Tiêu đề: [Transfic | K] That's not my name - Không phải tên em | chibi_hihi | Yenn [In trang] Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 27-2-2013 09:43 PM Tiêu đề: [Transfic | K] That's not my name - Không phải tên em | chibi_hihi | Yenn
Author: Dubuu12 @ asianfanfics
Translator: chibi_hihi
Casting: Yenny(17), Onew(21), Sohee (16) Yubin(17) những người còn lại trong SHINEE
Yenny mất cha mẹ khi còn nhỏ và cô vẫn đang sống ở nhà mở. Người duy nhất cô có thể tin tưởng là bạn thân SoHee, nhưng liệu Yenny có thể tin chính bản thân mình? Cô ấy có một thói quen xấu là nói dối như cuội và mọi chuyện càng trở nên trầm trọng khi cô gặp một người tên Onew. Onew đã nhầm Yenny với một người khác và dần dần yêu cô, một người anh hoàn toàn chưa hiểu hết. Liệu Yenny có thể nói với anh rằng thực ra cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi chứ không phải là một nữ diễn viên giàu có nào đó?
Foreword
"Lee Ji Eun?" Anh nói trong khi cố thở đều trở lại
Anh ta nhìn tôi và mỉm cười, còn tôi ư, chỉ biết đứng đó, hoàn toàn mơ hồ. Lee Ji Eun là ai chứ?
"Lee Ji Eun?" Người đó lại nói. "Anh không thể tin là lại được gặp em cơ đấy. Anh cứ nghĩ em đang ở châu Phi hai tháng để giúp lũ trẻ"
Tôi nhìn anh ta, tên này bị ngốc sao? Đang nói cái gì thế không biết? "Tôi nghĩ chắc anh nhâ-"
"Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên giới thiệu bản thân trước đã. Anh là Lee Jin Ki nhưng em có thể gọi anh là Onew", anh chàng nói, đôi mắt biết cười hướng đến phía tôi
Đó là khi tất cả dối trá bắt đầu
T/N: Fic được post song song tại WonderlandVN với nick Siêu Nhí [V]Tác giả: nh0k_mUn Thời gian: 28-2-2013 01:50 PM
OMG, Fic về Wonder Girls :o Fic có Yenny làm nhân vật chính lại càng hiếm hơn nữa, mừng quá T____T
Hình như có khá nhiều người ship WGs và SHINee thì phải, mình cũng k biết lí do, dù thích WonderBang nhất nhưng cứ có WGs là ủng hộ :x
Mình thích nội dung Fic này, sặc mùi dối trá :))
Mình ít vào Kite nên có lẽ rất lâu nữa mới có thể đọc Fic bạn được, nhưng dù sao cũng com để bạn biết mình ủng hộ nha :xTác giả: chibi_hihi Thời gian: 28-2-2013 03:27 PM
Chap1
Tôi là Park Ye Eun, à thì ít nhất tôi cũng mong là thế. Cha mẹ tôi đã mất trong một vụ tai nạn, chỉ vài ngày sau khi tôi được sinh ra. Từ khi đó, tôi chuyển từ nhà mở này sang nhà mở khác, và tôi rất ghét thế. Cái trại trẻ hiện tại tôi đã ở được 3 năm và lí do duy nhất tôi còn cố ở đây là vì cô em gái thân thiết nhất, SoHee.
SoHee nhỏ hơn tôi một tuổi và cô bé là người duy nhất tôi yêu quí. Cô bé như em gái, bạn thân và thậm chí là mẹ với tôi vậy. Và tôi thì không thể để nó một mình trong cái trại trẻ này vì bất cứ lí gì được.
Ở đây còn có thêm 7 cô gái khác, có người thì bị cha mẹ bỏ rơi, có người thì chuyện này chuyện khác. Chắc hẳn bạn sẽ nghĩ chúng tôi đều rất vui vẻ và hạnh phúc nhưng trong cái chỗ này, chẳng có mấy ai thực sự thích nói chuyện, ngoại trừ tôi và SoHee. Còn hơn thế nữa, chúng tôi luôn phải làm việc đến phờ râu, phần lớn là dọn dẹp, nhưng không phải lúc nào cũng làm. Tôi là người duy nhất có gan thỉnh thoảng lỉnh ra khỏi chỗ này. Chỉ có SoHee biết về chuyện lén lút của tôi và thỉnh thoảng tôi còn nhặt nhạnh mấy thứ về cho con bé.
Nó ghét khi tôi ăn trộm đồ nhưng thực sự ra thì, tôi cũng chẳng còn gì để mất cả
"Yenny" Sohee thì thào với tôi khi tôi đang chuẩn bị nằm xuống giường
Đèn đã tắt và mọi người cũng đều ngủ cả rồi, "Ừ, chuyện gì thế?"
"Xin chị đấy, đừng làm thế nữa. Cô Hanna sẽ sớm phát hiện ra thôi. Em không muốn chị dính vào rắc rối"
Tôi thở dài và bước đến giường con bé. Tôi hôn trán nó và nhẹ nhàng gạt những vạt tóc rối vương trên đó, "Chị xin lỗi, Sohee nhưng em b-"
"Không," con bé nói, ngồi hẳn dậy. "Sao chị không chịu hiểu chứ. Nếu chị cứ tiếp tục, chị sẽ bị đuổi đấy"
"Chị sắp lên 18 rồi, rồi chị sẽ đi. Và chị hứa sẽ tới thăm em"
Con bé thở dài và lại nằm xuống, không nhìn tôi. "Chị chẳng bao giờ chịu nghe em, Yenny à. Thôi chúc ngủ ngon vậy"
Cuộc trò chuyện kết thúc, tôi bước đến bên giường, cảm thấy thật buồn. Sohee là bạn thân nhất của tôi ở đây, tôi không thể để con bé giận được. Chui sâu vào trong chăn, tôi ngẩng đầu lên trần nhà. Chỉ vài tháng nữa thôi mà, tôi nghĩ thầm. Trước khi chìm vào giấc ngủ, những suy nghĩ về cha mẹ lại hiện về. Tôi chẳng thể miêu tả nổi nỗi nhớ tôi dành cho họ nhiều đến chừng nào
"Mấy đứa dậy mau đi!" Cô Hanna hét lên. Cảm giác có gì đập lên mặt mình và tôi biết rằng đó chính là Sohee đã ném gối vào tôi, như mọi khi. Có lẽ đó là một dấu hiệu con bé không còn giận tôi nữa.
"Yenny, nếu cô xuống muộn thì hôm nay phải làm việc gấp đôi đó" cô Hanna la lên.
Tôi nhanh chóng xuống giường và đi theo mọi người đi xuống. Không đời nào tôi lại làm cái việc lau dọn ấy lần thứ hai trong ngày đâu.
Như mọi khi tôi lại ngồi xuống bên cạnh Sohee, hôm nay nhìn con bé có vẻ mệt mỏi hơn bình thường. Năm năm trước khi lần đầu gặp Sohee cũng là khi tôi tới trại trẻ này lần đầu tiên, tôi đã biết rằng chúng tôi sẽ trở thành bạn tốt. Sohee luôn khiến tôi vui cười hạnh phúc. Đó là lí do tôi rất ghét mỗi khi con bé giận tôi.
"Chị xin lỗi," Tôi thì thào với con bé trong khi vùi đầu vào cái mớ thức ăn kinh dị được gọi là 'bữa sáng'
Sohee không đáp nên tôi cấu tay con bé.
"Aww, có vẻ như Yenny không giành được tình cảm của bạn gái kìa"
Tôi nhìn qua bên phát ra tiếng nói này với cái nhếch môi trên mặt. Cô ta lúc nào cũng nói rằng tôi với Sohee là một cặp tình nhân, rõ vớ vẩn. Tôi lờ đi lời bình phẩm của cô nàng vì biết rằng nếu vặc lại, Sohee sẽ nổi giận cho xem.
Lúc ăn xong bữa sáng thì cũng là khi cô Hanna đưa cho chúng tôi lịch làm việc cả tuần này. Tôi mỉm cười khi nhận thấy rằng tuần này không bận rộn cho mình lắm.
Ngày mai và ngày kia tôi sẽ phải lo dọn bếp. Thứ tư, thứ năm và thứ sáu thì rảnh rỗi rồi. Còn thứ bảy và chủ nhật thì chỉ phải làm có một chút.
"Lịch bận lắm à chị?" Sohee hỏi
Tôi lắc đầu. "Không. Còn em?"
"Tha hồ luôn"
Con bé đưa tôi từ lịch làm việc của mình và tôi nhận ra rằng, trời ơi nhiều việc khủng khiếp. Tôi không thích khi phải thấy Sohee làm nhiều việc. Con bé là một trong những đứa trẻ tuổi nhất và tôi nghĩ rằng, cô Hanna không nên bắt nó quá sức như vậy.
"Chị sẽ giúp em," tôi nói rất nhỏ, cố không để ai nghe thấy. "Chị không hiểu sao cô Hanna cứ thích bóc lột chúng ta như vậy"
Con bé mỉm cười rồi chúng tôi cũng dùng xong bữa và quay sang làm việc như bao ngày khác.
Làm xong việc thì mọi người lại ngồi xuống cùng nhau xem TV còn tôi thì lỉnh đi. Sohee nhìn tôi bằng gương mặt buồn bã nhưng con bé không hiểu. Sẽ thật là chán nếu tôi cứ ở trong căn nhà này suốt ngày, chỉ biết dọn dọn dẹp dẹp và mặt mày ủ rũ.
Tôi thích đi ra ngoài để được nhìn thấy thế giới, nhìn thấy những người khác cho dù nếu muốn như vậy, tôi phải trốn đi. Nhưng tôi biết Sohee sẽ luôn giấu cho tôi đặc biệt là khi tôi thường mang về cho con bé ít bim bim. Sohee ghét những việc tôi làm, phải tôi lỉnh ra ngoài và ăn trộm nhưng tôi đoán rằng, tôi cần phải làm vậy...
Tôi đi thẳng ra cửa tiệm gần nhà và nhìn thấy một chiếc dây chuyền, nhìn nó rất xinh, sáng lấp lánh, tôi biết rằng mình phải có được nó. Nhìn một chút cũng đâu có mất gì.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 1-3-2013 03:11 PM
Chap 2
Tôi bước vào trong cửa hàng thì thấy trong đó không có mấy khách, còn người nhân viên bán hàng thì vẫn đang bận rộn đọc báo. Tôi ngồi xổm xuống để ngắm nhìn chiếc dây chuyền. Bất ngờ thay, nó chẳng được đựng trong cái gì cả. Chắc hẳn ông chủ muốn người ta vào ăn trộm đây mà.
"Này nhóc!" Người bán hàng gọi tôi, "Có cần giúp gì không?"
Tôi đứng vọt lên và lắc đầu, "Không, cảm ơn chú. Cháu ổn. Cháu chỉ đang ngắm nghía chút thôi"
Tôi nhìn người đàn ông đó bằng ánh mắt cười và ông ta cũng cười lại. Tôi nhìn quanh cửa hàng và cố không tỏ ra quá khả nghi. Sau khi nhìn ngắm đủ thứ, tôi lại quay về chỗ dây chuyền.
Tôi nhanh tay nhét chiếc dây chuyền vào trong túi áo khoác. Thở phào một cái rồi mới bước ra cửa. Tôi nhìn thấy mấy chiếc kẹo rẻ nên bốc một ít. Tôi biết Sohee thích loại kẹo này. Tôi lôi ra mấy xu trong túi và trả tiền kẹo.
Người bán hàng mỉm cười và bảo tôi hãy quay trở lại nhưng tôi biết, còn lâu tôi mới quay lại, nhất là sau những việc vừa làm. Tôi nhét một viên kẹo vào miệng trước khi bước ra ngoài phố. Khi cách khá xa cửa tiệm đó rồi tôi mới lấy chiếc dây chuyền trong túi áo ra và ngắm nghía nó, chà thật đẹp. Dĩ nhiên đây là kim cương giả thôi nhưng với tôi thế là ổn.
Đúng ngay khi tôi định nhét chiếc dây chuyền vào túi thì có người đâm sầm vào người tôi, khiến tôi ngã lăn ra. Tôi ngã xuống đất, khá đau đấy.
Chiếc dây chuyền rơi ra khỏi tay và tôi gần như hoảng lên. Khi đang định đứng lên thì người lại đã chìa tay ra giúp tôi.
"Tôi rất xin lỗi," người đó nói.
Tôi quay sang và thấy một anh chàng tóc dài vừa phải, lúc nhìn thấy tôi, lông mày anh chàng như thể sắp chạm vào nhau được ấy. Anh ta nhìn tôi mãi cho tới khi tôi đi ra để nhặt cái dây chuyền, nhưng anh ta đã nhanh tay hơn, "X-xin lỗi-"
Trước khi nói xong, tôi thấy một đám người chạy trên phố và la hét. Tôi cứ đứng đó, hoàn toàn bối rối cho tới khi người lạ nắm lấy tay tôi và chạy vào một tiệm ăn nào đó.
Khi thôi không chạy nữa, tôi giật tay lại. "Anh bị làm sao thế!? Anh bị điên à!? Sao anh lại kéo người ta đi đâu thế được!?"
"Lee Ji Eun?" Anh nói trong khi cố thở đều trở lại
Anh ta nhìn tôi và mỉm cười, còn tôi ư, chỉ biết đứng đó, hoàn toàn mơ hồ. Lee Ji Eun là ai chứ?
"Lee Ji Eun?" Người đó lại nói. "Anh không thể tin là lại được gặp em cơ đấy. Anh cứ nghĩ em đang ở châu Phi hai tháng để giúp lũ trẻ"
Tôi nhìn anh ta, tên này bị ngốc sao? Đang nói cái gì thế không biết? "Tôi nghĩ chắc anh nhâ-"
"Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên giới thiệu bản thân trước đã. Anh là Lee Jin Ki nhưng em có thể gọi anh là Onew", anh chàng nói, đôi mắt biết cười hướng đến phía tôi
"Tôi không phải là cô Lee Ji Eun gì đó anh đang nhắc đến đâu. Tôi chắc anh nhầm người rồi"
Anh ta lắc đầu và nhìn tôi thật kĩ. "Không, vẫn là cặp lông mày hoàn hảo và đôi mắt xinh đẹp mà ai ai cũng ngưỡng mộ đó. Cả cái mũi xinh kia nữa"
Tôi hơi sợ sệt khi nghe những lời khen anh ta nói, đến mức chẳng biết phải phản ứng ra sao. Anh ta thực sự nghĩ tôi có đôi mắt khiến người ta ngưỡng mộ sao? Tôi còn chẳng nhớ lần cuối được người nào đó khen là khi nào nữa. Mặt tôi hơi đỏ lên và cái anh Onew này khẽ cười.
"Nếu lịch làm việc của em không quá bận, có khi nào em muốn ra ngoài ăn tối không?" Anh ta ngại ngùng hỏi
Sao anh ta lại mời tôi đi chơi? Tôi vừa mới nói tôi không phải cô Lee Ji Eun nào đó rồi cơ mà?
Nhưng
Chỉ một cái hẹn thôi thì cũng không đến nỗi tệ, ý tôi là, tôi là Yenny cơ mà. Chỉ một cuộc hẹn cũng không chết ai, nó còn có nghĩa là tôi sẽ được ăn miễn phí.
"Uhh, chắc rồi," tôi đáp. "Đêm thứ năm em rảnh"
Tôi mỉm cười và anh ta hỏi tôi số điện thoại. Nụ cười của tôi tắt ngúm ngay lập tức. Chết thật, tôi làm gì có điện thoại, cũng không thể cho anh ta số ở trại trẻ mồ côi được, anh ta sẽ biết hết mất. "Hay là khoảng 9h tối thứ Năm em gặp anh ở công viên?"
Anh ta nhướng mày, "Sao muộn thế?"
"Cả ngày hôm đó em đều bận... rất nhiều việc. Em là Lee Ji Eun, anh biết mà, em rất bận rộn" tôi nói dối.
"Oh, được rồi, vậy gặp lại em sau nhé"
Tôi ngượng ngùng gật đầu và anh ta cười như tên ngốc.
"Em đoán giờ em phải đi rồi," Tôi thì thào và chỉ ra cửa.
"Gặp lại sau"
Tôi rời khỏi tòa nhà và nhận ra rằng đã muộn quá rồi. Tôi chạy về chỗ trại trẻ và trèo qua cửa sổ, thấy căn phòng vẫn trống trơn. Chắc mọi người đang dọn dẹp hay xem TV gì đó.
Tôi giấu chiếc dây chuyền và kẹo xuống gối rồi nhẹ nhàng mò xuống tầng ngồi với mọi người.
"Làm gì trong nhà tắm mà lâu thế," tiếng Yubin cười khúc khích.
"Chắc là giải quyết nỗi buồn," một người khác trêu đùa.
Tôi lườm Yubin và ngồi xuống bên cạnh Sohee. Cô bé quay sang nhìn và tôi biết, nó đang giận tôi. Nhưng chắc nó sẽ vui lên thôi khi nghe tôi kể câu chuyện vừa rồi.
"Chị làm gì cơ?!" Sohee thì thào hỏi
Tôi suỵt con bé để không làm đánh thức ai trong phòng. Con bé này, quên mất trong phòng này còn có người sao. Giờ là khoảng 1h sáng và đáng ra chúng tôi nên ngủ. Trong phòng chỉ toàn tiếng ngáy và tiếng thì thào của tôi và Sohee.
Tôi đang kể cho con bé về việc tôi đã gặp Onew cùng cuộc hẹn thứ Năm.
"Chị không thể đừng được. Ý chị là, ai mà không muốn một cuộc hẹn miễn phí chứ? Nghĩa là miễn phí đồ ăn, thức uống nữa. Chị phát ngán với cái đồng đồ ăn kinh tởm ở đây rồi"
Con bé lắc đầu và thở dài. "Sao chị cứ toàn gây chuyện vậy? Em không thể giấu cho chị mãi được"
Trước khi đáp lại, tôi với lấy gối và đưa ra mấy cục kẹo. Tôi đưa một ít cho Sohee, con bé dè dặt nhận lấy. Cô Hanna không cho chúng tôi ăn kẹo hay những thứ đại loại thế.
"Chị biết là em thích ăn kẹo mà," tôi trêu chọc.
Cô bé đảo mắt và nhét kẹo vào miệng, "Chị nói tên anh chàng ấy là gì nhỉ?"
"Lee Jin Ki nhưng gọi là Onew"
Con bé nghĩ ngợi, "Chẳng hiểu sao em thấy tên này quen quen"
Con bé nhún vai thôi không nghĩ nữa.
"Đừng quên ngày mai chúng ta phải lên mạng và tìm kiếm thông tin về cái cô Lee Ji Eun đó đấy, nhớ chưa?"
Con bé gật đầu và hai chúng tôi nằm xuống giường.
"Chúc ngủ ngon" tôi thì thào
"Ngủ ngon"Tác giả: thaole0506 Thời gian: 1-3-2013 04:25 PM
vào đặt gạch ủng hộ em phát tối về đọc sau
ở đay cái này gọi là hàng hiếm nè
jhjhjh
thôi, làm việc đã tối về đọc rùi phát biểu cảm nghĩTác giả: chibi_hihi Thời gian: 4-3-2013 09:43 PM
Chap 3
"Whoa, cô ấy xinh ghê," Sohee vui vẻ nói.
Tôi nhìn kĩ hơn vào cô gái trên màn hình máy tính để xem có phải vậy thật không. Cái cô Lee Ji Eun này công nhận đẹp thật.
Sohee quay lại và nhìn tôi, "Trông chị giống người này thật đấy, khéo khi hai người là sinh đôi cũng nên"
Ừ thì chúng tôi có giống nhau chút thật, chắc hẳn đó giải thích được việc Onew nhầm nhọt chứ. Và cô ấy rất đẹp; như vậy có nghĩa là anh ấy cũng thấy tôi đẹp sao? Tôi lắc đầu xua đi những suy nghĩ linh tinh và tiếp tục tìm kiếm những thông tin khác về cô ấy. Hóa ra đó là một cô diễn viên rất nổi tiếng, hiện tại đang đi tình nguyện ở châu Phi giúp lũ trẻ.
"Chị không nghĩ rồi anh ấy sẽ biết sự thật, chị không phải là Lee Ji Eun sao?" Sohee nói.
Tôi nhún vai, "Chắc thế, nhưng chỉ một cuộc hẹn thôi mà. Chị chỉ muốn trải nghiệm điều khác biệt nào đó trong một ngày thôi. Sau cuộc hẹn đó, chị sẽ không bao giờ gặp lại anh ta đâu"
"Là chị nghĩ thế thôi," con bé lầm bầm.
Tôi đập nhẹ vào tay nó. "Yah! Em nghĩ chị sẽ dây dưa với anh ta mãi sao. Em mà nghĩ thế thật là chưa hiểu gì về chị đâu nhé"
"Em nghĩ em hiểu chị hơn bất cứ ai khác đấy"
Được rồi, có lẽ thế đúng thật nhưng tôi sẽ không hành động như vậy đâu. Tôi chỉ muốn có một bữa ăn thịnh soạn rồi sau đó quay về nhà mở, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Chúng ta có nên tìm kiếm về anh ấy không?"
"Ai cơ?" tôi hỏi
Con bé nhìn tôi bằng ánh mắt quen thuộc, "Tên anh ta là gì nhỉ... Onew phải không?"
Ngay khi đang đánh ra cái tên ấy thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng bước chân lại gần, tôi biết chắc đó là cô Hanna.
Sohee nhanh chóng xóa hết lược sử đi rồi đóng laptop lại. Khi cửa mở, chúng tôi lại giả như đang lau chùi.
Cô ấy đứng ở cửa và nhìn chúng tôi như thể có gì đó không phải. Trái tim tôi đập liên hồi, nhỡ cô ấy biết chúng tôi đã dùng máy tính thì phải làm sao? Chắc cô ấy sẽ giết chúng tôi mất.
Tôi lau đi đám bụi trên giá sách còn Sohee thì lau bàn. Từ khóe mắt mình, tôi theo dõi thấy cô Hanna đang ngồi xuống bên bàn và kiểm tra máy tính. "Ai đã dùng máy tính thế?"
Cả người tôi đóng băng.
"Ai đã dùng máy tính hả?" Cô ấy hỏi lại, nhưng lần này giọng có vẻ đanh thép hơn rất nhiều.
"Thưa cô, không có ai dùng máy tính cả"
Tôi và Sohee đứng lên, nhìn thẳng vào mặt cô ấy. Cô bước qua và nhìn thẳng vào mắt bọn tôi, khiến chúng tôi thấy yếu hẳn đi.
"Các cô đừng có dối trá. Tôi chưa tắt máy tính mà!" Cô nổi xung lên
Trái tim tôi như thể nảy lên một cái. Bàn tay tôi thì run rẩy và tôi phải nín thở vì sợ.
Sohee cúi đầu với cô, "Em xin lỗi, cô Hanna. Em muốn tìm kiếm một ít thông tin trên mạng. Em biết em lẽ ra nên hỏi ý cô trước"
Con bé đang làm gì thế? Tôi hoàn toàn có thể thấy rằng nó đang lo lắng. Cô Hanna lườm cô, "Sáng mai 5h dậy và cọ nhà tắm sạch vào. Và đừng hòng ăn cơm"
"L-là e-em đấy ạ, cô Hanna," tôi lắp bắp.
Cô ấy quay ngoắt sang nhìn tôi, "Còn cô này thì muốn bao biện cho cô kia hả?"
Tôi lắc đầu, "Là em thật mà. Em đã bảo Sohee giấu cho em nhưng giờ em xin khai thật. Em xin lỗi cô"
Sohee luôn luôn che giấu cho tôi và tôi không thể cứ mãi để con bé gặp rắc rối vì tôi được. Lần trước Sohee đã phải bỏ ăn một bữa trong hai ngày tất cả vì tôi, tôi không thể để chuyện đó tái diễn được. "Thôi được, vậy cả hai người sẽ không được ăn cơm và phải dậy sớm dọn nhà tắm. Giờ đi mau"
Chúng tôi đều cúi đầu và lui đi. Khi rời khỏi văn phòng, tôi thở dài não nề. Cô Hanna làm tôi sợ phát khiếp. Tôi ngồi xuống hành lang và Sohee cũng vậy, "Chị xin lỗi"
"Em chỉ muốn rời khỏi cái chỗ chết tiệt này"
"Chị cũng thế"
----
Trong khi mọi người đều ở dưới tầng ăn thì tôi và Sohee ngồi trên giường gặm bim bim. Cô Hanna tưởng rằng có thể ngăn bọn tôi ăn ư, không hẳn đâu. Lúc sớm hôm nay tôi đã trốn ra ngoài và mua một ít món ăn vặt. Chúng tôi cố ăn thật nhanh trước khi Yubin tới và gây sự.
"Tôi đoán hai người ngu ngốc các cô đang đói lắm," chị ta phá lên cười. "Đừng tưởng lên máy tính của cô Hanna xong nghĩ rằng trốn được mà dễ nhé"
Chị ta cười hắt ra "Tsk" và lắc đầu
"Sao chị cứ thích gây sự với bọn tôi thế?" Tôi hỏi. "Chúng tôi có nói gì chị bao giờ đâu, sao chị cứ thích soi mói bọn tôi vậy"
Chị ta hất mái tóc nâu dài qua vai và khoanh tay, "Vì tôi không thích hai cô. Xem kìa, quan tâm đến nhau gớm. Hai cô không hiểu rằng chúng ta đang ở nhà mở, không ai thèm ngó ngàng tới sao"
"Còn cô Yenny," chị ta nói, chỉ vào tôi. "Cứ coi chừng đấy"
Nói xong, chị ta bước đi. Không thể tin nổi vào miệng lưỡi cái người này. Tôi và Sohee là bạn thân thì sao chứ. Chắc hẳn chị ta ghen tị vì chẳng có lấy một người bạn. Đồ dở người.
