Kites

Tiêu đề: (FANFIC) CHUYỆN TÌNH CHƯA BẮT ĐẦU | CHƯƠNG 8: HỒNG HOANG [In trang]

Tác giả: JustWendy    Thời gian: 5-3-2013 09:55 PM
Tiêu đề: (FANFIC) CHUYỆN TÌNH CHƯA BẮT ĐẦU | CHƯƠNG 8: HỒNG HOANG
FANFIC
CHUYỆN TÌNH CHƯA BẮT ĐẦU




DẪN NHẬP


Bẩy năm chờ đợi Song Sam Dong, trái tim Go Hye Mi vỡ òa khi cô nhận được tin Song Sam Dong sắp trở lại Hàn Quốc. Trái tim vốn nhanh hơn bước chân, Go Hye Mi quyết định đi gặp Song Sam Dong. Nhưng Hye Mi chẳng ngờ rằng chưa gặp được Sam Dong, cô đã bị cuốn vào một cuộc phiêu lưu mang cô đi ngày càng xa Song Sam Dong của cô…

Hai ngày nữa Song Sam Dong sẽ có buổi biểu diễn cuối cùng tại Macao. Sau buổi biểu diễn này anh sẽ trở lại Hàn Quốc, trở lại với gia đình, bạn bè và đặc biệt là người con gái anh yêu mến – Go Hye Mi. Bẩy năm trời nỗ lực gian khổ trên đất Mỹ, giờ Song Sam Dong đã có thể tự tin quay về bên Hye Mi. Anh đã sẵn sàng để chính thức nói lời yêu Hye Mi. Hye Mi chỉ còn cách anh hai ngày nữa thôi...

Nhưng hai ngày ấy bỗng bị kéo thành vô tận khi Sam Dong nhận được cuộc gọi từ Jin Guk báo rằng Hye Mi đã mất tích. Mất tích khi cô ấy đến gặp anh. Ở Macao.

Song Sam Dong không tin vào tai mình…

Không… Cô ấy không thể mất tích... Bởi câu chuyện tình yêu của họ còn chưa bắt đầu…


Viết tiếp câu chuyện hậu "Dream High", "Chuyện tình chưa bắt đầu" ra mắt mọi người từ 08.03.2013 ^^.

*Hề hề, mình đua đòi viết fic. Cả nhà mấy hôm nữa đọc đừng ném đá mềnh.*
Tác giả: JustWendy    Thời gian: 5-3-2013 09:56 PM

MỤC LỤC


CHƯƠNG 1: HYE MI BIẾN MẤT
CHƯƠNG 2: NGƯỜI Ở TRỌ BẤT AN TRÊN ĐẤT MỸ
CHƯƠNG 3: MÙ MỊT
CHƯƠNG 4: NAM JAE HO
CHƯƠNG 5: ĐẦU MỐI BẤT NGỜ
CHƯƠNG 6: RƠI VÀO VUỐT CỌP
CHƯƠNG 7: NỤ HÔN TẬP KÍCH
CHƯƠNG 8: HỒNG HOANG


Tác giả: gemangel    Thời gian: 5-3-2013 10:01 PM
Hề hề, sau bao nỗ lực trong thời lag ta đã giành giựt được tem hô hô hô ^o^ {:422:}

Đọc cái dẫn nhập nghe ly kỳ hồi hộp gì đâu á, có cảm giác như đang xiem phim thật ý *cái này là trailer nhể? * Ều, Macau ư? Liệu có khi nào Super K của ta để lộ thêm 1 tài năng khác ngoài khả năng ca hát đẳng cấp thế giới hơm? *mơ màng* Ý ta là tài năng sát thủ máu lạnh, bắn súng oánh võ phi thân vèo vèo như mấy ông trùm hắc bang á? ))) *Chả là ta mới đọc xong cái tiểu thuyết "Đạo tình" nên đương bị nhiễm cái ý tưởng Ngố mà đóng vai trùm mafia nó sẽ ra làm sao? *

Túm lại, HT mà đã viết thì độ chất đã có thể lường trước rầu {:425:} Ta trải nệm ngồi hóng đơi hê hê hê {:440:}
Tác giả: socola_sua_92    Thời gian: 5-3-2013 10:16 PM
oaaaaaaa! HT ra tay fic sẽ lãng mạn lắm cho xem
mới đọc dẫn truyện mà đã thấy hấp dẫn lắm rùi xx
sao ss hơm đợi kỷ niệm 1 năm ngày cứi HyunZy rùi tung )) *chạy* không thì cả nhà ném dép )))
hóng hóng hóng!!!  
Tác giả: hoangminh_412    Thời gian: 6-3-2013 09:55 AM
òa òa òa...
HT ơi ta đau tim quá đi!!! Đọc cái phần dẫn nhập mà thấy mún khóc luôn rồi đó nha!!!
HT ác!!! Xa nhau 7 năm mà còn ko cho người ta thấy mặt đã lại để cho người ta "ngày càng xa" rồi!!! Là sao, là sao????
Chí ít cũng phải cho bàn dân thiên hạ thấy đc cảnh 2 chẻ ôm nhau nhìn nhau kiss nhau say đắm cái đã chớ!!!!
^^
Nói vậy thôi, ta lót sẵn dép hóng hàng nóng rồi đây!!
HT fting!!!

Tác giả: misshan15    Thời gian: 6-3-2013 12:01 PM
Hai ngày nữa Song Sam Dong sẽ có buổi biểu diễn cuối cùng tại Macao

ss ưi sao ko phải là buổi biểu diễn cuối cùng tại Việt Nam ))))))
nếu diễn ở VN thì e biết lý do tại sao đôi trẻ ko gặp lại nhau được nữa rầu ))))))))))))))))))
giỡn chứ em cũng lót gạch ngồi hóng truyện hot của HT iêu dấu x
à mà ss cho e hỏi thế có cảnh 18+ hấp dẫn hay cảnh chăn ra gối nệm gì hơm ạ???
hức hức điên ghê giờ ko có đc rate (((

Tác giả: rec    Thời gian: 6-3-2013 02:26 PM
Vẫn còn ấy nấy mãi với cái kết nửa vời của DreamHigh...
Dựng nguyên luôn cái kịch bản phim đê ss ơi...xem nó mới đã mắt...hehe
Ps: Cái tựa với cái poster nhìn nó u ám quá, có điềm báo gì ko ss...cái kết mà ''gây bức xúc'' cho em 1 lần nữa là em lập hội anti ss đấy...@_@
Tác giả: themoon032    Thời gian: 7-3-2013 08:39 PM
Trời, em lạc hậu quá cơ, giờ mới thấy thớt này. Ủng hộ ss nhiều!
Em tin vào tài năng và tình yêu của ss dành cho Dong-Mi!
Intro giật gân!
Tác giả: domokun_98    Thời gian: 8-3-2013 05:49 PM
ôi hậu Dream High!!! ss làm em cảm động quá *chấm chấm nước mắt*
lượn lờ bên thread Fanfic e cũng thấy có ng` viết về DongMi nhà mềnh mà ng` ta
viết Sam Dong lại thành con ng` khác r e đau lòng quá đê
ss viết fic này quả là làm thoả mãn con tim íu đuối của em quá đê
Nói nhảm vậy thui đặt gạch hóng nào !!! Fighting
Tác giả: JustWendy    Thời gian: 8-3-2013 08:10 PM

CHƯƠNG 1: HYE MI BIẾN MẤT


http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMy8wMy8wOC9lLzkvInagaMEZTlhZGEzOTQ5YjU3MjExNjM2MTlkNjgwYzQzN2U0N2EdUngWeBXAzfElmIEl0IEcUIbaBpWeBGxzIE1lIC0gU28gWW91IFRoaW5rIFlvInagaMEdSBDYW4gRGFdUngY2UgQ3V0fEphmUsIC29dUngIE1yYXp8MXw1
Go Hye Mi bước từng bước khoan thai trong tiết trời thu se lạnh của Seoul. Cái lạnh khe khẽ của mùa thu mơn man từng ngón tay cô. Sau lưng cô là một chiếc valy hành lý nhỏ nhắn. Tiếng bánh xe của nó rọi vào mặt đường lạch cạch. Dù trái tim ngập tràn hưng phấn nhưng Hye Mi vẫn nghe rõ từng âm thanh. Những âm thanh ấy hòa vào tiếng gót giầy bình tĩnh và quyết đoán của cô, tiếng trái tim reo vang của cô tạo thành một bản nhạc có âm điệu rộn ràng và ngập tràn cảm xúc.

Cô ca sỹ nổi tiếng Hye Mi không biết rằng hôm nay cô xinh đẹp và rạng ngời hơn bất cứ thời khắc nào của cô trong bẩy năm qua. Bởi trên miệng cô là nét cười không dứt và trong mắt cô là hân hoan tràn ngập.

Đã bẩy năm rồi, thế giới của Hye Mi mới lại sống động đến thế. Bảy năm kể từ khi người ấy ra đi. Cô đã tưởng rằng cô vốn là người mạnh mẽ và chẳng có nhiều cảm xúc. Cô đã tưởng rằng khi cô đẩy người con trai ấy lên chuyến xe bus kia, trái tim cô sẽ bớt trống vắng nhanh thôi. Nhưng một năm, hai năm, ba năm, rồi bẩy năm trôi qua, không một ngày cô thôi nghĩ đến người con trai ấy. Giống như một cái cây ngày càng khỏe mạnh, nỗi nhớ người con trai ấy lớn dần trong trái tim cô. Những chiếc lá đầy sức sống của nó như vươn tới mọi nơi trong cơ thể cô, bịt hết tất cả mọi giác quan của cô. Nếu không chuyên tâm vào công việc, cô không thể biết bao nhiêu lần cô đã không thể tự kiềm chế mình chạy đi tìm người con trai ấy. Thế giới của cô, vì thế, chỉ còn cô, công việc và nỗi nhớ.

Nhưng giờ, cô chỉ cách người con trai ấy một chuyến đi. Cô sẽ đến Macao. Đó là nơi anh ấy sắp có mặt. Đó là nơi tổ chức buổi biểu diễn cuối cùng của anh ấy trước khi trở về Hàn Quốc.

Cô vẫn nhớ hôm cả đám bạn học của cô tụ tập chúc mừng buổi biểu diễn thứ 100 của cô thành công, cô đã bất động bao lâu khi nghe thấy tin “Ngôi sao K sắp trở về Hàn Quốc”.

Ba ngày sau buổi biểu diễn thứ 100 của cô, bọn họ - những người bạn thân của cô và của người ấy – Jin Guk, Baek Hee, Pil Suk, Jason tổ chức một buổi tiệc mừng nho nhỏ tại nhà vợ chồng thầy Kang Oh Hyuk và cô Shin. Đương nhiên, dù lúc nào cũng than bận rộn, nhưng vợ chồng Giám đốc Ma Du Shik cũng có mặt. Thầy Yang Jin Man bận rộn yêu đương cũng có mặt.

Sau tiệc mừng là những câu chuyện rôm rả. Giám đốc Ma, thầy Kang, thầy Yang, Jason và Jin Guk ngồi bên phòng khách nói chuyện. Thầy Kang sẽ tận dụng mọi cơ hội để khích Giám đốc Ma giúp đỡ các học trò của mình; Giám đốc Ma sẽ than tình hình kinh tế bây giờ khó khăn để tìm mọi cách từ chối; Thầy Yang ngồi một lúc thì phải chạy vội đi đón bạn gái. Jason và Jin Guk nếu không nói chuyện đến đua xe – thú vui mà cả hai cùng mê thì cũng cùng nhau đàm luận về trận bóng đá hai người mới xem. Kỳ lạ là dù khi mới quen họ không hợp chuyện nhau lắm, nhưng càng về sau họ lại càng phát hiện ra họ có nhiều điểm chung.

Cánh phụ nữ ngồi lại nhà bếp, vừa nhâm nhi hoa quả vừa kể các câu chuyện của mình cho nhau nghe. Thường thì Pil Suk và cô Shin sẽ là những người có nhiều câu chuyện nhất để kể. Cô Shin thì sẽ than phiền về bệnh hay giúp đỡ học trò của thầy Kang và chuyện bố cô và thầy Kang đến bây giờ vẫn còn nhiều lúc hục hặc nhau; Pil Suk sẽ kể những câu chuyên không bao giờ có điểm dừng về những đứa trẻ mà cô đang trông. Việc cô ca sỹ nổi tiếng này giã từ sự nghiệp trở thành một cô trông trẻ đã là một chuyện vô cùng bất ngờ; chuyện bất ngờ hơn là hình như cô say mê trẻ nhỏ. Đứa nhỏ nào trong mắt cô cũng đều vô cùng thú vị.

Nhưng hôm đó, cả cô Shin lẫn Pil Suk đều chẳng kể chuyện gì. Khi họ kết thúc chuyện dọn dẹp trong bếp, quay ra bàn ăn thì cả cô Shin lẫn Pil Suk đều vừa cười đầy hứng thú, vừa quay về nhìn Baek Hee.

Cả hai truy vấn Baek Hee về anh chàng luật sư nào đó có tên Jung Kyung Ho. Theo như câu chuyện qua lại của bọn họ thì Hye Mi nắm được rằng Jung Kyung Ho vốn là luật sư của một công ty giải trí đã ký hợp đồng với một trong các học trò mà Baek Hee rất quan tâm. Ban đầu mọi việc suôn sẻ, nhưng sau đó, xuất hiện khúc mắc, bên công ty kia có biểu hiện bóc lột sức lao động cô học trò của Baek Hee. Để tìm hiểu tường tận đầu đuôi của sự việc, Baek Hee đến thẳng trụ sở công ty đó, đòi được gặp giám đốc nói chuyện. Nhưng thay vì gặp được giám đốc công ty, Baek Hee chỉ gặp được Jung Kyung Ho – luật sư của công ty này. Đối diện với khí thế ngút trời của Baek Hee, Jung Kyung Ho nhã nhặn trò chuyện và giải thích cặn kẽ với Bae Hee rằng đó chỉ là do học sinh của cô hiểu lầm. Tuy nhiên, do nóng vội lại cộng với tâm lý năm xưa cô đã từng bị công ty quản lý hãm hại, Baek Hee không nghe kỹ những lời anh ta nói, cô tiếp tục to tiếng với anh ta.  Cho đến khi Baek Hee hiểu được đầu đuôi sự việc thì dù giọng của anh ta vẫn từ tốn, nhưng mặt mũi anh ta cũng đã đỏ gay gắt vì kiềm chế. Baek Hee xấu hổ nhanh chóng cáo từ ra về, trong lòng ôm nguyên một cục xẩu hổ.

Điều không ngờ là, sau lần xấu hổ đó, Jung Kyung Ho lại chủ động tìm cơ hội gặp mặt Baek Hee. Nhưng lần nào hai người gặp nhau cũng thành ra to tiếng dù Jung Kyung Ho là người rất nhẫn nại. Và điều kỳ lạ hơn là mối quan hệ dựa trên những trận đấu khẩu của bọn họ ngày càng tiến triển, gần đây Jung Kyung Ho hay mời Baek Hee đi ăn, rồi quan tâm đến nhiều việc của Baek Hee. Cô Shin với Pil Suk đang tra hỏi xem Baek Hee thấy cậu ta thế nào, có tình cảm gì không, rồi cậu ta đã tỏ tình chưa… Hye Mi chỉ ngồi một góc xem chuyện vui.

Đã bảy năm rồi, những câu chuyện kiểu này của bọn họ không bao giờ có sự xuất hiện cái tên Song Sam Dong. Những lần tụ tập và cả những câu chuyện luôn thiếu vắng Sam Dong ấy, Hye Mi biết đó là sự quan tâm của họ dành cho cô. Và trái tim trống trải của Hye Mi thực tâm biết ơn họ vì điều đó.

Đang vui vẻ chợt có tiếng Jason gọi to tên Hye Mi, kêu gì đó Sam Dong, Sam Dong. Hye Mi bần thần một lúc rồi thấy hai cánh tay cô bị Baek Hee và Pil Suk lôi đi. Tất cả bọn họ đều kéo sang phòng khách.

Trên tivi đang phát bản tin và bản tin ấy nói rằng Song Sam Dong của cô sắp trở lại Hàn Quốc. Hye Mi đứng bất động, nhưng trái tim cô lại cồn cào, nóng rực như thể miệng một ngọn núi sắp phun trào. Nước mắt theo nụ cười trên môi cô tràn ra khóe mi. Cô cứ đứng yên lặng trước màn hình tivi rất lâu, lâu đến độ tất cả những ký ức của cô với Sam Dong chạy hết một vòng trước mắt cô. Cho đến khi những bàn tay cứng cỏi nhẹ nhàng chạm vào vai cô, những vòng tay ấm áp của bạn bè bao quanh cô, thì mặt gương mặt cô đã chan hòa nước mắt. Hình như nước mắt của bẩy năm qua giờ mới chảy ra nên mãi chẳng thấy dừng lại. Dù không ai nói gì, nhưng tất cả đều lặng lẽ chia vui với cô.

Tối hôm đó, Hye Mi không biết làm cách nào cô về được đến nhà. Bởi xem bản tin xong, nếu mắt cô không mờ mịt hơi nước vì nước mắt, trái tim cô không đập liên hồi khiến cơ thể cô như nhẹ bẫng thì đầu cô cũng nhộn nhạo bao nhiêu suy nghĩ về cuộc hội ngộ lần này của cô và Sam Dong.

Cô nghĩ đến câu đầu tiên cô sẽ nói với anh. Cô nghĩ đến câu đầu tiên anh nói với cô. Cô nghĩ đến vẻ mặt anh lúc gặp lại cô. Cô nghĩ đến mình nên chuẩn bị cái gì để gặp anh. Cô sẽ nói những gì với anh. Cô sẽ … Đến lúc về tận cửa cô cũng chưa nghĩ được cái gì cho ra ngô ra khoai, trái tim cô thì vận động kịch liệt đến độ, vừa qua khỏi ngưỡng cửa nhà mình, cô đã phải nhanh chóng buông mình xuống sô pha. Cô tự áp chế mình và dùng bóng tối để lấy lại sự bình tĩnh. Sau một lúc lâu ngồi trên sô pha, Hye Mi bước về phía nhà tắm. Cô hi vọng ngâm mình trong làn nước ấm sẽ giúp cả đầu óc và trái tim cô bình ổn.

Bước ra khỏi nhà tắm, Hye Mi tiến về phía giường ngủ. Cô mở nắp một chiếc hộp sứ màu xanh da trời đặt trên bàn cạnh giường ngủ, lấy ra một chiếc kẹp tóc nhỏ. Đó là một chiếc cặp mái nhỏ, một đầu hình trái tim và lởm chởm còn lại vài hạt đá lóng lánh. Cũng chẳng phải là vật gì đó quý giá, chỉ là một chiếc kẹp tóc bình thường. Nhưng nó là tình yêu của Sam Dong dành cho cô.

