|
Một
Changmin bảo, em không yêu anh. Yoochun bảo, anh cũng không yêu em.
Changmin lại bảo, Junsu yêu anh. Yoochun cũng đáp, anh yêu Junsu.
Changmin nhếch môi cười, thế giữa chúng ta là gì?
Yoochun đặt tay lên ngực, dịu dàng trả lời, số phận.
.:nắng mùa đông:.
Lần đầu tiên tôi gặp Changmin là vào một chiều chớm đông có nắng. Có người bảo nắng mùa đông trông rất nhạt và muộn, tựa như những bông hoa khói màu trắng đục kiêu hãnh được dệt lên từ quá khứ. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Changmin cũng giống như thế, tôi có cảm giác mình đã cố đưa tay ra chạm vào cậu ấy, chạm được nhưng không giữ được. Hoa rơi qua kẽ tay, bay trong gió lạnh, thoang thoảng một mùi hương khô cháy.
Changmin dọn đến làm hàng xóm của tôi, ở trong ngôi nhà màu trắng toát. Ngăn cách giữa nhà tôi và nhà cậu ấy là một hàng rào gỗ không sơn. Cả ba phía, chỉ có mỗi phía bên nhà tôi là không mang màu trắng. Cả ba phía, Changmin mới tới liếc mắt một vòng cũng chỉ dừng lại nơi tôi đứng. Ánh mắt tôi chạm ánh mắt cậu ấy. Trong phút chốc tôi vỡ lẽ, nắng mùa đông, sáng như nắng, lạnh như mùa đông.
Hai ngày sau, Changmin chuyển vào lớp Junsu. Lớp tôi ở cạnh lớp cậu ấy, Junsu cười, bảo cái duyên hàng xóm của tôi và cậu ấy giờ lây luôn sang cho Changmin rồi. Cậu ấy lại bảo, Yoochun à, cậu đừng có mà xớ rớ đến Changmin. Tôi nhăn mặt thụi vào bụng Junsu một quả đấm nhẹ, kêu cậu ấy cười thật là xấu xí rồi bỏ đi. Tôi ghét Junsu như thế, lúc nào cũng tỏ ra mình rất hiểu tôi.
Buổi chiều đầu tiên tôi không trốn học lên sân thượng ngủ, ngoan ngoãn ngồi chép bài trong lớp, sốt ruột chờ đến giờ ra chơi. Chuông reo, tôi giả vờ lượn lờ ngoài hành lang, thi thoảng lại liếc qua cửa sổ nhìn sang lớp cạnh, chưa thấy gì đã gặp ánh mắt cười cười của Junsu. Tự dưng muốn xông lên đấm cho cậu ta thêm cú nữa vào mặt. Rõ ràng tôi chỉ là muốn nhìn thấy Changmin một chút thôi.
Cứ bên ngoài hành lang như thế vài tuần, tôi không cam tâm. Trong suốt thời gian ấy trường tổ chức giải thi đấu bóng đá với cựu học sinh, tinh thần thể thao ngùn ngụt giữa mùa đông. Chiều tối trời trở lạnh, lớp Junsu lại sắp đá chung kết với đương kim vô địch mùa giải trước nên cả khối được cho về sớm, điều kiện là phải đi cổ vũ màu cờ sắc áo của đám học sinh năm hai. Tôi như thiếu nữ chập chững biết yêu, lò dò theo Changmin khi cậu ấy vừa ra khỏi lớp. Changmin là học sinh mới, lại không ưa chốn đông người nên chẳng ở lại, thoáng chốc tôi quên mất ngày nào mình cũng chờ Junsu luyện tập xong mới về. Lần này, coi như Junsu hi sinh vì nghĩa đi.
Trên đường từ trường về nhà tôi có một con sông, gió ngược chiều thổi rạp hai bờ cỏ may qua thu cháy nắng. Nước sông trong vắt, gợn lên từng đợt sóng dịu dàng. Tôi gồng mình đạp xe, mắt cứ hướng về vạt khăn xám đục phía trước bị gió hất lại, dập dềnh lên xuống. Bóng lưng dài mảnh co ro trong chiếc áo khoác rộng màu nâu sẫm, cô độc lẫn giữa khói lam chiều. Tôi không bắt kịp cậu ấy. Thực ra cũng không phải là không thể, chỉ là tôi không biết nếu bắt kịp rồi thì tôi sẽ nói gì cho thật tự nhiên. Với Park Yoochun, có lẽ đây là điều đáng để Junsu cười nhất.
