Merry Christmas Everybody <3
Tác giả: Hagiel
Thời gian: 12-12-2012 01:10 PM
SBD 21
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: Hagiel
Tiêu đề bài dự thi: "Không đề..."
Một mùa Giáng sinh nữa lại về, một năm cũ qua đi, một năm mới đang đến gần …
Thế giới xung quanh và mỗi chúng ta luôn chuyển động và thay đổi, cũng chẳng biết viết gì, văn lại kém, thôi thì đành làm cái gọi là "phóng sự ảnh"- để chia sẻ cũng các Kites-er (phóng sự cũng là 1 góc nhìn về 1 năm qua, không thể gọi là hoàn thiện nên mong các bạn thông cảm nhé)
“Khi thế giới chưa lặng im tiếng súng…
Khoảnh khắc này hạnh phúc biết bao nhiêu,
Là khoảnh khắc được ôm người thân thiết,
Để biết rằng họ vẫn bình an…”
“Từ trong những hoang tàn đổ nát,
Sức sống vươn mình, từ những đức tin,
Nỗ lực đáng quý, cứu mảnh đời bé nhỏ,
Dựng tương lai, từ những mầm non”
“Thế giới này, còn nhiều cảnh cùng khổ,
Những mảnh đời vất vả mưu sinh,
Ước mơ nhỏ về ngôi nhà ấm áp,
Đến khi nào? Đến khi nào có đây?”
“Trái đất mình, hành tinh xanh xinh đẹp,
Ngôi nhà chung của tất cả chúng ta,
Đang kêu cứu từng ngày vô vọng,
Chính chúng ta đang tự “bức tử” mình”
“Hành động nhỏ, nhưng mang thông điệp lớn
Vì tình người, trách nhiệm mỗi chúng ta”
“Khoảnh khắc này, bạn ơi cùng chia sẻ
Niềm vui này bình dị mà thân thương,
Những ước mơ tưởng chừng như đơn giản,
Mỗi lần nhìn, vẫn khiến mắt cay cay”
“Thế giới này còn nhiều nhiều nữa
Nhìn quanh đâu, có thấy chút chuyện mình
Này bạn ơi, năm mới sang rồi đó,
Nỗ lực, ước mơ, và gây dựng niềm tin
Chúc mỗi người có thêm nhiều hạnh phúc,
Cùng sẻ chia, cùng kết nối yêu thương”
“Những gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim”
Có ai đó đã nói rằng “Hãy quay ngược trái tim lên, nó sẽ có hình ngọn lửa”. Mỗi chúng ta ai cũng có 1 trái tim tận sâu trong lồng ngực là để chúng ta cảm nhận thật sâu sắc những điều cuộc sống mang lại cho chúng ta.
Ai xa nhà được về bên gia đình, bên những người thân yêu.
Ai đã từng mất mát, đau buồn thì được sưởi ấm. Trong mùa đông băng giá, con người xích lại gần nhau, để băng cũng tan ra cho mùa xuân đến gần
Ai đã mất niềm tin thì sẽ lấy lại được niềm tin & đừng để mất nó bởi mất niềm tin là mất tất cả …
Hãy nỗ lực và kiên trì để thực hiện ước mơ bạn nhé, chỉ có bạn mới làm chủ được cuộc đời bạn mà thôi. Đừng bao giờ từ bỏ, bên trong mọi khó khăn đều có chứa cơ hội & chúc bạn thành công
& một ước mong cho riêng mình: Cả nhà mạnh khỏe, con sắp được về nhà rồi! 
…
Merry Xmast & Happy new year 2 all
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?My9mYS8zZmE5YWE1NmIxYmZmZTZjNGVlOGI0NGRkNDA3NjJlOC5cUIbaBmUsICDN8VHLhdUng58gVdUngG7gXxC4WeBdUngpYyBUxrDhdUng51dUngZ3x8MQ
===========
Pi ét: Một chút sẻ chia để mùa đông thêm ấm áp, cảm ơn BTC đã có event hay & ý nghĩa

Văn mình cạn, mong các Kites-er thông cảm

Tác giả: shinmoney
Thời gian: 12-12-2012 01:23 PM
SBD 22
Nick: shinmoney
Tiêu đề bài dự thi: Bộ phim đêm Giáng sinh.
Bộ phim đêm Giáng sinh
Giấc mơ với tớ như một rạp chiếu phim ngẫu hứng lúc đêm khuya. Không được quyền lựa chọn giữa xem hay không xem, chỉ là xem và nhớ hay xem và quên. Chỉ được quyền như thế mà thôi. Một rạp phim không có lịch chiếu và danh sách những bộ phim cụ thể. Ngẫu hứng, tất cả là ngẫu hứng.
Mỗi đêm lại có một đoạn phim ngắn. Những câu chuyện nhỏ thường nhật, những người thân yêu và cả những gương mặt xa lạ. Nhưng tất cả đều đọng lại trong tâm trí một hồi ức khó quên. Có những đêm giựt mình vẫn thấy đầm đìa trong nước mắt. Lắm khi cười nắc nẻ tỉnh giấc vẫn nghe âm vang vang. Nhiều lần thức giấc cố gắng nhớ nhưng vẫn mãi là một khoảng không mênh mông, không một dấu ấn. Vui trong lòng vì bộ phim kết thúc như mong đợi. Hồi hộp đến nghẹt thở vì tình tiết quá bất ngờ. Ngỡ ngàng đến thản thốt khi thấy bóng hình ai đó thân quen. Buồn rũ rượi trước một đoạn kết dang dở. Những cung bậc cảm xúc đó đều đã trải qua và mỗi đêm trước khi bước vào cánh cửa rạp phim ấy, lòng vẫn còn phân vân tự hỏi, tối nay có phim không và sẽ xem phim gì.
Chưa một lần tự chọn một bộ phim và cũng chưa bao giờ xem lại một nội dung đến lần thứ hai dẫu lòng rất muốn. Nhưng Giáng sinh - ngày tin vẫn còn có một phép màu - liệu có ngoại lệ. Nếu điều kì diệu ấy xảy ra, tớ sẽ chọn một bộ phim có nội dung tớ thích với diễn viên tớ vô cùng mong nhớ và tớ muốn được một vai trong đoạn phim ấy. Và hãy cho tớ được xem bộ phim đó cả đêm Thánh đó. Chỉ cần bộ phim ấy. Một mà thôi.
Tớ sẽ xem bộ phim "Cô cháu gái bé nhỏ của tôi". Vì tớ thực sự thực sự rất rất nhớ con bé. Có lẽ con bé là nỗi buồn lớn nhất cuộc đời tớ, là sự mất mát mà tớ thầm oán tránh ông trời bất công, là sự hối tiếc vô vàng mãi đến sau này vẫn hãy còn day dứt và cũng là những hồi ức đẹp của năm tháng cuối của tuổi 20.
Liệu có quá không nếu tớ ...
... muốn một lần ôm con bé thật chặt trong lòng, để con bé gục đầu lên vai, đưa bàn tay bé bé vỗ nhẹ nhẹ vào lưng tớ. Tớ sẽ giữ chặt con bé thay cho buổi chiều hôm đó vì mãi chơi mà vòng tay hời hợt và thực sự không bao giờ nghĩ đến từ ngày hôm đó mãi mãi vòng tay tớ không còn dang rộng và ôm chặt lấy thân mình bé nhỏ ấy một lần nào nữa dẫu tớ có gào lên trong tuyệt vọng.
... nắm bàn tay nhỏ xíu ấy đi khắp mọi nơi mà bước chân chập chững ấy thích và cũng sẽ bế trên tay mỗi khi con bé níu níu áo, nũng nịu "Bế đi".
... ngắm nhìn con bé xúng xính trong bộ đồ Noel, cười toe khi đòi mua được thêm một quả bóng bay hay khóc thút thít khi quả bóng chợt tuột tay bay mất.
... vỗ nhẹ nhẹ vào lưng con bé chỉ để cố dỗ bé con vào giấc ngủ say nồng, thật tròn giấc, thật yên ả vào một trưa hè oi bức.
... mắng yêu con bé vào câu khi phụng phịu muốn dành đồ chơi với bạn, khóc thét lên khi bị ai tranh mất.
... cắn một cái vào má bầu bĩnh, đu đưa con bé trên chân để bật cười thành tiếng.
... sướng phát điên khi con bé bi bô gọi "Dì chị ơi ..." và lao vào lòng mỗi lần đi học xa về.
Chỉ cần bấy nhiêu thứ này thôi đủ để nỗi buồn man mác trong lòng tớ vơi đi phần nào. Tớ sẽ thôi không khóc khi ai đó nhắc về những kỉ niệm ngày còn con bé. Tớ sẽ thôi không nhớ lần kí tên nhận con bé về từ nơi lạnh lẽo cô đơn nhất nơi cuối hành lang bệnh viện vào 3 ngày trước sinh nhật lần thứ 3. Tớ sẽ thôi không tự oán trách bản thân vào buổi chiều hôm đó không chơi với con bé nhiều hơn. Tớ cũng sẽ giữ con bé mãi trong hồi ức của riêng mình, giữ cả hình bóng bé xíu, giọng nói ngọng nghịu đáng yêu đến mức nếu có mệt mỏi gì chỉ cần nghe bi bô vài câu lại thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Tớ muốn bộ phim này được phát vào đêm Giáng sinh lần này và tớ cũng sẽ một lần tự dỗ bản thân mình hãy tin rằng trên đời này vẫn có một nơi mang tên phép màu. Tớ sẽ được gặp con bé và chơi cả đêm với bé. Con bé chính là món quà mà tớ mong muốn nhận được nhận trong đêm Giáng sinh này dẫu từ ngày còn là cô nhóc tớ chưa một lần tin trên đời này có người mang tên Ông Già Noel. Liệu rằng phép màu sẽ đưa giấc mơ ấy đến với tớ. Sẽ đến thôi đúng không. Chờ, sẽ chờ đến ngày hôm đó ...
PS: Bé con của dì, bé con làm "cô bé" Noel của dì nha, chuyển những lá thư này đến những người dì yêu quý. Hun bé con này.
"Mẹ, sinh nhật vui vẻ, yêu mẹ nhiều lắm. Thật may mắn vì được làm con gái mẹ. Thật á. Ôm mẹ một cái nào. Ấm thật. Mẹ đừng khóc mỗi lần tiễn con đi học nữa nhá, con lớn rồi mà. Mẹ cũng đừng thức giấc nửa đêm vào phòng con chỉ vì nghe tin ngoài này giông bão, con biết tự lo cho mình mà. Mẹ hãy cứ gọi cho con mỗi ngày chỉ để trách móc sao ngủ mãi trưa mới dậy. Mẹ hãy cứ nhắn tin cho con mỗi ngày chỉ để khoe hôm nay mẹ mới xem Bi Rain trên tivi, để hỏi khi nào có phim mới. Mẹ chỉ cần như thế thôi. Như thế thôi mẹ nha"
"Mụ, biết ta đang nói ai rồi chớ gì. Thiệt sự ta đã viết đi và phân vân mãi trước khi gửi. Nhưng ta quyết định gửi, xem như một món quà bất ngờ dành cho mụ. Mụ không biết là ta iu mụ đến thế nào đâu *icon mụ thường hay gửi**hành động mụ thường hay làm*. Ta không biết mụ sao nhưng ta thực sự thực sự rất vui vì có được 2 người bạn thân thiết ở không gian ảo xa lạ này. Mỗi ngày như mọi ngày, từ sáng sớm đến tối mịt, kêu gào, lăn lộn, đá đạp nhau trên yahoo không biết chán. Cảm giác như mụ ở bên cạnh ta dậy á. Mở mắt ra là thấy mụ, đến tối trước khi đầu ta nhớ gối, người ta nhờ giường thì cũng đạp mụ một cú đi ngủ mới ngon. Mụ kể cho ta tất cả những chuyện mụ trải qua trong ngày, những nỗi buồn và những niềm vui nhỏ nhỏ đơn giản vì anh Hâm nhà mụ mặc đẹp hôm trao giải. Những thứ nhỏ nhặt nhất cũng gửi cho nhau. Lắm lúc mụ còn biết trước những gì ta định nói và những gì ta sẽ quên. Uhm, đúng đó, ta bị lười bất tử vì ta biết nếu ta có lười một tí thì cũng có mụ đỡ phần rồi. Mụ chẳng khi nào càm ràm như những bà chị khó tánh, mụ chỉ hứ hự cho có những vẫn làm đó thôi. Mụ thiệt hiểu ta. Uhm, đúng, mụ là nguồn cảm hứng của ta. Đúng ý mụ muốn rồi nha. Sinh nhật mụ - chẳng làm được gì ngoài việc đổi pass để viết gửi vài dòng thế này thôi. Mụ cứ luôn xinh đẹp như trong trí tưởng tượng của ta, luôn mạnh khoẻ để đạp ta mỗi ngày và luôn vui vẻ như bây giờ nha. Chỉ thế là đủ. Iu mụ chết đi được"
"Ya, nhóc, biết gọi ai rồi chớ gì. Một đứa em từ trên trời rơi xuống, một ngôi sao may mắn hay một ngôi sao quả tạ thì vẫn không rõ nhưng chỉ biết là một cái đuôi đeo bám cả ngày. Thế nào cũng hứ hự làm icon mặt giận hỏi ngay phiền à. Không, không hề phiền chút nào. Đã có một nhóc em, giờ thêm một nhóc nữa, càng vui hơn. Nghĩ đến ngày đầu gặp gỡ nơi này, tính đến giờ cũng không quá dài nhưng cũng không quá ngắn. Đủ để hiểu em muốn nói gì, đủ để hiểu em cần gì và đủ để hiểu em như thế nào. Lắm lúc cứ tưởng em - một chàng thanh niên trưởng thành - nhưng sự thật thì em - vẫn là một cậu nhóc tồ tồ. Cái tuổi dở hơi của em vẫn còn dài lắm. Em - con trai nhưng vẫn buồn vu vơ vớ vẩn, vẫn tự kỉ bất chợt, vẫn vui buồn từng cơn, vẫn say nắng trúng gió bất ngờ. Uhm, em là như thế. Vui không giấu, buồn cũng chẳng giữ. Kể cho bằng hết mới yên lòng. Ngồi nghe và châm chọc để em chẳng thời gian nghĩ ngợi linh tinh nữa. Đừng có ôm bi ai sầu não vào người nữa nhóc à. Tự tìm một niềm vui để thấy rằng đời còn đẹp chán. Haha. Dù thế nào đi nữa thì cứ tưng tưng như bây giờ. Sinh nhật em lần 2 thay vì đeo nơ, áo cặp đồng bộ thì viết đôi dòng gửi nơi này cho khác. Dù sinh nhật với em nó phù du nhưng với nuna sinh nhật nó to như bánh xe bò á. Sinh nhật không phải ngồi tự kỉ. Sinh nhật là để cười thật vui, để lớn thêm một tuổi và để sống tốt hơn mỗi ngày. Và sinh nhật là để nuna nói với em. Uhm, nuna thích em chết đi. Thương em nhiều lắm 3D à. Cấm đạp"
Tác giả: missfox_134
Thời gian: 12-12-2012 01:59 PM
SBD 23
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: Missfox_134
Tiêu đề bài dự thi:Ấm áp yêu thương
.... Một ngày đông, con bé lặng lẽ đi trên đường vắng...Gió thổi ù ù...Lạnh cóng. Nhìn những cặp đôi khác tay trong tay mà cảm thấy buồn vô cùng. Nó vừa chia tay với mối tính đầu của nó. Mối tình kéo dài gần 3 năm với bao kỉ niệm đẹp cho dù thời gian 2 đứa thực sự bên nhau thì không nhiều đến thế.
Nửa kia của nó du học ở Hàn. Một năm hai đứa chỉ được gặp nhau có 1 lần vào dịp giáng sinh và tết dương. Mỗi dịp ấy nó vui và cười cả ngày trước ngày gặp người yêu đến cả 2 tuần. Giáng sinh, hai đứa sẽ cùng nhau đi dạo phố, ăn hạt dẻ nóng, vào nhà thờ nghe hát thánh ca. Hai đứa trao nhau những cái nắm tay, cái ôm và có cả những nụ hôn ngọt ngào nữa...
Vậy mà năm nay, trong dịp giáng sinh...nó lại lầm lũi đi một mình. Nó cãi nhau với người yêu và đời chia tay vì một lý do không đâu: người yêu nó bận làm khóa luận và không thu xếp về Việt Nam với nó được...Nó trẻ con và nghĩ ra đủ mọi lý do để cãi nhau với a... và cuối cùng với sự ngang ngạnh của một bạch dương nó đã chia tay anh. Nó không cho anh cơ hội nói với nó điều gì về quyết định này của nó. Nó những tưởng a sẽ chờ đợi và dỗ dành nó... Nhưng nó đã nhận được cái mail đồng ý của a. A đồng ý chia tay. Đấy, a đã đông ý với quyết định của nó, a chúc nó hạnh phúc hơn với người sau của nó. Nhưng giờ nó không còn cảm giác thỏa mãn vì được đáp ứng yêu cầu của mình như mọi khi. Nó có cảm giác lần này nó sẽ mất anh thật...
Nó lẳng lặng đi trên đường, nhìn những ngọn đèn, cây thông Noel và khóc một mình. Nước mắt chảy tèm lem. Nó giận a vì đã đồng ý với quyết định ngu ngốc của nó nhưng nó càng giận mình hơn vì đã đưa ra quyết định ẩm ương ấy. Nó giận rằng tại sao không thông cảm cho anh, không ủng hộ anh và bớt cái sự ích kỉ cá nhân đi một tẹo...
Nó đi vào một quán cà phê quen thuộc, chọn góc cũ của hai đứa, gọi ra 2 cốc ca cao... Miên man nghĩ về miền kí ức...
Một bản nhạc quen thuộc kéo nó về với thực tại. Ai đó đang chơi Forever love của TVXQ bằng piano. Có rất ít người chơi bài này, trừ khi họ là Cass. Bản nhạc kéo nó về với thực tại. Nó nhìn thấy một gương mặt quen, một vóc dáng quen thuộc: Anh yêu của nó. Anh mỉm cười với nó, chơi nốt bản nhạc và đi về phía nó. Nó lại khóc. lần này không khóc vì buồn đau mà nó đang khóc vì hạnh phúc bất ngờ. Giọng nói anh nhè nhẹ thổi vào tai nó: Ngốc của a, nín đi nào. Nó thấy ấm áp lạ... mùi hương ấy, giọng nói ấy và cả sự ấm áp yêu thương ấy đã quay về lại bên nó..."
...
.......
" Dậy thôi Sam ngốc, sáng rồi kìa"
" Sammmmmmmmmmmmmmm yêu"
Tiếng chuông báo thực quen thuộc đã kéo nó ra khỏi giấc mơ, nó thấy mắt mình ươn ướt. Nó mỉm cười lấy điện thoại nhắn tin cho tình yêu của nó :" e dậy rồi đấy Shik ạ. Yêu và nhớ anh nhiều". Giấc mơ giúp nó nhận ra hãy trân trọng tình yêu mình đang có để không phải nuối tiếc khi mất đi.Giáng sinh này và những giáng sinh về sau nữa nó chỉ ước rằng nó và anh mãi mãi bên nhau như bài hát yêu thích của nó.
Tác giả: nhoccon138
Thời gian: 12-12-2012 02:17 PM
SBD 24
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: nhoccon138
Tiêu đề bài dự thi: Khách trọ của nhà
Đã 5 năm rồi kể từ khi tôi rời gia đình khăn gói vào Sài Gòn học tập. Vì học xa, gia đình lại không có điều kiện mấy nên một năm tôi được về nhiều nhất cũng chỉ 2 lần. Một lần về cũng nhiều nhất là đc 1 tuần. Về nhà được ít là vậy nhưng hầu như không có khi nào tôi ở nhà cả ngày. Hết tụ tập bạn bè thì lại tổ chức những chuyến đi chơi ngắn ngày, ăn ở nhà thì bữa đực bữa cái. Dường như tôi rời khỏi nhà khi quá trưa và về nhà khi trời đã tối. Căn nhà như chỉ là chỗ tôi cần ngủ vào buổi đêm. Cả nhà tôi đã quá quen với thời gian của tôi mỗi khi tôi về nhà như vậy rồi. Không một ai ý kiến hay bảo tôi hãy ngừng đi và ở nhà thường xuyên hơn và tôi cũng không nghĩ đến vấn đề này nhiều lắm.
Khi đã đi làm, điều kiện có để tôi có thể mua vé máy bay về nhà thường xuyên nhưng tôi vẫn cứ luôn viện cớ lấy lí do công việc bận rộn nên cũng chỉ có thể về nhà vào cuối năm. Nhiều lúc tôi thấy mình như chỉ là khách trọ của nhà. Chỉ về khi đói và cần chỗ ngủ.
Ở xa, tôi luôn hướng về quê nhà mình, nhớ những lúc đi chơi và tám cùng bạn bè về những điều trên trời dưới đất. Nhiều lúc chưa về nhưng tôi đã lên kế hoạch cho những ngày nghĩ ở nhà của mình.
Những ngày về nhà vội vã và đi đã xa rồi. Giờ đây, tôi muốn về nhà mình và ở nhà thật lâu nhưng sẽ không có ai chờ tôi về nữa. Mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ và ba tôi, người luôn yêu thương tôi nhất cũng đã gặp tai nạn mất cách đây 1 năm. Anh chị tôi thì đã có gia đình, mỗi người mỗi nơi. Đã 5 năm, tôi chưa thực sự có bữa nào tụ họp sum vầy đầy đủ với mọi người. Chỉ đến khi tôi mất đi cơ hội như vậy tôi mới cảm thấy tiếc. Tôi luôn tự trách bản thân mình sao ham bạn ham bè mà bỏ qua gia đình như vậy. Tôi đã xóa đi cơ hội được ở bên cạnh ba mình nhiều hơn, được yêu thương và quan tâm đến ba nhiều hơn.
Cảm giác của tôi giờ đây mỗi khi về nhà luôn mang trong mình sự cô đơn, lạnh lẽo dù ngoài trời nắng đổ khắp sân. Giờ tôi hối hận rất nhiều vì mình đã làm khách trọ của nhà suốt thời gian dài.
Noel năm nay tôi sẽ xin nghĩ phép để về thăm căn nhà trống của mình. Tôi muốn được đón không khí Noel ở nhà và đón nhận hơi lạnh tỏa ra khắp căn nhà mình cũng như xóm làng để tôi không còn cảm giác sự cô đơn khi ở ngoài trời nắng nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, cô đơn.
Nếu như được mong ước tôi sẽ ước rằng 5 năm qua giá như tôi đừng có làm khách trọ của nhà thì có lẽ bây giờ tôi đã không cô đơn như thế này.
Tôi mong ước rằng mình không phải và mãi mãi không làm khách trọ của nhà một lần nào hết.