Ngày Sam Dong bị cô đẩy lên chuyến xe bus đưa anh ra sân bay đến Mỹ, anh đã nắm tay cô và đặt vào lòng bàn tay cô chiếc cặp tóc này. Hye Mi vẫn nhớ nước mắt cô đã ào ra và cô vụt chạy theo chiếc xe bus ra sao khi nhìn thấy chiếc cặp tóc ấy. Nó là chiếc kẹp tóc cũ của cô. Không biết nó mất từ khi nào, không biết Sam Dong nhặt được nó từ khi nào, nhưng cô biết rằng Hye Mi biết rằng anh với anh nó rất quý giá đến độ anh chẳng ngại nguy hiểm để bảo vệ nó. Tình yêu với người khác là gì? Trong mắt Hye Mi biểu tượng của tình yêu sâu đậm mà Sam Dong dành cho cô chính là chiếc kẹp tóc đã hỏng ấy. Lúc cô bảo anh ra đi, anh bảo cô là cô gái độc ác. Cô đúng là cô gái độc ác. Cô bất thình lình kéo anh ra khỏi cuộc sống yên bình của anh bằng những lời đường mật, khiến anh đi theo cô, rồi làm tổn thương tình cảm của anh, và khi nhận ra tình yêu của anh dành cho mình cô lại đẩy anh đi xa thật xa. Cô là cô gái ác như thế, vậy mà anh vẫn nói rằng với anh, cô chính là âm nhạc và cứ thế một mình thầm lặng nuôi dưỡng tình yêu với cô. Với người con trai nói rằng con đường thực hiện ước mơ của mình rất đẹp như thế, cô cũng muốn xứng đáng với sự đẹp đẽ ấy trên con đường thực hiện ước mơ của anh.

Anh trao lại cho cô chiếc cặp tóc – hiện thân cho mối tình đơn phương anh âm thầm giấu trong lòng bấy lâu nay. Anh đã một mình nuôi dưỡng tình yêu đó bao lâu chứ? Giờ đến lượt cô, cô sẽ giữ gìn kẹp tóc ấy, giữ gìn tình yêu của anh và nuôi dưỡng tình yêu của mình dành cho anh, chờ đến ngày tình yêu của mình đủ lớn để đáp lại tình yêu của anh.

Lặng ngắm chiếc kẹp tóc ấy một lúc lâu, Hye Mi bỏ lại nó vào chiếc hộp sứ và lên giường ngủ.

Đêm hôm đó, Hye Mi đã cố gắng suy nghĩ. Bao nhiêu năm qua cô không một lần dám tìm Sam Dong. Bởi cô biết chỉ cần tìm Sam Dong về một lần, là cô sẽ không thể để cho anh ra đi. Hye Mi tự nhủ với mình rằng, trước khi anh trở về, tìm kiếm anh là điều cấm kị của cô. Thế nhưng, bây giờ anh đã sắp trở về. Cô không cần cấm mình điều đó nữa. Cô sẽ đến tìm anh và nói cho anh biết cô đã học anh một mình nuôi dưỡng tình yêu trong bẩy năm qua. Nói cho anh biết không gặp được anh quả thật khiến trái tim của cô rất khốn khổ. Nói với anh. Cô sẽ đi gặp anh. Cô sẽ đến Macao.

***


Hye Mi đến Macao vào buổi chiều. Macao nóng hơn cô nghĩ, nhộn nhịp, sôi động. Hye Mi hít một hơi dài làn không khí ấm áp đầy hương vị biển của Macao, để vỗ về trái tim hồi hộp của mình. Cô gọi một chiếc taxi đi về phía khách sạn cô đã đặt trước. Cô sẽ đi mua vé xem anh biểu diễn và sẵn sàng gặp lại anh.

Khách sạn của cô ở là một trong những khách sạn lớn nhất và sang trọng bậc nhất Macao. Từ tầng 1 đến tầng 4 là một casino tối ngày nhộn nhịp người ra vào. Hye Mi ở tầng 15. Từ căn phòng của mình Hye Mi có thể nhìn thấy cả thành phố Macao.

Sau khi sắp xếp quần áo, Hye Mi thò tay vào túi áo khoác ngoài đã cởi ra trên giường vì trời Macao quá nóng, lấy ra chiếc điện thoại và chiếc kẹp tóc kỷ niệm. Cô cẩn thận nhét chiếc kẹp tóc vào chiếc ví của mình, rồi gọi điện thoại cho bố và Baek Hee báo tin cô đã đến nơi. Sau đó cô cầm ví và điện thoại đi ra khỏi phòng.

Hye Mi xuống phòng lễ tân của khách sạn, cô nhờ lễ tân đặt mua giúp cô vé xem buổi biểu diễn của ngôi sao K – Song Sam Dong của cô ở Macao. Cô nhân viên lễ tân vui lòng nhận lời và nói với cô đến tối sẽ mang vé lên phòng cho cô. Hye Mi cảm ơn, giờ cô sẽ quay lại phòng, sẽ dành thời gian sắp xếp lại cảm xúc và suy nghĩ của mình để bình thản và hạnh phúc đón chào anh.

Nhưng mới quay lưng đi được vài bước Hye Mi gặp một chuyện cô không tin nổi vào mắt mình. Phía đằng xa kia chẳng phải là Song Sam Dong của cô hay sao? Sao anh lại mặc đồ bảo hộ và lại bị đuổi bắt thế kia? Chuyện gì xảy ra vậy?

Sau một lúc sững người vì kinh ngạc, Hye Mi chạy theo hướng Sam Dong vừa chạy. Cô cứ chạy theo cho đến khi thấy anh bị nhóm bảo vệ bắt được, họ ấn đầu anh xuống thảm trải sàn, vẻ mặt anh nở nụ bướng bỉnh và thách thức thì Hye Mi cất tiếng gọi.

“Song Sam Dong! Sam Dong à!”

Hye Mi gọi to và chạy lại gần. Sam Dong nhìn lại Hye Mi với ánh mắt khó hiểu. Còn đám bảo vệ sau một thoáng giật mình thì bắt đầu phản ứng.

Trưởng nhóm bảo vệ đang giữ tay Sam Dong hét to: “Cô ta là đồng phạm của tên này đấy! Nhanh bắt cô ta lại!”

Nhanh chóng có hai người đàn ông đến giữ tay cô. Nhìn vẻ mặt xa lạ của Sam Dong, Hye Mi chẳng còn tâm tình nào để ý đến những người bảo vệ vừa đi đến giữ hai tay mình, cô gọi tên Sam Dong không ngớt. Hai người bảo vệ lôi cô đi, tiếng gọi Sam Dong của cô váng vất chút tuyệt vọng.

Song Sam Dong từ đầu đến cuối không hề trả lời mà chỉ nhìn cô một cách xa lạ và khó hiểu. Anh ta cũng bị 4 người bảo vệ kéo đi ngay sau Hye Mi.

Ví và điện thoại của Hye Mi rơi xuống sàn.


------ HẾT CHƯƠNG 1 ------


PS: Cả nhà ném đá nhẹ tay thôi nhé ^^. Vốn chỉ thấy ý tưởng của cái này tốt, chứ mình triển khai ra nó không được tốt lắm. Cơ mà thôi, ngâm giấm lâu quá rồi nên cuối cùng đành có gì gõ nấy ^^

PS2: Nhạc nền là bài "If It Kills Me" của Jason Mraz. Hề hề, ta tiện thể sẽ PR cho nhạc của JM luôn. Bài này kể về một người con trai có tình cảm với người bạn thân của mình, nhưng không dám thổ lộ.
Tác giả: gemangel    Thời gian: 8-3-2013 10:27 PM
JustWendy gửi lúc 8-3-2013 20:10
CHƯƠNG 1: HYE MI BIẾN MẤT

Nãy giờ con em gái ta nó mượn máy để mần bài kiểm tra, nên ta đành câm nín

Hành động đầu tiên của ta sau khi đọc chương 1 là chạy ra FB dẫn cái link nài, kêu gào ầm ĩ rằng "HT quá bá đạo!" và... tự hỏi bản thân có nên chạy zô đây đòi tiếp chương 2 hơm? *hề hề* Zà nếu đòi thật thì hậu quả nào sẽ chờ đợi ta? *quệt mồ hôi* )))))))))))

Mà thật sự, HT bá đạo quớ! Ta xiem mà y như coi phim triền hình thứ thiệt á! Từng cảnh từng cảnh hiện rõ mồn một trong đầu, y như xem dàn cast thân thương đóng tiếp phần 2 thực sự của DH iu dzấu của ta ý {:155:}

Thích cái cách nàng gợi ý chuyện tình của Baek Hee ^o^ Dù trong phim ta ít thích nhân vật này nhất cơ mà thú thật cũng nhiều lần muốn bạn ý với cậu Guk thành đôi, vì trong phim bạn ý thích Guk thật mà Guk lúc nào cũng chỉ hướng về Hye Mi đâm ra cũng tồi tội cho bạn ý ^^ Cơ mà anh chàng luật sự Jung Kyung Ho này lại có vẻ rất hay ho Và Baek Hee có đối tượng khác như vậy, lần này chắc người này sẽ chỉ hướng về mình bạn ý, bạn ý sẽ có 1 loveline của riêng mình chứ hơm phải đố kỵ tự ti gì nữa, ta mới ớ ra, ồ, như vậy mới là "happy ending" nài! xx *Vậy là cậu Guk là của bé Hye Sung nhể?*

Giờ nói tới nữ chánh của chúng ta, Go Hye Mi ^o^ Ta có lang thang đọc mấy cái fic trên mạng, các bạn fan nước ngoài viết, nói chung cũng đều là happy ending, DongMi gặp lại nhau, nhưng đa số Go Hye Mi của các fic này sau 7 năm lại trở nên khá ủy mị, cảm giác không phải là Hye Mi mà Dong Dong yêu ^^! Thế nhưng, Hye Mi của nàng thì khác, đọc vô là thấy đây chính là con bé Go Hye Mi đó, vẫn dũng cảm như vậy. Trong 7 năm xa Dong, con bé đó đã học cách để tiếp tục trưởng thành, học cách nuôi dưỡng tình yêu dành cho thằng bé kia {:161:} Những giọt nước mắt khi nghe tin Dong sắp về ko khiến Hye Mi trở nên ủy mị, mà nó làm ta nhớ nước mắt của Mi vào ngày tiễn Dong ra xe bus, mắt mũi tèm lem nhưng nét mặt lại rất quyết tâm. Kiên cường như thế, mới đúng là Go Hye Mi mà ta biết {:144:}

Tiếp cái cảnh bên Macao ^o^ HT làm ta thấy thú vị, ly kỳ hồi hộp như xem phim thật ý ^o^ Hye Mi thấy Zampano bị bắt rồi tưởng là Sam Dong sao? )))) Anh em sinh đôi bị thất lạc của Sam Dong sao nàng? ))))))) Ều ôi, tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà tim ta nó bình bịch phấn khích rầu! Cái cảnh mà Go Hye Mi với Zampano *chứ ko phải Song Sam Dong* giáp mặt nhau á! )))) Nếu cậu Ngố mà đóng 2 vai trong 1 bộ phim như vậy thật thì chắc ta sẽ phát cuồng đến chết mất thôi! )) Có khi nào Zampano đem lòng yêu Hye Mi rầu bỏ chị Yenicall luôn hơm? Rầu Súp pờ K Dong Dong của ta sẽ quánh ghen vs anh/em sinh đôi của mình? Chà, đối thủ này nặng ký à nha! )))))))))

*Gào* *hối fic* Bao giờ có chap 2 hả HT? *khóc* *dzọt lẹ kẻo bị chém* {:159:} )))))))))
Tác giả: JustWendy    Thời gian: 8-3-2013 10:34 PM
gemangel gửi lúc 8-3-2013 22:27
Nãy giờ con em gái ta nó mượn máy để mần bài kiểm tra, nên ta đành câm nín :((

...


Nguồn gốc của cái fic này nó xuất phát từ chuyện cho Dong Mi đoàn tụ thì ít (Chuyện đoàn tụ là chuyện không cần phải bàn nữa; đương nhiên, kết cục chuyện này sẽ là Happy Ending :D), mà nó xuất phát từ sự tò mò của ta về người cha của Sam Dong, cũng như câu hỏi tại sao Jung Ha Myung lại biết về Sam Dong thì nhiều.

Thực ra, hồi xem Dream High, dù ta thấy việc trả lời 2 câu hỏi này trong phim thực sự không cần thiết lắm (và cuối cùng trong phim cũng không đả động đến gì hết), nhưng là khán giả, bản chất tò mò của ta thì không kìm nổi. Hề hề, thế nên ta tưởng tượng lung tung về người cha của Sam Dong.

Đương nhiên, phần hay còn ở phía trước, mời cả nhà tiếp tục chờ chương 2 :D.
Tác giả: misshan15    Thời gian: 8-3-2013 10:48 PM
Òa òa HT ơi là HT ((
từng cảnh tượng cứ hiện ra trước mắt....cảm xúc ko thể tả luôn cứ y như đang coi phim vậy xx
dù pé iu chưa xuất hiện nhưng đọc những dòng này luôn cảm thấy hình bóng của nhân vật chính xx ai cũng nhớ và quan tâm ))
Nội dung thì thiệt là hấp dẫn..lại còn nhạc nền nữa chứ >"<..cho em đọc típ chương 2 đy ss ưiiiiiiii
Cảm xúc của Hye Mi lúc sắp được gặp Dong Dong thật là tuyệt x xúc động gì đâu luôn
Dong Dong ở mô còn Jampano lang thang đâu đây )))) chẳng lẽ sẽ xảy ra chiện tình của NoMy ))) iem sẽ rứt zui nếu ss viết tiếp chiện của Jampano e còn rất ức chế vì sự mất tích của siêu trộm cư te >"< )))))))))) *còn Dong Dong để cho e đê* ))))))))))))))
P/s: ss ưi fic của ss hay quá đi (( cho em được làm nv phản diện trong fic của ss zới ) ko thì dv quần chúng cũng được )

Tác giả: JustWendy    Thời gian: 8-3-2013 10:51 PM
misshan15 gửi lúc 8-3-2013 22:48
Òa òa HT ơi là HT :((((
từng cảnh tượng cứ hiện ra trước mắt....cảm xúc ko t ...


*Sì Poi Lờ*

Fic này không chỉ là viết tiếp chuyện của Dong Mi mà còn là viết tiếp chuyện của Jampano. ss cũng bị điên vì cái kết mở vô cùng tận ấy của "The Thieves".

ss sẽ đặc biệt cân nhắc em vào vai quần chúng phản diện =))))))))).
Tác giả: gemangel    Thời gian: 8-3-2013 11:01 PM
JustWendy gửi lúc 8-3-2013 22:34
Nguồn gốc của cái fic này nó xuất phát từ chuyện cho Dong Mi đoàn tụ thì ít (Chuyệ ...

Ta cũng rứa, rứt tò mò về cha Sam Dong, và lý do anh Bae biết Sam Dong, đặc biệt khi ảnh bẩu là đã để ý Dong Dong từ rất lâu roài ^o^ Hồi xưa lúc DH mới hết, ta còn tự kỷ nghĩ ra đủ thứ cốt truyện cho phần 2, nào là câu chuyện của thời mấy ông thầy, sẽ có papa của Dong Dong trong đó, biết đâu là bạn cùng nhóm =)) Rồi còn có cả vụ giám đốc Jung Ha Myung thật ra là bố ruột của Dong Dong nữa =))))))) Ôi bi giờ mà nàng có nói papa của Dong Dong là Macao Park thì ta cũng sẽ tin là thật ế =))))))))))))

Chờ chương 2 đến bao giờ hả HT? Mai chăng? *lại dzọt* =)))))))))))

@Mít: cô ở đâu ra mà bảo Dong Dong để cho cô hửm? *đạp đạp* Cô đi mà kiếm pé iu của cô! Dong Dong mà ko về tay Hye Mi thì chỉ còn nước về vứi ss thâu nhá! *hứ* =)))))))))
Tác giả: misshan15    Thời gian: 8-3-2013 11:09 PM
gemangel gửi lúc 8-3-2013 23:01
Ta cũng rứa, rứt tò mò về cha Sam Dong, và lý do anh Bae biết Sam Dong, đặc biệt khi  ...


)))))) ss hơm thấy HT đã cân nhắc cho em làm dv quần chúng phản diện rầu xao ))
e sẽ xuất hiện trong chiện tình DongMi nhá )))) HT thấy e thiết tha quá biết đâu đọng lòng cho e có một cuộc chiến ko cân sức với Mi xao )))))))))))))
gọi là gì ấy nhỉ?? "Người đi qua đời Dong" chăng? *ói* )))))))))))
P/s: mà pé ngoi lên hết dâu sữa tới thạch trái cây thế mà ss còn kiu pé siu lặn gì nữa >"< tội pé iu của iem

Tác giả: gemangel    Thời gian: 8-3-2013 11:19 PM
misshan15 gửi lúc 8-3-2013 23:09
=)))))))) ss hơm thấy HT đã cân nhắc cho em làm dv quần chúng phản diện rầu xa ...


Ss mà là HT, ss sẽ cho cô đóng vai fan cuồng M cầm băng rôn hú hét ầm ầm ngoài sân bay đón Súp pờ K á =)))))))) Sau đó, fan cuồng M này sẽ đu bám đến tận khách sạn Súp pờ K ở với mục tiu xin chữ ký zà véo má, vắt sữa. Thế là bị trợ lý G của Súp pờ K ra tay ngăn cản, kêu bảo vệ ra tống tiễn =)))))) Xong fan cuồng M này ôm hựn, chạy ra chợ mua mít zìa ngồi ăn ngấu nghiến xong quay phim gửi cho K & G cho hai ngừi này thèm thuồng chơi. Thế là đủ tiêu chí quần chúng + phản diện rầu nhá! =)))))))))

Rep cho cái PS: ko confirm drama thì vẫn là lặn, sữa dâu vs thạch trái cây có là giề? Hứ! >"< =))))))))))

Tác giả: misshan15    Thời gian: 8-3-2013 11:34 PM
gemangel gửi lúc 8-3-2013 23:19
Ss mà là HT, ss sẽ cho cô đóng vai fan cuồng M cầm băng rôn hú hét ầm ầm ngoài sân ...


ss bậy quá đê )) đã là phản diện rầu mà cầm băng rôn đồ chi nữa cho nó lộ bảo vệ thấy quá khích ko cho zô là đúng rầu )))))))))
iem mà đã có là e ko cầm cái khỉ gì hết ) tìm mọi cách lọt zô trong như phim kiếm hiệp zẫy đó ))
dê pé xong đi ra thâu )))  zẫy mới gọi là "Ngừ đi qua đời Dong" hay là "để lại cho Dong 1 nỗi đau" chẳng hạn ))))))))))))) xong cái bị Dong kiện ra tòa tội híp ngừ vô tội zô tù như a Park Shi Hoo zậy đó, xong e ở tù như bấy lâu nay mong ước )) để lại ấn tượng cho khán giả )))))))))))) *quá đỉnh* )))))))))
ss có muốn đc 1 vai ấn tượng như e hơm để e nói HT choa )) kaka
@HT iu zấu: ss đừng cho ssGem viết fic =))))) tự nhiên có đoạn dv quần chúng phản diện ai quan tâm đâu mà mua mít ngồi ăn rồi còn quay phim nữa =))) lố quá =)))))))))))))))))

Tác giả: maimit.7794    Thời gian: 8-3-2013 11:45 PM
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Đêm hôm khuya khoắt, cảm xúc đan dâng trào, lại được đọc cái này, chắc đêm nay em mất ngủ cũng nên :(((((
Truyện ss vít hay quá, câu văn còn bay bổng nữa chứ..:(((...chắc ngày xưa ss học giỏi văn lắm ạ ;))
Bình thường đọc truyện đến mấy đoạn này iem đọc quên giờ lunn, bây giờ đúng đoạn gay cấn nỳ thì hết, bảo iem làm sao bây giờ ss uiii....( hay ss chuyển phát nhanh cho e chap 2 đi ss ;)) )))

Tác giả: Misty.Rain    Thời gian: 10-3-2013 04:35 PM
Ôi, chốt pết )))))

Ngay từ đầu câu chuyện này đã hấp dẫn từ tựa đề lẫn lời dẫn.

Em ko hay đọc fic về DH lắm. Vì em thích cái kết DH ko trọn vẹn như thế. Nhiều khi xem lại DH, em cũng tò mò, Hye Mi và  Sam Dong sẽ gặp lại nhau như thế nào nhỉ ? *chậc*

Hồi trước em cũng đọc bài ss viết. Bài ss viết rất hay, mượt và có hồn. Thực sự giờ em mới thấy, qua fic này mới thể hiện rõ ràng hơn.