Cứ như thế, suốt một tháng tôi bỏ quên Junsu và thói quen mười tám năm lúc nào cũng đi cùng cậu ấy như hình với bóng. Junsu sáng vẫn chờ tôi đi học cùng, chẳng nói, chẳng hỏi, chẳng chòng ghẹo tôi. Một tuần này, tôi cũng chưa nói với Changmin được một câu nào.
Chiều thứ ba lại có nắng. Trận chung kết cuối cùng cũng đến, Junsu không nhắc tôi, cũng không liếc qua tôi ở phía bên ngoài hành lang. Tôi đoán cậu ấy giận, nghĩ lần này không thể không tới cổ vũ Junsu được. Trong lớp Junsu quay sang nói với Changmin điều gì đó, Changmin hơi cau mày nhưng cũng đáp lại làm Junsu cười phá lên. Động mạch trên ngực tôi như bị tắc nghẽn mất một lúc. Mãi sau này tôi vẫn không rõ, là vì Changmin lúc ấy chỉ mở lòng riêng với Junsu hay vì Junsu đã cười bằng đôi mắt sáng đến lấp lánh mà tôi chưa bao giờ được thấy. Rốt cuộc kết quả ngày hôm đó, tôi lại bỏ tinh thần thể thao đạp xe quay về nhà cùng Changmin.
Nắng mùa đông, trắng trắng đục đục vỡ ra thành những hạt li ti dát lên mặt nước. Tôi hít một hơi dài, nhấn pedal thật mau thật mau. Hai bóng lưng sóng đôi, Changmin liếc nhìn tôi không chút ngạc nhiên rồi quay đi, gương mặt có vài phần trẻ con khẽ nhăn lại không chào đón. Tôi cười cười, bỏ một tay ra khỏi ghi đông chọc chọc cậu ấy:
“Chào hàng xóm, anh là Yoochun.”
Changmin vẫn im lặng. Tôi bối rối một chút, thầm nghĩ rõ ràng mình đã cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể rồi. Đâm lao thì phải theo lao, tôi tiếp tục bắt chuyện:
“Em học cùng lớp Junsu ha.”
“…”
“Em chuyển từ đâu tới thế? Anh nghe Junsu nói là Gwangju.”
“…”
“Em tên Changmin phải không? Junsu bảo thế.”
“…”
“Biết không, cái hàng rào đó là anh vì Junsu mà nài nỉ người ta không sơn đấy. Thế mà cậu ta còn chẳng thèm cảm kích nữa.”
Tôi vừa trưng ra nụ cười điên đảo con gái của mình vừa độc thoại đến mỏi miệng nhưng mãi một lúc lâu Changmin mới nhàn nhạt đáp:
“Cùng khối mà xưng “anh” không ngượng mồm à?”
Tôi sượng người, Changmin đúng là xấu tính quá. Thật may là tôi lường trước được tình huống, hay nói cách khác là da mặt tôi đủ dày:
“Anh đi học muộn một năm mà. Junsu kể em đi học sớm, thế là hơn hai tuổi đó nha.”
Tôi cười hì hì, khoát khoát tay tỏ vẻ trẻ con không chấp. Changmin liếc nhìn tôi thêm cái nữa, đôi môi dài thường mím lại như đường chỉ hơi cong lên:
“À, ra là bị lưu ban.”
“Không phải, là đi học muộn.”
Tôi cố cãi nhưng Changmin lại im lặng lờ đi, thâm tâm biết cậu ấy như vậy vì kì thực là có để ý mình, trong lòng tôi bỗng dâng lên đôi chút ấm áp. Chẳng hiểu sao đối với vẻ hờ hững khó chịu của Changmin tôi lại cảm thấy mình có thể hiểu được. Khác với Junsu, Junsu luôn cười với tôi nhưng mãi mãi vẫn chỉ là một câu đố khó giải.
Cứ thế, chiều giữa đông, nắng phủ sáng cả bầu trời. Bờ sông ngắn, lòng sông hẹp, in bóng hai chiếc xe đạp đạp song song nghiêng nghiêng trên triền đê, vẽ vào quá khứ một bức tranh lặng lẽ. Nếu trang sách có lật làm khung hình nhòa đi bởi những vết mực đã ố màu thì kể từ khi đưa nét cọ đầu tiên, tôi biết rồi tôi sẽ không thể nào quên được khoảnh khắc ấy. Hạt mầm của đóa hoa trong ngực đang cựa mình tỉnh dậy.