Tác giả: cuukiem
Thời gian: 12-12-2012 02:23 PM
SBD 25
Bài dự thi: "Giấc mơ giáng sinh"
Nick kites: cuukiem
Tiêu đề: Vòng tay
Vòng Tay
Bài này mình đã nghe hàng ngàn lần, dành tặng cho tất cả mọi người. Trở về đi (nếu được) và đón Giáng Sinh ấm áp nhé.
Home... Gia đình...
Ngày còn thơ bé, những thứ chúng ta mơ ước thật giản đơn. Là món quà trong chiếc hộp lấp lánh sắc màu, là bộ đồ dùng học tập mới, là váy áo xúng xính như cô công chúa nhỏ.
Năm tháng trôi qua, những mong muốn của chúng ta cũng lớn lên, khát vọng thì nhiều, nhưng dường như lại quên đi cách ước mơ.
Giáng sinh này, à không, đã từ lâu lắm rồi, ước mơ của tôi là được Trở về. Trở về trong vòng tay của bố mẹ, của gia đình ấm áp yêu thương.
Mới mấy hôm trước, nghe tin ba bị nghiến đứt ngón tay, con đã khóc nguyên một đêm dài. Bàn tay ba to lớn, thô kệch vì vất vả phong sương, vì kiếm tiền cho con ăn học. Con nghe mẹ kể, bàn tay ấy đã ôm ấp vỗ về con qua những đêm dài giá lạnh, vì con khi bé rất khó nuôi. Ba phải ngồi mà ngủ, ôm con trong lòng, cứ đặt xuống thôi là con khóc. Ngày con chập chững bước những bước đầu tiên trên đường đời, con đã nắm tay ba. Trong bức ảnh cũ màu thời gian ấy, vẫn lưu mãi nụ cười của ba, tự hào và đầy hạnh phúc. Con còn nhớ, bàn tay ba vội vàng nâng đỡ, mỗi khi con gái phải mang gì nặng nhọc. Con còn nhớ, bàn tay ấy luôn mang đầy những cử chỉ yêu thương, chưa bao giờ vung roi lên trước mặt con gái. Ba của con…
Tối hôm qua gọi điện hỏi thăm ba, lại nghe ba nói mẹ phải đi truyền nước. Ba nói, hôm nay mẹ vừa bị xỉu vì quá mệt. Tay ba đau, việc gì cũng đến tay mẹ. Mẹ của con cũng là phụ nữ, nhưng không giống bàn tay con mềm mại, bàn tay mẹ gầy guộc thô ráp. Bàn tay ấy thường sờ mặt con những buổi sáng sớm, thì thầm bên tai “Con gái yêu của mẹ, dậy nào…”. Những ngày này sống ở một nơi xa lạ, sáng sáng nghe người khác gọi con cái dậy, mấy đứa bé hôm nào cũng khóc, chẳng ngày nào không có tiếng quát tháo. Con mới biết, mẹ của con đã dịu dàng biết bao… Hôm nào mẹ cũng dậy sớm hơn con, sau khi gọi con dậy thì làm một bát cơm rang trứng cho con ăn đi học. Trước kia, nhà mình chưa có bình nóng lạnh, mỗi lần cuối tuần con về là mẹ lại sẵn sàng một nồi nước lá cho con gội đầu, tắm rửa. Mẹ bảo, con gái phải gội đầu bằng bồ kết, lá sả thì tóc mới đẹp, bạn bè con lúc nào cũng kêu tóc con rõ ràng là tóc duỗi. Vậy mà trong lúc tâm trạng bực dọc, con lại cắt phéng đi, mái tóc dài chấm eo đột nhiên cụt ngủn đến gáy. Đã lâu rồi, thèm cái cảm giác được mẹ ngồi chải đầu tết tóc, mỗi lần nghĩ lại, nước mắt chợt rơi…
Mẹ của con...
Con thèm được ăn thịt gà, ở đây ăn sao không ngon như gà của mẹ. Mỗi lần ba mẹ chặt, cô con gái hai mươi tuổi vẫn xí một cái đùi… Mùa đông về, con lại đang ốm. Nhớ ngày xưa, con thường rất thích được ốm, mẹ lại nấu một nồi cháo thịt nóng hổi, hoặc món canh bí đỏ độc quyền, con vừa ăn vừa ngồi xem hoạt hình, thật là thích. Giờ con lại rất sợ ốm, mỗi lần ốm cô đơn lạ lùng, tủi thân lạ lùng, chẳng có ai mà đòi hỏi hay làm nũng. Mỗi lần nuốt xuống một miếng mì tôm, cổ họng lại đau như cháy, món mì gói bất chợt lại cay hơn…
Nhớ lần trước dọn nhà, mò xuống đáy tủ là xấp giấy khen từ hồi con còn bé tí, từ tấm giấy khen Bé Khỏe Bé Ngoan, giấy khen Vở Sạch Chữ Đẹp, giấy khen thi Kể chuyện, cho đến giấy khen học sinh giỏi các cấp, suốt 13 năm không thiếu tấm nào. Mẹ không hề treo lên như nhà người ta, con cũng đã quên mất sự tồn tại của chúng. Nhưng sự yêu thương, khích lệ lặng thầm của ba mẹ, lại khiến con ấm áp vô cùng. Biết bao nhiêu bút mực mới viết đủ những kỉ niệm yêu thương của ba mẹ với con? Có lẽ không bao giờ nói hết...
"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha..."
Con muốn trở về, ba mẹ ạ. Được bàn tay không nguyên vẹn của ba xoa đầu, được chui rúc trong lòng mẹ mỗi buổi sáng tinh sương, hỉnh mũi lên: “Cho con ngủ 5 phút nữa thôi…”.
Tác giả: thoathan
Thời gian: 12-12-2012 02:45 PM
SBD 26
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites:
thoathan
Tiêu đề bài dự thi:
Trở về ...
Giáng sinh ~ Mùa của lung linh!
Ngày lễ Giáng sinh được khởi nguồn từ phương Tây, chẳng phải là một ngày lễ ở Việt Nam quê tôi.
Với người phương Tây, Noel là phải có tuyết, có cây thông, có ông già Noel cưỡi cỗ xe tuần lộc đi gửi quà cho trẻ em vào trong những chiếc bít tất để ở cuối mỗi chân giường thông qua đường ống khói.
Còn Việt Nam đất nước tôi hầu như không có tuyết rơi (trừ Mẫu Sơn những năm giá lạnh), chẳng có cây thông Noel, chỉ là những cây thông lá thưa thớt điển hình của cây hàn đới được trồng ở miền nhiệt đới; chả có những ông già Noel cưỡi tuần lộc, vì trong ký ức thời ấu thơ của tôi chỉ đọng lại những câu chuyện cổ tích bà nội vẫn kể về ông bụt, bà tiên; cũng chả có em bé nào treo bít tất ở cuối chân giường trong đêm Noel chờ quà Giáng sinh, vì dù cho có Santa Claus cưỡi xe tuần lộc thật đi chăng nữa, thì nhà ở Việt Nam chẳng hề có ống khói lò sưởi.
Nói như thế không phải tôi cho rằng không có Giáng sinh ở Việt Nam.
Giáng sinh còn có nghĩa của ngày đoàn tụ.
Trong những ngày đông giá rét, một Giáng sinh ấm áp được quây quần bên gia đình, bè bạn, thì chẳng cứ gì phương Tây, người phương Đông cũng có Giáng sinh vậy.
Mùa Giáng sinh năm nay tôi mơ ước gì sao?
Tôi là một con người, và đương nhiên tôi cũng có ước mơ.
Thế nhưng, tôi chẳng còn là đứa bé thơ ngày nào để chắp tay cầu nguyện có được đồ chơi hay, quần áo đẹp và cả những điểm số thật cao.
Tôi cũng chẳng phải là vĩ nhân để lo lắng cho chuyện thế giới có hòa bình ấm no. Không phải vì tôi vô cảm, bàng quan. Mà đơn giản, bởi vì tôi biết sức lực nhỏ bé của mình chẳng thế thay đổi được, chứ đừng nói đến một giấc mơ lại có thể làm được.
Tôi cũng không mơ ước những điều xa vời. Bởi vì tôi sợ hãi. Sợ hãi một khi ước mơ xa vời đó không thành, tôi sẽ cảm thấy thất vọng.
Tôi chỉ dám mơ ước những điều thật nhỏ bé và bình dị thôi.
Những mơ ước cho bản thân và những tình yêu của tôi trong đời.
Năm nay, miền Bắc rét sớm. Không phải là cái rét cắt da cắt thịt như mùa đông năm ngoái, mà là những cơn gió bấc lạnh căm, cứa thật ngọt vào lòng người tê tái.
Có lẽ vì lớn rồi, được đi nhiều, chứng kiến nhiều khiến cho thôi nhìn thấy nhiều hơn những tối tăm, những âm u và cả nữa, giá lạnh.
Cũng bởi vì giá lạnh thế nên, mùa đông nay thèm lắm một hơi ấm.
Nỗi lòng của đứa con xa nhà, có lẽ ai cũng thế.
Nhớ bà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ các em …
Nỗi nhớ cứ theo những cơn gió lạnh lẽo mà táp vào trong tim, lạnh buốt.
Trước những rối ren, những tăm tối, bon chen ở nơi phồn hoa đô hội này, thèm lắm được trở về bên mái ấm gia đình để được ôm lấy bờ vai của bà, gối đầu lên chân mẹ, ngồi cạnh bên cha để nghe đứa em nhỏ bi bô giọng hát.
Mùa đông lạnh. Một mình co ro trong chiếc chăn đơn, căn phòng trọ đìu hiu.
Ước gì được trở về với tuổi ấu thơ.
Mỗi sớm dậy được rửa mặt nước nóng mẹ đun sẵn.
Đi học được khoác áo bông to sụ ngồi sau lưng bố trên chiếc xe cũ kĩ.
Giấc ngủ trưa, mấy chị em trốn bố mẹ không ngủ, chui vào một góc chơi trò nghịch lửa, vừa sưởi, vừa xoa xoa bàn tay vào nhau, cười hinh hích.
Tối đến, vội vội vàng vàng, quýnh quáng làm cho xong bài tập, rồi ù té rúc vào trong chăn nằm ôm bà cho ốm.
Những kỷ niệm ấy thơ.
Đã xa rồi.
Những vẫn mãi luôn còn đó.
Hiện hữu.
Để trong những mùa đông lạnh.
Một mình ở xa nhà.
Lại có dịp đem ra gặm gặm, nhấm nháp.
Để sưởi ấm lên một góc nhỏ tâm hồn.
Giáng sinh sắp về rồi.
Bà nội gần 90 tuổi chẳng biết Giáng sinh là cái gì.
Bố mẹ quanh năm tất bật cũng chỉ biết Giáng sinh là ngày lễ của phương Tây.
Đứa em bé bỏng biết về Giáng sinh đấy, nhưng vì bài vở ôn thi cuối kỳ mà bận rộn thức đêm ôn bài trong trời giá lạnh.
Không có Giáng sinh.
Chỉ có một giấc mơ nhỏ bé về một mùa đông ấm áp – một mùa đông không lạnh.
Xin được đem yêu thương đong đầy.
Đem hơi ấm sưởi ấm cho gia đình thân thương của tôi.
Để xóa tan đi lạnh giá của mùa Đông.
Với những ai, cũng như tôi, tất bật, bận rộn ở xa quê nhà.
Hãy dừng lại.
Chỉ một chút thôi.
Nhớ về những kỷ niệm ấm áp tuổi ấu thơ.
Nhớ về những khoảnh khắc đầm ấm bên gia đình.
Xin một chút lửa thắp sáng tình thân cho mùa đông giá lạnh.
Và cho ký ức được ùa về, vỗ về, bao bọc cho những tâm hồn đang lớn và một mình run rẩy trong giá lạnh mùa đông.
Ước mơ về một mùa Đông ấm áp được trở về quây quần bên gia đình yêu dấu!
Tác giả: pio227
Thời gian: 12-12-2012 06:13 PM
SBD 27
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: pio227
Tiêu đề bài dự thi: Giấc mơ quay lại....
Xoet..........gió lạnh ùa vào làm cây diêm vụt tắt....
Cô bé cố gắng thêm một cây diêm nữa......."Xoẹt"....Ồ cháy rồi cháy thật này........
Tất cả các kỉ niệm ùa về cùng những kí ức xô lệch....miệng bà cười móm mém; những bàn tay bé tí đen thui trong khói bếp; những cái kẹo đường vàng ươm ngầy ngậy; .......tất cả một kí ức hạnh phúc và tràn đầy.......
Ngọn lửa nhỏ nhoi ấy lại biến mất mang theo tất cả.Khóe mắt một giọt lệ trào rơi.Ông giả Nô-en ơi nếu được ước cô bé sẽ ước cho thời gian quay lại.
Bảy năm trước, một căn nhà mái tranh của bà tràn đầy tiếng cười của lũ cháu bé thơ.Trong mảng kí ức ấy bà luôn cười móm mém đầy hạnh phúc.Những cô bé cậu bé đen trũi nhưng nụ cười sáng nắng.Những cây kẹo đường ngọt ngào bà mang về sau buổi làm đồng.Mùi khói bếp khét lẹt,tóc bà,tóc cháu lấm tấm bụi khói.Tiếng nói cười đong đầy yêu thương...
Vẫn cái giá lạnh như mùa đông năm nào.Những cô bé cậu bé ngày nào đã lớn khôn.Tự tin bước đi trong cuộc sống.Lớn rồi phải chăng mọi thứ sẽ khác khác nhiều lắm.Lúc nhỏ đó cô bé chẳng bao giờ có định nghĩa đến giáng sinh.Nó là cái gì xa lạ lắm lạ lẫm lẫm có lẽ đó là một thế giới khác chỉ có trong những câu truyện cổ tích khác lạ so với cái thế giới đơn sơ lúc ấy.Còn bây giờ đây "Giáng Sinh" quá đỗi gần gũi và thân thuộc.Màu sắc của cây thông xanh,chiếc bít tất đỏ rực,những hộp quà đủ màu sắc,lời chúc tụng.Nhiều thứ lắm nhưng sao quá lạ lẫm và nhạt nhòa.Tất cả chỉ là những phút giây hạnh phúc hào nhoáng đến nhanh và trôi qua cũng nhanh.Cô bé nhớ bà nhớ những kỉ niệm đầy tiếng nói cười nhớ tất cả...và nó trở thành ước ao thèm khát "yêu thương".

Vội vã tìm lại miền kí ức đã đánh mất.Cô bé trở về bên bà vẫn nụ cười móm mém ấy nhưng sao nó chẳng đủ hạnh phúc.Câu nói của bà :"Mọi người mua nhiều đồ về lắm.Nhưng sao bà vẫn thấy thiếu gì đó" thiếu cái được gọi là không khí gia đình,thiếu nụ cười,và thiếu cả hơi ấm của lũ cháu ngày nào.
Nước mắt nhẹ rơi.Đêm giáng sinh lành lạnh.Những bức thư được cô bé ấy gửi đi:
"Ông già nô en ơi,lại một giáng sinh nữa đến thật gần.Trong cuộc sống bon chen ngoài kia có quá nhiều những đam mê khiến cháu bới tìm hạnh phúc đủ đầy.Cháu cứ cố gắng tìm kiếm hoài.Hi vọng mong manh rằng những cái bon chen xô vồ của cuộc sống ấy sẽ mang lại cho cháu tất cả.Rồi cháu cũng có,có nhiều thứ lắm cả tình cảm lẫn vật chất nhưng tất cả chỉ như cái bóng dễ đến và dễ đi..Tình yêu,tình bạn lúc có chúng cháu hạnh phúc xiết bao nhưng rồi lúc chúng quay lưng lại với cháu cháu bỗng cảm thấy hoảng sợ.Cháu co rúm trong bóng tối tâm hồn và nghĩ rằng phải chăng trên cuộc đời này chẳng có gì là bền vững.Nhưng cháu đã quên rằng hạnh phúc ở rất gần bên cháu.Đó là "GIA ĐÌNH".Cháu muốn nói với ai kia rằng:"Giáng sinh là đoàn tụ là yêu thương.Giáng sinh rồi về nhà thôi.""
Tác giả: dequat
Thời gian: 12-12-2012 07:11 PM
SBD 28
Bài dự thi "Giấc mơ giáng sinh"
Nick Kites: dequat
Tiêu đề bài dự thi:
NIỀM TIN...
Cô bé bán diêm, người bạn thân của những em nhỏ qua bao thế hệ. Một câu chuyện Andersen muốn viết cho thiếu nhi, nhưng ít khi nó đến được với các em nhỏ một cách trọn vẹn. Những người bà, người mẹ luôn giấu cái kết bi thương vào dưới đáy sách rồi kể cho em một cái kết khác êm đềm hơn, hạnh phúc hơn.
Cũng giống như nhân vật Quý “ròm” của bác Ánh, thi sĩ Bình Minh chuyên sáng tác thơ con cóc cũng sáng tác ra một cái kết khác để đánh lừa những em bé thơ ngây.
Vì Andersen viết chuyện cho thiếu nhi nhưng lại dành cho người lớn đọc. Ông đã tái hiện một hiện thực xã hội quá bi thương, làm trào nước mắt bao bạn trẻ đang sống trong thời bình. Cô bé đáng thương của Andersen đã phải chết cóng trong đêm giáng sinh lạnh giá, bao người qua đường nhưng không ai quan tâm, hỏi han. Để đến sáng hôm sau thì tất cả đã quá muộn, em chỉ còn là một thân thể lạnh cóng vô hồn, nhưng em đang hạnh phúc. Vì em có niềm tin vào một thế giới ấm áp tràn đầy tình yêu thương.
Đó có phải là thế giới mà tất cả chúng ta cùng mơ ước, đó có phải là thế giới mà cậu nhóc Quý ròm muốn các em nhỏ tin vào khi nói rằng cô bé bán diêm còn sống, cô bé sống rất hạnh phúc. Cũng giống như cô bé bán diêm, cậu nhóc Quý ròm tin vào một thế giới ấm áp tình người, hay nói cách khác, cậu tin vào con người, những con người trên thế giới này sẽ chỉ đối xử với nhau bằng tình yêu thương.
Câu chuyện Cô bé bán diêm đã được sáng tác từ rất lâu rồi, từ thời con người chưa nhận thức một cách rõ ràng về yêu thương, hạnh phúc, về bình đẳng, về công bằng xã hội,… Ở thời đại đó, có biết bao nhiêu cô bé bán diêm chết cóng trong đêm giáng sinh! Cô bé bán diêm của Andersen chỉ là một trong số đó. Ông nhìn vào hiện thực xã hội để rồi đưa các em vào câu chuyện của mình.
Các bạn trẻ, những người đang sống trong thời bình, đọc lại câu chuyên cô bé bán diêm rồi nhỏ những giọt nước mắt thương tâm, nghĩ rằng nếu mình ở trong thời kỳ đó, gặp cô bé bán diêm đó thì cái kết của câu chuyện sẽ không bi thương như vậy.
Nhưng có thật là như thế?
Các bạn có biết rằng trong thời bình vẫn có rất nhiều hiện thân của cô bé bán diêm.
Cô bé bán diêm đã rất hạnh phúc khi trút hơi thở cuối cùng vì em tin vào một thế giới hạnh phúc trong tương lai, tương lai đó là khi nào không ai biết được, nhưng tôi chắc chắn rằng nó không phải hiện tại, bởi vì giữa thế kỷ 21 này vẫn xuất hiện cô bé bán diêm Duyệt Duyệt.
Tôi tin những người đang đọc bài viết này đều đã biết câu chuyện cô bé Duyệt Duyệt bị xe tải cán qua người. Chỉ trong vòng 7 phút ngắn ngủi mà cô bé 3 tuổi bị 2 chiếc xe tải cán qua người, 17 người đi qua em một cách vô tình không hề giúp đỡ. Trong đó có một bà mẹ đi cùng con nhìn thấy tình cảnh đó đã vội vã nắm tay con rảo bước thật nhanh. Đó là một người mẹ, một người tưởng chừng hơn ai hết hiểu rõ giá trị của tình yêu thương cũng đã hành động vô tình như thế. Người mẹ đó vì lo đứa con bé nhỏ của mình sợ hãi mà không nghĩ rằng cô bé đang gặp nạn kia cũng là con gái của một người phụ nữ khác, giống như bà bây giờ.
Sau khi sự việc xảy ra, một cơn chấn động lan nhanh khắp đất nước Trung Quốc. Mọi người cùng lên tiếng thể hiện sự phẫn nộ với những người qua đường, đồng thời ca ngợi hành động nhân nghĩa của người phụ nữ quét rác. Nhưng khi sự việc lắng xuống, lại là những câu nói: “Việc làm của người phụ nữ đó có gì ghê gớm chứ, tôi cũng làm được như thế”.
Vâng! Việc làm của người phụ nữ đó không có gì ghê gớm và ai cũng làm được. Nhưng tất cả những người có thể làm được đều đã không làm. Giống như những bạn trẻ đọc Cô bé bán diêm nghĩ rằng mình sẽ làm gì khi gặp cô bé bán diêm. Nhưng khi gặp cô bé bán diêm thật trong đời sống thì nói rằng cô bé này chỉ giống cô bé bán diêm thôi chứ không phải cô bé bán diêm thật, thế nên tôi sẽ không làm như những gì tôi nói.
Nếu cậu nhóc Quý ròm sớm biết câu chuyện này thì liệu cậu có còn muốn sáng tác một cái kết khác cho chuyện Cô bé bán diêm không? Hay là cứ để những đứa trẻ thơ ngây sớm nhận ra rằng thế giới không phải màu hồng.
Sau sự việc này, báo chí lên án xã hội đã dần trở nên chai sạn, xơ cứng. Nhưng tôi nghĩ cũng không hẳn thế, không phải tự nhiên mà những người qua đường thờ ơ trước bi kịch của bé Duyệt Duyệt. Mà do chính người Trung quốc đã tự đánh mất niềm tin vào nhau đấy thôi. Nhưng người qua đường đều không muốn dính vào rắc rồi vì ở Trung quốc đã có nhiều những vụ lừa đảo với chiêu thức tương tự. Giống như câu chuyện cậu bé chăn cừu và con sói. Quá nhiều lời nói dối làm con người mất niềm tin vào con người.
Đấy là câu chuyện của “người bạn láng giềng” của đất nước chúng ta, ngoài ra tôi muốn nói thêm một câu chuyện khác ở đất nước Nhật Bản. Đã hơn một năm kể từ ngày xảy ra thảm họa động đất, sóng thần kinh hoàng ở Nhật Bản. Đây là một thảm họa vô khủng khiếp không chỉ đối với người Nhật mà nó còn làm cho cả thế giới bàng hoàng. Nhưng chính trong cơn cùng cực, trong những giây phút đen tối nhất của cuộc đời lại là lúc người Nhật chói sáng tinh thần cao quý của họ. Không có cảnh la lối, tranh giành, xô đẩy, cướp bóc,… Mọi người đều bình tĩnh, trật tự, trước và sau khi động đất xảy ra.
