chữ “Thiên Tú”, rồi đưa cho xấu xí… xấu xí cầm lên… nhìn vào… anh thấy nụ cười khẽ vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh… không xấu xí quả là xấu xí…

-“ Tên anh đẹp nhỉ?”

Tự dưng nghe câu đó Tại Trung cảm thấy bực bội… lại nghe xấu xí hỏi…

-“ Tôi không biết sử dụng cho lắm, nhưng tôi sẽ học, tôi cũng không dốt lắm đâu nhe, ừ mà muốn lưu thêm số nữa thì phải làm sao?”

Nhật Ái chỉ muốn cùng với đáng ghét trò chuyện nên cô viện cớ, còn cầu thêm cho trời đừng dứt mưa…

-“ Sao lúc nãy cô nói không có bạn?”

Nhật Ái nghe giọng điệu khó chịu thì cô cũng cảm thấy khó chịu…

-“ Tôi không có bạn nhưng tôi có khách hàng!”

Cô đáp trả…

Tại Trung càng khó chịu hơn nhưng kìm chế… thì ra xấu xí cũng không vừa nhỉ thì anh nghe…

-“ Tôi là tôi hiền lành lắm, nhưng ai đó đối sao với tôi thì tôi đáp lại như thế thôi, là lễ đãi khách đó mà!”

Trời, xấu xí đang viện cớ đổ hết tội cho anh… Tại Trung quay đi…

-“ Cô bảo mình không dốt mà, tự học đi!”

Nhật Ái đặt điện thoại xuống bàn…

-“ Nhưng hiện tại tôi chỉ có mình anh thôi!”

Nhật Ái buộc miệng, Tại Trung cũng quay lại khi nghe câu đấy… bất ngờ trong khoảng khắc cả hai chạm mắt nhau… Nhật Ái bối rối đứng lên…

-“ Ăn cơm chưa?”

-“ Hỏi ai vậy?”

-“ Có ai đâu mà còn hỏi!”

-“ Ai cũng có tên!”

Cả hai đối đáp đúng lễ đáp trả cho nhau… Nhật Ái hạ giọng…

-“ Anh ăn cơm chưa hả anh Thiên Tú?”

Tại Trung ngước nhìn với trái tim khẽ se thắt… xấu xí gọi em trai anh bằng giọng ngọt ngào…

-“ Chưa!”

Anh bực bội với cả chính bản thân mình… Nhật Ái xụ mặt xuống đi vào trong lầm bầm gì đó… anh nhìn theo… tự dưng bực bội với nó, là anh cho nó tên em trai mà, nó đâu có lỗi gì…

Anh ngồi nhìn nó đi qua đi lại chóng cả mặt bởi căn nhà bé tí, xấu xí đang dọn cơm cho anh… anh nhìn vào… một bữa cơm đơn giản, chợt… anh nhớ đến ngày bé của mình… xấu xí ngồi đối diện với anh…

-“ Mời anh Thiên Tú!”

Xấu xí hạ giọng đúng lễ, anh bực bội cầm chén của mình lên khi phải làm người lịch sự và vì… em trai à, ăn xong rồi anh về báo cáo cho em biết xấu xí nấu ăn dỡ tệ như thế nào nhé… và anh ăn…

Nhật Ái ngạc nhiên… thì ra đáng ghét cũng dễ nuôi quá nhỉ, hay hắn thật sự đói… hắn không khách sáo, là vì điều gì… Cả hai thinh lặng ăn cơm, ăn xong cô dọn dẹp, ngoài trời vẫn mưa to gió lớn, nhưng hắn muốn về thì là về thôi, dù gì hắn cũng đi xe hơi mà, nhưng lái xe dưới trời mưa mịt mù như thế này là nguy hiểm lắm… Nhật Ái tìm chuyện nói:

-“ Ngon không?”

-“ Không ngon!”

-“ Không ngon sao ăn hết cơm nhà tôi vậy?”

-“ Tức cười tôi đói!”

-“ Sao đói?”

-“ Từ sáng đến giờ mắc làm việc quên ăn bữa trưa!”

Nhật Ái cúi xuống mỉm cười một mình… giỏi viện cớ… cô lấy rổ đan ra, đặt lên bàn…

Tại Trung nhìn thấy len màu hạt dẻ… anh hỏi:

-“ Suốt ngày thấy đan len, không có việc làm à?”

Nhật Ái ngẩng lên nhíu mày…

-“ Ai nói, cái này là chán không có gì chơi, mới làm thêm thôi, xòe tay ra!”

Nhật Ái lên giọng, Tại Trung ngạc nhiên… Nhật Ái chồm qua bàn nắm lấy tay Tại Trung đặt lên bàn… cầm hai cây đan lên… Tại Trung rút vội tay về… Nhật Ái bật cười…

-“ Anh làm gì vậy? Nghĩ tôi trả thù anh à?”

Nhật Ái ra hiệu…

Tại Trung đặt tay lên bàn nhìn với sự phòng hờ… Nhật Ái lại bật cười, cầm cây đan áp vào tay Tại Trung lấy số đo và nói:

-“ Tôi đan bao tay cho anh, chẳng biết để làm gì, trời Đà Lạt có lạnh đến nỗi cần bao tay đâu nhỉ?”

Nhưng cô vẫn lấy số đo. Cô nhìn bàn tay trắng muốt của hắn với những ngón tay thon dài, trời đàn ông con trai gì mà bàn tay như con gái… cái bàn tay đáng ghét y hệt chủ của nó khiến cô phấn khích, phản bội lại sự nết na của mình… tự dưng cô cảm thấy rạo rực…

Tại Trung nhìn bàn tay của xấu xí… xấu xí quá, những ngón tay nhỏ mềm mại uyển chuyển khi cầm cây đan nhích qua lại, khiến anh cảm thấy máu trong người nóng lên, đốt cháy khắp cơ thể… nếu như bàn tay ấy chạm vào anh… thân thể anh, thì như thế nào nhỉ… cái cảm giác rạo rực xâm chiếm lấy anh, cả hai đều rút tay về trong tiếng nói:

-“ Xong rồi!”

Âm điệu run rẩy của Nhật Ái…

-“ Đợi một lát nhé, nhanh lắm!”

Nhật Ái bối rối lấy bao tay đang đan dở dang ra, hai bàn tay cô thoăn thoắt cùng que đan nhịp nhàng lên xuống…

Tại Trung nhìn ra ngoài trời mưa… anh muốn ngồi đợi khi xấu xí bảo nhanh lắm... là vì… anh thật sự muốn bao tay này xấu xí dành tặng cho anh, mà không phải là em trai. Nhìn gương mặt xấu xí trước mặt cúi xuống, cái mũi nho nhỏ cùng đôi gò má ửng hồng… xấu xí bao nhiêu tuổi nhỉ… hai mươi mấy… chẳng lẽ hỏi xấu xí, nhưng anh không thể đoán, có lúc xấu xí như con nít, có lúc lại chững chạc, có lúc rất già đời… xấu xí thật xấu xí… dám cả gan quyến rũ anh… thứ động vật anh ghét nhất trên đời, không biết tự lượng sức mình…

-“ Cô ở đây một mình à?”

Tại Trung lên tiếng phá tan sự im lặng đáng sợ… Nhật Ái đáp không ngẩng lên…

-“ Tôi ở với mẹ, còn anh, ở một mình à?”

-“ Ừ…”

Tại Trung ngập ngừng… Nhật Ái tiếp:

-“ Ba má anh chị em anh đâu? Họ không ở chung với anh à?”

-“ Họ ở Hàn Quốc!” Anh dối…

Nhật Ái ngẩng lên…

-“ Thế anh không phải là người Việt à?”

-“ Tôi giống lắm sao?”

Nhật Ái cười nhẹ…

-“ Không giống lắm, nhưng cách anh ăn nói thì rất giống!”

-“ Tôi làm việc ở đây lâu rồi?”

-“ Vậy hôm đó anh tính về Hàn Quốc à?”

-“ Ừ!”

-“ Ở Hàn Quốc có nhiều cảnh đẹp hơn ở đây nhỉ?”

-“ Không biết!”

-“ Tại sao không biết?”

-“ Mỗi người nhìn khác nhau!”

-“ Nhưng ai mà không yêu quê hương của mình, tôi rất yêu mảnh đất Đà Lạt này, mặc dù tôi không sinh ra ở đây, mẹ và tôi đến đây ở lúc tôi lên 10, ở đây không khí trong lành, thoáng đãng, khung cảnh thơ mộng lãng mạn, anh có bạn gái bên Hàn Quốc không, đại loại như vợ đính hôn đấy?”

-“ Không!”

Nhật Ái bật cười nhẹ… Tại Trung hỏi:

-“ Sao cô cười?”

Nhật Ái lắc đầu…

-“ Không, tôi thấy những người ngoại quốc qua đây làm việc họ thường có vợ ở nhà, nhưng vì để… chẳng phải chúng ta cũng như thế sao?”

Nhật Ái ngập ngừng… Tại Trung quay đi…

-“ Tôi chưa có nghĩ đến việc lập gia đình!”

-“ Chắc tại anh kén chọn quá chứ gì?”

Nhật Ái ngẩng lên…

-“ Xong rồi, thử xem có vừa không?”

Nhật Ái đưa bao tay ra… Tại Trung vô thức đút tay vào… vừa vặn…

-“ Tôi giỏi không?”

Nhật Ái vui mừng buộc miệng… Tại Trung đứng lên…

-“ Có vậy cũng bảo giỏi hay không?”

Rồi anh đi ra cửa, mặc cho trời vẫn còn mưa, ra xe… anh lái xe về nhà với đôi bao tay màu hạt dẻ… có còn hơn không… bất giác anh thấy mình vừa cười qua kính chiếu hậu trong xe…

Nhật Ái nhìn theo… mất lịch sự, chẳng cám ơn gì hết trơn… cô mỉm cười quay vào đóng chặt cửa… đi ngủ, vào phòng cô cầm cái điện thoại màu hồng trên tay… cô đã từng sử dụng điện thoại đấy chứ, nhưng vì cái điện thoại cùi bắp của cô cứ trở chứng nên cô không thèm xài nữa, mà đáng ghét làm như cô còn tuổi teen mua cho cô điện thoại màu hồng… cô lăn qua lăn lại không tài nào chợt mắt… thế thì sao có thể đi làm ca đêm nhỉ…

--

Vừa về đến nhà là Tại Trung vào phòng liền… anh khóa cửa phòng, tắt đèn lên giường trùm chăn… như đang làm chuyện lén lút vậy… như đứa trẻ dấu món ăn ngon để dành tối khuya ăn một mình khỏi sợ bị mẹ thấy… anh bấm số xấu xí… chờ đợi…

Nhật Ái giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại reo to… trời hắn chỉnh chi to thế này, cô có bị điếc đâu lại vừa mới chợt được mắt…

“ Alô” Cô cố hạ giọng khi biết chỉ có hắn…

Tại Trung nghe tiếng nói nhỏ nhẹ bên kia, liền nói:

“ Lúc nãy quên chưa cảm ơn cô về cái bao tay!”

“ À, tôi tưởng anh không biết nói cảm ơn chứ?”

“ Tôi mất lịch sự như cô sao?”

“ Thích chứ?”

“ Không!”

“ Không thì trả đây!”

“ Vứt thùng rác rồi!”

“ Sao vứt?”

“ Xấu xí thì vứt đi chứ sao!”

“ Vậy tôi cũng vứt điện thoại này vào thùng rác nhé!”

“ Vứt đi!”

“ Anh thách tôi”

“ Ừ, thách đó!”

“ Anh đáng ghét!”

“ Thì sao?”

“ Thì không thèm thương anh!”

Tắt máy… Tại Trung giở chăn ra… thương… thương anh… thương anh ư… xấu xí dễ dàng thương một người đến thế sao… anh nghe tín hiệu tin nhắn, anh mở… dòng chữ…

Thiên Tú đáng ghét, anh đừng bao giờ đến nhà tôi, dụ dỗ tôi nữa đó nhe !”

Tại Trung kéo chăn trùm kín đầu… ừ… xấu xí thương Thiên Tú chứ không phải thương anh… Tại Trung…

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 18-10-2013 09:11 PM






Tháng 12, thành phố Đà Lạt nhộn nhịp khi đêm về… Nhật Ái gài nút áo len khi cảm thấy lạnh. Tối nào cô cũng đi dạo thành phố… để tìm một hình dáng ai đó… sao cô không đến thẳng nhà người ta để tìm, đâu phải là lần đầu đâu để mà mắc cở… điện thoại từ tối đấy đã không còn sử dụng, cất trong người chẳng khác nào đem theo một cục gạch.

Cô chẳng thèm đếm ngày tháng vì điều đó khiến cho cô cảm thấy cô nhớ hắn khôn nguôi, hắn như biến mất trên đời, hay hắn về Hàn Quốc rồi… đáng ghét mà… tại sao cô không thể không nhớ hắn. Cô đút tay vào áo ấm, lạnh từ trong lòng lạnh ra thì lấy gì để sưởi ấm nhỉ…

--

Thiên Tú một mình trong căn nhà lạnh lẽo, anh hai về Hàn Quốc có việc, anh hai không bao giờ nói về việc gì mỗi khi về Hàn Quốc, việc ở đây thì khác, lúc nào cũng nói cho anh nghe. Anh hai về đấy làm gì? Ở đấy chỉ còn lại mẹ, mà những gì liên quan đến mẹ thì anh hai mặc kệ… anh chợt nhớ đến mẹ… sao anh không về cùng anh hai? Anh không muốn, anh sợ… thà rằng mẹ đến tìm anh, chứ anh không thể về đấy nhìn mẹ, rồi mẹ lại quay mặt đi…

Anh yếu đuối hơn anh hai nhiều lắm… anh đang cảm thấy cô độc trong căn nhà đầy đủ tiện nghi này… vắng lặng quá… anh nhớ Em… bây giờ Em đang làm gì vậy? Những ngày tháng này Em nên phải giữ sức khỏe đấy! Anh nhìn lên trời… những vì sao lấp lánh, đêm nay trời trong thật đẹp… Nhật Ái… anh muốn gọi Em mãi, như thế… suốt đời…

--

Vừa xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Tại Trung lái xe từ Thành phố Hồ Chí Minh ra thẳng Đà Lạt… anh bực bội dù có trả tiền thế nào cũng không có chuyến bay đến Đà Lạt… không hiểu sao lần này anh cảm thấy không vừa lòng, mỗi lần cũng thế mà, có đôi lúc anh còn ở thành phố chơi mấy ngày rồi về Đà Lạt đấy chứ… nhưng lần này, công việc không như ý để kéo dài thêm thời gian không dự tính sẵn… đồ xấu xí đáng ghét, quăng mất điện thoại thật rồi, gọi chẳng được… công việc ngập đầu khiến anh chẳng còn biết bao nhiêu lâu rồi đã không gặp xấu xí, chỉ biết nhớ… để làm gì… nhớ để nhớ… vậy thôi…

--

Bước chân vô thức đưa Nhật Ái đến nhà đáng ghét… cô thấy cửa không khóa ngoài với ống khóa lớn, nhưng lại không thấy xe ở bên sân… vậy là đáng ghét đi đâu gần thôi à? Cô đi qua đi lại trong sân viên khi thấy trong nhà tắt đèn tối om… vậy là sao nhỉ, cô chẳng hiểu… đưa tay nhìn đồng hồ… 8h tối rồi… về thôi… mất nữa tiếng cho đoạn đường đi bộ chứ ít gì… nhưng chỉ là ý nghĩ…

Thiên Tú đứng lặng trong bóng đêm dõi mắt ra sân viên, anh thấy rõ Nhật Ái đi qua đi lại… anh bước đến cửa, chỉ cần bước qua cánh cửa này, anh có Em trong vòng tay, giữ chặt lấy Em cho bao ngày thương nhớ. Nhưng không, sao anh không đủ can đảm… không vì khuôn mặt xấu xí của mình, mà là vì… nếu như Em biết rõ sự thật Em có tha thứ không? Nhìn dáng Em nhỏ bé, nhưng anh biết nghị lực Em không nhỏ bé, bản lĩnh Em mạnh mẽ…

Anh đưa tay ra, giờ phút này anh chỉ muốn chạm vào Em, muốn nghe tiếng Em thỏ thẻ bên tai anh… “Em thích anh”… thật Em thích anh không? Hay đó chỉ là những lời nói vô thức khi cảm xúc thăng hoa… là em thích anh hai đúng không? Sao anh và anh hai lại chọc ghẹo Em thế này…

Thiên Tú vội buông tay, rèm cửa phủ xuống, nhưng đứng trong đây anh vẫn thấy rõ bên ngoài kia, đèn xe hơi chiếu rõ một góc sân, chiếu sáng cả hình dáng nhỏ bé của Nhật Ái… anh hai đã về… anh thấy Em đứng lặng nhìn anh hai… còn anh hai thì cũng có vẻ ngạc nhiên khi thấy Em nhỉ.

Trái tim Thiên Tú khẽ se thắt… khi thấy hai người đứng lặng nhìn nhau… cái nhìn đầy thương nhớ của những kẻ thật lòng yêu nhau nhưng chưa dám nhìn nhận, chưa dám lên tiếng mà thôi… anh quay đi bước nhanh vào trong khi anh hai đang bước đến cửa… đứng trong phòng vẽ anh nghe tiếng khóa cửa… lách cách… rồi anh nghe tiếng anh hai…

-“ Vào đi, có chuyện gì à?” Giọng run run vô nghĩa…

-“ Thôi, tình cờ đi qua… trễ rồi, tôi phải về… anh mới đi về chắc mệt…” Giọng Em thì ngắt quãng như cố kìm chế những xúc cảm… giận hờn…

--

Nhật Ái thấy đáng ghét gương mặt mệt mỏi, nhìn xe đầy bụi thì cô biết hắn mới đi xa về… vậy chắc là đúng rồi… cô cáo từ, cảm thấy lòng rất buồn… thì ra cô trong lòng hắn không là gì cả, bạn bè cũng không, nếu là bạn ít ra hắn cũng nhắn với cô vài câu khi đi xa chứ… nhưng không…

Tại Trung không hề nghĩ xấu xí lại ở trong sân viên nhà anh… điều bất ngờ đó làm anh bối rối, nhìn đôi mắt như chờ đợi đầy những dỗi hờn khiến lòng anh chùn lại… mời nó vào nhà, uống gì đó theo phép lịch sự thì có gì đâu nhỉ, nghĩ thế anh làm, nhưng nó lại từ chối… xấu xí lên tiếng từ chối anh ư… cái xoay lưng của xấu xí sao xấu xí cứ dành cho anh vậy… xấu xí biết anh ghét nhất là ai đó xoay lưng trước mặt anh không…

Và chẳng biết làm sao, anh kéo mạnh xấu xí vào nhà… giữ chặt xấu xí đứng trước mặt… xấu xí mà anh biết nhớ… nhớ vậy thôi… anh cúi xuống, vội vã tìm môi xấu xí… theo bản năng tìm ẩn…

Nhật Ái vòng tay lên đáp lại… cô cảm nhận bờ môi mềm mại ấm áp… từ đáng ghét… bất ngờ đầy hứng thú, đền cho sự dỗi hờn trong cô…

Thiên Tú quay đi với trái tim như vỡ ra từng mảnh… anh chợt nghĩ sao mình có thể thấy rõ trong đêm làm gì… điều đó đang giết chết anh… Em và anh hai… Em và anh hai… hai người anh yêu thương nhất đang yêu thương nhau thật lòng… nụ hôn tình yêu đầu tiên của hai người đều dành cho nhau… còn anh, chỉ là thứ cảm xúc của nhục dục… anh không muốn, nếu như cho anh đổi, anh sẵn sàng đánh đổi nụ hôn tình yêu của Em, từ bờ môi ấm áp của Em mà thôi…

--

Tại Trung không còn nhớ cái hợp đồng với những điều khoản nữa, anh đưa tay lên… vội vàng cởi bỏ những gì vướng vít trên người xấu xí…

Nhật Ái lặng yên nhìn đồ đáng ghét tự dưng hôm nay đích thân cởi quần áo cô ra… hắn quên cái điều kiện trong bản hợp đồng rồi à… vậy là sao… hôm nay hắn sẽ không trả tiền… hay thật lòng hôm nay hắn không xem cô là gái… cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn… đôi mắt hắn xam xám hút hồn… đôi mắt của quỷ khiêu khích cô… mặc kệ… cô cũng đưa tay lên đáp lại đúng lễ… cởi đồ hắn…

--

Thiên Tú bước dọc theo hành lang với quần áo vứt bừa bãi dưới đất… anh vô thức bước tới khi lòng không muốn… không muốn… trong phòng anh hai, tối đen như mực, nhưng với anh thì không… anh đứng lặng trước cửa, không thèm phải trốn tránh… hai con người đấy bây giờ còn biết gì là trời là đất nữa… cả hai trên giường quấn chặt lấy nhau… anh muốn rời đi, nhưng không thể… anh đứng đây để làm gì… chờ đợi ăn sao… anh thật đói… đói mà… như con quỷ hút máu người… anh là quỷ… là quỷ mà…

Tại Trung khựng lại khi nghe ba từ…

-“ Thiên Tú à!”