Giải thi đấu bóng đá của trường cuối cùng cũng kết thúc, lớp Junsu chỉ giành chức á quân. Luyện tập suốt hơn một tháng, chân, tay, ngực cậu ấy đều bị thương, khổ hơn so với gãy xương, mà tôi là người ngồi chờ kiêm chân nhặt bóng cũng mệt không kém. Tôi từng bảo với cậu ấy, cái cúp vô địch làm bằng vàng thật à, cậu ấy chẳng nói chẳng rằng đá đá tôi rồi hỉnh mũi. Tối hôm ấy, tôi không dám chạy sang nhà Junsu, chỉ ở bên này gọi điện hỏi thăm. Giọng cậu ấy qua điện thoại vẫn khan khan vui vẻ, hào hứng nói có gì đâu, vì học sinh năm hai dinh dưỡng kém quá nên nhìn là biết thua rồi. Mười tám năm từ khi sinh ra đã được bế bồng cạnh nhau, tôi hiểu rõ cậu ấy hơn ai hết. Tất nhiên là không bằng cậu ấy hiểu tôi nhưng ít ra cái giọng như cá heo sắp khóc ấy chẳng lừa được tôi. Mười giờ tối, đường vắng ngắt, tôi mặc áo khoác chạy vội vã tới tiệm game, dốc hết tiền mình có nài nỉ ăn vạ mới mua được bộ PS mới. Thực ra làm thế cũng là vì muốn cậu ấy tha thứ tôi cả một tuần nước rút lại bỏ mặc chạy theo Changmin. Lần đầu tiên tôi chủ động làm lành trước vì tôi biết lần này mình sai rồi. Năm mười tám tuổi, nghĩ lại mới nhận ra mình đã thực hiện nhiều lần đầu tiên quá.
Buổi sáng đi học, Junsu đứng ở cổng chờ tôi như cũ. Tôi kiễng chân ngó sang nhà Changmin thấy cậu ấy cũng chuẩn bị dắt xe mới chạy ra, mải đến nỗi quên luôn hộp game định đưa cho Junsu. Junsu nhìn tôi, chớp chớp mắt nở nụ cười đáng ghét:
“Yoochun, cậu vội gì chứ?”
Tôi trừng mắt lườm Junsu, chỉnh lại áo rồi leo lên xe. Trời hôm nay đột nhiên lạnh muốn đóng băng, nghe nói tối hoặc ngày mai sẽ có tuyết rơi. Tay cầm ghi đông tê cóng, tôi nói với Junsu qua hàm răng lập cập:
“Cậu đừng có nói linh tinh gì với cậu ấy đấy.”
Junsu bĩu môi, nheo nheo mắt:
“Thật lòng à? Không phải do dạo này hoóc môn ứ đọng hả?”
“Đồ khùng!” – Tôi giận dỗi đáp, biết là Junsu sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc này. Bóng Changmin phía trước càng lúc càng xa dần, tôi cũng không có ý định đuổi theo cậu ấy. Ở bên cạnh, Junsu chậc chậc lưỡi:
“Chỉ nhìn từ xa thôi sao? Yoochun này, tớ nói thật nhé, Changmin không được đâu. Cậu ấy chắc chắn không thích…”
“Junsu, tớ giận thật đấy!”
Tôi vội vã cắt ngang lời Junsu, cúi người nhấn pedal vượt lên trước. Gió hai bên bờ sông thổi mạnh, ù ù trong tai. Con đường đến trường hôm nay dài hơn con đường hôm qua tôi về cùng Changmin rất nhiều. Junsu bị tụt lại phía sau đuổi theo vỗ mạnh vào vai tôi rồi cười cười cầu hòa:
“Biết rồi, là tớ sai. Cậu thích ai cũng được, dù sao tất cả đàn ông trên thế giới này chết đi cậu cũng không thích tớ, tớ cần gì phải để ý. Cố lên Yoochun!”
Tôi cau mày nhìn sang Junsu, ngực ngứa ngáy như có con gì chạy trong động mạch. Muốn giải thích gì gì đó nhưng cuối cùng tôi lại chỉ đẩy tay cậu ấy ra khó chịu mà lầm bầm:
“Cậu cười thật xấu xí.”