Người dân vẫn kiên nhẫn xếp hàng chờ đến lượt lên xe, kiên nhẫn xếp hàng chờ gọi điện thoại công cộng, kiên nhẫn chờ đợi lương thực phát đến tay mình. Thậm chí, họ còn sẵn sàng nhường lương thực cho một người xa lạ khác. Thế giới phải kính cẩn nghiêng mình trước tinh thần của họ.
Điều gì làm nên những con người Nhật Bản phi thường như thế?
Không phải vì họ sống trong một đất nước văn minh, cũng không phải họ có tinh thần Samurai từ đời cha ông truyền lại. Chỉ đơn giản vì họ có niềm tin, họ tin tưởng lẫn nhau, họ tin tưởng chính phủ Nhật Bản sẽ không bỏ mặc họ, họ tin rằng mọi chuyện rồi sẽ qua đi và ngày may lại sáng.
Thế mới biết niềm tin quan trọng đến đâu, chỉ cần có niềm tin, chúng ta, tôi và bạn sẵn sàng đối mặt với những khó khăn, như những người dân Nhật Bản kiên cường. Tiếc rằng, ngoài Nhật Bản ra, niềm tin trên thế giới này còn quá mờ nhạt.
Trở về Việt Nam, gần 40 năm kể từ ngay đất nước hoàn toàn giải phóng. Những người chiến sĩ từng xông pha mặt trận vẫn còn niềm tin vào một đất nước Xã hội chủ nghĩa không xa, nhưng chúng ta, những người trẻ tuổi đều biết rằng chủ nghĩa xã hội là điều không tưởng.
Tôi từng nghe một ai đó nói: “Việt Nam không phải là nước đang phát triển, đã phát triển hay chưa phát triển, mà Việt Nam là một nước khó phát triển”. Một câu nói nghe có vẻ hài hước những nó đã động chạm đến toàn bộ bộ máy chính quyền nhà nước ta. Theo tôi thì Việt Nam không phải là một nước khó phát triển mà là không thể phát triển. Đã qua rồi thời kỳ đất nước mình có thể phát triển như Hàn Quốc hay Nhật Bản, cơ hội đã đến và đã qua đi, Việt Nam mãi chỉ là con rùa ỳ ạch chạy cuối cùng châu Á.
Một đất nước muốn phát triển hùng mạnh không chỉ cần có những người lãnh đạo tài ba mà cần có cả niềm tin, sự ủng hộ của nhân dân. Nhưng hiện nay thì người dân Việt Nam đang mất dần niềm tin vào những người lãnh đạo đất nước. Có thể tin tưởng được không khi trong phiên chất vấn của Đại biểu quốc hội, một vị Bộ trưởng ngang nhiên trả lời rằng đáp án để quên ở nhà, như kiểu học sinh đi thi quên đem theo phao vậy.
Nghị định 71/2012/NĐ-CP sửa đổi nghị định 34 về xử phạt hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ được ban hành đang đối mặt với nguy cơ…sửa đổi tiếp.
Việc quy định bắt buộc sang tên đổi chủ khi chuyển quyền sở hữu đối với xe máy và ôtô là cần thiết, nhưng các nhà làm luật nên nghĩ xem nên áp dụng nó như thế nào trong xã hội trước khi ban hành.
Trước đó, đã có rất nhiều những đạo luật được ban hành nhưng rồi bị bãi bỏ ngay sau đó, thuật ngữ chuyên ngành gọi đó là luật “chết”. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng nhân dân đâu biết rằng để ban hành được một đạo luật tốn không biết bao nhiêu tiền trong ngân sách nhà nước.
Cũng như con tàu Hoa Sen “của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng”. Tính ra trung bình mỗi người dân Việt Nam phải trả hơn 1 triệu đồng cho những thiệt hại mà con tàu đem lại. Nhưng sự thật là trong túi của mỗi người dân Việt Nam không hề mất đi đồng nào, vì đó là tiền trong ngân sách nhà nước, là tiền chung, đâu phải của riêng ai mà cần phải quan tâm. Vậy nên, có vẻ như những thiệt hại mà công ty Vinashin đem lại chẳng ảnh hưởng gì đến người dân, nhưng nhân dân đang dần mất đi niềm tin vào nhà nước.
Càng đau lòng hơn khi hai quần đảo của Việt Nam đang dần trở thành của Trung Quốc, Việt Nam bất lực, nhà nước bất lực, nhân dân bất lực.
Niềm tin biết gửi vào đâu!
Tôi là một cô bé có tính tin người bẩm sinh, sau bao nhiêu nỗ lực và cô gắng tôi vẫn không thể học được cách nghi ngờ mọi người. Điều đó làm tôi thật sự mệt mỏi vì luôn là người biết sự thật sau tất cả mọi người. Nhưng mẹ tôi lại nói rằng đó là món quà trời ban, có niềm tin đối với mọi người sẽ tốt hơn là luôn nghi ngờ mọi người. Tôi không chắc về những gì mẹ nói nhưng vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó có thể tin người vô điều kiện. Để trong đêm giáng sinh lạnh giá này, có thể nắm tay một người xa lạ, cảm nhận hết hơi ấm tình người.
Tác giả: oh_ho
Thời gian: 12-12-2012 11:26 PM
SBD 29
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: oh_ho
Tiêu đề bài dự thi:
Cỗ máy thời gian
“Xòe...” que diêm cuối cùng được quẹt
Ngọn lửa ấm áp bừng lên... Hơi nóng tỏa ra, êm dịu...ánh sáng bỗng bao trùm, giữa vầng sáng, bà đang đứng đó, mỉm cười hiền hậu và âu yếm...cô bé đã rất hạnh phúc khi được gặp lại người bà đã mất của mình
Mình cũng mơ ước được như cô bé bán diêm, mơ ước có được 1 cỗ máy thời gian để có thể quay trở về quá khứ, được gặp lại ông ngoại đáng kính. Mặc dù ước mơ này có vẻ quá xa vời nhưng mình thực sự muốn gặp lại ông dù chỉ là 1 lần...
Khi mình còn nhỏ, ông ngoại chính là người đã dìu dắt, bảo ban mình những điều cơ bản nhất. Từng chữ cái đầu tiên khi mình mới tập viết: "
o tròn như quả trứng gà, ô thì đội mũ, ơ thì có râu ". Sau đó là những chữ số và những phép toán đơn giản đầu tiên :"
một cộng với một bằng hai, hai thêm hai là bốn, bốn với một là năm, năm ngón tay sạch đều ". Những bài thơ, bài hát đơn giản hồi thơ ấu đã in đậm trong tâm trí mình
Mỗi buổi chiều, sau khi học bài xong, 2 ông cháu mình lại cùng nhau đi đá bóng. Biết mình còn trẻ con, ông đã nhường phần thắng cho mình khiến mình vô cùng vui vẻ vì bé như vậy mà thắng được cả người lớn :). Lại nhớ những bữa cơm, hồi nhỏ mình rất biếng ăn nên thường xuyên bị mẹ đánh đòn vì không chịu ăn cơm, có khi 1 bữa cơm mất cả giờ đồng hồ. Tất nhiên là mẹ chỉ vỗ nhẹ để mình ăn thôi, nhưng thực sự hồi nhỏ mình rất sợ khi đến bữa cơm. Nhưng với ông ngoại thì lại khác hẳn, ông không hề đánh hay mắng gì mà nói mình ăn thi với ông. Ai ăn xong trước thì sẽ được thưởng kẹo. Mà hồi nhỏ thì ai mà không thích kẹo cơ chứ! Nhờ vậy mà mình ăn 1 bữa cơm chỉ hết khoảng 20 phút so với cả giờ đồng hồ mà mẹ cho ăn :)
Những ngày Noel, như bao cậu bé khác, mình muốn có nhiều đồ chơi đẹp và quả thực sau đêm noel, tất cả những món đồ chơi mà mình muốn đều nằm bên cạnh giường của mình. Do đó mình hoàn toàn tin là ông già Noel có thật. Nhưng thật ra bây giờ lớn mình mới biết rằng tất cả những món đồ chơi đó đều là của ông ngoại tặng. Năm nào khi đến gần Noel ông cũng hỏi xem mình thích gì, đồng thời ông nói phải ngoan và học giỏi thì mới có quà nên mình càng chăm chỉ học hành hơn. Sau đó, ông là người đi mua quà và nhờ bố mẹ mình đặt cạnh giường lúc mình đi ngủ
Thời gian cứ thế trôi qua, rồi cũng đến lúc mình vào lớp 1. Do được ông tận tình chỉ bảo nên mình đã đạt danh hiệu học sinh giỏi không mấy khó khăn. Lúc mình khoe giấy khen với ông :"
Ông ơi, cháu đạt học sinh giỏi rồi nè ". Ông đã mỉm cười thật tươi và nói: "
Cháu của ông giỏi quá". Sau đó ông đã tặng mình 1 bộ xếp hình và còn hứa sẽ tặng mình 1 bộ to hơn nếu sang năm tiếp tục đạt học sinh giỏi. Mình đã rất vui mừng và thầm hứa sẽ tiếp tục được học sinh giỏi năm lớp 2. Và quả thật với phần thưởng hấp dẫn như vậy cộng với sự chỉ bảo của ông, kì I năm lớp 2 mình lại tiếp tục đạt học sinh giỏi. Khi mình tràn trề hi vọng có được bộ xếp hình nữa thì nghe tin ông bị ốm, phải lên Hà Nội điều trị. Nhưng do mình còn nhỏ nên chỉ nghĩ chắc là ông chỉ bị cảm qua loa thôi, vì ông mình cũng hay ốm vặt. Có lẽ do phải đi học với cả Hà Nội cách nhà mình khá xa, nên mình chỉ được lên thăm ông có 1 lần. Lần gặp cuối cùng đó, mặc dù bị căn bệnh ung thư quái ác hành hạ nhưng vì không muốn làm mình buồn nên ông vẫn cố nén đau và nói với mình rằng: "
ông chỉ ốm qua loa thôi, rồi ông sẽ sớm về với cháu, ông cháu mình lại cùng đá bóng, cùng ăn thi nhé, cháu phải học thật giỏi để còn lấy bộ xếp hình nữa chứ !". Sau hôm đó, mình lại càng nỗ lực học tập hơn với niềm tin ông sẽ sớm về chơi với mình vì từ trước đến giờ, ông không nói dối cũng như thất hứa với ai bao giờ...
Và quả thật, sau những nỗ lực hết mình, mình đã đạt danh hiệu học sinh giỏi năm lớp 2 mặc dù không có ông bên cạnh. Nhưng vào ngày tưởng chừng như vui nhất, ngày mà mình cầm tấm giấy khen học sinh giỏi trên tay, định mang đến khoe ông để đổi lấy bộ xếp hình thì cũng chính là ngày mình nghe tin ông mất. Mình đã khóc rất nhiều: "
ông ơi, ông đã hứa sẽ sớm khỏi bệnh để về chơi với cháu mà tại sao ông lại thất hứa với cháu như vậy. Giờ cháu không cần bộ xếp hình hay bất kì cái gì nữa mà chỉ muốn ông sống lại, đi đá bóng với cháu như ngày nào mà thôi "
Noel năm nay, khi mà mình đã ra trường, mình luôn mơ sẽ có 1 cỗ máy thời gian để được gặp lại ông ngoại dù chỉ là 1 lần và nói với ông rằng: "
ông ơi, cháu cám ơn ông nhiều lắm, cháu đã học xong đại học, ra trường và có 1 công việc tốt, ông yên tâm đi nhé, ông sẽ sống mãi trong tim cháu. Nếu có kiếp sau thì cháu vẫn muốn làm cháu của ông! "
Cuối cùng, noel năm nay sắp đến rồi, xin chúc cho tất cả những ước mơ của mọi người đều trở thành sự thật. Chúng ta cùng đón một giáng sinh hạnh phúc, ấm áp, an lành, cùng vui vẻ lên các bạn nhé ^^
Merry Christmas
Tác giả: nguyenhamy
Thời gian: 12-12-2012 11:45 PM
SBD 30
Bài dự thi: Giấc mơ Giáng sinh
Nick kites: nguyenhamy
tiêu đề: 24.12
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?ZS80Yy9lNGNlNzZiODg3NjBiNmQ4MzQwZTM0ZTg5NDk1OTIyMC5cUIbaBmUsICDN8RXZlmUsICmxhmUsIC3RpWeBmd8Qm9BfHwx
24.12
Noel…
Giáng sinh…
Mery Christmas…
Nhiều thật nhiều những cái tên gọi cho cái ngày 24.12 hằng năm ấy
Em không phải là người theo Đạo, em cũng không yêu người theo Đạo nhưng chẳng hiểu vì sao em cũng luôn háo hức chờ đến thời điểm chúa người ta mừng chúa ra đời…
Có lẽ bởi em thích được hòa mình vào dòng người náo nhiệt, ngắm nhìn cây thông noel và những ông già mặc áo đỏ có bộ râu dài trắng muốt. Hay đơn giản chỉ là do em muốn có quà cho ngày hôm đó.
Nhớ ngày học lớp 5, bài kể truyện của sách tiếng Việt là 4 bức hình trong tác phẩm “Cô bé bán diêm” của Andersen. Yêu cầu của bài học là “Em hãy dựa vào 4 bức hình để kể lại câu chuyện đó”. Nhiệm vụ quá khó đối với 1 con bé lớp 5 cũng như bạn của nó, em đã phải sử dụng sự trợ giúp của quyển hướng dẫn bài giảng dành cho giáo viên mà lớp trưởng có được. Và từ lúc đó câu chuyện ấy là nỗi ‘ám ảnh” trong em.
Một cô bé bị bỏ rơi trong đêm giá rét, khi mà người người quây quần sum họp thì cô quẹt từng que diêm để sưởi ấm cho mình. Cuối cùng sáng hôm sau người ta tìm thấy cô chết cóng trong tuyết lạnh. Nhưng đó lại là sự ra đi trong hạnh phúc. 4 lần quẹt diêm mang cho cô những niềm vui, niềm hạnh phúc mà cô ao ước dù đó chỉ là ảo tưởng…Khi que diệm thứ 4 cháy lên mang bà đến đưa cô đi, đó có lẽ là món quà quý giá nhất mà ông già Noel tặng cho cô. Dù phải chết nhưng cô lại không còn cô đơn lạc lõng trong đêm Giáng sinh nữa, từ đó trở đi cô sẽ được ở bên bà, lại được yêu thương, che chở…
Giáng sinh sắp đến rồi đó anh à…
Nhưng giáng sinh năm nay anh đã không còn bên em nữa, không nắm tay em len qua dòng người tấp nập để đón phút giây chúa ra đời nữa…Giáng sinh này anh đã có một vòng tay khác sưởi ấm cho anh, một người con gái khác cần anh bảo vệ…nhưng đã không phải là em. Em không trách anh, chỉ là chúng mình có duyên nhưng không có phận, chỉ là những người đồng hành trên đoạn đường ngắn của cuộc đời nhau.
Sự cô đơn trong đêm Giáng sinh của cô bé bán diêm đã ám ảnh em...em không muốn mình lạc lõng trong ngày hôm đấy trong khi ai cũng có đôi, có cặp. Nhưng biết sao bây giờ khi em chưa tìm được ai thay anh cùng em dạo phố trong đêm Noel tới. Em vẫn sẽ ở trong danh sách FAer trong ngày 24.12.2012
Vậy nên e đã định sẽ ở nhà với bố mẹ, trò chuyện phiếm và xem không khí noel qua các trang mạng thôi. Hoặc cũng có thể em sẽ bị chúng bạn thân lôi ra khỏi nhà, sẽ không còn người che chở cho em nhưng như thế có khi em lại học được cách bảo vệ chính mình khi không có anh bên canh.
Và nếu được đứng trước Chúa như mọi khi, em sẽ ước anh luôn mạnh khỏe và mãi mãi hạnh phúc với tình yêu của anh. Điều ước trong ngày giáng sinh em dành cho anh-người đã đi cùng em một quãng đường không ngắn cũng chẳng dài nhưng đủ làm em hạnh phúc khi nghĩ về nó…Em sẽ vẫn là em, vẫn lạc quan và tươi cười như khi có anh ở bên. Đừng quay đầu lại anh nhé, con đường anh chọn đã không có em rồi nên anh đừng tiếc nuối, đừng day dứt vì em. Bởi tình yêu không có chỗ cho sự thương hại Anh ạ
メリ キリスマス。あなたは 恋人と幸せにながなければならない.私も同じになる
さよなら大好きな人
Tác giả: kimle55
Thời gian: 13-12-2012 03:31 AM
SBD 31
Bài dự thi : Giấc mơ giáng sinh
Nick Kites : Kimle 55
Tiêu đề :Giấc mơ khó hiện thực .
Cứ mỗi năm đến tháng 12 tôi lại có cảm giác vừa vui vừa buồn , vui vì gần hết năm lại có những cuộc vui cùng người thân và bạn bè mà chỉ có thể thực hiện được vào những ngày cuối năm mà
thôi , buồn vì mình lại sắp già hơn một tuổi và sắp phải đương đầu với cả ngàn khó khăn trong năm tới . Tôi không sống ở Việt Nam mà lại sống bên trời Âu nên cái lạnh giá của mùa Đông nó đúng nghĩa , chưa tới Noel" nhưng tuyết đã có sự hiên diện nên trời rất lạnh ra đường không mặc áo quần cẩn thận là ngày hôm sau sẽ bị bịnh liền , sống riết thì cũng quen , nhưng vẫn phải cẩn thận với thời tiết, ngày ngày đi làm trong cái lạnh co ro nhìn mọi người chung quanh cũng như mình lại có một cái mong ước mặc dù biết chì là ước mơ thôi chứ chẳng bao giờ thành hiện thực.
Mặc dù không bao giờ tin về những chuyện được trời ban hay xin sỏ ơn trên một cái gì , nhưng tôi vẫn ước nếu mà ông già Noél có hiện hữu thì mong người hãy cho trái đất một khí hậu ở đâu cũng thế mát mẻ dù trời có nắng hay mưa , người người đều được hạnh phúc , đều không phải đói khổ , các em nhỏ có đủ ăn đủ mặc , các em đều được đến trường lớp ,con người không bị những tật bệnh nan y và nhất là thế giới không có chiến tranh , xem TV và đọc báo hồi này toàn thấy thiên tai và chiến tranh thật là đau lòng ,nhất là có tin sắp tận thế nữa , không sống ở VN nhưng vẫn theo dõi báo chí ,nước mình không năm nào là không có thiên tai , nhìn những cảnh bị
tàn phá vì thiên tai thật là sót xa ...Mong ước này biết là không thề có nhưng mình vẫn mong . Viết bài này để nói về ước muốn của mình nhân dịp cuối năm chứ biết là văn không hay nhưng cũng muốn chia sẻ với mọi người .
Joyeuses Noél et Bonne Annèe .
Tác giả: Ceroro
Thời gian: 13-12-2012 02:24 PM
SBD 32
Bài dự thi: Giấc mơ Giáng Sinh
Nick Kites: Ceroro
Tiêu đề:
Dear Santa, Giáng Sinh, khi ai cũng có thể là những đứa trẻ....
~~~
Dear Santa,
Giáng Sinh lại về…
Ông thế nào? Ông vẫn tốt mà, đúng không? Con vẫn vậy… Con vẫn đang đếm ngược đến đêm Canh Thức 24/12… Mỗi ngày con vẫn chăm chỉ post một photo vào album “30 Days to Christmas” trên Facebook của mình y như năm ngoái… và đếm ngược đến đêm Giáng Sinh… đến ngày con được nghỉ lễ để quay về nhà, về với thành phố nhỏ xíu, đầy gió lạnh nhưng có nắng vàng trong veo mùa đông… và về với những đứa trẻ xinh như thiên thần luôn ôm con thật chặt mỗi khi con trở về…
Ông thắc mắc không, tại sao, con, một đứa 22 tuổi, mãn teen 3 năm trời ( hựn T_T), đã chính thức đi làm, thành dân văn phòng, người nhớn rồi lại đi ngồi đây viết thư cho ông già Noel? Buồn cười, nhỉ? ^^
Con đi thẳng vào vấn đề luôn nhé, hàng triệu đứa trẻ trên khắp thế giới đang viết thư cho ông đấy, háo hức và hạnh phúc chẳng thua gì Cement, Water nhà con cả, và đêm Giáng sinh, bọn trẻ sẽ nhận được quà, “do ông già Noel tặng”. Khỉ thật, ông có quá thiên vị không, con chưa bao giờ nhận được quà Giáng sinh kiểu đó, toàn là ba con mua, mẹ con mua rồi tặng luôn trước khi đi lễ đêm 24, à quên, có, trừ cái lần Giáng sinh năm con học Đại học năm 2, đang ngủ thì con thấy cậu mợ con mở cửa phòng con và sis Quyên rồi nhét cái gì đó cuối giường, con cười khì, sáng hôm sau, lúc bọn trẻ cả nhà đang tưng bừng với búp bê, xe điều khiển, sách khoa học nọ kia và các thứ, bla bla, thì con và sis Quyên lại nhìn nhau tủm tỉm, 2 cây son, trong gói quà “ông bà già đêm Noel nào đó” nửa đêm lẻn vào phòng 2 cô cháu gái tặng quà.
Thế, con chưa bao giờ hỏi ai, ngây ngô như thằng nhóc Gravel 5 tuổi, là có thật là ông tồn tại hay không? Câu hỏi hay nhỉ? Ông cứ từ từ…. Con vẫn chưa đòi quà mà ^^
“Chị Búc, có ông già Noel đúng không?”
Chà, căng ông nhỉ? Vậy ngoài bọn trẻ ra, thì có ai tin là ông có thật hay không?
Con cá là ông sẽ bật lại con thế này “ Còn con, con tin không? Con có tin là ta tồn tại không?”
Khoan trả lời, con kể ông nghe một chuyện, cách đây hơn một năm, con tình cờ xem được đoạn cuối của một bộ phim trên Star Movie, con không biết phim đó tên gì, nhưng có vẻ câu chuyện là thế này… Ở một thành phố nào đó ở nước Mỹ, người ta đưa ra tòa một vụ kiện rất đau não, người lớn họ muốn chứng minh ông, con nói ông đấy Santa ạ, là ông không hề tồn tại ^^…Chà, căng chưa? Ông quan tòa và luật sư của ông đau đầu vô cùng vì bên chống lại ông họ có rất nhiều bằng chứng để chứng minh ông không hề tồn tại… haha ^^, còn tệ hơn loài khủng long nhỉ? Dù tuyệt chủng không còn một mống nào, nhưng người ta vẫn dùng chữ “từng” để nhắc đến, còn ông thì… Aigoo…
Ngày Giáng sinh đến, mọi thứ hình như nghiêng về phía bên kia, ông cầm chắc bàn thua trong tay rồi. Đến lúc quan tòa tuyên bố vụ kiện, cô bé con gái của ông luật sư (sau này mới thành con gái cơ, vì cô bé là con của người mà ổng yêu, hehe) đến trước mặt quan tòa, mỉm cười và đưa cho ông một tấm thiệp Giáng sinh ghi dòng chữ quen thuộc “Merry Christmas”, điều đáng nói là cô bé kẹp vào trong tấm thiệp một đồng 5 dollar . Ông quan tòa mỉm cười, đứng dậy tuyên bố Ông Già Noel thắng kiện. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Con chắc là bên phe kia bàng hoàng lắm nhỉ? Ông biết vì sao ông lại thắng không?