Lúc tình cảm, ss viết rất hay, nhẹ nhàng. Ngay kể cả chuyện tình cảm của Baek Hee cũng rất ngọt ngào. Nhưng lúc đến đoạn hành động thì rất gay cấn.

Em rất phục những ai có thể viết được chi tiết hành động. Em cảm thấy đoạn tình cảm có thể phịa, nhưng đưa đến cảm giác hành động như thật thì khó lắm.{:105:}

Ặc, còm dài quá. Chốt lại câu quan trọng : Mèn, HT thiệt bá đạo. Có nghề mà cứ giấu hoài )))))) *cầm sẵn dép, chủn bị chạy* Iu HT.{:444:}

Em chờ mong chap 2.
Tác giả: muoitieu    Thời gian: 10-3-2013 11:34 PM
Hậu DeamHigh à, mình cũng từng suy ngĩ lung tung nhưng để viết ra được thế này thì ko dễ chút nào
Mở đầu vừa có cảm giác thân wen với những kỷ niệm cũ vừa kích thích trí tò mò với cuộc hội ngộ kỳ lạ
Đã bảy năm rồi, những câu chuyện kiểu này của bọn họ không bao giờ có sự xuất hiện cái tên Song Sam Dong. Những lần tụ tập và cả những câu chuyện luôn thiếu vắng Sam Dong ấy, Hye Mi biết đó là sự quan tâm của họ dành cho cô. Và trái tim trống trải của Hye Mi thực tâm biết ơn họ vì điều đó.
, thích nhất đoạn này :))))
Khi nào có chương 2 zậy, hóng...
Tác giả: linh_hyun    Thời gian: 30-3-2013 10:09 PM
minh đã đọc câu chuyện này rùi.rất hay và các tình tiết nảy sinh theo thời gian rất phù hợp.
mình hi vọng sẽ đọc đc những chương tiếp theo.
ho vọng nó sẽ hay hơn và đặc sắc hơn nữa
chúc bạn thành công!{:184:}
Tác giả: JustWendy    Thời gian: 2-4-2013 04:29 PM
*SPOILER*

CHƯƠNG 2 - NGƯỜI KHÁCH TRỌ BẤT AN TRÊN ĐẤT MỸ

...Những người biết Song Sam Dong ở Mỹ đa phần đều nhận thấy chàng thanh niên 24 tuổi này là một người kỳ lạ. Anh đã sống ở Mỹ 7 năm, bản thân lại là một ngôi sao âm nhạc thế giới, nhưng hiện giờ vẫn sống trong một căn hộ nhỏ, đơn giản công ty thuê cho anh từ khi debut; đi lại hàng ngày nếu không đi bằng xe công ty, thì đi taxi hoặc các phương tiện công cộng khác. Anh không hề có một phương tiện cá nhân nào, dù chỉ là một chiếc xe đạp. Đồ đạc cũng như quần áo của anh cũng vậy, vô cùng đơn giản và chỉ là những thứ đồ thiết yếu...


PS: Chap 2 sẽ có nhân vật bất ngờ xuất hiện, mọi người đoán xem là ai? ^^ Gợi ý: Nhân vật này tất cả chúng ta đều biết. Ai trả lời trúng trước khi tung chap sẽ được thưởng 50K$D
Tác giả: rec    Thời gian: 5-4-2013 09:15 AM
Uống cốc Nestle cafe rùi quất 1 phát mấy chap đê ss ơi...nhỏ giọt như cafe fin sốt ruột lắm.

Đọc mấy tựa chap như truyện trinh thám ấy nhỉ - ss có phải tín đồ của conan ko?

Ps: Nhạc nền page 1 là bài gì thế ss, nghe ghiền luôn.

Lâu lăm mới lại xuất hiện nhà Ngố - tổng chào cả nhà nè. ^_^
Tác giả: JustWendy    Thời gian: 25-9-2013 11:35 AM

CHƯƠNG 2: NGƯỜI Ở TRỌ BẤT AN TRÊN ĐẤT MỸ


Những người biết Song Sam Dong ở Mỹ đa phần đều nhận thấy chàng thanh niên 24 tuổi này là một người kỳ lạ. Anh đã sống ở Mỹ bảy năm, bản thân lại là một ngôi sao âm nhạc thế giới, nhưng hiện giờ anh vẫn sống trong một căn hộ nhỏ, đơn giản công ty thuê cho anh từ khi debut; đi lại hàng ngày nếu không đi bằng xe công ty, thì đi taxi hoặc các phương tiện công cộng khác. Anh không hề có một phương tiện cá nhân nào, dù chỉ là một chiếc xe đạp. Đồ đạc cũng như quần áo của anh cũng vậy, vô cùng đơn giản và chỉ là những thứ đồ thiết yếu.

Người tinh ý gặp anh một vài lần là nhận ra ngay rằng dù là một người dễ gần, rộng rãi, nhưng không bao giờ chàng thanh niên này chủ động làm quen hay thiết lập một mối quan hệ nào đó với bất kỳ ai. Tuy là ngôi sao lớn, nhưng hiếm khi người ta nhìn thấy anh xuất hiện ở các sự kiện. Mà dù có xuất hiện ở ở những nơi ồn áo, náo nhiệt, người ta vẫn cảm thấy váng vất quanh anh là sự cô độc, xa vắng. Bảy năm là quá ngắn để làm nên một cuộc đời, nhưng quá dài để một người làm quen và thân thuộc với một mảnh đất mới. Nhưng với Song Sam Dong, New York sau bẩy năm vẫn giống như New York những ngày đầu tiên anh đến.

Không ít người thân quen đã đùa hỏi Song Sam Dong: “Chẳng lẽ nước Mỹ lại kém hấp dẫn cậu đến thế?”. Đa phần sẽ nhận được câu trả lời là cái lắc đầu, kèm theo nụ cười và câu phủ định nhẹ nhàng, ngắn gọn của anh “Không phải thế!”; nhưng cũng có lúc, một vài người thân quen hơn nhận được câu trả lời thế này: “Tôi chỉ có một trái tim, mà trái tim ấy đã sớm bị thứ khác hấp dẫn hơn chiếm cứ”.

Song Sam Dong khiến người ta có cảm giác anh giống như một người ở trọ bất an trên đất Mỹ. Luôn mang tâm lý sẽ dời đi bất kỳ lúc nào, nên luôn tránh tạo ra bất kỳ những mối ràng buộc tình cảm với mảnh đất mới.

Đúng thế, Sam Dong đến Mỹ là để trở về Hàn Quốc. Trở về bên cô gái đã chiếm cứ tất cả các ngóc ngách trái tim và tâm trí anh.

Chủ động xa lánh nước Mỹ, nhưng bảy năm vừa qua Song Sam Dong cũng chưa một lần trở lại Hàn Quốc. Dẫu khi còn là một thực tập sinh vô danh, hay đã trở thành ngôi sao quốc tế, có những buổi công diễn khắp nơi trên thế giới cũng vậy, anh chưa từng đặt chân về Hàn Quốc. Không ít những khán giả hâm mộ anh ở quê nhà phật lòng vì điều này. Họ đã mong muốn ngôi sao của đất nước mình có một buổi biểu diễn tại quê nhà biết bao nhiêu.

Anh cũng ít khi chủ động nhắc tới Hàn Quốc hay những điều liên quan đến Hàn Quốc. Thậm chí cả đồ ăn cũng vậy, từ khi đến Mỹ
đến nay, Sam Dong cũng không ăn đồ ăn Hàn Quốc.

Không làm thân với New York, không trở về Hàn Quốc, không muốn dây dưa bất cứ điều gì với Hàn Quốc, trong mắt mọi người Song Sam Dong là một con người kỳ cục và vô cùng khó hiểu.

Nhưng nếu họ biết rằng Song Sam Dong luôn lo sợ có một ngày bắt gặp một mùi hương quen thuộc, một giọng nói quen thuộc, một vị cay quen thuộc – những thứ sẽ nhắc anh nhớ tới cô gái ấy, sẽ đốt cháy hết nhớ nhung ngày càng lớn trong tim anh, thúc giục anh trở về Hàn Quốc và buông bỏ tất cả thì họ sẽ hiểu tại sao anh làm thế.

Con đường trở về bên cô, bảy năm qua luôn khó khăn và cô độc thế. Ngay cả mẹ, anh cũng không liên lạc. Trước khi đi, anh đã nói với mẹ trước khi anh sẵn sàng trở về anh sẽ không liên lạc với mẹ. Anh biết như thế sẽ làm mẹ buồn nhưng anh chẳng thể làm khác được. Mẹ động viên anh, nói anh chỉ cần nỗ lực làm tốt là được, mẹ ở nhà sẽ sống thật khỏe mạnh. Anh cũng nhờ thầy Kang và Jin Guk thi thoảng đến thăm, chăm sóc mẹ anh.

Kiên nhẫn và nỗ lực không ngừng là hai vũ khí duy nhất giúp anh vượt qua bản thân mình suốt bảy năm qua.
Sam Dong vừa cùng quản lý của mình xem xét lại lần cuối cùng lịch trình hoạt động tại Macao. Hai ngày nữa anh sẽ có buổi biểu diễn ở Macao. Và sau buổi biểu diễn đó anh sẽ trở về Hàn Quốc. Lịch trình và mọi việc đều ổn. Ngày mai anh sẽ bay đến Macao, tổng duyệt một lần, nghỉ ngơi và sẵn sàng cho buổi biểu diễn. Người quản lý nói với anh không còn việc gì nữa, Sam Dong nói anh sẽ về nhà nghỉ ngơi. Khi anh bước ra mở cửa thì chợt nghe người quản lý gọi.

Người quản lý: “À Sam Dong này, ngôi nhà bên Hàn của cậu đã hoàn thiện việc chỉnh sửa rồi. Đồ đạc cũng đã mua theo ý cậu. Cậu còn muốn gì nữa không? Nhà như vậy là ở được rồi”.

“Vậy là được rồi, cảm ơn anh. Thời gian qua anh đã vất vả rồi”, Song Sam Dong quay lại hài lòng trả lời người quản lý.

“Vậy thì tốt rồi! Tân gia nhớ phải mời cả tôi đấy. Đừng nghĩ xa xôi mà tôi không đến. Chỉ cần nói là nhà của K thôi là cũng đáng để vào rồi. Tôi còn tưởng cậu không bao giờ mua nhà chứ!”, người quản lý vừa nói, vừa cười, giọng vui đùa nhưng vẫn pha ý tứ chân thành.

“Tất nhiên rồi!”, Sam Dong trả lời ngắn gọn và thành thật.

Andy đã là người quản lý cho Sam Dong được 4 năm, kể từ khi cậu debut. Trong mối quan hệ xã giao vô cùng hạn chế của Sam Dong ở Mỹ, Andy chính là người anh, người bạn anh thân nhất nơi đất khách này.

Sam Dong chào Andy rồi bước ra ngoài bắt taxi về nhà.

Căn phòng Sam Dong ở nhỏ, giản dị, có một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng làm việc và một căn bếp nhỏ. Sau bữa tối đơn giản bằng món mỳ Ý tự nấu, Song Sam Dong cầm cốc cà phê đứng nhâm nhi ngoài ban công.

Căn phòng của anh ở tầng 16 của một tòa chung cư bình thường trong lòng thành phố New York. Điều tuyệt vời nhất trong căn phòng này là đứng từ ô cửa sổ này, anh có thể ngắm được khung cảnh toàn bộ thành phố. Đối với cuộc sống tự hạn chế của Song Sam Dong mà nói, ô cửa sổ này như thể một nơi kết nối anh với thế giới, là nơi diễn ra cuộc trao đổi cảm xúc của anh với thế giới xung quanh những lúc đêm khuya. Những khi ấy chỉ có trái tim anh ầm ĩ như sóng cuộn, còn thành phố này thì hoàn toàn lặng im, nghe anh tâm sự và trút bỏ những nhớ thương ngày càng đầy trong lòng anh.

Đứng ở ban công, anh hít một hơi thật sâu. Luồng không khí mát lành đêm khuya tràn vào lồng ngực. Kế hoạch trở về Hàn Quốc lần này anh đã lên lâu như thế, đã mong chờ lâu như thế, nhưng giờ sắp sửa hoàn thiện bước cuối cùng, trái tim anh vẫn không khỏi hồi hộp. Song Sam Dong không khỏi tự cười giễu bản thân: chỉ là suy nghĩ được gặp lại người con gái ấy thôi đã có thể khiến trái tim anh kích động đến thế. Anh vừa ngửa mặt nhìn sao trời, vừa hít thật sâu một hơi nữa, hòng mong nhờ cơn gió mang sương đêm kia làm dịu bớt sự nhiệt tình của trái tim anh.

Tiếng chuông điện thoại làm ngắt quãng cuộc trao đổi cảm xúc của anh. Song Sam Dong bước vào trong phòng, anh đi đến bên bàn ăn trong bếp, cầm chiếc điện thoại lên. Không phải số của Andy. Không phải số của giám đốc công ty quảng lý. Một số điện thoại lạ. Số điện thoại từ nước ngoài. Trái tim Song Sam Dong kích động. Ngón tay của anh từ từ nhấn nút nhận cuộc gọi.

“A-lô!”. Anh nghe thấy giọng nói của mình có chút trông chờ ẩn giấu một niềm vui sướng, lại có chút run rẩy e rè cuộc điện thoại kia.

“A-lô!”, bên kia là một giọng đàn ông trầm ấm quen thuộc trả lời anh.

“Jin Guk à!” Không phải người ấy. Trái tim anh dù có chụt hụt hẫng nhưng sự kích động khi nghe được giọng nói quen thuộc nhanh chóng hóa thành một niềm vui, phút chốc vỗ về nhè nhẹ trái tim anh. Miệng anh bất giác nở nụ cười gọi to cái tên thân thuộc lâu quá anh không gọi kia.

“Sam Dong à…” Giọng nói kia chần chừ khiến Sam Dong có chút lo lắng. Khi anh chưa kịp hỏi lại “Có chuyện gì?” thì Jin Guk bên kia đã tiếp tục nói bằng giọng lo lắng “Hye Mi mất tích rồi…”

Tim anh trong khoảnh khắc dường như ngừng đập. Cả người anh bất động như thể đang kháng cự tuyệt vọng với tin dữ vừa nghe được. Bên tai anh lại truyền đến lời của Jin Guk nói: “Mất tích ở Macao. Cô ấy qua đó chờ gặp cậu”.

Sam Dong không nhớ anh cúp điện thoại với Jin Guk kiểu gì, chỉ biết giờ anh đang vội vã đi vào phòng ngủ, tay nhấn điện thoại gọi Andy. Anh lấy một chiếc túi xách trên nóc tủ xuống,  kẹp điện thoại vào cổ, mở tủ, lấy đại một vài bộ quần áo nhét vào túi xách.

Andy nhấc máy. Không để anh ta càm ràm anh gọi điện quá muộn, Song Sam Dong nói với Andy: “Tôi muốn đi Ma Cao ngay bây giờ. Anh kiếm vé cho tôi đi!”


http://mp3.zing.vn/embed/song/IWA08BDW?autostart=true

PS1: Sorry cả nhà, bác Bae "có việc bận", chương này chưa xuất hiện được. hắc hắc!

PS: Quà sinh nhựt đã phủ bụi lâu ngày của Sữa ^^.
Tác giả: binhbehihi    Thời gian: 16-4-2014 12:47 AM
Hix.
Sao toàn người đào hố rồi k lấp lại vậy ((
Tác giả viết tiếp đi cho e đọc với mà
Tác giả: JustWendy    Thời gian: 1-7-2014 01:30 PM

CHƯƠNG 3: MÙ MỊT


http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMy8wMy8wOC9lLzkvInagaMEZTlhZGEzOTQ5YjU3MjExNjM2MTlkNjgwYzQzN2U0N2EdUngWeBXAzfElmIEl0IEcUIbaBpWeBGxzIE1lIC0gU28gWW91IFRoaW5rIFlvInagaMEdSBDYW4gRGFdUngY2UgQ3V0fEphmUsIC29dUngIE1yYXp8MXw1
Song Sam Dong đến Sân bay Quốc tế Macao vào chiều tối ngày hôm sau. Chàng ca sỹ nổi danh mặc chiếc quần jean màu xanh đen đã cũ, áo sơ mi kẻ karo tối màu vừa người, đội mũ lưỡi trai xanh tím than đã bạc, vai khoác một chiếc balo du lịch, hoà vào dòng người nhộn nhịp vào ra ở sân bay. Anh bồn chồn rảo bước, tiến về phía một chiếc taxi, mở cửa, rồi ngồi vào ghế sau của chiếc xe.

Gạt đầu đáp lại lời chào của tài xế taxi, anh gỡ chiếc balo ra khỏi vai, rồi dùng tiếng Anh nói cho người lái xe một địa chỉ mà trước đó không lâu Jin Guk nhắn cho anh biết rằng đó là nơi Hye Mi tới ở và mất tích.

Tài xế là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, dáng người đậm đà, gương mặt thường trực nụ cười của một người lái taxi lâu năm biết chiều khách. Khi chở khách du lịch đến Macao, ông thường hay cùng họ trò chuyện một vài câu, cho họ cảm giác thoải mái khi vừa đặt chân đến một đất nước xa lạ. Nhưng cậu thanh niên này không cần ông trò chuyện. Kinh nghiệm lái taxi lâu năm của ông cho biết tốt nhất là ông nên giữ yên lặng. Ông chỉ nói một tiếng “Được!”, rồi chờ cậu thanh niên này ổn định, từ từ lái xe đi.

Sam Dong ngồi yên lặng trên ghế sau của chiếc taxi. Ẩn sau bóng dáng lặng yên của anh là một cuộc đấu tranh dữ dội, phức tạp của cảm xúc hối hận trong trái tim và nỗi lo lắng, sợ hãi lớn dần trong tâm trí. Hối hận vì không trở về sớm hơn và lo lắng, sợ hãi vì những gì đã xảy ra với cô gái kia. Cuộc đấu tranh dữ dội ấy tạo ra những xung động mạnh mẽ đến độ anh không dám thở mạnh. Chỉ sợ thở mạnh một chút, tất cả những cảm xúc của cả trái tim và lý trí ấy đều sẽ ùa ra, nhấn chìm anh, khiến anh đánh mất khống. Anh biết, để tìm được Hye Mi của anh, điều cần nhất ở anh bây giờ là phải bĩnh tĩnh và sáng suốt.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong ô-tô, đồng thời kéo lại tiêu cự trong ánh mắt đang đấu tranh mờ mịt của Sam Dong. Anh lôi trong ba-lô ra một chiếc điện thoại, thoáng nhìn qua tên người gọi đến, rồi nhận cuộc gọi.

Sam Dong thở nhẹ, nói tên người trong điện thoại: “Ừ! Andy. Tôi vừa đến nơi, đang ở trên taxi.”

Sam Dong yên lặng nghe người bên kia nói gì đó, rồi nói tiếp: “Tôi đang đi đến đó đây. Địa chỉ trước khi lên máy bay, bạn tôi đã gửi rồi… Ừ, suôn sẻ, không có chuyện gì rắc rối cả”. Nói xong anh lại im lặng nghe người bên kia nói.

Andy hẳn phải là dặn dò chuyện gì đó quan trọng, Song Sam Dong tập trung lắng nghe một lúc lâu mới trầm giọng đáp lại: “Tôi biết rồi. Cảm ơn, Andy!”.