Từ miệng xấu xí thốt ra… làm anh chợt nhớ… anh quơ vội cái gì đó bịt mắt xấu xí lại…

-“ Thiên Tú à… anh có…”

Tại Trung đặt ngón tay mình lên bờ môi ấm áp ra hiệu… Anh xoay Nhật Ái nằm úp bằng đôi tay run rẩy…

Trái tim Nhật Ái khẽ se thắt lại… đến lúc này anh cũng giữ cái sở thích kỳ quặc này với em ư… nhưng chuyện gì cũng phải từ từ phải không anh…

Tại Trung bước nhanh vào phòng tắm…

Thiên Tú vô thức bước tới… anh không thể kìm chế khi thấy ước mơ của mình đang trở thành hiện thực… Em nguyên thủy nằm e ấp trên giường chờ đợi anh… không, Em chờ đợi ai… anh nằm xuống trên người Nhật Ái… xin lỗi Em…

--

Tại Trung buông mình vào góc phòng tắm, mặc cho nước chảy xối xả vào anh… anh đưa tay bật công tắc massage tự động… khói mờ từ hơi nước nóng phủ lấy toàn phòng tắm kính, che đi anh… toàn thân anh rung lên… kể cả trái tim anh… không… anh muốn hét lớn… em đáng ghét… vừa xấu xí vừa đáng ghét… em đã làm gì anh thế này… không… khung cảnh mờ mịt trước mắt… anh phải thoát ra, phải thoát ra khỏi sự u mê này… em không xứng đáng… em không xứng đáng… đơn giản… có vậy thôi… anh gục đầu xuống… bờ vai run nhẹ… cảm thấy xót xa…

--

Thiên Tú bước nhanh về phòng, anh vào phòng tắm, cũng mở vòi sen buông mình trong góc… anh bật khóc nức nở như một đứa trẻ… miệng lầm bầm liên tục… “ Xin lỗi Em… xin lỗi Em”… vì ngoài điều này ra anh không thể cho Em điều gì khác hơn… anh vô dụng lắm… anh yếu đuối lắm… tiếng Em thỏ thẻ bên tai Thiên Tú à… Thiên Tú ơi… nhưng sao anh lại có cái cảm giác Em gọi anh hai thế này… anh hai cũng đáng ghét… lần trước em trai không cho người ta tên, thì ai mướn anh cho dùm em trai làm gì… anh hai không còn thương em trai nữa… anh hai đã thương động vật đáng ghét… thương người con gái em trai yêu rồi…

--

Nhật Ái ngồi dậy đưa tay kéo khăn bịt mặt xuống, đưa mắt nhìn xung quanh tối om, nhưng vẫn để cô thấy… không có đáng ghét trong phòng. Trái tim cô se thắt lại… mới đây thôi, anh còn yêu em cơ mà, cô run rẩy bước ra ngoài tìm quần áo của mình, cảm thấy lạnh quá… anh… thế là sao? Anh nói cho em biết đi… em có lỗi gì… lần này anh có trả tiền không… trả tiền cho em đi… để em không phải biết đau đớn, anh đáng ghét… cái sở thích gì kỳ lạ như vậy chứ… sao anh lại làm em tổn thương…

Nếu anh thật lòng ghét em đến như thế sao lúc nãy không để em về đi cho rồi, và bảo thẳng vào mặt em rằng… hôm nay tôi không có hứng thú, hay tôi hết tiền rồi, không thể trả, không thể giao dịch. Rõ ràng anh có giao dịch đâu… chẳng lẽ em không nhỏ bé trước anh để anh phải bảo vệ sao… anh xoay em như chong chóng, em không rực rỡ sắc màu như chong chóng để anh đùa nghịch… anh đáng ghét…

Sao em lại có tình cảm với anh… là em không xứng đáng đúng không… em không xứng với con người giàu sang, không cùng một dân tộc… phải, em đáng bị khinh khi. Ngay từ đầu giữa chúng ta là giao dịch… Nhật Ái đưa tay lên quệt nước tuôn như mưa từ đôi mắt trên quãng đường vắng một mình về nhà…


Tác giả: Joongie_4rever    Thời gian: 18-10-2013 09:38 PM
Hi sis, e mới lượn khu fic thời gian gần đây thôi, lần đầu thấy có 1 fic viết về cảnh hot thế này đấy ạ.
Ấn tượng nữa là mới vào một cái thấy mặt Bông trên poster luôn.
Trước giờ nếu về fic có cảnh hot, em thường xem fic nước ngoài hơn. ^^
Em đặt gạch ở đây trước, để e lội lại từ đầu đọc rồi còm cảm nhận của em nha' sis
P/s: e là Joo, rất vui dc làm quen sis


Edited: Sau khi đọc xong thì cảm xúc của em khá là lẫn lộn sis à
Thật sự thì em đang rất hóng cách sis tạo nên kết thúc cho 3 con người này, em nghĩ cái này phải gọi là nghiệt duyên thì đúng hơn. 3 con người, 3 tính cách, 3 số phận và cả 3 nỗi đau rất khác nhau nữa.

Em thật sự không muốn ai đến với ai cả, vì như thế cũng sẽ là bất công cho người còn lại. Tình yêu, tình anh em gia đình là những tình cảm thiêng liêng nhất, không thể chọn lựa được.

Những phân cảnh hot trong truyện, khi đọc có cảm giác đau nhói lòng. Tại Trung, Thiên Tú, Nhật Ái ,... Ai cũng đáng thương cả. Nhưng có lẽ e thương nhân vật Thiên Tú hơn, anh ấy không có gì cả. Từ một khuôn mặt bình thường như người khác, một tính cách quyết đoán như anh trai, mà giờ cả tình yêu cũng không có nốt  nữa. Cái anh ấy cần là tình yêu thật sự chứ không phải niềm vui thể xác

Thật sự em không biết số phận họ sẽ ra sao nữa... Hóng chap tiếp quá ss oy :((
Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 19-10-2013 11:47 PM
mới đọc đến điên của truyện thui  


truyện ss viết nếu là film nó sẽ hay hơn là những trang chữ này .


em nghĩ nếu là film nó sẽ bù khuyết điểm cho truyện



đó là cảm xúc


truyện ss viết rất hay ,nhưng để có thể đoc từng chữ từng chap thì rất khó



đó là nó quá tĩnh lặng ,quá nhẹ nhàng và êm ả ,dù có thử thách nhưng vẫn ko cảm thấy sự đau đớn trong đó.



điều nữa là truyện ss  như những phép màu với câu chuyện cổ tích  đấy.



nó có lẽ hợp với mấy người nhẹ nhàng ,nhưng những cô gái có cá tính lanh lùng hay mạnh mẽ hay quái di thì sẽ khó để bi nó thu hút


điều nữa là tên nhân vật , hix mấy cái tên nó ko có kích thích thi giác, giảm đi công lực truyện của ss





có người từng nói a bây giờ khán giả chỉ xem bằng mắt chứ ko bằng tai hay bằng đầu


em thấy câu đó là sai


mắt ta cảm tình mới có thể kích thích  thính  giác, đầu mình và tâm mình .


đó chính là điểm vì sao em chon phim hong kong và nhật là chính để coi,đa phần film hong kong



ho ko sắc sảo,ko trẻ,ko đẹp, thậm chí có nhiều người diễn cũng chưa bằng ai


nhưng đầu tiên ho toát lên vẻ thiện cảm để khán giả có thể ngồi đó mà cảm nhận hết 1 bộ phim



điều cuối truyện ss viết văn phong quá trưởng thành,quá thực tế ,nó làm người ta mau chán


nên suy ra em nghĩ, nếu ss vứt cái tôi bản thân,  nâng cấp bản thân lên 1 bậc thì ss sẽ làm đc điều ss làm


ss có kỹ thuật viết tốt hơn bon em

như fic đinh mệnh ss viết cho chim đó


fic đó em cảm nhận rằng ss đã bỏ bớt cái tôi trong mình ,nên nó liền có cả,m xúc ngay



lẩm bẩm 1 hồi em đi ra đây.


đây là phân tích riêng cá nhân em thôi .^^ nên đừng giận ss nhá


em chỉ phân tích vì sao luot wiew fic ss thấp dù rằng kỹ thuật viết ss rất cao .

em chờ sự đột phá " định mệnh 2 " để vượt qua hình bóng đinh mệnh 1



dù em ghét hoàng tử,nhưng 1 điều công nhận fic đó ss viết rất có máu a


đa phần em giữa vào cảm xúc để cảm nhận,đôi khi ko tránh khỏi sự sai lệch



nhưng fic ss chuyển thành phim là rất hợp,nhìn diễn viên nói có vẻ kich thich hon á ^^ vì thế em lun thich coi film là thế

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 20-10-2013 09:34 PM
Joongie_4rever gửi lúc 18-10-2013 21:38
Hi sis, e mới lượn khu fic thời gian gần đây thôi, lần đầu thấy có 1 fic viết về cản ...


Cảm ơn Joo đã ủng hộ và góp ý cho ss.

Cho ss hỏi một câu ngu muội nhé ^^. Tại sao gọi Jaejoong là Bông? Có phải vì Jaejoong xinh đẹp như Hoa, nên gọi là Bông không? Hay có ý nghĩa khác, hihi…

Trăng: là nhân vật Tại Trung. Chính vì Jaejoong khiến ss có cảm xúc viết câu chuyện này nên ss phải để luôn tên của Jaejoong là Tại Trung. Và đây là fic đầu tiên ss lấy hình tượng Jaejoong để viết, mặc dù lại đăng sau các fic khác ^^

Sao: là nhân vật Thiên Tú.

Mặt trời: là nhân vật Nhật Ái.

Mặc dù yêu hết cả 3 nhân vật của mình, đặc biệt là nhân vật Thiên Tú, như em nói nhân vật đó không có gì cả, chúng ta nên dành sự ưu ái hơn, nhưng chỉ có hiện tượng thiên văn là Nhật thực, hoặc Nguyệt thực mà thôi, hihi.

Nên cái kết có không như ý của em thì em đừng bỏ fic nhé ^^. Cảm ơn Joo nhiều nhiều!!!

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 20-10-2013 09:45 PM
kyoluvjj gửi lúc 19-10-2013 23:47
mới đọc đến điên của truyện thui  

-        Thứ nhất cảm ơn Kyo một lần nữa có ý muốn chuyển thể fic của ss thành phim ^^. Ss đang tự hỏi, có phải ss viết thật đến nỗi em có thể hình dung ra không? Hay vì đây là fic có Jae? Ss không dám tự nhận kỹ thuật viết của mình là hay, ngôn từ của ss đôi lúc rất luẩn quẩn, dư thừa, rối và ss còn dùng từ ngữ rất xưa để viết, lại có những câu quá ngắn, chứa nhiều hàm ý, nhưng lại diễn đạt không súc tích khiến cho độc giả nghĩ đi hướng khác mà mình muốn nói, hihi. Như ss đã nói, thế mạnh của ss chỉ là diễn biến câu chuyện, ss vẫn thua về cách viết so với nhiều em ở đây lắm ^^. Nếu ss đi theo nhịp điệu hiện nay, liệu ss có còn là Bacham72 không?

-        “ Diễn viên Hongkong không sắc sảo, không trẻ đẹp, không bắt mắt, thậm chí có nhiều người diễn chưa bằng ai” ss đồng ý với điều này của em, chẳng phải ss cũng thích phim HK hơn sao? Và nếu như ss bỏ đi cái tôi quá già nua của mình, liệu ss có được mọi người tiếp đón một Bacham72 nhí nhảnh như con cá cảnh hay không? Ai không thích mình trẻ lại, nhưng liệu *hâm đơ, đâm bang, lang man* từ ss có được chấp nhận không?

-        Ss quá trưởng thành, quá thực tế, nên những gì ss viết ra cũng thực tế và trưởng thành so với độ tuổi của đông đảo bạn đọc nơi đây (ss cũng đã 41 rồi còn gì) chính ss làm cho các em từ chối fic của mình, nên ss không hề dám trách ai cả ^^. Những ngày đầu ss đăng fic “ Khi ta đã yêu nhau” ss rất buồn khi không ai comments cho mình, cái cảm giác như bước vào một sân chơi, muốn cùng chơi, nhưng chẳng ai tiếp đón cảm thấy tủi thân làm sao đấy :(. Nhưng bây giờ ss lại một lần nữa trưởng thành và thực tế từ nơi đây, nên views đối với ss không còn là vấn đề mà ss đặt lên hàng đầu nữa. Mỗi một độc giả có một sở thích riêng, lựa chọn riêng, điều đó cũng có nghĩa nói lên tính cách của mỗi độc giả. Về phần comments, ss vẫn cần những comments của độc giả để cố gắng hoàn thiện mình, nhưng cần chứ không ép buộc, vì ss hiểu có những độc giả có việc làm quan trọng hơn, có lý do chính đáng hơn là phải comments cho ss, ss không thấy buồn nữa. Mới ngày hôm kia, lúc ss đăng chap 10 vào lúc 2h20’ sáng, ss không ngờ sau khi đăng, views nhảy lên (dù chỉ là đếm trên đầu ngón tay) nhưng thật sự lúc đó ss rất cảm động (trong đó có Sae chứ?) Và ss tự hứa với lòng cố gắng không đăng vào giờ muộn như thế nữa, cho các em có thể ngủ sớm mai đi làm (cảm ơn những độc giả này, yêu các em ^^).

-        Thứ hai ss cảm ơn Kyo vì đã một lần nữa khen fic “ Định mệnh” và có rất nhiều cảm xúc về nó, ss biết Kyo chỉ thích viết, chứ không thích đọc fic, nhưng có Kyo theo suốt toàn bộ fic “ Định mệnh” là đủ tốt lắm rồi ^^. Sẽ không có một “ Định mệnh” thứ hai vì nó đã được gắn mác tuyệt vời. Cảm ơn em đã mở ý cho ss.

-        Và ss khẳng định một lần nữa, ss không bao giờ giận Kyo với những góp ý chân thật từ những cảm xúc của Kyo, cũng như không hề giận bất cứ một độc giả nào có những ý kiến về câu chuyện của ss. Không phải ss làm ngơ không thèm để tâm đến những cảm xúc của các em, mà là vì ss từng trải qua tuổi đời của các em, nên ss hiểu ^^

-        Một lần nữa cảm ơn Kyo, cảm ơn các độc giả !!!

Ps: Tiện đây ss muốn chia sẻ cùng Kyo là ss đang viết một Songfic: với bài hát Bolero của DBSK, muộn quá để viết về bài hát này, nhưng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, ss đang đau đầu vì mình không là fan của DBSK, nói ra đây, nếu ai đó là fan của DBSK cũng nên bỏ qua cho ss vì sự già nua chậm chạm của mình. Một lần nữa, Jae lại xuất hiện trong câu chuyện của ss, vì rất nhiều thứ, nhưng không là vì có đam mê ^^ Kyo nhé !!!


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 20-10-2013 10:06 PM





Ngày 25 - 12… Tại Trung cùng Thiên Tú đến Nhà thờ Domaine de Marie như mọi lần. Từ lúc qua đây sống, cứ khoảng hai tháng là Thiên Tú bắt anh chở đến đây để làm từ thiện, ở nơi đây Thiên Tú được tiếp đón như một con người bình thường, nó không cần phải dấu đi khuôn mặt xấu xí của mình.

Thông thường nó hay ra sau Dòng tu, còn anh thì đi quanh quẩn Nhà thờ… lang thang… anh khựng bước khi thấy dưới kia, xấu xí đang bước lên cầu thang… anh quay đi nép qua một cây lớn…

Nhật Ái nhìn những bậc thang trước mặt quen thuộc… lâu rồi cô không về Dòng tu, cô đã học đan len, thêu thùa, may vá tại nơi đây, cùng với đám nhỏ trong xóm nghèo… từ Soeur. Mỗi lần đến đây cô đều làm công việc quét dọn Nhà thờ, để trả ơn công Soeur dạy dỗ, cô đi thẳng ra Dòng tu phía sau quen thuộc…

Tại Trung nhìn thấy xấu xí đi thẳng vào Dòng tu phía sau như là đi vào nhà mình… xấu xí có mẹ, chứ đâu phải cô nhi, vậy tại sao xấu xí như đã quen thuộc, như lớn lên từ đây nhỉ… chẳng bao lâu anh thấy xấu xí cầm cây chổi đi ra, đi vào đường phía sau Nhà thờ, tò mò… anh bước theo… nhưng khựng lại khi thấy Thiên Tú cũng đi theo sau xấu xí…

--

Thiên Tú vừa làm xong việc ra về thì anh thấy Nhật Ái cầm cây chổi đi phía trước mặt… anh ngạc nhiên bước theo, và quên mất mình có gương mặt dị dạng… vì nơi đây không ai biết sợ gương mặt của anh cả, Soeur và các em nhỏ đã quen thuộc với anh, yêu thương anh rất nhiều, chỉ nơi đây anh cảm nhận mình là một con người…

Nhật Ái đặt cây chổi vào góc, rồi đi ra hàng ghế trước… quỳ xuống ngước mặt nhìn lên Đấng tối cao… chắp tay…

Thiên Tú nghe Nhật Ái lầm bầm trong Nhà thờ vắng lặng.

-“ Con xin lỗi vì đến bây giờ con chẳng đi theo Người, nhưng con cũng xin Người cho mẹ con khỏe mạnh luôn ở bên con suốt đời. Con cám ơn Người! Con đi làm việc đây!”

Vô thức Thiên Tú nhìn lên Đấng tối cao, anh vội quay đi… con cũng không xứng đáng đứng ở nơi đây, nhưng anh vội quay lại khi nghe Nhật Ái ngâm nga…

Silent night. Holy night… All is calm, all is bright… ♫


Nhật Ái chỉ hát hai câu… cô nhớ đêm ngày nào, lúc còn bé tí, cô được xếp vào dàn đồng ca để hát Thánh lễ nữa đêm, mặc dù cô không theo Đạo, cái ngày thuở còn thơ sao mà không biết phiền muộn đó thật đẹp… đâu như bây giờ…

--

Thiên Tú bước đến… Sao em không hát nữa đi? Thì ra Em có giọng hát hay như thế sao… trong veo… ấm áp… anh vô thức bước đến bên đàn piano, ngồi xuống đặt tay lên phím Do, Mi, Sol… nhịp 3/4…

Nhật Ái dừng tay khi nghe tiếng đàn thánh thót dạo đầu bản “Silent night” của ai đó… đứng nơi đây cô chỉ thấy một góc đàn piano, tiếng dạo như mời chào, đưa cô về ngày thơ bé… cô cất tiếng:

Silent night. Holy night… All is calm, all is bright… ♫


Âm thanh vang vọng trong Nhà thờ vắng lặng, cao vút như bay đến tận Thiên đàng… lời hát ấm áp như ru lòng người cơ cực khổ đau thoát khỏi phiền muộn… Tại Trung đứng lặng yên nhìn em trai cùng xấu xí, không hẹn mà xứng đôi trong lời ca, nhịp đàn… anh khẽ run rẩy muốn rời đi, nhưng sao không thể… giọng xấu xí mượt mà như bài hát ru, ru anh vào giấc ngủ êm đềm không mộng mị.