Trên bất cứ đồng 5 Dollar Mỹ nào, chúng ta có thể nhìn thấy Abraham Lincoln ở một mặt, mặt còn lại là Lincoln Memorial, hình ảnh Đài tưởng niệm vị tổng thống thứ 16 của Mỹ, phía trên hình ảnh đó, hay bất cứ đồng dollar nào, hoàn toàn có thể dễ dàng nhận ra dòng chữ nổi tiếng “In God we trust” . Vị quan tòa thật vô cùng tinh tế khi ông nhận ra dụng ý của cô bé 5 tuổi. Phải rồi, God, Thiên Chúa của con, hay là vị thượng đế của bất cứ tôn giáo nào mà con người tin tưởng, có thực sự tồn tại hay không, hay chỉ là sản phẩm của niềm tin nơi con người? Có ai chứng minh được rằng Ngài tồn tại không? Đó cũng là câu hỏi mà vị quan tòa hỏi tất có mọi người có mặt tại tòa án. Nếu không ai chứng minh được sự tồn tại của Ngài, thì tại sao chúng ta vẫn tin? Tại sao? Nếu không có bằng chứng cụ thể thì chẳng phải là niềm tin này là hoàn toàn sai lầm sao? Vậy có nghĩa là toàn nước Mỹ, cơ quan lập pháp của Mỹ, Cục tiền tệ liên bang FED của Hoa Kỳ đều sai khi đặt dòng chữ đó long trọng như vậy trên đồng tiền biểu hiện cho sức mạnh của mình sao?
Đâu ai cần chứng minh Chúa tồn tại, vậy tại sao phải chứng minh Ông già Noel cũng không tồn tại đúng không? Điều quan trọng là có người tin rằng ông có mặt trên trái đất này, trong trái tim của hàng triệu, hàng tỷ trẻ nhỏ. Và giờ thì ông cười được rồi, con trả lời ông ngay đây, con chưa bao giờ ngừng tin rằng ông không tồn tại hết. Con tin!
Con biết niềm tin là quan trọng, dù đó là với một đứa trẻ. Điều đó có thể chính là lý do vì sao một ông lão khác, bình thường như bao người khác, sẵn sàng đến một nơi lạnh giá như miền cực Bắc để sống như một ông già Noel thực thụ, để trả lời thư của những đứa trẻ vẫn hàng năm vào mùa Giáng sinh chăm chỉ viết thư bắt đầu bằng Dear Santa và kể cho ông nghe những điều tốt đẹp chúng làm trong suốt một năm cùng những ước mơ nhỏ bé của mình. Bọn trẻ tin, và có người luôn sẵn sàng giang rộng tay yêu thương niềm tin đáng yêu đó, vậy thì tại sao lại không đặt niềm tin của mình vào yêu thương…. Vậy nên, cả con cũng vậy, con tin!
Giáng Sinh thật sự là khoảng thời gian đáng yêu nhất trong năm… Khi Giáng sinh vung cây đũa phép của mình lên… và dừng lại một chút xem, mọi thứ đều đang trở nên nhẹ nhàng hơn, mềm mại hơn, ấm ám hơn và dễ thương hơn… rất nhiều…
Mọi thứ vẫn đang trôi tuột đi trong những ngày cuối năm… Và con muốn nói chuyện với Giáng Sinh… Ông cho phép con chứ?
Giáng Sinh, điều ước của tớ năm nay vẫn như mọi năm… cậu biết mà, đúng không? Tớ vẫn ước rằng mọi người cứ hãy cho đi niềm tin của mình trong yêu thương… Cứ hãy tin rằng Santa là có thật… cứ hãy là những đứa trẻ mỗi năm đều ước mơ điều gì đó và tin rằng rồi điều ước đó sẽ trở thành sự thật… Đôi khi, tin vào điều gì đó sẽ dạy cho ta nhiều thứ… và điều mà tớ biết chắc nếu mọi người học cách tin yêu, mọi người sẽ thấy cuộc đời này thật sự rất dễ thương… Có những dễ thương nhỏ xíu thôi, nhưng đủ để mỉm cười suốt một ngày dài… Và cậu đã dạy tớ điều đó, Giáng Sinh ạ, cảm ơn cậu…
Tớ tin ông già Noel là có thật! Và tớ cũng có một niềm tin khác nhỏ nhỏ, một niềm tin đúng nghĩa đã dạy tớ rằng, khi tớ biết và chọn tin yêu một điều gì, dù niềm tin đó như thế nào, tớ cũng sẽ có được nhiều thứ hơn tớ nghĩ….
Khi tớ tin vào điều đó, tớ có được một gia đình nhỏ với những người mà tớ nghĩ sẽ chẳng bao giờ tớ gặp được… Santa, quà Giáng sinh của ông là những người bạn đó đúng không? Những người cũng tin vào một tình yêu dễ thương đang ở đâu đó cách Việt Nam khoảng 6 tiếng ngồi máy bay… Những người làm con mỉm cười và dạy con rằng, cuộc sống này thật sự rất dễ thương… Rằng những người quanh con đều là những món quà… Rằng Mây là một thứ mềm mại và ngọt như kẹo bông… và tớ có thể ôm Mây lên giường, đi ngủ… tớ có thể cho Mây vào túi, cột nơ, đem để dưới gối, nằm lên ngủ, và cười toe toét khi trong giấc ngủ, Mây thật ấm và thật thơm…
Mùa Giáng sinh, mùa mà mọi người xích lại gần nhau… Mùa của ấm áp… Vì Giáng Sinh là mùa của yêu thương…
Tớ không chỉ nói đến niềm tin, tớ nói đến TIN YÊU, vì với tớ niềm tin sẽ đi cùng yêu thương… Như những đứa trẻ vậy…
Giáng Sinh, cảm ơn cậu vì đã dạy tớ biết tin yêu… Santa, cảm ơn ông vì đã dạy con biết tin yêu…
Giáng Sinh, khi ai cũng có thể như những đứa trẻ… Cũng có thể chắp đôi tay, mỉm cười, nghe tim mình đang hát Jingle Bells, và ước một điều ước…
Vì Giáng sinh, ai cũng là một đứa trẻ ngoan của Santa… Và vì “Phúc thay những ai có tâm hồn như trẻ nhỏ…”
Cảm ơn ông Santa… Giáng Sinh đến rồi! ~~~
Tác giả: ngohayen
Thời gian: 13-12-2012 03:04 PM
SBD 33
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: ngohayen
Tiêu đề bài dự thi: Nụ cười cho em
*Chú thích: Hạ Yên là tên thật của mình, còn Sâu thộn là biệt danh của mình :D
Nếu bạn đã từng là fan cuồng nhiệt của bộ truyện Harry Potter, bạn sẽ hiểu nội dung bức thư ~^.^~
----------------
Hạ Yên thân mến,
Đã lâu lắm rồi mình chưa viết thư cho bồ, có chăng chỉ là những bức thư cú nho nhỏ, "nhảm nhảm và đầy tự kỉ" thôi nhỉ. Bồ cho mình xin lỗi trước nha, tại năm nay mới tốt nghiệp nên mình bận rộn quá, bao nhiêu việc đến với mình, ào ào đổ xuống nên giờ mình chỉ có thể dành chút thời gian bé tẹo này để viết thư hỏi thăm bồ thôi.
Bồ vẫn khỏe chứ? Ăn uống có đầy đủ, điều độ không đấy? Những cơn đau nửa đầu có làm bồ mệt lắm không? Nếu mà chúng nó vẫn còn hành hạ bồ thì mình khuyên bồ nên tìm đến thầy Slughorn đi nhé, có thể thầy sẽ có những phương thuốc độc đáo cực kì hiệu nghiệm làm từ rễ của cây mít đặc chẳng hạn.
Bồ cũng phải nhớ đừng có thức khuya nhiều quá. Mình biết công việc làm giáo sư Hogwarts của bồ bận rộn và vất vả lắm, nhưng mà sức khỏe vẫn quý hơn cả đống vàng Galleons trong ngân hàng Gringotts mà. Mình không nhớ có bà phù thủy nào đã xì xầm với mình là nếu mà bồ thức khuya quá mức, thì trên mặt bồ sẽ mọc ra những cái nhọt mủ u rất gớm, chỉ cần bồ chạm vào mặt thôi thì nó xịt ra rất nhiều nhựa thúi hoắc đấy, mà mình thì không muốn năm sau mình về thăm bồ lại được tặng quà là mấy cái ca nhựa thúi xịt ra từ mấy cái nhọt đó đâu.
Công việc mới của bồ có làm bồ hài lòng không? Làm giáo sư ở trường Hogwarts hẳn là một vinh dự rất to lớn của bất kì học sinh nào. Bồ lại là một giáo sư Muggle học nữa, đúng môn học mà bồ rất thích. Nhưng dĩ nhiên là những thứ về Muggle thì bồ không thể nào rành bằng mình đâu, nên nhớ là dù bồ có làm giáo sư Muggle học 10 năm đi nữa, thì cũng đừng vênh mặt với mình đó nha.
Nhân tiện, bồ cho mình gửi lời hỏi thăm các giáo sư cũ luôn. Thầy Slughorn, thầy Flitwick, cô Sprout, nhất là cô McGonagall, không biết bà đã có thôi nguyền rủa mình mỗi khi nhớ lại cái lần thi môn Biến hình, mình đã biến cái nón của bà thành một con chuột cống đen khổng lồ, bữa đó thiệt kinh khủng !
Hiện giờ mình đang học thêm một khoá nghiên cứu ở trường Beaubaxton. Khóa học nghiên cứu về thủy tổ của các nàng tiên nữ thật sự rất thú vị bồ ạ. Mình không nghĩ là các nàng tiên nữ xinh đẹp của Beaubaxton lại có một lịch sử hình thành lâu đời và phức tạp đến thế. Mình chỉ mới bắt đầu khóa học thôi, và mình rất hy vọng sau khi kết thúc khóa học này, mình sẽ xin được một chỗ tốt trong ban Ngoại giao của Bộ Pháp Thuật.
Mình nghĩ khi bức thư này bay đến chỗ bồ, thì chắc mình đang ở thành phố Hồ Chí Minh ăn bữa tối giao thừa với hai con mèo đáng yêu rồi (trừ trường hợp con cú Roo đần của mình lại mê gái mà đi lạc đường thôi). Mình nghĩ chắc giao thừa này bồ vẫn cùng sum vầy bên mẹ bồ, em gái bồ nhỉ. Bồ cũng cho mình gửi lời thăm đến mẹ bồ và em gái bồ nha.
Năm mới lại sắp đến rồi, mình đã xin của các bà tiên ở đây một điều-ước-có-thể-thành-hiện-thực rồi đấy. Mình biết, với một điều ước thì người ta không biết sẽ làm gì cả, vì mọi người thường có quá nhiều điều để mong ước mà. Khi được bà tiên ban cho điều ước, mình nghĩ ngay đến bồ, bạn yêu dấu của mình ạ. Mình đã gửi kèm theo thư điều-ước-có-thể-thành-hiện-thực đó trong một cái lọ màu hồng đấy. Bồ chỉ việc mở nó ra thì điều ước sẽ làm công việc của mình thôi.
Mà nãy giờ mình vẫn chưa nói cho bồ biết, mình ước gì phải không?
Đó chính là nụ cười đấy. Thật nhiều nụ cười. Nhiều đến nỗi ngay cả Merlin còn không thể đếm nổi.
Mình đã ước rằng, khi năm mới đến, bồ sẽ luôn nở nụ cười trên môi, nụ cười mà mình yêu nhất trên quả đất này. Nụ cười đó sẽ giúp bồ vượt qua tất cả mọi khó khăn mà bồ sẽ đối mặt. Mình muốn nụ cười đó sẽ luôn hiện hữu trên gương mặt tròn trĩnh của bồ, chứ không phải là những giọt nước mắt cứ lăn dài suốt cả năm qua.
Bồ phải hứa với mình là thực hiện đúng điều ước mà mình đã khó khăn lắm mới xin được đó nha. Mình ở xa bồ quá nên không thể làm gì giúp bồ trong cuộc sống khó khăn của bồ được, nên mình chỉ thể mong rằng, những điều nhỏ nhoi mình mang đến cho bồ, cũng sẽ giúp cho bồ thật hạnh phúc như những gì bồ xứng đáng được nhận.
Cuối thư, mình chúc cho những điều ước của bồ cho năm mới sẽ trở thành hiện thực. Chúc cho công việc của bồ sẽ luôn suôn sẻ, không phải gặp những đứa học trò ngỗ nghịch. Bồ cứ nghe mình đi, đứa nào không nghe lời, cứ Crucio cho nó nhảy điệu con sâu đi, đảm bảo bồ kêu gì nó cũng phải làm.
Chúc Merlin sẽ mang đến thật nhiều sức khỏe cho mẹ bồ, em gái bồ và cả bồ nữa nha.
Gửi bồ hàng tỉ cái hun nồng thắm.
Yêu bồ
Sâu thộn shinh sắn ♥
PS: từ giờ bồ cứ gọi mình là Sâu-thộn-rùng-rợn nha, nghe cho nổi da gà chút chơi, haha!
Tác giả: Pannie
Thời gian: 13-12-2012 04:03 PM
SBD 34
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: Pannie
Tiêu đề bài dự thi: Giáng sinh sắp về rồi!
Bài viết lan man của một tâm hồn cũng lan man không kém. Chỉ là vài dòng viết ra trong một khoảnh khắc bất bình thường. Hi vọng là sẽ không ai cười khi đọc bài của mình :D
Giáng sinh sắp về rồi!
“It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody, until you”
Tiếng nhạc báo tin nhắn vang lên trong 23 giây rồi tắt ngấm. Đã thành thói quen, mỗi khi có tin nhắn nó đều không đọc vội mà chờ đợi để lắng nghe cho hết những giai điệu kia. Mẹ nó luôn thắc mắc tại sao nó lại để nhạc tin nhắn dài thế, lần nào cũng ầm ỹ cả nhà. Nó chỉ nhoẻn cười rồi đáp gọn lỏn “Con thích thế mà!” Thực sự thì nó cũng chẳng có lý do gì để phải vội cả. 22 tuổi đầu, không nghề nghiệp, không người yêu, bạn bè thì hầu như chẳng mấy khi liên lạc. Số tin nhắn mỗi ngày nó nhận được có lẽ còn ít hơn cả số bát cơm một ngày nó ăn.
“Chắc là lại tin quảng cáo” Nó lơ đãng vớ lấy cái điện thoại rồi chỉ sau 5 giây mắt nó dịch chuyển từ màn hình điện thoại và dán chặt lên cuốn lịch treo tường. Còn đúng 11 ngày nữa là đến Giáng Sinh. Năm nào cũng vậy, từ lúc nó vào lớp 10, tụi bạn cấp 3 luôn tụ tập mỗi khi Giáng Sinh về. Mấy tháng trời chỉ ru rú ở trong nhà đã biến khái niệm thời gian đối với nó thành một cái gì đó mơ hồ. Nó đọc nốt đoạn tin nhắn còn lại và phá lên cười sằng sặc. “Khi đi nhớ mang theo quà” Mi vẫn luôn như vậy, luôn cụ thể và rõ ràng.
Quấn lên người cái áo khoác dày cộp cộng thêm cái khăn to uỵch, nó thong thả rảo bước ra đường. Từng cơn gió lành lạnh tát vào mặt nó ran rát nhưng không hiểu sao nó lại thích như vậy. Nó lại cười. Có lẽ trong mắt người đi đường nó là một đứa có vấn đề về thần kinh cũng nên.
Bước chân vào cửa hàng lưu niệm, cái đầu vốn quen nghỉ ngơi của nó bị tra tấn bởi câu hỏi “Nên mua cái gì bây giờ???” Đang lơ ngơ chọn chọn lựa lựa, ánh mắt nó dừng lại trước chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao nhỏ xinh xắn. Một nghìn ngôi sao cho một điều ước. Nó lại cười. Nó chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng vào điều ước đêm Giáng Sinh. Đã bao giờ điều ước của nó thành hiện thực đúng như nó mong muốn đâu. Có lẽ là vì nó không theo đạo Thiên Chúa chăng?
Cuối cùng nó cũng quyết định mua một quả cầu tuyết. Nhưng nó chưa về nhà vội. Nó muốn hít thở cái không khí lành lạnh này thêm một lúc nữa. Và nó bắt đầu quan sát. Giáng Sinh chưa về nhưng không khí của nó đã len lỏi khắp mọi nơi. Trên các cửa hiệu, dòng chữ MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR được treo lên tự bao giờ. Thỉnh thoảng lại thấy xuất hiện những cây thông Noel được trang hoàng lung linh, lộng lẫy. Đây đó vọng lại giai điệu bài hát Giáng Sinh. Nó khẽ lẩm nhẩm theo “We wish you a Merry Christmas and a happy new year” Lang thang một hồi mỏi chân, nó tự thưởng cho mình một phút nghỉ ngơi trên cái ghế đá lạnh như băng. Bất chợt những ký ức ùa về trong nó…
* * *
Từ lúc nó có thể nhớ được, nó chưa bao giờ là một cô bé xinh xắn. Luôn là tâm điểm trêu chọc của những đứa xấu tính, nó đã khóc rất nhiều. Khi đó, nó chỉ ước sao mình trở nên xinh đẹp để nó không bị ai bắt nạt nữa. Nhưng khi thức dậy, nó vẫn là một con vịt xấu xí. Nó sợ hãi cái cảm giác dù nó nỗ lực đến đâu, học tốt đến đâu thì những gì nó nhận được cũng chỉ là ánh mắt coi thường của bạn bè. Nó sợ cả tiếng cười của một ai đó bất chợt vang lên bên tai. Rồi nó thu mình lại, không mở lòng mình cho bất kỳ ai.
Nó mang nỗi ám ảnh ấy theo cho đến cấp 3. Tại đây cuộc đời của nó thay đổi. Tuy nó vẫn không xinh đẹp nhưng nó lại có được những người bạn hiểu nó, yêu thương nó thực sự vì chính con người của nó. Và khi đó nó thấy điều ước khi xưa của nó thật trẻ con làm sao. Nó có một gia đình luôn yêu thương nó và những người bạn tuyệt vời. Nó hạnh phúc và thấy mình thật may mắn. Và nó ước nó sẽ luôn hạnh phúc như vậy, Nó chỉ cần như vậy, không hơn không kém.
Lên đại học với bao dự định về một tương lai tươi sáng, nó chưa kịp vui mừng thì căn bệnh quái ác bắt đầu hành hạ nó. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng khuôn mặt xấu xí của nó là do những khối u đang âm thầm phát triển từng ngày. Chúng cứ âm thầm lặng lẽ và chờ đến lúc nó tràn đầy hi vọng nhất thì đồng loạt nổi dậy, khiến cho khuôn mặt của nó trở nên biến dạng. Chúng cũng đủ thông minh để biến nó thành một đứa con gái có cái cằm to chứ ít ai nhìn vào mà nghĩ rằng nó có bệnh. Chưa thể phẫu thuật ngay mà chỉ có thể dùng thuốc để hạn chế khối u phát triển. Những mũi tiêm đau đớn tiêu tốn tiền của của bố mẹ cộng với suy nghĩ nó sẽ phải sống với khuôn mặt biến dạng kia suốt đời dày vò nó từng ngày. Lúc đó nó ước sao mình được chết. Nhưng rồi nó vẫn sống, vẫn đi học, vẫn cố vui vẻ và rồi nó tốt nghiệp.
* * *
Nó hít một hơi dài rồi đứng dậy. Đã lâu lắm rồi nó mới ra khỏi nhà lâu như vậy. Sau hai lần phẫu thuật, giờ đây sức khỏe của nó đã khá hơn rất nhiều. Đến trước cửa hàng gương kính, nó dừng lại. Nó ngắm nhìn hình phản chiếu trong gương và nhoẻn cười. Nó đã tìm lại được khuôn mặt thực sự của mình, khuôn mặt bình thường như bao người khác. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nó chạy vội về nhà.
Lao vào phòng với tốc độ tối đa, nó lục tung đống sách vở và lôi ra tờ giấy có in hình cây thông Giáng Sinh. Rồi nó viết…
1. Ước gì sớm có việc làm
2. Ước gì bố mẹ luôn khỏe mạnh
3. Ước gì được đi du lịch vòng quanh thế giới
….
Nó viết nhiều, nhiều lắm. Nó chẳng nhớ nổi mình đã viết những gì. Hình như có điều gì đó liên quan đến hòa bình thế giới thì phải. Có lẽ nó hơi tham lam vì chẳng có ai lại đi ước nhiều như vậy nhưng nó không quan tâm. Với nó Giáng Sinh năm nay là một Giáng Sinh hoàn toàn mới. Và nó tin rằng những gì nó mong ước sẽ thành sự thật. Ừ thì nó không theo đạo Thiên Chúa nhưng cũng chẳng vấn đề gì. Nó cứ tin như vậy thôi.
Ôm con mèo béo vào lòng, tiếng nhạc tin nhắn lại đổ liên hồi. Dưới nhà vọng lên tiếng mẹ cằn nhằn. Nó lại cười. Giáng Sinh sắp về rồi!
Tác giả: xuyenchinguyen
Thời gian: 13-12-2012 08:21 PM
SBD 35
Bài dự thi: Giấc mơ giáng sinh
Tên kites: xuyenchinguyen
Tiêu đề dự thi: Giấc mơ về mẹ
Hà Nội những ngày mùa đông.
Hôm nay là gần giáng sinh rồi mẹ ạ,giáng sinh năm 2012. Dạo này Hà Nội bắt đầu lạnh rồi,con lại muốn thi thật nhanh được về quê với gia đình mình với hai đứa cháu yêu quý. Con lại nhớ giáng sinh năm ngoái ước mơ duy nhất của con là mong mẹ và ông khỏe mạnh đừng bỏ gia đình mình ra đi. Lúc đấy con chỉ mong ước nhỏ nhoi có vậy nhưng mọi điều con mong đều đã không thành hiện thực. Giáng sinh năm nay bên cạnh con đã không còn mẹ,còn ông và bà nội nữa.