Sohee vỗ vai tôi, "Đừng lo về chị ta, chị ta chỉ đang ghen tị và tức giận thôi mà. Chị nên lo về việc chọn bộ đồ gì đi hẹn hò"
Con bé mỉm cười rồi đứng lên ra tủ lấy gì đó. Khi nó quay lại, tôi đã rất bất ngờ khi thấy bộ váy vàng kim. Con bé ngồi lên giường và đưa nó cho tôi, "Đây, mặc cái này này"Không, chị làm sao mà lấy cái này được," Tôi đẩy lại. Sao tôi lại có thể dùng một thứ sang trọng như vậy của con bé chứ?
Con bé lại nhét vào tay tôi, "Không, Yenny. Em muốn chị mặc cái này đi hẹn hò. Anh ta sẽ không tin chị là Lee Ji Eun đâu nếu chị mặc quá bình thường"
Được rồi, con bé cũng có lí.
Tôi cầm chiếc váy lên và ngắm nghía nó, thật là đẹp quá. Tôi ôm Sohee thật chặt và hôn má con bé, cô bạn thân thiết nhất đời của tôi, "Chị tốt hơn hết là hãy mang về cho em mấy món cao lương mĩ vị đấy""Đừng lo, em biết chị toàn mang đồ về đây mà"Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 5-3-2013 11:25 AM
Chap 4
Vào khoảng 10h, tôi nhẹ nhàng lỉnh ra khỏi nhà mở. Sohee, vẫn như mọi khi, đã che giấu cho tôi trong trường hợp có chuyện gì xảy ra. Tôi đã đi tới một cửa hàng ở gần đó và thay bộ váy mà Sohee đã đưa cho, rồi tôi sửa tóc và đeo vào chiếc dây chuyền mới ăn trộm được. Tôi nhìn vào hình phản chiếu của mình trước gương và lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình cũng xinh. Tôi ném đồng đồ cũ vào trong một cái túi rồi rời cửa tiệm. Tôi chạy ra ngoài công viên và giấu chiếc túi ở một bụi cây, sau đó đứng chờ Onew.
Ánh đèn đường đã sáng lên và con phố vẫn khá đông đúc. Tôi ngồi lên chiếc đu quay và đợi anh, phải nói thật là tôi đang lo lắng. Đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò với người lạ, nhỡ anh ta muốn giết tôi thì sao? Nah, tôi cũng nghi ngờ lắm.
Năm phút sau, Onew bước tới và mỉm cười. Anh ấy cười rất nhiều, tôi tự ghi nhớ.
"Em thực sự đến sao?" Anh nói trong vẻ ngỡ ngàng.
Tôi gật đầu, "Em đoán em có thể giành chút thời gian làm gì đó. Dạo này em khá bận"
"Được rồi, thật mừng là em đã đến. Anh cứ ngỡ em sẽ không cơ nhưng chắc anh đã lầm"
Tôi cười toe và rồi anh nắm lấy tay tôi. Tôi gượng gạo nhìn vào tay anh ấy và cũng khẽ siết chặt. Trái tim tôi xao xuyến và dường như má tôi đang đỏ dần lên. Tôi nghe thấy tiếng anh cười, rồi chúng tôi bước dọc con phố, "Em có thích pizza không?"
Tôi gật đầu nhưng không nghĩ là mình sẽ đi ăn pizza, tôi thấy mình ăn mặc hơi quá rồi. Khi tôi không đáp thì anh lại hỏi xem liệu tôi có ổn không.
"Em ổn, nhưng giờ em cảm thấy mình ăn mặc hơi điệu đà quá... vì chúng ta chỉ đi ăn pizza thôi mà"
"Anh nghĩ em rất xinh"
Tôi khẽ quay đi chỗ khác để anh không thấy là tôi đang cười, "Em nghĩ anh trông cũng rất đẹp trai..."
Khi đang đi anh có hỏi mấy câu về nghề nghiệp của tôi (à ừ thì là của Lee Ji Eun) và tôi bắt đầu bịa chuyện và cố nhớ ra những điều trên mạng đã được được. Và tôi phải kể cho bạn chuyện này, anh ấy đã bị vấp chân hai lần, và chẳng vì cái gì cả. Tôi phải nhớ điều này, anh chàng rất hậu đậu.
Khi tới một cửa tiệm có tên Johnny's pizza anh đã hỏi tôi muốn ăn gì và tôi không thể quyết định được. Có rất nhiều loại pizza khác nhau.
"Em muốn ăn gì cũng được," anh bảo
"Gì cũng được ư?" tôi hỏi, không chắc chắn lắm.
Anh gật đầu rồi mỉm cười. Tôi thề rằng giờ đây, tôi là người sung sướng nhất.
"Tôi muốn pizza cỡ lớn," Tôi bảo với người bồi bàn, "Với nhiều thịt, hành, dầu oliu, ớt chuông và anh cho thêm một ít nấm vào được không? Tôi cũng muốn một cốc Coke không đá nữa"
Khi gọi món xong, Onew và anh bồi nhìn tôi bằng ánh mắt Em-ổn-chứ. "Em gọi nhiều quá à? Nếu vậy, thôi em sẽ chỉ lấy-"
"Không, không nhiều đâu," anh mỉm cười. "Em muốn ăn bao nhiêu cũng được"
Mặt tôi đỏ lựng lên và Onew chỉ bật cười. Khi thức ăn chuyển đến, cả mặt tôi rạng rỡ hẳn lên. Đã quá lâu rồi mới thấy một bàn thức ăn đầy như vậy. Tôi cầm lên ba lát bánh và đặt vào đĩa, trong khi Onew chỉ lấy có một.
"Em ăn nhiều nhỉ, em đang đói à?"
Tôi gật đầu rồi gặm miếng pizza.
"Onew này?" Tôi hỏi trong khi chùi miệng.
"Có chuyện gì thế?" Anh nói và ngẩng lên khỏi đĩa.
"Không có gì ạ nhưng em muốn biết vì sao anh muốn ra ngoài cùng em?"
Anh nghĩ ngợi một lúc rồi giải thích rằng anh đã thấy tôi trên phim và thấy rằng tôi rất xinh, rất tốt bụng. Rồi anh nói anh luôn mong được gặp tôi nhưng lại không thể vì quá bận.
"Nhưng giờ khi gặp em rồi, anh lại thấy em khác khá nhiều so với trên TV nhưng anh thích thế"
Tôi suýt chút nữa thì nghẹn pizza khi anh nói thế. Ngay khi đang định nói rằng tôi cần phải về thì đột nhiên từ đâu, năm cô bé chạy ra chỗ anh và bắt đầu gọi anh là "Oppa"
Phải thừa nhận rằng, tôi có hơi ghen tị một chút nhưng sao họ lại gọi anh thế? Họ biết anh ấy sao? Họ xin chụp với Onew một tấm hình và anh vui vẻ nhận lời. Và tại sao anh còn đồng ý chụp hình với họ chứ?
"Này, đó là Lee Ji Eun sao?!" Một trong số những cô gái le hét. "Chuyến đi tới châu Phi của chị sao rồi? Em cứ tưởng tháng tới chị mới về chứ"
Tôi ngừng ăn pizza và cố nghĩ ra một lí do.
"Ở đó rất vui nhưng chị quyết định quay về sớm hơn để lo cho chút việc," tôi mỉm cười.
Cô gái 'ồ' lên một tiếng và gật đầu. Một lúc sau, họ rời đi và tôi gợi ý gọi món tráng miệng để anh không nhắc tới Lee Ji Eun nữa. Tôi quyết định ăn một ốc kem nhưng Onew nói anh sẽ không ăn gì. Rồi tôi lại gọi cho Sohee một bánh chocolate hạnh nhân.
Chúng tôi vừa đi còn tôi thì nhấm nháp kem, cùng cười ngớ ngẩn khi Onew kể một trò đùa nhạt toẹt.
"Không buồn cười thế đâu," anh cười khúc khích.
Tôi cố nín cười nhưng không thể, "Em biết nhưng em không dừng được, em thấy nó rất buồn cười"
Lúc đi tới chỗ công viên, anh ngượng nghịu nắm lấy tay tôi. Trái tim tôi như lỡ một nhịp và tôi quay đi. Ăn xong que kem thì cũng là lúc chúng tôi tiếp tục bước đi, cũng chẳng biết nói gì vì cả hai đều đang lo lắng.
"Đua đến chỗ xích đu nhé!"
Tôi thả tay anh ra và chạy tới chỗ đu quay. Tôi ngồi xuống rồi một lúc sau anh mới tới và ngồi xuống chiếc đu bên cạnh.
"Em chơi xấu!" Anh buộc tội.
"Chỉ là anh chậm thôi"
Tôi đá chân và nhắm mắt khi đang đu đưa. Gió đang thổi qua từng kẽ tóc, lần đầu tiên tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm về mọi việc cho tới khi tôi nhớ lại rằng, mình phải đi mau.
"Mấy giờ rồi?" Tôi hỏi rồi ngừng chơi.
Anh nhìn vào đồng hồ và bảo tôi rằng đã gần 12h rồi. Tôi nhảy ra khỏi chiếc xích đu và sửa sang áo quần. "Em xin lỗi nhưng em phải đi đây"
Trước khi bước đi, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, "Em có muốn anh đưa em về nhà không?"
Tôi lắc đầu, "Em ổn, không sao đâu. Cảm ơn anh vì tất cả!"
Anh thả cổ tay tôi ra và tôi lại bước đi mãi tới lúc anh cất tiếng hỏi, "Chúng ta.... chúng ta có thể gặp lại không?"
Tôi thầm đập vào đầu mình và bó tay. Tôi không thể lại hẹn hò với anh một lần nữa nhưng hôm nay lại quá vui. Vui nhất từ trước đền giờ. Nếu được ở bên anh thêm một chút cũng thật tuyệt nhưng tôi lại không thể.
"Hôm nay ở bên em, anh rất vui, Ji Eun à," anh nói thêm. "Nhưng nếu em không muốn đi chơi cùng anh thì cũng không sao"
Anh ấy đang cố khiến tôi cảm thấy có lỗi ư? Bởi vì nó đã thành công rồi đấy. Tôi quay lại và bảo anh tôi sẽ lại gặp anh sau. Tôi có thể cảm nhận là anh sẽ mỉm cười, nhưng không ngờ anh lại nói, "Phải thế chứ!"
Tôi cười vì sự điên khùng của anh rồi anh nói rằng chủ nhật nào đó cũng vào giờ này, chúng tôi có thể gặp.
"Chúc ngủ ngon, Lee Jin Ki," Tôi gọi tên anh rồi bước đi.
"Chúc ngủ ngon, Lee Ji Eun," anh cất tiếng hát. Tôi khá bất ngờ khi thấy giọng anh hay tới mức nào. Nhưng cũng đâu phải anh là người duy nhất có giọng hát hay đâu.
Khi quay trở về nhà mở, tôi thấy thật vui vẻ và háo hức. Không thể tin nổi là tôi vừa đi hẹn hò đấy, cảm giác này thật tuyệt vời.
Lee Jin Ki
Lee Jin Ki.
Đó là tất cả những gì vang vọng lại trong đầu tôi.
Rồi tôi chợt nhớ ra rằng đã để quên quần áo ở công viên, "Aish! Sao mình ngốc thế?"
"Anh ấy lại rủ chị đi chơi nữa," Tôi lẩm bẩm trong lúc chùi bụi trên sàn. Tôi và Sohee phải dậy vào lúc 5h sáng như cô Hanna đã bắt và giờ tôi mệt muốn điên.
Con bé ngừng tay và nhìn tôi, "Yenny, em tưởng chị bảo chỉ một cuộc hẹn duy nhất thôi cơ mà"
Tôi vén tóc lên mai.
"Anh ấy rất tốt," Tôi thú nhận. "Thêm vào đó, anh ấy lại làm gương mặt mà không ai chối được"
Tôi miêu tả xem mặt anh ấy lúc đó cho Sohee và con bé cố nín cười, "Không, không phải thế đâu"
"Thật mà!" Tôi bảo, "Và chị cảm thấy cũng được. Nhưng đó sẽ là lần cuối cùng"
Con bé đảo mắt, "Mặc kệ chị"
"Ồ chị quên không đưa em cái này"
Tôi thọc tay vào túi và lôi ra chiếc bánh hạnh nhân đã vỡ vụn. Con bé nhìn như thể tôi bị khùng còn tôi chỉ biết cố cười và đưa nó cho con bé, "Bất ngờ không~"
----
Trong suốt hai ngày qua, tôi đã phát ốm với việc nhà và cũng nghĩ về Onew rất nhiều. Ừ, tôi biết làm thế là không phải nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về anh. Tôi mong đợi được gặp anh vào thứ Bảy, tự hỏi không biết tối đó chúng tôi sẽ đi đâu?
Dòng suy nghĩ của tôi bị xen ngang khi Sohee hỏi xem tôi liên lạc với anh thế nào.
"Chị đoán chị phải lấy trộm một chiếc điện thoại thôi"
Sohee há hốc mồm và tôi nhìn con bé. "Sao thế?"
"Chị không thể cứ tiếp diễn hành động đó được, nhỡ chị bị bắt thì sao?"
Tôi nhún vai. "Chị đã làm cả năm rồi và nếu có bị bắt thật đi chăng nữa, ít nhất chị cũng sẽ được thoát khỏi đây"
Sohee im lặng hẳn đi và chúng tôi đều không nói gì. Con bé cũng hiểu nơi này tồi tệ thế nào mà. Không ngày nào trôi qua mà ý định bỏ trốn không nhen nhóm trong đầu, tôi muốn được sống một cuộc sống bình thường.
Tôi lăn quanh giường và chúc ngủ ngon Sohee. Tôi cần phải nghỉ ngơi tôi vì mai còn phải đi kiếm điện thoại và tôi biết nơi hoàn hảo nhất để tới là đâu rồi
----
Sáng nay cô Hanna đã đi đâu đó rồi, thật là nhẹ nhõm. Bình thường nếu cô ấy đi thì trước 12h cô ấy sẽ quay về. Tôi bảo Sohee hãy lại giấu cho tôi lần nữa trước khi tôi quay về. Dĩ nhiên con bé lại nổi cáu, nhưng tôi đành lớ lờ lơ đi.
Tôi đi đôi giày chơi tennis vào, ăn mặc đơn giản rồi lẻn vào bếp lấy ra một ít hoa quả.
Mặt trời đã lên và mọi người bắt đầu ra ngoài làm việc. Tôi bước ngang qua phố và tiếp tục đi cho tới khi ra đằng hậu của một tòa nhà đã cũ. Tôi gõ cửa ba lần rồi người mà tôi đang mong đợi mới chịu mở nó ra.
Tôi mỉm cười khi nhìn thấy Mitch và chú ấy chỉ nhìn tôi bất ngờ, "Yenny?"
"Là cháu đây," Tôi bật cười.
Mitch năm nay đã được hơn 30 tuổi rồi, lần đầu chúng tôi gặp nhau là vài năm trước. Chú ấy biết bố mẹ tôi trước khi họ mất và từ đó, chú luôn chăm sóc cho tôi, chiều tôi những thứ tôi cần. Nhưng trong ba tháng gần đây, vì vài lí do chúng tôi đã không gặp được nhau.
"Chú tưởng cháu đã chết ở đâu rồi chứ... Mấy tháng nay chẳng thấy mặt mũi đâu. Dạo này sao rồi?"
Chú ấy mở cửa cho tôi bước vào căn phòng bẩn nổi tiếng của chú. Tôi quyết định ngồi lên một chiếc chăn đã cũ vì đơn giản trong này chẳng còn chỗ nào ngồi được nữa.
Chú ấy ôm gáy và cười lo lắng, "Nếu biết cháu tới chú đã dọn dẹp một chút"
Tôi bảo chú rằng không sao và thực ra tôi cũng chẳng bận tâm lắm. Chú ấy đưa cho tôi một gói bim bim và tôi vui vẻ nhận lấy. Món này có vẻ hơi ỉu nhưng cũng chẳng sao, chúng tôi cùng ăn và trò chuyện.
"Sao lại đến đây hả?" Chú ấy tò mò hỏi.
"Cháu cần nhờ chú một việc?"
"Hmmm.. Việc gì?"
Tôi tránh ánh mắt của chú ấy, "Cháu cần một cái điện thoại. Cháu không cần loại đắt tiền đâu. Chỉ cần gọi với nhắn tin được thôi ạ"
Một lúc sau chú ấy vẫn chẳng đáp gì và điều đó khiến tôi nghĩ rằng chú sẽ từ chối.
"Tại sao?" Chú đơn giản hỏi.
Tôi nghịch với gói bim bim và nghĩ xem liệu có nên nói thật hay không, "Có một anh chàng..."
"Và?"
"Cháu cần liên lạc với anh ấy vì có chút thông tin quan trọng..."
Mitch biết rằng tôi đang nói dối, "Được rồi, không cần phải kể, chú sẽ cho cháu một cái điện thoại... Nhưng cháu phải hứa với chú một chuyện"
Tôi vội ngẩng lên nhìn chú, "Gì ạ?"
"Nhóc, cháu phải cẩn thận đó. Được chưa?"
Tôi gật đầu rồi chú ấy đi tới xoa đầu tôi. Tôi thở dài rồi cố sửa lại tóc còn chú ấy chỉ biết cười, "Cháu nhìn giống mẹ quá"
Đột nhiên không khí trở nên im lặng và tôi quay người đi. Mitch quen cha mẹ tôi và chú đã rất suy sụp khi họ mất. Tôi hỏi chú ấy vì sao chú không tự mình chăm sóc tôi thì chú lại nói rằng, tốt hơn là tôi nên sống tự lập.
Khi chú ấy nhận ra đột nhiên tôi chẳng nói gì thì chú đã cúi xuống và hôn trán tôi. "Đừng buồn thế chứ, hãy tin chú, chú hứa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ai biết đợi chờ thì mới được tận hưởng hạnh phúc"
Gì chứ?
Tôi chỉ gật đầu rồi chú ấy đưa tôi điện thoại và cục sạc. Cũng không phải thứ gì quá cao sang nhưng dùng được là được, "Đừng lo về chuyện hóa đơn nhé, chú lo ổn cả rồi"
Tôi ôm chú ấy thật chặt trước khi rời đi và cảm ơn chú.
"Nếu cần gì hãy nói cho chú biết!" Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 8-3-2013 08:28 PM
Chap 6
Cả ngày nay Yubin cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ. Tôi biết rằng chị ta luôn choành choẹ tôi nhưng dạo này có vẻ chị ta theo dõi tôi nhiều hơn. Tối nay lại đến ngày tôi và Onew hẹn hò. Tôi thực sự rất vui, tôi cố giấu đi nó nhưng thật là khó. Sohee chỉ đảo mắt còn tôi thì thở dài. Tôi biết con bé đang nghĩ gì nhưng thực sự nghĩ gì nhưng tôi thề, lần này sẽ là lần cuối mà.
Khi ngày dần trôi qua và đèn đã tắt, tôi trèo lên giường, nằm chờ tiếng rưỡi rồi mới rời đi. Tôi đã đảm bảo rằng tất cả đều đã ngủ để không gây ra nghi ngờ gì. Sohee vẫn còn tỉnh để còn cảnh giới cho tôi nếu có chuyện.
Lúc rời đi rồi, tôi thay sang quần áo bình thường nhưng riêng với tóc thì vẫn làm điệu một chút. Lúc đến công viên, tôi không thấy anh đâu nên quyết định ngồi chờ cho tới khi anh đi ra từ phía sau, định 'doạ' tôi.
"Boo!" Anh hù tôi.
"Ahhh!" Tôi há hốc miệng, giả vờ sợ. "Suýt là em đứng tim đấy"
Anh cười khúc khích, "Thôi đi, em chẳng sợ chết được còn gì"
"Hmmm... ai bảo anh thế, em không dễ bị doạ thế đâu"
"Anh đoán anh phải thay đổi bản tính đó thôi,"
Đêm nay sẽ vui lắm đây, tôi thầm nghĩ, và tôi thực sự thích vậy. Khi tiếp tục bước đi, chúng tôi đều biết được về nhau nhiều hơn một chút. Khi nghe anh nói tôi đã nhớ được vài điều về anh, rằng anh rất vụng về, thích ăn thịt gà và ngủ. Tôi cười phá lên khi anh kể. Anh là một người rất tuyệt, tôi thầm nghĩ.
"Còn một điều nữa," anh bảo khi chúng tôi dừng đi.
"Gì thế?" tôi hỏi.
Anh nhanh chóng bịt mắt tôi lại, khiến tôi hơi sững một chút.
"Chúng ta sắp sửa đến một nơi rất bất ngờ," anh thì thầm vào tai tôi.
Tôi muốn nói rằng tôi thích bất ngờ rất nhiều nhưng quyết định là kệ cho mọi chuyện muốn ra sao thì ra. Anh dẫn tôi tới một nơi ồn ã đầy tiếng cười. Và tôi cũng nghe thấy tiếng ... trò chơi điện tử? Giờ, tôi đang rất mơ hồ đây. Chúng tôi đang ở đâu?
Anh bỏ tay khỏi tay tôi và tôi chớp mắt một lúc.
"Anh biết chỗ này không hề cao sang gì---"
"... Thật là tuyệt vời," tôi vui sướng nói. "Trước giờ em chưa từng được đến một khu chơi điện tử... chưa từng..."
Trước khi anh có thể nói gì tôi đã chạy tới máy games đầu tiên, đó là trò đua xe. Tôi ngồi xuống và nhận ra rằng mình chẳng có xèng để khởi động máy. Tôi ấn mấy nút linh tinh hi vọng nó sẽ bắt đầu, và tôi cũng không muốn hỏi xin Onew tiền. Ngay khi tôi định đứng lên thì Onew đã nhét mấy đồng xèng vào cỗ máy.
Anh đứng lên và tôi nói lời cảm ơn, "Không có gì, tốt hơn hết là em nên thắng trò này để chúng ta còn kiếm ít phiếu"
Tôi mỉm cười rồi bắt đầu chơi. Lúc đang chơi tôi mới nhận ra rằng bản thân mình đâu có giỏi tới mức đó. Dĩ nhiên là Onew có cổ vũ nhưng cũng chẳng có ích lợi gì mấy. Cuối cùng tôi về bét và nhận được một phiếu. Thực ra tôi khá vui khi nhận được một phiếu, đây là thứ đầu tiên tôi tự kiếm được từ cách đây khá lâu rồi.
"Có lẽ em nên cạch trò chơi đua xe đi," Onew nói khi chúng tôi bước tới máy game tiếp theo.
Tôi gật đầu, "Ít ra em cũng được một phiếu. Anh muốn chơi trò nhảy này không?"
Anh nhìn tôi vẻ không chắc. Tôi cầu xin anh, bĩu môi. Anh thở dài rồi cũng đồng ý. Tôi cười toe rồi kéo anh ra chỗ chơi. Onew chọn một bài hát tôi không biết nhưng cũng chẳng hề gì. Khi trò chơi bắt đầu, tôi nhận ra rằng anh nhảy tệ tới mức nào. Lúc anh nhảy sai tôi cũng đã bật cười.
Chúng tôi kết thúc ba ván và tôi giành được 20 phiếu còn anh chỉ có 2.
"Nói cho em biết thế thôi chứ anh nhường em đó"
"Anh nói gì mà chẳng được Lee Jin Ki.... Kệ anh"
Tôi nhét phiếu vào túi rồi chầm chậm đi tới, nắm tay anh. Tôi nhìn đi chỗ khác cho đỡ ngượng nhưng có vẻ anh không hề bận tâm.
Tiếp sau, chúng tôi chơi trò bóng rổ. Chúng tôi cố gắng đưa được nhiều bóng vào rổ nhất. Cuối cùng Onew đã thắng và nhận được nhiều phiếu hơn tôi. Sau đó chúng tôi chơi một trò giết zombie và bất ngờ thay, tôi đã thắng. Khi nhìn thấy đống phiếu từ máy trôi ra, suýt chút nữa tôi đã nhảy lên vì sướng.
Onew quyết định đổi một con gấu Teddy còn tôi lấy hai cái nhẫn tâm trạng. Tôi đeo vào một cái rồi cái kia thì cất vào túi. Chắc Sohee sẽ thích lắm. Cuối cùng, chúng tôi đi gọi đồ ăn. Lúc Onew hỏi xem tôi muốn ăn gì, tôi đã rất cẩn trọng gọi những món không quá $3, đó là một chai soda. Thức ăn trên thực đơn rất đắt, mấy trò vừa nãy cũng không phải rẻ.
"Em có chắc là không muốn ăn gì không?" Anh hỏi khi chúng tôi ngồi xuống.
Tôi gật đầu và mỉm cười. Thực ra, bụng tôi đang réo sôi mà còn phải nhìn anh ăn cái bánh mì kẹp to đùng kia càng khiến mọi việc trở nên tệ hại. Tôi nuốt khan khi nhìn thấy chiếc bánh thơm ngon rơi vào miệng anh. Chẳng biết tôi cứ ngồi ngắm thế từ khi nào cho tới khi anh kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ.
"Em có chắc là không đói chứ? Em muốn ăn gì, để anh gọi cho"
"Umm... cho em bánh mì kẹp nhé? Với gấp đôi sốt cà và một lon Coke?" Tôi chậm chạp đáp.
Anh cười khẽ, "Không vấn đề"
Anh đứng lên và đi gọi món. Khi anh đi rồi, tôi ngồi đó và tự rủa bản thân. Đó chắc chắn là một trong những phút giây xấu hổ nhất đời tôi. Tôi nghĩ chắc cũng chẳng thể kể cho Sohee chuyện này được.
Anh quay lại và đẩy cái đĩa ra phía tôi. Tôi cảm ơn anh và chợt nhớ ra một chuyện. Tôi ngượng ngùng hỏi số anh và anh đã rất hào hứng khi chúng tôi đổi số. Sau đó thì tôi mới bắt đầu ăn.
"Cảm ơn anh vì tất cả," Tôi bảo với anh khi nhấp một chút nước. "Em mong mình không là một gánh nặng cho anh"
"Nếu em mà là một gánh nặng thì anh đã chẳng mời em đi chơi, anh rất cảm kích khi em đã đến. Có khi anh lại là gánh nặng cho em ấy chứ. Và anh mới được anh quản lí thanh toán mà"
Tôi tự hỏi anh được thanh toán kiểu gì? Làm gì có chuyện được thanh toán dễ dàng. "Làm thế nào vậy?"
Anh nhún vai, "Chẳng phải thần tượng luôn được trả lương sao?"