Đến trường vừa kịp chuông, tôi dựng xe vào lán rồi xoa xoa tay định chạy. Junsu nhoài người kéo tôi lại, theo thói quen tháo một bên găng tay ra định đưa tôi, miệng cằn nhằn:
“Cậu lại bỏ quên găng tay ở nhà rồi phải không? Đã bảo mùa đông…”
Không đợi Junsu nói hết, tôi ném trả găng tay rồi đi vội đến nỗi không kịp nghe cậu ấy ngạc nhiên mà gọi với theo nói câu gì nữa. Bước một bước hai bậc thang cho đến khi tới cạnh cái dáng cao cao gầy gầy của Changmin, tôi lục cặp tìm đôi găng tay Junsu thường hay cất vào phòng trường hợp tôi quên, dúi vào tay cậu ấy, không nói gì chạy thẳng vào lớp. Cảm giác lạnh buốt trong lòng bàn tay của Changmin cứ vương vấn mãi cho đến lúc chuông reo, lạnh đến nỗi tôi cũng quên tự hỏi vì sao mình lại hành động như thế. Thực ra tôi đã để ý rất lâu rồi, trời rét nhưng Changmin chẳng bao giờ mang găng tay cả.
Tôi bần thần ngồi hết hai tiết đến giờ ra chơi, chưa kịp xoài người ngủ thì Junsu chạy vào, chẳng nói chẳng rằng đặt đôi găng tôi đưa cho Changmin lên bàn rồi bĩu môi nói:
“Người đẹp chân dài nhờ tớ nói với cậu là găng tay hôi chết đi được.”
Tôi ngước mắt nhìn Junsu, biết cậu ấy giọng điệu đùa nhưng nói thật. Thê thảm ngã người xuống bàn, tôi lầm bầm:
“Găng tay là của cậu mà. Lại còn mùi oải hương nữa~”
“Cũng nhớ găng tay của tớ cơ đấy. Biết cậu ga lăng thế đã để cậu đông chết luôn cho rồi.”
Junsu nửa đùa nửa thật đưa tay vò vò đầu tôi. Tôi đoán cậu ấy giận vụ ban sáng nên cũng để mặc, chỉ thở dài nghĩ đến bàn tay tím tái của Changmin. Nghĩ nghĩ một lúc hết cơn buồn ngủ, tôi bật dậy huých Junsu:
“Này, cậu ngồi cạnh Changmin, cũng thân hơn tớ, hỏi xem cậu ấy thích gì đi?”
Junsu khinh thường liếc tôi, có chút không tin Yoochun cậu ấy biết đã rớt giá đến thế. Tôi nhún vai cười khổ, cậu ấy hừ một tiếng nhếch môi:
“Vì sao tớ phải làm thế?”
Vươn tay nắm tay Junsu, tôi thâm tình nói:
“Junko ~, giúp tớ đi mà ~”
Junsu đẩy tôi ra, quay mặt đi giả vờ nôn ọe. Bỗng cậu ấy quay ngoắt lại nhìn chằm chằm đánh giá tôi một lát cho đến khi chán nản mới đáp, vẻ rất không đành lòng:
“Nổi cả da gà. Cũng may là cậu không thích tớ. Được rồi, đừng có trưng cái bản mặt ấy nữa, Changmin chỉ thích đồ ăn thôi. Cho họ Park nhà cậu phá sản.”
Nói rồi Junsu đá vào chân tôi một phát đau điếng mới thỏa mãn bỏ đi, tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy, lại nén lại thứ cảm giác bức bối đang ngoi lên trong lòng. Gục đầu xuống, tôi khẽ lẩm bẩm tự nhủ, là Junsu bảo đừng nghĩ nhiều đến giới tính, yêu được thì cứ yêu đi. Cậu ấy cũng đã bảo chỉ cần tôi không yêu cậu ấy, Junsu sẽ giúp bảo vệ bí mật này của tôi. Thực ra Junsu không biết, khi tôi phát hiện ra mình chỉ có tình cảm với con trai, tôi đã yêu cậu ấy. Thực ra, muốn yêu và được yêu với việc giữ kín mãi mãi chỉ được chọn một thứ. Đối với Junsu, tôi chọn điều thứ hai. Đối với Changmin, tôi bắt đầu từ điều thứ nhất. Ngày ấy tôi cũng không biết, khi yêu một người con trai thì cả hai điều đều không thể tách khỏi nhau.
yêu, cũng sáng như nắng, lạnh như mùa đông.
. |
|