--

Nhật Ái bước lên trước… cô tò mò muốn biết ngón đàn của ai mà hay thế, cô thích học đàn, nhưng lại dốt về khoản này, ngón thì bấm sai lung tung, không chịu theo sự điều khiển của cô… cô chỉ thấy trước mặt mình và là sau lưng của một tên con trai mặc áo sơmi màu xám tro, có mái tóc dài… cô vỗ tay khi những nốt dạo kết một bài đã xong, cô bước qua một bên để nhìn kỹ người con trai.

Thiên Tú vội quay đi, che dấu bên mặt gớm ghiếc.

Nhật Ái ngạc nhiên bởi cái quay đi đó… qua mái tóc dài gần như che hết toàn bộ khuôn mặt, nhưng cô cũng đã thấy gì… người con trai có gương mặt… dị dạng. Cô vội chạy theo khi người con trai đột nhiên chạy mất.

-“ Nè, anh gì đó ơi!”

Cô làm cho người ta sợ à… cô không sợ người ta thì thôi, cớ sao người ta lại sợ cô nhỉ? Lúc bé cô ở đây còn nhiều hơn ở nhà, làm bạn với những con người xấu xí dị dạng bị người đời kinh tởm bỏ rơi, cô biết mà… cô đã quen mà… những con người đấy thường có trái tim nhân hậu.

Thiên Tú chạy nhanh ra xe… tại sao anh lại xuất hiện nơi đó làm gì không biết, anh đang hối hận đây.

Ra đến ngoài Nhật Ái vẫn quyết đuổi theo… cô là thế, không muốn ai hiểu lầm mình.

-“ Áh!”…

Nhật Ái la lên té xuống khi cắm đầu cắm cổ chạy.

Thiên Tú nghe tiếng Nhật Ái la to thì dừng bước quay lại… anh thấy Nhật Ái nằm sóng soài trên đất, vô thức quên mình anh chạy lại đỡ.

Nhất Ái ngẩng lên… người con trai với gương mặt dị dạng đỡ lấy cô, đôi mày cô khẽ nhíu lại, nhưng chỉ là thoáng qua, cô mỉm cười thân thiện.

-“ Cảm ơn!”

Thiên Tú vội quay đi buông tay… bước đi.

-“ Không có gì!”

Nhật Ái bước theo bên cạnh đính chính…

-“ Anh đàn hay quá, anh ở đây à, sao mấy lần đến đây tôi lại không thấy anh?”

-“ Không, chào cô!”

Thiên Tú bước nhanh hơn… Nhật Ái đứng lại… người ta không muốn cô giải thích… mà cô có làm lỗi gì với người ta đâu để mà giải thích nhỉ… cô quay vào Nhà thờ tiếp tục công việc dỡ dang…

Thiên Tú ngồi trong xe… anh nhìn hai bên đường nghĩ về những việc lúc nãy… Em đã thấy anh… Em không sợ khuôn mặt gớm ghiếc này sao… bất giác anh mỉm cười… anh đàn hay ư, còn Em cũng hát hay lắm… sao anh không ở nán lại với vài câu xã giao khi Em chủ động mở lời làm quen… Em đang thương hại mới quan tâm, hay Em thật lòng muốn quan tâm với tấm lòng bác ái…

Tại Trung thinh lặng vừa lái xe, vừa nhìn em trai qua kính chiếu hậu… những gì xảy ra lúc nãy anh đã thấy hết… thật xấu xí không biết sợ ma hay sao… xấu xí có gan to như vậy à… không giống con gái thường hay nhút nhát… ừ mà xấu xí làm gì nhút nhát… xấu xí dữ chằng nữa là đằng khác, trả treo với anh, không để thua bất cứ từ nào… cái mặt xấu xí cũng chảnh, suốt ngày cứ hếch lên trời, sao lại còn nói anh…

--

Về đến nhà, Thiên Tú bước vào phòng đàn. Hai năm nay anh không hề bước vào đây, kể từ đêm mưa to gió lớn… lấn át tiếng lòng của anh, anh quyết không chơi đàn nữa. Nhưng giờ đây, tiếng lòng anh lại trỗi dậy… thật Em có lắng nghe không? Nhật Ái… anh đặt tay lên bàn phím vuốt ve… ngồi vào… bắt đầu… bản “Silent night” lúc nãy… những âm thanh vang lên… sao nó như thiếu gì đó… à thiếu đi giọng hát của Em… Thiên Tú dừng tay…

-“ Anh hai!”

Tại Trung bên phòng nghe Thiên Tú gọi giật, anh ngạc nhiên đi ra, qua phòng đàn… đứng bên ngoài nhìn vào… nó lại có cảm xúc rồi ư? Nhớ hai năm trước nó quyết không thèm đàn dù anh có nói cách nào đi chăng nữa, nó bảo: “ Cả trời đất còn từ chối không muốn nghe thì đàn làm gì…” Anh đã nói có anh nghe, anh hứa nghe… nhưng không vẫn là không… còn bây giờ…

-“ Vào đây!”

Tại Trung ngạc nhiên bước vào khi nó như ra lệnh cho anh.

-“ Có chuyện gì, em trai?”

Tại Trung hạ giọng, chỉ trước Thiên Tú.

-“ Anh hai hát đi!”

Tại Trung ngạc nhiên.

Thiên Tú ngẩng nhìn anh hai chờ đợi, anh hai nhíu mày nhưng mắt mở to ngạc nhiên… có gì lạ nhỉ… anh muốn thử xem có phải anh nghĩ đúng không thôi mà, chẳng lẽ nhiêu đó anh hai cũng không giúp em trai này.

Tại Trung quay đi.

-“ Anh còn nhiều việc lắm!”

Thiên Tú quay nhìn theo anh hai bước ra khỏi phòng đàn… anh gào lên như đứa trẻ.

-“ Anh hai đáng ghét!”

Tại Trung khựng lại, chưa bao giờ Thiên Tú dùng giọng điệu đó nói với anh… lúc nào nó cũng e dè như một đứa trẻ sợ mắc phải lỗi lầm không thể tha thứ… anh quay lại.

-“ Okay, một bài thôi nhé!”

Thiên Tú gật đầu mỉm cười.

Tại Trung bước tới… nó trở nên trẻ con từ bao giờ vậy nhỉ… anh khựng lại khi nghe khúc dạo đầu của “ Enternal Flame” anh lên tiếng phản đối.

-“ Anh không biết bài này!”

Thiên Tú không dừng lại ngẩng nhìn anh hai.

-“ Nói dối!”

Tại Trung nhíu mày bất đắc dĩ… nó muốn gì đây khi bắt anh hát bài này chứ… anh miễn cưỡng cất tiếng… chìu nó…

Close your eyes.
Give me your hand, Darling.
Do you feel my heart beating?
Do you understand?
Do you feel the same?
Am I only dreaming?
Is this burning an eternal flame
. ♫


Tại Trung dừng lại bước nhanh ra khỏi phòng đàn…

Thiên Tú khẽ nhắm mắt cùng âm thanh *rầm* tiếng cửa sập mạnh của anh hai…

Tại Trung về phòng, bước đến ghế bành, thả mình… anh đưa hai tay ôm lấy đầu… bịt hai tai nhưng tiếng hát của thằng em trai vang vọng như đang bên cạnh anh…

I believe it’s meant to be, Darling.
I watch you when you are sleeping
You belong with me
Do you feel the same?
Am I only dreaming?
Or is this burning an eternal flame
. ♫


Hôm nay nó đã biết chọc ghẹo anh rồi, nó cũng hát được đấy thôi, nhưng nó lại bắt anh tự nhận, nó cùng xấu xí một phe, chơi anh… hai người hợp nhau lắm nhé, nó thì anh tha thứ, còn xấu xí thì không, vì xấu xí thuộc loại động vật đáng ghét… đơn giản có vậy thôi…

Anh đứng lại đi lại giường… ngồi xuống, ngã ra… đưa mắt nhìn lên trần, anh xoay người… cuộc sống anh sao trở nên vô nghĩa như thế này, anh kéo cái gối gác đầu lên, nhắm mắt lại, tìm mùi hương gì đó từ mái tóc của xấu xí…


Khép đôi mi mềm mượt.
Và đặt tay lên ngực anh, hỡi Người yêu dấu!
Em có nghe chăng nhịp tim anh thổn thức?
Em có hiểu được không?
Em có cảm thấy điều kỳ diệu như anh không?
Hay anh chỉ đang mơ?
Phải chăng ngọn lửa tình vĩnh hằng đang bùng cháy?


Tại Trung bật ngồi dậy… thằng em trai đáng ghét, bắt anh tự nhận ý nghĩ của lòng mình, nó đang dạy anh cách làm người à… anh lại ôm lấy đầu nhưng tiếng nó như bên cạnh, như tiếng lòng anh trỗi dậy, từ chính trái tim anh…

Anh tin cảm giác đó rất có ý nghĩa, em yêu ạ!
Anh ngắm nhìn khuôn mặt em khi em say giấc nồng.
Thân thuộc như đôi ta là của nhau từ lâu lắm rồi.
Em có cảm thấy điều kỳ diệu như anh không?
Hay anh chỉ là đang mơ?
Phải chăng ngọn lửa tình vĩnh hằng đang bùng cháy?


Tại trung buông tay, lại ngã ra gường… bất phản kháng…

Khi em gọi tên anh
Như ánh dương bừng sáng trong màn mưa.
Cuộc đời anh thật sự trống trải
Nhưng rồi em đến và xua đi những muộn phiền
Anh không muốn đánh mất đi cảm giác này
. ♫

Cảm giác ư… anh bật ngồi dậy… không… hiện tại trong anh chỉ có một thứ cảm giác duy nhất, đó là không thể chấp nhận mà thôi, anh bước đến bàn lấy điện thoại… điện cho công ty nội thất…

--

Thiên Tú nghe ồn ào bên ngoài, anh đứng lên đi ra… nhưng khựng lại khi thấy có nhiều người trong nhà, nên anh chỉ hé cửa nhìn ra ngoài… thấy như họ đang dọn dẹp gì đó… anh hai đang làm gì vậy… anh khép cửa lại, anh hai hay làm chuyện kỳ quặc lắm, chẳng còn phải lạ nữa…

Thời gian trôi qua, Thiên Tú thấy yên tĩnh… mới ra ngoài thì thấy bác Tư đang lau dọn nhà cửa, Thiên Tú hỏi…

-“ Anh hai ra ngoài rồi hả bác?”

Bác Tư ngẩng lên cười móm mém…

-“ Không! Mới thấy đại thiếu gia quanh đây!”

Thiên Tú bước tới phòng anh hai… khựng lại… một căn phòng mới hoàn toàn… Thiên Tú bật cười một mình…

-“ Em cười cái gì?”

Thiên Tú quay qua bởi giọng điệu khó chịu của anh hai bên cạnh… Thiên Tú lại mỉm cười lắc đầu…

-“ Không có gì?”

Rồi đi về phòng mình kiểm tra…

Tại Trung nghe tiếng cười của thằng em trai đầy vẻ châm chọc tự dưng anh bực bội… nó lại trả lời không như ý anh, nên anh bước theo nó…

Thiên Tú mở cửa phòng mình… tất cả vẫn như cũ, anh thở ra nhẹ nhõm… bước vào… Tại Trung bước theo…

-“ Ngày mai anh đổi luôn phòng em!”

Thiên Tú ngồi xuống ghế bành, ngước nhìn anh hai.

-“ Em không thích!”

Tại Trung chưa bao giờ phải ở tư thế này, từ trước đến giờ người ngồi phải là anh, còn đứng là nó, nhưng bây giờ, nhìn nó như anh của anh.

-“ Đây là phòng em, anh không có quyền can dự vào, okay!”

Tại Trung quay bước đi.

-“ Cho em hưởng thụ em không muốn thì thôi!”

Thiên Tú nhìn theo… anh hai giở thói trẻ con… trái tim anh khẽ se thắt… từ ngày mẹ bỏ đi, anh hai không bao giờ giở thói trẻ con, nhưng từ khi Em xuất hiện, Em quan trọng với anh hai đến như vậy sao…

--

Tại Trung bực bội nhìn căn phòng mới của mình… anh làm ra tiền, anh hưởng thụ đó là lẽ đương nhiên. Nhưng nó lại nghĩ khác đi, mà anh không thể giải thích, nó nghĩ anh trẻ con ư, nó trẻ con thì có… không, anh không là đứa trẻ để cần ai đó yêu thương dỗ dành, chính nó mới là đứa trẻ, cùng con nhỏ xấu xí… đã khiến nó nghĩ anh hai đầy bản lĩnh của nó như thế, rồi bắt anh hai tự miệng nhận mình là trẻ con, em trai nếu em còn hùa theo xấu xí thì em đừng trách anh đấy nhé… anh lấy điện thoại… bấm số… anh mới là người làm chủ… không có tín hiệu gì cả… anh bực bội… xấu xí dám quăng điện thoại anh cho ư…

Tại Trung đi ra ngoài… mở cửa xe, ngồi vào… lái thẳng đến nhà xấu xí…


Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 20-10-2013 10:31 PM
Bacham72 gửi lúc 20-10-2013 21:45
-        Thứ nhất cảm ơn Kyo một lần nữa có ý muốn chuyển thể fic của ss thành phim ^^. Ss  ...

ồ zé ss ,hix em đâu bảo ss phải trẻ hóa như con cá cảnh a


ss chỉ cần là ss nhưng có thể 1 chút trẻ lai


ko fic ss em đoc em có thể cảm nhận rằng nếu là film sẽ rất hay đó ss



em có thể tự tin mình có giác quan nhay bén heeeee


hix uổng ghê ,fic đó cái đinh mệnh đó ss, đấy ss vẫn là ss nhưng ss đã phần nào trẻ hóa đi ,đủ để hòa nhậ p a




kỹ thuật ss viết rất cao ss , em k nhầm đâu

ồ 1 câu chuyện nữa sao


jae cho ss cảm xúc a {:159:}



í  em nói ss cứ giữ là ss nhưng mà biến tấu 1 chút


trong cái hiền diệu có sự nỗi loan

trong cái nỗi loan có sự tuyệt vọng



à ,thêm nữa ss viết one short hay two short cho em cảm nhận đi ss



long fic quá dài so với em


hay em hà khắc quá nhỉ



có lẽ rứa ,nhưng em khẳng đinh ss viết rấ hay



truyện ss viết rất thich làm kich bản film hong kong
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 21-10-2013 08:38 PM





Nhật Ái sau khi làm việc xong ở Nhà thờ cô về nhà, dưới trời nắng nóng, đúng là không thể biết thời tiết bây giờ ra sao. Lúc sáng còn nắng nhẹ, cô bực mình với chính mình khi quên không đem theo nón, sức khỏe thì phải biết tự giữ, cô phải biết mình còn mẹ để cần cô chăm sóc chứ. Cô bước lùi vào trong khi nghe tiếng xe đằng sau…

Cô thấy chiếc xe hơi vụt qua trước mặt… bụi bay mịt mù… khiếp… làm gì mà đi như ăn cướp vậy không biết, đường nhỏ lại không biết có ai… và chỉ có hắn… đồ đáng ghét khi cô nhận ra chiếc xe màu xám trước mặt. Chiếc xe đột nhiên de lại, cô lại phải nép vào sâu hơn nữa khi đoạn đường này không có lề đường, cánh cửa xe mở ra.

Đúng như cô nghĩ mà, đáng ghét đang đi lại bên cô… hắn đang giận ai, hay bực mình gì mà mặt hắn ngầu thế nhỉ… hắn dừng lại trước mặt cô, khiến cô phải ngước nhìn… nắng chói chang đập vào mắt cô… cô đưa tay lên che nắng, hắn kéo tay cô xuống… đáng ghét không… cô thấy hắn lấp lánh trong ánh nắng mặt trời…

-“ Hợp đồng mới!”

Nhật Ái chụp lấy theo quán tính, cô nhíu mày thì hắn đã quay bước đi… lên xe. Cô xoay người nhìn… chiếc xe de lại thật nhanh… hắn lái xe giỏi nhỉ, mai mốt hắn không có tiền hắn đi làm ăn cướp được đấy. Cô nhìn hắn ngồi trong xe… mắt hắn không rời cô với sự cảnh cáo… cô đã làm gì hắn nhỉ… đáng ghét… nhưng không hiểu sao cô thích ánh mắt đấy của hắn… đầy bản lĩnh cao ngạo thách thức cô, đầy tính khiêu chiến… theo sự giáo dục, cô đáp lại đúng lễ…

--

Tại Trung gặp xấu xí trên đường, khỏi phải đến nhà xấu xí… anh quăng hợp đồng mới cho nó, khi anh ra chiến thuật mới… đã từng nói, tôi sẽ mua hết mọi thứ từ cô cơ mà… loại động vật đáng ghét dám xen vào cuộc sống của tôi, còn nhìn tôi thách thức nữa kìa… nhưng chẳng hiểu sao anh cảm thấy hứng thú quá… có tính khiêu chiến… một ngày nào đó cô phải cúi đầu xuống trước tôi… dù có làm bằng cách gì đi chăng nữa…

--

Nhật Ái quay đi cất bước, lấy bìa sơmi che đầu… hợp đồng mới… chẳng có cái hợp đồng gì ráo trọi, hắn cứ đến quăng cái bìa sơmi màu đen với những điều kiện kỳ cục mà chỉ có hắn mới nghĩ ra, cùng tờ chi phiếu với những con số không dài ngoằn… hắn khẳng định hắn thừa tiền, chứ không khẳng định giá trị của cô.

Nhật Ái bật cười… hạng người như cô thì có giá trị gì… anh đáng ghét… anh muốn tôi nhưng không tự nhận… còn tôi cũng đáng ghét… muốn anh cũng không tự nhận… tôi là tôi hiền lắm nhe… nhưng ai đối sao với tôi thì tôi đáp lại như thế thôi… anh nhớ điều đó đó…

Về đến nhà, Nhật Ái ăn cơm mẹ nấu rồi đi ngủ trưa, khi chiều nay cô phải đi làm và có cả ca tối… Một ngày trôi qua bình lặng…

--

Hôm nay, đúng ngày lễ giao thừa 31-12, hết một năm Tây… Nhật Ái kéo cao cổ áo len. Tối nay trời thật lạnh, đáng lý ra cô không đi, nhưng tự dưng cô thích điều khoản trong hợp đồng mới… tự dưng cô cảm thấy rạo rực mỗi khi nghĩ đến nó… đồ đáng ghét đúng là quỷ Satan… và cô cũng là môn đệ của quỷ… hùa theo… bất giác cô ngẩng nhìn trời, nhưng lại vội cúi xuống… lòng đầy tội lỗi…

--

Tại Trung đi qua đi lại trong phòng ngủ của mình… một chút mâu thuẫn xuất hiện trong đáy lòng anh, nhưng nhìn căn phòng với nội thất mới anh chợt nhớ đến hôm đấy. Anh nghe tiếng chuông cửa, đi ra ngoài… anh mở cửa… xấu xí đứng đấy với gương mặt xam xám vì lạnh, anh đứng nép qua cho nó đi vào… nó đến thì nó tự nộp mạng nhé…

Trong phòng vẽ Thiên Tú đã nhìn thấy Nhật Ái bên ngoài đường đang đi vào sân viên nhà anh… anh bước đến cửa hé nhìn thấy anh hai đưa Nhật Ái vào phòng anh hai… anh thở ra… anh hai lại cho em ăn ư… không, hôm nay anh không có cái cảm giác đó… hôm nay, em trai cảm thấy anh hai đang dạy bảo em trai, dám chọc ghẹo anh mình.

Anh biết chứ… đừng nghĩ anh là con nít, không biết gì, những con người lòng đầy hận thù như anh trai, càng bị dồn vào đường cùng càng phản ứng mạnh mẽ… biết thế anh đừng đứng dậy cản bước chân anh hai, nhưng nếu anh không làm thế, anh hai sẽ không có cuộc sống đúng nghĩa, em trai thương anh hai lắm, nhưng không giống như cách anh hai thương em trai này.