Khi anh nói hai chữ 'thần tượng', tôi ngừng ăn luôn. Anh vừa mới nói là thần tượng sao? Anh là thần tượng? Suốt từ đầu tới giờ tôi cứ ngỡ anh chỉ là một người bình thường trên phố mà thôi. Điều đó giải thích cho việc anh bị một đám người đuổi theo và các cô gái chụp hình với anh. Sao tôi lại không nhận ra chứ.
Onew có thể cảm nhận được sự lo lắng của tôi và hỏi xem liệu tôi có ổn. Tôi gật đầu và mỉm cười. Giờ fans của anh nghĩ rằng anh đang hẹn hò với Lee Ji Eun. Chuyện này không thể xảy ra được.
"Anh là .... thần tượng kiểu gì?"
"Anh là trưởng nhóm một nhóm nhạc gọi là SHINee. Em đã nghe nhạc của bọn anh bao giờ chưa?"
Tôi lắc đầu.
"Có lẽ một ngày em nên tới một chương trình ca nhạc"
Tôi nuốt khan và ăn nốt phần đồ. Oh chết thật, tôi đã tự gây rắc rối rồi đây. Giờ đây phải kết thúc việc này. Tôi đẩy đĩa ra, nuốt khan và cố chuẩn bị.
"Em biết nghe có vẻ kì cục..." Tôi mở lời. "Nhưng mà-"
"Nhìn kìa, đằng kia là Lee Ji Eun và Onew của SHINee!" Ai đó hét lên.
Rồi tất cả mọi người bắt đầu chạy tới bàn bọn tôi. Người ta chụp hình và tôi nhanh chóng giấu mặt đi.
"Hai người đang hẹn hò ư?" Có người nói. "Oh em phải kể cho bạn nghe ngay mới được"
Khi cô bé ấy nói vậy, tôi ngồi bật dậy khỏi bàn và bắt đầu chạy. Tôi chạy mãi, chạy mãi tới chỗ nhà mở. Tôi nhanh chóng thay đồ và leo lên giường, cố không để ai thức giấc. Chuyện này không thể nào... không thể xảy ra với tôi...
Rồi tôi thấy có gì đó rung rung, là điện thoại. Một tin nhắn từ Onew.
From: Onew
Anh xin lỗi vì tối nay, mong em đừng giận. Anh quản lí đã đứng ra lo liệu rồi, không có chuyện gì nữa đâu. CHú em ngủ ngon.
-Onew
Tôi chẳng nhắn gì lại, thay vào đó tôi tắt máy và lại nhét nó xuống gối. Tôi thật quá tệ hại.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 10-3-2013 10:33 PM
Chap 7
"Cô bị ngốc hả?" Cô Hanna hét lên với tôi
Tôi lùi lại một chút và bị đập vào kệ. Nhìn xuống sàn thì có mấy mảnh thủy tinh đã vỡ. Giá mà tôi không hậu đậu thì đã không làm vỡ đĩa. Tôi lắc đầu và nghĩ rằng cô ấy sẽ đánh tôi.
"Dọn cái đống này mau đi!"
Cô ấy lẩm bẩm chửi rủa gì đó trước khi bước đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cô ấy không bắt tôi phải làm gấp đôi việc hay gì đó. Tôi cúi xuống và nhặt mấy mảnh thủy tinh. Tôi muốn khóc nhưng phải cố ghìm lại. Tôi nghe thấy như tiếng ai bước vào bếp. Cứ ngỡ rằng đó là cô Hanna nhưng không phải... là Yubin.
"Chị muốn gì đây?" Tôi hỏi chị ta, chị ta đang đứng ở cửa.
Chị ta nhún vai, "Chỉ tận hưởng khoảnh khắc cô phải khổ sở thôi"
Nghe những lời này từ miệng chị ta khiến tôi rất cáu nhưng đó là Yubin mà. Tôi lờ chị ta đi rồi đứng dậy vứt mảnh thủy tinh đi. Tôi nghe chị ta phá lên cười lúc tôi tiếp tục nhặt, "Thảm hại quá"
Chị ta rời khỏi bếp và tôi thở dài chán chường. Tôi đã làm gì sai chứ? Sao tất cả những chuyện ở đẩu ở đâu cứ xảy ra với tôi? Có rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu và thành thực, tôi chẳng thể đáp nổi. Có lẽ là tôi có duyên với rắc rối quá. Tôi thở dài rồi lại tiếp tục cúi xuống sàn.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Onew. Ba ngày qua tôi vẫn chưa nói chuyện gì với anh. Từ lúc tôi biết anh là ca sĩ thần tượng... Chỉ là tôi không biết phải làm sao. Lúc đó tôi chỉ nghĩ anh là một người bình thường, ai ngờ được chứ. Nếu giới truyền thông phát hiện ra thì mọi chuyện với tôi sẽ đổ bể... tất cả mọi chuyện.
Tôi lấy điện thoại ra và kiểm tra tin nhắn duy nhất có trong máy. Chắc tôi đã đọc nó cả ngàn lần rồi. Có lẽ tôi đã sai khi cứ bơ anh như thế nhưng tôi không biết liệu mình có thể tiếp tục không. Tôi mở máy ra, soạn một tin nhắn mới.
To: Onew
From: Yenny
Này, tối mai chúng ta gặp nhau ở công viên được không?
Trái tim tôi đập loạn khi tôi nhấn gửi đi. Ngày mai, tôi sẽ kết thúc mọi chuyện với Onew và để anh tiếp tục sống cuộc sống của mình. Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ nhớ lại chuyện này và phá lên cười, sao một người như tôi lại từng hẹn hò với thần tượng chứ? Lúc đang định đứng dậy thì điện thoại tôi rung và đó là tin nhắn của Onew.
From: Onew
To: Yenny
Dĩ nhiên rồi
Không phải em nên ngủ sao? Giờ cũng khá muộn rồi?
Sau khi đọc tin nhắn, tôi nhìn lên đồng hồ và nó chỉ 10h21. Tôi cười thầm, anh nghĩ tôi già đến mức nào chứ. Oh chờ đã... Tôi khá trẻ mà.
Em nghĩ anh nói đúng. Em thực sự phải ngủ sớm cho đẹp da thôi. Chúc ngủ ngon ~
Tôi cố kết thúc cuộc trò chuyện càng nhanh càng tốt, tôi không thể cứ mãi thích anh được. Tôi nhét điện thoại vào túi rồi lên tầng, tôi phải nghỉ ngơi thôi, mai là một ngày dài đây.
----
Tôi không kể cho Sohee về cuộc hẹn với Onew, chỉ bảo con bé rằng tôi sẽ ra ngoài rồi về sau. Con bé chỉ nhún vai và lại ngủ tiếp. Khi đến công viên, Onew đã đứng đó đợi tôi trên chiếc xích đu. Tôi chầm chậm lại gần anh và nhìn nhìn tôi cười ngượng nghịu. Mày làm đuợc mà Yenny, tôi tự nhủ.
"Xem nà--"
"Anh xin lỗi về đêm trước nếu anh biết có nhiều fans ở đó anh đã không mời em đến đó," anh xen vào
"Em biết nhưng mà..."
Tôi ngừng nói khi anh đặt một ngón tay lên môi tôi và đột nhiên cả công viên sáng bừng. Cái quái....
Sau đó, ai người đàn ông mặc vest kéo ra một chiếc bàn ăn trông có vẻ đắt tiền với đồ ăn và thức uống trên đó. Rồi họ lấy ra hai chiếc ghế nhìn giống kiểu với cái bàn. Tôi nhìn quanh và chẳng thấy ai cả, rồi hai người đàn ông mặc vest cũng biến mất, "C-chuyện gì thế này?"
"À thì, cứ cho là anh đã thuê công viên này trong vài giờ... không có gì nhiều nhặn cả"
Tay tôi vội đưa lên miệng, cố kìm tiếng hét. Không thể tin là anh lại làm một chuyện như thế. Ý tôi là trước giờ chưa có ai làm chuyện tốt như vậy cho tôi. Chẳng lâu sau tôi cũng quên sạch đi mục đích khi đến đây. Anh nắm tay tôi và đưa tôi đến bàn. Tôi ngồi xuống và nhận ra trên bàn có rất nhiều món ăn khác nhau... thật là sang trọng.
Tôi quay đi không dám nhìn anh, tôi đang đỏ mặt. Cứ bình tĩnh Yenny, tôi tự nhắc đi nhắc lại trong đầu. Cứ bình tĩnh.
"Anh nhận ra em thích đồ ăn tới mức nào nên anh quyết định gọi nhiều món," anh bảo tôi rồi gắp đồ ăn cho vào đĩa. Rồi anh rót một chút rượu, "Em có uống rượu không?"
Tôi nhanh chóng lắc đầu, "Em không cần đâu"
Trước giờ tôi chẳng biết rượu là gì nhưng từ những gì tôi chứng kiến và nghe được thì nó không tốt. Sau khi anh kể rằng người quản lí đã lo liệu tất cả thì tôi mới cảm thấy dễ thở hơn một chút. Tôi vui vẻ vùi mặt vào đủ đống hải sản trên bàn mà trước đây tôi chưa từng nếm qua. Onew nghĩ rằng lúc tôi bảo tôi chưa từng ăn hải sản bao giờ là khá hài hước. Sau khi trò chuyện qua lại, tôi biết thêm nhiều điều về anh như anh có những ngón tay rất khỏe. Tôi suýt chết khi anh thể hiện khả năng phá đồ chỉ bằng ngón tay.
"Anh giỏi thế!" Tôi kêu lên, "Anh làm lại đi!"
Anh một lần nữa lại trình diễn mái dùng tay đập vỡ quả óc chó. Tôi suýt ngất vì bất ngờ khi anh nói anh còn có thể làm một điều khác nữa. Rồi sau đó tôi lại thấy mơ hồ khi anh búng tay rồi hai người đàn ông lúc nãy từ đâu xuất hiện lăn ra một chiếc đàn piano. Anh đứng lên khỏi bàn và đứng vào chỗ chiếc đàn. Anh đập vào chỗ bên cạnh tôi và tôi ngồi xuống.
Bàn tay anh dịu dàng lướt trên những phím đàn và anh bắt đầu hát. Tôi đã bị shock chỉ vì không ngờ rằng anh lại có giọng hát hay tới vậy. Tôi không biết anh đang hát bài gì nhưng thật sự rất tuyệt, giọng hát anh thật nhẹ nhàng. Nó cũng khiến tôi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra và tôi đã bắt đầu thích anh thế nào. Tôi tựa đầu lên vai anh và chỉ ngồi đó, lắng nghe anh hát.
T/N: Mình ta cô đơn... Mình ta với lồng bànnnnnTác giả: chibi_hihi Thời gian: 11-3-2013 08:08 PM
Chap 8
Lúc nằm trên giường tôi tự cười một mình. Đèn đều đã tắt và mọi người đang chìm trong giấc ngủ. Tôi thấy dưới gối rung rung và biết đó là tin nhắn từ Onew. Từ cuộc hẹn 3 ngày trước bất cứ khi nào anh có thời gian thì chúng tôi cũng nhắn tin. Hiện tại anh nói rằng lịch làm việc của anh cùng nhóm đang rất bận vì họ sắp phải comeback. Tuần tới anh muốn tôi tới xem anh trình diễn.
From: Onew
To: Yenny
Em đang ngủ à?
To: Onew
From: Yenny
Không, em chỉ đang nằm trên giường nghĩ ngợi thôi
From:Onew
To:Yenny
Nghĩ về anh à? ^^
Tôi cố ghìm tiếng cười khi đọc tin nhắn.
To: Onew
From: Yenny
Có thể có mà cũng có thể không
Tôi cảm thấy lo lắng khi tin nhắn được gửi đi. Tôi tự hỏi xem anh sẽ đáp lại thế nào. Tay tôi cứ lo lắng vân vê chiếc áo cho tới khi điện thoại rung lên.
From: Onew
To: Yenny
Anh sẽ coi đó là có. Thôi anh đi ngủ đây. Chúc em ngủ ngon nhé.
Tôi nhìn tin nhắn ấy một lúc rồi mới nhét điện thoại xuống dưới gối. Tôi lại nằm đó và nhìn trần nhà đen kịt. Tôi thực sự cần phải đi ngủ nhưng lại đang quá phấn khích vì Onew. Cũng chẳng biết phải giải thích ra sao nhưng đây là một thứ cảm xúc thú vị.
Tôi nhắm mắt lại, hi vọng sẽ mơ về Onew.
----
"Cô có gì muốn nói không?" Onew nổi xung.
Tôi bị chợn khi nghe những lời anh nói. Tôi biết sớm hay muộn nước mắt cũng sẽ rơi thôi. Tôi lau chúng đi còn anh thì tiếp tục la lên.
"Tôi đã tin cô mà Yenny... Tôi - Sao cô có thể làm thế chứ?"
Trước khi tôi có thể biện hộ cho bản thân thì anh đã đột nhiên biến mất. "Onew!?"
Tôi điên cuồng đi tìm anh trong bóng tối, anh ở đây? Xung quanh tôi chẳng có gì ngoài một màu đen kịt. Tôi thấy ngực tôi đang phập phồng, thở hổn hển, trong đầu tôi văng vẳng tiếng nói, "Em xin lỗi"
Tiếp đó tôi nghe thấy tiếng Yubin cười sảng khoái. Tôi nhìn quanh để xem tiếng cười từ đâu phát ra nhưng chẳng thể phát hiện. Tiếng cười lặng dần rồi tôi nghe thấy tiếng Sohee nói.
"Yenny!?" Con bé hét lên, "Sao chị lại bỏ em!?"
Sohee? Tôi tìm con bé nhưng cũng không thấy nó đâu. "Sohee!"
Tôi lại gọi tên con bé nhưng chẳng có lời đáp. Tôi lại bắt đầu khóc, tôi đã phạm tội gì để phải nhận những điều này?
"Yenny," tôi nghe thấy tiếng ai đó nhỏ nhẹ nói.
Tôi nhanh chóng tỉnh ngủ và nhận ra Sohee đang ở bên giường. Ngực tôi phập phồng còn cả người thì bị đổ mồ hôi.
"Chị không sao chứ?"
Tôi lắc đầu và ôm con bé. "Đừng rời xa chị nhé?"
Con bé cũng ôm lại tôi cho tới khi nó bảo tôi rằng chỉ còn hai phút nữa để xuống tầng và ăn sáng. Trong suốt bữa sáng, tôi chỉ ăn một ít cháo lõng bõng thôi. Tâm trí tôi cứ quay cuồng quanh giấc mơ. Onew rời bỏ tôi, Yubin thì cười đắc thắng còn Sohee bảo tôi đừng rời xa con bé. Tôi không hiểu nổi, giấc mơ đó có ý nghĩa gì?
Sau khi không thể đoán ra được, tôi quyết định mặc kệ nó.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 17-3-2013 08:45 PM
Chap 9
Hôm nay là ngày SHINee comeback và tôi thực sự muốn xem Onew biểu diễn nhưng nếu muốn thì chỉ có một cách duy nhất... dĩ nhiên là nói dối rồi. Trong suốt ba ngày qua tôi cứ giả ốm, như là giả nôn hay là bị đau đầu. Hi vọng kế hoạch của tôi hiệu quả...
Tôi lo lắng gõ cửa phòng cô Hanna rồi tự chuẩn bị. Xin hãy được đi mà, xin đấy, tôi tự cổ vũ mình. Một lúc sau cô Hanna đi ra cửa và tôi có thể biết rằng cô ấy chẳng vui vẻ gì. Như mọi khi, cô đang mặc quần áo rất chỉnh tề và tóc thì búi gọn đằng sau.
"Cô muốn gì?"
Tôi sụt sịt trước khi trả lời và giả làm giọng thật mệt mỏi, "Mấy ngày qua em thấy yếu quá. Cô có thể đưa em tới bệnh viện không ạ?"
Cô ấy nhìn mặt tôi rất kĩ rồi sờ trán. Thật may là tôi đã chườm túi nóng lên trán trước khi đến đây. Cô ấy lẩm bẩm điều gì đó về việc trán tôi nóng quá. Tôi lại sụt sịt và gật đầu. "Chuẩn bị đi, 30 phút nữa"
Sau đó cô đóng cửa lại và suýt chút nữa tôi la lên vì sướng. OMG sắp được đi xem Onew rồi!!! Tôi quay trở lại để hoàn thành nốt công việc, lúc nhìn thấy Yubin tôi lại vội giả ốm. Lúc bước qua tôi, chị ta đảo mắt còn tôi thì giả ho.
----
Cô Hanna thả tôi xuống bệnh viện và đưa tên của bác sĩ sẽ chữa bệnh sẽ chữa bệnh cho tôi. Trong lúc còn ở trên xe, tôi đã giả ốm quá giỏi để khiến cô ấy muốn đi cùng tôi nhưng tôi vội gạt đi ngay, nói rằng tôi vẫn ổn. Tôi lại cảm ơn lần nữa và cô bảo 2 tiếng nữa cô sẽ quay lại. Tôi gật đầu và cô lái xe đi, tôi bước vào trong bệnh viện nhưng lại đi ra khi biết rằng cô đã đi khuất.
Tôi chải tóc lại và chỉnh trang quần áo. Tôi cũng thoa lên một ít son cho nổi bật chút. Rồi tôi lấy ra tờ địa chỉ nơi Onew muốn tôi tới. Chỗ đó cũng không xa lắm, tất cả những gì tôi cần làm là nói tên tôi ra và chú bảo vệ cho tôi vào rất đơn giản.
Quai hàm tôi suýt rơi ra vì ngạc nhiên khi nhìn thấy sân khấu lớn và những thứ trang bị khác. Ở đó còn có cả fans với bảng ghi tên thần tượng nữa. Ai ai cũng vui vẻ và phấn khích. Lúc cố tìm một chỗ ngồi thì tôi đã đâm nhầm vào một người nào đó.
"Tôi rất xin lỗi," Tôi thì thào.
"Không sao đâu," cô ấy mỉm cười. Rồi tới khi cô ấy nhìn tôi rõ hơn, tôi cảm tưởng như hai tròng mắt cô ấy sắp bắn ra vậy. "chị Lee Ji Eun đấy à?"
Tôi vội lắc đầu, "Không, tên tớ là..."
Tôi nhanh chóng lục tìm trong đầu ra một cái tên giả nào đó. "Tên tớ là... Krystal!"
"Tớ cứ tưởng cậu lại là chị Lee Ji Eun cơ đấy. Dù sao cũng xin lỗi nhé. Tớ là Sunye"
Sunye có mái tóc dài ngang tôi nhưng nó được nhuộm đỏ. Trước khi chương trình bắt đầu chúng tôi đã tìm được chỗ ngồi bên cạnh nhau. Trong suốt cuộc trò chuyện, cô ấy lại tiếp tục hỏi tôi có khi nào là Lee Ji Eun không.
"Cậu muốn xem nhóm nào thế?" cô ấy hỏi.
Tên nhóm đó là gì nhỉ. Shine à? À không. "Oh phải rồi... SHINee. Còn cậu?"
Mặt cô ấy đỏ tưng bừng lên khi cô ấy trả lời cũng là SHINee rồi cô ấy kể về anh chàng tên Taemin mà cô ấy cực kết. Sau đó tôi bắt đầu lơ mơ, không để ý đến những điều cô ấy nói nữa. Nên tôi chỉ gật đầu và cười.
Một lúc sau, cả khán đài đã kín chỗ, đèn cũng tắt và chiếc lightsticks của họ được bật sáng lên. Khi Sunye nhận ra tôi không có cái light nào, cô ấy đã cho tôi một cái. Tôi cảm ơn và chương trình bắt đầu.
Sau rất nhiều nhóm đã biểu diễn, tôi càng lúc càng thấy hồi hộp. Tôi đã rất sửng sốt khi thấy họ trình diễn tài năng của mình, tôi thực sự cảm thấy rất vui. Khi SHINee lên sân khấu, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh và đèn vụt tắt.
Và đột nhiên nhạc vang lên, đám đông bắt đầu hô "SHINee's back!"
Tôi cười toe toét khi nhìn thấy Onew. Anh ấy vẫn giống chàng Onew đó nhưng trên sân khấu, anh hấp dẫn hơn cả ngàn lần.
Sunye thúc tay tôi và chỉ vào anh chàng Taemin cô ấy thích. Người đó có mái tóc nâu dài và nhảy rất đẹp. Tôi theo dõi rất chăm chú khi họ cùng đồng thanh hát và nhảy. Tôi thực sự không biết là họ lại có thể nhảy... đỉnh đến như thế.
Dĩ nhiên trong suốt màn trình diễn, mắt tôi chỉ dán lên nhìn anh thôi. Có những lúc tôi thề rằng ánh mắt chúng tôi đã gặp nhau bởi vì anh ấy cười như đồ ngốc.
Sunye lại thúc vai tôi lần nữa và cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò nhưng tôi chỉ mặc kệ. Sau khi SHINee trình diễn xong, tôi cảm thấy rất vui và hào hứng, cũng chẳng hiểu sao nữa. Tôi kiểm tra giờ và chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa thôi. Ước giờ tôi có thể ở lại đây lâu hơn. Tôi nhìn lên sân khấu rồi quyết định có lẽ tôi nên thăm Onew một chút.
Tôi bước đi cho tới khi tìm thấy đường vào hậu trường và vì ở đó có vài người nghĩ rằng tôi là Lee Ji Eun nên cũng chẳng có khó khăn gì mấy. Có rất nhiều đi qua đi lại ở đó, tôi sợ rằng sẽ không tìm thấy anh. Lúc tìm anh, tôi đã vô tình đâm vào mấy bạn idols khác nhưng đã nhanh chóng tìm cách trốn họ. Tôi đoán rằng đây coi như là cách để bảo vệ danh dự của Lee Ji Eun thực sự.
Tôi nhận ra Onew đang đứng cạnh 4 anh chàng khác. Tôi đoán đó là bạn cùng nhóm của anh, họ đang nói chuyện với một người trông có vẻ như là anh quản lí của họ và người đó có vẻ hơi dữ dằn. Sau khi nói xong họ đều tách nhau ra và tôi chầm chậm đi theo sau Onew.
Trước khi có thể lên tiếng thì một cô gái khác đến gần anh. Cô ấy có mái tóc dài màu vàng hoe và tôi đoán người đó cũng là idol qua trang phục của cô ấy. Tôi cố đứng đủ gần để nghe xem cô ta đang nói gì nhưng chẳng được. Tôi có thể cảm nhận được rằng cô ta đang tán tỉnh anh vì cô ta cứ hất tóc và làm vẻ mặt nũng nịu quá nhiều.
Tôi không thể đọc được tâm trạng của Onew, dĩ nhiên là anh đang tỏ ra thân thiện. Nhưng tôi không thể ghen được, tôi cũng chẳng phải là bạn gái hay gì đó mà... phải không? Có lẽ là tôi đang quá ích kỉ. Tôi quay đầu định bước đi thì bị đâm sầm vào một người và khiến thứ gì đó trên tay anh ta rơi xuống sàn. Tôi chậm chạp nhìn xuống thì đó là một chiếc bánh.
"T-tôi r-rrất xin lỗi..." Tôi lắp bắp rồi nhận ra anh chàng vừa nãy, quản lí của Onew.
Tôi có thể cảm nhận được sự tức giận của anh ta. Đột nhiên, tất cả ánh mắt đổ dồn về phiá này, khiến tôi sợ chết khiếp.
"Cô đi thì phải nhìn đường chứ! Chết tiệt, tôi phải bắt cô liếm hết chỗ này thôi!" Anh ta hét lên.
Tôi nuốt khan và thấy như anh ta mới phun mưa xuân vào mặt mình. Eww.
"Tôi thực sự xi-"
"Cô làm việc ở đây hay gì!?"
Tôi gật đầu. "Tôi sẽ cho cô bị sa thải. Không thể tin nổi ở chỗ này lại thuê một đứa đầu đất như vậy. Dọn đống này ngay đi"
Thay vì di chuyển, tôi cúi đầu xuống sàn. Anh ta lại hét lên bắt tôi dọn. Tôi vội cúi xuống và nhặt chiếc bánh lên thì nhận ra trên mặt bánh có in dòng chữ 'SHINee', có cả hình mặt họ nhưng nay đã nát bét hết cả.
"Hyung," một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên. "Xin anh hãy thôi đi"
Rồi Onew lại nói tiếp, "Hyung, cần gì phải hung dữ vậy. Chúng em sẽ dọn chỗ này, giờ anh đi được rồi, em sẽ lo chuyện với cô gái này"
Tôi đứng đơ tại chỗ khi nghe thấy tiếng anh. Anh thực sự đã đứng lên để bảo vệ tôi. Người quản lí của anh nói gì đó trước khi rời đi và cho dù là gì đi nữa tôi biết nó cũng không tốt đẹp mấy. Rồi một người nào đó cúi xuống, tôi nhớ ra anh ấy vừa xuất hiện trong chương trình ca nhạc, người mà Sunye cứ chỉ tay suốt, chắc đây là Taemin.
"Hey," anh thì thào, "Anh xin lỗi, anh quản lí của bọn anh hơi... xấu tính một chút. Hi vọng em bỏ quá cho tính thô lỗ của ảnh"
Taemin mỉm cười nhìn tôi và tôi gật đầu, "Em xin lỗi về chiếc bánh, em đã không chú ý"
"Đừng lo, bọn anh sẽ nhờ người dọn dùm cho"
Sau đó anh đứng lên và rời đi, tôi nhận ra tất cả mọi người ở hậu trường đang bận rộn trò chuyện. Có vẻ như chẳng ai biết có chuyện gì mới xảy ra. Rồi Onew bước tới từ phía sau và giúp tôi. Mặt tôi đỏ tía tai và khi nắm tay anh, tôi như hoàn toàn quên hết tất cả những gì mới xảy ra cho tới khi anh nhắc lại.
"Anh xin lỗi vì anh ấy thô lỗ quá," anh bảo tôi.
Tôi thở dài, "Anh kể cho em nghe đi. Em cứ tưởng anh ấy sẽ xé đầu em ra chứ. Em đã rất sợ"
Anh xoa xoa gáy, ngượng ngùng, "Nhưng anh đã không để anh ấy tiến xa hơn, em biết mà?"