Bên kia tiếp tục nói gì đó, Song Sam Dong lại thở một hơi nhẹ, rồi nói vào điện thoại: “Tôi cũng hi vọng thế! Tôi gác máy đây. Gặp lại anh sau”.

Nói rồi anh gác máy. Không gian nhỏ hẹp của chiếc taxi lại chìm ngỉm trong sự yên tĩnh nặng nề. Chỉ có điều, ánh mắt Sam Dong lúc này trở nên có tiêu cự hơn. Anh quay mặt về phía người lái xe, dùng giọng nói trầm thấp, chắc chắn của mình thúc giục người lái xe: “Anh có thể lái xe nhanh hơn nữa được không?”

Đường phố tuy không còn đông như lúc tan tầm, nhưng cũng không thể coi là vắng. Người lái xe taxi quay lại nhìn gương mặt nghiêm túc của người thanh niên suốt cả buổi vẫn im lặng bồn chồn lo lắng kia, rồi gật đầu, bẻ lái rẽ vào một ngõ nhỏ, rồi tăng tốc phóng đi.

Chẳng bao lâu sau, chiếc taxi dừng lại trước sảnh một khu tổ hợp khách sạn - casino lớn có tên City Of Dreams. Song Sam Dong bước vào sảnh khách sạn, hướng đến phía quầy lễ tân. Lễ tân là một cô gái trẻ tầm 23 tuổi, phục trang gọn gàng, thuần thục và nhanh nhẹn. Cô gái lễ tân nhìn vào vị khách ăn mặc thoải mái, đeo ba-lô du lịch đơn giản và đội một chiếc mũ sụp xuống che hết nửa khuôn mặt này lễ phép hỏi:

“Chào anh! Tôi có thể giúp gì được anh?”

“Chào cô! Tôi là Andy, tôi có hẹn với quản lý của casino City Of Dreams”.

Ồ, giọng người đàn ông này thật trầm ấm… mà có chút quen thuộc. Một ý nghĩ khác thường như vậy chợt xuất hiện trong đầu cô gái lễ tân. Tuy nhiên, cô giấu sự khác thường đó đằng sau sự chuyên nghiệp của mình, mỉm cười đáp lời Song Sam Dong:

“Phiền anh chờ một chút. Tôi sẽ gọi điện xác nhận với quản lý và báo lại cho anh”.

Cô gái nhanh chóng nhấc điện thoại nội bộ, ấn số, rồi nói vào điện thoại: “Thưa quản lý, có anh Andy nói có hẹn với ngài. Tôi mời anh ấy lên gặp ngài nhé”.

Cô gái lắng nghe tiếng đáp trả bên kia rồi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Vâng, tôi biết rồi, thưa quản lý”.

Cô gác điện thoại, rồi hướng về phía Song Sam Dong: “Anh Andy, mời anh đi thang máy 2D lên tầng 6. Tại đó sẽ có người đưa anh đi gặp quản lý”.

“Cảm ơn cô”, Song Sam Dong đáp lời và nhanh chóng bước về phía thang máy.

Lần này thì cả giọng nói và một nửa gương mặt của người khách vừa rồi đánh động trí nhớ của cô gái lễ tân. Cô vừa nhìn theo bóng dáng anh bước vội vã vào thang máy vừa hay mở ra khi anh tới nơi, vừa cố nhớ xem anh là ai. Đến khi bóng dáng anh bị hai cánh cửa thang máy che khuất thì cô cũng nhớ ra người khách nam giới đó là ai. Chẳng phải chính là chủ nhân của mấy chiếc đĩa CD mà cô vẫn hay nghe ở nhà sao? Ca sỹ nổi tiếng thế giới K, tên thật là Song Sam Dong. Thảm nào, giọng nói và nét mặt có thể quen thuộc tới vậy. Cô lôi điện thoại di động ra gọi điện cho cô em gái đang học trung học, hối thúc nó mang cho mình một chiếc đĩa đến đây. Cô không biết có được gặp lại anh không, nhưng nếu có cơ hội, nhất định cô sẽ xin chữ ký của anh.

Song Sam Dong vừa bước ra khỏi thang máy đã có một người đứng đợi. Nam nhân viên này đưa anh đi dọc hành lang sáng đèn, tiến về phía một cánh cửa bên trên có đề chữ phòng quản lý. Anh ta đưa cánh tay về phía chiếc ghế trong phòng làm việc, lễ phép nói:

“Mời anh ngồi, quản lý của chúng tôi đang xử lý một sự việc nhở ở phòng giám sát, sẽ lên gặp anh ngay. Trong lúc chờ, anh dùng trà nhé?”

Song Sam Dong từ chối. Anh nói cứ để anh ngồi chờ vậy là được rồi. Song Sam Dong đang nóng lòng, nhưng anh biết, anh có nóng lòng nữa cũng không làm gì được. Anh cần gặp được người đàn ông này. Gặp được người đàn ông này, anh mới biết bắt đầu tìm Hye Mi của anh ở đâu.

Song Sam Dong cũng không phải chờ lâu.

Mới chỉ ngồi đợi được năm phút, Song Sam Dong đã nghe thấy phía sau mình có tiếng lách cách. Cánh cửa sau lưng anh mở ra, một người đàn ông khoảng bốn mươi năm tuổi, tầm thước, mặc áo sơ mi lụa bóng, đóng thùng, mặt nở nụ cười giả lả, vừa bước vào, vừa cất tiếng oang oang:

“Làm phiền anh phải chờ rồi!”

Ông ta bước đến trước mặt Song Sam Dong, giơ tay ra: “Chào anh Andy, tôi là quản lý của casino City Of Dreams”.

Song Sam Dong nghe tiếng nhanh chóng đứng dậy, anh bỏ mũ ra, rồi giơ tay bắt tay người đàn ông vừa đến.

“Chào anh, tôi là Andy!”

Tay hai người còn chưa chạm nhau, Song Sam Dong đã thấy người đàn ông kia dừng động tác, cánh tay ông ta không đưa về phía anh nữa mà cứng lại, mặt cũng tỏ ra nét kinh ngạc không nói lên lời.

Song Sam Dong chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy người đàn ông này nhanh chóng túm cổ áo anh, xô anh, ghì vào tường. Chỉ trong nháy mắt, thái độ thân thiện của người đàn ông này biến mất. Thay vào đó, tất cả các đường nét trên gương mặt ông ta nhíu lại thành một điệu bộ hằn học, giận dữ, ánh mắt cuồn cuộn thù địch.

Hành động bất thình lình của ông ta khiến Song Sam Dong cảm thấy nghẹt thở, anh giơ tay mình lên phản kháng, đồng thời cũng nghe thấy giọng hầm hè của viên quản lý: “Thằng khốn! Mày vẫn chưa sợ chết hay sao mà còn ngang nhiên tới đây? Định khiêu khích tao hả? Tao nói cho mày biết, làm chuyện tốt thì khó, chứ làm chuyện xấu, tao đây rất giỏi đấy. Khôn hồn thì nói, mày là ai? Đến đây với mục đích gì?”

Nhớ đến chuyện mình để thằng ranh này lừa tại quán ba thế nào, rồi nó và đồng bọn trà trộn vào casino ra sao càng khiến ông ta sôi máu. Hai bàn tay ở cổ Sam Dong càng xiết chặt.

Sam Dong nhíu chặt lông mày. Đúng là chó cắn áo rách. Chuyện của Hye Mi còn chưa có manh mối gì đã phát sinh chuyện phức tạp khác. Không hiểu giờ là chuyện quỷ quái gì nữa. Vừa cố gắng hít thở, Sam Dong vừa lấy hết sức mình đẩy người quản lý ra.

Thấy anh không chạy mà bày ra nét mặt khó hiểu nhìn lại mình, viên quản lý không xông vào Sam Dong nữa. Ông ta đứng giữ khoảng khách với Sam Dong trong tư thế cảnh giác.

Song Sam Dong nói với người quản lý trong tiếng hít thở kịch liệt:

“Anh đang nói chuyện gì thế? Tôi là Andy, đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Tôi chính là người có hẹn gặp anh để hỏi chuyện anh thông tin về cô gái hôm kia bị bắt đi ở khách sạn các anh. Tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết”.

“Ông mày cũng đang không hiểu đây. Hôm đó, mày và cái đứa con gái đồng bọn đó đã bị bắt đi rồi, mà hôm nay mày lại đến đây hỏi thông tin về đồng bọn của mày? Mày nghĩ xem chuyện này ông mày nên hiểu thế nào?”, viên quản lý hằm hè.

Song Sam Dong càng nghe càng cảm thấy mờ mịt. Nét mặt phức tạp của anh châm ngòi cho một điệu cười khinh thường từ viên quản lý.

“Mày đóng kịch y như thật ấy!”, ông ta nói xong, rồi thu lại nụ cười, tiếp tục gằm gè với Song Sam Dong: “Đừng có giả ngơ! Không phải mày chính là thằng trộm bị bắt đi cùng con đó sao? Còn đến đây hỏi han cái gì? Mày đã lừa ông mày một lần, còn muốn lừa lần nữa hả?”

Một ý nghĩ mơ hồ khó tin nào đó bắt đầu hình thành trong đầu Song Sam Dong. Không, không thể có chuyện đó xảy ra được. Nỗi lo lắng cuộn dâng trong lòng anh khiến anh mất kiểm soát. Song Sam Dong vọt tới túm lấy cổ áo ông ta, ghì ông ta vào tường, hét lên với viên quản lý: “Chuyện đó là như thế nào? Nếu ông không nói rõ, đừng trách tôi nặng tay!” Anh vừa nói, vừa xiết chặt nắm đấm đang giữ cổ áo ông ta, khiến ông ta nghẹt thở, ra sức cạy mở tay Sam Dong. Ông ta luống cuồng thều thào với Sam Dong: “Bỏ… bỏ tay ra… Tôi… tôi sẽ… sẽ nói… rõ… rõ mọi chuyện… với anh”.

Song Sam Dong vẫn giữ chặt bàn tay mình ở cổ ông ta, nhìn vào gương mặt hiện lên đầy nghi vấn của ông ta và cả động tác phản kháng kịch liệt của ông ta nữa, anh biết, ông ta vẫn đang nghi ngờ anh là tên trộm bị bắt đi kia. Song Sam Dong mở miệng, giọng nói có chút tuyệt vọng, khổ sở, nói với người đàn ông này: “Cách đây hai ngày, tôi ghi hình cho một chương trình ở Mỹ, không có mặt ở đây. Tôi chắc chắn không phải là người đàn ông kia. Cô gái kia là mạng sống của tôi. Tôi chỉ muốn ông cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy”.

“Phải… bỏ… tôi ra… tôi… mới… nói… được… chứ”, càng ngày càng khó thở, bàn tay viên quản lý giờ không còn đập đập vào tay Sam Dong nữa mà đã bắt đầu cào vào tay anh. Cảm giác đau nhói ở tay làm Song Sam Dong bừng tỉnh. Anh thả lỏng bàn tay của mình ra. Viên quản lý ôm cổ vừa ho, vừa hít thở dồn dập, vừa lùi lại phía sau tìm kiếm một khoảng cách an toàn với Sam Dong. Ông ta nghe thấy tiếng nói trầm thấp mang theo buồn thương, lo lắng của Song Sam Dong vọng lại.

“Xin giúp tôi! Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với cô ấy!”

Trong lòng vẫn còn nghi ngại, viên quản lý nhìn kỹ người thanh niên trước mắt. Anh ta không còn vẻ xa cách, kiên đĩnh, bình thản như lúc đầu ông ta nhìn thấy. Giờ trong mắt anh ta chỉ có lo lắng. Tuy lăn lộn ở cái chốn đỏ đen, sinh tồn bằng lừa lọc này nhiều năm, nhưng trái tim ông vẫn còn cảm nhận được những điều chân thành. Bạn bè của ông thường hay trêu bảo, có lẽ vì ông là gay nên cũng hành xử cảm xúc hơn người khác. Ông luôn bảo họ, hành động thì có thể giả vờ được, chứ ánh mắt chân thành thì làm sao mà giả vờ được. Bởi thế, ông quyết định tin vào sự chân thành trong mắt người thanh niên kia. Ông hạ giọng nói với anh ta:

“Được! Anh cứ bình tĩnh lại đã, tôi sẽ kể cho anh nghe”.

Ông ta vừa nói, về kéo nhẹ cái ghế, ý bảo Song Sam Dong ngồi xuống, còn mình thì đi về một chiếc ghế da đằng sau chiếc bàn và ngồi xuống. An vị trên ghế, viên quản lý bắt đầu kể lại cho Song Sam Dong nghe cụ thể về chuyện cách đây ít ngày, casino bị một toán trộm đột nhập lấy đi một viên kim cương quý giá. Đội bảo vệ của công ty chỉ bắt được hai tên trộm, một trong số đó có ngoại hình y hệt Song Sam Dong, và người còn lại là đồng bọn của hắn, một cô gái trẻ.

“Chuyện chỉ có thế. Chúng tôi cũng không biết cô gái ấy là ai, nhưng thấy cô gái vừa gọi, vừa đuổi theo tên trộm nên chúng tôi cho rằng đó là đồng bọn của tên kia nên bắt đi luôn”, viên quản lý chốt lại câu chuyện.

“Anh có nghe thấy lúc chạy theo tên trộm, cô ấy nói gì không?”, Song Sam Dong nãy giờ chuyên chú lắng nghe câu chuyện bỗng lên tiếng hỏi.

“Hình như là gọi tên hắn ta. Lúc đó rất hỗn loạn, nhưng vì cô ấy cứ vừa chạy theo vừa hét lớn nên tôi vẫn nhớ những gì cô ấy nói. Cái gì đó mà “Sam Dong”, “Sam Dong” ấy”, viên quản lý trả lời. Và như chợt nhớ ra điều gì đó, ông nói thêm: “À, có thể lễ tân của chúng tôi biết được điều gì đó khác. Lúc đó cô ấy cũng chứng kiến chuyện xảy ra”.

Sam Dong có thể hình dung ra dáng vẻ của Hye Mi lúc cô chạy theo, tuyệt vọng gọi tên anh. Nhớ nhung, chua xót lại tràn về trái tim anh. Anh lại nghe thấy viên quản lý kia nói:

“À, chúng tôi còn giữ một số đồ của cô ấy. Để tôi sắp xếp cho nhân viên lễ tân đưa lại cho anh luôn thể”.

Song Sam Dong gật đầu nói với viên quản lý: “Cảm ơn anh! Nhưng trước đó, anh có thể nói cho tôi biết, các anh đã đưa tên trộm và cô gái ấy đi đâu rồi được không? Có phải đã giao cho cảnh sát rồi không?”

Viên quản lý nói: “Thường thì những người gây rối ở đây sẽ được đưa đến sở cảnh sát. Nhưng người chủ của viên kim cương bị đánh cắp là một vị tai to, mặt lớn trong thế giới ngầm, viên kim cương lại là một tài sản vị này yêu thích, nên động vào nó, chẳng khác gì trêu hổ dữ. Vị đó muốn tự tay trừng trị toán trộm nên chúng tôi đã giao hai người đó cho bên ấy”.

Song Sam Dong nhíu mày. Sự việc có vẻ ngày càng phức tạp rồi. Anh hỏi viên quản lý: “Có cách nào cho tôi gặp vị đó được không? Tôi sẽ chứng minh cô ấy không phải là đồng bọn của tên kia”.

“Nghe tôi nói về vị thế của người kia, chắc anh cũng biết, không dễ gì mà gặp được vị đó. Người đỡ đầu của anh cũng không phải hạng vừa. Anh có thể nhờ anh ta can thiệp. Tôi sẽ gọi điện thăm dò tình hình hiện giờ của cô gái đó giúp anh”.

Song Sam Dong lo lắng gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh!”

Viên quản lý lôi ra điện thoại ra, bấm số và đưa lên tai nghe. Bên kia nhanh chóng có tiếng trả lời. Viên quản lý dùng tiếng Trung nói chuyện với bên kia một hồi. Lúc ngắt điện thoại, ông ta quay về phía Song Sam Dong nghiêm trọng nói:

“Tôi e là không thể cho anh một câu trả lời rõ ràng được. Bên kia cho biết họ không giữ hai người đó và họ cũng không biết hai người đó đang ở đâu”.

“Sao lại thế?” Song Sam Dong hoang mang hỏi.

“Họ nói, trên đường áp giải hai người họ về thì xe của bọn họ bị một toán người lạ mặt đột kích. Đám người đó hạ gục bọn họ, rồi cướp hai người kia, mang đi”, viên quản lý nhíu mày trả lời. Không ngờ thằng ranh trộm kia thân phận lại phức tạp như vậy.

Chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao Hye Mi của anh lại biến mất thế này? Anh biết tìm cô ấy ở đâu? Song Sam Dong bàng hoàng. Anh cảm giác như mình bị lạc vào một khối sương mù dày đặc. Càng đi, càng cảm thấy mù mịt. Bên tai anh loáng thoáng tiếng nói của người quản lý:

“Tôi rất tiếc!”

HẾT CHƯƠNG 3



PS: Cảm ơn bạn Mít Điêng đã bớt chút thời gian làm cà méo cho chương này. Chúng ta sẽ còn gặp lại bạn một lần nữa trong chương 5 .

Tác giả: JustWendy    Thời gian: 1-7-2014 01:32 PM

CHƯƠNG 4: NAM JAE HO


Hye Mi tỉnh.

Một mùi của đồ đạc cũ nát và không gian vắng người nhiều năm xộc vào mũi. Cô nhăn mặt, cố gắng nhấc hai hàng mi nặng nề. Đầu cô rất đau, toàn thân cô dã dời. Cô không biết đây là nơi nào, tại sao mình lại ở đây và chuyện gì đang xảy ra. Cô khẽ cử động cơ thể, chậm chạp muốn đưa tay phải lên ôm đầu, rồi bất chợt kêu “Á” một tiếng. Lúc này cô mới nhận ra, hai tay cô bị trói ngoặt về phía trước. Vết trói để lâu, hằn sâu vào da, dây trói cọ vào tay cô khiến cô không khỏi nhăn mặt đau đớn.

Cô loay hoay tìm một tư thế thoải mái hơn, rồi cố trấn định đánh giá nơi mình bị đưa đến. Đôi mắt mờ mịt của Hye Mi chỉ nhìn thấy một màn tối om. Không gian ngột ngạt, khó
chịu.

“Sam Dong! Sam Dong à!” Hye Mi cố quay người, vừa quờ tay xung quanh, vừa cất tiếng gọi. Cô nhớ mình đuổi theo Song Sam Dong, rồi không hiểu sao bị người ta bắt đi. Họ tống cô và Sam Dong lên một chiếc xe tải nhỏ. Mới đi chưa được bao lâu, chiếc xe hình như lại bị tấn công, một đám người bịt mặt khác xông vào, lôi cô và Sam Dong lên một chiếc xe khác, rồi đánh thuốc mê hai người. Và lúc tỉnh dậy cô thấy mình ở cái nơi tối tăm và ngột ngạt này.

Không có tiếng gì đáp lại, Hye Mi tiếp tục kêu lên: “Có ai không? Cứu tôi với!”

Không biết đã bị bỏ đói ở nơi này bao lâu mà mới có hoạt động một chút, toàn thân cô đã cảm thấy như cạn kiệt sức lực rồi. Hye Mi thở dồn dập. Cái thứ không khí đặc quánh trong này càng làm cô khó chịu hơn. Cô lại đặt người xuống nghỉ ngơi.

Bình ổn dần, hơi thở cũng nhẹ đi, không gian an tĩnh hơn khiến cô phát hiện ra một sự việc kỳ lạ. Hye Mi nhíu mày. Trong không gian này, hình như, không chỉ có mình cô. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng thở của ai đó. Hye Mi định tâm, cố thở thật khẽ để kiểm định suy nghĩ của mình. Rõ ràng có âm thanh ai đó đang hô hấp. Hơi thở nhẹ, rất đều.