Cũng gần một năm rồi mẹ nhỉ. Một năm,nước mắt con và gia đình đã rơi rất nhiều khi đối diện với con và mọi người là ba cái quan tài liền nhau. Từng người một rời xa gia đình đi đến một nơi không có nỗi đau về thể xác.Con ra Hà Nội học,rồi về,rồi ra,rồi về, để đeo trên trán con mỗi lần là cái khăn tang trắng,để ngồi bên cái cỗ quan tài lạnh toát và những giọt nước mắt rơi,những tiếng khóc thương đến đau lòng.Không khí giờ này ở quê lành lạnh rồi. Mỗi lần về quê con lại muốn được ra nơi mẹ,ông và bà nội nằm nghỉ nhưng con không làm được. Con,một đứa sợ ma,sợ tối đã không giám bước ra nơi đấy khi đi một mình. Mỗi lần đi qua nơi đấy một mình con chỉ dám nhìn vào đó. Nhớ lại trước kia khi mẹ nói : “sợ ma thế sau này mẹ mất thì thế nào”.Mỗi lần về nhà,ngồi trên xe về con chỉ mong nhanh được về quê để nhìn vào ảnh trên bàn thờ của mẹ,nhìn thấy ánh mắt trên bức ảnh đó,nhìn thấy bóng dáng mẹ đâu đó ở quanh ngôi nhà,được thắp cho mẹ nén hương báo rằng: “con về rồi đây”.
Giáng sinh năm nay cũng như giáng sinh năm ngoái con lại không về nhà được,con lại ở lại nơi thành phố xô bồ,đông người,ồn ào và tấp nập này. Đối với con giáng sinh đã không còn là một ngày quan trọng nữa vì bên con đã không còn người mẹ đã sinh ra con,yêu thương con và chăm sóc con nữa. Mọi thứ tưởng như chưa bao giờ xảy ra với con nếu mỗi lần về quê đối diện với con không phải là bức ảnh trên bàn thờ của mẹ,của ông và của bà. Mỗi lần ra Hà Nội để bắt đầu cuộc sống sinh viên, con lại tưởng tượng ra rằng : “ừ,mẹ vẫn đang ở nhà đấy,vẫn nằm trên giường,vẫn chờ con về,chờ con lại bóp chân cho mẹ như trước”. Con chỉ mong ước nhỏ nhoi,điều mà mọi người có thể thực hiện hằng ngày,hằng giờ đấy là được gọi một tiếng mẹ ơi,được nghe lại tiếng mẹ gọi con như trước,được cầm điện thoại lên gọi về nghe tiếng mẹ,hỏi thăm mẹ khỏe hơn chưa. Nếu có phép màu xảy ra,con ước được nhìn thấy mẹ lại về bên con một lần,nhìn thấy nụ cười của mẹ,tiếng nói của mẹ,không cần là câu nói yêu thương chỉ cần tiếng mẹ quát con cũng được.
Hôm qua ,ngày 12/12/2012 một ngày mà mọi người gọi đó là một ngày đặc biệt,có một chị hỏi con: “mẹ em giờ khỏi bệnh hẳn chưa”. Câu hỏi ấy lại làm con chạnh lòng,không giám nói rằng: “mẹ em mất rồi chị ạ”,sợ con lại rơi nước mắt,sợ mọi người lại nhìn thấy sự yếu đuối của con. Với con mẹ,ông,bà nội khỏi bệnh rồi chỉ là mọi người giờ ở một nơi thật xa,xa lắm,nơi ấy những người thân yêu của con vẫn hạnh phúc mà nhìn mọi người sống khỏe mạnh. Mỗi lần buồn nhớ mẹ,nhớ những người thân yêu của con,con lại muốn đi đâu đó một mình, nhìn dòng người hối hả trên đường,thực hiện công việc hằng ngày của họ,lo toan cho cuộc sống của họ để tìm sự thanh thản trong lòng con,nơi ấy con khóc cũng không ai để ý,không ai biết. Nơi ấy con lại nhớ những kỷ niệm về mẹ,về ông,về những ngày con và chị chạy đi chạy lại vào viện thăm mẹ và ông,về những lần nhìn mẹ xách đồ lên xe để về quê nghỉ ngơi vài ngày rồi lại ra chữa bệnh tiếp,những hình ảnh của mẹ trong bệnh viện,…Con luôn giấu bạn bè học đại học cùng con về chuyện của mẹ,không muốn bạn bè nhìn thấy con rơi nước mắt,không muốn chúng nó nhìn thấy một đứa lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ lại yếu đuối như vậy. Ban ngày con là đứa lúc nào cũng cười toe toét dù chuyệ gì xảy ra nhưng đêm con lại chùm chăn kín mít lại khóc,con nhớ mẹ,nhớ ông,nhớ bà và gia đình.
Cuộc sống xô đẩy con người,ai cũng có những số phận khác nhau,những cuộc đời khác nhau. Nhìn bạn bè mỗi lần về quê viết status trên facebook được ăn cơm do mẹ nấu,dược mẹ gọi điện,được mẹ nhắn tin hỏi thăm,được ngủ cùng mẹ,…Con ước con lại được như thế,được mẹ gọi bảo: “cố mà học con à”. Thèm lắm tiếng mẹ,nụ cười của mẹ,nhìn thấy làn da nhăn nheo của mẹ,nhìn thấy cảnh bố mẹ ngồi nhổ tóc sâu cho nhau. Con đã khóc khi nhìn thấy cháu bị đau chân,khóc khi nó nửa đêm dậy khóc đòi uống sữa,…Nó, đứa cháu mẹ yêu quý. Giờ đây mỗi lần về quê con lại muốn được ở bên gia đình nhiều hơn,được bế cháu nhiều hơn,được thay mẹ nhổ tóc sâu cho bố,được ôm bà ngoại nhiều hơn,được giúp anh dù chỉ một chút để anh bớt gánh nặng,… Con muốn làm nhiều việc lắm,làm thay mẹ,thay mẹ ở bên gia đình. Và mỗi lần về quê những giấc mơ về mẹ lại hiện về,dù mẹ không mỉm cười với con trong giấc mơ,dù mẹ không gọi con,không nói gì chỉ đứng nhìn con nhưng con vẫn muốn giấc mơ đấy dài dài thêm để nhìn thấy dáng mẹ,thấy cái dáng gầy,thấp và làn da nhăn nheo ấy. Ra Hà Nội con lại không mơ thấy mẹ được nữa,con cố để mơ thấy mẹ,cố tưởng tượng ra mẹ nhưng không được,dường như mẹ không theo con nữa. Giáng sinh này con không mong ước sẽ gặp được người con yêu,không mong sẽ nhận được món quà giáng sinh,…Con chỉ mong con lại mơ thấy mẹ. Mẹ về với con trong giấc mơ nha,dù chỉ là vài giây,vài tích tắc cũng được,chỉ cần nhìn thấy bóng dáng mẹ con cũng vui sướng rồi.
Ngồi viết những dòng này con lại nhớ hình ảnh mẹ đêm hôm mẹ mất,tự dằn vặt mình có lẽ con cũng là một nguyên nhân khiến mẹ bị bệnh để rồi xa gia đình mãi mãi,nhớ ánh mắt mẹ nhìn con trước lúc đi xa,nhớ cảnh mọi người ngồi khóc khi mẹ ra đi,nhớ hình ảnh ông và bà nội không ngủ được vì bệnh,con nhớ nhiều lắm. Dù mẹ,ông,bà nội không dặn dò gì trước lúc đi xa nhưng con tự hứa con sẽ cố gắng học thật tốt để ra trường có công việc ổn định,chăm sóc những người thân yêu thay ba người,và yêu thương mọi người nhiều hơn. Giáng sinh năm nay dù không có mẹ,ông và bà nội nhưng con sẽ vẫn mỉm cười thật tươi,gọi điện về cho bố,cho chị,cho mọi người để ở một nơi nào đó xa xôi mẹ và hai người vẫn nhìn thấy con và mọi người hạnh phúc,mỉm cười dành cho nhau những yêu thương,không gục ngã khi ba người ra đi. Dù ở nơi xa xôi ấy không có gia đình bên cạnh nhưng mẹ,ông và bà nội vẫn mỉm cười thật tươi nha. Mọi nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi nhưng kỷ niệm thì không bao giờ mất.Giáng sinh này về với con trong giấc mơ nha mẹ,con và mẹ sẽ cùng nhau đón giáng sinh nha. Chúc mọi người một giáng sinh an lành ấm áp,hạnh phúc bên những người thân yêu nhất và mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến. MERRY CHRISTMAS!!!
Tác giả: geogiebush
Thời gian: 14-12-2012 12:10 AM
SBD 36
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: geogiebush
Tiêu đề bài dự thi: " No name"
Giáng sinh ư? Chưa bao giờ nó tồn tại trong tôi như một ngày lễ đáng để chúc mừng, nếu hồi bè thì đã biết thừa là ông già noel không có thật, chỉ là sự tưởng tượng của cha mẹ khi tặng những món quà cho nhứng đứa con bé bỏng của mình thì lớn lên, đó là những dịp nằm nhà ngồi xem phim, TV cho qua ngày hay đơn giản là một ngày như những ngày khác, lướt facebook, nhìn lũ bạn hồ hởi đi chơi với người yêu của mình, tung tăng dạo phố, nhà thờ. Noel nào cũng thế, trong kí ức hơn 20 năm trôi qua, noel không tồn tại trong cuốn từ điển cuộc sống của bản thân tôi.
Nếu nói về noel, thì tôi nhớ cảm giác về mùa đông hơn, cái cảm giác những ngày cận kề noel, Sài Gòn bỗng trở nên lạnh hơn thường ngày, đường xá cũng lung linh hơn với đủ loại ánh đèn, những xóm đạo được trang hoàng đẹp đẽ để đón ngày chúa giáng trần, tôi yêu Sài Gòn, nơi gắn bó gần nửa quãng thời gian đã sống của tôi, và có lẽ là sau này nữa, nhưng tôi lại nhớ tới mùa đông Hà Nội hơn...
Hà Nội, nơi họ hàng, người thân bên nội của tôi, lẽ dĩ nhiên là tôi vẫn hay ra thăm, trước là những dịp hè , khi năm học kết thúc, nhưng có năm, tôi được trải qua mùa đông Hà Nội, những ngày cuối năm hối hả. Trời Hà Nội âm u lạ kì, cái lạnh như muốn cắt da cắt thịt con người, hiển nhiên, tôi từ trong Nam ra, không quen, nên cũng không tránh khỏi những cơn sụt sịt, nước mũi ròng ròng dù cho đã chuẩn bị khoác sẵn 2 cái áo khoác to sụ. Trời Hà Nội mùa đông, có cái gì đó đượm buồn, Hà Nội thường ngày, khác hẳn với chốn Sài thành, trầm tĩnh một nét riêng, dù cho xe cô, dù cho dòng người hối hả, nhưng tôi cảm nhận được nhịp sống chậm hẳn , có nét gì đó thanh bình, yên ả.
Khẽ từng bước, từng bước một rảo bước trên con đường , trên những thân cây cao vời kia, là những cành khô gầy, loáng thoáng những chiếc lá cuối cùng, trơ trọi, đơn độc quá. Nếu mùa thu, tôi có thể cảm nhận tiếng lá xào xạc dưới chân thì bây giờ, chân tôi như không còn cảm giác mấy, trời quá lạnh, lâu lâu, từng cơn gió lạnh khẽ luồn qua lớp áo dày sụ của tôi, làm tôi thoáng rùng mình, sao mà có thể lạnh đến thế cơ chứ? Môi thì khô, tay chân thâm tím, nhưng tôi vẫn thích đi, vẫn thích được đi dạo trong những ngày đông này, như một khoảng trời lạ, đầy yên bình đối với tôi, có lẽ con người ta , sống quá lâu ở một chỗ, đến nơi khác, đón nhận sự thay đổi làm cảm xúc trong lòng thật lẫn lộn, chút hờn , chút thanh thản, chút thích thú, thật khó tả.
Nhưng nếu có một điều ước đêm Noel, có lẽ tôi ước Việt Nam có tuyết, dù cho cái lạnh làm thân thể tê dại, nhưng tôi vẫn muốn được thỏa thích ngắm nhìn tuyết rơi, sẽ tuyệt biết mấy, cái lạnh đêm Giáng Sinh :"> Có lẽ không tưởng nhưng tôi muốn thế, không phải là món quà dành cho bản thân, không phải điều ước thay đổi số phận, cuộc đời, đơn giản cuộc sống của chính mình, do mình quyết định mà! Và trong cái lạnh của khí trời, dù có khắc nghiệt, nhưng có lẽ lúc đó, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay của một ai đó, nhận được cái ôm, nhận được sự ấm áp của con tim, như em bé bán diêm đã đốt những que diêm để sưởi ấm tâm hồn bé bỏng của mình. Người ta thường càng khó khăn bao nhiêu thì càng nhận ra được sự ấm áp của những con tim hòa chung nhịp đập với nhau:D Tôi có thể đi nước ngoài để tận hưởng cảnh tuyết rơi, nhưng tôi muốn ở chính đây, nơi quê hương mình mà thôi, mảnh đất tôi sinh ra và lớn lên, gắn biết bao kỉ niệm, gắn với những con người tôi yêu quý ( điều này chắc hàng triệu năm nữa sẽ thành hiện thực , Trái Đất luôn vận động mà )
Giáng sinh, cũng đúng lúc thằng em bé bỏng của tôi chào đời , nó quậy phá, nghịch ngợm, làm tôi điên tiết nhiều lần, nhưng tôi đã bế bồng nó từ khi nó còn chưa biết gì, như một cục bột bé nhỏ, đến khi bập bẹ nói tiếng đầu tiên, tới khi chập chứng những bước đầu tiên, tôi thương nó lắm, sinh nhật vui vẻ nhé em, mong rắng sau này em trưởng thành, sẽ thành một con người tốt, đó là món quà lớn nhất em dành tặng đó.
Cũng cầu mong sự an lành, hạnh phúc đến với người thân, những bạn bè, chị gái, em gái của tôi!
Khẽ play ca khúc Yuki no Hana, nhắm mắt lại, từng bông tuyết rơi, cứ rơi.........
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMC8xMS8wNy84LzEvInagaMEODE0NDViZTk5YzRjOThlNDVhZDM4ZjmUsIC1NzgxOGM0NTAdUngWeBXAzfOmWeBqdUngOBrdUngiPryAoWXVraSBdUngWeByBIYW5hKXxOYWcUIbaBhmUsIC2hpWeBWEgTWlrYXx8Mg
Wish U A Merry Chrismas!
Tác giả: heaven1412
Thời gian: 14-12-2012 12:23 AM
SBD 37
Bài dự thi : Giấc mơ Giáng Sinh
Nick kites : heaven1412
Tiêu đề bài thi : Điều ước cho đêm Giáng Sinh
Điều ước cho đêm Giáng Sinh
14/12/2012
Thật trùng hợp khi con viết những dòng này vào chính sinh nhật của mình. Mẹ ơi ! Con gái mẹ đã 22 tuổi rồi mẹ ạ, nhanh quá phải không mẹ ? Vậy mà con vẫn nghĩ con còn bé lắm. Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, cảm ơn mẹ đã cho con thấy ánh sáng ấm áp của cuộc đời này, cảm ơn vì con được là cô con gái yêu của mẹ. 10 ngày nữa thôi là Giáng Sinh rồi mẹ ạ. Con vẫn nhớ mẹ từng nói mẹ thích không khí Giáng sinh. Mẹ thích giữa cái lạnh giá của mùa đông lại bừng lên tia ấm áp của những ngọn đèn lung linh màu sắc. Mẹ thích bữa cơm sum họp đầy đủ các thành viên trong gia đình. Mẹ thích tiếng chuông nhà thờ ngân vang và những bản nhạc đêm Giáng Sinh an lành hạnh phúc.
Mùa Giáng Sinh thứ 5 con không có mẹ ở bên…
Con nhớ mẹ lắm mẹ à. Con nhớ chiếc khăn quàng cổ mẹ đan mỗi khi dịp Giáng Sinh sắp tới. Con nhớ món cá sốt cà chua thơm lừng nóng hổi, con nhớ món cánh gà rán giòn tan đã dọn sẵn trên bàn ăn. Con nhớ lời ru ngọt ngào của mẹ…
Con thèm lắm được mẹ ôm vào lòng, được gối đầu lên tay mẹ, hít hà mùi thơm trên tóc mẹ. Con thèm lắm được nắm lấy đôi tay gầy, hằn lên những vết sạn trai vất vả. Con thèm lắm cảm giác thô ráp nhưng ấm áp khi đôi bàn tay ấy vuốt lên má con. Con thèm lắm những lúc lăng xăng quanh mẹ nơi phòng bếp. Con thèm lắm được nhìn thấy nụ cười dịu dàng của mẹ. Con thèm lắm những câu trách mắng mỗi lần con mắc lỗi, những lời động viên khi con gặp khó khăn…
Mẹ nhớ không ? Năm nào mẹ cũng hỏi con vì sao Giáng Sinh con không đi chơi cùng bạn bè. Con cũng thấy mình rất lạ. Ngày lễ mọi người thường đi ra đường hoặc tới nhà thờ để cảm nhận không khí náo nức của Giáng Sinh, nhưng con chỉ muốn ở nhà thôi. Vì con thật sự muốn bên mẹ và gia đình mình trong ngày lễ ấm áp ấy. Ở đâu có mẹ với con đó là nơi hạnh phúc và bình yên nhất.
Ở nơi đó, mẹ có nhìn thấy con không ?Ai cũng nói con giống mẹ nhiều lắm, giống giọng nói, giống ánh mắt và giống cả nụ cười nữa. Chính vì thế con hay nhìn vào gương lắm, nhìn vào gương để hình dung về mẹ, như nhìn thấy mẹ qua tấm gương ấy.Con gái mẹ lớn rồi nhưng vẫn hay khóc lắm. Con hay khóc khi nhớ về mẹ, khi ai đó vô tình nhắc đến mẹ hay chỉ tình cờ con thấy mẹ của bạn bè dành cho bạn ấy sự quan tâm.Con cũng ước được như các bạn. Ước được mẹ gài khuy mũ bảo hiểm cho trước khi đi học, được mẹ nhắc mặc ấm và đi cẩn thận mỗi khi ra đường…
Giá như … Giá như con vẫn có mẹ ở bên…
Một mùa Giáng sinh nữa sắp tới, con tự hỏi mình ở nơi đó mẹ đang làm gì ? Ở đó có những ngọn nến lấp lánh, có những cây thông trang hoàng rực rỡ, có ánh đèn óng ánh muôn màu không mẹ ? Ở đó có ấm áp, có hạnh phúc không mẹ ? Ở đó mẹ có vui không ? Con sợ lắm nếu nơi đó hoang vu, lạnh lẽo, con sợ lắm nếu mẹ đang buồn bã, cô đơn. Mẹ ơi, nếu đêm Giáng Sinh con cũng đốt những que diêm sáng lấp lánh như cô bé bán diêm trong truyện cổ tích, con có thể nhìn thấy mẹ không ? Con có thể cảm nhận được hơi ấm của mẹ không ? Nếu có thể, con sẽ thức cả đêm để cho những que diêm ấy cháy mãi, sáng mãi để con được nhìn thấy mẹ , được níu giữ những hình ảnh thân thương về mẹ.
Con muốn một món quà Giáng Sinh từ ông già Noel mẹ ạ. Con biết ông già Noel chỉ tặng quà cho những đứa trẻ ngoan nên con gái mẹ luôn luôn ngoan mẹ ạ.Con cũng biết trong ngày lễ này có nhiều đứa trẻ đang cầu nguyện lắm. nên con sẽ ước sớm hơn 10 ngày. Ngày này ông già Noel là của riêng con và chắc chắn ông sẽ nghe thấy điều ước của con phải không mẹ ? Mẹ biết con muốn ước điều gì đúng không ạ ? Con ước mẹ chưa từng rời xa con và sẽ luôn ở bên con mãi mãi. Để ngày nào con cũng được ăn cơm mẹ nấu, được ôm mẹ đi vào giấc ngủ mỗi ngày, được lăng xăng quanh mẹ như những ngày xưa ấy. Điều ước ấy có lớn quá không, có xa vời quá không ? Nếu điều ước ấy quá khó để thực hiện vậy thì con sẽ ước ít đi một chút. Mẹ không ở bên con mãi mãi cũng không sao, vậy hãy cho con được ở bên mẹ một ngày thôi. Con muốn trong ngày lễ Giáng Sinh được thức dậy trong vòng tay yêu thương của mẹ và làm tất cả mọi điều mà mẹ con mình cùng làm khi mẹ còn sống. Có phải con lại tham lam quá rồi đúng không ạ ? Vậy thì con ước một điều nhỏ bé hơn. Làm ơn hãy cho con được nhìn thấy mẹ trong đêm Giáng Sinh, hãy cho con thêm một lần thôi được xà vào vòng tay của mẹ. Con chỉ ước vậy thôi. Con luôn là một đứa trẻ ngoan nên ông già Noel sẽ nghe thấy và thực hiện điều ước của con phải không mẹ ? Đó là món quà mà con muốn.
Mẹ biết không ? Lúc nào con cũng nhớ tới mẹ, nhớ từng giây, từng phút. Khi vui con nhớ mẹ. Khi buồn con nhớ mẹ. Khi hạnh phúc con nhớ mẹ. Khi đau con nhớ mẹ… Có lần khi vào nhà Won con đã nhắc tới mẹ. Nhưng không phải mẹ đã xa con mà giống như mẹ đang ở bên con, quan tâm tới con và luôn chăm sóc cho con vậy. Con thấy vui và hạnh phúc khi nghĩ thế. Thế nhưng… nhiều lúc con thấy mình rất thiệt thòi mẹ à. Con không được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ, không được xà vào lòng mẹ khi con yếu đuối, không được khóc thật to khi thấy tủi thân… áp lực công việc, việc nhà ,việc học khiến con rất mệt mỏi. Có quá nhiều việc con phải gánh trên vai, tâm trạng con đã rất tệ mẹ ạ. Lẽ ra ở tuổi của con, con không phải lo nhiều đến thế .Con cũng chỉ như các bạn vô tư đến trường. Con cần lắm một vòng tay ấm áp, con cần lắm một lời an ủi động viên…
Thế nhưng có thật sự con đã là một đứa trẻ thiệt thòi ? Ở ngoài kia còn biết bao đứa trẻ còn thiệt thòi nhiều hơn con nữa. Ở rất gần con thôi, bé Tươi không có cha vừa mất đi người mẹ thân yêu nhất, bé An lên 6 tuổi vừa mất cả cha lẫn mẹ vì tai nạn giao thông .Các em vẫn còn bé quá. Con còn có bố, có bà , có anh chị và những người yêu thương con. 17 năm được sống bên mẹ, không phải con hạnh phúc hơn các em ấy nhiều lắm hay sao ? Còn biết bao nhiêu em bé vừa cất tiếng khóc chào đời đã không kịp nhìn thấy nụ cười của mẹ. 17 năm mẹ yêu thương, chăm sóc không phải con hạnh phúc hơn các em ấy nhiều lắm hay sao? Biết bao em thơ bơ vơ không một mái ấm gia đình nương tựa, không miếng cơm, manh áo, không cắp sách tới trường. 17 năm ăn no mặc ấm, 17 năm mẹ dìu dắt dỗ dành, không phải con hạnh phúc hơn các em ấy nhiều lắm hay sao ? Có biết bao đứa trẻ có cha có mẹ, nhưng luôn phải sống trong hoang mang sợ hãi vì bạo lực gia đình. 17 năm ấm no hạnh phúc không phải con hạnh phúc hơn các em ấy nhiều lắm hay sao ? Đáng thương hơn nữa là bé Trung Thu và hơn 5000 em bé tại nghĩa trang đồng nhi Pleiku chưa được một ngày nhìn thấy ánh sáng mặt trời đã bị mẹ cha vất bỏ, có nhiều em còn chưa đầy đủ hình hài một con người. 17 năm được mẹ cha trao cho sự sống được, cảm nhận cao xanh của bầu trời, cảm nhận ấm áp của đất mẹ, trong lành của gió, ngọt ngào của nước, không phải con hạnh phúc hơn các em ấy nhiều lắm hay sao ?