"Được, em biết rồi..."
Chúng tôi sau đó cùng bật cười thì Taemin bước tới với hai cái chổi, một cái chổi lau nhà, một cái ki hốt rác. Anh đưa cho Onew một cái rồi họ cúi xuống dọn đống mà tôi vừa gây ra.
"Em không thể để hai người dọn thứ mà em gây rối được"
Tôi cúi xuống và cầm cây chổi của Onew và bảo Taemin bỏ chổi của anh ra. Ban đầu họ phản đối nhưng tôi đã trao họ ánh mắt khiến họ phải từ bỏ. Khi dọn dẹp, tôi tiếp tục tính xem mình còn bao nhiều thời gian để quay trở lại bệnh viện. Nhỡ cô ấy đến sớm thì sao? Tôi nhanh chóng dọn thật nhanh rồi kiểm tra điện thoại. Còn 30 phút nữa, tôi nghĩ.
Sau đó tôi và Onew đi ra chỗ khác không có người để trò chuyện một chút.
"Hãy hứa với nhau rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ giành thời gian đi chơi, được không?"
Chúng tôi ngoắc tay và gật đầu, "Nghe ý này hay đó"
Rồi anh khiến tôi bất ngờ khi hôn chụt vào má tôi. Chúng tôi ngay lập tức im lặng một cách bất thường, nhìn quanh để tránh ánh mắt nhau.
"Em.... hôn má anh được không?" Tôi chậm chạp hỏi.
Ai lại hỏi xem có được hôn má người ta không chứ. Tôi đúng là đồ ngốc!
Thay vì cảm thấy kinh tởm, anh cười và cho tôi hôn má anh. Tôi vừa lo lắng, vừa phấn khích cùng một lúc. Nụ hôn đầu tiên của tôi là với Lee Jin Ki, là tôi may mắn hay là gì?
----
Tôi quay trở lại bệnh viện đúng giờ và suýt thì quên phải giả ốm. Cô Hanna tra hỏi và tôi đưa ra những câu trả lời chung chung. Tôi chỉ bảo rằng tôi bị cảm lạnh và sau khi nghỉ vài ngày sẽ không sao. Và cô ấy tin tôi. Trong suốt chuyến đi, tôi cứ cười thầm mãi, tôi rất vui, vui đến mức mong muốn về nhà lắm luôn để nằm trên giường, nghĩ về Onew. Hi vọng tôi sẽ không gặp lại ác mộng nữa.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 21-3-2013 07:32 PM
Tôi biết rằng YooBin không thích tôi nhưng chị ta đang cư xử rất kì cục. Ai mà tự nhiên nửa đêm tỉnh dậy rồi ngắm mưa chứ. Lẽ ra chúng tôi nên nghỉ ngơi thật kĩ mới phải; cô Hanna lúc nào cũng đánh thức chúng tôi rõ sớm.
Sau đó tôi nhận ra rằng Yoobin không định nói gì. Tôi lại nằm xuống và thoải mái trên giường cố tận hưởng vài giờ đồng hồ nghỉ ngơi còn lại. Mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ và thấy rằng Yoobin vẫn đang nhìn ra ngoài. "Chị... ổn chứ?"
Lần này chị ta nhún vai, khiến tôi khá bất ngờ. Chị ta thực sự phản ứng lại.
Trước khi tôi nằm lại xuống thì cuối cùng chị ta cũng lên tiếng, "Tôi đã coi nhẹ cô rồi"
"Cái gì?" Tôi lại ngáp, nghĩ về những điều chị ta mới nói. Coi nhẹ tôi? Là sao? Tôi cau mày và chị ta quay lưng lại, cười cợt.
"Trốn ra ngoài, ăn trộm, có bạn trai. Cô biết mà... tất cả những gì cô đã làm, tôi đã quá xem thường cô. Cô thực sự khủng đấy, Yenny, hay tôi phải gọi là Lee Ji Eun?"
Tôi ngồi lên giường, cố đọc những biểu cảm của chị ta nhưng trời tối quá. Tôi nhận thấy Yubin đang khoanh tay và tôi cũng cố đoán hành động đó có nghĩa gì. Sao chị ta biết hết được. "Chị đang nói gì thế Yubin... nghe thật điên lắm" Tôi cố phá lên cười gạt đi.
"Không" chị ta bắt đầu. "Cô mới là người điên ở đây! Sao cô lại có thể hành động như thế?! và làm thế nào mà không ai nghi ngờ cô? Nhưng tôi đã biết sự thật rồi"
Tôi đột nhiên vì vài lí do nào đó, cảm thấy lo sợ. Yubin ghét tôi và giờ chị ta đã biết vào chuyện có thể chống lại tôi... chết rồi, chị ta còn có thể mách cô Hanna. Có quá nhiều điều diễn ra trong đầu nhưng phần lớn tôi vẫn nghĩ về Onew.
Dòng suy nghĩ của tôi bị xen ngang khi Yubin ném thứ gì đó lên giường. Tôi nhìn quanh nó và nhặt nó lên, đó là điện thoại của tôi. "Có lẽ cô nên khóa hộp thư lại hoặc giấu ở chỗ nào kín hơn"
Tôi đưa tay lên che miệng, cố kìm tiếng hét. Lúc này Yubin cứ nhìn tôi chằm chằm, chị ta biết chuyện gì đang xảy ra, biết tất cả rồi. Tại sao chị ta lấy được điện thoại mà tôi không hề hay biết chứ. Thế quái nào mà chị ta đoán ra hết mọi chuyện được?
Tôi thở dài và nhắm chặt mắt một lúc. Yenny, mày ngốc quá. "Vậy chị muốn gì? Chị muốn làm việc giúp chị hay nghe chị sai bảo-"
"Thực ra tôi muốn cô tìm cha mẹ hộ tôi... tôi nghĩ rằng nếu ai có khả năng thì đó là cô."
Chị ta muốn tôi tìm cha mẹ cho sao? Sao tôi phải làm thế chứ? Chắc chị ta mất trí rồi... Tôi giỏi ăn trộm, giỏi nói dối chứ không giỏi tìm bố mẹ người khác nhé. Nhưng tôi cũng khá vinh dự khi chị ta nghĩ tôi có thể tìm thấy cha mẹ của chị ta.
"Cô có giúp tôi không?"
Tôi nằm xuống, chui vào trong chăn, quay mặt đi hướng khác. "Dĩ nhiên rồi"
Tôi nghe thấy tiếng chị ta trò lên giường và lẩm bẩm 'cảm ơn'. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Yubin nói gì đó dễ nghe... thật đấy. Nên tôi đoán rằng chị ta rất nghiêm túc về vụ tìm cha mẹ này và sẽ mách cô Hanna về bí mật của tôi nếu tôi phản kháng.
Tôi đoán từ giờ tôi và Yubin sẽ thân hơnTác giả: chibi_hihi Thời gian: 24-3-2013 08:10 PM
Chap 11
Tôi cảm thấy trái tim mình như tan chảy khi nhìn anh biểu diễn trên sân khấu. Mọi thứ đều thật hoàn hảo. Sau khi cất lên được nốt cao anh nhìn tôi và mỉm cười. Rồi anh bước ra gần rìa sân khấu và tôi cũng dịch lên trước. Không lâu sau, có vẻ như tất cả mọi người đã biến mất, chỉ còn tôi và anh. Anh cúi xuống và hôn tôi, tôi cũng nhón chân lên hôn lại anh. Gần với tới rồi Yenny! Tôi hét lên trong đầu-
Tôi bất ngờ tỉnh giấc hi vọng được gặp Onew nhưng đó chỉ là một cơn mơ. Tôi bó tay luôn với bản thân rồi, thở dài và thở một tẹo. Giá mà giấc mơ đó là thật!
"Mơ về Onew à?"
Tôi biết ngay giọng nói này là của ai, Yubin. "Chị muốn gì nữa đây?" Tôi than thở. Liếc nhìn đồng hồ, giờ là 2h09 sáng. Cái quỉ gì thế?
"Suốt từ năm phút trước tôi đã cố gọi cô dậy" chị ta thì thào.
"Sao phải dậy lúc sớm thế này. Chị điên à?" Tôi cáu tiết. "Chờ đã.... Chính chị đã phá hỏng giấc mơ của tôi"
Chị ta cười khúc khích một chút và tôi lườm. Hi vọng chị ta có thể nhìn thấy ánh mắt nảy lửa của tôi trong trời tối thui này.
"Tôi phải cho cô xem cái này"
Tôi ngáp dài, "Để sau đi... tôi đang mệt lắm"
"Không, ngay bây giờ" chị ta kéo chăn ra khỏi người tôi và hơi lạnh ngay lập tức tràn vào. Nếu biết Yubin đáng phiền thế này thì ban đầu tôi đã chẳng đồng ý.
Cuối cùng tôi cũng đầu hàng sau khi chị ta dọa kéo tôi ra khỏi giường. Tôi xỏ chân vào dép và khoác tạm cái áo. Chúng tôi nhanh chóng lẻn ra ngoài phòng, tôi đi sát theo Yubin bởi vì thành thực mà nói, chỗ này khá lớn và vào đêm cũng rất đáng sợ. Yubin đột nhiên dừng lại khiến tôi đâm vào chị ta "Không thể tin được là cô lại sợ bóng tối đấy," chị ta thì thào.
Tôi muốn phản kháng nhưng quyết định im lặng bởi vì bất cứ lúc nào chị ta cũng có thể quyết định đi mất.
Khi bước vào phòng khách, tôi nhận ra đó là một chỗ mà vài lẫn trước cô Hanna cấm không được bước vào, chúng tôi mà liều thử xem thì cô ấy sẽ nổi khùng lên đấy. Nhìn nó còn đáng sợ hơn rõ ràng bởi vì trời đang tối và có cả tá búp bê ở xung quanh. Tôi đi theo Yubin đi tới kệ sách, "Sao chúng ta lại ở đây?" tôi thì thào.
"Im lặng mà xem đi," chị ta đáp lại bằng giọng bực bội.
Tôi khoanh tay lại và đảo mắt. Không thể tin nổi là chị ta bắt tôi tỉnh ngủ chỉ để đi lang thang như vầy. Tôi đang định lên tiếng thì chị ta khẽ di cái kệ sách một chút, mở ra một không gian khác ở bên trong.
"Y-Yubin" tôi thì thào
"Yubinn"
"OMG, im đi và vào trong nào"
Tôi chầm chậm chui vào trong cái phòng tối đó rồi Yubin bật đèn, tôi đã phải há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh trước mắt mình. Mọi thứ đều bám đầy bụi nhưng sự chú ý của tôi nhanh chóng chuyển sang đống sách.
Tôi thực sự thích thú với nơi nào. Ở đây cũng được vài năm rồi mà tôi chưa từng biết đến sự hiện diện của nó.
"Sao chị biết chỗ này?" tôi hỏi
Chị ta ngồi xuống sàn và giải thích về chuyện một ngày nào đó chị ta đang rình mò ở phòng khách thì nhận ra có gì đó là lạ ở kệ sách. Tôi đã hoàn toàn chú tâm vào câu chuyện vì tôi thực sự có hứng thú. Rồi chị ta cũng kể rằng lần nào có cơ hội, chị ta cũng tới đây hết.
Câu chuyện kết thúc, đột nhiên tôi nghĩ ra một điều, "Sao chị lại cho tôi xem chỗ này?"
"Vì tôi muốn cô giúp tìm bố mẹ, bố mẹ tôi từng làm chủ chỗ này. Có lẽ ở đây sẽ có vài thứ quan trọng có thể giúp được"
Wow, thật là quá lắm rồi, vậy cha mẹ chị ta từng sở hữu cái tòa nhà này? Vậy thế nào nào mà cuối cùng chị ta phải chui rúc ở đây? Sao chỗ này lại biến thành nhà mở? Có quá nhiều câu hỏi diễn ra trong đầu nhưng tôi quyết định không hỏi.
Yubin bảo tôi rằng lúc 8 tuổi chị ta có ở đây cùng bố mẹ. Chị ta nhớ rằng hai người đó đã cai quản nơi này và tất cả lũ nhóc đều đến đây. Rồi lúc lên mười, ông bà có một trận cãi cọ nảy lửa và hôm sau chị ta tỉnh dậy, họ đã biến mất. Cứ đột nhiên biến mất vậy. Rồi cũng trong ngày hôm đó, cô Hanna xuất hiện và tiếp quản nhà mở. Chị ta luôn hỏi cô Hanna xem đã có chuyện gì xảy ra nhưng cô ấy chỉ đáp gọn lỏn một câu mơ hồ.
Sau khi nghe xong câu chuyện, tôi hiểu được những tình cảm chị dành cho cha mẹ, chắc hẳn lâu nay chị đã rất vất vả.
"Tôi nhớ họ từng làm việc ở đây chăm chỉ tới mức nào," chị thầm thì, "Hi vọng chúng ta có thể tìm được vài manh mối có ích"
Tôi gật đầu và mỉm cười. Tôi thực sự hi vọng có tể giúp được Yubin. Dù rằng chúng tôi chẳng phải thân thiết gì nhưng tôi nghĩ giờ chúng tôi có thể làm bạn, chắc sẽ mất một thời gian đấy... vài năm chưa biết chừng.
Trước khi đứng lên tìm mọi thứ, tôi còn một điều tò mò, "Cô Hanna có biết đến chỗ này không?"
Chị lắc đầu và nhếch môi, "Đây là bí mật của chúng ta, được chứ?"
Chúng tôi cùng ngoắc tay và gật đầu.
----
Đêm nay Yubin đã hứa rằng sẽ che giấu cho tôi nếu có chuyện gì xảy ra. Bình thường tôi sẽ nhờ Sohee nhưng dạo này tôi không nói chuyện nhiều với con bé lắm. Giờ tôi toàn nói chuyện với Yubin. Cũng cảm thấy có lỗi chứ nhưng chuyện đã vậy mà...
Đêm nay Onew nói rằng anh có một bất ngờ nhưng phải nói thật, hiện tại tôi chẳng có hứng thú lắm với bất ngờ gì đó. Như mọi khi, mỗi lúc Onew xuất hiện, tôi lại cười như kẻ ngốc. Bất cứ khi nào ở bên anh, suy nghĩ về nhà mở và tất cả những thứ khốn kiếp khác lại không ngừng làm phiền lòng tôi. Tôi bước đến bên anh và hôn lên môi anh. Có vẻ anh hơi giật mình một chút nhưng tôi chẳng quan tâm. Hôm nay tôi sẽ không bận lòng điều gì cả.
"Đêm nay, anh có một bất ngờ" anh bảo tôi.
Tôi gật đầu, cảm thấy hơi do dự một chút.
Anh lấy điện thoại ra và tôi thực sự nghĩ rằng anh sẽ lại làm thứ gì đó hoành tráng như lần trước. Anh cảm thấy được sự lo lắng của tôi và bảo tôi hãy bình tĩnh, "Anh chỉ gọi xe taxi thôi mà". Anh cười và tôi giả vờ lau mồ hôi trán.
Vài phút sau thì taxi tới, chúng tôi ra ghế sau ngồi. Vì vài lí do, tôi cảm thấy rất phấn khích vì đây là lần đầu tiên tôi được ngồi taxi. Sau khi yên vị rồi, tôi tiếp tục chỉ cho Onew như thể anh chưa từng đi xa taxi bao giờ.
"Chú ơi bật nhạc lên được không ạ?" Tôi hỏi chú tài xế. Chú ấy nhìn tôi qua gương và nhún vai, bật radio lên và tôi lắc lư theo điệu nhạc.
"Em thích bài này à?" Onew hỏi.
Tôi gật. "Anh biết tên bài hát không?"
"Nó tên là Bloom của một ca sĩ tên Gain"
Tôi chưa từng biết đến cô gái ấy. Rồi Onew bắt đầu hát theo và tôi cười. Không phải là anh hát dở, chỉ là tôi không nghĩ anh cũng thích thể loại này. Khi đoạn điệp khúc đến, chúng tôi cùng hát theo và tôi cảm thấy bài hát đang nói hộ lòng mình.
Khi ca khúc kết thúc, chúng tôi cùng bật cười vui vẻ. Tiếng cười lặng dần và chúng tôi cùng nhìn nhau, rồi anh nghiêng mình lại và hôn tôi. Không phải một nụ hôn phớt mà là một nụ hôn thực sự. Một nụ hôn khiến bạn như muốn nổ tung bên trong.
Chúng tôi đều tách nhau ra và tôi cười ngu ngốc. Vì vài lí do, giờ đây tôi còn lo lắng hơn nãy rất nhiều. Khi xe taxi dừng lại, chúng tôi cảm ơn chú tài xế và bước ra. Chúng tôi dừng chân ở một tòa nhà lớn nhìn rất sang trọng. Tôi không hiểu cái tên của nó nhưng đó là một thứ tiếng khác.
Tất cả những gì tôi có thể nói là 'whoa'. Mọi thứ đều thật tuyệt. Onew nắm tay tôi và chúng tôi bước vào trong. Một anh chàng ở phía trước dẫn chúng tôi tới một bàn, khiến tôi vô cùng bất ngờ.
Ngồi ở bàn đó là những thành viên khác của SHINee. Họ ngại ngùng nhìn nhau trước khi tôi và Onew ngồi xuống. Tôi có linh cảm rằng mọi chuyện sẽ không ổn lắm.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 28-3-2013 08:09 PM
Chap 12
T/N: Nhớ nhé mọi người, mợ Eun trong này chỉ mới 17 thui nhaaaa
Tôi ngồi xuống bàn, không khí thật là lúng túng. Hôm buổi diễn tôi nhận ra Taemin và anh ấy vẫy tay chào tôi với nụ cười rạng rỡ.
"Này mọi người, đây là Ji Eun," Onew nói, giới thiệu tôi.
Tôi vẫy chào họ thật nhẹ và cười, "Nhưng các anh có thể gọi em là Yenny"
Đột nhiên tất cả mọi người trở nên bối rối.
"Chỉ là em thích được gọi là Yenny, nó như một kiểu biệt danh thôi mà," Tôi nói thêm.
Rồi mọi người bắt đầu tự giới thiệu mình. Tôi nhớ rằng Minho là người có đôi mắt đẹp, Key là người trông rất xinh, Jonghyun có lông mày rậm và dĩ nhiên Taemin là người rất dịu dàng.
"Vậyyyyyyy Yenny này, hai người gặp nhau thế nào vậy?" Key hỏi.
"Chúng em đã đâm sầm vào nhau rồi chuyện biến thành thế này"
Key mỉm cười, "Aww, thật dễ thương. Em biết không, từ khi gặp em, anh ấy toàn nói chuyện về em mà thôi"
Onew bắt đầu hắng giọng và đỏ mặt. Chúng tôi cùng cười rồi Minho quyết định kể thêm, "Cái gì cũng là về Ji Eun. Ji Eun thế này, Ji Eun thế kia"
Tôi cười và cảm thấy như mặt mình cũng đang đỏ lên. Tôi quyết định uống chút nước trên bàn để bình tĩnh lại. Sau khi làm một hớp thì tôi nhận ra đó không phải nước mà là rượu. Tôi nhanh chóng bị sặc bởi vì thứ này rất mạnh. Onew và Taemin phải vỗ lưng cho tôi. Sau tai nạn đó, tôi đã quá ngượng, ngượng tới nỗi là tôi nghĩ rằng mình không thể nhìn thẳng vào mắt họ được nữa.
Tiếp sau, người bồi bàn tới và nhận order của chúng tôi. Key gọi một món gì đó có tên là spaghetti, Minho cũng gọi một món nghe có vẻ rất đắt tiền, Onew thì chọn gà (dĩ nhiên), Taemin là thịt heo nướng và tôi cũng chọn thịt nướng luôn.
Sau khi người bồi bàn đi rồi, mọi thứ bắt đầu trở nên thực tế hơn.
"Thế.... Chuyến đi tới châu Phi của em thế nào rồi?" Jonghyun hỏi.
Tôi hơi lắp bắp một chút, cố tìm một câu trả lời hợp lí. "Tuyệt lắm ạ... vâng, thực sự rất tốt. Em đã rất vui, một ngày nào đó các anh cũng nên đến đấy"
Jonghyun gật đầu rồi Minho hỏi tôi về bộ phim mà Ji Eun đã xuất hiện trong năm ngoái. Tôi lục lọi trong trí nhớ của mình, cố nhớ lại những thông tin trên máy tính tôi đã từng đọc với Sohee. Ahhh, phim đó tên gì nhỉ? Nghĩ đi, Yenny, cố nghĩ đi... Oh phải rồi... Tuổi Trẻ Vĩnh Cửu!
"Oh, phải rồi, đó là bộ phim mà em ưng ý nhất đấy. Kịch bản rất hoàn hảo, lại còn hài hước nữa"
"Nhưng cuối cùng em chết mà," Key nói.
Tất cả mọi người đều cười, còn tôi thì lại bắt đầu lo lắng, "Thì cái phần mà em chưa chết.." tôi lẩm bầm.
Tôi không biết mình đang nói gì nữa, Khỉ thật, sao tôi lại còn ở đây? Càng ngồi lâu tôi càng có cảm giác mình là một đứa ngu ngốc. Tôi cảm thấy tay Onew chạm tay mình ở dưới bàn, tôi nhìn qua và thấy anh đang cười.
Tôi đoán anh đang cố nói với tôi điều gì đó nhưng tôi không hiểu, nên chỉ biết cười lại.
"Thoải mái đi," cuối cùng anh thì thầm vào tai tôi.
Tôi nhận lời khuyên của anh và quyết định cứ thoải mái với cuộc trò chuyện. Tôi cười một chút, cố xóa đi không khí lúng túng và dĩ nhiên, mọi người cũng bắt đầu hỏi nhiều chuyện hơn. Như là em từ đâu đến? Những thứ nhỏ nhặt như vậy.
Khi đồ ăn được mang ra, tôi vui mừng ăn món thịt nước của mình. Lần cuối được ăn nó ư, tôi cũng chẳng nhớ nữa. Món thịt nướng hôm nay ngon như thịt nướng trên thiên đàng vậy. Tôi phồng mồm, thỉnh thoảng lại 'mmm' một cái khi cắn vào miếng thịt nướng. Mọi người đều ngừng lại nhìn tôi kì quặc ngoại trừ Taemin và Onew. Tôi và Onew đều cười khi nhìn thấy nét mắt của mọi người. Và trong suốt khoảng thời gian sau trong khi ăn, chúng tôi đều sẽ nói, "mmmmmmmm"
Đã đến lúc cho phần ăn tráng miệng, tôi quyết định chọn kem và những người khác cũng vậy.
"Vậy lúc mọi người đều được comeback, cảm thấy sao vậy?" Tôi hỏi khi đang nhấm nháp kem.
Gương mặt của họ đều sáng rỡ lên rồi họ kể cho tôi những câu chuyện của mình, về việc họ đã gặp nhiều trắc trở ra sao, thực sự khiến tôi thấy rất thương. Họ nói rằng khoảng thời gian gần đây, họ rất ít ngủ. Tôi không thể tưởng tượng nổi khi phải làm việc vất vả như vậy mà lúc nào cũng phải đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo.
Khi ăn kem xong, tôi quyết định thử một trò mới. Tôi cầm lên một miếng thịt rán và đặt que kem lên để xem xem món này có ngon thật không.
"Em vừa mới cho thịt rán vào trong kem à?" Jonghyun nói với gương mặt shock cực độ.
Tôi gật đầu, cũng không rõ nên nói gì nữa. Rồi anh quyết định thử một miếng và anh cũng thích. Key nghĩ rằng thế là rất kì cục nhưng rồi Jonghyun đã thuyết phục anh thử. Và cuối cùng tôi cũng thuyết phục được Onew. Phải mất một lúc lâu anh mới chịu ăn đó. Minho ăn rất dễ dàng và à thì... Taemin thì mất một lúc nhưng tôi nghĩ anh ấy cũng thích món đó.
Khi Key ăn thử, mọi người đều chết vì cười khi nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của anh. "Làm gì tệ tới mức đó" tôi cố nói với anh. Anh lắc đầu và nói rằng món đó thật kinh khủng.
Tất cả chúng tôi lại tiếp tục ăn như bình thường. Chúng tôi thậm chí còn chụp cả hình rồi làm mặt ngố nữa đó. Khi đêm dần kết thúc, tôi thực sự không muốn trở về nhưng suy nghĩ phải về mau khiến tinh thần của tôi chùng hẳn xuống.
Trước khi rời bàn thì đó chính là lúc mọi chuyện tệ hại. Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc và suýt chết khi nhận ra đó là quản lí của họ. Tôi có thể dám chắc rằng anh ta không vui vẻ gì... như mọi khi. Khi nhìn thấy tôi, mắt anh ta nhướng lên. Tôi vội trốn đằng sau Onew để không phải nhìn vào mặt anh ta.
"Cô ta làm gì ở đây?" Anh ta nổi cáu với Onew.
"Bọn em đang sắp sửa về đây," anh đáp lại, vẫn giữ giọng bình tĩnh.
Tôi nghĩ rằng anh ta cũng không muốn làm ầm lên nhưng vẫn bảo với Onew rằng về sẽ nói chuyện sau. Tôi tự hỏi không biết anh ta có vẫn còn tức về vụ cái bánh không? Tôi thậm chí còn chẳng muốn nhớ tới vụ đó.
"Xin lỗi, quản lí của bọn anh có hơi... em biết đây," Minho thở dài rồi bước tới chỗ bọn tôi.
Tôi cố gạt chuyện đó đi và bảo anh rằng mọi chuyện đều ổn nhưng anh biết rằng người quản lí đó thật tệ. Tôi nói lời tạm biệt mọi người rồi bước đi. Onew cứ khăng khăng muốn đưa tôi về nhà hoặc là gọi một chiếc taxi nên tôi chỉ biết bảo anh đưa tôi tới một căn hộ nào đó trông đẹp đẹp chút.
Thực sự tôi ghét phải nói dối anh, thật đấy, nhưng tôi không thể đừng được. Anh hôn tôi tạm biệt, trước đó có bảo tôi rằng anh sẽ đến Nhật Bản trong một tuần. Tuần này sẽ dài lắm đây, tôi nghĩ.