“Ai ở đó phải không? Lên tiếng đi!” Hye Mi nói về hướng phát ra tiếng thở.

Đáp lại vẫn chỉ là tiếng thở ra, hít vào nhịp nhàng ấy, khiến Hye Mi tự hỏi, chẳng nhẽ anh ta đang ngủ. Thế rồi, Hye Mi nghe thấy tiếng bên kia trở mình. Ngay lập tức cô dồn sức nói:

“Ai đó? Làm ơn giúp tôi với!”

Bên kia vẫn yên lặng.

“Làm ơn đi! Giúp tôi với!”, Hye Mi khẩn khoản.

Âm thanh của Hye Mi lại chìm vào yên lặng. Cô thật sự muốn hét lên nhưng mệt mỏi và kiệt sức khiến cô bất lực. Thế rồi xen kẽ tiếng hít thở nặng nề của cô, bắt đầu có tiếng khóc nho nhỏ. Hye Mi vẫn nhớ, giai đoạn bố vỡ nợ bỏ trốn, bỏ lại hai chị em cô, cô cũng không thấy bất lực đến muốn khóc như thế. Ý nghĩ vô cớ phải bỏ mạng ở nơi này khiến cô bật khóc. Cô còn muốn gặp lại Song Sam Dong, muốn cùng anh tiếp tục câu chuyện còn dang dở của hai người; muốn gặp lại tất cả mọi người; muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình, sống vui vẻ hạnh phúc đến già. Càng nghĩ ngợi luẩn quẩn, tiếng khóc của Hye Mi càng lớn dần. Thế rồi sau một tiếng thở dài khó chịu, cô bỗng nghe thấy một tiếng nói cất lên:

“Xem ra cô vẫn chưa kiệt sức. Muốn sống sót ra khỏi đây thì làm ơn đừng có khóc nữa!”

Giọng nói bực mình, thiếu nhẫn nại của người này khiến Hye Mi tủi thân khóc to hơn.

Thế nhưng, không phải là giọng nói này rất quen sao? Hye Mi giật mình suy nghĩ đến mức tiếng khóc ngưng bặt. Một âm thanh dội vào tâm trí cô: là giọng Sam Dong. Song Sam Dong của cô.

“Sam Dong? Sam Dong à!”, Hye Mi gọi.

Giọng nói khẩn thiết, chất chứa bao nhiêu tình cảm của Hye Mi lôi kéo được một tiếng thở dài từ bên kia. Hye Mi nghe thấy người đàn ông kia dùng giọng nói giống của Song Sam Dong nóng nảy nói với cô.

“Tôi không phải là Song Sam Dong. Gặp từng đó hoạ rồi mà cô còn chưa sáng mắt ra hả?”

“Không thể nào! Từ gương mặt, đến giọng nói đều giống. Anh không phải là Song Sam Dong thì là ai?”, Hye Mi kinh ngạc nói.

“Nam Jae Ho, quê Busan, con trai đại ca xã hội đen Nam Jae Chun. Hai mươi tư tuổi, làm nghề trộm cắp. Ước mơ vừa mới tan tành là đánh cắp được trái tim của nữ siêu trộm Bok Hee”. Ngưng một chút, thấy Hye Mi không có phản ứng gì, anh ta nói tiếp “Thế nào? Còn chỗ nào giống nữa không?”

Hye Mi cảm thấy mình giống như một người bệnh nặng bị cướp đi hi vọng cuối cùng. Cái người kia đang dùng giọng nói của Sam Dong vẽ ra một người cô hoàn toàn không biết. Giờ cô mới để ý kỹ, giọng nói kia thanh âm nghe thật giống, nhưng không có sự ấm áp như giọng nói của Sam Dong cô vẫn nhớ. Kiên nhẫn chờ anh bẩy năm, nhưng nhất thời lại đuổi theo một người xa lạ, để rồi cuối cùng rơi vào tình cảnh khốn quẫn thế này.

“Nhưng mà anh thật sự rất giống anh ấy. Gương mặt giống, dáng người giống, cả giọng nói cũng giống”, giọng Hye Mi chan chứa tuyệt vọng. “Tôi rất muốn gặp anh ấy. Bẩy năm rồi tôi chưa gặp anh ấy.”

“Ngày mai anh ấy có buổi biểu diễn ở Macao. Lần đầu tiên sau bẩy năm tôi mới lấy đủ dũng khí tìm gặp anh ấy. Vậy mà chưa gì đã thất bại”. Ngưng một chút để hơi thở bắt kịp sự thảng thốt của trái tim, Hye Mi nói tiếp: “Anh nói xem, có phải chúng tôi rất không có duyên với nhau. Anh ấy theo đuổi tôi thì tôi đang bận dõi theo người khác; đến khi tôi nhìn đến anh ấy thì anh ấy lại phải đi đến một nơi rất xa xôi. Giờ tôi muốn gặp anh ấy, nói cho anh ấy biết bao nhiêu năm qua tôi vẫn chỉ chờ đợi một mình anh ấy. Vậy chưa gặp được đã bị ngăn trở thế này rồi. Tôi còn chẳng biết mình có sống sót thoát ra khỏi đây không nữa”.

Hye Mi nói một hơi như trút hết tất cả nỗi lòng mình. Nói xong cô không khóc, cũng không thở dài mà chỉ là bất động nằm đó, mắt mở to nhìn vô định vào khoảng không tăm tối. Bạn bè vẫn nói Hye Mi là một người kiên cường, nhưng trong tình huống lực bất tòng tâm thế này, cô đành phải buông tay thôi.

Qua một lúc yên lặng thật lâu, lâu như thể những lời tâm sự của Hye Mi đã biến mất không dấu vết vào không khí, phía người thanh niên tên Nam Jae Ho mới có động tĩnh. Hye Mi nghe thấy tiếng anh ta trở mình, hít sâu một hơi, rồi cất tiếng nói.

“Có lòng ắt sẽ được đền đáp. Cô đừng tốn sức nghĩ ngợi linh tinh nữa, cứ nằm đó giữ sức đi, chắc chắn chúng ta sẽ ra được khỏi đây. Chắc chắn! Nhanh thôi!” Hai từ cuối anh ta nói bằng một ngữ điệu chắc chắn, cương quyết và có phần giận dữ.

Hye Mi nhận ra là anh ta vừa an ủi cô. Trong hoàn cảnh tăm tối, không có hi vọng thế này, một người không quen biết lại cất tiếng an ủi cô như thế cũng khiến cô cảm động phần nào. Nhưng cô chẳng còn hơi sức đâu đáp lại anh ta nữa.

Bỗng Hye Mi thấy sàn chỗ cô đang nằm nghiêng đi, cô trôi về một góc. Hye Mi hoảng hốt chưa kịp kêu lên thành lời đã thấy có ai đó vừa động vào mình. Người kia bị đụng vào cô cũng buông ra một tiếng “chết tiệt!”.

“Chuyện gì thế?” Hye Mi vẫn chưa hết hoảng hốt.

“Chúng ta đang ở trên biển. Chắc tàu vừa va phải cái gì đó nên bị nghiêng”, Nam Jae Ho bực bội cất lời.

“Gì cơ? Trên biển? Chúng ta đang đi đâu thế?” Hye Mi hoang mang. Cuộc đời cô, đúng là quá cả tiểu thuyết rồi.

Nam Jae Ho vẫn đang trong cơn bực mình nên không để ý đến câu hỏi của Hye Mi. Hye Mi nghe thấy anh ta nghiến răng nói:

“Lão già chết tiệt! Cứ để tôi ra khỏi đây xem tôi sẽ làm gì lão”.

“Này!” Hye Mi lấy ngón tay chọc nhẹ vào người anh ta. “Thế rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu thế?”

Nam Jae Ho quay ngoắt người lại gắt lên: “Busan chứ…”

Anh ta chưa kịp nói hết câu thì đã thấy môi mình chạm vào cái gì đó mềm mềm. Chưa kịp phản ứng, anh ta đã thấy cô gái nãy giờ nói như hết hơi kia vừa hét lên, vừa giãy giụa đạp trúng khu vực trọng yếu của anh ta. Trong bóng tối, anh ta vội đưa đôi tay bị trói đến ôm chỗ bị đá của mình, vừa đau đớn rên rỉ, vừa bực bội quát lên: “Cô điên à!”

Đúng là gặp hạn, đã bị lão già chết tiệt thích trò phiêu lưu kia cho rơi vào bẫy, giờ không đâu lại bị hại thế này. Ôi, Bok Hee, anh nhớ em chết đi được!


HẾT CHƯƠNG 4



Tác giả: binhbehihi    Thời gian: 11-8-2014 12:52 PM
Ôi, với cái kiểu vài tháng 1 chap thế này thì em sống sao đây?
Tác giả có thể viết nhanh hơn cho con tim em thôi ngóng chờ đc hem? ((
Đến mệt với bạn Ngố nhà này, kiếm hết tất tần tật tin để đọc rồi, giờ chả có gì ngóng trông thêm đc nữa, khổ.
Tác giả: JustWendy    Thời gian: 16-9-2014 04:13 PM

CHƯƠNG 5: ĐẦU MỐI BẤT NGỜ


http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMy8wMy8wOC9lLzkvInagaMEZTlhZGEzOTQ5YjU3MjExNjM2MTlkNjgwYzQzN2U0N2EdUngWeBXAzfElmIEl0IEcUIbaBpWeBGxzIE1lIC0gU28gWW91IFRoaW5rIFlvInagaMEdSBDYW4gRGFdUngY2UgQ3V0fEphmUsIC29dUngIE1yYXp8MXw1
Song Sam Dong cứ tưởng rằng bảy năm ở Mỹ đã rèn luyện cho anh một sự nhẫn nại bền chắc như tường thành kiên cố. Nhưng anh đã lầm. Tường thành gì! Kiên cố gì! Chẳng qua chỉ là một con đê bề ngoài thì vững chãi, nhưng trong lòng đầy lỗ hổng. Thế nên, chỉ cần một con sóng cũng khiến con đê ấy vỡ tan tành, khiến cho hoang mang, lo lắng, nóng ruột như cơn lũ ồ ạt chảy tràn trong lòng anh.

Trong cơn lo lắng thiêu đốt đầu óc, Song Sam Dong vô thức bước đi, rồi dừng lại trước quầy lễ tân. Anh đứng đó, nhất thời không thể nhớ tại sao mình lại đứng ở đây. Song Sam Dong thất thần như vậy một lúc, cho đến khi có một tiếng nói nhẹ nhàng cất lên:

“Thưa ngài, chúng tôi giúp gì được ngài? Thưa ngài!”

Cô gái lễ tân kiên nhẫn nhắc lại từ “Thưa ngài!” tới lần thứ năm mới gọi được sự chú ý của Song Sam Dong. Anh kéo ánh mắt về phía lễ tân.

“À, chào cô! Tôi… Ừm… À… Quản lý… Ừm… Ông ấy nói tôi có thể nhận lại đồ của cô gái hai hôm trước bị đưa đi ở chỗ này”, Song Sam Dong cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình đi đến đây. Anh vừa nói, vừa làm cử chỉ tay ám chỉ khoảng không gian trước quầy lễ tân.

Cô gái gật đầu hiểu ý. Cô cầm một chiếc túi giấy có quai đặt sau quầy lễ tân đưa cho Song Sam Dong.

“Vừa nãy quản lý có chỉ đạo, tôi đã thu gọn lại trong đây rồi, anh kiểm tra xem”, cô gái lễ tân nói.

Song Sam Dong đón lấy chiếc túi. Cô gái lễ tân giải thích: “Lúc bị đưa đi, cô ấy đánh rơi điện thoại di động và ví tiền. Ngoài ra, còn có một va-li hành lý nhỏ. Tôi đã sắp sẵn ra đây cho anh rồi.”

Song Sam Dong gật đầu nói cảm ơn với cô gái lễ tân, rồi nhận chiếc va-li. Lúc chuẩn bị quay đi, Song Sam Dong lại nghe thấy tiếng nói rụt rè của cô gái lễ tân.

“Thưa ngài! Tôi nghĩ nên nói với ngài điều này. Trước khi bị bảo vệ của chúng tôi đưa đi, cô ấy đã gọi tên ngài, Song Sam Dong”. Để ý thấy người đối diện ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên Song Sam Dong, cô gái mỉm cười gật thừa nhận: “Tôi biết ngài là Song Sam Dong”.

Song Sam Dong gật đầu, cảm ơn cô gái, khuôn miệng khẽ kéo thành một nụ cười nhỏ. Anh quay lưng bước đi, trong đôi mắt chất đầy lo lắng của anh thoáng sóng sánh chút niềm vui. Một người đi cả một quãng đường cô đơn bảy năm chỉ để được trở lại bên người con gái mình yêu quý, đối với một người như thế, chỉ cần nghe được cô gái ấy gọi tên mình thôi trái tim cũng đủ lý do để hân hoan rồi.

“Nhưng nếu không gọi tên mình, cô ấy sẽ không bị bắt đi, không đến nông nỗi bây giờ có bình an không cũng không biết”, Song Sam Dong nói, giọng nói nhỏ chỉ đủ một mình anh nghe thấy. Chút vui vẻ thoáng hiện lên trong ánh mắt anh cũng theo câu nói ấy tan biến.

Cô gái lễ tân bấm bụng im lặng nhìn theo bóng dáng cô đơn của Song Sam Dong trên hành lang khách sạn người qua kẻ lại rộn ràng. Cô muốn mở miệng xin anh chữ ký. Đĩa nhạc cô cũng chuẩn bị hết rồi. Nhưng gương anh thất thần thế kia, cô không dám kinh động. Cô tuy không xinh đẹp, không có tài năng gì nổi trội, nhưng cũng là cô gái đáng yêu, biết điều. Haiz, vẫn là thôi đi!


******
“Song Sam Dong?”

Song Sam Dong nghe thấy phía trước có tiếng người gọi tên mình. Một giọng đàn ông trầm ấm, Song Sam Dong nghe ra được cả sự nghi vấn lẫn chút ngạc nhiên trong giọng nói ấy. Đưa mắt về phía phát ra âm thanh, anh cố tìm kiếm trong trí nhớ của mình một người có giọng nói như thế. Chưa kịp nhớ ra là ai, Song Sam Dong đã thấy người đó tiến về phía mình.
       
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của khách sạn hiện ra một người đàn ông hơn 40 tuổi, cao lớn, vững trãi. Gương mặt… gương mặt ông ta có chút quen thuộc, nhưng ký ức mơ hồ của Song Sam Dong lại khiến anh phân vân. Trí nhớ của anh không có ký ức về người đàn ông này. Một người xa lạ quen thuộc? Thật kỳ cục! Song Sam Dong tự giễu trực giác của mình.

Không biết là do ánh đèn ấm áp hay do sự xa lạ quen thuộc kỳ cục kia mà Song Sam Dong phảng phất cảm thấy một sự gần gũi và đáng tin toát ra từ nụ cười nhỏ nhẹ trên môi người đàn ông đang từ từ bước đến kia.

“Đúng là Song Sam Dong rồi”, người đàn ông dừng lại trước mặt Song Sam Dong, nhìn thẳng vào mắt anh, cất tiếng nói.

Nhìn vào gương mặt điềm tĩnh của người đàn ông vừa bước tới, Song Sam Dong thấy niềm vui bất ngờ gặp người quen lấp lánh trong mắt ông ta. Chẳng lẽ cái thứ trực giác thiếu khoa học kia của anh đúng? Tai anh có vấn đề thật, nhưng mắt và trí nhớ của anh hoàn toàn bình thường.

Gương mặt đấu tranh suy nghĩ của Song Sam Dong khiến người đàn ông bật cười. “Không cần nhớ! Ký ức của cậu hẳn là không có tôi đâu”, ông nói, ánh mắt và khuôn miệng khẽ cong thành một điệu bộ bông đùa tuỳ ý. Ngừng một chút vui vẻ ngắm nghía vẻ rối rắm trên gương mặt Song Sam Dong, ông ta tiếp tục: “Mà tôi dám chắc, tôi không phải là fan cuồng của cậu”.

Vừa gặp đã cười như thân thiết, giờ lại bông đùa, thay đổi nhanh như vậy, bảo anh làm sao phản ứng cho kịp, Song Sam Dong thầm nghĩ. Chưa kịp phản ứng với những gì người đàn ông này nói, anh đã lại nghe thấy giọng nói rất nghiêm túc của người đàn ông kia.

“Tôi là Jung Ha Myung, giám đốc học viện nghệ thuật Kirin”, ông ta vừa nói, vừa vươn bàn tay đang mở rộng về phía Song Sam Dong, nhiệt thành chờ đón bàn tay anh.

Cái tên Jung Ha Myung thực sự khiến Song Sam Dong ngạc nhiên. Anh không lạ gì người này. Nhưng đúng là anh chưa lần nào gặp ông ấy. Song Sam Dong đưa bàn tay của mình ra nắm lấy bàn tay đang giơ ra của Jung Ha Myung. Nhận thấy bàn tay người đàn ông kia xiết nhẹ lấy bàn tay mình, anh mới thực sự cảm nhận được sự chân thực của cuộc gặp gỡ này. Anh đang gặp Jung Ha Myung, vị hiệu trưởng trong truyền thuyết của Học viện Nghệ thuật Kirin.

Đối với Song Sam Dong mà nói, Jung Ha Myung chính là người giúp anh mở ra cánh cửa nghệ thuật. Nếu không có Jung Ha Myung, có lẽ, giờ Song Sam Dong vẫn là một cậu nông dân đơn thuần, vui vẻ với cuộc sống ruộng đồng bên người mẹ đơn thân yêu quý. Song Sam Dong nhìn người đàn ông trước mặt, tay cảm kích nhẹ xiết lại bàn tay của Jung Ha Myung, tâm trạng u ám của anh như có một tia nắng nhạt chiếu qua.

“Em chào thầy! Xin lỗi thầy, lần đầu gặp mà em lại thất lễ vậy!” Song Sam Dong ngượng ngùng nói khi hai người buông tay nhau. Tuy chẳng dạy Song Sam Dong ngày nào, nhưng những gì ông ấy làm cho anh, cũng xứng đáng để anh gọi một tiếng thầy.

Jung Ha Myung mỉm cười rộng lượng, nói với Song Sam Dong: “Không sao!”. Nói rồi ông vỗ nhẹ vào vai Song Sam Dong: “Đi nào, chúng ta tìm chỗ uống cốc cà phê với nhau. Lần đầu gặp nhau đâu có thể xuề xoà vậy được”.

Hành động vỗ vai ấy khiến Song Sam Dong có một cảm giác thân mật kỳ lạ. Mải đoán định ý nghĩa của hành động này, Sam Song Dong không để ý, khi nói câu cuối, ông ấy làm như vô tình nhấn mạnh từ “lần đầu” mà ánh mắt cũng ánh lên sự hứng thú.

Jung Ha Myung nói xong chủ động bước về phía quán cà phê của khách sạn. Đến lúc này Song Sam Dong mới nhìn thấy, ông ấy cũng mang theo một chiếc va-li nhỏ. Song Sam Dong kéo theo chiếc va-li của Hye Mi đi theo Jung Ha Myung tiến về phía quán cà phê.

***
Song Sam Dong và Jung Ha Myung ngồi đối diện nhau trong một góc yên tĩnh của quán. Trước mặt hai người là hai cốc cà phê đang bốc khói. Jung Ha Myung vẫn đang dùng ánh mắt “người quen lâu không gặp” đánh giá Song Sam Dong. Chưa ai nói với nhau câu nào, nhưng không gian cũng không vì thế mà ngượng ngùng.