Còn Em… Nhật Ái… từ bây giờ trở đi, đừng tha lỗi cho anh… người gây ra mọi chuyện là anh, không phải là anh hai… anh hai chỉ là nạn nhân, nạn nhân thôi Em nhé…. như Em hiện giờ, cũng chỉ là nạn nhân… anh ngẩng nhìn trời… anh muốn từ Địa ngục tẩu thoát… dù bắt đầu từ đâu, con đường thoát thân có làm anh tổn thương đến thế nào, dù có phải làm bằng hơi thở cuối cùng… anh cũng sẽ làm… cho anh hai mà anh yêu hơn bản thân mình…

--

Nhật Ái đứng trước mặt đáng ghét, cô đã sẵn sàng, hôm nay cô nốc đến 8 ly rượu của anh Tuấn chồng chị Hoa… chị bảo rượu đấy tốt cho sức khỏe, bổ dưỡng gì gì đó… mà cô có phải là đàn ông đâu mà cần thứ bổ dưỡng gì gì đó… nhỉ… cô đưa tay lên thản nhiên cởi áo của đáng ghét trước mặt… một điều khoản duy nhất trong bản hợp đồng lần này… cô tự chủ…

Điều đó đầy sự phấn khích khi những ngày qua, hắn không hề cho cô chạm vào hắn… mặc dù trong lúc thăng hoa, bản năng tự nhiên trong cô chỉ muốn ghì chặt lấy hắn… hắn đáng ghét, những lần đấy hắn khẳng định cô chỉ là món đồ để hắn giải quyết, còn hôm nay hắn bắt cô khẳng định mình là gái phục vụ hắn từ A đến Z mà thôi… phục vụ hắn ư… được thôi… phải cô xấu xa ti tiện như thế đấy, để xem hôm nay đáng ghét chết trong tay nhỏ xấu xa ti tiện này như thế nào…

Tại Trung nhìn xấu xí trước mặt… xấu xí quả nhiên là dữ dằn, không biết mắc cở, không có liêm sỉ trước anh… đang thực hiện điều khoản duy nhất, xấu xí hôm nay phải phục vụ anh mà anh không phải phục vụ xấu xí… nhưng nhìn mặt xấu xí y như là đang thích thú khi chuẩn bị làm thịt anh vậy… anh bước lùi lại khi xấu xí chạm tay vào thắt lưng quần anh… anh cảm thấy chút bối rối… nhưng chưa được bao lâu thì đột nhiên xấu xí đẩy anh ngã xuống ghế bành… xấu xí chồm người tới… nhanh và gọn, mạnh mẽ giữ anh ở ghế… xấu xí có cái bản năng của quỷ… đang dụ hoặc anh…

--

Thiên Tú đứng lặng bên đây phòng mình, nhìn vào mặt kính điện được mở lên… Em thật hấp dẫn trong từng cử chỉ động tác… hoàn toàn khác hẳn mọi khi e ấp dịu dàng… trước anh hai Em mới như thế phải không? Ừ, trước anh hai Em cứ như thế nhé, để cho anh hai biết, thật ra anh hai cũng chỉ là một con người bình thường yếu đuối cần được yêu thương mà thôi…

--

Nhật Ái cúi xuống hôn lên cạnh hàm của đáng ghét, cô đưa môi lướt dọc lên vành tai… thỏ thẻ…

-“ Anh muốn em phục vụ anh ư, vậy để chiều lòng khách hàng thân thiết của em, anh thích tư thế nào?

Tại Trung khẽ đẩy xấu xí ra khi nghe xấu xí nói như thế… anh nhìn thấy xấu xí đang nhìn thẳng anh không tránh né… đôi mắt xấu xí mờ ảo long lanh đầy sự khiêu gợi…

-“ Thế cô biết bao nhiêu tư thế?”

Nhật Ái bất ngờ khi nghe đáng ghét hỏi, cô khẽ hít một hơi đáp:

-“ 36!”

-“ Nói dối!”

-“ Trước khi đến đây phục vụ khách hàng dĩ nhiên tôi phải có tìm hiểu nghiên cứu rồi!”

-“ Với ai?”

-“ Hỏi làm chi, chỉ cần biết lát nữa anh hài lòng là đủ!”

-“ Xạo!”

Nhật Ái bật cười lặng người trước từ “Xạo” từ miệng đáng ghét… nhìn đáng ghét thật đáng yêu… cô cúi xuống tìm môi bịt miệng đáng ghét không để đáng ghét nói tiếp…

Tại Trung đẩy xấu xí ra khi anh chưa nói xong, ai cho nó bịt miệng anh lại chứ…

-“ Tôi nói…”

Nhưng anh không thể nói thêm khi xấu xí lại bịt miệng anh… xấu xí quàng tay qua cổ anh giữ đầu anh thật chặt…

Nhật Ái quyết làm cho đáng ghét hôm nay phải ân hận bởi cái bản hợp đồng lần này của mình… dù hôm nay cô có làm xấu xa đến mức nào đi chăng nữa… cô dồn hết lực vào miệng mình… cộng sự chiếm hữu, đưa mạnh lưỡi vào… cảm giác thật ấm trong khuôn miệng đáng ghét truyền qua đầu lưỡi cô… làm cô thích thú bởi quãng đường dài khi đi bộ đến nhà hắn dưới trời lạnh 8 độ… hắn phải đền bù cho cô…

Tại Trung hé miệng đón nhận… vô thức anh ngậm chặt lấy vật mềm mại uốn cong trong vòm miệng mình… lành lạnh ngọt ngọt như viên kẹo bạc hà… khiến anh giữ lấy thưởng thức và như muốn nuốt trọn…

--

Thiên Tú cười cay đắng nhìn hai kẻ cứng đầu lì lợm đang đấu đá nhau… bắt đầu từ lúc anh buộc anh hai hát bài “Eternal flame” anh đã quyết định dừng trò chơi xấu xa này lại rồi… và anh đang đứng đây để thử thách mình, chỉ cần anh vượt qua ải này, anh sẽ được giải thoát khỏi u mê…

Nhật Ái dừng lại… đứng lên… cô ngồi xổm xuống trước mặt đáng ghét… cô đặt tay lên thắt lưng đáng ghét, mở khóa dây nịt… mở nút quần…

Tại Trung vội giữ tay xấu xí lại… bối rối khỏa lấp viện cớ…

-“ Chẳng phải phụ nữ cần thời gian lâu sao?”

Nhật Ái ngẩng lên với sự ranh ma…

-“ Không cần, tôi quen rồi!”

Cô luồn tay kéo khóa quần của đáng ghét…

Theo quán tính Tại Trung đưa tay lên chặn lại…

-“ Cô thật đáng sợ!”

Nhật Ái bật cười đứng lên…

-“ Anh sợ sao?”

Tại Trung ngước nhìn xấu xí…

-“ Cô thách tôi!”

-“ Thì sao?”

-“ Cô đừng hối hận đó!”

-“ Khi tôi bước vào đây, tôi đã không biết đến hai từ hối hận!”

Tại Trung bực bội khi xấu xí thắng anh rồi… không… không thể được… xấu xí trước mặt anh vẫn bình thản tự tin… xấu xí chưa cởi dĩ nhiên tự tin, thử xấu xí bị người khác lột đồ xem có tự tin không thì biết, nghĩ thế anh đứng lên, bước tới lấy lại sự tự chủ… đến lượt tôi, mặc kệ cái điều khoản hôm nay… hôm nay người chết phải là xấu xí chứ không phải là tôi…

Nhật Ái khẽ bước lùi lại khi thấy đáng ghét đã lấy lại tự chủ, hắn nhìn cô như muốn nuốt sống cô… đừng dồn đàn ông vào đường cùng nếu em thật sự không thích… lời chị Hoa bên tai… nhưng cô lỡ rồi…

Tại Trung đẩy xấu xí ngã ra giường… anh ngồi xuống trên đùi xấu xí, giữ xấu xí lại, anh đưa tay kéo mạnh… hàng nút áo của xấu xí bung ra…

--

Thiên Tú nhìn anh hai của mình… anh hai thích cưỡng đoạt ư… anh hai làm thế thì người bị cưỡng đoạt là anh hai đấy… anh lại mỉm cười… nhục dục là gì… là lòng ham muốn về quan hệ xác thịt, là thú vui, là thỏa mãn ư… tìm kiếm sự thăng hoa giữa tình yêu chân thật thì có gì phải gọi là xấu xa nhỉ… hai con người đó thật lòng yêu nhau mà… miễn cảm thấy hài lòng là đủ… sao lại nghĩ khác đi…

Theo bản năng đàn ông, Tại Trung chẳng mất bao thời gian cũng có thể lột sạch đồ của xấu xí… anh mãn nguyện… xấu xí thua rồi…

Nhật Ái bực bội, cô thua đáng ghét rồi ư, hắn thật có kinh nghiệm cởi đồ phụ nữ nhỉ… vậy sao những lần cùng cô, hắn như chưa từng với ai… chẳng lẽ cô cảm nhận sai… cô xoay người đổi thế chủ động… cô ngồi trên đáng ghét…

-“ Có cần phải bịt mặt lại không khách hàng thân thiết!”

Tại Trung nhìn xấu xí giọng điệu châm biếm, gương mặt hếch lên…

Nhật Ái quay đi, cô tìm áo khoác của mình… lấy ra dải khăn lụa đen mà cô chuẩn bị sẵn tự bịt lấy mắt mình… khi đáng ghét không trả lời… cô mò mẫm…

-“ Anh đâu rồi? Thiên Tú!”

Bằng giọng đùa cợt… Tại Trung bật ngồi dậy, bao nhiêu hứng khởi trong anh tan biến khi nghe xấu xí gọi tên em trai, anh bước qua phòng của em trai… ra hiệu… Thiên Tú chỉ quay đầu cất bước đi ra ngoài… anh bước nhanh theo…

-“ Em đi đâu đó?”

Thiên Tú phủi tay anh hai ra, đáp bằng giọng cọc cằn…

-“ Anh bày ra thì anh tự dọn đi, từ nay em không cần phải ăn nữa, em không còn đói!”

Rồi Thiên Tú đi ra ngoài… lang thang dạo bộ… một mình…

Nhật Ái mò mẫm quanh hết giường không thấy ai, cô bực bội mở khăn bịt mặt… không thấy đáng ghét… trái tim cô se thắt lại, nghẹn ngào… cô đứng dậy mặc quần áo… Đi nhanh ra ngoài, vừa ra thì cô thấy đáng ghét đi vào, cô dừng bước đứng trước mặt… giơ mạnh tay lên giáng xuống… âm thanh *chát* vang lên nghe rõ mồn một…

-“ Từ nay về sau, anh đừng đến làm phiền tôi nữa đó!”

Nhật Ái rút tấm chi phiếu ra quăng vào mặt đáng ghét, rồi đi nhanh ra cửa… cô chạy nhanh trên đường, với những giọt nước trong mắt vội vã tuôn rơi… anh đáng ghét… anh quả là đáng ghét…

Tại Trung đứng nhìn theo, dám đánh tôi ư… anh nhìn tờ chi phiếu dưới đất… trái tim anh se thắt… anh bước nhanh về phòng sập mạnh cửa, lên giường trùm kín chăn… sợ hãi… điều gì đó chẳng biết…



Ps: Hahaha... Au khoái nhất chap này...

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 22-10-2013 07:27 PM





Tết Tây qua, tết Ta đến… Nhật Ái đầy ắp công việc, cô đến Dòng tu thường xuyên hơn, giúp Soeur chuẩn bị Tết cho mấy em nhỏ… phụ mấy em làm thêm việc để có tiền ăn Tết… kết giỏ hoa, đan len, làm đồ mỹ nghệ thủ công, sự buồn bực cô gởi hết vào công việc, và cô đã quên mất những gì xảy ra…

Thiên Tú cũng đến Dòng tu khi anh biết Nhật Ái cũng đến đây, anh cùng Soeur, các em nhỏ chuẩn bị Tết, cả Nhật Ái nữa. Chẳng biết từ bao giờ cả hai trở nên thân thiết… nhìn Nhật Ái hồn nhiên vui tươi anh yên lòng, nếu như em thật sự vui, anh chỉ xin quá khứ tội lỗi mãi mãi được chôn kín mà thôi…

Tại Trung cũng dồn sức cho công việc đầu năm Tây cuối năm Ta, anh chẳng thèm để ý đến gì nữa, chỉ biết dạo này anh chẳng cần lo nhiều cho em trai mình, thấy nó lúc nào cũng vui vẻ hát vang anh yên lòng, dạo này nó đến Dòng tu thường xuyên, và đi một mình.

Nó bắt đầu cuộc sống mới, không khép mình như trước… chẳng lẽ… tự dưng anh hình dung ra… không… anh phải đi kiểm chứng sự thông minh của mình, và anh chẳng muốn mình thông minh. Anh gọi điện về nhà, bác Tư nói Thiên Tú ở Dòng tu… anh lái xe đi bỏ mặc đến bữa trưa…

--

Tại Trung đi ra phía sau nhà Dòng, nghe tiếng ồn ào của đám con nít… anh vội nép qua một bên khi thấy một đám con nít cùng Thiên Tú và xấu xí đang dọn cơm, như cả nhà quây quần… tự dưng anh nghĩ… trời, nếu thằng em trai anh có bao nhiêu đó con chắc bắt anh nuôi mệt nghỉ… anh nhìn qua xấu xí… xấu xí mà sanh bao nhiêu đó thì xấu xí tàn tệ còn hơn con ma… gì nhỉ… à ma lem… nụ cười chợt tắt trên môi anh khi anh nghe xấu xí gọi lớn…

-“ Tại Trung à, anh phải bắt tụi nó rửa tay đã chứ, hay là anh cũng như bọn trẻ, chưa rửa tay!”

Trái tim Tại Trung se thắt lại… giọng xấu xí trong veo không chút phiền muộn lần đầu tiên gọi tên… anh… em trai anh bật cười đứng lên, nụ cười từ khuôn mặt dị dạng vẫn toát ra sự ấm áp…

-“ Bà Soeur Ái la kìa, đi rửa tay thôi!”

Cả đám đi theo Thiên Tú vào trong… Tại Trung nghe xấu xí nói với theo…

-“ Anh đó nhe Tại Trung, hư hỏng, dạy bọn trẻ hư hỏng!”

Tại Trung vội quay đầu bước nhanh rời khỏi Dòng tu… anh lái xe về nhà… tiếng xấu xí cứ vang lên bên tai… “ Tại Trung… anh hư hỏng… anh hư hỏng…” Anh nhấn ga, cho xe quẹo ngã khác… đến Langbiang…

Tại Trung nhìn ngọn núi trước mặt, anh bước đến trước… chẳng biết vì sao, chẳng biết thời gian bao lâu… một mình lặng lẽ tiến lên… tiến lên, cho thời gian trôi qua… Anh đứng nhìn trời đất mênh mông trước mặt, gió trên cao thổi ù hai tai, không khí sương mù vẫn còn mặc dù bây giờ đã là buổi chiều, ánh sáng của hoàng hôn xa xa có màu cam rất đẹp.

Anh thở ra, tự dưng bỏ việc leo lên đây làm gì không biết… anh đã làm gì thế này, có lẽ anh nên về Hàn Quốc… thì hơn… anh đi trở xuống, bỏ lại cảnh hoàng hôn rực rỡ…

--

Gần về đến nhà thì Tại Trung thấy xấu xí cùng em trai đang đi bách bộ bên nhau, cả hai đang trò chuyện gì đó có vẻ tâm đắc, anh cho xe đi chậm lại phía sau, nhưng để làm gì nhỉ… anh phải về nhà vì anh cảm thấy đói, trách ai bây giờ, sao hôm nay anh làm trò gì kỳ lạ đến thế, anh nhấn ga cho xe chạy nhanh về nhà…

Thiên Tú cùng Nhật Ái đi bộ về nhà, anh vừa thấy chiếc xe anh hai chạy ngang qua thật nhanh… anh chắc là anh hai thấy anh, nhưng không cho anh quá giang, anh buộc miệng…

-“ Vào nhà anh chơi không? Nhà anh gần đây thôi!”

Nhật Ái từ khi quen với người bạn mà lúc trước tình cờ gặp gỡ ở trong Nhà thờ thì cô thấy thì ra người bạn này thật dể mến… đã nói đúng mà, những người có vẻ bên ngoài xấu xí thì có tấm lòng nhân hậu, còn ai như đồ đáng ghét, gương mặt đẹp đẽ mà lòng thì xấu xa… mà tự dưng sao cô nghĩ đến đáng ghét nhỉ, cô gật đầu liền…

-“ Không phiền chứ?”

Thiên Tú bật cười nhẹ lắc đầu như ý…

-“ Không, nhà anh đó!”

Thiên Tú đưa tay chỉ căn biệt thư màu trắng nằm phía trên cao…

Nhật Ái khựng lại… cô không lầm, nhà đó của đáng ghét mà… Thiên Tú thấy cử chỉ của Nhật Ái anh biết cô nghĩ gì nên tiếp:

-“ À, nhà đó phải nói đúng là của anh hai anh, anh ở nơi khác mới đến đấy ở cho tiện việc đến Dòng đấy mà!”

Nhật Ái không còn hứng khởi nữa, nhưng từ chối không biết có làm bạn tổn thương không nhỉ, cô ngập ngừng tính nói…

Thiên Tú biết chắc Nhật Ái đang tìm cố từ chối nên anh chặn lời:

-“ Vào uống ly nước rồi về!”

Nhật Ái gượng cười gật đầu, cả hai dừng lại trước cửa nhà.

Thiên Tú đưa tay mở cửa.

-“ Vào đi, giờ này anh hai hay ở trong phòng làm việc lắm, không ra ngoài đâu đừng ngại, mời ngồi, em uống gì anh lấy cho em!”

Nhật Ái ngồi xuống ghế, mặc dù vào đây không chỉ một lần nhưng thật sự hôm nay cô mới được mời ngồi như khách.

-“ Gì cũng được!”

-“ Đợi anh nhé, nhanh lắm!”

Nhật Ái mỉm cười…

-“ Dạ!”

Nhật Ái đưa mắt nhìn quanh, lần đầu tiên cô mới để ý đến ngôi nhà… tất cả đều là một màu trắng, xen kẽ những điểm nhấn nhỏ màu đen, hài hòa nhưng có chút lạnh lẽo.

Tại Trung bước đến cửa phòng làm việc, anh đã thấy Thiên Tú mời xấu xí vào nhà anh, còn xấu xí không nhớ gì hay sao mà dám bước vào nhà anh nữa vậy, tò mò anh không rời khe cửa, thấy xấu xí ngồi ngước mắt nhìn xung quanh, đôi mắt xấu xí tròn xoe long lanh… thật… xấu… đúng là xấu xí… anh lầm bầm… anh chợt giật mình khi nghe xấu xí lớn tiếng…

-“ Tại Trung à, em không uống rượu đâu anh đừng cho em rượu nhé!”

Thằng em trai hư hỏng, biết cách trả thù anh… khi cho xấu xí tên anh đổi cho tên nó…

-“ Anh biết rồi!”

Nó trong bếp trả lời, rồi nó đi ra… cả hai ngồi nơi phòng khách, nó đặt tách trà đến trước mặt xấu xí…

-“ Mời em!”

Xấu xí bật cười…

-“ Em tưởng anh theo Tây mời rượu em chứ!”

Nó trả lời…

-“ Đợi đến Tết đi nhé! Chợ hoa Tết chắc vui lắm nhỉ?”

-“ Ừ, vui lắm!”

-“ Nhưng anh không thể đến chổ đông người!”

-“ Có sao đâu, em đi với anh!”

-“ Thật em không sợ anh à?”

Tiếng cười giòn tan của xấu xí…

-“ Sao phải sợ, em sợ thì làm bạn cùng anh sao, mà sao anh không đi làm thẩm mỹ? cái này là tò mò em hỏi thôi nhe!”

-“ Anh không thích!”

Im lặng khoảng 10 giây, Tại Trung lại nghe…

-“ Nhật Ái à?”

-“ Dạ!”

-“ Em thấy anh có nên đi làm thẩm mỹ không?”

Tiếng cười nhỏ của xấu xí…

-“ Sao lại hỏi em?”

-“ Vì… anh có mỗi em là bạn!”

-“ Thôi đừng!”

-“ Vì sao vậy?”

-“ Vì… em có mỗi anh là bạn thôi!”

Rồi tiếng cười lớn của xấu xí…

-“ Anh giàu có, mà còn đẹp trai nữa chắc không chịu làm bạn với em đâu, mà em đùa thôi, tùy anh!”

-“ Nhật Ái à?”

-“ Dạ!”

-“ Thật ra anh xấu xa lắm!”