Vậy ông già Noel ơi ! Cháu có thể ước lại 1 lần nữa không? Điều ước dành cho đêm Giáng Sinh này, cháu ước tất cả những trẻ em đang sống trong yêu thương hãy mãi mãi được yêu thương, những trẻ em đang phải sống trong đớn đau, chiến tranh, đói nghèo, bất hạnh… sẽ được hưởng hạnh phúc, hòa bình, được ăn no mặc ấm, được cắp sách tới trường và mãi mãi sống trong hạnh phúc yêu thương.
Gửi lời chúc yêu thương tới bé Trung Thu và các bé tại nghĩa trang đồng nhi Pleiku. Chị cầu chúc cho linh hồn các em mau được siêu thoát, chúc các em sớm được làm người và hạnh phúc trọn kiếp người. Chúa sẽ che chở cho các em. Bình yên và hạnh phúc nhé những thiên thần nhỏ của chị ! Yêu thương các em.
Mẹ ơi, con đã gửi tới ông già Noel điều ước của con rồi. Mẹ đồng ý với điều ước của con phải không mẹ? Các em ấy cần điều ước ấy hơn con. Con biết mẹ vẫn đang ở bên con, ở nơi ấy mẹ vẫn luôn nhìn con dõi theo con và mỉm cười. Không chờ đến đêm Giáng Sinh nữa, đêm nay mẹ hãy gặp con trong giấc mơ mẹ nhé. Con gái yêu mẹ !
Một mùa Giáng Sinh nữa lại về. Chúc tất cả các thành viên nhà Diều và các mem đáng yêu của nhà Won luôn vui vẻ hạnh phúc. Chúc những điều ước của các bạn trong đêm Giáng Sinh đều thành hiện thực. Giáng sinh an lành !
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày mới để yêu thương.
Tác giả: htam_pham
Thời gian: 14-12-2012 12:29 AM
SBD 38
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: htam_pham
Tiêu đề:
GIÁNG SINH SÀI GÒN
Vào một buổi chiều cuối tháng 11, khi đi ngang qua khách sạn Legend ở đường Lê Thánh Tôn mình mới chợt à một tiếng – Noel sắp đến thật rồi. Một cây thông khá lớn được dựng lên từ những quả cầu màu hồng và trắng, vào ban đêm khi những quả cầu sáng lên, mọi người sẽ đi ngang qua sẽ phải trầm trồ ngắm nhìn cây thông lung linh ấy. Và bây giờ, khi mà chỉ còn hơn 1 tuần nữa là Giáng Sinh đến thì đi đâu trong đường phố Sài Gòn cũng thấy hàng loạt cách bày trí để chào đón một trong những ngày lễ lớn nhất thế giới này.
Sau gần 20 năm sống ở thành phố Hồ Chí Minh đông đúc, náo nhiệt, mình tự hỏi nếu như mình đón Giáng Sinh ở nơi khác thì sẽ như thế nào nhỉ? Bởi vì mình không có đủ khả năng để có thể đi đến nhiều nơi cho nên mình nghĩ có lẽ mình nên ước sẽ được trải qua ngày Giáng Sinh ở nhiều thành phố chăng? Nếu được như thế, mình đoán cuộc hành trình của mình sẽ là thế này…
Đầu tiên là Tokyo. Khắp đường phố đã được trang trí lộng lẫy với cây thông, ánh đèn để đón chào Giáng Sinh dù rằng ở Nhật có chưa đến 1% người Nhật tin vào Chúa Giêsu. Ai bảo Giáng Sinh chỉ là lễ hội của phương Tây nào? Những cặp tình nhân tay trong tay đi trên những con đuờng, vừa đi vừa cảm nhận cái lạnh của không khí và sự ấm áp của trái tim. Rồi khi chán việc nhìn các cặp đôi vui vẻ đi chơi lễ mình sẽ ghé vào một cửa hàng bánh kem. Nhưng rồi chắc mình cũng sẽ phải thất vọng vì có thể sẽ chẳng có cái bánh nào vì hầu như chúng đều đươc đặt trước. Đó là bánh của những ông bố, người sẽ ghé ngang tiệm bánh để lấy trên đường đi làm về. Họ sẽ cầm chiếc bánh về nhà, mỉm cười nhìn những đứa con chạy ra mở cửa và nói: “Bố đem bánh Giáng Sinh về rồi đây, chúc mừng Giáng Sinh” Mở cánh cửa tiệm bánh bước ra ngoài, mình quyết định vào cửa hàng KFC gần đấy, mình đói lắm rồi. Có vẻ như món gà thông thường trở nên nổi tiếng vào ngày này thay vì món gà tây nhỉ? Ôi, ngày Noel ở Nhật thật đông vui, nhưng mình sẽ không ở lại đây lâu, mình phải đi đón Giáng Sinh ở nơi khác mới được, mình đã ước rồi mà.

Cái lạnh ở đây không thể đùa được đâu, ý mình là ở Rome đấy. Đúng là thành phố tập trung của các tín đồ Công giáo có khác, trang trí mùa Giáng Sinh không thể chê vào đâu được, cực kỳ trang trọng và hoành tráng. Mình đang đi trên một con đường mà phía trên đầu là hàng loạt những ánh đèn lấp lánh, và chúng chia thành ba màu xanh lá, xanh dương và đỏ. Bạn biết 3 màu ấy giống cái gì rồi phải không? Vì ở Nhật mình chẳng ăn được gì do quá đông đúc nên mình chọn một tiệm bánh khá lớn để kiếm chút gì lót dạ. Đập vào mắt mình là một cái bánh rất to nhìn giống như một gốc cây vậy đó. Xung quanh phủ bởi sô-cô-la và được rắc một lớp đường bột cho giống tuyết. Đó chính là bánh pandoro của người Ý hay làm vào mỗi mùa Giáng Sinh. Thế mà trước giờ mình cứ nghĩ dù là Giáng Sinh thì người Ý cũng sẽ ăn pizza chứ, xem ra là lầm to rồi. Ăn một mẩu bánh thôi cũng đủ no căng rồi, phải tiếp tục tham quan tiếp thôi. Ở ngoài đường bỗng có một chiếc xe chạy qua chầm chậm, mọi người xung quanh đều đổ xô ra xung quanh chiếc xe để ngắm và chụp hình. Mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cũng vội vàng hòa theo dòng người. Khi chiếc xe chạy gần đến chỗ mình thì mới biết đó là xe của Đức Giáo Hoàng, ngài đứng trong chiếc xe có kính trong suốt và vẫy chào tất cả xung quanh. Lúc này mình mới nhớ ra là thành Vatican cũng nằm ở Rome. Nếu bạn là người theo Thiên Chúa thì không có gì tuyệt vời hơn là đi lễ Giáng Sinh ở Vatican do chính Đức Giáo Hoàng chủ trì buổi lễ. Tinh thần Giáng Sinh ở thành phố xinh đẹp này có thể khiến cho bạn cực kỳ muốn đi lễ Giáng Sinh ở nhà thờ cho dù bạn không tin vào Thiên Chúa luôn đấy. Khung cảnh xung quanh vô cùng rộn ràng, nó làm mình tò mò rằng Noel luôn đông vui và náo nhiệt thế này ư?

Hồi lớp 7, mình được bạn tặng một quả cầu thủy tinh mà bên trong là những hạt màu trắng nhỏ li ti. Khi mình lắc quả cầu thì những hạt ấy chuyển động, nhìn giống hệt như tuyết rơi vậy. Mình chỉ đoán thế chứ không biết tuyết có rơi như vậy hay không nữa, trước giờ mình chỉ nhìn thấy tuyết trong phim và ngăn đá tủ lạnh nhà mình ngày xưa mà thôi. Với mong muốn đón Giáng Sinh Trắng một lần cho biết, mình quyết định điểm đến tiếp theo là thành phố Quebec, Canada. Quả thật, xung quanh đều được phủ bởi tuyết trắng. Những con phố nhỏ với những ánh đèn ấm cúng từ các cửa hàng cũng không đủ để giảm bớt cái lạnh của mùa đông. Giáng Sinh ở đây thật yên bình, người Canada nghỉ ở nhà bởi Giáng Sinh là một ngày lễ lớn đối với họ. Mình chỉ thấy khá đông người ở những khu chợ trung tâm, mọi người đang sắm sửa nào là gà tây, khoai tây, rượu… Đặc biệt là ai cũng chọn cho mình vài kg thịt heo hoặc thịt bò đem về để làm món ‘meat pie’ truyền thống trong ngày Giáng Sinh. Mình cũng muốn ăn lắm nhưng vẫn còn no vì ở Rome đã ăn cả một miếng bánh to đùng rồi. Ở Quebec này, đa phần mọi người hay dùng tiếng Pháp, nên mình chẳng hiểu mọi người nói gì cả, thành phố Montreal gần đây thì có nhiều người nói tiếng Anh hơn. Tuy vậy, đó chẳng phải là vấn đề to tác lắm khi mình chỉ ghé thăm nơi đây một chút thôi, lạnh lắm rồi. Cái thành phố nhỏ này khiến mình cảm thấy như trở về quê vậy, rất nhẹ nhàng và tĩnh lặng. Có một quán cà phê nhỏ ở cuối đường, như vớ được vàng, mình nhanh chóng vào và yên vị với cốc sữa nóng trên tay. Với người Canada, Giáng Sinh và năm mới là dịp để mọi người trong gia đình đoàn tụ với nhau, vì thế mà ít người ra ngoài đi chơi trong đêm Giáng Sinh.

Ngồi một mình khiến mình cảm thấy thật cô đơn. Mình chợt nhớ Giáng Sinh ở Sài Gòn ghê gớm. Có lẽ Sài Gòn không có trang trí lộng lẫy như ở Tokyo, không có nhiều tín đồ Công giáo như ở Rome và cũng không có tuyết trắng xóa như ở Quebec để làm nên một không khí Giáng Sinh trọn vẹn, nhưng mình biết rằng mình đã yêu nó từ lúc nào không hay. Dù không phải là một ngày lễ chính thức ở Việt Nam, nhưng với mình cái Giáng Sinh Sài Gòn vẫn có nhiều ý nghĩa. Đầu tiên, nó là mùa mình thích nhất trong năm, bởi cái cách mà mọi người ở đây đón chào và tận hưởng nó. Thứ hai, vào dịp thế này mình sẽ lại được tặng quà, từ ba mẹ, từ những người bạn. Cảm giác được tặng quà không phải rất tuyệt sao? Và cuối cùng, Giáng Sinh là sự chuyển tiếp từ năm cũ sang năm mới. Nó cho ta thời gian để nhìn lại một năm đã qua và cũng cho ta cơ hội để bắt đầu. Bằt đầu lại những điều còn dang dở, bắt đầu một thứ gì đó thật mới mẻ. Bắt đầu lại và hy vọng những điều tốt đẹp sẽ đến. Dĩ nhiên, khi chúng ta bắt đầu một điều gì đó, có gia đình và bạn bè xung quanh luôn luôn tốt hơn cả. Giáng Sinh ở Sài Gòn vẫn là tốt nhất, có lẽ vậy. Thôi, mình sẽ không ước được đón Giáng Sinh ở khắp nơi nữa, mình chỉ thích ở Sài Gòn, ở nhà thôi. Mình sẽ lại quây quần bên mâm cơm Giáng Sinh với chiếc bánh khúc cây đang nằm trong tủ lạnh. Đứa em và mình sẽ lại len lén mở tủ lạnh và nếm thử kem của chiếc bánh. Mình cũng sẽ lại chen chúc trên con đường đông nghẹt người ở nhà thờ Đức Bà cùng với đám bạn và lâu lâu chép miệng “giữ xe ngày này mắc kinh tụi bây nhỉ?”

Thế nên, nếu có thể ước trong dịp Giáng Sinh này, minh sẽ ước cho gia đình của mình và bạn bè sẽ hạnh phúc, khỏe mạnh để đón Giáng Sinh với mình. Mấy đứa bạn thì sẽ ế thêm vài năm nữa để cả đám được tiếp tục tụ họp thêm vài mùa Giáng Sinh cho sướng trước khi đứa nào cũng ra trường và bắt đầu đi làm. Và dù mình mong tụi bạn ế dài để có thể rảnh rang đi chơi chung nhưng mình cũng muốn có ai sớm để ý đến cái thân này, chém gió riết cũng chán rồi. Chỉ là ước thôi mà, cứ thích thì đòi thôi!
_______
Cảm ơn BTC đã tạo ra một cuộc thi đầy ý nghĩa thế này. Chúc mọi người có một Giáng Sinh hạnh phúc và như ý nhé!
Tác giả: Biouncia
Thời gian: 14-12-2012 01:49 AM
SBD 39
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: Biouncia
Tiêu đề bài dự thi: Khỏe mạnh, là tốt rồi.
"..Không sớm thì muộn, đêm mà nhà thờ chật xe cũng tới. Như lệ thường, trong thành phố, em cùng các bạn đứng ngoài cổng nhà thờ nghe điểm chuông dội vào tường đá.
Thành phố này lạnh. Đi xe máy tốc độ ba mươi cây là rét thấu tim được rồi. Phố nào cũng rộn ràng, nhưng em không vui lắm.
Em có lựa chọn khác : Trở về thăm gia đình mình. Lệ nhà không có lễ Noel, nhưng mỗi năm bố đều được nhà người khác mời đến ăn tiệc. Mẹ em đi chơi bên hàng xóm, em trai em ngồi xem ti vi trình chiếu hội Giáng sinh.
Năm nay, em đủ lớn. Em đã thôi viện cớ vì mình còn nhỏ, mình đừng nên đi đâu ngoài gia đình.
Giờ này em..muốn ở cạnh, hỏi xem anh đau thế nào. Em có thể không hỏi, giả vờ như anh không bị bệnh. Em chỉ muốn cúi đầu nhìn tay anh, nắm tay anh thật chặt, cầu đêm Giáng sinh qua chậm thật chậm.
Thật tiếc, em chỉ có thể nói chuyện với anh qua màn hình máy tính. Thật mệt, em không thể gánh một phần nỗi đau anh đang chịu đựng. Chúng ta là những người không có lễ Noel. Thế mà khi hồi chuông vang “đinh đang”, ta vẫn đợi chờ điều ước thầm sinh sôi trong tâm thành hiện thực.
Mùa đông năm nay,em nghe tin anh có bệnh trong người. Em mong anh khỏe mạnh, muốn anh vui vẻ sống. Giáng sinh của anh năm nay là một chuyến anh thoải mái du phố với bạn bè.
Em diễn tả nỗi lo của mình như thế nào ?.
Em chỉ đánh rồi lại xóa, đánh thêm rồi lại xóa thêm nhiều dòng, ví như :
“ Em lo cho anh quá “
“ Này, liệu em có thể đến chỗ anh không ? “
“ Em rất muốn gánh một phần thứ làm anh đau “
“..Ừm, bây giờ nói em lo còn hơn nhớ anh nữa “.
Bẩm sinh em ít khi an ủi người khác. Và thế là em đã vội vã nghĩ (và em đã gửi tin cho anh) :
“ Nhanh ngủ đi. “
“ Em mong, anh khỏe “.
Em rất muốn thổ lộ rằng bao nhiêu chần chừ sợ hãi của em vừa dồn vào mấy chữ ấy. Cho dù số xe máy ở Hà Nội không thể đếm được, chúng vẫn ít hơn nỗi lo dành cho căn bệnh của anh.
Anh vốn gầy. Cách đây một thời gian, em chứng kiến sự ra đi của người chú. Chú bị bệnh dạ dày và qua đời khi cả người khô héo.
Người ta gieo đồng âm dương và nói rằng chú vẫn còn luyến tiếc gia đình. Còn em từ đó sợ mình lại tiếp tục đánh mất những người em yêu quý.
Trước khi chú qua đời, em chỉ có thể thầm thì với chú :
“ Nếu có thể buông bỏ, xin hãy buông bỏ cho nhẹ nhàng “.
Vào nửa đêm, khi con người chỉ có bóng đêm bầu bạn, em nào có thể tiếp tục bình thản quên đi nỗi lo nhen đều trong ngực. Em lo cho anh, nhưng em bất lực. Nỗi lo này nên bỏ đi, nhưng em không bỏ nổi.
Đêm Giáng sinh, em không cần hỏi thăm cũng hiểu anh buồn. Em nghĩ sẽ gửi cho anh một món quà nhỏ. Yêu thương của em rụt rè chán ngán và chỉ thổ lộ từ trái tim bằng chừng đó. Em viết vào nhật ký đi chùa cầu nguyện cho anh. Chỉ cần có dịp thế giới này cùng muốn ước nguyện nhiều điều, em sẽ dành một góc cho anh.
Mỗi ngày em dự định cười thật tươi, nói bốn chữ “ Em mong anh khỏe “.
Giáng sinh an lành, anh thân mến.
Tác giả: timbuondoncoi
Thời gian: 14-12-2012 11:09 AM
SBD 40
Bài dự thi: Giấc mơ Giáng Sinh
Nick Kites: timbuondoncoi
Tiêu đề:
Có thật không... điều ước
Đã qua lâu lắm rồi cái tuổi mộng mơ, đã qua lâu lắm rồi cái thời yêu thích những câu chuyện thần tiên cổ tích. Có lẽ càng khôn lớn, càng nếm trải sự đời, con người ta càng biết chấp nhận sự thật và thôi mơ mộng... Vậy mà, có một sự thật đến bây giờ con vẫn chưa thể chấp nhận được... rằng con đã mất ba. Sao giờ đây con lại khát khao một điều ước nhiều đến thế...
7 tháng trước
Ba sụt cân nhiều, trước đó ba có tiền sử bệnh lao nhưng đã điều trị, uống thuốc Tây đúng 7 tháng và sau đó cả nhà vui mừng nhận được kết quả tái khám là ba hoàn toàn khỏi bệnh. Vậy mà dạo gần đây ba ốm nhiều, sụt cân liên tục, điều này làm cả nhà lo lắng và động viên ba đi kiểm tra sức khỏe một lần nữa. Đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, kết quả vẫn nghiêng về bệnh lao... và khi đến bệnh viện Triều An kết quả chẩn đoán là nghi vấn K di căn ở phổi, bác sĩ khuyên ba điều trị tuyến trên tại BV Chợ Rẫy...
6 tháng trước
Trước đây ba làm trong ngành dược, nên kiến thức về y học và thuốc ít nhiều ba cũng có hiểu biết nhất định. Ba so sánh triệu chứng của mình và đọc các giai đoạn phát triển căn bệnh ung thư phổi từ các tài liệu trên internet, ba khẳng định bệnh của mình sớm lắm cũng đã giai đoạn 3...
Lúc kết quả chẩn đoán cuối cùng vẫn còn tranh tối tranh sáng, con đã không kìm được nước mắt khi nghe ba thầm van vái, thà để cho ba bị bệnh ung thư chứ đừng để ba bệnh lao... Căn bệnh nào cũng nguy hiểm như nhau, mà ung thư là không thể điều trị tận gốc và thời gian sống còn lại với những người mắc phải căn bệnh này là rất thấp, thế mà ba lại mong như vậy... Con hiểu ba, con biết được ba nghĩ gì khi thốt ra những lời này, tim con như se thắt lại và con khóc. Bởi lẽ khi tuổi đã về chiều thì ba càng muốn gần con gần cháu hơn... 7 tháng điều trị trước kia quả là một cực hình với ba rồi, nói chuyện với con ba không dám nhìn thẳng mặt, cũng không dám nói chuyện nhiều, ngồi cùng một bàn ăn thì lại phải dùng thức ăn riêng, càng cực hình hơn đối với ba là muốn ôm đứa cháu duy nhất vào lòng, muốn hôn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của cháu mình nhưng lại không dám...
ba và con trai
Con thì khác, lúc đó con đã thầm cầu xin ông trời cho ba đừng mắc phải căn bệnh ung thư quái ác này... nhưng có lẽ lời cầu xin của con không được nghe thấy hay do con chưa đủ thành tâm mà kết quả chẩn đoán cuối cùng tại BV Phạm Ngọc Thạch không phải là lao, mà là ung thư phổi đã di căn và lại là giai đoạn cuối cùng với thời gian sống trung bình là 6 tháng. Con nghe như sét đánh ngang tai, như trời đất đổ sụp dưới chân mình... Con không tin vào mắt mình, không tin vào tai mình khi đọc hồ sơ bệnh án và nghe bác sĩ hướng dẫn những cách thức điều trị trong giai đoạn này, đã quá muộn rồi, bây giờ không thể trị bệnh mà chỉ là điều trị triệu chứng, để cải thiện chất lượng cuộc sống cuối đời của bệnh nhân mà thôi... Con và mẹ đã khóc hết nước mắt, những ngày tháng trong BV Phạm Ngọc Thạch nặng nề trôi qua... Ở giai đoạn này và với bệnh của ba thì chỉ còn cách hóa trị. Để hoàn thành một đợt hóa trị phải mất 6 lần và thời gian kéo dài gần 4 tháng. Nếu quả thật ba chỉ còn sống được 6 tháng, con và mẹ thật sự không muốn những ngày tháng cuối đời ba phải nằm trên giường bệnh của bệnh viện, con muốn ba được trở về nhà, được nghe đứa cháu mà ba yêu quý thỏ thẻ, được ôm cháu vào lòng, được hôn cháu, con muốn nhiều, nhiều lắm... Bác sĩ cũng không nói được chính xác về thời gian sống còn lại nếu hóa trị, bởi lẽ còn tùy hình sức khỏe của bệnh nhân, không ai biết trước được, có thể kéo dài hơn 6 tháng hoặc cũng có thể ra đi nhanh hơn, bác sĩ không cho lời khuyên nào cả, chỉ để gia đình tự quyết định. Con và mẹ đầu óc rối bời...