Jung Ha Myung nhấp một ngụm cà phê, chậm dãi cất tiếng nói: “Mỗi lần nhìn cậu biểu diễn trên sân khấu, tôi vẫn luôn tự nhủ quyết định ngày xưa của mình không sai. Nhưng thân là người ngoài, mà lại đưa ra một quyết định ảnh hưởng tới cuộc đời cậu như vậy, tôi vẫn luôn áy náy. Bởi vậy, thực lòng, tôi đã mong chờ cuộc gặp gỡ ngày hôm nay từ rất lâu rồi”. Jung Ha Myung chậm dãi, cẩn thận nói từng lời như thể những lời này, ông đã chuẩn bị cả chục năm. Jung Ha Myung nghiêm túc nhìn vào mắt Song Sam, tiếp tục nói: “Tôi luôn muốn hỏi cậu, vào Kirin học, theo đuổi con đường âm nhạc như thế, cậu có hối hận không? Tôi biết, dù không vào Kirin, cậu cũng vẫn sẽ có một cuộc sống rất vui vẻ, hạnh phúc”.

Song Sam Dong thoáng ngạc nhiên. Hoá ra một người như Jung Ha Myung cũng có thể bận tâm những điều như vậy. Mà bận tâm đến cả chục năm rồi chưa nguôi. Nhưng chẳng phải ông ấy là huyền thoại của Kirin sao? Cũng phải có lý do mới trở thành huyền thoại được chứ.

Song Sam Dong thả lỏng đáp lời Jung Ha Myung: “Thật lòng, em không nghĩ, chuyện đầu tiên thầy và em trò chuyện với nhau lại là chuyện này”. “Những ngày sống ở Dam Bong là những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời em. Tuy không đầy đủ vật chất như ở Seoul, nhưng lại rất vui vẻ, ấm áp”. Đôi mắt chất chứa nhiều tâm tình của Song Sam Dong thoáng khoác một chút mơ màng, trên môi anh nở ra một nụ cười mềm mại.

“Lúc đó em uớc mơ gì nhỉ?” Nụ cười trên môi Song Sam Dong dường như đậm đà thêm một chút, bóng dáng cậu thiếu niên Song Sam Dong chân phương, vui vẻ, thẳng thắn và hạnh phúc bên mẹ trong tâm trí anh dường như cũng hiện lên rõ ràng thêm một chút. “Em đã ước trở thành một người nông dân chăm chỉ, sống hạnh phúc bên mẹ cả đời. Em còn lên kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống nông dân của mình rồi cơ đấy. Tuyết ở Dam Bong thật đẹp. Không khí Dam Bong đầy ắp hương thơm ấm áp của bát cơm nóng mẹ nấu. Ở chỗ nào của Dam Bong cũng tìm thấy sự an ủi, vỗ về. Sống ở một nơi như thế, chắc chắn cũng rất hạnh phúc”.

Khi những ký ức đẹp đẽ ấy dần tan vào hương cà phê nồng đượm từ ngụm cà phê Song Sam Dong vừa nhấp, anh hướng ánh mắt đầy tâm sự của mình vào Jung Ha Myung, cất tiếng nói: “Nó là những ngày đẹp em giữ mãi trong tim, nhưng em khuông nuối tiếc đã chọn con đường trở thành nghệ sỹ. Giống như, đó là một ước mơ vốn đã vùi sâu trong góc trái tim em, chỉ chờ được đánh thức vậy. Và thầy chính là người đã đánh thức nó. Nhờ có thầy và các thầy ở trường Kirin, em mới biết, con đường thực hiện một ước mơ lại đẹp đẽ và hạnh phúc đến thế. Dẫu có đôi khi vất vả, dẫu có đôi khi cô đơn, dẫu có đôi khi chán nản, nhưng đó là một phần của hạnh phúc ấy. Có thêm nhiều người bạn tốt, có thêm nhiều người yêu thương em, được trải nghiệm những cảm xúc em chưa từng được trải qua giúp em trưởng thành một người vững trãi mà những người thân yêu của em có thể tin tưởng. Thầy xem, em được nhiều thế, sao lại hối hận”.

Sam Song Dong ngừng lại  một chút, rồi tiếp tục nói: “Người tuyển đặc cách em vào Kirin là thầy, nhưng người cuối cùng quyết định lên Seoul, vào Kirin học là em. Dù ban đầu lên Kirin học với lý do gì, dù kết quả cuối cùng em có ra sao, thì người nào làm ra quyết định, người ấy phải chịu trách nhiệm. Sao có thể đổ trách nhiệm lên thầy được. Hơn nữa, dù gì em cũng đã dốc hết tâm sức của mình, có ra sao, bản thân em cũng không hối hận”.

“Thầy Jung Ha Myung, thầy không cần nhọc lòng vì những điều đó đâu ạ. Chắc thầy không biết, em luôn coi thầy là người thầy đầu tiên của em, dù thầy chưa từng dạy em ngày nào. Em nhớ khi em bắt đầu vào học Kirin, thầy đã không còn ở trường nữa rồi. Chỉ được nghe các bạn kể về thầy, em đã rất tò mò. Em vẫn muốn gặp thầy, trực tiếp nói lời cảm ơn, vậy mà bẩy năm mới nói được. Cảm ơn thầy đã nhìn ra em”. Giọng của Song Sam Dong chậm rãi, chân thành.

“Song Sam Dong, cậu thực sự trưởng thành rồi”, Jung Ha Myung cất giọng ôn tồn, hài lòng thưởng thức thêm một ngụm cà phê.

“Vâng. Em hi vọng mình đủ sức ghánh vác và bảo vệ những người thân yêu của em. Nhưng thầy Jung Ha Myung, em có một việc luôn thắc mắc trong lòng. Tiện đây, em có thể hỏi thầy được không?”

“Chuyện gì vậy? Nếu có thể, tôi nhất định sẽ giải đáp đến nơi, đến chốn”, Jung Ha Myung đáp lời.

“Cũng không có gì quan trọng, chỉ là chuyện làm thế nào thầy phát hiện được em. Em sống ở làng Dam Bong xa xôi, hồi nhỏ, chưa từng dời khỏi làng lần nào. Thầy cũng nói đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vậy sao thầy biết em có năng khiếu âm nhạc và tuyển đặc cách em vào trường Kirin? Thầy không biết đấy, hồi nhỏ, vì cứ nghĩ mẹ không thích em ca hát, sợ mẹ buồn nên em không mấy khi hát. Bởi vậy, rất ít người biết em hát được”.

Jung Ha Myung lắng nghe Song Sam Dong nói, miệng nở nụ cười thích thú.

“Sam Dong, vấn đề này, chắc tôi không thể trả lời cậu tường tận được. Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết điều này, mặc dù cậu không biết gì nhiều về tôi, nhưng tôi lại biết rất rõ về cậu. Tất cả những chuyện về cậu, từ lúc cậu còn bé cho đến khi cậu vào học Kirin, tôi đều biết”. Thấy Song Sam Dong ngạc nhiên, đang muốn cất lời hỏi, Jung Ha Myung vừa cười vừa nói: “Đừng hỏi vì sao tôi lại biết những điều đó, bởi đó chính là chỗ tôi không thể nói tường tận với cậu được. Nhưng thử hỏi mẹ cậu xem, có khi mẹ cậu biết. Không phải mẹ cậu vẫn nói với cậu, bố cậu hát rất hay sao? Chuyện về ông ấy, không chỉ có chuyện ông ấy hát rất hay đâu. Nhưng nếu mẹ cậu không nói cho cậu, tôi cũng không nghĩ, mình có quyền nói cho cậu. Hãy hỏi mẹ cậu về ông ấy, chuyện của cậu, ông ấy có thể giúp”.

Tiếng nói ôn tồn, trầm ấm của Jung Ha Myung như thả một quả bom lớn vào tâm trí đang rối loạn của Song Sam Dong? Sao thầy ấy lại biết mình đang gặp chuyện? Liệu chuyện thầy ấy nói có phải là chuyện về Hye Mi? Thầy ấy biết bố mình? Sao bố mình với Hye Mi lại có liên hệ với nhau?

“Ý thầy là sao ạ?” Song Sam Dong kinh ngạc hỏi lại Jung Ha Myung. “Thầy biết em đang xảy ra chuyện gì sao ạ? Sao lại có liên hệ với bố em? Thầy là bạn bố em ạ?”

Jung Ha Myung rõ ràng không có ý trả lời những câu hỏi của Song Sam Dong. Ông chỉ nhìn vào Sam Song Dong, dùng giọng điệu nghiêm túc và chậm dãi nhắc lại với Song Sam Dong: “Nhớ tìm bố cậu”.

Nói xong, Jung Ha Myung đứng lên. Ông ấy vừa cầm lấy chiếc va-li, vừa nói với Song Sam Dong: “Chúc buổi biểu diễn sắp tới của cậu thành công. Theo như tôi thấy, chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại. Tạm biệt!”

Ông ấy vỗ hai cái vào vai Song Sam Dong như cổ vũ cậu, rồi quay gót rời đi. Đến tận lúc đó, đầu óc Song Sam Dong vẫn nằm trong tình trạng lộn xộn vì chưa thể tiếp thu được những thông tin vừa được cung cấp. Cố ép đầu óc bình tĩnh suy nghĩ, Song Sam Dong nhanh chóng lôi điện thoại ra. Anh bấm một số máy, rồi đưa máy lên nghe. Bên kia nhanh chóng có người bắt máy. Song Sam Dong hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng nói.

“Mẹ! Con là Song Sam Dong”.

Bên kia nói gì đó, Song Sam Dong vừa gật đầu, vừa nói: “Vâng, con khoẻ lắm! ăn ngủ đều rất tốt. Mẹ có khoẻ không?”

Lại một khoảng im lặng dài nữa, trước khi Song Song Dong tiếp tục nói: “Mẹ ơi, mẹ chờ con nhé. Con sắp về rồi”.

Mẹ lại nói gì đó khiến Song Sam Dong tâm đang phiền loạn cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười, khẽ gật đầu. Nghe thêm một chút nữa, anh đáp lời mẹ: “Nhưng mẹ ơi, Hye Mi đi tìm con, mất tích rồi… Vâng, ở Macao. Hye Mi bị bắt đi với một người thanh niên rất giống con… Mẹ, mẹ vẫn nghe con nói đấy chứ? Vâng. Người ta nói, bố con có thể giúp được con. Mẹ ơi, con biết mỗi lần nhắc đến bố mẹ sẽ buồn, nhưng con không biết cách nào khác để tìm Hye Mi nữa. Mẹ nói cho con bố con là ai, ở đâu được không?”

Sam Song Dong nắm lấy chiếc điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi. Anh biết mẹ anh đang đấu tranh. Anh yên lặng chờ quyết định của mẹ. Không biết qua bao lâu, Song Sam Dong cũng nghe thấy bên kia lên tiếng. Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt Song Sam Dong. Anh khó nhọc nhắc lại lời mẹ mình:  “Vâng, con nhớ rồi. Bố con là Nam Jae Chun, người đứng đầu bang Búa Sắt lớn nhất Busan… Vâng, con không sao. Con sẽ đến Busan tìm bố”.


HẾT CHƯƠNG 5



Tác giả: JustWendy    Thời gian: 9-10-2014 02:30 PM

CHƯƠNG 6: RƠI VÀO VUỐT  CỌP


http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMy8wMy8wOC9lLzkvInagaMEZTlhZGEzOTQ5YjU3MjExNjM2MTlkNjgwYzQzN2U0N2EdUngWeBXAzfElmIEl0IEcUIbaBpWeBGxzIE1lIC0gU28gWW91IFRoaW5rIFlvInagaMEdSBDYW4gRGFdUngY2UgQ3V0fEphmUsIC29dUngIE1yYXp8MXw1
Bị trói nằm co quắp trong khoang tàu tối tăm, Hye Mi có cảm giác chiếc tàu chở bọn họ đang đi chậm lại. Không biết chờ đợi họ còn là những điều gì nữa?

Số phận của cô kể ra cũng thật trớ trêu. Từ một tiểu thư nhà giàu, bố vỡ nợ, không nhà không cửa, cô với em gái phải đi ăn nhờ ở đậu; để kiếm tiền trả nợ, cô phải vứt bỏ giấc mơ đến Juliarts học thanh nhạc; và rồi từ một ca sỹ nổi tiếng tương lai rạng ngời, cô lại vô duyên vô cớ bị người ta bắt, chẳng biết bị đưa đi đâu. Giờ cô có khác gì một cây bèo dập dềnh trôi trên sông, phó mặc số mệnh cho dòng nước đưa đẩy. Hye Mi thở dài, cảm thán cho số mệnh của mình.

Vô ý khẽ khi cử động cánh tay bị trói, dây thừng chà sát vào chỗ lằn trên cổ tay khiến Hye Mi đau rát. Cô rên lên khe khẽ . Hye Mi định thần, dù gì cô cũng phải cố sống. Có sống, cô mới còn cơ hội gặp lại Song Sam Dong. Chợt một tiếng “kịch” vang lên, cả con tàu rung nhẹ. Hye Mi giật mình, rồi ngay lập tức bình tĩnh.

“Tàu cặp bến rồi thì phải?!” Cô thầm nói như thể tự giải thích cho chính mình.

Thế nhưng, trong không gian tĩnh mịch bỗng vang lên một tiếng “hừ” bực dọc. Hye Mi ngoái đầu về phía phát ra âm thanh kia hỏi:

“Không phải à?”

Bên kia chẳng nói gì, vẫn chỉ “hừ” một tiếng. Thế nào mà lần này tiếng “hừ” còn to hơn cả lần trước. Sao tự dưng lại “hừ” cô? Cô đã làm sai cái gì chứ? Hye Mi bỗng chốc bực mình.

“Làm ơn đi! Hôn có một cái thì to tát gì. Mà nếu có giận thì phải là con gái giận, hà cớ cái gì mà đàn ông, đàn ang lại đi làm mình, làm mẩy?” Hye Mi cằn nhằn. Không thể hiểu nổi tên đàn ông nhỏ mọn này.

“Cô lầm rầm cái gì đấy? Ai làm mình làm mấy?” Nam Jae Ho lên tiếng. Có vẻ như bây giờ mới để ý đến Hye Mi đang nói…

“Anh cứ tiếp tục hừ của anh đi, không cần phải quan tâm đến tôi?” Hye Mi khinh khỉnh đáp lời.

“Hừ cái gì?”. Sự khó chịu trong giọng nói của Hye Mi đến tai Nam Jae Ho khiến anh ngứa ngáy. Anh ngẫm nghĩ một chút, rồi như hiểu ra điều gì, anh tiếp tục nói, giọng có chút bỡn cợt: “Con gái các cô đúng là rách chuyện. Đụng môi có một tí mà làm như ảnh hưởng tới hoà bình thế giới ấy. Biết mang tiếng thế này, vừa nãy tôi hôn thật luôn cho rồi. Mà có khi hôn thật, cô đã chẳng khó chịu thế. Phải chứ?”.

“Đồ trơ trẽn!” Hye Mi trợn mắt, mãi mới nói được một câu. “Người làm mình làm mấy không phải là anh à? Nãy giờ tôi nói gì, không phải anh cũng đều hừ, hừ, hừ à? Hừ đã đời như thể mấy tháng nay chưa được hừ ấy. Mặt mũi cũng đâu đến nỗi mà bất lịch sự thế cơ chứ? Không thích thì cứ nói thẳng. Tôi đây cũng chẳng ham. Chuyện chẳng có gì mà cũng mang ra so đo với phụ nữ. Bực cả mình!”. Hye Mi muốn tống khứ tất cả bực bội của mình dành cho anh chàng vào câu nói đó, nhưng tống kiểu gì cũng không hết. Làm thế nào lúc đầu cô có thể nhầm anh thành Song Sam Dong được. Song Sam Dong của cô không bao giờ so đo, kèn cựa với phụ nữ như thế.

“Tôi bất lịch sự lúc nào? Tôi so đo với cô lúc nào? Tôi hừ cô lúc nào? Đừng có suy bụng ta ra bụng người”, đến lượt Nam Jae Ho bực bội. “Làm như ai cũng nhỏ mọn như con gái bọn cô vậy”, Nam Jae Ho lẩm bẩm.

“Lúc nãy tôi nói mấy câu, câu nào anh cũng hừ còn gì?”

Nam Jae Ho theo thói quen, lại “hừ” một tiếng thật dài nữa. Đổi lại là một tiếng cười khẩy khinh bỉ của Hye Mi. Thấy chưa! Lại “hừ”, đồ đàn ông nhỏ mọn. Cô chẳng thèm nói thêm gì cả.

Nam Jae Ho ngớ ra.

“Này… !” Hình như anh biết chuyện gì rồi.

Yên lặng một lúc để sắp xếp từ ngữ, anh cố lựa lời: “Cô hiểu lầm rồi. Vừa nãy, tôi không “hừ” cô. Là tôi đang nghĩ đến chuyện bực mình khác. Cô đừng có gay gắt với tôi như thế! Tôi bình thường rất nhường nhịn và hay giúp đỡ chị em phụ nữ, sao có thể để bụng mấy cái chuyện bằng cái đầu tăm thế được”. Nam Jae Ho nói hết còn miễn cưỡng cười haha hai tiếng, coi như quà giảng hoà với Hye Mi.

Nam Jae Ho nói xong đợi thêm một lúc mà vẫn chẳng thấy bên kia nói gì. Tưởng Hye Mi vẫn giận, nên định lựa lời nói thêm vài câu nữa, ai ngờ lại nghe thấy bên kia “hừ” nhẹ một tiếng. Nam Jae Ho nhíu mi, rồi đột ngột bật cười sảng khoái. Cô gái này, không phải vừa gay gắt phê bình người ta “hừ” mình này nọ sao? Giờ này, sao cũng học người ta “hừ” rồi.

Hye Mi vô thức “hừ” một tiếng xong mới nhận thức được hành động của mình, cũng bật cười theo người bên kia. Haha. Cô vừa chỉ trích người ta xong cơ mà. Sao đã học theo người ta luôn rồi?

Không gian tối om đang rổn rảng tiếng cười.

Bỗng một tiết “xoạt” vang lên, đi theo nó là những tia sáng chói loà rọi chiếu khắp nơi. Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến cả Nam Jae Ho lẫn Hye Mi đều nhắm mắt lại. Tiếng cười cũng theo đó biến mất.

Đến khi quen dần với ánh sáng, Nam Jae Ho và Hye Mi nhìn thấy trong màn ánh sáng gay gắt đang chiếu rọi vào chiếc container cũ kỹ giữ chân bọn mấy ngày qua là một bóng hình đàn ông cao lớn. Dù không nhìn rõ, nhưng Hye Mi cảm thấy, người đàn ông kia đang quan sát kỹ lưỡng từng hành động của bọn họ.

“Cháu trai, chào mừng cháu trở về Busan! Quả không lãng phí những năm đi đây đi đó của cháu. Cháu thích nghi rất tốt. Ở trong container tối, hẹp thế này mà vẫn có thể vui vẻ được. Mà cũng phải, lạc quan là đặc quyền của tuổi trẻ”, ông ta nói. Hye Mi nhíu mi nhìn thấy ông ta dang cánh tay ra thành một vòng ôm rộng lớn, nhiệt thành. Tuy nhiên, ngữ điệu trong giọng nói của ông ta lại không được nhiệt thành như những lời ông ta nói và động tác ông ta làm. Trong màn ánh sáng ngược mờ ảo, Hye Mi có thể hình dung ra nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý của ông ta. Ông ta là chú anh chàng kia. Nhưng sao cô có cảm giác mối quan hệ của hai người này không tốt. Không hề tốt chút nào. Ông ta định làm gì đây?