Tiếng cười khúc khích…

-“ Dạ!”

-“ Anh không xứng làm bạn với em đâu!”

-“ Dạ, vậy đuổi em về đúng không?”

-“ Không phải, em cứ chọc ghẹo anh!”

-“ Tại anh cứ hay tự ti mặc cảm!”

Tiếng cười của nó, rồi tiếng xấu xí tiếp:

-“ Tại Trung à?”

-“ Sao em…”

-“ Tại Trung à… Tại Trung à… em về nhe…”

Rồi lại tiếng cười lớn của xấu xí cùng nó…

-“ Em lại chọc ghẹo anh…”

Tại Trung quay vào khép chặt cửa bằng đôi tay run run, anh bước đến bàn làm việc, ngồi xuống, mở bìa sơ mi, nhưng anh chẳng thể làm gì được cả…

--

Thiên Tú đưa tay khép cửa bước về phòng với nụ cười đau đớn trên môi, anh hai nghe hết chứ? Bây giờ anh hai biết cảm giác gọi lầm là như thế nào chứ? Đau không anh hai? Em cũng thấy đau lắm… trả nợ cho người ta đi anh…

--

Nhật Ái bước trên đường cảm thấy buồn buồn, mạnh dạn bước vào nhà cũng chỉ muốn thấy đồ đáng ghét, nhưng đáng ghét không thèm ra gặp cô, mặc dù cô cố tình lớn tiếng, thì ra hai người là anh em ư… nếu muốn đến gặp đáng ghét thì cô cũng có cớ rồi… nhưng để làm gì, đáng ghét có thèm gặp cô đâu, đáng ghét xinh đẹp, giàu có làm giá, không thèm chơi với cô đâu, cô là gì chứ…

Cô chẳng là gì của đáng ghét cả… chỉ mình cô nhớ, cô cảm thì có nghĩa gì, trong mắt đáng ghét cô chỉ thuộc hạng người thấy tiền là sáng mắt thôi… đáng ghét không nghĩ ra được cô thật lòng đâu, mà thật lòng thì sao, đôi lúc như bây giờ cô nghĩ… thích một người dễ dàng như vậy sao… chứ đừng nói là yêu thương… sao cô dám nghĩ đến yêu thương cái con người lúc nào cũng tự cao tự đại đó nhỉ… đáng ghét cao và xa xa lắm… còn cô bé nhỏ không bao giờ với tới đâu...

Chẳng phải điều đó chỉ khiến cho mình cô tổn thương thôi sao, đáng ghét đối đãi cô như thế, cô còn nhớ đến làm gì, chẳng lẽ cô thích bị ngược đãi sao… cô thở ra… không… nghĩ nữa… không cao, không xa vời thì đây cũng là vực thẳm tối tăm không nên ở lâu, phải thoát ra… nhưng thật lòng cô không muốn thoát, vì trong vực thẳm đó, có đáng ghét hiện diện… đáng ghét quả là đáng ghét… mê hoặc cô… mất rồi…


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 25-10-2013 08:29 PM







“ Thứ ánh sáng nho nhỏ trong đêm về trên bầu trời rộng lớn, nhìn bằng mắt thường ta thấy lấp lánh… lấp lánh, mà ta thường gọi chung là sao, đem cho ta cảm giác thật đẹp, lung linh đôi lúc còn cảm thấy vui vẻ, đôi lúc ta vô thức như muốn đưa tay ra… hái… chạm vào… thật thân thiết, gần gũi… muốn nhìn ngắm mãi…”

Thiên Tú nghĩ… đúng chứ? Đúng như trong ý nghĩ của anh hiện giờ chứ? Bao ngày qua bên Em, anh cảm thấy thế giới này thật đẹp, cuộc sống này thật nhiều ý nghĩa, và anh chợt biết sống là phải sống như thế nào, anh như được sinh ra một lần nữa từ Em… Nhật Ái… chưa bao giờ anh cảm thấy yêu những con người nơi đây nhiều như bây giờ, đôi lúc hạnh phúc chỉ cần như thế thôi phải không Em… Cảm ơn Em cho anh biết thế nào là trân trọng, là yêu thương, là mở rộng vòng tay…

Đôi lúc anh muốn ôm Em thật chặt, bằng thứ tình cảm thân thuộc, thật lòng cảm ơn Em, mà không bao giờ anh có thể nói hết, nói lên bằng ngôn từ… anh cũng chẳng bao giờ có thể quên những gì anh đã gây ra cho Em, đôi lúc sự giả dối cũng là một cái hay phải không Em?... Như hiện giờ vậy…

Đêm nay, đi bên Em dạo chợ hoa với những bông hoa khoe sắc rực rỡ nhất, anh cũng không thấy bông hoa nào đẹp bằng Em… bông hoa Mặt trời của lòng anh, phải Em là Mặt trời, chiếu tia nắng ấm áp, soi sáng tâm hồn anh, giúp anh thoát khỏi sự tăm tối u mê… nắm chặt tay Em, bàn tay ấm áp, kể cả nụ cười của em cũng thật ấm áp… chỉ cần bao nhiêu đó thôi, anh chỉ cần bao nhiêu đó thôi!

Chưa bao giờ anh thấy phải cần làm một điều gì đó cho người anh yêu thương… thật cần thiết, phải làm như bây giờ… đừng giận anh, khi người anh yêu thương nhất vẫn là anh hai của anh, nếu Em có thể hiểu cuộc sống của hai anh em như thế nào thì Em… ừ mà đâu cần phải hiểu, ngay từ đầu anh hiểu người Em yêu là anh hai chứ không phải anh… thật thương cho Em quá, từ bao giờ cái cảm giác muốn chiếm hữu đã không còn trong anh, đừng nghĩ rằng anh không còn cảm giác khi chơi chán rồi Em nhé… chỉ là vì… thứ tình yêu mà hiện giờ anh dành cho Em còn hơn cả thứ tình cảm nhục dục.

Anh vẫn là con quỷ đấy chứ, với những kế hoạch có thể nói không vẹn toàn… nhưng khi bắt tay vào làm, dù không được vẹn toàn, anh vẫn làm Em nhé… và trước khi làm anh vẫn mong Em tha thứ, cũng như hợp tác với anh… giúp anh… đừng buông bỏ anh… cảm ơn Em đã xem anh là bạn, trong khi anh đáp lại không đúng nghĩa từ bạn dành cho Em… miễn sao mai này, dù có một lần nhớ đến vì sự giận dỗi, Em cũng hãy thử nghĩ cho anh…

--

Nhật Ái cảm thấy ngại ngại, khi người bạn đang nắm chặt tay mình đi dạo quanh Hồ Xuân Hương, không phải cô ngại khi đi cùng bạn với gương mặt dị dạng, mà cái nắm tay của bạn tự dưng khác lạ quá… cô đang cố tìm cách từ chối, không để bạn tổn thương. Tại sao cô lại nghĩ nhiều như thế? Chỉ là cái nắm tay, sao cô lại cảm thấy không bằng lòng, như những người bạn nắm tay nhau… cô khẽ rút tay về, giả bộ đưa tay chỉ ra bờ hồ nói một câu bâng quơ…

-“ Bữa nào đi chơi đạp vịt đi!”

Thiên Tú biết Nhật Ái ngại nên anh cũng không cố ý nữa, anh cười nhẹ…

-“ Anh không biết bơi, Nhật Ái có biết bơi không?”

Anh dối… Nhật Ái bật cười hùa theo…

-“ Em cũng không biết bơi!”

-“ Nhưng anh hai bơi giỏi lắm đấy!”

-“ Thế thì sao?”

Nhật Ái bực mình… sao bạn lại lôi anh hai mình vào đây nhỉ, mất vui khi cứ nghĩ đến đáng ghét… nghe bạn nói:

-“ Ừ, chỉ hai chổ ngồi, Nhật Ái lại không thân với anh hai!”

Nhật Ái cảm thấy hối hận bởi sự lớn tiếng của mình, cô hạ giọng…

-“ Trễ rồi, chúng ta về thôi!”

Rồi cô không nói gì nữa, thiếu gì trò chơi nơi thành phố này, nhưng cô không thích chơi với bạn, cô chỉ thích chơi với người cô yêu… đáng ghét không thèm chơi đâu, vì đáng ghét lạnh lùng không có biết lãng mạn là gì cả, đáng ghét lại không phải là người Việt, đáng ghét không thích trò Việt… mà bạn cũng không phải người Việt, nhưng sao bạn lại gần gũi hơn đáng ghét vậy không biết…

Gần về đến nhà mình, Thiên Tú hạ giọng…

-“ Vào nhà uống nước, rồi anh mượn xe anh hai đưa Nhật Ái về!”

Nhật Ái gật đầu không phản kháng…

--

Tại Trung miệng nói về Hàn Quốc, nhưng anh chẳng thèm sắp xếp công việc để về nữa… anh ngồi lặng một mình trong bóng đêm, hình dung ra em trai cùng xấu xí dạo chợ hoa Đà Lạt… anh muốn đi, ừ… anh có chân, muốn đi tự đi, anh biết đường đâu cần ai dẫn dắt… nhưng đi một mình hoài cũng chán, đi với bạn… anh làm gì có bạn như nó… bạn để làm gì… cứ như thế này khỏe, khỏi ai làm phiền…

Anh nghe tiếng động của khóa cửa, biết em trai đã về, nhưng anh nghe cả tiếng cười của xấu xí… xấu xí vui khi bên em trai anh, em trai cũng thế… tốt thôi… chỉ cần em trai thích anh đã nói mặt trời anh cũng sẽ lấy xuống cho em mà, anh đi vào phòng mình…

Thiên Tú đã có chủ đích nên anh vào nhà mà vẫn không mở đèn, anh biết anh hai có ở nhà, và biết đã đến lúc thực hiện kế hoạch… anh kéo Nhật Ái vào trong, đẩy Nhật Ái vào tường, giữ chặt hai tay Nhật Ái…

Nhật Ái hoảng hồn trong tích tắc cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ biết xoay đầu tránh trước đôi môi của người bạn trước mặt, cô la lên…

-“ Đừng mà Tại Trung!”

Nghe thế Thiên Tú không đừng, mà anh còn cố quyết làm mạnh hơn…

-“ Anh yêu em mà , Nhật Ái!”

Nhật Ái bất ngờ…

-“ Chúng ta không thể mà!”

-“ Có phải em chê anh xấu xí kinh tởm không?”

Nhật Ái nhìn đôi mắt long lanh của khuôn mặt dị dạng, cô vội lắc đầu…

-“ Buông em ra chúng ta nói chuyện đàng hoàng!”

Nhật Ái cố gắng… Thiên Tú cũng cố gắng…

-“ Em biết rõ anh yêu em, em biết rõ mà, nếu em từ chối anh, sao em cứ quấn quít bên anh, em cho anh hy vọng, để bây giờ em nói không thể là sao?”

-“ Chúng ta không thể mà!”

-“ Cho anh lý do chính đáng!”

-“ Buông em ra, em sẽ nói!”

-“ Không, em nói trước đi, buông em ra, em sẽ chạy mất, anh không có thể giữ em lại!”

-“ Em xin lỗi!”

-“ Em đã có người yêu!”

-“ Không!”

-“ Vậy vì điều gì, anh sẽ đi làm thẩm mỹ, anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em, sẽ yêu thương em thật lòng!”

-“ Xin lỗi anh, em không có cảm giác với anh!”

Nhật Ái đã lấy lại sự bình tĩnh… hạ giọng…

-“ Em không muốn làm anh tổn thương!”

-“ Nhưng em có nghĩ anh dám làm em tổn thương không?”

Nhật Ái nhìn thẳng vào mắt Thiên Tú… Thiên Tú cố gắng lạnh lùng không tránh…

-“ Nếu anh không buông em ra, tình bạn của chúng ta cũng không còn!”

-“ Không buông, giờ đây anh chỉ muốn em thôi, muốn yêu em thôi!”

Thiên Tú cúi xuống, mặc cho Nhật Ái quay đầu, anh đưa môi lướt trên cổ Nhật Ái…  và nghĩ:… “ Em la lên đi chứ, theo bản năng của Em đấy…”

-“ Tại Trung… Tại Trung à…”

Thiên Tú mỉm cười trong lòng khi như ý…

-“ Tại Trung!”

Nhật Ái hét lên…

--

Tại Trung trong phòng nhưng anh đã thấy hết những gì nãy giờ, em trai thích ăn, sao không nói anh dọn món cho em, anh mua sòng phẳng, cớ sao em lại đi làm ăn cướp thế này… hay em không thích mua nữa, chỉ thích cướp thôi… anh bước nhanh ra ngoài, kéo em trai anh lại… buông xấu xí ra…

Nhật Ái ngước nhìn đáng ghét… bây giờ anh mới ra mặt sao… sao anh không để em trai anh làm tới luôn đi…

-“ Xin lỗi cô!”

Tại Trung đáp lạnh lùng, kéo Thiên Tú về phòng mở cửa đẩy Thiên Tú vào, khóa cửa phòng lại… Thiên Tú mỉm cười bước đến cánh cửa thông qua phòng anh hai… mở ra bước qua… anh nhìn thấy Nhật Ái đứng nhìn anh hai, còn anh hai cũng đứng nhìn Nhật Ái…

Nhật Ái chờ đợi đáng ghét nói một lời gì đó… an ủi cô, nhưng không… cô quay đi… hai anh em đáng ghét… nhưng tại sao cô lại thấy ghét đáng ghét nhiều nhiều gấp trăm lần. Cô chạy nhanh ra ngoài sân viên… chạy về nhà với những giọt nước mắt… phải… em có là gì với anh đâu để anh đau lòng khi thấy em bị ăn hiếp, để an ủi em… chính anh cũng thích ăn hiếp em cơ mà… em trai anh thì phải quan trọng hơn em chứ…

Tại Trung khụy xuống… em gọi tên anh… vậy mà anh… không làm gì cho em… không, anh không thích… anh không thích mình vì động vật đáng ghét trên đời này, mà làm cho nó thứ gì cả…

Thiên Tú quay về phòng mình, mỉm cười với mình trong gương… tiếp tục kế hoạch… anh kéo đổ mọi đồ vật trong phòng mình… đập phá…

Tại Trung vội đứng lên, anh lao nhanh vào phòng khi nghe tiếng đổ vỡ... em trai… chưa bao giờ em trai mất bình tĩnh đến thế… trong bóng tối mờ mịt anh chẳng thấy gì… chỉ nghe được tiếng gào thét của em trai bên tai…

-“ Anh hai, em muốn Nhật Ái, em yêu Nhật Ái, anh hứa cho em những gì em muốn, em không cần biết anh phải mua Nhật Ái cho em bằng bất cứ giá nào, còn không anh đừng hòng thấy em nữa, anh hai…”

Thiên Tú xô anh hai mình ra ngoài, đóng cửa lại… khóa trái, khóa luôn cửa thông… khóa luôn kính… bật đèn… nhìn mọi thứ hổn độn trong phòng mình… anh bước đến kéo qua một bên, bước đến giường nằm… gác tay lên trán… anh hai phải đổi phòng mới cho em rồi… xin lỗi anh hai…

Anh nhắm mắt lại…. những ánh sáng nho nhỏ trong bầu trời đêm lấp lánh… vô thức anh đưa tay ra… muốn chạm vào… thật gần gũi thân thương… Nhật Ái, Em có biết không… trong lòng anh, Em là Mặt trời, còn anh hai là Mặt trăng…

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 25-10-2013 08:41 PM




Theo thần thoại dân gian thì trăng tròn vào tháng Giêng được gọi là trăng sói… trăng có ánh sáng trắng, ta cảm thấy ấm áp dịu dàng khi lòng ta hạnh phúc, còn lạnh lẽo âm u khi lòng đầy nỗi hận sầu… còn sói có biểu tượng của vẻ đẹp và sức mạnh, tượng trưng cho những điều tốt đẹp và xấu xa tàn ác … vậy trăng sói có thật là mang những ý nghĩa đó không? Chẳng thể biết đúng hay sai…

Chỉ biết từ lúc nhìn thấy Thiên Tú xúc động thần trí miên man thì Tại Trung cũng không còn bình tâm tỉnh trí nữa… em trai anh chưa từng có phản ứng mạnh mẽ bao giờ, khó khăn lắm để nó hòa nhập với cuộc sống bình thường, nhưng chẳng được bao lâu… giờ đây anh lại nghĩ… thà rằng cứ để nó như trước, bình yên lặng lẽ, như mặt hồ Than thở dù mang đầy nỗi buồn u uất, cũng có thể tìm lãng quên vào nét vẽ, phím đàn…

Giờ đây, không một lời nói, thinh lặng nhốt mình trong phòng tối đen, làm anh cảm thấy đau đớn, em trai không còn biết có anh hai này nữa sao? Chẳng phải em trai đã lớn, không cần anh hai lo còn gì, em trai biết anh hai không từ chối em trai bất cứ thứ gì mà, anh hai chưa từ chối cớ sao em trai lại đoạn tuyệt với anh hai như thế này.

Dù gì cũng phải cho anh hai thời gian chứ… cũng là vì xấu xí, thứ động vật đáng ghét… đem đến cho em trai hy vọng, để nỗi thất vọng càng nhân đôi, đã nói với em trai rồi, trên đời này bọn đấy là thứ đáng ghét nhất… nhưng em trai lại không tin, em trai bỏ lòng mình ra chi vậy, cho những thứ không xứng đáng… anh đứng lên… ra ngoài… em trai yên tâm, anh đi mua quà cho em đây, rồi em lại vui cười nhé… anh chỉ muốn thấy em trai hạnh phúc vui cười mà thôi… chỉ em trai duy nhất… anh đã hứa không để cho em trai phiền muộn vì bất cứ điều gì cơ mà…

--

Thiên Tú quyết định nhốt mình trong phòng… thật là chán mà, anh quen đi rồi, còn hai tuần là năm mới, mọi thứ đã hẹn trước, nhưng lần này anh không được dự Tết với bọn trẻ cùng Em rồi… anh phải đợi đến bao lâu nữa đây, anh nghe tiếng cửa nhà mở… anh bước ra cửa sổ nhìn ra ngoài… chỉ thấy những đầu thông nơi vực thẳm gió lớn khi đêm về, lấp lánh ánh đèn xe hơi từ nhà anh ra đến con đường dốc trước mặt, anh ngẩng nhìn trời… trăng đêm nay tròn và sáng… nhưng sao anh lại chẳng thấy trăng ấm áp chút nào, chỉ thấy sự lạnh lẽo mà thôi…

--

Nhật Ái ngồi trong nhà lẳng lặng đan khăn cho Dòng tu, cô cảm thấy lòng rất buồn… ngày trước cũng thế, nhưng cô không cảm thấy buồn khi có một mình như bây giờ, mà mẹ vẫn bên cô đấy thôi, ngoài mẹ ra… cô không cần ai hết, cô đã từng nói, từng nghĩ, từng muốn như thế mà… nhưng sao bây giờ đây cô lại cứ nhớ đến đồ đáng ghét thế này… hắn chẳng có gì tốt để mà cô phải vương vấn cả…

Ừ, thôi cứ nghĩ như thế này cô ham hắn là vì hắn đẹp trai, giàu có có phải tốt hơn không, nhưng cô không tài nào nghĩ ra được điều đó. Cô bật cười chua chát, giả sử như hắn có nghèo đói đến mức đi ăn xin, cô chắc mình cũng sẽ xách giỏ theo hắn… dù có phải ngoài trời sương gió, không một cái chăn đắp lạnh khi đêm về, cô cũng muốn được nằm bên cạnh hắn.

Rồi cô lại nghĩ đó không là tình yêu, mà chỉ là sự say mê ngu muội, một người khiến một người say mê thì sao… chẳng có giá trị đích thực… chẳng nghĩ nữa… chán quá, như chẳng còn muốn sống… như không còn sức sống, cô muốn thoát ra khỏi sự u mê này…

Bà Hai nhìn thấy con gái ngày ngày đêm đêm thinh lặng ngồi bất động với cái que đan, chẳng thiết gì nữa làm bà đau lòng… con gái biết yêu rồi ư? Và tương tư người con gái yêu à? Yêu ai cũng được nhưng yêu hắn thì không thể đâu con gái à… bà có nghe qua con Hoa nói về người đàn ông nào đó, không phải bà cho là con gái mình không xứng đáng, con gái bà vẫn là nhất trong lòng bà đấy thôi, mặc thiên hạ đánh giá thế nào.