Ba là người sống yêu đời, giao tiếp rộng, thích đi đây đi đó. Con không thể hình dung được những ngày tháng cuối đời ba phải nằm mãi trong bệnh viện, chịu những cơn đau đớn của hóa trị kéo dài, rồi kể cả rụng tóc, ba sẽ không thể ra đường, không thể gặp bạn bè, con không hình dung được ba sẽ buồn đến nhường nào... Nhà mình có ông Út và bà Út đều bị ung thư, nhưng bà Út sau khi điều trị hóa chất, khi nó di căn vào xương thì thời gian sống chỉ kéo dài 1 năm sau đó, lại không đi đứng được, tay chân không cử động, cơ xương hầu như mục nát... Ông Út thì không điều trị theo Tây Y mà uống thuốc Nam, ông sống được lâu hơn và cũng khỏe mạnh hơn bà và sau gần 4 năm thì ông cũng mất, nhưng những cơn đau không nhiều, không kéo dài đến lúc cuối đời, ông ra đi rất nhẹ nhàng trên giường bệnh... Con cũng là một trí thức, nhưng con biết rõ ràng với tình hình bệnh của ba giai đoạn này hầu như không thể cứu vãn được nữa rồi, tìm hiểu trên mạng, các bài thuốc Nam, thuốc Bắc, Đông Tây Y đều có đủ thậm chí có những phương pháp chỉ hoàn toàn ngồi thiền hay dựa vào tín ngưỡng cũng khỏi bệnh... Đọc các bài thuốc Nam, Bắc, các bài thuốc dân gian, con cũng thầm nuôi hy vọng, bởi những phương thuốc bài thuốc này thì có người uống hết, có người lại không, người ta gọi là phước thầy may chủ là thế! Đối với những vị thuốc, bài thuốc đó còn tùy thuộc vào cơ địa của mỗi bệnh nhân, chứ không phải với cùng một bài thuốc, cùng một loại bệnh, cùng giai đoạn ai uống vào kết quả cũng như nhau như thuốc Tây được. Nhưng con vẫn nuôi hy vọng, từ nấm lim xanh, linh chi, canh dưỡng sinh, uống lá đu đủ thay nước, gan cóc, tổ yến... rất nhiều bài thuốc khác con đều tìm hiểu và nhen nhóm hy vọng... Con biết đã vướng phải căn bệnh này là không thể nào trị khỏi, con chỉ mong kéo dài thêm sự sống cho ba, để ba sống vui vẻ với con cháu thêm vài năm lúc cuối đời con cũng đủ mãn nguyện rồi...
Lần nội soi thực quản cuối cùng để xác định gốc của căn bệnh ung thư này, ba đến BV Hòa Hảo và cầm kết quả chẩn đoán cuối cùng là ung thư 1/3 thực quản và đã di căn sang 2 phổi... Một đều trớ trêu là ba năm nào cũng khám sức khỏe định kỳ, lần khám gần đây nhất cũng ở BV Hòa Hảo, cũng nội soi thực quản và cũng chính bác sĩ ấy chẩn đoán nhưng 5 tháng trước thì không hề phát hiện bệnh vậy mà trớ trêu thay giờ đây là căn bệnh ung thư lại là giai đoạn cuối?! Cũng tương tự với phổi của ba, 3 tháng trước chụp hình chỉ là một đốm rất nhỏ bên phổi trái, và nghi vấn lao (?) nhưng hiện giờ thì các đốm ấy kín cả phổi trái và lan đầy sang phổi phải. Con không thể ngờ tiến triển bệnh của ba nhanh vậy... Con và mẹ cố gắng giấu ba về thời gian sống còn lại, không nói cho ba biết với hy vọng ba tiếp tục tin tưởng và sống lạc quan, bởi lẽ con cũng hiểu chính niềm tin và nghị lực, sự lạc quan chính là yếu tố quan trọng để kéo dài sự sống của bệnh nhân trong giai đoạn này. Và cuối cùng ba quyết định ra về, không chấp nhận hóa trị...
5 tháng trước
Về nhà, gia đình mình tìm mua nấm lim xanh, linh chi, hốt thuốc Nam, canh dưỡng sinh đủ các loại, kể cả ba còn đi bái sư để học nhân điện để điều trị bằng năng lượng sinh học. Một ngày ba uống thuốc nhiều hơn uống nước, thậm chí lấy thuốc nước để uống thuốc bột nữa, con biết ý chí của ba rất kiên cường, ba muốn tiếp tục sống với con cháu. Ngày nào ba cũng đi ngồi thiền, điều trị theo phương pháp nhân điện mà thực tế có rất nhiều người đã khỏi bệnh, nên ba tin tưởng và hy vọng vào phương pháp này nhiều lắm... Nhưng đáng tiếc là ba lại không ăn uống nhiều, ba ăn kiêng vì sợ ăn vào nuôi mình thì cũng nuôi theo khối u trong thực quản, mà nó càng lớn thì càng nuốt khó, bệnh càng nhanh phát triển... Con với mẹ khuyên hết lời ba nên ăn uống bình thường để có đủ sức khỏe chống bệnh tật nhưng ba vẫn không đồng ý, ba cứ lao vào ngồi thiền, nửa đêm không ngủ được ba cũng ngồi thiền, con và mẹ chỉ biết nhìn theo mà đau đớn.
Ba vẫn duy trì cuộc sống bình thường, vẫn đi họp giao ban khu phố, vẫn họp hội cựu chiến binh, vẫn gặp gỡ bạn bè trong các tiệc cưới hỏi chỉ có khác là ba chỉ tham dự chứ không ăn uống được gì...
Bác sĩ đã cho con và mẹ biết được diễn tiến của bệnh này, khối u từ từ lớn nó sẽ làm hẹp lòng thực quản, khó ăn và khó thở. Đầu tiên là nuốt khó, nuốt đau rồi khó thở, trường hợp xấu nhất là ngạt thở...
4 tháng trước
Ba không còn ăn cơm bình thường được nữa, bây giờ phải nấu nhão để ba ăn, mọi người khuyên nên xay thức ăn để cho đỡ đau nhưng ba không đồng ý, ba muốn thực quản mình vận động, để nó co bóp thì khối u kia chậm phát triển... Dù ở không xa ba lắm, cách có vài bước chân mà mỗi lần về thăm ba con lại không thể nào kìm lòng cho được... Ba ngày càng ốm, ngày càng xanh xao, ngồi vào bàn ăn thấy ba ăn chậm, ăn từ từ từng chút cơm đã nấu rất nhão mà con không kìm được nước mắt. Con tự dặn lòng không được khóc trước mặt ba, như thế sẽ làm ba buồn và lo lắng nhưng con không thể nào làm được, nước mắt cứ tuôn trào, càng cố kìm nước mắt càng tuôn rơi có khi bật ra thành tiếng... Con bỗng dưng lo sợ cái ngày con không còn được gọi hai tiếng ba ơi!
Những ngày chăm sóc ba con cũng thấy mẹ gầy đi thấy rõ, đôi mắt thức đêm canh chừng những cơn đau, những cơn khó thở của chồng, con thấy mẹ già đi nhiều quá... Con biết mẹ cũng nén nước mắt vào lòng, mỗi khi đến nhà con mẹ mới dám khóc, rồi cả hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, con đã hơn một lần khấn nguyện xin cho con được giảm mười năm tuổi thọ hoặc nhiều hơn nữa để kéo dài cho ba sự sống, nhưng lời khấn nguyện kia nào thấu được trời cao!
3 tháng trước
Sức khỏe ba yếu nhiều, cơm không thể nuốt, bây giờ chỉ có thể húp cháo và uống sữa, thuốc sắc bây giờ ba cũng đã giảm bớt đi một vài loại vì nuốt nước giờ đây cũng đã rất đau rồi... Ngày mới về bệnh viện ba hy vọng bao nhiêu vào những bài thuốc này, cả con và mẹ cũng rất hy vọng vào nó thì bây giờ ba ngày càng mất dần niềm tin vào chúng. Bởi căn bệnh ngày càng diễn biến theo chiều hướng xấu, con và mẹ khuyên ba nên đi bệnh viện lần nữa hoặc hóa trị nhưng ba không đồng ý... Ba bắt đầu đi lại khó khăn, con đoán là nó đã di căn vào xương ba mất rồi, cảm giác mơ hồ ba sắp rời xa con vĩnh viễn làm tim con đau nhói...
Tác giả: timbuondoncoi
Thời gian: 14-12-2012 11:13 AM
2 tháng trước
Bây giờ cháo nấu ra phải xay ba mới hút được nhưng cũng rất ít, trước kia một lần ba uống cũng được gần một ly sữa bây giờ chỉ vài muỗng đã rất đau rồi. Buổi tối trời lạnh, cơn đau nhức hoành hành, con và mẹ thay phiên nhau bóp chân cho ba nhưng vẫn thấy ba rên đau nhiều lắm, con ước gì lúc này con có thể chia sẻ được những cơn đau kia, nước mắt con lại rơi... Lúc này ba đi lại cũng khá khó khăn rồi, đứng lên ngồi xuống đều phải có người đỡ. Bây giờ ba đã ngừng hết mọi loại thuốc, tinh thần ba hoàn toàn suy sụp, con và mẹ ngoài miệng động viên ba ăn uống nhưng cũng đã suy sụp theo mất rồi...
Bệnh viện Y dược học dân tộc Tp.HCM là bệnh viện cuối cùng mà con và mẹ đưa ba đi, lúc này ba đã không thể tự mình đi lại được rồi! Con và mẹ tìm đủ mọi cách động viên, nói là đến đó để người ta châm cứu biết đâu lại hết, rồi ba đi lại được ba sẽ lấy lại tinh thần và cố gắng ăn uống... Nói thì nói vậy thôi chứ lúc đó con cũng không còn hy vọng gì nhiều nữa rồi, con chỉ mong vào bệnh viện để người ta cho thuốc ba uống, để ba đỡ đau nhức thôi... vậy mà chưa kịp nhập viện người ta đã trả về, hay nói cách khác là "bác sĩ chê" rồi. Con và mẹ bàng hoàng, mẹ đứng lặng người đi ngay bệnh viện, đôi mắt thất thần, hoảng loạn. Con muốn gào thét lên với nỗi đau này mà sao con cũng đứng chết trân nhìn mẹ, không nói được lời nào, cũng không khuyên được mẹ câu gì, cứ thế mà nước mắt con rơi, con khóc như chưa từng được khóc... Rồi con và mẹ đưa ba về, phải nói dối rằng ba không ăn uống được nên không thể lưu bệnh và điều trị, bác sĩ khuyên về cố gắng ăn uống rồi nhập viện sau... Bác sĩ đưa toa bảo gia đình mua 3 miếng dán giảm đau liều mạnh đặc trị cho bệnh nhân ung thư có thành phần morphin trong đó, ngoài tác dụng giảm đau thì đọc tác dụng phụ của nó mà con rùng mình: ảnh hưởng đến thần kinh, khó ngủ, suy tim, suy hô hấp... là những gì bây giờ con còn nhớ được trong các loạt triệu chứng sau khi dùng thuốc... Giờ ba thở đã rất khó nhọc rồi, dán vào không biết sẽ ra sao??? Mẹ cũng có một người bạn, chồng cô ấy bị ung thư, bác sĩ cũng kê toa loại thuốc giảm đau này, nhưng cô ấy đến cuối cùng vẫn không dám dán vào vì cô cũng đọc những dòng chữ trong đó... Con với mẹ cũng không muốn sử dụng đến nó, vì con biết đã là morphin thì đó là dạng thuốc giảm đau gây nghiện, nếu sử dụng thì ngày càng phải sử dụng liều cao hơn...
1 tuần trước ngày 29/09/2012
[utube]f0BgFqrjxHg[/utube]
Ba nằm đó, từng ngày con bón từng thìa cháo, bón từng muỗng sữa cho ba... Sức khỏe ba ngày càng suy kiệt, hơi thở ba càng yếu dần và ngày càng khó nhọc, những cơn đau thường xuyên và kéo dài hơn, nhìn ba lăn lộn trên giường bệnh con nghĩ chắc đã đến lúc phải dán cho ba liều thuốc giảm đau chết người kia, nhưng con lại sợ dán vào nhỡ ba khó thở và ngạt thở luôn thì làm thế nào! Con đưa cho chú Út, dượng Út nhờ dán hộ, trước khi dán con cũng cho mọi người đọc hướng dẫn sử dụng thuốc và các tác dụng phụ... Đọc xong chú Út chỉ biết thốt lên: "Cái này sao mà dán được, nhiều tác dụng phụ thế này, chả lẽ thuốc này chỉ dùng cho người... sắp chết?" và cả chú và dượng đều không dám dán. Rồi cuối cùng nhìn ba lăn lộn với những cơn đau (dù con đã xoa bóp rất nhiều nhưng con biết sự đau đớn này là đau từ xương mà ra, xoa bóp cũng chẳng tác dụng gì) con đã không thể chịu nổi và dán thuốc giảm đau này. Vì là thuốc giảm đau liều mạnh, nên con thấy ba đỡ đau hơn, nhưng hình như ba thở cũng khó nhọc hơn. Một miếng giảm đau có tác dụng 72 giờ. Vậy mà chưa hết tác dụng của một miếng giảm đau thì ba đã ra đi...
Những ngày sau cùng, ba trăn trối, gửi gắm lại 2 mẹ con con cho má... Chỉ có cơ thể thì suy kiệt nhưng đầu óc ba vẫn còn tỉnh táo và minh mẫn lắm. Đến phút cuối đời, nỗi bận tâm lo lắng nhất vẫn là mẹ con con, là những thứ quý nhất trên đời mà người ta gọi là nợ trần mà ba không đành lòng buông bỏ, con nấc lên từng hồi với những lời trăn trối cuối cùng của ba. Ba không nói được nhiều, chỉ ra dấu là chính nhưng má con vẫn hiểu ba muốn nói gì, má hỏi lại, ba chỉ gật và lắc để xác nhận ý mình...
Đêm 28/09/2012
Bây giờ ba nằm đó, ý thức vẫn còn bằng chứng là con nắm tay ba, gọi ba vẫn thấy ba siết chặt tay con dù giờ đây ba không nói được gì và hoàn toàn kiệt sức. Ba của con giờ đây như ngọn đèn treo trước gió... Bất kỳ một con nhó nhẹ nào thổi qua cũng sẽ mang ba rời xa con mãi mãi. Con đau đớn quá, cả tuần nay mẹ gần như hoảng loạn và mất dần ý thức, nỗi đau, nỗi lo cho ba còn đó mà nỗi lo cho mẹ cũng chất đầy!
Rạng sáng ngày 29/09/2012
Người ta nói nếu thương con cháu thì mất ban ngày đừng mất lúc đêm để dành mấy bát cơm lại cho tụi nó... Chắc ba cũng tin điều đó phải không ba? Nên ba mới ra đi giữa đêm khuya lạnh lẽo thế này, chỉ qua ngày mới được vài phút thì ba nhắm mắt xuôi tay. Con đau đớn quá, nắm chặt tay ba mà khóc, nhưng không dám nấc lên thành tiếng, con bịt chặt miệng mình để không gào thét gọi ba ơi, bởi con tin phải để ba ra đi thanh thản, để ba buông bỏ nợ trần, về bên kia miền cực lạc, con không muốn tiếng gọi của con làm ba quay đầu và đi sai hướng...
Vậy là con đã mất ba thật rồi, mới hôm qua con còn được gọi ba ơi mà hôm nay đầu chít khăn tang, con biết ba đã ra đi vĩnh viễn, ba đã rời xa mẹ con con mãi mãi thật rồi...
Mùa đông năm nay tiết trời không lạnh, tận tháng 12 rồi thời tiết vẫn nóng sôi, thế mà con nghe tim mình lạnh buốt ba ơi... Ở phương trời nào ba có nghe tiếng con gọi, có nhìn thấy những giọt nước mắt tiếc thương của gia đình mình?! Đã hơn 2 tháng trôi qua mà con vẫn không nguôi nỗi buồn đau và nỗi nhớ, người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương và xóa mờ đi kỷ niệm. Nhưng với vết thương quá sâu và quá lớn này con biết bao giờ nguôi? Hình ảnh về ba không chỉ là ký ức, là kỷ niệm mà là máu, là tim của con thì đến bao giờ con nguôi nỗi nhớ? Gia đình mình chỉ có 3 người, ba ra đi để lại căn nhà trống vắng, để lại mẹ con con và cả đứa cháu mà ba quý như vàng như ngọc! Con đã có gia đình riêng, có cuộc sống riêng... nỗi đau thương kia cũng phần nào được bù đắp, chỉ tội cho mẹ ra vô trong căn nhà vắng lặng quạnh hiu chứa đầy kỷ niệm của 30 năm tình nghĩa vợ chồng... Đi đâu, làm gì cũng chạm vào ký ức và nỗi nhớ, từng cái bàn, cái ghế, chiếc giường... mẹ con con thấy hình bóng ba như vẫn còn hiện diện rất gần đây, vẫn còn lo lắng cho cảnh nhà mẹ góa con côi mà chưa nỡ trút sạch bụi trần... Nếu như thế giới Tây phương là có thật, con hy vọng ba hãy buông bỏ nợ trần, đừng mang gánh nặng vì mẹ con con nữa, để linh hồn của ba được nhẹ nhàng, thanh thản và sớm được phiêu diêu nơi miền cực lạc... Kiếp này con chưa đáp tròn chữ hiếu, nếu có kiếp sau con xin được làm con của ba một lần nữa. Con yêu ba...
Ba mươi năm ba lao tâm khóc nhọc
Ba mươi năm chốn ta bà ba lặn lội kế mưu sinh
Ba mươi năm ba chăm chút thâm tình
Ba mươi năm ba nuôi con khôn lớn
Nếu con là đóa hoa xuân mơn mởn
Ba là bóng chiều tà chiếu rọi cánh hoa kia
Nếu con thức học bài chỉ một đêm khuya
Thì ba đã bao đêm thức canh con yên giấc
Tình của ba như núi cao chất ngất
Dẫu biển rộng sông sâu không thể lấp đầy
Ba lặn lội gian nan qua ngày tháng
Dáng ba gầy cho dáng đứng con cao
Mái tóc ba giờ đã phai màu
Pha sương gió một đời ba tần tảo
Hết vì con lại lo cho cháu
Không phút giây nào ba được nghỉ ngơi
Không còn ba ở trên đời
Chẳng còn nhìn thấy nụ cười của ba
Chẳng còn nghe thấy lời ca
Đôi câu vọng cổ ngân nga mỗi chiều
Đông về cơn gió quạnh hiu
Thổi xuyên cành lá bao nhiêu muộn phiền
Năm tháng nào đứng lặng yên
Mà sao con vẫn niềm riêng đau buồn
Mất ba rồi lệ con tuôn sầu thảm
Dáng mẹ buồn ảm đạm buổi chiều đông
Con nấc lên nghẹn đắng cõi lòng
Ba đã đi, rời xa con mãi mãi...
Nếu có thể một lần ba sống lại
Một lần thôi là mãi mãi trong đời
Một lần thôi gọi hai tiếng ba ơi
Để con khỏi chơi vơi trong niềm nhớ
Ba là máu là tim là hơi thở
Đêm giật mình tỉnh giấc gọi... Ba ơi!
Nếu có một điều ước con ước ba có thể sống lâu trăm tuổi với con.
Nếu có kiếp sau, con ước mình được làm con của ba một lần nữa.
Nếu thế giới Tây phương là có thật con ước ba buông bỏ được nợ trần.
Nếu có một điều ước con ước nhân loại tìm ra thuốc chữa trị hoàn toàn căn bệnh ung thư
và những căn bệnh đến nay vẫn chưa tìm ra phương thuốc điều trị hữu hiệu.
Nếu có một điều ước con ước tất cả mọi người đều sống khỏe mạnh và hạnh phúc.
Nếu có một điều ước con ước nhân loại sống trong hòa bình, ấm no, không chiến tranh, tang tóc.
Nếu có một điều ước con ước cho tất cả trẻ em đều được ở bên cạnh mẹ cha.
Nếu có một điều ước con ước Giáng sinh này gia đình mình vẫn sum vầy bên nhau.
Nếu có một điều ước con ước gia đình nào cũng được sum vầy trong mỗi mùa lễ Giáng sinh.
Nếu có một điều ước con ước điều ước của tất cả mọi người trong đêm Giáng Sinh sẽ thành sự thật...
Nhưng điều ước vẫn mãi là điều ước... phải không ba???
Con của ba
Tác giả: Camvanhanoi
Thời gian: 14-12-2012 11:21 AM
SBD 41
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites:Camvanhanoi
Tiêu đề bài dự thi:Một mùa noel lại đến
Hạnh phúc không phải là bạn được tặng một cây thông to lớn trước nhà, được đi ăn ở những nơi sang trọng, tặng nhau những món quà đắt giá.
Hạnh phúc là bạn thấy ấm áp trong cái lạnh của đêm Giáng Sinh, hơi ấm từ bạn bè và người thân. Khi mà họ dành tặng cho bạn trong một tấm thiệp, một lời chúc dí dỏm, một buổi đi chơi giản dị nhưng đầy ắp tình cảm. Trong không khí rộn rã của Noel năm nay, chúc mọi người một mùa Giáng Sinh thật an lành và hạnh phúc.
Ai đang đọc tin nhắn này là những người rất đặc biệt trong trái tim tôi! Vì thế, hãy tự hào rằng mỗi sáng khi bạn thức dậy vẫn có tôi đang nghĩ đến bạn. Tự tin với chính mình rằng dù bạn không cao thì vẫn có tôi đang ngước nhìn bạn! Tôi đủ tự tin để nói cho bạn biết bạn quan trọng và hoàn hảo trong mắt tôi thế nào. Chúc bạn một mùa Noel vui vẻ và ấm áp.
Chúc mọi người thân yêu bên cạnh tôi một mùa Giáng Sinh vui vẻ, may mắn và an lành. Chúc cho tất cả mọi người trên thế giới này luôn hạnh phúc, chúc cho những em nhỏ không có mái ấm gia đình ấm áp hơn, chúc cho những người già bách niên giai lão, chúc cho mọi điều luôn tốt đẹp nhất. Chúc anh luôn yêu em như vậy. Tôi nguyện cầu mọi điều an lành may mắn đến những người thân yêu của tôi.Hãy trân trọng yêu thương bố mẹ, gia đình bạn bè và nhân loại. Hãy để môi trường sống của chúng ta luôn có nhưng niềm vui, hạnh phúc và tràn đầy tiếng cười. Các bạn hỡi, hãy giúp những em nhỏ mồ côi, trẻ nhỏ khiếm thị, những người khó khăn để chúng ta luôn có những niềm vui trong cuộc sống. Tôi yêu cuộc sống này. Giáng Sinh an lành và hạnh phúc!