Hye Mi quay qua nhìn Nam Jae Ho. Cô thoáng nhìn thấy anh ta nhíu mày.

“Là chú, mà lại không phải bố tôi à?” Nam Jae Ho nói, giọng thờ ơ.

“Ông già nhà cậu ấy hả? Chắc còn đang bận với chuyện hợp pháp hoá các hoạt động của Búa Sắt”, giọng ông ta mang theo sự rè bỉu và khinh bỉ như khi kể về một câu chuyện nực cười. “Hợp pháp hoá hoạt động của một băng nhóm xã hội đen đấy”. Quả là ông ta cảm thấy nực cười, bởi nói xong câu nói kia, ông ta cười tới độ gập cả người xuống.

Nam Jae Ho chẳng quan tâm đến những điều ông ta nói, trong tiếng cười chất chứa sự khinh ghét của ông ta, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện ở Macao là ai làm? Chú hay bố tôi?”

Hye Mi thấy ông ta vừa lấy tay lau nước mắt, vừa cố nói giữa những tiếng cười chẳng có ý tốt lành gì: “Xin lỗi cháu trai, chuyện buồn cười quá, chú không nhịn được”. Rốt cuộc ông ta cũng ngừng cười, chậm dãi nói tiếp: “Còn về chuyện cháu hỏi, thì có quan trọng gì. Chuyện cháu đã thoát khỏi tay bọn xã hội đen Macao mới đáng để nói. Cháu không thấy vui à?”. Vừa nói, ông ta vừa bước ra khỏi quầng sáng chói loà rọi vào trong chiếc container nhem nhuốc. Giờ Hye Mi mới nhìn rõ gương mặt ông ta. Một người khoảng 40 tuổi, gương mặt có nét nào đó giống Nam Jae Ho, nhưng gò má góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh hơn nhiều. Đằng sau ông ta, Hye Mi nhìn thấy năm, sáu người bặm trợn. Nỗi bất an càng lớn dần lên trong lòng Hye Mi. Ngữ khí của ông ta, với thái độ của những người đi theo ông ta chắc chắn sẽ không mang đến điều gì tốt lành.

Hye Mi thấy ông ta bước về phía Nam Jae Ho, đứng trước mặt anh, cố tình che khuất ánh sáng trước mặt anh. Nam Jae Ho hình như rất chán ghét cả lời nói lẫn những hành động của ông ta. Anh nhăn mặt, ánh mắt đánh giá đám thuộc hạ đi theo ông ta, bất đắc dĩ mở lời: “Từ bao giờ chú lại ăn nói rườm rà như vậy. Rốt cuộc là chú có chuyện gì?”

“Haha! Bôn ba từng ấy năm xem ra cũng không phải là trò nổi loạn vô ích. Thông minh ra rồi đấy nhóc. Busan sắp có chuyện hay. Về mà chứng kiến, cháu trai yêu quý”.

Ông ta nói dứt câu thì lấy đầu ra hiệu cho những tên thủ hạ bên dưới đi lên. Ba đứa tiến lên, vây quanh Nam Jae Ho. Thấy một đứa trong đám lôi ra một chiếc khăn màu đen định bịt mắt mình lại, Nam Jae Ho cất giọng cứng rắn hỏi người đàn ông kia.

“Chú định đưa tôi đi đâu?”

Người đàn ông kia cười lạnh tanh đáp lời Nam Jae Ho: “Chú định đưa cháu tới một chỗ tốt để xem chuyện hay sắp diễn ra. Vậy thôi.”.

Song Sam Dong đăm chiêu.

“Chú định làm gì bố tôi? Chú muốn làm gì thì làm, nhưng đừng có quá đáng. Nói cho chú biết, từ nhỏ đến giờ, tôi chỉ tự hào về mỗi một điều. Đó là tôi quậy rất giỏi. Chú có thể yên tâm là nếu tôi nghe được chú làm gì tổn hại đến bố tôi, tôi chắc chắn sẽ quậy cho chú chẳng còn thời gian mà thở. Chú là chú ruột tôi, nhìn tôi lớn lên, chắc chú cũng biết tôi không nói đùa. Vậy đi. Cứ cởi trói chân, không cần bịt mắt, tôi sẽ tự đi, không phiền đám thủ hạ vô dụng của chú”.

Mấy tên thuộc hạ vây quanh Nam Jae Ho đưa mắt về phía người đàn ông đang cười nửa miệng quan sát Nam Jae Ho, xin chỉ thị. Thấy ông ta gật đầu, một đứa cúi xuống cởi trói cho Nam Jae Ho.

Một tên trong đám thuộc hạ bước lên, ghé vào tai người đàn ông thì thầm điều gì đó. Hye Mi thấp thỏm, khi thấy hắn đánh ánh mắt về phía cô. Khi hắn nói xong, người đàn ông kia cũng quét ánh mắt về phía cô xem xét. Ánh mắt không cảm xúc xẹt qua cô chỉ mấy giây cũng khiến cô lạnh người.

Hắn quay qua một tên thuộc hạ giao phó:

“Giao đứa con gái này cho mụ So Nyeo đào tạo, rồi đưa đến “Niết Bàn” làm gái phục vụ. Người ngợm rất được. Đám đại gia một núi tiền kia nhìn thấy thì muốn moi bao nhiêu tiền chúng nó chẳng chịu”.

“Rõ, đại ca!”

Thấy tên thuộc hạ kia tiến về phía mình, Hye Mi hoảng sợ. Nhưng chưa kịp kêu lên phản kháng, cô đã nghe thấy giọng nói của anh chàng vẫn hay cãi nhau với cô từ đầu tới giờ.

“Cô gái này không đi đâu cả. Cô ấy phải đi theo tôi”.

Nghe thấy thế người đàn ông kia cất giọng mỉa mai: “Mới có mấy ngày mà đã quện nhau rồi sao? Được, vậy cũng coi như chú đây làm phúc cho cháu trai của chú, cho nó đến ở cùng cháu cho vui vậy”.

Nói rồi hắn phân phó đám thuộc hạ: “Bọn chúng mày đưa hai đứa nó đi ngay đi”.

Hắn dứt lời, một đứa cởi dây trói chân của Hye Mi, dựng cô dậy. Bị đói quá lâu, lại đột ngột bị dựng dậy, Hye Mi hoa mắt, lảo đảo ngã xuống. Cứ tưởng sẽ ngã nằm dệp xuống sàn, nhưng Hye Mi cảm thấy có một cánh tay cứng rắn đỡ lấy cô. Nằm trong vòng tay xa lạ của người kia, cô loáng thoáng nghe thấy trên đầu mình có tiếng nói nho nhỏ: “Đừng sợ! Sẽ không sao đâu”.

Là hắn, Nam Jae Ho.

Nhưng mà gì thế này, hắn đang trấn an cô… Trái tim đang bó chặt trong lo lắng, sợ hãi của Hye Mi dần thả lỏng. Cô lịm đi.


HẾT CHƯƠNG 6



Tác giả: JustWendy    Thời gian: 9-10-2014 02:33 PM

CHƯƠNG 7: NỤ HÔN TẬP KÍCH


Trong tay Song Sam Dong là một tấm ảnh, bức ảnh mới được in, nhưng hình ảnh bên trong thì đã mờ nhạt đi nhiều. Xem chừng là ảnh chụp lại của một bức ảnh được chụp cách đây đã rất lâu. Trên ảnh có thể nhìn ra một người phụ nữ, khoảng 25 tuổi, gương mặt tròn trịa, tóc thẳng, dài ngang vai, hiền hậu, tuy ăn mặc giản dị nhưng lại rất nữ tính đằm thắm, tay ôm một đứa trẻ khoảng 3-4 tháng tuổi. Đứng bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn, khoảng 27-28, tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc quần tây trắng, rất nghệ sỹ, tay anh ta cũng ôm một đứa trẻ giống y hệt như đứa trẻ trong vòng tay người phụ nữ. Một bức ảnh gia đình êm ấm, thuận hoà, nhưng không khí của bức ảnh thật kỳ lạ. Nụ cười trên môi họ tươi bao nhiêu, thì ánh mắt họ lại buồn bã bấy nhiêu.

Từ lúc nhận được bức ảnh đến giờ, không biết Song Sam Dong đã ngắm nó bao nhiêu lần. Anh vuốt ve gương mặt người phụ nữ trong ảnh. Không ngờ người mẹ luôn vui vẻ, lạc quan của anh cũng có lúc buồn rầu như vậy. Không ngờ anh cũng có một gia đình đầy đủ như vậy. Không ngờ anh còn có một đứa em trai, lại còn là em trai sinh đôi. Không ngờ cha anh vẫn còn sống. Không ngờ ông còn chẳng phải là một người tầm thường mà lại là hẳn một đại ca xã hội đen lừng lẫy cả một phương trời. Những chuyện vốn có thể cả đời anh sẽ không được biết mà lại dồn dập đến trong một lúc khiến anh khó tiếp nhận. Song Sam Dong bất giác thở dài một hơi, thả  bức ảnh trên tay xuống, nhìn ra những đám mây đang trôi lờ lững bên ngoài cửa sổ.

Buổi sáng ngày có buổi biểu diễn tại Macao, anh bất ngờ nhận được một tin nhắn của Jin Guk, bên trong có tấm hình này, kèm với lời nhắn: “Trong này có hình bố con. Bảo trọng con nhé!”. Buổi sáng trước khi lên máy bay, anh gọi cho mẹ một lần nữa. Mẹ ân cần hỏi han buổi biểu diễn của anh, rồi sau đó nhẹ nhàng nói xin lỗi anh. Mẹ xin lỗi đã giấu anh chuyện của bố. Mẹ nói với anh rằng bố không ở với anh không phải vì bố ghét bỏ gì mẹ con anh, mà chỉ là bố có trách nhiệm phải gánh và mẹ thì không chấp nhận được bố của các con mình là một tên xã hội đen. Bởi những ngăn trở đó, dù hai người yêu thương nhau sâu đậm, nhưng vẫn quyết định chia tay, mỗi người một nơi, mỗi người nuôi một đứa con. Bố anh mang em trai anh đi Busan, còn anh ở lại Dam Bong với mẹ. Vậy người con trai mà Hye Mi trông thấy, chắc chắn là em trai anh.

“Chuyến bay mang số hiệu MBS2014285 sẽ hạ cạnh xuống sân bay Gimhae sau 15 phút nữa. Quý khách vui lòng sắp xếp lại đồ đạc, kiểm tra lại dây an toàn…”

Tiếng thông báo của cơ trưởng chuyến bay kéo tiềm thức đang bồng bềnh trong những đám mây của Song Sam Dong trở lại. Anh giao trả lại cho cô tiếp viên đang đi qua chỗ anh cốc cà phê đã uống hết, và yên lặng ngồi chờ máy bay hạ cánh.


Nửa tiếng sau, Song Sam Dong bước ra khỏi sân bay quốc tế Gimhae. Busan mùa thu giống như một ly đá bào đậu đỏ: mát mẻ, thơm lành, ngập tràn dụ hoặc khiến người ta cứ muốn ăn mãi không muốn buông tay. Nhưng lúc này, Song Sam Dong chẳng có tâm trạng nào thưởng thức vẻ đẹp ấy của Busan. Anh đi thẳng tới một chiếc taxi sân bay, nhanh chóng ngồi vào xe và nói với tài xế:

“Phiền anh cho tôi đến khu vực có nhiều quán bar nhất Busan”.

Lái xe taxi là một thanh niên ngoài 20, nghe Song Sam Dong nói vậy thì cũng chẳng ngạc nhiên gì. Xem chừng có rất nhiều khách du lịch đến Busan cũng có sở thích thế này. Anh ta gật đầu, nhanh chóng lái xe đi. Khi chiếc xe bon bon trên đường lớn, người lái taxi vừa lái xe, vừa quan sát nét mặt của vị khách đang ngồi ghế sau của mình, cẩn thận bắt chuyện.

“Hình như anh mới đến Busan lần đầu?”

“À… vâng”, Song Sam Dong lơ đãng nói.

Nghe vậy, anh chàng tài xế nhiệt tình: “Có vẻ anh rất thích bar. Busan có rất nhiều loại quán bar. Anh thích kiểu quán bar nào?”

Chiếc xe dưới tay lái thuần thục của anh chàng lái xe lao vút đi trên đường, những hình ảnh đầu tiên của Busan chạy vùn vụt qua đôi mắt đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe của Song Sam Dong. Một lúc lâu sau, Song Sam Dong lại nghe thấy tiếng người tài xế:

“Anh suy nghĩ ra chưa?”

“Sao cơ?”

“Anh thích kiểu quán bar nào ấy?”

“À… tôi… không thích kiểu nào đặc biệt cả. Là chỗ mọi người hay tới là được rồi”, Song Sam Dong trả lời cho qua chuyện. Rõ ràng thái độ lơ là và câu trả lời của Song Sam Dong không phải là thứ anh chàng tài xế mong đợi. Nhiệt tình trên mặt anh ta xem chừng giảm đi không ít. Anh ta ỉu xìu đáp ngắn gọn: “Tôi hiểu rồi”. Người ta không cần thì thôi, anh ta cũng không cần phải phí sức nhiệt tình. Tốt nhất là cứ tập trung lái xe thôi.

“Mà anh này… ” Song Sam Dong lựa lời.

“Gì cơ?” Quên béng thái độ thờ ơ vừa rồi của Song Sam Dong, viên tài xế nhiệt tình đáp.

“Nghe nói ở Busan có mất băng đảng xã hội đen rất ghê gớm. Tôi là khách du lịch lần đầu đến Busan, tôi muốn đến vài chỗ nhộn nhịp vui vẻ một chút, nhưng cái gì cũng không biết, lại không muốn vướng vào rắc rối, mang hoạ vào thân. Vậy, tôi có cần kiêng kị gì không? Có cần tránh chỗ nào không? Hay có quy tắc gì đó không?”

Giảm tốc độ một chút, dùng ánh mắt “trông anh thế kia mà cũng thuộc dạng thích quẩy cơ á?”quan sát cẩn thận người thanh niên có dáng vẻ nghiêm túc và khiêm tốn kia qua gương chiếu hậu, viên tài xế hứng thú nói: “Ở Busan có hai bang rất lớn là Bang Búa Sắt và Bang Thất Tinh. Thường thì những chốn ăn chơi: như bar, vũ trường, sòng bạc đều nằm dưới ảnh hưởng của bọn họ. Tuy nhiên, nếu anh chỉ đến chơi bình thường thì chẳng sao cả. Tránh gây rối ở những nơi đó là được. Ở những nơi ấy, không kiêng kị, cũng chẳng có quy tắc gì cả. Chẳng phải chỗ đó mở ra cho người ta chơi sao?” Anh ta vừa nói câu cuối, vừa híp mắt cười nhìn Song Sam Dong qua kính chiếu hậu.

Song Sam Dong đón lấy ánh mắt anh ta, gật đầu ghi nhận: “Ra vậy”. Rồi làm như thuận miệng, Song Sam Dong tiếp tục hỏi: “Vậy chắc hai bang đó cũng phải chia ra khu vực hoạt động chứ nhỉ? Chẳng hạn khu vực này là của bang này, khu vực kia là của bang kia. Nơi mà anh sắp đưa tôi đến ấy, là thuộc tầm ảnh hưởng của bang nào?”

“Đương nhiên là có chia khu vực chứ”, viên tài xế tỏ vẻ hiểu biết. “Có chia chác thì mới có chuyện các bang đánh nhau tranh giành quyền lợi. Chỗ mà tôi sắp đưa anh tới là thuộc khu vực bang Búa Sắt quản lý. Nhiều bar rất được. Khách ta, khách tây đều thích”. Anh ta vừa nói, vừa rẽ từ đường cao tốc vào một con đường đông đúc xe cộ. “Nhưng mà nghe phong thanh đâu đó là gần đây bang Búa Sắt bắt đầu quan tâm đến các hoạt động hợp pháp. Một bang nhóm xã hội đen mà chuyển qua hoạt động hợp pháp nghe thật là kỳ cục đúng không?”

Anh ta vừa ha ha cười, vừa kể cho Song Sam Dong nghe rất nhiều chuyện về các nhóm xã hội đen Busan, về những cuộc trận huyết chiến nảy lửa giữa các bang nhóm. Song Sam Dong vừa trò chuyện bâng quơ, vừa hỏi dò anh ta những thông tin anh muốn biết về Nam Jae Chun; và quả nhiên là anh ta chẳng biết gì mấy. Song Sam Dong đang suy nghĩ xem mình nên dùng cách gì để có thể gặp được Nam Jae Chun. Đi dò hỏi ở các quán bar vũ trường thì quá lộ liễu. Không khéo trước khi biết được Nam Jae Chun ở đâu, anh đã bị chúng nghi ngờ, dần cho một trận thừa sống thiếu chết thì nguy; hay là kiếm xem nơi nào thật quan trọng với bang Búa Sắt, rồi quậy tung beng một trận, làm như vậy có khi cơ hội gặp được Nam Jae Chun sẽ lớn hơn. Song Sam Dong nghĩ ngợi mung lung một lúc, chẳng bao lâu thì taxi đã dừng lại trước một còn phố nhộn nhịp.

“Đến rồi đây!” Người lái xe quay lại, cười nói với Song Sam Dong.

Song Sam Dong trả tiền taxi, cố tình trả dư anh ta một khoản, cảm ơn anh ta đã nhiệt tình trò chuyện cùng anh trên cả chặng đường. Người lái xe nhất quyết trả lại anh số tiền thừa, nói rằng nói chuyện cùng anh cũng khiến anh ta vui vẻ. Song Sam Dong cười trừ khi anh ta bảo anh rằng, anh là một khách du lịch kỳ lạ. Những khách du lịch khác đến Busan hay hỏi chỗ nào ăn ngon, chỗ nào đẹp, chỗ nào chơi vui, còn anh thì hỏi về xã hội đen Busan. Hai người chào tạm biệt nhau, anh ta cười chúc Song Sam Dong chơi thật vui vẻ.

Còn lại một mình, Song Sam Dong khoác ba lô lên lưng hoà vào dòng người ngược xuôi trên phố. Ban ngày, tất cả các quán bar, vũ trường đều đóng cửa. Con phố này cũng chẳng khác những con phố bình thường bao nhiêu. Trước mắt phải tìm một chỗ ở cái đã. Lần theo những hướng dẫn trong cuốn sách hướng dẫn du lịch, Song Sam Dong tìm được một khách sạn gia đình ở ngay gần đó.

Điều hành khách sạn đó là một đôi vợ chồng trung tuổi, rất quan tâm đến khách trọ. Họ hay hỏi han, trò truyện với khách trọ của mình. Song Sam Dong lễ phép, lại hay hỏi han họ việc này việc khác nên chỉ đến ngày thứ hai, quan hệ của Song Sam Dong với họ đã rất tốt.

Song Sam Dong trong bộ dạng một khách du lịch mệt mà vui sau một ngày hăng say khám phá bước vào cửa khách sạn. Hai vợ chồng chủ nhà trọ đang nói chuyện trước quầy tiếp khách thấy Song Sam Dong bước vào thì ngẩng lên vui vẻ hỏi chuyện anh.

“Thế nào? Đền Beomeosa có đẹp không?”

“Đẹp tuyệt! Cháu muốn ở trong cái không khí trong lành phảng phất mùi thông ấm áp mà sảng khoái ấy. Tuyệt vời ạ!”, Song Sam Dong vui vẻ trả lời bác gái. Thực ra, chỉ có nửa ngày anh ở đền Beomeosa, thời gian còn lại, anh lê la các quán xá, tìm kiếm thêm những thông tin có ích về Bang Búa Sắt và Nam Jae Chun. Thấy bác trai ăn mặc trang trọng, Song Sam Dong quay sang hỏi: “Bác mặc đẹp thế này đi đâu vậy ạ?”