Tôi bước ra khỏi taxi và bước vào trong tòa nhà như thể tôi sống ở đó vậy nhưng ngay khi chiếc xe khuất bóng, tôi đi luôn. Khi bước trên đường phố, tôi đã thở dài. Sao tôi phải nói dối? Sao tôi không thể có một mối quan hệ bình thường với anh chứ? Tại sao một sớm mai tỉnh dậy, tôi không thể là một Lee Ji Eun thực sự? Vì sao chứ?
Những dòng suy nghĩ vụt qua đầu và đột nhiên tôi cảm thấy thật tệ hại. Tôi còn nói dối cả bạn anh nữa. Tôi cố gạt suy nghĩ ấy đi nhưng quả là khó khăn. Tôi đành bước về nhà mở, tay đút vào túi áo, cố tận hưởng những phút giây tự do cuối cùng.
----
Sau khi lỉnh được vào trong, tôi đã bắt gặp Sohee. Con bé đang mặc pajamas, trông nó có vẻ mệt. Cũng khá lâu rồi chúng tôi mới có cơ hội gặp gỡ nhau vì dạo này tôi ở bên Yubin nhiều quá. Tôi lúng túng xoa xoa gáy và nhìn xuống sàn.
"Chào," con bé lầm bầm
"Chào em," tôi đáp, cuối cùng cũng nhìn con bé.
"Giờ chị và Yubin cũng khá thân nhỉ?"
Tôi nhún vai, "Chị đoán vậy"
Con bé thở dài, có vẻ như nó muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nó chúc tôi ngủ ngon và bước đi. Tôi thầm rủa bản thân vì đã thật ngu ngốc. Tại sao chúng tôi thân thiết là vậy mà đột nhiên lại chẳng có gì để nói nữa. Dường như tôi đang dần mất đi những người quanh mình.
Tôi nhanh chóng tắm ào một cái, cố không đánh thức ai rồi trèo lên giường. Ngày mai sẽ là một ngày bận rộn đây, đủ thứ việc cộng với giúp Yubin tìm bố mẹ.
Tôi chui vào trong chăn thêm chút nữa rồi nhắm mắt lại.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 29-3-2013 08:27 PM
Chap 13
Cả một tuần dài thê thảm đã trôi qua, tôi chẳng có cơ hội nào để nói chuyện với Onew. Tôi nhớ anh lắm luôn! Tôi ngồi xuống và đếm lại những tháng đã ở bên nhau… hmmm được 4 tháng rồi (A/N: Hehe họ tiến triển hơi nhanh một chút nha xD). Chẳng lời nào có thể tả xiết về nỗi thú vị trong cuộc đời tôi trong suốt tháng ngày qua. Tôi cảm thấy thật may mắn vì đã được biết anh.
Tôi đã rửa bát xong và đang nghĩ ngợi mông lung thì Sohee bước vào, tay bưng một chồng đĩa. Đột nhiên, mọi thứ lại trở nên kì cục. Tôi dịch qua một bên còn con bé thì đặt chồng đĩa vào trong bồn rửa. Chúng tôi đều im lặng đứng đó rửa bát đĩa. Sự lúng túng này đang dần dần gặm nhấm tôi đây. Thế quái nào mà đột nhiên tôi lại ngừng nói chuyện với cô em gái thân thiết nhất chứ. Ý tôi là, ừ, ở bên Yubin cũng rất tuyệt nhưng tôi thực sự nhớ Sohee.
“Xem này,” tôi mở lời trong khi đặt bát xuống bồn. “Chị biết dạo này chị thật tệ hại và chị rất rất xin lỗi em”
“Chị thực sự cảm thấy có lỗi sao? Em tưởng chúng ta là bạn thân cơ mà? Sao chị có thể quên béng đi em chỉ vì *Yubin* chứ?”, con bé nói, trong giọng có chút phần giận dữ. Tôi cũng không trách con bé được, nếu tôi ở trong trường hợp ấy thì tôi cũng sẽ giận lắm thôi.
Tôi im lặng một lúc rồi nghĩ ra một chuyện, “À thì, em biết đấy, chị đang có chút chuyện với Yubin”
Con bé khoanh tay, “Chuyện gì thế?”
Ughhh… Tôi không được phép kể cho con bé! Nhưng đây là Sohee, con bé sẽ kể cho ai khác nghe được nữa chứ?
“Chị ấy đã biết tới chuyện Onew,” tôi buột miệng.
Con bé há hốc mồm vì shock và đưa tay lên che miệng.
“Chị ta dọa dẫm chị sao? Chị ta sẽ mách ư? Chị ta muốn chị làm gì đó để ngậm miệng à? -”
“Không phải,” tôi thì thào. “Ý chị là,…ugh. Chị cũng không biết nữa. Chị ấy muốn chị tìm giúp bố mẹ”
Cuối cùng con bé cũng bình tĩnh trở lại và nhìn có vẻ còn mơ hồ. Trước khi con bé có thể nói gì đó tôi đã giải thích tất cả và con bé chỉ biết ‘ooohhh’ lên một tiếng. Sau khi trò chuyện với Sohee, tôi đã đi tắm và rồi quyết định nhắn tin với Onew. Nhưng bất cứ khi nào đánh được một dòng chữ thì tôi lại xóa đi vì tôi cảm thấy nghe không ổn hoặc gượng gạo quá.
From: Yenny To: Onew
Anh đã về Hàn chưa?
Tôi cắn môi rồi mới nhấn nút gửi. Sau đó tôi nhét điện thoại xuống gối và nằm chờ trên giường. Có rất nhiều câu hỏi dạng ‘nhỡ như’ đang tràn trong đầu tôi. Nhỡ như anh nghĩ rằng đó là một câu hỏi kì cục thì sao, tôi thầm nghĩ. Nhưng tại sao anh lại nghĩ đó là một câu hỏi kì cục nhỉ? Tôi lại tự vấn.
Trong khi tự tranh cãi một mình thì tôi cảm thấy điện thoại đang rung và vội cầm lấy nó.
From: Onew
Anh mới về hôm qua. Anh đang mệt quá mà không ngủ được ;-;
To: Onew
Anh toàn bận thôi, anh cần phải nghỉ ngơi đi, biết không?
Wow, em đang khuyên người ta này, cảm giác tuyệt ghê!
From: Onew
Anh cũng ước thế. Nếu được cho một kì nghỉ phép em sẽ đi đâu?
Hmmm, nếu được chọn một nơi nào trên thế giới, thì đó sẽ là đâu nhỉ?
Tôi nghĩ mất mấy phút.
To: Onew
Dĩ nhiên là Pháp rồi. Em nghe nói ở đó rất đẹp. Anh tới đó bao giờ chưa?
From: Onew
Hình như một hay hai lần gì đó. Ở đó thực sự rất đẹp. Một ngày nào đó chúng ta nên tới đó, em có thể ăn mọi thứ mình thích.
Lol, tôi và Onew cùng đến Pháp ư. Giá mà được thế thật nhỉ…
To: Onew
Nghe hay thật đó, được chìm đắm trong cảnh vật Pháp. Và rồi ngày nào em cũng sẽ được gặp anh.
Khi anh không nhắn lại trong suốt 15 phút sau, tôi bắt đầu lo sợ nhưng rồi nghĩ ràng có lẽ anh đã ngủ rồi. Tôi tôi chui vào chăn, ngẫm lại từng giây phút chúng tôi đã cùng bên nhau.
----
Tôi đã xem rất nhiều sách để tìm kiếm ra chút thông tin có thể giúp chúng tôi tìm cha mẹ cho Yubin nhưng chẳng có gì cả. Tôi thở dài và ngồi xuống chỗ mấy tờ giấy. Yubin ngồi xuống ở hướng đối diện và cũng thở dài, nếu biết trước là khó khăn thế này thì tôi đã chẳng thèm đồng ý ngay từ đầu. Tới giờ chúng tôi đã tìm thấy vài tài liệu cũ nhưng chẳng có gì đặc biệt.
“Chúng ta không thể tìm nổi thứ gì sao?” Tôi nói to, tôi đang thấy bực lắm rồi đấy.
“Này, em đã kiểm tra đống giấy đang ngồi lên chưa?” Yubin hỏi trong khi chỉ vào đống giấy.
Tôi lắc đầu và cầm đống giấy lên. Khi nhìn thấy một tờ giấy màu nâu nâu, tôi vội cầm nó lên và gọi Yubin tới.
Chị cầm nó ngay và đọc kĩ. Khi nhìn quanh bìa, trông chị có vẻ rất phấn khích. Tôi hé mắt qua vai chị khi chị đọc trang đầu tiên. Trang đầu là về nhà mở, về việc nó khởi điểm thế nào, những thứ đại loại thế. Vài trang sau là về việc cha mẹ chị đã vui mừng tới mức nào khi nhà mở hoạt động rất hiệu quả. Rồi họ nhắc tới đứa nhóc đầu tiên vào nhà, tên cô ấy là Suzy. Yubin nói rằng chị không nhớ người này và đây toàn là chuyện xảy ra trước khi chị sinh ra.
Trước khi có thể đọc kĩ thêm ở vài chi tiết thì Yubin đã gấp cuốn sách lại.
“Chờ đã!”
“Ngày mai chúng ta sẽ đọc nhiều hơn, đừng phá hỏng sự bất ngờ chứ,” Chị đáp lại và đặt cuốn sách vào một chỗ an toàn.
Tôi ngồi xuống và rên rỉ. Chị ấy mới là người phá hỏng cuộc vui ấy, tôi lầm bầm một mình. Yubin thè lưỡi ra và lôi ra một ít đồ ăn vặt chị giấu kín, đưa tôi một túi khoai tây. Tâm trạng tôi đột nhiên thay đổi ngay khi xé gói khoai và và nhai nhai nuốt nuốt. Trong khi ăn, tôi nhớ lại về Sohee, về những khi chúng tôi ăn bim bim cùng nhau. Rồi tôi nghĩ ra điều gì đó tôi cần hỏi Yubin.
“Này,” tôi mở lời. Chị ngẩng lên khỏi túi khoai của mình và nhướng mày. Tôi thực sự không biết chính xác phải nói thế nào nên cứ lắp bắp mãi, “Em nghĩ rằng chúng ta nên để Sohee cùng phụ giúp..”
Chị ngừng nhai và ngay lập tức lắc đầu. “Chúng ta không thể để tất cả mọi người biết chuyện..con bé có thể làm lộ hết bí mật”
“Con bé không phải người như thế đâu”
Yubin chẳng thèm nghe những điều tôi nói nên chị chứ nói “không” rất kiên quyết. Tôi thở dài rồi nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời. Tôi nhếch môi cười rồi ném miếng khoai vào miệng, “Chị mà không để Sohee tham gia thì em cũng thôi luôn đấy”. Trước khi nhìn thấy phản ứng của chị tôi đứng lên, giả vờ như sắp sửa đi. Khi ra tới cửa, cuối cùng chị cũng nói đồng ý rít qua từng kẽ răng nhưng tôi chẳng sợ. Tôi nhanh chóng quay lưng lại và ôm chị, hôn chị luôn.
Chị đẩy tôi ra và chùi mặt, “Chưa biết được môi em đã đụng tới chỗ nào rồi luôn”
Rồi chị lầm bầm gì đó về Onew. Miệng tôi há hốc và chị chỉ đứng đó nhếch môi, “Đừng có nghĩ bậy nhé”, tôi nói và nhảy ra chỗ chị.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 5-4-2013 08:33 PM
Chap 14
Tôi kéo áo khoác vào gần hơn… một cơn gió lạnh lại thổi qua. Đường phố Seoul không quá đông đúc khi đêm đến gần. Chỉ có vài người dạo quanh đây nhưng phần lớn là đều yên tĩnh. Tôi đá những hòn đá đi trên hành trình vô định của mình. Bước tới một cái hồ, tôi bắt đầu chơi trò ném đá xuống nước. Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy bực bội. Tôi không biết vì sao nhưng cứ ở trong căn nhà đó lâu là tôi lại thấy phát bệnh. Tôi mệt mỏi vì bị tù túng, rất mệt mỏi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài rồi thò tay vào túi lấy điện thoại ra. Tôi nhấn số của Onew, hi vọng anh sẽ nhấc máy. Tôi khá lo lắng nhưng khi anh nhận điện tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
"Cuối cùng em cũng gọi cho anh," anh nói.
Tôi tự cười, "Anh có vui không?"
Bên kia có rất nhiều tiếng ồn và tôi có thể nghe thấy tiếng của Key. "Anh xin lỗi, ồn quá," anh thì thào.
"Bào Yenny là em chào cô ấy nhé!" Tôi có thể nghe thấy tiếng Key hét. Rồi tới Jonghyun, Minho và Taemin. Tôi cười khúc khích một mình còn Onew thì lẩm bẩm gì đó về việc không có được chút riêng tư.
Cuối cùng mọi thứ cũng im lặng trở lại. "Thế.. hôm nay của em thế nào?" Tôi hỏi anh.
Anh cười vui vẻ, "Nếu em muốn gặp anh nhiều đến thế thì chỉ cần nói ra thôi mà"
Mặt tôi đột nhiên đỏ lên và tôi lắp bắp, "G-g-gì? Em c-có nói thế đâu"
Tôi thật sự bó tay với bản thân mình luôn rồi, thật ngốc quá. Làm sao lại khó thế nhỉ?
"Thế em không muốn gặp anh sao?"
Tôi có thể cảm nhận được sự trêu chọc trong giọng nói anh và điều đó càng làm chuyện tệ hơn, "Em cũng có nói thế đâu! À thì... có lẽ là em cũng có nhưng anh b-"
"Đâu có đâu, anh sẽ rất vui nếu được thoát khỏi nơi này một chút"
Tôi nhép miệng, "Phải thế chứ" và bắt đầu nhảy múa. Phải thế chứ lại! Tôi vui lắm, "Em sẽ gặp anh ở chỗ cũ nhé"
-
Khi nhìn thấy Onew bước tới công viên, tôi đã ra đón anh ở nửa đường, mà tôi cũng đang lo lo. Anh mặc một chiếc áo phông đơn giản, quần jeans màu thẫm và áo khoác. Tôi nhận ra tóc anh đã cắt ngắn, nhìn anh rất quyến rũ. Tôi che miệng và bất ngờ.
Anh lúng túng xoa gáy, "Em có thích không?"
"Em có thích không á? Hơn cả thích, em quá thích ấy chứ, nhìn nó rất hợp với anh"
Anh cười ngốc và tôi cũng không thể ngăn mình cười lại. "Em muốn làm gì?" anh hỏi.
Tôi muốn làm gì à? Thực sự tôi cũng biết mình muốn làm gì nữa-
"Hay là tới club nhé?"
Anh nhướng mày, hoàn toàn bối rối với câu hỏi của tôi, "Club sao? Nhìn em không giống loại người thích đi chơi club"
Đúng, anh nói không sai nhưng tối nay tôi sẽ tận dụng cơ hội này. Tôi muốn làm gì đó thật sôi động, khiến cả người mình cuồng nhiệt hơn. Tôi muốn vượt qua vài giới hạn. "Hmmm, có lẽ em lại là loại đó ấy"
Anh nhếch môi cười, "Được thôi, cô nàng hư hỏng ạ"
Chúng tôi gọi xe taxi tới một club mà Onew nói rằng nó khá nổi tiếng ở Seoul. Thực sự tôi rất hào hứng để làm một điều gì đó mới lạ. Cả tôi và Onew cũng không bàn về chuyện khi đến club phải ăn mặc thế nào nhưng Onew mặc gì cũng đẹp hết.
Khi tới nơi, tôi nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ bên ngoài tòa nhà. Onew nắm lấy tay tôi sau khi đưa cho người vệ sĩ đứng ngoài tiền. Chúng tôi cùng bước vào trong. Nhạc rất to và có rất nhiều nhảy nhót, nói chuyện, làm đủ thứ. Mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy cảnh này, điều duy nhất tôi muốn làm bây giờ là bước lên sàn nhảy. Trước khi có thể, Onew đã cúi xuống và thì thầm vào tai tôi, "Anh sẽ quay lại ngay nhé?"
Tôi gật đầu và hôn vội vào môi anh. Khi anh bước đi, tôi bước tới chỗ sàn nhảy đông đúc. Tôi không biết bài hát gì đang được chơi nhưng cũng chẳng vấn đề gì. Tôi cứ lắc mông và quay cuồng trong điệu nhạc. Tôi có thể nghe thấy tiếng mọi người cổ vũ mình và tôi đã rất vui. Rồi một anh chàng nào đó bước tới và bắt đầu nhảy điên loạn rồi nhìn tôi như thể chờ đợi điều gì đó. Đám đông bắt đầu nổi loạn và anh ta nhếch môi. Tôi cũng bước lên và hòa mình vào vũ điệu. Sau khi cuộc đấu nhỏ kết thúc, đám đông đều chúc mừng cả hai chúng tôi. Tôi cảm thấy rất phấn khích, như thể đang đứng đầu cả thế giới vậy.
Tôi cảm thấy như có ai đứng sau và quay lại thì thấy Onew.
"Anh không ngờ là sẽ thấy em như vậy đấy", anh nói vào tai tôi.
"Em đoán có lẽ mình mới đánh mất bản thân xong"
"Mhmm," anh thì thào vào nghiêng mình vào hôn tôi. Trong lòng tôi lại trở nên bồn chồn hơn. Tôi chầm chậm choàng tay qua cổ anh và hôn sâu hơn. Tôi mỉm cười rồi mới kết thúc nụ hôn.
"Chúng ta đi uống gì đi"
"Anh tưởng em không uống được chứ?"
Ngón tay tôi mơn man quanh cổ anh và cắn môi, "Thì chắc là... có lẽ em đã suy nghĩ lại"
Có rất nhiều món đồ uống mà tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Onew cứ nhắc tôi mãi, đừng uống quá nhiều, và tôi thì cũng đáp đi đáp lại rằng sẽ không đâu. Nói dối, dĩ nhiên. Tôi muốn uống hết cơ.
Một chén tới hai chén rồi tới chén thứ năm. Tôi cảm thấy rất phiêu và cứ cười mãi, chẳng vì lí do nào. Tầm nhìn của tôi cũng không rõ nữa nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng Onew nên không sao.
"Anh biết lẽ ra không nên cho em uống nhiều quá mà," anh lầm bầm trong khi cố giữ tôi đứng thẳng. "Giờ sao đưa em về nhà đây"
"Em khoongggg muốn điiiii" tôi nói, giọng nhão nhoẹt. Tôi bắt đầu phá lên cười và gục đầu xuống quầy bar. "Xinnnn anh mà, em muốn ở ... cùng anh"
Onew thở dài và lầm bầm, "thôi được". Đầu tôi dựng thẳng lên và tôi hôn anh. Tôi thấy như anh vác tôi trên vai, tôi cười khúc khích rồi lấy ngón tay vẽ hình tròn lên lưng anh. "Onewwwwww!" Tôi hét trong khi chúng tôi đi ra khỏi club, tôi rất vui.
-
Onew đặt tôi xuống giường và thở dài khi cuối cùng anh cũng thở được một chút. Bàn tay anh nhẹ nhàng chạm gương mặt tôi, "Từ sau không được uống nữa nghe chưa,". Tôi mỉm cười lười biếng và nghiêng mình hôn anh. Tôi choàng tay quanh cổ anh và kéo anh lại gần. Tâm trí tôi đang quay cuồng, ban đầu mọi thứ không rõ ràng nhưng tôi hoàn toàn hiểu những thứ mình đang làm.
Sau khi hôn một trận đã đời, Onew đẩy tôi ra. "Em phải ngủ đi," anh bảo. Tôi lắc đầu. Tôi không muốn ngủ. Thậm chí tôi còn không muốn nhắm mắt lại cơ. Những hooc-môn trong cơ thể tôi đang chạy rất nhanh qua từng huyết mạch, tôi biết mình muốn gì.
-
Tôi tỉnh dậy với cơn đau đầu khủng khiếp và tiếng mưa đập vào cửa sổ. Tôi ngồi lên và rên rỉ, xoa đầu. Chuyện quái gì đã xảy ra rồi? Tôi lầm bầm một mình. Và tôi thì đang ở đâu.
Căn phòng nhìn không quen thuộc lắm, và tôi nhận ra một cánh tay của ai đó, thực sự tôi đã không kìm được tiếng hét. Tôi che miệng và cố lục lọi trong trí nhớ xem chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Tôi ở với Onew, chúng tôi đã đến club và rồi... OMG. Tôi đã.... đã làm.... chuyện gì đó ư????
Tôi chầm chậm hé mắt vào trong chăn và dự đoán của tôi đã đúng. Tôi bò ra khỏi giường và nhanh tay nhặt đống quần áo dưới sàn lên. Vì quá ồn nên tôi có thể thấy Onew đang xoay ngang xoay ngửa. Tôi như đóng băng và ôm đầu. Tôi không muốn anh thức giấc, không một chút nào. Khi anh thôi không xoay nữa, tôi đi ra chỗ quần áo, chạy thật nhanh vào phòng tắm và thay đồ.
Tôi lóng ngóng bận đồ vào vì tôi đang cực lo lắng. Nhỡ tôi không thể trốn về nhà mở thì sao? Tôi còn chẳng biết mình đang ở đâu và phải đi ra thế nào nữa? Sau khi mặc đồ xong, tôi ngồi thừ trong đó, cố nghĩ mọi chuyện. Tôi quyết định rời đi càng nhanh càng tốt. Khi đang bí mật lỉnh ra ngoài, tôi cảm thấy thật tệ hại. Không hiểu sao nữa. Chỉ khi nghĩ rằng khi anh biết anh chưa từng có một mối quan hệ nào với JiEun, chắc anh sẽ tổn thương lắm.
Khách sạn không xa với nhà mở lắm nhưng sao tôi thấy quá mịt mờ. Tôi kéo mũ hoodie qua đầu vì trời đang mưa, tới khi đến nơi tôi đã bị ướt hoàn toàn nhưng tôi chẳng quan tâm. Tất cả những gì tôi muốn là ngủ một chút nhưng có lẽ đó là chuyện không thể.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 7-4-2013 12:25 PM
Chap 15
Đã là một tuần trôi qua kể từ 'đêm đó' với Onew. Anh ấy chưa hề nhắn tin cho tôi và tôi cũng không có ý định làm vậy. Tôi đã thử rất nhiều cách để quên đi chuyện đó nhưng thật khó, tôi càng lúc càng tỉnh táo hơn. Và tôi bị bệnh, tôi cảm thấy thật tệ hại, cả người tôi đau nhức. Sáng sau hôm đó sau khi đi về dưới trời mưa, tôi đã bị đau cổ họng.
Tôi nghĩ rằng Sohee và Yubin cũng linh cảm được chuyện xảy ra nhưng không đời nào tôi khai ra đâu. Tôi không muốn họ nghĩ xấu về tôi nhưng tôi đoán chắc nghĩ cũng nghĩ rồi.
Tôi nằm lên giường và thở dài. Nằm được xuống thật tuyệt nhưng tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi quá. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở và Sohee đi vào với một chai nước trên tay. Con bé ngồi xuống bên cạnh và đẩy chai nước cho tôi. Tôi nhướng mày, cố đoán xem con bé muốn gì. "Thuốc đó," nó nói nhanh. "Chị mau uống đi không cô Hanna phát hiện ra giờ"
Tôi ngồi lên, cầm lấy chai nước và nhét thuốc vào miệng. Tôi ho vì vị của nó rất đắng nhưng vẫn còn hơn là phải chịu ốm. Tôi đưa lại nước cho Sohee rồi nằm xuống, quay mặt đi chỗ khác. Tôi nhắm mắt lại, hi vọng có thể ngủ được một chút.. Tôi vẫn chưa hề ngủ, và vẫn cảm thấy thật tồi tệ.. cả tinh thần lẫn sức khỏe.
"Chị muốn ăn gì không? Em lấy cho nhé?" Con bé thì thào. Tôi lắc đầu, cũng chẳng có hứng với đồ ăn luôn. "Yenny... chị sao thế? Chị không ăn là sẽ yếu thêm đó. Có chuyện gì với Onew sao?"
Nghe thấy tên anh, người tôi chợt đóng băng lại, "Chị ổn, chỉ là không khỏe lắm thôi"
Sohee im lặng một lúc rồi mới nói. "Được... vậy nếu chị cần gì thì cứ bảo em nhé"
"Biết rồi"
Con bé đứng lên và rời đi. Có lẽ mình có thể ngủ một chút, tôi thầm nhủ nhưng cứ mỗi khi nhắm mắt lại, tôi toàn nghĩ tới Onew. Và khi nằm mơ thì toàn là chuyện anh phát hiện ra sự thật với kết cục tệ hại.
Tôi ngồi dâỵ thật nhanh và rên rỉ. Sao chuyện này lại xảy ra với tôi? Tôi ho sù sụ và cả ngực thấy như đang căng lên. Tôi cầm điện thoại và bắt đầu nhắn tin cho anh.
From: Yenny
To: Onew
Em xin lỗi chuyện đêm hôm trước...Em đã chỉ tỉnh dậy và đi về mà không báo cho anh biết... xin lỗi :/
Tôi nhấn nút gửi và chờ đợi. Trong lúc ngồi đợi, Yubin chạy vội vào cửa, nói tôi phải nhanh mà ra xem TV đi. Tôi thở dài chán nản rồi lại nằm xuống, lấy gối bịt lên tai. Chị ấy lại xô người tôi, "Nhanh lên mà! Onew đang trên TV đấy!!"
Khi nghe thấy tên anh thì chỉ đúng 5s sau, tôi đã bật dậy như lò xo. Chị ấy kéo tôi xuống tầng và ấn tôi xuống trước màn hình TV đang dừng lại. Anh ấy vẫn đẹp trai như mọi ngày. Và tất cả những thành viên khác ở SHINee thì đang ngồi.
"Whoa... Sao em có thể kiếm được một người đỉnh như thế cơ chứ?" Yubin sửng sốt hỏi tôi.
Tôi lờ chị ấy đi và chỉ bảo chị hãy bật TV đi. Người dẫn chương trình đang hỏi cả nhóm rất nhiều câu.