Nó vẫn là người giỏi nhất, đẹp nhất… trong lòng cha mẹ con cái nào chẳng như thế, sự buồn bã của nó, bà không thể chia sẻ, nó không còn nhỏ nữa để khóc hờn khi không như ý đòi bà phải dỗ dành, mà bà cũng chẳng còn hơi sức đâu để dỗ dành nó, bà cảm thấy mệt mỏi lắm, chỉ cố gắng gượng cười để nó yên tâm mà thôi… thứ tiền mà con gái có để cứu lại mạng sống này khiến nó phải trả một cái giá rất đắt, thế thì bà càng phải cố sống hơn nữa…

--

Nhật Ái nghe tiếng gõ cửa, cô buồn bã đứng lên mở, thường thì giờ này chị Hoa hay qua đây lấy khăn len để sáng khi chị đi chợ, chị mang đến Dòng tu giúp cô… khi cô chẳng muốn đi đâu nữa, nhưng cô khựng lại… đáng ghét đứng đó… trái tim cô se thắt… cô vội nhìn xem trên tay hắn có bìa sơmi không, sao cái dự cảm đến với cô kỳ cục thế này.

Mà thật tức cười, từ bao giờ cô như thuộc về đáng ghét rồi vậy, tự dưng cho là thế, thế thì bảo sao đáng ghét không nghĩ thế, cứ mặc nhiên thích đến là đến, không là không… đáng ghét thản nhiên bước vào, lần này hắn đã có kinh nghiệm nên không bị cung đầu… hắn đứng nhìn cô… còn cô cũng nhìn hắn chờ đợi… đáng ghét mà mở miệng giao dịch là cô sẽ không bao giờ nhìn đáng ghét nữa đâu…

--

Tại Trung nhìn xấu xí, gương mặt nó hơi gầy, thoáng u buồn trong mắt… tự dưng lòng anh khẽ chùn xuống, nhưng chẳng được bao lâu khi anh quyết hôm nay phải lo cho xong cuộc giao dịch này, anh hạ giọng:

-“ Lần này cô ra điều kiện đi!”

Nhật Ái cảm thấy tổn thương, lòng đau như cắt từ khuôn miệng ngọt ngào đó, lại thốt ra lời thực tế phũ phàng… cay đắng quá, nhưng cô vẫn cố gắng… tôi là tôi hiền lắm… câu đó cứ vang vọng trong đầu, cô đáp lại đúng lễ…

-“ Xin lỗi nhe, tôi không cần tiền!”

-“ Nhưng lúc khác cô sẽ cần!”

-“ Vậy để lúc khác nói!”

-“ Em tôi không đợi được!”

Nhật Ái tròn mắt… nỗi buồn tan biến thay vào đó là sự giận dữ đến không thể tha thứ, cô cố kìm chế…

-“ Anh nói lại xem!”

Tại Trung bình thản…

-“ Em tôi cần cô, ai cũng vậy thôi...”

Nhật Ái không thể kìm lòng, cô giơ cao tay lên, âm thanh vang rõ trong căn nhà bé tí… *chát*

Tại Trung nhận lấy. Nhật Ái đứng sững nhìn với toàn thân run rẩy…

Trong phòng… bà Hai cảm thấy không thể thở nỗi, những gì bên ngoài kia rõ mồn một rót vào tai bà, như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim bà khiến hơi thở của bà nghẹn lại… ngắt quãng…

Tại Trung giọng lạnh lùng…

-“ Cô nghĩ mình là ai mà dám đánh tôi đến hai lần, lần trước tôi đã không nói, lần này chúng ta đang giao dịch làm ăn, cô từ chối khách hàng, không muốn thì cũng không nên đối đãi với khách hàng như thế, cô không biết làm ăn sao!”

Nhật Ái đẩy mạnh đáng ghét ra cửa…

-“ Ra khỏi nhà tôi ngay, khi tôi còn có thể giữ lịch sự!”

Tại Trung đẩy xấu xí lùi lại, anh giữ chặt xấu xí đứng trước anh, đối diện với anh…

-“ Tôi mà bước ra khỏi đây thì cô đừng hối hận đó!”

-“ Phải, đi ra khỏi nhà tôi ngay, dù tôi có bán cho cả thiên hạ tôi cũng không bán cho anh em nhà anh đâu, đồ đáng ghét!”

Nhật Ái sập mạnh cách cửa gỗ… cô nghe tiếng đổ vỡ trong phòng, cô vội chạy vào… mẹ cô nằm bất động dưới đất, cô vội nâng đầu mẹ dậy…

-“ Mẹ ơi… mẹ ơi…”

Hình ảnh mẹ mờ mịt trước mắt… cô chạy ra ngoài gọi chị Hoa, nhưng cô vừa mở cửa thì đụng phải đáng ghét… cô nhìn hắn…

-“ Mẹ… mẹ em…” Cô vô thức níu lấy hắn… cầu cứu…

Tại Trung nhìn thấy xấu xí hoảng loạn, và nghe xấu xí nói, anh bước nhanh vào nhà, vào phòng… anh cúi xuống bế người đàn bà có mái tóc xam xám lên, đưa ra xe… anh lái nhanh đến bệnh viện… anh đang làm gì thế này, đây có phải việc của anh đâu… nghe tiếng xấu xí khóc lóc gọi mẹ khiến anh nhớ lại ngày ấy… anh cảm thấy trong lòng anh như có ngọn lửa cháy bùng lên… đốt cháy tâm can anh… không… âm thanh đó làm anh đau đớn… hụt hẫng… vô vọng… không thể tha thứ… không thể tha thứ…

--

Băng ca được đẩy ra… Nhật Ái chạy theo mẹ đến phòng cấp cứu, nhưng họ không cho cô vào… cô bước qua bước lại… 10 phút sau, y tá bước ra…

-“ Cô theo chúng tôi làm hồ sơ, bác sĩ nói chậm lắm là sáng sớm mai cô phải chuyển bệnh nhân vào thành phố vì nơi đây chúng tôi không đủ tiện nghi máy móc! Xin lỗi cô!”

Nhật Ái lặng người vô thức bước đi… chuyển vào thành phố, lấy gì chuyển… bất giác cô quay người tìm đáng ghét… hắn đứng nơi cửa, khoanh tay chờ đợi… dáng điệu hắn chẳng khác nào Satan chuẩn bị lấy linh hồn người đã mất… không mẹ cô không được mất… vì mẹ, cô sẵn sàng cùng Satan lao vào Địa ngục chứ không để mẹ phải đi một mình bỏ cô…

Tại Trung nhìn thấy xấu xí ngẩng nhìn anh… anh mỉm cười mãn nguyện… bước đến rút tấm chi phiếu ra… quăng vào mặt xấu xí, như ngày nào xấu xí đã quăng vào mặt anh… tất cả là định mệnh, là số phận của xấu xí… đáng đời… anh quay bước đi…

Nhật Ái cúi xuống lượm tờ chi phiếu lòng như đã chết… cô ngẩng lên… ánh sáng trăng bên ngoài vô tình chói vào mắt cô… lành lạnh, âm u… cô bật cười nhạt nhẽo…


Tác giả: Sae_Woo    Thời gian: 26-10-2013 01:33 AM
Em đã xem xong hết đến giờ này nè s, đêm nay có lẽ là đêm e thức khuya nhất
Và duy nhất đến giờ này vì câu chuyện. Lúc đầu lội cuốn, sau lại mất dần phong thái ấy
Nhưng lại hút lại bằng những biến cố. Làm em đọc đến hết luôn. E nghĩ nên là 1 SE
Nhật Ái nếu biết ra vô cùng khó xử, Tại Trung quá đểu nhưng tình yêu là chân thành, Thiên Tú quá trong sáng như tình yêu dành cho anh trai và Nhật Ái. E thấy 2 anh em đều xứng đáng được yêu
Nên s đừng để 1 người nào dc và người nào ko (dù e biết đó sẽ là Tại Trung). Thật ra e thích Tại Trung từ đầu đến cuối. Nhưng nếu e là Nhật Ái thì hoàn toàn khó xử ko biết sống đối diện với cả 2 người đàn ông trước mặt thế nào cho đến cuối đời
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 26-10-2013 08:53 PM





Mặt trời là nguồn năng lượng chính cho trái đất, mang lại sự sống cho mọi vật… soi rọi những nơi tối tăm, là sự ấm áp sưởi ấm con tim lạnh giá, là ánh sáng soi đường cho những kẻ lầm lỗi, giải thoát cho sự u mê… thiếu Mặt trời con người ta không còn phân biệt được đâu là ngày và đêm, đâu là sáng là tối, đâu là thật là giả… cứ nghĩ một người không còn biết gì ở trên thế gian này thì chẳng khác nào sống như chết…

Nhật Ái đưa mắt nhìn cái bệnh viện đầy ắp những người và người, không khí ngột ngạt, mùi thuốc, mùi máu quyện vào nhau, cô cố bắt mình vô thức, nhưng mỗi lần nhận thấy một cái băng ca được bao trùm bằng tấm vải trắng, cùng tiếng khóc đau đớn là lòng cô lại se thắt… cô run rẩy không nghĩ đến phiên mình…

Không… không đâu, từ lúc vào đến thành phố với cái bệnh viện đầy đủ tiện nghi này, lòng cô chùn xuống, hy vọng chưa có cũng đã mất đi… tiện nghi gì mà thế nhỉ… tự dưng chẳng còn niềm tin, cô cảm thấy lạc lỏng bơ vơ giữa chốn đông nghịt người này… những bóng dáng thoắt ẩn, thoắt hiện trước mắt làm cô đau đầu, chỉ như muốn gục ngã…

Chợt cô nhớ đáng ghét, vào phút giây này cô chỉ muốn một vòng tay đỡ nâng, thậm chí đó là vòng tay của quỷ dữ, được chạm vào cô, cho cô biết thì ra cô vẫn còn có người bên cạnh… nhưng không, vẫn như thói quen, cô bó gối ngồi nhốt mình trong góc hành lang… mắt không rời căn phòng cấp cứu cuối dãy…

Không khí lành lạnh không vì thời tiết mà vì cảm xúc… sao chẳng ai trả lời cho cô… bận gì mà bận thế… làm cô không biết đâu là đường mà bước tới nữa, chỉ biết ngồi đó chờ đợi… chờ đợi mà thôi. Ánh nắng chói chang của mặt trời giữa trưa soi qua lớp kính, làm nhiệt độ nóng lên, cô lết ra chổ ánh sáng ngồi, như sưởi ấm… không… vẫn lạnh… lạnh từ trong lòng lạnh ra thì lấy gì sưởi ấm…

Bây giờ cô biết câu trả lời đó như thế nào, nhưng cô chẳng nghĩ đến. Từ trước đến giờ, cô chẳng bao giờ nghĩ đến những gì không thuộc về mình… mệt hơi… nhưng bây giờ cô lại đang tự làm mệt hơi, đến như không thể thở nổi… cô lại nghĩ… có sao đâu, đây là bệnh viện đầy đủ tiện nghi nhất thành phố, đây là phòng cấp cứu, cô có mệt hơi vì không thở nổi thì cô cũng sẽ được cứu chữa kịp thời… không… chẳng có bác sĩ nào chữa được bệnh tâm của cô… chỉ là… mà chẳng nên nghĩ nữa, những ý nghĩ tiêu cực khiến cô càng chìm đắm trong mê muội…

Cô ngẩng nhìn, đưa tay lên che mắt bởi ánh sáng chói chang, rồi cô cúi đầu xuống… như chấp nhận… số phần ư, định mệnh ư… cô viện cớ với khung cảnh khẽ nhòe đi vì nước trong mắt, cô vội đưa tay lên, lau đi… không, chẳng có cái số phần định mệnh nào đau thương dành cho cô khi cô không bao giờ làm điều ác…

Cô lùi lại vào góc hành lang… cô không làm điều ác, nhưng cô làm điều xấu… xấu xa ti tiện không có đạo đức… đạo đức của một con người, cô cười khúc khích, tự dưng cô lôi chi đạo đức, thuần phong mỹ tục, giá trị Chân-Thiện-Mỹ ra đây làm gì… cô có xứng đáng để nghĩ đến đâu, cô chưa từng cho mình cao cả, hy sinh vì mẹ, trái lại cô lại làm cho mẹ đau lòng đến lại ngã bệnh…

Cô lại thu mình lại, lòng đầy tội lỗi… có ai phán tội cô không… để cho cô cảm thấy nhẹ lòng, để cho cô biết không có gì để mà phải tức tưởi oan ức… cô bật dậy, đồ đáng ghét quả là đáng ghét… cô sẽ không đổ thừa cho hắn vì một tay không bao giờ vỗ ra tiếng, nhưng… tôi là tôi hiền lắm nhe, nhưng ai đối đãi tôi sao thì tôi đáp trả lại như thế mà thôi… cô bước đi, ngẩng nhìn… cuối hành lang, một màu trắng toát âm u lạnh lẽo đón chờ cô…

--

Thiên Tú đã sắp xếp xong mọi thứ… anh thở ra nhìn bầu trời đen tối, hôm nay không trăng, không sao… Nhật Ái à, khi xa Em chắc anh phải nhớ đến Em lắm… anh không muốn rời xa Em, rời xa quê hương thứ hai này của anh… anh định bụng sẽ ở lại đây mãi mãi đấy chứ… nhưng không được nữa rồi, đã đến lúc anh phải về… về nhà chính thức của anh… anh ngủ lâu rồi, nên phải thức dậy, anh chơi lâu rồi, nên phải làm việc thôi… không thể ỷ lại vào anh hai mãi… khi anh đi rồi, mọi chuyện nơi đây đều nhờ Em nhé Nhật Ái… thương… mến… yêu… Em vô cùng…

--

Tại Trung cũng đã chuẩn bị xong, anh chẳng muốn đi chút nào, nhưng vì em trai, em trai nói nó nhớ xấu xí, muốn anh đưa nó vào thành phố xem xấu xí ra sao rồi, khi xấu xí ở đó không có ai, thì anh và nó ở đó cũng có ai đâu, nhưng nó lại nói xấu xí thân gái một mình, nó học cách nói và thương con gái Việt như thế đấy… xấu xí một mình còn hơn cả ba bốn mình khác… xấu xí mạnh mẽ lắm cần gì nó vào đó lăng xăng… ôi, trời anh cũng như nó học cách ăn nói gì ở đây vậy không biết…

Cả hai ra xe, Tại Trung lái vào thành phố, trong đêm…

--

Tại Trung đưa Thiên Tú về một căn nhà 3 tầng trong hẻm trên đường Phước Hưng yên tĩnh, anh đón taxi đến bệnh viện… nhìn thành phố buổi sáng ồn ào ngột ngạt bởi xe cộ tấp nập… anh cảm thấy chút mệt mỏi, khó chịu… xấu xí có như thế không? Những ngày qua xấu xí có mệt mỏi không? Có nhớ đến anh không? Tiền xấu xí chưa sài hết đâu, nên xấu xí đâu nhớ đến anh làm gì… xấu xí chưa thực hiện hợp đồng đấy… trái tim anh khẽ se thắt… không, anh đến đây là vì em trai chứ không vì xấu xí… càng không vì cái hợp đồng…

Tại Trung đi thẳng vào bệnh viện… cái bệnh viện mà người ta nói đầy đủ tiện nghi đầy sự hổn độn… người qua lại thật đông, ngột ngạt quá… mùi thuốc, mùi máu tanh, tiếng khóc, tiếng nói chuyện ồn ào, những tiếng ai đó gọi mẹ khiến lòng anh hoảng loạn, bực bội… đắng… cay… chua… chát… bao nhiêu cảm xúc đến một lượt làm anh cảm thấy khó thở.

Anh bước nhanh qua ngã rẽ… nơi đây hành lang nhỏ vắng lặng hơn, anh nhìn quanh tìm kiếm… ánh mắt anh dừng lại… phía xa kia, xấu xí đang thu mình trong góc hành lang… xấu xí bé tí như hạt đậu, bây giờ lại thấy càng bé tí… trái tim anh khẽ rung lên, nhịp đập bất ổn… anh chầm chậm bước đến… vô thức bước đến… anh sẽ không động lòng… không bao giờ động lòng trước động vật đáng ghét nhất thế gian…

Nhật Ái ngẩng nhìn khi thấy đôi chân của ai đó trước mặt… đáng ghét… cao lớn đứng đấy, khiến cô cảm thấy mình càng nhỏ bé hơn… gương mặt lạnh lùng… hắn đến đòi nợ ư… ừ, mà mình nợ hắn đấy…

Tại Trung cúi xuống kéo tay xấu xí đứng lên khi thấy xấu xí bất động chỉ biết giương mắt nhìn anh… anh kéo xấu xí ra ngoài, tìm đến thẳng phòng bác sĩ trưởng… yêu cầu chuyển bệnh nhân qua khoa đặc biệt…

Nhật Ái yên tâm khi lo xong cho mẹ, cô cùng đáng ghét lên xe về nhà hắn… thực hiện giao dịch…

--

9h tối, trong phòng ngủ chỉ có một màu trắng tinh khiết, tất cả mọi thứ sạch đẹp gọn gàng… Nhật Ái ngồi nhìn bất giác bật cười vô thức, giống như đêm tân hôn nhỉ… đêm tân hôn… cô nhìn mình trong gương tủ áo nơi góc phòng, nếu thế sao hắn không mua cho một cái ngủ thật đẹp thật quyến rũ đấy… cô lại cười vô thức… ai cũng vậy thôi… phải gái như cô thì tiếp khách nào cũng vậy thôi, xong… thỏa mãn, rồi hết… chỉ có thế… hắn đáng ghét, bây giờ thì cô biết rõ rồi, trong lòng hắn cô chỉ là gái…

Mà thôi, hôm nay cô chẳng có rượu gì gì đó để uống bổ dưỡng, hôm nay cô chẳng có rượu mạnh để uống cho say nồng, quên… không cô tự hứa với lòng, cô sẽ không bao giờ mượn rượu chuốc say mình, cô phải tỉnh táo cho mọi việc mình làm… mình gây ra thì mình phải tự chịu, ít nhất trách nhiệm đó cô cũng nên gánh trên vai, để cô cảm thấy mình còn gì đó giống một con người… con người… cô lại cười vô thức… con người là sinh vật yếu đuối, đầy dục vọng, đầy lòng tham… cô lại tự tìm cớ đổ thừa…

--

Thiên Tú kéo valy ra ngoài hành lang để sẵn, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, gần đến giờ… anh hai đi mất, anh muốn chào anh hai, nhưng anh hai trốn mất tiêu rồi, ừ mà không phải, từ trước đến giờ anh hai chưa từng trốn tránh bất cứ điều gì, bây giờ… là anh hai từ chối thôi… anh hai lại sợ phải một lần nữa mất đi những gì mà mình thật sự yêu thương, nên đã từ chối, anh hai nghĩ… thà rằng mình đừng có, để đừng biết mất…

Bây giờ anh hai đâu còn là đứa bé ngày đó nữa, sao anh hai lại không tự tin vào điều này nhỉ, chỉ cần anh hai giữ chặt lấy… mà có nói gì đi chẳng nữa thì có lẽ không có ai có thể hiểu cái cảm giác lúc đó của anh hai như chính bản thân anh hai… kể cả anh, nhưng anh tin, anh hai sẽ về… vì anh biết… anh hai đã thật lòng yêu Em đấy… Nhật Ái… anh mỉm cười bước vào phòng ngủ bằng sự tự tin… anh mạnh dạn bước đến, thấy Nhật Ái nhìn anh với đôi mắt vô hồn, anh mỉm cười nhẹ, nhưng chẳng nhận lại được gì ngoài cái câu thật lạnh…

-“ Anh thích như thế nào?”

Thiên Tú khẽ nhói lòng, nhưng vẫn cố bình thản ngồi xuống ghế…

-“ Nếu anh nói chỉ muốn được nói chuyện với em thì em nghĩ sao?”

Nhật Ái quay nhìn khi Thiên Tú ngồi ở giường.

-“ Được, nói chuyện một lát cũng được, dù gì còn sớm!”

-“ Em khỏe không?”

-“ Khỏe!”

-“ Sức khỏe mẹ tốt chứ?”