Không đợi ông chủ khách trọ trả lời, bà chủ nhà trọ đã nói thay chồng: “Ông ấy mê nhạc Trot lắm. Tối thứ Sáu nào ông ấy với hội bạn cũng đến quán “Thuở ấy” để nghe nhạc. Không tuần nào thiếu”.

Ông chủ nhà trọ cười ha ha phụ hoạ. Chợt nhớ ra điều gì đó, ông bảo Song Sam Dong.

“À, mà nói cho cháu biết điều này, cái quán nhạc “Thuở ấy” ấy là của Nam Jae Chun đấy. Nghe nói, ông ta mở nó lúc lên kế thừa sự nghiệp của gia đình, qua bao nhiêu năm nay không ngừng hoạt động một ngày. Không biết chính xác là ngày nào, nhưng tuần nào cũng có một ngày ông ấy đến đó. Cháu có thích nhạc Trot không? Nếu thích thì đến nghe thử đi”.

Song Sam Dong cảm giác như trái tim mình đập nhanh hơn. Đúng rồi, mẹ nói ông ấy rất yêu âm nhạc. Nếu không phải anh trai bị chết trong cuộc đối đầu với một bang phái, thì ông ấy đã tiếp tục cuộc sống phiêu lãng, nghệ sĩ bên ngoài, sẽ theo đuổi giấc mộng làm ca sỹ đến cùng. Hai hôm nay dò la, Song Sam Dong chưa thu được tin tức gì có ích. Thông tin này đến thật đúng lúc. Vậy là anh có cách gặp được ông ấy rồi.

“Vâng, cảm ơn chú. Cháu còn ở đây mấy ngày nữa, cháu sẽ sắp xếp thời gian đến đó. Cháu lên phòng tắm rửa một chút đây ạ. Chú đi nghe hát vui vẻ ạ! Cô ơi, cho cháu xin chìa khoá phòng ạ!”

Cùng khi ấy, từ ngoài cửa vang lên một giọng nữ trầm vang, mạnh mẽ:

“Mì tương đen đến rồi đây, cô Mi Suk ơi! Mỳ nóng…” Cô gái cao lớn tay xách một chiếc thùng giao hàng vừa bước vào không kịp nói hết câu đã đứng sựng ở cửa.

“Đại ca! Anh đã trở về rồi!” Nhìn thấy người đàn ông trước mắt khiến cảm xúc của cô ta bị kích thích cực độ. Giọng hét của cô ta khiến mọi người đều đứng hình.

Song Sam Dong lúc ấy vừa lấy chìa khoá phòng từ tay bà chủ nhà, đang định bước về phía cầu thang đi lên phòng mình thì thấy xung quanh rung chuyển, trước mặt tối sầm, rồi nhanh như chớp một đôi môi hạ xuống môi anh. Chuỗi sự kiện diễn ra chóng vánh, khiến Song Sam Dong không kịp phản ứng. May làm sao, cô gái kia bị bà chủ khách sạn lôi ra.

“Hong Gemmy, cháu bị cái quỷ gì vậy? Sao cháu dám cưỡng hôn khách trọ của cô?”


HẾT CHƯƠNG 7



Tác giả: JustWendy    Thời gian: 14-10-2014 04:15 PM

CHƯƠNG 8: HỒNG HOANG


Cô gái cao lớn có tên Hong Gemmy bị ông bà chủ khách sạn vừa dùng sức kéo ra khỏi Song Sam Dong vừa ồn ào mắng mỏ.

“Cái con bé này, ăn loạn, nói loạn, sao mà có thể hôn loạn lên như vậy hả?”

“Chú biết là thanh niên bây giờ bạo dạn lắm, nhưng cũng không cần nhảy xổ cả vào người ta như thế”.

“Nhưng đã 5 năm cháu không gặp đại ca cháu rồi”. Nói rồi, Hong Gemmy vung tay một cái, nhẹ nhàng thoát ra khỏi sự kiềm chế của hai vị trung niên, xấn xổ về phía Song Sam Dong: “Đại ca! Đại Ca”

Thấy Song Sam Dong trợn mắt, e dè bước lùi lại phía sau, Hong Gemmy hốt hoảng: “Đại ca! Anh làm sao thế? Mấy năm nay em có thay đổi gì đâu, à không, chỉ béo lên tí thôi, anh không nhận ra em sao? Em là Hong Gemmy mà” Hong Gemmy vừa nói, vừa vỗ tay bộp bộp lên ngực mình.

Bà chủ khách sạn lúc này đang giật giật áo Hong Gemmy:

“Này, cháu biết cậu ấy sao? Cậu ấy là người nơi khác đến, có biết gì ở Busan đâu mới ở khách sạn nhà bác được hai ngày thôi. Ông nhỉ?”

Ông chủ khách sạn gật đầu phụ hoạ.

“Gì mà biết! Anh ấy là bạn trai cháu”, Hong Gemmy dõng dạc tuyên bố.

“Cái gì?” Cả ba người còn lại trong phòng đều gào lên như thể nghe thấy chuyện không tưởng. Hai người trung tuổi thì là vì ngỡ ngàng không tưởng; còn Song Sam Dong thì cảm thấy cái cô gái giọng nói to như sấm này ăn nói thật hàm hồ.

“Tôi là bạn trai của cô khi nào.”

“Thì… thì… cũng coi là thế còn gì!” Hong Gemmy lí nhí. “Mà đại ca! Anh cũng tệ lắm. Chúng ta đang rất tốt, đùng một cái anh đi, cũng chẳng nói với em lời nào. Anh không biết em đã nhớ anh tới m ức nào đâu”. Vì vụ này mà mấy đứa trong nhóm bị cô dần cho ra bã. Cô theo đuổi anh bao nhiêu năm mà thoáng lơ là một cái anh chạy mất. Anh tạm biệt tất cả bạn bè, chỉ trừ có cô là không nói lời nào.

“Thôi được rồi! Dừng! Dừng!” Song Sam Dong bóp bóp trán. Không ngờ thằng em trai sinh đôi của anh quan hệ cũng lằng nhằng thế. “Nãy giờ cô cứ nói cô quen tôi, thậm chí còn là bạn trai cô. Cô thử nói xem, tôi tên là gì?”

“Anh không phải Nam Jae Ho thì là ai?”, Hong Gemmy nói rồi đột nhanh bước về phía Song Sam Dong. Không kịp tránh, Song Sam Dong cảm thấy cô ta nhéo nhéo mặt mình. Anh lấy tay hất tay cô ra.

“Cũng đâu phải hoá trang. Chính là gương mặt này. Anh chính là Nam Jae Ho”.

Cô gái này thật làm người ta chán ghét. Nói thì nói, sao cứ phải nhảy bổ vào người ta, sờ soạng. Song Sam Dong khó chịu nghĩ ngợi.

“Hầy, người ta là Song Sam Dong cơ mà. Cháu nhầm rồi! Cậu ấy không phải là Nam Jae Ho đâu”, bà chủ khách sạn nghe thấy Hong Gemmy nói vậy thì nhanh chóng lên tiếng, tay không quên kéo cô ấy về phía mình, định bụng răn dạy cô một trận nữa. Con bé này, từ nhỏ đã sồn sồn rồi. Cũng may là cái cậu Song Sam Dong này hiền lành, phải người khác thì um chuyện lên rồi.

“Song Sam Dong, cháu đừng để bụng. Bình thường con bé rất chín chắn, không hiểu sao hôm nay lại thiếu lễ độ như vậy”.

Song Sam Dong gật đầu tiếp nhận thành ý của bà chủ khách sạn, sau đó nhìn vào Hong Gemmy, nói rành rọt từng chữ: “Đúng vậy, tôi không phải là Nam Jae Ho. Tôi là Song Sam Dong, người làng Dam Bong, ngoại thành Seoul, chứ không phải người Busan. Cô nhận nhầm người rồi.”

“Nhưng mà…” Hong Gemmy ngây người. Sao có chuyện thế được? Còn có một người có ngoại hình giống hệt Nam Jae Ho sao? Chẳng lẽ Nam Jae Ho có anh em sinh đôi? Chơi với Nam Jae Ho 7 năm, cô chưa bao giờ nghe thấy anh ấy nhắc đến anh em gì cả, huống hồ là anh em sinh đôi. Nhưng mà Nam Jae Ho cô biết, tính tình thực sự là không được mềm mỏng như người đứng trước mắt này. Bị cô càn quấy nãy giờ, nếu thực sự là Nam Jae Ho, anh đã không để cô yên rồi. Nhưng mà… anh ấy vốn chán ghét cô, có thể nào anh ấy đóng kịch để lừa cô. Cô thực sự phân vân…

“Mọi hiểu lầm đã được giải quyết rồi. Thất thố của cô tôi cũng có thể hiểu được. Cô không cần quá áy náy. Tí nữa tôi còn có việc phải ra ngoài, không tiện tiếp tục tiếp chuyện cô. Xin phép hai bác, cháu đi nghỉ đây”.

Không quan tâm để phản ứng của ba người còn lại, Song Sam Dong xoay bước lên cầu thang, bước hai bậc một, nhanh chóng đi khuất.

-

Mười giờ đêm, cuộc sống nhộn nhịp ở các quán bar Busan dường như mới chỉ bắt đầu. Bước qua cánh cửa lạnh lẽo, ủ ê của Hồng Hoang - một trong những quán bar nhộn nhịp nhất của Búa Sắt là một không gian náo nhiệt đủ sức kích thích bất kỳ ai.

Tuy nhiên, vượt qua một chiếc cầu thang màu huyết dụ là một không gian hoàn toàn khác của Hồng Hoang. Không còn dầy đặc người là người, không còn nhập nhằng, lẫn lộn giữa âm thanh, khói thuốc và ánh sáng, không gian nơi đây có thể được miêu tả với hai chữ tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến độ có thể nghe được tiếng bước chân thi thoảng qua lại của nhân viên quán bar bước trên thảm trải sàn. Tầng hai này cũng chính là điểm tạo nên sự độc đáo của Hồng Hoang. Người tinh ý có thể nhận ra sự độc đáo này từ cây cầu huyết dụ nối tầng một lên tầng hai. Nhưng phải thực sự bước chân lên tầng hai này, người ta mới cảm nhận được điểm nổi bật của Hồng Hoang.

Cả một hành lang dài hun hút được bao phủ trong sắc đỏ huyết dụ: từ sàn, tường cho đến lót trần. Ánh sáng vàng dịu ấm áp toả ra từ những ngọn đèn nhỏ gắn trên tường xoa dịu, vỗ về người ta, nhưng sắc đỏ huyết dụ lan tràn khắp mọi nơi lại kích thích người ta. Đó là còn chưa kể tới những bức tranh thần tiên mờ ảo của phương Tây được treo rải rác trên những bức tường. Những bức tranh ấy khiến người ta có cảm giác đang bước vào một chốn siêu thực. Đây chính là khu vực VIP của Hồng Hoang.

Thế nhưng, trong khung cảnh bí ẩn, mang hơi hướng thần tiên ấy lại lạc ra hai người đàn ông mặc đồ đen cuối hành lang. Họ đứng quay lưng lại một cánh cửa, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt linh hoạt mang theo sự tập trung cao độ như thể sẵn sàng phản ứng với bất kỳ sự việc, âm thanh lạ nào.

Phía sau cánh cửa được bảo hộ cẩn mật ấy là 6 người đàn ông đang ngồi quanh một chiếc bàn hình vuông. Không khí nghiêm túc giữa bọn họ không hề hợp với khung cảnh lãng mạn, nhưng đầy kích thích trong căn phòng chút nào. Ngồi ở chiếc ghế chủ toạ của nhóm người là một gương mặt quen thuộc. Đó là Nam Jae Hyuk - người đã xuất hiện trên chiếc container, bắt Nam Jae Ho và Hye Mi đi. Năm người còn lại cũng có thân phận giống Nam Jae Hyuk, là trưởng nhánh của bang Búa Sắt.

Lúc này một người đàn ông gầy gò, khoảng 45 tuổi đang cất tiếng nói: “Vận chuyển hàng hải là một trong những hoạt động then chốt của bang chúng ta. Tôi thấy tốt nhất là phải thuyết phục được các trưởng nhánh của Haeundae, Nam Gu, Yeong Do, Sa Ha, Jung Gu và Gang Seo Gu và Gi Jang. Nếu các trưởng nhánh của các nhánh này đều về phe chúng ta, nắm được quyền sinh sát trong mảng vận chuyển này thì không lo không có sức mạnh để ép Nam Jae Chun”.

Một người đàn ông râu ria xồm xoàm ngồi bên cạnh ông ta gật đầu phụ hoạ: “Đúng thế! Trong trường hợp không thể khống chế hết được mảng vận chuyển, chúng ta cần phải khống chế được nhiều nhất các mảng có thế mạnh của Búa Sắt. Vậy mới được.”

Lúc này, Nam Jae Hyuk mới lên tiếng: “Còn ai có ý kiến gì nữa không?”

Đợi một lúc không thấy có ai nói lời nào, Nam Jae Hyuk tiếp tục: “Ý kiến của các anh đều rất có lý. Chúng ta sẽ triển khai theo hướng các anh nói. Tuy nhiên, các anh cũng nên ý thức thêm một sức mạnh nữa, đó là tiếng nói của các trưởng nhánh. Ngoài các nhánh trên, nếu có thể thuyết phục được ai tham gia kế hoạch này thì càng tốt. Càng thêm nhiều người, chúng ta càng có thêm sức nặng để ép buộc Nam Jae Chun từ bỏ chiếc ghế của mình. Hiện tại, kế hoạch của chúng ta vẫn đang trong giai đoạn bí mật, các anh tuyệt đối không được sử dụng bạo lực làm bứt dây động rừng. Hiện tại, con trai của Nam Jae Chun đang nằm trong tay chúng ta. Nam Jae Chun chỉ có một đứa con là nó, chắc chắn không thể để nó hư hao một sợi lông. Có nó trong tay, chúng ta cũng đã có một chút lợi thế rồi. Nhưng, làm ăn không khác đánh trận bao nhiêu, chúng ta phải đánh nhanh, thắng nhanh mới được. Với lại, tên nhóc kia cũng rất lắm trò. Nó tuy chưa bao giờ thèm quan tâm đến chuyện trong bang, cũng không quan hệ tốt với bố nó, nhưng rốt cuộc vẫn là cha con, không biết nó có thể gây ra hoạ gì cho chúng ta. Nó là con dao hai lưỡi, vì vậy, chúng ta phải cẩn trọng”.

Những người ngồi trong phòng đều gật đầu, tỏ rõ ý mình đã hiểu.

“Vậy được rồi. Mọi người tiếp tục triển khai kế hoạch. Có gì phát sinh báo ngay cho tôi. Đặc biệt phải chú ý giữ bí mật”.

Chỉ một loáng sau, căn phòng ngập trong sắc đỏ huyết dụ chỉ còn lại một mình Nam Jae Hyuk. Ông ta chầm chậm tự châm cho mình một điếu thuốc lá. Hít một hơi thật dài, Nam Jae Hyuk phả một làn khói đậm đặc vào không khí, rồi dùng ánh mắt chăm chú tìm kiếm gì đó trong làn khói ấy. Khi làn khói ấy lan khắp căn phòng, dường như Nam Jae Hyuk cũng tìm được điều mình muốn. Ông ta nở một nụ cười khinh thị, rụi tắt điếu thuốc lá, rồi đứng lên ra khỏi phòng.

-

Nam Jae Hyuk bước những bước rất dài, chẳng mấy chốc đã đi hết hành lang màu đỏ. Đi một trước, một sau ông ta là hai người đàn ông áo đen. Cả ba người đang bước xuống cầu thang bỗng Nam Jae Hyuk khựng lại.

“Đại ca! Anh sao thế?” Người áo đen đi sau hỏi Nam Jae Hyuk.

Nam Jae Hyuk vẫn đứng yên không nói gì. Ánh mắt nhíu lại của ông ta vẫn đang tập trung quan sát một điều gì đó. Theo hướng nhìn của Nam Jae Hyuk, cả hai người đàn ông áo đen định tìm kiếm xem sếp mình nhìn thấy cái gì, thì Nam Jae Hyuk lại vội vã bước tiếp, khiến hai bọn họ chưa kịp nhìn thấy điều gì.

Đám người Nam Jae Hyuk nhanh chóng ra khỏi Hồng Hoang. Hai người đàn ông vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Họ chạy như bay đi theo Nam Jae Hyuk đang hùng hục đi phía trước. Chẳng mấy chốc đã đến bãi đỗ xe. Nam Jae Hyuk dừng lại trước một chiếc xe màu đen. Hai người đàn ông áo đen vừa chạy tới nơi, một trong hai người định hỏi Nam Jae Hyuk xem chuyện gì vừa xảy ra, nhưng vừa mới cất lời đã bị Nam Jae Hyuk giáng cho một cái tát long trời lở đất.

“Giao cho tụi mày trông coi thằng nhãi kia cơ mà. Tại sao chưa gì lại để nó sổng ra rồi?” Nam Jae Hyuk mắt long lên sòng sọc, giọng giận giữ bùng nổ.

“Sao lại thế được ạ? Cứ hai tiếng em lại kiếm tra một lần. Vừa nãy, bọn nó báo mọi chuyện vẫn ổn mà, đại ca”, người đàn ông áo đen bị tát thanh minh.

“Vậy sao tao lại nhìn thấy nó ở trong quán bar?” Nam Jae Hyuk vẫn gầm lên. Người đàn ông áo đen còn lại nhanh chóng móc điện thoại ra gọi. Anh ta nhanh chóng nói lại với Nam Jae Hyuk.

“Đại ca, bên kia báo mọi chuyện vẫn bình thường. Nam Jae Ho đang ngủ”.

Người áo đen bị Nam Jae Hyuk tát nhẹ thở phào ra một hơi. Một lúc sau cả hai người mới nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Nam Jae Hyuk:

“Cho người theo dõi thằng mặc áo sơ mi đen có gương mặt giống Nam Jae Ho đang uống rượu chỗ quầy bar trong kia xem nó là đứa nào? Sáng sớm mai phải có thông tin cho tôi”.

“Rõ, đại ca!” cả hai người mặc áo đen cùng trả lời. Sau đó, một trong hai người áo đen mở cửa chiếc xe bên cạnh. Nam Jae Hyuk vừa chui vào trong xe, vừa bỏ lại một câu: “Về nhà”.

-

Song Sam Dong đóng lại cửa phòng sau lưng, rồi đi thẳng về phía chiếc giường, nằm vật xuống. Mấy hôm la cà các quán bar không thu thập được thông tin gì khiến anh phải cân nhắc lại kế hoạch của mình. Mai anh sẽ đến “Thuở ấy” xem xét, và có khi cần phải gặp lại cả cái cô Hong Gemmy gì gì đó nữa. Chỉ nghĩ đến cái tên của cô ta thôi đã khiến chân mày Song Sam Dong nhíu chặt rồi. Không thích cũng phải chịu thôi. Cô ta rõ ràng biết cậu em trai sinh đôi của anh – cái cậu tên là Nam Jae Ho, có lẽ cô ta cũng biết Nam Jae Chun ở đâu. Kế hoạch ngày mai coi như tạm xong xuôi. Song Sam Dong thở dài một hơi. Nỗi nhớ Hye Mi chỉ chờ dịp anh chẳng nghĩ đến chuyện gì như những lúc này là lại tràn lan trong tâm trí anh. Nằm co mình trên giường, hai tay gắt gao ôm lấy ngực, Song Sam Dong khẽ thì thầm:

“Hye Mi à! Chờ anh nhé! Nhất định phải chờ anh đấy!”

HẾT CHƯƠNG 8







Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3