"Một câu nữa," cô ấy bắt đầu và nhìn Onew. Anh nhìn cô ấy, nở nụ cười hoàn hảo, nụ cười mà tôi rất yêu, "Mẫu người yêu thích của bạn?"
"Một người có cá tính đẹp, biết kính trọng người khác, đáng tin cậy, nấu ăn ngon và xinh đẹp"
Yubin dừng TV và nhìn tôi. "Thế quái nào mà anh ấy lại có ý tưởng hẹn hò em nhỉ. Em chẳng có một tính nào như anh ấy nói cả. Nhất là cái 'đáng tin' ấy... còn khuya mới được nhỉ," chị phá lên cười.
"Em không có tâm trạng chơi đùa đâu"
Tôi lại đi lên tầng, Yenny, mày làm sao thế?
----
Onew không nhắn lại cho tôi. Tôi lại nhắn thêm cho anh hai lần nữa, thậm chí còn gọi điện luôn rồi cơ. Sao anh lại lờ tôi đi? Tôi bực bội nhét điện thoại lại xuống dưới đáy gối. Tôi không thể tin anh lại làm vậy. Như thể là lần thứ 100, tôi lại cầm điện thoại lên và nhấn số của anh.
Tôi cắn môi dưới và chờ đợi. Xin hãy nghe máy. Trước khi tôi quyết định bỏ cuộc thì anh đã trả lời cuộc gọi.
"Xin chào?"
Anh vẫn im lặng và tôi thở dài, "Em xin lỗi..."
Vẫn không hồi đáp.
"Lee Jin Ki. Em xin lỗi, em xin lỗi vì đã tự động xuất hiện rồi lại tự nhiên biến mất như vậy. Em sẽ cố gắng suy tính hơn" tôi xin lỗi anh. "Em thực sự chưa có kinh nghiệm trong việc hẹn hò, thỉnh thoảng em có thể rất-"
Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài, "Hiện tại... anh không sao"
Tôi cố giữ tiếng thở phào, thật là nhẹ nhõm. Tôi nằm xuống giường trước khi đảm bảo rằng tất cả đều không có trong phòng. "Em sẽ đền bù cho anh nhé?" Tôi thì thào. "Em cũng nhớ anh lắm"
Tôi chui mình vào trong chăn và sụt sịt. Trời lạnh quá, tôi nghĩ.
"Em ốm à?" Anh vội hỏi
Tôi cố không khiến anh lo lắng nhưng anh lại khăng khăng muốn biết. "Không có gì, chỉ là một cơn cảm lạnh bình thường... Em ổn mà, được chưa? Còn anh thì sao? Nghe giọng anh có vẻ buồn buồn"
Tôi nghe thấy tiếng anh ngáp, có vẻ anh mệt lắm. "Anh chỉ... hơi mệt chút. Em phải mau khỏe lên đó, biết chưa"
Tôi đảo mắt và cười một mình.
"Em xin lỗi vì đã phá ngang giờ ngủ của anh. Nhớ nghỉ kĩ nhé. Chúc anh ngủ ngon, Onew"
Anh hát cho tôi một bài chúc ngủ ngon trước khi cúp máy. Tôi lại nằm dài xuống giường, ngẩng lên nhìn trần nhà, nhưng trong lòng vẫn chưa hết sung sướng. Sao Onew có thể khiến tôi cảm thấy thế này? Tôi biết rằng sau đây thôi, tôi sẽ lại cảm thấy có lỗi nhưng bản thân tôi lại không có đủ dũng khí để nói thật. Chỉ là tôi không thể.
Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ không mộng mị, thật bất ngờ đấy nhưng tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm. Sáng hôm sau thức dậy, tôi cảm thấy tốt hơn hôm qua. Lúc bữa sáng, tôi đã ăn một chút và Sohee tỏ ra rất vui vì cuối cùng tôi cũng chịu ăn. Yubin thì vẫn đểu như mọi ngày, chị ấy chẳng bao giờ thay đổi. Và dĩ nhiên, hôm nay cô Hanna giao cho tôi phần việc gấp đôi vì cả tuần nay tôi chỉ làm có được một nửa nhiệm vụ.
Sau bữa sáng, tôi đang rửa bát thì chuông cửa reo. Tôi nghe thấy tiếng bước chân Hanna chạy vội ra cửa và lầm bầm gì đó. Tôi thắc mắc không biết ai đang đứng ngoài cửa. Tôi cố hét mắt từ trong góc ra thì thấy một quí bà mặc đồ vét và mang theo một vali nhỏ, tôi đoán đây là người quan trọng này.
Tôi quyết định mặc kệ chuyện ngoài kia, cố làm xong chỗ bát đĩa của mình. Khi gần làm xong thì cô Hanna và quí bà đó bước vào. "Đây là Yenny, một trong những cô bé lớn nhất ở đây... Tôi chắc chắn chị sẽ thích nó"
Thích tôi? Cái gì? Quí bà đó mỉm cười với tôi rồi họ bước đi. Tôi thấy mơ hồ quá. Khi làm xong việc, tôi đi tìm Yubin. Chị ấy đang đi lại vào trong nhà sau khi đi đổ rác. Tôi kéo cánh tay chị và lôi qua một bên.
Trước khi chị có thể lên tiếng, tôi kể cho chị về quí bà nọ, "Hmmm... Chắc bà ta đến đây để nhận nuôi con rồi"
Whoa , whoa. Nhận nuôi con sao? Không phải chứ.
Chị ấy vỗ vai tôi, "Đừng lo, lớn như chúng ta ít khi được nhận lắm, chỉ mấy con nhóc thôi," rồi bước đi.
Người nhỏ tuối nhất ở đây hả? Vậy đó là Sohee rồi. Tôi vội đi lên tầng thì thấy con bé đang nói chuyện với quí bà đó. Khi cô Hanna nhìn thấy tôi, cô ấy bắt tôi đi ngay, nói rằng ở đó đang có chuyện hệ trọng.
Không đời nào tôi để bà đó cướp Sohee đi. Có chết cũng không.
----
Đêm đó, cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói chuyện với Sohee. Chúng tôi cùng vào phòng tắm để không ai nghe thấy gì.
"Bà ấy nói gì đấy?" Tôi mất hết kiên nhẫn hỏi.
"Bác ấy muốn nhận em... Chắc em sắp phải đi"
Trong giọng con bé chẳng có chút gì là buồn bã hay cáu giận cả, khiến tôi nghĩ con bé cũng muốn đi luôn. "Em muốn đi sao?"
Phải mất một lúc con bé mới đáp và tôi bắt đầu mất hết kiên nhẫn.
"Sohee, em không thể bỏ chị đi được," tôi thì thào. "Xin em đấy... Em mà đi thì ở đây chị chẳng còn ai nữa"
Nước mắt bắt đầu rơi trên má tôi.
"Em biết nhưng... đó là điều em muốn. Chị sắp đủ tuổi để đi ra khỏi đây nhưng em thì không. Thêm vào đó, chị vẫn có Yubin mà," con bé bảo tôi.
Con bé lại gần và ôm tôi, nhưng như thế không có nghĩa là nó muốn ở lại. "Đừng khóc nhé chị. Em hứa sẽ đến thăm chị mà, được không?"
Tôi biết đó là nói dối, họ mà đã đưa con bé đi rồi thì chắc chắn chúng tôi sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại. Tôi chỉ là không thể tin nổi nó sẽ bỏ tôi mà đi. "Chị cũng có cả Onew nữa, anh ấy chắc sẽ đối với chị tốt lắm. Chị cũng phải đối tốt với anh ấy nhé"
Tôi gật đầu, nhưng con bé không hiểu, rồi tôi cũng sẽ mất Onew thôi, khi anh ấy tìm hiểu ra sự thật, chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ muốn nói chuyện với tôi nữa.
Như thế, quả thực tôi chịu không nổi.
"Và em sẽ được tới trường học thực sự, em sẽ có bạn... có một gia đình," con bé bảo, đẩy tôi ra. "Em sẽ vui vẻ, cuối cùng một chuyện tốt đẹp cũng đến với em"
Một trường học thực sự? Gia đình? Bạn bè? Những thứ chúng tôi chưa từng được trải nghiệm. Cô Hanna thuê một giáo viên tới dạy chúng tôi. Phần lớn chúng tôi chẳng còn nhớ về bố mẹ, bạn bè thì cũng chỉ là những người... trong cái nhà mở này. Tôi thở dài, nghĩ rằng lẽ ra tôi nên mừng cho con bé, nhưng quả thực là không thể.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 19-4-2013 09:13 PM
Chap 16
Sáng nay Sohee đi. Người bạn thân thiết nhất từ khi tôi ở đây giờ đã ra đi. Chúng tôi cứ ôm nhau mãi, cả hai đều khóc nhưng tôi quyết định sẽ cố gắng vượt qua và mừng cho con bé. Tôi có thể nhận ra con bé nhẹ nhõm thế nào khi cuối cùng cũng rời khỏi nơi này. Tôi đoán nếu là mình thì cũng thế thôi. Mẹ mới của con bé nói rằng chúng tôi vẫn có thể giữ liên lạc với nhau. Em trai mới của nó cũng đến. Thằng bé có vẻ rất hào hứng khi được gặp Sohee và Sohee cũng thế.
Thật lòng tôi ước đó là mình... Nhưng dù sao, tôi vẫn mừng cho con bé.
Sau khi con bé đi, tôi chạy lên tầng và khóc thầm một mình tới khi ngủ thiếp đi
---
Tôi thở chậm rãi, tựa đầu lên ngực anh. Hơi thở nhẹ nhàng của anh thật khiến tôi yên lòng. Ngón tay tôi di trên cánh tay anh.
"Em hỏi anh điều này nhé?" tôi hỏi
"Em hỏi đi"
"Nếu như có một người anh đã quen từ lâu và anh thực sự thích người đó lắm," tôi mở đầu. Anh lẩm bẩm 'mhmmm", muốn tôi tiếp tục, "Nhỡ như hóa ra người đó hoàn toàn trái ngược với những gì anh tưởng, anh sẽ phản ứng ra sao?"
Anh cúi nhìn tôi và nhún vai, "Anh đoán anh sẽ rất thất vọng, nhưng còn sau đó thế nào còn tùy vào việc họ thực sự ra sao, em biết mà?"
Phụ thuộc vào việc họ thực sự ra sao...hmmm. "Thử nghĩ nhé, anh đang hẹn hò với người này...và anh nghĩ người đó rất thú vị nhưng rồi anh phát hiện ra, người đó không hề như mình tưởng ấy"
Anh nghĩ ngợi một chút.
"Anh sẽ rất thất vọng," anh đáp. "Như vậy có nghĩa trong suốt khoảng thời gian bên nhau, người đó luôn dối anh"
Tôi đặt môi mình lên môi anh.
"Hmm, sao em lại hỏi thế?"
"Em chỉ tò mò thôi"
Chúng tôi đều im lặng, tôi chìm vào thế giới riêng của mình. Vậy là nếu tôi nói sự thật cho anh, anh sẽ không giận đâu nhưng rất thất vọng. Nhưng nếu không nói thật thì cảm giác có lỗi sẽ gặm nhấm tôi mất. Thật là khó, chẳng biết phải giải quyết ra sao nữa. Nên tôi quyết định tôi sẽ làm rõ mọi chuyện... sớm thôi. Bây giờ thì tôi không biết, nhưng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng tôi giữ bí mật với anh.
Tôi ngồi lên và nghiêng mình hôn anh, "Cảm ơn anh, vì tất cả"
Anh nhướng mày, hoàn toàn bối rối với những điều tôi đang nói. "Em chỉ muốn cảm ơn thôi mà", tôi đáp đơn giản.
Anh mỉm cười rồi kéo tôi lại gần hơn, cướp lấy đôi môi tôi.
----
5h01. Lại quay về đúng lúc rồi, tôi thầm nhủ. Chắc chắn Onew sẽ giận lắm đây khi anh tỉnh dậy và không thấy tôi... một lần nữa. Lần trước anh đã không thích rồi. Thỉnh thoảng, tôi có cảm giác như mình đang lợi dụng anh, nhưng tôi biết là không phải.
Tôi thành công trốn được vào trong nhà, và cố tắm thật nhanh mà không để ai tỉnh giấc, nhưng chẳng được. Ngay khi bước ra từ phòng tắm, Yubin đã đứng lù lù ở đó, tay thì khoanh lại.
"Sao thế?" Tôi nói rồi bước qua chị.
"Dạo này em sao thế? Từ khi Sohee đi em cư xử rất kì cục. Cho qua chuyện đó đi! Con bé đi rồi mà"
Máu trong người tôi như lạnh dần khi chị ta nói thế. Thật không thể tin nổi chị ta có gan nói vậy.
"Và cũng chẳng phải nhắc nữa, dạo này toàn ngủ với 'bạn trai' không thôi", chị nhấn mạnh vào từ 'bạn trai'. "Anh ta mà biết sự thật thì mọi sự chấm hết nhé. Nghĩ mà xem. Đời nào anh ta lại phải hẹn hò với một đứa mồ côi, một đứa chẳng là cái thá gì chứ?"
"Cái gì?" Tôi vặc lại, không thể tin nổi vào tai mình. "Sao chị không lo chuyện của mình đi, Yubin. Sao chị cứ chõ mũi vào chuyện của tôi thế"
Chị ta lắc đầu và cười. "Em thực sự không hiểu à? Chính chị mới là người đang giúp em", chị ta nhìn tôi cái cuối cùng và bước đi.
Tôi bực quá! Tôi đã làm gì mà phải chịu thế này? Tôi hít hơi thật sâu, cố bình tĩnh lại. Tôi bước tới giường nằm xuống và giường của Sohee ở kia... trống trơn.
---
"Vâng, sau giờ học em cùng các bạn đi ăn ở cửa tiệm pizza này này. Ngon lắmmmm chị ạ" Sohee kể cho tôi qua điện thoại. "Ước gì chị ở đây nhỉ?"
"Mhmmm..." tôi lẩm bầm. Tôi nghi ngờ, liệu con bé thực sự có nhớ đến tôi khi đi chơi với bạn mới không.
"Nhà em mới mua một cây thông Giáng Sinh chị ạ! Nó đẹp lắm, nhà em sắp trang trí rồi. Khi nào xong xuôi mọi việc em sẽ tả cho chị nhé" giọng con bé vui quá, vậy thật tốt. Tôi muốn con bé vui vẻ nhưng ở đây thì không vui được sao.
Tôi cười giả lả, rồi không khí trở nên lúng túng lạ lùng. "Thế chị đã kể cho Onew sự thật chưa?"
Trước khi có thể lên tiếng, tôi đã nghe thấy tiếng em trai Sohee xin con bé chơi game cùng nó. Sohee bật cười rồi đồng ý ngay.
"Chị định-"
"Em gọi chị sau nhé," con bé vội nói rồi cúp máy xượng hông vậy.
Tôi đứng lên, không thể tin nổi, chuyện gì đang xảy ra đây. Tôi cúp máy, nghĩ về việc Sohee đã có một cuộc sống mới và hiện tại nó chẳng có thời gian cho tôi. Chết thật, cảm giác này thật khốn kiếp.
Ngay khi nghĩ rằng chuyện không thể tệ hơn... tôi nhớ lại đêm qua.Tôi vội chạy lên tầng và cầm lấy điện thoại, vào phòng tắm khóa cửa. Tôi nhấn số Onew, mong anh sẽ nhấc máy. Cuối cùng, anh cũng nhận điện và nói chúng tôi cần 'nói chuyện'. "Dạo này anh thấy em kì lắm"
"Kì? Là sao?"
Anh thở dài, "Như là em toàn đến bên anh mỗi khi em tức giận, buồn bực. Rồi chúng ta ngủ cùng nhau rồi BAM! Em biến mất rồi lại giận dữ, buồn bực, cứ như thế"
Tôi hoàn toàn giật mình với những điều anh nói, "Ý anh là sao?" Tôi yếu ớt nói.
"Anh muốn nói nhiều lắm. Em có chuyện gì muốn nói với anh không?"
Tôi im lặng, cố đoán xem cần phải nói gì, nên tôi đoán anh đã nhận ra điều gì rồi. Nhận ra có gì không ổn. Có lẽ đây là cơ hội cho tôi nhưng tôi lại không thể.
"Em cứ tự nhiên"
"Thứ Sáu tuần này chúng ta gặp nhau nhé?" tôi hỏi. Tôi hứa tới thứ Sáu tôi sẽ kể hết.
"Anh không được, anh và cả nhóm đang làm quà kì nghỉ lễ và tặng quà cho mọi người"
Thay vào đó, chúng tôi quyết định gặp mặt vào thứ Bảy. Tôi có vài ngày để chuẩn bị, tôi tự nhủ. "Được, em đoán em sẽ gặp nhau sau, tạm biệt"
Khi cúp máy rồi, cô Hanna gọi tôi xuống tầng. Xuống tới rồi, tôi có thể thấy tất cả các cô gái đang đứng chờ mình. Cô Hanna mỉm cười và tôi tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra. "Tôi có một tin vui đây", cô ấy bảo. "Kì nghỉ năm nay sẽ có chút khác biệt. Chúng ta sẽ có khách vào thứ Sáu này"
"Và chúng ta sẽ có cây thông Noel sao?" một cô gái hỏi.
"Có thể có... có thể không" cô ấy đáp.
Mọi người đều rên lên. Nếu có cây thông giáng sinh thì thật tuyệt, hay là nướng bánh qui như trong phim cũng được.
"Dù sao thì, cứ biết là tới thứ Sáu này sẽ có bất ngờ cho tất cả mọi người, nên đừng có làm điều gì xuẩn ngốc để khiến tôi thay đổi quyết định nhé, được chưa"
Nói xong cô bước đi. Tôi tò mò không biết, bất ngờ này là gì...Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 28-4-2013 10:01 AM
Chap 17
Sau khi chỉnh tóc, tôi nhìn bản thân mình trong gương và mỉm cười. Hôm nay sẽ thật tuyệt vời đây. Sẽ không gì có thể khiến tôi thất vọng... tôi sẽ cố gắng thế. Tôi đi tới chỗ cửa sổ và ngồi xuống, ngắm nhìn tuyết rơi bên ngoài sân. Một nụ cười nở trên môi, rồi thở dài. Hãy để chuyện này mau trôi đi.
Tôi đi xuống tầng và thấy mọi người đang vội vã chạy quanh cố dọn dẹp cho phút cuối cùng. Và bất ngờ thay, ở đó còn có cây thông Noel, cho dù không lớn lắm nhưng cũng chẳng vấn đề gì. Đúng như những gì tôi luôn muốn.
"Hôm nay trông em có vẻ vui khác thường đấy" cô Hanna bình luận. Tôi ngoảnh đầu lại và gật.
"Đây là 'Giáng sinh thực sự' đầu tiên của em," tôi đáp.
"Cô hiểu," cô nói. "Mà thôi, đừng có phấn khích quá, hãy dọn bàn sạch sẽ đi"
Sau khi dọn bàn xong, tôi quay trở lại phòng khách thì thấy tất cả các cô gái đang tụ tập quanh cây Giáng Sinh và trò chuyện, "Không biết khi nào chúng ta có quà nhỉ?" Một cô gái hào hứng hỏi.
"Cô Hanna không tốt thế đâu," Yubin bảo cô ấy. "Đây chỉ là bình phong cho 'khách' của chúng ta thôi"
Dĩ nhiên tôi biết rằng đây chỉ là bình phong nhưng ít nhất cảm giác cũng không tệ chút nào.
Mắt tôi và mắt Yubin chạm nhau và tôi vội quay đi. Tôi chẳng có gì để nói với chị ấy cả. Tôi đã rất tức giận dù cho chị ấy có nói sự thật đi chăng nữa, vì tôi thực sự không thể chấp nhận nổi. Tiếp theo, mọi người đều đang đoán già đoán non xem 'khách' đó là ai. Thành thực mà nói, tôi chẳng có ý niệm gì cả. Có người nói rằng đó là cha mẹ và người thân. Nhưng thực sự ra thì tôi mong Sohee sẽ đến dù cơ hội là rất mỏng manh.
"Cậu nghĩ đó là ai?" Có người hỏi tôi.
"Ehh... Tớ cũng chẳng biết nữa"
Sau khi nói chuyện một lúc, cô Hanna bước vào và bào rằng khách sắp tới rồi nên tốt hơn hãy giả nhưng bất ngờ và vui mừng. Sao cũng được, tôi nghĩ.
Chuông cửa rung lên và cô Hanna ra mở, cô ấy hét lên và bảo tôi vào bếp lấy ít đồ ăn vặt ra.
Tôi đứng lên và đi vào bếp. Có một ít bánh qui và vài món khác đã được bày ra đĩa lớn. Tôi quyết định sẽ nếm thử một miếng rồi đi ra phòng khách xem ai đã tới. Trước khi đi ra đó, tôi có thể nghe thấy tiếng cười đùa.
Tôi đi vào phòng và thấy các cô gái đang nhìn chằm chằm về một hướng.
"Ra đây đi," cô Hanna bảo tôi.
Tôi quay ra làm rơi mọi thứ trên tay mình. Trái tim tôi ngừng đập và cảm thấy như tất cả đã đổ vỡ. Tôi chỉ biết đứng đó chết lặng vì sợ hãi. Giờ mọi thứ đã có lí rồi. Sao tôi lại không nhận ra chứ?
Mọi thứ đột nhiên im lặng khác thường.
"Yenny!" Cô Hanna nổi cáu.
Tôi không dám nhìn cô, tôi quá shock, tới mức chẳng thèm quan tâm xem cô ấy muốn nói gì. "Yenny?" Onew nói.
"Khoan đã" cô Hanna nói. "Hai người biết nhau sau"
"Chúng tôi đều biết nhau... hay đó chỉ là những gì tôi nghĩ," Taemin thêm vào.
Tôi có thể cảm thấy các cô gái đang há hốc miệng vì bất ngờ, còn tôi thì chẳng thể nói gì. Tôi lui lại vài bước và quay lưng chạy lên tầng. Cô Hanna hét lên gì đó nhưng tôi chẳng quan tâm nữa. Tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy đằng sau, đó là Onew. "Chờ anh đã!"
Tôi tiếp tục chạy cho tới khi vào phòng ngủ, tôi quay ra đóng cửa nhưng Onew đã lấy chân chặn lại, "Cái gì đây..." anh thở hổn hển, "Cái quái gì đây"
Tôi vẫn giữ cửa trong khi anh ở phía kia. Chúng tôi đều không nói gì. Tôi muốn nói với anh tôi rất muốn xin lỗi nhưng thật không dễ dàng gì.
"Em xin-"
"Em dối anh?" anh thì thào. Tôi có thể nghe thấy sự đau đớn trong giọng nói của anh và cảm thấy thật tệ hại. "Từ đầu tới giờ, anh tưởng em là Lee Ji Eun. Anh cứ tưởng thế... Sao chuyện này có thể chứ?"
Mắt tôi ngân ngấn nước và phải thừa nhận rằng, nếu ai có quyền khóc thì đó là anh. Tôi lau nước mắt đi và nói, "Em xin lỗi, Onew"
"Xin lỗi!?" Anh hét lên. "Xin lỗi có thể thay đổi mọi chuyện sao! Em đã luôn dối anh, dối mọi thứ! Và em nghĩ chỉ một lời xin lỗi là xong ư!?"
Tôi chùn chân. Chưa từng thấy anh hét lên như thế bao giờ. Nhưng tôi đáng mà.
"Em bao nhiêu tuổi?"
"M-Mười bảy"
Anh im lặng một chút rồi thở dài, "Mọi thứ xong cả rồi, tất cả. Em biết em đã gây ra bao nhiêu rắc rối không? Nếu có người phát hiện ra trước giờ anh luôn hẹn hò với một người 17 tuổi mà giả vờ mình không phải vậy, không phải anh đã trở thành một tên biến thái sao?
Mắt tôi trợn tròn và tôi bắt đầu nhận ra. Tôi đã luôn hẹn hò với anh, thậm chí là ngủ cùng anh, trốn ra ngoài tìm anh. Và tôi vẫn chưa đủ tuổi. Tôi che miệng, không dám nói gì. Tôi đã phá hoại toàn bộ sự nghiệp của anh và nhóm anh.
Tôi muốn nói lời xin lỗi nhưng cũng sẽ chẳng có nghĩa lí gì nữa.
"Sao em lại làm thế với anh?"
Tại sao tôi lại khởi đầu mọi chuyện này,tôi thầm nghĩ. "Em luôn cảm thấy cô đơn. Lần đầu gặp anh, em rất vui mừng vì cảm giác mình được nâng niu, đó là một thứ cảm giác hoàn toàn khác lạ, em không biết em đã nghĩ gì nữa. Ban đầu, em tính lợi dụng anh nhưng chúng ta càng tiếp xúc nhiều thì em càng nhận ra em đã yêu anh"
Tôi ngừng một chút để lau nước mắt. Tôi cảm thấy khó thở và rồi lại nói tiếp, "Bạn bè em đã cảnh báo rằng đây là một ý tưởng tồi tệ, nhưng em không nghe. Em thích anh quá nhiều tới mức không muốn nghe ai ngăn cấm nữa. Một thời gian sau, em thực sự cảm thấy có lỗi, chúng ta càng gặp nhau nhiều, em càng cảm thấy mình thật xấu xa, thậm chí em còn chẳng thể ngủ được. Rồi em đã quyết định nói thật với anh nhưng đúng lúc này, chuyện lại thành ra như vầy"
Tôi chầm chậm mở cửa ra, anh đang nhìn tôi. "Em xin lỗi. Em không thể thay đổi những điều mình đã làm, hay khiến anh nghĩ khác đi về em. Nhưng em tưởng rằng nếu anh biết sự thật, anh sẽ không nhìn em bằng con mắt khác, rằng có lẽ anh sẽ chẳng bận lòng vì anh thực sự cũng có tình cảm với em"
Và đó thực sự là những điều tôi mong đợi. Tôi tin rằng khi anh nhận ra sự thật thì mới kì diệu làm sao, anh sẽ vẫn thích tôi. Nhưng tôi đoán có lẽ mình đã lầm.
Tôi có thể thấy nét giận dữ trên gương mặt anh, "Sao anh không thể nhìn em bằng con mắt khác đây!? Em là cô gái mồ côi!"