Nhật Ái cười nhạt…

-“ Tốt, bởi tiền của hai người!”

-“ Tiền đó không phải của anh, mà là của anh hai, em đừng gộp chung lại mà nói!”

-“ Chẳng phải hai người như một sao?”

-“ Không, anh là anh, anh hai là anh hai, chẳng phải chính gương mặt này thôi cũng có thể thấy là khác hoàn toàn sao?”

-“ Tôi chưa từng xem anh là quỷ!”

-“ Nhưng anh thật là quỷ!”

-“ Chuyển đề tài, xin lỗi tôi không biết về thần tiên ma quỷ để hầu chuyện này với anh!”

-“ Được, em sẽ làm gì cho tương lai của mình?”

-“ Vẫn thế thôi!”

-“ Vẫn thế ư, ngày ngày bươn chải trên đường làm bạn với bụi bặm…”

-“ Người như tôi anh không cần phải dùng từ hoa mỹ…”

Tự dưng Nhật Ái cảm thấy bực bội nên chặn lời Thiên Tú…

-“ Phải, tôi chỉ là người quét rác, dọn rác đấy thì sao?”

Thiên Tú gật đầu.

-“ Ừ, thì đâu sao, nhưng em đang nhìn anh như đang thấy rác đấy!”

Thiên Tú đứng lên.

-“ Xin lỗi em nhé, phải anh là rác, nhưng rác đặc biệt, biết tự mình chui vào thùng rác, không cần em nhọc công phải hốt đâu!”

Thiên Tú bước đến trước mặt Nhật Ái.

-“ Tạm biệt em, một ngày nào đó anh sẽ quay lại đây, để chính thức xin lỗi em, có việc nhỏ muốn nhờ em, hiện tại nhà anh có một thứ rác cần em hốt, còn bỏ vào đâu thì tùy em định liệu! Cho em! Cảm ơn em với những gì em đã đem đến cho anh, anh sẽ luôn nhớ em! À, nếu em có gặp anh hai, chuyển lời dùm anh, nói anh về Hàn Quốc nhé!”

Thiên Tú nhét cái hộp vuông vào tay Nhật Ái, anh đưa tay lên vẫy rồi mỉm cười đi mất… Nhật Ái thinh lặng nhìn theo… thế là thế nào…


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 26-10-2013 09:05 PM






Tại Trung ngồi một mình trong phòng riêng của một quán bar, anh thinh lặng nhìn chai rượu mạnh trên bàn… tự chuốc say mình ư… để làm gì nhỉ, để quên đi những gì sẽ xảy ra ư… anh ngã người ra ghế, ngẩng mặt nhìn lên trần… ánh đèn mờ ảo trong phòng khiến anh chẳng thấy gì xung quanh, chỉ thấy đôi mắt xấu xí đang nhìn anh với những dỗi hờn…

Anh quay đi, như từ chối… không liên quan đến anh… em đáng ghét, xấu xí… em giữ lời để làm gì, sao không viện cớ mắc chăm sóc mẹ, không thể giao dịch, hẹn lại hôm khác, anh sẽ đỡ lời dùm em với em trai… anh đưa tay ôm lấy đầu, không liên quan đến anh, anh buông tay rót rượu ra ly… đầy tràn… anh đưa lên miệng, nhưng lại bỏ xuống… say ư… bây giờ chẳng có gì có thể làm anh say cả, ngoài em ra…

Phải… anh không muốn từ chối, không muốn dối lòng mình nữa… tại sao… thật em sẽ mãi giữ lời không? Bất cứ mọi lời em hứa chứ? Tại sao anh lại đòi hỏi ở em những lời hứa, mọi thứ chỉ là giao dịch, em trọng chữ tín, em là người làm ăn tốt, xứng đáng để anh hợp tác, giao dịch… chỉ có thế thôi phải không… em không là đàn ông, cần gì giữ chữ tín, em cứ ngang ngược ra, chơi ăn gian… thì anh có trách gì em đâu… thì anh cảm thấy hay hơn nhiều…

Tại Trung khép mắt lại với trái tim nhói lên, đau buốt… anh không muốn, Nhật Ái ơi… anh không muốn, em có biết không? Anh chỉ muốn thấy em vui cười, thấy em hạnh phúc… anh có thể đem cho em hạnh phúc không? Em cho anh biết đi… anh chỉ muốn bên em, chỉ muốn em nhìn anh, chỉ muốn nghe em gọi tên anh với giọng điệu ngọt ngào… chỉ muốn cùng em đi hết mảnh đất Đà Lạt đầy tình yêu thương, hưởng thụ mọi sự lãng mạn, cùng em rong chơi khắp nơi… anh đã làm lỗi, và bây giờ anh muốn kết thúc, chỉ đơn giản vậy thôi

Thật em có cần anh không? Sao anh không thể quên cái giây phút em níu lấy anh trong đêm hôm đấy, ánh mắt em nhìn anh thật sâu, đầy những nỗi lo lắng, trong nỗi lo lắng ấy anh thấy em nhìn anh với tia ánh sáng hy vọng, dù là nhỏ nhoi, nó làm cho anh biết em cần anh… nhưng sao anh lại không thể tin vào chính bản thân mình… không, anh sợ lắm… sợ sự thông minh của mình, đơn phương giết chết trái tim anh… sợ không thể vượt qua chính bản thân… thà rằng anh đừng có, để không phải biết mất là gì…

Rồi sự thông minh của anh lại giải bày cho anh cảm nhận… đó chỉ là một sự trùng hợp hoặc tình cờ, hoặc phải xảy ra theo tình huống tự nhiên, chỉ có anh nơi đó, em không cầu cứu anh thì ai? Lúc đó chỉ có anh bên em… phải, em từng nói em chỉ có anh thôi, đúng không… sao anh mâu thuẫn thế này, sao anh lại thích làm mọi chuyện trở nên phức tạp… không, anh không thể nghĩ đơn giản…

Tình yêu đơn giản như thế thôi sao… và anh đang cảm nhận sự đơn giản đấy đến thật dể dàng, nhưng lại khắc sâu trong lòng anh, trái tim anh, cả ký ức của anh nữa… một thứ tình cảm để bây giờ anh không thể từ chối, không thể phủ nhận… anh đã yêu em… từ bao giờ chẳng biết… chỉ biết anh đã yêu nhỏ xấu xí, bé tí như hạt đậu, nhưng nghị lực phi thường mạnh mẽ… đã đánh thức trái tim lạnh giá của anh… phức tạp hay đơn giản gì thì kết quả cũng chỉ là nhiêu đó thôi…

Tại Trung đứng lên… xin lỗi em trai… lời hứa này anh không thể giữ… em trai có biết không? Anh thương em trai nhất trên đời, nhưng anh lại yêu Nhật Ái cũng nhất trên đời… một thương, một yêu… anh không muốn phải chọn, anh sẽ cố sắp xếp, giải quyết mọi thứ ổn thỏa, bằng tất cả năng lực cũng như tình cảm của mình…

Tại trung đi nhanh ra ngoài… không, mọi thứ chưa muộn, phải không em… chưa muộn… Tại Trung ra xe, lái về nhà… anh nhấn còi xe ầm ĩ, bực bội bởi cái thành phố đông đúc không có một quy tắc nào cho giao thông, lòng anh nóng như lửa đốt… anh cho xe tắp vào lề, xuống xe, đưa tay ngoắc một chiếc xe máy khi biết không thể đi về bằng xe hơi… con đường nhỏ nhưng sao chợt dài thăm thẳm đến thế… phía trước có tai nạn, kẹt cứng, không thể đi tiếp… anh xuống xe, chạy thẳng về nhà… để mong một chuyện… đừng bao giờ xảy ra nữa…

--

Trong phòng ở nhà, Nhật Ái ngồi mở gói quà… một bông hoa Hướng Dương thật đẹp thật to được làm bằng vải… nhuộm màu vàng óng… hoa của Mặt trời, cô lấy ra, rồi một bao thư màu xanh thiên thanh nhỏ, cô lại lấy ra… mở bao thư… dòng chữ nắn nót…

“ Trên thế gian này bao la nhất, đáng quý nhất là tình mẹ phải không em… hạnh phúc đó em được hưởng quả là em là người có phúc, nhưng anh nghĩ em cũng biết đến tâm trạng của những ai không có phúc phần đó như anh hai và anh… kể ra chẳng phải bắt em phải thông cảm cho những sai lầm của mình, kể ra cũng chẳng phải để em dành lòng thương hại, chỉ là đơn giản anh muốn tâm sự cùng mà em thôi, hoặc… cứ xem như đây là lời nói của ai đó tầm phào, đọc xong rồi quăng vào thùng rác vậy… thôi thì chúng ta vào đề nhé, một câu chuyện ngắn anh tập viết từ chính trái tim mình…

Có một đêm trời trong với muôn ngàn tinh tú, gió se se lạnh bởi mùa đông, ngày lễ đoàn tụ có phải là ngày Chúa sinh ra đời, hai đứa bé chỉ mong có một bữa cơm ấm cúng cùng mẹ, khi từ lâu rồi chẳng còn có, nhưng khi mẹ chúng về nhà, không phải để dọn cơm, mà để ra đi, bỏ lại những gì mà mẹ chúng cho là không cần thiết, suốt ngày phải vướng bận, thằng em không muốn mẹ đi vì anh hai nó chưa về, anh hai nó không đi chơi đâu, anh hai đi tìm tiền về giúp mẹ đó, nhưng mẹ mặc kệ tiếng khóc hờn của thằng em, mặc cho nó níu kéo cố gắng bằng tất cả sức mình...

May quá, anh hai nó vừa về, phụ nó giữ mẹ… nhưng không thể giữ khi một người đã quyết buông bỏ… nó cảm thấy mình thật yếu đuối, vô dụng nên mẹ mới không cần nó và anh hai nữa… lòng nó lạnh lắm, rồi nó được sưởi ấm bằng cái ấm nước đang sôi, nó biết mẹ nó không cố ý… đôi lúc nó còn muốn tự làm mình tổn thương để níu kéo một sự vô vọng, nhưng không, mẹ nó không còn nhìn thấy gì ngoài cái tôi thật lớn… chỉ có anh hai, cõng nó trên lưng chạy suốt quãng đường bằng một sức lực tàn kiệt vì phải dong ruỗi tìm tiền…

Lúc đó anh hai trong lòng nó là thần tượng, là người nó sẽ mãi yêu thương, bao năm trôi qua, nó lên lên bằng tình yêu thương vô bờ bến của anh hai, đến mức mù quáng… còn anh hai, cố gắng làm hết sức mình như cái ngày cõng nó trên lưng không biết mỏi mệt, ai nói anh hai không biết mệt, anh hai cũng chỉ là một đứa trẻ bị mẹ bỏ lại như nó mà thôi… anh hai không tha thứ, nhưng nó lại muốn tha thứ…

Không phải nó còn nhỏ để mau quên, để không biết đau bằng anh hai, nhưng nó nghĩ rất đơn giản… mọi chuyện trên thế gian này chỉ mong là sự đơn giản… phải nó nghĩ thế vì cái đầu óc nó quá đơn giản, không giỏi và phức tạp như anh hai… để chẳng thể làm gì giúp cho anh hai khi anh hai giúp nó quá nhiều trong mọi thứ…

Nhật Ái… anh không thể giúp anh hai nữa được rồi, anh còn có việc khác cần làm hơn, anh hai nguy hiểm lắm, đừng chơi với anh ấy, cứ để anh ấy tự sinh tự diệt, về nước anh sẽ cố gắng động viên nhà từ thiện giúp cho mẹ em qua nước ngoài điều trị, sau giao dịch này, em đừng có giao dịch nào với anh hai nữa, nhé em!...

Ừ mà… anh có nhiều việc lừa dối em, riêng việc này anh gởi lời xin lỗi trước, tên anh là Thiên Tú, còn Tại Trung mới là anh hai, em nhé…”


Nhật Ái buông tay… cô bối rối… thì ra đáng ghét có hoàn cảnh như thế sao? Vậy tính ra người hạnh phúc nhất vẫn là cô đấy thôi… đáng ghét hận đời, hận phụ nữ à… những cái ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua trong đầu… Thiên Tú, Tại Trung… trái tim cô khẽ nhói đau… khăn bịt mặt… đáng ghét quả là đáng ghét… nhưng sao cô lại chỉ thấy tủi thân thế này… sao cô lại không cảm thấy hận, mà chỉ có thể biết hờn…

Nhật Ái khẽ giật mình khi thấy cánh cửa phòng đột nhiên mở toang… đáng ghét đứng đó thở dốc… mái tóc đáng ghét ướt đẫm mồ hôi… khuôn mặt đáng ghét đã trắng nay còn trắng hơn… đôi môi đáng ghét mang màu tim tím…

Tại Trung chạy thẳng về nhà, lên lầu, đến phòng ngủ, xông thẳng cửa thì anh chẳng còn hơi sức đâu nữa… chỉ thấy Nhật Ái ngồi một mình trong phòng, với quần áo gọn gàng… xấu xí quả là xấu xí, bao giờ xong chuyện cũng mặc quần áo chỉnh tề như thế này để làm gì…

Nhật Ái nhìn thấy ánh mắt đáng ghét đầy nỗi lo sợ… đáng ghét mà biết sợ gì… đau lòng… nếu đáng ghét đau lòng, sao bây giờ đáng ghét mới về… có gì thì cũng đã xong hết từ lâu rồi kìa… tủi thân… ai làm gì đáng ghét mà đáng ghét tủi thân… là đáng ghét làm cô đau lòng, tủi thân thì có… đáng ghét đâu biết có ai trên đời ngoài em trai ra…

Tại Trung nhìn thẳng xấu xí… phải xấu xí đi được rồi đấy… giao dịch đã xong, xấu xí về trông chừng mẹ xấu xí đi… để anh một mình nơi đây cảm nhận nỗi đau của mình… xấu xí đã xấu xí, còn có thêm tội đáng ghét thì lòng anh vương vấn để làm gì… sự lạnh lùng của xấu xí đốt cháy cõi lòng anh…

Nhật Ái đau lòng quá khi thấy hình dáng ấy của đáng ghét… trái tim cô cứ quặn thắt bởi đôi mắt đáng ghét thật sâu như chất chứa nhiều điều muốn nói… đáng ghét có muốn nói với cô không… đáng ghét làm lỗi, nhưng chẳng biết xin lỗi, lại cứ làm lỗi không tự biết nhận lỗi…

--

Nhật Ái run rẩy đứng lên… cố gắng giữ lòng…

-“ Tôi đi được rồi chứ?”

Nhật Ái làm vẻ bình thản bỏ phong thư và bông hoa vào hộp, cô với tay lấy áo khoác, đi ra…

Tại Trung bước qua một bên… nhường đường… đứng lặng nhìn dáng xấu xí bé nhỏ rời đi… anh vô thức đưa tay ra, nhưng lại rụt tay về… mọi ý nghĩ lúc nãy biến mất, giờ đây chỉ có sự mặc cảm lòng đầy tội lỗi bao quanh lấy anh… “ Đừng đi ”… Câu này thì anh học từ lâu lắm rồi, nhưng chưa bao giờ có thể thốt ra để giữ lại hay níu kéo nữa, từ cái ngày ấy… nếu như anh khóc, anh xin, em có ở lại với anh không… không… em sẽ như mẹ, mặc anh khóc lóc van xin thậm chí là quỳ xuống… cũng sẽ quay lưng lạnh lùng với anh mà thôi…

Nhật Ái… anh muốn được gọi tên em... như thế, đơn giản như thế trong mỗi giờ mỗi phút… em đáng ghét… chỉ thích tiền của anh, chứ không thèm thích anh… anh chẳng có gì ngoài tiền cho em thích cả… anh xấu xa lắm, nên không ai thèm yêu thương anh, không ai cần anh cả… anh vô dụng, yếu đuối, nhát cáy, đã làm lỗi cũng không dám nhận, lời xin lỗi cũng chẳng dám nói… nhìn từng bước chân em rời xa anh, anh mới biết anh rất cần em… em trước mặt nhưng như xa vời vợi… một bước anh bước tới như khiến em càng rời xa anh nhanh hơn… thế thì hãy để anh nơi đây, như cái ngày thơ bé ấy, chỉ biết đứng lặng nhìn người mình yêu thương rời xa mình, không thể giữ lại mà thôi… nhưng Nhật Ái ơi… chỉ cần em quay lại… không cần nói gì cả… cho anh ánh mắt yêu thương, để anh mạnh dạn bước tới cùng em… Nhật Ái…

Nhật Ái bước từng bước ngập ngừng… đáng ghét lên tiếng đi… gì đó, dù là những lời thực tế phũ phàng, những lời của ma quỷ, chỉ cần anh lên tiếng em sẽ dừng bước như không nghe rõ tiến đến bên anh… anh không thích giữ em lại ư… để làm gì, giao dịch lần này chưa hoàn tất mà… mặc dù em đã hiểu tất cả nhưng em vẫn sẵn sàng, lao cùng anh đến nơi tối tăm u mê gì đó cũng được… bởi em mù quáng yêu anh mất rồi… em ghét anh thật nhiều, nhưng giận anh thì không… Nhật Ái quay lại…

-“ Quên nữa, cảm ơn khách hàng nhé! Thiên Tú có nhờ tôi nói lại với anh, anh ấy về Hàn Quốc rồi!”

Tại Trung ngẩng nhìn… anh vô thức bước đến trong tiếng nói của Nhật Ái… đôi môi ấm áp đó đang thốt ra những lời mời gọi anh ư… đúng chứ Nhật Ái… thật sự anh không thông minh đâu…

-“… Và Thiên Tú có nói với tôi đừng bao giờ giao dịch với anh nữa, anh ấy hứa khi về Hàn Quốc anh ấy sẽ lo cho…”

Tại Trung không để Nhật Ái nói hết câu, anh cúi xuống thật nhanh thật chuẩn… anh không muốn nghe… gì cả… chỉ muốn em gọi tên anh thôi…

Nhật Ái bất ngờ phản ứng đẩy mạnh Tại Trung ra… cô giơ tay lên… *chát* Tại Trung lại nhận lấy…

-“ Tôi đang nói chuyện với anh…”

Nhật Ái run rẩy không thể nói tiếp nữa… trước mắt cô… đôi mắt anh long lanh bởi nước nhìn cô… như một đứa trẻ làm lỗi không thể tha thứ, không dám xin lỗi, chỉ biết nhìn người lớn với sự hối hận…

-“ Xin lỗi em………! Xin lỗi em………! Xin lỗi em………!”

Tại Trung lập đi lập lại… dù em không tha thứ… cũng được…

Trái tim Nhật Ái se thắt… lời xin lỗi đầy xúc cảm của Tại Trung khiến cô không còn tự chủ được nữa… cô đưa tay lên, quàng qua vai anh, kéo cổ anh xuống… như hôm đấy… cô quyết chiếm hữu… không cần nói nữa, có tha thứ hay không tính sau…

Tại Trung không thể nói tiếp khi Nhật Ái bịt miệng anh… như cái ngày ấy… anh đón nhận… đón nhận sự ngọt ngào của em… anh đáp lại… có tha thứ hay không tính sau em nhé…

Cả hai quấn lấy nhau… bây giờ đây chẳng có cái điều khoản gì cả, chỉ có bản năng nguyên thủy của con người, với ham muốn nhục dục phát tán toàn thân… có chủ đích…

--

Tại Trung đặt người con gái xuống giường… lặng nhìn người con gái trước mặt… ánh mắt em thật sáng… long lanh lấp lánh… soi đường dẫn lối cho anh bước đi… anh cúi xuống vùi đầu vào mái tóc có mùi gì đó, từng khiến anh vương vấn, khiến anh cảm thấy không thể thở trước em… bàn tay anh như lần đầu chạm vào thân thể mềm mại mượt mà của em… từ từ cảm nhận… bằng tình yêu từ trái tim mình...