*mình chúc cả nhà kites một mùa giáng sinh vui vẻ, hạnh phúc*
*Merry christmas*
Tác giả: o0jinny0o
Thời gian: 14-12-2012 11:03 PM
SBD 42
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: o0jinny0o
Tiêu đề bài dự thi:
Cuộc sống giản đơn ?
Một cô gái 20 tuổi như mình thì tất cả mọi dịp lễ mình đều nói ra mong ước của mình, như vào đêm Giáng Sinh, vào năm mới, vào sinh nhật; đó chính là mong muốn một cuộc sống giản đơn hơn, cho mình, cho gia đình và những người thân yêu.
Có người từng nói, cuộc sống đơn giản thật nhàm chán, không có khó khăn hay sóng gió thì làm sao con người có thể trưởng thành, có thể đứng vững được. Mình khi còn 10, 11 tuổi cũng từng nghĩ như thế. Ở cái tuổi chỉ có ăn rồi học rồi lại chơi, cuộc sống dường như rất đơn giản, niềm vui luôn luôn đến rất dễ dàng. Lúc đó mọi thứ với mình đều là màu hồng, rất hạnh phúc vì bên cạnh luôn có ba mẹ chăm sóc, bạn bè để cùng học cùng chơi, phải nói mình là một người rất may mắn vì đã có một tuổi thơ trọn vẹn.
Khi lớn lên ở tuổi 17, mình bắt đầu thấy mọi thứ thật khó khăn khi điều kiện kinh tế thay đổi. Mỗi ngày trôi qua, điều phải suy nghĩ đầu tiên khi mở mắt dậy chính là tiền. Hôm nay phải tiết kiệm thế nào, ăn uống chỗ nào rẻ, những thứ cần mua phải mua làm sao… Rồi phải trải qua khoảng thời gian vừa ngồi ngoài chợ coi hàng cho mẹ về nhà nghỉ trưa thì vừa tranh thủ thời gian làm bài tập, những buổi trưa vội vã cơm nước để kịp giờ đến trường hay những ngày mưa lớn phải lội nước ngập tới ngang bụng từ chỗ bán ngoài chợ về nhà… Nhưng những thứ mình gặp phải không là gì so với sự bươn chải của ba mẹ. Ba mẹ vẫn luôn cố gắng lo lắng cho mình và em mình những thứ tốt nhất có thể, tuy không được bằng bạn bằng bè nhưng cũng không để cho chúng mình chịu nhiều thiệt thòi. Lúc này, cuộc sống chỉ màu hồng vào những ngày buôn bán đắt khách. Và thứ quý giá nhất lúc đó chính là sức khỏe của mọi thành viên trong gia đình. Có một khoảng thời gian mình bị bệnh khá nặng, cũng phải tiêu tốn tiền thuốc khá nhiều, và mỗi đêm mình đều nằm chảy nước mắt nhưng không được thành tiếng vì không muốn ba mẹ phải thức giấc. Khóc không phải vì đau, mà khóc vì phải tốn quá nhiều cho mình trong khi lại khó khăn như thế này, mình đã từng nghĩ mình thật là vô dụng, đã không làm gì ra tiền mà lại còn làm khổ nhiều hơn cho ba mẹ. Vào lúc đó, một người bạn đã nói với mình rằng:“Bà đừng cho đó là hao phí, mà hãy nghĩ là ba mẹ bà đang đầu tư vào bà đi, và đầu tư thông minh và sinh lời nhiều nhất đó chính là đầu tư vào con người. Đừng suy nghĩ phức tạp và tiêu cực quá, bà cũng không phải bị nan y, sau một thời gian sẽ khỏi thôi”. Chỉ một lời nói cũng không phải an ủi, cũng không như động viên mà chính là một lời thức tỉnh mình nhìn lại cách nhìn cuộc sống của mình. Đúng là phải suy nghĩ đơn giản hơn, phải nhìn xa hơn thì mới có thể sống mạnh mẽ hơn và mới tiếp tục lớn lên được.
Từ đó đến nay, mình đã sống mạnh mẽ hơn rất nhiều. Điều làm mình hạnh phúc nhất năm 19 tuổi là không để ba mẹ lo tiền học, tiền tiêu vặt gì thêm nữa. Đến năm 20, điều khiến mình hạnh phúc hơn đó là mình có khả năng phụ thêm tiền ăn và tiền mua đồ trong nhà để cho ba mẹ đỡ vất vả hơn. Nếu cứ tiếp tục lối suy nghĩ sao mà thiếu này thiếu kia cũng không làm cuộc sống bớt khó khăn hơn được thì thay vào đó mình cứ tính là tháng sau lãnh lương có thể bù thêm cái này hay để thêm tháng tới là sẽ mua được cái kia… Điều đó làm mình sống thoải mái hơn và nghĩ là cuộc sống đơn giản hơn vì chỉ cần cố gắng làm là sẽ đạt được.
Nên điều ước của mình trong đêm Giáng Sinh này là mong muốn mọi người (có cả mình nữa) sẽ có thể nghĩ cuộc sống này giản đơn lắm để có thể sống có ý nghĩa, giúp ích được cho bản thân, cho gia đình và to lớn hơn nữa là cho xã hội. Chúng ta nếu nói thật thì không biết bao nhiêu mới gọi là đủ, và chỉ khi biết đủ thì lúc đó chúng ta mới có thể hạnh phúc.
Chúc các bạn có một mùa Giáng Sinh an lành và vui vẻ cùng nhiều điều ước sẽ thành sự thật!
Tác giả: sacy
Thời gian: 15-12-2012 03:51 PM
SBD 43
Bài dự thi: Giấc mơ Giáng Sinh
Nick Kites: sacy
Tiêu đề: Có được no ấm đêm giáng sinh?
Ngoài lề chút nhá: mình định ích kỷ chút viết về bản thân mình nhưng đến sáng nay mình đã quyết định chuyển tông sang viết về những người nghèo không đủ ăn cho no, mặt cho ấm đêm giáng sinh sao khi tình cơ nghe lại một bài nhạc cũ. Mình làm văn không hay lắm mong mọi người đừng nén đá.
http://www.youtube.com/watch?v=_j6IBdHW_rY
Noel là dịp mọi người trong nhà ăn uống, tổ chức tiệc quay quần bên nhau thật hạnh phúc. Nhưng đối với những đứa trẻ "đầu đường xó chợ", gia đình nghèo khó mà nói điều đó thật sự quá xa xỉ, họ chỉ mơ ước nhỏ nhoi là ăn đủ no mặt đủ ấm nhưng vẫn không làm được giữa mùa đông lạnh giá.
"Có mua giùm con không? Con còn 10 tờ thôi" một đứa trẻ bước vội ngang qua tôi. Trời thì đang mưa rất lớn, đã gần 4 giờ. Đứa trẻ vừa đi vừa khóc, nước mắt hòa với nước mưa, tôi cứ nhìn theo đứa bé, tay thì chạm túi quần định mua cho em, nhưng trong túi chẳng có cái ví, đành chạy vào nhà lấy tiền thì đứa trẻ đã đi đâu rồi. Nhìn lại đồng hồ thì đã 4 giờ, đã đến giờ xổ số rồi, ngồi trong nhà đợi đứa bé, tự trách mình sao không kiêu đứa bé lại rồi mới vào lấy tiền. Và rồi sau khi xổ số xong, tôi chỉ mong đưa bé may mắn được người khác mua rồi hay những vé đó trúng thưởng. Vừa định quay vào nha học bài, thì bất chợt tôi thấy đứa trẻ mới này quay lại, nhưng lần này hình như khóc còn nhiều hơn lúc nãy. Nhìn nó khóc mà tôi xót, tay cầm 100 ngàn tuy rất tiếc - vì để dành rất lâu mới có - nhưng lúc đó tôi cảm thấy mình chẳng cần 100 ngàn này vì nếu cần thì đã dùng rồi, và quyết định chạy ra kiêu đứa nhóc. Nó đi hơi xa rồi, nhưng rất may vẫn còn nghe tiếng kiêu của tôi, tôi rất vui thứ nhất vì mình sắp được làm một việc tốt, đứa nhỏ cũng được giúp đỡ. Đứa trẻ đã tiến lại gần, tôi hỏi nguyên nhân sao khóc, nó khóc lớn hơn nữa, nó nói vừa rồi có bán vé số cho một người khách, bị khách cướp vé số rồi, cướp tiền luôn rồi. Thật không thể tin nỗi, tôi thật sự rất tức bản thân mình, nếu lúc đó nhanh hơn có lẽ đứa trẻ đã không bị cướp rồi. Đứa trẻ nói tiếp nhà em nghèo lắm, ai cũng đi bán vé số cả, cha nó chết lâu rồi, mẹ và em nó cũng đi bán vé số luôn. Hôm nay, mẹ nó phải ở nhà để chăm sóc cho em nó vì em nó bị bệnh, nó là nguồn kiếm ăn duy nhất vào hôm nay, nếu nó không có tiền xem như cả nhà nhịn đói, nó vừa kể vừa khóc. Tôi vội đưa nó 100 ngàn của tôi cho nó, kiêu nó đưa tiền này cho mẹ nó đi, nó rất muốn cười nhưng do khóc này giờ nên chẳng thể cười được, nhìn điệu bộ rất tức cười, nó cảm ơn tôi rất nhiều, nó nói sau này sẽ trả ơn tôi. Tôi chẳng mong nó sẽ cảm ơn tôi, nhìn cảnh lúc nảy nó khóc mà tôi chẳng vui gì. Vậy mà có người nhẫn tâm cướp đi số tiền ít ỏi nó kiếm được. Tôi nghĩ đến số phận của những đứa trẻ, những gia đình nghèo khác phải làm sao đây, một mình tôi không thể giúp đỡ được gì.
Nếu thật sự có một điều ước tôi chỉ ước có 1 điều thôi là mong những con người nghèo khổ được cơm ăn áo mặt, được những người có lòng hảo tâm giúp đỡ họ, mong rằng đêm giáng sinh ông già noel sẽ cho họ được những hạnh phúc mà họ chưa từng có, ước cái xã hội này không còn sự giàu nghèo, ước rằng thế giới này chẳng còn ai chết vì đói, chết vì lạnh.
Ngày nay khi cuộc sống càng phát triển, xã hội càng tiến bộ, nhưng những việc đó lại đông nghĩa với việc khoảng cách giàu nghèo lại càng tăng thêm rất nhiều. Có ai tưởng tượng được khi chúng ta cười đùa hạnh phúc trong đêm giáng sinh, lại có người chết vì đói vì lạnh, thật sự rất bất công khi một người vừa sinh ra đã giàu còn một người vừa sinh ra đã biết trước tương lại mình là một khoảng mù mịt. Nhưng xã hội là vậy, rất bất công, nhưng chúng ta là những con người, chúng ta không thể đứng nhìn mà thôi, chung ta phải làm cho nó hết bất công, hãy hành động vì xã hội này, vì những người nghèo cần cơm ăn áo mặt, cần sự giúp đỡ của người khác.
Tác giả: love_milk_tea9
Thời gian: 15-12-2012 04:18 PM
SBD 44
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: love_milk_tea9
Tiêu đề bài dự thi: Điều ước Giáng sinh
Một mùa đông lại đến, trong những ngày đông lạnh lẽo và buồn bã ấy, có một ngày được mọi người háo hức chờ đón, đó là ngày Lễ Giáng sinh, cũng là kỷ niệm ngày chúa Giêsu chào đời.
Lễ Giáng sinh đối với tôi là một ngày giá lạnh nhưng rất nhộn nhịp, trong trí tưởng tượng của tôi sẽ có một bữa tiệc thật vui vẻ, ấm áp bên cạnh bạn bè và người thân, bên ngoài là những cơn mưa tuyết, phủ trắng xoá xung quanh ngôi nhà nhỏ, trong ngôi nhà này chúng tôi sẽ ngồi bên cạnh bếp lửa bập bùng cháy để xua tan cái lạnh, cảm giác này thật ấm áp làm sao! Trong ký ức hồi nhỏ, tôi vẫn thường tưởng tượng rằng ông già noel vào đêm Giáng sinh, ông lại bắt đầu cuộc hành trình của mình với cỗ xe kéo bởi tám con tuần lộc để mang quà và đồ chơi cho các thiếu nhi. Nhưng giờ khi đã lớn, tôi mới thấy những suy nghĩ đó đúng là trẻ con, bởi vì trên đời này làm gì có ông già Noel thật cơ chứ!

Ngoài đường, không khí giáng sinh cũng rộn ràng không kém, những con đường, trước cửa nhà hàng, khách sạn, đâu đâu cũng trưng bày một cây thông Noel được làm rất độc đáo, từng dòng người thì đổ về các nhà thờ để cầu chúc những điều may mắn cho mình cũng như gia đình, tiếng chuông nhà thờ vang lên, cộng với không khí náo nhiệt trên những con đường làm tôi cảm nhận được không khí Giáng sinh nóng hơn bao giờ hết. Tuy bầu không khí nơi đâu cũng náo nhiệt và rộn ràng như vậy, nhưng đâu đó ở nhưng góc đường không ai ngó tới, lẫn giữa biển người vẫn còn đó những con người khốn khổ vẫn phải đi làm thuê, đi bán những món đồ chơi lấp lánh sắc màu để phục vụ cho người đi lễ giữa một mùa Noel rộn ràng như thế.


Nếu như cuộc đời giống như một câu chuyện cổ tích và ông già Noel có thật, tôi sẽ ước trên khắp mặt đất này ai ai cũng đều khoẻ mạnh, vui vẻ và hạnh phúc, không có những căn bệnh quái ác hành hạ mọi người, trên những con đường và trong nhà thờ không còn ai phải còng lưng gánh một món hàng hoặc những đứa trẻ nghèo khổ phải chạy từ chỗ này sang chỗ khác để mời khách mua những món hàng, để nó được về sớm đón Giáng sinh trong cái nghèo nữa. Những cụ già neo đơn được chăm sóc sức khoẻ một cách tốt nhất, những người lao động nghèo được nghỉ ngơi, không phải lo mưu sinh trên đường phố sẽ có được một giáng sinh ấm áp và hạnh phúc, tất cả trẻ em đều được đến trường, trên thế giới không còn chiến tranh và những cơn thiên tai độc ác để họ không phải mất đi những người thân mà họ yêu quý nhất.


Và tôi cũng hy vọng rằng, ngày càng có nhiều ông già Noel của các đoàn từ thiện mang quà và niềm vui đến cho những con người có cuộc sống bất hạnh. Điều đó không chỉ ủng hộ về vật chất mà còn ủng hộ về tinh thần, để họ cảm nhận được tình người ấm áp trong mùa Noel giá lạnh này.
Một mùa Giáng sinh sắp đến, chúc tất cả các thành viên Kites có một giáng sinh an lành, vui vẻ và hạnh phúc!
Tác giả: piloveyoonge
Thời gian: 15-12-2012 08:24 PM
SBD 45
Bài dự thi "Giấc mơ Giáng Sinh"
Nick Kites: piloveyoonge
Tiêu đề bài dự thi: Mery Christmas Gia Đình Nhỏ
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8wNC8yNS81LzgvInagaMENThiNmJmNjRkNjA0ZTlmYjMzNmExZjViNWMyYmM1YWMdUngWeBXAzfERlYXIgTXkgRmFcUIbaBaWx5fFNNIFRvInagaMEd258fDI
Trước đây, tôi – cô bé ngây thơ ngày nào có biết đâu là máy tính, cũng chả biết Internet dùng để làm gì…. nhưng tôi được nghe nhiều người nói về từ “mạng máy tính” … “thế giới ảo” …. Lúc ấy, tôi ngu ngơ, khờ dại lắm, đâu hiểu những gì mọi người nói. Thế rồi vào năm tôi học lớp 8, khi gia đình có điều kiện, mami đã mua cho tôi một chiếc máy tính. Ôi, tôi mừng biết mấy! Nhớ lúc đó, ngày nào tôi cũng tập tành, dòm ngó và tìm hiểu tại sao mọi người lại nói mạng là ảo. Thế rồi, tôi cũng đã hiểu, người ta gọi đó là ảo bởi vì ở đấy ta có thể trò chuyện, trao đổi thông tin với một người bạn nào đó, không biết mặt mũi, chẳng thể nhìn thấy hành động, thái độ… của họ ra sao nhưng vẫn có thể cùng nhau chia sẻ những kinh nghiệm sống, thậm chí là những tâm sự riêng tư, thầm kín của mỗi người. Nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng, sau màn hình máy tính, đằng sau những kí tự, con số vô tri vô giác ấy … chính là một con người bằng xương bằng thịt, biết khóc, biết cười, có những cảm xúc vui buồn, có 1 trái tim biết rung động, biết yêu thương
Lúc ấy, tôi đã được những người thân yêu xung quanh mình rỉ tai cảnh báo rằng: “Vào trong thế giới ảo này thì đừng có tin tưởng vào bất cứ điều gì, bất cứ ai, vào đấy để chơi cho vui, để giải trí thôi”. Mới chân ướt chân ráo bước vào đấy, lại nghe những lời cảnh báo như vậy, thật sự lúc ấy, tôi có chút phân vân và lo lắng. Tôi cũng đã tự nhủ lòng mình rất nhiều lần như thế, rằng nơi ấy không có sự chân thành. Nhưng những người bạn của tôi ở nơi này đã không cho phép tôi nghĩ như thế. Chỉ sau vài ngày, tôi lại có suy nghĩ tích cực hơn: “ Giữa cuộc sống thật, con người thật, ngoài những con người sống có tình cảm, có tình có nghĩa … thì đâu thiếu những con người lừa lọc, dối trá; thì trong thế giới ảo nếu có dối trá, lừa gạt lẫn nhau thì cũng chả có gì lạ, song ở đấy tôi nghĩ rằng vẫn có những tình cảm chân thành, sự quan tâm dù chỉ qua lời nói tinh thần. ..... Các bạn đã khiến tôi tin tưởng vào chính các bạn, rằng: mạng là ảo nhưng sự quan tâm, yêu thương là có thật.
Từ lúc bước chân vào thế giới ảo, đâu đó có người biết tôi thức đêm nên lên giọng trách mắng; đâu đó có người thâm trầm mà sâu sắc, khiến tôi trở nên mềm mại và không văng tục; đâu đó lại có người nhiệt tình tìm sách và nhắc tôi đọc, khơi lại ngọn lửa của tình yêu khoa học trong tôi ; đâu đó có bạn luôn làm tôi mỉm cười ở thế giới ảo và cảm động trước sự galant ở thế giới thật.
Đối với tôi, đằng sau chữ ẢO là ….
Những tình bạn chân thành, không toan tính, không lợi dụng nhau một cách trắng trợn như đời thực. Dù xa nhau nhưng người ta sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng lắng nghe nhau nói.
Đó là lòng thương, là tình yêu của người anh trai, chị gái kết nghĩa dành cho đứa em gặp khó khăn trong cuộc sống, gia đình, học tập, tình yêu…
Hoặc đó có thể là tình yêu đầu tiên, trong sáng, bất ngờ, đầy những khát khao, ăm ắp hạnh phúc và lòng tin, là những hứa hẹn thật lòng, là sự quan tâm, lo lắng, là chân thành, là yêu thươg nhau.
Đó là cuộc sống thoải mái, là gia đình mới, là tình anh em, tình thân, là yêu thương.
Có thể cái icon ảo đôi khi là nụ cười hạnh phúc, là cảm giác ấm áp tràn ngập.
Có thể món quà Ảo đôi khi là lòng biết ơn, là ngưỡng mộ và những tình cảm chân thành nhất.
Lần đầu tiên của tôi với thế giới ảo là kites, nơi không có thực trong cuộc sống nhưng những con người tham gia vào xã hội ảo ấy có thật, có tình cảm thật, có suy tư và những sự chia sẻ cũng thật.
Ngày ấy, kites đối với tôi như một gia đình lớn. Có những người chị đầy kinh nghiệm và bao dung; có những đứa em ngây ngô và tinh nghịch. Nơi ấy có những tâm sự nhỏ to, có cho và nhận cả vật chất lẫn tinh thần một cách vô tư, không vụ lợi. Những người bạn thân nhất của em cho đến giờ, cũng ở đó mà ra. Từ thế giới ảo, đến với nhau, chân tình, gần gũi và không giả tạo. Vui cười với nhau, chia sẻ với nhau và đôi lúc còn khóc cùng nhau nữa.
Kites cho tôi biết bao người bạn đặt biệt mà tôi luôn nghĩ đến với sự ấm áp. Mỗi khi nghĩ đến bạn, lòng tôi lại thấy nhẹ nhàng và thanh thản. Có bạn, tôi có một chốn riêng để nương náu mỗi khi tâm hồn mỏi mệt và trống rỗng. Và tại nơi này, tôi đã đọc lời chia sẻ của rất nhiều bạn, họ coi blog như đứa con tinh thần, một nơi mà đơn giản chỉ có những cái nick, những avatar rất quen thuộc, rất dễ thương, với những dòng tin nhắn, những biểu tượng cảm xúc xinh xắn, dễ thương…làm họ cảm thấy vui, hạnh phúc và gắn bó đến tận bây giờ. Hoặc có thể thông qua bài viết, bài thơ,…chúng ta vẫn có thể tìm được sự đồng cảm, sự thông hiểu, để rồi trở nên thân thiết và trân quý cái tình cảm dành cho nhau hơn.
Bắt đầu sự kết nối thật dễ, nhất là ở thời đại khoa học tiến bộ như thế này, nhưng để duy trì sự kết nối ấy, để nó bền vững lại là chuyện không đơn giản. Thế giới ảo hay thế giới thực, chuyện làm ăn hay chuyện tình bạn, cũng cần sự đầu tư, suy nghĩ. Thời gian không dừng lại, cuộc sống vẫn trôi đi, nếu như bạn thực sự quan tâm đến một ai đó, bạn sẽ không để bất cứ lý do gì ngăn cản mình, đúng không?
Gửi ông già Noel : Con biết ông có rất nhiều quà. Có lẽ con quá tham lam nhưng ông ơi, con không chỉ ước cho riêng con, con ước cho những người mà con yêu thương nhất ! Hãy tặng người con yêu thương nụ cười khi họ cảm thấy đau buồn để họ không gục ngã.... Hãy tặng họ những giọt nước mắt khi vui để lòng biết ơn xuất hiện trong họ...Hãy tặng họ tình thương để họ không vô cảm trước cuộc sống khó khăn của bao người....Tặng họ những ước mơ, những ước mơ đơn giản giúp họ luôn phấn đấu.... Tặng họ niềm vui dù chỉ là nhỏ bé ...Tặng họ hy vọng dù chỉ là mong manh ... Tặng họ những giấc ngủ an lành, sự yên bình sau những ngày mệt mỏi... Con cầu chúc cho mọi người luôn ấm áp, vui vẻ vả an lành trong mùa Giáng sinh!
^^MERY CHIRSTHMAS GIA ĐÌNH NHỎ CỦA PI^^