Câu nói cuối cùng thốt ra từ miệng anh, quả thực khiến tôi tổn tưởng. Tôi biết tôi đã làm anh đau nhưng thực sự.... ác độc quá. Nắm đấm tay tôi cuộc lại và tôi nhìn anh. Tôi không đủ tốt với anh chỉ vì tôi là một đứa mồ côi ư?
Tôi nghe thấy tiếng bước chân và chúng tôi cứ đứng đó, nhìn nhau.
"...Onew?" Taemin thì thào trong khi lắc vai anh kêu anh đi.
Onew hất tay Taemin ra và nói câu cuối cùng, "Hãy tránh xa khỏi tôi ra"
Cuối cùng, cả hai người họ đều đi và tôi kịp liếc Taemin một cái, trông anh ấy có vẻ shock. Cửa trước sau đó bị đập mạnh vào, tôi cảm thấy môi mình như run rẩy. Mọi người dưới nhà đang có đoán xem chuyện gì đang xảy ra.
----
Tôi đã bị 'nhốt' trong nhà suốt mấy ngày nay, đó là những gì cô Hanna nói. Cô cũng nói rằng cô không tin và tôi đừng hòng mà rời ra được khỏi căn phòng này. Sau khi biết sự thật, tôi cứ ngỡ cô ấy sẽ tát tôi cơ nhưng thay vào đó tôi chỉ nhận được một bài ca dài thê thảm.
Thật là khùng, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi tôi đã gây ra đủ thứ chuyện. Chán thật, chắc đây là nhân quả rồi.
Ở đây chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, giường tủ quần áo, như một cái hũ nút không lối thoát. Cứ ở mãi trong này chắc tôi sẽ trầm cảm mất, cứ nghĩ đến Onew, lòng tôi lại thắt lại. Mọi thứ như thể đang quay trở lại để giày vò tôi, nhưng tôi đoán là mình đáng bị thế.
Đêm nào tôi cũng cầu nguyện một phép màu, một thứ gì đó có thể kéo tôi ra khỏi đau thương này. Tôi chán ghét phải sống ở đây, chán ghét tôi đã từng làm những việc thật xấu xa và trên tất cả, tôi cảm thấy có lỗi. Nhưng thế vẫn còn chưa đủ đâu. Cô Hanna sẽ không thả tôi ra nữa.
Và tôi cũng khá nhớ Yubin dù chị ta là một kẻ khốn.
Nhìn ra ngoài cửa, ngắm nhìn tuyết lại rơi. Onew đang làm gì? tôi thầm nghĩ. Tôi cố gạt những suy nghĩ về anh ra nhưng có vẻ không dễ dàng gì. Thực ra, tôi nghĩ đó là điều không thể. Khi chìm trong suy nghĩ, tôi không nhận ra rằng cô Hanna đã bước vào.
Tôi quay lưng lại nhìn thì thấy cô ấy đang đứng ở cửa. Tay cô khoanh lại và miệng thì cong vút, "Em có khách kìa"
Tôi nhướng mày? Tôi có khách? Là ai lại chịu nói chuyện với tôi sau tất cả những rắc rối vừa qua. Cô Hanna bước qua một bên và một người phụ nữ khác bước vào, cô ấy, giống hệt tôi.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 7-5-2013 08:40 PM
Chap 18
Tôi khá chắc rằng người đang đứng trước mặt mình chính là Lee Ji Eun. Cực chắc luôn ấy. Khi chị ấy bước vào phòng, quả tình là tôi chẳng thể thốt lên lời nào nữa. Khi bắt gặp ánh mắt tôi, chị ấy đã mỉm cười rất ấm áp.
Chị ấy chào tôi nhưng tôi vẫn chưa thể cất nổi lời nào, khi cái từ Tôi là Lee Ji Eun phát ra, chuyện càng trở nên tồi tệ. Tôi phải nói gì đây!? Người tôi luôn giả mạo nay lại đứng trước mặt tôi.
Chị ấy cười khúc khích rồi ngồi xuống bên giường tôi. Chị ấy nhìn quanh phòng và xem xét mọi thứ. Không nổi khùng với tôi sao? Không phải chị ấy nên giết tôi ngay đi chứ? Tôi thận trọng đi ra bên kia phòng để tự bảo vệ.
"Phòng này nhỏ nhỉ," chị ấy bình luận.
Tôi khẽ gật đầu.
"Em là Yenny à?" Chị ấy hỏi. Tôi lại gật đầu. Chị ấy đứng lên và nhìn tôi thật kĩ, khiến tôi có cảm giác như tôi đang nhìn chính mình vậy. Chuyện này có thể sao? Nhưng tôi vẫn khá mơ hồ, sao chị ấy không mắng chửi hay lườm nguýt tôi nhỉ? Chết dở! Sao chị ấy lại ở đây và ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra!?
Chị ấy ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên cạnh mình và tôi bảo mình không cần nên chị ấy quyết định nói thẳng. "Chị thắc mắc không biết em có phiền không nếu ra ngoài với chị một chút, em biết đấy, chỉ để nói chuyện thôi"
"Sao lại là em?" Tôi hỏi, có vẻ hơi vội chút rồi.
Chị ấy bảo tôi rằng có vài câu hỏi cần hỏi tôi và chúng tôi cần nói chuyện. Trước khi tôi có thể đồng ý thì chị ấy bảo rằng ngày mai sẽ lại đến và cả hai có thể 'nói chuyện'.
Trước khi ra khỏi cửa, chị ấy vỗ vai tôi và mỉm cười. Tôi cũng cố cười lại một cái nhưng chẳng thể.
----
Vì sáng nay tôi sẽ đi ra ngoài cùng JiEun nên tôi cảm thấy khá lo lắng. Đêm qua tôi không thể ngủ được tí nào. Hiện tại chúng tôi đang ở tiệm cà phê và tôi đang cố tránh ánh mắt chị ấy. "Em có muốn uống cà phê không?"
Tôi lắc đầu. "Trà? Nước-"
"Em sẽ uống chocolate nóng," tôi lầm bầm.
Chị ấy rời bàn và tôi thở dài. Xin hãy để chuyện này kết thúc mau lên được không! Khi chị ấy đứng ở trong góc tôi có thể nghe thấy tiếng người thu ngân sửng sốt. "Chị-chị là Lee Ji Eun!?"
Tôi chầm chậm quay lại rồi nhìn qua cửa sổ để người ta không nhận ra rằng tôi giống chị ấy.
Sau khi người thu ngân phát cuồng lên thì người đó nhận được một chữ kí như mong đợi thì Ji Eun mới quay về.
"Xin lỗi về chuyện đó," chị ấy nói và kéo ghế. "Chuyện đó thường xảy ra lắm"
Chị ấy đẩy cốc chocolate nóng về phía tôi và tôi cảm ơn.
"Vậy em hãy kể cho chị về mình đi Yenny"
Tôi vội hớp chocolate và bị bỏng lưỡi trong khi cố gắng tránh câu hỏi của chị ấy, chị hỏi xem tôi có sao không và tôi vội lắc đầu. Càng trả lời mấy câu hỏi này nhanh tôi càng dễ biến hơn, tôi tự nhắc mình.
"Xem nào... khi em còn trẻ, cha mẹ em đã mất trong một vụ tai nạn nên em không nhớ gì nhiều về họ," tôi kể. "Nên về cơ bản là em bị đưa tới nhà mở"
Chị ấy dường như đóng băng và nhìn tôi. "Sao thế ạ?" Tôi hỏi.
Chị ấy chỉ lắc đầu là làm một ngụm cà phê. "Wow" chị ấy thì thào. "Em bao nhiêu tuổi?"
"Mười bảy... Tuần tới em sẽ lên mười tám"
Tôi tự hỏi không biết chị ấy bao nhiều tuổi? "Còn chị?"
"À, chị 22 rồi" chị ấy cười. "Chắc em nghĩ chị lớn hơn thế hả?"
Tôi lắc đầu, hoàn toàn nói dối cả.. Đúng là chị ấy trông hơi già trước tuổi thật, tôi tự nhủ.
Chúng tôi im lặng một lúc rồi chị ấy hỏi xem tôi có người thân nào không. Tôi bảo rằng tôi không có và cũng chẳng nhớ gì cả. Nhưng tôi cũng không chắc liệu mình có anh chị em gì hay không nữa.
"Còn bạn thân thì sao?"
Những kí ức về tôi và Sohee đột nhiên dội về. Tôi không thể bắt đầu giải thích xem tôi nhớ con bé tới mức nào, tôi không thể cất nên lời. "Người bạn thân nhất của em trên đời này là Sohee" tôi thở dài khi kể mọi thứ về Sohee cho chị ấy.
"Có chuyện gì xảy ra với cô bé sao?" Chị ấy hỏi bằng ánh mắt lo lắng.
Tôi giải thích câu chuyện và chị ấy nghe rất kĩ càng. Khi nói xong, chị ấy bảo tôi rằng tôi nên mừng và một ngày nào đó tôi sẽ lại gặp con bé. Phải, nhưng hôm nay tôi vẫn không thể gặp con bé, hay ngày mai, ngày mai nữa.
"Và còn một người bạn khác của em nữa, Mitch" tôi thêm vào. Mắt chị trợn tròn khi tôi nhắc tên chú ấy.
"Mitch!"
"Em chắc chị không biết chú ấy đâu"
Khi chị ấy nhận ra nãy mình đã hét to tới mức nào, chị đã hắng giọng và uống thêm chút cà phê nữa. Bà chị này sao vầy nè?
"Bố mẹ chị cũng mất trong một tai nạn," chị kể, mắt cúi nhìn li nước của mình. "Chuyện xảy ra khi chị mới lên năm, chị cũng có một em gái nữa. Chị nhớ rằng khi ấy con bé còn nhỏ lắm, chị rất mừng khi có nó là em gái. Rồi một ngày, tất cả những hạnh phúc ấy đã bay biến mất"
Trái tim tôi đau nhói khi nghe câu chuyện của chị. Cũng như cảnh đời của tôi.
"Sau tai nạn đó, hai chị em bọn chị phải chia xa. Chị chưa được gặp lại con bé sau đó nhưng chị đã gặp được một người rất quan trọng"
"Là ai?" Tôi nghiêng mình lại gần. Tôi thực sự muốn biết.
"Mitch"
Tôi chết lặng trên ghế của mình, không thể tin nổi những lời từ miệng chị phát ra. Như vậy... có nghĩa chị là chị gái tôi? Không thể nào. Tôi tự cấu mình để xem liệu đây có đúng là sự thực không. Liệu còn bao nhiêu bất ngờ tôi sẽ chạm trán nữa đây?
Chị với tay qua bàn, nắm lấy tay tôi. "Yenny, chị là chị của em. Khi nghe tới tin đồn của Onew, chị đã rất shock nhưng nhờ đó chị đã tìm thấy em gái mình"
"Sao chị biết Mitch?" Tôi nói, lờ đi những gì chị mới nói.
"Chị nhớ mang máng chú ấy còn nhỏ, năm năm trước chị đã vô tình gặp chú ấy và chú bảo em vẫn còn sống. Và em cũng đã chuyển sang nhà mở khác nên chú ấy không thể tìm ra em nữa"
Nhưng Mitch chưa từng nhắc tới việc tôi có người chị em nào cả? Sao chú ấy giấu tôi? Tôi nuốt chocolate nóng xuống, cố không nghĩ đến những gì chị đang nói. Không thể nào, chuyện này là không thể, tôi tự nhủ. Mày không có chị gái, mày luôn luôn một mình. Lúc nào cũng thế.
Nhưng... chúng tôi lại giống nhau. Không phải! Luôn có người giống bạn mà, đây chỉ là trùng hợp thôi.
Tôi có thể đoán rằng chị muốn nói nhiều hơn nhưng chị quyết định im lặng để tôi nghĩ thật kĩ. Nếu tôi là em gái chị ấy rồi sao? Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?
"G-Giờ chị có thể đưa em về không?" Tôi lắp bắp.
Có vẻ chị bất ngờ nhưng tôi cần phải suy nghĩ. Trên đường về, chúng tôi đều im lặng nhưng trước khi tôi xuống xe chị đã bảo rằng chị sẽ quay trở lại. Tôi không biết liệu mình có nên vui mừng hay không. Tôi chỉ đang cần phải vượt qua cú shock này, từ việc là trẻ mồ côi nay đã có chị gái. Chị ấy là Lee Ji Eun, người mấy tháng qua tôi luôn giả mạo.Tác giả: heononhong Thời gian: 8-5-2013 03:41 PM
Ôi fic này hay kinh khủng á, hồi sáng đọc 1 lèo 18 chap luôn.
Chibi siêng ghê, ít ai com cũng cố trans tới tận 18 chap. Heo nghĩ là mình ko thể đọc chùa nên com nè.
ý tưởng fic này rất hay, mới lạ nên đọc ko chán.
Yenny đã bị lộ thân phận thật, bây giờ biết thêm IU là chị gái mình chắc rất là shock. Hy vọng nàng sẽ đoàn tụ vs chị gái và dc Onew chấp nhận. Hẳn là nàng sẽ phải trải qua 1 khoảng thời gian rất khó khăn đây.
Thật sự Heo rất tò mò muốn biết Onew sẽ xử xự thế nào khi biết Yenny và IU là chị em. Hóng chap sau.
Chibi fighting, gần thi rồi cố gắng học hành hen, rảnh thì dịch :)Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 15-5-2013 07:47 PM
Chap 19
Hôm nay là ngày sinh nhật tôi và JiEun đã tới. Từ mấy tuần rồi chị ấy cứ hay lui tới nhiều lắm. Giờ, tôi đã phần nào chấp nhận sự thật rằng chị là chị gái của tôi, à thì, ít nhất là tôi nghĩ thế. Chị ấy đã mua một chiếc bánh nhỏ có viết tên tôi trên đó cùng mấy cái nến. Mặt tôi đỏ lên khi mọi người đều đứng quanh mình và hát bài chúc mừng sinh nhật. Đây là lần đầu tiên có người đối tốt với tôi như vậy và tôi rất ngượng. Khi phải ước, tôi ước rằng Onew sẽ tha thứ cho tôi.
Sau khi ăn bánh và thu dọn mọi thứ xong, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng để chuẩn bị rời nhà mở. Cùng một lúc, tôi vừa vui, vừa buồn một chút. JiEun nói rằng tôi có thể ở bên chị bao lâu tôi muốn cũng được.
Trước khi đi, tôi nói tạm biệt mọi người và bất ngờ thay Yubin ôm tôi một cái, "Chị sẽ nhớ em lắm," chị ấy lẩm bẩm qua vai tôi.
Tôi hơi giật mình một chút nhưng cũng ôm chị lại, "Em cũng thế"
Tôi không biết vì sao mình buồn nữa vì sắp tới cuộc đời tươi đẹp đang chào đón tôi cơ mà. JiEun nói rằng tôi có thể học ở một trường ĐH gần nhà và tôi cũng tự lên kế hoạch rồi.
Tôi sửng sốt cực độ khi tới căn hộ của chị. Nó đẹp lắm. Hiện đại và hoàn hảo. Khi bước qua cánh cửa, một chú cún con lông màu nâu sữa đã chồm tới chào tôi. Em ấy cứ hít hít quanh người tôi. "Tên em cún là gì ạ?" tôi hỏi và xoa bụng cún.
"Jersey," chị đáp. Chị đi vào bếp và đặt chìa khóa xuống. "Cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Phòng em ở cuối hành lang, phòng thứ hai ở bên phải nhé"
Tôi mỉm cười một mình và bắt đầu thám hiểm cả căn nhà. Có tất cả 4 căn phòng ngủ. Khi bước vào phòng mình, tôi hoàn toàn sững sờ. Đây như là một cơn mơ vậy.
Tôi cầm túi và tới ngồi xuống giường. Giường thì rất lớn và tuyệttttt hơn giường ở nhà mở nhiều. Còn có cả bàn học, máy tính, TV, tủ quần áo và phòng tắm riêng nữa chứ! Tôi thề luôn, cảm giác như thể trong một bộ phim ấy. Tôi bước qua tủ và thấy rằng trong đó đã có đựng giày và quần áo rồi.
"Tuyệt quá!"
Tôi đi kiểm tra mọi thứ, thật là vui quá. Phòng tắm còn tuyệt hơn nhiều! Tôi không thể tin chuyện gì đang xảy ra, thậm chì còn phải tự cấu mình để dám chắc rằng đây không phải là một giấc mơ. Tôi ôm lấy Jersey và nằm xuống giường. "Tuyệt thật đấy," tôi nói với nó. "Cả nghìn năm trước chị cũng không dám mơ thế này đâu"
Tôi lăn quanh giường để tận hưởng mọi thứ. Vậy chắc Sohee cũng từng cảm thấy thế này khi con bé đi. Tôi lại ngồi dậy và ngắm nhìn căn phòng một lần nữa thì Jieun bước vào.
"Chị mong là em thích," chị đứng ở cửa nói.
"Thích thôi ấy ạ?" Tôi sung sướng. "Em yêu ấy chứ. Như một giấc mơ ấy, cảm ơn chị vì mọi điều"
Jersey nhảy vào lòng tôi và tôi vỗ vỗ người nó. "Có vẻ như nó thích em hơn chị rồi" chị cười. "Nhưng chắc sắp tới chị không ở nhà nhiều đâu vì chị sắp quay một bộ phim mới. Nếu em cần gì hãy nói cho chị biết. Thứ Hai tuần này em sẽ bắt đầu đi học ở trường ĐH nhé"
Tôi gật đầu rồi chị nói tiếp về những luật lệ hay những điều khác. Khi chị đi rồi, tôi có cả một căn hộ lớn để chơi một mình. Tôi đã quyết định đi tắm rồi xem TV tới khi phát chán. Tôi lại quay lên tầng và bật máy tính lên. Khi máy tính chạy xong rồi tôi viết lên thanh tìm kiếm.
Lee Jin Ki.
Có rất nhiều bài báo và blog hiện ra nhưng dòng đầu tiên thu hút được ánh mắt tôi.
Trưởng nhóm SHINee Onew có một scandal!!!
Tôi ấn vào và trong đó có rất nhiều hình của chúng tôi bên nhau. Tôi nhanh chóng tìm quanh bài báo để xem họ viết gì.
Có vẻ như cô gái đó chính là người mấy tháng nay đang có quan hệ tình cảm với anh ấy. Cô ấy nhìn giống y hệt diễn viên Lee Ji Eun nổi tiếng nhưng không phải đâu. Đó chỉ là một cô bé 17 tuổi mồ côi giả danh Lee Ji Eun mà thôi. Onew vẫn chưa lên tiếng gì về thông tin này và chúng tôi hiện tại cũng không biết cô gái trẻ này đang ở đâu. Thêm vào đó, cô Ji Eun đã lên tiếng và nói rằng cô cũng bị shock vì tin này, rằng cô không hề hay biết. Hiện tại cô đang tham gia diễn xuất cho một bộ phim sắp được công chiếu.
Tôi kéo xuống và thấy rất nhiều bình luận nói rằng tôi nên tránh xa Onew ra. Thêm vào đó, nếu họ mà biết tôi là ai họ sẽ giết tôi. Tôi tắt máy tính đi luôn. Trên ngực truyền đến một trận đả kích và tôi đột nhiên cảm thấy mệt quá.
Jersey trèo vào lòng tôi nằm. Tôi đoán nó có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của tôi.
Sẽ mất rất nhiều thời gian để sửa chữa chuyện này đâyTác giả: schreiber_94 Thời gian: 17-5-2013 11:05 PM
fic hay quá bạn ạ, lâu lắm rồi mới lại vào fanfic đọc mà vào fic bạn đọc một lượt hết cả 19 chap luôn, mà chap 19 ngắn quá :P mình rất thích cách trans của bạn, fic hấp dẫn lắm :D
lâu lâu có fic của Wgs nhà mình nên nhảy vào đọc luôn
mong bạn ra fic sớm sớm nhé ^^Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 18-5-2013 06:42 PM
Chap 20
Tôi đã rất lo lắng khi bước vào trong lớp. Hoặc cũng có thể coi như lớp này quá lớn và có rất nhiều sinh viên. Tôi nuốt khan khi thấy nơi này mới thật đáng sợ làm sao. Tôi chầm chậm ngồi tới và tìm một chỗ trong hàng ghế còn trống. Tôi đặt cặp xuống và cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Lớp này phải vài phút nữa mới bắt đầu nên tôi có thời gian chuẩn bị một chút.
Tôi lo lắng nhìn quanh và thấy vài người đang soi mình. Trong đầu tôi đang muốn hét lên đây. Ngượng quá!
Tôi nhìn xuống bàn, cố tránh những ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Rồi ai đó ngồi xuống bên cạnh làm tôi suýt thì hét lên thật.
"C-cô là con nhỏ mồ côi đó, phải không?" Rõ ràng là giọng con gái. Tôi quyết định lờ cô ta đi và nhìn chằm chằm xuống bàn. "Được, tao sẽ coi đó là mày nhận. Tao chỉ muốn nói rằng chúc mày một ngày học vui vẻ"
Cô ta đứng lên và bước đi, tôi còn có thể nghe thấy tiếng người ta xì xào. Chuyện này sẽ chẳng bao giờ hết. uggh!
Trong suốt giờ học, tôi cứ ngồi viết bài liên tục, cố làm xao lãng bản thân. Tôi muốn về nhà lắm nhưng còn hẳn hai tiết nữa cơ. Tôi đoán là chỉ trong ngày hôm nay thôi, cả trường này sẽ biết tôi là cái cô 'mồ côi' đó hay có liên quan gì tới Onew. Nhưng nhờ trời, fans của anh không bắt nạt gì tôi mấy. à thì ngoại trừ lúc sáng nay, cô gái đó rõ ràng là ghét tôi. Để quên đi mọi thứ, tôi tới tiệm ăn trưa và chọn vài món. Ban đầu tôi định ngồi trong tiệm nhưng trong đó có nhiều người quá, cảm thấy bất tiện sao đó. Nên tôi tới thư viện, ở đó chẳng ai thèm để tâm tôi cả. Tôi đi ra phía sau và ngồi trên sàn, thưởng thức bữa trưa của mình.
Tôi vừa ăn vừa đọc sách, cố trở nên bận rộn
Tôi nghe thấy tiếng sách rơi gần bên và ngẩng lên thì thấy một người đang run run nhặt chúng. Đột nhiên tôi nổi lòng tốt, chạy mau ra đó giúp anh ta. "Xin lỗi vì phá ngang giờ học của bạn" anh ấy nói, cúi đầu.
"Không, có sao đâu mà"
Tôi cầm lên vài cuốn sách và anh ta ngẩng đầu lên nhận chúng. Khi nhìn thấy gương mặt ấy, đột nhiên tôi làm rơi sách xuống. Đó là Taemin! SHINee's Taemin.
Mắt anh trợn tròn khi nhận ra tôi. "Yenny?"
Dường như tôi chẳng thể cất nổi lời nào, chỉ biết vẫy tay yếu ớt
Chúng tôi đều im lặng nên tôi nhặt sách anh lên và đưa trả. "Cảm ơn em"
Chúng tôi đứng lên, chà, không khí gượng gạo quá. "Xin anh, đừng nói với anh ấy là đã gặp em ở đây. hay ở bất cứ đâu" Tôi nhờ anh, cúi đầu.
Anh bảo tôi rằng anh sẽ không nói đâu rồi hỏi xem có phải tôi là sinh viên ở đây. "Vâng. Hôm nay là ngày đầu tiên em đi học. Còn anh?" - "Nhưng đây là năm thứ hai của anh ở đây rồi" anh kể.
Vậy vụ sách vở này giải thích được rồi, tôi nhủ thầm. Tôi chỉ biết nói 'Oh' khi anh bước đi.
Tôi vẫn không thể tin được là sẽ được gặp Taemin. Không biết anh nghĩ gì về tôi nhỉ? Anh có kẻ với Onew không? Có quá nhiều thắc mắc và tôi cũng chẳng có lời đáp nào hợp lí cả.
Tôi cầm sách của mình và nhét vào cặp. Khi nào về nhà, phải ngủ một giấc thật ngon mới được.
-
Hôm nay tôi lại quay trở lại chỗ cũ với sách và bữa trưa, chờ đợi. Tôi chờ Taemin đến và hi vọng rằng tôi sẽ có cơ hội nói chuyện với anh. Tôi đã ở đây chừng 10 phút rồi và thậm chí chẳng có ai bước qua luôn. Tôi giả vờ tìm sách và tiếp tục đợi.
Cuối cùng, tôi ngẩng lên và thấy Taemin cũng đang đi tìm sách. Tôi đi ra chỗ anh,anh có vẻ hơi do dự khi thấy tôi thì phải.
"Xin lỗi nếu em làm anh sợ"
Anh lắc đầu và chỉ cười. "Em có làm anh sợ đâu"
Tôi cười, "Vậy thì được"
Rồi lại lúng túng.
"Onew sao rồi?"
"Anh ấy ổn, anh đoán thế" anh khoác cặp lên vai và cầm một cuốn sách lên.
"Vậy thì được," tôi lầm bầm. "Thôi, hẹn gặp lại anh sau vậy" tôi quay đầu lại trở về chỗ ngồi cô đơn trên sàn của mình. "Này" anh gọi, tôi quay đầu lại. "Em muốn đi chơi với anh không? Ở trong góc đó nhìn em có vẻ chán nản quá", anh chỉ vào chỗ đó và cũng đúng, tôi đang chán lắm đây.
Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh và thu dọn sách vở. Tôi hơi lo vì sắp sửa đi chơi với bạn thân của Onew và có vẻ không ổn lắm. Tôi đi theo anh mà chẳng nói một lời, chúng tôi đi ra khỏi thư viện và tôi hỏi là đang đi đâu.
Anh nhún vai, "Em muốn đi đâu?"
"Chẳng biết nữa" tôi đáp, nên chúng tôi lại đi quanh. Tôi kéo áo khoác lên hơn vì trời lạnh cóng.
Chúng tôi dừng lại ở một cửa tiệm gần đó và uống chocolate nóng.