Anh khẽ há miệng cắn vào cái cổ nhỏ xinh trắng ngần đầy khiêu gợi, anh lại muốn nghe âm thanh của gió trong mùa hè mát mẻ, của giọng cười ấm áp bởi mùa đông lạnh giá, của những chiếc lá xào xạc dưới chân khi thu về, của mưa tí tách rơi xuống trên mái hiên căn nhà tồi tàn, của những bông hoa khẽ chạm vào nhau đua nở khi xuân đến…

Âm thanh từ khuôn miệng nhỏ nhắn của em, khiến anh không thể dừng lại, và càng như muốn nghe rõ hơn, nhiều hơn mà thôi… và vẫn như lần đầu, anh lại tìm cái cảm giác ngày thơ bé… tìm về cội nguồn, đắm chìm trong hương vị ngọt ngào nuôi anh khôn lớn… tìm về con đường ươn ướt, trơn trượt…

Đôi mắt Nhật Ái khẽ khép lại… lần này không vì xấu hổ hay mắc cở, lần này vì… cô đang hưởng thụ cảm giác yêu thương từ… bàn tay anh đầy sự mê hoặc cùng hơi thở của anh dẫn đưa em vào cõi u mê, những ham muốn lấp đầy trong từng thớ thịt, bởi tay anh chạm vào… bởi môi anh lướt qua… anh lại khảy những cung bậc cảm xúc bằng bài hát muôn thuở… để em không thể từ chối, ngâm nga hòa nhịp cùng anh… bài ca tình ái chỉ có đôi ta cùng xướng bởi cùng nhịp đập từ trái tim… em là em hiền lắm ai đối sao với em thì em sẽ đáp lại như thế mà thôi…

Nhật Ái xoay người, đổi thế làm chủ… cô mở mắt nhìn gương mặt Tại Trung… đôi mắt anh thật sâu, với những điều muộn phiền, sợ hãi… em không mạnh mẽ để dẫn anh thoát ra khỏi nỗi đau, nhưng có thể cùng anh chia sẻ… thế thôi… cô cúi xuống đặt môi lên bờ mắt anh… bàn tay cô run rẩy chạm vào người con trai trước mặt… đây là lần đầu tiên anh cho phép em chạm vào anh… cô muốn tìm thấy sự tuyệt diệu của anh dành cho cô… vô thức, mạnh dạn… rồi bối rối, ngại ngùng… không thể dừng lại… anh có thích thú như em không, có sung sướng như em không…

-“ Tại Trung à!”

Tại Trung đáp lại sự ngọt ngào của Nhật Ái…

-“ Anh nghe…”

Nhật Ái đưa môi lên bên tai Tại Trung thỏ thẻ…

-“ Anh tên Tại Trung ư?”

-“ Thì sao?”

-“ Tên anh xấu hoắc, như con người anh!”

-“ Vậy ư?”

-“ Phải đấy! Và em muốn xem nó thật sự xấu như thế nào!”

Nhật Ái đưa môi xuống… khuôn ngực vạm vỡ… lướt qua con dốc… dừng lại nơi phải dừng… cô khẽ run rẩy hé miệng… xem ngọt ngào đến thế nào… xem xấu xa đến thế nào… mà khiến cô hư hỏng đến như thế này… khiến cô đam mê không rời bỏ được…

Trái tim Tại Trung se thắt… như dừng lại, không đẩy máu đi khắp toàn thân, tưởng chừng như mất hết mọi cảm giác… nhưng không, liền sau đó… một luồng hơi cực mạnh như dòng điện chạy xuyên suốt từ ngọn tóc nơi đỉnh đầu xuống cuối bàn chân, mạnh mẽ… đầy sinh lực… như giải thoát… bộc phát mọi bản năng của đàn ông, từ khuôn miệng Nhật Ái mang lại… sự nhục dục của bóng đêm, của cám dỗ ma quỷ… khiến anh không thể kìm chế… anh buông xuôi, hòa theo sự dẫn dắt của em… anh chỉ muốn hòa cùng em… đi tới con đường tình ái…

Tại Trung xoay người… lặng nhìn Nhật Ái… đón nhận nụ cười dịu dàng từ đôi môi cô… ấm áp như nắng của mặt trời trong một mùa đông lạnh giá ngày nào đó… tia nắng anh trông chờ sưởi ấm được trái tim anh, tâm hồn anh… anh khẽ nhướng người tới… lần đầu tiên anh có quyền khám phá em bằng thiên vật đàn ông của mình… nhẹ nhàng… từ từ… không cần phải vội vã phải không em…

Nhật Ái khẽ nhướng người lên… đón nhận… từ từ… không cần vội vàng… khi chúng ta thuộc về nhau…

Con đường tình ái cùng nhau sánh bước… cùng ý nghĩ, cùng đồng tâm, cùng cảm giác, cùng đưa nhau đến điểm đích… sự thăng hoa…

-“ Anh yêu em!”

Nhật Ái nghe tiếng Tại Trung đầy xúc cảm thì thầm bên tai… trái tim cô rung lên đáp lại…

-“ Em cũng yêu anh!”

Tại Trung nhìn Nhật Ái… anh thấy từng giọt nước trong đôi mắt ấy tuôn rơi… anh run rẩy đưa tay lên chạm vào…

-“ Cảm ơn em!”

Nhật Ái nhìn Tại Trung… khuôn mặt anh khẽ nhòe đi bởi nước trong mắt cô… cô cố gắng bằng giọng mũi cay cay…

-“ Em cũng cảm ơn anh!”

Tại Trung ngã đầu vào ngực Nhật Ái…

-“ Em xấu xí!”

Anh nghe nhịp đập nức nở từ trái tim cô… nghe cô đáp trả…

-“ Anh đáng ghét!”

Nhật Ái vòng tay ôm lấy Tại Trung… thật chặt… như không muốn mất đi…

Tại Trung cũng vòng tay ôm lấy Nhật Ái… anh khẽ nhắm mắt… cảm nhận sự ấm áp từ cô truyền qua… từ đôi mắt anh những giọt nước cũng rơi xuống… tất cả đều là nước mắt của hạnh phúc… phải không em…

--

Nhật Ái mỉm cười xoay người, rời khỏi vòng tay của Tại Trung, cô chỉ muốn khẳng định một điều vừa thoáng qua trong ý nghĩ… đứng dậy mặc quần áo…

Tại Trung cũng ngồi dậy nhìn Nhật Ái… trái tim anh nhói lên đau buốt… anh run rẩy không thể nói gì khi nhìn thấy Nhật Ái rời xa anh… mới đây thôi, em cũng đã nói yêu anh cơ mà…

Nhật Ái đưa tay vuốt lại mái tóc như thói quen, cô cố tỏ vẻ bình thản quay nhìn Tại Trung… chỉ thấy đôi mắt anh long lanh nhìn cô, gương mặt anh khẽ ngước lên chờ đợi… như một đứa trẻ chờ đợi một món ăn mà nó yêu thích, chờ đợi một món đồ chơi mà nó ao ước… cô bước tới… anh đáng ghét quả là đáng ghét… những xúc cảm trên khuôn mặt anh hiện giờ chỉ khiến cho em cảm nhận em không là tình yêu của anh… cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tại Trung…

Tại Trung vội né qua, từ chối nụ hôn trên trán của Nhật Ái… em làm gì thế… anh không là đứa trẻ để nhận nụ hôn đó từ em…

Nhật Ái đứng thẳng lại khi Tại Trung từ chối nụ hôn cảm ơn của cô… cô khẽ nhún vai làm dáng…

-“ Ngoài điều này ra, tôi không có tiền để trả cho anh!”

Nhật Ái quay đi, vội cất bước khi cô biết mình không có thể kìm chế được nữa, bởi ý nghĩ của cô hoàn toàn đúng sự thật…

Tại Trung hét lên… khi anh chợt nghĩ ra bởi sự thông minh của mình…

-“ Nhật Ái……… Em không những xấu xí mà còn đáng ghét…………!”

Nhật Ái bật cười lớn, bịt hai tai bước nhanh xuống nhà bởi âm thanh có tần số 440Hz từ Tại Trung… càng khẳng định ý nghĩ của cô…

Tiếng bước chân Nhật Ái xa dần, Tại Trung ngã nằm ra giường, anh kéo chăn trùm kín đầu… em dám cười anh… em sẽ biết tay anh… Thời gian của chúng ta còn đó, thậm chí phải nói là quá dài. Anh bật ngồi dậy, giở chăn ra… đứng dậy bước vào phòng tắm, ngẩng nhìn mình trong gương…

Chúng ta có thể làm lại từ đầu không em? Và thật là em sẽ giữ mãi câu: “ Tôi là tôi hiền lành lắm, nhưng ai đó đối sao với tôi thì tôi đáp lại như thế thôi…” mà em từng nói với anh, vào cái ngày anh làm thân với em, phải không?… Anh quay đi với gương mặt ửng đỏ… thời tiết Sài Gòn nóng nực quá… rồi anh bật cười với hạnh phúc trong tâm…

Nhật Ái đón taxi đến bệnh viện… cô nhìn mình ở kính chiếu hậu trong xe… thời tiết Sài Gòn nóng khiến gương mặt cô phải đỏ như thế này sao… không… không phải, cô bật cười như một kẻ điên… lần đầu tiên cô cảm thấy thỏa mãn trong mọi thứ… đáng đời anh, với những gì anh đã gây ra cho em… chẳng thể nói đâu là từ đầu, đâu là cuối cùng…

Từ đây về sau, chỉ cần anh đến… em sẽ trả hết cho anh với những điều kiện trong từng bản hợp đồng ngày trước mà không phải dùng một xu nào cả… hahaha… cô lại bật cười lớn… vì em là em hiền lành lắm, nhưng ai đó đối sao với em thì em đáp lại như thế thôi, là lễ đãi khách đó mà!... anh nhớ không… Tại Trung…

--

Thiên Tú đưa mắt nhìn ra khung cửa kính máy bay, chẳng thấy gì ngoài một màu đen… nhưng anh mỉm cười, gương mặt của quỷ lấp lánh hiện lên kính… anh biết trong không gian mang màu đen rộng lớn này, vẫn có Trăng, Sao, và Mặt trời… chỉ là, đứng ở một góc độ nào đó, thời gian nào đó mà ta không thấy được thôi…

Anh ngã đầu ra, nhắm mắt lại…

“ Mẹ… mẹ già yếu rồi, không thể đi tìm lại con, vậy thì con đi tìm mẹ nhé… con cũng yêu mẹ nhiều nhiều lắm…”

Con đường đời của mỗi chúng ta bước đi, có khó khăn mệt nhọc hay không là do bản thân ta mang theo hành trang nào để làm bạn đi cùng mà thôi…


Đêm… một ngày cuối tháng 11 – 2011.




Ps: Chân thành cảm ơn tất cả các độc giả đã dành sự ưu ái cho Au !!!
Một lần nữa cái cảm giác sung sướng lại quay về với Au... cảm ơn các bạn ^^


Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 26-10-2013 09:15 PM
cái kết  hay ,phong thái đã đúng tần ô zôn của em


em có điều này mún hỏi phải chăng ss ghét em


sao trong trắng đen,miêu tả tình cảm ,ss ko dùng những từ diễn đat này


Đôi mắt Nhật Ái khẽ khép lại… lần này không vì xấu hổ hay mắc cở, lần này vì… cô đang hưởng thụ cảm giác yêu thương từ… bàn tay anh đầy sự mê hoặc cùng hơi thở của anh dẫn đưa em vào cõi u mê, những ham muốn lấp đầy trong từng thớ thịt, bởi tay anh chạm vào… bởi môi anh lướt qua… anh lại khảy những cung bậc cảm xúc bằng bài hát muôn thuở… để em không thể từ chối, ngâm nga hòa nhịp cùng anh… bài ca tình ái chỉ có đôi ta cùng xướng bởi cùng nhịp đập từ trái tim… em là em hiền lắm ai đối sao với em thì em sẽ đáp lại như thế mà thôi…

Nhật Ái xoay người, đổi thế làm chủ… cô mở mắt nhìn gương mặt Tại Trung… đôi mắt anh thật sâu, với những điều muộn phiền, sợ hãi… em không mạnh mẽ để dẫn anh thoát ra khỏi nỗi đau, nhưng có thể cùng anh chia sẻ… thế thôi… cô cúi xuống đặt môi lên bờ mắt anh… bàn tay cô run rẩy chạm vào người con trai trước mặt… đây là lần đầu tiên anh cho phép em chạm vào anh… cô muốn tìm thấy sự tuyệt diệu của anh dành cho cô… vô thức, mạnh dạn… rồi bối rối, ngại ngùng… không thể dừng lại… anh có thích thú như em không, có sung sướng như em không…



em đã ko rợn da gà rùi ss a






Tác giả: iloveseungho    Thời gian: 27-10-2013 06:01 PM
ôi ss ơi, ss ra chap liên tục mà tuần này em bận quá đọc không kịp lun. Mới đọc một lèo thế mà đã hết rồi, vẫn còn đôi chút vương vấn.

Nhật Ái đúng là đã si tình quá rồi, biết người ta lừa dối, biết người ta từng đem mình ra làm trò đùa thế mà vẫn đâm đầu vào yêu, đáng lẽ ra phải giận hờn một chút cơ mà thấy người ta đã chịu nhiều tổn thương lại dễ dàng tha thứ. Bản thân mình cũng tổn thương nhưng chỉ cần một lời xin lỗi đã yếu lòng. cũng may là còn vớt vát được giao trái tim cho đúng người. ^^
Tác giả: Sae_Woo    Thời gian: 27-10-2013 11:06 PM
Câu chuyện này quả là nhẹ nhàng và thú vị, không sâu sắc nhưng cái nhẹ nhàng ấy lại gây hứng thú để e đi tới cùng.
Theo như truyện này, người e iu quý là Tại Trung nhưng e thay đổi hoàn toàn cách nghĩ sau 2 chap cuối
Thiên Tú 2 chap cuối không hề trẻ con mà là nam nhân chân chính. Thậm chí dám nghĩ dám làm hơn Tại Trung và quyết đoán hơn hẳn so với hình tượng từ đầu đến gần hết s đã vẽ.
Thiên Tú là mấu chốt giải quyết tất cả vấn đề, ngôi sao mới là chìa khóa mở tất cả như cái cách nó đã đóng. Dù trăng, trời mới chính là tấm điểm. *tỏa sáng* *lấp lánh* *lấp lánh*
Nói chung nếu e iu 1 nam nhân trong fic này, e sẽ yêu Thiên Tú của 2 chap cuối.
Em rất thích câu

" Ừ mà… anh có nhiều việc lừa dối em, riêng việc này anh gởi lời xin lỗi trước, tên anh là Thiên Tú, còn Tại Trung mới là anh hai, em nhé…”

Chỉ 1 câu nói thôi...nhưng em cảm nhận Thiên Tú này có điểm giống với con người em và khác xa Thiên Tú ban đầu.

Và: “ Mẹ… mẹ già yếu rồi, không thể đi tìm lại con, vậy thì con đi tìm mẹ nhé… con cũng yêu mẹ nhiều nhiều lắm…”

Thiên Tú lại làm em rung động nữa rùi. Cách nghĩ đúng là giống em lắm *đồng cảm*. 2 chap cuối này em thật sự thấy Thiên Tú ít đất diễn nhưng nổi bật hoàn toàn và có thể liên tưởng tới Lee Dong Hae mà em đang thích. Đúng như s nói, 2 nv nam này chả giống Woo dc chỗ nào, Il Woo cũng ko thích hợp vào vai Thiên Tú. Nhưng 2 chap cuối này, Thiên Tú quả là Dong Hae đấy. Mấy chap về trước không tính nha.
Tác giả: Joongie_4rever    Thời gian: 29-10-2013 02:31 PM
Hôm nay em có thời gian nên ngồi đọc lại từ đầu tới cuối
Và em rút ra kết luận là nhân vật Thiên Tú là nhân vật gây cho em nhiều bất ngờ nhất
So với 1 Thiên Tú khép kín, sống nội tâm và lúc nào cũng có vẻ dựa dẫm vào anh trai thì 2 ep cuối, Thiên Tú đã cho em một cái nhìn hoàn toàn khác. Mạnh mẽ hơn, cao thượng hơn và cả thông minh nữa
Cách Thiên Tú giúp Tại Trung và Nhật Ái dám đối diện với tình cảm của mình rất hay và ấn tượng, Thiên Tú nhiều khi còn nam nhi hơn cả Tại Trung nữa. Vì anh ấy dám đối diện với sự thật, dám đối diện với tình cảm của bản thân mình, và còn có 1 trái tim nhân hậu nữa
Kết thúc truyện rất nhân văn sis ạ, đặc biệt lúc Thiên Tú đi tìm mẹ ấy. Đọc đoạn đó tự nhiên thương Thiên Tú quá
Nhưng em công nhận cách kết thúc truyện của sis hợp lý mà giàu cảm xúc nữa
Một cái kết em không ngờ tới, phục sis quá:x

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 31-10-2013 07:50 PM
@ Sae và Yoo:

Cảm ơn 2 em đã yêu thương nhân vật Thiên Tú !!!

Giữa Trăng và Trời là Sao. Ngay từ đầu mọi thứ đều là do Tại Trung tự ý quyết định cho Thiên Tú.

Bản thân Thiên Tú là một người sống khép kín, cô đơn, anh vẫn như đứa trẻ lên 8 của ngày đó, mọi thứ đều theo ý anh hai, nhưng chuyện xảy ra thật bất ngờ khiến anh chưa thể thích ứng, rồi anh trưởng thành bên Nhật Ái, nói đúng ra thì anh mạnh mẽ hơn bên Nhật Ái. Cách anh yêu thương những con người quanh anh không giống Tại Trung, cách nghĩ của anh rất đơn giản khi anh chưa vướng bụi trần, chưa nhọc nhằn với đời, nên những gì sai anh sẵn sàng cũng như mạnh dạn sửa đổi. Cách đối nhân xử thế của Thiên Tú theo chiều hướng tình cảm, cũng như sự thông minh của Thiên Tú dành cho mặt tình cảm nhiều hơn Tại Trung. Ngay từ đầu anh không hề giận mẹ, một lần nữa anh sẽ làm cầu nối cho mẹ và anh hai. Châm ngôn sống của anh là:

Con đường đời của mỗi chúng ta bước đi, có khó khăn mệt nhọc hay không là do bản thân ta mang theo hành trang nào để làm bạn đi cùng mà thôi…


Tại sao không ai yêu thương Nhóc Tại Trung nè vậy trời ???????? Nhóc ấy đáng được quan tâm yêu thương nhất trong câu chuyện này cơ mà, huhu… *thôi, không ai yêu thì để Au yêu vậy, hì*

Tại Trung sống nội tâm, nặng lòng với tình cảm, nhưng lại trưởng thành trong cuộc đời quá nhiều đắng cay, nên Nhóc tự trang bị cho mình một lớp bảo vệ chắc chắn, Nhóc sợ bị tổn thương lần nữa, vì Nhóc hiểu chỉ cần một lần nữa thôi Nhóc sẽ gục ngã, sự thông minh của Nhóc nghiêng về mặt lý trí, nên những suy nghĩ logic của Nhóc giết chết Nhóc theo thời gian, bắt buộc Nhóc bước đi con đường không như ý, Nhóc muốn quay trở lại, nhưng sợ không được đón nhận, muốn yêu thương, nhưng lại sợ không được yêu thương, Nhóc làm mọi thứ để được chú ý, dù Nhóc biết đó là điều sai. Tình cảm mà Nhóc dành cho Nhật Ái không đơn thuần là tình yêu nam nữ, mà là tất cả mọi thứ tình cảm của trái tim con người trao cho Nhật Ái.

Riêng bản thân Au, nếu Au là Nhật Ái, Au sẽ chọn nhân vật Tại Trung, vì…

-        1: Nhóc có nhiều tiền, chịu chi.
-        2: Nhóc đẹp trai.
-        3: Nhóc dễ dạy bảo *vì đánh Nhóc, Nhóc không đánh lại, hì*
-        4: Nhóc dễ nuôi.
-        5: Nhóc là con người chung thủy.
-        6: Tính cách Nhóc chỉ thô lỗ bên ngoài nhưng bên trong rất ấm áp.

Au nghĩ bao nhiêu đó cũng nên tha thứ cho những gì mà Nhóc đã phạm phải, ừ không… Nhật Ái chỉ tạm để đó từ từ tính mà thôi ^^

Nói tóm lại: Chỉ cần biết dạy dỗ, Nhóc sẽ là một người chồng đáng để ta yêu suốt trọn cuộc đời, hì… *Ngọc trong đá*

Cảm ơn mọi người ^^





Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3