"À thì," anh mở lời. "Anh nghe nói em đang sống cùng Ji Eun"
Tôi gật đầu và hớp một ngụm. "Em bí mật chuyển về đó nhưng có vẻ ở nhà chỉ có mình em. Nhưng vẫn tuyệt chán"
"Oh tuyệt hai người nhìn rất giống nhau"
"Chị ấy là chị em mà"
Chúng tôi lại nói chuyện linh tinh một hồi và tôi cố hết sức không hỏi về Onew. Taemin tiễn tôi về nhà và khi đến nơi - như tôi dự đoán- chị JiEun lại đi rồi. Jersey vui vẻ chào tôi ngoài cửa và tôi bế nó lên chơi cho đến khi chán thì thôi. Dù xem TV hay là lên máy tính cũng chẳng ích gì.
Tôi rất muốn gặp Onew. Dạo này, tôi cảm thấy mình chịu đựng được khi không nghĩ về anh nhưng từ lúc gặp Taemin, tôi không thể cố được. Có lẽ tôi nên nhờ Taemin cho tôi gặp anh dù chỉ một lần. Tôi cười một mình, cố vạch ra những điều mình cần làm.Tác giả: daniel-chan Thời gian: 18-5-2013 08:35 PM Trans hay quớ Ủng hộ ss nhiều lắm nhe
Vì e không biết đọc tiếng Anh nên e hóng 3 chap còn lại lắm ý!
Ngày hôm nay e đọc hết 20 chap luôn á
Yêu ss lắm nhe Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 19-5-2013 03:18 PM
Chap 21
Giờ đến lúc thực hiện kế hoạch rồi đây. Đầu tiên, có JiEun và Taemin giúp tôi, tôi chỉ cần xem xem sẽ phải làm ra sao thôi. Tôi đang ngồi ở bệ bếp và ăn sáng khi chị JiEun đã nấu xong.
Tôi nghịch đống đồ ăn trong đĩa, quá lo lắng mà không dám mở lời. "Em nhờ chị một chuyện được không?"
Chị quay lại và đang dùng khăn lau tóc. "Dĩ nhiên rồi"
"Dạo gần đây, em nghĩ rất nhiều về việc có thể gặp lại Onew và xin lỗi anh nên-"
Tôi đang thầm cầu nguyện trong đầu, mong chị sẽ nhận lời. Chị đâu biết tôi mong muốn được làm thế nhiều tới mức nào, nếu không thể thì tôi sẽ không sao thanh thản được. Tôi đã gây ra đủ rắc rối rồi, tôi muốn bằng cách nào đó, bù đắp cho anh. Chị nghĩ ngợi một lúc, tôi bỏ thìa xuống và cầu xin. "Xinnnnn chị mà. Xinnnnn chị đấyyyy"
Chị không thể từ chối tôi nên dĩ nhiên là được rồi. Tôi nhảy ra khỏi ghế ôm chầm lấy chị và hôn chị. Mong là sớm được gặp Onew.
"Vậy em tính làm gì?" chị hỏi.
Thành thực mà nói, tôi chưa nghĩ đến điều này nhưng tôi muốn làm gì đó mà anh có thể tha thứ cho tôi. "Em. không biết"
Chị ngồi xuống cạnh tôi và cười. "Cuối tuần này chị sẽ tới một lễ trao giải. Tất cả những tên tuổi lớn ở Hàn Quốc đều sẽ đến đó. kể cả Onew. Nên chị đoán đó sẽ là cơ hội cho em"
Nhưng người ta sẽ phản ứng ra sao nếu thấy tôi và JiEun cùng nhau? Chúng tôi giống y hệt rồi người ta sẽ bàn tán, và Onew sẽ biết tôi ở đó. Tôi có nên cải trang không? Nếu làm thế chắc sẽ ít người để ý hơn. Hiện tại tôi nghĩ ý đó là hay nhất và tôi còn phải nói với Taemin nữa, tôi đang đấu tranh tư tưởng đây? Nếu được, tôi nghĩ mình chỉ cần hỏi thôi.
-
Buổi lễ trao giải sẽ diễn ra trong hai ngày nữa và tôi vừa lo lắng, vừa phấn khích. Và càng vui hơn, Taemin đã đồng ý giúp tôi và đưa ra một ý tưởng tuyệt vời.
"Anh quản lí nói rằng nhóm anh sẽ diễn cuối cùng. Nên sau đó, anh có thể lừa Onew và tin anh đi, anh giỏi trò đó lắm," Taemin giải thích và mỉm cười. Tôi phải thừa nhận là anh tuyệt quá. "Nhưng 2 người gặp nhau ở đâu thì được nhỉ?"
Anh đặt tay lên cằm và ngẫm ngợi.
"Buổi tiệc hậu trường!" anh la lên. Tôi nhướng mày. Ở bữa tiệc đó hẳn có nhiều người lắm.
Taemin cảm nhận được sự bối rối của tôi. "Bữa tiệc đó được tổ chức ở một khách sạn gần đấy. Anh chắc rằng em có thể cướp anh ấy được một lúc. Anh lừa xong rồi sẽ nhắn tin cho em chỗ anh ấy đang đứng nhé, được không?"
Tôi gật đầu.
"Em hi vọng sẽ làm được"
Taemin cười. "Tin anh đi. mọi chuyện sẽ ổn. Phải thế thôi. Onew đã rất vui khi hai người ở bên nhau. Anh đoán rằng tình cảm anh ấy vẫn chưa thay đổi đâu, chỉ là anh ấy cứng đầu thôi"
Đúng thế nhưng anh có lí do để cứng đầu mà, hi vọng chúng tôi có thể đồng thuận với nhau ở một số vấn đề. Sự hối hận đang gặm nhấm hồn tôi đây. Tôi thực sự hi vọng vào lần này.
"Em vẫn chưa lên kế hoạch để có được sự tha thứ của anh ấy à?"
"Chưa, em vẫn đang nghĩ, em muốn mọi chuyện thật hoàn hảo"
"Em nên làm gì đó thật là thú vị, thứ gì khiến anh có thể nhớ mãi"
Thứ gì đó thú vị hả? Tôi nhớ lại tất cả những gì anh đã từng làm cho tôi. Tôi phải làm gì đó hoành tráng hơn, tốt hơn, nhưng thế nào? Tôi quyết định bảo Taemin hãy nói Onew lên sân thượng khách sạn, tôi cũng sẽ lên kế hoạch ở đó. Tôi về nhà và nghỉ ngơi chút. Chuẩn bị thực hiện kế hoạch cho thật hoành tráng mà.Tác giả: daniel-chan Thời gian: 20-5-2013 10:03 AM
Comt ủng hộ để trans có tinh thần nè :')
Hóng hai chap cuối cùng còn lại lắm nhe ss :'x
Sis hwaiting Hwaiting hwating
Mà ss học tiếng Anh ở đầu mà dịch giỏi dữ vậy?!!! Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 20-5-2013 07:08 PM
Chap 22
Tôi khá lo lắng khi nhận ra rằng chỉ vài giờ nữa mà sẽ được gặp Onew. Chỉ nghĩ thôi đã khiến trái tim tôi đập như điên rồi. Tôi vẫn chưa quyết định sẽ nói gì với anh nhưng khi đến lúc tôi sẽ nói những điều ấp ủ trong lòng và mang gà ra cho anh ăn nữa.
JiEun đang trang điểm ở phòng khác còn tôi thì chọn đồ. Mắt tôi nhìn lướt qua tất cả những bộ quần áo đẹp trước mắt mình mà mấy tuần trước đã nhận được. Tôi quyết định mặc một bộ váy đen đơn giản với đường ren tay màu đen. Trong khi chuẩn bị tôi thậm chí còn nhảy một tí vì tôi cảm thấy rất hào hứng.
Khi Jieun trang điểm xong thì tới lượt tôi. Tôi ngồi bình tĩnh xuống và có rất nhiều kịch bản về những chuyện sắp xảy ra đang chạy quanh đầu tôi nhưng tôi phải lạc quan chứ.
Khi mọi chuyện đã xong thì tới lúc chị Jieun đi rồi. Tôi quyết định đi taxi tới khách sạn nên tôi chuẩn bị những gì mình cần.
Khoảng 7h tôi tới một cửa tiệm gần đó và mua vài bông hoa đẹp. Hi vọng là anh sẽ thích hoa. Tiếp sau, tôi chọn vài món gà anh thích. Tôi cười một mình khi tưởng tượng ra gương mặt anh lúc nhìn thấy mấy con gà này. Sau đó, tôi mua nến và một chiếc bánh nhỏ.
Bê đống túi này lên quả là khổ mà còn tệ hơn thế chính là trời lại bắt đầu mưa phùn khi tôi đứng đợi xe. Tôi rên rỉ, sao cứ phải là tôi chứ? Tôi cầu mong chuyện sẽ không hỏng bét cả! Cuối cùng một chiếc taxi cũng tới và tôi nhanh chóng nhảy vào trong và bảo chú ấy điểm đến. Ngay khi cuối cùng tôi cũng bình tĩnh được. thì lại kẹt xe. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy rất nhiều xe, chẳng đời nào chuyện này sẽ qua nhanh đâu. Và còn tệ hơn thế, trời đang mưa nặng hạt.
Cứ bình tĩnh, tôi tự nhủ và dựa đầu vào ghế.
Sau 5 phút, tôi biết rằng mình không còn thời gian mà phí pham nữa. Tôi cầm lấy túi và nhảy ra khỏi xe, chạy trong mưa, dưới gót giày cao gót. Tôi cầm lấy túi thật chặt, quyết tâm rằng lần này không thể phá vỡ cơ hội này được.
Khi tôi đến gần khách sạn, tóc đã bị ướt hết, một gót giày thì bị gãy và tay áo bị rách. Còn tệ hơn, người ta cứ nhìn tôi chằm chằm và cái túi thì nặng hết biết. Tôi đi vào trong và nói với người quản lí để nhắc anh ấy một lần nữa là tôi sẽ mượn ban công một lúc. Khi thấy tôi, anh ấy có vẻ khá sửng sốt, "Đừng lo, là tôi Yenny đây. Tôi xin lỗi vì trông. tệ hại như vầy. Tôi chỉ muốn cảm ơn anh một lần nữa vì đã để tôi mượn tầng thượng"
"Ahh, có chi đâu, tất cả vì em gái của Jieun"
Anh ấy nhìn tôi cười rộng lượng, rồi tôi bước lên tầng. Đáng ra tôi nên dùng thang máy.
Tôi mở cửa ra sân thượng và bất ngờ thay, trời không mưa nữa. Thật may quá. Trên đây dường như là trống hết chỉ trừ có một cái bàn nhỏ với tờ note của anh quản lí. Chắc chắn sau này tôi phải cảm ơn anh ấy. Tôi cắm nến lên bàn và thắp chúng. Sau đó, tôi bày gà và bánh ra bàn. Rồi ngồi đợi thật kiên nhẫn. Tôi đang định gọi Taemin thì nhận ra rằng chắc giờ anh không cầm máy đâu. Ngoài trời đang lạnh dần và tôi đoán rằng có lẽ Taemin không bảo anh ra được rồi.
Tôi xoay xoay bông hoa hồng trong tay mình và ngắm nhìn nó, rồi thở dài. Tôi lạnh, ướt và cô đơn. Tôi gục đầu xuống bàn. Chờ thêm chút nữa, tôi thầm nhủ. Một vài phút dài như thể ba mươi phút và rồi lại mưa phùn.
Giờ, tôi chính thức điên lên đây, tôi đã cố gắng và không nhận được gì cả!
Rồi tôi nghe thấy tiếng kẹt cửa, quay ra thì thấy Onew đang đứng ở đó. Anh mặc đồ biểu diễn, cả người ướt nhẹp, nhìn có vẻ không ổn. Trái tim tôi loạn nhịp và trong 1s, cảm thấy thật khó thở.
Tôi nghĩ rằng anh sẽ đi khi nhìn thấy tôi nhưng tôi đoán anh cũng bất ngờ như tôi thôi. Tôi nhảy ra chỗ anh với một gót giày gãy. Cổ chân tôi đau lắm nhưng thấy Onew rồi, chẳng sao nữa.
"Chào" tôi ngốc nghếch nói. Tôi thực sự muốn đấm mình khi nói ngu như thế, nhưng tôi phải nói gì giờ? Anh chẳng nói gì cả, thay vào đó lại nhìn tôi như thể tôi bị khùng, "Đây là một câu chuyện dài, nhưng em đang cố-"
"Em không nhớ lời anh nói, tránh xa khỏi anh sao?"
Cái gì?
"Anh đang nghiêm túc đấy, thật không hiểu em đang nghĩ gì. Em tưởng rằng chỉ nhờ được Taemin thì chuyện sẽ ổn hơn sao?!"
Nước mắt rơi xuống, dù tôi nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng không được khóc. Tôi đang cố tìm cách sửa chữa và khóc lóc thì chẳng lợi lộc gì. Tôi lau mặt và hít sâu.
"Nghe này," tôi mở lời. "Em là một đứa ngốc. Em luôn như thế. Nói dối anh và khiến anh nổi giận không phải là chủ ý của em. Em biết những gì mình làm là sai. Em chỉ muốn anh cho em một cơ hội khác, hoặc ít nhất, để anh biết rằng em rất xin lỗi! Em không biết phải nói gì hơn. Em xin lỗi! Em xin lỗi vì đã có tình cảm với anh, được không!?"
Giờ tôi đang là người la hét ư. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lồng ngực cũng nhẹ nhàng hơn. Sao anh ấy không thấy được rằng tôi thực sự cảm thấy có lỗi, huh? Hay là tôi thật sự thích anh? "Em đang cố làm một chuyện tốt nhưng mọi thứ đều thất bại"
Tôi đi qua bàn và cầm lên một bông hồng ướt nhẹp và đưa anh. "Em còn mua cả gà cơ", tôi sụt sịt nói, chắc sắp cảm rồi. "Nhưng mà chắc không ngon nữa đâu, chắc anh sẽ chẳng muốn ăn nên thôi anh đi đi, mọi người đang chờ đó"
Tôi chẳng dám nhìn vào mắt anh. Tôi quay lại và ngồi xuống bàn trong cơn mưa phùn. Tôi quay lưng lại với hướng cửa, cầu mong anh thực sự hãy đi trước khi tôi lại trở nên quá xúc động. Tôi cắn môi, cầu xin anh, hãy đi đi.
"Em sẽ bị cảm đấy nếu cứ định đứng dưới mưa như đồ ngốc thế", tôi đóng băng khi nghe giọng nói đó. Có vẻ như tay anh chạm vào khuỷu tay tôi, anh quay tôi lại để nhìn vào mắt anh. Anh nghiêng xuống, trán chúng tôi chạm nhau. "Yenny" anh thở.
Tôi nhìn vào mắt anh, trong bụng thì xôn xao. Tóc anh bắt đầu ướt và quần áo anh cũng thế.
"Anh đã rất giận em, nhưng anh cũng nhớ em. Em đã lừa anh thật gọn, anh thực sự không tin chuyện này lại xảy ra với mình. Chưa từng nghĩ tới ai có thể nói dối về mọi thứ mà anh lại không biết. Chưa từng"
"Và em chưa từng nghĩ rằng những hành động đó khiến em phải trả giá thế này. Em xin-"
Bờ môi mềm của anh chạm môi tôi, khiến tôi không chút phòng bị nhưng không sao. Như là lần đầu được hôn anh, cảm giác quá tuyệt vời. Trước khi có thể hôn anh hơn, "Em vẫn chưa được tha thứ hoàn toàn đâu" anh cười.
"Vậy em sẽ hứa cố gắng để được anh tha thứ"
Chúng tôi ngoắc tay.Tác giả: chibi_hihi Thời gian: 21-5-2013 06:40 PM
Chap 23
"Chị lấy đồ uống chưa?" Tôi vội hỏi JiEun trước khi dọn bàn ăn. Trong vong 10 phút nữa là Onew sẽ tới và chúng tôi cũng chuẩn bị xong rồi
"Rồi," chị nói vọng ra từ trong bếp. Bàn đã xong cả và Jieun cũng đã nấu ăn xong. Tôi quyết định nghỉ một chút và xem xem mình ăn mặc có được chưa. Sau đó, tôi cho Jersey vào trong phòng ngủ vì sợ nó sẽ gây chuyện mất.
"Xong cả rồi!"
JiEun đã dọn bàn xong, rồi chị thở phảo một cái. Chị có vẻ rất mệt mỏi nên tôi lấy tạp dề ra khỏi người chị đi và dọn nốt thức ăn còn vương vãi và hôn chị một cái, "Cảm ơn chị nhé"
Chị cười hiền, "Không sao đâu"
Có tiếng cốc ngoài cửa và Jieun chạy vội đi thay đồ còn tôi chạy ra đón anh. Tôi sửa tóc và trang phục trước khi mở cửa, đón Onew.
Anh nở nụ cười đặc treng với tôi và chìa ra một bó hoa. Tôi đỏ mặt, "Anh không phải-"
"Nhưng anh muốn, nên cho dù em nói gì cũng chẳng thay đổi được gì đâu", anh nói
Ừ, anh đúng được chưa.
Tôi kéo anh vào và anh thì thào gì đó về việc căn hộ thật lớn, "Sao anh lại thì thào?"
"Chị em có đây không?"
Tôi cười, "Có, nhưng chúng ta đâu phải thì thào"
"Ohh"
Tôi cắm bó hoa vào lọ rồi đưa anh vào phòng ăn. Mắt anh sáng lên khi nhìn thấy đồ ăn và trái tim tôi xao xuyến, "Whoa, em nấu hết chỗ này sao?"
"Làm salad thì có được tính không?"
"Dĩ nhiên là không!"
Tôi phải thừa nhận là tôi đã làm món salad ngon tuyệt. Onew bảo rằng tôi nên đi học nấu ăn đi và tôi bảo tôi vẫn đang cố. (Cũng không hẳn). Chúng tôi cùng ngồi xuống đợi JiEun. "Anh có biết nấu ăn không?" tôi hỏi.
"À. em biết đấy." Anh lắp bắp, tay cào cào gáy. Tôi lắc đầu. Rồi cuối cùng JiEun cũng vào và đột nhiên mọi thứ trở nên thật gượng gạo. Mấy ngày nay tôi có lo về một chuyện là Onew sẽ gặp JiEun. Phải phải phải, anh đã kể tất cả về chuyện anh từng rất thích chị trước khi gặp tôi, chuyện đó khiến tôi thấy hơi buồn chút.
JiEun rất hấp dẫn. Có thể chúng tôi giống nhau nhưng không bao giờ tôi sẽ đẹp bằng chị. Tôi biết rằng nghĩ ngợi như vầy thì thật ngốc nhưng tôi không thể ngăn mình được.
Onew cứng đơ người khi JiEun bước vào. Chắc anh cũng thấy lúng túng. JiEun ngồi xuống rồi tự giới thiệu bản thân, như thể anh vẫn chưa biết chị là ai.
Bữa tối có vẻ ổn, ít nhất là với tôi. Tôi như bị cho ra rìa trong cuộc trò chuyện và khi tôi cố tham gia vào thì lại chẳng hiểu họ đang nói gì. Nên tôi quyết định, khi nào họ cười thì tôi sẽ cười. Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ hay thờ ơ.
Có vẻ hai người đã thân nhau rất nhanh và tôi thì đang nổi cơn ghen. Ghen thì là chuyện thường thôi mà. Nhưng tôi lại không thích cái thứ cảm xúc này, rõ ngớ ngẩn.
Bữa tối kết thúc, tôi nói với Onew là tôi muốn đưa anh đi quanh. Tôi cầm tay anh, đưa anh đi qua căn hộ lớn và chỉ đủ mọi thứ. "Ở trong này lớn ghê à" anh bình luận.
"Lúc mới tới đây em cũng nghĩ thế"
Sau đó, tôi mở cửa phòng mình và Jersey nhảy ra khiến Onew giật mình. Anh hơi lùi lại và bật cười. Anh đưa tay ôm ngực, "Anh không sợ đâu nhé."
"Phải rồi." tôi nói mỉa và bế Jersey lên, cho anh xem nó dễ thương tới mức nào.
"Thấy không, em ấy không cắn đâu" tôi nói bằng giọng cầu khẩn.
Onew dịu dàng xoa đầu nó. "Tên em ấy là gì?"
"Jersey"
Tôi cho nó ngồi xuống và tới chỗ Onew khịt khịt mũi. Onew trông có vẻ gượng gạo, cố chạy đi nhưng nó vẫn cứ chạy theo. Tôi chỉ biết cười, chà, Jersey đã thích anh rồi. Chúng tôi đi vào phòng và Onew khen nó thật sạch.
Chỉ khi nào có khách thôi, tôi thầm nghĩ.
Một lúc sau, chúng tôi ngồi xuống sàn và chơi điện tử, Jersey thì nằm bên cạnh Onew. Onew thắng hai lần nhưng tôi nghĩ là anh chơi xấu đó. Mà cũng có thể không phải, anh cũng rất thông minh, có khi là anh tự thắng thật.
Người thua trò chơi phải nghe lệnh của người thắng đó, chán quá. Tôi chỉ vừa đủ may để thua thôi TT. Onew xoa cằm nghĩ ngợi. "Anh muốn một ít kem"
"Chúng ta mới ăn xong mà!"
"Yenny này, ăn tráng miệng lúc nào mà chẳng được, em phải nhớ điều đó, giờ đi đi," anh giục tôi.
Tôi đi vào bếp và cầm lên hai bát. Sau đó tôi đi xúc kem vô, chỉ còn mỗi vị vani thôi, mong anh thích.
Tôi xúc bốn thìa đầy cho mình còn anh thì chỉ hai thôi, tôi tự cười đểu. Tôi cầm thêm hai cái thìa nữa và cắm vào bát. Onew trông có vẻ sung sướng khi tôi bước vào với kem nhưng ánh mắt đó biến mất khi tôi đưa anh bát. "Ăn này"
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh và cầmm lấy điều khiển TV. Tôi bật lên một bộ phim kinh dị và trong lúc xem phim, anh cứ rình rập ăn trộm kem của tôi. Jersey cũng thè lưỡi đòi liếm luôn. Sau khi ăn no, chúng tôi nằm xuống và xem phim cho xong. Cứ thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ lại hôn nhẹ lên môi nhau một cái, rất bình thường thôi nhưng tôi cảm thấy rất vui, bên trong như muốn nổ tung vì sung sướng vậy. Đêm nay không thể tuyệt hơn. Tôi rất mừng vì đã có được Onew ở bên và anh đã cho tôi một cơ hội thứ hai.
Trong khi chìm trong suy nghĩ, đột nhiên tôi nhớ ra một điều. Tôi chưa từng bảo với Onew là tôi yêu anh, anh cũng chưa từng nói thế với tôi. Tôi có yêu anh không? Tôi không biết nữa nhưng tôi thích anh lắm. Có lẽ anh cũng thấy thế.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Anh tò mò hỏi.
Tôi chống tay lên và cười. "Mấy chuyện đó mà"
"Là?"
Tôi nhún vai. "Nhiều lắm"
"Là gì chứ?" Anh lại hỏi.
"Em thật mừng là giờ lại được ở bên anh, tận hưởng thời khắc này. Em chỉ muốn nói cảm ơn anh"
Tôi đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt anh. "Anh cũng rất vui khi được ở đây," anh lấy ngón tay nâng cằm tôi lên, đặt bờ môi dịu dàng lên môi tôi, chúng tôi cùng cười. Lúc nào ở bên anh, trong tôi cũng trào lên thứ tình cảm này. Anh khiến tôi vui vẻ, khiến tôi dường như không thở nổi.Không ngờ một người lại có khả năng phi thường như thế.
"Em-em yêu. anh" tôi lắp bắp. Trái tim tôi đập mạnh lắm, tôi còn chẳng thể nghe thấy mình nữa. Khi nhìn thấy biểu cảm shock của anh, tôi cố thu lại những lời mới nói, "Ý em là-"
Tôi đang rất lo lắng, sao đột nhiên tôi lại cảm thấy thế này? Tôi vội tránh ra khỏi anh, để anh không thấy khuôn mặt đỏ tía tai lẫn sự lo lắng của tôi.
"Yenny", anh cố quay người tôi lại. Cuối cùng anh cũng thành công. Anh khẽ đưa tay lên một bên mặt tôi, tôi cố tránh ánh mắt anh nhưng không được. "Park Ye Eun, từ khi gặp em, cuộc đời anh đã có quá nhiều rắc rối. Anh tin rằng đây hoá ra lại là điềm may. Một điều anh thích ở em chính là tính cách táo bạo của em, trước giờ anh chưa từng gặp ai như em. Em rất xinh đẹp và thông minh, cho dù có gặp khó khăn nào thì em vẫn luôn vượt qua, anh rất thích điều ấy" anh cười ở đoạn cuối.
Tôi không thể tin những lời ấy lại từ miệng anh phát ra, thực sự rất hạnh phúc.
"Anh có thể nói rất nhiều về em, nhưng anh chỉ muốn nói như vầy thôi. Ye Eun à, anh yêu em, anh không thể tả hết thứ tình cảm này", trên gương mặt anh có nét gì bối rối. "Mỗi khi ở bên em, anh đều có một thứ cảm xúc không tên này, một cảm giác rất tuyệt vời, anh cũng rất yêu em"
Trái tim tôi lại loạn nhịp. Bờ môi anh tới gần. Nụ hôn lần này thật khác, rất khác, nhưng không hề chi. Đầu tôi như muốn nổ tung và nụ hôn này thật. hoàn hảo. Phải, hoàn hảo. Như Onew vậy.
Sau tất cả những dối trá, cuối cùng cũng có chuyện tốt đến. Tôi không hề hối hận khi đánh cắp chiếc dây chuyền đó và đâm sầm vào Onew. Thật buồn cười là chiếc dây chuyền khởi xướng cho mọi thứ, nhưng tôi vẫn vui lắm. Rất rất rất vui.
The End.
Thanks for supporting ^_^!Tác giả: daniel-chan Thời gian: 21-5-2013 06:53 PM
Cuối cùng ss cũng Complete kyaaaaaaa~! E chờ ngày kia tới hôm nay luôn Không uổng công ss nhé
ss trans fic rất hay và e cũng rất muốn kb với ss ss đồng ý nhe...please
Khi nào có fic mới ss nhớ hú e
Camon ss đã trans fic này nhé